1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mạnh mẽ: Sếp tha cho tôi đi - Giáp Đồng (133/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Gothickat

      --- ------ ------ ---

      Chương 119: Kiếp này là người khác

      119.1


      Trường An chưa bao giờ dùng từ phong hoa tuyệt đại để miêu tả đàn ông.

      Cho dù ta mặc quần áo rách tung toé, màu xanh của quần áo cũng bị bạc màu, khóe mắt người đàn ông hẹp dài, xếch lên cướp hồn người, tóc của hơi ánh vàng, thoạt nhìn giống như vì dinh dưỡng đầy đủ mà tạo thành.

      Chỉ là cái nhìn thoáng qua, Trường An lại cảm thấy tâm tình an ổn chút.

      " xinh đẹp, người trong này là tốt, cứ như vậy mà ném này vào ổ sói." cười , sau đó thèm để ý mà phất tay cái: "Các ngươi tại nghĩ cách ra khỏi phòng này , bằng lát nữa hay đâu."

      Đầu trọc hừ lạnh tiếng, buông Trường An ra, nhất thời làm cho Trường An rơi xuống đất, cuống quít vải bố trong miệng kéo ra, sau đó nhìn tên đầu trọc đùng đùng nổi giận tiến lên.

      "Mày mới vừa cái gì, ngon lại lần nữa!"

      Đầu trọc từng bước từng bước tới , cách người đàn ông càng ngày càng gần, lại đột nhiên bị đôi tay gầy ngăn lại: "Qua thời điểm, được làm phiền lão đại."

      "Cút!" Đầu trọc gầm lên tiếng, vòng trực tiếp đập vào mặt người ngăn đường của , mặt người kia nhất thời sưng đỏ mảng, có chút tức giận bưng kín mặt, nhìn về phía người đàn ông mặc quần áo bạc màu: "Lão Đại, em bị đánh."

      "Sưng lên sao?"

      Người nọ mặc dù thoạt nhìn bốn mươi, năm mươi tuổi nhưng là bị người đàn ông khoảng hơn hai mươi lấy khẩu khí chất vấn hỏi thăm, nhưng lại chút bộ dáng quái dị nào, nghe vậy, ta gật đầu cái: "Chẳng những sưng lên, còn chảy máu."

      "Kia ——" người đàn ông dừng lại chút rồi tiếp: "Vậy đánh ."

      Đột nhiên trận tiếng hô vang ở phòng 502 nổ ra, giống như pháo hoa năm mới, Trường An kinh ngạc quay đầu nhìn những người đàn ông khi nãy còn an tĩnh vùi đầu đánh bài, để ý tới ai, bây giờ giống như ăn phải diêu đầu hoàn, năm người lập tức đứng lên, siết chặt quả đấm nhìn chằm chằm vào tên đầu trọc cùng đàn em của .

      Nhìn đám người trước mặt, đầu trọc khinh thường hừ lạnh tiếng: "Cũng ra ngoài hỏi thăm chút, Trần Cường tao làm sao lại vào đây ."

      Tên đeo mắt kính trong năm người đột nhiên : "Nhịn ngươi lâu, mặc dù ta trước kia là vì cường gian mà tiến vào, bất quá cũng mười năm , tại ghét nhất chính là mấy tên động thủ với phụ nữ ."

      Trường An sợ hãi nhìn về phía người nọ, tội phạm cường gian?

      Tên đó lại nhìn cười hòa ái tiếng làm cho nổi da gà cả người.

      Đây là như thế nào vậy?

      "Nhịn? Trần Cường tao cũng biết cái gì là nhịn!" Nghe tên mắt kiếng như vậy, Trần Cường càng thêm khinh thường .

      "Nếu phải sợ đánh thức Lão Đại, sớm xử ngươi." chậm, nhưng lại động thủ rất nhanh, vừa xong liền trực tiếp động thủ, tay phải mãnh liệt ra quyền, tên đầu trọc cũng phản ứng lại trong nháy mắt, vung lên cánh tay mập mạp.

      Lấy kinh nghiệm nhiều năm, tên mắt kiếng vóc dáng thấp bé này…. ai bất quá vòng ——

      "A ——" đột nhiên tiếng thét chói tai truyền ra từ phòng 502, có người ăn cơm trong phòng ăn, gãi gãi lỗ tai: "Tiếng gì mà lớn vậy?"

      "Hình như là từ phòng 502 truyền tới ."

      "Phòng 502?" người kinh ngạc , sau lại cười cười, coi như chuyện liên quan mà tiếp tục ăn cơm.

      Mà lúc này, bên trong phòng 502 là mảnh hỗn độn.

      Đầu trọc cả người đầy máu nằm mặt đất, khuôn mặt xấu xí hoàn toàn thay đổi, mặt có dấu vết chuyển xương, rất giống bị người đánh nát.

      Hai đàn em của đầu trọc cũng bị người nhét vào khung sắt rút ra được.

      Mà mắt kiếng còn hứng thú đá vào mông hai tên đó.

      Trường An nhìn cục diện rối rắm, có chút thể tiếp nhận.

      "Người đó?" Người đàn ông mặc quần áo bạc màu đột nhiên kêu.

      Trường An nghiêng mặt sang, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào mặt khiến cho khó có thể mở mắt, ở sau lưng người đàn ông là vầng sáng lớn, giống như thần tiên đến từ trời.

      Nhưng điều kiện tiên quyết là bỏ qua quần áo dơ bẩn của .

      "Tôi tên là Trường An." Trường An an tĩnh lên tên của mình.

      "À, tên tệ, đến đây xoa bóp vai cho tôi ."

      Như vậy xong rồi sao?

      Trong nháy mắt đó, Trường An kinh ngạc.

      Giống như trong nháy mắt này, Lạc Sâm đột nhiên hôn lên môi của , kéo trở về làm cho kinh ngạc.

      Trường An tựa hồ trong thoáng chốc trở về tại, sau đó kinh ngạc nhìn môi Lạc Sâm nằm ở môi của cắn mút, sau đó rời , ánh mắt tà mị nhìn .

      "Nghĩ cái gì mà nhập tâm như thế?"

      Có thể cho biết, nghĩ tới sao?

      Khẳng định thể, cho nên Trường An lập tức : " nghĩ cái gì cả."

      "Như vậy ——" Lạc Sâm giống như vô ý thức kéo dài thanh , làm cho Trường An sợ hết hồn hết vía .

      Xe chậm rãi vào trang viên, trang viên trồng nho, mùi thơm ngát theo gió bay vào xe khiến cho người say mê.

      Editor: Gothickat

      --- ------ ------ ---

      119.2

      Tầm mắt nhìn thấy được, là cái nhà kiểu Âu màu trắng thuần, cao như tòa thành, lấy màu vàng kim tô điểm thêm phong cách phục cổ.

      Xe dừng lại, Lạc Sâm xuống xe, sau đó đỡ Trường An xuống.

      Trường An hơi ngẩn ra, nhưng vẫn khéo léo như cũ đưa tay cho Lạc Sâm.

      Động tác của vô cùng tự nhiên, giống như trở lại trong kỉ niệm.

      mặt Lạc Sâm lên nét vui vẻ, sau đó thuận thế cầm cánh tay của đặt lên tay mình, tao nhã bước vào.

      Trường An giống như cơn gió vào tòa thành, khiến cho đáy lòng tất cả mọi người đều rung động, những con nhà giàu, những nafg công chúa, những ông chủ bà chủ đều tập trung vào người đàn ông người Ý quyền lực kéo theo Trung Quốc rạng rỡ vào.

      Có người kinh ngạc, có người vui mừng, nhưng cũng có người khinh thường, có người ghen tỵ, có người cười lạnh.

      Đối mặt với nhiều loại ánh mắt như vậy, Trường An lại thèm để ý chút nào, ở trong lòng cười nhạt tiếng, giống như tự an ủi chính mình.

      Trước kia khi ở cùng Lục Cảnh Sinh, bị người đời coi là tình nhân, những ánh mắt khó chịu như vậy nhìn thấy ít, bây giờ cũng có gì để sợ.

      Môi của hơi khẽ nhếch, cười rất tươi sáng, rất cao quý nhưng cũng rất lạnh lùng.

      quay đầu nhìn về phía khuôn mặt cười của Lạc Sâm, cười nhìn đại sảnh giống như hoàng cung xinh đẹp lộng lẫy, nhìn những thiếu nữ xinh đẹp đồng hành với những chàng thanh niên tài giỏi đẹp trai cười , sau đó, nhìn thẳng về phía đầu bên kia ——

      nam nữ.

      Nam cao ngất đẹp trai, lông mày nhíu chặc, lại tăng thêm chút phong vận mê người.

      Nữ ưu nhã thong dong, nụ cười cao quý, thắng được tất cả các giai lệ.

      Trường An nhìn thấy hai người họ thig rốt cuộc cười được nữa ——

      Thân thể bỗng nhiên bị người ôm lấy, tiếng nhạc vang lên, Lạc Sâm đột nhiên ôm eo của vào trong sàn nhảy.

      Bước chân của chuẩn xác uyển chuyển.

      Bước chân của lại xốc xếch chịu nổi, giống như người bệnh thần kinh đạp lung tung.

      Lạc Sâm vươn người đến bên tai , nóng bỏng : "Tôi thích nụ cười này của em."

      Trường An cứng đờ, nhưng vẫn chỉ tiếp tục cười: "Vậy thích như thế nào ?"

      "Thích khi em ở trong biệt thự của tôi."

      "Vào lúc nào?"

      "Lúc ăn sáng."

      " nhớ lắm."

      "Khi tôi mặc quần áo ăn sáng."

      Khuôn mặt của Trường An đột nhiên kịch liệt run rẩy, Lạc Sâm lập tức nhảy nhanh hơn, Trường An mang giày cao gót vì trật nhịp mà té xuống.

      Hai cánh tay trắng noãn mảnh khảnh cùng đưa ra.

      ôm lấy eo của .

      kéo cổ tay của .

      Sắc mặt người phụ nữ mặc chiếc đầm tím sầm xuống.

      " ấy thích mang giày cao gót ——" cầm cánh tay Trường An, người đàn ông đột nhiên .

      Lạc Sâm nhanh chóng bỏ tay người đàn ông cổ tay Trường An ra, sau đó trầm giọng : "Cám ơn, Lục."

      Đúng vậy, người đàn ông chuyện là Lục Cảnh Sinh.

      Người phụ nữ với sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn làm ra vẻ cao quý là Đào Huyên Lê.

      Oan gia ngõ hẹp là cái từ rất thường hay thấy khi còn học, Trường An chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể trùng hợp như vậy, đúng dịp rời Trung Quốc tới Ý lại vẫn có thể gặp phải hai người này.

      Đây là tại sao? biết.

      Chẳng qua chỉ cảm thấy là nhìn thấy hai người này, có chút hơi mệt.

      tới chỗ vừa ngồi, an tĩnh cầm lấy ly rượu sâm banh lẳng lặng thưởng thức, sau đó suy nghĩ bắt đầu hoàn toàn hỗn loạn.

      Lạc Sâm biết từ lúc nào lên lầu, hình như là gặp vị cố nhân nào đó.

      ly rượu thấy đáy, Trường An nhìn xuyên qua ly thủy tinh thấy được Lục Cảnh Sinh về phía .

      mặc tây trang màu đen thẳng thớm, nhìn lạnh lùng cứng rắn như chính con người Lục Cảnh Sinh mà từng biết.

      "Trường An, rất lo cho em."

      "Ờ." Trường An chẳng qua chỉ trả lời tiếng, sau đó đứng dậy rời .

      Bỗng dưng, cổ tay bị kéo lại, tay Lục Cảnh Sinh lạnh băng, thoáng run lên: "Trường An, hãy nghe ——"

      "Tôi muốn bị Đào Huyên Lê đến gây phiền toái, Lục mời buông tay."

      Giọng của lạnh nhạt, giống như bộ dạng khiển trách tên đàn ông vô lễ với .

      Giọng ấy khiên cho Lục Cảnh Sinh cảm thấy xa lạ, đáy lòng như sinh ra hàng ngàn cây gai hung hăng đâm vào tim . . . . . .

      "Nếu như em hận như vậy——"

      "!" Trường An bỗng nhiên cất cao giọng cắt đứt lời của , sau đó sẳng giọng : " Lục, tôi tại sao lại phải hận ? Chúng ta có quan hệ gì sao?"

      Lời của khiến cho thân thể cứng đờ.

      Giờ khắc này , trở nên xa lạ như vậy rồi sao?

      Xa lạ như vậy, khiến cho đến nhìn cũng thấy đau lòng.

      "Cảnh Sinh ——"có tiếng phụ nữ nhàng vang lên sau lưng, nhìn chồng mình cùng người phụ nữ khác lôi lôi kéo kéo, tiếng của người phụ nữ thần kỳ mang chút tức giận nào.

      Trường An bỏ tay của ra, rời quay đầu lại.

      Cảnh Sinh?

      là người khác kiếp này, có người rồi sao còn phải cầu xin hận ta? Hận cũng là loại nhớ, tôi chỉ nguyện kiếp này có thể quên .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Diễm Diễm
      --- ------ ------ ------ -----

      Chương 120 – Đây là vị hôn thê của tôi (1)


      Tiếng nghị luận rối rít truyền đến từ xa, tiểu thư danh viện kiêu ngạo ngẩng cao đầu, lấy tư thế cao quý nhất hấp dẫn các công tử quý tộc.

      Ánh sáng chói mắt của sâm banh dưới ánh đèn xa hoa càng có vẻ say lòng người, người rồi lại đôi nhận lấy sâm banh, sau đó đặt ở bên mép, tạo ra tư thế xinh đẹp nhất.

      Mà Trường An nhìn cảnh tượng say lòng người này, chỉ cảm thấy thiếu cái gì đó.

      Quang cảnh xa hoa và thưởng thức của giới thượng lưu trước mắt này, phù hợp với .

      giống như có hồn phách loạn khắp nơi, thanh ngày càng ít , bốn phía cũng bắt đầu yên tĩnh lại, cảm thấy đầu óc mình dần dần thanh tỉnh.

      Gió lạnh từ trong khe hở truyền đến, mà sau lưng đột nhiên vang lên thanh giày cao gót trầm bổng giẫm mặt đất.

      Đúng vậy, trầm bổng mà ưu nhã.

      Chẳng qua là sau khi nghe được tiếng bước chân kia, Trường An biết người nào đứng sau lưng mình.

      chưa từng gặp nào hoàn mỹ như vậy, cái nhăn mày hay nở nụ cười đều hào hoa phong nhã, khí chất danh viện toả ra đầy người, ràng là thanh ồn ào của giày cao gót, lại bị giẫm đạp lên tạo nên bản nhạc ưu nhã có hồn.

      Trường An xoay người, mà trong nháy mắt đó, Đào Huyên Lê đứng trước mặt .

      Sau khi quay đầu, Trường An nhìn thấy gương mặt duyên dáng sang trọng, mà là đôi tay mang theo sức mạnh gào thét đánh thẳng xuống——

      “Ba——”

      thanh bàn tay đáp trả vọng lại hành lang, phá lệ vang dội.

      Trường An run rẩy, sau đó liền vung tay đánh trở về, mở to đôi mắt sáng ngời, khí thế dịu dàng che dấu dưới vẻ lạnh lùng: “Đào tiểu thư, đây là cách chào hỏi mới của người nhà họ Đào sao?”

      Trong mắt Đào Huyên Lê dâng lên kinh ngạc, cánh tay mới vừa rồi bị Trường An đánh trúng, từ từ sưng đỏ, thậm chí còn nhìn thấy chút mạch máu, có thể thấy được người ra tay nặng như thế nào.

      “Phó Trường An——”

      Giọng Đào Huyên Lê bén nhọn, mang theo tia bén nhọn thấm vào đầu người, Trường An nhíu mày, sau đó giọng đáp: “Ừ.”

      “Tại sao còn xuất trước mặt Cảnh Sinh? dây dưa ấy chưa đủ sao?”

      Dây dưa ?

      Dây dưa Lục Cảnh Sinh?

      Sâu trong đáy mắt Trường An nổi lên vẻ khinh thường: “ cho rằng bản thân mình thích, là người khác thích sao?”

      Giờ phút này, đột nhiên Trường An phát , có vì lời và hành động cố ý gây khó khăn của Đào Huyên Lê làm cho đau lòng rơi nước mắt, có vì nghe được ba chữ Lục Cảnh Sinh mà run rẩy.

      từng như vậy, có lẽ là bởi vì .

      Như vậy bây giờ sao?

      Trường An có chút hoảng hốt, hoặc có thể là, từ rất lâu rồi, chưa từng Lục Cảnh Sinh.

      ai cho biết, người phải bị nhiều đau khổ mà gian nan như vậy, sau đó ở trong tình từ từ hiểu được, cũng từ từ chết tâm.

      “Phó Trường An, cho tôi biết , cho tôi biết phải làm như thế nào mới biến mất hoàn toàn trước mặt Lục Cảnh Sinh? Phải làm như thế nào mới tới phá hoại tình cảm của chúng tôi?”

      Đào Huyên Lê giống như lầm bầm lầu bầu, ánh mắt sáng rực nhìn đôi mắt càng ngày càng tràn đầy vẻ khinh thường của Trường An. Lại phảng phất giống như tự lừa dối mình dối người.

      “Như vậy liền làm hư mắt của , sau đó nhìn thấy tôi nữa.” Dứt lời, Trường An mỉm cười, xoay người rời , toàn thân cũng trở nên lạnh như băng.

      đứng lại——”

      Giọng kia vẫn kiêu ngạo như lúc đầu.

      Trường An có dừng bước, vẫn quay đầu về phía trước, phía trước là nơi nào? biết, cũng cần biết, chỉ cần rời khỏi chỗ này là tốt rồi.

      thanh lách cách lách cách truyền đến, tiếng bước chân kia giống như là nóng nảy, tạo nên bản nhạc rối loạn, giống như về nơi ầm ĩ.

      Bỗng nhiên, cổ tay Trường An bị người ta hung hăng nắm lại, sau đó kéo, bị buộc phải đối mặt với Đào Huyên Lê, mà đôi mắt của cũng nhìn thấy bàn tay kia cách gương mặt mình ngày càng gần.

      mệt mỏi giãy giụa, người trước mắt này, giống như lâm vào trong hoảng hốt.

      Eo của ấm áp bất thường, sau đó cổ tay Đào Huyên Lê bị người ta kéo, có tiếng con thét chói tai, kèm theo đó là thanh bạt tai vang lên.

      Đào Huyên Lê ngã xuống đất, tóc ta trở nên rối loạn, váy ngắn bị xé rách đường, cả người chật vật chịu nổi, ấy giống như tức giận, chỉ là lấy đôi tay chuẩn bị đánh chạm vào gương mặt bị đánh, lát sau, ta khôi phục thần trí, ánh mắt có tiêu cự nhìn chồng mình ôm khác, gương mặt lạnh lùng nhìn , giống như nhìn người xa lạ.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Diễm Diễm (*******************)
      --- ------ ------ ------ -----

      Hôm nay Italy lạnh, nhưng Đào Huyên Lê lại cảm thấy buồng tim mình giống như bị ánh mắt lạnh lùng đó đông lạnh thành khối băng, sau đó vỡn vụn trong im lặng, vĩnh viễn khép lại được.

      ngẩng đầu lên, búi tóc xốc xếch, lễ phục rách nát vẫn che dấu được khí chất cao ngạo của mình, giống như coi trời bằng vung, nhìn Lục Cảnh Sinh, sau đó giọng hỏi: “Tại sao?”

      nên ra tay đánh ấy.”

      Đột nhiên nước mắt rơi xuống, chút nào báo trước, trong mắt người đời, có tất cả mọi thứ, quyền thế, tiền bạc, dung mạo và địa vị, mà ở nơi này, ở trong mắt người chồng ngủ vô số ngày đêm, đáng đồng.

      “Tại sao tôi thể đánh ta?” đứng lên, trong mắt giống như có ngọn lửa nổ tung, hung tợn chỉ vào Trường An: “ biết liêm sỉ, từng vào tù, sau đó bị ném vào nhà tù của đàn ông, có cái gì đáng giá để đau lòng? Tôi, Đào Huyên Lê, là người vợ cưới hỏi đàng hoàng, lại được hưởng thụ chút thương và tôn trọng từ , đây gọi là cái gì? Bây giờ ôm ta ở trước mặt tôi, cho nên tôi đánh ta, hung hăng đánh ta.”

      Bị ném vào nhà tù của đàn ông? Bị ném vào nhà tù của đàn ông?

      Trong nháy mắt đó, trong đầu Lục Cảnh Sinh giống như có tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, ầm ầm thiêu đốt lý trí của .

      Sắc mặt Trường An trắng bệch khi mới ra tù, Trường An khó chịu nôn mửa trong nhà vệ sinh, Trường An nằm dài bàn phẫu thuật, tất cả cũng chỉ là quá trình ngắn ngủi mà thôi, phát mang thai, xác nhận mang thai, sau đó phá bỏ đứa .

      từng muốn điều tra xem đứa trong bụng Trường An là của ai, nhưng thuỷ chung tra được.

      Như vậy, bây giờ vô cùng có khả năng là Trường An gặp gỡ người đó khi bị ném vào địa ngục của phụ nữ.

      Những năm tháng , đến cuối cùng là Trường An gặp cái gì? Đột nhiên Lục Cảnh Sinh khủng hoảng, dám suy nghĩ, sau đó buông Trường An, sải bước đến trước mặt Đào Huyên Lê, đưa tay nắm lấy cổ áo ta, hung tợn hỏi: “Là ! Có phải là làm hay ?”

      Gương mặt Đào Huyên Lê đỏ lên, sau đó cười khẽ: “Là tôi làm sao——”

      Là tôi làm sao?

      Đúng vậy, là ta làm sao?

      Trường An tự giễu cười tiếng, để mặc hai người này ở đây day dưa , nên vòng qua người bọn họ tránh ra, có số việc, nếu quyết định thoát khỏi người ta, như vậy ngay cả việc nhìn mặt cũng cần thiết.

      nhìn ——” Đào Huyên Lê chỉ vào Trường An bỏ , giống như giễu cợt : “ ở đây chất vấn tôi, người ta cũng quan tâm chút nào, cần vì có quan hệ mà phá huỷ tình cảm vợ chồng giữa chúng ta sao?”

      có quan hệ sao?” Lục Cảnh Sinh cười lạnh, sau đó buông cổ áo Đào Huyên Lê, nhìn bóng lưng Trường An dần dần rời , giật giật môi.

      ấy là tôi nhất đời này, có quan hệ sao?”

      Bỗng nhiên, Đào Huyên Lê giống như lạc vào trong sương mù, nghe được thanh vỡ vụn, sau đó nhìn thấy tình cảm và kiên trì tay mình dựng lên, trong nháy mắt sụp đổ, bao phủ dưới lớp bụi bặm dầy đặc.

      Bả vai Trường An lung lăng hiểu được, giống như là run rẩy.

      cám ơn Lục Cảnh Sinh coi trọng của tôi như vậy, nhưng mà của tôi cần , chỉ cần có tôi là được rồi, về phần Lục Cảnh Sinh , trước tiên nên phụng bồi phu nhân Lục thay quần áo , nếu , thứ bị vứt bỏ cũng phải là mặt mũi tôi.”

      Sau lưng, thanh mạnh mẽ từ tính xen lẫn chút mị hoặc vang lên, Lạc Sâm ưu nhã đến, sau đó kéo mu bàn tay Trường An, nhàng hôn: “Xin lỗi, tới hơi trễ.”

      Trường An có cảm giác muốn rơi nước mắt, chưa từng thấy nhịp tim mình đập nhanh như vậy, giống như nó lập tức nhảy khỏi lòng mình, sau đó phá vỡ lồng ngực chui ra.

      Ánh mắt tà mị đảo quanh gương mặt nhắn hồng hào, đột nhiên cảm thấy có người đàn ông tên Lạc Sâm này ở bên cạnh cũng rất tốt, ít nhất là phải mình.

      Sau đó, Trường An làm chuyện kinh động nhất trong cuộc đời .

      cúi người xuống, thân thể thẳng tắp chạm vào thân thể Lạc Sâm, sau đó hôn lên khoé môi Lạc Sâm——

      Trằn trọc di chuyển.

      nhàng gặm cắn.

      Giống như là hạt sương ở bờ sông tìm kiếm được mùi thơm mà mình mong đợi, làm cho trái tim Trường An mềm yếu, mà Lạc Sâm lại cười đắc ý, sau đó ôm lấy vòng eo Trường An, cái hôn sâu này làm cho rất vui vẻ.

      Trong đầu Lục Cảnh Sinh giống như nổ tung lần nữa, cả người bắt đầu cứng ngắc, nhưng thể cắt đứt thân thiết giữa hai người bọn họ.

      Đột nhiên mọi người vào, nhìn đôi nam nữ ôm hôn giống như thần tiên, tình huống này còn đẹp hơn cảnh vật trong phim ảnh.

      “Cảnh Sinh, nhìn , đây chính là , thay đổi thất thường. . . . . .”

      “Câm miệng!” Bỗng nhiên Lục Cảnh Sinh cắt đứt lời : “ vào thay y phục .”

      Đào Huyên Lê vui mừng, sau đó rời , lại nghe được câu tiếp theo của Lục Cảnh Sinh.

      “Sau khi trở về, ly hôn .”

      Dứt lời, tiêu sái bước , muốn lập tức! Lập tức! muốn nhìn thấy cảnh tượng làm cho tròng mắt muốn rách ra.

      Trường An, cứ tưởng cả đời này mình hiểu gì là đau đớn, nhưng bây giờ là đau, giống như là bị người khác đâm vô số cây kim vào nó.

      Có lẽ, đây là báo ứng.

      Đây là cái giá báo ứng từng tổn thương em.

      “Lạc tiên sinh, đây là bạn sao? là xinh đẹp bất khả chiến bại, Trung Quốc có câu như vậy phải ?” người đàn ông râu quai nón tới, bên cạnh mỹ nữ tóc vàng, hai người đứng chung chỗ, đàn ông cao ráo, phụ nữ thấp bé, xứng đôi vô cùng.

      Lạc Sâm cười đáp: “Tra Nhĩ Tư tiên sinh, xin cho phép tôi giới thiệu, đây là vị hôn thê của tôi, đến từ Trung Quốc, tên là Phó Trường An.”

      Ánh mắt Tra Nhĩ Tư có chút kinh ngạc, lúc sau cười : “ có thể làm cho cam tâm kết hôn, khẳng định thể khinh thường.” Dứt lời, nhìn Trường An, sau đó gật đầu vui vẻ: “Tiểu thư Trung Quốc xinh đẹp, tôi chúc phúc hai người.”

      Trường An ngẩn người, sau lưng bị người nào đó nắm chặt, hoảng hốt trả lời: “Cám ơn.”

      Khoé miệng Lạc Sâm đột nhiên mỉm cười, cười đến mức trầm bổng theo gió xuân.
      honglak thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 121 – Trường An, em có nguyện ý hay ?



      Lúc họ rời là buổi chiều, gần tới buổi tối, Trường An ngồi vào trong xe, Lạc Sâm cũng theo vào, quay đầu nhìn bên cạnh, tóc của bởi vì thời gian xã giao hơi dài mà có chút rối loạn, vì vậy tự nhiên giúp vén tóc về phía sau tai.

      Động tác dịu dàng lại mang theo chút hơi thở mập mờ, làm cho Trường An tránh khỏi cảm thấy lỗ tai có chút đỏ lên, còn có cảm giác ngứa ngáy.

      “Xấu hổ sao?” Giọng tràn đầy từ tính của Lạc Sâm quanh quẩn bên tai , giống như cơn gió ấm áp ngày xuân thổi mặt, có chút hư ảo.

      Giống như giờ phút này, .

      Ngay sau đó, Trường An hồi hồn, thầm chửi mình suy nghĩ quá nhiều, sau đó : “ có.”

      Sau khi xong, đột nhiên Lạc Sâm cười sảng khoái, làm mặt Trường An lại đỏ lên lần nữa.

      “Lái xe!”

      Giọng của vẫn còn vang bên tai , chiếc xe giống như mũi tên xông ra ngoài, Trường An cảm thấy tuyệt vời, loại cảm giác này có lúc mới tới nơi này, mà là lúc rời khỏi.

      Nửa tiếng sau, xe chạy tới biệt thự của Lạc Sâm, biệt thự theo phong cách châu Âu tản ra cảm giác trang trọng cổ xưa, mà nơi này có quá nhiều người hầu hạ, bởi vì Lạc Sâm và Lạc Lịch đều có đặc điểm giống nhau, thích quá nhiều người, bọn họ đều là người thích hưởng thụ khí yên tĩnh.

      Ngày hôm nay trôi qua chậm rãi, Trường An xuống xe, trực tiếp trở về phòng ngủ của mình.

      vẫn luôn có phòng riêng trong ngôi biệt thự này, Lạc Sâm cũng giống như nam chính trong tiểu thuyết, lấy đủ loại phương thức vào phòng , sau đó ở đó như vậy——

      Nhưng tối nay có chút khác biệt.

      Ánh đèn lờ mờ chiếu sáng gương mặt Trường An chuẩn bị tắm, có loại khí phách cướp đoạt lòng người, đột nhiên cánh cửa bị người ta kéo cái, Lạc Sâm mặc quần áo, hạ thân chỉ vây cái khăn tắm đứng ở đó.

      “A——” Vội vàng che hai mắt mình, sau đó Trường An xoay người: “ làm gì vậy?”

      “Phòng tắm phòng bị hư, em cho mượn dùng chút——”

      Sau đó liền nghe trận tiếng bước chân, trực tiếp vượt qua bên cạnh , sau đó là thanh kéo cửa, chờ đến khi Trường An cẩn thận quay đầu lại, Lạc Sâm còn ở đây, trong phòng tắm cũng truyền đến tiếng nước chảy——

      Tại sao có thể như vậy?

      Trường An muốn im lặng, nhưng cũng biết nên cái gì, đây là nhà của người ta, người ta cần lấy cớ cũng có tư cách vào nơi này, mà sao? Nên làm gì đây?

      phải chuẩn bị tắm sao?

      Nghĩ tới đây, đột nhiên Trường An có chút khó chịu, ràng mình chuẩn bị tắm rồi ngủ, nhưng ngờ người đàn ông này lại tới đây, làm cho kịp ứng phó.

      Kết quả là, Phó Trường An tiểu thư dịu dàng xinh đẹp ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, chờ người ở bên trong tắm xong, sau đó tắm.

      Tốc độ tắm của Lạc Sâm rất nhanh, Trường An chỉ ngồi chờ lát, cửa phòng tắm liền bị Lạc Sâm mở ra, rất tự nhiên ngẩng cao đầu nhìn về phía phát ra thanh, ánh mắt tránh khỏi sáng lên.

      Lạc Sâm sau khi tắm xong, giống như con tinh.

      Đúng vậy, tinh, giọt nước tí tách xuống từ sợi tóc của , sau đó rơi mặt đất, phát ra tiếng vang nào, vóc người của cao gầy cân đối, cơ bụng tám múi giống như tác phẩm hoàn mỹ mà Thượng Đế ban tặng cho , phát ra mị hoặc chỉ có người đàn ông này mới có.

      Trường An nhìn thấy có chút ngây ngốc.

      Lạc Sâm nâng môi cười tiếng, sau đó tới trước mặt , lấy tư thế cao quý nhìn .

      “Nước miếng chảy——”

      Trường An cuống quýt lấy tay sờ lên khoé miệng, vẫn khô ráo như trước, trong nháy mắt liền ý thức được mình bị đùa giỡn, đứng lên, đột nhiên bị Lạc Sâm ôm vào trong ngực.

      Tay thuận thế xoa lưng , dịu dàng tỉ mỉ, giống như vuốt ve tác phẩm nghệ thuật——

      “Nhanh tắm , chờ em.” Lạc Sâm , sau đó đẩy cái, liền đem Trường An đưa đến cửa phòng tắm.

      Trường An vẫn còn ngây ngốc, nhưng cũng tiêu sái vào, sau khi lấy lại tinh thần liền vội vàng khoá trái cửa, gương mặt lập tức đỏ hồng.

      Tại sao? Tại sao có thể ra câu mập mờ như vậy?

      Đáng sợ nhất là, tại sao đáy lòng lại chán ghét chút nào?

      Nước nóng chảy xuống, giội lên người , lỗ chân lông toàn thân giống như đồng loạt giãn ra, mà động tác tắm rửa của Trường An lại càng ngày càng chậm, giống như là cố ý cọ xát.

      đương nhiên nghe được thanh TV phòng mình mở, sau đó nhiều tạp vang lên.

      Ý là sao?

      Ý là Lạc Sâm vẫn chưa đúng ? Tại sao ? Tại sao phải đợi trong phòng ?

      Trường An hiểu nổi, thể làm gì khác là tiếp tục tắm rửa——

      Mười phút trôi qua——

      Nửa tiếng trôi qua———

      tiếng trôi qua————

      Trường An sắp khóc, người cũng bị tắm đến nỗi tróc lớp da, tại sao người bên ngoài còn chưa bỏ ?
      honglak thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 121 – Trường An, em có nguyện ý hay ? (2)



      Lúc ngẩn người, đột nhiên ngoài cửa xuất bóng đen phản chiếu lên cửa thuỷ tinh, sau đó liền nghe được giọng trầm thấp của Lạc Sâm.

      “Rốt cuộc người em bẩn như thế nào? Sao lại tắm lâu như vậy?”

      . . . . . . . . . .” Im lặng lát lâu, ngay cả chữ Trường An cũng ra được, trong lúc mơ hồ, cảm nhận được hơi thở bên ngoài ngày càng lạnh , cắn răng : “ trở về phòng mình sao?”

      “Ba——”

      Đây là thanh gì? Nghe quen tai, lúc nghe được thanh này, trong đầu Trường An trắng toả, giống như pháo hoa ở bên trong hung hăng nở rộ.

      Mà sau khi thanh kia vang lên, gương mặt tuấn, thân thể cao lớn của Lạc Sâm thẳng thắng xuất trước mắt .

      Mà hình ảnh chiếu ngược trong đôi mắt còn thẳng thắng hơn——

      Trường An bị doạ đến nỗi quên hét chói tai, nhìn thấy người đàn ông ngày càng gần mình, trong mắt giống như xuất tia sáng lạnh lẽo, giống như con sói đói khát muốn nuốt chửng vào bụng.

      nên tới đây!” đôi tay chặn ở vị trí hai giờ, gương mặt Trường An trắng bệch lui về phía sau, nhưng đối lưng với là bức tường lạnh lẽo, có đường lui, liếc mắt nhìn sau lưng, sau đó quay đầu lại, Lạc Sâm hoàn toàn đứng trước mặt .

      Da thịt chạm vào da thịt , cảm giác giống như có loại lửa nóng chạy xuyên làn da, còn có ánh mắt nóng rực doạ người, làm cho dám nhìn thẳng.

      “Trường An——” nhàng kêu tên .

      Trường An theo bản năng ừ tiếng, biết tại sao, giống như là từ phút Lạc Sâm đột nhiên vọt vào phòng tắm, đại não cũng bị chặt đứt giữa đường.

      có tiếng hét chói tai, có sợ hãi, có tuyệt vọng, lại giống như nửa chận nửa che, giả bộ xấu hổ chối từ.

      Đây là cảm giác làm cho hoảng sợ.

      làm gì?” Đột nhiên Lạc Sâm ôm lấy Trường An, da thịt trắng nõn như ngọc dán chặt người , có cảm giác giống như ngọn lửa bừng cháy đốt người, muốn , lập tức! Ngay bây giờ!

      muốn quá lâu rồi.

      Có lẽ đối với Trường An mà , khoảng thời gian ở trong tù kia là chuyện mà cả đời này muốn nhớ lại nhất.

      Nhưng đối với Lạc Sâm mà , đó là những ngày trôi qua phong phú nhất từ trước tới nay.

      Chỉ vì ở nơi đó có dịu dàng thích tươi cười, làm ấm áp thân thể luôn lạnh như băng của .

      Trường An giãy giụa, lại làm như nghe thấy, sải bước tiêu sái ra khỏi phòng tắm, sau đó nhét vào giường lớn, lưu loát loại bỏ chướng ngại duy nhất giữa hai người, cứ trực tiếp che phủ lên người như vậy.

      Trường An vẫn giãy giụa như cũ, lúc nhìn thấy thân thể trần trường của Lạc Sâm đè lên người mình, nhịp tim đập nhanh mãnh liệt: “Lạc Sâm, đứng lên cho tôi.”

      “Em bây giờ có thể sao?” Lạc Sâm cười thấp, sau đó mang theo nóng bỏng và quyến luyến hung hăng hôn lên môi .

      Giờ phút này, Lạc Sâm giống như biến thành dã thú, mỗi tế bào cơ thể đều giãn ra, hôn rất sâu, giống như sâu đến xương tuỷ, mang theo tình say đắm, như lên nhung nhớ và tình dành cho Trường An.

      Ở trong nụ hôn này chứa tình cảm sâu nặng, Trường An cảm thấy như vậy.

      “Phó Trường An, muốn em——”

      Trường An có chút hoảng hốt, cảm thấy những lời này có chút quen thuộc, hình như là lúc ở trong tù, mỗi lần người xoa xoa nắn nắn, giống như là hạ thông báo, báo cho , động tác phía sau của ——

      nhớ lại lần đầu tiên mình và Lạc Sâm gặp nhau, ăn mặt mộc mạc, đầu tóc xốc xếch, còn có bộ dáng buồn ngủ mang theo chút thoải mái làm cho cảm thấy bình yên.

      Sau đó, ở mỗi đêm, đều hung hăng muốn , khi đó còn phảng kháng, nhưng ngay sau đó liền bỏ mặc, tình nguyện bị người chà đạp, cũng cần bị đám đàn ông chà đạp.

      Sau này, vô số ngày đêm, đều hung hăng muốn , phảng phất giống như vĩnh viễn đều vừa lòng.

      Cho đến ngày, sau khi tỉnh dậy, liền biến mất.

      Tiếp đó, ngày ra tù cũng đến, sau đó, liền có sau đó.

      từng ở trong mưa bước chậm đến, mặc áo khoác màu đen, giống như đó là màu sắc lạnh lùng cứng rắn nhất thế giới này, giày da thủ công Italy nhiễm hạt bụi, từ lúc bắt đầu tiếp xúc với , cũng biết mặc dù người này lười biếng, lại vô cùng thích sạch .

      còn nhớ sau cái ngày cứu mình trở về Italy, lúc tỉnh dậy liền nhìn thấy đôi giày da dính đầy bùn đất và nước mưa, mà người đó lại vứt bỏ, ngược lại còn cất giữ nó.

      “Đôi giày này có giá trị——” Lúc như vậy, ánh mắt mỉm cười, gương mặt gian trá, cực kỳ giống con hồ ly.

      Sau đó, liền dây dưa với người đàn ông trước mắt này.

      Trường An dây dưa ở trong nóng rực, nhìn thấy gương mặt Lạc Sâm mang theo mồ hôi, biết bắt đầu từ lúc nào, bóng dáng người đàn ông này, từ từ vào lòng , đem người đàn ông từng ở trong đó đuổi ra ngoài.

      Đột nhiên Lạc Sâm dừng lại, sau đó nhìn đôi mắt đỏ lên của Trường An, có chút đau lòng, sau đó nằm bên người Trường An, nhàng vuốt ve tóc , thấp giọng .

      “Em biết, nếu như em muốn, cưỡng bức em——”

      “Lạc Sâm——” Đột nhiên Trường An kêu lên tiếng, sau đó cả người nhào vào trong ngực Lạc Sâm, nghẹn ngào khóc lên, sau đó lớn tiếng .

      “Làm sao bây giờ? Hình như em thích rồi?”

      Vậy sao lại giống như thích Lạc Sâm chuyện đả thương người như vậy? Lạc Sâm nâng mày, suy nghĩ lát, sau đó dần lấy thân thể đè Trường An lại——

      “Trường An, cho biết, em có nguyện ý hay ?”
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :