1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mạnh mẽ: Sếp tha cho tôi đi - Giáp Đồng (133/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 123: quá mệt mỏi

      Trường An nhìn gương mặt đẹp đẽ của , trong đôi mắt chứa đầy ngọn lửa thiêu đốt tình cảm, hạnh phúc xảy ra bất chợt, cảm giác triền miên xông thẳng vào trí óc của .

      Nhớ lại khi đó, cũng vì vậy mà theo ta.

      Đáy mắt Lạc Sâm lên vui sướng, hơi ấm mãnh liệt đánh thẳng vào Trường An, bao phủ khắp người

      Chỉ có buổi tối như vậy, phảng phất như tồn tại rất lâu.

      Ánh trăng xấu hổ trốn vào trong đám mây, ngôi biệt thự sau lưng sóng biển, cứ như có ca khúc lãng mạn phát lên…

      Sáng sớm ngày hôm sau, Trường An mờ mịt tỉnh lại.

      Toàn thân quần áo, dấu vết xanh tím khắp người, cái eo đau đớn và đôi môi khô ráp.

      rời khỏi giường, vào trong phòng tắm, tấm gương bên trong phản ánh phần ngực bị dấu màu hồng bao trùm lấy.

      Sao ấy có thể cắn như vậy chứ?

      Nghĩ đến nhiệt tình đầy cuồng dã của Lạc Sâm vào tối hôm qua, Trường An lại đỏ mặt, nhanh chóng vệ sinh xong rồi mặc quần áo ăn cơm.

      Cánh cửa được ai đó mở ra, Lạc Sâm mặc đồ bộ ở nhà bưng bữa sáng đến cho .

      Sắc mặt Trường An lại hồng lên, nhớ lại hình ảnh cấm trẻ em nhìn vào đêm qua, bỗng dưng giật mình, hoàn toàn có mặc đồ, tại giống như con thỏ rất sợ hãi, trong chớp mắt, chui vào trong chăn, che đậy cơ thể mình.

      Bên ngoài tấm chăn có tiếng cười sang sảng vang lên, phía đầu Trường An đột nhiên có sức lực khá mạnh, biết là Lạc Sân muốn kéo chăn ra, cương quyết nắm lấy góc chăn nhịn thua.

      “Em làm gì vậy? Ngột ngạt khó chịu sao?”

      ra ngoài…” Bên trong chăn vang lên tiếng rầu rĩ của , giống như giọng của trẻ con đùa giỡn.

      Ngay lúc Trường An nghe thấy thanh gì nữa định thả lỏng cảnh giác chăn đột nhiên bị kéo mạnh ra, cứ khỏa thân như vậy mà xuất trước mặt Lạc Sâm.

      Trường An kinh ngạc, vô cùng xấu hổ, nhanh chóng lấy tay che lại bộ phận quan trọng, muốn nhưng lại nên lời.

      Lạc Sâm nhìn dấu hôn người vô cùng hài lòng, đáy mắt xuất kiêu ngạo nhưng đầy ý cười, bộ dáng đắc ý cứ như vừa sáng tạo ra tác phẩm nghệ thuật nào đó, còn về phần Trường An ngượng ngùng che phủ lấy cơ thể .

      Cảm giác này khiến Lạc Sâm bất ngờ hôn , như muốn nuốt sống lấy Trường An, ý thức cuối cùng chìm theo nụ hôn ấy…

      Màn nóng bỏng triền miên nữa lại bắt đầu, cả hai giằng co với nhau lâu mới kết thúc.

      Sau khi xong việc cần làm, tinh thần Lạc Sâm phấn chấn mặc quần áo vào, đem bữa sáng đến cho Trường An, lại thấy này ngủ say, ngủ rất say.

      “Dậy ăn sáng em.”

      Trường An đáp lại, quay người tiếp tục ngủ.

      Trải qua trận chiến như vậy, vùng eo đau đớn nay dường như là muốn đứt lìa ra làm hai.

      Có trời mới biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ tối hôm qua đến hôm nay, người đàn ông vừa nhìn dường như liên quan đến khói lửa nhân gian này lại muốn bao nhiêu lần.

      Đáng sợ nhất là, ràng tiêu hao rất nhiều năng lượng, mà bây giờ nhìn giống như có việc gì…

      “Dậy , ăn sáng xong rồi ngủ tiếp.”

      Trường An thèm quan tâm đến , kéo chăn qua đầu, ngủ tiếp.

      Bây giờ ngoại trừ ngủ, ngay cả đầu ngón tay cũng muốn cử động.

      Lạc Sâm thấy như vậy, biết là mệt mỏi, như con mèo cuộn tròn thân mình vùi trong chăn, thấp giọng cười cười, : “Sáng sớm là khoảng thời gian người đàn ông có tinh lực mạnh nhất, nếu em chịu ăn sáng, sợ phải tiếp tục công việc vừa rồi…”

      Trường An bỗng nhiên ló mặt ra khỏi chăn, sau đó mở mắt, cảm thấy bây giờ là bi thương, nằm ở giường, uể oải : “Em ăn…”

      Sau đó, Trường An ăn, nhìn ý cười trong mắt Lạc Sâm mà ăn từng muỗng từng muỗng, nhanh chóng ăn xong rồi chui vào chăn, ngủ!

      Nhìn dáng vẻ đầy phòng bị của , Lạc Sâm buồn cười lắc đầu, bưng cơm thừa ra ngoài.

      Mà cũng trong tích tắc đó Trường An chìm vào giấc ngủ.

      Thứ lỗi cho , là quá mệt mỏi…

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------

      Khi Trường An tỉnh lại là lúc mặt trời lặn, thầm phiền muộn, biết bản thân lại có thể ngủ nướng như vậy, ngủ lúc mà tới bây giờ, lúc sáng ăn cơm mà do ăn rất nhiều nên giờ cũng thấy đói, chắc là Lạc Sâm cũng biết điều này nên bắt ăn nhiều, đói bụng mà nghỉ ngơi nhiều chút.

      Mặc quần áo xong, Trường An mang dép rồi ra ngoài, lúc xuống cầu thang thấy trong biệt thự có người nào, yên lặng cách lạ thường.

      Thấy tấm thiệp mời màu đỏ nằm bàn, tấm thiệp được thiết kế rất tinh tế, Trường An nhìn cái thích, xung quanh có người, tuy là tò mò nhưng cũng mở tấm thiệp ra xem là ai, vào phòng bếp tìm đồ ăn.

      Đột nhiên có nhiều tiếng bước chân vang lên, đáy lòng Trường An hoảng hốt, ra
      ngoài, thấy rất nhiều phục vụ bưng rất nhiều khay, trong khay có rất nhiều đồ ăn mỹ lệ, sau đó đặt từng món lên cái bàn dài.

      , lúc chưa thấy mấy cái này thấy đói, nhưng trong giây phút thấy được mỹ thực, mới phát bản thân mình đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi.

      Vừa đảo mắt thấy nụ cười như con hồ ly của Lạc Sâm.

      Phục vụ lại lục đục ra ngoài, căn biệt thự trống rỗng chỉ còn lại hai người họ.

      “Đói bụng chưa?”

      Trường An thành gật đầu, sau đó tìm chỗ ngồi xuống, nhưng động đũa.

      Theo lý thuyết, Lạc Sâm phải ngồi ở chỗ chủ tọa, nhưng lại ngồi kế bên Trường An, tay vòng qua eo , kéo đến gần, đặt ngồi đùi mình.

      Trường An có thói quen này, bị kinh sợ, Lạc Sâm cười cười cầm đũa lên, gắp miếng thịt nướng đưa đến trước mặt .

      “Nếm thử xem, biết em quen ăn đồ tây, nên mời đầu bếp Trung Quốc đến nấu.”

      Trường An nghe thấy rất cảm động, ngoan ngoãn mở miệng, cắn miếng thịt nướng vào miệng.

      Cơm nước xong, Trường An mới nhớ tới tấm thiệp mời bàn, chỉ vào nơi có tấm thiệp : “Người khác đưa thiệp mời cho hãy cất kỹ, đừng có đánh mất, như vậy có vẻ tôn trọng người ta lắm.”

      Lời này, hình như giống người vợ khuyên dạy người chồng hiểu chuyện.

      Lạc Sâm lại mỉm cười : “Em chưa xem?”

      “Đồ của , em đụng tới tốt hơn…”

      Lạc Sâm thấp giọng cười cười, hình như tâm tình rất vui vẻ, đứng lên, đến cái bàn cầm thiệp mời đưa cho Trường An : “Em xem .”

      Trường An mờ mịt cầm lấy nó, mở ra, trong nháy mắt liền nở nụ cười vui mừng.

      “Đồng Trác Khiêm và Phục Linh muốn kết hôn?”

      Lạc Sâm gật đầu, “ người Phục Linh có virus lại mang thai nên Đồng Trác Khiêm hận kết hôn ngay được, cho nên bây giờ có thể rồi.”

      “Vậy ?”

      “Cái này phải xem em có hay ?”

      Trường An sửng sốt, “Cái này liên quan gì đến em?”

      “Nếu em muốn theo em , nếu em , cũng phải loại người thích giúp người khác góp vui, đương nhiên là .”

      làm sao có thể chứ? Trường An thầm trong lòng, Phục Linh là người bạn mà cả đời này coi trọng, nếu thể nhìn Phục Linh và Đồng Trác Khiêm nắm tay nhau cùng vào lễ đường an tâm, nghe Lạc Sâm những lời này, lập tức nóng nảy, “Em chắc chắn …”

      thiệp mời ngày 8 tháng 12, mà giờ là ngày 6, cách khác là chỉ còn có hai ngày, thời gian có dư dả gì mấy.

      Bỗng nhiên, Trường An sực nhớ tới, dựa theo thái độ làm việc nghiêm cẩn của Đồng Trác Khiêm, có khả năng chỉ còn hai ngày mới phát thiệp mời, chắc chắn thiệp mời này đến từ lâu rồi.

      Nhưng tại sao Lạc Sâm cho biết?

      Trường An , vì thế hỏi thẳng: “Có phải thiệp mời này đến tay từ sớm?”

      Lạc Sâm gật đầu.

      Trường An cảm thấy tức giận, : “Vì sao với em?”

      Lạc Sâm thành trả lời: “Nếu làm cho em chấp nhận để cùng với , mình , chỗ nào? xem Đồng Trác Khiêm vui vẻ, còn mình đơn?”

      Trường An tưởng chừng xúc động muốn té xỉu, nhất thời đứng dậy lên lầu, phòng bị Lạc Sâm nắm cổ tay, mạnh mẽ kéo vào lòng.

      “Đừng giận.”

      có.”

      thấy em tức giận.”

      “Em có là có.”

      thấy em có.”

      Trường An khó thở, “ có yên hay ?”

      “Em hết giận xong thôi.”

      Trường An biết chiến tranh cùng với người này, vĩnh viễn bản thân có ngày thắng, chuyện nữa, cứ như vậy để mặc ôm, người loại yên tĩnh khiến cảm thấy an ổn.

      Đây là điều trước giờ chưa bao giờ cảm nhận được, cho dù trước kia có Lục Cảnh Sinh sâu đậm đến đâu cũng có cảm giác này, chỉ cảm thấy mọi thứ như gần như xa, mỗi ngày đều sống trong lo lắng và sợ hãi.

      Mà bây giờ lại giống vậy.

      Cho dù tại tức giận, nhưng cứ an tĩnh ở trong ngực , có bất kỳ động tác nào, nhưng vẫn thấy ấm áp vô cùng.

      Được ôm như vậy, giận cũng hết rồi, đột nhiên Lạc Sâm thổi thổi vào lỗ tai , ngứa ngứa kích thích thần kinh .

      chỉ là muốn cho em kinh hỉ, cố ý đặt bàn mà còn xem, thế nào cũng muốn lấy tới mới chịu xem.”

      Trường An rầu rĩ : “Vậy cũng phải trước cho em, Phục Linh và em là bạn bè thân thiết như vậy, em muốn chuẩn bị cho ấy món quà, bây giờ thời gian gấp như vậy, em phải chuẩn bị thế nào đây?”

      chuẩn bị xong hết rồi.”

      ra trong lòng biết như vậy, nhưng như thế chính là mọi quyền quyết định đều nằm trong tay người đàn ông, mặc dù tưởng tượng được, nhưng cho dù có chuẩn bị nhiều thế nào cũng bằng tự tay chọn lựa hoặc làm thứ gì đó.

      Đối với Phục Linh, muốn tùy tiện như vậy
      Last edited by a moderator: 26/1/15
      honglakdunggg thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Gothickat


      --- ------ ------ ---


      Chương 124: Em được hưởng chút ánh sáng của .



      Ba ngày trước, Phục Linh nhận được tin mình sắp sửa kết hôn.

      Nhất thời vừa vui sướng, khiếp sợ, vừa kinh ngạc, vô số loại tâm tình kéo tới, ão não, ão não tại sao ngay cả buổi cầu hôn đơn cũng có, quyết định kết hôn?

      than thở, than thở vì mình sắp sửa vào phần mộ hôn nhân, mỗi lần ngang qua phòng của mình, giống như nhìn thấy cái quan tài.

      vui sướng, vui vì rốt cục có thể lấy Đồng Trác Khiêm, sau đó hai người có thể cùng nhau sống cuộc sống vui vẻ.

      Sauk hi biết được tin tức, mỗi ngày bà Đồng đều nhìn khi than thở, khi cười khúc khích, lát sau lại nhíu mày.

      Bà Đồng rất lo lắng, lông mày dính chặt lại chỗ.

      Vội vàng tìm bác sĩ tâm lý cho Mạnh Phục Linh, kết quả cuối cùng khiến cho Đồng gia khiếp sợ.

      Chứng sợ hãi trước khi cưới!

      Tin tức này truyền tới tôiiTrường An, nghĩ thế nào cũng hiểu, làm sao lại sinh ra nữ nhân điên điên khùng khùng trong kịch Quỳnh Dao vậy, cái gì mà sợ hãi trước khi cưới chứ.

      Đây là tại sao?

      Kết quả là thèm để ý đến ánh mắt quái dị của Lạc Sâm, lập tức thu dọn đồ đạc dẫn Lạc Sâm quay về thủ đô.

      ngày này, khoảng ba mươi giờ trước ngày kết hôn, bên ngoài mưa rơi lác đác, vì thể ra ngoài sân, Phục Linh vô cùng buồn bực tiếp tục đắp chăn vùi ghế sa lon, nằm cách TV mười thước xem ti vi.

      là xem ti vi, ra là ngẩn người, mắt vốn bị cận chút, cách TV xa như vậy làm sao có thể nhìn thấy?

      Mơ hồ nhìn thấy đám phụ nữ tụ ở cùng chỗ, sau đó đánh từng cái bạt tôii, mặc dù khoảng cách xa như vậy, nhưng tiếng bạt tôii kia vẫn rất lớn rất lớn.

      Phục Linh lập tức che mặt, lông mày nhíu lại: "Đau , đau , diễn viên này ăn cái gì để lớn vậy? Cứ để bị đánh như thế sao?"

      ai nghe chuyện, trong nháy mắt Phục Linh cảm trong lòng mình trống rỗng , mỗi sáng sớm tĩnh dậy, chăn bên cạnh vẫn còn hơi ấm , nhưng vẫn nhìn thấy Đồng Trác Khiêm , căn nhà mỗi ngày đều rất yên lặng, trừ bà Đồng chăm sóc có ai khác.

      Trong khoảng thời gian này, Đồng Trác Khiêm cũng bận rộn nhiều việc, có nhiều thời gian quan tâm , cũng thông cảm.

      Nhưng là loại cảm giác này, sắp làm cho hỏng mất!

      Vì vậy, Mạnh đại tiểu thư quyết định, muốn ra ngoài dạo vòng.

      Nhưng là khổ nổi có nơi nào muốn !

      Nhìn trời sắp chiều , vì vậy Phục Linh trịnh trọng quyết định, trở lại chốn cũ!

      Đối với , chốn cũ cũng chỉ có cái bar đó mà thôi .

      Đối với chút kinh nghiệm lần trước, Phục Linh dám mạo hiểm người lén ra ngoài, mà mặc bộ quần áo thoải mái mang đôi giày vảo, dùng chiếc Maserati Đồng gia vừa mua cho ra ngoài cùng với đám vệ sĩ.

      Phô trương như vậy, bà Đồng cũng có lo lắng lắm, liền để Phục Linh , chính mình dọn dẹp chút rồi tìm hàng xóm chơi mạt chược.

      "**! Xe nổi tiếng thế giới thể đùa, tốt!” Phục Linh tự đáy lòng thở dài, mặc dù nhà cũng coi như giàu có, nhưng nhiều lắm cũng chỉ mua chiếc BMW , nhưng bởi vì người cha keo kiệt của mình, đừng tới BMW đến Cherry QQ cũng chịu mua, chỉ có thể tự cầm đồng lương ít ỏi của mình mua chiếc xe chạy bằng điện .

      Đáng giận nhất là, chiếc xe chạy bằng điện quý giá của , lại bị lấy cắp trong đêm gió lớn.

      Tên khốn nào lại biết xấu hổ như vậy chứ, trù cho bất lực.

      Cũng muốn nhớ lại những chuyện hao tổn tâm trí kia , Phục Linh ôm tâm tình vui sướng ngồi xe mới của mình, phiền muộn trong lòng cũng vơi ít.

      Trước đó vài ngày có cảm giác giống như chim bị nhốt trong lồng tre, cả ngày trừ dạo trong sân còn lại là núp ở trong phòng ngủ, mặt cũng dài ra ít, bởi vì vốn rất gầy , bụng mặc dù chính xác mang thai hơn bốn tháng , khi mặc quần áo thể thao thùng thình cũng nhìn ra được.

      Vẫn còn bộ dáng sinh viên đại học thanh thuần như lúc ban đầu, nhưng gần đây, sinh viên đại học có khuynh hướng càng lúc càng lộng lẫy.

      Xe rất nhanh ngừng lại ở trước cửa quán bar, tại là bảy giờ, chính xác là thời gian hoạt động của quán bar, trước kia Tiểu Nhạn thanh lệ từng đứng ở cửa cái đó, bây giờ đổi thành hai mỹ nữ có vóc dáng bắt mắt.

      Xe được hộ vệ lái vào bãi đậu xe, Phục Linh cũng theo, dù sao quán bar cũng là nơi khoe tiền bạc, nếu ra từ chiếc xe xịn, chừng lại trở thành con khỉ bị vây xem.

      Vì lý do an toàn, hơn là khiêm tốn, Phục Linh biết từ nơi nào tìm được cái nón lưỡi trai, trực tiếp vào trong quán bar.

      "Tiểu thư, đợi chút."

      Phục Linh tà nghễ hỏi: "Chuyện gì sao?"

      "Hôm nay sảnh có người bao hết, có thiệp mời thể vào, xin tiểu thư hãy lấy thiệp mời."

      Chết tiệt, vốn ôm tâm tình vui vẻ tới thả lỏng chút, nhưng ngờ lại bị người ngăn ở cửa?

      Trong sách có , phụ nữ có thai tính tình rất nóng nảy, vì vậy, Phục Linh nổi nóng.

      "Tránh ra!"

      Hai mỹ nữ kia cũng là người cao ngạo, nghe thấy câu này bực mình, hơn nữa thấy người này mặc đồ thoải mái như xem phim buổi tối nên rất xem thường.

      Nhìn bộ dạng này, chừng chỉ là bé con còn học, ở trường hay cãi lộn dưỡng thành tính khí nóng nảy, mỹ nữ bên trái hừ lạnh tiếng : " bé à , về nhà , tới nơi này xem náo nhiệt sao?"

      bé ? Phục Linh cười nhạt, là hay là đứa con trong bụng vậy.

      Phục Linh càng thêm nóng nảy, tôiy ngăn trước mặt , có chút kiên nhẫn : "Ngoan ngoãn tránh ra bên!"

      Mỹ nữ tức giận, căm tức nhìn: "Bảo ra ngoài ra , nên ở chỗ này cản trở khách của chúng tôi."

      "Vậy ý của là tôi phải là khách sao?" Phục Linh trầm giọng hỏi.

      " ——"

      "Mau tránh ra, mau tránh ra, đừng cản đường bổn thiếu gia ——" tiếng này, dị thường cao ngạo, giống như hưỡng lỗ mũi lên trời mà chuyện, là kiểu làm cho người khác sinh ra cảm giác chán ghét.

      Mà Phục Linh lại cảm thấy tiếng này có chút quen thuộc.

      "Ôi, Trầm thiếu gia, hôm nay tới sao ? Chị em em ai cũng muốn nhìn thấy " mỹ nữ có vóc người cao gầy ở bên phải, vừa nhìn thấy người kia ăn mặc sang trọng bước tới, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười lên chào đón, bàn tôiy ngọc ngà cứ như vậy mà ôm cổ của tôi, cặp 34E cứ mãnh liệt như vậy đặt ở ngực người đàn ông.

      "Mấy ngày thấy, em lại càng ngày càng mặn mà ——"

      Trong phút chốc, Phục Linh cuối cùng cũng từ hồi ức trở lại.

      Bỉ ổi, ngu ngốc, thiếu đạo đức trùm cuối Trầm công tử.

      ôm ngực xoay người, mặt lạnh cười nhìn Trầm Nghĩa Thành : "Trầm thiếu, lâu gặp!"

      Thanh kia, ràng là tiếng mềm mại nhẵn nhụi của con , nhưng ở trong tôii Trầm Nghĩa Thành, lại giống như ma quỷ tới lấy mạng trong Địa ngục .
      tôi có chút mất tự nhiên ngẩng đầu lên, sau khi thấy được khuôn mặt trắng trẻo như hoa bách hợp của Phục Linh, bộ dáng nhất thời vặn vẹo mãnh liệt giống như gặp phải quỷ.

      "Mạnh Phục Linh ——" thanh la hét rung trời, tức giận trong nháy mắt dâng lên cao, lại phải ráng mà ngăn lại.

      Người đàn bà này, bây giờ chọc nổi .

      "Ôi chao ——" Phục Linh nhàng phản ứng lại, nhưng trong nháy mắt bị tiếng vô cùng mất hồn của mình kích thích cả người nổi da gà.

      "Trầm thiếu, giúp chuyện !"

      Trầm Nghĩa Thành đỏ mặt, nhưng được: " ."

      "Tôi muốn vào, nhưng hai này lại để cho tôi vào, cho nên, muốn nhờ giúp chút."

      "Ai ngu ngốc cho ấy vào?" Trầm Nghĩa Thành rống lớn, mỹ nữ bên cạnh hơi run lên, sau đó chỉ hướng tới tiếp viên khac: "Là Tiểu Lỵ."

      "Ba ——" Tiểu Lỵ còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Trầm Nghĩa Thành sải bước tới, sau đó chút lưu tình tát cái mặt , mặt lập tức xuất dấu tay sưng đỏ, có thể thấy được bị đánh nặng như thế nào.

      "Trầm thiếu ——"

      "Ngươi câm mồm cho bố, cút!" giận rống lên tiếng, Tiểu Lỵ thấy thế cũng dám nhiều lời, lập tức bụm mặt chạy , nước mắt đảo quanh hốc mắt nhìn rất đáng thương.

      Phục Linh thấy thế, cảm thán, là bỉ ổi đáng thương!

      quay lại cười tiếng, sau đó chắp tay sau lưng vào.

      Bên trong quán bar giống như được người sửa sang lại, càng thêm vẻ phồn hoa, cao ngạo.

      lần nháo kịch kia, cơ hồ muốn phá nát quán bar.

      Khu vực giải trí bị hủy, sau đó trong này còn chết người, rất nhiều thiên kim thiếu gia sợ dính phải hối khí, cũng rất ít khi tới chơi.

      Hôm nay sau phen tu sửa của ông chủ, thoạt nhìn giống như trở lại ban đầu, cũng từ từ kéo lại được những thiên kim thiếu gia kia.

      Mà Trầm Nghĩa Thành chính là người trong số đó.

      Từ sau lần gây chuyện ở quán bar đó cũng chưa ra mắt .

      người râu ria, chỉ nhớ thoáng qua, Phục Linh cũng ngây ngốc theo Trầm Nghĩa Thành tới nơi đó bắt chuyện.

      Theo trong lòng người đàn ông hèn hạ bỉ ổi này, vô cùng có khả năng lại báo thù Phục Linh lần nữa.

      Bởi vì mang thai , rượu thể uống, khói thể hít, hát thể lớn tiếng, Phục Linh có cảm giác vô cùng buồn bực, thể làm gì khác hơn là tìm nơi an tĩnh, nhìn những người phía dưới tận tình hòa mình vào nhạc.

      Giờ khắc này, giống như lại lần nữa sống lại những ngày trong quán bar trước kia.

      Trước kia cũng là mặc sườn xám màu tím, trong tay bưng ly, lẳng lặng thưởng thức, mắt lạnh nhìn mọi người trong sàn nhảy ồn ào náo động.

      Mà bây giờ đây?

      Phục Linh muốn khóc.

      Mặc dù là thiên kim tiểu thư, nhưng lại mặc quần áo thoải mái, còn mang đôi giày vải, may nhờ có cái mũ, ai nhận ra .

      Mà duy nhất làm cho người ta ghé mắt nhìn, lại chính là mấy tên... hộ về hầm hố kia.

      Phục Linh cười, cười đến quái dị, Gia, em dường như chỉ hưởng được chút ánh sáng của .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Gothickat


      --- ------ ------ ---


      Chương 125: tôi là con nhóc vô dụng ?



      lần nữa ngồi vào vị trí này, Phục Linh làm thế nào cũng tìm lại được cảm giác trước kia, hộ vệ cũng bị phân phát ở bốn phía, vốn mặc bộ đồ này trở thành tiêu điểm, lại có đám hộ vệ hầm hố vây quanh, càng khiến người ta tò mò.

      Phục Linh nhìn chung quanh, lại phát ra nhìn thấy Trầm Nghĩa Thành, nhất thời cảm thấy có chút quái dị, theo cá tính của vị thiếu gia kia, khi tới những chỗ này, chắc chắn ôm hai ba vào trong ngực mà tình chàng ý thiếp, hận thể lập tức nhào tới làm cái việc loại đó, chẳng lẽ hôm nay trở nên nhanh hơn? Dẫn người ta ra ngoài mướn phòng rồi?

      Có chút hiểu được lắc đầu cái, Phục Linh cảm thấy đàn ông ở phương diện này làm việc rất mau.

      Ngay sau đó, lạnh lùng cười tiếng.

      lúc Phục Linh cho là Trầm Nghĩa Thành mang theo hai ra ngoài làm việc , Trầm Nghĩa Thành lại cẩn thận trốn vào nhà vệ sinh nam, sau đó bấm điện thoại.

      "Gia, con quỷ kia lại xuất ."

      "Ai?" Đầu bên kia có chút ồn ào, sau đó chậm rãi truyền đến tiếng đàn ông.

      "La thiếu gia, ngài quên sao, chính là Mạnh Phục Linh mấy tháng trước gây chuyện ở quán bar——"

      "Mạnh Phục Linh?" Đầu kia đột nhiên vang lên tiếng bén nhọn, nghe giống vịt gọi nhau, dị thường chói tai, nhưng vẫn nghe ra được đầu kia đột nhiên trở nên tức giận: " bé đó ở đâu?"

      " ở trong quán bar đây."

      La thiếu gia hừ lạnh tiếng: "Canh chừng nó, được để nó chạy."

      Trầm Nghĩa Thành sau khi nghe xong nhất thời có chút kinh hãi, trong lòng có chút sợ, sau đó giọng hỏi: "Nhưng La thiếu gia à, ngài quên rồi sao? Mạnh Phục Linh sau lưng còn có ngọn núi lớn đó."

      " ta có núi lớn, chẳng lẽ tôi có sao?" Những lời này rất tự tin kiêu ngạo, khiến cho sợ hãi trong lòng Trầm Nghĩa Thành biến mất còn tăm hơi, lập tức liền phụ họa : "Vâng vâng, La thiếu gia, tôi biết nên làm như thế nào ."

      Chín giờ tối, ồn ào náo động chính thức bắt đầu, Phục Linh lạnh lùng nhìn những người phụ nữ phía dưới uốn éo giống như rắn hổ mang xinh đẹp, còn có người tà mị nụ cười tìm kiếm đàn ông.

      Trước kia cảm thấy những nam nhân này thoạt nhìn còn người nhìn được chút, bây giờ nhìn qua, so sánh với Đồng thiếu gia, ngay cả tư cách xách giày cũng đủ.

      có ý tứ, chừng tại Đồng Trác Khiêm cũng biết ra ngoài, tìm .

      Mau tỉnh, lát nữa lại gặp chuyện may, bây giờ phải thôi.

      Vừa muốn đứng dậy chuẩn bị rời , Trầm Nghĩa Thành cầm trong tay chai rượu quý giá cười híp mắt về phía Phục Linh.

      Có tuồng muốn hát sao?

      Phục Linh nhìn Trầm Nghĩa Thành cười tiếng, sau đó ánh mắt vẫn theo Trầm Nghĩa Thành, cho đến khi ta ngồi xuống ở trước mặt của mình.

      " muốn mời tôi uống rượu?"

      Trầm Nghĩa Thành gật đầu, sau đó mở chai ra rượu, rót cho Phục Linh ly, sau đó đẩy tới trước mặt Phục Linh rồi : "Đây coi như là tôi xin lỗi vì lần trước."

      Phục Linh nhíu mày:"Xin lỗi?"

      Trầm Nghĩa Thành gật đầu: "Đúng vậy."

      Bình tĩnh đẩy ly rượu ra, Phục Linh lắc đầu cái: "Tôi uống rượu."

      Bỗng dưng, sắc mặt Trầm Nghĩa Thành có chút khó chịu : " như vậy là chấp nhận ?"

      Sắc mặt Phục Linh chỉ thoáng trở nên lạnh, nhìn người đàn ông trước mắt này, biết trước kia ánh mắt của mình là mắt heo hay chó lại coi trọng người này?

      Lớn lên, thanh thanh tú tú, coi như cũng khá lắm rồi, về vóc người? thước bảy, vóc dáng gầy gây cảm giác như bộ xương, lần này nhìn thấy Trầm Nghĩa Thành gầy rất nhiều so với lần trước, có lẽ đều do hít thuốc phiện gây nên hậu quả, cặp mắt tiếng động, sắc mặt trong ánh đèn lúc sáng lúc tối, thoạt nhìn trắng bệch giống như là người sống.

      ***, Phục Linh cảm thấy trước kia từng có loại bạn trai giống như thế này, nên mổ bụng tạ tội, bằng thế nào mới làm ... bạn bè cùng những người mến mộ Mạnh Phục Linh thất vọng?

      Hơn nữa tại miệng là tới bồi tội, thế nhưng giọng lại giống như là Mạnh Phục Linh thiếu ta mấy trăm vạn?

      Phục Linh khó chịu trong lòng.

      cảm thấy sáng sớm ngày mai nên thắp hương, coi là coi bói, có phải năm nay nên ra ngoài nhiều hay , bằng vừa ra gặp tên cặn bả gặp phải nguy hiểm?

      Ông trời, người nên chơi như vậy.

      "Phục Linh, tôi lòng muốn xin lỗi ." Thấy Mạnh Phục Linh nửa ngày để ý đến ta, trong lòng Trầm Nghĩa Thành vừa tức vừa oán, hận thể dùng sức nện bình rượu này lên đầu Mạnh Phục Linh.

      Phục Linh nhìn ta, cười xinh đẹp, đẩy ly rượu về phía ta: "Bất kể có nhận hay nhận xin lỗi của , rượu này, tôi uống, cũng thể uống."

      "Mạnh Phục Linh ——" Trầm Nghĩa Thành đột nhiên lớn tiếng, sau đó lại đột nhiên nghĩ đến chuyện La thiếu gia giao phó, lại lần nữa nuốt xuống tức giận, hỏi: " rốt cuộc muốn như thế nào?"

      Trong phút chốc, thần sắc Phục Linh lạnh lẻo, trong đầu nhất thời phản ứng lại.

      Trầm Nghĩa Thành này rất ràng trì hoãn thời gian.

      Theo hiểu biết của đối Trầm Nghĩa Thành, thứ người như thế này ràng chính là những người chịu nổi ủy khuất, bọn họ mang thù, bởi vì có thù oán liền báo tại chỗ, tuyệt vì muốn tiếp nhận hối lỗi của ta, mà chịu ở nơi này bị mắng, lãng phí thời gian ở chỗ này.

      lãng phí thời gian, bằng trì hoãn thời gian.

      lạnh lùng đứng lên, cầm ly rượu hất lên mặt Trầm Nghĩa Thành, sau đó lạnh lùng : "Nếu như có chuyện gì, liền trở về trong chuồng heo mẹ , còn hơn ở đây làm việc vớ vẫn cho người khác."

      Dứt lời, đứng dậy rời .

      Trầm Nghĩa Thành bỗng nhiên cầm chai rượu lên hướng về phía ót Phục Linh đâm xuống, nhưng ngờ lại bị đôi tay có lực chặn lại, kế bên, nhìn thấy đôi hộ vệ áo đen, ánh mắt lạnh lùng như diều hâu nhìn ta, giống như muốn đem ta hủy diệt.

      Trầm Nghĩa Thành khỏi run rẩy cái, cũng chính là trong nháy mắt đó, Phục Linh đột nhiên quay người lại, dùng tư thế vô cùng xinh đẹp, lên gối vào bụng ta.

      Nhất thời tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

      Phục Linh móc móc lỗ tai, rất là tiêu sái : "Thanh này dễ nghe như tiếng hát vậy.”

      chùm ánh sáng lại đột nhiên chiếu sáng cửa quán bar, kèm theo còn có lượng chiếc xe hơi dừng lại trước đó.

      Sắc mặt Phục Linh trầm xuống, cũng cảm thấy những người này tới là ngoài ý muốn, bởi vì đuôi mắt nhìn thấy bộ mặt của La thiếu gia ngồi ở ghế cạnh tài xế.

      Nhìn mất khẩu vị.

      Phục Linh có ý định dừng lại bước chân, vẫn như cũ ra ngoài , khi tới cửa bị người ngăn lại.

      "Mạnh tiểu thư cần gì nhanh như vậy, lâu gặp, chẳng lẽ muốn mời La thiếu gia uống vài chén."

      Phục Linh nheo mắt lại, chút khách khí : " có hứng thú uống cùng ông."

      "Sao?" La thiếu gia nhíu mày, đột nhiên cười lên, con mắt vốn lớn nhất thời híp lại thành hai đường: " đây là muốn giữ mặt mũi cho La thiếu gia tôi?"

      Ông ta cười, Phục Linh cũng cười.

      " ngại, tôi thích ở cùng người nhàm chán, xin nhích mông quý giá của ông ra, tôi phải ."

      "Con mẹ nó biết xấu hổ đúng ?" Vừa xong cái tát đánh xuống, như cũ vẫn là vị áo đen kia ngăn lại, sau đó lạnh lùng bỏ tay La thiếu gia ra, mặt sẳng giọng đứng ở trước mặt.

      "Ông muốn đánh tôi?" Phục Linh rất khó chịu, sau đó cười lạnh ngẩng đầu nhìn La thiếu gia : "Lần trước giáo huấn ông là trò chơi sao?"

      Phục Linh vừa ra, cả người La thiếu gia run lê, tức giận dâng cao.

      Lần ở quán bar kia, là vết nhơ lớn nhất cả đời , ở địa bàn của mình bị người khác bưng được, lại còn bị đánh giống như chó nằm đất, ở trong tù hai tháng mới được ra ngoài, khẩu khí này làm sao nuốt xuống được chứ.

      Vốn theo thế lực của Đồng Trác Khiêm muốn đưa vào trong tù , cả đời ra được cũng là chuyện bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác ai cũng nghĩ tới chính là, cái tên đàn ông có bộ mặt dữ tợn, ngu ngốc này sau lưng lại có nhà họ La chống lưng.

      La thiếu gia bản tính cũng là họ La, gọi là La Hoa Long, họ ở xa của Tư lệnh, mặc dù quan hệ có chút xa, nhưng tóm lại vẫn có quan hệ.

      Theo quan hệ giằng co ồn ào của nhà họ La và nhà họ Đồng, tất cả người có thù với người nhà họ Đồng, đều bị La thiếu gia đưa về trại lính, đây cũng là nguyên nhân tại sao La Hoa Long lại được đón tới thủ đô .

      Sau lưng những chuyện này, tất nhiên đều có người nhà họ La nhúng tay vào.

      Phục Linh cũng cho là, trải qua lần trước bị Đồng Trác Khiêm sửa trị, tên này làm ra chuyện gì nữa, lại quên thế giới còn có những chó đổi được thói quen ăn cứt.

      khoát khoát tay, ý bảo người hộ vệ ngăn ở trước mau tránh ra, sau đó lấy khuôn mặt tươi cười nhìn tới gương mặt tức giận của La Hoa Long, vui vẻ hỏi: " hôm nay muốn chặn tôi ở lại nơi này?"

      "Đúng thế nào?" La thiếu gia cười lạnh tiếng .

      " đánh ngươi ***!" Phục Linh dùng tay chỉ mũi của ta lớn tiếng , sau đó hét lớn tiếng: "Tiểu Đao, đánh bọn họ cho tôi nha ."

      Chỉ thoáng, chỉ thấy bóng người di động, giống như là ma quỷ xuất , tầm mắt của mọi người cũng tập trung vào bóng người đột nhiên xuất như quỷ mỵ.

      Vóc người cao lớn khôi ngô ra, thần sắc sẳng giọng, mi mục tuấn, mang mặt vết sẹo, khiến cho những người phụ nữ tại chỗ này trong nháy mắt như hoa mùa xuân.

      Thẳng tắp thở dài .

      MAN!

      là MAN!

      Người đàn ông lãnh khốc lại thị huyết giống như cuồng phong bạo vũ đánh tới.

      La thiếu gia run rẩy.

      Phục Linh hí mắt, rất là hưởng thụ trạng thái bây giờ.

      bò, cho bò.

      hét, cho hét.

      Chờ bà đây phá tan tự tin của .

      La thiếu gia lại lần nữa nở nụ cười lạnh: " cho rằng tôi đề phòng chiêu này của sao , là người phụ nữ của Đồng Trác Khiêm, chính mình chỉ là con nhóc vô dụng, bên người nhất định có trợ thủ, nhưng có, chẳng lẽ tôi có sao?"

      Phục Linh khóe miệng co quắp, sau đó chỉ mình mặt hỏi: " tôi là con nhóc vô dụng? tôi là con nhóc vô dụng?"
      honglak thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 126 – Đây mới là cường hào (1)


      ***, cho đến nay trải qua bao nhiêu năm? Phục Linh bấm ngón tay tính toán, cho đến nay trải qua hơn hai mươi năm, bắt đầu từ khi từ trong bụng mẹ chui ra ngoài, cũng chưa có ai Mạnh Phục Linh là đồ bỏ !

      Tiểu học, trường trung học đứng đầu thủ đô, trường trung học số 1, du học về, phải người thông minh nhưng làm được tú bà, dạo giữa hàng vạn người muôn màu muôn vẻ.

      Mà chuyện làm cho Phục Linh đắc ý chính là, bắt được con rùa vàng tên là Đồng Trác Khiêm, còn ôm tương lai với tiền đồ sáng lạng, còn có đứa đầu óc thông minh tứ chi phát triển.

      Mà bây giờ, lại có người ăn gan hùm mật gấu, dám Mạnh đại mỹ nữ là đồ bỏ .

      Mày *** dáng dấp lão nương xấu xí, tao có thể nhịn, duy nhất cho phép cái này!

      Nhưng mà Phục Linh tuyệt đối thừa nhận, mình chỉ là tìm lý do để đánh người.

      Ngay lập tức, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào bữa tiệc, rì rào vang dội, chỉ thấy Mạnh tiểu thư vung tay lên, phảng phất giống như nữ tướng quân hạ lệnh cho thiên quân vạn mã giết chết cái người lớn lên bỉ ổi khác thường trước mặt!

      “Tiểu Đao, lên đánh cho bà, lại dám Mạnh Phục Linh bà đây là đồ bỏ !”

      Chỉ thoáng, bóng dáng màu đen thoát ra, trực tiếp tập kích lên mặt La gia, Phục Linh nheo lại ánh mắt, trong đôi mắt từ từ lộ ra bộ dáng đắc ý, chuẩn bị nhìn gương mặt người đàn ông trước mắt thay đổi thành mặt heo!

      Đột nhiên bóng dáng màu trắng loé ra, ở trong phút chốc khi La gia biến đổi sắc mặt, xuất trước mặt ——

      “Oanh——”

      Mặt đất xuất đôi chân, hai người chạm vào nhau làm xuất bốn dấu chân, độ sâu thích hợp để nuôi cá vàng, Phục Linh nhíu mày, rất là kinh ngạc, kinh ngạc vì người đàn ông đột nhiên xuất này có thể đón lấy quyền của Tiểu Đao.

      muốn xem đây là thần thánh phương nào, sau đó ngẩng đầu nhìn sang, hai mắt lập tức sáng lên——

      Cường hào! đúng là cường hào! *** đây mới gọi là cường hào!

      Cái người đứng rành rành ở đó mặc vest trắng và quần tay, vai áo khảm viền vàng, dưới ống quần cũng lấy màu vàng kim tô nhiễm lên cảnh tượng đoá hoa mẫu đơn nở rộ, bắt đầu trải qua ánh mắt thăm dò sắc bén của Mạnh tiểu thư, đó đều làm bằng vàng!

      Nhìn lên , cổ đeo dây xích kim loại gần bằng bàn tay, phía được nạm ít nhất mấy chục viên trân châu Nam Phi, khoé mắt Phục Linh vừa kéo, nhìn ngang nhìn dọc món đồ kia, đều do bậc thầy đứng đầu tạo nên, phí ban đầu cũng hơn mười mấy vạn, có thể nhìn thấy, tơ vàng vẽ viền mắt, màu vàng kim vây quanh lam bảo thạch mà chui, tóc có màu vàng kim giống vậy.

      Phía xem xong rồi, nhìn phía dưới——

      Vừa nhìn thấy cũng sao, quan trọng hơn chính là Phục Linh hít hơi sâu.

      Vàng ròng, ngọc thạch, hồng ngọc, ngọc trai đại dương, kim cương, vô số loại bảo thạch tập hợp thành đôi giày——

      Nếu như tình huống bây giờ phải như vậy, mà là người đàn ông này đường cái, sau đó bị Phục Linh ngẫu nhiên gặp được.

      Cả đời này làm gì khác, người này đâu, liền theo đó, chỉ cần cả người tuỳ tiện rơi hòn đá cũng đủ Phục Linh ăn no ngủ nghĩ mấy đời.

      Trong lòng Phục Linh chua xót, cảm thán, hâm mộ, ghen tỵ và hận thù, trong lúc nhất thời, toàn bộ ấp đến, lấy khí thế hung hăng đánh vào lòng .

      Sau đó nhìn cách ăn mặc của mình, rất là nghiêm chỉnh, cần đề cập đến giá cả.

      thân trang phục và đạo cụ người là mấy vạn tệ, có lẽ so sánh với người đàn ông vàng kim kia—— kém giá cả nhuộm tóc bao nhiêu đâu——

      “Bụng bự tới đây làm gì? Nhanh qua bên kia chơi, đừng cản trở tôi làm việc——”

      Phục Linh vẫn còn suy nghĩ, thình lình bị giọng chói tai của người đàn ông nào đó doạ cho hồi hồn.

      Sau đó cười lạnh nhạt, nội tâm hâm mộ, nhưng mặt là vẻ khinh thường : “Chà chà, vị đại ca này vừa ra khỏi mỏ vàng sao, chói sáng đến nỗi mắt tôi sắp mù luôn rồi.”

      Người đàn ông hoàng kim trừng to hai mắt, chịu nổi những lời này của , lập tức dựng ngón tay, chỉ vào Phục Linh : “Cái bà có chồng này ở đâu tới, liên tiếp kêu ca ca ca ca, tôi có em nào như .”

      Khoé mắt Phục Linh nhàng co quắp, chẳng lẽ đây chính là gặp gỡ đối thủ trong truyền thuyết sao?

      “Tiểu Đao, đánh .” Phục Linh phân phó, chậm nhưng diễn ra rất nhanh, Tiểu Đao cũng biết người đàn ông thoạt nhìn ngu ngốc trước mắt dễ đối phó, lập tức rút chuỷ thủ dấu người mình, dáng người mạnh mẽ nhảy lên, thẳng tắp đâm vào trái tim người đàn ông hoàng kim.

      “Con ruồi, phiền phức——”

      Giọng kia, giống như kiên nhẫn.

      Sau đó, chỉ thấycảnh tượng xuất , làm cho Phục Linh khiếp sợ đến nổi chảy nước miếng.

      Thân thể chứa toàn bộ khí lực xuất , lúc dao găm của Tiểu Đao sắp chạm vào trái tim người đàn ông hoàng kim, chỉ thấy người đàn ông kia lấy khí lực đáng kể vung tay lên, ba cái, Tiểu Đao bị đánh nằm mặt đất.

      Phục Linh xoa trán, ta giọt cái mẹ ruột a!

      Tiểu Đao cũng rất khiếp sợ nằm mặt đất, mới vừa rồi, lúc lấy toàn bộ sức lực xuất kích, người kia chỉ hời hợt vung tay lên, cảm thấy lực đạo mạnh nặng nề đánh vào mình, làm cho thở nổi, mà thân thể cũng mất hết sức lực trong nháy mắt đó, bây giờ, nằm mặt đất, cảm thấy máu huyết toàn thân sôi vào, tay chân cứng ngắc có cách nào nhúc nhích.

      “Kim gia, đó là người phía muốn bắt.” La Hoa Long nhìn Tiểu Đao bị đánh nằm mất, lập tức lên, khúm núm .

      Kim gia nhướng mày, vung tay: “Ông đây động thủ với phụ nữ có thai!”

      La Hoa Long cũng lâm vào khó khăn, nhìn người trước mắt có lực lượng kinh khủng, nhưng thể làm gì ngoài nhắm mắt : “Nhưng mà Kim gia, phía chỉ muốn bắt Trường An, nếu mà Trường An chạy, cũng phải bỏ mặt mũi đuổi theo bắt lại.”

      “Cái rắm!” Đột nhiên Kim gia nhăn mặt, hàm răng cũng nhe ra ngoài, Phục Linh giật mình, tại sao thế giới có thể sản xuất ra người ngay cả hàm răng cũng là màu vàng kim?

      Nhưng mà phải cây, là cả hàm!
      honglak thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: Diễm Diễm
      --- ------ ------ ------ -----

      Chương 126 – Đây mới là cường hào (2)


      Đây là muốn ồn ào gì vậy?

      “Chẳng lẽ Kim gia tao phải nghe lời mày sao? Tao có thể tự với mình, mày cảnh cáo tao hay ?” Mắt lạnh nhíu lại, Kim gia lấy điện áp vạn vôn nhìn về phía La Hoa Long.

      La Hoa Long lập tức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, ngừng lấy ống tay áo lau trán: “ phải, Kim gia, hiểu lầm, phải. . . . .”

      Trong lòng Phục Linh lại nặng nề, bảo vệ bốn phía cũng nhìn thấy gương mặt , bao vây chặt.

      biết tại sao, trong nháy mắt, Phục Linh cảm thấy mình còn hoảng hốt nữa.

      Cái tên Kim gia đó là người có tay chân, có đầu óc, hơn nữa còn tự đại kiêu ngạo, vì người khác chỉ điểm mà gây bất lợi cho .

      Hơn nữa còn có chút, làm cho rất là hưởng thụ.

      động thủ với phụ nữ có thai, Phục Linh cảm thán, mẹ nó, những lời này quá có lý, tôi quyết định sau này đem và Đồng Trác Khiêm làm——em trai lau giày, đặt cùng nơi.

      “Mỹ nữ, phải làm sao bây giờ?” Đột nhiên Kim gia hỏi.

      Phục Linh hoàn hồn trong hoảng hốt, sững sờ chỉ lỗ mũi mình: “Tôi?”

      Kim gia gật đầu.

      Tinh thần Phục Linh rung lên: “Vậy cho tôi về nhà , mẹ chồng tôi chờ tôi về nhà vo gạo nấu cơm.”

      được, thằng mập này thể thả !”

      Đây phải là đùa bỡn bà sao?

      “Nhưng mà, tôi muốn động thủ với phụ nữ có thai!”

      *** còn đùa bỡn bà!

      “Nếu , tôi giúp đánh rớt đứa , như vậy có thể dẫn .”

      *** mày còn tiếp tục đùa bỡn bà !

      Kim gia vừa , lập tức cảm thấy đây là biện pháp tốt, sau đó đứng dậy: “Biện pháp này hay, tôi thông minh, cứ làm như vậy .”

      Bảo vệ lập tức móc súng ra, nhắm ngay Kim gia, người của hai phe chỉa súng vào nhau trong nháy mắt.

      Hai bên tỷ thí, người xem náo loạn ồn ào.

      Tin tưởng lần náo loạn này, bữa tiệc này coi như phá huỷ hoàn toàn.

      muốn làm vậy sao?” Phục Linh che chở bụng mình, đột nhiên buông tay, trực tiếp tới hỏi lần nữa: “ nhất định phải tàn nhẫn như vậy sao?”

      Kim gia sửng sốt: “Chẳng lẽ đây phải là phương pháp tốt nhất sao?”

      “Tốt em !” Đột nhiên Phục Linh kêu lên: “Nếu sớm biết gieo nên tai hoạ như vậy, mặc kệ như thế nào, tôi nhất định phải tìm được cha , kêu ông ta trực tiếp bắn ngươi dính vào tường, tránh cho sua này gieo tai hoạc cho người khác.”

      Kim gia hiểu, hiểu ngôn ngữ cao thâm sâu sắc này, trực tiếp hỏi: “Có ý gì?”

      nhìn .” Phục Linh thấy phương pháp của mình có hiệu lực, chỉ vào bụng mình: “Ở đây có đứa , giống như lúc đầu mẹ vậy, , nếu như lúc đó có người muốn giết như vậy, đồng ý sao?”

      “Tôi nhất định giết .”

      Phục Linh vui mừng, đây đúng là kẻ ngu!

      Sau đó nhàng thông cổ họng tiếp: “Năm nay chồng tôi bốn mươi hai tuổi, tôi mười tám tuổi, chênh lệch khoảng hai mươi bốn tuổi, nhìn dáng vẻ của cũng hơn hai mươi tuổi, lỡ như tôi sinh ra con , chừng khi nó lớn lên, hai người tới bên nhau, còn phải kêu tôi tiếng mẹ vợ, , nhẫn tâm giết vợ của sao.”

      Kim gia suy nghĩ, cảm thấy lời của trước mặt là có lý, nhớ tới trước kia mẹ từng , đời này, ai cũng có thể khi dễ, nhưng được khi dễ vợ mình.

      “Như vậy, tôi nên làm gì bây giờ?”

      Lòng Phục Linh, chết lặng.

      Ngay lập tức liền cảm thấy mấy hôm trước mình xem TV, nhìn thấy ngôi sao nào đó ở chung chỗ với ngôi sao nào đó, mà lúc nam chính học đại học, nữ chính vẫn còn học vườn trẻ, liền như vậy mà ra.

      Phục Linh cảm thấy lệ nóng quanh tròng.

      Lại cảm thấy ông trời sinh ra cái người kỳ lạ này chính là để cứu vớt mình.

      Năm nào cũng có người ngu, nhưng người ngu như vậy, ngàn năm có !

      “Vậy nên xử lý đám ruồi bọ đáng ghét này——”

      Kim gia suy nghĩ lần nữa, cảm thấy lựa chon như vậy là chính xác nhất, vì vậy di chuyển người.

      Sắc mặt La Hoa Long lập tức đen thui, biết đây là truyền hình thực tế hay là đóng phim, giống như tất cả chuyện xui xẻo thế giới đều bị gặp được.

      run rẩy lui về phía sau, trong miệng mấp máy : “Kim gia, quên phía ——”

      “Phía trần nhà là đẹp mắt.”

      “Kim gia, chúng ta bắt——”

      “Bắt thằng mập mạp đó về nhà hầm cách thuỷ, chắc là ăn ngon lắm.”

      Phục Linh cố ý cho La Hoa Long hết lời.

      Bây giờ, điều duy nhất có thể làm chính là lừa dối cái tên cường hào có tay chân nhưng có đầu óc này, để giúp mình chạy thoát.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :