1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mạnh mẽ: Sếp tha cho tôi đi - Giáp Đồng (133/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Editor: tử đinh hương


      Chương 135: Đồng Trác Khiêm tìm tới

      Ngày 16 tháng 4, là sinh nhật của Hoa Chân.


      Sáng sớm liền nhận được điện thoại của Hoa Chân, là mang theo Tranh Tranh hội sở giải trí Tina vui chơi, khóe miệng Phục Linh co giật cúp điện thoại, mặc dù ngoài miệng qua, nhưng nhất định là .


      Nếu như tại người nào quan trọng nhất trừ Tranh Tranh, nhất định là Hoa Chân rồi.


      Năm năm trước ấy từng cứu mạng của mình, và tận tâm tận lực bồi dưỡng trong vòng năm năm, đối xử với giống như em ruột của mình, mà đối xử với Tranh Tranh còn thân hơn so với con ruột.


      Phần ân tình này, thể nhớ kỹ trong lòng.


      Cầm thẻ vàng của mình, ăn mặc phen, Phục Linh liền ra ngoài, chuẩn bị chọn quà tặng cho Hoa Chân.


      Tặng tiền, quá thô bỉ, tặng kim cương, vậykhông đến lượt , phải là Lạc Lịch tặng, tặng quần áo, thôi, cho tới bây giờ phong cách thưởng thức của và Hoa Chân đều hợp, như vậy tặng cái gì?


      Phục Linh cảm thấy đây quả thực làvấn đề còn khó hơn gấp trăm lần so với làm sao sắp xếp kế hoạch hoá gia đình.


      Toàn thân mặc áo khoác màu tro thuốc lá, Phục Linh đột nhiên dừng lại ở cửa hàng đồ dùng người lớn cao cấp.


      Sau đó vào.


      Chủ cửa hàng thấy là người phụ nữ phương đông có gương mặt vô cùng xinh đẹp, cũng có quá mức kinh ngạc, mà nở nụ cười tiến lên: "Tiểu thư xinh đẹp, xin chào, xin hỏi có thể giúp gì sao?"


      Phục Linh cũng cười, cảm thấy lúng túng, nhưng trong nháy mắt quăng nhứng thứ xấu hổ gì gì đó, nhìn chủ cửa hàng : "Đem bao ngừa thai đắt tiền nhất, tốt nhất, sa hoa nhất, ưhm, dĩ nhiên còn phải thoải mái nhất của các người tới đây, tới va li."


      " va li?" Chủ cửa hàng ngẩn người, cho là mình nghe lầm.


      Phục Linh mỉm cười: "Đúng, va li."


      Mà kế tiếp đường phố Rome, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.


      Người phụ nữ xinh đẹp cao quý ôm va li đồ cười bỉ ổi từ cửa hang đồ dùng người lớn ra ngoài, ít đàn ông đều cho rằng cái cảnh tượng này rất quái dị, thoạt nhìn lại rất hòa hài.


      Đúng, hài hòa.


      dạo ở đường hơn nửa ngày, nhìn sắc trời cũng sắp lặn về phía tây rồi, đặt đồ vật ở phía sau xe, Phục Linh liền mở Lamborghini bảnh bao ra đón con trai của mình.


      tại chính là lúc sáu giờ, cực kì nhiều người tới lui ở cửa trường học, hơn nữa rất đông đúc, từng đội từng đội người bạn bị giáo viên hòa ái đưa ra ngoài, sau đó cười giao mỗi người đến trong tay ba hoặc là mẹ.


      Nơi này là trường tiểu học tư nhân, cũng phải trường tiểu học quý tộc gì, mà khi chiếc Lamborghini kiêu ngạo ồn ào kia dừng ở cửa trường học vẫn khỏi gây nên trận rối loạn tưng bừng.


      Mạnh thiếu gia vẫn còn chuyện với bé ở bên cạnh, lại nghe thấy tiếng xe quen thuộc này, trong nháy mắt nghiêng đầu, sau đó kinh ngạc há to miệng.


      Hôm nay mặt trời rơi khỏi bầu trời rồi hả? Vậy là ai?


      Mặc áo khoác màu tro thuốc lá, chiếc legging màu đen xám, đôi giày Martin, đeo mặt kính mắt Chanel bản giới hạn số lượng mới mua mấy ngày trước, nhìn vô cùng "đẹp trai".


      Nhìn mỗi người kể cả giáo viên của mình đều nhìn tới, Mạnh thiếu gia cảm thấy là mất mặt, mẹ phải tới đón mình tới đón mình, tại sao phải làm như vậy?


      "Tranh Tranh, thôi." Phục Linh tới, gở kính mắt xuống cười tiếng đối với giáo viên.


      Lúc này giáo viên mới cảm thấy nhìn có chút quen mắt, lập tức nhớ tới cười : " là mẹ của Phỉ Tư Đinh sao?"


      Phục Linh cười gật đầu: "Cảm ơn giáo chăm sóc lâu như vậy, đoạn thời gian trước tôi ra khỏi nước, vẫn thể tới xem tình trạng của đứa bé chút, để cho giáo phải hao tốn tâm trí."


      Giáo viên được khen có chút ngượng ngùng, lập tức cười rực rỡ: “Phỉ Tư Đinh rất ngoan ngoãn, tôi vô cùng thích bé.”



      “Phỉ Tư Đinh, đó là xe nhà cậu sao?”



      Mạnh thiếu gia vẫn cảm thấy bị nhìn giống như con khỉ, rất là mất mặt, nhưng Anna xinh đẹp lại ưu thương : “Nhà mình.”



      Cặp mắt lolita lập tức sáng bừng lên: “Phỉ Tư Đinh, chào cậu, hôm nào mình có thể ngồi xe của cậu chút hay ?”



      Mạnh thiếu gia bị nụ cười kia mê hoặc đến thất điên bát đảo, cảm thấy Anna xinh đẹp hơn so với Băng Kỳ Lâm hôm qua, nhất thời liền vung tay lên, khí phách : “Được.”



      Sau khi thăm hỏi giáo viên dài dòng muốn làm thân vạn lần ở trong lòng, Phục Linh lôi kéo Mạnh thiếu gia vẫn còn tán lên Lamborghini liền lái xe rời .



      Mà Mạnh thiếu gia ngồi ở xe cũng vui vẻ chu cái miệng nhắn, dáng vẻ rất khó chịu.



      “Con thoải mái khi mẹ già tới đón con sao?”



      “Anna vừa mới đồng ý với con, tuần tới ăn Pizza Hut, tại sao mẹ muốn kéo con ?”



      Phục Linh nhất thời bị sấm đánh trong khét ngoài sống, dường như nên lời, sau đó lấy lại tinh thần, hét lớn tiếng: “Con tán ?”


      Mạnh thiếu gia quay đầu, mờ mịt nhìn , hình như là hiểu ý tứ gì.



      “Con lại có thể tán ?” Giọng của Phục Linh tăng cao đề xi ben, giống như là thể tin.



      Mạnh thiếu gia vẫn là bộ dáng sững sờ như cũ.



      “Con lại dám tán , dám tán ?” Tiếng từ từ thấp xuống, lại nghe được Phục Linh : “Con cua sao, dù sao thua thiệt phải là con trai của mẹ.”



      Mạnh Hạo cũng vỗ trán làm vẻ choáng váng, quả nhiên suy nghĩ của mẹ già nhà mình phải người bình thường có thể hiểu.



      Nhưng tóm lại là câu về có ăn thiệt thòi hay , cậu nghe hiểu.



      Bỗng dưng, Mạnh thiếu gia giống như đột nhiên nghĩ đến chuyện, lập tức đến: “Mẹ, hôm nay có phải sinh nhật dì Chân hay ?”


      Phục Ling đột nhiên nở nụ cười bỉ ổi, chỉ chỉ cái va li phía sau : “Quà sinh nhật cho dì Chân của con đều chuẩn bị xong.”



      “Vậy được, con cũng muốn mua quà sinh nhật.”



      “Mua cọng lông, làm xong rồi, nhanh lại tới trễ.”



      Bởi vì từ chỗ Mạnh thiếu gia học lái xe đến hội sở Tina tốn hơn nửa giờ đồng hồ.



      Phục Linh cảm thấy nhất định là Hoa Chân cố ý chọn chỗ xa như vậy, nếu xung quanh biệt thự bên bờ biển phải có rất nhiều chỗ ăn chơi hạng sang sao, tại sao phải chỗ xa?



      ra , Phục Linh chắc biết Hoa Chân là bị Lạc Lịch kéo .



      Bởi vì biết từ nào mà Lạc Lịch biết phòng ở khách sạn quốc tế Wies gần hội sở Tina rất thú vị, chuẩn bị thử lần, vốn cho rằng ý nghĩ của , chỉ có thể uất ức Phục Linh đốt thêm chút dầu.



      Lúc đến cửa quốc tế Tina, em trai ở bãi đậu xe thượng mở bãi đậu xe, Mạnh thiếu gia ngủ rồi, vốn mới điều dưỡng tốt xương cốt thân thể lại ngồi xe như vậy, a-xít-clo-hy-đríc đau lưng.



      Gương mặt Phục Linh u oán, trong lòng cực kỳ khó chịu.



      Báo tên tuổi Lạc Lịch, được người dẫn , mãi cho đến khi dẫn tới tầng hai độc lập, kêu nhân viên phục vụ tới, ôm đồng chí Mạnh Vân Tranh trong tay, bùm... tiếng liền đạp cửa ra.



      Trong nháy mắt, khóe mắt Phục Linh co quắp.



      Ai có thể cho biết, người mặc váy màu xanh lá cây, còn có người mặc quần áo thoải mái màu xanh dương ở ghế sofa, hai người hôn dữ dội đó là ai?



      Từng tiếng vang lớn như vậy cũng có thể làm cho bọn họ tách ra, nhìn thẳng Mạnh Phục Linh đến chút, lại có thể còn hôn? Vẫn còn hôn? Chỉ là, hôn lên như vậy thoải mái sao?



      Chỉ là nhìn bộ dáng Hoa Chân và Lạc Lịch rất hưởng thụ, giống như hai người đều hưởng thụ trong đó.



      “Khụ khụ.” Phục Linh ôm Mạnh thiếu gia ngủ say ho khan cái, Mạnh thiếu gia cũng tỉnh lại, xoa đôi mắt còn buồn ngủ nhìn xung quanh.



      Hai người vẫn còn hôn.



      “Khụ khụ.” Phục Linh lại ho.



      Hai người vẫn còn ở hôn như cũ.



      “Các người *** hôn chưa đủ hả, đến khách sạn Wies bên cạnh thuê phòng làm tình , tôi đơn lẻ loi xem các người thân thiết ở chỗ này, muốn diễn cảnh cấm cho tôi xem? Các người có ý tứ sao?”



      Hoa Chân ôm lấy mặt của Lạc Lịch, vòng vo phương hướng cái, đôi mắt xinh đẹp như tơ của Hoa Chân nhìn xung quanh rồi : “ quen nhìn, có thể ra ngoài tìm trai.”



      Phục Linh khinh thường hứ hơi: “Lẵng lơ.”



      “Tốt hơn so với chỉ điên khùng ổn định.”



      Phục Linh im lặng, ai có thể cho biết, Hoa Chân tìm được ở đâu từ ngữ sâu sắc như vậy hả?



      Sửa sang lại quần áo, Hoa Chân ôm tay tới trước mặt của Phục Linh : “Nhìn phần quầy rầy công việc tốt của chúng tôi, cho biết chuyện này.”


      “Hả?” Phục Linh nheo mắt lại, trong lòng cảm giác rất tốt.



      “Đồng Trác Khiêm tới Italy.”



      Tay Phục Linh ôm lấy Mạnh thiếu gia đột nhiên buông lỏng, Mạnh thiếu gia bị Hoa Chân ôm lấy trong nháy mắt, sau đó xoay người rời .



      Từ đầu đến cuối trong đầu Phục Linh nghĩ tới đều là ba chữ Đồng Trác Khiêm kia.



      , làm sao có thể đến Italy? Là phát ra cái gì?



      Trong lòng lại có cảm giác ra lời, do dự, sợ hãi, hoảng hốt, rồi lại mừng thầm trong lòng.



      Phục Linh đột nhiên thở dài cái ở trong lòng, trải qua thử thách nhiều năm như vậy, ra đến cuối cùng, vẫn thể nào quên , nghe tới tên của chỗ mềm mại nhất trong lòng lại vẫn đập lên như cũ.



      “Dì Chân, Đồng Trác Khiêm là ai hả?” Mạng thiếu gia tò mò hỏi.



      “Người cha ma quỷ của con.”



      Nghe được từ cha này, nhưng khuôn mặt nhắn của Mạnh thiếu gia cũng tái , từ cha giống như chỉ nhìn thấy qua từ bên trong cuốn sách, về phần trong cuộc sống thực đúng là chưa hề gặp qua đấy.



      Nhiều năm như vậy đều là mình và mẹ trải qua. tại sao vẫn còn cha đây?



      Mạnh thiếu gia cảm thấy tâm tình tốt, thoát khỏi lồng ngực của Hoa Chân, ôm bỏng ngô từ bàn trà liền hung tợn ăn hết.



      biết tin tức của ấy từ chỗ nào?”



      Hoa Chân giả bộ ngu: “Ai?”



      ấy.”



      “Người nào?”



      “Đồng Trác Khiêm!” Phục Linh đóng cửa lại gào thét tiếng, Hoa Chân ngoáy lỗ tai chỉ chỉ Lạc Lịch.



      Lạc Lịch buông tay: “Ngày hôm qua Lạc Sâm tìm tới tôi.”



      Mấy câu , nhưng Phục Linh cũng biết nguyên nhân chuyện này xảy ra.



      rót ly rượu cho mình, sau đó ngồi ở ghế sa lon: “Vậy cho Lạc Sâm tung tích của tôi hay ?”



      Lạc Lịch bỏ mặc trai, đây phải là biết còn hỏi sao?



      “Phục Linh, cho tôi biết ở đây sợ hãi cái gì?” Trong nháy mắt Lạc Lịch chuẩn bị ra tin tức, Hoa Chân đột nhiên hỏi.



      Lòng của Phục Linh đột nhiên giật mình, biết nên trả lời như thế nào.



      chính là trốn tránh, ràng theo thực lực và thủ đoạn thăm dò của bây giờ chân tướng việc năm đó tính là chuyện khó, nhưng vẫn thăm dò, chỉ sợ kết quả tốt như trong dự đoán của vậy, mà tình nguyện trốn ở Italy, mỗi ngày ngây ngô dại dột trôi qua, nghĩ đến cảm nhận của Tranh Tranh sao? Dù sao đứa bé đều hi vọng mình có gia đình hoàn chỉnh, cho dù Tranh Tranh thông minh như thế nào, cũng ngoại lệ.”



      Trong nháy mắt, Phục Linh bị cho đến mức câu cũng ra được.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Editor: tử đinh hương

      Chương 136: cho rằng em chết




      Hoa Chân bị Lạc Lịch ôm , trong kế hoạch của là chuyển qua khách sạn Wies bên cạnh.

      Tranh Tranh bị ôm vào trong ngực, ngủ thiếp , lông mi dài chạm ở mặt, đèn đường chiếu xuống lên bóng mờ đẹp đẽ.

      Mặc dù mang theo non nớt nhưng xem ra bộ dáng tuấn đáng , rất giống với Đồng Trác trong trí nhớ của Khiêm Phục Linh.

      Trong phút chốc, đáy lòng Phục Linh như bị ghim đau.

      "Cút ngay." Đột nhiên tiếng nũng nịu, khiến Phục Linh hồi hồn lại, sau đó liền nhìn mỹ nữ tóc vàng mắt xanh trước mắt, mặc quần áo mát mẻ, bộ ngực lớn giống như dưa hấu, cặp chân thon dài thẳng tắp, giống như tác phẩm trong tay nhà nghệ thuật, Phục Linh nhìn chút, nhưng mà dáng vẻ này lại như là mình cản con đường của người khác.

      Nhưng chỉ là cản con đường của ta, cũng thể có dáng vẻ vô lễ như vậy.

      Phục Linh khinh thường hừ lạnh tiếng, nhìn ta.

      "Bảo cút ngay, cản đường tôi rồi."

      "Nông trường nhà ai đóng cửa sao? Sao súc sinh chạy đến khắp nơi dọa người rồi hả?" Phục Linh tự nhủ, hình như là cực kỳ thể lý giải.

      Nhưng mỹ nữ tức giận, nheo mắt lại, sau đó cổ tay của ta vừa động, trong nháy mắt lấy ra khẩu súng màu bạc từ eo thon, nhắm ngay huyệt thái dương của Phục Linh.

      "Tôi thích người khác cản đường tôi."

      Trong lòng Phục Linh trầm xuống, lại cứng rắn nở nụ cười : "Khẩu súng của tiểu thư này là đẹp mắt."

      Hình như mỹ nữ tóc vàng vô cùng hài lòng, sau đó ta tiếp tục cười: "Nhìn là tốt, nhưng tôi tin tưởng nếu như viên đạn trong khẩu súng này xuyên qua đầu , vậy càng đẹp mắt."

      "Mỹ nữ, La Mã cũng phải là chỗ có thể tùy tiện giết người."

      " xin lỗi, tôi có thể tùy tiện giết người ở La Mã." Trong phút chốc, mùi khói thuốc súng dường như liền tràn ngập đến chóp mũi Phục Linh, tư vị bị người dùng súng chỉ vào đúng là dễ chịu.

      "Tôi thích bị người khác dùng súng chỉ vào."

      tóc vàng cười tiếng: "Vậy mời tiểu thư với tôi chuyến rồi."

      Người phụ nữ này căn bản là trực tiếp tới tóm đấy!

      Rốt cuộc ý thức được vấn đề này, tay Phục Linh ôm Mạnh thiếu gia nắm chặt: " là người của ai?"

      " có tư cách biết."

      Báng súng đột nhiên chuyển đổi vị trí, bịch cái, Phục Linh cảm thấy cái ót đau nhói, mắt lập tức bốc lên ánh sáng, đầu óc hỗn loạn rồi gục xuống, trước khi bất tỉnh, suy nghĩ, tại sao lúc nào mình cũng dùng đánh nhau như vậy đây?

      Lúc tỉnh lại lần nữa, trong mắt của Phục Linh phản chiếu vùng tăm tối, nơi này tối tăm có ánh mặt trời, hai tay hai chân của bị xiềng xích còng lại, từ trong hỗn độn tỉnh lại, Phục Linh lập tức liền ý thức được thấy Tranh Tranh.

      bắt đầu hoảng hốt, bắt đầu hô hào xung quanh, nhưng có tiếng vang.

      Hồi lâu, có tiếng ủng quân nhân chạm đất, kèm theo là tiếng cửa lớn được mở ra, ánh sáng chói mắt đánh tới, khiến Phục Linh có chút thích ứng nheo mắt lại, hình như người nọ hong gió mệt mỏi mà đến, người còn mang theo khí lạnh sáng sớm.

      Câu đầu tiên mà người nọ mở miệng, lại làm cho Phục Linh khiếp sợ.

      "Nó là cháu của ta, ta làm gì nó cả."

      Người nọ, giọng kia, câu kia, đủ để cho Phục Linh biết người giật dây bắt cóc là ai.

      Trong lòng lập tức nhảy ra hận ý ngập trời, Phục Linh cắn răng, lại cứng rắn ép mình bật cười.

      "Đồng lão gia, lâu gặp." Tuy bị nhếch nhác cột vào kệ, nhưng giọng của Phục Linh lại mất chút phong độ.

      "Là lâu thấy, ta cho là chết." Đồng lão gia lạnh lùng ra, Phục Linh nhìn dáng vẻ lạnh lùng của ông ta, hình như có chút hoảng hốt.

      Rất nhiều năm trước khi mới gặp gỡ người đàn ông này, nụ cười mặt ông hòa ái nhìn thế nào cũng giống như giả vờ, vậy mà hôm nay lại vào bẫy rập của ông ta, thấy mọi chuyện ông ta làm, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này cực kỳ đáng sợ.

      Cho dù ông ta là cha chồng danh nghĩa của , là ông nội của con trai .

      "Chẳng lẽ Đồng lão gia hi vọng tôi chết?"

      Ông ta rất nghiêm túc: "Ta rất hi vọng chết, đáng tiếc chết, ta vô cùng tiếc nuối."

      "Cho nên đây?" Phục Linh nhíu mày hỏi.

      "Cho nên lần này thể để cho chạy." Lời của ông ta nhàng linh hoạt, lại làm cho lòng của Phục Linh rơi xuống trong nháy mắt, người lên ý lạnh, giống như cả người cũng rơi vào trong hầm băng.

      "Tranh Tranh đâu?"

      "Ta rồi, nó là cháu của ta, ta làm gì nó."

      "Rốt cuộc ông muốn làm gì?" Phục Linh giận dữ hét, vào giờ khắc này cũng cần ngụy trang phần bình tĩnh này nữa, biết sau đó người đàn ông này làm gì đối với mẹ con , Phục Linh suy nghĩ chút cũng cảm thấy hoảng hốt.

      là người, chết qua lần cái gì cũng sợ, nhưng Tranh Tranh đâu?

      " người vốn chết nhưng vẫn còn sống, đây là việc rất hợp lẽ thường." Đồng lão gia xong, rút ra điếu thuốc lá từ trong túi.

      Đây cũng là lần đầu tiên Phục Linh thấy dáng vẻ Đồng lão gia hút thuốc lá.

      Khói mù màu trắng tràn ngập bốn phía khuôn mặt của ông ta, giống như là lớp sương mù xua được, phía sau sương mù này che dấu gương mặt tâm tình chân của ông ta.

      Phục Linh cười lạnh tiếng, hình như rất đồng ý với những lời này của ông ta: "Vậy cha chồng muốn giết con dâu, đó chính là chuyện hợp lẽ thường sao?”

      "Con dâu?" Đồng lão gia khinh thường : " còn chưa có vào cửa nhà họ Đồng ta, coi là vợ lão Đồng nhà ta, cho dù vì Trác Khiêm sinh đứa bé như thế nào? Cõi đời này chỉ cần là người phụ nữ ai thể sinh con cho Trác Khiêm?"

      Phục Linh bừng tỉnh hiểu ra: "Vậy tại sao ông tùy tiện tìm người phụ nữ đời, xem ta sinh ra được có phải đứa con trai Đồng Trác Khiêm này , tại sao phải tìm Đồng phu nhân đây?"

      "Câm miệng!" biết là câu kia đến vết thương trong lòng Đồng lão gia, gương mặt của ông ta lập tức dữ tợn: "Người chết cần phải lời vô nghĩa."

      Ông ta đột nhiên đứng lên, dáng vẻ giống như muốn rời , bước chân lại dừng lại chút.

      "Cha của sắp chết."

      Trong phút chốc, giống như đạo sấm sét từ bầu trời giáng xuống, đòn cảnh tỉnh đánh vào đầu Phục Linh, để cho thần trí của hỗn loạn lên trong nháy mắt.

      Cha, cha.

      Cha xảy ra chuyện gì đây?

      Phục Linh đột nhiên giật mình, đôi mắt tràn đầy phẫn hận nhìn vẻ mặt của Đồng lão gia: "Có phải ông làm gì bọn họ hay ?"

      Đồng lão gia cũng trả lời , chỉ vẫy vẫy tay, sau đó dứt khoát rời .

      Lòng của Phục Linh có chút lạnh, giống như là trái tim bị người sống sờ sờ mổ ra ngoài, sau đó ném vào trong hầm băng, nội tâm lạnh triệt để như vậy, bóng dáng người kia từ từ càng lúc càng xa ở trong con ngươi của , cho đến khi biến mất.

      gào cũng gào qua, mắng cũng mắng qua, nhưng người kia vẫn quay đầu lại.

      tại cũng lo lắng Tranh Tranh, Đồng lão gia như vậy, bé là cháu của ông ta, cuối cùng hại cậu bé, nhưng cha đây? ràng hai tuần trước còn dò xét qua tin tức của bọn họ, mặc dù bọn họ vẫn còn ở trong bóng ma tử vong tìm thấy lối ra, nhưng tóm lại cuộc sống có vấn đề gì, cũng tra được cha bị bệnh.

      Vậy mà hôm nay, sao lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy?

      Như vậy khẳng định chính là Đồng Hoa Điềm động tay chân rồi.

      "Đồng Hoa Điềm, ông là tên cặn bã, ngụy quân tử." Cửa bị đóng từ từ, trong nháy mắt Phục Linh gào thét ra tiếng sau cùng, tất cả oán khí và phẫn hận trong tim đều phát tiết ra ngoài.

      "Đáng ghét!" Pằng cái, mặt Phục Linh lên dấu tay ràng, người phụ nữ tóc vàng đứng ở trước mặt của Phục Linh, dáng vẻ dường như cực kỳ nhịn được: " muốn cắt đầu lưỡi của ."

      "Tôi nhổ vào." ngụm nước bọt phun lên mặt của người phụ nữ tóc vàng, Phục Linh nhìn chằm chằm bộ ngực gần như sắp nhảy ra mà : "Lão nương muốn cắt mimi của ."

      Sắc mặt của người phụ nữ tóc vàng tái xanh, muốn đánh Phục Linh cái tát, đúng lúc này cửa chính bị người ngoài kéo ra.

      Tạm thời quen với bóng tối, ánh sáng lại kéo tới lần nữa, Phục Linh và mỹ nữ tóc vàng Mạc Lạp khỏi nhắm hờ hai mắt.

      vào là người đàn ông dáng vẻ quê mùa mặc áo khoác quân phục lỗi thời bên ngoài, đầu mang mũ lưỡi trai, hình như tay cầm thứ gì.

      "Lấy đồ ra rồi hả?" Mạc Lạp hỏi.

      Người đàn ông gật đầu cái, sau đó ném bình tay cho Mạc Lạp, đôi tay bắt lấy, tay Mạc Lạp lạp tức nắm bình, sau đó mở ra, ở trong nháy mắt Phục Linh còn chưa lấy lại tinh thần, nhét miệng bình vào miệng Phục Linh.

      Ừng ực, ừng ực.

      Hai cái uống xong.

      Dùng đầu óc nghĩ cũng biết đây nhất định phải là đồ gì tốt.

      "Tiểu thư phương Đông xinh đẹp, ngủ giấc ngon, sau đó tìm Thượng Đế chuyện phiếm thôi."

      Phục Linh có bỏ rơi , mặc dù biết đây phải là vật gì tốt, nhưng vẫn còn uống rất ngon, có chút giống rượu hay mùi vị nước trái cây gì đó.

      "Tiểu thư Mạc Lạp, tôi đưa đồ tới." Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng của người đàn ông, mà tiếng bước chân cũng từ từ tới gần.

      Mạc Lạp trong nháy mắt sắc mặt vừa, cặp mắt giống như đầm sâu, nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo khoác quân phục ở ngoài, đầu đội mũ lưỡi trai trước mắt: " là ai?" Khi chuyện, súng bên hông bị ta móc ra.

      Người đàn ông chuyển động, thân hình vọt lên giống như tia chớp, cổ chân cong, trong nháy mắt liền đá lên cổ tay Mạc Lạp.

      Khẩu súng rơi vào giữa trung, bị cổ tay tràn đầy mạnh mẽ chặn lại.

      Trong nháy mắt, tình thế nghịch chuyển, khẩu súng đến bên trong tay của đàn ông, chỉ thẳng vào Mạc Lạp.

      Phục Linh vẫn còn ở trong hỗn độn, lại ràng nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia quen thuộc như vậy, khi từ mặt đất nhảy lên cái kia trong nháy mắt, ràng nhìn thấy nửa gương mặt bị che ở dưới mũ lưỡi trai.

      Quen thuộc như vậy, để cho nhớ nhung ngày đêm như vậy, cũng dám gặp người đó.

      Hốc mắt Phục Linh từ từ tràn đầy ẩm ướt, giống như đứa bé tìm được đường về đột nhiên gặp cọng cỏ cứu mạng, sau đó khóc nắm lấy thả.

      mình nhẫn nại nhiều năm như vậy, người ở bóng tối nhiều năm như vậy, mỗi lần ở trong phòng nhớ lại, sau đó mình cười khúc khích, sau đó trong đầu lại lên cảnh tượng lửa cháy hừng hực, cảnh tượng chạy đến.

      cũng nhìn thấy lúc ấy đôi mắt muốn nứt và thể tin.

      cũng nhìn thấy lúc ấy hai chân của quỳ xuống đất, kiêu ngạo ai bì nổi giống như thất bại thảm hại trong nháy mắt.

      cũng nhìn thấy, ra trong lòng của quan trọng như thế.

      để mắt đến những thứ này, giữa bọn họ năm năm thấy.

      Mà Phục Linh lại cảm thấy mỗi ngày mình đều thấy , mỗi lần nhìn khuôn mặt nhắn của Tranh Tranh, đều thể kìm chế kích động, thể kìm chế thương cảm, giống như lại nhìn thấy .

      . .

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 137: Mạnh thiếu gia mất tích

      Trí nhớ ấy là hoang vu như vậy, cho nên Phục Linh giấu nó ở trong góc hoang vu, nhìn tới thèm nghĩ nữa, để cho tâm tư của mình từ từ theo nước lũ tản .


      có năng lực điều tra chân tướng, nhưng làm, có năng lực gặp Đồng Trác Khiêm lần, nhưng làm, cũng từng nghĩ tới gặp cha mẹ của mình lần, để cho bọn họ biết, ra con của bọn bọ cũng chưa chết, chỉ là trốn tránh vài thứ thôi.


      Mà cuối cùng, Đồng Hoa Điềm tìm tới, cho biết cha sắp chết, người mà muốn gặp cũng dám thấy cũng xuất , đường hoàng xuất trước mặt như vậy.


      Áo khoác quân phục bên ngoài, mũ lưỡi trai.


      giống dáng vẻ mặc quân trang tự nhiên như năm đó vậy.


      Phục Linh cười nhưng mà lại như là khóc, giọt giọt nước mắt rớt xuống, giống như là từng giọt mưa rơi mặt đất, hù dọa đám bụi bặm.


      ra là, ra là. . . . . .


      phải quên, phải muốn gặp , mà là nhớ nhớ quá sâu, quá mức muốn gặp .


      Phục Linh thừa nhận, tống thể mâu thuẫn.


      Mạc Lạp và Đồng Trác Khiêm đánh nhau, tiếng súng đột nhiên vang lên bốn phía, nhưng phát nào bắn vào thân thể Đồng Trác Khiêm.


      "Ngạch ——" Bỗng dưng, Phục Linh đột nhiên kêu tiếng trầm thấp, quay đầu nhìn bả vai của mình, cái lỗ máu đột nhiên xuất ở trong tầm mắt của , máu tươi chảy róc rách.


      Mà cũng chính là trong nháy mắt đó, Đồng Trác Khiêm liếc mắt nhìn Phục Linh, sau đó dừng đánh nhau với Mạc Lạp: "Bảo người của được nổ súng."


      gian rộng rãi, thanh lớn nghe lại đặc biệt lớn tiếng.


      "Lúc này con lập tức rời cho ta thôi!" Có thanh rống giận truyền đến, cửa căn phòng ở lầu hai được mở ra, người đàn ông bản lĩnh, năm tháng lưu lại dấu vết loang lỗ ở tóc mai của ông, gương mặt Đồng Hoa Điềm suýt nữa bị tức giận thành màu đỏ tía, nhìn mặt con trai của mình long đong mệt mỏi dưới lầu, bộ dạng ăn mặc giống như khách lang thang, tức giận ghê gớm.


      "Ta cho là để mặc cho con rời , con có thể có chút tiền đồ, ngờ thành bộ dáng này rồi hả ?"


      Đồng Trác Khiêm lời nào, yên lặng nghe, hồi lâu, mở miệng: "Để Phục Linh rời !"


      " thể nào!" Vừa gầm lên giận dữ, người đàn ông trung niên cười nhạt tiếng, hình như cực kỳ khinh thường đối với si tâm vọng tưởng của .


      Đồng Trác Khiêm nhíu mày, lại tách xa Mạc Lạp chạy thẳng tới chỗ Phục Linh, lấy ra dao găm Tam Lăng từ trong lòng ngực cắt đứt sợi dây trói Phục Linh, sau đó ôm lấy thân thể hơi yếu của .


      "Năm năm trước, ông từng hại tôi thiếu chút nữa mất ấy, năm năm sau, ông cũng thể tổn thương ấy."


      "Ta là cha con." Đồng Hoa Điềm tức giận quát.


      Đồng Trác Khiêm lại lạnh lùng lắc đầu : "Ông phải."


      "Từ khi ông muốn giết chết thê vợ và đứa bé của tôi trở , ông liền phải cha của tôi nữa."


      Phục Linh đột nhiên ôm lấy Đồng Trác Khiêm, vẻ mặt yếu ớt có sức lực: "Dẫn em , lập tức."


      "Được."


      thanh của trầm ổn có lực như vậy, giống như nhiều năm trước, để cho lòng của liền an ổn trong nháy mắt, nghĩ, có thể ngủ giấc ngon ở trong lòng rồi, máu vẫn còn ở chảy róc rách bả vai, giống như suối nước ngừng chảy, lại cảm thấy đau.


      Nhưng máu trong ánh mắt của Đồng Trác Khiêm lại xinh đẹp như hoa.


      ôm , vô số khẩu súng ở phía sau lưng , thế nhưng lại làm việc nghĩa được chùn bước.


      "Đồng Trác Khiêm!" Phía có người ở gào thét, Đồng Trác Khiêm lại giống như nghe thấy, vẫn về phía trước, mang khỏi chỗ bẩn thỉu này.


      "Lão gia." Mạc Lạp nhìn bọn họ rời , Đồng Hoa Điềm lại chậm chạp có hạ lệnh, cũng dám gì, chỉ nhàng kêu.


      Có tiếng than thở vang lên, Đồng Hoa Điềm bất đắc dĩ phất phất tay: "Để cho nó ." Dứt lời, ông cũng xoay người rời , dù sao đó là con ông, ông tàn nhẫn vô tình thế nào, cũng xuống tay với con trai mình.


      Trời chiều hoàng hôn, có ánh sáng mờ phản chiếu ở mặt Phục Linh, sắc mặt của có chút tái nhợt, giống như nhìn thấy mạch máu chảy dưới da.


      Đây là bao nhiêu năm thấy vẻ mặt của ? Đồng Trác Khiêm có chút hoảng hốt, sức lực tay cũng khỏi nặng hơn chút.


      "Đau ——" Phục Linh rên rỉ , giọng vẫn tái nhợt có sức lực như cũ.


      Đồng Trác Khiêm cuống quít buông lỏng tay, thân thể Phục Linh thiếu chút nữa phải hạ xuống, ngay khi lại muốn bắt đầu kêu rên, ngang hông được cánh tay có lực ôm lấy, cảm giác quen thuộc thiếu chút nữa khiến Phục Linh cho là mình nằm mơ.


      "Lập tức đến vùng ngoại ô số mười tám." Rút điện thoại ra chuyện, Đồng Trác Khiêm lạnh lùng .


      10 phút sau, chiếc xe con dừng lại ở bên cạnh hai người, Đồng Trác Khiêm lập tức ôm Phục Linh lên xe, sau đó mình cũng lên theo, lập tức hạ lệnh lái xe.


      phải bệnh viện, mà là tập đoàn quốc tế của .


      "Lập tức gọi Tô Mặc liên lạc bác sĩ giỏi nhất lầu 39, tôi lập tức đến."


      thể đưa bệnh viện, nếu như ông cụ muốn giết , cũng dễ dàng bỏ qua cho Phục Linh như vậy, bệnh viện nhiều người phức tạp, ngộ nhỡ nếu như xảy ra chút chuyện, thể tiếp nhận.


      Cho nên, cần tồn tại ngộ nhỡ này.


      Phục Linh cảm thấy khí càng ngày càng mỏng manh, đầu cũng bắt đầu bởi vì mấtnhiều máu mà choáng váng, rất muốn ngủ giấc ngon, sau đó cũng liền ngủ.


      Đồng Trác Khiêm nhìn thấy nhắm hai mắt lại, trong lúc cấp bách ngay cả mồ hôi lạnh cũng ra ngoài, khi muốn gọi , lại nghe thấy tiếng hít thở và nặng nề quá đều đều của , đáy lòng mới chậm rãi bình thản xuống.


      Cuối cùng là mình quá mức quan tâm , bả vai trúng đạn vốn phải chuyện lớn gì, nhưng nhìn thấy ngủ mất như vậy, suýt nữa cho rằng lại rời khỏi mình lần nữa.


      Xe chậm rãi lái vào bãi đỗ xe, xuống xe, Đồng Trác Khiêm lập tức ôm Phục Linh liền lên thang máy, chạy tới lầu 39, khi cửa thang máy mở, trí thức cũng có vẻ mặt lo lắng, hai bác sĩ theo phía sau , nhìn thấy Đồng Trác Khiêm ra ngoài, lập tức nghênh đón, khi nhìn thấy người nào ở trong lòng giật mình kinh sợ.


      "Chị Phục Linh?" Tô Mặc có chút tin kêu lên, năm năm trước vụ nổ mạnh ở chỗ nhà họ Đồng, hầu hết người ở thủ đô đều biết, cũng bởi vì chuyện kia, tổng giám đốc và Đồng lão gia đoạn tuyệt quan hệ, Đồng phu nhân bị giam ở trong nhà mới của nhà họ Đồng cả ngày ra cửa, ai biết vì sao Đồng Hoa Điềm lại đột nhiên có thay đổi lớn như vậy.


      Thế nhưng chút chuyện đều liên quan đến Tô Mặc , cũng chỉ là quan tâm tổng giám đốc mà thôi, từ đó về sau, chưa từng thấy qua dáng vẻ tươi cười của tổng giám đốc.


      Vậy mà hôm nay, nhưng cũng tốt. Tô Mặc nghĩ lại chán nản cười.


      vẫn còn ở giữa hoảng hốt, thân thể bị người đột nhiên đụng ngã, tiếng hô mạnh mẽ của người đàn ông phía trước truyền đến, khiến cho lập tức khôi phục thần trí.


      "Lập tức làm giải phẫu lấy đạn ra cho ấy."


      Đây là dùng 20' xây dựng phòng giải phẫu ở tầng 39, mặc dù thời gian vội vàng, nhưng mỗi dụng cụ đều được chuẩn bị đầy đủ, bác sĩ tiến vào, rất tự nhiên gọi Đồng Trác Khiêm rời .


      Người đàn ông lại hung hăng quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, giống như con sói khát máu.


      "Lập tức, giải phẫu!"


      Các bác sĩ dám chậm trễ thêm, lập tức bắt đầu tiến hành lấy đạn ra cho bệnh nhân.


      Đồng Trác Khiêm nhìn thịt bị cắt ra, nhìn vật kia đưa vào giữa thịt của , mặc dù dùng thuốc mê, ở trong hôn mê vẫn cau mày như cũ, dáng vẻ giống như rất khổ sở.


      Dáng vẻ ấy, Đồng Trác Khiêm nhìn cũng căng thẳng trong lòng, hận người nằm phía là mình. Mặc dù nhìn động tác của những bác sĩ kia cẩn thận, nhưng vẫn làm đau đớn, Đồng Trác Khiêm vừa muốn rống bọn họ trận.


      Đúng là lúc này thể, ngộ nhỡ vừa hô, lòng bọn họ hoảng hốt, phẫu thuật sai lầm cho Phục Linh làm thế nào?


      Trong đầu suy nghĩ nhiều như vậy, Đồng Trác Khiêm đột nhiên cảm thấy mình giống như người con trai, bởi vì mới vừa hẹn hò với bạn , vui sướng, lo lắng, rất nhiều cảm xúc đều vòng quanh ở trong đầu , giống như muốn nổ tung .


      giờ, Đồng Trác Khiêm trôi qua trong dày vò.


      Mà lúc này, điện thoại di động của lại vang lên, nhận điện thoại, cũng là giọng nghe qua tính là rất quen thuộc, lại giống như nghe qua.


      "Tôi là Hoa Chân."


      Đối với điện thoại của Hoa Chân, Đồng Trác Khiêm kinh ngạc chút nào, bởi vì biết mấy năm này Phục Linh ở chung chỗ với ấy, hơn nữa năm đó cũng là ấy cứu Phục Linh.


      "Phục Linh được cứu đúng ?" Lúc Hoa Chân lời này, người ở vùng ngoại ô số mười tám, xung quanh hoang vu, giống như sa mạc, phía sau kho hàng rách nát, mà bên trong có người, chỉ có bãi khô máu mặt đất.


      "Đúng"


      " ấy bị thương?" Hoa Chân gần như rất khẳng định.


      "Ừ, bả vai trúng phát đạn."


      "Trời ơi." Hình như Hoa Chân cực kỳ khó chịu: "Tại sao có thể như vậy? ấy theo tôi mấy năm, cả móng tay cũng chưa từng đứt, sao gặp phải phải nổ tung chính là bắt cóc trúng đạn hả?"


      Đồng Trác Khiêm nhíu chân mày, nhìn Phục Linh vẫn mê man chút, nhưng cũng cảm thấy lời Hoa Chân rất .


      "Ngươi phải tới đây sao?"


      "Tôi tới, tôi xong rồi ——tôi còn phải chăm sóc con trai, hai người liền ôn chuyện ." Bùm ... tiếng , Hoa Chân nhanh chóng cúp điện thoại, đầu kia liền truyền đến tiếng đô đô.


      Con trai? Đồng Trác Khiêm rất nghi ngờ.


      chưa bao giờ nghe chuyện Hoa Chân từng có con trai ở chỗ nào cả? Chẳng lẽ mới sinh gần đây? Hẳn là thể nào?


      Mà Đồng Trác Khiêm biết, sau khi Hoa Chân rời khỏi vùng ngoại ô số mười tám phải chăm sóc con trai của rồi.


      Mà tới chỗ trường học, mấy ngày thấy, ngay cả tiểu thiếu gia Mạnh Vân Tranh lien quan cũng học vài ngày rồi.


      Vừa bắt đầu chỉ chú ý tới Phục Linh mất tích, vốn cho rằng Mạnh thiếu gia bị để ở lại trường rồi, bởi vì để Mạnh thiếu gia ở lại trường là việc Phục Linh thường làm.


      Cho nên Mạnh thiếu gia hai ba ngày trở về nhà là chuyện rất bình thường.


      Mà Phục Linh trở về biệt thự chính là chuyện rất bình thường.


      Vừa bắt đầu chỉ nghĩ đến Phục Linh mất tích, cũng vội vã tìm, sau đó tìm được vùng ngoại ô số mười tám, phát tung tích, nhìn tình huống cũng là Đồng Trác Khiêm làm.


      Mà bây giờ, vấn đề lớn nhất là Tranh Tranh đâu?


      bắt đầu suy đoán ở trong lòng, vừa rồi từ trong điện thoại nghe được giọng của Đồng Trác Khiêm liền có thể kết luận hoàn toàn biết chuyện này, nếu như biết mình có đứa con trai, chừng rất hưng phấn, mà còn lại kết quả duy nhất chính là, người bắt Phục Linh còn bắt cả Tranh Tranh.


      Mẹ nó, dám bắt cóc cục cưng của , tìm chết!


      Có thể như vậy, mỹ nữ Hoa Chân nổi giận.


      . .

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 138: Tỏ tình làm bạn là say tình trường

      Lúc Phục Linh tỉnh lại là xế chiều ngày hôm sau, trong mê man từ từ mở mắt nhìn thấy chính là phòng làm việc có phong cách đơn giản.


      Mà phòng làm việc bị chia ra làm hai, Đồng Trác Khiêm bên ngoài yên lặng phê duyệt tài liệu, mà chỗ của trước kia hẳn là thư phòng , mà trong thời gian ngắn ngủi bị cải tạo thành giường bệnh cao cấp.


      Điều này làm cho Phục Linh thụ sủng nhược kinh.


      Ngay khi muốn đứng dậy, Đồng Trác Khiêm cũng đẩy cửa ngăn cách vào, lập tức rót chén nước cho uống xong, liền vội vàng hỏi: "Còn chỗ nào thoải mái sao?"


      Phục Linh gì, chỉ lẳng lặng uống nước xong, sau đó nằm ngủ giống như đà điểu.


      tại trong lòng vô cùng hỗn loạn, biết mình nên lấy dáng vẻ gì để đối mặt với Đồng Trác Khiêm, nên tự với mình tại chuyện kiểu gì đây.


      nhiều năm gặp, dáng vẻ vẫn như trước kia, chỉ có điều cởi quân trang ra, lại khác, từng mất quá nhiều, cũng quay ngược lại nữa.


      "Làm phiền giúp em sắp xếp lập tức trở về thủ đô." tại chỉ muốn trở về gặp cha của mình lần.


      " được!" Gần như cũng nghĩ, Đồng Trác Khiêm kiên quyết từ chối: "Em biết tình trạng thân thể của em bây giờ như thế nào sao? Mặc dù bả vai trúng đạn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tại muốn mang thân thể này ngồi máy bay, giày vò mình, đến cuối cùng có còn mạng hay cũng biết."


      Giọng của hình như khàn khàn rất nhiều, Phục Linh nghe được trong lòng đau nhói.


      "Cha cha em sắp chết." Giọng của Phục Linh hơi nghẹn ngào, nghĩ đến số chuyện có thể xảy ra, đáy lòng của bắt đầu thể ức chế đau nhức, giống như bản thân có năng lực.


      Đồng Trác Khiêm còn muốn gì, điện thoại di động cũng vang lên đúng lúc này, nhận điện thoại, giọng của Hoa Chân lạnh nhạt vang lên ở đầu kia: "Gọi Mạnh Phục Linh nghe điện thoại."


      Đồng Trác Khiêm đưa di động cho Phục Linh: "Điện thoại của Hoa Chân."


      Phục Linh lập tức nhận lấy, còn chưa kịp tiếng alo, Hoa Chân đầu kia liền tức giận rùm beng: "Có phải *** nhìn Đồng Trác Khiêm liền kích động hay ? Ngay cả tình trạng của Tranh Tranh cũng trông nom?"


      Tranh Tranh!


      Điện thoại di động đột nhiên rơi xuống từ tay Phục Linh, thần trí của đột nhiên điên cuồng, để ý vết thương bả vai, trực tiếp từ giường, vùng vẫy khỏi hai tay bắt được của Đồng Trác Khiêm .


      nên nơi nào?


      tại biết rốt cuộc cha xảy ra chuyện gì, cũng biết tình huống bây giờ của Tranh Tranh.


      Tại sao? Tại sao nhiều lựa chọn và khổ nạn đều xuất đầu như vậy? Chẳng lẽ kiếp trước làm sai chuyện gì, tới trừng phạt sao?


      "Mạnh Phục Linh, rốt cuộc em làm gì?"


      Phục Linh quay đầu lại, nhìn Đồng Trác Khiêm, đôi mắt hồng hồng, bộ dạng hai mắt đẫm lệ giống như trời sắp sập xuống, nhìn , gằn từng chữ: "Giúp em."


      "Em ."


      "Giúp em liên lạc với cha ."


      "Em biết, liên lạc với ông ta."


      Phục Linh đột nhiên yên lặng lại, biết bước kế tiếp mình nên làm những gì, nên cho Đồng Trác Khiêm tình hình thực tế hay là cái khác?


      Trong đầu của hoàn toàn hỗn loạn, giống như ngay cả đường cũng nhìn thấy , bả vai đột nhiên xé rách đau đớn, có máu tươi phun ra ngoài, vậy vết thương vừa mới khâu tốt lại bị vỡ ra lần nữa, Phục Linh lại giống như cảm thấy đau chút nào, có chút bi thương mà cười cười tình cảnh của mình, cười cười lại khóc.


      Thân thể bị người ôm vào trong ngực, giống như báu vật được quý trọng.


      "Lập tức gọi bác sĩ vào."


      Phục Linh cảm thấy mình vô cảm.


      giống như con búp bê vải rách, bị Đồng Trác Khiêm ôm lên giường, sau đó bác sĩ vào, cởi bỏ áo , bôi thuốc lên vết thương, băng bó, cảm giác đau đớn đánh thẳng đại não, Phục Linh vẫn rên rỉ cũng nhăn lông mày, giống như có linh hồn.


      Đồng Trác Khiêm đau lòng, lập tức bấm điện thoại: "Lập tức phái người đưa cái trực thăng tới đây, ngoài ra bảo người tra hành tung của ông cụ chút."


      Phục Linh nghe tiếng của , thân thể giật giật, nhưng hơi cứng ngắc, đôi môi hơi khạc ra mấy chữ.


      "Cám ơn."


      những lời này hơi , vẫn bị Đồng Trác Khiêm nghe được, từ bóng lưng có thể thấy thân thể của đột nhiên chấn động, giống như tiếp nhận nổi dáng vẻ dịu dàng như thế.


      Đồng Trác Khiêm đột nhiên cười tự giễu, phải mình sớm đoán được loại kết quả này sao? Tại sao mình còn làm cho tình hình thực tế đến mức này, trong lòng mơ hồ bị đau đây?


      nhìn Phục Linh hơi nhắm mắt lại, trong lòng như có ngàn vạn cái châm lăng trì trái tim của , ra, nghĩ khủng hoảng vĩnh viễn vẫn kém hơn gặp mặt đau đớn và đau lòng.


      Phục Linh, chấp nhận để em rống , mắng , thậm chí là đánh , đều muốn nhìn em lạnh lùng với như vậy.


      Phục Linh mơ giấc mơ, giấc mơ rất dài, ở trong mơ, Tranh Tranh bị người đính hai tay hai chân thập tự giá, có người cầm gì đó tương tự dao găm nhắm vào, rất nhiều người thanh hỗn tạp ở chung chỗ, nhiễu loạn tư tưởng của , sau đó cứ như vậy sững sờ trơ mắt nhìn dao găm kia bay về phía con trai của mình.


      muốn qua, dùng thân thể ngăn cản được dao găm kia, nhưng dao găm vẫn xuyên qua thân thể.


      Phía sau có thanh thống khổ vang lên, Phục Linh từ từ quay đầu lại, nhìn thấy cha mình chắn trước mặt Tranh Tranh, dao găm thẳng tắp cắm vào trong ngực ông, sau đó có máu tươi từ bên trong thấm ra ngoài, xem ra nhìn thấy mà ghê ——


      "A ——" Phục Linh thét lên tiếng, sau đó thức tỉnh, thân thể bị người ôm chặt vào trong ngực, giống như ngay sau đó liền muốn mất .


      " sợ, sợ, có ở đây."


      thanh như vậy, trong năm năm mình đối mặt với cuộc sống, suy nghĩ trở về trăm nghìn lần.


      Vì vậy, những bàng hoàng, mềm yếu, hoảng sợ, sợ hãi và lo lắng giống như lá rụng ngày mùa thu, tuôn rơi xuống đất, từ từ khóc ra thành tiếng ở trong ngực , giống như thú uất ức mất mẹ.


      Phục Linh muốn phát tiết lần, phát tiết tất cả những tâm tình làm cho người ta thoải mái trong nội tâm ra ngoài, khiến những tâm tình chi phối được tư tưởng của .


      Cứ như vậy khóc , khóc , khóc rơi tất cả mềm yếu, khóc rơi tất cả bàng hoàng, khóc rơi hỗn loạn suy nghĩ của chính mình, để cho mình từ từ tỉnh táo từ trong tiếng khóc.


      Sau đó làm chuyện mình nên làm.


      Trong lòng Đồng Trác Khiêm ướt mảng lớn, tay của vẫn ôm chặt buông ra, giờ khắc này, cảm thấy ngôn ngữ có chút cứng nhắc, đúng là tỏ tình làm bạn say trong tình trường, cả đời này cũng thể buông tay tình cuồng dại và say đắm.


      Cứ như vậy rất tốt.


      Hồi lâu, tiếng máy bay truyền đến, chiếc trực thăng đường hoàng dừng ở cửa chính liên minh quốc tế, đôi tay Đồng Trác Khiêm bế ngang Phục Linh, cho phép tiếp tục yếu ớt ở trong ngực , làm người đàn ông, làm người , bây giờ có thể cho , cũng chỉ là cánh tay mà cần nhất mà thôi.


      "Lập tức lên đường về thủ đô ."


      Đứng sững ở trời cao mênh mông, Phục Linh tránh ra khỏi lồng ngực của Đồng Trác Khiêm, nhìn chỗ mình sống năm năm ở phía dưới, cảm giác giống như giấc mơ gặp lâu đài Cam Lâm, làm cho người ta đau xót như thế.


      Cùng thời gian đó, Hoa Chân chia tay Lạc Lịch, cũng bắt đầu thủ đô, bởi vì tra được, sau khi Đồng Hoa Triệu rời , ông ta bí mật trở về thủ đô.


      Mà ông ta , thể nào cho lưu Tranh Tranh lại.


      thời gian, hai đoàn người, đồng thời chạy tới thủ đô, làm cho thủ đô phồn hoa nhất bởi vì mấy người trở về này, mà quấy lên khoảng vòng xoáy màu đen.


      Phục Linh biết mình ngồi máy bay như thế nào, tất cả nóng nảy trong lòng ở đoạn thời gian đó bị thể ra đều ở đây, khi máy bay dừng ở ngoại ô Thủ đô, thiện lương của giống như cũng điên cuồng sắp nhảy ra ngoài, thể khống chế.


      Năm năm trước, bị buộc rời .


      Năm năm sau, bị buộc trở về.


      cười cười có chút tự giễu, cảm giác mình giống như con rối trong tay Thượng Đế, cũng thể thích người, cho nên cuộc sống của luôn tràn đầy bụi gai và công bằng.


      Khi tới ngoại ô, có người trông coi.


      nhiều lắm, chỉ có ba người.


      mặc sườn xám bằng gấm màu tím vân mây, tóc được búi cao, cây cái trâm cài đầu cố định, lộ ra cổ ưu nhã như thiên nga, giống như danh viện nhà giàu ưu nhã nhất thủ đô, nhưng ấy lại ngồi xe lăn, hợp chút nào.


      Hai người đàn ông cao lớn đứng phía sau ấy, Phục Linh nhìn bọn họ, chuyện cũ bị khống chế sụp đổ trong đầu, gần như muốn cắn nuốt thần trí của .


      Tề Tiểu Chấn, Tề Phàm.


      Hai em họ từng bị giễu cợt.


      "Bả vai của ấy chảy máu." Thịnh Lam ngồi xe lăn, lẳng lặng , giọng ấm áp, lại giống như mang theo chút tình cảm nào.


      "Lập tức thay băng cho ấy, sau đó điều tra tung tích tại của vợ chồng nhà họ Mạnh."


      Phục Linh kinh ngạc xoay người: "Tại sao muốn điều tra? Bọn họ còn ở thủ đô rồi hả?"


      "Hai ngày trước, cha mẹ đồng thời bí mật biến mất ở thủ đô, nhưng, có bất kỳ ghi chép xuất ngoại nào, chứng minh, bọn họ vẫn còn ở thủ đô, nhưng chỉ là tìm được." Thịnh Lam .


      Tình huống như thế khiến Phục Linh bất ngờ, mà trong đầu nhất thời lên bóng dáng người: "Vậy Đồng Hoa Triệu sao?"


      "Ông ta?" Thịnh Lam nhíu mày: "Hình như hôm qua mới về đến thủ đô, chỉ là lần này trở vể ngược lại mang thêm đứa bé về."


      Đứa bé? Trong lòng Phục Linh chấn động, gần như khẳng định đó chính là Tranh Tranh, sai, theo phương thức làm việc của ông Đồng mà , ông ta bí mật mang Tranh Tranh vào thủ đô để người ta biết là chuyện rất dễ dàng, vậy mà hôm nay Thịnh Lam tra được, vậy có thể chắc chắn là ông ta cố ý truyền tin tức ra ngoài, nhưng ông ta vì cái gì đây?


      Mặc dù cha mẹ của mình ở trong giới chính trị mấy năm, nhưng vẫn chưa bao giờ đắc tội với ai, đầu tiên là chuyện vụ nổ năm năm trước, cuối cùng chuyện mất tích năm năm sau, Phục Linh càng ngày càng cảm giác mình khuấy vào đầm sâu, mà bị dính chặt sâu, thể nào rút người ra.


      "Lập tức, thăm dò, tối hôm nay trước phải đưa cho tôi đáp án." Còn đợi Phục Linh suy nghĩ cẩn thận, Đồng Trác Khiêm lại đột nhiên hạ lệnh, sau đó bế ngang Phục Linh, trực tiếp nhét vào trong xe, để Tề Tiểu Chấn thay băng cho .


      . .

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Editor: Băng Châu


      Chương 139 — Năm tháng qua lâu như vậy

      Lần nữa trở lại thủ đô, xe trực tiếp lái đến Tân Hà Uyển, đối mặt với cái nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ này, Phục Linh khỏi cám thán sâu.


      ra thời gian qua lâu như vậy, nhưng lại cảm thấy nó nhanh giống như luồn suối lướt qua đầu ngón tay, làm cho có chút bất ngờ kịp đề phòng.


      Dọc theo đường , đều được Đồng Trác Khiêm ôm lên lầu, sau đó đặt ở giường, nghỉ ngơi cho tốt.


      Nhưng phải làm thế nào mới có thể nghỉ ngơi cho tốt đây?


      Trong lòng có nhiều chuyện còn chưa tháo xuống như vậy, còn có nhiều chuyện chưa hoàn thành như vậy, tung tích cha, tung tích con trai, tất cả đều giống như toà núi lớn đè đỉnh đầu , làm cho mệt mỏi thở nổi.


      “Em nghỉ ngơi chút , lấy đồ cho em ăn.” Dứt lời, Đồng Trác Khiêm xoay người rời .


      Phục Linh hoảng sợ gọi lại: “Đồng Trác Khiêm, em ăn.”


      “Sao có thể ăn?” phản bác lời của , sau đó nhìn muốn gì, xoay người liền rời .


      Nhìn bóng lưng từ từ rời , Phục Linh cảm thấy trong lòng mất mác, phảng phất giống như thứ gì đó muốn rời khỏi, muốn xa, nhưng mà, biết được, chỉ muốn xuống lầu nấu cơm cho mình mà thôi, nên cao hứng mới đúng.


      lát sau, Phục Linh tự giễu cười cười, ra là trong lúc bất chợt, bị bệnh có tên là lo được lo mất.


      Yên lặng nằm trong phòng, trong đầu suy nghĩ thêm bất kỳ chuyện nào nữa, lại cảm thấy phiền não khác thường, giống như chuyện gì cũng có đầu mối.


      Khoảng hai mươi phút sau, cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Đồng Trác Khiêm bưng phần cháo ấm áp đặt ở đầu giường, sau đó đở Phục Linh dạy, chuẩn bị đút cho ăn.


      Mùi thơm bay ra bốn phía, chỉ là mùi hương liền làm cho người ta cảm thấy đói bụng rồi.


      Cứ như vậy, Phục Linh cười cười, xinh đẹp giống như hoa nở, nhớ lại lúc trước, những khi Đồng Trác Khiêm nấu cơm cho ăn, lúc đó toàn là những món khó coi lại khó ăn, đơn giản là thể nuốt được.


      Mà hôm nay, sau mấy năm từ biệt vội vàng, tài nghệ của lại trở nên tốt.


      Nghe tiếng cười của , Đồng Trác Khiêm cũng cảm thấy nhàng, múc muỗng cháo thổi nguội đút tới bên miệng : “ lấy thời gian mấy năm rèn luyện được tài nghệ tốt như vậy, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc em thưởng thức.”


      “Làm sao em biết người khác có ăn hay chưa.” Những lời này của , cũng giống như làm nũng.


      có.” chỉ thản nhiên .


      Bắt đầu từ phút này, Phục Linh nhận thức được, người đàn ông trước mắt hoàn toàn thay đổi, hoàn cảnh thê lương tuyệt vọng làm cho ám ảnh, nhưng có đánh rơi lòng hăng hái của , cũng còn bộ dáng trẻ người non dạ, râu ria tính là rất dài, nhàng nằm mặt , có loại cảm giác đau nhói.


      nhàng há miệng, sau đó ăn hớp cháo, cảm giác tinh khiết và thơm nồng tràn đầy đầu lưỡi, làm cho vui vẻ, lòng khen ngợi: “Ăn ngon.”


      Nhìn cười, Đồng Trác Khiêm cũng cười.


      Sau khi ăn cơm xong, sắc trời cũng từ từ u xuống, mà lúc này, Thịnh Lam tới Tân Hà Uyển.


      thay đổi bộ sườn xám màu tím lúc ban ngày thành bộ sườn xám màu trắng viền hoa mẫu đơn, cổ áo chữ V, cổ mang theo dây chuyền trân châu tao nhã, cho dù là ngồi xe lăn, ai có thể vượt qua phong thái tài hoa người .


      “Tung tích cha Phục Linh, tôi tra được.”


      Đoàng cái, trong nháy mắt, Phục Linh từ giường ngồi dạy, chịu đựng đau đớn bả vai đè xuống hai vai Thịnh Lam: “Tìm được cha tôi rồi sao? Ông ấy ở đâu? Mẹ tôi có ở đó hay ?”


      Đột nhiên vòng eo bị người ôm lấy, bị Đồng Trác Khiêm ôm vào trong ngực, nghe được nhàng : “Em bình tĩnh chút, nghe Thịnh Lam .”


      Phục Linh hít hơi sâu, bắt buộc mình bình tĩnh lại: “ .”


      Thịnh Lam gật đầu, giọng êm tai vang lên: “Cha phải bị bắt giấu ở nơi vắng vẻ, mà là bị giam lỏng trong phòng tổng thóng quán rượu lớn nhất thủ đô, ngày ba bữa đều được bác sĩ chăm sóc, mà mẹ bị nhốt trong phòng khách lầu dưới, nhưng mà mẹ cự tuyệt ở chung chỗ với cha .”


      Trong lòng Phục Linh khiếp sợ: “Vậy phải ——”


      Thịnh Lam gật đầu cái, cắt đứt lời : “Đúng vậy, đó chính là nếu bọn họ muốn mạng cha , có thể xảy ra ngay lập tức, dù sao bác sĩ táy máy tay chân làm cho bệnh nhân bỏ mình là chuyện rất bình thường.”


      Buồng tim đột nhiên co rụt lại, Phục Linh cảm giác được tim mình cuồng loạn.


      Có thể nơi đó là nơi an toàn của Tranh Tranh, bởi vì nó là cháu trai Đồng Hoa Điềm, cho dù Đồng Hoa Điềm ác độc như thế nào cũng ngoan độc hạ thủ với cháu trai của mình, mà cha của — Mạnh Thuộc Đình chắc chắn bị Đồng Hoa Điềm khống chế, đó chính là vũ khí tốt nhất để khống chế , có lẽ chỉ cần kêu tự sát trước mặt ông ta, cũng phản kháng câu, lập tức động thủ.


      Đó là cha của , mà hôm nay bịnh nặng liệt giường, làm bạn với ông chỉ là dụng cụ lạnh lẽo và đám người có ý tốt.


      “Tại sao lấy được tin tức này?” Phục Linh nhìn Thịnh Lam , coi như bây giờ Thịnh Lam là người nổi tiếng ở thủ đô này, nhưng mà chỉ cần Đồng Hoa Điềm có lòng muốn lừa gạt, người bình thường thể tra được.


      Thấy Phục Linh nghi ngờ mình, Thịnh Lam cũng tức giận, chỉ là cười cườ: “Lời này là tên Hoa Chân kêu tôi cho biết.”


      “Hoa Chân?” Phục Linh hỏi: “ gặp ta?”


      Thịnh Lam yên lặng chút mới lên tiếng: “Nếu tôi đoán lầm, bây giờ ấy vào quán rượu lớn nhất thủ đô.”


      “Đồng Trác Khiêm, lập tức dẫn em .” Dứt lời, Phục Linh liền xoay người lên lầu, bắt đầu chuẩn bị trang bị.


      “Thịnh Lam.” Biết mình ngăn được Phục Linh, đột nhiên Đồng Trác Khiêm kêu lên.


      “Ừ.” Thịnh Lam nhàng đồng ý.


      “Nếu như phải là giúp tôi làm nhiều chuyện trong nhiều năm như vậy, tôi muốn làm thịt .”


      Thịnh Lam vẫn tức giận như cũ, còn cười, chuyển động xe lăn rời : “ để cho ấy sống ở nơi này với bộ dáng như vậy, làm nghĩ ra mà tự sát hay là điên lên.”


      “Đó là cha ấy.” Thịnh Lam xong liền dừng lại, đột nhiên gương mặt từng hô phong hoán vũ thường trường lộ ra vẻ thê lương: “Quan trọng giống như là chồng tôi vậy.”


      Thịnh Lam nhàng chuyển động xe lăn, sống lưng cao ngất, lạnh lẽo giống như đêm đó trong nhiều năm trước khi nhìn chồng mình rời , giống như là mất toàn bộ thế giới.


      Hôm nay, có tiền, có quyền, có tất cả để đánh ngã nhà họ Thịnh, nhưng tại sao trong lòng lại trống rỗng như vậy?


      Có phải bởi vì sau khi A Kiệt rời , cũng giống như lấy tất cả những thứ tốt đẹp đời này, chỉ còn lại đống cặn bã?


      Có thể là vậy.


      Thịnh Lam thở dài, giọt lệ trong suốt chảy xuống từ khoé mắt, sau đó rời dưới cái nhìn chăm chú của Đồng Trác Khiêm.


      vừa rời , Phục Linh liền mặc xong quần áo xuống lầu.


      .”


      “Được.” Lần này, Đồng Trác Khiêm ngăn cản , mà chính là giống như Thịnh Lam như vậy, Mạnh Thuộc Đình là người thân Phục Linh, có bất kỳ tư cách gì để cự tuyệt cứu cha mình, bởi vì đó là nghĩa vụ của .


      Mà chuyện có thể làm là giúp hoàn thành mọi chuyện.


      Lại lần nữa lên đường rời khỏi Hà Uyển, hai người cũng suy nghĩ rất nhiều.


      Nửa tiếng sau, chiếc xe vững vàng dừng trước cửa quán rượu lớn nhất thủ đô, nhân viên bãi đậu xe lập tức tiến lên ân cần lái chiếc xe Lamborghini vào bãi đậu.


      Chiếc xe này là của Tô Mặc, bởi vì chiếc xe quân dụng Land Rover dành riêng cho Đồng Trác Khiêm quá ngang ngược, tới chỗ nào liền biết là người nào, dễ dàng làm vài chuyện, cho nên thể làm gì khác hơn là lấy xe Tô Mặc sử dụng.


      “Hai phòng.”


      phòng.”


      Hai người đồng thời , tiểu thư tiếp tân mỉm cười nhìn hai người hỏi: “Xin hỏi hai vị muốn phòng hay là hai phòng?”


      “Hai phòng.” Đây là giọng Phục Linh.


      phòng.” Đây là giọng Đồng Trác Khiêm.


      Tiểu thư tiếp tân vẫn cười, thoạt nhìn giống như cười khúc khích.


      phòng.” Đồng Trác Khiêm cười , sau đó ôm lấy Phục Linh: “Bà xã, đừng nổi nóng với .”


      Giọng của dịu dàng khác thường, ấm áp lơ lửng bên tai , có chút ngứa ngáy, làm cho thân thể cứng ngắc trong nháy mắt, cũng quên phản bác lời của .


      Cầm thẻ mở cửa phòng, trực tiếp đến tầng hai mươi tám.


      Mở cửa phòng, Phục Linh ngồi giường, việc đầu tiên là uống chén nước, hỏi: “Tại sao chỉ mướn phòng?”


      Đồng Trác Khiêm nâng mày: “Tại sao chỉ mướn phòng? Tiết kiệm tiền tốt hơn sao?”


      Tiết kiệm tiền? Thiếu chút nữa Phục Linh phun hớp nước trong miệng ra ngoài, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn quốc tế cao nhất, cũng suy nghĩ chuyện tiết kiệm mấy ngàn tệ thuê phòng sao?


      Dây là dấu hiệu trời tiết sắp biến đổi sao?


      “Hai chúng ta tách ra, chẳng lẽ em cảm thấy hành động khó khăn sao?”


      Vừa vừa lấy điện thoại, cho thấy bản đồ màn hình: “Đây là kết cấu ba mươi chín tầng lầu, trung tâm quán rượu là phòng khách, ở bên trong này phải là cán bộ chính là trùm thương mại, cho nên an toàn nhất định được xếp hàng đầu, em nhìn vị trí này.” Vừa , Đồng Trác Khiêm đưa tay chỉ vào vị trí giống như là cửa vào.


      “Nơi này là lối vào lầu ba mươi chín, bất cứ lúc nào bất cứ khi nào cũng mười hai người bảo vệ đứng xếp hàng, chỉ cần có vật chuyển động, chẳng những mười hai người bảo vệ này có động tác, ngay cả người bảo vệ dự bị ở lầu bốn mươi cũng chạy đến lầu ba mươi chín trong vòng năm giây, cho nên, vào từ cửa chính là việc thể nào.”


      “Còn cửa sổ, toàn thể cao ốc này đều được bảo vệ bằng tia hồng ngoại quét quanh bốn phía, chỉ cần có động tác nhàng tường lập tức bị bắn xuống, cho nên, nhanh bỏ kế hoạch leo từ cửa sổ vào trong đầu em .”


      Ký sinh trùng! Trong lòng Phục Linh hung ác , trong lòng nghĩ gì cũng biết được, con mẹ nó phải là người.


      “Vậy chúng Trường An phải làm sao mới có thể vào?”


      “Chờ.” Đồng Trác Khiêm trầm giọng .


      “Em hiểu.”


      “Hoa Chân vào.” Đồng Trác Khiêm thấp giọng , nhìn ánh mắt nghi ngờ của Phục Linh, lập tức giải thích: “Chẳng lẽ em chú ý lúc mới vào đại sảnh, nhìn thấy cái toàn thân ăn mặc kỳ lạ lại nhịn được đánh lộn sao?”


      Phục Linh sửng sốt, hình như chú ý đến!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :