1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mạnh mẽ: Sếp tha cho tôi đi - Giáp Đồng (133/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 104 — Cậu là người lính đủ tư cách
      Editor: Diễm Diễm


      Tình thế lập tức đảo ngược.

      Phục Linh tự luyến suy nghĩ, nhất định là bởi vì dáng dấp của mình khéo léo như vậy, phấn chấn lòng người như vậy, cho nên ông trời nghĩ trái nghĩ phải, quyết tâm bỏ qua cho mình.

      Ừ.

      Nhất định là bởi vì như vậy.

      Bên này, ít người bị tiêu diệt, sau khi Hoa Chân dọn dẹp người cuối cùng, vỗ tay cái, dáng vẻ giống như ghét bỏ, mở miệng : “Cả người đầy mùi mồ hôi, át cả mùi nước hoa của tôi.”

      Suýt chút nữa Phục Linh phun máu.

      , mùi nước hoa người Hoa Chân dễ ngửi, lúc trước thường xuyên cùng bọn Tiểu Nhạn dạo chợ đêm mua hàng đại hạ giá, vừa đến nơi bán nước hoa, liền bị đủ loại nước hoa xông vào mũi làm cho hoa mắt sắp ngất xỉu, nôn khan giống như phụ nữ có thai.

      Mà trong nháy mắt Hoa Chân xuất , Phục Linh ngửi thấy, chẳng qua là khó ra ngoài, dù sao người ta cũng xuất với mác ân nhân cứu mạng của mình, chính là cho dù bây giờ người ta trần truồng chạy đến đây, cũng phải vỗ tay khen tuyệt hảo.

      Giết chết những con tôm tép còn lại, tay Đồng Trác Khiêm nhấc Lưu Uy nằm mặt đất, đôi mắt tản ra ánh sáng lạnh lẽo khiếp người, gằn từng chữ: “Mấy năm thấy mày, ngược lại can đảm lên ít.”

      Ý nghĩa là, đủ can đảm, dám đụng đến của tao.

      Trong chớp mắt, Lưu Uy há to miệng, nước miếng giống như muốn chảy xuống, đôi mắt sợ hãi, nhất thời nhìn thấy tiêu cự, giống như là gặp được chuyện đáng sợ nhất trong cuộc đời.

      “Đồng. . . . . . gia. . . . . .” lát sau, mới tìm được giọng của mình, có chút ngốc trệ lên.

      Đồng Trác Khiêm hí nửa đôi mắt, gật đầu: “Ừ.” Sau đó, nhìn gương mặt sợ hãi của Lưu Uy: “Ba năm trước đây, quên lời lão tử sao?”

      Trong chốc lát, Lưu Uy lập tức giật mình, hoa cúc nhất thời căng thẳng, đột nhiên nhớ tới vết thương mà hoa cúc của mình phải chịu đựng, toàn thân run rẩy.

      Hiệu quả đạt được, Đồng Trác Khiêm giống như ghét bỏ, buông Lưu Uy ra, sau đó lấy tư thế từ cao nhìn xuống lạnh lùng hỏi: “Nhà họ La phái mày tới sao?”

      Lưu Uy giật mình, hận thể lập tức quỳ xuống dập đầu với , sau đó cầu xin Đồng Trác Khiêm bỏ qua cho mình.

      “Vậy mày biết ấy là ai ?”

      Phục Linh vẫn còn đùa giỡn ngón tay mình, cũng ngờ Đồng gia lại lạnh lùng chỉ vào mình, nhất thời có chút ngu ngốc, bình tĩnh nhìn Lưu Uy, mong đợi trả lời.

      Lưu Uy vẫn gật đầu như cũ, từ trong ngực lấy ra tấm hình.

      Sườn xám màu tím, dáng dấp quyến rũ, giống như vẻ đẹp phụ nữ Thượng Hải những năm trước đây.

      Khoé miệng Phục Linh nâng lên, tại sao nhìn như thế nào cũng thấy giống mình.

      ta phải là tú bà trong hộp đêm sao?”

      Phục Linh có chút xấu hổ cười ngây ngô hai tiếng, sau đó sờ sờ đầu mình, cảm thấy bất đắc dĩ buông tay nhìn Đồng Trác Khiêm, bộ dáng giống như : Em cũng biết tại sao mình lại nổi tiếng như vậy.

      Đột nhiên bả vai bị người nào đó vỗ lấy, Phục Linh giật mình quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng kỳ lạ của Hoa Chân, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng cười cười làm đẹp trầm của rừng rậm và ban đêm.

      “Lúc trước làm tú bà sao?”

      Mùi nước hoa kia rất gần Phục Linh, vô cùng gay mũi, khoé miệng Phục Linh giật giật trả lời: “Trước kia đúng là nhờ các mỹ nữ cứu tế sống qua ngày.”

      Lời này ràng là thừa nhận hay sao?

      Hoa Chân ồ tiếng, sau đó vỗ bả vai Phục Linh, giọng có chút cứng ngắc: “ tệ, có tiền đồ, làm rất tốt.”

      “Ách xì——” Cuối cùng vẫn nhịn được mùi nước hoa gay mũi, Phục Linh nhảy mũi ách xì ra ngoài, nhất thời cảm thấy hô hấp thông thoáng ít, nhưng mùi nước hoa kia lại bay tới lần nữa.

      Phục Linh muốn rồi lại thôi: “Nước hoa này của . . . . . .”

      “Tôi mua nước hoa này ở lầu trung tâm thương mại, năm mươi tệ lọ, cảm thấy rất tiện nghi, liền mua mười mấy lọ.”

      Phốc. . . . . .

      Suýt chút nữa Phục Linh phun ra búng máu.

      quay đầu lại, sâu sắc ngắm nhìn Đồng Trác Khiêm, vẻ mặt buồn bã, đâu tìm được bông hoa kỳ lạ như vậy đây?

      “Xin hỏi tiểu thư xinh đẹp, làm thế nào để đem mười mấy lọ nước hoa kia xịt lên người?”

      Hoa Chân nháy mắt mấy cái : “Tại sao phải phiền toái như vậy? Tôi đổ toàn bộ vào bồn tắm, sau đó tắm thôi.”

      Phục Linh muốn chết.

      Cả đời này, chưa từng sụp đổ như vậy, coi như bây giờ nhìn thấy Đồng Trác Khiêm làm trai bao cũng có sụp đổ như vậy.

      Mười mấy lọ nước hoa mà đem tắm là sao?

      đúng là cấp bậc của người bề .

      Phục Linh cười a a nhìn sang, hai tay ôm thành quyền: “ bái phục !” Vừa vừa nhìn gương mặt kinh điển của Hoa Chân, bỗng nhiên, máu tươi chảy ra từ đôi môi đỏ mọng, trong phút chốc, sắc mặt đại biến.

      Đột nhiên trong đầu xuất hình ảnh người tài xế kia vì để cho chạy trốn mà hi sinh oan uổng, lúc ôm lấy người tài xế đó, có phải ta cũng chảy máu đầy đất như bây giờ ? Có phải giống như lúc hoa mẫu đơn nở rộ, màu sắc xinh đẹp như rặng mây đỏ?

      Đầu có chút choáng váng, trước mắt giống như biến thành màu đỏ thẫm dưới ánh chiều tà, thê thảm, Hoa Chân ở trước mặt , nở nụ cười tối tăm mơ hồ , môi của ấy cong lên, vui vẻ đến kỳ lạ, sau đó đưa tay ôm lấy thân thể sắp ngã xuống của Phục Linh.

      “Đồng gia, của được.”

      Giọng kia êm ái có lực, giống như giọng trầm thấp gọi người , mà nghe vào trong đầu Đồng Trác Khiêm, lại giống như sét đánh.

      lấy cước đạp Lưu Uy ngã lăn, nhanh chóng chạy tới ôm lấy Phục Linh, sau đó với Hoa Chân: “Hôm nay phải cám ơn .”

      cần.” Giọng của lạnh nhạt.

      Đồng Trác Khiêm chuyện, chỉ là liếc mắt nhìn Lưu Uy: “Chờ tiếp nhận thẩm án .”

      Trong nháy mắt đó, thân thể Lưu Uy đột nhiên co quắp, sau đó té xỉu.

      Bụi cỏ rậm sau lưng bị gió thổi qua tạo ra thanh, đột nhiên Hoa Chân : “Về ước định của chúng ta, tôi tự động tuân theo, mà ở nơi này, tôi, Hoa Chân! làm cho chút bận tâm nào, Đồng Trác Khiêm, tôi rất mong đợi có thể đánh trận với .”

      Đồng gia giả bộ đẹp trai, bỏ rơi , trực tiếp lách người bỏ .

      ra Phục Linh cũng giống như Đồng gia phỏng đoán — virus phát tác, mà là đột nhiên nhớ tới cảnh tượng làm mình chấn động, trong lúc nhất thời tiếp thụ nổi.

      Nhớ lại người tài xế kia giống như đại ca quan tâm đến mình, lúc biểu kỹ thuật đua xe tài giỏi của mình kêu ngạo, còn có nhìn , kêu nên chạy nhanh chút, thể nào loạn tưởng, đám người kia, có người nào là người tốt, nếu như tài xế rơi vào trong tay bọn họ, cuối cùng như thế nào?

      Phục Linh biết.

      Nhưng, tóm lại phải là chuyện tốt.

      Sau khi chóng mặt, hai tay ôm chặt Đồng gia, thấp giọng : “Đồng gia, em hại chết .”

      Giọng của trầm thấp như vậy, có sức lực như vậy, giống như là cả đời này chưa từng mệt mỏi như bây giờ.

      Bàn tay nhàng vỗ về tấm lưng run rẩy, nhắc lại lần lại lần: “ có chuyện gì, có chuyện gì.”

      “Em có chuyện gì, nhưng mà người khác lại vì em mà gặp chuyện, cả đời này em cũng yên tâm.” Đột nhiên Phục Linh khàn giọng la lên, giống như muốn đem tất cả sợ hãi đời này đuổi , đuổi bất lực của mình, đuổi bốc đồng của mình.

      Những thứ vô dụng kia có thể đuổi được sao? Lỗi lầm gây ra, có thể làm như thế nào để vứt bỏ?

      “Đồng gia, mang em trở lại đại sảnh bữa tiệc .”

      Giờ phút này, Đồng gia có gạt bỏ ý kiến của , mà là cẩn thận ôm lấy, sau đó từng bước từng bước trở về đại sảnh.

      Lúc này, mỗi cánh cửa trong đại sảnh đều bị binh lính vác súng vai bao vây chặc chẽ, khách mời chơi đùa bên trong cũng thể ra ngoài.

      Thủ trưởng hạ lệnh: con muỗi cũng thể bỏ qua.

      Mặc kệ là con cháu của viên chức nhà nào, hay là được người có quyền có thế thay mặt, chỉ cần dám bước qua cánh cửa này, toàn bộ đều chết giống như nhau!

      Đây là lệnh được ban ra.

      Những người vô tội và Tiểu Nhạn được xử lý đặc biệt đưa đến bệnh viện cấp cứu, mà vị quản lý đáng thương cũng bị bắt theo, chẳng qua là chưa biết sống chết như thế nào.

      Chỉ có người nằm sàn nhà giữa đại sảnh.

      Cả người đầy máu, xương cốt người giống như đều tan rã, hô hấp mặc dù yếu ớt, nhưng cũng may là còn sống.

      người nào dám đến đưa tay nâng thân thể lên, bởi vì vừa đụng vào liền làm cho đau đớn vì xương cốt gảy lìa, cũng người nào biết, đau đớn đó dữ dội như thế nào.

      Bị Đồng Trác Khiêm ôm từng bước từng bước xuống cầu thang, Phục Linh sớm rơi nước mắt đầy mặt, nhảy khỏi lồng ngực Đồng Trác Khiêm, sau đó nhanh chóng chạy tới, ngồi chồm hổm bên cạnh người đàn ông kia.

      “Tài xế đại ca, tài xế đại ca?”

      , mất sức để trả lời.

      Giày quân đội đạp đất, thanh hiên ngang giống như năm đó đạp những bước chân đầu tiên nền đất bụi, thanh thuý, dễ nghe, kinh động đến nỗi chưa từng quên được.

      Trong nháy mắt đó, đột nhiên mở mắt, nhìn người đứng thẳng ở phía xa xa.

      “C.h.à.o . . . . t.h.ủ. . . . . t.r.ư.ở.ng.” Câu tuy êm ái có lực, nhưng lại đánh sâu vào trái tim tất cả binh lính có mặt ở trường.

      Giọng kiên cường bất khuất đó, xuất phát mỗi khi những tên lính chuyện với cấp .

      Trong nháy mắt, trí nhớ Đồng Trác Khiêm có chút xa xôi, khi đó hai mươi hai tuổi, còn là trung tá trẻ tuổi, mà người trước mắt này chính là binh lính phải giẫm chân tại chỗ rất nhiều năm mới được lên làm đội trưởng.

      Khi đó, người này bao nhiêu tuổi, nhớ .

      Chỉ là người này đối xử với tất cả mọi người rất ân cần, vì để có thể có ngày nào đó thăng chức, sau đó nở mày nở mặt trở về quê nhà cưới vợ.

      Khi đến tuổi giải ngũ, lấy giọng bất khuất với : “Thủ trưởng, trong cuộc đời tôi đều suy nghĩ có ngày nào đó đến địa vị cao như , như vậy tôi bị những người khác chê cười, nhưng mà tôi làm được, cho nên đàng hoàng trở về chăm sóc cha mẹ tôi, để cho bọn họ vượt qua tuổi già.”

      Bóng lưng của vẫn đơn, tiêu điều, giống như treo đầy băng tuyết trong mùa đông rét lạnh, mỗi bước vẫn suy yếu như vậy.

      Mà người này, nhiều năm như vậy, vẫn mang theo bộ dáng này.

      Đồng Trác Khiêm chậm rãi tháo nón màu đen, ánh mắt bình tĩnh nhìn người sắp chết mặt đất, nặng nề chào theo kiểu quân đội.

      “Cậu là người lính đủ tư cách.”

      Trong nháy mắt lời vang ra, môi mỉm cười, nhắm hai mắt lại, cánh tay buông lỏng——

      . .

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Gothickat





      Chương 105 : thể làm ngơ



      105.1





      Bùm bùm ——



      Pháo hoa bất chợt nổ tung trời đêm ở Thủ Đô, màu sắc rực rỡ giống như muốn đẩy lui đêm tối, bầu trời sáng bừng trong vẻ đẹp của trăm đóa hoa, nhiều đốm lửa bùng lên như phù dung sớm nở tối tàn, làm sáng cả ánh mắt mọi người, lại như chạm vào mất mác của tất cả.



      Phục Linh nghe thấy thanh đốt pháo, đưa mắt nhìn pháo hoa sáng lạng ngoài cửa sổ, trong ánh mắt của pháo hoa nở rộ xinh đẹp, sau đó lui xuống chào tạm biệt.



      đột nhiên cảm thấy có chút bi ai, lòng giống như bông tuyết đỉnh núi ngàn năm đổi ở ngoại thành Thủ Đô, đóng băng trái tim của , ngay cả đập lên cái cũng là điều xa xỉ .



      nghiêng đầu, ánh mắt sáng tỏ lại có chút sương mù, bình tĩnh nhìn Đồng Trác Khiêm, sau đó khẽ mở miệng, nở nụ cười đau khổ.



      "Gia, ta chết ——"



      tiếng kia, mềm mại ngân dài, trầm tĩnh đau thương, Đồng Trác Khiêm run rẩy, cho tới bây giờ cũng biết, ở trong miệng người phụ nữ hoạt bát vui tươi như Mạnh Phục Linh lại có thể nghe thấy giọng điệu như vậy.



      Những chữ những lời đó giống như từng cây tram dài trong nháy mắt bất ngờ kịp đề phòng cắm vào tim , đau đến tê tâm liệt phế.



      Đồng Trác Khiêm đột nhiên đứng dậy, sau đó hung tợn ôm lấy Phục Linh như muốn chết muốn sống mặt đất, ánh mắt lãnh nhìn , lạnh lùng : "Cho ông đây chút tinh thần , nhiều người nhìn như vậy, đừng để mất mặt."



      Phun tiếng, Phục Linh liền lớn tiếng khóc lên, hai tay dùng sức đánh lên ngực Đồng Trác Khiêm, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, bộ dáng kia chính là nữ chính trong kịch Quỳnh Dao.



      "Em mất mặt, còn dám kêu mất mặt sao? Người ta ngay cả mạng cũng mất, còn có cổ họng để tiếng đây, Đồng Trác Khiêm, có nhân tính."



      "Đúng, là ông đây có nhân tính." Vừa , hai tay vừa ôm chặc sau đó trực tiếp tiêu sái ra ngoài, hề quay đầu lại.



      "Mang di thể ấy trở về quân đội."



      Có lẽ linh hồn của ta vẫn còn phiêu lãng xung quanh, có lẽ thần thức của ta vẫn còn sót lại trong đầu, tóm lại, hi vọng ta có thể nghe thấy những lời ngày hôm nay.



      Nơi này xa cách nhiều năm như vậy, lần này, có thể vinh quang tiến vào.



      Đáng tiếc, cảnh còn mà người mất.



      Đồng Trác Khiêm ôm Phục Linh lên xe, đường thẳng.



      Mà lúc này, sắc trời chỉ mới sáng lên chút.



      Phục Linh lại nhìn sắc trời từ từ sáng lên, nở nụ cười tựa như lời từ biệt cùng ai.



      Chúc lên đường bình yên.



      cho tới bây giờ đều là đần đần độn độn sống qua ngày, thuở du học, lúc thiếu niên lại trở về nước lêu lổng trong xã hội, ngày ngày chơi thâu đêm suốt sáng, khi đó cảm thấy cuộc sống như vậy là phong phú, mà hôm nay, tinh tế nghĩ lại, chỉ thấy trống vắng đến đáng sợ.



      Cũng may, có .



      Cái tên họ Đồng ích kỷ bá đạo miệng chỉ toàn văn tục.



      Nghĩ đến đó , liền ôm Đồng Trác Khiêm chặc, sau đó chui sâu vào ngực buồn buồn : "Trong lòng em khổ sở, rất khổ sở."



      Chỉ thoáng, Đồng gia liền mềm lòng ôm lấy thân thể của , hôn trán : " bắt bọn chúng trả giá, người nào có thể trốn thoát."



      " ấy kết hôn rồi sao?" Phục Linh đột nhiên hỏi.



      Hai hàng lông mày của Đồng Trác Khiêm nhăn lại sâu, tầm mắt nhìn chăm chú vào cảnh vật ngừng chạy ngược bên ngoài, chậm rãi : " ta có vợ con, vợ của ta từng liều chết trong chiến dịch đến Miến Điện ba năm trước, bị trọng thương đến mức bị tàn phế, còn đứa con ——" thấp giọng chuyện, lại làm cho lòng của Phục Linh cũng nhói lên.



      "Con trai ấy thế nào?"



      "Có bệnh tim bẩm sinh ——"



      Phục Linh lần nữa thấp giọng khóc sụt sùi, tựa như đứa mất cha mẹ, đáng thương khiến người đau lòng.



      hiểu, tại sao ông trời lại công bằng như vậy, ông ta có thể cho người gia tài bạc vạn, quyền thế hiển hách, thế mà lại khiến cho người khác mang số mệnh trẻ tuổi mất tính mạng, còn gia đình tội nghiệp của họ phải làm sao?



      Nếu như, chỉ là nếu như, Phục Linh tại có tâm tình lời đùa, nhất định lần nữa dựng thẳng ngón giữa, rồi nhìn trời rống to: "** đại gia ông " .



      Nhưng là, tại trừ bỏ khó chịu, cái gì cũng có.



      Nhớ từng có người với Đồng Trác Khiêm, người phụ nữ khi mang thai ba tháng đầu được để tâm tình khó chịu, khóc lóc ảnh hưởng đến phát triển sau này của đứa con.



      Lúc này nhìn Phục Linh hai mắt đẫm lệ, lại đột nhiên nhớ tới nhất thời có chút luống cuống tay chân , lập ôm giống như dụ dỗ trẻ con tựa, thấp giọng dỗ .



      "Ngoan, nhóc con, đừng khóc, em khóc làm khó chịu."



      Phun tiếng, Phục Linh càng khóc lớn tiếng hơn, vào giờ phút này vô cùng hiểu tại sao Đồng Trác Khiêm lại được bình thường như vậy, chẳng lẽ ở bên ngoài có tình nhân ? Chuẩn bị ở trong cái ngày mà vô cùng xui xẻo cho biết?



      thể như vậy!



      "Nhóc con, ngoan ngoan nghe lời ."



      Phục Linh buồn buồn từ trong ngực ngẩng đầu dậy, nhìn người đàn ông có ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc, đường nét mặt ràng, lông mi dài giống như hồ điệp bay lượn lại giống như ánh mặt trời từ ngàn dặm ngoài thiên sơn vạn thủy, len lỏi vào cây lá.



      "Phục Linh, người mà cả đời này đều có chút đau khổ gì, vậy thể gọi là sống, Đại Đầu, ta từng là người lính, sứ mạng của quân nhân là cái gì? Là bảo vệ quốc gia, bảo vệ dân chúng, từ xưa đến nay, đều chỉ có cái đạo lý như vậy, cho dù ta giải ngũ rời , vẫn mãi là quân nhân, mà hôm nay, ta hy sinh, các chiến hữu vì đó mà tiếc hận, chỉ biết tự hào vì chiến tích cùng thành công của ta, bởi vì, chuyện mà ta làm được, có lẽ cả đời bọn họ cũng làm được, cả đời cũng có cơ hội mà làm."



      Phục Linh nhìn , ánh mắt từ từ tỉnh táo lại.



      Đồng Trác Khiêm mặc dù ngồi nhưng sống lưng lại cao ngất, bất khuất tựa như vĩnh viễn cúi đầu trước khó khăn.
      honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Gothickat
      --- ------ ------ ---



      105.2


      Trong lúc nhất thời, Phục Linh cảm thấy mình may mắn.

      May mắn mình gặp được người đàn ông này, đẹp trai tuấn như vậy, là người đàn ông trong mộng của vô số người phụ nữ, cuối cùng lại quỳ gối trước .

      Mọi người , hôn nhân của vương tử và công chúa nhất định là do quốc vương và hoàng hậu thúc đẩy , còn hôn nhân của vương tử và bé lọ lem sao, tất cả chỉ là bừa .

      là người nhà quan lớn bất quá chỉ là giả phượng hoàng thôi, nhưng miễn miễn cưỡng cưỡng cũng có thể coi là công chúa .

      " Vợ của Đại Đầu thấy, là người phụ nữ rất ôn uyển , và Đại Đầu biết nhau mười lăm năm, từ mười bảy tuổi gặp nhau, ba năm trước trong chiến hỏa nơi Miến Điện kia lại làm liên lụy người vô tội là , Đại Đầu bị nhốt trong bộ lạc ở Miến Điện về được, mình trước, chân bị người ta hung hăng bẻ gảy, mặt cũng để lại rất nhiều vết sẹo, mà khi Miến Điện , thân thể lúc đó lại mang thai ——"

      Sau, cũng cần .

      Cha mẹ đều là người khỏe mạnh, tỷ lệ sinh ra con có bệnh là vô cùng , có thể là hầu như có, nhưng là nếu như trong thời gian mang thai gặp phải chuyện buồn bực, như vậy tỷ lệ liền lớn lên rất nhiều.

      Giống như Phục Linh tại khóc náo.

      "Em rất bội phục ấy." Phục Linh buồn buồn .

      Đồng gia đột nhiên dịu dàng vuốt tóc : "Em bội phục cũng vô dụng, cả đời này em cũng dũng như vậy được."

      Phục Linh suýt chút hít thở thông, suýt chút nữa tức quá mà .

      nghiêng đầu , đột nhiên nhớ tới cuộc sống của đôi nhi quả phụ kia, hỏi: "Đồng Trác Khiêm, vậy bọn họ phải làm sao bây giờ? người thân thể bất tiện, người mới chỉ là đứa bé."

      xong, tim Phục Linh lại co rút đau đớn, toàn thân ngập tràn trong suối nguồn tội ác, giống như cảm giác bị ép đến thể thở được.

      "Đồng gia, em nghĩ cả đời này cũng thể quên được, em làm hại gia đình tan vỡ như thế nào , em đây cả đời cũng thể quên được chuyện này ."

      Ba tiếng, cái tát đánh vào ót Phục Linh, mặc dù lực đạo lớn, nhưng vẫn có chút đau đớn.

      "Làm sai chuyện, hại người, sau này mỗi ngày đều quên được, sa sút xuống nhưu vậy sao? Ông đây nghi ngờ em làm thế nào mà có được cái bằng tốt nghiệp ở nước ngoài kia?"

      Phục Linh nhìn : "Vậy em phải làm thế nào?"

      "Sáng mai, dậy sớm cho , phụ nữ có thai phải thức dậy sớm mới có lợi, theo đến nhà Đại Đầu."

      Phục Linh ngốc lăng, sau đó gật đầu cái.

      Cũng chỉ có thể làm như vậy.

      Sắc trời bừng sáng, ánh ban mai lan rộng, ánh nắng sáng như vậy lại thể chiếu sáng được lòng Phục Linh.

      Chỉ mong tất cả mọi chuyện sớm qua .

      Xe ngừng lại ở cửa biệt thự nhà họ Đồng, đám người đứng cửa nhìn chung quanh, ngay cả ba Đồng lâu thấy cũng xuất ở cửa, mang bộ dáng phong trần mệt mỏi, giống như mới vừa trở về từ nơi nào.

      Ông đứng ở đó, sắc mặt vẫn luôn rất cứng rắn lạnh lùng, trong khoảnh khắc nhìn thấy xe của Đồng Trác Khiêm xe dừng lại trước cửa, cũng dịu ít.

      Trong khoảng thời gian này, ông Philippines xử lý công vụ bên đó , rất nhiều chuyện trong nước cũng biết được hai phần, nhưng bởi vì quá bận rộn mà thể ràng tất cả.

      Hôm nay trở lại, lại gặp phải tình cảnh này, bởi vì lớn tuổi nên tính khí cũng trầm lại.

      Nhà Mạnh Thiệu Đình bị nổ, trước kia liên quan đến ông, nhưng bây giờ trong bụng con nhà họ Mạnh chính là cháu vàng cháu bạc nhà họ Đồng ông, động đến người nhà , phải là động vào người nhà họ Đồng ông sao?

      Hơn nữa, tại thêm chuyện Phục Linh ra ngoài gặp phục kích, dù sao cũng phải tìm được người tới gánh cơn thịnh nộ của ông.

      "Ba, ba trở lại."

      Đồng lão gia chẳng qua chỉ nhìn Phục Linh nằm trong ngực Đồng Trác Khiêm, trầm giọng hỏi: " có chuyện gì chứ?"

      " có chuyện gì." Vừa xong, liền lập tức ôm Phục Linh vào.

      Bất chợt, lại dừng lại ở đại sảnh, nhìn mẹ mình : "Mẹ, Phục Linh bị dọa sợ, mẹ lấy giúp ấy chút cháo."

      Đồng phu nhân lập tức đáp: "Được, chờ chút, lập tức mang tới."

      Lời của Đồng Trác Khiêm vẫn còn còn chưa hết, bình tĩnh nhìn cha mình, lấy vẽ mặt của người quân nhân bễ nghễ thiên hạ, bình thản tĩnh táo nhìn Đồng lão gia, sau đó gằn từng chữ.

      "Ba, có số việc, thể làm ngơ được nữa."
      honglak thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Gothickat(
      --- ------ ------ ---

      Chương 106: Hoang vu vô tận

      106.1


      Được Đồng Trác Khiêm ôm vào phòng, Phục Linh ngủ thiếp .

      Cho dù ngủ say, chân mày vẫn nhăn chặc lại như cũ, mặc cho Đồng Trác Khiêm vuốt như thế nào cũng giãn ra, giống như ấn ký để lại sau thử thách của năm tháng.

      Bất chợt , Đồng Trác Khiêm thở dài cái, mang theo mệt mỏi cả ngày dài cùng bất đắc dĩ, chậm rãi giúp Phục Linh sửa sang lại, sau đó ôm lên giường, nhàng vỗ lưng dụ dỗ ngủ.
      Giờ khắc này, dịu dàng như nước.

      Nhưng người khác lại an phận .

      Thừa dịp Đồng gia vẫn còn hưởng thụ giờ khắc nhõm an tĩnh này, đột nhiên người nọ lật người, đánh quyền lên lỗ mũi Đồng gia.

      Đồng Trác Khiêm căn bản hề phòng bị này, ngờ ngủ say vẫn còn có thể quậy như vậy?

      quyền đánh trực tiếp mũi , xương sống mũi hơi đau chút, Đồng Trác Khiêm lại thở dài lần nữa.

      Đánh ? tại chính là tâm can bảo bối của tổ tông nhà họ Đồng, ngậm trong miệng sợ tan, đặt trong lòng bàn tay sợ bể, nào dám động vào ?

      Sợ là bị Đồng phu nhân giết chết.

      Sắc trời sáng choang, ánh nắng chiếu vào trong phòng, chiếu sáng đôi ôm nhau cùng ngủ, hình ảnh hài hòa xinh đẹp tựa như bức họa.

      Tiếng gõ cửa chậm rãi truyền đến, Đồng Trác Khiêm vừa tỉnh, sau đó thay quần áo rồi mở cửa, chỉ nhìn thấy mẹ mặt mày vui vẻ, bưng chén canh thơm phức trong tay đứng ở cửa, ánh mắt trực tiếp lướt qua , nhìn về phía Phục Linh làm tổ giường lớn hỏi: "Con bé còn chưa có tỉnh?"

      "Chưa có."

      "Bưng " Vừa , Đồng phu nhân đem canh trong tay đưa cho Đồng Trác Khiêm , sau đó đẩy vào.

      "Để canh nguội chút rồi kêu con bé dậy uống, nhất định phải uống hết toàn bộ cho mẹ, đừng để quá nguội, nó tỉnh rất đói bụng, ba con ra ngoài xử lý chuyện, mẹ lát nữa cũng bệnh viện Mary thăm vợ chồng ông thông gia chút, hôm nay con cứ ở nhà chăm con bé, chuyện bên ngoài trước cứ giao cho ba con ."

      Nghe thấy thế, ánh mắt Đồng Trác Khiêm thoáng chốc trở nên lạnh lùng, giống như là ác quỷ hung ác.

      Chuyện lần này hoàn toàn vượt quá nhẫn nại của .

      "Mẹ, dọc đường cẩn thận chút."

      Đồng phu nhân hoàn toàn thèm để ý cười cười : " vào nhanh , mẹ con cũng phải là người dễ đối phó như vậy, thay vì lo lắng cho mẹ, bằng lo lắng cho vợ con ."

      Dứt lời, liền chủ động đóng cửa phòng lại ra ngoài, lưu lại gian phòng yên tĩnh.

      Bưng chén canh thập toàn đại bổ thơm phức vào, Đồng Trác Khiêm lại lần nữa phải suy nghĩ.

      Khi nào đánh thức đây?

      Gọi dậy , vạn nhất nổi điên làm sao bây giờ?

      Nếu gọi dậy, ấy đói bụng làm sao bây giờ?

      Này *** cứ như muốn làm chuyện gì xấu vậy? Thế nào muốn lựa chọn còn khổ cực hơn so với đánh giặc vậy.

      Suy nghĩ lại, Đồng Trác Khiêm quyết định đánh thức , đặt chén canh lên bàn, sau đó tới mép giường ôm lấy thân thể của , nhàng hôn lên môi ——

      Phục Linh lúc này ngủ rất say, rất say .

      Về phần có thơm đến trình độ nào, cũng biết.

      mệt mỏi cả ngày, tâm tình cũng mệt mỏi, hai mươi năm qua cũng chưa từng có cảm giác mệt như vậy.

      Giống như gân cốt toàn thân bị phá hủy nặng nề.

      Mà khi ngủ rất say rất say, lại ràng cảm nhận được bộ râu mê người kia đâm vào mặt của , có chút cảm giác ngứa.

      Hơn nữa còn có đôi môi mềm mại ôn nhuần.

      Trong phút chốc, Phục Linh tỉnh lại, cảm giác được đôi môi bị gặm cắn, nhất thời tức đến sượng mặt.

      "Đồng Trác Khiêm, cút ngay cho bà."

      Loại phản ứng này, nằm trong dự liệu.

      Đồng Trác Khiêm lập tức buông cái miệng bị ngược đãi còn hình dáng , sau đó đứng dậy, lôi kéo ống tay áo cùng cổ áo, tỉnh táo dị thường : " dậy."

      Bộ dáng này, khiến cho Phục Linh có cảm giác giống như khách làng chơi.

      Trong lòng có chút khó chịu, nhất thời lại bị mùi thơm hấp dẫn, phải biết lâu chưa ăn gì, lúc này ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, còn điên cuồng lên sao?
      Lập tức đứng lên, lung tung sửa lại quần áo, liền chạy đến nơi phát ra mùi thơm.

      Bộ dáng kia, giống như vừa thoát ra từ dưới đáy xã hội, chạy về phía cuộc sống tốt đẹp hơn.

      Vừa mở cái chén ra, Phục Linh lại yên lặng .

      Vẫn là con chim bồ câu mập mập đều đều nằm tư thế vô cùng bất nhã trong nồi, nhìn dáng dấp, oanh liệt hy sinh lâu rồi.

      Khuôn mặt nhắn đau khổ, Phục Linh về lại bên người Đồng Trác Khiêm, sau đó ôm lấy , buồn buồn hỏi: "Gia, đây là cái gì?"

      Đồng gia tuấn nhíu mày cái, sau cùng mới nhớ ra đó là gì: "Chim bồ câu?"

      Trong đầu nhớ lại loại thuốc cực kỳ bổ thân thể, Đồng gia bưng chén lên, uống hớp, sau đó nhìn Phục Linh : "Uống rất ngon, nếm thử chút ?"

      " muốn."

      Trời mới biết Phục Linh thích ăn gà và chim bồ câu nhất , còn chưa tới cái bộ dạng nằm chết trong nồi kia nhìn cũng đủ dọa người, làm sao mà ăn.

      Chân mày Đồng gia nhăn càng thêm sâu, nắm lấy tay Phục Linh kéo vào trong ngực mình, sau đó bưng chén lên uống hớp nữa, lập tức hôn lên miệng Phục Linh.

      Có chất lỏng từ miệng tràn qua trong miệng , mang theo mùi vị trong veo, phảng phất giống như thấy được cảnh tượng chim bồ câu bay đầy trời.
      honglak thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      106.2


      "Ngô ——" Phục Linh giùng giằng.

      Sau đó Đồng Trác Khiêm buông ra, ánh mắt sáng tỏ nhìn : "Muốn tiếp tục đút em như vậy hay là tự em ăn?"

      Kẻ địch quá mạnh mẻ, ánh mắt quá đáng sợ, tình thế cân bằng, suy nghĩ lại, Phục Linh cắn răng: "Em tự ăn."

      Khốn khiếp, phải chỉ là con chim bồ câu sao, chưa từng ăn qua chim bồ câu, chứ phải chưa thấy chim bồ câu bay?

      Ho khan cái ——

      Hình như là chưa từng thấy qua.

      Nhận lấy đôi đũa từ trong tay Đồng Trác Khiêm, gắp lấy miếng thịt, đôi mắt Phục Linh đẫm lệ, gắng sức bỏ thịt vào trong miệng nhai nuốt, nhất thời cảm thấy mùi vị cũng tệ lắm, lại uống hớp canh, mùi vị canh này cũng đủ tiêu chuẩn.

      Dường như tay nghề của Đồng phu nhân cũng tệ, so với tốt hơn nhiều.

      Về phần tay nghề của Phục Linh tốt thế nào, chúng ta nhiều, cẩn thận hù chết người.diễnđàn✪lê✪quýđôn

      đôi mắt giống như muốn rơi ra hoàn toàn nháy mắt cái nhìn Phục Linh ăn xong.

      Đợi đến khi Phục Linh ăn xong, là nửa giờ sau , lau miệng qua loa, Phục Linh cười híp mắt nhìn Đồng gia .

      "Gia, lần tới em làm cho ăn."

      Đồng gia nghĩ chủ ý này tồi, nhất thời vui vẻ gật đầu cái.

      Sau đó, ăn đồ Phục Linh làm lần, chính là đến chết khó quên, cảm thấy cho dù có chết toàn thây cũng có thảm như vậy.

      "Ngoan." Chờ lau miệng xong, Đồng Trác Khiêm đột nhiên vô cùng dịu dàng ôm lấy , câu .

      Phục Linh có chút mất tự nhiên cười cười, sau đó cởi bỏ áo ngủ người mà Đồng Trác Khiêm mặc cho, thay bộ đồ chuẩn bị ra ngoài.

      "Em muốn ra ngoài?"

      Phục Linh nghiêng đầu nhìn , ánh mắt đột nhiên có chút trầm thấp: " phải thăm vợ con Đại Đầu sao?"

      Đồng gia hơi híp mắt: "Chờ em nghỉ ngơi đủ ."

      "Em ."

      "Mạnh Phục Linh!" Đồng gia đột nhiên hô lớn: " cho phép, em nghỉ ngơi tốt đừng nghĩ đến chuyện ."

      Phục Linh cái gì nữa, chẳng qua là tự m ình mặc quần áo vào, sau đó ngồi ở mép giường, cặp mắt chân thành nhìn chằm chằm Đồng Trác Khiêm, nếu như nhìn kỹ, phát , nội tâm của lại lần nữa rơi vào thương cảm cùng áy náy.

      Làm bỏng ánh mắt của .

      "Đồng Trác Khiêm, nếu như em tự xử lý tốt chuyện này, đừng tại em cách nào thoải mái nghỉ ngơi, chỉ sợ sau này cũng thể."

      Giọng của trầm thấp từ tính, biết mặc dù trong lòng áy náy bất đắc dĩ, nhưng luôn biết sa sút như vậy là có ích lợi gì, làm sai, hại người, nên đền bù.diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn

      cầm lấy cái túi, sau đó tới bên người Đồng Trác Khiêm, nhàng kéo bàn tay to lớn của , cặp mắt mềm mại nhìn .

      "Trác khiêm, em hiểu bây giờ phải làm gì."

      bực mình nhìn Mạnh Phục Linh cái, sau đó hừ lạnh tiếng tránh qua ra khỏi phòng.

      Sắc mặt Phục Linh cứng đờ, lại đột nhiên nghe được bên ngoài truyền tới giọng .

      "Lập tức lái xe đến đây, ông đây muốn dùng."

      Trong phút chốc, Phục Linh nở nụ cười vui vẻ, nhàng chạy ra ngoài, ôm lấy Đồng Trác Khiêm từ phía sau, lấy phương thức giống như muốn xa rời ôm lấy .

      Mặc dù, tay của ôm hết được.

      " tốt nhất."

      " đây tốt còn ai có thể tốt?" Mưa bụi qua, ai phải là cầu vồng rực rỡ?

      Xe được Tề Tiểu Chấn mang tới, bỏ lại xe trong nháy mắt, còn oán hận nhìn Đồng Trác Khiêm cái, giống như đùa giỡn đứa nóng tính.

      Theo thông tin, Tề Tiểu Chấn .

      Đối phương hình như là sinh viên đại học, lớn lên coi như cũng tệ, gia thế giống nhau cần tới.

      Hôm qua biết từ nơi nào nghe được bé kia bị nhị thiếu gia nhà giàu bắt nạt, nhất thời liền mượn xe của Đồng Trác Khiêm lái hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mang người ta tìm tên kia tính sổ.

      Về phần tình hình thực tế phía sau ra sao, Phục Linh vẫn đoán được.

      Phải là như vậy.

      Lúc đó thành công làm hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân hai mắt đẫm lệ nhìn bóng dáng phong tao của Tề Tiểu Chấn, bị rung động mê hoặc sâu, sau đó hai người trẻ tuổi thuận lợi rơi vào bể tình.

      Về phần vào lúc này, là thời gian ăn cơm, nhất định là khanh khanh ta ta, đột nhiên bị điện thoại của Đồng Trác Khiêm quấy rầy , trong lòng nhất định là rất thoải mái , cho nên mới có cái loại ánh mắt như bạn bị người ta đoạt đó.

      có lỗi, hai tay Phục Linh tạo thành chữ thập thấp giọng cầu nguyện.

      Xe ra khỏi cửa tiểu khu, ra khỏi thị khu lâu cũng chưa có đến nơi.

      đường từ phồn hoa nhộn nhịp đến khi thưa thớt người, chạy qua rừng cây ướt át xanh miết còn có buội cỏ, sau đó lại chạy tới vùng hoang vu vô tận.

      Nhà gạch ngói rách nát, nóc tỏa ra khói, giống như là nấu cơm.

      Đây cũng là bộ dáng trấn trong núi lớn.

      Phục Linh có chút hoảng hốt, biết, ở nơi mà cuộc sống túng quẫn như thế này, trụ cột duy nhất của nhi quả phụ bọn họ còn, họ phản ứng ra sao?diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn

      Khóc như mưa, cảm giác sống nổi nữa, hay là la hét muốn bồi thường?

      Nếu như là như vậy, cũng rất tốt, ít nhất có thể để cho lòng của thông thoáng chút, áy náy ít chút.

      . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :