1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mạnh mẽ: Sếp tha cho tôi đi - Giáp Đồng (133/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: Diễm Diễm
      --- ------ ------ ------ -----

      Chương 127 — Kim Gia kỳ lạ



      “A——”

      Tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, chỉ thấy Kim Gia bắt cánh tay La Hoa Long, sau đó ngắt cái, buông xuống.

      Phục Linh ngơ ngẩn đứng trong tiếng ồn ào, nghe thấy thanh kia giống như tiếng xương cốt vỡ vụn, sau đó toàn thân nổi da gà, giống như toàn bộ đều phảng kháng đứng lên.

      Kim Gia nhìn dáng vẻ La Hoa Long đau đớn thảm thiết, cảm thấy người này là khó coi, sau đó nhíu mày, bỏ .

      Đột nhiên đôi chân đề phòng bị người ta ôm lấy, cánh tay bị Kim Gia đánh gãy trở nên vô lực, lấy cánh tay khác kéo ống quần Kim Gia, làm phía dính vào bụi bậm khả nghi.

      Kim Gia nhướng mày, gương mặt trầm xuống, nhìn đôi tay kia, phảng phất giống như nhìn thứ mình ghen ghét nhất đời.

      “Răng rắc——”

      thanh như vậy vang lên bên tay Phục Linh, sau đó khó khăn quay đầu lại, trong nháy mắt, con ngươi phóng đại, có cảm giác tiếp thụ nổi cảnh tượng trước mặt.

      Theo thanh thanh thuý kia là máu tanh chảy ra, ánh mắt Phục Linh nhìn thấy cánh tay ôm lấy ống quần Kim Gia của La Hoa Long, bị người ta vặn gãy, sau đó tháo xuống.

      mảnh máu me.

      Bây giờ Phục Linh mới biết, ra trong thân thể con người, bộ dáng bên trong cánh tay lại là máu thịt hỗn loạn như vậy, dữ tợn đáng sợ.

      Máu tươi giống đoá hoa mẫu đơn nở rộ, từng mảnh từng mảnh vẩy vào sàn đá cẩm thạch, khúc xạ ra ánh sáng xinh đẹp rực rỡ khác thường, Phục Linh chỉ cảm thấy cả người mình lạnh như băng.

      Từ tới giờ, cũng được xem như là lớn lên trong cuộc sống của công chúa, chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, trong lòng run rẩy, nhưng vẫn kiên trì, kiên trì để thân thể mình run rẩy.

      Đó là loại ma quỷ.

      thể kết luận người đàn ông này là giúp mình, bởi vì lâu trước đây, người đàn ông này cũng giúp La gia, chẳng phải cục diện thay đổi thành tình huống này sao?

      Những người ở nơi này cũng bị làm cho sợ, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn thấy mọi thứ.

      Đó chính xác là ác ma, ác ma máu lạnh vặn gãy cánh tay người.

      “Tôi ghét nhất người khác làm dơ quần áo của tao——" Dứt lời, Kim Gia đạp lên thân thể La Hoa Long, mà chính là giẫm đạp hời hợt như vậy, Phục Linh lại nghe được tiếng xương cốt gảy lìa lần nữa, vậy mà đáy lòng lại thở phào nhõm, cuối cùng Ôn Thần này cũng bỏ .

      Bầu trời đêm được tô đẹp bằng những ngôi sao lấp lánh, chiếu xạ lên thân thể kết hợp giữa màu trắng và màu vàng kim của Kim Gia, có loại xinh đẹp đến tàn nhẫn, bước chân chậm rãi làm cho người Trường An đề phòng từng chút tới ngoài cửa, bỗng nhiên dừng lại, xoay người lại, gõ đầu mình cái, sau đó đôi mắt có ý cười nhìn chằm chằm Phục Linh.

      Đáy lòng Phục Linh đánh trống, đây là muốn làm gì?

      “Tôi phải theo , vợ tôi vẫn còn ở trong bụng .”

      Mẹ kiếp!

      Phục Linh than thở, nhìn người này buồn vui thất thường, cũng giống như đùa, lên, trực tiếp ngang qua Kim ia, người nọ cũng cản , chỉ là sát phía sau lưng .

      ai dám ngăn cản Kim Gia theo sau lưng , sau khi Phục Linh lên xe, lại ngoài ý muốn phát Kim Gia có ở đây, kêu dưng xe, nhìn xung quanh, ngoài ý muốn nghe được giọng của truyền đến từ xa.

      cần tìm, tôi ở chỗ này.”

      Túm! *** túm!

      Phục Linh hạ lệnh lái xe, muốn nhìn cái người ngang bướng hò hét vượt nóc băng tường.

      Mà tốc độ của Kim Gia rất nhanh, tài xế của chạy với tốc độ rất nhanh nhưng Kim Gia cũng bị bỏ lại, có tể thói công phu của đạt tới trình độ cao nhất.

      Cuối cùng, lúc bóng đêm dày đặc, Đồng Trác Khiêm về nhà trước Phục Linh mười phút.

      Hôm nay, cuộc mao hiểm, cuối cùng cũng vượt qua, khong! Gương mặt Phục Linh đột nhiên trầm xuống, quay đàu nhìn Kim Gia sau lưng.

      Mạo hiểm vẫn chưa trôi qua, vẫn còn ở bên cạnh núp trái bom nổ dưới nước, chỉ cần tập trung liền bị nổ thành tro bụi.

      thoáng khi Phục Linh vào cửa, ngay cả cửa còn dám mở ra, mà luucs này. Cửa bị người bên trong mơ, gương mặt Đồng phu nhân có vẻ trách cứ.

      “Bây giờ mới về, nếu xảy ra chuyện gì sao?” Sau đó, tay kéo Phục Linh vào nhà, lúc này mới chú ý thấy Kim Gia sau lưng Phục Linh/

      Đồng phu nhân mờ mịt: “Vị này là——”

      “Tôi là——”

      là Tiểu Kim, bạn con.” Phục Linh quay đầu vội vàng nháy mắt với Kim Gia, cũng biết kẻ ngu này có thể hiểu hay , lại thấy Kim Gia đàng hoàng gật đầu cái.

      “À!” Đồng phu nhân bừng tỉnh, lại nhìn thân trang phục rất vừa mắt của Kim Gia, cười : “Vậy vào nhà ngồi , vào nhà ngồi .”

      “Cám ơn, cần, tôi còn có chuyện, Mạnh tiểu thư, ngày mai gặp lại.”

      “Được.” Tốt nhất là tối hôm nay ngươi liền quên , ngày mai chút đều muốn gặp ngươi.

      Mà Kim Gia ngay thẳng rời như vậy, lại làm trong lòng Phục Linh sinh ra bất an, nụ cười của có chút miễn cưỡng vào, lập tức đóng cửa chặt.

      “Bạn của con lạ lạ.”

      “Là rất lạ.”

      Cửa lại bị người vặn ra lần nữa, trong nháy mắt, sắc mặt Phục Linh tối sầm, quên lúc này là khoảng thời gian Đồng Trác Khiêm trở về nhà, mà lại nghĩ rằng Kim Gia trở lại lần nữa.

      Đồng phu nhân nhìn cánh tay Phục Linh vẫn đặt cửa có nhúc nhích, sắc mặt có chút khó coi, lập tức lên kéo , ân cần hỏi thăm: “Con với Trác Khiêm cãi nhau sao?”

      Phục Linh cũng sửng sốt, đây là đâu, vội vàng trả lời: “ có. . . . . có. . .. .”

      mắt Đồng phu nhân càng thêm quái dị: “Vậy con ngăn Trác Khiêm ngoài cửa làm gì?”

      A!

      Đồng Trác Khiêm ở bên ngoài?

      Chờ hoảng hốt xong, Phục Linh muốn chưởng đánh chết mình ngay lập tức.

      Hôm nay bị cường hào náo loạn, đầu óc cũng có chút chập mạch, rón rén mở cửa, đúng như dự đoán nhìn thấy gương mặt giống như than đá của Đồng Trác Khiêm.

      “Chặn(khoá) cửa làm gì?”

      Phục Linh chột dạ, ngượng ngùng: “ có.”

      “Ăn cơm sao?”

      có.”

      “Vậy em chặn cửa làm gì?”

      có.”

      Ba chữ có, Phục Linh cảm thấy nấm mốc cả ngày nay bị mình ra, trong lòng lập tức thoải mái lên rất nhiều.

      Lúc ăn cơm, Đồng phu nhân cố ý gắp móng heo cho , rất tốt với phụ nữ có thai.

      Hoạt động thời gian dài, Phục Linh cũng cảm thấy đói bụng đến sắp hoảng, trong lòng vui rạo rực chờ Đồng phu nhân mang thức ăn lên, nhưng mà, lát sau, Đồng phu nhân liền bưng nồi canh lớn, cách xa nhưng Phục Linh đều nghe thấy mùi thơm của nó.

      Vậy mà, khi nắp nồi được mở ra, sắc mặt Phục Linh lập tức còn miếng máu!

      Chân heo!

      Cực kỳ giống cánh tay của người.

      Trong phút chốc, ánh mắt Phục Linh giống như tràn ngập trong mảng máu, trong đầu lại diễn ra cảnh tượng gặp phải cách đây lâu.

      Cho dù rất che dấu chuyện mình gặp phải, che dấu cảm giác sợ hãi, nhưng trong nháy mắt này, tất cả sợ hãi trong lòng giống như đồng loạt xông ra, giống như là nguồn suối, sinh sôi ngừng.

      “Hai người ăn , con lên lầu.”

      Nhất định! Lập tức! Lập tức! Chạy trốn!

      Đồng phu nhân vẫn còn ngẩn người, Đồng Trác Khiêm đuổi theo lên lầu, mở cửa phòng, lại nhìn thấy Phục Linh nằm trong bồn tăm,s dùng sức nôn mửa, dáng vẻ vô cùng khổ sở.

      “Lập tức kêu bác sĩ tới——”

      Dang nôn mửa, Phục Linh hồi phục tinh thần lại trong nháy mắt, vội vàng la: “ cần.”

      “Nôn mửa là tượng bình thường khi mang thai, đừng kinh ngạc quá.”

      Đồng Trác Khiêm thương ôm lấy thân thể , ma sát đầu tóc mềm mại, nhàng : “Chờ khoảng thời gian bận rọn qua , liền dẫn em ra ngoài chơi chút, nhìn thấy em bây giờ có tinh thần.”

      Suýt chút nữa Phục Linh oà khóc, nằm vòm ngực ấm áp, ngập ngừng trả lời: “Được.”

      đêm này, Phục Linh ngủ ngon, có lẽ là bởi vì người bên cạnh vẫn ôm , làm cho cảm thấy rất an bình, có lẽ là cảm thấy đôi tay này có thể bảo vệ mình đến cuối đời.

      Vì vậy, cứ ngủ thiếp như vậy.

      Suốt đêm chuyện.

      Ngày hôm sau, sau khi Phục Linh tỉnh lại, bên cạnh trống .

      Phục Linh khỏi lộ ra vẻ mặt mất mác, sau đó rửa mặt chuẩn bị xuống lầu, lại nhìn thấy cảnh tượng quái dị.

      Đồng phu nhân ngồi bàn ăn, mà đối diện với bà là Kim Gia.

      Phục Linh muốn nhìn thấy người đàn ông này, tồn tại đáng sợ, mỗi lần thấy , cảm thấy cả người mình run rẩy.

      “Phục Linh, bạn con tới từ sớm, là muốn tặng quà cho con.”

      Tặng quà?

      Phục Linh cũng có chút tò mò.

      “Mẹ đên phòng bếp chuẩn bị thức ăn, lát nữa ăn điểm tâm.” Vừa xong Đồng phu nhân liền cười vào phòng bếp.

      tới đây làm gì?”

      Kim Gia cười tiếng, chỉ vào cái nồi lớn trước mặt : “Tặng quà cho .”

      Dợi đến khi Phục Linh đến trước bàn ăn, Kim Gia đột nhiên mở nắp nồi, cỗ hơi thở làm người Trường An cảm thấy buồn bực xông vào mũi Phục Linh, làm suýt nữa nôn mửa.

      nhìn đống thịt bốc hơi nóng trong nồi, đột nhiên có dự cảm xấu.

      Cố nhịn cảm giác ghê tởm trong lòng, Phục Linh hỏi: “Đây là cái gì?”

      Kim Gia cũng trả lời, ngược lại biểu diễn ảo thuật lấy ra đôi đũa trong lòng ngực, đưa cho Phục Linh: “ nếm thử rồi biết.”

      Tay cầm chiếc đũa bằng vàng, suy nghĩ của Phục Linh tránh khỏi liên tưởng lại cùng nhau, cố gắng quên mất người trước mắt, làm cho lực chú ý của mình tập trung ở chiếc đũa, làm nội tâm sợ hãi của mình giảm bớt ít.

      Giờ phút này, hy vọng đến cỡ nào, hy vọng Đồng Trác Khiêm ở bên cạnh mình.

      Dù sao chỉ cần ở chỗ nào có , cảm thấy sợ hãi.


      “Đây rốt cuộc là cái gì, , tôi ăn.”

      Quỷ mới biết trong đây có độc hay .

      Bông nhiên, sắc mặt Kim Gia trầm xuống, rất khó chịu đối với câu hỏi đến cùng của Phục Linh, chỉ vào nồi thịt trước mặt hỏi: “Giống như ngày hôm qua phân phó.”

      Phục Linh sửng sốt, lúc nào phân phó sáng sớm đem thịt tới.

      “Vậy ngày hôm qua tôi phân phó cái gì cho ?”

      Kim Gia cười quỷ dị, bất an trong lòng Phục Linh từ từ khuếch tán.

      nhìn Kim Gia ngừng phát ra nụ cười quỷ dị, cảm thấy cả người đều thoải mái, mà lời của Kim Gia cũng vô cùng tàn nhẫn.

      “Ngày hôm qua , Trường An làm thịt tên mập kia để ăn sao?”

      Thình thịch, chiếc đũa tay Phục Linh chạm đất.

      lập tức cảm thấy toàn thân vô lực, sắc mặt trắng bệch, thân thể nhịn được run rẩy, giống như ngẫm nghĩ xem những lời này hay .
      honglak, dungggThanh Hằng thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: tử đinh hương


      Chương thứ 128: Tử vong


      Phục Linh tin.

      tin lòng người có thể tàn nhẫn như thế, có thể phanh thây người rồi nấu thành thức ăn, sau đó công khai đặt ở trước mặt .

      Nhưng tay của cũng hơi run rẩy.

      " ăn , sao ăn vậy?" Kim gia vẫn cười híp mắt nhìn như cũ, giống như có chút hiểu chính người này bảo làm thịt La Hoa Long hầm ăn, mà bây giờ hầm cách thủy xong rồi lại ăn.

      " cút !"

      Bỗng dưng, Phục Linh dốc cạn sức lực rống lên tiếng, sau đó đột nhiên quay người bỏ chạy lên lầu.

      tin.

      Dựa vào nụ cười kì lạ kia của Kim gia, tin rồi.

      ràng biết tính tình người này thay đổi thất thường và cực kỳ biến thái, đáng sợ, còn có cái gì mà làm được.

      Súng!

      nhớ, trước kia Đồng Trác Khiêm từng để khẩu súng ở trong phòng, tại muốn ra ngoài, giết chết tên điên kia, nếu như chết, bị bức đến điên.

      Tất cả đồ bàn đều bị xáo trộn, Phục Linh tìm kiếm giống như mê muội, tìm kiếm ở trong tủ quần áo, ở trong bàn, hồi lâu vẫn chưa tìm được.

      Mà bây giờ dám xuống, sao có thể bốc đồng rống lên tiếng khác thường như vậy, ngộ nhỡ lúc này xuống trực tiếp làm thịt phải làm sao đây.

      Nhưng mà Đồng phu nhân vẫn còn ở phía dưới.

      có chút vô lực mà ngã ở gối đầu, đột nhiên trong mắt lại lên ánh sáng, hình như phía dưới gối đầu có cây súng chống đỡ đầu của , đột nhiên xoay người, lấy gối đầu ra, kéo ra tầng tầng drap giường nhìn thấy súng màu đen kia.

      Phục Linh cầm cây súng lên, tay cũng có chút run rẩy ——

      "A ——"

      Đột nhiên tiếng thét kinh hãi từ dưới lầu truyền lên, trong giọng Đồng phu nhân chứa đựng hoảng sợ và lo lắng.

      Hô to tiếng, Phục Linh mở cửa ra liền xuống.

      Mặc dù trong lòng có chút sợ nhưng vẫn lấy can đảm về phía trước, trong phòng khách trừ chậu thịt làm cho người ta muốn nôn mửa ở bên ngoài có bất cứ người nào.

      Mà trong phòng bếp lại truyền đến thanh đồ đạc rơi xuống đất, làm cho người ta nghe được mà run sợ trong lòng.

      Phục Linh cắn răng cái, sau đó mở cửa ra, hai tay nắm chặt súng liền trực tiếp nhắm ngay người đầu tiên trong tầm mắt: " được cử động."

      Sau đó, khiếp sợ há to miệng, giống như có thể nhét vừa quả trứng gà.

      Đôi tay Đồng phu nhân bị giữ chặt bàn ở phòng bếp, mà đất là món ăn và gia vị bừa bộn chịu nổi, mà bộ dáng Kim gia vẫn cười híp mắt quỷ dị như cũ, nhưng tay phải của lại gắt gao bóp chặt cổ của Đồng phu nhân, khiến mặt của Đồng phu nhân chỉ thoáng liền biến thành màu gan heo.

      Phục Linh hung tợn : " buông bà ấy ra, nếu tôi nổ súng."

      "Tôi thích người khác quấy rầy tôi, rất may, lại quấy rầy tôi, cho nên phải dùng cái chết để chuộc tội."

      "Nếu buông ra, tôi lập tức nổ súng."

      Mắt lạnh của Kim gia nhíu lại rồi : "Đạn cũng thể gây thương tổn tôi được."

      ?

      Phục Linh cười lạnh ở trong lòng tiếng, run rẩy trong lòng từ từ bị ép xuống, nhìn Đồng phu nhân sắp thở thông, cắt ngang suy nghĩ trong nháy mắt, nhắm mắt lại, ngón tay đột nhiên nắm lấy cò súng, sau đó đè xuống ——

      Bùm ——

      Đạn bắn ra, Phục Linh dường như ngửi thấy mùi khói thuốc súng nhàn nhạt.

      Nhưng cuối cùng sau khi tiếng súng kia vang lên, đúng là chút thanh khác nữa.

      Phục Linh hơi mở mắt, lại khó tin há to miệng lần nữa, trợn tròn cặp mắt.

      "Khụ khụ ——"Tay Kim gia bỗng nhiên buông Đồng phu nhân xuống, bởi vì thiếu dưỡng khí nên Đồng phu nhân yếu đuối nằm ở đất ho khan ngừng.

      Mà ở giữa ngón tay Kim gia ràng kẹp đầu đạn tròn màu vàng, trong nháy mắt đó Phục Linh suýt nữa muốn thét chói tai ra ngoài.

      Mẹ nó đây là quái vật sao?

      " —— chọc giận tôi rồi." Kim gia bình tĩnh xong, sau đó đôi tay đặt ở bên quần khảm giấy mạ vàng, từng bước từng bước về phía Phục Linh.

      Phục Linh tự chủ được lui về phía sau.

      Sau đó thể lui được nữa, rốt cuộc chống đỡ dọc theo mép cửa.

      Kim gia theo cửa bị Phục Linh mở ra nhìn sang, chỉ vào chậu thịt bàn : "Hôm qua cảm thấy những lời kia rất có lý, vì vậy, kêu tôi đem tên mập mạp kia làm thịt hầm, tôi liền làm theo, nhưng lại ăn, mà bây giờ, tôi cũng chỉ là dọn dẹp người quấy rầy tôi nên đáng chết, thế nhưng vọng tưởng dùng vật này để đả thương tôi, xem ra chúng ta cũng phải là châu chấu cùng sợi dây."

      Phục Linh có chút thấp thỏm lo âu, dường như biết là người ở trước mắt này tính toán cái gì.

      Mà từ trước đến giờ chỗ ở của nhà họ Đồng đều canh gác rất nghiêm ngặt, vào giờ phút này trừ Đồng phu nhân và Phục Linh bên ngoài, hẳn là người nào xuất nữa.

      Phục Linh có chút nghi ngờ, còn chưa kịp suy nghĩ, phía trước lại truyền đến giọng đột nhiên trở nên lạnh lùng của Kim gia.

      "Vậy tôi, thể làm gì khác hơn là giải quyết , bỏ bớt phiền lòng của tôi ——" Trong phút chốc, bàn tay thon dài da thịt trắng nõn của liền đánh úp tới cổ mảnh khảnh của Phục Linh, trong nháy mắt nắm rất chặt.

      Phục Linh bắt đầu giãy giụa, trong nháy mắt trong lồng ngực cách nào hô hấp được, để cho vô cùng khó chịu.

      Trong lúc mơ hồ, giống như nhìn Đồng phu nhân bởi vì hoảng sợ dữ dội mà té xỉu mất ý thức đất, hình như bốn phía có tiếng xe và tiếng người từ xa đến gần.

      Đạn bay ra khỏi nòng, thậm chí còn xen lẫn tiếng binh khí.

      chút khí cuối cùng trong lồng ngực giống như cũng dùng hết, có gì xuống dưới cả.

      Là muốn chết rồi sao?
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: tử đinh hương

      Chương 128 (tiếp)


      Phục Linh biết, tự cảm thấy ý thức của mình bắt đầu trôi mất từng chút từng chút giống như nước chảy.

      Trước mắt của mảnh sương trắng, trong lúc mông lung, nhìn thấy bộ dạng mình lúc gặp Đồng Trác Khiêm lần đầu, giống như là bóng đêm cũng say, mới để cho trò cười hoang đường này cuối cùng lại có kết quả.

      Sau đó hình ảnh chuyển cái, đây là lúc tìm kiếm trong câu lạc bộ, ném quần của , liền trực tiếp ném vào đầu Tề Phàm.

      ! Là Tề Tiểu Chấn, hình như cũng phải, là Tề Phàm.

      Tóm lại nhớ .

      Cuối cùng, đơn trở lại, mỗi sáng sớm tỉnh lại đều là thân mình nằm ở giường lớn, ở ban đêm người đối với tốt như vậy ấm áp như vậy, nhưng vừa đến buổi sáng liền rời .

      Để cho cũng từ từ bắt đầu giống như oán phụ mất mác.

      Sau đó —— khôi phục lại ý thức, ở giữa sương khói mịt mù và khói thuốc súng, nhìn thấy than thủ Kim gia linh hoạt hãi sợ đạn lấy từng sinh mạng ở trong đám người.

      quay đầu lại, Đồng phu nhân biến mất thấy.

      Nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn dần, sau đó tầm mắt của có thể nhìn được, người đứng ở bên ngoài là Đồng lão gia toàn thân mặc tây trang.

      Thân thể của ông thẳng tắp, cứng cỏi giống như là tùng bách quanh năm ngã núi Trường Bạch, ánh mắt của ông hoặc như là chim ưng sắc bén, lạnh lùng giống như là trong vũng đầm băng lạnh lẽo nhất.

      Mà phía sau ông, hai người binh lính đỡ lấy Đồng phu nhân hôn mê.

      có ai nhìn thấy trốn ở góc phòng, hi vọng có người tới cứu .

      Thời khắc họ cứu Đồng phu nhân , chắc hẳn chính là trong lúc Kim gia gắt gao siết chặt cổ .

      "Nổ tung biệt thự!" Đó là giọng lạnh lẽo của Đồng lão gia, cũng nhìn cái, giống như người xa lạ.

      Lòng của Phục Linh đột nhiên có chút lạnh, ràng mặc quần áo giữ ấm, toàn thân lại giống như run rẩy lên.

      Đồng Trác Khiêm, Đồng Trác Khiêm.

      Sao lại ở đây?

      dám tới gặp em sao?

      Cha của muốn giết em! , phải là có kế hoạch muốn giết em từ trước rồi, chỉ muốn dùng em làm mồi nhử nhân vật khổng lồ phía sau nhà họ La.

      Có mùi khét kéo tới, trong phòng khách to như thế, Kim gia vẫn còn liều mạng ở trong đám người đội cảm tử, nhưng cũng biết có gì đó đúng, muốn lập tức rời , lại bị người đánh tới liên tiếp chặn bước chân.

      Phục Linh cười tiếng, lại cười đến mức có thương tích, lập tức cháy lên ngọn lửa hình như là từ trong lòng của xẹt qua mặt, từ đó lưu lại vết thương vĩnh viễn cũng khép lại được.

      Em còn mực mong đợi, lâu sau nữa, em thuận lợi trở thành vợ của , mà bây giờ đón tiếp em đây, cũng chỉ là cái chết.

      "Oanh ——"

      Tiếng nổ mạnh vang lên, Phục Linh nở nụ cười tươi như hoa ở giữa lửa khói, giống như là đóa mẫu đơn độc tịch mịch nở rộ, rực rỡ ngày xưa thấy, chỉ còn dư lại đơn.

      "Phục Linh ——" Ở nơi xa, có người kêu lên, hình như là thanh xé rách cổ họng.

      Là Đồng Trác Khiêm.

      Nóng rực và đau đớn đánh úp tới, nhưng Phục Linh có kêu đau và gào khóc tiếng, chỉ là hướng ngọn nguồn giọng kia, kêu tiếng, giống như xuyên thấu qua ngọn lửa, xuyên thấu qua khí.

      "Đồng Trác Khiêm, lừa em ——"

      "Oanh ——" Trong nháy mắt ngọn lửa bùng cháy tới đây, tiếng vang liên miên oanh tạc, khiến chỗ ở của nhà họ Đồng trong nháy mắt trở thành đống hoang tàn.

      " có ——" xong câu đó, từ thành phố gần biên giới chạy về, cuối cùng vẫn thể nào cứu được người .

      Phốc hớp, máu tươi từ trong cơ thể lên tới trong miệng, sau đó phun ra ngoài, giống như là mảnh mưa xinh đẹp, nặng nề té xuống.

      Linh hồn giống như bắt đầu u ám, giống như sắp biến mất từ giờ khắc này.

      Dương như trong cơ thể có ngọn lửa, ra sức thiêu đốt chút lý trí còn sót lại ở trong lòng , nhưng tình cảnh ràng như thế, tình cảnh làm cho người ta tan nát cõi lòng như vậy, lại vẫn còn tự với mình, là giả thôi, là nằm mơ thôi.

      Là mơ, vậy nếu như tỉnh lại, sao còn là mơ đây?

      "Lập tức đưa thiếu gia bệnh viện."

      "Tại sao?" Hình như cổ họng cũng khàn khàn rồi, cả người giống như bị rút linh hồn, tư tưởng và thân thể đều ở đây trong ngọn lửa cháy bừng bừng.

      "Tại sao, làm như vậy có thể giết được Kim gia sao?"

      "Nhưng ấy là vợ của con, đứa bé trong bụng là con của con."

      "Trác Khiêm, con còn trẻ, với gia thế của nhà họ Đồng, tuyệt đối thiếu phụ nữ và đứa bé cho con."

      "Tại sao chọn ấy?"

      " ấy rất thông minh."

      "Con tình nguyện là cái kẻ ngu ngốc."

      "Đây là vận mệnh của ấy."

      "Như vậy, từ nay về sau Đồng Trác Khiêm con chút quan hệ với nhà họ Đồng, đây cũng là vận mệnh của con."

      "Khốn kiếp ——"

      Sau buổi trưa, thời gian hai cha con bình tĩnh chuyện cũng có kéo dài lâu, cuối cùng Đồng lão gia nhìn thấy chỉ là sống lưng thẳng tắp của con trai mình, ông vẫn cho là mình có sai như cũ.

      Ông oai phong cả đời, trong quân đội có danh tiếng rất lớn, thể nào bởi vì nhà họ La nổi lên, liền yên thần, bởi vì chính mình từ từ già liền thỏa hiệp, cái ông muốn chỉ là quyền lợi độc nhất vô nhị.

      Mà hy sinh người phụ nữ và đứa bé tính là gì.

      "Thủ trưởng, thiếu gia nơi đó ——"

      "Nó trở về ——"

      ——

      "Tin tưởng tôi, ông ấy muốn làm gì, tôi đều ngăn cản, nguyện vọng của ông ấy, tôi hủy diệt từng cái , ông ấy là cha của tôi, tôi thể giết ông ấy để báo thù cho Phục Linh, mà tôi luôn có thể để cho ông ấy hối hận vì tất cả việc làm hôm nay."

      Đây là lần cuối cùng Bùi Uyên thấy Đồng Trác Khiêm, lời hời hợt kia, từ ngày đó về sau, còn có nghe bất kỳ tin đồn nào về thiên chi kiêu tử, cũng chưa từng gặp qua ấy ở trong quân đội.

      Đồng lão gia cho là hiểu ràng rất nhanh rồi trở về, nhưng từ đầu đến cuối vẫn có.
      JuuniThanh Hằng thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)

      Chương 129: Năm năm sau

      Năm năm sau ——

      Italy, Rome.

      Ánh nắng nhàn nhạt chiếu rọi ở bờ cát, giống như là mang theo tình ấm áp vung vãi ở bốn phía hoặc đứng hoặc nằm thân người.

      Mà lúc này, mắt tất cả sinh vật phái nam bờ cát đều trừng lớn, nhóm đàn ông đeo kính mát ở đây cũng tháo xuống trong nháy mắt, giống như trong chớp mắt đó là thứ vô cùng trân quý xinh đẹp.

      phải phong cảnh, phải đồ vật, mà chỉ là người phụ nữ.

      Đúng, người phụ nữ, người phụ nữ phong tao độc nhất vô nhị.

      Toàn thân dưới của chỉ mặc bikini, chỗ tràn đầy mượt mà mềm mại kia giống như muốn nhảy ra ngoài ngay sau đó, làm cho đàn ông ở đây đều khỏi cau mày suy tư, mà giải đất tam giác dưới bụng này, giống như là hoa túc, làm cho người ta liếc mắt nhìn liền say mê.

      bờ cát phụ nữ gần như đều mặc bikini, nhưng là người nào mặc mà xinh đẹp, rực rỡ, chói mắt như ấy.

      Người phụ nữ mang theo chiếc kính mát lớn, che kín đôi mắt, làm cho người ta nhìn thấy ở dưới kính đen đó là xinh đẹp rung động lòng người như thế nào, mà
      chỉ thấy sống mũi cao thẳng và khóe môi đầy đặn hấp dẫn, cũng làm người ta nổi lên toan tính.

      “Táo bạo!” Có người bất mãn lầm bầm tiếng, mọi người thấy người cũng có thân hình quyến rũ tới, người phụ nữ có khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ, mặc bộ bikini xanh da trời, vóc người như ma quỷ này kết hợp với khuôn mặt tinh khiết, quả muốn mạng của đàn ông.

      Có người hô to tiếng ở đáy lòng, đây là muốn làm gì? Ban ngày đưa tới hai vị siêu cấp mỹ nữ, tối hôm nay về nhà biết tốn bao nhiêu giấy, phải tìm bao nhiêu phụ nữ đây?

      Nhưng làm cho lòng người ta tan nát cõi lòng, chính là đứa trẻ mặc quần đùi siêu nhân màu đen đứng bên cạnh người phụ nữ mặc bikini xanh da trời này, đứa trẻ cực kỳ xinh đẹp.

      Từ chỗ xa như vậy hình như cũng có thể nhìn thấy lông mi của đứa trẻ có màu đen nhánh ở dưới ánh mặt trời, lại như cánh bướm vểnh lên, giống như là Thượng Đế ban cho vật xinh đẹp nhất.

      táo bạo cho tôi xem.” Mỹ nữ đeo kính mát khinh thường hừ lạnh tiếng, sau đó tới với đứa trẻ bên người: “Tranh Tranh, , khỏi phải đập đầu với mẹ con ở nơi này.”

      Bé trai gọi là Tranh Tranh lập tức dùng tay trắng nõn đặt lên tay mỹ nữ đeo kính mát, sau đó cầm kính dành riêng cho mình từ ghế nằm lên rồi đeo kính lên: “ thôi, vợ đại nhân.”

      Khóe miệng người phụ nữ ở ghế đột nhiên co giật, người xung quanh ngã xuống mảnh.

      Mà mỹ nữ đeo kính mát cười cười, sau đó ôm lấy đứa bé: “Mạnh Vân Tranh, đây là ai dạy con hả?”

      “Tối ngày hôm qua mẹ xem phim Hàn, là đập người sầm sầm, nghe xong những lời này liền ngủ mất, ngay cả cơm cũng có nấu cho con ăn, may mà con tự mình tìm thấy mấy hộp đá bào lớn ăn cho đỡ thèm.”

      Người xung quanh cũng cau mày lên đầu, khỏi nhìn người phụ nữ mặc bikini màu xanh da trời này nghiêm túc hơn mấy phần.

      “Chỉ là may mà mẹ còn có lương tâm, ngủ thẳng đến nửa đêm đột nhiên mộng du, tới tủ lạnh cầm sandwich, sau đó gọi con tỉnh dậy, hai mắt vẫn nhắm, tay cầm sandwich, dì Chân, quá đáng sợ, con muốn ngủ cùng với dì.”

      Mỹ nữ cầm kính mát lại, ánh mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ : “Mạnh tiểu thư, có thể mặc kệ chính , nhưng nếu như mặc kệ con nuôi của tôi, tôi liền dẫn bé chỗ khác.”

      “Xin cứ tự nhiên.”

      Sau đó, liền ngủ thiếp ở ngay dưới bầu trời đầy nắng rực rỡ này.

      Người phụ nữ quay đầu nhìn đứa bé, đứa bé bất đắc dĩ buông tay ra.

      chết .” Có người hung ác để lại câu , sau đó liền mất.

      Đôi mắt vẫn nhắm lại của người phụ nữ đột nhiên mở ra, gương mặt thanh thuần xinh đẹp này, chính là Mạnh Phục Linh thiếu chút nữa mất mạng trong vụ nổ năm năm trước.

      Giữa vụ nổ năm năm trước, ở trong lửa cháy hừng hực nhìn thấy Đồng Trác Khiêm chạy đến, biết đó là loại cảm nhận như thế nào.

      cho là mọi người nhà họ Đồng xem là người mình, cho nên nguyện ý tin tưởng lo lắng vì bọn họ, chỉ là cuối cùng đổi là chỉ là ánh mắt lạnh lẽo còn có cái chết mất cận kề.

      Trong vô số ngày đêm, ở dưới đêm tối đen, nuốt từng giọt lệ chảy xuống ngược trở lại.

      Ở thời điểm mảnh chỉ treo chuông, là Hoa Chân cứu , khi đó, đúng lúc Hoa Chân và Lạc Lịch vào tới chỗ ở của nhà họ Đồng, bởi vì Hoa Chân có chút nợ cũ cần tính toán với Kim gia, cho nên do thám biết ở chỗ nhà họ Đồng liền tới đây, khéo lại gặp màn này.

      Mặc dù chết, nhưng dư vụ nổ mạnh cắt đứt xương, đứa trong bụng thiếu chtu nữa cũng còn, may mà Lạc Lịch tìm bác sĩ nổi danh nhất thế giới tới, cứu chữa cho , cho nên trong vòng mấy tháng cuối cùng của thai kì đều vượt qua ở trong bệnh viện, chưa từng ra ngoài bước.

      Phục Linh từng cho rằng người hoạt bát hiếu động, tuyệt đối nhịn được muốn ra ngoài, nhưng mà có, rất an tĩnh ở trong bệnh viện vượt qua thời gian mang thai cuối cùng.

      Sau đó sinh vào buổi sáng.

      bé trai.

      đặt tên bé là Mạnh Vân Tranh, có ý nghĩa gì, chính là rất dễ nghe.

      Ban ngày phơi xong rồi tắm nắng, Phục Linh thoạt nhìn rất có tinh thần ăn bữa ăn tối với Hoa Chân, liền về chỗ ở bây giờ của mình trước.

      Tranh Tranh ngủ rồi, cũng là Hoa Chân yên tĩnh ôm bé, (HC) từ từ bị Lạc Lịch làm xúc động, sau đó cởi bộ quần áo kỳ lạ này ra, nhưng có số việc nên làm vẫn phải làm.

      Bởi vì quá mức nhàm chán.

      Mà Hoa Chân có thể làm, cũng chỉ là giết người mà thôi.

      Thay quần áo xong ra, lại thấy Phục Linh mặc quần áo hộp đêm xong, bộ váy màu đen bọc lấy dáng người có lồi có lõm của ấy, giống như là hoa túc có độc trong đêm tối.
      Last edited by a moderator: 20/3/15
      Thanh HằngJuuni thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)

      Chương 129:-(tiếp)


      Việc đời thay đổi nhiều năm như vậy, người phụ nữ đơn thuần trái tim trong sáng cuối cùng biến mất vào năm đó, biết ấy bị thiêu đốt hoàn toàn ở trong cuộc hỏa hoạn đó, năm năm này ây vẫn tự tê liệt chính mình để trải qua.

      Phục Linh huýt sáo hơi: " thôi."

      xe thể thao Lamborghini số lượng giới hạn của mình, di chuyển thành đường cong xinh đẹp ở trong đêm quá ồn ào.

      Sau nửa giờ, xe dừng lại ở hội sở giải trí nổi tiếng nhất Italy, nhìn thấy chiếc xe nổi tiếng dừng lại, em trai ở bãi đậu xe lập tức tiến lên chào hỏi, trong nháy mắt nhìn thấy cửa xe mở ra kia, dường như nước miếng đều chảy ở mặt đất, xem ra rất choáng váng.

      "Xoa nước miếng của cậu ." Phục Linh buồn cười , sau đó sống lưng thẳng tắp, cổ ưu nhã đứng thẳng thành độ cong duyên dáng, sau đó uốn cong, nhếch môi cười, quyến rũ chúng sinh.

      "Tiểu thư, xin hỏi có đặt phòng trước ?"

      Phục Linh mở khóe miệng điên đảo chúng sinh cười tiếng: "Tôi muốn ngồi ở đại sảnh chút, làm phiền dẫn tôi ."

      Nhân viên phục vụ nhất thời bị mê hoặc tìm được phương hướng, lập tức gật đầu cái liền dẫn Phục Linh tới đại sảnh.

      Nhìn xung quanh nơi này cái, Phục Linh khỏi chép miệng.

      hổ là chỗ ăn chơi nổi tiếng nhất Italy, khắp nơi đều lắp đặt thiết bị giống như hoàng cung, thủy tinh giẫm ở dưới mặt đất này là từng viên được khai thác ở Nam Phi, mà từng cái đèn trang trí trần nhà đều là kim loại hiếm và kim cương ghép lại mà thành, nhìn cả phòng này, Phục Linh khỏi phỏng đoán, rốt cuộc người sau lưng này *** có nhiều tiền mới có thể làm ra nơi biến thái như vậy.

      Đến rồi!

      Nhân viên phục vụ kéo cửa đại sảnh ra, sau đó khom lưng mỉm cười: "Tiểu thư xinh đẹp, chúc chơi vui vẻ."

      Phục Linh cười duyên tiếng, sờ soạng da mặt ta cái, sau đó móc ra mấy tờ tiền giấy từ trong ví đặt ở túi trước ngực của ta: " đẹp trai, làn da của tốt ."

      Chờ thời điểm hồn nhân viên phục vụ tỉnh lại từ cú chạm dịu dàng mềm mại như xương, thấy bóng dáng của Phục Linh, sau đó mới tránh ra.

      Phục Linh gọi ly Kaz Blues rồi đường hoàng ngồi xuống ở quầy bar như vậy, nhìn mọi người phía dưới.

      Lúc chợt, nhạc càng lớn thêm, Phục Linh cũng bắt đầu chuyển động theo, mà biết từ lúc nào, DJ sân khấu đổi thành Hoa Chân, người phụ nữ kia phải là người, cái gì cũng biết, nắm bắt cái gì tới cái gì, xem ra có lúc làm cho người ta cực kỳ khó chịu.

      Hoa Chân cho Phục Linh ánh mắt, Phục Linh hiểu gật đầu, tiếp tục đong đưa thân thể.

      Cửa chính đột nhiên bị đám người áo đen mở ra, người đàn ông mặc áo khoác màu đen, đỉnh đầu đội mũ hiệp sĩ, thoạt nhìn dáng vẻ vô cùng thân sĩ, nhưng điều kiện tiên quyết là bạn phải bỏ qua khí thế mãnh liệt và ánh mắt trầm của người đàn ông này.

      "Quá ồn rồi!" Người đàn ông kia đột nhiên nhàng ra.

      "Bùm ——" tiếng súng đột nhiên vang lên ở cao, tất cả mọi người dừng động tác lại, tiếng nhạc cũng dừng lại, nhưng lại có người vẫn điều khiển nhạc ở chỗ cũ, đó là Hoa Chân.

      Mà còn có người nhảy say sưa, đó là Phục Linh.

      Ở đây cũng có người có thân phận địa vị, nhưng lại thay đổi sắc mặt trong nháy mắt này, giống như là nhìn thấy ma quỷ.

      Người đàn ông nhìn lại có thể có người nhìn nhìn , tức giận nhất thời mọc lan tràn, cầm lấy súng từ trong tay thủ hạ liền trực tiếp hướng về phía Hoa Chân điều khiển nhạc, mà trong nháy mắt đó, Hoa Chân quay đầu, mị hoặc cười tiếng, giống như là mẫu đơn nở rộ, ở mảnh xinh đẹp trung độc lĩnh phong tao.

      Người đàn ông chấn động, đột nhiên cười nhan hiểm, báu vật, nhưng nỡ giết.

      Mà đầu súng của lại chuyển hướng tới Phục Linh, chỉ thấy được khuôn mặt giống như mị hoặc vô biên, dáng người quyến rũ, còn có điệu nhảy giống như ma nhập này.

      Người đàn ông cười cười, sau đó bỏ súng xuống.

      cảm thấy hôm nay tới nơi này, cũng coi như lãng phí thời gian, bằng làm sao có thể gặp được hai báu vật này.

      khí lạnh lẽo hình như từ bốn phía truyền đến, người đàn ông xoay người rời , chỉ để lại lời nhàn nhạt: "Đưa các ấy đến trước mặt tôi."

      "Vâng!"

      Cửa chính lại bị người ta cung kính kéo ra, người đàn ông rời trong nháy mắt.

      Sàn nhảy khôi phục lại tiếng ồn ào trong nháy mắt, chờ khi người áo đen qua, thấy bóng dáng của Hoa Chân.

      Còn đối với bọn họ mà , nếu như tìm được hai người người phụ nữ kia biết hậu quả như thế nào.

      Nhưng mà, cũng may, Mạnh Phục Linh vẫn còn ở đó.

      vẫn đong đưa thân thể xinh đẹp ở chỗ cũ, giống như là có dùng hết hơi sức.

      Có hai tay của người đặt ngay ở vai của , Phục Linh khó chịu nhíu mày, sau đó dùng tư thế rất khinh thường đánh rớt bàn tay đặt ở bả vai , sau đó dừng khiêu vũ lại, xoay người nhìn nhóm người khách mời mà đến trước mắt này.

      " đẹp trai, tìm tôi có việc gì sao? Hả?"

      . .
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      Thanh HằngJuuni thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :