1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mạnh mẽ: Sếp tha cho tôi đi - Giáp Đồng (133/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Băng Châu

      Chương 132: Gặp nhau

      ——

      “Tại sao là bánh bao?” Nhìn hai cái gì đó tròn trịa trong hộp, Phục Linh cảm giác được mình vô cùng ngán, ràng tối ngày hôm qua chưa ăn cái gì, sáng sớm hôm nay lại đói bụng đến phát hoảng, muốn ăn món ăn Italy, lại được hai cái bánh bao nghênh đón.

      Mạnh thiếu gia đáng lắc đầu: “Đây là túi bơ.”

      “Đều là bánh bao, mẹ ăn.”

      “Dì Chân mẹ là nhân sĩ tàn tật, được ăn những món khác, cho nên chỉ mua hai túi bơ.”

      Nếu như phải là Hoa Chân có đây, đặc biệt tin tưởng khói thuốc súng bằng miệng mở màn, Phục Linh hung tợn nhìn hai túi bơ kia, muốn tiêu sái phất tay ăn, bụng của đúng lúc này vang lên, thở dài than thở, lấy hai túi bơ trong tay Mạnh thiếu gia : “, lấy cho mẹ con ly sữa tươi.”

      “Dạ!” thanh trong vẻo vang lên, palatino linotype bỏ chạy làm việc.

      Phục Linh cảm động, cảm thấy ban đầu mình mạo hiểm sinh đứa này đúng là quyết định sáng suốt, chỉ bằng bữa ăn sáng và những thứ này cũng đáng tiền tìm bà vú.

      Suy nghĩ, cắn tiếp bơ trong túi, mặc dù mùi thơm, nhưng ở trong miệng Phục Linh lại trở thành chán ngấy, nín thở ăn xong hai cái bánh bơ, nằm đơ giường nghỉ ngơi lần nữa.

      Nhưng mà như vậy cũng tốt, cần bất cứ lúc nào hay bất cứ nơi nào cũng theo Hoa Chân nhiều nơi, bồi con trai mình cũng tốt.

      Nhưng mà, lát sau, Mạnh thiếu gia bưng sữa tươi tới, đặt băng ghế ngồi, Phục Linh : “ nhìn thấy tay mẹ con bị thương sao?”

      Mạnh thiếu gia nhìn mẹ mình, nghiêm túc : “Dì Chân , thương thế của mẹ vẫn nhúc nhích được, bằng qua thời gian nữa là vô ích.”

      “Hoa Chân ?”

      Mạnh thiếu gia đàng hoàng gật đầu: “Dì Chân vậy.”

      “Dì ấy bảo con tiểu đường cái, con ?”

      Đột nhiên Mạnh thiếu gia nhíu mày suy nghĩ chút, sau đó lắc đầu, Phục Linh muốn khen đứa này thông minh lại nghe được Mạnh thiếu gia : “Dì Chân kêu con làm những chuyện đẳng cấp như vậy, chỉ có mẹ mới làm như vậy.”

      Phục Linh nhắm mắt lại ngủ, giả chết.

      Thời gian ngày lăn lộn cũng trổi qua, ba tháng qua, thân thể Phục Linh cũng khác biệt lúc bình thường cho lắm, mà ngày mai đúng là ngày sinh nhật lần thứ năm của Mạnh thiếu gia, Phục Linh vẫn nằm giường đến khi mặt trời lên cao như cũ, sau đó đến phòng khách xem tạp kỉ TV, Mạnh thiếu gia mặc lễ phục nhắn màu trắng tới lui bên cạnh Phục Linh.

      Mà Phục Linh trực tiếp làm lơ cậu.

      “Mẹ, ngày hôm qua Tiểu Ly lớp chúng con tổ chức sinh nhật, mời con đến nhà bạn ấy chơi, nhưng con , mẹ cậu ấy tặng cho bạn ấy quà rất đặc biệt.”

      “Ừ.”

      “Mẹ, ngày hôm kia Tiểu Hoa lớp con tổ chức sinh nhật, mẹ bạn ấy mua cho bạn ấy cái bánh kem rất lớn, nhưng mà nhìn cũng ngon lắm, con chưa ăn bao giờ.”

      “Ừ.”

      “Mẹ, ba hôm trước Tiểu Yến Yến lớp con tổ chức sinh nhật, mẹ bạn ấy dẫn bạn ấy ăn bữa tiệc lớn ở Pizza Hut, nhưng mà con phải rất thích, thầy giáo thức ăn ở đó đều là đồ bỏ .”

      “Ừ.”

      “Mẹ.”

      Phục Linh che lỗi tai kêu dừng: “Ở đây là Italy, có Tiểu Hoa hay Tiểu Yến Yến gì hết, mẹ! Bây giờ muốn xem TV, con cút ra xa chút cho mẹ.”

      Lúc này Mạnh thiếu gia ồ tiếng, sau đó ủ rũ cúi đầu trở về phòng mình, cậu chỉ nghỉ mẹ chỉ là tặng quà thôi, nghĩ tới lại đáng giận như vậy, Mạnh thiếu gia hung tợn suy nghĩ.

      Đến buổi tối, Mạnh thiếu gia xuống lầu, liền nhìn thấy bàn để tờ giấy, cậu mặc áo ngủ sọc ca rô, thoạt nhìn là đáng , nhưng giờ phút này, ánh mắt đó lại mang theo mất mác đau thương khác thường.

      Vẫn giống như trước kia vậy.

      Tỉnh dậy nhớ ăn tối, mẹ và dì Chân có ở nhà, con ăn cơm mình .

      Ôi chao.

      Người cha dấu vừa đáng thương và đáng giận của con, rốt cuộc cha ở nơi nào, tại sao xuất ?

      “Ba——”

      Đột nhiên biệt thự tối xuống, can đảm của Mạnh thiếu gia lập tức rớt xuống, a tiếng, ngay lập tức gắn động cơ chạy ra khỏi biệt thự.

      Chơi trò gì vậy? Ai cho phép cúp điện vào buổi tối.

      trận chạy loạn, Mạnh thiếu gia đau thương phát , mình lạc đường.

      là cuộc sống nơi nào đau thương, mình thích ra ngoài đường dạo, cho nên bây giờ chỗ nào cũng là đường phố, đối với cậu mà coi như xạ lạ, trừ con đường học ra tất cả đều quen thuộc.

      Bây giờ mẹ và dì Chân về nhà rồi có phải hay , sau đó phát thấy cậu, sau đó ra ngoài tìm cậu, sau đó tìm được cậu, sau đó về nhà, sau đó ngủ.

      Nếu như là như vậy, vẫn tốt hơn run rẩy đường.

      Nhưng mà, tại sao ở đây lại vắng lặng như vậy?

      ánh đèn pha mãnh liệt chiếu vào hai mắt cậu, Mạnh Vân Tranh thích ứng được nheo lại hai mắt, xe kia chạy chậm chạp, giống như là người uống say, sau đó nhìn thấy thân thể nhắn của cậu ngừng lại.
      Last edited by a moderator: 21/4/15
      dunggg, Thanh HằngJuuni thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: Băng Châu

      Chương 132: (tiếp)

      Cửa xe bị mở ra, là người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn Mạnh Vân Tranh chút, sau đó về phía xe giọng với cửa sổ: “Tổng giám đốc, là thằng nhóc.”

      Hình như người đàn ông cũng cảm thấy ngoài ý muốn, biết cha mẹ nhà nào lại có trách nhiệm như vậy, trể thế này còn để cho con mình chạy loạn ngoài đường, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm sao bây giờ?

      Mạnh thiếu gia cũng hăng hái, trong lòng muốn chiếc xe này rời chút nào, cậu ngồi xổm đất vẽ vòng tròn.

      Cửa sau xe bị người khác cung kính mở ra, đôi giày da thủ công Italy bước ra, thân tay trang, cả người cao lớn tuấn lãng, có loại thần thái mê người giống thần mặt trời Apollon.

      “Đứa .” nhàng kêu.

      biết tại sao, Mạnh thiếu gia cảm thấy giọng này nghe rất thân thiết, cậu nghi ngờ nghiêng đầu, lại nhìn thấy người nọ sau khi nhìn thấy mặt câu thông qua ánh đèn ở đằng sau, trong nháy mắt chuyển thành tin nổi.

      Ngay lập tức, cậu bị người đàn ông đó ôm vào trong ngực.

      “Mẹ cháu là ai?” Giọng của người đàn ông đó, giống như mừng như điên, giống như nghi ngời, lại giống như mang theo chút xác định, làm cho lòng dạ người nghe bị nhéo lên.

      “Mẹ cháu là mẹ cháu, chú kỳ lạ.” Dựa theo lời dạy bảo bỏ qua bất cứ dạy bảo của người xa lạ, Mạnh thiếu gia trả lời, sau đó bắt đầu giằng co, muốn thoát lòng ngực cái chú đẹp trai còn thân thiết này.

      Dì Chân , mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, cũng thể để người khác ăn đậu hủ, cái ôm này, cũng coi là chọc ghẹo .

      Mà Mạnh thiếu gia giãy giụa, người nọ lại ôm chặc thêm chút.

      “Chú, buông cháu ra, cháu muốn về nhà.”

      “Chú có thể về nhà với cháu ?” Chẳng biết tại sao, cho tới bây giờ đều là người đàn ông thông minh tỉnh táo, lại hỏi ra câu nghe thế nào cũng cảm thấy vô lý.

      Mạnh thiếu gia trừng mắt: “ được.”

      Hình như cũng ý thức được mình đường đột, người đàn ông đó áy náy cười cười, biết tại sao, bình thường thích con nít, nhưng hết lần này đến lần khác, đứa này lại làm thích thú từ lần đầu tiên gặp mặt.

      Hơn nữa, dáng dấp của cậu rất giống khi còn .

      “Vậy con có thể cho chú biết cháu tên gì ?”

      Mạnh thiếu gia nghiêng đầu, suy nghĩ lát rồi hỏi ngược lại: “Vậy có phải là cháu cho chú biết tên, chú để cho cháu về nhà?”

      Người đàn ông đó cười gật đầu.

      “Cháu tên là Mạnh Vân Tranh, được rồi, chú có thể buông cháu ra.”

      Tay của người đàn ông mở ra, Mạnh thiếu gia nhân cơ hội bỏ chạy, còn quên quay đầu lại cười cười.

      Có tiếng cười khẽ vang lên, người đàn ông giống như rất vui vẻ, nụ cười ấm áp hoà tan băng tuyết trong nháy mắt, nhìn đứa từ từ vào bóng tối, lại lên lo lắng: “Hi vọng nó có thể an toàn về đến nhà.”

      Đèn đường chiếu vào gương mặt người đàn ông, lúc sáng lúc tối, mang theo cỗ mùi vị trầm ổn, ánh mắt thâm thuý, giống như lắng đọng năm tháng mấy ngàn năm, sau đó hoá thành ngọc bích sâu rộng.

      Gương mặt kia, vẫn tao nhã như cũ, tuấn lãng như lúc ban đầu, ngũ quan giống như tác phẩm xuất sắc do Thượng Đế điêu khắc, nhưng mà ánh mắt giống như năm đó — phong lưu kiềm chế được.

      Đó là Đồng Trác Khiêm biến mất năm năm trước.

      yên lặng ngồi vào trong xe, đột nhiên với tài xế trước mặt: “ ấy nhất định chết, tôi nhìn thấy đứa kia, đứa giống như con của tôi và ấy, người kiên cường như vậy, luôn có biện pháp làm cho mình sống tiếp.”

      Phục Linh, chờ .

      Lời thề giống như nhiều năm trước.

      ——

      Chính xác là sau khi Phục Linh về nhà nhìn thấy Mạnh Vân Tranh.

      Vốn cho rằng Mạnh thiếu gia giống như ngày thường, ở trong phòng chơi máy tính hay là ngủ, nhưng mà tìm hết phòng cũng tìm được.

      Ở phòng khách ngây người mấy phút, Phục Linh đứng ngồi yên, vừa đúng lúc mới vừa rồi “vô tình” gặp Lạc Lịch đường, người kia làm Hoa Chân chạy trốn mất dạng, nhưng mà như vậy cũng tốt, sau khi tỉnh lại thấy, chừng lại muốn đánh trận với Hoa Chân.

      Cuống quít đổi đôi giày thoải mái, mang theo mũ lưỡi trai, Phục Linh vội vàng chạy ra ngoài, tìm kiếm Mạnh thiếu gia khắp nơi, ở trong lòng , mặc dù Mạnh thiếu gia mới bốn tuổi, nhưng mà là loại người có gì mà làm được, bốn tuổi liền lên lớp năm, vốn là có thể học cao hơn, nhưng mà Phục Linh cho, ở cao chút, tất cả đều là tiểu địa nhân, lỡ như Mạnh thiếu gia bị khi dễ sao?

      Nhưng mà giờ phút này mới nhớ, con mình cũng chỉ là đứa mà thôi, cũng lạc đường, lạc đường còn có thể tìm trở lại, nếu như bị bắt cóc làm sao bây giờ?

      Mặc dù khi ra ngoài làm nhiệm vụ với Hoa Chân đều che dấu hình dáng, nhưng lại xác định được mình có bị bại lộ hành tung hay , dù sao biệt thực này cũng coi như bí mật, là nơi Lạc Lịch tìm tòi được, người bình thường tới nơi này.

      Vậy rốt cuộc nơi nào chứ?

      Tìm hồi lâu, cũng tìm được, Phục Linh bắt đầu hoảng hốt, đột nhiên dừng lại ven đường, cứ yên lặng đứng ở lối bộ như vậy, đoạn đường nơi này có xe chạy qua vào buổi tối, rất là an toàn.

      Nhưng mà hôm nay lại truyền đến tiếng động cơ xe hoạt động.

      Đèn xe chói mắt chiếu vào mắt Phục Linh, có chút làm cho người Phục Linh mở ra mắt, hạ thấp mũ lưỡi trai, sau đó xông lên cho chiếc xe cước, hùng hùng hổ hổ: "Này lái xe giỏi lắm hả?"

      Dứt lời liền xoay người rời , tiếp tục tìm kiếm đứa con bảo bối lại quá bảo bối của mình.

      Giọng kia vẫn còn vang vọng trong khí.

      Mà thân thể người đàn ông ngồi trong xe lại run lên, suy nghĩ giống như cũng dừng lại.
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      Juunidunggg thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Băng Châu

      Chương 133 — Người phụ nữ tim phổi

      “Chú Kỳ, dừng xe!”

      tiếng phanh xe vang lên, chiếc xe dừng lại ở ven đường, Đồng Trác Khiêm từ trong xe ra, ánh mắt mang theo chút thâm trầm khôi phục sáng ngời trong nháy mắt.

      Giọng đó, quen thuộc như thế, từng nghe được những lúc giương nanh vuốt ồn ào với , còn có rên rỉ uyển chuyển phục tùng hằng đêm, giọng đó, giọng thuộc về Phục Linh, ra trong trí nhớ lại nhớ ràng như vậy.

      quay đầu lại nhìn xung quanh, giống như đứa lạc đường tìm được phương hướng về nhà.

      Bốn phía tối đen như mực, chỉ có vài ngọn đèn yếu ớt loé ra, mà thanh mới vừa rồi nghe thấy, hình như là ảo giác sinh ra do bản thân tư tưởng ngày đêm, lát sau, Đồng Trác Khiêm hung hăng vứt bỏ ý nghĩ này khỏi lòng mình, có lẽ nhìn lầm, nhưng tuyệt đối có nghe lầm.

      thanh kia, giọng kia, cùng với Phục Linh trong trí nhớ giống nhau đến chín phần.

      Thời gian năm năm, có lẽ bộ dáng thay đổi, kiểu tóc thay đổi, ý nghĩ trong đầu thay đổi, nhưng mà tính tình và giọng của người tên Mạnh Phục Linh kia, vĩnh viễn thay đổi.

      chỉ có thể từ những điều thay đổi của mà từ từ tìm kiếm.

      Gió lạnh chậm rãi thổi lên, có chút lạnh thấu xương, Đồng Trác Khiêm đứng dưới ánh đèn lát lâu, cảm thấy mình giống như thợ săn ôm cây đợi thỏ, ở địa phương thay đổi chờ con mồi trở về.

      lát sau, có ai ngang qua con đường này, thở dài than thở, sau đó vào trong xe rời .

      Tóm lại như vậy còn chưa phải làm được.

      biết, phải chờ tới lúc nào chúng ta mới có thể gặp nhau, hay là em chết rồi?

      , có việc hay là, ở trong lòng nặng nề , sau đó ra lệnh chạy .

      Mà lúc này Phục Linh đổ mồ hôi giữa trong khí lạnh, tìm cả bờ biển ven biệt thự cũng tìm được Mạnh Vân Tranh, vậy rốt cuộc cậu chạy đâu?

      Bầu trời từ từ nổi gió, trong lòng Phục Linh cũng bị luồng gió mát tưới vào, đột nhiên ngồi xổm xuống, cảm thấy lòng mình đau, giống như có người cầm kim đâm vào nó, có bao nhiêu khó chịu có bấy nhiêu khó chịu.

      Nhưng mà khó chịu bao nhiêu vẫn phải tiếp tục tìm.

      Cho dù Tranh Tranh thông minh như thế nào, trưởng thành sớm như thế nào, nhưng mà nó cũng chỉ là đứa , trong nội tâm đứa đều sợ mất người nhà.

      đứng lên, lại bắt đầu tìm kiếm, mãi cho đến mười hai giờ.

      Nhìn đồng hồ tay chỉ mười hai giờ, đột nhiên Phục Linh rơi nước mắt như mưa.

      Ở giờ phút này, trong thời gian Tranh Tranh lạc đường này, thời gian sinh hạ nó vừa vặn năm năm, cũng là sinh nhật năm tuổi của đứa kia.

      “Tranh Tranh, Tranh Tranh, con ở đâu?”

      “Tranh Tranh, con mau ra đây, đừng làm mẹ sợ.”

      “Tranh Tranh, nếu con ra, bị mẹ tìm được, cho con ăn trái cây nữa.”

      người nào bờ biển và đường phố, vẫn có người nào muốn chết muốn sống bày ra thanh, mà ngay lúc này, Phục Linh cảm thấy sau lưng mình có thanh ho khan, có chút thể tin giật giật lỗ tai, nghe được đó là tiếng ho khan hơi non nớt.

      Sau đó, xoay người, nhìn đứa con của mình mặc đồ ngủ đơn sơ, mái tóc nhắn bị gió thổi tung, nhìn thấy bộ dáng lo lắng của mẹ mình, sau đó ôm vào trong ngực.

      “Mẹ đánh con.”

      Xa cách mấy giờ, đặc biệt là Mạnh thiếu gia, nhìn thấy bộ dáng lo lắng của mẹ rất vui mừng, nhưng mà nghênh đón cậu phải là cái ôm ấp ám và nụ hôn vui mừng sau khi gặp lại, mà là trước bị đánh sau kéo về nhà làm tư tưởng giáo dục.

      , rốt cuộc chạy đâu?”

      Mạnh thiếu gia vô cùng đáng thương ngẩng đầu lên, bộ dáng làm người ta thương : “Tuỳ tiện dạo chút.”

      “Con bao nhiêu tuổi, bây giờ mà ra ngoài dạo? biết bên ngoài có nhiều người xấu sao, nếu bị người Trường An bắt làm sao bây giờ?”

      “Ở ngoài cũng có người nào hư như mẹ.” Mạnh thiếu gia lầm bầm.

      Phục Linh vừa nghe thấy, sắc mặt liền biến thành đen, nhéo lỗ tai nhắn của Mạnh thiếu gia, lần nữa giáo dục sâu sắc : “Lớn rồi nên tạo phản phải ? nghe lời mẹ nữa phải ?”

      có.” Lần nữa lầm bầm, trong lòng Mạnh thiếu gia có chút mất mác : “Trong nhà bị cúp điện, con sợ bóng tối, liền chạy ra ngoài, sau đó liền lạc đường.”

      Đột nhiên bàn tay nhéo lỗ tai cậu dừng lại, sau đó buông xuống, yên lặng.

      Tranh Tranh sợ bóng tối, đây là chuyện vẫn luôn biết.

      Nhớ đến chuyện năm trước, và Hoa Chân ra ngoài làm nhiệm vụ, sau khi trở về liền nhìn thấy Tranh Tranh núp trong tủ quần áo, vẻ mặt ngốc trệ, sau đó lấy rất nhiều phương pháp mới khôi phục được bộ dáng như bây giờ.

      Cũng từ đó, các dời đến biệt thự gần bờ biển.

      lần kia, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, và Hoa Chân trở về chỗ ở, vừa mở cửa liền nhìn thấy người đàn ông máu chảy đầm đìa nằm dưới đất, người sống sờ sờ bị chém đứt cổ tay, cảnh tưởng đó hoà vào ánh trắng trông quỷ dị và đáng sợ.
      Thanh Hằng, dungggJuuni thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: Băng Châu

      Khi đó, cũng biết tại sao đèn bị hư, chính xác đèn trong nhà được mở, sau đó các tìm được Tranh Tranh ở trong tủ quần áo trong phòng ngủ của nó, khi đó, đứa bị doạ sợ.


      Lúc ấy Hoa Chân tức giận , lập tức điều động người thăm dò chuyện này, sau khi tra được liền tự mình dẫn người diệt cái đám người có can đảm giết người trong biệt thự của .


      Mà ngày hôm nay, bị cúp điện, đối với người bình thường mà có gì đáng lo, nhưng mà đối với đứa từng có bóng ma ám ảnh cực kỳ hoảng sợ.

      Bỗng nhiên Phục Linh ôm lấy Mạnh thiếu gia, lẩm bẩm : “ xin lỗi, con trai.”

      “Mẹ, mẹ ôm làm con đau.” Lời của Mạnh thiếu gia vô cùng sát phong cảnh, sau đó vươn tay chạm vào bả vai mẹ mình : “Con muốn ngủ mình.”

      “Được, sau này mẹ ngủ cùng con.”

      .” Mạnh thiếu gia lắc đầu: “Mẹ ngủ hay ngáy, mớ, đá chân, người bình thường cũng chịu nổi, chờ dì Chân về, con muốn ngủ với dì Chân.”

      Sắc mặt Phục Linh lại tối đen lần nữa, mẹ con vất vả mới biểu được lần thương, liền bị con ăn hơi hết như vậy.

      Chỉ thoáng, chân Mạnh thiếu gia bị nhấc lên, tới độ cao cậu với tới được, cứ như vậy Mạnh thiếu gia bị trực tiếp lôi lên lầu ngủ.

      “Dì Chân, cứu con…”

      Phục Linh khinh thường hừ lạnh, chừng bây giờ ấy vẫn còn nằm trong ổ chăn của người nào đó.

      Phòng tổng thống bên trong quán rượu.

      Quần áo rơi tán loạn mặt đất, trong phòng ngủ truyền tới thanh gầm của đàn ông và tiếng rên rỉ uyển chuyển của người phụ nữ, lát sau, giống như làm xong chuyện, thanh bật lửa vang lên.

      Ống kính chuyển cái, bị Phục Linh trúng.

      Bây giờ Hoa Chân nằm trong chăn Lạc Lịch, hít hơi sâu : “Mệt chết tôi, giết mấy trăm người cũng mệt như vậy.”

      gương mặt hào hoa phong nhã của Lạc Lịch xuất thần sắc tự hào kiêu ngạo, tay ôm lấy Hoa Chân: “Đợi lát nữa còn mệt hơn.”

      “Mau tránh ra.” Hoa Chân lấy ánh mắt kỳ lạ nhìn vị trí từ bụng trở xuống, đầu gối trở lên, hỏi: “Làm bằng sắt sao?”

      Lạc Lịch cười: “Em ràng hơn mà.”

      Cười giỡn cũng qua, thuốc cũng hút xong, Hoa Chân yên lặng nằm trong ngực Lạc Lịch hỏi: “Chừng nào ?”

      vừa mới tới, em liền hỏi chừng nào là sao?”

      Hoa Chân lắc đầu, xê dịch đến vị trí thích hợp: “Qua thời gian nữa em đến Trung Quốc chuyến, đem chuyện cuối cùng thanh toán hết.”

      Đột nhiên Lạc Lịch trầm xuống, cũng mở miệng gì, cho rằng mấy năm nay hai người làm bạn với nhau cũng đủ để Hoa Chân quên những chuyện đáng nhớ, nhưng mà bây giờ mới biết.

      Hoa Chân thủy chung có quên, chỉ đợi, đợi cơ hội thích hợp để có thể thanh toán người đàn ông kia, muốn đem từng chút từng chút tôn nghiêm của mình mất cầm về.

      lát sau, Lạc Lịch than thở : “ biết, ai có thể ngăn cản quyết định của em, em muốn làm giúp em.”

      Hoa Chân vui mừng tươi cười: “Thiên tài mới muốn giúp .”

      Hai người lại hôn nhau triền miên, lúc này Lạc Lịch mới nhớ chuyện, lập tức : “Hình như Đồng Trác Khiêm tớiItaly.”

      Hoa Chân cau mày: “ biết chuyện Phục Linh còn sống sao?”

      cũng biết.”

      “Chuyện lúc trước Phục Linh muốn điều tra ràng, mà em đương nhiên chủ động cho ấy biết chân tướng chuyện này, cũng hiểu được, tại sao phải chần chừ trong hiểu lầm, bằng lấy bất cứ giá nào tìm hiểu, nếu là Đồng Trác Khiêm lừa Phục Linh, làm thịt , nếu có lừa mang theo đứa con trở về, hai người làm lành, phải là chuyện vui sao?”

      Nghe Hoa Chân , Lạc Lịch lắc đầu: “Mặc dù ngoài mặt Phục Linh là người kỳ lạ dễ nước, nhưng nội tâm hết sức cố chấp, trừ phi chính ấy thuyết phục mình dò xét chân tướng, nếu có người nào có thể mời ta , bao gồm và em.”

      Hoa Chân cười lạnh gật đầu: “ ấy chính xác được coi như người phụ nữ tim phổi.”

      “Hoa Chân, em cảm thấy Tranh Tranh đáng ?”

      Hoa Chân chút nghĩ ngợi trực tiếp bật thốt lên: “Đáng .” Trời mới biết thích đứa Tranh Tranh này như thế nào.

      Lạc Lịch cười tà mị, cánh tay ôm bả vai dùng thêm chút lực, sau đó đột nhiên nghiêng người đè lại: “Vậy chúng ta Trường An cũng sinh đứa .”

      thanh triền miên dễ nghe vang lên lần nữa, đêm này Lạc Lịch và Hoa Chân lâu gặp ở quán rượu biểu diễn lần rồi lại lần củi khô lửa bốc, mà trong ngôi biệt thự bên bờ biển, Phục Linh cả đêm ngủ.

      Sau khi dỗ Tranh Tranh ngủ, khoác áo ngồi bên ban công lầu hai, nhìn bầu trời đêm đầy sao, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất là phiền muộn.

      năm năm rồi.

      thủy chung vẫn trốn tránh chân tướng năm đó, sợ chân tướng như thanh đao sắc bén, sau đó ở trong nháy mắt khi biết được , hung hăng phá vỡ tim mình, sau đó biến thành người như thế nào, Phục Linh biết.

      Tối hôm nay trời sao, trăng sáng lại đặc biệt tròn trịa, nhớ trước kia mẹ luôn trăng tròn là ngày đoàn viên, mà hôm nay, tới nơi này năm năm, trốn tránh cha mình, trốn tránh mẹ mình, càng thêm trốn tránh Đồng Trác Khiêm.

      …..
      Last edited by a moderator: 19/5/15
      Thanh Hằng, dungggJuuni thích bài này.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Editor: tử đinh hương


      Chương 134: Đính hôn, chưa kết hôn




      Sáng sớm hôm sau, Mạnh thiếu gia dậy sớm, bắt đầu tắm rửa gội đầu, mặc vào bộ tây trang thân sĩ số liền đeo cặp sách lưng, sau đó về phòng đá giường.

      Đúng, đá giường, chính là dùng chân đá giường mà Phục Linh ngủ.

      Mục đích là làm cho tỉnh ngủ, sau đó ăn bữa sáng, sau đó đưa cậu học.

      Nhưng cậu đánh giá thấp trình độ ngủ nướng của mẹ mình có bao nhiêu cao, sau đó mình rốt cuộc tốn bao nhiêu sức lực mới có thể kéo từ giường lên.

      Đây là nhiệm vụ vô cùng gian nan, có thể so với ám sát Tổng Thống quốc gia.

      Đá lên cước, chân kia cũng đau rồi, giường cũng lắc lư cái hơn nữa còn có tiếng vang, Phục Linh giường vẫn ngủ như cũ, biết vì sao.

      Mạnh thiếu gia dồn khí đan điền, nhịn tức giận trong lòng xuống giống như lquả cầu tuyết càng lúc càng lớn, sau đó ngừng thở, hét lớn tiếng.

      "Hôm nay thứ hai, con học, rốt cuộc mẹ có muốn đưa con học hay ?"

      Mặc dù giọng còn kèm theo thanh thúy, nhưng lại cực kỳ giống như sư tử hống (sư tử gầm).

      Phục Linh giường giật giật, ngay tiếp theo miệng cũng giật giật: "Bản thân con tìm được đường sao?"

      Sắc mặt Mạnh thiếu gia đen thui, nắm chặt quả đấm trong nháy mắt, xanh mặt ra ngoài, trong miệng còn ấp úng : " nên hi vọng mẹ mình thay đổi có lương tâm, hãm hại nổi."

      Cậu vượt qua dọc đường xuống lầu ở trong than thở, ra trường học xa, ở đường quốc lộ phía ngoài biệt thự bên bờ biển, cậu cũng tìm được đường, nhưng chỉ là muốn mẹ mình đưa sao lại khó như vậy đây?

      Ngộ nhỡ mình là kẻ ngu ngốc tìm được đường đây? Mẹ nhất định đau long vì mình, sau đó đưa cậu học mỗi ngày.

      Nghĩ như vậy sau đó cứ cho rằng là như vậy rồi, Mạnh thiếu gia cảm thấy bản thân mẹ mình sinh ra mình thông minh như vậy là nghiệp chướng!

      Vội vã lấy bữa ăn sáng từ trong tủ lạnh ra ăn hết, Mạnh thiếu gia vô cùng u oán nhìn cửa phòng đóng kín chút, than thở rồi học.

      Dọc đường , mặt trời chiếu , chim choc hót to.

      Tất cả đây đều là tồn tại, mà chỉ có tiếng sóng biển ào ào vỗ vào bờ tồn tại, còn có gió có chút hơi thấu xương này.

      Mà lúc này két tiếng, chiếc xe đột nhiên dừng ở ven đường, dừng ở bên cạnh Mạnh Vân Tranh, Mạnh thiếu gia nhìn tiếp tục về phía trước, cũng đề phòng người trong xe kêu cậu lại.

      "Người bạn ."

      Mạnh thiếu gia vừa nghe, giọng này rất quen thuộc, quay đầu nhìn lại, ngồi ở chỗ tài xế phải là chú trai đẹp tối ngày hôm qua kia sao? Thấy thế, Mạnh thiếu gia cười ngọt ngào: "Chú, là chú sao?"

      Kể từ tối ngày hôm qua sau khi Đồng Trác Khiêm trở về, ở ven đường nghe thấy giọng phụ nữ quen thuộc kia làm cho khó ngủ cả đêm, cho nên sáng sớm hôm nay liền lái xe tới nơi này, lại nhìn thấy đứa bé này, lúc này sắc trời sáng ngời, ngũ quan của đứa bé càng thêm ràng, mà khuôn mựt này ràng giống như bộ dáng của khi còn bé.

      Tim của cuồng loạn trong nháy mắt, hình như nghĩ tới loại khả năng nào đó, nhưng lại dám khẳng định, nhìn đứa bé lại muốn rời , lập tức gọi lại: "Người bạn ."

      "Chú ơi, chú có chuyện gì sao? Chú nhất định phải nhanh lên, cháu sắp học trễ." Mặc dù vốn có thiện cảm đối với chú này, nhưng cũng thể bởi vì chú ấy mà trễ khiến giáo viên bất mãn.

      Thành , Mạnh thiếu gia còn là học sinh hoàn toàn khéo léo nghe lời.

      "Vậy chú đưa cháu ."

      Mạnh thiếu gia nhíu mày, rất nghiêm túc lắc đầu cái, sau đó nhìn Đồng Trác Khiêm nháy mắt ra hiệu : "Chú à, có phải chú thấy bộ dạng của cháu đáng hay , muốn gạt cháu lên xe, sau đó bán cháu à?"

      Đồng Trác Khiêm dở khóc dở cười, lại đột nhiên cảm thấy nghe qua những lời này, phong cách rất tương tự với người nào đó.

      bắt đầu suy nghĩ thâm sâu, nhớ lại tối ngày hôm qua kinh ngạc trong nháy mắt gặp phải đứa bé này, sau đó lại giật mình khi nghe thấy giọng phụ nữ kia.

      Đây có phải ông trời chậm rãi cho biết, Phục Linh trở lại hay ?

      Giương mắt nhìn thời gian trôi , thấy đứa bé, bóng dáng vội vội vàng vàng kia giống như rất gấp gáp, Đồng Trác Khiêm cười cười, mở ra bàn tay đột nhiên nắm chặt lại, giống như là muốn bắt được chút hư gì đó.

      lâu sau, bỗng nhiên mím môi cười tiếng, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại.

      " Liên lạc với Lạc Sâm giúp tôi, tôi muốn gặp ta."

      Lúc lấy được câu trả lời là xế chiều, sau khi biết địa chỉ nơi ở mới của Lạc Sâm, Đồng Trác Khiêm liền lái xe thẳng qua.

      Bởi vì liên quan tới việc bây giờ Phó Trường An mang thai, nên chỗ ở mới của Lạc Sâm là nhà trang viên nho, ở chỗ ấy có khí và hoàn cảnh tốt nhất, rất thích hợp cho phụ nữ có thai ở cũng như dưỡng thai.

      Khi xe dừng lại ở trang viên nho, mắt Đồng Trác Khiêm tinh nhìn thấy người mặc tây trang màu trắng, tay cầm sâm banh, dáng vẻ vừa lòng, xuống xe, nụ cười có chút lạnh nhạt: " lâu gặp cậu, ngược lại đến trốn ở chỗ này."

      Lạc Sâm hừ lạnh tiếng: "Tôi đây dễ tìm, cậu trốn mới xem như lợi hại, cha cậu vận dụng quan hệ với trung ương nhưng đều tìm được cậui."

      Đồng Trác Khiêm biến sắc, nhìn Lạc Sâm ngăn trở ở cánh cửa chút: "Mấy năm thấy, ngay cả cửa cậu cũng tôi vào rồi."

      Lạc Sâm vẫn cười, nhưng trong tươi cười có chút bất đắc dĩ: "Trường An nhìn thấy cậu nhất định nổi điên, cho nên cậu chịu uất ức thôi."

      Đồng Trác Khiêm hiểu gật đầu cái, cũng hiểu dụng ý của Lạc Sâm.

      Năm năm trước, đúng ngày trước khi và Phục Linh kết hôn, ngay khoảnh khắc chỗ nhà họ Đồng bị bom bắn nổ phá hủy kia, Trường An chạy tới, lại nhìn thấy ngọn lửa bùng lên liên tục còn có mùi người bị đốt cháy.

      ấy té xỉu ở trong ngực Lạc Sâm, sau khi tỉnh lại vẫn khóc lóc suốt, mắng Đồng Trác Khiêm là tên lường gạt, sau khi khóc xong, ủ dột lâu cũng khôi phục như cũ, sau đó ấy phát mang thai, liền bị Lạc Sâm dẫn đến Italy định cư, hôm nay mang thai đứa thứ hai, đứa thứ nhất là con , dáng dấp khéo léo, cũng hơn bốn tuổi.

      Đột nhiên Đồng Trác Khiêm lại nhớ lại Phục Linh mang thai đứa bé kia, tính toán thời gian cũng năm tuổi rồi sao, biết có phải là giống như người bạn làm người ta thương hay ?

      Nhưng rốt cuộc đứa bé kia còn sống hay là chết , đều là số.

      Nhưng Đồng Trác Khiêm cũng cho rằng đứa bé kia chết rồi, ngược lại, cảm thấy đứa bé kia vẫn còn sống tốt, mỗi ngày trôi qua rất vui vẻ.

      Trước khi gặp phải Mạnh thiếu gia, cảm thấy Phục Linh vẫn còn sống, trải qua thương tổn và đả kích nặng như vậy, đứa bé phải chảy mất cũng là bị xóa sạch.

      Nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy Mạnh thiếu gia kia, ràng nghe tiếng tim đập của mình, giống như loại huyết mạch tương liên kêu gọi.

      Đó là loại cảm giác như thế nào, Đồng gia cảm giác mình nên lời.

      Nhưng lại rất tốt đẹp, giống như chỉ cần nhìn thấy đứa bé kia chính là hưởng thụ.

      Lạc Sâm liếc bên trong cái, sau đó : "Có chuyện gì sao?"

      Đồng Trác Khiêm nheo mắt lại: "Cậu chột dạ cái gì?"

      Lạc Sâm có chút tự nhiên ho khan cái: "Phụ nữ có thai tính khí lớn, cậu phải biết, nhanh lên, nếu lát nữa Trường An hỏi khó trả lời."

      Trong phút chốc, Đồng gia cảm thấy tâm tình rất tốt, người đàn ông trước kia từng là ai bì nổi như vậy thế nhưng lúc này lại là người lỗ tai mềm sợ vợ, hắng giọng cái : "Cậu biết, tôi tới tìm cậu, đơn giản vì chuyện."

      "Tìm Mạnh Phục Linh giúp cậu?" Lạc Sâm nhíu mày : "Nhưng ấy . . . . . ."

      ", có." Đồng Trác Khiêm hung hăng cắt đứt lời của Lạc Sâm, sau đó : "Nếu như cậu có thời gian mà , hỏi Lạc Lịch chút."

      "Lạc Lịch?"

      Đồng Trác Khiêm gật đầu cái: "Ở chỗ nhà họ Đồng nổ tung, tôi nhặt được cái này." xong, Đồng Trác Khiêm lấy ra bình thuốc bằng sứ thanh hoa từ trong túi, liếc mắt nhìn qua, chính là hàng cao cấp thượng đẳng.

      "Loại men sứ thanh hoa này, người bình thường có, mà đúng lúc năm năm trước lúc tôi và cậu cứu Phục Linh và Trường An, Hoa Chân nơi đó cầm chai thuốc có thể ức chế vi khuẩn (virus) phát tác, lúc ấy chính là dùng cái bình này."

      Lạc Sâm cũng suy tư sâu: "Ý của cậu , lúc ấy Hoa Chân có thể ở đấy."

      "." Đồng Trác Khiêm lắc đầu cái: "Tôi đoán có thể là vừa mới đến, nếu như ở đấy, chuyện kia xảy ra, mà sau trận rủi ro năm năm trước, Hoa Chân liền biến mất, mà người của thế lực Ám Hắc khổng lồ ở Bắc Kinh vẫn luôn tìm ấy."

      "Cậu là Long Vạn Sương?"

      Đồng Trác Khiêm gật đầu cái: " Tôi tìm được Hoa Chân, nhưng khi nhìn Lạc Lịch vẫn mạnh mẽ theo đuổi về phía Hoa Chân, ấy tuyệt đối biết Hoa Chân ở chỗ nào, mà chỗ ở của Hoa Chân, Phục Linh nhất định ở đây, ban đầu khi chỗ nhà họ Đồng biến thành phế tích, tôi từng cẩn thận tìm tòi qua trường, xác định chút dấu vết của Phục Linh, cho nên tôi cho là lúc ấy Phục Linh hoặc là trốn, hoặc là được người cứu , hơn nữa hề chịu chút thương tổn nào."

      " ?"

      Giọng mang theo chút khó có thể tin truyền đến, Lạc Sâm cuống quít quay đầu, nhìn thấy Trường An mặc bộ váy màu trắng đứng ở cửa trang viên, trong đôi mắt trong suốt xuất nước mắt.

      nhìn thấy Đồng Trác Khiêm, hình như tâm tình đặc biệt kích động, lập tức bỏ chạy tiến lên ở dưới tròng mắt muốn nứt của Lạc Sâm, bắt được tay của Đồng Trác Khiêm: " có phải hay , có phải hay ?"

      "Là ."

      Trường An đột nhiên phun ra hơi sâu, rốt cuộc vào lúc này biết được Phục Linh có thể vẫn còn hoặc tin tức khi đó, tâm tình chán nản ở trong lòng năm năm giống như được mở ra lớp sương mù lo lắng, đè ngực của mình xuống, đáy mắt đều là mảnh may mắn vui sướng.

      Mặc kệ tin tức này là hay giả, nhưng tóm lại có ý nghĩ cũng là tốt.

      " tốt, Phục Linh chết, tốt."

      Lạc Sâm ôm lấy Trường An, sau đó nhìn Đồng Trác Khiêm: "Cậu trở về , tôi giúp cậu hỏi thăm Lạc Lịch chỗ đó chút ."

      "Vậy cám ơn." Dứt lời, xoay người rời .

      Sáng sớm trang viên nho, khí mát mẻ lan ra qua chóp mũi của Đồng Trác Khiêm, giống như loại nước hoa tinh khiết bị đổ mặt đất, trong lúc bất chợt trí nhớ của Đồng Trác Khiêm trở về rất xưa.

      Rất lâu đến lúc lần đầu tiên cùng Phục Linh gặp nhau, ấy phong tình say lòng người như vậy, mị hoặc vô biên như vậy, giống như tinh.

      Lần thứ hai gặp mặt, mặc dù đồ trang sức của trang nhã hơn hẳn, nhưng cũng bị liếc mắt cái liền nhìn thấu, sau khi trêu trọc, đóng gói đưa về nhà mình.

      Về sau, còn có rất nhiều lần gặp nhau.

      Sau đó bọn họ đính hôn, nhưng vẫn chưa kết hôn.

      Nhớ tới điểm này, Đồng Trác Khiêm chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy tiếc nuối vô hạn.

      . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :