1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm - Luật Nhi (c5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 52: Chậc chậc, là mất mặt

      Editor: VinJR

      Trong khoảnh khắc, bạn có thể nghe được người chung quanh đều tự giác hít vào ngụm khí, thể tin. Đặc biệt là Quý Xuyên, khi thấy màn như vậy, da thịt toàn thân đều căng thẳng, vận sức chờ phát động giống như mãnh thú.

      Chỉ có phản ứng của Kiều Trác Phàm là khác với mọi người, Tiếu Bảo Bối thấy trong đôi mắt phóng đại của ban đầu là kinh ngạc, giây sau liền biến thành ý cười.

      Luôn nhếch môi, cũng đột nhiên buông lỏng, bộ dáng rất hưởng thụ.

      Chỉ là Kiều Trác Phàm vẫn chưa hưởng thụ bị cường hôn xong, môi Tiếu Bảo Bối rời .

      Giờ khắc này, hốc mắt ửng đỏ của lại đối mặt với ánh mắt đầy lửa giận của Quý Xuyên, đôi đồng tử giống như hận thể thiêu đốt toàn bộ.

      "Tôi cảm thấy ấy chút cũng quá đáng. Đây là điều đương nhiên, là quyền lợi mà chồng của tôi nên có."

      ngước đầu lên, chiếc cổ trắng ngần lộ ra. Mới vừa hôn xong nên có chút hồng hồng.

      Bộ dạng đếm xỉa tới như vậy, giống như là cho Quý Xuyên biết nụ hôn vừa rồi kia, thuộc về Kiều Trác Phàm chồng ...

      "Em..." Quý Xuyên cảm thấy như có cái gì đó ngăn ở ngực mình, nặng trịch.

      muốn với Tiếu Bảo Bối rằng bản thân bất mãn cam lòng cùng muốn. Lại phát những lời kia đều bị ngăn lại ở cổ họng.

      Mà lúc ra lời, Tiếu Bảo Bối quay người liền tới cửa thang máy. Hiển nhiên, muốn ở lại chỗ này, làm đề tài cho những người khác chuyện phiếm.

      Còn những người khác, tản khi Tiếu Bảo Bối khỏi.

      Người trong cuộc đều hết, bọn họ cảm thấy ở lại cũng có trò hay để xem.

      Chỉ có Kiều Trác Phàm, còn đứng ở bên cạnh .

      rất cao, chặn hết ánh sáng đỉnh đầu lại. Quý Xuyên nhìn , phần lớn mặt đều trong bóng tối.

      Dù vậy, khí thế mạnh mẽ người cũng làm cho Quý Xuyên cảm giác được sức uy hiếp. Người đàn ông như thế, tuyệt phải chỉ là người có tiền bình thường.

      Lạnh nhạt quét mắt nhìn Quý Xuyên cái, Kiều Trác Phàm : "Chậc chậc, là mất mặt."

      Vẻ mặt ghét bỏ kia, cũng nghiệt hồn xiêu phách lạc.

      Bộ dáng nghiêm nghị, đôi môi kiêu ngạo, nhưng lại làm người ta hoài nghi, vừa rồi những câu bỏ đá xuống giếng kia phải chăng cũng nhảy ra từ trong miệng .

      xong, liền muốn khỏi.

      Nhưng lúc này Quý Xuyên gọi lại: "Kiều thiếu, chờ chút."

      Quý Xuyên còn dùng kính ngữ với , hiển nhiên vẫn muốn vạch mặt với Kiều Trác Phàm.

      , phải muốn vạch mặt trước với Kiều Trác Phàm.

      Người dối trá như vậy, làm Kiều Trác Phàm ngay cả nụ cười lạnh cũng khinh thường cho .

      "Có phải tôi từng đắc tội với ?"

      Lời của Quý Xuyên, làm đôi mày kiếm của nhếch lên: "Kiều mỗ biết làm gì, làm cho có suy nghĩ như vậy."

      "Nếu phải tôi từng đắc tội với , ah cũng đến mức tập trung mục tiêu về phía Bảo Bối." Giọng của Quý Xuyên đột nhiên mang theo kiên định. Dừng lại chút, lại tiếp tục : "Nếu tôi từng đắc tội với , vẫn xin nhằm về phía tôi là được. Bảo Bối chuyện gì cũng biết, tôi xin giơ cao đánh khẽ..."

      Trong trí nhớ, kia luôn cười ngọt ngào với .

      Nếu phải do quay đầu lại nhìn, cũng chưa từng phát giác, cùng với từng có khoảng thời gian tốt đẹp như thế.

      Đến cùng, còn là phản bội .

      Cho nên, Quý Xuyên cũng hy vọng bản thân mình đàn ông chút, bảo vệ Tiếu Bảo Bối bị thương tổn.

      "Nhằm về ? Ha ha..." Kiều Trác Phàm vừa cười. Chẳng qua nụ cười này ràng khác với lúc trước. Bởi vì bạn có thể nhìn thấy, trong mắt còn mang theo vài phần bỡn cợt.

      Chỉ là mấy giây sau, thu vui vẻ lại. Ngay cả vài phần bỡn cợt trong mắt kia cũng bị che . Trong nháy mắt, lại ung dung tác phong tao nhã.

      "Quý Xuyên, cũng quá đề cao mình rồi."

      Chỉ tên Quý Xuyên, Kiều Trác Phàm ngay cả ra tay cũng lười.

      Từ giọng khinh thường này của Kiều Trác Phàm, mặc dù Quý Xuyên có chút cam lòng, nhưng lại thở phào nhõm.

      Bị người khác xem thường, có ai là vui vẻ. Nhưng Quý Xuyên lại may mắn, mình phải là đối thủ của người đàn ông xuất sắc như Kiều Trác Phàm. Nếu , ngay cả xương cốt bị Kiều Trác Phàm nuốt khi nào cũng biết.

      "Nếu phải, vậy vì sao làm như vậy với Bảo Bối?" Phần đặc thù mà Kiều Trác Phàm dành cho Tiếu Bảo Bối, ngay cả Quý Xuyên cũng nhận ra.

      Chỉ là Quý Xuyên hiểu, xã hội nhiều như vậy, vì sao lại là Tiếu Bảo Bối?

      Trừ khả năng vưà , Kiều Trác Phàm là vì trả thù ra, Quý Xuyên hoàn toàn nghĩ ra lý do nào khác.

      Đối với vấn đề của , Kiều Trác Phàm rất lâu cũng trả lời.

      Lúc này, nghiêng người. Ánh mặt trời bên ngoài vừa vặn chiếu qua cửa chính, rơi vào người Kiều Trác Phàm. bên người, trong bóng tối. Kiều Trác Phàm như vậy, làm Quý Xuyên có cách nào thấy .

      chỉ nghe được, tiếng Kiều Trác Phàm cười khẽ.

      "Quý tổng, có điểm ngược lại đúng. Kiều mỗ rất chán ghét , trừ tự cho mình là đúng ra, còn có..." Còn có làm tôi hối hận.

      Nhưng Kiều Trác Phàm tiếp, cảm thấy câu phía sau này, Quý Xuyên vẫn chưa đủ tư cách biết.

      xong lời này, Kiều Trác Phàm cảm thấy chuyện với Quý Xuyên có chút lãng phí thời gian.

      Ánh mắt nhìn về hướng Tiếu Bảo Bối vừa mới rời . Sau đó, đầu ngón tay đặt lên môi mình, khóe môi quyến rũ ra đường cong.

      Đây là lần đầu tiên Kiều Trác Phàm bị cường hôn, bị động cảm giác, phải rất tốt. Chỉ có điều trong trí nhớ, cánh môi của Tiếu Bảo Bối rất mềm mại, lại làm cho có chút hưởng thụ.

      Vốn còn muốn hưởng thụ nụ hôn kia sâu hơn chút. Ai biết, sau khi nhóc kia cường hôn liền chạy. Làm chuẩn bị đổi bị động thành chủ động đầy ngập nhiệt huyết, cỏ dại lan tràn.

      Kiều Trác Phàm cảm thấy nhất định phải cho Tiếu Bảo Bối biết, cường hôn , sau đó vỗ vỗ cái mông liền , hành vi ác liệt như thế, hậu quả rất nghiêm trọng.

      biết có phải nghĩ tới cách xử phạt gì thú vị hay , Kiều Trác Phàm cười khẽ rời .

      Mà Quý Xuyên nhìn bóng lưng xa của Kiều Trác Phàm đột nhiên có loại bất an .

      Luôn cảm thấy, Kiều Trác Phàm rời như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thân thành con mãnh thú trong dòng nước lũ, nuốt lấy ...

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 53: Tôi biết chứ, là Tiếu Bảo Bối!
      Editor: Táo đỏ phố núi


      "Tiếu Bảo Bối, đoán xem mình là ai!" Buổi tối, Tiếu Bảo Bối nhận được cuộc điện thoại gọi đến.

      ra, tên người gọi tới hiển thị màn hình. Nhưng mà nghe thấy đầu bên kia điện thoại giả giọng của Lâm Chí Linh, Tiếu Bảo Bối nhịn được mà phụ họa theo: “Là ai ta? Hơn nửa đêm còn quấy rầy giấc ngủ của người khác, thất đức quá mà!”

      “Nha đầu xấu xa kia, mình mới chút à, quên mất giọng của mình rồi?”

      ngoài dự liệu, ở đầu bên kia điện thoại nhanh chóng nổi đóa lên.

      “Nhạc Dương, con láo toét biết xấu hổ hay sao mà còn ! Vừa cái là hết nửa năm, cậu có biết mình nhớ cậu nhiều như thế nào ?”

      đời này có dạng người rất đặc biệt.

      Mặc dù phải người thân trong nhà, nhưng lại thân hơn người nhà.

      Có những chuyện thể mở miệng với cha mẹ, hoặc là đối với người nhà dám thể ra vẻ mặt khác của mình, nhưng mà trước mặt người này lại thể ra hết.

      Đối với Tiếu Bảo Bối, Nhạc Dương chính là người đặc biệt như vậy. Quãng thời gian mà ấy chưa , dường như mỗi ngày Tiếu Bảo Bối đều quấn quít ở cùng chỗ với ấy. Có cái gì vừa lòng, Tiếu Bảo Bối đều có thể trút ra trước mặt của ấy cách thoải mái.

      Có thể là Nhạc Dương chính là thùng rác tình cảm của .

      Cho nên, trong khoảng thời gian Nhạc Dương rời , đối với Tiếu Bảo Bối mà rất là đau khổ và tối tăm.

      Bây giờ lại lần nữa nghe thấy giọng quen thuộc ở bên kia đại dương, sao Tiếu Bảo Bối có thể vui được chứ?

      “Cái con xấu xa biết xấu hổ này còn dám nhớ mình nữa sao? Mấy ngày trước mình gọi cho cậu biết bao nhiêu cuộc điện thoại, nhưng mà đồ xấu xa nhà cậu hề nghe cuộc nào!” Bằng , Nhạc Dương cũng Quý Xuyên đón !

      “Cậu gọi điện thoại cho mình?” Lúc này Tiếu Bảo Bối mới nhớ tới, kể từ lúc lên máy bay sau hôn lễ, Kiều Trác Phàm lấy lý do là thể gọi điện thoại, thu điện thoại của .

      Sau đó, giống y như người nguyên thủy, phương tiện giải trí duy nhất là xem ti vi.

      Nếu như phải quay lại làm ở Tiếu Thị, đoán chừng là điện thoại di động vẫn bị Kiều Trác Phàm thu giữ.

      “À, mình nhớ ra rồi. Thời gian gần đây mình mang theo điện thoại di động…” Tiếu Bảo Bối lần nữa cho rằng, dựa theo tính cách của Nhạc Dương phải tốn nước miếng giải thích phen.

      Ngờ đâu, hôm nay Nhạc Dương vô cùng hiểu chuyện.

      “Biết rồi, biết rồi, cậu tân hôn đúng ! Mấy ngày liền ngay cả điện thoại cũng thèm quan tâm tới, điều này cũng rất tốt!” nào đó cười bỉ ổi, thông qua tần sóng vô tuyến truyền vào trong tai của Tiếu Bảo Bối. Có thể ghĩ được, trong đầu óc của mập mạp nào đó bây giờ trình diễn cái gì.

      “Nhạc Dương, cậu biết sao?” Tiếu Bảo Bối muốn hỏi chuyện chú rể của là người khác!

      Nhưng Nhạc Dương lại cho rằng, Tiếu Bảo Bối hỏi về chuyện kết hôn, liền cười hì hì trả lời: “Biết chứ, biết chứ! Mình trách cậu chuyện cậu cho mình biết, ai bảo mình đầu óc bị động kinh đuổi theo Diệp Tử Hi làm gì…” Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

      Nhạc Dương thích Diệp Tử Hi, mọi người đều biết.

      Mỗi này, đều thổ lộ. Nhưng mà cũng giống như vậy, mỗi ngày cũng đều bị từ chối.

      Bao nhiêu năm nay, ngày nào cũng như vậy!

      Từ lâu, Tiếu Bảo Bối cũng vô cùng hiểu, đến cùng Nhạc Dương dựa vào cái gì mà kiên trì cho tới bây giờ vẫn chịu buông tay.

      Nhưng ngay cả Nhạc Dương cũng , ra ngay cả ấy cũng biết là vì cái gì.

      Chắc là, đời trước ấy nợ Diệp Tử Hi. Cho nên cả đời này, nhất định là người đuổi theo .

      biết có phải tới chuyện đau lòng hay , mà giọng của Nhạc Dương cũng được vui vẻ như trước nữa.

      Nhưng mà rất nhanh chóng, ấy lại bằng giọng điệu cợt nhả đối với Tiếu Bảo Bối: “Nhưng mà bây giờ mình trở về, có phải nên bổ sung rượu mừng ?”

      “Cái gì, cậu về rồi?” Chuyện này đối với Tiếu Bảo Bối là chuyện vô cùng tốt.

      “Mình cũng về được hai ngày. Con nhóc này cũng hề quan tâm tới mình nữa! May mà Quý…” Quý Xuyên còn nhớ đón mình!

      Nhạc Dương muốn như vậy.

      Nhưng mà đầu bên kia điện thoại lại vang lên tiếng chuông cửa.

      “Chuông cửa vang lên, mình xem ai tới trước nhé. Ngày mai chị đây tìm cậu, đến lúc đó chúng ta đón gió tẩy trần cho mình!” Nhạc Dương vội vã ra mở cửa, cũng hết câu tiếp theo.

      “Vậy cũng được, cậu mở cửa . Ngày mai mình sẵn lòng chờ đại luật hạ cố tới chơi!” Lúc Tiếu Bảo Bối cúp điện thoại, chuông cửa trong nhà cũng vang lên.
      Ngay sau đó, còn truyền tới tiếng đập cửa rầm rầm.

      “Ai thế?” Hơn nửa đêm còn có tiếng đập cửa, khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút sợ hãi: “Kiều Trác Phàm, là sao?”

      có người trả lời, nhưng mà Tiếu Bảo Bối vẫn cả gan mở cửa ra.

      Cửa vừa mở ra, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.

      Kiều Trác Phàm tựa vào bên khung cửa, có lẽ là do nguyên nhân uống nhiều rượu, đôi mắt khé nhếch lên, nhìn rất quyến rũ.

      Cửa bên kia, còn có người đàn ông khác nữa.

      Người đàn ông này so với Kiều Trác Phàm cao hơn chút xíu. Cùng có bề ngoại xuất sắc, nhưng đôi mắt kia của ta khiến cho người ta có ấn tượng giống như chim ưng.

      “Tiếu Bảo Bối, nhớ em muốn chết rồi!” Lời dạo đầu của Kiều Trác Phàm, quả thực khiến cho hai người đứng tại chỗ lau mồ hôi lạnh. Nhất là Tiếu Bảo Bối, lại còn bị Kiều Trác Phàm bổ nhào vào người cái, suýt nữa bị té ngã.

      Nếu như phải người đàn ông ở phía sau kéo Kiều Trác Phàm về phía sau, hai người ngã nhào xuống đất rồi. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .

      “Cậu nhớ nhớ, nhưng mà nế đè hỏng rồi, đến lúc đó chỉ có nước hối hận thôi!” Người kia đưa cánh tay dài ra, sao đó nhàng ném Kiều Trác Phàm vào chiếc ghế sa lon ở bên cạnh.

      biết là say tới mức biết gì nữa, hay là cảm thấy lời của người kia có lý, sau khi Kiều Trác Phàm bị quăng lên ghế sa lon, chỉ hừ hừ vài cái rồi yên lặng có hành động nào khấc nữa.

      “Cái đó…” Đối mặt với cảnh tượng bất ngờ như vậy, Tiếu Bảo Bối cũng biết nên gì mới phải.

      “Tôi là Đàm Duật, là bạn từ của Kiều!” Đàm Duật thấy có chút nơm nớp lo sợ, nên dứt khoát mở miệng giới thiệu trước.

      Đàm Duật? !

      ra, đây chính là người em tốt mà Kiều Trác Phàm thường xuyên nhắc tới.

      “Chào , tôi thường xuyên nghe Kiều Trác Phàm nhắc tới . Tôi là…” Tiếu Bảo Bối định tự giới thiệu mình.
      Nhưng người kia lại mở miệng trước bước: “Tôi biết chứ, là Tiếu Bảo Bối!”

      Đôi mắt như chim ưng của ta lên chút vui vẻ, nhưng mà chưa đạt tới đáy mắt.

      tự giới thiệu mình trước, sao ta lại biết tên của ?

      Nhưng mà cũng đúng, dù sao ta cũng là bạn thân từ của Kiều Trác Phàm. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .

      Nghe thấy Kiều Trác Phàm nhắc tới , cũng hợp lý!

      Lúc này Tiếu Bảo Bối nghĩ như vậy.

      Nhưng đợi tới khi biết càng nhiều người bên cạnh của Kiều Trác Phàm, mới phát ra phải như vậy!

      ở bên cạnh ai, cũng có thể nhắc tới tên của .

      Quen thân cũng vậy, mà quen cũng vậy…

      “Bí bô bí bô…” Thời gian ủng hộ Tiếu Bảo Bối, đợi kịp hỏi gì đó, điện thoại di động của Đàm Duật vang lên.

      “Ông xã…” Cho dù cần loa phát thanh, giọng ngọt ngào như vậy cũng tự nhiên khuếch đại lên.

      Nhưng Đàm Duật vừa nghe thấy, vẻ mặt lập tức đen lại.

      chủ, đừng đùa!”

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54: Cục cưng, giúp !
      Editor: Táo đỏ phố núi

      "Đừng nhiều nữa, tôi bắt cóc con chó cái của nhà rồi! Trong vòng nửa tiếng đồng hồ mà tới chỗ của tôi, tôi thịt chúng. . ." Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng đều đều của người phụ nữ, khiến cho mặt của Duật Tiểu Gia biến sắc ngay lập tức.

      " chủ à, tôi sai rồi có được chưa? Hôm nay tôi nên thả bồ câu của , đừng làm hại cục cưng Miêu Miêu bé của tôi được ?" Người biết Duật Tiểu Gia đều biết là Duật Tiểu Gia chó thành si.

      Kể từ sau khi con chó Nhị Hoàng nhà bọn họ chết, mỗi lần nhìn thấy con chó nào có chút gì đó giống với Nhị Hoàng, đều dẫn về nhà nuôi.

      Cứ như vậy, chỉ mấy năm, hậu viện của nhà đều trở thành nơi vui chơi của chó con. Vừa mở cửa ra, có mười mấy con chó nhào tới.

      Hơn nữa, cả thành phố A người nào biết, người nào hiểu Lăng Nhị gia - nhân vật số tại thành phố S có công chúa giống như viên ngọc quý ở tay, si mê Đàm Duật thành cuồng.

      Từ nhiều năm trước tới bây giờ, Lăng công chúa đều rêu rao rùm beng rằng mình là cháu dâu trưởng của nhà họ Đàm. Lại càng mang thù với những sinh vật giống cái ở gần Duật Tiểu Gia trong phạm vi ba thước. Đây cũng là nguyên nhân chỉ bắt những con chó cái.

      Duật Tiểu gia sao?

      Từ trước tới giờ luôn bảo trì khoảng cách nhất định với vị công chúa này. Bình thường vẫn luôn bị gọi tới. Ngay cả khi bị đau bụng kinh, cũng canh giữ ở bên cạnh người của , tấc cũng rời.

      Có thể với công chúa nhà họ Lăng vượt qua mức tình nam nữ, nhưng lại có chút quá.

      Bởi vì mỗi ngày lễ tình nhân, đều xuất . Cho dù vị công chúa nhà họ Lăng hẹn với trước đó rồi, nhưng mà vẫn cứ lỡ hẹn.

      Điều này cũng khiến cho mối quan hệ này có chút khó phân biệt ràng.

      " muộn rồi. Bây giờ tôi bắt đầu đếm ngược, còn thời gian là hai mươi chín phút bốn mươi sáu giây!" Đầu bên kia điện thoại, dứt khoát cúp điện thoại.

      Lần này tới lượt Duật Tiểu Gia nôn nóng, "Cái bà điên này, làm chuyện tốt làm? Lại ra tay với mấy con chó nhà mình, để xem ông đây quay về có giết chết ..." Dđienn damn leie quyýdon.

      Phục hồi tinh thần lại, lại ý thức bên cạnh mình còn có người ngây ngốc ở bên cạnh, nên chỉ có thể ho hẹ tiếng.

      "Tôi về trước. Ở đây giao lại cho . . ." Dặn dò đơn giản mấy câu xong, Duật Tiểu Gia hùng hùng hổ hổ rời .

      "Vậy phải làm sao bây giờ?" Kiều Trác Phàm còn nằm ì ra ở ghế sofa, Tiếu Bảo Bối đứng ở bên cạnh có chút biết phải làm sao.

      Thử xem, Kiều Trác Phàm cao lớn như vậy, ném ghế salon đêm, ngày mai tàn tật cũng bị tàn phế.

      Nếu là người khác, khẳng định cần phải hai lời Tiếu Bảo Bối lập tức chuồn . Nhưng mà người này lại là Kiều Trác Phàm. . .

      Tiếu Bảo Bối phát , có cách nào đối xử với nhẫn tâm như với những người khác được.

      Thứ nhất, vào lúc bị vứt bỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành trò cười của thiên hạ Kiều Trác Phàm đưa tay ra giúp . Thứ hai, cũng biết tình cảm của mình đối với là dạng tình cảm gì nữa.

      Rối rắm lát, cuối cùng quyết định kéo Kiều Trác Phàm tới phòng ngủ.

      “Kiều Trác Phàm, tôi dẫn về phòng ngủ. . .”

      thấy trả lời lại, lúc này Kiều Trác Phàm vẫn nhắm mắt dựa vào ghế sofa như trước.

      Ánh đèn chiếu xuống, cặp lông mi dài của tạo thành cái bóng chỗ mí mắt. Ban ngày nhìn cao ngạo và lạnh lùng, nhưng vào lúc này lại hề còn chút dấu vết nào nữa. Giờ phút này, giống như thiên sứ, thiên sứ lương thiện và tốt đẹp.

      có được câu trả lời của , nhưng Tiếu Bảo Bối vẫn hành động.

      Kéo Kiều Trác Phàm dậy, cho tì lên đầu vai của mình, Tiếu Bảo Bối dùng sức cái, Kiều Trác Phàm rời khỏi ghế sofa. Nhưng mà bi kịch nhanh chóng phát sinh, bởi vì Kiều Trác Phàm dựa vào bả vai của Tiếu Bảo Bối, đôi chân mảnh khảnh của nhanh chóng mất thăng bằng. Hai người cũng ngã nhào lên chiếc thảm dưới sàn nhà. . .

      May mắn là thảm dưới sàn rất mềm mại. Người vốn nhắm mắt ngủ say, lúc này lại thản nhiên mở hai mắt ra. Ddiennfsf damn leie quyýdon.

      biết là do vẫn còn say, hay là do nguyên nhân nào khác, mà chân mày của nhìn quyến rũ hơn, đầu tóc rối tung. Thoạt nhìn, chính là kết hợp giữa cao quý và cuồng dã.

      “Kiều Trác Phàm, tỉnh rồi sao? Mau tỉnh nhanh lên chút, tự mình về phòng ngủ .” Bởi vì tư thế ngã của hai người lúc này rất vô tình là Tiếu Bảo Bối hoàn toàn bị Kiều Trác Phàm áp chế ở dưới người của .

      Cái này vẫn chưa là gì.

      Điều quan trọng là, cảm thấy cả người Kiều Trác Phàm đè lên người của , dần dần trở nên nóng hơn. Mà tay của ôm eo của , cằm tì lên lồng ngực của .

      Tiếu Bảo Bối muốn đẩy ra, ngờ lại giống như đứa trẻ vậy, vùi mặt vào trong lòng của . Dđienn damn leie quyýdon.

      Chỉ đơn giản là hơi thở mang theo mùi rượu của , nhưng mà lại trêu chọc tới thần kinh của . . .

      .” vùi đầu, giọng có chút rầu rĩ. “Tiếu Bảo Bối, đối xử với em rất tốt, đúng ?” Tiếu Bảo Bối có thể cảm nhận được, hơi thở của Kiều Trác Phàm lúc này rất nóng.

      “Ừ!”

      nhìn chằm chằm, nhìn vẻ mặt của chờ đợi câu trả lời, tự nhiên toát ra quyến rũ mê người, so với cao quý công tử toát ra từ người của Diệp Tử Hi đẹp hơn biết bao nhiêu lần.

      Kiều Trác Phàm như thế này, khiến cho Tiếu Bảo Bối gật đầu chút suy nghĩ nào. Taoo fso leê quíy dđono.

      “Cục cưng, em giúp được ?” Câu tiếp theo của Kiều Trác Phàm khiến cho Tiếu Bảo Bối sửng sốt.

      “Hả?” Cục cưng? Cách xưng hô như thế này khiến cho Tiếu Bảo Bối bỗng sững sờ người ra.

      Cho dù là cha của , đặt tên là Bảo Bối, trong giọng cũng thể ra cưng chiều giống như Kiều Trác Phàm thể ra giống như lúc này.

      Nhưng mà cưng chiều này, Tiếu Bảo Bối còn chưa kịp tiêu hóa kịp, bị lời tiếp theo của Kiều Trác Phàm làm cho hồn bay phách lạc: “Tên Đàm Duật chết tiệt kia bỏ thuốc , khiến cho toàn thân bây giờ rất khó chịu. . .”

      . . .”

      Ánh mắt của Kiều Trác Phàm có chút mê man, những thứ tiểu thuyết não tàn mà Nhạc Dương đưa cho Tiếu Bảo Bối xem lúc này cũng phát huy công dụng. Trong giây phút này, Tiếu Bảo Bối nghe hiểu được ý tứ trong lời của Kiều Trác Phàm.

      “Kiều Trác Phàm, bất cứ cái gì tôi cũng giúp được!”

      Gào thét, giúp cái đầu nhà !

      Chuyện như vậy, thèm giúp đâu!

      Nếu như giúp, phải là xong rồi sao?

      Tiếu Bảo Bối chút suy nghĩ mà từ chối ngay, cho dù cưng chiều của hai từ “Cục cưng” được thể mãnh liệt như thế nào, cũng khiến thỏa hiệp chuyện này!

      ngờ, Kiều Trác Phàm liền trả lời lại là: “Cục cưng, hôm nay giúp cũng phải giúp!” Taoo do leê quíy dđono.

      Lúc này, Kiều Trác Phàm trở nên có chút giống như là thường ngày.

      liếc mắt nhìn, gương mặt tuấn của còn dịu dàng tao nhã nữa, mà có thêm phần cuồng dã.

      bá đạo của , khiến cho Tiếu Bảo Bối rụt cổ cái, muốn chạy trốn nhưng kịp nữa. Bởi vì giây sau, môi của đặt lên. . .

      - - Đường phân cách - -

      “Tiếu Bảo Bối, em ở đâu rồi?”

      Sáng ngày thứ hai, Kiều Trác Phàm tỉnh dậy tìm thấy Tiếu Bảo Bối.

      Nhưng mà lúc vén chăn đệm lên, nhìn thấy bản thân mảnh vải người, có chút hoảng hốt.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55: Gặp dịp chơi
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Sáng sớm làm, Tiếu Bảo Bối mặc kín mít khe hở. Ngay cả cổ, cũng buộc cái khăn lụa màu hồng phấn.

      “Bảo Bối, em bị bệnh hả?” Tiếu Huyên cùng với Tiếu Vi cùng đoàn “Hoàng thân quốc thích” tới Tiếu Thị, nhìn thấy Tiếu Bảo Bối giống như chiếc bánh chưng, sắc mặt có chút khó coi.

      có gì ạ.”

      có gì sao? Trời nóng như vậy, mà em còn buộc khăn lụa lên, mà còn có việc gì?” Tiếu Huyên truy hỏi tới cùng.

      Trong lúc nhất thời, Tiếu Bảo Bối có chút bối rối sờ lên chiếc khăn lụa cổ của mình, bộ dạng kia giống như vô cùng lo lắng bị người khác phát ra chuyện gì đó.

      ra, cho tới nay trong nhà họ Tiếu Tiếu Huyên cũng được coi là người đối xử với Tiếu Bảo Bối tốt nhất. Ít nhất, khi ta nhìn thấy Tiếu Bảo Bối ngã bệnh cũng ân cần hỏi thăm vài câu.

      Ngược lại với Tiếu Huyên, mẹ của ta là Tiếu Vi đối xử với Tiếu Bảo Bối bạc tình tới mức còn gì để .

      “Huyên Huyên, con quan tâm cái loại ma ốm đó làm gì? Cho rằng ở bên cây đại thụ có thể được hóng gió mát, bây giờ đoán chừng là bị cây đại thụ đè bẹp rồi!” khinh thường của Tiếu Vi đối với Tiếu Bảo Bối từ trước tới giờ đều thể ra mặt.

      Ngại vì ở đây còn có mặt của toàn bộ nhân viên của Tiếu Thị, nên giọng của bà ta mới hơn chút.

      Mà Tiếu Bảo Bối cũng hiểu rằng, đây phải là người này suy nghĩ cho mình. Chẳng qua là bà ta muốn bảo vệ hình tượng cao quý của mình ở trước mặt mọi người mà thôi.

      “Được rồi, các người đừng đứng đây lề mề nữa, trước chuẩn bị cho cuộc họp !”

      Tiếu Vi lại ném cho Tiếu Bảo Bối ánh mắt khinh thường, sau đó xoay người vào.

      Lúc này Tiếu Bảo Bối mới nhớ lại, vài ngày nữa là tới đại hội cổ đông hàng năm của Tiếu Thị. Mặc dù Tiếu Vi là thành viên trong ban giám đốc, nhưng cơ bản bà ta rất ít khi xuất ở Tiếu Thị. Chỉ có vào thời gian mở đại hội cổ đông, bà ta mới dẫn đầu đoàn người tới Tiếu Thị để xoi mói.

      Mục đích, đương nhiên là tìm cơ hội hất cẳng cha của .

      Nghĩ tới chuyện hàng năm cha của phải đối mặt với loạn trong giặc ngoài, Tiếu Bảo Bối lại có chút đau lòng.

      rất hy vọng, ngày nào đó mình có thể gánh vác chút giúp cha của mình.

      Cả ngày, Tiếu Bảo Bối đều ở trong cảm giác lo lắng và buồn bực.

      Tới gần trưa, Tiếu Bảo Bối nhận được tin nhắn của Kiều Trác Phàm gửi tới.

      “Nghe điện thoại!”

      Tin nhắn, chỉ có ba chữ như vậy.

      Tiếu Bảo Bối trượt trượt màn hình, cuối cùng cài đặt im lặng, sau đó ném vào ngăn kéo. Die^n dan\ & le^ê quy/y do^nn .

      Tên khốn kiếp! Tối qua gặp cả người như vậy, bây giờ cho rằng vài câu qua điện thoại là có thể làm nguôi giận?

      Kiều Trác Phàm, nằm mơ giữa ban ngày cũng có chuyện đó đâu!

      vừa chọc chọc vào thức ăn, vừa nguyền rủa Kiều Trác Phàm ở trong lòng. Tiếu Bảo Bối coi miếng thịt thành Kiều Trác Phàm, bỏ vào trong miệng, cắn răng nghiến lợi nhai nhai!

      ly nước nóng màu nâu bốc hơi, đột nhiên đưa tới trước mặt của .

      Tiếu Bảo Bối nhìn theo xương bàn tay ràng cầm cái ly kia nhìn lên, nhìn thấy vẻ mặt ân cần của Quý Xuyên.

      Quý Xuyên như vậy, khỏi khiến cho Tiếu Bảo Bối nhớ lại.

      Lúc và Quý Xuyên còn ở cùng chỗ, từ trước tới giờ chuyện đương, lại chưa đạt tới tiêu chuẩn bạn trai. Đại đa số thời gian bọn họ gặp mặt, đều là ở công ty. Có đôi khi, Tiếu Bảo Bối cũng hoài nghi, có phải người đàn ông này thích hay ?

      Nhưng mà mỗi lần bị cảm mạo, người đàn ông này giống như bây giờ, đưa tới ly nước giải cảm do chính tay ta pha cho mình uống.

      Mỗi lần cảm nhận được vị thuốc giải cảm mạo ấm áp này, Tiếu Bảo Bối lại suy nghĩ, chắc hẳn là Quý Xuyên có mình? Nếu , người bị công việc đè đầu như vậy, tại sao có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi pha nước này cho uống được chứ?

      Cũng là những hành động đó, khiến cho Tiếu Bảo Bối duy trì được nhiều năm như vậy.

      Nếu phải là Tiếu Huyên đưa giấy hôn thú tới trước mặt của , Tiếu Bảo Bối cũng biết mình còn chìm đắm trong đó bao lâu nữa…

      “Uống nhanh , buổi sáng tôi thấy em mặc rất dày, chắc là bị cảm rồi!” Giống như trong trí nhớ vậy, mặt Quý Xuyên nở nụ cười mà bình thường hiếm có.

      Nhưng mà ta hề biết, kể từ khi được vạch trần, kiên trì bị phá hủy, trong lòng của Tiếu Bảo Bối tan nát. Lại lần nữa nhìn ly nước giải cảm ở trước mặt, trong lòng Tiếu Bảo Bối chua xót nên lời.

      cần, tôi sao!” thu hồi lại ánh mắt, định tiếp tục ăn cơm.

      “Bảo Bối, đừng ngốc thế. Em gạt được người khác, nhưng sao gạt tôi được? Trước kia, mỗi lần bị cảm em đều mặc thành cái bánh trưng như vậy, bất kể là xuân hạ thu đông.” biết là nhớ lại những ký ức ngọt ngào, hay là có nguyên nhân nào khác, đường cong khóe miệng của Quý Xuyên hề giảm.

      “Quý Xuyên, cũng biết đó là lúc trước. Cho nên, sau này cần phải làm những chuyện như vậy nữa.”

      Mỗi lần, đột nhiên phát thấy ta thể ra chút dịu dàng đều khiến cho mềm lòng, tiện đó càng tiếp thêm động lực để tiếp tục theo đuổi ta. dfien ddn lie qiu doon

      sợ tiếp tục cảm nhận được dịu dàng của ta, lại lần nữa chìm đắm vào trong cạm bẫy dịu dàng này, thể thoát ra ngoài được.

      “Bảo Bối, tôi chỉ quan tâm em chút thôi. Chẳng lẽ, giữa chúng ta ngay cả chuyện này cũng thể làm được sao?”

      Quý Xuyên thu tay lại, có chút lúng túng bỏ vào trong túi quần.

      ra lúc buổi trưa ta quay trở lại công ty, lúc ngang qua phòng làm việc mới nhìn thấy mặc giống như cái bánh trưng.

      Dường như hề suy nghĩ chút nào, ta vừa về tới phòng làm việc, liền pha ly nước giải cảm.

      Lúc pha xong, ta cũng bắt đầu do dự có nên đưa cho hay .

      Cũng chính vào lúc này, Quý Xuyên mới biết được, ra Tiếu Bảo Bối trong mắt của ta nhiều năm qua, ra chỉ đơn giản là quân cờ mà thôi.

      Những thứ kia nhìn giống như chủ đích khiến cho rung động, nhưng mà cũng có vài phần lòng của ta, mà bây giờ ta mới phát ra.

      Cuối cùng, ta thuận theo lòng mình, đưa ly nước giải cảm này tới cho .

      “Lần trước, chuyện trong thang máy quên rồi sao? Nhưng mà tôi tin là, chị họ cũng thích chồng của mình chân trong chân ngoài như vậy. Quý xuyên, nếu như có lòng như vậy, tôi hy vọng dùng nó người của chị họ tôi. có người phụ nữ nào hy vọng chồng của mình quan tâm tới người phụ nữ khác nhiều như vậy…”

      ra, bây giờ tình cảm của Tiếu Bảo Bối đối với Quý Xuyên có chút phức tạp.

      Đúng vậy. dfien ddn lie qiu doon

      Lúc Tiếu Huyên mang giấy đăng ký kết hôn tới cho xem, rất hận người đàn ông này. Nhưng mà bởi vì tình yên chân thành qua, và bởi vì ly thuốc giải cảm này, biết tất cả giữa bọn họ cũng phải câu cho qua là xóa hết được.

      Tiếu Bảo Bối cũng biết, bây giờ tình cảm của đối với Quý Xuyên là như thế nào. Nhưng mà điều duy nhất hiểu được đó chính là bọn họ thể trở lại giống như trước đây được nữa.

      Cho nên, cũng chỉ có thể hy vọng từ đáy lòng rằng người đàn ông này được hạnh phúc. Là chị họ cũng được, hay là người khác cũng được, chỉ có thể cùng với ta là được.

      Nhưng mà, hình như người khác lại hiểu lầm ý của .

      Hôm nay chân thành cởi mở với nhau, nhưng lại nhận được ánh mắt gần như tức giận nhìn chằm chằm vào .

      Tiếu Bảo Bối có chút bối rối.

      Đây là thế nào?

      Chẳng qua chỉ làm lễ truy điệu cho đoạn tình cảm chết non kia, nhân tiện khai thông tương lai của ta chút mà thôi. Sao Quý Xuyên lại dùng ánh mắt giống như gặp kẻ thù để nhìn như vậy?

      “Tiếu Bảo Bối, ra si tình lúc trước của em đối với tôi, chẳng qua là gặp dịp chơi mà thôi!” Đột nhiên Quý Xuyên nở nụ cười, lạnh lẽo và chói tai như bão tuyết vậy.

      Càng khó nghe hơn khi trong giọng của ta lên chút mỉa mai.

      ta cảm thấy may mắn, vì bàn tay để trong túi quần Tiếu Bảo Bối nhìn thấy được. Bởi vì lúc này, bàn tay của ta biết vì cam lòng hay vì phẫn nộ, mà nắm chặt lại thành quyền.

      Bởi vì, rốt cuộc ta cũng biết vì sao hôm nay Tiếu Bảo Bối lại mặc kín mít như vậy, lại còn quàng khăn lụa vào mùa này nữa chứ.

      Nhìn theo tầm mắt sắc lạnh giống như dao của Quý Xuyên, Tiếu Bảo Bối nhìn thấy khăn lụa của mình biết bị tuột ra từ khi nào. Dấu vết đỏ đỏ tím tím kia, diễu võ dương oai ở cổ của . Giống như chủ nhân của nó, tùy tiện phơi bày ra.

      Nhìn thấy những dấu vết lấm tấm kia, Tiếu Bảo Bối vội vàng quấn khăn lụa lại lần nữa.

      Lúc phục hồi lại tinh thần, Quý Xuyên rời . Chỉ để lại ly nước giải cảm, cũng giống như tình cảm của bọn họ, còn chút nhiệt độ nào nữa…

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56.1: Béo ú đấu tiểu tam VS Kiều đến
      Editor: Táo đỏ phố núi

      "Kiều, buổi tối ra ngoài ?” Tầng cùng của Đế Phàm, điện thoại cá nhân của Kiều Trác Phàm vang lên, luống cuống tay chân cầm lấy. Vốn tưởng là của người phụ nữ nào đó gọi tới, ngờ lại thấy lên chữ ‘Duật’, cảm giác chờ mong dưới đáy mắt chợt tan biến.

      Lúc này, thu lại vui vẻ vì tiếng chuông điện thoại vang lên, khôi phục lại ung dung quý phái thường có của .

      . Tôi muốn bắt người!” Vốn tưởng rằng chờ thời gian trôi qua, nha đầu kia chủ động gọi điện thoại cho . ngờ chờ lâu như vậy, người nên gọi điện thoại tới gọi tới. Lúc này Kiều Trác Phàm mới ý thức được, người kia vẫn luôn ở ngoài khống chế của .

      Nếu qua tìm , thực có chút lo lắng trốn mất.

      “Kiều, cậu cần phải lo lắng. Đứa ngốc nhà cậu trốn thoát khỏi lòng bàn tay của cậu đâu, cậu nên bớt chút thời gian lo lắng cho thằng em này của cậu chút. . .”

      “Làm sao?” Nghe giọng của Đàm Duật, Kiều Trác Phàm khỏi cười khẽ. Tiếng cười, giống như cơn gió , thấm vào ruột gan.

      “Hôm nay là sinh nhật của chủ nhà họ Lăng, nếu cậu theo giúp mình, mình chính là dê đưa vào miệng cọp!”

      Nghe bên kia giả thành giọng điệu đáng thương, cánh môi của Kiều Trác Phàm bĩu cái: “Ơ, là hồng môn yến à?”

      “Cũng phải như vậy!”

      “Vậy đơn giản thôi. Cậu theo ấy , dù gì ấy cũng gọi cậu là chồng mấy chục năm rồi. Nếu như cậu chấp nhận ấy, con nhà người ta sao có thể gả cho người khác được?” Trong tiếng cười, chân mày của nhướng lên. Bộ dạng bên mặt hoàn mũ, khiến cho người ta có cảm giác thoải mái dính chút bụi trần.

      “Đừng mà, Kiều, sao cậu lại có thể nhẫn tâm . . .” Đầu bên kia vang lên tiếng gào khóc như quỷ.

      Kiều Trác Phàm đưa tay xem đồng hồ chút, rồi nhân tiện : “Tự giải quyết cho tốt . Taoo do leê quíy dđono. Xem như cần phải theo đuổi nương nhà người ta phải tốt sao? Dáng vẻ này tôi . . .”

      Phía sau tràng, Kiều Trác Phàm chưa kịp xong, trực tiếp cúp máy. Sau đó người đàn ông cầm lấy áo khoác tây trang lên, rồi vội vã ra khỏi phòng làm việc.

      “Tổng giám đốc Kiều, buổi chiều phải vẫn còn hai cuộc họp nữa sao? Bây giờ ngài muốn ra ngoài?” Trợ lý nhìn thấy cầm áo khoác, vội vã đuổi theo.

      “Cuộc họp hãy lùi lại hết.”

      Áo khoác vắt lên khuỷu tay trái, phía áo sơ mi màu lam, cà vạt được nới lỏng ra, tay áo cũng bị bén lên tới khuỷu tay. Mặc dù có nhiều trang sức, nhưng mà vẫn rất thu hút ánh nhìn.

      “Nhưng mà đây là dự án đầu tư mà chúng ta lăn lộn vất vả cả tháng, cuộc họp này là chuyện hợp tác đầu tư . . .” Nếu đột nhiên đơn phương hủy bỏ cuộc họp này, chỉ sợ là lần hợp tác này lại thất bại.

      Trợ lý có lòng tốt nhắc nhở. Taoo do leê quíy dđono.

      “Tôi , đẩy lùi lại!” Trợ lý ở bên cạnh cả buổi, cũng thèm liếc mắt lấy cái, bỏ lại câu như vậy rồi thẳng vào thang máy.

      Nhìn cửa thang máy nhanh chóng khép lại, trợ lý bất đắc dĩ sờ sờ chóp mũi của chính mình.

      Kiều Trác Phàm này, quả giống như lời đồn trong truyền thuyết, toàn bộ đều dựa vào tâm tình để làm việc.

      Ngay cả hạng mục hợp tác mười mấy triệu, cần là cần luôn!

      Nhìn Kiều Trác Phàm ung dung rời , trợ lý chỉ nghĩ tới câu để hình dung Kiều Trác Phàm: “Có tiền, tùy hứng!”

      “Bảo bối, mau tới đây, ở bên này, bên này!” Cùng thời gian đó, Tiếu Bảo Bối vào quán ăn Trung Quốc được gọi là ‘Vân Các’.

      Con bé béo ú Nhạc Dương tới trước. Hơn nửa năm gặp, bản chất của Nhạc Dương vẫn như vậy, cho dù mở miệng, Tiếu Bảo Bối cũng dễ dàng nhận ra .

      “Tiếu Bảo Bối, mình nhớ cậu muốn chết!” Lúc này Tiếu Bảo Bối vừa bước tới, bị ôm cái chặt. Lồng ngực rắn chắc của Nhạc Dương, khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút sắp thở được.

      Nhiều lần giãy giụa, cũng có cách nào thoát khỏi lồng ngực của Nhạc Dương.

      “Nhạc Dương, nếu cậu buông ra mình liền mất mạng!”

      Vừa xong lời này, cuối cùng Nhạc Dương cũng buông lỏng tay. Nhìn khuôn mặt nhắn của Tiếu Bảo Bối đỏ bừng lên, có chút thẹn thùng gãi gãi đầu.

      “Bảo Bối, hơn nửa năm gặp, tại sao cậu vẫn gầy như vậy?” Nhìn cánh tay của Tiếu Bảo Bối chỉ bằng ba ngón tay của cộng lại, Nhạc Dương khỏi oán trách.

      “Hơn nửa năm gặp, Nhạc Dương cậu vẫn . . .” Tiếu Bảo Bối vừa định cãi lại theo bản năng, rồi ý thức được đây là tâm bệnh của Nhạc Dương, cuối cùng dám tiếp. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .

      Nhưng mà Nhạc Dương ngược lại, tự mình tiếp lời: “Vẫn béo ú như vậy đúng ? còn cách nào, đồ ăn ngoại quốc lượng calo cao, cho dù mình ăn ít chút, cũng có tác dụng!”

      “Xin lỗi, Nhạc Dương!”

      sao đâu, mình béo ú như vậy, cũng phải là hai năm!”

      “Nào, hôm nay mình mời khách! Chúng ta xem thực đơn mới này, tất cả đều gọi hết lên.” Tự biết miệng của mình vừa mới gây chuyện, Tiếu Bảo Bối vội vàng bù đắp lại.

      Mà Nhạc Dương vừa nghe tới có món ăn mới, mới biết được trong khoảng thời gian mình rời này, bỏ lỡ biết bao nhiêu là chuyện tốt.

      Cao hứng cái, lại cẩn thận mở rộng cái bao tử của mình ra, hoàn toàn quét sạch những món ăn ngon ở bàn vào trong bụng hết.

      Nếu hỏi ấy ăn như vậy sợ trở thành béo phì sao?

      ấy trả lời lại rằng: Ăn no mới có sức lực để giảm cân!

      Vừa mới ngửi thấy mùi đồ ăn của nhà hàng, Nhạc Dương có cách nào tập trung được. Cho đến khi no say rồi, ánh mắt của Nhạc Dương mới chú ý tới dấu vết kỳ lạ cổ của Tiếu Bảo Bối.

      “Bảo Bối, quả nhiên người phụ nữ kết hôn có khác. Rất phóng khoáng?” Bởi vì hơi béo chút, nên làn da của Nhạc Dương đặc biệt mũm mĩm. Lúc những lời này với Tiếu Bảo Bối, còn cố ý nhướng mi.

      Vẻ mặt và ánh mắt kia, so với những nhân vật sắm vai tú bà ti vi có gì khác biệt.

      “Khụ khụ . . .” Tiếu Bảo Bối vốn ăn thịt, lại nghe thấy ấy câu kia, bị nghẹn tới mức ho sặc sụa.

      “Ôi trời ơi, tiểu tổ tông của tôi, cậu kiềm chế chút giùm mình. Nếu như cậu bị sơ suất gì, đợi tí nữa Quý Xuyên nhà cậu phải tìm mình tính sổ hay sao?”

      Nhạc Dương nhìn Tiếu Bảo Bối ho khan, bàn tay múp míp rất lưu loát giúp Tiếu Bảo Bối nhuận khí. Nhưng mà lại dùng sức thích hợp, thiếu chút nữa khiến cho khuôn mặt nhắn chỉ bằng nửa của Tiếu Bảo Bối chôn ở trong chén cơm.

      “Nhạc Dương. . .” Vất vả lắm mới ổn định lại được, cuối cùng cũng bắt được bàn tay của Nhạc Dương chào hỏi lưng của , lúc này Tiếu Bảo Bối mới nghiêm mặt lại : “Nhạc Dương, cậu biết mình kết hôn?”

      Mới vừa rồi Quý Xuyên rời khỏi phòng làm việc, Tiếu Bảo Bối nhân lúc trong văn phòng có người nào khác, cởi ra để cho cổ được hít thở khí, để cho khỏi bị bí quá mà bị mọc rôm sảy.

      Nhạc Dương lại gọi điện thoại tới đúng thời điểm đó. Bởi vì hơi bất ngờ, nên Tiếu Bảo Bối quên khăn lụa ở bàn làm việc.

      Trước mắt, bị Nhạc Dương thấy cái gì đó ở cổ của mình, Tiếu Bảo Bối có chút ngại ngùng.

      Nhưng mà có khăn lụa, lại có cái gì để che lại, nên dứt khoát thèm để ý đến.

      Mà điều quan trọng nhất là, Tiếu Bảo Bối lại nghe được cái tên Quý Xuyên ở trong miệng của Nhạc Dương.

      Hôm qua lúc Nhạc Dương gọi điện thoại tới, Tiếu Bảo Bối cho rằng ấy biết chuyện và Quý Xuyên thành. Vốn là, Tiếu Bảo Bối còn muốn lợi dụng chiều nay, thổ lộ hết mọi chuyện với Nhạc Dương.

      Nhưng bây giờ nghe ra, Nhạc Dương cũng biết gì về chuyện và Quý Xuyên.

      “Đúng vậy!” Nếu phải là kết hôn, Quý Xuyên có thể đem tất cả các tài liệu quyền cổ phiếu fax cho xem, để làm thủ tục sang nhượng vượt quốc gia hay sao?

      Đương nhiên, đây là cái nhìn của Nhạc Dương.

      Bởi vì thể tưởng tượng được, lại có loại người biết xấu hổ như vậy. Chưa kết hôn, vợ chưa cưới đưa hết những tài liệu giấy tờ quan trọng cho ta, cho oai là để ta bảo quản!

      Mà Quý Xuyên, chính là loại người biết xấu hổ đó!

      “Trước kia Quý Xuyên còn gửi hình các cậu đính hôn cho mình xem mà! Ngược lại cậu đó đồ xấu xa, ngay cả chuyện lớn như đính hôn và kết hôn cũng thèm với mình. Nếu phải Quý Xuyên các cậu kết hôn, mình còn chưa biết gì đâu!” Nhạc Dương vẫn còn thao thao bất tuyệt cái gì đó, mà Tiếu Bảo Bối khỏi buồn bực.

      “Nhạc Dương, gần đây cậu vẫn liên lạc với Quý Xuyên?” Nếu như là có liên lạc, ấy phải sớm biết chuyện hôn thành của và Quý Xuyên mới đúng.

      Nhưng mà câu trả lời của Nhạc Dương lại khiến cho Tiếu Bảo Bối ngờ tới.

      “Đương nhiên là có rồi, nếu làm sao mình biết chuyện các cậu kết hôn? Lần này, là do Quý Xuyên ra sân bay đón mình!”

      Nhân dịp Tiếu Bảo Bối vẫn còn chưa phản ứng kịp, Nhạc Dương lại : “Mình , Quý Xuyên trở thành con rể của người có tiền nhìn thay đổi liền. Thay đổi cách ăn mặc , ngay cả con người cũng thay đổi!”

      Cũng phải là Nhạc Dương xem thường Quý Xuyên.

      Nhưng mà nhìn thái độ của ta đối với Tiếu Bảo Bối, cũng khiến cho Nhạc Dương vui nổi.

      Nhưng mà cuối cùng ta kết hôn với Tiếu Bảo Bối, Nhạc Dương cũng chân thành chúc phúc cho hai người bọn họ.

      Đây mới chính là Nhạc Dương. Có hơi độc mồm độc miệng chút, nhưng lòng dạ lại rất lương thiện.

      “Bảo Bối, cậu kết hôn với Quý Xuyên, mình thu hồi lại những lời trước kia!”

      thời gian, Nhạc Dương vô cùng thành kiến với Quý Xuyên.

      Nguyên nhân đơn giản là do thái độ của Quý Xuyên đối với Tiếu Bảo Bối rất tốt.

      Khi đó Nhạc Dương liền với Tiếu Bảo Bối: “Bảo Bối, mình ủng hộ chuyện cậu và Quý Xuyên!”

      Nhưng trước mắt, Tiếu Bảo Bối cũng kết hôn với Quý Xuyên. Nhạc Dương cũng hy vọng, bản thân mình khiến cho người bạn tốt nhất đau lòng.

      Còn nữa, trong thời gian xuất ngoại này, Quý Xuyên liên lạc với còn ân cần hơn cả Tiếu Bảo Bối.

      Điều này cũng khiến cho cách nhìn của Nhạc Dương đối với Tiếu Bảo Bối có chút thay đổi.

      Nhưng Nhạc Dương tuyệt đối thể tưởng tượng được, ra Quý Xuyên làm như vậy là vì muốn loại bỏ những phòng bị của đối với ta.

      “Nhạc Dương, cậu cần những lời xin lỗi này với mình. Bởi vì những lời trước kia của cậu, hề sai . . .” Trong đầu, lên hình ảnh mà Tiếu Huyên đắc ý đưa cho xem tờ giấy màu hồng mà cất giấu sâu trong trí nhớ, khóe miệng của Tiếu Bảo Bối tràn đầy khổ sở.

      Điều này, khiến cho Nhạc Dương vô cùng kinh ngạc.

      “Chuyện này là thế nào? Cậu cho mình biết, có phải là tên khốn nạn kia bắt nạt cậu ?” Tính tình của Nhạc Dương, cũng giống như cân nặng của . khi tăng vọt, thể nào khống chế được.

      “Nhạc Dương, Quý Xuyên tới sân bay đón cậu, chẳng lẽ cho cậu biết, người lãnh giấy hôn thú với ta, là người khác.”

      Đính hôn, kết hôn, ngay cả chuyện thử áo cưới, bọn họ đều làm cùng nhau.

      Nhưng cuối cùng, lại lãnh giấy đăng ký kết hôn với người khác.

      Cho tới bây giờ, Tiếu Bảo Bối nhớ lại hiểu sao cảm thấy buồn cười.

      “Cái gì? Tên khốn kia lãnh giấy đăng ký kết hôn với ai?”

      Nhạc Dương cho rằng, Tiếu Bảo Bối đùa với .

      Cho đến khi, nghe được từ miệng Tiếu Bảo Bối tên của người khác.

      "Tiếu Huyên!" Die enda anl eequ uyd onn .

      là cái con đê tiện đó sao? Tám trăm năm trước mình sớm nhìn ra rồi, hai người này lúc nào cũng mắt mày lại ở trước mặt của cậu!” Nếu , lấy việc bao bọc Tiếu Bảo Bối như vậy, ra những lời như ‘Mình ủng hộ cậu và Quý Xuyên’.

      Nhạc Dương nhiều lần, bắt gặp thấy Tiếu Huyên và Quý Xuyên ở riêng chỗ. Chụp hình, gọi điện để thông báo cho Tiếu Bảo Bối chuyện này, làm vô số lần.

      Nhưng đến cuối cùng, người bạn tốt của là Tiếu Bảo Bối lại dùng hai chữ ‘Công việc’ để giải vây cho đôi gian phu dâm phụ kia. Nhưng mà Nhạc Dương vẫn có cảm giác, giữa hai người này đơn giản.

      Nếu phải gần đây, số lần Quý Xuyên liên lạc với còn nhiều hơn Tiếu Bảo Bối, cho rằng ta lòng đối xử tốt với Tiếu Bảo Bối.

      Mà lúc nghĩ tới đây, Nhạc Dương đột nhiên khựng lại.

      Bởi vì ý thức được, trong quá trình này mình sắm vai nhân vật gì rồi!

      “Bảo Bối, mình có chút việc phải trước! Chuyện sau này, chờ lát nữa mình với cậu!” Die enda anl eequ uyd onn .

      Bây giờ Nhạc Dương vội vàng tìm Quý Xuyên.

      Chất vấn lương tâm của ta để đâu mất rồi, đồng thời cũng muốn ta hoàn trả lại đồ cho Tiếu Bảo Bối!

      “Chuyện đó . . . Được rồi!” Tiếu Bảo Bối mặc dù nỡ xa Nhạc Dương, nhưng mà hình như nhìn ấy có chuyện gì thực rất gấp, nên cuối cùng cũng đồng ý.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :