1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mạnh mẽ: Sếp tha cho tôi đi - Giáp Đồng (133/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 130: Ai tôi xấu xí

      Tay mềm mại giống như xương, làm cho gương mặt lạnh lùng của người đàn ông nhu hòa trong nháy mắt , sau đó cười : "Lão đại của chúng tôi tìm số việc."

      Đáy mắt Phục Linh từ từ lên khinh thường, nhưng nụ cười như hoa vẫn như cũ mà : "Có chuyện gì sao? Là chuyện gì đây?"

      Người nọ khom lưng, làm bộ xin mời: "Mời tới bên này, lão đại của chúng tôi chờ tầng."

      Phục Linh lại ngồi xuống ghế ngồi quầy bar, tay cầm sâm banh uống từng miếng từng miếng: " gọi tôi tôi phải sao, chẳng phải là có ý tứ rồi hả?"

      "Tiểu thư xinh đẹp, chúng tôi muốn ra tay với , cho nên, xin mời ."

      "Như vậy sao." Bộ dạng Phục Linh như bừng tỉnh hiểu ra, sau đó đứng dậy về phía ta chỉ: "Vậy nếu tôi từ chối bất kính."

      Khóe môi cười, lại càng thêm xinh đẹp, giống như là túc nở rộ trong khoảnh khắc.

      Thanh giày cao gót vang lên ở cầu thang xoay tròn, giống như là khúc nhạc êm tai, mọi người theo ở phía sau đều khỏi nhìn cảnh xuân như như trong váy ngắn trước mặt kia rồi bắt đầu phán đoán, tưởng tượng bên trong là loại cảnh đẹp như thế nào.

      Cửa phòng 3042.

      Con số này lạ chút nào.

      Phục Linh lấy tay vuốt ve số phía cửa cái, nhưng khỏi tính toán trong lòng.

      Làm từ vàng tinh khiết 100%, nếu như lấy xuống đem ra ngoài bán chừng có thể bán được giá tốt, cửa bị người mở ra từ bên trong, người đàn ông mặc quần áo bồi bàn có biểu tình gì từ trong phòng ra ngoài.

      Mà người được bọn họ gọi là lão đại lại nằm cười ở giường.

      Đúng, giường, cũng có thể gọi là bàn ăn.

      Giường có phải cấu tạo hết sức đặc biệt, vật thể có hình bầu dục, trải tấm vải vàng rực, phía bày đầy thức ăn, nhưng người đàn ông kia lại cầm sâm banh trong tay nằm ở giường, bộ dáng rất vừa lòng.

      chỉ chỉ thức ăn bàn, rất khách khí : "Có thể ăn chung với tiểu thư xinh đẹp như vậy, là vinh hạnh của tôi."

      Ở dưới quang cảnh lúc sáng lúc tối, Phục Linh lại quan sát người này chút.

      Làm lão đại Hắc bang, bộ dạng người đàn ông này xem ra chỉ hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt tính là sáng sủa, ngược lại là có chút nhu阴柔nham hiểm, thân thể phải cường tráng, mà xem ra có chút yếu đuối, bộ dạng giống như gió vừa thổi qua liền muốn ngã, thế gian mỗi người vẻ, ý tứ chính là ném vào trong đám người tìm ra được cái loại đó.

      chút, chính là xấu xí, nhưng lại phải coi là cái chủng loại rất xấu kia...

      Ở bên trong lòng của Phục Linh có chút chán ghét, nhưng mặt lại cười đến quyến rũ động lòng người, từng bước từng bước tới giường kia rồi ngồi xuống, cũng bưng lên ly rượu sâm banh kính người trước mắt này: " đẹp trai, tôi cũng vậy, rất vinh hạnh."

      Người đàn ông cười lên ha hả, sau đó giơ ly rượu lên ý bảo uống xong, cạn chén , có người ở bên vừa rót ly khác.

      Nhưng vẻ mặt người đàn ông chìm xuống trong nháy mắt, lấy ra khẩu súng từ lưng quần, nả phát sung vào người bồi bàn bên cạnh, người bồi bàn ngã xuống đất trong nháy mắt, đầm đìa máu tươi.

      "Phá hư tình thú!" ta chỉ câu thế này.

      Đáy lòng Phục Linh bắt đầu đột nhiên chán ghét người này, giống như là lại nghĩ tới Kim gia biến thái lúc trước, nhưng tình huống này xảy ra, chỉ có thể làm loại phản ứng, đó chính là ——

      "A —— máu ——" Trong nháy mắt thân thể giống như mềm mại xương muốn ngất .

      Người đàn ông nháy mắt di chuyển tới, ôm thân thể Phục Linh lên, đôi mắt giống như là lo lắng: "Thế nào? Tiểu thư xinh đẹp."

      Phục Linh tiếp tục giả vờ làm bộ dáng Lâm Đại Ngọc: " đẹp trai, tôi thấy máu là choáng."

      " có chuyện gì, tôi ôm hôn mê."

      "Được." xong, đôi tay Phục Linh theo tình thế liền khoác lên bờ vai của .

      Trong chốc lát người đàn ông liền chìm đắm trong hương thơm của người phụ nữ, hình như là sắp nghĩ tới chuyện ướt át.

      Nhưng mà vào lúc này, hai cây châm màu bạc từ đầu ngón tay Phục Linh thoáng lên sắc lạnh, trong nháy mắt phải cắm xuống cái ót người người đàn ông kia ——

      "Bùm ——"

      "Bành bạch ——"

      Hai thanh đồng thời vang lên, bên là tiếng súng, bên là thanh người vỗ tay, mà hai loại thanh đều là đến từ cùng người.

      Phục Linh thoáng chốc lui ra từ người đàn ông người, sau khi tiếng súng kia vang lên, có vết máu dính ở mặt của , là vừa rồi ôm người người đàn ông kia.

      Đèn trang trí trần nhà chợt lung lay mãnh liệt, ánh đèn lúc sáng lúc tối, có loại hương vị ma quái, Phục Linh mặc bộ váy màu tím, mặt dính vết máu, bộ dáng này, lại càng cực kỳ giống như tinh.

      "Tiểu thư xinh đẹp, xin cho phép tôi tự giới thiệu mình, tôi tên là Phi Bá Biệt Khắc Uy Liêm Bảo Nhĩ Tư Thụy Đức Mạn Long Phu Tư Cơ, đến từ hắc bang xinh đẹp đứng đầu Italy."

      " Tên của nghe rất đặc biệt, hân hạnh hân hạnh, tôi tên là Mạnh Tiểu Xuân Tiểu Mạnh Xuân Xuân Tiểu Mạnh, đến từ nhà vệ sinh xinh đẹp nhất Italy."

      Bộ dáng Phi Bá như bừng tỉnh hiểu ra : "Tiểu thư phương Đông xinh đẹp là hài hước, biết tôi có quấy rầy chuyện tốt của và vị tiên sinh này hay ?"

      Phục Linh nhìn , bộ dáng như muốn " biết, còn cút nhanh chút ", nhưng Phi Bá vẫn đứng bất động tại chỗ cũ.

      Khốn kiếp!

      Chơi đùa kín đáo.

      Thứ cho lão nương tiếp.

      Trong phút chốc, hai cây ngân châm trong tay Phục Linh đột nhiên lấy tốc độ ánh sáng bắn về phía Phi Bá, mà người nọ chỉ cười, sau đó đôi tay hời hợt dùng ngón tay bắt được hai cây ngân châm này.

      "Ngân châm, đò chơi của người phương Đông, là Hoa Chân sao?" Người nọ nhíu mày nhàn nhạt : "Cũng hẳn, Hoa Chân chắc kém như vậy, hơn nữa cũng thể xinh đẹp như được, người trong giới đều Hoa Chân xấu xí như dạ xoa, phải như vậy."

      Phục Linh vững vàng nhúc nhích ở nơi đó, hiển nhiên nhìn ra mình tuyệt đối phải đối thủ của người này, ***, sử dụng bảy phần lực để bắn ngân châm, liền bị người ta bắt tốn chút sức nào như vậy, là mất mặt.
      Thanh HằngJuuni thích bài này.

    2. bebi_01

      bebi_01 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Khi nào 2 người mới gặp lại nhau nha? :yoyo20:

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Trong khi vẫn còn ở than thở, Phi Bá lại tiếp tục : " là sát thủ sao? Phải , chỉ là có tên sát thủ nào ngu xuẩn giống như cả, ngay cả bộ dạng mục tiêu của mình cũng biết, tôi nên ngây thơ hay là ngu ngốc đây?"

      " mẹ già của !" Ngoan độc mắng câu, tay Phục Linh rút ra roi mềm từ bên hông, dáng người lưu loát nhảy lên, dùng mười phần sức lực quất roi tới, muốn dùng roi này để phân tán lực chú ý của Phi Bá, sau đó mình nhân cơ hội chạy trốn, về phần chuyện còn lại, liền gắng gượng giao cho Hoa Chân tới giải quyết.

      Nhưng là, ông trời cũng có theo ý .

      Trong lúc roi da của đánh ra bóng người đột nhiên xuất , cản lại roi của trong nháy mắt, mà lúc này Phi Bá cũng chuyển động, hai tay nắm quyền, lúc Phục Linh gắng sức muốn thu hồi roi lại, hai quả đấm mạnh mẽ nhanh chóng đánh vào bụng .

      Bởi vì lực đạo rất lớn, đôi tay Phục Linh đưa tới, ngã xuống đất, che kín bụng, hai quả đấm của người kia giống như ngọn núi lớn đánh tới, lục phủ ngũ tạng của dường như đều thay đổi vị trí, Phục Linh muốn gào khóc ra ngoài, nếu như đánh bị vô sinh phải làm thế nào?

      *** tìm ai đền đây?

      " xin lỗi, tôi dùng sức quá lớn rồi, tiểu thư xinh đẹp, tôi tới đỡ ."

      "Rắc rắc ——"

      Ngay sau đó nắm tay của Phi Bá đập cánh tay Phục Linh trong nháy mắt, Phục Linh nghe thấy thanh xương tay mình gãy hết rất ràng, cũng trong nháy mắt nghe được thanh tan nát cõi long của mình.

      ràng cảm thấy hơi thở Hoa Chân , *** tại sao vẫn chưa xuất , là muốn nhìn dâng mạng sao?

      "Trước đó vài ngày, trong giới hắc đạo có tin tức là có người ra giá trăm vạn bảng mua mạng của tôi, mặc dù mạng của tôi phải rất đáng tiền, nhưng mà tôi lại rất thích nhìn thấy mỹ nữ giống như xuất , may mắn phải Hoa Chân trong truyền thuyết, võ công giỏi, nhưng người xấu xí, vui vẻ sao, mạng đem đến tặng cũng đáng giá." xong, Phi Bá để tay vuốt ve ở mặt Phục Linh, giống như là suy nghĩ chuyện gì, trong nháy mắt nở nụ cười có chút bỉ ổi.

      " ai xấu xí?" Giọng lạnh nhạt, biến ảo khôn lường lâu.

      Phi Bá quay đầu lại, nhìn thấy người vô cùng hấp dẫn, vô cùng lẳng lơ, loại hấp dẫn hoàn toàn khác với Phục Linh thanh thuần mang theo quyến rũ mê hoặc.

      Hấp dẫn, lẳng lơ, kềm chế được, khí.

      Có rất ít phụ nữ có thể tụ hợp đủ bốn điểm này ở cùng chỗ, mà bây giờ Hoa Chân chính là loại người này.

      Ánh mắt của Phi Bá lập tức sáng lên: " Xin chào tiểu thư xinh đẹp, xin cho phép tôi ——"

      " vừa ai xấu xí hả?" Hoa Chân ngắt lời .

      " người quen biết."

      Hoa Chân hếch đầu mày lên, sau đó nhìn tư thế Phục Linh nằm ngồi dưới đất có chút quái dị : " , mới vừa rồi ta ai xấu xí."

      Phục Linh hừ hừ hai tiếng: " xấu xí."

      Phi Bá lập tức từ chối : "Mới vừa rồi là tôi Hoa Chân ——" sau đó ta mới ý thức được lời của chính mình sau đó, trong nháy mắt khuôn mặt lên chút nghiêm túc, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của người phụ nữ ngồi ở bên cửa sổ: " là Hoa Chân."

      "Chắc phải là người trong miệng rồi, dù sao tôi cũng xấu xí đến mức như dạ xoa."

      Giọng của Hoa Chân giống như vĩnh viễn đều thong thả như vậy, khiến Phi Bá cảm thấy chút xíu sát khí nào, nhất thời yên tâm: "Xin tiểu thư đến nơi khác lát, chờ tôi xử lí chuyện này xong, nhất định theo bồi tiểu thư."

      " cho rằng chỉ với ít sắc mặt lên được mặt bàn như vậy, tôi thích sao?" Hoa Chân chút lưu tình, sau đó nhảy xuống từ cửa sổ, từng bước từng bước tiến tới gần Phi Bá: " biết có ai cho chưa, tôi rất ghét người khác tôi xấu xí."

      Trong phút chốc, bốn cây châm bạc bắn ra từ đầu ngón tay Hoa Chân, choáng váng mắt người, chút cũng nhìn thấy rốt cuộc châm này bắn vào nơi nào đây, mà thân thể Phi Bá cũng đứng lên trong nháy mắt, má trái nghiêng , sau đó tránh thoát ba cây ngân châm, bắn vào vách tường, toàn bộ bắn vào, chỉ để lại lỗ , có thể thấy được lực độ của người bắn châm lớn đến mức nào.

      Phi Bá tránh thoát ngân châm, sau đó đứng thẳng người, dường như mặt có mồ hôi xuống, người phía sau muốn xông lên, lại bị ngăn lại: " hổ là Hoa Chân, tay ngân châm khiến cho giống như Thượng Đế."

      "Coi trọng mẹ già ." Hoa Chân chỉ tiếng, sau đó tay kéo Phục Linh đất, liền tới bên cửa sổ, Phi Bá muốn tiến lên đuổi theo, bước còn chưa có bước được lại bị Hoa Chân hét ngừng.

      " về phía trước bước, lập tức chết."

      Phi Bá nửa tin nửa ngờ, sau đó quay đầu nhìn vách tường chút, quả nhiên là nhìn thấy ba lỗ kim, mà còn thiếu , có chút sợ, chân cũng quay trở về, mặc dù chưa từng thấy qua công phu ngân châm cổ quái của Hoa Chân này, nhưng trong giới hắc đạo lời về Hoa Chân cũng ít nhưng lại thể tin.

      Người chạy, có thể tìm trở về, mất mạng, tìm nơi nào đây?

      Hoa Chân cười tiếng, khiêng Phục Linh lên liền nhảy xuống cửa sổ lầu ba.

      Phi Bá vẫn nhúc nhích, mà cũng sai bảo người bên cạnh đuổi theo, ngộ nhỡ nếu như bọn họ quay lại tặng dao làm thế nào?

      Mà lúc này, phía dưới truyền đến giọng của Hoa Chân lần nữa.

      "Phi Bá tiên sinh, cám ơn hào hiệp , để cho chúng tôi rời , tại có thể lại rồi."

      "Trêu chọc tôi sao?" Mặt Phi Bá thiếu chút nữa xanh lá, sau đó bước nhanh tới phía trước cửa sổ nhìn, lại phát hai người vào Lamborghini, nhanh chóng tìm vòng ở đường lớn, sau đó rời , trong lúc mơ hồ, thấy được sắc mặt Hoa Chân có chút kì lạ.

      Phi Bá thầm kêu tốt.

      Thân thể cũng kịch liệt co quắp trong nháy mắt, bọt màu trắng từ trong miệng tràn ra ngoài, sau đó từ từ biến thành màu đỏ, bùm ... tiếng, thân thể cao lớn ngã xuống ầm ầm.

      "Còn tưởng rằng người rất thông minh, lại có thể gì tin đó." Phục Linh hừ lạnh tiếng, khinh thường , đau rát cánh tay truyền đến, khỏi kêu đau hai tiếng.

      "Có gan gào khóc, bằng dùng thời gian nhàn rỗi lúc bình thường dùng để luyện võ , nếu như tôi chưa tới, chừng bị bao nhiêu người cưỡng hiếp, sau đó giết chết."

      "Tôi nhổ vào, *** người nào có khả năng chứ?"

      Hoa Chân ở lái xe trước mặt cũng là khinh thường hừ lạnh tiếng: "Tôi xem, chỉ cần là đàn ông, có bộ phận làm được, đều có khả năng để cho đầu hàng, dù sao người phụ nữ đơn tịch mịch năm năm, dục vọng dâng trào cũng phải là khoác lác."

      "Hoa Chân, câm miệng của lại , ai câm đâu."

      "Thôi, nữa, nếu có thời gian rỗi chơi cùng Tranh Tranh chút, trẻ con rất đáng , nhìn thích, nhưng tôi lại muốn đứa."

      Phục Linh hề để ý phất tay cái: "Nhanh mang , xem mấy năm nay và Lạc Lịch cũng sinh được đứa, lòng tôi từ bi đưa cho người là được."

      Mặt của Hoa Chân hoàn toàn đen thui.

      nghĩ, Mạnh Phục Linh này, bạn cảm thấy ấy tồi tệ, nhưng công phu chuyện đúng là rất tốt, bảo đảm ra có thể khiến người ta tức chết mất.

      Ngay cả cũng thể sùng bái công phu miệng của Mạnh tiểu thư, dù sao qua nhiều năm như thế, nhưng chưa bao giờ ở Mạnh Phục Linh chiếm được tiện nghi gì ở ngoài miệng cả.

      "Được rồi, cần nữa, nhanh mang tôi bệnh viện , bộ dáng như vậy trở về để Tranh Tranh thấy, biết bị nó quấn lấy tới khi nào đây?"

      . .
      Last edited by a moderator: 1/4/15
      Thanh HằngJuuni thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: tử đinh hương

      Chương 131: ấy chết

      Xe dừng lại ở biệt thự ven biển, có khúc dương cầm êm tai chậm rãi truyền ra từ bên trong biệt thự, làm cho người nghe chấn động tinh thần.

      Phục Linh lại lắc lắc đầu, làm bộ dáng xong đời: "Còn chưa ngủ."

      Xuống xe cùng Hoa Chân, vừa mới lôi cái chìa khóa mở cửa ra, đạo ánh mắt chất vấn cứ bắn qua như vậy, giống như nam châm đính ở người của Phục Linh.

      " Mẹ cả ngày có chuyện gì liền gạt con, thú vị lắm sao?"

      Toàn thân mặc tây trang bản Q, kiểu tóc đại, mặt Mạnh Vân Tranh nghiêm túc từ nhảy xuống ghế ngồi cạnh đàn Piano, cậu kéo kéo nơ con bướm có chút lệch lạc cổ, sau đó : "Nhìn xem, nhìn xem, lúc mẹ ra ngoài còn tốt, khi trở lại cánh tay bị thương, đây là mẹ muốn làm gì vậy?"

      Giọng điệu này, điểm nào giống như con trai hỏi thăm mẹ, quả còn giống cha hỏi thăm con hơn.

      Nhưng Phục Linh có chút chột dạ, hứa tối hôm nay dẫn cậu tới quán ăn trẻ con gì đó mới mở ở khu vui chơi bên kia, nhưng là cuối cùng lại có nhiệm vụ người, thể tuân theo giao ước này.

      Mà kết quả khi tuân theo giao ước này chính là, làm đại thiếu gia Mạnh Vân Tranh phát bực.

      Phục Linh được Hoa Chân dìu, đau đớn kịch liệt người giống như cũng bằng ánh mắt thất vọng của con trai mình.

      Nhưng hiểu lầm Mạnh thiếu gia, phải Mạnh thiếu gia thất vọng, mà là vẻ mặt bất đắc dĩ và đau lòng mẹ mình.

      Đôi giày da chân cậu vẫn chưa thay, sau đó cứ như vậy lên lầu, Phục Linh cho là cậu tức giận, bất quá Mạnh thiếu gia lại xách theo hòm thuốc chạy xuống trong chốc lát, sau đó ý bảo Hoa Chân đặt Phục Linh ở ghế sa lon.

      "Dì Chân, mẹ con bị thương, dì giúp chút chứ."

      Hoa Chân thân mật ôm lấy Mạnh thiếu gia hôn cái, dáng vẻ chân mày nhíu chặt kia hình như là đả thương đầu óc của cậu, mà bộ dáng này của cậu, cũng làm cho Hoa Chân nhớ lại người đàn ông đánh trận với nhiều năm trước.

      Đây là giống nhau cỡ nào, khí chất gương mặt đó quả chính là phiên bản thu của Đồng Trác Khiêm.

      "Tư xuân gì vậy? Băng nhanh giúp tôi, tối nay sắp treo rồi." Hơi thở mong manh, Phục Linh .

      Hoa Chân khinh thường hừ lạnh tiếng, hình như cực kỳ xem thường bộ dạng dáng vẻ uất ức này của : "Nếu phải là nhìn đến phần Tranh Tranh, có bị người loạn đao mà chém chết, lão nương cũng nhíu mày chút nào."

      "Khỏi phải nhăn, nhíu càng giống như số tám."

      Hoa Chân lại thua lời ác độc của Phục Linh lần nữa.

      Nhưng Hoa Chân là ai, Hoa Chân tuyệt đối phải là cái loại người nuốt cục tức vào bụng, cho nên tiếp đó, tiếng thét chói tai cực kỳ lớn vang lên trong biệt thự, giống như diễn ra tiết mục hoàng hoa khuê nữ gặp gỡ hái hoa tặc.

      giờ sau, mặt Mạnh thiếu gia biểu tình gì bưng sandwich từ trong phòng bếp ra để lên bàn, liếc về mắt thấy nhìn mẹ của mình: "Đáng đời!"

      Phục Linh dường như muốn treo bộ dáng im lặng nhìn trời, đây là phụ nữ nhà ai sinh ra trứng? là nhìn thôi cũng tức giận.

      Sau khi ăn xong, Hoa Chân khiêng Phục Linh thẳng lên lầu hai, sau đó ở lúc Phục Linh rầm rì rên rỉ quá hấp dẫn kiều mỵ trong đó, ném giường, liền thẳng ra ngoài.

      " muốn mạng già của tôi hả?"

      Hoa Chân quay đầu lại hí mắt cười tiếng: "Đúng vậy."

      Bộp tiếng, cửa bị đóng lại.

      Nụ cười mặt Phục Linh từ từ tản ra, chưa kịp thở dài tiếng, cửa lại bị người mở ra, liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy mái tóc đen lay láy, tầm mắt dời xuống, Mạnh thiếu gia bưng ly sữa tươi trong tay tới phía trước cửa sổ, sau đó dùng tay mềm mại xinh xắn muốn đỡ mẹ cậu dậy.

      Đỡ lúc lâu, Mạnh thiếu gia vô cùng khó chịu : "Mạnh tiểu thư, con cảm thấy mẹ rất cần giảm béo."

      "Tiểu tử thối!" Phục Linh buồn cười mắng, chỉ thấy Mạnh Vân Tranh đưa sữa tươi tới trước mặt , đưa đến bên miệng của , sau đó chậm rãi nghiêng về đút vào trong miệng Phục Linh.

      "Trước đó vài ngày thầy giáo , sữa tươi rất bổ cho thân thể, mẹ, mẹ uống nhiều chút." xong, lực đạo tay khỏi hơi lớn, sau đó đưa toàn bộ vào trong miệng Phục Linh.

      Chỉ chốc lát, Phục Linh có chút lệ nóng doanh tròng.

      Lúc này mới nhớ tới, hình như bộ dáng con trai của mình bây giờ cũng giống bốn tuổi lắm, lại cực kỳ giống đứa bé mười bốn tuổi nhà người ta.

      Từ sau khi sinh cậu xong, trừ giai đoạn bú sữa, hai mẹ con đều ở chung chỗ, tiếp theo Mạnh Vân Tranh từ từ lớn lên biết , hình như chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của ngừoi mẹ.

      Mà đứa bé, cũng mới hơn bốn tuổi, biết đàn dương cầm, biết nấu cơm, biết làm sandwich, còn có thể dùng dụng cụ y học đơn giản cầm máu chút, mà nhiều năm như vậy cũng nhìn thấy cậu ăn vạ làm nũng qua lần trong ngực .

      "Mẹ, mẹ cần quá cảm động, con đây là sợ mẹ nếu như cẩn thận treo mất, con sống mình rất khổ sở." xong, cởi quần áo người, lộ ra thân thể trắng bóng bò lên giường của Phục Linh: "Buổi tối con ngủ cùng mẹ, lâu rồi con cũng ngủ với mẹ."

      Phục Linh muốn ôm chặt cậu, nhưng cánh tay có sức, đột nhiên cúi đầu thở dài hơi : "Về sau con đều ngủ chung với mẹ , mẹ làm ấm giường cho con."

      "Được." Mạnh thiếu gia chỉ cúi đầu đáp tiếng, nhưng mà mặt cậu lại giương lên nụ cười ấm áp ở trong chăn, giống như là đứa bé lấy được viên đường đầu tiên trong cuộc sống.

      Ly sữa bò này, đưa lỗ!

      Nếu để cho Phục Linh biết ý nghĩ trong lòng Mạnh thiếu gia lúc này, chừng liền ói mấy lít máu, sau đó thăng thiên tìm thần tiên chuyện giáo dục trẻ con.
      Last edited by a moderator: 9/4/15
      Juunidunggg thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Sáng sớm ngày hôm sau, Phục Linh cảm thấy ngực có chút ướt.

      Loại cảm giác này, năm năm đều chưa từng có, nhớ lúc vừa mới sinh Mạnh Vân Tranh, khi còn bé đứa này nghịch ngợm hết sức, thích ăn cái gì, miễn cưỡng nhét đồ ăn, cũng ăn, Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn‿ tửđinh‿hương vì vậy tạo thành hậu quả Phục Linh bị trướng sữa mỗi đêm.

      Mỗi buổi tối đều bị đau nhói và ướt át ngực làm tỉnh, sau đó vẻ mặt buồn bực dọn dẹp.

      Chẳng lẽ tại chỉ phổ biến dì cả tháng tới thăm lần, trướng sữa cũng cách bốn năm tới lần?

      Sau đó, liền tỉnh lại, nhìn thấy chân Mạnh thiếu gia gác cực kỳ trâu bò hổ báo, sau đó ôm bộ ngực của ngủ thoải mái ấm áp.

      Đứa con nhà mình, ăn chút đậu hũ cần gấp gáp, nhưng vì sao mặt cậu muốn nước miếng ở ngực ?

      "Mạnh Vân Tranh ——" Tiếng gào thét rung trời.

      Mạnh thiếu gia thức tỉnh từ trong giấc mộng, vẻ mặt mê mang: "Cái gì?"

      Đây rốt cuộc là vì sao? Sáng sớm phải học đánh thức cậu làm gì?

      "Con mẹ nó, con là cái gì sao??? Ai bảo con ngủ chảy nước miếng ngực mẹ hả?"

      Mạnh thiếu gia thức dậy, sau đó ngồi mờ mịt dáng vô tội: "Có sao? Có sao? có chứ? Tốt lắm, Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn‿ tửđinh‿hương con gọi dì Chân rời giường ra ngoài ăn cơm."

      Trượt xuống cái, lập tức thấy bóng người, Phục Linh cảm thán sâu sắc lần nữa, với loại tốc độ này, thi chạy vượt chướng ngại vật về đích gì đó, tuyệt đối thành vấn đề.

      Đừng tới huy chương vàng nữa.

      Nghĩ muốn rời giường, Phục Linh lại bi kịch phát , toàn thân của mình đều có sức lực, nỗi oán hận Phi Bá nhất thời dâng lên trong lòng, quản khỉ gió mẹ nó người kia chết hay chưa, tự nhiên làm cho thảm như vậy, nếu như có cơ hội, phải bóp nát hai trứng của ta, để giải mối hận trong lòng.

      "Mẹ, mẹ ngây ngô ở trong nhà ha, con và dì Chân ra ngoài ăn cơm, sau đó mang về cho mẹ." xong tiếng, bóng người lại biến mất lần nữa.

      Phục Linh khổ não, Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn‿ tửđinh‿hương hai tay đưa ra, muốn giữ lại, làm bộ dáng thâm tình : "Mỳ Ý cần bỏ hạt tiêu ——"

      biết còn có ai nghe thấy chuyện hay , dù sao lỗ tai Phục Linh cũng chỉ nghe tiếng cửa bị đóng lại nặng nề.

      Biệt thự bắt đầu an tĩnh lại trong nháy mắt, đầu óc Phục Linh cũng tỉnh lại từ trạng thái hỗn độn, sau đó vuốt ngón út của mình, ràng sờ tới vết sẹo cực kì dữ tợn.

      Vết sẹo này, là trong khoảnh khắc được Hoa Chân cứu năm năm trước kia, bị tảng đá bay tới đánh trúng, tảng đá hình tam giác bay lên trực tiếp cắm vào trong thịt , ràng thấy chỉ là vết thương , lại mất rất nhiều hơi sức mới lấy tảng đá ra được, sau đó tạo thành vết sẹo dữ tợn này.

      vuốt ve ở phía , nếp nhăn ràng, vẫn còn cục sưng như trước, lòng của đột nhiên co rụt lại, sau đó bắt đầu đau nhức.

      Những năm này, vẫn luôn suy nghĩ, tra kiện suýt nữa làm cho bỏ mạng lúc trước, nhưng dám, có số việc bị che phủ chưa chắc phải chuyện tốt, nếu vết sẹo cũng khép lại, ngộ nhỡ mở cái hộp chân tướng ra là con dao bắn ra, cắt vết thương kia ra vậy nên làm thế nào?

      hay là càng đau, hoặc là đến chết lặng.

      nhìn ngoài cửa sổ, tiếng sóng biển vỗ dọc theo ven bờ truyền vào, giống như là ly trà ổn định tâm thần,Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn‿ tửđinh‿hương để cho tâm tư của từ từ ổn định lại.

      Nhưng là, trong đầu lại lên bóng dáng người kia rất nét, tên của người đó.

      Đồng Trác Khiêm, Đồng Trác Khiêm, Đồng Trác Khiêm!

      "Đồng Trác Khiêm ——" lẩm bẩm , nhìn thẳng vết thương ngón út: "Rốt cuộc có lừa em hay ?"

      Dường như mỗi ngày đều tự hỏi mình như vậy, nhưng từ đầu đến cuối hỏi ra đáp án, ra dựa theo năng lực của tại, tìm đáp án là chuyện hoàn toàn có thể.

      Nhưng tại sao muốn lùi bước hết lần này đến lần khác, muốn ép mình quên mất?

      Muốn quên, lại quên mất rồi hả? Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nhắn của Mạnh Vân Tranh cực kỳ giống Đồng Trác Khiêm, trong đầu của cũng tự chủ được lên bộ dáng tuấn phong thái nổi bật của người đàn ông năm đó.

      Sau đó bắt đầu đau lòng,Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn‿ tửđinh‿hương lại chưa từng hận qua.

      Đồng Trác Khiêm, dường như trong lòng của vẫn luôn tin tưởng .

      Mà còn , có phải lại cho là chết rồi hay , sau đó cứ bỏ qua như vậy?

      ——

      ", ấy tuyệt đối chết." Giọng kiên định truyền đến từ trong phòng, giọng của người đàn ông tràn đầy từ tính, giống như là khối nam châm làm cho người ta thể kháng cự mà đến gần.

      "Sau khi , tôi từng tới đống phế tích ở nhà họ Đồng, tôi tìm tất cả phần chân tay bị cụt ở còn lại trường, sau đó cầm kiểm tra từng cái, người nào là phù hợp với DNA của Phục Linh,Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn‿ tửđinh‿hương cho nên tôi vẫn luôn tìm ấy."

      "Cho nên, nhất định ấy chưa chết, ấy oán trách tôi, khẳng định cũng hận tôi, cho nên mới trốn tránh tôi, muốn xuất !"

      Người đàn ông dùng giọng khẳng định .

      Người phụ nữ yên lặng ngồi ở xe lăn, mặc sườn xám thêu gấm, tay của bưng ly trà nóng, sau đó nhàng đẩy cửa phòng ra, đưa trà đến trước mặt người đàn ông: "Như vậy liền tìm kiếm chút ."

      "Vậy nơi này liền giao cho , Thịnh Lam."

      "Được."

      Có lẽ sai phái vô số người tìm, mà mỗi ngày mỗi đêm mình ngay ngốc ở chỗ này chờ kết quả, còn bằng chính mình tự tìm, cũng làm yên lòng của mình.

      Mà lúc này đây, lại có người bên ngoài: "Tổng giám đốc, phân bộ ở Italy truyền tin tức đến, Phi Bá bị giết rồi."

      "Cái gì?"

      . .
      Last edited by a moderator: 17/4/15
      dunggg, JuuniThanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :