1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mạnh mẽ: Sếp tha cho tôi đi - Giáp Đồng (133/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Editor: Băng Châu


      Chương 145 — Ông ta quan tâm



      “Ngăn lại!” Đồng Hoa Triệu tức giận quát, bóng lưng xinh đẹp của người phụ nữ kia vẫn lên ràng trong con ngươi của ông ta, phảng phất như đoá hoa sen mới nở, làm ông ta kinh ngạc giống như những năm tháng từng trải qua.


      Mặc dù bà ấy ở trước mắt ông ta, ở nơi vượt qua hai mét, nhưng lại làm ông ta cảm thấy, bóng dáng hai người bọn họ cách xa nhau vạn dặm, hai mươi mấy năm nhìn thấy bà ấy, ông ta ở thủ đô, bà ấy ở Provence xa xôi, mà mới vừa rồi ông ta mới biết người phụ nữ này vẫn ở Provence nhiều năm qua.


      Ai cũng biết nơi đó có thị trấn , ở phong tình vạn thiên người phụ nữ phương Đông, rất sớm liền ra cửa, sau đó buổi chiều trở lại, ai biết bà ấy đâu, cũng chỉ suy đoán, chỉ là suy đoán mà thôi.


      “Lang Phàm, đến cuối cùng bà muốn như thế nào?”


      “Ha ha.” Lang Phàm cười lạnh, giống như nghe hiểu những lời này của ông ta, bà ấy đưa lưng về phía ông ta, nhàng : “Những lời này, phải là tôi hỏi ông, Đồng Hoa Triệu, đến cuối cùng ông muốn như thế nào?”


      “Tôi tốn nhiều thời gian như vậy, tốn nhiều sức lực như vậy, mới làm cho bà xuất , Lang Phàm, bà cần cho tôi rằng bà biết đây là cái gì, bà biết, tôi tin, bà vẫn luôn là người phụ nữ thông minh.”


      “Tôi cũng cảm thấy mình thông minh, nếu như tôi thông minh, chồng của tôi bị người khác hại chết, con tôi bị làm hại thất lạc nhiều năm, bây giờ tôi bốn mươi tám tuổi, tôi ở Provence trải qua hai mươi ba năm đơn mình, tôi rồi, tôi trở lại, chỉ bởi vì tay chân của ông cho tới bây giờ chưa từng ngừng nghỉ, nhưng lại hại Thiệu Đình, Đồng Hoa Triệu, ông từng , ép Lang Phàm làm bất kỳ chuyện gì bà ấy muốn làm, đến cuối cùng, vẫn là nuốt lời.”


      Thân thể Đồng Hoa Triệu đột nhiên run lên, trong đầu lên hình ảnh hơn hai mươi năm trước, con đường tràn đầy mùi hoa sơn chi.


      kia cười có lúm đồng tiền như hoa, mặc quần dài màu trắng, đầu tóc dài đen nhánh thẳng tắp tới thắt lưng, mặt có phấn trang điểm, ra khỏi đại học truyền thông đứng đầu thủ đô, phảng phất giống như đoá hoa phù dung nở rộ đến mức tận cùng.


      Xinh đẹp tuyệt trần.


      Ông ta đậu xe dưới bóng mát cây cổ thụ, tay cầm đoá hoa tươi cười chờ bà ấy tới.


      Lại thấy bà ấy cực kỳ ngượng ngùng, lúc tới còn nhìn chút, sau đó giọng: “ may là Mạc Sâm có ở đây.”


      phút kia, sắc mặt ông ta biến đổi, giống như mưa to gió lớn muốn kéo tới.


      Ông ta hung hăng vứt bỏ bó hoa tay, sau đó tới, kéo lấy bả vai ấy, nhìn gương mặt bà ấy bởi vì thời tiết mà trở nên hồng hào, giống như chú hưu con chờ làm thịt.


      “Lang Phàm, đến cuối cùng em xem là cái gì?”


      “Bạn.” Bà ấy nhàng trả lời.


      Giọng của bà ấy êm ái có lực, lại giống như bom đạn nổ dưới nước nổ trong đầu ông ta, lăn lộn toàn bộ suy nghĩ của ông ta, tìm được phương hướng.


      Bạn? Bạn?


      ra thứ tàn nhẫn nhất thế giới này phải là khoảng cách, mà là bạn ấy, ở bên người ấy, đối xử với ấy tốt về mọi mặt, ấy lại xem bạn là bạn, sau đó người khác.


      Ngày đó, ông ta đạp nát đoá hoa mới mua, chân đá vào chiếc xe jeep ông ta quý, sau đó kéo Lang Phàm lại, hung hăng hôn bà ấy.


      Về phần kết quả.


      Đương nhiên là cẩu huyết, bị đánh cái tát, sau đó Lang Phàm cố nén uất ức bỏ .


      Quả rất nhiều ngày sau, trời mưa to tầm tã, sau rất nhiều lần ông ta ão não về cách làm của mình, Đồng Hoa Triệu đến nhà Lang Phàm nhận lỗi.


      Bà ấy mặc rất nhiều quần áo, dáng vẻ tỉnh táo, giống như là mới vừa tỉnh lại, sau đó, ông ta phát , bà ấy nóng sốt, bởi vì từ sau ngày đó, bà ấy về nhà tắm nước lạnh giúp mình bình tỉnh chút, kết quả là ngã bệnh như vậy.


      Ông ta ão não, hối hận, nhưng biết nên làm cái gì, chỉ có thể cam kết.


      “Lang Phàm, cả đời này, tuyệt đối ép em làm bất kỳ chuyện gì mà em muốn.”


      Mà nhiều năm sau, ông ta hại chồng của bà ấy — Mạc Sâm ngồi tù, chia cách nhau như mấy lần sông Trường Giang.


      “Em trở lại gả cho , liền thả Mạc Sâm.”


      Nhưng lời cam kết kia lại trôi qua, phảng phất như ngày hôm qua, lời còn văng vẳng bên tai, mà hôm nay lại bị ông ta vứt bỏ lần, sau đó giẫm đạp mặt đất.


      Đồng Hoa Triệu vẫn còn ngẩn người, Mông Kính dẫn Lang Phàm ra ngoài, Đồng Hoa Triệu muốn đuổi theo nhưng hai chân lại giống như mọc rể, hoạt động được.


      Ông ta đúng là đủ nhẫn tâm với bà ấy.


      Đồng Hoa Triệu thở dài, sau đó mang người của ông ta rời , ông ta phút đó mình buông tay là vì cái gì, đến cuối cùng là quá hay là còn thương bà ấy.


      Từ từ ngồi lên xe, chấm dứt , ông ta nên nhìn lại hình ảnh của bà ấy trong quá khứ, Lang Phàm, ông ta cho phép bà ấy trốn tránh khoảng thời gian nữa.


      Bây giờ, là thời gian trở về nhà họ Đồng.


      Cửa nhà họ Đồng đóng kín mít như ngày thường, mà là bị người mở ra, bên trong truyền đến trận lại trận tiếng cười vui vẻ.


      Bên trong, là người vợ hơn hai mươi năm và cháu ruột của .


      Bước chân Đồng Hoa Triệu run rẩy, đối mặt với chuyện kế tiếp cần phải làm, có lẽ là có chút sợ sệt.


      Ông ta từng bước từng bước bước vào bên trong, sau đó nhìn thấy Đồng phu nhân bưng bánh kem vừa mới làm xong đút cho Tranh Tranh ăn, mà Tranh Tranh lại nghịch ngợm xoa bánh kem lên mặt Đồng phu nhân, hai người cười ha ha, thoạt nhìn vô cùng tức cười.


      “Bà vào, tôi có chuyện muốn với bà.”


      Đồng phu nhân rời Tranh Tranh, tiếp tục chơi đùa cùng cậu, Tranh Tranh cũng học theo bà mình, để ý đến ông ta, quyết định làm như thấy.


      Gương mặt Đồng Hoa Triệu lạnh lùng, trực tiếp vào phòng, sau đó lạnh lùng phân phó: “Mang bà ấy vào.”


      Trong lòng Đồng phu nhân chua xót cười tiếng, bây giờ, ngay cả trước mặt người ngoài ông ta cũng chịu thừa nhận bà là vợ ông ta, nhưng mà, có số việc nên kết thúc sớm vẫn tốt hơn.


      Trói buộc, cũng phải là chuyện rất thú vị.


      Ngồi ghế sa lon, Đồng Hoa Triệu nhìn sắc mặt tốt của Đồng phu nhân, vẫn lấy phần văn kiện từ trong túi xách, sau đó ném cho Đồng phu nhân.


      “A Thiến, ký cái này .”


      Thoả thuận ly hôn, bốn chữ lớn, giống như quả cầu lửa nóng rực, trong nháy mắt cuốn tới, thiêu đốt tất cả tư tưởng bà.


      Thiêu đốt gần như còn, chỉ còn mảng hoang vắng thê lương.


      A Thiến, ông ta kêu bà là A Thiến, là gọi bà sao? Đồng phu nhân xác định được.


      Nhiều năm ở chung chỗ như vậy, ông ta chưa từng gọi bà là bà xã hay là tên bà, người ngoài cũng kêu bà là Đồng phu nhân, thiếu chút nữa làm bà quên mất tên mình.


      Mạc Thiển Thiến.


      Hơn hai mươi năm trước, danh viện nổi tiếng thủ đô, gia thế hiển hách, bản thân tài giỏi, sau đó gả cho kẻ có thế lực trong quân đội, tất cả mọi người đều hâm mộ cuộc sống của bà.


      Bà cũng cảm thấy mình rất hạnh phúc, nhưng mà qua nhiều năm như vậy, bà trầm mê ở trong mạt trượt, đối với ông ta mà đây là chuyện chính đáng, nhưng bà vẫn làm, chính là muốn ông ta nhớ về mình.


      Chồng Mạc Thiển Thiến thương bà.


      Giờ phút này, giống như là cách biệt năm năm gặp lại, Mạc Thiển Thiến n nhìn Đồng Hoa Triệu, gằn từng chữ: “Lý do.”


      “Bà còn muốn ở cùng tôi trong cuộc sống như vậy?” Đồng Hoa Triệu hỏi ngược lại bà.


      Nước mắt Mạc Thiển Thiến cầm được chảy xuống, lại bị bà ép trở về, hắng giọng : “Được, vậy tôi theo ông hơn hai mươi năm, ông cho tôi cái gì?”


      “Cho bà biệt thự này, còn có ba trăm ngàn đô—la, tôi gửi vào tài khoản bà.”


      Đột nhiên Mạc Thiển Thiến nở nụ cười thê lương, sau đó xoay người rời : “Ông cảm thấy tôi là người thiếu tiền sao? Đồng Hoa Triệu, đến cuối cùng ông vẫn xem thường người ngủ bên mình hơn hai mươi năm, ông cảm thấy cha mẹ tôi mất, sau khi rời khỏi ông, tôi thể sống nữa sao? Tôi hối hận vì đời này gả cho ông, nhưng tôi hối hận khi sinh Trác Khiêm, có ông, tôi còn có Trác Khiêm.”


      “Tôi muốn những thứ này của ông, nhưng mà đứa bé này.” Mạc Thiển Thiến xong chỉ hướng Tranh Tranh: “Tôi muốn mang .”


      thể nào.” Bà vừa dứt lời, Đồng Hoa Triệu liền quát.


      Mờ hồ đoán được chuyện đúng, nhưng Mạc Thiển Thiến cũng dám kết luận, mà lấy ánh mắt nghi ngờ nhìn Đồng Hoa Triệu.


      “Có phải nha đầu họ Mạnh chưa chết?”


      “Nó chết, chết hết, những người liên quan đến cháu trai của bà đều chết hết.”


      Cả người Mạc Tiên Thiến chấn động, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhàng, Tranh Tranh đứng ngoài cửa, sau đó lớn tiếng : “Bà nội Mạc, bà ai là nha đầu họ Mạnh? Mẹ con cũng họ Mạnh, gọi là Mạnh Phục——”


      “A, chú làm gì? Làm gì vậy? Buông cháu ra.” Đột nhiên bị chú áo đen sau lưng ôm lấy, Tranh Tranh dùng sức giãy giụa.


      Mà nghe Tranh Tranh câu kia, cả người Mạc Thiển Thiến sửng sờ tại chỗ, bà cảm thấy mọi chuyện ràng, lập tức đem thoả thuận đến trước mặt mình: “Tôi ký cái này, nhưng nhất định phải đưa Tranh Tranh cho tôi, nếu , ông cần nghĩ được thoải mái qua ngày với người đàn bà khác.”


      Đôi mắt Đồng Hoa Triệu nhíu lại: “Bà hưu vượn gì?”


      Mạc Thiển Thiến nhìn thẳng vào ông ta: “Gả cho ông nhiều năm như vậy, tôi vẫn biết trong lòng ông có người khác, có phụ nữ từng tới tìm tôi, cho tôi biết, bà ấy là Lang Phàm, là vợ Mạc, tôi tin.”


      “Mà bây giờ, tôi tin.”


      “Nhưng mà Lang Phàm hận ông, Lang Phàm hận ông, ông biết ? Ông hại chết Mạc, Mạc là người tốt như vậy, tại sao ông lại hại chết ấy?”


      “Bốp!”


      thanh vang lên, Tranh Tranh ngưng giãy giụa, đột nhiên đạp cước vào bụng dưới người sau lưng, người nọ bị đau lập tức buông cậu ra, lung lay đôi chân nhắn, Tranh Tranh chạy tới bên người Mạc Thiển Thiến, đôi tay nhàng vuốt gương mặt Mạc Thiển Thiến.


      “Bà nội Mạc, có đau hay ?” Dứt lời, Tranh Tranh cầm lên khay trà dùng sức đập vào người Đồng Hoa Triệu: “Người xấu.”


      “Ông hại mẹ tôi còn chưa đủ, còn hại bà nội tôi.”


      Nghe được giọng yếu ớt kia, Đồng Hoa Triệu lập tức cảm thấy giống như có cây kim sắc bén đâm vào lòng mình, loại cảm giác đó, trừ năm đó Lang Phàm cự tuyệt ông ta rời , mới có cảm giác.


      thoáng kia, ông ta cảm thấy mình làm sai điều gì, lại giống như mất cái gì giữa màn đêm tối tăm lạnh lẽo.


      Buồng tim cũng giống như có cái gì đó xuyên qua.


      Ngay sau đó, ông ta hồi hồn, vứt bỏ những thứ làm cho tâm tình mình bất an, ông ta muốn tìm hiểu quá nhiều, bây giờ ông ta chỉ muốn giải quyết tất cả chướng ngại ngăn cản ông ta và Lang Phàm ở chung chỗ.


      Những thứ khác, ông ta quan tâm.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Editor: tử đinh hương


      Chương 146: Suy đoán ràng chính xác lúc đầu



      "Ký thôi."


      lời này, đại biểu Đồng Hoa Triệu thỏa hiệp, ông lạnh lùng xoay người, lưu lại bóng lưng cho Mặc Thiển Thiến.


      Ngay khi ông xoay người, như có con sông rộng rãi bành trướng thành biển rộng trong nháy mắt, từ từ chia lìa ông và bà khi còn sống xa hơn.


      Tốt lắm, cứ như vậy .


      Mặc Thiển Thiến thấp giọng trong lòng mình, hơn hai mươi năm qua tay chưa từng viết qua tên mình, viết ra nét chữ phóng khoáng phiêu dật giấy, cũng như người bà năm đó.


      "Tôi sai người đưa bà Australia, bà mang theo đứa bé này an tâm ở đó thôi."


      "Đồng Hoa Triệu!" Mặc Thiển Thiến đột nhiên cao giọng quát lên: "Ông chịu buông tha tôi sao?"


      Ông ta xoay người, đổi dáng vẻ lạnh lùng khiến bà cảm thấy xa lạ: "Chẳng lẽ phải tôi đây buông tha bà rồi hả?"


      "Vậy tại sao ông còn muốn tôi Australia?"


      "Đó là nơi ở cuối cùng trong đời bà." Ông ta thản nhiên xong, sau đó cầm giấy thỏa thuận li hôn bàn, mất.


      Mặc Thiển Thiến đột nhiên cảm thấy có chút sụp đổ, bà cảm thấy bà có chồng, tối thiểu còn có đứa con trai có thể dựa vào, nhưng tại chồng bà phải đưa bà , cũng có chỗ dựa.


      từng là thiên kim hào môn vạn người chú ý, vật cần tìm, cũng phải lấy được, có được vật, vĩnh viễn đều mất , nhưng vì ông ta, vì người đàn ông bà , bà cam tâm bỏ xuống tất cả kiêu ngạo, chỉ vì làm hiền thê lương mẫu ở bên cạnh ông ta.


      Hai mươi mấy năm qua, bà buông tha của cải vật chất, buông tha năm tháng tốt đẹp tự do của người phụ nữ, buông tha xa hoa truỵ lạc, danh vọng bễ nghễ của chúng sinh bên ngoài, bà buông tha tất cả mọi thứ có thể buông tha, đến cuối cùng, biến thành người phụ nữ toàn tâm toàn ý ông ta.


      Nhưng, người khá lạ gì.


      Kiên trì hơn hai mươi năm, cũng đến lúc tan biến rồi.


      Nhưng mà ngay cả khi rời , bà vẫn chờ, bà chờ người có thể làm cho bà cảm thấy có nơi chốn, tới đón bà trở về.


      "Tranh Tranh, chúng ta thôi."


      Mạnh thiếu gia có chút lí do, hơi hiểu, nhưng nhìn dáng vẻ bi thương của Mặc Thiển Thiến, trong lòng cũng khỏi cảm thấy dễ chịu, tay bé lập tức dắt Mặc Thiển Thiến: "Vâng."


      Bước lên xe, cuối cùng nhìn nhà họ Đồng mình ở năm năm cái, Mặc Thiển Thiến muốn khóc, lại cảm thấy giọt nước mắt cũng thể để lại.


      Là khô cạn sao? Bà biết, chỉ yên lặng nhắm hai mắt lại, mất.


      ——


      "Mẹ tôi ra từ nhà họ Đồng?" thanh trầm thấp, mang theo vẻ khàn khàn ý vị.


      Tề Phàm gật đầu cái: "Tôi tuyệt đối nhìn lầm, bà ấy còn mang theo đứa bé."


      Đứa bé?


      Trong lòng của Đồng Trác Khiêm bỗng nhiên run lên.


      "Bọn họ theo hướng nào rồi hả?"


      "Sân bay."


      "Lập tức sắp xếp, chạy tới sân bay với tôi."


      Nếu như đoán có sai, hẳn là mẹ hoàn toàn chấm dứt với cha , theo tính tình của Đồng Hoa Triệu, ông ta cướp Tranh Tranh , tuyệt đối dễ dàng bỏ qua.


      Bây giờ mẹ và con trai cùng sân bay.


      Như vậy chỉ có khả năng.


      Đồng Hoa Triệu muốn đưa bọn họ đến chỗ xa lạ, coi như buông tay cũng coi như giam cầm, chỉ là đổi loại phương thức.


      phải lập tức chạy tới ngăn cản tất cả xảy ra, ai biết sau khi đưa họ , Đồng Hoa Triệu làm bước gì kế tiếp, Đồng Trác Khiêm cảm thấy, cha của , tại nhất định là vì gì đó, hoàn toàn điên rồi, mất lý trí.


      Tiếng lộp cộp xuống lầu truyền đến, Phục Linh cũng thay quần áo xong, vội vàng xuống: "Đứa bé kia nhất định là Tranh Tranh, em muốn cùng."


      " được, nguy hiểm."


      Phục Linh cười cười, trực tiếp vượt qua Đồng Trác Khiêm mở cửa ra ngoài, liền mở chiếc Porsche kiểu dáng mới vọt ra ngoài nhanh như tia chớp.


      "Nhìn chúng ta xem, người nào tới trước." Dứt lời, xe xa rồi.


      Đồng Trác Khiêm khẽ nguyền rủa tiếng, lập tức lái xe đuổi theo, trong lòng xuất cảm xúc biết tên.


      Năm năm qua , còn thay đổi, nhưng vì sao vẫn còn như vậy?


      biết, trong lòng Đồng Trác Khiêm tự hỏi, biết, trong nháy mắt ở xe, bấm số điện thoại của Phục Linh.


      "."


      "Chúng ta cùng , em chờ ."


      " xin lỗi, em sắp đến sân bay rồi." xong, liền cúp điện thoại.


      Mặc dù Tân Hà Uyển cách sân bay rất gần, nhưng cũng nhanh như vậy, cảm thấy mình bị người phụ nữ này quăng ở phía sau Đồng Trác Khiêm lập tức hơi khó chịu, tốc độ lập tức nhanh hơn vượt qua, thuận tiện bấm số điện thoại.


      "Chuyện gì?" Giọng lười biếng của người phụ nữ đầu kia truyền đến, giống như vừa mới đứng lên từ giường.


      "Tìm có chuyện, tới sân bay ở ngoại ô phía tây thủ đô chuyến."


      "Gia." Người đầu kia đột nhiên kêu tiếng: "Buổi tối hôm qua bị phá rồi, phía dưới đau, tiện lắm."


      Khụ khụ.


      Đồng Trác Khiêm nhàng ho tiếng: "Đừng ở chỗ này lắm miệng với tôi, nhanh chóng lên."


      Hướng Oản ở đầu, đôi tay nâng lên giường, xoa eo chua xót đau đớn, nhìn điện thoại bị cúp, sau đó ngó ngó bên ngoài, đúng lúc người đàn ông ra từ trong phòng tắm, giống như Apollon, vóc người khêu gợi còn có khuôn mặt tuấn giống như người, hơi u oán nhìn người nọ chút.


      "Mẹ nó, biết chút."


      "Khụ khụ, trời mới biết em chính là đứa con nít hả?"


      Hướng Oản trầm mặc, sau đó mặc quần áo vào muốn rời khỏi, lại bị người đàn ông kéo lại: " đâu?"


      "Làm người, hay ?"


      Người đàn ông ngây ngẩn, sau đó phản ứng kịp: ", tại sao ?"


      Vừa đôi người xe, từ tiểu khu biệt thự hạng sang nhất thủ đô phồn hoa, lái xe rời , chạy tới sân bay.


      ——


      Mà bên kia, ở trong nhà Mông Kính.


      Mông Kính vào trong nhà, Lang Phàm mới chân chân chính chính cảm thấy người đàn ông này đơn giản, mặc dù ông ấy có tiền có thế, nhưng mình ông ấy ở, chỉ là chỗ quá phồn hoa lại tương đối yên tĩnh, mua căn hộ hơn trăm mét vuông, lắp đặt cực kỳ đơn giản, vừa vào, Lang Phàm cảm thấy ấm áp.


      Sau đó nước mắt của bà có chút khống chế được rớt xuống.


      "A Phàm, A Phàm, nếu về sau em có phòng ốc của mình, muốn sửa chữa thế nào?"


      "Nhất định phải đơn giản, muốn cảm thấy ấm áp, cần những biệt thự kia, trống rỗng, em muốn căn hộ hơn trăm mét vuông là được rồi, ở chung chỗ với chồng con của mình."


      Đây là khi nào? Lang Phàm cảm thấy hơi mơ hồ .


      "Uống trà, em thích nhất hoa hồng Pháp." Mông Kính rót ly trà để xuống ở trước mặt của bà, sau đó mở ti vi, rất tự nhiên đưa điều khiển ti vi cho bà.


      Điều này làm cho Lang Phàm có loại ảo giác, giống như ông là người chồng thương bà.


      Giống như ấm áp mất hơn nhiều năm, lại trở về lần nữa, để cho tâm khô khốc của bà cũng từ từ ươn ướt.


      "Tiểu Kính, cám ơn."


      "Giữa bà và tôi cần phải những lời này."


      Tất cả chuyện xưa hình như lại trở về điểm xuất phát.


      "A Phàm, đối với chuyện chồng, bà muốn xử lý như thế nào?"


      "Sống ở đâu ở yên đấy , từ trước đến giờ Đồng Hoa Triệu làm việc cực đoan, nghe người khác , ai khuyên giải được ông ta, chỉ có chờ ngày ông ta tạ hối hận, chỉ có điều, tôi nghĩ ra cái gì có thể khiến cho ông ta hối hận."


      "Bà phân tích sai lầm rồi." Mông Kính đột nhiên kinh ngạc nhìn bà : "A Phàm, tôi tin bà biết ông ta làm tất cả là vì cái gì, dù sao ông ta đến mức nổi điên, từ trước đến nay đều vậy."


      Lang Phàm đột nhiên run lên, bưng trà hoa lên, chậm rãi nhấp ngụm, cũng lời nào.


      Điện thoại Mông Kính đột nhiên vang lên, ông vừa nhìn số điện thoại di động, vẻ mặt lập tức nghiêm túc: "Là tai mắt nằm vùng của tôi ở nhà họ Đồng bên kia."


      "Xảy ra vấn đề gì sao?"


      Mông Kính nhận điện thoại, nghe bên kia chút, sau đó cúp điện thoại, lập tức mặc áo khoác.


      "Mặc Thiển Thiến mang theo đứa bé đến sân bay, người của Đồng Hoa Triệu giám hộ, tôi nghĩ, bọn họ cũng chấm dứt."


      Chấm dứt?


      Là ly hôn sao?


      Ông ta làm những thứ này, chẳng lẽ chỉ vì ở chung chỗ với bà sao?


      Lang Phàm biết, chỉ im lặng che mặt, cùng ra ngoài với Mông Kính, sau đó bà phản ứng kịp: "Đứa bé kia là ai?"


      Đối với Đồng Hoa Triệu và Mặc Thiển Thiến, Mông Kính tuyệt đối làm chuyện gì phí sức vì bọn họ, như vậy chỉ có đứa bé kia rồi.


      "Đứa bé kia là con trai ruột của Đồng Trác Khiêm và Phục Linh."


      Tay Lang Phàm đột nhiên run lên, giống như bản thân bất lực, là đứa bé của Phục Linh, như vậy phải là cháu ngoại của bà sao? Nhưng cũng là cháu nội của Đồng Hoa Triệu.


      Số mạng giống như đôi tay quấn quít, vốn là cây cây quấn quanh ràng có thứ tự ở cùng chỗ, đánh nút chết, người muốn ở cùng nhau lại trải qua ly biệt, người muốn ở cùng nhau, lại bị sợi dây vận mệnh sinh sôi nhầm lẫn cột chung dây dưa chỗ.


      giải được, liền rối loạn.


      Lang Phàm muốn cười số mạng, khóe môi lại chỉ nâng lên đường cong lạnh lẽo.


      Bà nghĩ, đời trước bà nhất định làm quá nhiều chuyện xấu, mới có thể khiến ông trời trừng phạt bà như vậy, cho nên đời này số mạng bà bao nhiêu nhấp nhô, cuộc sống phần lớn thuận, thời gian hai mươi năm, cũng chính là hai mươi năm trống rỗng phí hoài, trước giờ cũng chưa từng kết thúc qua.


      Cũng may, con của bà còn sống, có gia đình, mặc dù con rể nhất định là người bà có thể thích.


      Chỉ cần nó hạnh phúc, vậy phải đủ rồi sao?


      "A Phàm, tôi ở đây." Mông Kính giọng ở bên cạnh bà, khiến Lang Phàm cảm thấy ra chuyện cũng hỏng bét như trong tưởng tượng vậy.


      Cả đời này bà đều khổ nạn nhiều, chỉ có điều ông trời cũng coi như có lương tâm, để cho bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu bà đều có người vẫn luôn bảo vệ bên người bà, mấy chục năm qua chưa từng thay đổi.


      Có lúc bà suy nghĩ, Lang Phàm bà có tài đức gì có thể được nhiều người đàn ông ưu tú coi trọng đến mức này, mà trong đó, Thiệu Đình và Mông Kính khiến cho bà thể dứt bỏ nhất.


      Đối với Thiệu Đình, ông ấy có gia đình, cũng coi như vui vẻ, cho dù tại nằm ở giường bệnh thể đứng dậy.


      Nhưng Mông Kính đây? Vì bà cự tuyệt hôn nhân của gia tộc, bỏ qua quyền thừa kế tài sản kếch xù, bởi vì bà thích quân nhân, liền dứt khoát đầu quân, mấy chục năm qua đều xây dựng gia đình.


      Đối với Mông Kính, bà áy náy nhiều lắm.


      "Tiểu Kính. . . . . . Nếu như. . . . . ."


      "Hả?"


      Câu phía sau này, Lang Phàm vẫn ra, bà biết mình làm đến cùng như vậy là đúng hay sai, là đền bù áy náy đối với ông hay có tình cảm đối với ông.


      Nếu như là áy náy, câu kia, xin lỗi phải với mình, mà là Tiểu Kính.


      . .

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 147: Tôi là mẹ ruột của Mạnh Phục Linh



      "Mạc phu nhân, xin ——" Tài xế mở cửa xe cho bà, từ trong tầm mắt tính quá rộng lớn, bà nhìn sân bay thủ đô phồn hoa chật chội.


      Ánh mắt kia quá mức đạm bạc, hình như xuyên thấu sân bay, xuyên thấu đất bằng phẳng hoang vu cằn cỗi này, rơi vào phía xa xôi kia.


      Bà ôm Tranh Tranh từ từ ra ngoài, bước chân có chút chậm, người phía sau mới thúc giục, quên mất chuyện bà từng là phu nhân của thủ lĩnh bọn họ, mà bây giờ bà, đối với đám người này mà , càng giống như phạm nhân.


      Hôm nay đến bước này, phu nhân quý tộc cũng tốt, phạm nhân cũng được, đối với bà mà cũng tính là cái gì.


      Đồng Hoa Triệu từng là giấc mơ tốt đẹp nhất của bà, vậy mà hôm nay cũng phá hủy giấc mơ cuối cùng của bà, cũng coi là nhân quả luân hồi.


      Giấc mơ thời niên thiếu của bà, gả cho ông ta, gả cho Tướng quân trong quân đội.


      Bà mơ khi lớn tuổi, thấy con trai, Trung tướng từng sinh sống mười tháng ở trong bụng của bà.


      Bà ngẩng đầu lên, cực kỳ kiêu ngạo, đón lấy ánh mặt trời cuối cùng mà bà gặp ở thủ đô.


      Ngay khi Mạc Thiển Thiến mang theo Tranh Tranh tiến vào sân bay, chiếc xe con chạy tới, Phục Linh dẫn đầu chạy tới, vội vàng xuống xe, thị lực của cực tốt, cũng coi như vận khí tốt, vừa tới sân bay, nhìn thấy Mạc Thiển Thiến và Tranh Tranh sắp vào cửa chính sân bay.


      Trong lòng lập tức vui vẻ, cũng thấy người áo đen theo phía sau bọn họ đáy mắt thoáng qua tia sáng u.


      Phục Linh xuống xe, bước nhanh về phía cửa chính sân bay, mà ngay vào lúc này, người áo đen giống như thủ lĩnh đám người theo sau lưng Mạc Thiển Thiến đột nhiên tiến lên mấy câu, sau đó rời .


      khúc nhạc đệm , Phục Linh sơ ý cũng nhìn thấy.


      chỉ vào đại sảnh sân bay, tìm đúng cơ hội xuống tay, nhưng bởi vì người ở sân bay quá nhiều, lắm thầy nhiều ma, rất khó xuống tay.


      Khả năng còn chưa có động tác thực tế gì, có thể bị đám đàn ông khiêng súng gắt gao nhìn chăm chú vào.


      Có thể tiếp tục xuống tay, chỉ là chết trước lần mà thôi.


      Phục Linh ho tiếng, đánh rụng ý nghĩ này trong lòng mình, mình còn có ngày tháng tươi đẹp muốn trải qua, cần tìm chết như vậy.


      Chỉ thoáng, hồi tiếng quấy khóc ở sân bay, khiến tâm Phục Linh gắt gao níu chặt.


      Bên mắt nhìn , liền phát Tranh Tranh nằm khóc mãnh liệt ở người Mạc Thiển Thiến, giống như đứa bé đau lòng đáng thương khi bị đoạt món đồ chơi.


      Mà ánh mắt của Tranh Tranh, lại nhìn chằm chằm.


      Trong lòng Phục Linh thầm kêu tốt, khi nào ánh mắt trách móc của đứa bé độc ác như vậy đây? tại nếu như bị người phát , chừng muốn ăn mất, mà cũng theo phương hướng Tranh Tranh khóc nhìn, đám người áo đen cũng theo ánh mắt Tranh Tranh nhìn sang.


      "A ——"


      "Xin lỗi." thanh lạnh lùng truyền đến, người áo đen bên cạnh giả vờ nhìn về trước, trở về đội ngũ, mà Phục Linh lại như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng kia.


      Có chút quen thuộc.


      Hơn nữa đụng chạm vừa rồi cũng phải là cái gì giải thích được, mà cứu mạng.


      Phục Linh lâm vào trầm tư, mà lúc này xoát vé vào sân bay ——


      Cũng còn kịp suy nghĩ bị người bắt được nữa, bị người đánh chết gì nữa, Phục Linh xông tới ——


      "Bùm ——" Tiếng súng vang lên ở đại sảnh sân bay trong nháy mắt, mọi người đột nhiên kinh hoảng chạy trối chết ở mặt đất, nhanh chóng rời , Phục Linh nghe tiếng phát súng kia run lên, nhưng thấy người áo đen vừa rồi đụng , cầm súng trong tay hướng lên bầu trời nả phát súng, rất nhanh sau đó ép buộc người áo đen thoạt nhìn giống như thủ lĩnh trong đội ngũ.


      kẹp bả vai người, cũng có uy hiếp gì, mà trực tiếp nổ súng bể đầu.


      Mẹ nó, trâu bò.


      Phục Linh khỏi lớn tiếng kêu gọi ở trong lòng, lại cảm thấy bóng dáng lăn lộn ở bên trong, bộ dáng kia và ngũ quan cực kỳ quen thuộc, sau đó hoang mang sợ hãi xông tới.


      Ai có thể cho biết, tại sao tốc độ Đồng Trác Khiêm nhanh như vậy, chẳng lẽ cả đời đều phải chậm hơn sao?


      "Đưa Mạc phu nhân vào sân bay, máy bay lập tức phải cất cánh."


      Đúng, tại đại sảnh rất rối loạn, nhưng gần ba phút sau chuyến bay lên đường nhưng nhận được chút tin tức, vẫn tiếp tục cất cánh như cũ.


      Mạc Thiển Thiến bị người kéo về phía trong sân bay, lại giật mình ngay tại chỗ, bà cố nén nước mắt lâu đột nhiên vội vàng chảy xuống mà kịp chuẩn bị, rơi mặt đất, lưu lại vết nước đọng, bà lại dám lộ ra.


      Mang dùng súng là tội phạm, càng điên cuồng giết người đây?


      Con trai của bà, giờ khắc này, bà lại dám la tiếng, bị người dùng sức lôi , bà ôm lấy Tranh Tranh yên tĩnh trong ngực lại, sau đó lảo đảo chút, bị người vừa lôi vừa kéo lại gần sân bay.


      "Tranh Tranh." Giọng Phục Linh truyền ra ngoài, tiến lên nhanh, làm ngăn cản ở trước người đáng ghét, lập tức đuổi theo ——


      thân thể cao lớn đột nhiên lại chắn trước mặt , khiến cho bất ngờ kịp chuẩn bị lui về phía sau bước.


      "Tiểu thư xinh đẹp, xin dừng bước."


      Nhìn bóng dáng từ từ xa, Phục Linh đột nhiên hơi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.


      Sau đó vừa dữ tợn mở mắt.


      "Hôm nay bà đây đá chết lão nhị của mày, mẹ kiếp bà đây theo họ mày!"


      ——


      Nước mắt Mạc Thiển Thiến cầm được chảy xuống, thậm chí càng ngày càng mãnh liệt, ánh mắt của bà nhìn chằm chằm đứa bé trong ngực nhúc nhích, hình như muốn khắc ghi dáng vẻ đứa bé vào trong lòng mình.


      Người phụ nữ vừa rồi kia, dáng dấp người phụ nữ gọi đứa bé trong ngực y chang khác con nhóc họ Mạnh, Trác Khiêm cũng tới, dáng dấp đứa này lại giống Trác Khiêm như vậy.


      Mạc Thiển Thiến vừa cười, vừa khóc vừa cười, xem ra rất tức cười, bị người xô đẩy dọc đường , sân bay rộng rãi ở trước mắt.


      Bà lại muốn chút nào.


      Dùng sức giãy giụa, dùng sức giãy giụa, cũng để ý có tác dụng gì.


      "Như vậy cũng tốt cho bà và đứa bé."


      Có giọng nữ lười biếng vang lên.


      ——


      Ầm ầm ——


      Tiếng nổ to vang lên, máy bay cất cánh, gần như tất cả mọi người nhìn chuyến bay chút, Đồng Trác Khiêm vẫn dừng lại động tác trong tay, cuối cùng quyền quật ngã người cuối cùng, mà Phục Linh nhìn máy bay bay lên mất hồn.


      Sau đó nghẹn ngào khóc lớn.


      "Họ , rồi, vẫn ——"


      Chuyến bay này chỉ tiếp người, mà người kia là Mạc Thiển Thiến, điểm xuất phát là thủ đô, mà đến nơi nào, ai biết.


      ——


      "Tôi , thích bạo lực." Người phụ nữ hạ thấp mũ lưỡi trai đầu xuống, nhìn nhóm người trước mắt té xuống đất, sưng mặt sưng mũi, nặng hơn là xương cốt lồi lõm, giống như bị đánh thành tác phẩm nghệ thuật.


      đất máu tán loạn, xem ra rất đáng sợ, Mạc Thiển Thiến ôm đứa bé núp ở bên, lại sợ.


      Bà từng thấy bé này, trước kia cùng qua nhà họ Đồng với Trác Khiêm.


      Nhìn xa lạ này, Mạc Thiển Thiến lại cảm thấy an tâm, còn an tâm hơn nhìn thấy chồng của mình.


      Ngay sau đó, bà cười cười tự giễu, mình còn có chồng ở đâu đây?


      "Tiểu Kính, nhóc này bạo lực." thanh từ xa đến gần, Mạc Thiển Thiến xoay người, liền nhìn thấy vị mặc sườn xám màu tím, dáng người thướt tha lại quá quen thuộc với bà, chậm rãi tới.


      Dường như Mạc Thiển Thiến trở lại năm kia.


      Bà và nữ sinh đại học trẻ tuổi ngồi chung chỗ, bà hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp hai học vị ở Harvard, bé kia 22 tuổi, vẫn còn học đại học ở trong nước trong nghèo khó, thỉnh thoảng kiêm chức phóng viên quân .


      Mà họ cũng có quan hệ, có dính líu duy nhất chính là Mạc Thiển Thiến bà người đàn ông của người phụ nữ trước mắt này.


      Khi đó bà cao ngạo giống như con khổng tước, bà ấy thấp đến trong bụi bậm.


      Vậy mà hôm nay, nhiều năm gặp mặt lần nữa, bà liếc mắt nhận ra người phụ nữ này, mặc dù hôm nay bà ấy lớn tuổi giống như bà, nhưng bà ấy lại càng ngày càng có ý vị, thậm chí tuyệt đại phương hoa.


      Nhưng trong lòng Mạc Thiển Thiến chút hận ý, hoặc cái khác, chỉ nhàng hô.


      "Lang Phàm."


      "Uh." Lúm đồng tiền của bà ấy như hoa, cũng nhàng đồng ý, ngay sau đó : "Chúng ta cũng gặp mặt hơn hai mươi năm rồi sao?"


      "Đúng vậy."


      Tầm mắt Lang Phàm lại đột nhiên chuyển dời đến người đứa bé, trong ngực Mạc Thiển Thiến, hơi hiểu lầm xác định hỏi "Đây là?"


      "Cháu của tôi, Tranh Tranh." Đúng, giờ khắc này, bà xác định, Tranh Tranh là con trai của Đồng Trác Khiêm, là con trai của Mạnh Phục Linh, lại là cháu nội của Mạc Thiển Thiến bà.


      Sau khi Lang Phàm nghe xong lời này, thậm chí lại run lên cái, may sau lưng có Mông Kính đỡ, đến nỗi lảo đảo, bà lặp lại thầm: "Cháu nội, cháu nội."


      câu đọc mấy lần, giống như nhập ma.


      "Chú Mông Kính, cháu giúp chú làm xong, cháu có việc bận nên trước, chờ chút nữa khi Đồng Trác Khiêm tiến vào, cháu tới." Dứt lời, Hướng Oản ngáp dài liền , dáng vẻ cực kỳ tự nhiên.


      Mà lúc này, Đồng Hoa Triệu chạy tới.


      Tất cả kịch hay lúc này mới vừa bắt đầu.


      " sao?"


      Thuộc hạ lắc đầu cái: "Lấy được thông báo, bóng người máy bay, phu nhân bị lưu lại sân bay, còn có đứa bé kia."


      "Có những ai ở đó?"


      "Đồng thiếu gia, còn có người phụ nữ, còn có Mông Kính tiên sinh ——"


      "Mông Kính!" Đồng Hoa Triệu cắn răng nghiến lợi ra cái tên này từ trong miệng, giống như hận thể cắn nát, để dưới đất đạp hai phát mới hết giận.


      "Lập tức, phong tỏa sân bay, để bất kỳ kẻ nào ra vào!" Tiếng ra lệnh yếu ớt truyền trong khí, tất cả hành động khẩn trương mà lại có trật tự.


      Đồng Trác Khiêm kéo tay Phục Linh muốn rời khỏi, Phục Linh cũng , khuôn mặt lạnh xuống, dùng sức lực, bắt được .


      Mông Kính đột nhiên lại nghe tiếng vang rất ở bên trong sảnh sân bay, sắc mặt của ông lập tức biến đổi.


      " nhanh, sân bay sắp bị phong tỏa."


      Mạc Thiển Thiến nghe vậy ngơ ngẩn, lập tức ôm lấy Tranh Tranh bắt đầu ra bên ngoài, tay mềm mại của Lang Phàm bắt được tay của bà: " theo chúng tôi."


      Mạc Thiển Thiến nghe lời của bà..., lại cứng ở tại chỗ.


      "Sợ tôi hại bà sao?" Vào giờ phút này, Lang Phàm còn có tâm tình bật cười.


      "Tôi là mẹ ruột của Mạnh Phục Linh."


      Vừa như vậy xong, ba người ngơ ngẩn.


      người là Mạc Thiển Thiến, hai người khác, còn lại là hai người Đồng Trác Khiêm và Phục Linh lề mà lề mề túm túm trốn trốn tránh tránh vào phòng riêng của sân bay.


      ——


      "Lang Phàm, tôi dùng hết nửa đời mưu hại người khác để có thể lấy được bà, có lẽ ngay từ khi kế hoạch này vừa bắt đầu sai lầm rồi, nhưng tôi tuyệt đối buông tha, cho dù lỗi thành hối hận ngập trời, tôi cũng quyết hối hận."


      . .

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Editor: tử đinh hương


      Chương 148: Đại Kết Cục 1



      Phục Linh cảm thấy đây là trò đùa giỡn, trò đùa mở lớn rồi, nhưng khi người phụ nữ kia xoay người lại, dáng người ưu nhã tuyệt đại phong hoa ở trong mắt của giống như lửa khói tuôn ra đóa hoa rực rỡ, ở trong lửa khói mịt mờ, nhìn thấy diện mạo bày ra khác mình nhiều lắm.


      Mà trong mắt của người kia, kinh ngạc, bàng hoàng, lo lắng, hiểu lầm ngừng suy nghĩ lập tức lên ở trong mắt.


      Chỉ là câu nhàng bâng quơ như vậy, vốn có thể tính là lời vô căn cứ, nhưng đến cuối cùng lại giống như cứ dễ dàng tin như vậy.


      Đây là vì cái gì? Phục Linh biết, biết.


      Cho nên, lựa chọn quên câu vừa mới nghe được kia, coi thường bóng lưng thẳng tắp, ánh mắt lại khẽ ướt của người phụ nữ.


      "Tranh Tranh, Tranh Tranh, con có sao ?" Nhìn đứa bé té ở trong ngực Mạc Thiển Thiến, Phục Linh lập tức tiến lên ôm lấy cậu, Mạnh thiếu gia vừa mở mắt, nhìn thấy mẹ xinh đẹp thiện lương đáng đứng ở trước mặt của mình, đôi tay ôm thân thể của mình, lập tức cảm thấy cho tới bây giờ cũng chưa từng có ấm áp như vậy, liền ôm lấy : "Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết."


      Nghe những lời của Mạnh thiếu gia này, Phục Linh cảm thấy rất vui mừng, ràng cậu còn là đứa bé năm tuổi, ràng phải nằm rạp khóc lớn ở trong lòng sau cảnh ngộ nguy hiểm, mà lúc này đây cậu chỉ vui mừng nhào vào trong ngực của .


      cho biết, Mạnh đại thiếu gia cậu rất nhớ .


      Mục đích, cho tới bây giờ đều biết, từ Mạnh thiếu gia đứa bé lập chí để cho mẹ lo lắng.


      "Mạnh. . . . . . Con bé. . . . . ." Nhìn con dâu xa cách năm năm, chỉ thoáng nước mắt của Mạc Thiển Thiến liền rơi xuống, bà cảm thấy trong lòng hết sức đau lòng, vô số ngày áy náy, đau lòng, cảm giác hành hạ khó bề phân biệt mà đến, tiêu diệt chút ý định tốt đẹp cuối cùng của bà.


      Vậy mà hôm nay, bà cảm thấy hình như trong lòng được người rót ấm áp vào, cả trái tim cũng ấm áp, cũng có bất kỳ chút ý lạnh nào.


      Bà mất người đàn ông bà .


      Nhưng bà có con trai, có con dâu, còn có cháu trai bảo bối mà bà mong nhiều năm.


      Như vậy phải rất tốt sao?


      Đúng, xác thực rất khá, đến hôm nay , ra hy vọng xa vời của bà cũng lớn như vậy, cũng có mạnh mẽ theo đuổi tình như lúc tuổi còn trẻ, người đến chết chôn xuống bãi đất, còn bằng khiến cho khi còn sống mình khá hơn chút?


      "Mẹ." Đồng Trác Khiêm gọi tiếng, cũng lập tức tiến lên đỡ Mạc Thiển Thiến dậy, nhìn hai mắt mẹ mình đẫm lệ, còn dáng vẻ nụ cười lan tràn như lúc trước, cảm thấy trong lòng phải tư vị gì.


      Từ khi , quan hệ của và cha cũng giống như cha con, càng giống như quan hệ cấp và cấp dưới, mỗi khi ông bảo làm chuyện, đều là ra lệnh.


      cũng coi như thực mệnh lệnh.


      Mà mỗi lần sau khi trở lại nhà họ Đồng, xem vết thương cho băng bó cho nấu cơm cho đều là mẹ, có cách nào có thể nhìn mẹ mình chịu khổ.


      ôm lấy mẹ mình, chỉ vào Phục Linh ôm Tranh Tranh : "Đó là Phục Linh, ấy chết, trong tay ấy chính là đứa bé kia, gọi là Tranh Tranh, là cháu nội của mẹ, con trai của con."


      Trong phút chốc, nước mắt của Mạc Thiển Thiến giống như tuôn ra, đôi mắt bà đẫm lệ, trong miệng vẫn ràng: "Mẹ biết , mẹ đều biết. . . . . ."


      Nhìn màn này, Lang Phàm cảm thấy trong lòng có chút đau đớn.


      Người nhà đoàn tụ hài hòa cỡ nào, ở trong đó, bà chỉ là người ngoài


      mà thôi, có quyền chuyện, Mông Kính ở bên cạnh nắm bả vai của bà, để cho bà có thể yên tâm dựa vào xuống.



      Mặc dù đau lòng, chỉ là Lang Phàm biết đây là bà lên được, cho dù nhiều năm trước bà cho rằng con mình chết rồi, mà vẫn theo bước chân Mạc Sâm qua năm đó, sau đó trở lại chỗ gặp nhau.



      Trong thời gian nhiều năm như vậy, bà lgd ngờ con của mình còn sống, đầy trong lòng tràn đều là đau thương và tuyệt vọng khi chồng mất.



      Mà duy nhất có, chỉ là mấy năm trước, Thiệu Đình hình đến đấy gửi cho bà mà thôi.



      “Tiểu Kính, chúng ta thôi.”



      được, cứ mặc cho bà thôi.



      “Được.” Mông Kính bình tĩnh đáp lại, nặng nề nắm bả vai của bà rời , giống như trở về nhà người .



      Đồng Trác Phàm nhìn bóng dáng Lang Phàm rời , chút hoang mang : “Đó là người phụ nữ đưa dug dịch nguyên chất tới.”



      Phục Linh khiếp sợ quay đầu lại: “ cái gì?”



      suy nghĩ tỉ mỉ lần, đột nhiên sau đó để Tranh Tranh xuống, tới trước mặt Lang Phàm, nhìn khuôn mặt kém mình bao nhiêu, lại biết nên những gì, mà Lang Phà cũng hơi sững sờ nhìn .



      đôi mẹ con xa cách nhau hơn hai mươi năm, lần đầu tiên gặp mặt, lại dưới tình huống tiếng động như vậy.



      “Cha tôi muốn gặp bà.”



      “Cha con là Mạnh Thiệu Đình Sao?”



      “Vâng.”



      Lang Phàm cười cười: “Thân thể ông ấy lgd rất nhanh tốt hơn, mẹ cũng được, con bảo trọng, mẹ đây.” Dứt lời, xoay người muốn rời khỏi.



      “Này, dì.”



      Lang Phàm quay đầu lại, nếu như cẩn thận nhìn, lại phát bóng dáng bà run rẩy chút.



      “Làm sao lại ? Thôi, Đồng Trác Khiêm, chúng ta cũng thôi.”



      “Hôm nay ai cũng được.” Giọng trầm thấp truyền đến trong nháy mắt, Lang Phàm và Mông Kính đồng thời dừng bước chân lại, nhìn Đồng Hoa Triệu cách đó xa.



      Ông ta mặc quân trang màu xanh lá cành tùng, quân đội theo ở đằng sau, người người cầm súng đạn trong tay. Mắt lạnh của Đồng Hoa Triệu nhíu lại, nhìn nhóm người Mạnh Phục Linh bên trái còn có đoàn người Lang Phàm bên phải, khoé môi hơi nâng lên.



      “A Thiến, bà nghe lời.” Câu đầu tiên của ông ta trầm thấp khàn khàn, là với Mạc Thiểu Thiến.



      Đây phải là đầu tiên Mạc Thiển Thiến nghe được Đồng Hoa Triệu chuyện kiểu như vậy, năm năm trước chính là trong buổi tối kia, sau khi bà tỉnh lại lấy được tin dữ của Phục Linh, câu đầu tiên nghe được, cũng là loại giọng này.



      “A Thiến, bà khiến người ta phiền lòng.”



      Là phiền lòng, phải quan tâm, vì vậy bà mới bị giam lỏng ở nhà họ Đồng năm năm.



      “Mông Kính, ông vì Lang Phàm tiếc đắc tội với tôi, thậm chí đắc tội cả quân bộ sao?” Lời xoay chuyển, giọng của Đồng Hoa Triệu nhắm này Mông Kinh.



      Mông Kinh cười lạnh, hình như thèm để ý chút nào: “Những đáp án này, ông cũng ràng hơn ai khác.”



      Ông ta lại chỉ là tới vì người mà thôi.



      Dường như Đồng Hoa Triệu cũng mệt mỏi, lgd nhìn ông ta nhìn Lang Phàm, sau đó nhìn khuôn mặt của bà : “ theo tôi.”



      tới nơi nào?”



      “Gả cho tôi.”



      Vừa dứt lời, Mạc Thiển Thiến cười thê lương tiếng, hình như sớm có dự liệu, khuôn mặt Đồng Trác Khiêm trầm xuống, Phục Linh vẫn kinh ngạc há to miệng, Mông Kinh cũng nổi giận.



      “Đồng Hoa Triệu, ông vọng tưởng hơn hai mươi năm chưa đủ sao?”



      “Từ khi tôi bắt đầu đến đây, phải là vọng, tưởng.” Ông ta nhìn chăm chăm Lang Phàm: “Sân bay bị tôi phong toả, nếu như Mông Kính còn là Mông Kính hơn hai mươi năm trước, có thể ngăn cản tôi, nay lgd, ông ta thể, Lang Phàm, hoặc là bà theo tôi, hoặc là tôi giết sạch mọi người nơi này, cướp bà .”



      “Bà tự chọn .”



      Câu sau cùng, chính đáng, hình như cũng quên con trai ông ta và cháu nội cũng ở trong đó.



      “Súc sinh!” Mạc Thiển Thiến hét lớn tiếng, đôi mắt đẫm lệ cầm được chảy xuống: “Trác Khiêm là con trai của ông, Tranh Tranh là cháu nội của ông, ông cũng xuống tay được sao?”



      Đồng Hoa Triệu .



      “Ông ta xuống tay được.” Lang Phàm chuyện, giọng của bà thản nhiên, từ đầu đến cuối vẻ mặt chưa từng thay đổi, chỉ yên tĩnh đứng ở nơi đó, giống như người ngoài cuộc.



      “Hơn hai mươi năm trước, Mạc Sâm và ông ta tình đồng thủ túc, lớn lên cùng nhau từ , cũng kém em ruột, chiến dịch Lục Hải, liều mình cứu ông ta lần, sa mạc hoang vu, khi ông ta té xỉu cho ông ta uống máu mình..., còn phải ông ta cũng vì người phụ nữ mà giết chết Mạc Sâm, Mông Kính và ông ta cũng lớn lên cùng nhau từ , hai nhà thế giao, lgd còn phải vì người phụ nữ, thiếu chút nữa ép Mông Kính chết , vậy mà hôm nay, cũng chỉ vì người phụ nữ, giết chết mấy người mà thôi, ông ta còn có cái gì làm được đây?”



      Giọng của Lang Phàm vẫn lạnh nhạt như cũ, những chuyện kinh tâm động phách đó, giống như người ngoài cuộc ra.



      “Bà rất đúng, như vậy lựa chọn của bà là?”



      Từ đầu đến cuối, Đồng Trác Khiêm cũng câu nào, cảm giác lòng của mình có chút mất mát, từ đến lớn, cảm thấy cha là thần, cho nên cha nghiêm túc ra lệnh với , để cho làm nhiệm vụ nguy hiểm, đều cảm thấy trong lòng có gì, thế nhưng khắc kia, ông ta có thể vì thứ ông ta muốn, buông tha tính mạng của .



      Giống như ban đầu ông ta hạ lệnh sắp đặt mưu kế muốn giết chết vợ và con trai .



      có lương tâm, có tính người.



      ”Đương nhiên tôi theo ông.” Lang Phàm hạ thấp giọng, Mông Kính lo lắng kéo cổ tay của bà, lại bị bà lạnh lùng bỏ rơi: “Tiểu Kính, chính lgd tôi cũng thể để mình sai tiếp nữa.”



      thanh của bà cực kỳ , chỉ có mình Mông Kính nghe thấy, câu kia, có ý gì, phải ông rất ràng, lại rất mơ hồ, đợi đến khi ông hồi hồn, Lang Phàm chạy tới cười trước mặt Đồng Hoa Triệu.



      “Theo lời ông , tôi với ông, thả bọn họ.”



      “Được.”



      “Cha.” Đồng Trác Khiêm đột nhiên lên tiếng kêu, Đồng Hoa Triệu quay đầu lại lành lùng nhìn cái.



      “Trước kia khi về nhà những nghênh đón lgd kia đều là giả sao?”



      Đồng Hoa Triệu lời nào.



      “Trước kia chút thương quan tâm đó cũng là giả sao?”



      Đồng Hoa Triệu đột nhiên run lên, lập tức quay người rời .



      “Như vậy nếu là giả, còn giữ ân tình cha con làm gì? bằng bây giờ cắt đứt, cũng tốt, đỡ cho ngày sau đỏ mắt gặp mặt.”



      “Được.”



      Đồng Hoa Triệu cảm thấy, mặc dù chữ này rất đơn giản, lại giống như dùng hết hơi sức cả đời của chính mình.



      Ông ta nhìn lại người phụ nữ bên cạnh mình, cổ cao nâng lên, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn chằm chằm vào phía trước, hình như lgd ngay cả nhìn ông ta cái cũng khinh thường.



      Ông ta hơi cười cười tự giễu, nhưng biết vì cái gì.



      Kết quả nào là đúng? Cái gì là sai? Đáp án này bị ông ta từ bỏ tiếng động ở rất nhiều năm trước, vậy mà hôm nay, là muốn tìm về sao?



      , đó phải việc ông ta nên làm.



      tại, ông ta nên chuẩn bị, chính là hôn lễ của ông ta và Lang Phàm.



      Cách hơn hai mươi năm, giống như nằm mơ thế kỷ, cũng sai biệt lắm là thời điểm nên thực .



      để cho tất cả mưu bày ra đạt được kết thúc kể từ thời khắc bây giờ, mà có ít thứ, tại mới bắt đầu.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Editor: tử đinh hương


      Chương 149: Đại Kết Cục 2



      Ba ngày sau, Tân Hà Uyển.


      Mông Kính long đong mệt mỏi mà đến, từ trước đến giờ đều là người đàn ông sạch chỉnh tề, giờ trước mắt vài người tuổi trẻ, xuất có chút nghèo túng.


      Hai người đàn ông và người phụ nữ mặc ăn mặc hơi bảo thủ theo phía sau ông ấy, ông ấy ngửa đầu nhìn sắc trời chút, lại phát mặt trời từ từ lặn về phía tây, ông ấy dừng chút, .


      "Tôi cũng cần trợ giúp của mọi người."


      "Chuyện này khó làm." Sau khi nghe Mông Kính giảng giải loạt xong, Lạc Lịch lại dẫn đầu lắc đầu: "Chỉ bằng cái ánh mắt của Lang Phàm, ông biết phải làm những gì sau khắc ấy, có lẽ ông đoán rất đúng, nhưng rất có thể là ảo giác, nếu như sai, chúng ta vội vàng tiến đến, tính là cái gì?"


      Lạc Lịch , chữ chữ nghe có lý, sau khi Mông Kính nghe xong, cũng là dáng vẻ sớm có dự liệu, ông ấy uống hớp trà, nhanh chậm : "Trừ Mạc Sâm, tôi là người hiểu A Phàm nhất thế giới này."


      "Chỉ dựa vào hiểu , cũng thể trở thành lý do ông thuyết phục chúng tôi."


      "Vậy nếu như. . . . . . Giống như hôm đó từng , A Phàm là —— Phục Linh."


      lầu đột nhiên truyền ra tiếng vang , là tiếng cửa đóng lại chặt, Đồng Trác Khiêm nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy mép váy màu đen.


      Hôm nay, đúng lúc Phục Linh mặc váy màu đen, mà căn phòng kia lại là chỗ ở mới của Mạnh Thiệu Đình.


      Nhớ tới chuyện kế tiếp, Đồng Trác Khiêm có chút lo lắng nhíu mày.


      Bên trong gian phòng, Mạnh Thiệu Đình nhắm hai mắt vẫn nằm giường như cũ, mặc dù dược tính trong cơ thể trừ, nhưng cuối cùng nằm giường quá lâu, thế cho nên khiến bắp thịt cũng hơi héo rút, tại mới tỉnh lại có mấy ngày ngắn ngủn, cũng chỉ có thể sống yên ổn ở giường.


      Phục Linh vào, lại đưa lưng về phía Mạnh Thiệu Đình, vấn đề đó giấu lâu ở trong lòng, rất muốn hỏi, nhưng nhìn thân thể cha từ từ già yếu và vẻ mặt từ từ sa sút khi nằm ở giường, đột nhiên cảm thấy, vấn đề kia giống như con dao tàn nhẫn.


      Vì vậy, cũng dám xoay người sang chỗ khác, nhìn Mạnh Thiệu Đình.


      "Con nhóc này." Là xưng hô trong trí nhớ, chưa từng nghe thấy rất nhiều năm, hôm nay lời còn văng vẳng bên tai, cũng là lần phong cảnh khác.


      "Dạ." Phục Linh cúi đầu lên tiếng.


      "Con nên cứu bà ấy, bà ấy là mẹ con——"


      "!" Phục Linh đột nhiên xoay người lại, ánh mắt hơi hồng hồng, nước mắt của đột nhiên rơi xuống mà hề có điềm báo trước, giống như đứa bé sắp bị ném bỏ: "Bà ấy phải, bà ấy tuyệt đối phải là mẹ con, người mẹ nào độc ác bỏ đứa bé hơn hai mươi năm như vậy, hơn nữa, bà ấy cũng biết bà ấy từng có đứa bé này, bà ấy phải, con bà ấy phải, bà ấy phải."


      Mạnh Thiệu Đình đột nhiên chậm rãi thở dài cái, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, hình như nhớ lại chuyện cũ, đáy mắt đầy vẻ phiền muộn: "Thiếu chút nữa bà ấy từng chết , liên quan đến cha."


      Phục Linh hiểu đây là ý gì.


      Dường như cảm xúc thịnh nộ của được câu này trấn an xuống, có cảm giác mình bị vứt bỏ nữa, cho nên cảm thấy hận, chỉ cảm thấy, nếu là mẹ của là Lang Phàm, như vậy cha của là ai ? Nếu như là Mạnh Thiệu Đình, như vậy Mẫn Văn Quân lại diễn dạng nhân vật gì ở trong này?


      Hình như tiếng thở dài liên tiếp ngừng, Mạnh Thiệu Đình trầm mặc hồi lâu, mới bắt đầu chậm rãi kể ra.


      "Đó là hơn hai mươi năm trước, khi đó con vừa mới ra đời, Mạc Sâm mới trở về từ chiến trường, biết tin tức con chào đời, hưng phấn khác thường, quên mất nguy hiểm tiềm , Đồng Hoa Triệu , bị chết ở đường tới bệnh viện phụ sản."


      "Lúc ấy Lang Phàm sinh con cha chờ đợi ở bên ngoài, vẫn chờ đợi Mạc Sâm nhưng vẫn chờ được. Đứa bé kia ra đời là bé. Chính là con, mà trong nháy mắt đó, bệnh viện đột nhiên nổ tung. Rất nhiều binh lính núp bệnh viện, họ bắt Lang Phàm hôn mê mà con lại mất tích thấy.”


      “Cha cuống quít lại quên mất phải cứu Lang Phàm bị mang , cũng chỉ cố tìm con. Khi cha tìm được con là ba tháng sau rồi. Ban đầu con sinh ở bệnh viện, bị san làm bình địa, cái gì cũng mất. Khi cha ôm con trở lại thủ đô, Lang Phàm mất tích, Đồng Hoa Triệu liều mạng tìm kiếm khắp nơi. Cha sợ Đồng Hoa Triệu biết tồn tại của con, xuống tay với con. thể làm gì khác hơn là với bên ngoài, con là con của cha và A Mẫn.”


      Chuyện xưa cũng phải rất dài, nghe qua cũng thấy kinh tâm động phách. Phục Linh lai cảm thấy rất kinh tâm. Ở nhiều năm trước như vậy, còn là đứa con nít, cố chào đời, hình như chính là tai nạn.


      Cha ruột gặp tập kích, mẹ ruột bị bắt. Đợi được đến khi người cứu trở lại, cái gì cũng còn.


      “Cha.” Phục Linh hơi hô tiếng, hình như dùng hết hơi sức toàn thân:”Nhưng bà ấy trở lại, cha biết tin tức bà ấy ở Provence, Mông Kính cũng biết tin tức bà ấy ở Provence. Vậy tại sao bà ấy cũng chưa từng mở miệng hỏi thăm đứa bé mà bà ấy từng sinh ra được?”


      “Phục Linh.” Mạnh Thiệu Đình dừng chút gọi lại, sau đó :”Con biết thứ đáng sợ nhất, tuyệt vọng nhất ở cõi đời này là cái gì ?


      đợi Phục Linh chuyện, Mạnh Thiệu Đình tiếp tục :”Là chờ đợi giới hạn và sinh mạng đơn. Còn có hi vọng mỏng manh từ từ biến thành tuyệt vọng, là tràn đầy hi vọng chờ đợi và tìm kiếm lại từ từ biến thành tuyệt vọng làm cho người ta chê cười.”


      “A Phàm sợ, lúc bà ấy thoát khỏi Đồng Hoa Triệu, qua bệnh viện, tận mắt nhìn nơi đó bị san thành bình địa mà khi đó vừa lúc tin tức Mạnh gia thiếu gia mất tích truyền ra, cũng chính là cha. Lúc ấy cha ở ngoài phòng mổ, bà ấy biết, mà cha và đứa bé mất tích đại biểu cái gì? Mà cũng chính ngày đó tất cả bác sỹ y tá bệnh nhân trong bệnh viện đều tử vong hoặc mất tích.”


      “Những năm này, bà ấy giữ vững chấp niệm cuối cùng trong lòng, khắp nơi mà Mạc Sâm từng qua. Sau đó dừng chân ở chỗ họ gặp nhau, chính là vài chục năm. Người ngoài cảm thấy bà ấy lạnh nhạt, tự nhiên, kiềm chế được, dũng cảm chịu đưng tịch mịch vô biên, mà người nào lại biết, bà ấy sống trong giấc mơ do mình thêu dệt.”


      Ở trong lòng của Phục Linh ngừng khiếp sợ, môi giật giật, lại ra câu. Hồi lâu, mới tìm về thanh của mình.


      “Bà ấy có bệnh!”


      Những lời này của Phục Linh phải chửi rủa và vũ nhục mà giọng điệu xác định và nhận thức.


      “Bà ấy có bệnh. Từ sau khi Mạc Sâm chết bệnh này vẫn tốt hơn.” Mạnh Thiệu Đình hơi buồn rầu :”Lúc bà ấy mình, có lúc nào là ảo tưởng. Đây là Mông Kính cho cha biết. Những năm này, ông ấy từ cấp cao ở trong quân chính chuyển tới bộ Ngoại giao, từ cán bộ cao cấp rơi xuống làm ở sứ quán nước ngoài, nhưng mà chỉ vì chăm sóc A Phàm mà thôi. Mỗi ngày bà ấy đều ngủ rất sớm:là năm giờ hoặc sáu giờ, sau đó tám giờ tỉnh lại, cũng phải tỉnh lại mà mộng du.”


      Mạnh Thiệu Đình chậm rãi nhắm hai mắt lại:”Ở trong mơ, bà ấy cười, bà ấy ôm cái gối đầu cười. Bà ấy khóc, ôm ghế ngồi khóc, sau đó nhắm mắt lại nấu nước nấu món ăn, sau đó phòng trẻ đung đưa xe em bé. Sau khi làm xong tất cả, trở về chăn ngủ, ngày thứ hai lại là ngày tốt đẹp.”


      Trong lòng hình như có đau đớn kịch liệt tràn lan lên, thậm chí Phục Linh có chút kiềm chế được, hình như môi cũng run rẩy, ra lời, đến cuối cùng, vẫn là Mạnh Thiệu Đình .


      “Cho nên, con phải biết, qua nhiều năm như vậy, bà ấy trôi qua thế nào. Phục Linh, con nên oán bà ấy.”


      “Mà nay, con nhất định phải cứu bà ấy, A Phàm hẳn phải chết thể nghi ngờ.”


      “Tại sao?” Gần như trong cùng nháy mắt, Phục Linh hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.


      Mạnh Thiệu Đình cười lạnh tiếng:”Tâm tư của Đồng Hoa Triệu, cha còn hiểu sao? Nhiều năm qua ông ta làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí giết an hem của mình, nhưng chỉ vì A Phàm thôi sao? Tin tưởng cha, chỉ ba ngày, ông ta chắc chắn tổ chức buổi lễ đính hôn, hoặc kết hôn với A Phàm.”


      -----


      “Cũng là lão già rồi, còn ảo tưởng kết hôn, chẳng lẽ là kim thương lão niên ngã?” Buổi chiều, sau khi Hoa Chân nghe chuyện xưa kinh tâm động phách buồn triền miên đáng thương khác thường. Đối với phỏng đoán của Mông Kinh và Mạnh Thiệu Đình, tạo thành nhận nhận định sau đó.


      “Đồng Hoa Triệu hơn năm mươi chứ? chừng, ngộ nhỡ được đấy? Lang Phàm cũng sắp năm mươi rồi! Chỉ có điều chăm sóc tốt, biết mãn kinh hay chưa. Lại nõi, Đồng Hoa Triệu hành quân nhiều năm như vậy, thể chất khẳng định tệ, hẳn là ngã.”


      Lạc Lịch ở phía sau nghe được cặp mắt xám ngắt, đôi mắt mạo hiểm lóe sáng, hận thể lập tức khiêng Hoa Chân lên lui tới giường để thử kim thương ngã của .


      Nghĩ như vậy, vì thế cũng liền làm như vậy.


      tay ôm lấy Hoa Chân nhanh chóng bước :”Chúng ta đến khách sạn quốc tế năm sao thuê phòng , kề cận tách.” Dứt lời, nhanh chóng ném Hoa Chân lên xe, .


      “Tại sao muốn khách sạn quốc tế năm sao? Xa như vậy, đắt tiền như vậy? Còn nguy hiểm như thế?” Hoa Chân tự nhiên , sau đó bản lĩnh lưu loát lăn đến phía sau, mở miệng kêu:


      “Vậy mu axe mấy ngàn vạn làm gì? Quang cảnh thoáng đãng? Sạch ? Cố đè nén hết sức? ! Có xe, tại sao còn phải đến khách sạn quốc tế năm sao, Lạc Lạc thân ái, đến đây, lăn ở đây thôi.


      Trong nháy mắt, Lạc Lịch dục hỏa đốt người, giống như người bị đống lửa thiêu mất hết lí trí. Ket tiếng, xe dừng ở bên cạnh, Lạc Lịch hóa thành sói nhào tới trong nháy mắt.


      tinh chết người.”


      -------


      Đây là ngày thứ năm sống ở nhà họ Đồng, Lang Phàm nhắm mắt ngủ say ở trong phòng, bàn có thức ăn nguội, phải bà tuyệt thực mà bà có khẩu vị gì.Nhớ tới chuyện sắp xảy ra ngày mai, bà đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi run rẩy.


      Hơn hai mươi năm xa cách thù hận giống như hoàn toàn bộc phát ra ngay giây phút gặp Đồng Hoa Triệu.


      Kết quả Mạc Sâm sống thấy người, chết thấy xác.


      Kết quả con ruột mất tích.


      Còn có trong lòng bà tuyệt vọng, đơn chạy khắp nơi.


      Hình như trong lòng rang bị người ta đào khối, nhưng từ đầu đến cuối cảm thấy đau đớn, Lang Phàm vẫn nghĩ, vậy rốt cuộc là loại tuyệt vọng như thế nào? Cho dù xa cách nhiều năm như vậy, vẫn nhớ ràng như trước.


      Tất cả đây, bà vô tình dấy lên gợn sóng, gợn sóng lại im hơi lặng tiếng mà khuếch đại, bao phủ mọi người, bao phù hi vọng và lương tri cuối cùng của bà thế giới này.


      , cũng từ khắc này bắt đầu biến mất thôi.


      Bà mở mắt ra lần nữa, ánh mắt đen nhánh trống rỗng, lại giống như muốn dấy lên vòng xoáy khổng lồ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :