1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mạnh mẽ: Sếp tha cho tôi đi - Giáp Đồng (133/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Editor: Gothickat
      --- ------ ------ ---


      112.2



      Phía trước có bóng dáng nhiều màu sắc, phá lệ nổi bật, Đồng Trác Khiêm nhìn người đó chút, sau đó khóe miệng lộ ra chút vui vẻ.

      Hoa Chân hôm nay chính là trang phục rực rỡ mà ra ngoài, chính xác là rực rỡ.

      Áo lông màu hồng cao cổ che chiếc cổ tinh tế của , bên ngoài mặc cái áo khoác màu sắc rực rỡ, tóc dài đến thắt lưng bị cột thành hai đuôi sam, vẽ lông mày đậm, sau đó là phấn mắt màu xám tro, bên dưới mặc cái váy màu xanh biếc, giầy gì đây?

      Nôn! Tôi cho mọi người biết ấy đổi đôi dép vải bông ngày đó thành đôi khác, đổi thành Doraemon.

      kiểu trang phục kỳ dị, tĩnh táo như Đồng Trác Khiêm cũng nhịn được thấp giọng câu.

      “Đây là muốn nghịch thiên sao?”

      “Ha ha_____” tiếng cười to đột nhiên truyền đến , Hoa Chân sãi bước tiến lên :
      phải bảo mặc nhiều chút sao? Quần cộc mặc mấy cái?”

      Đồng Trác Khiêm cười tiếng: “ mặc mấy cái áo ngực ông đây mặc mấy cái quần.”

      Hoa Chân cũng giận, chẳng qua chỉ gãi gãi đầu : “Tôi mặc cái áo ngực màu hồng, chẳng lẽ cũng mặc cái quần lót màu hồng?”

      Đồng Trác Khiêm vẫn cười: “ có thể tới xem chút.”

      Hình ảnh Đồng gia lưu manh lâu thấy, rốt cục cũng quay lại.

      Hoa Chân híp mắt, từng bước tiến lên, Đồng Trác Khiêm cũng hơi nhíu mày.

      Trong phút chốc, gió bắt đầu lay động, dưới đất như bắt đầu nổi lên giông bão, hơi thở lạnh lùng đập vào mặt, giống như mãnh thú ở trong trời băng giương nanh múa vuốt.

      Có gió thổi qua bên tai Đồng Trác Khiêm, trong nháy mắt nhấc chân tránh kích đầy sát ý của Hoa Chân, sau đó nhảy lên theo chiều gió, hai tay nắm thành quyền, thẳng tắp đánh vào bàn tay của Hoa Chân.

      “Oành_______”

      “Dừng_______”

      Hai thanh đồng thời vang lên_____

      thanh hai quả đấm đụng nhau giống như có tia lửa vương ra khắp nơi, làm đau màng nhĩ người khác.

      Mà tiếng động kia, trong trẻo ngân dài, giống như suối nước núi Trường Bạch.

      Chính là chữ dừng đó, nhưng trong nháy mắt làm cho trong lòng hai người trầm tức giận.

      Hoa chân lạnh lùng nheo mắt lại, nhìn người đàn về phía càng lúc càng gần, sau đó rất vui mà : " ở lại Ý làm con vịt cạp cạp , chạy tới đây làm gì?"

      Ho khan cái.

      Lạc lịch đột nhiên ho hai tiếng, giống như là nước miếng kịp nuốt xuống văng sang lỗ mũi, mặc bộ quần áo màu trắng nhàng, nhìn tựa như con hồ ly nhàng cười, càng giống đóa hoa sáng rỡ dưới nhân gian.

      "Hai người tỷ thí, có trọng tài sao được?"

      "Nhiều chuyện ẻo lả."

      Lạc Lịch híp mắt, cực kỳ hài lòng với những lời này, sau đó nhìn chằm chằm vào Hoa Chân mà quỷ dị cười cười: "Về cái vấn đề có phải ẻo lả hay , rất hoan nghênh em sau trận chiến, tới khuê phòng nghiên cứu chút cùng ."

      "Phi." Hoa chân khinh thường xì tiếng: "Tôi thèm chắc."

      "Đồng gia, tôi làm trọng tài cho các người được ?"

      Lỗ mũi Đồng Trác Khiêm cũng hướng lên trời, nhìn cách người này chuyện còn có ánh mắt tình ý mien mang luôn nhìn Hoa Chân liền biết là người này thích Hoa Chân , lại hết lần này tới lần khác trước mà ra, nhất thời hừ lạnh tiếng: "Từ đâu tới liền tự trở về đó .”

      Ách ——

      Lúc này đổi lại là Lạc Lịch được tự nhiên , tại rất muốn xông lên đánh trận cùng Đồng Trác Khiêm, hiểu hay chạy trốn kia ủng hộ, cũng rất có ý kiến.

      Bất quá vì Hoa Chân lấy lý do làm trở ngại chuyện của mà đạp ra ngoài, nên mới có thể nhịn được cơn tức này, suy nghĩ sớm muộn cũng có ngày làm thịt người đàn ông này.

      lại ho khan hai tiếng, tự nhủ: "Hai người tùy ý, tôi phụ trách ghi chép là được rồi."

      Hoa Chân và Đồng Trác Khiêm rất ăn ý hừ lạnh hai tiếng, sau đó cặp mắt tiếp tục xẹt chỗ, giống như là hai người nhau thâm tình nhìn nhau.

      Hai người này vẫn còn muốn lấy ánh mắt mà giết chết đối phương, Lạc Lịch nhịn nổi ha hả cười, sau đó : "Mau bắt đầu ."

      " nếu còn tiếp câu làm thịt trước." Hoa Chân nghiêng đầu hung tợn .

      Cũng chính khi lời của vừa dứt, đột nhiên xuất thủ, năm ngón tay thành đấm, thuận thế mà lên, hai chân duỗi thẳng, hướng Đồng Trác Khiêm đánh tới.

      Hai mặt đều tấn công, khó có thể chạy trốn.

      Mà Đồng Trác Khiêm hiển nhiên cũng nhìn thấu được chiêu thức của , trong chiêu thức bén nhọn, lấy cái chân chống đỡ thể trọng toàn thân , sau đó xuất ra chiêu thức giống hệt như Hoa Chân, muốn chặn lại.

      Cứng đối cứng.

      Đối với quanh năm suốt tháng huấn luyện, Đồng Trác Khiêm coi vào đâu.

      Nhưng đối với người hàng năm đều ám sát người khác, Hoa Chân cũng coi là cái gì.

      Chiêu thứ hai, năm ngón tay của Hoa Chân chống lại quả đấm bén nhọn của Đồng Trác Khiêm, váy hoa của đối mặt với quần tây của Đồng gia.

      Lạc Lịch nhíu mày, thở dài.

      Đáng tiếc cho đôi dép ba mươi đồng kia vừa nhìn chính là giày da thủ công của Ý.

      Phá của, là phá của.

      Sau đó móc từ trong túi áo ra điếu thuốc, bắt đầu hút.

      Nhãn hiệu thuốc lá kia chưa từng thấy qua, phía có in hình nước Ý.

      Mà nếu như có người nào đó gặp nhất định rất kinh ngạc.

      Bởi vì cái loại thuốc lá đó là tập hợp lại mấy ngàn loại mùi thuốc lá khác nhau, bọc thuốc lá có thể so với cái nhà biệt thự.

      Đừng người khác phá của, chi bằng hãy tự mình.
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Editor: Gothickat


      --- ------ ------ ---


      Chương 113 : Đây là quậy sao?


      113.1



      tiếng sét ùng ùng đánh xuống, mới vừa rồi vẫn còn có ánh nắng ấm áp, khí trời bây giờ giăng đầy mây đen, trải rộng lên cả vùng đất.

      Khí trời càng ngày càng quỷ dị.

      Giống như dâu mới cưới biến thành đàn ông vậy.

      Lạc Lịch nhìn lên bầu trời u ám, chép miệng rồi lắc đầu: “Chọn nơi gì kìa vậy? Làm sao lại chọn phải nơi gió táp mưa sa thế này vậy?”

      giọt mưa rơi lông mi dài như cánh bướm của Hoa Chân, ngưng tụ lại như giọt nước mắt, từ lông mi dài mượt chảy xuống.

      Đinh_______

      Tuy có tiếng động nhưng lại như vang khắp chốn.

      Phút chốc, trong cuồng phong gió thổi xuất khe hở, chiêu thức xinh đẹp như trong các trận quyết đấu của cao thủ xuất .

      Hai chân Hoa Chân đột nhiên xoay ngược lại đạp vào khí, hai tay chống đỡ sức nặng toàn thân, sau đó vòng chân giống như máy xay gió càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng tựa như gió êm dịu tập trung lại chỗ.

      Cặp mắt Đồng Trác Khiêm từ từ ngưng trọng, lạnh lùng cởi áo khoác đen người xuống, lộ ra chiếc áo sơ mi màu bạc tôn lên vóc người hoàn hảo.

      Trọng quyền!

      Đồng Trác Khiêm vẫn dùng quả đấm như cũ, mang trong đó toàn bộ sức mạnh, lật người nhảy lên, dáng người uyển chuyển, chỉ ở trong nháy mắt chạm tới những sợi tóc mà bình thường thể thấy được của Hoa Chân.

      Cứ như vậy mà chạm tới, sau đó nhàng kéo lấy____

      Sau lưng đột nhiên truyền đến hơi thở lạnh lẽo giống như rắn độc trong rừng nhiệt đới, tay của đột nhiên thất bại, sợi tóc trong tay cũng tiếng động mà rơi xuống đất.

      Hoa Chân biết từ lúc nào chạy đến sau lưng , hai tay thành chưỡng, hạ xuống khắc kia chạm vào cổ .

      Nhìn lọn tóc bị gió thổi qua kia, Lạc Lịch tiếc hận lắc đầu cái, sau đó đưa bàn tay trắng nõn ra bắt lấy.

      Sau đó thấp giọng thở dài chút, lầm bầm rồi đột nhiên nở nụ cười.

      Tựa hồ tiếc hận, đau lòng sau đó hồi ức trêu đùa nhiều năm trước lặng lẽ trở lại.

      Con ngươi tựa như hồ ly mở ra, nhìn hai người đánh nhau cách đó xa, sau đó huýt sáo tiếng.

      “A Chân, cẩn thận chút, đừng để Đồng Trác Khiêm lột sạch tóc em, bằng còn phải phí sức tìm người làm tóc giả cho em.”

      Vẫn còn ra chiêu, thân hình Hoa Chân đột nhiên dừng lại chút, giống như nhớ lại ký ức xưa cũ mang theo cam kết đùa giỡn của người thiếu niên.

      thấy tóc nhiều khó chịu phải , chờ mấy ngày nữa, tôi cạo trọc giùm cho là được.”

      Chính trong phút chốc hoảng hốt đó, Đồng Trác Khiêm lấy tốc độ nhanh đánh về phía , lạnh lùng tập trung lại, gò má tránh hai bàn tay muốn lưu lại sẹo gương mặt .

      Đồng Trác Khiêm chờ chính là thời khắc đó, chân của vẫn luôn cong, chỉ vì
      chuẩn bị cho kích kia mà thôi.

      Hoa Chân nghiêng đầu, võ công có tốt mấy cũng có lúc mất thăng bằng, chân đột nhiên cong lên, sau đó hai tay thành chưỡng, bỗng nhiên đập vào mắt Hoa Chân, cái chân cách mặt đất, dùng động tác người thường thể thực hiên được tập kích Hoa Chân.

      hoặc là bảo vệ cặp mắt hoặc là ôm lấy cái chân gãy.

      Nhưng đệ nhất sát thủ cũng phải là hữu danh vô thực, hoảng hốt trong nháy mắt biến mất, nhìn động tác của Đồng gia, mắt lập tức phát ra thần thái hưng phấn.

      Đó là loại như cá nằm thớt lại có thể phát ra ánh mắt của địch thủ.

      Động tác của đột nhiên chậm lại, đinh tiếng, trong tay xuất sau mãnh ngân châm, cong người có lẽ muốn tránh kích đánh vào mắt kia.

      Tay trái nhắm ba ngân châm vào huyệt vị của Đồng Trác Khiêm.

      Chẳng qua chỉ là cái khom lưng nhàng, Đồng Trác Khiêm nếu khuất phục sao có thể được người tôn xưng.

      Nhưng thể , Hoa Chân cũng là thiên tài tính toán.

      Đầu tiên, tránh đòn tấn công có thể phá hủy cặp mắt, trong thời gian ngắn có thể nhìn ra được chân của Đồng gia chạm vào thân thể , sau đo lấy hai tay dùng châm, lấy tư thế cong người nhắm vào ba huyệt vị quan trọng bụng Đồng Trác
      Khiêm.

      có thể chọn lựa đụng vào, cũng có thể chọn đá gãy chân , nhưng có ai biết ba cây ngân châm kia cũng có thể trong thời khắc đụng vào mà đâm vào bụng .

      Về phần có tác dụng gì, chỉ có học tỷ đứng đầu giới Trung y Hoa Chân biết.

      Thân chinh bách chiến, ra vô số chiêu thức, Đồng Trác Khiêm tự nhiên cũng có thể nhìn thấu được Hoa Chân, lấy năng lực của Hoa Chân muốn đánh bại chỉ tốn chút
      thời gian là có thể, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị tên Lạc Lịch kia câu hiểu được làm cho thất thần trong nháy mắt, để cho chớp được thời cơ ngay lúc đó.

      Đồng gia thở dài tiếng, quên , quên .

      Hoa Chân dù gì cũng là , đánh gãy chân người ta cũng tốt.

      Sau đó lui xuống, bắt đầu biến đổi chiêu thức, thân thể mạnh mẽ nhảy lên, hai tay nắm thành quyền nhanh chóng giao thế làm cho người hoa mắt.

      Hoa Chân cũng thu chân, phá lên cười ha ha, sau đó đá chân trái ra, nhìn như tinh tế lại chứa sức mạnh lồ, trực tiếp muốn lấy cứng đối cứng chặn lại quyền của Đồng Trác Khiêm.

      Lạc Lịch hé mắt muốn xem kết quả này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Editor: Gothickat
      --- ------ ------ ---



      113.2



      Cổ tay của rắn chắc hùng hậu, gần như là dùng toàn lực, cổ tay còn xuất gân xanh, cổ tay tinh tế thon dài, có vết chai dài, móng tay rất ngắn được mài dũa cẩn thận nhìn xinh đẹp hết sức, nếu có vết chai kia vậy đây đôi tay vô cùng đẹp.

      Đôi tay với vết chai kia đập vào mắt Lạc Lịch giống như viên đá ném vào sóng gió
      lâu trước kia làm dấy lên chút bụi.

      Trong lòng đột nhiên có chút nhói đau giải thích được.

      nhìn mạnh mẽ như vậy, sắc bén như vậy, nét mặt lạnh nhạt thỉnh thoảng mới
      cười cái, lại giống như nữ vương bễ nghễ thiên hạ, người như vậy xuất
      trong mắt người đời luôn là quái dị, ngớ ngẩn giống như bệnh nhân tâm thần ăn
      mặc lộng lẫy, sau đó ra khỏi viện mà dọa người.

      Sắc trời càng lúc càng mù mịt, trong cuồn cuộn bụi mờ, như nhìn thấy dục vọng
      giết người cùng hận ý ra từ sâu trong trí nhớ.

      Đúng vậy, Hoa Chân hận, hận của phải người khác mà là hận chính mình.

      bỏ thân hoa lệ, bỏ ngưỡng mộ của tất cả mọi người, cùng quyền thế
      ai sánh kịp, sau đó thân khiêm tốn lủi vào trong bụi mờ.

      Hết thảy tất cả chỉ vì .

      là ai?

      Lạc Lịch biết.

      cảm thấy tại mình suy nghĩ quá nhiều mà quên mục đích chính, sau đó
      nhìn hai người vẫn còn liều mạng kia .

      “A Chân, y thuật của em tốt như vậy, tại sao cứ để mặc cho vết chai kia nằm bàn
      tay mình vậy?”

      Hoa Chân run lên.

      Trí nhớ từ xa xưa trở lại, có người mặc áo khoác đen mạnh mẽ đứng trong gió bụi tán
      loạn che mờ ánh mắt, sau đó những thứ gió bụi kia biến mất_______

      Có người ngừng lại ở cách đó xa, người mang theo hàn khí lẫm liệt, ngay cả
      gió bụi cũng thể chạm vào thân thể .

      Sau đó mặt mũi của người đó từ từ dần nơi đáy lòng, giống như ngôi sao sáng
      che dấu ánh trăng.

      “A Chân, tay của em xinh đẹp như vậy, lại bị vết chai dài, nhìn rất đáng tiếc.”

      Là ai chuyện? Là ai thấy đáng tiếc ?

      Hoa Chân trong nháy mắt hoảng hốt, thân hình run lên, ngực đột nhiên lại bị
      quyền đánh trúng.
      Giống như búa lớn đánh vỡ lòng .

      “ Phốc ” phun ngụm máu tươi ra đất, sau đó quay người lại, liền đụng vào
      đôi mắt sâu thẳm đen nhánh.

      Hình dáng thân thể tự như tia chớp, say đó thèm để ý đến Đồng Trác Khiêm
      mà trực tiếp bay tới hung hăng đánh Lạc Lịch.

      Lạc Lịch bất động nhìn cười, nhưng khóe mắt lại mang chút bi thương.

      Hoa Chân run lên giống như lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Lịch.

      người kiêu ngạo như vậy, luôn cười nhìn xuống mọi người lại lộ ra nụ cười thê lương
      như vậy, tim bỗng đau nhói.

      cười giống như đóa mẫu đơn nở rộ vùng đất cằn cội.

      “ Đợi đến khi em chịu lấy mặt gặp là được. ”

      Bên kia, động tác đánh úp của Đồng Trác Khiêm đột nhiên thất bại.

      Nhìn hai người dính líu với nhau rất nhiều thứ kia đối thoại, đột nhiên có chút
      phản ứng kịp.

      Lạc Lịch vô duyên vô cớ mà tới Trung Quốc, nhưng chỉ cần nghe ta
      những lời đó cũng đủ làm Hoa Chân thất thần, như vậy có thể biết được ta rất hiểu
      Hoa Chân.

      Trận chiến này đối với rất quan trọng, nhưng cũng nhất định như vậy
      đối với Hoa Chân, có lẽ ta nhàm chán muốn tìm cái gì đó mới để chơi, cũng có lẽ là
      động kinh nhàn rỗi gì làm gây khó khăn cho người ta.

      Tóm lại, cuối cùng đều cho ra kết quả ngựa tốt cũng kịp với dê bò.

      Lạc Sâm nhất định nhờ Lạc Lịch tới giúp .

      Còn Lạc Sâm sao, chính mình ở lại Ý quản lý những chuyện vặt vảnh kia.

      Đánh hay đánh ? Đây là vấn đề cao siêu.

      Đồng Trác Khiêm quyết định đứng tại chỗ, chờ hai người kia ràng, đúng, chính là
      như vậy, sau đó rút trong túi ra điếu thuốc đốt lên.

      “ Lạc Lịch, tôi giờ muốn nhìn thấy chút nào, phiền ở đâu về đó
      . ”

      Lạc Lịch cười quan tâm : “ Em có thể nhìn , coi như khí,
      tại xin mời tiếp tục trần chiến dang dở, xin cứ tự nhiên. ”

      Lời này chút khách khí, giống như tên vừa rồi làm thất thần
      phải là ta.

      Hoa Chân tức giận lại có cách gì với người trước mắt.

      Sau đó thấp giọng thở dài : “ Cần gì… ”

      Thần sắc Lạc Lịch lạnh lẽo : “ Mau làm chuyện của em , chuyện của người khác đâu
      quan trọng bằng chuyện của em, giống như , em cần tâm phải là người kia mới
      đúng. ”

      oán tôi ? ”

      Ho khan cái.

      Đồng Trác Khiêm ở bên kia đột nhiên ho khan đúng lúc, ý bảo hai người này là
      muốn lãng phí thời gian.

      ràng là tới đánh nhau, thế nào lại biến thành diễn kịch Quỳnh Dao như vậy ?

      Đây là muốn tới quậy sao?
      Last edited: 10/12/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Editor: Diễm Diễm
      --- ------ ------ ---

      Chương 114 — Tôi tên là Hướng Oản



      “Nghỉ đánh——” Hoa Chân tiêu sái vung tay lên, sau đó rời , có chút nào giống với phong độ đại hiệp.

      Chưa nghe qua người nào hạ chiến thư, sau đó đánh nửa lại bỏ .

      Nhưng là Hoa Chân, Hoa Chân làm việc chưa bao giờ giống lẽ thường.

      Đồng Trác Khiêm cũng cho phép, thân hình đột nhiên tiếng động xuất trước mặt Hoa Chân, sau đó ngăn lại, cặp mắt lạnh lùng nhìn : “Muốn cũng được, đem thuốc giải virus trong người Phục Linh cho tôi.”

      “Tại sao? đánh thắng tôi, tại sao phải cho ?”

      Đồng Trác Khiêm nặng nề hừ, : “Vậy tới, tiếp tục đánh, đừng giống như thằng nhóc lời giữ lấy lời, dám đánh với tôi sao?”

      Phép khích tướng.

      Hoa Chân khinh thường hừ lạnh: “Mau tránh ra, đừng lãng phí thời gian của tôi.”

      Trong phút chốc, khí bởi vì câu này của Hoa Chân mà bắt đầu đông đặc.

      “Đừng làm ông đây xem thường .”

      “Mau tránh ra!” Hoa Chân động thủ, ngón tay mảnh khảnh giống như tia chớp bay tới, sức mạnh xuyên qua gió lạnh, mang theo nồng đậm sát khí, đánh úp về phía cổ Đồng Trác Khiêm.

      Mà phản ứng của Đồng Trác Khiêm cũng rất nhanh chóng, trong nháy mắt liền tránh ra, sau đó bắt đầu công kích.

      Hoa Chân đánh lại bắt đầu đánh, có cảm thấy xấu hổ khi tuân thủ lời hứa chút nào.

      Nhưng là con , có quyền lợi nuốt lời.

      Đồng Trác Khiêm thể nào biết được nguyên nhân làm cho ngừng đánh, dù sao cũng là con , có thể làm cho thất thần, chỉ có thể là tình cảm.

      còn vấn đề nào khác.

      Từ trong chiêu thức ác liệt đó, cảm nhận được áp lực có thể giết chết người, còn có sâu tức giận, Đồng Trác Khiêm chợt xuất dự cảm.

      Đúng.

      Hoa Chân có dùng hết lực.

      Đúng vậy, chính xác là như vậy.

      Trong chớp nhoáng này, đột nhiên Đồng Trác Khiêm nở nụ cười giễu cợt, Hoa Chân tới Trung Quốc tìm khiêu chiến, chỉ là lấy cớ mà thôi.

      Mục đích là những thứ khác.

      có chút tức giận, lực đạo tay càng sâu hơn, ra chiêu càng sắc bén, giống như chiến đấu từ trong cơn thịnh nộ.

      Đây mới là thời gian trận chiến chính thức bắt đầu.

      “A——” thanh kỳ lạ vang lên.

      Trận gió nhàng thổi tới, trong nháy mắt có người xen kẽ qua hai người chiến đấu, đột nhiên Hoa Chân cảm thấy kỳ lạ.

      Có người đụng vào cái, sau đó cảm giác kỳ lạ liền biến mất.

      Lạc Lịch yên lặng ngồi bên cạnh xem đấu, đạo bóng dáng đột nhiên dừng lại bên cạnh .

      Mái tóc thoải mái xinh đẹp, con ngươi uyển chuyển màu xanh biếc giống như người ngoại quốc, lông mày thẳng tắp, giống như là thanh gươm chưa từng ra khỏi vỏ, trong tay ta cầm bình , chút kiên kỵ mở ra, đặt lên mũi ngửi ngửi, sau đó giơ hai tay lên, la lớn.

      “Hắc, vậy , đừng đánh nữa, thuốc giải ở chỗ tôi.”

      Cuộc chiến tạm ngưng——

      Hai người, hai gương mặt quay đầu nhìn đột nhiên xuất mặt đất bằng phẳng.

      Đúng vậy, con .

      Mặc quần jean rách, áo sơ mi chín mươi chín tệ thường bán vỉa hè, còn có biểu tượng hai áo.

      Tóc của ta rất ngắn, bay lên trong cơn gió vù vù, giống như cành liễu lơ lửng, mà xinh đẹp nhất chính là ánh mắt ta, thâm thuý giống như vũng nước xoáy, chỉ cần nhìn cái, liền bị rơi vào sâu.

      Sắc trời tối tăm, ánh sáng chiếu lên mặt ta, nặng nề khác thường, giống như bệnh nhân lao sắp từ bỏ cuộc đời.

      là đáng tiếc cho gương mặt như vậy, thể đẩy lùi bệnh tật, giống như muốn chết mà chết được.

      Làm người ta lo lắng.
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Editor: Diễm Diễm
      --- ------ ------ ---

      114.2



      Trong nháy mắt người kia xuất , Đồng Trác Khiêm nhíu mày, giống như là cực kỳ ngoài ý muốn.

      Người nọ cũng biết Đồng Trác Khiêm cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ tay lên trời: “Ý tứ phía .”

      Giọng cực kỳ thanh lệ, mang theo khàn khàn và từ tính, mị hoặc lòng người.

      Hoa Chân cũng khôi phục lại bình tĩnh, nhìn bình sứ trong tay ta, sau đó sờ thắt lưng của mình, vẻ mặt hung ác, : “Đ*t em .”

      thèm để ý chút nào, phất tay: “Nhà tôi có em , hoan nghênh đ*t em trai tôi.”

      là ai? Có tin bà đây làm thịt hay ?”

      Sau khi đó nghe xong lời này liền trực tiếp nằm ở đất, để ý Lạc Lịch ở bên cạnh chút nào, trả lời Hoa Chân.

      “Tôi tên là Hướng Oản, bây giờ tôi là người đào phần mộ tổ tiên nhà .”

      Phốc——

      Lạc Lịch cảm thấy buồn cười, bật cười, nụ cười này của có ý gì hết, nhưng lại giống như ngòi nổ, trong nháy mắt nổ tung, Hoa Chân bỏ rơi Đồng Trác Khiêm bên cạnh, trực tiếp nhảy đến chỗ Hướng Oản nằm, sau đó đá chân.

      Hướng Oản nhàng giơ tay lên, liền cản được chân của Hoa Chân, sau đó dùng sức nắm chặt.

      Trong nháy mắt, Hoa Chân liền cảm thấy đau đớn đánh thẳng lên đầu não, lập tức tránh ra, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Hướng Oản, : “ là——”

      “Ừ——” Đột nhiên Hướng Oản chỉ chỉ phía sau lưng mình: “ đám ngu ngốc, đánh hăng say, ngay cả việc có người theo cũng biết.”

      vừa như vậy, ba người lập tức ngừng thở, sau đó lắng nghe động tĩnh xung quanh.

      Hô hấp.

      Đúng vậy, hô hấp yếu ớt.

      Lại còn đứt quãng, mang theo tia nức nở.

      Hướng Oãn gãi gãi đầu : “ ngại quá, mới vừa rồi gặp được đám người lén lút giữa đường, liền thuận tay giải quyết, ừ, là ở chỗ đó, xem chút , thuận tiện mang về thẩm vấn.”

      Đồng Trác Khiêm dẫn đầu đến nơi Hướng Oản chỉ, nghiêng đầu, sau đó nhìn thấy thảm cảnh nỡ nhìn, nhíu mày.

      Nhìn cái đống này, giống như người đàn ông, cả người đều là vết máu, tay chân mở ra theo tư thế quỷ dị, ngoằn ngoèo, Đồng Trác Khiêm liếc thấy người nọ bởi vì toàn bộ tay chân gảy lìa mà lâm vào hôn mê.

      Mà chuyện làm cho lòng người kinh sợ chính là, từ bụng người đàn ông kia trở xuống, đầu gối trở lên có mảnh máu thịt hỗn loạn, hình như còn có chút dấu vết khả nghi.

      Đột nhiên, Đồng Trác Khiêm cảm thấy có chút lạnh lẽo.

      Giết người bằng phát súng được sao? Tại sao phải lấy chân đạp lần lại lần, ma sát lên chỗ đó, cho đến khi nó biến thành thịt vụn mới thôi.

      Tóm lại, đối với thói quen thích đạp chim này của Hướng Oản, Đồng gia có cách nào chấp nhận, trước kia chỉ nghe qua, bây giờ được tận mắt nhìn thấy, đúng là cảm giác có chút đau.

      Hoa Chân cũng tới nhìn chút, lập tức nổi đầy da gà, vẫn kiêu ngạo với kỹ thuật làm thịt người thấy máu của mình, nhưng này còn ngoan độc hơn.

      Lai Lịch cũng tới, lúc nhìn thấy cái đó, liền che kín hạnh phúc của mình, cười đến xinh đẹp khác thường: “Khẩu vị của Hướng tiểu thư là nặng.”

      Ánh mắt Hướng Oản lập tức dời đến bộ vị của Lạc Lịch, sau đó : “Qúa , có hứng thú.”

      Ách——

      ?

      Đột nhiên Lạc Lịch quay đầu nhìn Hoa Chân, ánh mắt nhích tới nhích lui, giống như hỏi: sao? sao? sao?

      Vẻ mặt Hoa Chân đỏ lên, luôn mạnh mẽ tỉnh táo từ trước đến giờ lại đỏ mặt, mặc dù kỳ lạ, nhưng nhìn xinh đẹp.

      Trí nhớ của quay trở lại đêm điên cuồng kích tình từ rất lâu.

      Sau đó mặt của càng thêm đỏ.

      Ai ? đau như vậy sao?

      Nhìn ánh mắt trao đổi giữa hai người, Hướng Oản cười cười: “Tôi giỡn, tôi chưa từng thấy qua, với lại, tôi thích dạng đàn ông ẻo lả như thế, tôi thích——Đồng g—i—a——” chữ cuối cùng kia kéo là dài, làm cho Đồng Trác Khiêm run rẩy, sau đó Hướng Oản lấy tư thế Titanic chìm xuống biển ôm lấy Đồng Trác Khiêm.

      Đồng Trác Khiêm lập tức tránh ra, muốn để ý có đạo đức này.

      “Hừ, nếu cho tôi ôm cái, sờ cái, chừng tôi cho thuốc giải, bằng của chờ——”

      Ánh mắt Đồng gia nhíu lại, Hướng Oản cười cười, mấy chữ cuối cùng kia ra khỏi miệng, mỉm cười hỏi: “Có cho sờ hay ?”

      còn chưa sờ đủ sao?”

      còn tốt, vừa ra những lời này, Hoa Chân và Lạc Lịch liền hiểu lầm, lấy ánh mắt gian phu dâm phụ nhìn Đồng Trác Khiêm và Hướng Oản.

      Sắc mặt Đồng Trác Khiêm lạnh lẽo.

      Nghĩ cái gì vậy? Trước khi nhìn thấy Hướng Oản cũng biết thần kinh này có vấn đề, thấy đàn ông liền muốn giở trò, có chút kiên kỵ nào.

      chỉ là, binh lính và thượng cấp, những người trong nhà nước kia, có ai mà chưa bị ta sờ qua sao?

      Hướng Oản nghe như vậy, lại thở dài xa xôi, giống như Đậu Nga kêu oan.

      “Mẹ kiếp, bây giờ cả ngày đều sống trong học viện nữ sinh, liếc mắt nhìn xung quanh, máy bay rơi đầy đất, đôi chân lại giống như rừng rậm, tôi sắp sụp đổ rồi, ghê tởm nhất là, sau khi ăn cơm, đám nhóc tuổi não tàn còn tới trêu đùa tôi.”

      “Kết quả sao?” Những lời này là Lạc Lịch hỏi.

      Hướng Oản cười tiếng: “Đánh về với ông bà.”

      Quả nhiên là như vậy.

      “Ừ——” Hướng Oản trực tiếp ném thuốc giải cho Đồng Trác Khiêm, sau đó xoay người rời : “Tôi trở về học viện, nếu lát nữa thầy giáo điểm danh, bị phát , phải phạt đứng.”

      Kết quả là, ai để ý đến .

      Hướng Oản lắc đầu cái, ám hiệu bọn họ hiểu phong tình, sau đó muốn bỏ .

      Người đàn ông giống như thi thể nằm mặt đất từ từ khôi phục ý thức, sau đó mở miệng : “Hướng gia——”

      “Trời——”

      Có trời mới biết Hướng Oản thích cách xưng hô này đến bao nhiêu.

      Sau khi người kia xong, giống như phát toàn thân mình còn cảm giác, nhất là nơi quan trọng nào đó truyền tới cảm giác đau đớn nên lời.

      Sau đó, ý thức của thanh tỉnh, tiếng kêu vang lên, hôn mê bất tỉnh.

      thú vị.” Hiểu ý cười cười, đột nhiên Hướng Oản tăng nhanh tốc độ, lấy tốc độ sấm sét rời , từ trước đến nay luôn kỳ lạ khác người như vậy.

      Đây mới đúng là đối nghịch với ông trời.

      Cuộc chiến này còn tiếp tục hay tiếp tục đây?

      Chắc chắn Đồng Trác Khiêm ngu ngốc mà tiếp tục ở lại, bây giờ phân ra thắng bại còn là chuyện quan trọng, bởi vì thuốc giải nằm trong tay , cần hao phí thời gian nữa.

      lạnh lùng xoay người, lấy tốc độ cực nhanh nhảy lên chiếc xe của mình, chạy băng băng đường, lúc còn quên lại.

      “Đem người này đến quân khu dùm tôi, cám ơn.”

      là người đứng đầu giới ngầm Italy, là nữ sát thủ đứng thứ nhất trong xã hội đen, lại có thể lưu lạc thành người đưa “thi thể” là sao?

      Tất cả mọi chuyện, đều bởi vì xuất của người tên là Hướng Oản.

      Hoa Chân rất tò mò về Hướng Oản này.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :