1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mạnh mẽ: Sếp tha cho tôi đi - Giáp Đồng (133/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Editor: tử đinh hương


      Chương 140: Để cho bọn họ đến được nhưng được


      Kể từ sau khi cùng Lạc Lịch tốt hơn, chưa từng thấy qua dáng vẻ lôi thôi giống như trước đây của Hoa Chân.


      Hôm nay ăn mặc thành dáng vẻ chị cả cường hào, khẳng định phải rất biết chú ý tới, hơn nữa cũng có nhiều lực chú ý xem có phải Hoa Chân cũng lẻn vào như vậy hay .


      Khoảng cách giữa lầu 28 và lầu 39 có 11 tầng lầu, trực tiếp thang máy đường đường chính chính tiến vào khẳng định là được, về phần phương pháp trèo tường này cũng bị Đồng Trác Khiêm lạnh lùng hủy bỏ.


      "Vậy chúng ta có thể vào như thế nào?"


      "Trực tiếp vào." Đồng Trác Khiêm nhíu mày, rất bình tĩnh .


      Phục Linh nhíu mày, lơ đễnh, muốn nhìn Đồng gia từ đầu óc hơn người vào thế nào.


      Kết quả.


      Xuất cảnh tượng.


      Bác sĩ đến lầu 39 được nửa đường bị đánh bất tỉnh, đáng thương bị bắt vào bồn cầu trong WC ở tầng lầu, sau đó bị người khóa lại từ bên ngoài.


      Sau đó lát, hai bác sĩ lại ra từ trong nhà vệ sinh, người trong đó giống như lại thay đổi gầy chút, thể khiến người cảm khái, nhà vệ sinh là phương pháp giảm cân tốt nhất.


      "Đing ——" Thang máy dừng lại ở lầu 39.


      Trong lòng bác sĩ Mạnh thấp thỏm yên, ngoài mặt trong lòng bác sĩ Đồng đều là trấn định, trực tiếp đẩy xe thuốc quan trọng vào, sau đó bị hai người ngăn lại.


      Lấy thẻ bác sĩ ra từ trong túi, Đồng Trác Khiêm : "Bác sĩ."


      Bảo vệ nhìn bác sĩ Mạnh bên cạnh Đồng Trác Khiêm chút rồi : "Sao phải người ngày hôm qua?"


      "Ngày hôm qua chó trong gia đình họ chết, lây bệnh truyền nhiễm cho mẹ ấy rồi, nên ấy mang người đón mẹ mình rồi."


      Trong lòng bác sĩ Mạnh cười to, mặt cũng dám lộ ra, tiếp tục trầm mặc, dáng vẻ rất mờ mịt, giống như người phụ nữ ở nông thôn chưa từng va chạm xã hội.


      Mà bác sĩ Đồng chẳng những kỹ thuật diễn tốt, càng thêm có tâm linh tương thông với bác sĩ Mạnh, nhìn dáng vẻ Phục Linh kia cái gì cũng hiểu, lập tức ra: "Đây là con của trai tôi ở nông thôn, cả đời chưa từng vào thành phố lớn, từ học y học ở trấn, đúng lúc tốt nghiệp, tôi liền dẫn nó theo tôi rèn luyện."


      Bảo vệ nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Phục Linh, nhìn người mặc áo khoác trắng mang theo khẩu trang màu trắng gật đầu cái, sau đó vào.


      Bên trong phòng trang trí rất tốt, nếu như phải cha mình bị những người này dùng thuốc giam lỏng ở chỗ này, Phục Linh nhất định cám ơn bọn họ sắp xếp cho cha tốt như vậy.


      Nhưng, khi nhìn thấy cha nhắm mắt lại nằm ở giường, chút cũng có tức giận loại kích động muốn san chỗ này thành bình địa.


      Mạnh Thiệu Đình nằm ở giường, người có bất kỳ máy móc chữa bệnh gì, cánh tay cũng chi chít lỗ kim, nhìn những lỗ kim kia, Phục Linh khó có thể tưởng tượng, trong những ngày qua, cha bị dụng cụ lạnh lẽo này ghim bao nhiêu lần, bị tiêm vào những thứ làm cho người ta đáng hận gì đó bao nhiêu lần.


      Cũng phải cha bởi vì bị bệnh sắp chết, mà bởi vì bị những người đó rót vào trong thân thể của ông số thuốc tốt, mà tạo thành thân thể suy yếu kịch liệt.


      "Cha." Phục Linh giọng gọi thử, nước mắt nhịn được rớt xuống, sau đó tiến lên nằm ở bên cạnh ông, nhàng lay động nâng thân thể ông.


      "Cha, cha." Càng gọi càng thất vọng, Mạnh Thiệu Đình giường giống như chết, có bất kỳ phản ứng nào, nhưng hô hấp của ông vẫn còn, để người ta biết ông vẫn còn sống, cũng chưa chết .


      Mà lúc này, thím dọn vệ sinh lầu dưới chậm rãi vào nhà vệ sinh nam, quét xong phía ngoài nhà vệ sinh, mà làm thế nào cũng mở ra cửa phòng vệ sinh, bà lập tức cảm thấy kỳ quái, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ô ô, giống như có người gọi, bà lập tức hét lên tiếng chạy ra khỏi nhà vệ sinh, nhớ tới gần đây bà xem chuyện ma 《 nhà vệ sinh kinh hồn 》, bà cảm thấy sợ, chỉ sợ những chuyện quỷ dị kia xảy ra ở người mình.


      Vừa chạy, lập tức chạy tới phòng quản lý.


      "Quản lý, phòng cuối cùng trong nhà vệ sinh nam ở lầu 13 mở ra được, bên trong như có tiếng quỷ kêu."


      " bậy." Quản lý trung niên vừa hô, nhìn dáng vẻ thím dọn vệ sinh giống như khoác, lập tức liền mang theo bảo vệ nhà vệ sinh nam ở lầu 13.


      Đến nơi, tự nhiên cũng mở được cửa nhà vệ sinh ra, mà hai bác sĩ bị trói chung với nhau lập tức rơi xuống từ bồn cầu, té úp mặt xuống, đau nên hô hoán lên.


      Quản lý vừa nhìn hai người này, trong lòng run lên, ngay cả kêu lên thể nào cũng được, lập tức ra lệnh, để cho người truyền đạt mệnh lệnh nhà họ Đồng.


      Mà lúc này, trong nhà họ Đồng, kỳ lạ, yên tĩnh.


      Đồng phu nhân ngồi xem ti vi ở ghế sa lon, nhưng vẫn cười khúc khích, ai biết bà cười cái gì, mà nhìn thấy đứa trẻ dễ thương ti vi bà nghĩ nếu như cháu mình còn sống cũng lớn khác như vậy lắm.


      Đồng Hoa Điềm trở lại, cửa bị đập lên, hơi lớn tiếng, Đồng phu nhân lại hoàn toàn thèm để ý, thẳng lên thư phòng.


      Năm năm qua, hình như hình thức chung sống vốn là như vậy.


      Thư phòng của Đồng Hoa Điềm rất đơn giản, cũng rất sáng ngời, trong đơn giản mang theo loại xa hoa xinh đẹp, làm cho người ta cảm thấy thần kinh run lên.


      bàn sách bày tấm hình, khung kính thủy tinh giống như bị người làm rơi vỡ, thoạt nhìn cũ nát giống như phòng cũ ai ở mấy chục năm, mà trong hình kia là người phụ nữ mặc váy thêu hoa màu xanh lá cây, là người phụ nữ, cũng thích hợp như càng thêm miêu tả ràng chút.


      Nụ cười của bé kia sáng ngời, tóc đen bóng thẳng tắp, phía cài nơ con bướm màu hồng, xem ra thanh nhã xinh đẹp, mà cố tình trong dung nhan thanh tú xinh đẹp ấy lại mang theo loại khí khái hào hung thuộc về phái nam, khiến người này thoạt nhìn càng thêm bất phàm.


      Mà bộ dáng kia, lại giống như Phục Linh đến sáu phần.


      Đồng Hoa Điềm ngồi ở ghế, nhìn dáng vẻ nụ cười của kia như hoa, lại nhàng nhíu mày.


      "Lang Phàm, tôi nhìn vào gương mặt này của em, là hận." Khi ông ta chữ hận này, giống như trong lòng rất kích động, phần tình cảm bó buộc chưa bao giờ có thể xông ra từ miệng trái tim như con suối chảy ngừng, thiếu chút nữa che mất suy nghĩ của ông ta.


      "Em nhiều năm như vậy rồi, tôi hận tìm được chỗ phát tiết ra ngoài, vậy mà hôm nay, cũng tốt, rốt cuộc tôi tìm được." Ông ta nhàng linh hoạt , trong đầu lên dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Phục Linh, sau đó nhàng nở nụ cười: " ra đứa bé kia cũng rất đáng , đáng tiếc chính là có quan hệ với em."


      Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, ông ta nhìn điện thoại bàn kêu, rất hài lòng, giống như bị người quấy rầy chuyện rất quan trọng.


      Ông ta khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, sau đó nhận điện thoại: "."


      "Đồng lão gia, xong, hai bác sĩ bị người đánh bất tỉnh ném vào nhà vệ sinh, mà camera quan sát cho thấy có hai người tiến vào phòng lầu 39."


      Sắc mặt của Đồng Hoa Điềm trở nên xanh tím trong nháy mắt, lập tức thay áo khoác ngoài, muốn ra ngoài.


      Tiếng vang ở cầu thang hoàn toàn rơi vào trong lỗ tai Đồng phu nhân, TV lại đổi cảnh tượng, là cảnh tượng con trai và mẹ sinh ly tử biệt, nước mắt của Đồng phu nhân đột nhiên rơi xuống mà hề có điềm báo trước.


      "Hoa Điềm."


      Bước chân vừa muốn ra ngoài của Đồng Hoa Điềm run lên, lâu nghe tiếng gọi này, hẳn là có loại ảo giác nằm mơ.


      "Hả?" Đồng Hoa Điềm nhàng đáp tiếng, cũng xoay người, chỉ mong đợi lời kế tiếp của bà.


      Đồng phu nhân dừng chút, giảm thanh của ti vi , bà nhìn người đàn ông ở gần chỉ cách hai bước là có thể bắt được, lại cảm thấy giống như cách nghìn vạn dặm.


      "Ông thể bỏ qua cho con trai của mình sao?"


      Giọng của Đồng phu nhân rất mềm mỏng, hơn nữa là bất đắc dĩ.


      Nghe vậy, Đồng Hoa Điềm chút ít mong đợi trong mắt từ từ tản , sau đó khóe môi lộ ra nụ cười lạnh: "Tôi lại làm khó nó khi nào?" Dứt lời, ông ta tăng nhanh bước chân, rời .


      Chỉ chừa cho Đồng phu nhân bóng lưng lạnh lùng.


      Toàn bộ nhà họ Đồng yên tĩnh trở lại, người phụ nữ gần năm mươi tuổi đột nhiên nước mắt lại rơi như mưa, giống như trẻ tuổi mất người chồng, bộ dáng kia, cực kỳ giống Thịnh Lam trước đây.


      Người ta là chồng chết, mà bà đây? Là chồng còn sống nhưng bằng chết.


      Hôm nay nhà họ Đồng phải nhà cũ thanh tịnh giống như trước, mà nằm ở khu náo nhiệt, nơi này lắp đặt thiết bị rất mới lạ nhất, có trang trí phong tình nhất, có bình hoa cổ nhất, có gian lớn nhất, nhưng Đồng phu nhân lại cảm thấy có phần ấm áp lúc trước.


      Năm năm trước, lúc bà tỉnh lại, trời đất thay đổi, con dâu và cháu nội mà bà tâm tâm niệm niệm chết rồi, con trai và chồng bà cũng cắt đứt quan hệ, nhiều năm như vậy cũng hiểu được, bà biết hung thủ phía sau chuyện kia là chồng của bà, nhưng bà có thể làm gì? Năm năm qua chỉ biết dùng lạnh lùng đối đãi với ông.


      Nhưng bi ai, ông hoàn toàn coi lạnh lùng của bà là chuyện to tát, cũng cảm thấy giống như hôm nay trời mưa rồi ngày mai trời quang.


      Đồng phu nhân cười cười tự giễu, tiếp tục mở TV ra, tiếp tục cười khúc khích xem ti vi.


      Cho dù ở trong lòng khổ sở thế nào, bà luôn phải chờ đợi, dù sao bây giờ bà có được cũng chỉ là đứa con trai Đồng Trác Khiêm mà thôi.


      Đồng Hoa Điềm ngồi lên xe, đường bay lửa như tên chạy tới khách sạn quốc tế năm sao, ông quay đầu lại nhìn biệt thự của mình xa dần, bỗng nhiên nhớ lại ít chuyện.


      Xe chậm rãi dừng lại ở cửa khách sạn quốc tế năm sao, em trai ở bãi đậu xe lập tức tiến lên phục vụ, quản lý khách sạn cũng chờ đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Đồng Hoa Điềm lập tức tiến lên: "Đồng lão gia ——"


      ", chuyện gì xảy ra." Còn đợi quản lý dứt lời, Đồng Hoa Điềm lập tức lạnh lùng ngắt lời ta.


      Mồ hôi lạnh mặt quản lý lập tức chảy ròng, lập tức hết mọi chuyện xảy ra, vừa xong, mặt lập tức bị trúng bạt tai nặng nề của Đồng Hoa Điềm.


      "Tại sao bây giờ cậu vẫn còn ở đây? Tại sao lập tức lên chặn hai người khả nghi đó lại?" xong, sắc mặt Đồng Hoa Điềm trầm xuống trong nháy mắt.


      Quản lý có khổ thể : "Toàn bộ hệ thống thang máy ở lầu 39 bị tê liệt, chúng tôi lên được."


      "Thang bộ đâu?"


      Quản lý ấp úng : "Người lên cũng đến mười hai tầng. . . . . ."


      "Cút!" Nổi giận gầm lên tiếng, Đồng Hoa Điềm lập tức mang người vào, bắt đầu ra lệnh: "Dẫn người đến phòng điều khiển xem chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thang máy được, thang bộ tốn thời gian, vậy đưa máy bay trực thăng đến, thể để cho hai người kia chạy ——"


      "Vâng." Bọn thuộc hạ cung kính gật đầu cái, sau đó rời thi hành mệnh lệnh mình nhận được.


      "Đồng lão gia, vậy ngài ——"


      "Chờ!" Đồng Hoa Điềm trầm giọng , trong mắt chợt lóe lên ánh sáng: "Dám vào, tôi liền để cho bọn họ đến được nhưng được!"


      Cả người quản lý đột nhiên run lên, giống như gặp ác ma.


      . .


      Kể từ sau khi cùng Lạc Lịch tốt hơn, chưa từng thấy qua dáng vẻ lôi thôi giống như trước đây của Hoa Chân.


      Hôm nay ăn mặc thành dáng vẻ chị cả cường hào, khẳng định phải rất biết chú ý tới, hơn nữa cũng có nhiều lực chú ý xem có phải Hoa Chân cũng lẻn vào như vậy hay .


      Khoảng cách giữa lầu 28 và lầu 39 có 11 tầng lầu, trực tiếp thang máy đường đường chính chính tiến vào khẳng định là được, về phần phương pháp trèo tường này cũng bị Đồng Trác Khiêm lạnh lùng hủy bỏ.


      "Vậy chúng ta có thể vào như thế nào?"


      "Trực tiếp vào." Đồng Trác Khiêm nhíu mày, rất bình tĩnh .


      Phục Linh nhíu mày, lơ đễnh, muốn nhìn Đồng gia từ đầu óc hơn người vào thế nào.


      Kết quả.


      Xuất cảnh tượng.


      Bác sĩ đến lầu 39 được nửa đường bị đánh bất tỉnh, đáng thương bị bắt vào bồn cầu trong WC ở tầng lầu, sau đó bị người khóa lại từ bên ngoài.


      Sau đó lát, hai bác sĩ lại ra từ trong nhà vệ sinh, người trong đó giống như lại thay đổi gầy chút, thể khiến người cảm khái, nhà vệ sinh là phương pháp giảm cân tốt nhất.


      "Đing ——" Thang máy dừng lại ở lầu 39.


      Trong lòng bác sĩ Mạnh thấp thỏm yên, ngoài mặt trong lòng bác sĩ Đồng đều là trấn định, trực tiếp đẩy xe thuốc quan trọng vào, sau đó bị hai người ngăn lại.


      Lấy thẻ bác sĩ ra từ trong túi, Đồng Trác Khiêm : "Bác sĩ."


      Bảo vệ nhìn bác sĩ Mạnh bên cạnh Đồng Trác Khiêm chút rồi : "Sao phải người ngày hôm qua?"


      "Ngày hôm qua chó trong gia đình họ chết, lây bệnh truyền nhiễm cho mẹ ấy rồi, nên ấy mang người đón mẹ mình rồi."


      Trong lòng bác sĩ Mạnh cười to, mặt cũng dám lộ ra, tiếp tục trầm mặc, dáng vẻ rất mờ mịt, giống như người phụ nữ ở nông thôn chưa từng va chạm xã hội.


      Mà bác sĩ Đồng chẳng những kỹ thuật diễn tốt, càng thêm có tâm linh tương thông với bác sĩ Mạnh, nhìn dáng vẻ Phục Linh kia cái gì cũng hiểu, lập tức ra: "Đây là con của trai tôi ở nông thôn, cả đời chưa từng vào thành phố lớn, từ học y học ở trấn, đúng lúc tốt nghiệp, tôi liền dẫn nó theo tôi rèn luyện."


      Bảo vệ nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Phục Linh, nhìn người mặc áo khoác trắng mang theo khẩu trang màu trắng gật đầu cái, sau đó vào.


      Bên trong phòng trang trí rất tốt, nếu như phải cha mình bị những người này dùng thuốc giam lỏng ở chỗ này, Phục Linh nhất định cám ơn bọn họ sắp xếp cho cha tốt như vậy.


      Nhưng, khi nhìn thấy cha nhắm mắt lại nằm ở giường, chút cũng có tức giận loại kích động muốn san chỗ này thành bình địa.


      Mạnh Thiệu Đình nằm ở giường, người có bất kỳ máy móc chữa bệnh gì, cánh tay cũng chi chít lỗ kim, nhìn những lỗ kim kia, Phục Linh khó có thể tưởng tượng, trong những ngày qua, cha bị dụng cụ lạnh lẽo này ghim bao nhiêu lần, bị tiêm vào những thứ làm cho người ta đáng hận gì đó bao nhiêu lần.


      Cũng phải cha bởi vì bị bệnh sắp chết, mà bởi vì bị những người đó rót vào trong thân thể của ông số thuốc tốt, mà tạo thành thân thể suy yếu kịch liệt.


      "Cha." Phục Linh giọng gọi thử, nước mắt nhịn được rớt xuống, sau đó tiến lên nằm ở bên cạnh ông, nhàng lay động nâng thân thể ông.


      "Cha, cha." Càng gọi càng thất vọng, Mạnh Thiệu Đình giường giống như chết, có bất kỳ phản ứng nào, nhưng hô hấp của ông vẫn còn, để người ta biết ông vẫn còn sống, cũng chưa chết .


      Mà lúc này, thím dọn vệ sinh lầu dưới chậm rãi vào nhà vệ sinh nam, quét xong phía ngoài nhà vệ sinh, mà làm thế nào cũng mở ra cửa phòng vệ sinh, bà lập tức cảm thấy kỳ quái, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ô ô, giống như có người gọi, bà lập tức hét lên tiếng chạy ra khỏi nhà vệ sinh, nhớ tới gần đây bà xem chuyện ma 《 nhà vệ sinh kinh hồn 》, bà cảm thấy sợ, chỉ sợ những chuyện quỷ dị kia xảy ra

      người mình.


      Vừa chạy, lập tức chạy tới phòng quản lý.


      “Quản lý, phòng cuối cùng trong nhà vệ sinh nam ở lầu 13 mở ra được, bên trong như có tiếng quỷ kêu.”


      bậy.” Quản lý trung niên vừa hô, nhìn dáng vẻ thím dọn vệ sinh giống như khoác, lập tức liền mang theo bảo vệ nhà vệ sinh nam ở lầu 13.


      Đến nơi, tự nhiên cũng mở được nhà vệ sinh ra, mà hai bác sĩ bị trói chung với nhau lập tức rơi xuống từ bồn cầu, té úp mặt xuống, đau nên hô hoán lên.


      Quản lý vừa nhìn hai người này, trong lòng run lên, ngay cả kêu lên thể nào cũng được, lập tức ra lệnh, để cho người truyền đạt mệnh lệnh nhà họ Đồng.


      Mà lúc này, trong nhà họ Đồng, kỳ lạ, yên tĩnh.


      Đồng phu nhân ngồi xem tivi ở ghế salon, nhưng vẫn cười khúc khích, ai biết bà cười cái gì, mà nhìn thấy đứa trẻ dễ thương tivi bà nghĩ nếu như cháu mình còn sống cũng lớn khác như vậy lắm.


      Đồng Hoa Điềm trở lại, cửa bị đập lên, hơi lớn tiếng. Đồng phu nhân lại hoàn toàn thèm để ý, thẳng lên thư phòng.


      Năm năm qua, hình như hình thức chung sống vốn là như vậy.


      Thư phòng của Đồng Hoa Điềm rất đơn giản, cũng rất sáng ngời, trong đơn giản mang theo loại xa hoa xinh đẹp, làm cho người ta cảm thấy thần kinh run lên.


      bàn sách bày tấm hình, khung kính thủy tinh giống như bị người ta làm rơi vỡ, thoạt nhìn cũ nát giống như phòng cũ ai ở mấy chục năm, mà trong hình kia là người phụ nữ mặc váy thêu hoa màu xanh lá cây, là người phụ nữ cũng thích hợp, như càng thêm miêu tả ràng chút.


      Nụ cười của bé kia sáng ngời, tóc đen bóng thẳng tắp, phía cài nơ con bướm màu hồng, xem ra thanh nhã xinh đẹp, mà cố tình trong dung nhan thanh tú xinh đẹp ấy lại mang theo loại khí khái hào hùng thuộc về phái nam, khiến người này thoạt nhìn càng thêm bất phàm.


      Mà bộ dáng kia, lại giống như Phục Linh đến sáu phần.


      Đồng Hoa Điềm ngồi ở ghế, dáng vẻ nụ cười của kia như hoa, lại nhàng nhíu mày.


      “Lang Phàm! Tôi nhìn vào gương mặt này của em, là hận.” Khi ông ta chữ hận này, giống như trong lòng rất kích động, phần tình cảm bó buộc chưa bao giờ có thể xông ra từ miệng trái tim như con suối chảy ngừng, thiếu chút nữa che mất suy nghĩ của ông ta.


      “Em nhiều năm như vậy rồi, tôi hận tìm được chỗ phát tiết ra ngoài, vậy mà hôm nay, cũng tốt, rốt cuộc tôi tìm được.” Ông ta nhàng linh hoạt , trong đầu lên dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Phục Linh, sau đó nhàng nở nụ cười: “ ra đứa bé kia cũng rất đáng , đáng tiếc chính là có quan hệ với em.”


      Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, ông ta nhìn điện thoại bàn kêu, rất hài lòng, giống như bị người quấy rầy chuyện rất quan trọng.


      Ông ta khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, sau đó nhận điện thoại: “.”


      “Đồng lão gia, xong, hai bác sĩ bị người đánh bất tỉnh ném vào nhà vệ sinh, mà camera quan sát cho thấy có hai người tiến vào phòng lầu 39.”


      Sắc mặt của Đồng Hoa Điềm trở nên xanh tím trong nháy mắt, lập tức thay áo khoác ngoài, muốn ra ngoài.


      Tiếng vang ở cầu thang hoàn toàn rơi vào trong lỗ tai Đồng phu nhân, TV lại đổi cảnh tượng, là cảnh tượng con trai và mẹ sinh ly tử biệt, nước mắt của Đồng phu nhân đột nhiên rơi xuống mà hề có điềm báo trước.


      “Hoa Điềm.”


      Bước chân vừa muốn ra ngoài của Đồng Hoa Điềm run lên, lâu nghe tiếng gọi này, hẳn là có loại ảo giác nằm mơ.


      “Hả?” Đồng Hoa Điềm nhàng đáp tiếng, cũng xoay người, chỉ mong đợi lời kế tiếp của bà.


      Đồng phu nhân dừng chút, giảm thanh của TV , bà nhìn người đàn ông ở gần chỉ cách hai bước là có thể bắt được, lại cảm thấy giống như cách nghìn vạn dặm.


      “Ông thể bỏ qua cho con trai của mình sao?”


      Giọng của Đồng phu nhân rất mềm mỏng, hơn nữa là bất đắc dĩ.


      Nghe vậy, Đồng Hoa Điềm chút ít mong đợi trong mắt từ từ tản , sau đó khóe môi lộ ra nụ cười lạnh: “Tôi lại làm khó nó khi nào?” Dứt lời, ông ta tăng nhanh bước chân, rời .


      Chỉ chừa cho Đồng phu nhân bóng lưng lạnh lùng.


      Toàn bộ nhà họ Đồng yên tĩnh trở lại, người phụ nữ gần năm mươi tuổi đột nhiên nước mắt lại rơi như mưa, giống như trẻ tuổi mất người chồng, bộ dáng kia, cực kỳ giống Thịnh Lam trước kia.


      Người ta là chồng chết, mà bà đây? Là chồng còn sống nhưng bằng chết.


      Hôm nay nhà họ Đồng phải nhà cũ thanh tịnh giống như trước, mà nằm ở khu náo nhiệt, nơi này lắp đặt thiết bị rất mới lạ nhất, có trang trí phong tình nhất, có bình hoa cổ nhất, có gian lớn nhất, nhưng Đồng phu nhân lại cảm thấy có phần ấm áp lúc trước.


      Năm năm trước, lúc bà tỉnh lại, trời đất thay đổi, con dâu và cháu nội mà bà tâm tâm niệm niệm chết rồi, con trai và chồng bà cũng cắt đứt quan hệ, nhiều năm như vậy cũng hiểu được, bà biết hung thủ phía sau chuyện kia là chồng của bà, nhưng bà có thể làm gì? Năm năm qua chỉ biết dùng lạnh lùng đối đãi với ông.


      Nhưng bi ai, ông hoàn toàn coi lạnh lùng của bà là chuyện to tát, cũng cảm thấy giống như hôm nay trời mua rồi ngày mai trời quang.


      Đồng phu nhân cười cười tự giễu, tiếp tục mở TV ra, tiếp tục cười khúc khích xem TV.


      Cho dù ở trong lòng khổ sở thế nào, bà luôn phải chờ đợi, dù sao bây giờ bà có được cũng chỉ là đứa con trai Đồng Trác Khiêm mà thôi.


      Đồng Hoa Điềm ngồi lên xe, đường bay như tên lửa chạy tới khách sạn quốc tế năm sao, ông quay đầu lại nhìn biệt thự của mình xa dần, bỗng nhiên nhớ lại ít chuyện.


      Xe chậm rãi dừng lại ở cửa khách sạn quốc tế năm sao, em trai ở bãi đậu xe lập tức tiến lên phục vụ, quản lý khách sạn cũng chờ đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Đồng Hoa Điềm lập tức tiến lên: “Đồng lão gia…”


      , chuyện gì xảy ra.” Còn đợi quản lý dứt lời, Đồng Hoa Điềm lập tức lạnh lùng ngắt lời ta.


      Mồ hôi lạnh mặt quản lý lập tức chảy ròng ròng, lập tức hết mọi chuyện xảy ra, vừa xong, mặt lập tức bị trúng bạt tai nặng nề của Đồng Hoa Điềm.


      “Tại sao bây giờ cậu vẫn còn ở đây? Tại sao lập tức lên chặn hai người khả nghi đó lại?” xong, sắc mặt Đồng Hoa Điềm trầm xuống trong nháy mắt.


      Quản lý có khổ thể : “Toàn bộ hệ thống thang máy ở lầu 39 bị tê liệt, chúng tôi lên được.”


      “Thang bộ đâu?”


      Quản lý ấp úng : “Người lên cũng đến mười hai tầng…”


      “Cút!” Nổi giận gầm lên tiếng, Đồng Hoa Điềm lập tức mang người vào, bắt đầu ra lệnh: “Dẫn người đến phòng điều khiển xem chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thang máy được, thang bộ tốn thời gian, vậy đưa máy bay trực thăng lên, thể để cho hai người kia chạy…”


      “Vâng.” Bọn thuộc hạ cung kính gật đầu cái, sau đó rời thi hành mệnh lệnh mình vừa nhận được.


      “Đồng lão gia, vậy ngài…”


      “Chờ!” Đồng Hoa Điềm trầm giọng , trong mắt chợt lóe lên ánh sáng, “Dám vào, tôi liền để cho bọn họ đến được nhưng được!”


      Cả người quản lý đột nhiên run lên, giống như gặp ác ma.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Editor: tử đinh hương


      Chương 141: Tôi ở thủ đô nghênh đón bà trở về



      "Cha, cha tỉnh tỉnh, con là Phục Linh, con trở về gặp mọi người."


      Trong phòng, Phục Linh còn lôi kéo tay Mạnh Thiệu Đình khóc, người nằm giường cũng vẫn chút động tĩnh như cũ, vẻ mặt Phục Linh từ từ bắt đầu hoảng loạn.


      Tại sao bất động? Tại sao lắc lâu như vậy kêu lâu như vậy mà chút động tĩnh cũng có?


      Nhưng hô hấp vẫn còn, nghĩ đến điểm này, Phục Linh thoáng thở ra hơi, trong lòng sợ hãi, vội vàng xoay người kéo cánh tay Đồng Trác Khiêm : "Giúp em."


      "Được."


      "Dẫn cha em ."


      "? Chạy đâu?" Tiếng gầm gừ to đột nhiên truyền đến, cửa phòng độc lập xa hoa bị người đẩy ra từ bên ngoài, Đồng Hoa Triệu mặc áo khoác màu đen vào, dẫn theo người đầu mũ Tước Sĩ nước , cả người làm cho người ta nhìn mà sợ, nhìn thấy Đồng Hoa Triệu vào, Đồng Trác Khiêm chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, môi mỏng khẽ mở: "Đây là ông làm?"


      "Người làm con trai chất vấn người làm cha này sao?"


      Đồng Trác Khiêm cười lạnh tiếng: "Cha? Năm năm trước ông vọng tưởng giết chết vợ tôi và đứa trong bụng, sau đó, giam lỏng mẹ của tôi năm năm, cho đến tại, mẹ của tôi cũng chưa từng ra khỏi ngôi biệt thự kia, ông vì ít đồ vật mà vứt nhiều đồ như vậy, thậm chí vợ thậm chí con trai hoặc là nhiều hơn, ông có tư cách gì là cha của tôi?"


      Đối mặt với từng chữ chất vấn châu ngọc của Đồng Trác Khiêm, Đồng Hoa Triệu đột nhiên có chút ra lời.


      Ông nhẫn nhiều năm như vậy, nhưng mà chỉ đúng là vì người phụ nữ gọi là Lang Phàm đó.


      Bao lâu có gặp bà? Ấn tượng lúc mới gặp gỡ bà là dáng vẻ trong khí khái hào hùng mất dịu dàng, sau đó hình ảnh vừa chuyển, là ánh mắt hận ý ngập trời của bà.


      Lòng của Đồng Hoa Triệu đột nhiên run lên, tay của ông giơ lên, có chút run rẩy chỉ vào Đồng Trác Khiêm : "Mày cút khỏi chỗ này ngay lập tức cho tao!"


      "Tôi tự nhiên , trước đó tôi dẫn Phục Linh còn có cha của ấy ."


      "Vọng tưởng!" Đồng Hoa Triệu lớn tiếng quát lớn, ngón tay chỉ hướng Mạnh Phục Linh: ", hôm nay cũng phải ở lại chỗ này, người tới, mang ra ngoài."


      Bước chân sau lưng truyền đến tiếng, hai người áo đen dẫn Mẫn Văn Quân mặc quần áo màu trắng ra ngoài.


      Dáng vẻ của bà hình như tỉnh táo, khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp trong phòng, nước mắt lập tức khống chế được mà chảy ra.


      : "Con , rốt cuộc mẹ cũng mơ thấy con."


      Phục Linh đột nhiên khóc lên, thanh yếu ớt từ từ càng lúc càng lớn trong phòng, sau đó há hốc miệng, lại kêu được chữ.


      "Mẹ ——"


      tiếng kia, giống như mê sảng trong mơ, Mẫn Văn Quân khóc càng thêm lớn tiếng, vẻ mặt lập tức lại kinh hoảng lần nữa: "Phục Linh, con nhanh, nhanh, Đồng Hoa Triệu muốn giết con, nhanh, nhanh."


      Nhìn bộ dạng kia của mẹ, ở bên trong lòng của Phục Linh càng đau đớn, nhìn mẹ bằng ung dung hoa quý như lúc trước nữa, mà lúc này bà giống như bà lão thần chí , nhìn làm cho đáy lòng người ta sinh sóng gợn.


      "Rốt cuộc ông làm gì mẹ tôi?"


      Đồng Hoa Triệu trả lời , mà : "Tôi rất muốn cho ở lại chăm sóc mẹ của mình."


      " nhảm!" thanh hề vụn vặt từ ngoài cửa sổ truyền đến, thanh đinh đinh đương đương lập tức truyền vào trong lỗ tai mọi người, chị cả cường hào chuẩn bị giá lâm, toàn thân cao thấp treo đầy đồ trang sức hoàng kim, Hoa Chân nhìn cảnh tượng trước mắt, tức giận trong bụng cũng lăn lộn ngập trời.


      "Chăm sóc em ông ấy, ngược lại tại tôi rất muốn chăm sóc thủ hạ của ông chút, nhìn hiểu chuyện, tay lão già cũng gãi đỏ ——"


      Mà cũng chính trong nháy mắt Hoa Chân dứt lời kia, bóng dáng màu vàng chỉ thoáng hóa thành vệt sáng thoáng qua rồi biến mất cắm vào bảo vệ áp giải bên cạnh Mẫn Văn Quân ở bên của Đồng Hoa Triệu.


      Rắc rắc.


      Có tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, Đồng Hoa Triệu vẫn còn ở giữa ngây ngẩn, hai người người áo đen áp giải bên cạnh Mẫn Văn Quân tứ chi quỷ dị nằm ở đất, mà Mẫn Văn Quân thần thái điên cuồng hôn mê ở trong lồng ngực Hoa Chân.


      "Mẹ ——" Phục Linh bị sợ đến mức thét tiếng kinh hãi.


      "Gào cái rắm, người còn có chết, cho bà đây lấy chút khí thế ra ngoài, đừng làm cho lão già này cho người coi thường nữa!" Hoa Chân gầm lên tiếng, Phục Linh lập tức an tâm thu chân về, sau đó lạnh lùng nhìn thẳng Đồng Hoa Triệu: "Rốt cuộc ông tiêm cho cha tôi thứ gì?"


      " là Hoa Chân sao?" Đồng Hoa Triệu nhàng , làm như tán thưởng nhìn Hoa Chân, tiếp theo sau đó : " hỗ từng là người phụ nữ của Long Thanh Tường, quả nhiên có chút can đảm khí phách!"


      Thân thể Hoa Chân đột nhiên run lên, sau đó đột nhiên nở nụ cười, cổ tay giật giật có chút chua xót, đồ trang sức hoàng kim chế tạo mạnh mẽ vang leng keng ở người.


      "Ông biết ? Chỉ là ông có biết và tôi liên hệ nhau hay , đến lúc đó ông câu tôi từng là người phụ nữ của có thể có chút hiểu lầm, ngay cả tay cũng chưa sờ qua, tại sao có thể gọi người phụ nữ? Nếu như vậy, vậy tôi đây cách mắt nhìn người đàn ông lâu, chừng mang thai."


      " biết liêm sỉ!" Đồng Hoa Triệu , sau đó giật giật cổ tay: "Ta muốn nhảm quá nhiều ở chỗ này với các người, các người cho là chỉ bằng ba người các người là có thể mang theo hai người nửa chết nửa sống này rời sao? Ta cho các người biết, đây là vọng tưởng!"


      "Dạ!" Phục Linh rất là đồng ý ý kiến của ông ta: "Chỗ này là địa bàn của ông, ông có thể sắp xếp vô số người ở dưới, nhưng bây giờ ông có thể bảo đảm an toàn của mình sao?"


      Đây là uy hiếp trắng trợn, Hoa Chân đứng ở bên người ông ta chính là uy hiếp lớn nhất.


      Ông ta có vạn lý do có thể tin tưởng, trước khi ngững người kia đến, Hoa Chân có năng lực giết chết ông ta.


      Nhưng ——


      Đồng Hoa Triệu cười lạnh : "Mạnh Phục Linh, cũng đừng quên tay ta còn có cái gì, giá cao kham nổi đâu!"


      Tranh Tranh!


      Nghĩ đến khả năng đó, cả người Phục Linh đột nhiên run lên.


      Sau lưng đột nhiên có hơi thở đàn ông ấm áp đánh tới, ôm lấy hông của , cho điểm an toàn yên tâm thoải mái, sau đó .


      "Ngay cả cháu của mình ông cũng muốn lợi dụng sao?"


      Đồng Hoa Triệu chấn động, ngay tiếp theo Phục Linh cũng chấn động.


      biết! ra cái gì cũng biết! Nhưng tại có tinh lực gì đuổi theo hỏi mấy thứ này, bây giờ chỉ muốn lập tức giải quyết chuyện trước mắt , sau đó tìm người có thể trị hết bệnh của cha mẹ .


      có gì quan trọng hơn bây giờ, giống như theo lời Đồng Trác Khiêm, cho dù Đồng Hoa Triệu độc ác thế nào, cũng ác độc đến mức động thủ với đứa bé, huống hồ là đứa bé kia.


      "Hai người kia, ta cho phép mang người , nhưng nửa tháng sau hai người các người đơn độc tới nhà họ Đồng chuyến." Dứt lời, có ở cho ba người cơ hội chuyện rồi rời .


      phòng yên tĩnh.


      " rất vui vẻ." Hồi lâu, Đồng Trác Khiêm đột nhiên thản nhiên , hình như cho tới bây giờ trong giọng cũng thỏa mãn: " từng thấy đứa bé kia ở Italy, khéo léo đáng hiểu lễ phép, dáng dấp rất giống , sau đó cho người thăm dò tin tức của nó, sau đó ——"


      "Sau khi lấy được tin tức kia, cảm thấy được đời cứ như vậy cũng đủ rồi, dù tại mất tất cả quyền thế và tiền bạc cũng cảm thấy đáng, chỉ cần biết rằng đứa bé kia còn sống tốt như vậy là đủ rồi."


      Phục Linh phát , chưa từng thích khóc như hôm nay vậy, giống như muốn khóc đủ cho chuyện đau lòng của cả đời này, muốn khóc lên tất cả uất ức trong lòng cũng.


      Sau đó khóc mệt, ngủ thiếp , ngủ thiếp ở trong lồng ngực của Đồng Trác Khiêm, khóe miệng mỉm cười, giống như đứa mơ mộng đẹp.


      " mang theo bọn họ trở về trước, Lạc Lịch tới Trung Quốc, tôi đến sân bay đón ấy."


      Đồng Trác Khiêm lại nhíu mày nhìn Hoa Chân: " đấng mày râu như ta còn có thể tìm được đường sao?"


      Hoa Chân có chút bất đắc dĩ vỗ trán, sau đó xoay người rời , trời mới biết nếu như đón ta, bị người đàn ông dài dòng đó nháo thành cái dạng gì nữa, vẫn nên chuyến để tránh tai họa thôi.


      Xe từ từ rời trong ánh mắt Đồng Hoa Triệu ở ban công khách sạn, nhìn bóng bọn họ rời , Đồng Hoa Triệu thở ra hơi sâu.


      " nhiều năm như vậy, bà cũng nên trở về tới gặp ta rồi, mang đứa bé kia đến biệt thự, bồi phu nhân chút thôi."


      "Vâng."


      ——


      Provence, nước Italy.


      Đây là đất nước thuộc về màu tím của cỏ Lavender, hoa hướng dương và cỏ Lavender khắp núi đồi giống như xinh đẹp nhưng vô cùng đối lập, chiếm cứ đầu của mình, bên màu vàng xinh đẹp, bên màu tím ưu nhã.


      Giống như cảnh cánh hoa bay đầy trời trong mơ.


      Đây là trấn gần biên giới thành phố Provence nhất, ở trấn sát biên giới nhất, trồng trọt vùng lớn hoa hướng dương và cỏ Lavender, ở giữa có con đường yên tĩnh, mỗi ngày người của trấn này đều có người nhìn thấy người phụ nữ Phương Đông ra ngoài từ con đường này, sau đó đến hoàng hôn lại vào.


      Ở trong đó, có chỗ ở của người phụ nữ kia, căn nhà lớn, trang nhã cao quý, núp ở trong biển hoa.


      Hoàng hôn mặt trời lặn, người phụ nữ mặc sườn xám tản ra hơi thở đặc biệt của người phụ nữ Phương Đông vào chỗ ở của bà.


      tới trước tủ rượu, lấy ra chai rượu đỏ xem ra cất kỹ lâu, sau đó mở ra, mùi rượu lập tức tràn ngập bốn phía ở trong phòng, sau đó, nghe được giọng trong trẻo dịu dàng của bà.


      "Chỗ này của tôi lâu có tới khách, hôm nay khách tới, chai rượu đỏ này có thể mở nắp rồi."


      "Bà cần phải trở về rồi." Giọng của người đàn ông truyền ra từ sau rèm cửa sổ, trầm thấp khàn khàn.


      "Nhà của tôi ở chỗ này, về chỗ nào?" Người phụ nữ cười tươi rồi , vì lời của người đàn ông mà thay đổi ý định, bà cầm hai ly rượu, sau đó ngã xuống ghế salon, tự nhiên cầm rượu nhấp hớp: "Rượu ở chỗ này, uống hay uống, tùy ý ông."


      "Bà cứ cố chấp như vậy sao?" Người đàn ông vẫn còn chuyện.


      Người phụ nữ nhàng linh hoạt nhắm hai mắt lại, đôi chân thon dài đặt ghế sa lon, bắt đầu giả vờ ngủ say.


      Người đàn ông sau rèm cửa sổ hình như nhẫn gì đó, qua hồi lâu, hình như cũng chờ đến khi người phụ nữ sắp ngủ thiếp , ông ta mới : "Qua nhiều năm như vậy, phải bà vẫn luôn tìm kiếm con của mình sao?"


      Oành ——


      Tiếng ly rượu đỏ rơi xuống đất vô cùng thanh thúy, giá thành ly thủy tinh này rẻ cứ như vậy rơi thành mảnh vụn mặt đất, ánh mắt của người phụ nữ đột nhiên mở ra, giống như bị kích thích.


      " tiếp!"


      Người đàn ông cũng chuyện nữa, hình như nhảy xuống cửa sổ rời , chỉ để lại lời trầm thấp nghẹn ngào.


      "Lang Phàm, tôi ở thủ đô nghênh đón bà trở về!"


      . .

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Editor: tử đinh hương


      Chương 142: Tự mình gạt mình

      Thủ đô, liên tục tối tăm, đúng như tâm tình của người ta, mây đen giăng đầy.


      Từ khách sạn quốc tế năm sao trở lại Tân Hà Uyển, nhìn cha mẹ mình, người hôn mê bất tỉnh, người thần chí , quả chút tâm tư làm những chuyện khác Phục Linh cũng có, toàn bộ đều cố gắng nghĩ biện pháp chữa trị khỏi cho họ như thế nào.


      Buổi tối, Hoa Chân dẫn Lạc Lịch tới Tân Hà Uyển, người nọ mặc vest trắng dính hạt bụi, giống như màu sắc sạch xinh đẹp nhất thế giới, nhưng cho tới bây giờ bộ dáng đều là cười nhàng, giờ phút này lại cười nổi.


      Dọc theo đường , Hoa Chân chuyện ràng, cũng bao gồm chuyện của Tranh Tranh.


      Lạc Lịch cũng cực kỳ thích Tranh Tranh, trước mắt biết Tranh Tranh xảy ra chuyện, lập tức phái người điều tra, làm chuyện đủ khả năng của mình.


      "Tình trạng của Mạnh tiên sinh giống như bị tiêm thuốc vào tĩnh mạch, làm cho bộ phận toàn thân suy yếu dẫn đến hôn mê, còn Mạnh phu nhân lại bị kích thích quá lớn, từ từ điều dưỡng khá hơn."


      Nghe bác sĩ xong, Phục Linh cảm thấy tim của mình như muốn nhảy ra khỏi ngực, nội tâm bị đè nén quá nhiều nhưng phun ra ra được, lại khiến cho cảm thấy có loại cảm giác mây đen rợp trời.


      "Vậy bệnh của cha tôi làm thế nào?"


      Bác sĩ lắc đầu cái: "Tôi bất lực rồi, xem ý trời thôi."


      "Con mẹ nó ý trời, ông là bác sĩ hay là thần côn* à? Học y nhiều năm như vậy, xác định ý trời, sao ông*** đổi nghề xem dự báo thời tiết? Cút!" Rống to trận, sắc mặt bác sĩ đen thui thu dọn đồ đạc cút .


      *côn ở đây có nghĩa người xấu, kẻ xấu, kẻ vô lại, côn đồ


      Đồng Trác Khiêm ôm lấy Phục Linh, sắc mặt cũng phải rất đẹp mắt.


      Lúc Hoa Chân tiến vào nhìn thấy chính là bác sĩ chạy trối chết, nhìn thấy bộ dạng hai vợ chồng Phục Linh nửa chết nửa sống giống như dáng vẻ nửa chết nửa sống của người nằm ở giường, lập tức hiểu ra.


      hừ lạnh mấy tiếng : "Biết nhiều năm như vậy, lại quên sở trường của tôi!"

      .

      Sở trường!


      Chỉ thoáng, con mắt của Phục Linh sáng lên, lập tức xông lên kéo tay áo Hoa Chân lại: " nhìn cha tôi giúp tôi ."


      Xảy ra nhiều chuyện hao tổn tâm trí như vậy, cũng thiếu chút nữa khiến quên Hoa Chân chính là bác sĩ kỹ thuật đứng đầu, mình lại có thể ngu đến mức gọi những thần côn kia đến xem.


      "Bác sĩ kia sai, cha thực bị thuốc nào đó khống chế thần kinh, về giải trừ loại thuốc này thế nào, đến lúc đó tôi tự có biện pháp, nhưng nguyên liệu rất khó lấy được.


      "Nguyên liệu gì?"


      Hoa Chân nhíu mày: "Dung dịch nguyên chất nhất của cỏ Lavender ở Provence."


      Phục Linh hiểu, vật kia có thể dùng làm thuốc sao? có thể dùng làm thuốc sao? Dùng xảy ra vấn đề chứ?


      "Tôi vừa mới nhìn trạng thái của cha chút, có thể Đồng Hoa Triệu sớm đoán được sau khi trở về tới cứu cha trước, cho nên ngừng thuốc cho ông ấy, lâu có được thuốc làm dịu, có thể , tại trạng thái của cha coi như đèn cạn dầu, ba ngày, nhiều nhất chỉ ba ngày, có dung dịch nguyên chất để tôi chế biến thuốc, cha tử vong ngay lập tức."


      Tử vong!


      Tại sao có thể? Tuyệt đối có khả năng.


      " được, tôi lập tức đến Provence."


      "Thời gian 3 ngày cộng thêm tìm kiếm, hoàn toàn còn kịp nữa!"Lạc Lịch .


      Vẻ mặt Phục Linh đột nhiên điên cuồng: " được cũng phải được, chẳng lẽ muốn chính tôi ở nơi này nhìn cha tôi từ từ chết sao? xin lỗi, tôi làm được, tôi làm được."


      Bị ôm vào trong lồng ngực Đồng Trác Khiêm lần nữa, an ủi tâm tình cuồng bạo của : "Em bình tĩnh chút, nhất định có biện pháp."


      Bộp— Bộp——


      Tiếng gõ cửa, đột nhiên vang lên, Lạc Lịch cách cửa gần nhất liền trực tiếp mở cửa, lại thấy người phụ nữ trước mắt hình như có chút quen thuộc.


      Áo ba lỗ , quần short, người buông thõng, gương mặt khí hướng lên trời, mà mất khí phách.


      "Ơ này, Đồng gia, sao lại mặt ủ mày ê như có người chết vậy hả?"


      "Có chuyện ."Đồng Trác Khiêm lạnh lùng .


      Nghe giọng điệu kỳ lạ của người phụ nữ này, tinh quang chớp lóe trong đầu Lạc Lịch, đột nhiên nhớ tới màn kịch đánh nhau của Hoa Chân và Đồng Trác Khiêm năm năm trước, mà kết thúc nhanh như vậy tất cả đều bởi vì người phụ nữ bản lĩnh kì lạ khó lường trước mắt này.


      "Đúng lúc tôi ngang qua, nghe tiếng vợ của muốn chết, liền thuận tiện vào xem xảy ra chuyện gì, nếu , trai đẹp vẫn chờ tôi dưới lầu đấy."


      Nếu như biết Hướng Oản, có thể tin tưởng chuyện hoang đường rồi, nhưng Đồng Trác Khiêm biết Hướng Oản vài chục năm, mặc dù thể rất hiểu thấu đáo, nhưng cơ bản nhất cũng biết toàn bộ, nghe Hướng Oản chuyện, đốm lửa trong mắt Đồng Trác Khiêm lập tức sáng lên, hỏi ấy: " , ba ngày, hoàn thành thế nào?"


      "Đợi."Hướng Oản đột nhiên ra những lời hư vô mờ mịt này, sau đó và Đồng Trác Khiêm đá lông nheo, liền vui vẻ xuống lầu, trong miệng ca hát, hình như rất vừa lòng.


      Trong mắt Hoa Chân hiểu, Lạc Lịch hiểu, Phục Linh dừng lại đau thương, vẫn hiểu.


      *** cho là cứu tinh tới, ngờ ngang qua.


      " được, tôi muốn lên đường Provence ngay lập tức."


      " Ai muốn có dung dịch nguyên chất phải đến đất nước của cỏ Lavender tìm?"Đồng Trác Khiêm đột nhiên lạnh lùng mở miệng.


      Phục Linh sửng sốt: "Vậy ý của ta đây là gì?"


      "Giống như Hướng Oản như vậy, chờ!"Đồng Trác Khiêm trầm giọng , mặc dù Hướng Oản xem như kỳ quặc ương ngạnh, nhưng lại chưa bao giờ dễ dàng ra chút hành động với người khác, cho nên dẫn đường sai cho người khác.


      Vì vậy, Hướng Oản chờ đợi, dù sao cũng có đạo lý.


      " thúi lắm! Chờ cọng lông, em muốn dài dòng lãng phí thời gian ở chỗ này với , còn bằng bây giờ liền !"Dứt lời, Phục Linh liền thẳng cũng dọn dẹp gì cả.


      Cổ bỗng nhiên đau nhói, trong nháy mắt đại não mất ý thức, trước khi bất tỉnh, lòng của Phục Linh co quắp mãnh liệt, biết là vì cái gì.


      Ôm lấy Phục Linh té xỉu trong ngực , Đồng Trác Khiêm với Hoa Chân và Lạc Lịch: "Tin tưởng lời của tôi, nên tin tưởng lời củ Hướng Oản”.


      Hoa Chân gật đầu cái, nhưng trong lòng rất mờ mịt, vậy biết kết quả sau cùng là cái gì.


      Dù sao chờ chữ, bao hàm quá nhiều, ai biết đến cuối cùng là chờ được hay bỏ lỡ.


      Ba ngày qua lại cộng thêm thời gian tìm dung dịch nguyên chất, thời gian đối với bọn họ mà hoàn toàn đủ, bằng ngựa chết làm như ngựa sống mà chữa, cược lần vào tính chuyện chân của người phụ nữ gọi là Hướng Oản đó.


      Thủ đô, sân bay.


      Bóng dáng người phụ nữ lặng lẽ tiến vào, bà mặc sườn xám màu tím Lavender, gấm vóc thượng hạng sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, đeo mắt kính cỡ lớn che hai mắt của bà, làm cho người ta chỉ nhìn nhìn thấy môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của bà ấy, bà đứng dưới ánh mặt trời màu vàng, thỉnh thoảng vặn vặn cổ, thoạt nhìn cảm thấy kiêu ngạo, lại làm cho người ta cảm thấy cảm giác vừa lòng.


      Người bốn phía lại vội vã, cũng chỉ quay đầu lại ngắm nhìn cái, còn xem phong thái đó là như thế nào.


      Ở cửa sân bay, người phụ nữ dừng lại, bà đeo túi xách, lấy mắt kính xuống, nhìn dưới máy bay cất cánh là từng ngọn từng ngọn núi, từng vùng từng vùng biển, nơi này vẫn như khi bà rời năm đó.


      Bà thuê xe tiến vào nội thành, cao ốc xung quanh san sát hoàn toàn khác với biệt thự an bình ở Provence, ở chỗ này, tất cả tiếng động lớn ồn ào, ồn ào, thanh hỗn độn cũng từ từ rót vào trong lỗ tai của bà.


      Buổi trưa ánh mặt trời hơi lớn, trước khi gần xuống xe, bà đội mũ che nắng màu tím và đeo mắt kính lên, che dung nhan chân của mình, thoạt nhìn giống như nhân vật lớn thần bí.


      bước bước vào khách sạn quốc tế năm sao, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, thu hồi bước chân, xoay người tránh khỏi cửa chính khách sạn, nhận điện thoại.


      Mà lúc này, Đồng Hoa Triệu mặc áo khoác màu đen vừa mới mang người rời từ cửa chính quán rượu, trước khi ngồi lên xe, giống như nhìn thấy bóng người màu tím, mang theo mùi vị của Lavender Provence,cực kỳ giống người phụ nữ khiến cho trí nhớ của ông ta khắc sâu.


      Là ảo giác sao, ông ta cười lạnh tiếng, ngồi lên xe rời : "Trở về nhà họ Đồng!"


      Tiếp điện thoại, người phụ nữ cũng lời nào, chỉ lẳng lặng chờ đợi người đầu kia chuyện.


      "Bà trở về rồi sao?"


      "Đúng."


      "Tôi rất vui vẻ."


      "Tôi cũng vui vẻ, nếu như phải ông, tôi vẫn còn ở Provence trải qua những ngày xinh đẹp của mình."


      ", Lang Phàm, bà lừa gạt mình, bà đến nơi đó, chỉ muốn chạy trốn —"


      "Được rồi, tôi mệt mỏi." muốn nghe người đàn ông kia tiếp, Lang Phàm cúp điện thoại xong, tiến vào khách sạn quốc tế năm sao, muốn ngủ giấc yên ổn.


      Đêm này bà mơ về chuyện lâu, mơ thấy người đàn ông tư thế oai hung bừng bừng phấn chấn, đây là cảnh mà mười mấy năm qua bà chưa từng mơ thấy, bà từng hy vọng xa vời, từng hướng tới, rốt cuộc cũng mơ được.


      Hình ảnh chuyển cái, lại là người đàn ông cực kỳ thích áo khoác màu đen, cầm súng nổ súng, đạn bắn vào huyệt thái dương của người đàn ông kia, có máu tươi chảy xuống róc rách, giống như vũng nước suối, sinh sôi ngừng.


      Lang Phàm đột nhiên hoảng hồn, giống như mất thứ tốt đẹp nhất thế giới thuộc về mình.


      Trong giấc mơ của bà, ban đầu cười, sau đó bắt đầu khóc, thanh thê lương lại rất , giống như em bé đáng thương vô dụng mất món đồ chơi.


      Lúc ban đêm, bà tỉnh lại từ trong cảnh tượng máu thịt be bét, toàn thân đều là mồ hôi lạnh dứt, giống như tắm nước lạnh, bà tìm ra rượu đỏ ở trong phòng, sau đó bắt đầu uống ly lại ly ..., đến cuối cùng trực tiếp cầm chai rót vào miệng, giống như muốn làm chính mình bất tỉnh nhân .


      Sau đó quên mất.


      Bà cười tự giễu, ít thứ nào dễ dàng quên như vậy.


      Bà trải qua mười năm đơnvắng lặng yên tĩnh ở Provence, chỉ hi vọng thời gian có thể mài bằng tất cả chướng ngại ngăn cản trong lòng bà, bà từ bỏ tất cả, chỉ vì cuộc sống yên ổn của mình.


      Đến cuối cùng, hẳn là càng ngày càng yên ổn.


      Bà cũng biết, làm sao người đàn ông kia dễ dàng bỏ qua ông ấy như vậy.


      Dù sao, ông ta là người vô tình như vậy, khi bà muốn gả cho ông ta, ông ta cưới người khác, khi ông ta muốn cưới bà, bà theo người đàn ông khác, sinh đứa bé vì người khác.


      Cho nên, người đàn ông kia bắt đầu điên cuồng, bà phản bội ông ta, sau đó chém giết giống như mê muội, Lang Phàm cười thê thảm, tất cả cảnh tượng bên trong giấc mơ chân lúc nửa đêm này, đến cuối cùng vẫn là chân chính tồn tại.


      Chỉ có điều, vẫn luôn là tự mình lừa gạt mình thôi.


      . .

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 143: sao?

      Cho dù năm tháng phí hoài, giờ giới hạn lâu, thiếu niên tóc mai đen nhánh từ từ trắng xóa, nhưng từ lúc mới bắt đầu dây dưa giống như loại sợi tơ quấn quanh chưa từng cởi ra.


      Đây giống như điều bí , lâu giải được.


      Ông ta cho rằng bàn cờ của ông ta lật tay trong ngoài đều là càn khôn, nhưng biết cuối cùng rơi vào trong cuộc chỉ có bản thân mình mà thôi.


      "Đồng Hoa Triệu, Lang Phàm trở về gặp ông, lâu gặp."


      Ánh mặt trời chiếu xuống, ánh mặt trời màu vàng từ ngoài cửa sổ xuyên qua thủy tinh, xuyên qua khe hở, chiếu mặt người phụ nữ chưa từng lưu lại dấu vết già nua của năm tháng ở trong phòng, lông mày kẻ đen che phủ mắt, môi đỏ mọng như lửa, xinh đẹp giống như bụi hoa mẫu đơn sắp nở rộ.


      Đúng, chính xác là hoa mẫu đơn.


      Ban đầu cũng có người từng ví bà như vậy, bà là mẫu đơn, quốc sắc thiên hương, lại thể như hoa mai đứng ngạo nghễ trong sương lạnh, cho nên, có người, có người được thích kia, chọn hoa mai, bỏ quên quốc sắc.


      Bà mặc sườn xám, thêu cỏ Lavender màu tím mà mình thích nhất, đeo lên sợi dây chuyền đơn giản, cổ ưu nhã cao như thiên nga nhìn lên.


      Sau đó rời .


      " Tân Hà Uyển." chỗ xa lạ, gặp người quen.


      Lang Phàm suy nghĩ chút, trong trí nhớ người đàn ông đó có muôn vàn điều tốt lại rất cưng chiều đối với bà, nhưng có chút mơ hồ , chỉ loáng thoáng nhớ ba chữ này: "Tôi ở đây".


      Sau nửa giờ, tắc xi dừng ở cửa chính của Tân Hà Uyển.


      Đúng lúc này Mạnh Thiệu Đình được đón ngày thứ ba, Phục Linh vẫn còn ngủ mê man, trong biệt thự Tân Hà Uyển, Hoa Chân, Lạc Lịch, Đồng Trác Khiêm còn chờ, kỳ tích này đến.


      Mà Lang Phàm giống như kỳ tích.


      Tòa 302, đây là người đàn ông kia cho bà địa chỉ, bà trầm mặt, hít hơi sâu, sau đó nhấn chuông cửa.


      Tiếng chuông cửa vang lên ở trong biệt thự, lại giống như tiếng sét, Đồng Trác Khiêm gần như lập tức chạy tới cạnh cửa, kéo cửa ra, nhưng hơi kinh ngạc nhíu mày.


      Nếu như phải biết bây giờ Phục Linh còn ngủ mê man trong phòng, cho rằng người đứng ở cửa là Phục Linh.


      Người phụ nữ trước mắt mặc sườn xám màu tím, tóc vén lên cao, dáng vẻ kia cực kỳ giống Phục Linh khi Đồng Trác Khiêm mới gặp gỡ .


      Lang Phàm cười cười, cũng để ý quá mức đối với ánh mắt kinh ngạc của Đồng Trác Khiêm, mà nhàng hỏi: "Xin hỏi Mạnh Thiệu Đình ở nơi này sao?"


      "Vâng. " Cũng suy nghĩ quá nhiều, Đồng Trác Khiêm trực tiếp trả lời.


      Lang Phàm cười cười, khóe môi hơi nâng lên, ràng người phụ nữ hơn 40 tuổi, cười lên lại có gì khác với con tuổi mười sáu, hồi lâu, bà lấy ra cái bình từ trong lồng ngực, đưa cho Đồng Trác Khiêm: "Đây là tôi đưa cho ông ấy, đối với mười mấy năm chăm sóc của ông ấy, tôi gì báo đáp, tôi có thể làm tự nhiên cố gắng làm được."


      xong, rời , khóe mắt có giọt nước mắt chảy xuống, rơi vào trong bụi bậm, bị ánh mặt trời chiếu xạ qua, bốc hơi thành hơi nước, giống như đau thương rơi lệ chỉ là ảo giác trong nháy mắt.


      "Dung dịch cỏ Lavender nguyên chất!" Hoa Chân gần như run rẩy hô lên cái tên này, trong miệng ngừng lẩm bẩm kỳ tích, kỳ tích, Hướng Oản *** thần tiên mà.


      ra đến sau đó suy nghĩ chút cũng biết, người bình thường tra được những chuyện này, nhưng đặt ở Hướng Oản nơi đó phải việc gì khó, sai biệt lắm chỉ là vấn đề thời gian.


      Đợi đến khi tra được ngọn nguồn việc, chỉ đưa cho Đồng Trác Khiêm chữ chờ.


      lần đợi, thực chờ được vật cứu mạng.


      Nhưng ở bên trong lòng của Đồng Trác Khiêm vẫn yên ổn như cũ, người gương mặt phụ nữ kia khiến thấy quá quen thuộc, vừa rồi giống như Phục Linh tới gõ cửa.


      tin tưởng, đây tuyệt đối phải trùng hợp hoặc do Hướng Oản sắp xếp.


      Đây là chân tướng ràng trước lúc dự đoán!


      "Tốt lắm, tại mọi người kiềm chế ở chỗ này, có vật này, thuốc rất nhanh có thể điều chế ra được rồi, về phần ." Hoa Chân nhìn Đồng Trác Khiêm: "Lại cứu tỉnh Phục Linh ."


      Đồng Trác Khiêm gật đầu cái, trở về phòng cứu tỉnh Phục Linh, sau khi biết tất cả chuyện tình, Phục Linh thoáng an tâm, sau đó liền quyền đấm cước đá hồi đối với Đồng Trác Khiêm.


      Con mẹ nó, dám động thủ với bà đây?


      Con mẹ nó, dám đánh cái ót bà đây, dẫn đến bà đây té xỉu?


      Con mẹ nó, ngộ nhỡ xuống tay chính xác, đánh cho bà đây thành chấn thương sọ não, làm thế nào? Làm thế nào?


      Tức nhất vẫn là ngăn cản Provence, nếu có kỳ tích đó xuất làm thế nào? Cha cứ thế mà chết ? Cứ như vậy mà rời khỏi rồi hả?


      , Phục Linh dùng sức lắc đầu cái, thể tiếp nhận.


      Vậy mà hôm nay, may mắn là, rốt cuộc cha của mình được cứu rồi, ông ấy có thể thoát khỏi giấc mơ khiến cho ông ấy lâu thể tỉnh lại, để cho thân thể ông ấy cũng cần bởi vì nằm lâu như vậy, mà sau đó lưu lại di chứng eo mỏi lưng đau.


      may, may.


      Phục Linh ngừng lẩm bẩm trong miệng, chờ lúc xuống lầu, Hoa Chân cũng dùng tốc độ cực nhanh phối thuốc tốt, bắt đầu tiêm vào cho Mạnh Thiệu Đình.


      "Tốt lắm, nếu như có gì ngoài ý muốn, ngày mai cha có thể tỉnh lại." xong, Hoa Chân cũng giống như thở phào nhõm.


      Chỉ thoáng mồ hôi Phục Linh cũng chảy ra, nhìn bộ dạng quân lính tan rã của Phục Linh, Đồng Trác Khiêm cười cười.


      Hình như giống như nụ cười thỏa mãn.


      Mà đổi thành đầu, Đồng phu nhân sững sờ ở trong phòng khách xem ti vi, cặp mắt hơi mờ mịt, giống như lại suy tư thứ gì.


      "Các người buông tôi ra, buông tôi ra, mẹ tôi lập tức tìm tới, đánh chết các người mới lạ."


      Bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh nhốn nha nhốn nháo, hình như là tiếng của đứa bé, những năm này bà cũng trông nom bất kể chuyện gì liên quan với Đồng Hoa Triệu, mỗi ngày mỗi ngày đều trải qua mê man, mà hôm nay bên ngoài truyền tới tiếng đứa bé kia, lại làm cho bà cảm thấy trong lòng khỏi ấm áp và thoải mái.


      Đứa bé vẫn còn giương nanh múa vuốt lẩm bẩm ở bên ngoài, Đồng phu nhân cũng đứng lên, sau đó mở cửa, ánh mặt trời chiếu vào trong nháy mắt, để cho bà nheo mắt lại, cũng thấy mặt đứa bé lo lắng, chảy đầy mồ hôi dưới ánh mặt trời.


      Cái nhìn kia, lại giống như tiếng sấm từ phía trời bổ xuống, nện thẳng ở trán trong lòng bà.


      Nếu như phải cuộc sống mấy năm qua này yên tĩnh khiến cho tâm tính của bà càng ngày càng thờ ơ, bà nghĩ bà nhất định rất kinh ngạc há to miệng quát lớn tiếng.


      Dáng dấp của đứa bé kia rất ngoan ngoãn, mặc quần jean và áo khoác màu trắng, tóc bị cắt thành đầu BOBO, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo mà xinh đẹp.


      Nhưng gương mặt kia, Đồng phu nhân lại cảm thấy rất quen thuộc.


      Là rất quen thuộc, tại sao có thể quen thuộc, con trai của bà, khi còn bé dáng dấp Đồng Trác Khiêm gần như chính là gương mặt như vậy. . . . . .


      Bà kiềm chế lại tâm tình kích động trong lòng, lòng chết nhiều năm dường như được sống lại, bà ho khan cái, muốn che giấu thanh run rẩy của mình, sau đó hỏi: "Đứa bé này là ai?"


      "Đây là lão gia đưa tới bồi phu nhân."


      "À." ngờ, Đồng phu nhân chỉ nhàng à câu, sau đó chính bà cũng bắt đầu cảm thấy kinh ngạc, nếu như đây là trước kia, bà rất vui vẻ, cho dù người phụ nữ sắp năm mươi tuổi, nếu nhận được quà tặng của chồng mình rất vui vẻ, nhưng, đây là tại, bà cảm thấy trong lòng cũng tạo nổi bất kỳ gợn sóng nào nữa.


      Bà nhìn đứa bé kia, đứa bé kia cũng nhìn bà.


      Hai người đột nhiên đồng thời nhếch miệng cười tiếng, giống như tâm ý tương thông.


      "Cháu tên là gì hả?" Ngồi ở trong phòng, Đồng phu nhân xếp tất cả đồ ăn vặt trong nhà ở trước mặt đứa bé.


      Mà đứa bé này, chính là Mạnh thiếu gia mất tích lâu.


      Cầm tay bọc khoai tây chiên, lập tức mở ra, tiếng ăn giòn tan giòn tan vang lên, trong miệng mơ hồ : "Bà có thể gọi cháu là Tranh Tranh, mình bà ở nơi này cũng cảm thấy buồn bực sao?"


      Đồng phu nhân cảm thấy đứa này cực kỳ khiến mình thích, liền cười cái rồi : " tại có Tranh Tranh theo bà rồi, bà cảm thấy buồn nữa."


      Mạnh thiếu gia nghe xong lời này trong lòng thoải mái, lập tức có tâm tình ăn cái gì, liền trực tiếp nhét khoai tây chiên vào bên, rũ đầu, dáng vẻ yên tĩnh.


      Nhìn bộ dáng này của cậu, Đồng phu nhân cảm thấy đau lòng , vội vàng ôm lấy cậu, dụ dỗ hỏi cậu: "Thế nào? Thế nào? Có phải bà chọc giận cháu mất hứng hay ?"


      Mạnh thiếu gia lắc đầu cái.


      "Hay là bà đưa đồ ăn ngon cho cháu."


      Mạnh thiếu gia lắc đầu cái.


      "Hay là ——"


      "Là cháu nhớ mẹ." Mạnh thiếu gia dùng giọng mềm nhũn chuyện.


      Đồng phu nhân lập tức phạm vào khó khăn, biết nên như thế nào cho phải, cửa biệt thự bị người mở ra, trong nháy mắt, vẻ mặt Đồng phu nhân trầm xuống, khôi phục dáng vẻ người lạ thể gần lần nữa.


      "Chính là ông lão hư này, bắt được cháu, để cho cháu thấy mẹ, bà đánh ông ta, đánh ông ta ."


      Đồng phu nhân chỉ ôm lấy Mạnh Vân Tranh, dụ dỗ tiếng động.


      Đồng Hoa Triệu cũng lời nào, chuông điện thoại di động vang lên hề có điềm báo trước, hình như đầu kia truyền đến giọng thể tin được.


      "Lão gia, Mạnh Thiệu Đình tỉnh rồi."


      Trong phút chốc, nét mặt Đồng Hoa Triệu biểu lộ rất nhiều loại tâm tình, giống như vui sướng, giống như hưng phấn, giống như coi chừng gì đó rốt cuộc coi chừng được, mà ở trong nét mặt đó lại mang theo loại phiền muộn, ông ta cúp điện thoại di động, lại câu lien quan chút nào.


      "Cuối cùng bà cũng chịu trở lại." Còn chưa có bước vào cửa bước bậc thang hơi chậm lại, xoay người mở cửa rời lần nữa.


      Có gió lạnh rì rào rót vào từ bên ngoài, Mạnh thiếu gia cũng cảm thấy bắt đầu lạnh, liều mạng cọ người Đồng phu nhân.


      Mặc dù chỉ mới thấy vài lần ngắn ngủn, thế nhưng bà lão này đối với cậu rất tốt, hơn nữa cũng có loại cảm giác rất thân thiết nữa, về phần rốt cuộc là cảm giác gì, Mạnh thiếu gia biết, cho nên tiếp tục ăn.


      Bóng dáng ông ta lảo đảo xa bóng dáng, giống bình thường nhàng chậm chạp như vậy, hoảng hốt vội vã, vậy mà hôm nay, lần đầu tiên bà thấy được bóng lưng vội vội vàng vàng của ông ta, mặt mang nụ cười, giống như cậu nhóc vội vã tham gia hẹn hò.


      biết vì sao, Đồng phu nhân chỉ cảm thấy lần này ông ta , giống như tim của mình cũng trống rỗng rồi.


      Cảm giác kia, giống như rất nhiều năm trước, nhưng kể từ khi bà sinh Trác Khiêm sau đó còn loại cảm giác này, Đồng phu nhân đè tim lại, đột nhiên hỏi mình.


      "Là sao?"


      Vấn đề này, có người trả lời bà, cả phòng vắng vẻ, Đồng phu nhân đột nhiên cảm thấy rất mệt, cả trái tim giống như đầu cành tùng bách bị đè thấp núi tuyết mênh mông, bà chậm rãi nhắm mắt lại, buộc mình cần suy nghĩ những chuyện này nữa.


      . .

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Editor: Băng Châu


      Chương 144 — Có quan hệ như thế nào với tôi



      “Em muốn gặp bà ấy!” Tiếng la truyền ra từ trong biệt thự Tân Hà Uyển, sau khi biết được dáng dấp người phụ nữ tới đưa đồ từ trong miệng Đồng Trác Khiêm, trong lòng Phục Linh giống như bị lửa thiêu đốt, hận thể để người phụ nữ kia xuất trước mặt mình ngay lập tức.


      Dáng dấp giống em đến chín phần, nếu mà người phụ nữ còn trẻ tuổi, liền có thể có thể tưởng nhầm thành em.


      Đây là nguyên văn Đồng Trác Khiêm .


      Đầu tiên trong đầu Phục Linh nghĩ đến chuyện chỉnh dung, nhưng mà rất nhanh bỏ ý niệm này, cũng phải là ngôi sao thiên vương đặc biệt nổi danh, cũng có dáng dấp nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn, tại sao lại có gương mặt giống như ?


      Vậy là cái gì?


      Phục Linh biết, cảm thấy người phụ nữ kia là cái gì mà người mẹ cẩu huyết thất lạc nhiều năm, bây giờ mẹ vẫn còn bất tỉnh nhân trong Tân Hà Uyển.


      Nhưng mà, vô cùng tò mò.


      ——


      “Bây giờ có thể cho tôi biết, đứa bé kia ở đâu .”


      Giọng nhàn nhạt của người phụ nữ vang lên trong quán cà phê, Lang Phàm bưng chén cà phê nhàng uống hớp, sau đó ánh mắt bất động nhìn người đàn ông câu nào ở phía đối diện.


      Ông ấy mặc tây trang màu đen, thoạt nhìn đoan trang sạch chỉnh tề, mặc dù gần bốn mươi tuổi nhưng lại giống như thằng nhóc hơn hai mươi tuổi, chân mày tà mị, đôi mắt vi thiêu, chưa phong thái thành thục trưởng thành.


      Lang Phàm nhìn bộ dáng chuyên tâm của ông ấy, lại ngoài ý muốn cảm thấy được tự nhiên, bà nhàng ho khan tiếng: “Tiểu Kính, ông cũng biết, nếu như phải ông cho tôi biết tin tức đứa bé kia, tôi tuyệt đối trở lại thủ đô, nếu như bây giờ lấy được tin tức của đứa bé kia, tôi lập tức rời .”


      “A Phàm.” Mông Kính đột nhiên kêu Lang Phàm, giọng kia vô cùng dịu dàng, giống như là nhúng vào mấy trăm năm tình , Lang Phàm nhàng nhíu mày: “ tình nguyện em gọi là Lãng Thư.”


      Đúng vậy, Lãng Thư.


      Người đàn ông trước mắt này hơn bà chín tuổi, lúc hai mươi tuổi, còn là thiếu tướng trẻ tuổi trong quân đội, hăng hái, hướng ngoại, gương mặt mê người và gia thế hiển hách mang đến vô số người theo đuổi, mà bà, khi ông ấy ở tuổi thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết, bà hai mươi chín tuổi, từ từ bắt đầu theo năm tháng, bắt đầu từ từ tàn lụi.


      Ông ấy là thiếu tướng, mà bà chỉ là thư ký trong căn cứ quân đội mà thôi, hai người có kiếp sống giống nhau lại bị vận mạng dẫn dắt cùng nhau.


      Có nhiều đoạn ngắn từ từ nổ tung trong đầu Lang Phàm, giống như quả cầu lửa, nóng rực lòng bà, làm cho bà giật mình.


      Lúc gặp lại, ông ấy trẻ tuổi sáng ngời, ngay thẳng oai hùng, mặc dù số tuổi của bà lớn hơn ông ấy rất nhiều, nhưng nhìn qua lại giống mười tám tuổi, ông ấy lấy thân phận bạn tốt nhìn bà ngừng theo đuổi người đàn ông, cho dù người đàn ông kia khinh thường Lang Phàm bà, bà vẫn da mặt dày dính lấy.


      Tất cả mọi người đều ký giả mặt trận chẳng tốt lành gì.


      Chỉ có ông ấy : “Theo đuổi thứ mình thích, đó là dũng cảm, bọn họ dám dũng cảm, cho nên ăn được bồ đào bồ đào còn xanh.”


      Mà còn có người : “Làng Phàm, cuối cùng tôi cảm thấy cái gì cũng được, cho dù có ngày oanh tạc căn cứ quân đội.”


      Rồi sau đó, người kia nằm giường, biết sống chết như thế nào, chỉ hi vọng bình dịch mang về có thể cứu ông ấy.


      “A Phàm, ra tôi rất muốn nhìn thấy , nhưng mà khi trở lại, tôi lại muốn lập tức rời , tôi bao giờ muốn gặp Đồng Hoa Triệu.” Mông Kính giữ vững mục đích của bản thân.


      Đột nhiên Lang Phàm run lên, sau đó nở nụ cười lạnh: “Ông làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ phải muốn ép tôi ra ngoài sao? Có lẽ đời này có người tôi quý trọng nhất, ông ta dao động được ông, đương nhiên đánh vào Thiệu Đình, buồn cười nhất là, ông ta lấy loại thuốc nước tôi đưa cho ông ta nhiều năm trước tiêm vào trong cơ thể Thiệu Đình, phải muốn buộc tôi lấy thuốc giải tới cứu Thiệu Đình sao, cũng may, tôi trở về, tâm cơ của ông ta cũng uổng phí.”


      Mông Kính lấy phần văn kiện từ trong túi xách, đưa cho Lang Phàm: “Nên tới tránh được, tôi vẫn luôn đứng bên cạnh bà, cầm cái này .”


      Lang Phàm cầm lên hỏi: “Đây là cái gì?”


      “Đây là phần hồ sơ y học hai mươi lăm năm trước, tôi phí hết tâm tư mới lấy được nó.”


      Ôm lấy nghi ngờ, Lang Phàm chậm rãi mở văn kiện ra, sau đó đột nhiên run lên.


      Tháng XX năm XX, bệnh viện quân thủ đô, Mẫn Văn Quân, phụ khoa, mang thai được.


      Mấy chữ này, phảng phất giống như sấm sét đánh vào đầu Lang Phàm, làm cho bà phản ứng kịp, ở trước mắt, bà lại dám tin tưởng chút nào, giống như đây là màn hung ác khắc nghiệt mà lại dẫn điểm đến giấc mộng tuyệt vời.


      “Đây. . . . .” Lang Phàm thể tin được.


      Mông Kính thở dài than thở: “A Phàm, bà là người phụ nữ thông minh, thứ bà đoán chính là như vậy.”


      Những năm bà rời , lúc lêu lổng bên Maxico, năm nào cũng nhận được tin nhắn của Thiệu Đình, ông ấy cho bà biết, sau khi ông ấy kết hôn, từ từ phát bà xã của ông ấy là dịu dàng mạnh mẽ, rất cá tính, sau đó ông ấy bắt đầu gửi hình con của ông ấy cho bà xem, mỗi năm đều có, chưa từng gián đoạn.


      Lúc bé kia còn , khóc, cười, bú sữa mẹ, ngủ, lúc tuổi, học bước đầu tiên, muốn dứt sữa, bộ dáng oa oa khóc lớn, sau đó thời gian trôi qua nhanh như vậy, đứa biến thành bé bốn năm tuổi, gương mặt mập đô đô, còn nhìn ra sau này có phải đại mỹ nữ hay , mỗi lần bà nhìn thấy hình bé kia, vui vẻ cho đến trưa.


      Mà rất nhiều năm sau, đột nhiên bà rời khỏi Mexico, Seattle, tìm từng bước từng bước của người bao giờ trở lại, sau đó đơn đến Provence, ở bà nhận được tin nhắn của Thiệu Đình, bởi vì ai biết Lang Phàm đâu, có người , tam đại công tử từng có danh tiếng kinh động thủ đô cũng thích phụ nữ, chết, có người , xinh đẹp tựa như thiên tiên và người đàn ông cùng nhau cư .


      ai biết, người đàn ông Lang Phàm chết, con bà cũng chết, mình lẻ loi qua từng nơi người bà từng qua, cảm thụ ấm áp từng tồn tại.


      Sau đó Provence, nơi hai người gặp nhau,


      Nhìn dòng chữ phía , đột nhiên Lang Phàm nghẹn ngào khóc rống, ra cho tới bây giờ bà vẫn luôn chứng kiến con mình lớn lên, nhưng mà vì chút suy đoán hư ảo mờ mịt và khủng hoảng trong lòng, từng bước xâm chiếm lý trí của bà.


      Bà còn có thể gì? Lang Phàm biết, vẫn thấp giọng khóc, giống như tất cả đau khổ đời này đều phủ xuống người bà.


      Nghe tiếng khóc của bà, đột nhiên trong lòng Mông Kính đau khói, từng, ông muốn nhìn thấy bà gặp chút xíu đau khổ nào, chậm rãi tới bên cạnh bà, ôm bả vai bà, để cho bà tựa vào trong ngực mình.


      “A Phàm, bà có thể khóc lớn ở trước mặt tôi.”


      Lang Phàm có chút tự giễu, là phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, mặc dù bề ngoài được chăm sóc tốt mà trẻ hơn, có quá nhiều biến hoá, nhưng cuối cùng vẫn già rồi, bà cũng muốn phóng túng lần, bà suy nghĩ, mình làm nhiều việc ngốc như vậy, coi như bây giờ ở trong ngực Tiểu Kính khóc ngày đêm cũng được, như vậy cũng đáng giá.


      Nhưng mà chỉ là khóc thôi, có gì lớn, qua là tốt rồi.


      “Tiểu Kính, có thể biết ông, là tôi có phước ba đời.”


      “Buông bà ấy ra!” Tiếng rống giận vang lên trong phòng cà phê, bốn phía bị thanh này làm cho giật mình, giọng kia có chút quen thuộc, lại mang theo chút già nua, Lang Phàm từ từ ngẩng đầu lên khỏi ngực Mông Kính, nhìn cái người bà hận nửa đời, lạnh lùng cười: “Hoa Triệu, lâu gặp.”


      Giọng kia, đúng là dịu dàng như vậy làm cho Đồng Hoa Triệu cảm thấy mình gặp ảo giác.


      Vẫn là giọng kia, vẫn là thân hình kia, năm tháng có lưu lại quá nhiều dấu vết gương mặt bà, chẳng qua gương mặt đó có nụ cười xinh đẹp như lúc ban đầu, mà từ trước đến bây giờ luôn nhìn người khác cười lạnh, hôm nay, rốt cuộc cũng nhìn ông ta cười lạnh.


      Đồng Hoa Triệu giống như thể tin được, ông ta làm nhiều chuyện như vậy, nhưng mà đều vì có thể nhìn thấy bà, sau đó giành bà lại sao? Nhưng mà tại sao bây giờ, nhìn thấy bà ảm đạm khóc thúc thít còn có nụ cười lạnh lùng, ông ta lại có cảm giác mình sai lầm rồi.


      , ông ta sai, ông ta– Đồng Hoa Triệu có ngày làm sai, từ trước đến nay ông ta là người hiểu chuyện, làm việc mạch lạc ràng, tại sao có thể làm sai.


      Mông Kính cũng thay đổi nét mặt, bưng tách cà phê bàn từ từ uống, mới chậm rãi : “Đồng thủ trưởng mang theo binh lính dạo phố sao?”


      Ông liếc mắt nhìn binh lính ngoài cửa, giống như cực kỳ khinh thường.


      “Lang Phàm.” Đồng Hoa Triệu cắn răng lên cái tên làm ông ta vừa vừa hận, lại thấy gương mặt bà thay đổi đáp tiếng, cực kỳ lạnh nhạt.


      Đột nhiên ông ta bị kích thích, lập tức sải bước vọt tới trước mặt Lang Phàm, đôi mắt u nhìn chằm chằm đôi mắt bà, hung ác : “Bà cứ hận tôi như vậy sao?”


      “Hận, sao lại hận?” Lang Phàm đứng dậy, nhìn thẳng vào : “ người đàn ông, luôn miệng tôi, lại hại chết chồng tôi.”


      “Mạc Sâm phải là chồng bà!”


      “Ông hại chết chồng tôi, để cho tôi lưu lạc mình nửa đời, hại chết con tôi, để cho cả đời tôi vượt qua trong áy náy, bây giờ ông làm hại Thiệu Đình sống chết như thế nào, ép tôi xuất , tôi có thể hạnh phúc cả đời, nhưng ông lại phá vỡ từng chút , mỗi ngày đều vượt qua trong đau đớn.”


      “Ông như vậy, làm cho tôi có lý do gì để hận!”


      Phảng phất giống như phát tiết, Lang Phàm nặng nề rống lên, Đồng Hoa Triệu thể tin được, sau đó cười: “Bà hận tôi? Nhưng mà tôi bà, Lang Phàm, tôi *** bà.”


      Lang Phàm cười lạnh, chậm rãi : “Ông tôi, có quan hệ với tôi sao?”


      Trong phút chốc, Đồng Hoa Triệu tìm được ngôn ngữ thích hợp.


      “Đúng vậy, có A Sâm có con , tôi liền yên tĩnh núp ở Provence hết cả đời, vậy là xong, nhưng tại sao ông phải quấy rầy tôi? Tại sao lại hại những người quan trọng của tôi? Nếu như đây là do ông , như vậy, xinh lỗi, tôi tiêu thụ nổi phần tình cảm này.”


      “Lang Phàm!” Đồng Hoa Triệu hổn hển quát.


      Đột nhiên Mông Kính đứng dậy, kéo tay Lang Phàm muốn rời , lại bị người lấy khẩu súng chặn lại.


      “Tôi tin, thủ trưởng Đồng biết lấy súng uy hiếp quan chức nhà nước có kết quả gì.”


      Lời của Mông Kính bị Đồng Hoa Triệu xem , ông ta chỉ nhìn người phụ nữ làm cho ông ta suy nghĩ trong lòng: “Cùng tôi trở về.”


      “Được.” Lang Phàm mỉm cười, nắm tay Mông Kính: “Tiểu Kính, mang tôi trở về.”


      . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :