1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mạnh mẽ: Sếp tha cho tôi đi - Giáp Đồng (133/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Băng Châu

      --------------------------

      Chương 107: Trác Khiêm, em rất khổ sở

      107.1

      Sau khi ra khỏi vùng ngoại ô thời tiết bắt đầu có mưa và lạnh hơn. Những cơn gió rét lạnh thổi vù vù, các hạt mưa rơi tí tách như những đóa hoa bay từ trời xuống.

      Phục Linh thấy lành lạnh rùng mình, nhiệt độ trong xe tăng cao lên, tay Đồng Trác Khiêm vừa lái xe vừa cởi áo khoác của mình đưa cho Phục Linh, “Mặc vào .”

      Nhìn quân hàm hai gạch hai sao nền áo màu xanh lá chợt làm ánh mắt Phục Linh đau nhói.

      Ở trong thành phố chưa bao giờ cởi đồng phục xuống. Dường như màu xanh lá cây đại diện cho việc khi mùa đông qua tất cả cằn cỗi biến mất chỉ còn lại mùa xuân, mùa của những cây cối xanh tươi.

      Thế nhưng bây giờ chỉ rùng mình thôi mà cởi xuống cho . Tuy nó là chuyện rất đỗi bình thường nhưng Phục Linh lại biết được điều, người đàn ông này . Nghĩ đến thế khóe môi cong lên.

      Bỗng dưng xe đột nhiên chấn động, cơ thể Phục Linh lắc qua bên sau đó mới ổn định lại được, đôi tay ôm lấy cơ thể , sau đó gương mặt râu ria của người đàn ông in lên mặt của .

      “Kiềm chế chút.”

      “Đồng Trác Khiêm, nên cạo râu .”

      xong đột nhiên Phục Linh mới ý thức được, ngày Đồng Trác Khiêm ra khỏi nhà đẹp trai tuấn biết bao nhiêu, rồi khi nghe lời ra ngoài, vội vàng chạy tới cứu sau đó về nhà nghỉ ngơi, xử lý mọi chuyện cho đến bây giờ. Khoảng thời gian đó chỉ có hai ngày nhưng trong hai ngày này chưa ngủ giấc đúng nghĩa, biết trong lòng rất khó chịu nên muốn ở bên cạnh làm bất cứ chuyện gì muốn, vì thế râu mọc ra cũng chỉ là biểu mệt mổi thôi.

      Phục Linh cười cười, đôi môi hơi tái nhưng đôi mắt lại tràn ngập ý cười, cúi người thầm vào tay Đồng Trác Khiêm: “Gia, em sao, đừng lo lắng.”

      “Vậy tốt rồi.”

      Chỉ câu nhàng nhưng cũng làm trái tim của Phục Linh đập rộn ràng.

      Đồng Trác Khiêm xuống xe thấy bánh xe trượt vào cái hố to mà trước cái hố to có tảng đá xem ra cũng khá nặng.

      Quay đầu nhìn lại, con đường trở nên lầy lội, cho dù có ra khỏi cái hố cũng chưa chắc được huống chi mưa lại bắt đầu nặng hạt.

      nhìn Phục Linh ngồi ngay ngắn trong xe : “Xem ra chúng ta phải bộ qua rồi.”

      Phục Linh cười như đóa hoa nở rộ: “Được.”

      là chúng ta nhưng ra chỉ có mình Đồng gia , ôm ngang Phục Linh lấy quân trang đắp lên người tránh cho bị ướt mưa.

      Nếu người nào đứng ở xa mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn phải tán thưởng.

      Đây là cảnh đẹp như thế nào.

      Bóng dáng người đàn ông như cây tùng trăm năm bất khuất ngã ôm lấy người phụ nữ tươi cười trong lòng, mặc dù đường dài, nhưng cũng có thể cảm nhận được đến cuối cuộc đời.

      Cực kỳ ấm áp chính là cảm nhận trong lòng Phục Linh bây giờ.

      lúc tới nhà Đại Đầu.

      Do có mưa mà nóc nhà bị thủng nữa nên bị thấm qua, đứa bé ôm cái thau nhìn từng giọt mưa rơi xuống.

      “Mẹ, có khách tới.” Giọng cậu bé trong trẻo như chiếu sáng cả căn phòng ẩm ướt.

      thanh bánh xe chuyển động trong phòng.

      Người phụ nữ ngồi xe lăn, gương mặt có trang điểm nhưng vẫn có vết phấn dùng để che vết sẹo, mặc dù ấy ngồi xe lăn hai chân thể cử động nhưng gương mặt vẫn xinh đẹp khiến người khác thể dời tầm mắt được.

      Phục Linh nhớ tới người chồng chết của ấy, đôi mắt lại ươn ướt.

      ấy im lặng lúc rồi : “Tiên sinh, tiểu thư mời ngồi.”

      Giọng hòa ái dễ nghe mang theo nụ cười nhàn nhạt, Phục Linh tượng tưởng nếu ấy là người khỏe mạnh, mặc bộ dạ phục người chắc chắn là người đẹp nhất trong thành phố.

      Đào Huyên Lê gì đó gặp quỷ .

      “Nơi này có chút mộc mạc mong hai bị bỏ qua, Tiểu Hồ mau rót nước cho chú và dì .”

      Đứa bé nghe mẹ kêu nhanh chóng chạy vào bên trong. Phục Linh vội vàng đứng dậy ngăn Tiểu Hồ lại: “Đừng để đứa bé mệt, chúng tôi khát.”

      “Đừng khách sáo, trong nhà có gì cả nhưng nước vẫn phải có ly.”

      Phục Linh buông tay ra ngăn đứa bé nữa.

      “Tôi tên là Thịnh Lam, hai người gọi là A Lam được rồi.” ấy xong rồi nhìn ra ngoài mưa càng lúc càng lớn. “Ba ngày A Kiệt về lần nhưng mà hôm nay hình như muộn.”

      Sắc mặt Phục Linh trắng bệch, biết nên làm sao với người phụ nữ này nữa, chồng ấy chết.
      Last edited by a moderator: 16/11/14
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Đồng Trác Khiêm cầm tay truyền cho cảm giác ấm áp nhưng nhìn chỉ nhìn Thịnh Lam, nhìn ấy mình rồi cười .

      Nụ cười của ấy có chút thê lương, đôi mắt như nhìn thấu tất cả hận của cõi đời này, đột nhiên ấy thở dài rồi : “Ba năm trước đây, khi tôi còn là trẻ tuổi, tôi đến Miến Điện tìm A Kiệt, khi đó khắp người toàn là bùn lầy, vết thương chồng chất, ấy 30 tuổi cả người lưu lại vết sẹo của chiến trường theo năm tháng, lúc đó tôi thề nhất định phải kết hôn với ấy, nuôi dưỡng cái bụng tròn của . “ đến đây nở nụ cười, giống như trở về cái ngày gặp gỡ của ba năm trước đây, ngày đó ánh nắng chan hòa khắp nơi.

      “Chúng tôi từ Miến Điện quay về, tôi bị mất chân, cha tôi cho tôi kết hôn với , ngăn cản trăm phương ngàn cách, sau đó tôi quyết định cắt đứt quan hệ cha con theo A Kiệt, cùng rời khỏi quân đội mà thích đến đây xây dựng cuộc sống.”

      vẫn cười nhưng còn chút thê lương nào nữa mà chỉ còn niềm vui khi chung với người mình .

      ấy thích nhất là trêu chọc tôi, vốn dĩ là người có nề nếp nhưng cứ hễ ở chung với tôi là lại đàng hoàng.”

      Phục Linh sờ sờ cái mũi mà hình như Đồng Trác Khiêm cũng làm như vậy.

      Tiểu Hỗ cẩn thận bưng nước ra, chỉ là đứa bé ba tuổi nhưng lại rất thông minh, đột nhiên Phúc Linh nghĩ tới căn bệnh của bé. Mọi người hay đứa bé nào bị bệnh tim bẩm sinh thường thông minh hơn những đứa bé bình thường.

      Tiểu Hỗ để nước xuống rồi cười với Phục Linh: “Dì ơi, ngoại trừ mẹ ra con thấy dì là đẹp nhất.”

      Phục Linh cười, vô cùng hưởng thụ lời này.

      “Tiểu Hỗ, vào trong” Thịnh Lam kêu đứa bé, Tiểu Hỗ cười cười lộ ra cái răng khểnh sau đó cúi người tạm biệt rồi vào trong.

      Phục Linh nghiêng đầu bỗng nhiên thấy ánh mắt Thịnh Lam sáng ngời, mặc dù ánh mắt ấy sắc bén như đao nhưng lại nhìn thấu tất cả suy đoán lo lắng trong .

      “Ba ngày A Kiệt về nhà.” Đột nhiên sau đó tròng mắt đỏ lên, “Tôi chờ ấy trong phòng lâu, đến khi hai người đến…”

      Cuối cùng vẫn là người phụ nữ thông minh.

      Dù sao cũng là con cháu nhà quan, làm sao Thịnh Hoa có thể để con mình như kẻ đầu đường xó chợ được chứ? ra từ khi nghe tên của ấy, Phục Linh và Đồng Trác Khiêm cũng biết thân phận của ấy.

      Ba năm trước đây, chuyện người giàu có đứng thứ ba trong thành phố cắt đứt quan hệ với con trở thành đề tài chuyện của tất cả mọi người.

      Vậy mà hôm nay Phúc Linh lại được gặp nữ chính trong câu chuyện ấy. Có người từng , cuộc sống là bộ phim kịch, diễn tốt trở thành bi kịch.

      Ba năm đều phải chờ đợi, chờ chồng mình ba ngày về lần, vậy mà hôm nay chỉ trễ chút biết có chuyện bình thường.

      Đồng Trác Khiêm lại mặc bộ quân trang màu xanh lá người, Thịnh Lam là người thông minh, chắc chắn cho rằng sĩ quan đến nhà mình ngay đúng lúc chồng ở nhà.

      đè ngực giọng run rẩy: “Bắt đầu từ sáng hôm nay, chỗ này bắt đầu rất đau, rất đau…”

      Nét mặt yếu ớt giống như là trong nháy mắt mất tất cả mọi thứ, bàng hoàng nhưng rất bất lực.

      Đồng Trác Khiêm đứng lên, lấy nón đầu xuống, hành lễ kính trọng sau đó mạnh mẽ : “Thịnh tiểu thư xin nén bị thương.”

      Trong khoảnh khắc đó Phục Linh nhìn thấy đóm lửa trong mắt ấy tắt ngủm chỉ còn trầm luân trong biển rộng.

      Thịn Lam khóc chỉ nhìn bãi đất trống trước mắt, lâu lâu cũng nháy mắt, lúc sau nhàng chớp mắt, giọt nước mắt lăn xuống.

      …xảy ra chuyện gì rồi hả?” lâu sau Thịnh Lam cũng tìm được giọng của mình, nhàng hỏi.

      Phục Linh hít hơi sâu cố gắngtrấn tĩnh bản thân, nắm hai vai .

      ấy là người hùng, ấy vì cứu tôi mà hi sinh.”

      Tiếng khóc nho của người phụ nữ vang lên, Thịnh Lam bắt đầu tuyệt vọng, khóc nức nở, luống cuống tay chân đẩy xe lăn vào trong trốn tránh tầm mắt của Phục Linh và Đồng Trác Khiêm.

      Phục Linh nhìn Đồng Trác Khiêm cười thê lương. ôm lấy , nhàng vỗ lưng .

      “Trác Khiêm, em rất khổ sở.”
      Last edited by a moderator: 14/11/14
      honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Editor: Băng Châu
      --- ------ ------ -------

      Chương 108: cho em hạnh phúc

      108.1

      Thịnh Lam vẫn ra khỏi căn phòng , Tiểu Hỗ ngồi chồm hổm trong góc giương đôi mắt long lanh ngắm nhìn chú và dì xinh đẹp đến nơi đất khách quê người này.

      Tiểu Hỗ biết mâu thuẫn của mình cuối cùng là từ đâu ra, dựa theo trí nhớ của cậu
      Hôm nay ba mang theo rất nhiều đồ ăn ngon về cho cậu nhưng hôm nay ba vẫn chưa về.

      Có thể là vì hai người này ?

      đến mười hai giờ, mặt trời cũng lên cao, Phục Linh nhìn thời tiết u ám bên ngoài, dựa lưng vào vách tướng nghiêng đầu quan sát xung quanh, đột nhiên nhận thấy ánh mắt đầy hoài nghi của Tiểu Hỗ.

      Phục Linh run lên, đứa bé như vậy làm sao lại có ánh mắt này?

      “Sao ba con vẫn chưa về?”

      Giờ Phục Linh hoàn toàn tin tưởng những đứa bé mắc bệnh bẩm sinh đều có cái đầu thông minh, ngồi xổm xuống vuốt ve cái đầu của Tiểu Hỗ. “Còn đừng nghĩ lung tung.”

      Tiểu Hỗ phồng má rất đáng nhưng lại lạnh lùng hất tay Phục Linh ra rồi chạy vào căn phòng .

      Nơi đó là nơi riêng tư của mẹ con họ nên Phục Linh muốn làm phiền đành phải đứng chờ bên ngoài với Đồng Trác Khiêm.

      Bên ngoài màn mưa vẫn còn trút xuống, thấm ướt cổ tay Phục Linh cũng như thấm ướt lòng của .

      cầm tay Đồng Trác Khiêm, kéo chạy vào trong màn mưa mịt mù, ngửa mặt lên trời cười to giống như tất cả những u uất của mấy ngày qua được dòng nước cuốn trôi .

      “Đồng Trác Khiêm, chúng ta chút được ?”

      Đồng gia lạnh lùng chau mày, bộ quân phục màu xanh lá người thể được chí khí cao ngạo của người đàn ông.

      Đồng gia nhấn vào đỉnh đầu Phục Linh. “Muốn bị đánh sao? Nhanh chóng quay về đừng để cho con của ông đây bị bệnh.”

      Phục Linh Phản kháng hành động của , biết có dùng chút sức lực nào nên chỉ cười cười, dường như hơi mệt mỏi, những dòng ký ức mấy ngày nay ùa về trong đầu tan biến được, nó giống như những con quỷ dữ giương nanh múa vuốt trấn áp thần kinh của .

      “Em muốn hóng mát chút để bản thân mình tỉnh táo lại.”

      Bỗng dưng như có cây kim đâm xuyên qua trái tim làm đau đớn, Đồng Trác Khiêm nhìn dáng vẻ tỏ ra kiên cường làm rất đau lòng, biết Phục Lnh là môt người phụ nữ rất kiên cường, chuyện gì quyết định có kẻ nào thay đổi được.

      Nếu như muốn chạy làm sao có thể chạy theo chứ?

      Suy nghĩ xong quyết định cởi bỏ bộ quân trang ra mặc lên người Phục Linh, che chắn cẩn thận phía đầu rồi nắm tay chậm rãi bước trong màn mưa, dường như Phục Linh nghe được nhịp đập trái tim .

      Mặt đất khá lầy lội cho nên bước bước là lại có bùn văng lên, dính đầy quần áo giày dép, nhìn rất là bẩn nhưng Phục Linh quan tâm bởi tại nơi cũ ký thế này mà lại tìm thấy ấm áp.

      Dưới màn mưa, người đàn ông tuấn bên cạnh nhìn , gương mặt chứa rất nhiều dịu dàng.

      đem bộ quân trang làm cả đời kiêu ngạo che nắng che gió cho , đem bản thân từng giết địch chiến trường để che mưa cho , lặng lẽ theo ,tất cả Phục Linh đều cảm thấy được… chắc là cúi người trước tình cảm rồi.

      Đoạn đường này có xa, hai người nhìn sắc trời chút rồi lại thấy Thịnh Lam đứng ở phía xa.

      ấy mặc bộ sườn xám Thượng Hải cũ, mái tóc được búi lên, cái cổ thon dài như con thiên ngađang vùng lên. Cho dù ngồi xe lăn nhưng nét phong độ đó vẫn khiến Phục Liên xúc động.

      Trong giờ phút đo dường như thấy lại thiên kim nhà họ Thịnh tư thái tao nhã năm xưa.

      Tay phải nắm lấy tay Tiểu Hỗ nhìn như nắm khá chặt nên tay đứa bé hơi hồng nhưng Tiểu Hỗ vẫn cười, giống như là thế gian này có chuyện gì làm cho cậu bé phiền muộn.

      “Hai vị, tôi muốn gặp chồng tôi.”

      Giọng uyển chuyển mà có lực thêm phần cứng cỏi bất khuất giống như dòng nước suối chảy từ đỉnh thác xuống khiến Phục Linh kính nể.

      Đối với chuyện sợ hãi khi người chồng mất người phụ nữ này điều tiết tâm tình rất nhanh, trở về với chính bản thân mình, biết tiếp theo mình nên làm chuyện gì.

      Sắc trời còn u ám, Đồng Trác Khiêm đẩy xe lăn cho Thịnh Lam tới xe của bọn họ.

      biết từ khi nào Tề Tiểu Chấn điều động quân đội đến đây, đứng thành hai hàng, chiếc xe đứng ở trung tâm nhưng mà còn cuộc sống? Có trở về trung tâm quỹ đạo của nó?

      biết.

      biết.

      “Chị dâu khỏe!” Câu chào hỏi làm cả trời đất rung chuyển, biết là chào Thịnh Lam hay là chào Phục Linh.

      Phục Linh cẩn thận bước lên xe sau đó giúp đỡ Thịnh Lam ngồi vào. Cái cổ của ấy vẫn cứ ngẩng cao như vậy, chưa từng cúi thấp xuống dù chỉ phần.

      Ba năm trước đây, người phụ nữ bất chấp tất cả chạy đến Miến Điện, bị cắt mất chân vẫn kiên quyết sinh con cùng người của mình.

      Tất cả mọi người đều cho rằng đó là tình đẹp, người phụ nữ làm lễ rửa tọi lấy tất cả mạnh mẽ của , nguyện cởi bọ những bộ quần áo xa hoa để trở thành người phụ nữ nông thông chỉ vì muốn ở cùng người mình .
      Last edited by a moderator: 16/11/14
      honglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chiếc xe chậm rãi chạy vào nội thành, nơi này là nguồn gốc của những bi thương.

      Phục Linh trầm tư lại, dường như nghe thấy bài hát.

      nghe sai, đó chính là giọng hát của Thịnh Lam, thanh dễ nghe làm tỉnh táo lại làm cảm thấy mỏi mệt.

      Bĩnh tĩnh, phải bình tĩnh.

      Đột nhiên Phục Linh nghĩ đến lúc ở nước ngoài, đây là chuyện của năm sáu năm trước, và bạn Italy du lịch, vô tính biết được chuyện ca sĩ Thịnh Lam nổi tiếng Trung Quốc lưu diễn ở Italy nên suy nghĩ mọi cách để mua vé đến xem.

      ngời sau tất cả gian nan đau thương, lại gặp được nữ ca sĩ ấy trong tình huống này.

      Rốt cuộc là cái gì có thể khiến ấy cam tâm tình nguyện làm người bình thường, là cái gì để ấy bỏ xuống niềm tự hào của mình, bỏ xuống tất cả những vinh hoa phú quý trong đời để làm người phụ nữ bình dị sống cuộc sống nghèo khó?

      Có lẽ là vì nhiều năm trước quay đầu nhìn lại chàng trai trẻ kia để co thử lần, có lẽ là vì người đàn ông đó đến bỏ được, đến ngu ngốc làm cảm động.

      Đúng vậy, những năm tháng tươi đẹp nhất trong cuộc đời Thịnh Lam bị hủy hoại khi còn trẻ đấy.

      Nhưng, ấy chưa từng hối hận.

      Cố ấy là truyền kỳ.

      Bởi vì ấy biết bản thân của mình muốn cái gì.

      Chỉ vậy thôi hơn.

      Tên của Đại Đầu là Phàm Kiệt, ý nghĩa chính là phàm nhân kiệt xuất.

      Trong cuộc đời có chuyện gì gọi là kiệt xuất, chỉ có chuyện duy nhất đó là người con cao ngạo xinh đẹ kia và làm cho ấy cũng mình.

      Nhưng trong lòng luôn áy náy, bởi cho được bất kỳ cái gì.

      Có lẽ bây giờ sau khi cũng áy náy, con người có thể sống được bao lâu đâu, cho cuộc sống ngắn ngủi nhưng ấm áp, mười năm sau lại cho đứa bé mắc bệnh tim bẩm sinh tên Tiểu Hỗ.

      Phàm Hỗ, Phàm Hỗ.

      thể gọi tên con được nữa rồi.

      ---------

      Linh cữu của Phàm Kiệt được đặt trong nhà tang lễ lớn nhất thành phố.

      Nơi này tuy lớn nhưng khá ít người, trừ các binh lính xếp hàng hành lễ.

      Cuộc đời khi sống có cái vinh quang này nhưng sau khi chết lại cò, biết may mắn hay là châm chọc.

      Tình huống này cũng giống những họa sĩ nổi danh, khi sống vẽ vô số bức tranh nhưng lại được người nào biết đến, mà khi hồn về chín suối mới được mọi người để mắt đến, sau đó nổi danh.

      Thịnh Lam bước xuống xe.

      ràng là buổi sáng quang đãng nhưng lúc này lại rơi xuống nhưng giọt mưa.

      Thịnh Lam ngồi xe lăn lặng lẽ nhìn linh cữu bên trong, linh cữu làm bằng thủy tinh, có hoa có cỏ trang trí còn có cả người chồng .

      Di ảnh là hình lúc còn làm quân nhân, vóc dáng cao gầy rất tuấn, khi đó có rất nhiều con theo đuổi nhưng chàng trai này lại theo đuổi .

      Đầu óc Thịnh Lam hơi choáng váng, đột nhiên nghĩ đến buổi chiều của nhiều năm trước, người ngồi cùng bàn xa cách rất nhiều năm đột nhiên xuất trước mặt .

      còn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch mà bây giờ lại cao và tuấn rất nhiều, cười lên như ánh nắng mặt trời tươi sáng.

      “Thịnh Lam, nhiều năm gặp thấy em càng ngày càng đẹp.”

      “Ừ.” nhiệt tình bao nhiêu lạnh lùng bấy nhiêu.

      Con nhà giàu có gia thế vì những lời khen ngợi này mà đỏ mặt gì gì đó.

      “Thịnh Lam, thích em, muốn cho em hạnh phúc.”

      Xem , lời này ngu ngốc biết bao, nhưng khi đó lại bị những lời này làm trái tim đập rộn lên. là người trẻ tuổi xinh đẹp, người theo đuổi rất nhiều, những câu như vậy thường quá ba câu.

      “Thịnh Lam, theo , cho em tất cả những gì em muốn.”

      “Thịnh Lam, gả cho , tất cả phú quý của đều thuộc về em.”

      “Thịnh Lam, em, cam tâm tình nguyện cho em tất cả.”

      Nam chính khi những lời này còn cầm chiếc nhẫn kim cương 10 cara trong tay, mới gặp lần đầu tiên .

      Chẳng lẽ tình dễ đến vậy sao? Cái gì vừa gặp , chết .

      Cho tới bây giờ có ai nhìn bằng ánh mắt kiên định, giọng kiên cường bất khuất thêm bộ quân trang người càng làm cho giống như đứng trước mặt quân đội cả quốc gia mà .

      quay đầu nhìn .

      Mà chính cái nhìn đó khiến suốt cả cuộc đời thể quên được cảnh tượng hôm đó.

      Hồi ức quay về thực, di ảnh của xa, dường như nhìn .

      Trong phút chốc đó, sông Hoàng hà như vỡ đê mà cũng trong giây phút đó…

      Nước mắt Thịnh Lam tuôn rơi…

      Đau lòng khi mất người chống, cuối cùng trong thời tiết mưa dầm liên miên cũng bộc phát tất cả trước di ảnh của chồng .

      Rung động mọi người.
      Last edited by a moderator: 16/11/14
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Editor: Diễm Diễm
      --- ------ ------ ---

      Chương 109 – Phải trả lại toàn bộ

      109.1




      Thịnh Lam lấy tay chống đở xe lăng, bánh xe chuyển động, từng bước từng bước đẩy tới chồng mình càng ngày càng gần.

      Bánh xe ẩm ướt lưu lại dấu vết mặt đất, giống như bánh xe năm tháng tiếng động thay đổi tính mạng , dâng lên chút rồi lại chút đau đớn giống như máu thịt lẫn lộn.

      Nước mắt vẫn luôn chảy, giống như vòi nước bị hỏng, đau khổ như thế, làm cho lòng người sinh ra cảm giác thương.

      Tiểu Hỗ nhìn mẹ mình khóc thút thít, lập tức giống như đứa tìm được đường về nhà, gương mặt non nớt xuất vẻ mặt hiểu chuyện gì xảy ra.

      lát sau, cậu cũng khóc theo, mà chính cậu cũng biết tại sao mình lại khóc.

      Có lẽ bởi vì cậu nhìn thấy mẹ khóc nhưng biết nên làm gì, cho nên khóc theo.

      Trước linh đường vang lên tiếng leng keng của những người lính, cho tới bây giờ, bọn họ đều trong bom đạn, về trong mưa bão, cho tới bây giờ, chưa từng sợ hãi cái gì, nhưng giờ phút này, bọn họ lại ở giữa bầu trời u, bỏ ra giọt nước mắt.

      Tại sao?

      ai trả lời được.

      Chỉ là mơ hồ biết, từ nay về sau, vô tội ngã gục giữa cuộc sống này.

      Phục Linh sững sờ tại chỗ, lát sau mới hồi phục bước những bước chân nặng nề phía sau Thịnh Lam, muốn giúp đẩy xe lăn.

      Trong khí vang đến giọng lạnh nhạt.

      “Mạnh tiểu thư, tự tôi tới.”

      Phục Linh buông tay, đem tự hào quý trọng cả đời bỏ lại nơi này.

      Đột nhiên Thịnh Lam ngừng khóc, sau đó hờ hững dâng hương, ánh mắt thâm tình ngắm nhìn người đàn ông trong bức ảnh, sau đó chuyển sang Tiểu Hỗ dẫn theo vào trong nội đường.

      Mưa phùn bắt đầu lớn lên, Đồng Trác Khiêm bình yên ngồi ghế sa lon, tay cầm điếu thuốc, từ từ đốt cháy.

      Bỗng nhiên, trong khí truyền đến mùi vị có chuyện sắp xảy ra.

      Ánh mắt Đồng gia nheo lại, trong tầm mắt có thể nhìn thấy, là đoàn xe xa hoa lãng phí, có thể là “khoa trương” nhất trong lịch sử thủ đô này.

      Dẫn đầu là chiếc xe Bugatti dáng dài, kiểu dáng vô cùng tôn quý, phảng phất tản ra khí thế làm người ta khiếp sợ, mà theo ở phía sau là Maserati, Lamborghini——xếp hàng cuối cùng lại là chiếc Land Rover, mà xe kia giống xe Đồng gia đến tám phần.

      Nhưng đây là chuyện thể nào xuất , Land Rover là kiểu xe dành riêng cho Đồng gia, trừ Tư lệnh có chiếc, cả nước cũng chỉ có có chiếc xe này.

      Mà hôm nay, Land Rover tương tự xe bị người ta làm thành xe theo đuôi, đây chẳng phải là làm xấu mặt sao?

      Thủ đô có luật ngầm, mặc kệ là người có thân phận, quyền thế hay cấp bậc như thế nào cũng sử dụng đồ giống nhau.

      Mà chỉ cần nhìn khí thế ồn ào của người mới tới, dẫn đầu là chiếc xe màu đen Bugatti dáng dài, Đồng Trác Khiêm biết là ai.

      Phú hào đứng thứ ba thủ đô, Thịnh Hoa Thanh.

      Ông ta tới nơi này, đúng là làm cho người ta nghi ngờ.

      Đầu tiên, ông ta là loại người chỉ sống vì lợi ích của bản thân, nhất định tới đây bởi vì lo lắng cho con mình.

      Thứ hai, chuyện Thịnh Lam đến thủ đô, được phong toả bí mật, người nào biết.

      Thứ ba, khí thế hung hăng như vậy, ngang qua sao?

      Đồng gia vung tàn thuốc, khí thế bức người nhấc hai chân lên, làm như nhìn thấy Thịnh Hoa Thanh tới.

      Hôm nay Thịnh Hoa Thanh ăn mặc có chút ngu ngốc, tây trang màu đen kết hợp với cà vạt màu sắc sặc sỡ, tóc chia giữa, khoé môi nâng lên nhìn bức ảnh trong linh đường, chân mày nhíu lại, cảm thấy người này có chút quen mắt.

      lát sau, ông ta bỏ qua, ông ta — Thịnh Hoa Thanh gặp qua quá nhiều người, mà có vài người cần thiết phải cố ý nhớ lại.

      Ông ta nhướng mày nhìn lão đại Đồng gia phô trương thanh thế ngồi ghế sa lon, trong lòng khỏi hừ lạnh, ngoài miệng lại cười : “Hôm qua nghe con trai quản gia vợ cậu xảy ra chuyện, biết hôm nay khoẻ chưa?”

      Đồng Trác Khiêm cười lạnh: “Chú Thịnh, ngồi , dù sao chú cũng là trưởng bối, đừng khom người chuyện với tôi.”

      Thịnh Hoa Thanh thầm thằng nhóc này cũng có chút đầu óc, bình tĩnh ngồi đối diện Đồng Trác Khiêm, nhìn thẳng vào .

      biết vợ cậu có khoẻ ?”

      biết mẹ chú có khoẻ ?”

      “—— Khoẻ.” quanh co lát lâu, cuối cùng Thịnh Hoa Thanh cũng tìm lại được giọng của mình.

      Đồng Trác Khiêm nở nụ cười: “Cũng tốt.”

      Thổi tiếng huýt gió, dáng vẻ Đồng Trác Khiêm cực kỳ giống lưu manh, nhướng mi : “Chú Thịnh là phô trương.”

      Thịnh Hoa Thanh cao ngạo cười: “Làm sao có thể so sánh với tuổi trẻ liều mạng như các cậu.” Mí mắt ông ta liếc nhìn Phàm Kiệt bàn thờ, khinh thường : “Chọc người nên dây vào, mất tính mạng, coi như là tự tìm lấy.”

      Ánh mắt Đồng Trác Khiêm lạnh lẽo.

      thanh hoạt động bánh xe lăn truyền đến, giống như chuyển động của răng cưa, bóp chặt lòng người.

      cho phép người khác về chồng tôi như vậy.” Từng chữ từng chữ vàng ngọc, từng chữ từng chữ sắc bén.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :