1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm - Luật Nhi (c5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 42: Cỏ khôn để ngựa ăn lần nữa

      Editor: VinJR

      "Kiều Trác Phàm, sao ăn nhiều chút? Tôi thấy cũng chưa ăn được bao nhiêu mà." Dùng cơm cùng Kiều Trác Phàm, chỉ ăn vài miếng liền để nĩa xuống, Tiếu Bảo Bối chống cằm, nghi hoặc.

      "Em cho rằng tôi là em, cũng giống như heo sao? Ăn lần liền nhất định phải nhồi vào cho căng bụng lên?" Kiều Trác Phàm giống như tác phẩm nghệ thuật. Giơ tay nhấc chân rất ưu nhã, người khác thể bắt chước được.

      Tựa như bây giờ, cầm lấy khăn tay bên cạnh lau khóe môi.

      Cùng là động tác, như người bình thường ra từ quán ăn bên đường. Nhưng Kiều Trác Phàm có thể biểu đạt rất ưu nhã tựa như quý tộc Châu Âu.

      " mới giống heo." Tiếu Bảo Bối phản bác theo bản năng.

      "Em là heo."

      " mới là heo."

      "..."

      đường về nhà, hai người vẫn tiếp tục cuộc đối thoại có chút dinh dưỡng nào.

      Mà trư đại thẩm bày tỏ hết sức ủy khuất: Nằm cũng trúng đạn.

      "Kiều Trác Phàm, thấy được vừa rồi tôi có bao nhiêu ngầu đâu. Quý Xuyên cứ nhìn tôi, tôi đoán rằng cũng bị tôi mê hoặc. Chị họ tôi hình như cũng cảm nhận được sức uy hiếp mạnh mẽ của tôi, hắc hắc..." Tiến vào ngôi nhà chiếm diện tích khoảng mấy ngàn m², ******************* Tiếu Bảo Bối liền đổi đề tài. tới chỗ hào hứng, Tiếu Bảo Bối còn mạnh bạo cười ha hả.

      Nhưng cười hơn nửa ngày, Kiều Trác Phàm dường như cũng có phản ứng.

      "Kiều Trác Phàm, làm sao vậy? Có phải biểu của tôi vẫn chưa được tốt lắm phả ?" Phục hồi tinh thần lại, liền nhìn đến Kiều Trác Phàm từ cao nhìn xuống .

      Trong đôi mắt đen mê hoặc kia, có hình bóng ràng của . Còn có chút sâu thẩm mơ hồ, Tiếu Bảo Bối nhìn thấu.

      "Kiều Trác Phàm?" Tiếu Bảo Bối bị nhìn như vậy có chút lúng túng, theo bản năng muốn đưa tay kéo cánh tay Kiều Trác Phàm, để phục hồi tinh thần lại.

      Khi đưa tay còn chưa chạm đến , nghe được giọng trầm thấp khàn khàn của : "Tiếu Bảo Bối, nếu như Quý Xuyên bây giờ với em hối hận khi kết hôn cùng người khác, em làm thế nào?"

      Chẳng biết tại sao, Tiếu Bảo Bối cảm thấy, giờ khắc này giọng của Kiều Trác Phàm có chút khàn khàn . Vấn đề của cũng có chút kỳ lạ. Hình tượng này, cùng bộ dáng cà lơ phất phơ du côn lưu manh của lúc trước có khác biệt rất lớn.

      Nhưng Tiếu Bảo Bối lại nhìn thấy nghiêm túc trong đôi đồng tử của .

      "Tôi có thể như thế nào?" hiểu, Kiều Trác Phàm vì sao đột nhiên hỏi những thứ này.

      Nhưng Kiều Trác Phàm từng bước ép sát: "Có thể lại cùng , lần nữa tiếp nhận hay ?"

      " ." Mặc dù hiểu nổi Kiều Trác Phàm vì sao nghiêm túc hỏi mấy vấn đề như vậy, nhưng Tiếu Bảo Bối vẫn cứng rắn trả lời.

      "Chẳng lẽ trở về tìm em, em cũng mềm lòng sao?" biết hôm nay có phải Kiều Trác Phàm ăn trúng thuốc nổ hay , khẩu khí cũng có chút nóng nảy." cho tôi biết."

      Điều này làm Tiếu Bảo Bối thoáng giật mình, hốc mắt có chút hồng. hiểu, mới vừa rồi cùng nhau trở về Kiều Trác Phàm vẫn vui vẻ, như thế nào đột nhiên bây giờ giống như tra hỏi tù nhân.

      "Kiều Trác Phàm, mặc kệ nghĩ như thế nào, cho dù trở về tìm tôi, tôi cũng trở lại bên cạnh . Nếu có thể bỏ chị họ lãnh giấy kết hôn cùng , vậy sau này cũng có thể làm như vậy với tôi. lần bất trung trăm lần bất dụng, đạo lý này tôi vẫn hiểu ."

      Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa quên những năm tháng mà bọn họ ở bên nhau, nhưng tại chưa bao giờ nghĩ tới trở lại bên cạnh .

      Nhưng Tiếu Bảo Bối nghĩ tới, câu của mình, làm Kiều Trác Phàm thay đổi lớn.

      Vốn Kiều Trác Phàm mím môi, giống như thù oán ai đó, giờ phút này khóe miệng sắp chạm tới đuôi mắt. Ngay cả nếp nhăn mặt khi cười, cũng ra rất .

      "Tiếu Bảo Bối, nhớ kỹ lời ngày hôm nay của em. Cỏ khôn để ngựa ăn lần nữa, có biết ?" đưa bàn tay ra, xoa đỉnh đầu , nụ cười tỏa nắng xác minh rằng những điều mà Tiếu Bảo Bối thấy phải giả.

      Ngựa khôn quay đầu ăn cỏ cũ, mọi người đều như vậy.

      Nhưng Kiều Trác Phàm lại là cỏ khôn để ngựa ăn lần nữa?

      Tiếu Bảo Bối vẫn hỏi tiếp, đôi đồng tử như nhìn thấu được toàn bộ của Kiều Trác Phàm chỉ lướt qua mặt , giống như đọc hiểu được thắc mắc của : "An phận làm cỏ của em . Em có bản lãnh làm con ngựa."

      "Kiều Trác Phàm."

      mới là cỏ, cả nhà của đều là người ngu ngốc.

      Tiếu Bảo Bối muốn tiến lên tranh cãi ầm ĩ trận với Kiều Trác Phàm, nhưng sau khi gọi tên , lại bị cánh môi của chặn lại...

      Hồi lâu sau, dường như Tiếu Bảo Bối cũng bài xích , tay vòng lên eo của Kiều Trác Phàm.

      khắc kia, Kiều Trác Phàm nhìn vào đôi mắt lớn kia, lại trong đôi mắt vô cùng xinh đẹp phản chiếu ra gương mặt phóng đại của mình, hài lòng nhắm mắt lại.

      Đây có thể là nụ hôn cam tâm tình nguyện lần đầu tiên giữa bọn họ...

      - - Tuyến phân cách - -

      "Nhạc Dương, chuyện tôi nhờ làm xong chưa?"

      "Quý Xuyên? Chuyện kia xử lý sai biệt lắm. Chỉ có điều cổ phần tay Bảo Bối chỉ có 15%, hiệp nghị là chờ sau khi Tiếu Bảo Bối kết hôn, cổ phần 35% tay bác Tiếu mới có thể thuộc về tên của Tiếu Bảo Bối. Bởi như vậy, muốn chuyển những cổ phần này, ******************* nhất định phải có giấy kết hôn của và Tiếu Bảo Bối mới được." Nhạc Dương hình như ở nơi làm việc, có chút ồn ào.

      "..." Nghe được lời của Nhạc Dương, lúc này tay Quý Xuyên cầm tách cà phê run lên. Cà phê mới vừa pha xong, có vài giọt văng lên mu bàn tay . Có mấy đốm tay phiếm hồng. Nếu xử lý chậm, chỉ sợ thành bọng nước.
      Chương 43: Tiếu Huyên đố kỵ
      Editor: Táo đỏ phố núi

      "Đợi chút!" Vào lúc Tiếu Huyên sắp ra khỏi cánh cửa kia, Quý Xuyên lên tiếng.

      “Quý tổng còn điều gì dặn dò?” Tiếu Huyên quay đầu lại, chỉ hỏi như vậy.

      Trong giọng của ta ràng lên lạnh lùng, chút cũng giống như đôi vợ chồng mới cưới.

      "Huyên huyên, em làm sao vậy?" Quý Xuyên ràng biết nhưng còn cố hỏi.

      làm sao vậy?

      Nếu như phải ở trước mặt Tiếu Bảo Bối biểu lấy lòng ràng như vậy, sao lại biến thành như vậy?

      Nhưng ngay cả khi thể ghen tuông ràng đến như vậy, nhưng người đàn ông này cả hai ngày nay cũng để ý đến .

      Cùng ở dưới mái nhà, cùng ngủ giường, nhưng người đàn ông này còn lạnh nhạt hơn cả người xa lạ.

      Bây giờ, cùng lắm người tám lạnh kẻ nửa cân.

      có tư cách gì mà ?

      " có gì, chỉ là muốn làm phiền Quý tổng làm việc thôi!”

      Bỏ lại câu kia, ta định rời .

      Lại nghĩ tới, ngay giây phút ta nhấc chân ra, Quý Xuyên tới sau lưng của ta, ôm chặt lấy eo của ta.

      còn nhớ, bọn họ bao lâu rồi còn thân mật dựa sát vào nhau như thế này nữa rồi. Chóp mũi, hiểu sao bắt đầu cảm thấy chua xót …

      Mặc dù ta đứng đưa lưng lại, nhưng Quý Xuyên biết , hành động của mình có hiệu quả.

      Bởi vì ta có thể cảm nhận được hai vai của người phụ nữ này run lên.

      “Huyên Huyên… Xin lỗi! Ngày đó, là đúng, lời xin lỗi với em……”

      Giống như là được cổ vũ, người đàn ông tiếp tục ghé sát vào bên tai của ta thầm.

      Bả vai của Tiếu Huyên, càng lúc càng run rẩy nhiều hơn.

      "Huyên huyên, tha thứ cho được ?" Vào lúc ta dao động biết làm sao, ta gia tăng lực ở eo của ta.

      giây này, tất cả đề phòng của người phụ nữ, trong nháy mắt đều bị sụp đổ.

      “Quý Xuyên, đồng ý với em, sau này đừng như vậy nữa được ? Mấy ngày nay, em thực rất khó chịu…” ta giãy giụa nữa, và từ từ chui vào trong lòng của Quý XUyên, dùng nước mắt để thể lo lắng của ta mấy ngày nay. Die enda anleequ uyd onn .

      biết sai rồi, sau này tái phạm nữa! Huyên Huyên, đừng tức giận với nữa, được ?”

      “Vâng!”

      Kỳ , phụ nữ đều rất ngu ngốc, giùng giằng lâu như vậy, nhưng khi Quý Xuyên có mấy câu, bỏ hết tất cả phòng bị xuống.

      Mà Tiếu Huyên mặc dù rất nhạy bén, thấu hiểu rất nhiều chuyện, nhưng mà ta cũng thoát khỏi căn bệnh chung của phụ nữ.

      Kể từ đó, vốn bọn họ phải mỗi người đường, giờ lại cùng với nhau.

      Nhưng lúc này, đứng ở trong lòng của Quý Xuyên, hưởng thụ dịu dàng của người đàn ông này, Tiếu Huyên hề biết rằng, lúc ra vùi mặt vào trong lòng của Quý Xuyên, trong nháy mắt này mặt người đàn ông này lên khinh thường…

      - - Đường phân cách - -

      Hôm nay, Tiếu Bảo Bối quay lại làm ở tập đoàn Tiếu Thị

      Gặp Tiếu Bảo Bối ở phòng giải khát, các đồng nghiệp đều rất quan tâm tới cuộc sống tân hôn của , hơn nữa bọn họ còn ngừng tán thưởng hôm nay còn ăn mặc rất xinh đẹp. Die enda anl eequ uyd onn .

      ra, bộ quần áo này là sáng sớm nay được người ta đưa tới nhà. Hơn nữa còn đưa tới rất nhiều quần áo. Kiều Trác Phàm , bắt đầu từ hôm nay, chỉ có thể mặc những bộ quần áo này! Nếu lột hết của !

      Tiếu Bảo Bối biết , người đàn ông này chẳng qua là muốn mượn cơ hội để hành hung thôi. Kể từ hôm bọn họ tình tôi nguyện hôn môi xong, thỉnh thoảng Kiều Trác Phàm hôn cái. Thậm chí có thời điểm móng vuốt của còn quanh quẩn ở trước ngực của

      Tiếu Bảo Bối biết , nhất định lên kế hoạch về phương diện nào đó rồi! Nhưng mà thực có thể cùng Kiều Trác Phàm phát triển đến bước đó sao?

      Nghĩ tới mỗi buổi tối Kiều Trác Phàm luôn ở cửa phòng ngủ của lưu lại ánh mắt như lang như hổ kia, tim của Tiếu Bảo Bối như thót lên cổ họng.

      “Tiếu Bảo Bối, mình đứng đó ngây ngốc làm gì? thấy những người khác bắt đầu vào làm việc rồi sao?” Giọng của Tiếu Huyên truyền tới, Tiếu Bảo Bối mới ý thức được vừa rồi mình suy nghĩ lung tung.

      Tiếu Bảo Bối đỏ mặt tới mang tai nhìn quanh lượt, phát sau khi Tiếu Huyên vào, những người ở trong phòng giải khát đều hết. Chỉ còn lại mình đứng ngẩn người nên bị Tiếu Huyên bắt quả tang.

      “Biết rồi, em làm việc ngay đây!” Tiếu Bảo Bối cũng muốn đứng đây dây dưa với ta, để những lời này lại sau đó muốn rời .

      Nhưng Tiếu Huyện lại ngăn ở cửa, cho !

      “Bảo Bối, đừng cảm thấy chị họ cay nghiệt. Chị chỉ muốn cho em biết, dù sao đây cũng là Tiếu Thị, em là con nhà họ Tiếu, đại diện cho mặt mũi nhà họ Tiếu. Em đừng ở chỗ này ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới, những nhân viên phía dưới thấy được noi theo gương em làm sao bây giờ?”

      Lời của ta rất hợp tình hợp lý, giống như ta thực suy nghĩ cho công ty. Nhưng thực tế, ràng ta chỉ muốn lấy lại công đạo cho bản thân vì quả tức hôm đó.

      “Còn nữa, quần áo người em là cái gì đây?” Ánh mắt Tiếu Huyên rơi chiếc váy của Tiếu Bảo Bối. Chiếc váy màu xám qua đầu gối, lộ ra bắp chân mịn màng. Nửa người là chiếc áo khoác màu chiffon màu hồng phấn, lộ ra bả vai trơn mịn. Mái tóc màu đen, được cột kiểu đuôi ngựa ở đằng sau.

      Sáng chói như mặt trời, nhưng lại mất hoạt bát!

      Mà Tiếu Huyên thể thừa nhận, Tiếu Bảo Bối như vậy vô cùng có sức sống, bản thân mình thể nào so sánh được.

      “Đây là công ty là nơi để làm việc, chứ phải nơi dạo phố! Em ăn mặc như vậy, để làm cái gì?” mặt của Tiếu Huyên ngoại trừ bất mãn, còn viết hai chữ “đố kỵ”.

      ta cũng quên, lần trước chính Tiếu Bảo Bối ăn mặc quyến rũ như vậy, khiến cho Quý Xuyên bị thất thần.

      Nếu như bây giờ còn õng ẹo làm dáng trước mặt của Quý Xuyên, biết như thế nào nữa.

      “Chị họ, có phải chị quản quá nhiều chuyện rồi ? Trong công ty ràng có văn bản nào quy định, chúng ta phải ăn mặc như thế nào?” Dựa theo lời giải thích của Kiều Trác Phàm, mặc bộ quần áo công sở tới, đó chính là hợp với cơ thể!

      Trước kia, cảm thấy người đàn ông như Quý Xuyên, thích nữ tính nơi công sở, mới có thể cố gắng ăn mặc như vậy. Mà bây giờ, những thứ đó trở thành quá khứ, vậy cần gì phải quan tâm tới cách nhìn của ta?
      Vậy hãy để những bộ đồ cũ kỹ kia, và cả những ký ức về Quý Xuyên, để chúng bị thời gian vùi lấp !

      “Hơn nữa, em mặc bộ quần áo dạo phố, cũng tốt hơn so với những người khác mặc bộ quần áo làm mà như tới hộp đêm!” Lúc Tiếu Bảo Bối lời này, ánh mắt như có như lướt qua chiếc áo sơ mi cổ thấp hình chữ V của Tiếu Huyên. Điều này khiến vẻ mặt của Tiếu Huyên cứng đờ lại…

      Nhưng sau khi Quý Xuyên nghe mấy câu kia của Nhạc Dương, ngay cả tay mình cũng chẳng thèm quan tâm. Dường như, chỗ mới bị phỏng phải là tay .

      "Nhạc Dương, xem có thể giúp tôi nghĩ biện pháp khác hay ?"

      "Quý Xuyên, đây là luật pháp quy định, phải tôi nghĩ biện pháp là được. Hơn nữa, bây giờ phải kết hôn với Tiếu Bảo Bối rồi sao? Đến lúc đó đưa giấy kết hôn của hai người cho tôi là được rồi. gấp cái gì chứ?" Tính cách của Nhạc Dương ngay thẳng, có lời gì cũng giấu ở trong lòng.

      "Tôi biết rồi." Sợ mình thêm gì nữa, làm cho này hoài nghi, Quý Xuyên chỉ có thể tạm thời dừng lại.

      " cũng cần lo lắng. Bây giờ tôi phải xử lý vài thủ tục, chắc vài ngày sau liền về nước. Những chuyện kia, chờ tôi về nước giúp xử lý ổn thỏa."

      " sắp về nước?" Tin tức này, làm Quý Xuyên có chút bất ngờ. Nhưng vì che dấu hoảng loạn của mình, lại vội vàng bổ sung câu: "Như vậy , ngày về nước nhớ gọi điện thoại cho tôi, đến lúc đó tôi dắt Bảo Bối đến đón ."

      Sợ mình nhiều lời tiết lộ nhiều tâm tình hơn, Quý Xuyên vội vàng cúp điện thoại.

      Lúc này, vừa thấy Tiếu Huyên cầm văn kiện đến.

      "Quý tổng, văn kiện cần liền đặt ở đây, tôi ra ngoài trước." Thái độ lúc này của Tiếu Huyên có thể là lạnh lùng.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 44: Quý Xuyên, là người mù sao?

      Editor: VinJR

      thể nghi ngờ, cái nhìn vừa rồi của Tiếu Bảo Bối, chính là Tiếu Huyên.

      đúng sao?

      Lúc làm việc, mặc áo cổ thấp như vậy làm cái gì?

      Chỉ hơi cúi người, phải mọi thứ bên trong liền bị người ta nhìn thấy ràng hết hay sao?

      Cái đó có gì khác với tiểu thư sô pha ( bán hoa) tranh nhau giành khách trong hộp đêm chứ?

      "Tiếu Bảo Bối, có phép tắc? Cũng dám đến đầu tôi như vậy? đúng là gần mực đen, gần đèn sáng. Sở dĩ và Kiều Trác Phàm nhanh như vậy liền cùng chỗ, chỉ e là từ trước có giang tình với nhau rồi? Chậc chậc, hôm nay tôi liền thay cha , dạy lại đứa con hư hỏng được mẹ dạy này." Hiển nhiên, Tiếu Huyên cảm thấy bị người vũ nhục. Dưới cơn nóng giận, ngay cả nét mặt hòa nhã mà ta cố gắng duy trì ở trước mặt Tiếu Bảo Bối và nhân viên trong công ty cũng để ý nữa.

      ta thẳng đến người mẹ mà Tiếu Bảo Bối để ý nhất. Thậm chí, ta còn đưa tay muốn tát cái lên khuôn mặt hoạt bát của Tiếu Bảo Bối.

      Nhưng cuối cùng chỉ chớp mắt cái liền bị Tiếu Bảo Bối nhanh tay nắm chặt.

      "Chị họ, có phải chị hiểu lầm cái gì rồi ? Vừa rồi em cũng chỉ tên họ của chị. Chị liền em như vậy, khó tránh có chút quá phận. Hơn nữa, chuyện này có liên quan gì tới mẹ em chứ? Là ai cho chị tư cách thay mẹ em giảng đạo lý?" Tiếu Bảo Bối vừa chặn lấy cánh tay của ta, vừa mang vẻ cảnh cáo mặt.

      Có thể trước đó Tiếu Huyên đóng vai người chị quá tốt, nên quên mất giới hạn của Tiếu Bảo Bối.

      có thể cho phép người khác tốt, thậm chí lẳng lơ, có giang tình với Kiều Trác Phàm. Nhưng tuyệt đối cho phép người khác đến mẹ như vậy.

      Giống như vừa rồi, Tiếu Huyên vừa chạm đến mẹ , dường như Tiếu Bảo Bối lập tức thay đổi thành người khác.

      Tiếu Bảo Bối như vậy, giống với lòng mang tạp niệm như bình thường, lại giống như con thiêu thân lao vào lửa. Ngay cả lực nắm lấy cánh tay của Tiếu Huyên cũng lớn lên ít.

      Đến bây giờ, cổ tay của Tiếu Huyên cũng đau lên từng trận.

      "Con nhóc này, học cái này từ Kiều Trác Phàm sao?" Có lẽ vì ý thức được lúc này ta đánh lại Tiếu Bảo Bối, Tiếu Huyên đổi hướng khác, hết sức nhấn giọng.

      Tiếng ồn ào như vậy, hấp dẫn đến ít đồng nghiệp ghé mắt.

      Quý Xuyên cũng xuất vào lúc này.

      "Đều ở trong đây làm gì vậy?" câu của Quý Xuyên, làm những người vốn vây quanh trước cửa phòng giải khát đều nhanh chóng trở lại chỗ làm việc của mình, duy chỉ còn lại hai người bên trong...

      "Các người làm gì vậy?" Quý Xuyên vừa vào cửa, lạnh lùng nhìn lướt qua hai người. Ánh mắt cuối cùng ngừng ở người Tiếu Bảo Bối...

      phát , này từ sau khi rời khỏi , càng ngày càng đẹp. Nhất là cách ăn mặc cùng thần thái hoạt bát, đều làm có chút dời mắt được.

      Quý Xuyên thất thần, Tiếu Huyên là người đầu tiên phát .

      Từ sau lần Quý Xuyên biểu ân cần quá ràng ở trước mặt Tiếu Bảo Bối, Tiếu Huyên liền rất để ý đến ánh mắt mà nhìn Tiếu Bảo Bối rất lâu.

      Vừa rồi đến, Tiếu Huyên liền bắt đầu chú ý đến .

      ngoài dự liệu, lại lần nữa bắt được quan tâm từ mặt Quý Xuyên, trong đôi mắt phong tình của ta thoáng lửa giận.

      Thế nhưng tất cả tức giận, đều trong khoảnh khắc hóa thành ủy khuất: "Xuyên, em chỉ muốn để Bảo Bối làm việc nghiêm túc chút, nghĩ tới em ấy vậy mà..."

      Tiếu Huyên bỗng chốc nhào vào trong ngực Quý Xuyên, trong mắt ngấn nước. Tựa như vừa rồi Tiếu Bảo Bối làm cho ta chịu rất nhiều ủy khuất.

      Nhìn màn này, Tiếu Bảo Bối rất muốn cười to.

      Vừa ăn cướp vừa la làng sao?

      thể thừa nhận, Tiếu Huyên ngoại trừ có tư chất giả tạo ra, còn có kỹ thuật diễn kịch rất cao.

      Diễn thế này, ta đúng là mất rất nhều công phu, diễn giống như đúc. Dường như ta bị Tiếu Bảo Bối bắt nạt.

      "Tiếu Huyên, chị cảm thấy buồn nôn sao? Mới vừa rồi phải là chị muốn đánh tôi sao? Như thế nào bây giờ lại như đóa sen trắng thuần khiết thế này?" Tiếu Bảo Bối có cách nào bắt chước như Tiếu Huyên, có khả năng thay đối sắc mặt như làm ảo thuật.

      giây trước, còn giảng lý lẽ cho .

      Bây giờ nghĩ lại, đây có lẽ là nguyên nhân lúc trước Quý Xuyên lựa chọn Tiếu Huyên mà chọn .

      Nhưng biết làm sao được, Tiếu Bảo Bối chính là Tiếu Bảo Bối, có cách nào dối trá được như vậy.

      "Bảo Bối, chị biết em bởi vì Quý Xuyên chọn chị nên em có chút cam lòng. Nhưng em cũng thể vũ nhục chị như vậy, tối thiểu nhất chị vẫn là chị họ của em..."

      Tiếu Huyên hóa thân thành đóa sen trắng thuần khiết giống như đúc, than thở khóc lóc.

      "Chị họ? Ha ha... Lúc này, ngược lại chị còn nhớ chị vẫn là chị họ của tôi sao?"

      Khi chiếm lấy vị hôn phu của Tiếu Bảo Bối , thông đồng cùng chỗ, vì sao ta nhớ ta vẫn là chị họ của ?

      Hơn nữa, vừa rồi vũ nhục có mẹ dạy, như thế nào ta liền nhớ Tiếu Bảo Bối vẫn là em họ của ta chứ?

      Nước mắt của Tiếu Huyên, thể làm Tiếu Bảo Bối mềm lòng. Ngược lại với người nào đó, rất có hiệu quả.

      Người này chính là Quý Xuyên.


      Nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của Tiếu Huyên, đầu tiên là dịu dàng vì người phụ nữ này mà lau giọt nước mắt khóe mắt, sau đó lại quát Tiếu Bảo Bối: "Bảo Bối, lúc trước chúng tôi có lỗi với em. Chẳng qua bây giờ mọi chuyện cũng kết thúc, em cần phải bươi móc những thứ này trút giận lên người Huyên Huyên được. Dù thế nào, ấy cũng là chị họ của em..."

      trách được, người khác đều vũ khí tốt nhất của phụ nữ chính là nước mắt.

      Nhìn bây giờ liền biết Tiếu Huyên tận dụng vũ khí này phải rất tốt đó sao? Quý Xuyên rất nhanh liền tin theo lời ta , bắt đầu đứng chung chiến tuyến với ta, chỉ trích Tiếu Bảo Bối .

      Nhìn Quý Xuyên, Tiếu Bảo Bối cảm thấy có lẽ cũng nên nặn ra hai giọt nước mắt, chừng liền chuyển bại thành thắng.

      Nhưng có cách nào, kể từ sau khi mẹ rời khỏi, lâu chưa từng khóc trước mặt người khác. Trong lúc nhất thời muốn nặn ra vài giọt nước mắt, vẫn rất khó khăn.

      Nhưng chóp mũi chua xót, lại chứng minh tâm tình của lan tràn.

      Ánh mắt rơi vào gương mặt của Quý Xuyên, Tiếu Bảo Bối đột nhiên cười: "Quý Xuyên, là người mù sao?"

      câu , làm hai người vốn rúc vào nhau, sắm vai đôi số khổ nhất thời có chút hiểu nhìn về phía Tiếu Bảo Bối.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 45: Đàn ông xấu, phụ nữ
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Tiếu Huyên và Quý Xuyên đều nhìn Tiếu Bảo Bối.

      Người trước phẫn nộ. Người còn lại nghi hoặc.

      Bởi vì lời của Tiếu Bảo Bối, hình như phải là cùng đề tài mà bọn họ chuyện.

      Nhưng mà Tiếu Bảo Bối thèm để ý vẻ khó hiểu trong ánh mắt của bọn họ, mà chỉ cười lạnh.
      Nếu như ta mù, tại sao ta lại dễ dàng tin lời của Tiếu Huyên như vậy? Chẳng lẽ người mà Tiếu Bảo Bối làm bạn ở bên cạnh nhiều năm như vậy, lại chính là người phân biệt được đúng sai sao?

      Mà Quý Xuyên nhìn Tiếu Bảo Bối, trán cũng nhăn lại thành những đường nếp gấp.

      Lúc này, Tiếu Bảo Bối đứng ở trước mặt ta. Nhưng hiểu tại sao, Quý Xuyên lại có cảm giác vô cùng xa xôi.

      Loại cảm giác này, khiến ta cảm thấy bất an.

      Giống như, nếu như lúc này ta giữ chặt được Tiếu Bảo Bối, cả đời này bọn họ có thể gần nhau trong gang tấc, nhưng lại cách xa nhau cả bầu trời!

      Vì muốn xua cảm giác xa lạ này, Quý Xuyên đẩy Tiếu Huyên ra, muốn đưa tay ra kéo Tiếu Bảo Bối.

      Nhưng mà tay của ta còn chưa chạm tới Tiếu Bảo Bối, vốn cười lạnh, đột nhiên theo bản năng muốn né tránh bàn tay đưa ra của ta, khiến cho tay của ta giơ ra cũng vô ích.

      lại tiếp: “Nhưng mà nhìn cũng phải nhìn lại, người mù chính là Tiếu Bảo Bối tôi!”

      đến đây, khóe miệng của Tiếu Bảo Bối lên khổ sở!

      Nếu như phải bị mù, người đàn ông biết phân biệt phải trái như vậy, sao lại có thể si mê ta lâu như vậy?

      Nếu phải bị mù, bên cạnh diễn viên xuất sắc như vậy tại sao lại nhìn ra?

      “Bảo Bối…” Quý Xuyên giống như có lời gì muốn với .

      Nhưng mà ta mới gọi tên của , xoay người rời , mặt mang theo khổ sở và bất đắc dĩ, lặng lẽ biến mất khỏi tầm mắt của hai người bọn họ…

      Quý Xuyên bị bỏ lại, ngoại trừ khó hiểu, còn cảm thấy vô cùng lo lắng. Nếu người bên cạnh phải là Tiếu Huyên, sợ rằng ta sớm đuổi theo.

      Mà những phản ứng của Quý Xuyên đều lọt vào trong mắt của Tiếu Huyên, ta khẽ cười trong lòng, tuyên bố thắng lợi của mình.

      - - Đường phân cách - -

      Tiếu à, tại sao lại lâu như vậy mới nghe điện thoại? Để cho phải chờ tới nửa phút, được rồi!” Tới gần trưa, Tiếu Bảo Bối nhận được cuộc gọi của Kiều Trác Phàm.

      Lúc này, cảm xúc của Tiếu Bảo Bối cũng vui vẻ gì. Hay cách khác, buổi sáng bị màn biểu diễn kia của Tiếu Huyên, khiến cho Tiếu Bảo Bối nghiễm nhiên trở thành người phụ nữ độc ác trong miệng của đồng nghiệp!

      Sau khi đính hôn xong, bên ngoài dan díu với Kiều Trác Phàm , còn khiến cho Quý Xuyên chỉ có thể ở cùng chỗ với Tiếu Huyên. Mà bây giờ, khi nhìn thấy Quý Xuyên và Tiếu Huyên ở cùng chỗ, lại tìm mọi cách gây khó dễ, hãm hại Tiếu Huyên!

      Ở bên ngoài cửa toilet nghe thấy tin đồn về mình như vậy, Tiếu Bảo Bối bị hung hãn của bản thân mình trong tin đồn truyền thuyết đó làm cho hết hồn.
      Nếu có thể làm được như vậy, bây giờ cũng cần hồn bay phách lạc nữa rồi.

      “Làm sao thế, sao mãi thấy gì?” thấy Tiếu Bảo Bối trả lời lại, Kiều Trác Phàm nhận ra có chút gì đó đúng.

      có gì, chẳng qua là có tinh thần thôi! Chắc là do thời gian nghỉ phép dài quá, bây giờ mọi người đều trở nên xa cách hơn.” muốn làm Kiều Trác Phàm lo lắng, nên câu như vậy.

      Nhưng mà Kiều đại gia lại vô cùng tự tin nhận vơ về mình: “ thấy chắc là em nhớ người chồng đẹp trai tuấn này rồi, nhớ tới mức làm được việc gì đúng ?”

      “Đúng đúng đúng…” Lười phải thanh minh với , Tiếu Bảo Bối chỉ muốn nhanh chóng cúp điện thoại.

      Nhưng Tiếu Bảo Bối ngờ được rằng, chính câu thừa nhận này của , khiến cho cái đuôi của Kiều Trác Phàm vểnh lên tận trời.

      “Nhìn thấy em nhớ nhung như vậy, bổn đại gia đại từ đại bi cho em thời gian mười phút, xuống dưới lầu !”

      "Kiều Trác Phàm, ở Tiếu Thị?"

      “Tự mình xuống xem phải biết hay sao? Chờ em mười phút, quá hạn chờ nữa!” Kiều Trác Phàm vênh vênh váo váo cúp điện thoại.

      Tiếu Bảo Bối thể ngờ được, Kiều Trác Phàm bận rộn như vậy mà lại thực tới Tiếu Thị.

      nhanh chóng chạy như bay về phía thang máy, chỉ vì để xác minh . Lại quên mất, lúc mong đợi được nhìn thấy Kiều Trác Phàm, khóe miệng của tự giác cong lên.

      Hai đầu lông màu, những buồn bực vì Tiếu Huyên ngày hôm nay, cũng bị quét sạch.

      Mà Tiếu Bảo Bối cũng hề hay biết, lúc cúp điện thoại và chạy về hướng thang máy, Quý Xuyên đứng gần chỗ .

      Hôm nay, tất cả những chuyện phát sinh ở trong phòng giải khát, mặc dù trong công ty lưu truyền ra rất nhiều phiên bản. Nhưng mà, ràng là xã hội này lại đồng tình kẻ yếu, nước mắt của Tiếu Huyên, khiến ta được đồng tình rất nhiều. Trước mắt, những phiên bản lưu truyền ra bên ngoài, đều Tiếu Bảo Bối khi dễ Tiếu Huyên.

      Có thể coi là như vậy, Quý Xuyên khống chế nổi mình nên tới tìm Tiếu Bảo Bối…

      Nhưng mà ta vừa vào bộ phận của Tiếu Bảo Bối, nhìn thấy Tiếu Bảo Bối gọi điện thoại. Cũng nhìn thấy lúc cúp điện thoại trong nháy mắt khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.

      ta biết, chuyện điện thoại với . Nhưng mà, chết tiệt ta lại cảm thấy đố kỵ với người điện thoại với , có thể có được nụ cười ngọt ngào như vậy của !

      Nhìn thấy chạy như bay về hướng thang máy, bàn tay thả hai bên của ta chợt nắm chặt lại thành quyền. Xương khớp tay, cũng trở nên trắng bệch vì dùng quá sức. Thậm chí ta còn nghe được những tiếng kêu răng rắc phát ra từ tay của mình. Điều này chứng minh, ta vô cùng khắc chế tâm tình nào đó lan ra.

      ta vẫn luôn muốn thừa nhận, nhưng mà tất cả những chuyện trước mắt đều chứng minh điều!

      ta chết tiết vô cùng để ý tới Tiếu Bảo Bối!

      “Đến muộn phút, dựa theo quy định, em bị lột sạch nhìn phút!” Lúc Tiếu Bảo Bối vội vã chạy xuống dưới lầu, nhìn thấy vị đại gia nào đó tay cầm túi đồ, lười biếng dựa vào trước đại sảnh.

      Nhất là cái miệng ra những lời thô tục, khiến khác gì những tên lưu manh.

      Hết lần này tới lần khác, người toát ra vẻ tôn quý gì sánh bằng. Ngay cả khi lưu manh, cũng vẫn ra đôi chút tôn quý.

      Còn nữa, miệng lúc nào cũng ra nụ cười của những phần tử hư hỏng.

      Khiến cho những người ở xung quanh, kể cả những nhân viên tiếp tân ở đại sảnh hay là những nhân viên qua lại của Tiếu Thị, đều tự giác mà nhìn về phía .
      "Bại hoại!"

      Cái gì mà tới muộn phút, lột hết đồ nhìn phút?

      Làm gì có quy định nào có nội dung gớm ghiếc như vậy?

      Đây phải là là tuyên bố chủ quyền cường hào ác bá hay sao?

      “Đàn ông xấu, phụ nữ ! Tiếu Bảo Bối, tin em cũng như vậy…” Xung quanh có ít ánh nhìn nể trọng và khâm phục, nhưng Kiều Trác Phàm chỉ nhìn thấy . Vẻ mặt chuyên tâm như thế, khiến cho Tiếu Bảo Bối đỏ mặt lên, tim cũng đập rộn lên.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 46: Xin em, đừng ở chung với

      Editor: VinJR

      Cuồng vọng của Kiều Trác Phàm, làm Tiếu Bảo Bối có chút tiếp nhận được. Nhưng Tiếu Bảo Bối thể thừa nhận là, Kiều Trác Phàm rất chuyên tâm, so với Quý Xuyên mỗi lần ở bên cạnh , cũng chưa từng chuyên tâm nhìn như thế, làm cho động tâm ít...

      "Tại sao lại ? Có phải chờ tôi đến ép em hay ?" Sau khi hôn môi ngày đó, Kiều Trác Phàm mặc kệ là khi nào chuyện với cũng mang theo chút đùa giỡn.

      Nhất là trước mắt, nhìn chằm chằm ánh mắt của , tia lửa nóng làm Tiếu Bảo Bối có chút chịu nổi. Nếu ánh mắt có thể cường người, vậy biết Kiều Trác Phàm trước mắt này OX bao nhiêu lần rồi cũng biết.

      "Kiều Trác Phàm, nhanh rốt cuộc tới tìm tôi làm gì?" Tiếu Bảo Bối bị đùa giỡn mặt đỏ tới mang tai.

      Nhưng biết, nếu cắt đứt tùy ý của Kiều Trác Phàm càng làm hơn thế nữa, chắc chắn càng càng yên lòng. Nếu muốn che mặt, càng xa càng tốt.

      Trước mặt mọi người, vậy mà trêu ghẹo phụ nữ, có phải quá mất mặt hay .

      "Còn phải là sợ ngốc nào đó ngày đầu tiên trở lại làm luống cuống tay chân, ngay cả cơm trưa cũng quên ăn sao?" rồi, Kiều Trác Phàm đưa cái túi to tay cho .

      Tiếu Bảo Bối nhìn thấy, cái túi to kia in nhãn hiệu của khách sạn nổi tiếng nhất thành phố A.

      Chạm đến cái túi, Tiếu Bảo Bối còn có thể cảm nhận được hơi nóng. Hiển nhiên, thức ăn mới được làm xong, liền vội vã chạy đến, vì muốn ăn được bữa cơm nóng.

      Lúc này, cảm động, là giả.

      chưa bao giờ nghĩ tới, cái thế giới này trừ cha ra, còn có người quan tâm như vậy. Đặc biệt là từ sau khi bị Quý Xuyên cùng Tiếu Huyên phản bội, liền ôm bất cứ hy vọng nào đối với xã hội này.

      Nhưng trước mắt, Kiều Trác Phàm làm hết thảy, dường như lại để cho trái tim nguội lạnh của lại cháy lên.

      "Được rồi, mau mang lên ăn . nên dùng thời gian quý báu của bổn đại thiếu ở chỗ này ngẩn người cùng em." Lúc đôi mắt phiếm hồng của Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm, bàn tay Kiều Trác Phàm đột nhiên đưa đến, nhéo cái mũi của , kéo thần trí bay xa của về.

      " ăn sao?"

      " rảnh để ăn. Tôi chính là tổng giám đốc trăm công nghìn việc của tập đoàn Đế Phàm." Kiều Trác Phàm chỉnh sửa áo tây trang màu xanh ngọc, trong nháy mắt lại khôi phục bản chất tự kỷ đến biến thái kia.

      "Nhưng..." Tiếu Bảo Bối còn muốn gì đó. Nhưng Kiều Trác Phàm chỉ cười.

      Đường cong ý tứ như vậy làm Tiếu Bảo Bối hiểu. Chỉ là có chỗ biết, khi cúi xuống, Kiều Trác Phàm thấy được Quý Xuyên ra từ cửa thang máy.

      khắc kia, vui vẻ lại dày đặc hơn chút ít.

      " có nhưng gì hết. Tiếu Bảo Bối, tôi đếm đến ba. nếu em khỏi đây muộn giây, đêm nay phải cởi hết cho tôi nhìn tiếng đồng hồ."

      Mấy chữ sau, Kiều Trác Phàm thậm chí còn nhấn giọng.

      Đương nhiên, cũng phải là gầm thét để mọi người đều biết. điệu của chỉ vừa đủ để truyền đến trong tai Quý Xuyên ở phía sau.

      câu đơn giản, liền làm sắc mặt Quý Xuyên trở nên có chút kỳ lạ.

      Mà Tiếu Bảo Bối sao?

      Khi nghe Kiều Trác Phàm muốn nhìn tiếng, hồn sớm bị dọa bay.

      Lập tức, làm sao còn lo lắng cái khác, xoải chân liền chạy tới cửa thang máy. Ngay cả khi lướt qua Quý Xuyên, cũng phát giác được.

      Phản ứng như thế, đúng là điều mà Kiều Trác Phàm muốn thấy.

      Khi nhìn bóng dáng của Tiếu Bảo Bối biến mất ở đại sảnh, Kiều Trác Phàm có chút hài lòng thu hồi ánh mắt lại. Chống lại Quý Xuyên, nhíu mày, mặt mũi tràn đầy ý cười rời ...

      - - Tuyến phân cách - -

      "Thiệt là. Như thế nào lại mấy lời lộ liễu như vậy ở trước mặt người khác chứ?" Mãi cho đến chạy vào thang máy, Tiếu Bảo Bối vẫn trách mắng Kiều Trác Phàm.

      Nhưng giữa lông mày có nét vui vẻ, lại lừa được bất kỳ ai. Kể cả Quý Xuyên giờ phút này chen vào thang máy...

      "Bảo Bối." Quý Xuyên lúc này có chút thở gấp.

      Dễ nhận thấy, chỉ trong thời gian ngắn như thế đuổi theo Tiếu Bảo Bối, cũng chạy vào thang máy, mất rất nhiều sức lực.

      "Quý Xuyên?" Tiếu Bảo Bối cũng có chút bất ngờ, vào lúc này gặp Quý Xuyên trong thang máy.

      Đây còn phải là bởi vì, buổi sáng khi bị người khác bàn tán ở sau có cách nào liền trốn vào trong phòng rửa tay, trong lúc vô tình nghe thấy Tiếu Huyên còn khoe khoang cùng người khác là buổi chiều ta muốn cùng với Quý Xuyên ăn cơm sao?

      Nhưng bây giờ, đến thời gian ăn cơm, Quý Xuyên lại xuất trong thang máy...

      Khi Tiếu Bảo Bối có chút kinh ngạc, tóc Quý Xuyên bình thường được chải chuốc ngay ngắn, giờ phút này mất trật tự, cửa thang máy vừa đóng kín, lên tầng .

      "Bảo Bối, em và Kiều Trác Phàm ở cùng nhau sao?" Khi mở miệng, Quý Xuyên phát giọng của mình vậy mà nghẹn giống như là .

      Trước mắt, tim Quý Xuyên như kim châm, chỉ là phòng bị trong mắt Tiếu Bảo Bối, mà còn có giọng lạnh lùng của : " hỏi cái này làm gì?"

      lâu trước đây, này lúc nào cũng líu ríu theo sau lưng . Mặc kệ dùng lời tồn thương thế nào, mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười tim phổi.

      Bây giờ nghĩ đến, dường như trôi qua cả nghìn thập kỷ...

      Lần đầu tiên, Quý Xuyên phát ngờ mình lại hoài niệm Tiếu Bảo Bối lúc trước lúc nào cũng u mê sau lưng .

      " chỉ muốn biết."

      Thang máy vẫn lên đều đều như cũ, Tiếu Bảo Bối đứng ở góc trong, Quý Xuyên đứng ở chỗ khác.

      Khi là người của , Tiếu Bảo Bối cảm thấy chỉ cần có thể đứng gần cm, khí cũng ngọt. Nhưng chẳng biết tại sao, bây giờ đứng chung trong thang máy với Quý Xuyên, chỉ cảm thấy ngột ngạt.

      Là vì thân phận của Quý Xuyên thay đổi? Hay là bởi vì tim , còn nữa?

      Tiếu Bảo Bối biết, chỉ im lặng lên tiếng, chỉ chờ thang máy đến tầng , sau đó tránh né ngột ngạt làm người ta hít thở thông này.

      Nhưng khi thang máy sắp đến, vốn Quý Xuyên đứng ở chhỗ kia, đột nhiên tiến lên, giữ chặt tay Tiếu Bảo Bối : "Bảo Bối, xin em... Cầu xin em đừng ở chung với ."

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 47: có tư cách gì mà những lời này với tôi?
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Cầu xin?

      Tiếu Bảo Bối chưa bao giờ nghĩ tới, Quý Xuyên dùng từ này đối với .

      lâu trước đó, vẫn luôn theo phía sau của người đàn ông này, cầu ta quay đầu lại nhìn nhiều hơn lần phải cũng là điều vô cùng xa xỉ sao? Khi đó Quý Xuyên luôn luôn cao cao tại thượng. Ngay cả trực tiếp gặp mặt nhau, ta cũng chưa từng liếc nhìn lấy cái. Như vậy , ta sao có thể tốn công tốn sức quay đầu lại nhìn ?

      Nhưng mà ngày hôm nay, Quý Xuyên lại có thể dùng hai chữ “Cầu xin” đối với .

      Nhưng mà cầu này của ta, khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút dở khóc dở cười.
      Cầu xin nên ở cùng chỗ với Kiều Trác Phàm?

      Chuyện này, chắc là chuyện buồn cười nhất của năm!

      Tiếu Bảo Bối muốn tiếp tục chuyện về đề tài này với ta nữa, vừa đúng lúc thang máy dừng lại. chút suy nghĩ liền cầm theo những thứ đưa tới cho Kiều Trác Phàm, định rời khỏi thang máy, cũng cách xa người đàn ông có chút điên khùng này ra.

      “Ting…” Cửa thang máy mở ra.

      Tầng này, vừa đúng là tầng của phòng kế hoạch và phòng quản lý của Tiếu Thị.

      Mà lúc này, lại đúng giờ cao điểm nghỉ trưa!

      Rất nhiều nhân viên đều thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị ăn cơm.

      Lúc cửa thang máy mở ra, có thể nhìn thấy bên ngoài thang máy có rất nhiều người đứng.

      Tiếu Huyên, là trong những người đó.

      Tiếu Huyên ăn mặc xinh đẹp, nhân duyên trong công ty cũng tệ lắm. Nhưng mà, chỉ giới hạn ở những đồng nghiệp nam thôi.

      ta đứng trước thang máy, đúng lúc cũng có vài đồng nghiệp nam cũng muốn thang máy. Người ta người đẹp được quan tâm, những lời này quả là sai. Tiếu Huyên muốn xuống dưới lầu, có vài đồng nghiệp nam muốn nhấn thang máy giúp ta, thỉnh thoảng còn có người pha trò, cười đùa vui vẻ với ta.

      Còn Tiếu Huyên, dường như cũng quen được đám đông tâng bốc như vậy rồi. Suốt cả quá trình, ta chỉ thoáng ra vẻ mặt tươi cười, để cho những người đàn ông kia vui vẻ, hớn hở hầu hạ ta.

      Những người đàn ông vây xung quanh, Tiếu Huyên nở nụ cười xinh đẹp quyến rũ. Nhưng đây là khi ta chưa nhìn thấy hai người ở trong thang máy.

      Lúc ta nhìn cửa thang máy mở tra, trong nháy mắt lúc ta nhìn thấy Quý Xuyên và Tiếu Bảo Bối ở trong thang máy, nụ cười của ta lập tức trở nên cứng ngắc.

      “Các người…” Dường như Tiếu Huyên muốn chất vấn cái gì đó.

      Tiếu Bảo Bối muốn dây dưa với hai người này, cũng cảm thấy, mình cần phải giải thích bất cứ điều gì. Cho nên, nhấc chân lên, định ra khỏi thang máy.

      Nhưng ngay lúc Tiếu Bảo Bối sắp bước chân ra khỏi cửa thang máy, ở sau lưng có lực kéo lại.

      Vốn là sắp ra khỏi thang máy, lần nữa lại bị lôi trở lại thang máy.

      cảnh này, khiến cho những người đứng chờ bên ngoài thang máy, đều sợ ngây người!

      Nhất là Tiếu Huyên, vẻ mặt đều viết chữ thể tin được.

      Nhưng mà ngay cả liếc nhìn ta cái Quý Xuyên cũng thèm, mà với những người ở bên ngoài: “Thang máy này này quá tải rồi, các người chờ lượt sau !”

      xong những lời này, Quý Xuyên cầm chặt cổ tay của Tiếu Bảo Bối, nhấn nút đóng cửa thang máy lại, thang máy từ chỗ tầng cao nhất, lại lần nữa từ từ xuống tầng thấp nhất!

      Những đồng nghiệp nam kia, cũng biết thân phận của Quý Xuyên. Nếu ta như vậy, ràng là muốn cho bọn họ vào thang máy. Nên bọn họ cũng thành ngây ngốc đứng ngoài chờ.

      Mãi cho tới khi thang máy đóng kín lại, Tiếu Huyên mới hồi phục lại tinh thần.

      giây này, ta còn quan tâm tới việc phải duy trì hình tượng ôn tồn nho nhã trước mặt những đồng nghiệp nam này nữa, mà chạy tới đập đập vào cửa thang máy bằng sắt kia: “Quý Xuyên…”

      "Quý Xuyên, mau ra đây cho ràng !”

      Nhưng mà mặc cho ta kêu gào như thế nào, thang máy đưa hai người xuống phía dưới, thể nghe thấy được.

      - - Đường phân cách - -

      “Quý Xuyên, đến cùng muốn làm gì vậy?” Lúc cửa thang máy đóng kín lại lần nữa, Tiếu Bảo Bối có chút hoảng hốt và hiểu.

      Bởi vì, chưa bao giờ thấy Quý Xuyên mất khống chế như thế.

      Mái tóc đen hơi rối, đáy mắt ta đỏ ngầu, khiến cho Tiếu Bảo Bối hơi sợ hãi.

      Sợ Quý Xuyên làm ra những chuyện khác người, Tiếu Bảo Bối vội vàng nhắc nhở ta: “Vừa nãy chị họ ở bên ngoài, chẳng lẽ sợ chị ấy nhìn thấy sao?”
      Nhưng mà thể ngờ được, Quý Xuyên lại trả lời như vậy: “Tôi sợ! Tôi và ấy, ngoại trừ tờ giấy đăng ký kết hôn kia, có cái gì hết!”

      Nếu như lúc này Tiếu Huyên nghe thấy câu này, sợ là tức giận tới mức trào máu ra?

      Chị ấy vì người đàn ông này mà dốc hết tất cả, đến cuối cùng chỉ đổi lại được câu như vậy?

      Giấy đăng ký kết hôn cũng nhận rồi, mà còn có cái gì hết?

      Nhưng mà lúc này Tiếu Huyên ở tầng cùng, ta nghe thấy cuộc chuyện của bọn họ!

      “Nhưng chị ấy là vợ chưa cưới của !”

      “Tôi mặc kệ!” ta hét lên, tiếng hét có chút đinh tai nhức óc.

      Lúc thang máy dừng lại ở tầng dưới cùng, người đàn ông này lại ỷ vào việc mình có tay dài chân dài, lần nữa đóng cửa thang máy rồi cho lên tầng cao nhất.

      “Quý Xuyên, cuối cùng muốn làm gì vậy!” Nhìn thấy cửa thang máy đóng kín lại lần nữa, lại bỏ mất cơ hội được tự do, Tiếu Bảo Bối cũng nổi giận.

      Từ lúc ta bắt đầu đăng ký kết hôn với người khác, coi như ta phụ lòng rồi, Tiếu Bảo Bối cũng thèm dây dưa nữa. Nhưng bây giờ người đàn ông này, lại ầm ĩ cái gì?

      "Tiếu Bảo Bối, tôi muốn em được ở cùng chỗ với Kiều Trác Phàm!" Quý Xuyên như chém đinh chặt sắt.

      Nhưng Tiếu Bảo Bối nghe những lời này xong, đột nhiên cười thành tiếng.

      Giọng cười như vậy, vang dội ở trong tháng máy. Tiếng cười, cũng rất êm tai dễ nghe.

      Cũng biết có phải do nguyên nhân tiếng cười bị vọng lại hay , tiếng cười như vậy giống như thiếu chút nhiệt độ. Giống như miếng thủy tinh vỡ phát ra tia sáng, tia sáng này chỉ có thể nhìn, nhưng thể chạm tới.

      Mà Quý Xuyên nhìn thấy Tiếu Bảo Bối như vậy, có chút hiểu.

      Bàn tay vốn năm lấy cổ tay của Tiếu Bảo Bối, cũng vì điều này mà do dự buông lỏng ra chút.

      Nhân lúc nới lỏng như vậy, Tiếu Bảo Bối muốn tránh thoát ra.

      Nhưng mà cũng bỏ gia cái giá khá cao.

      Đó chính là, những món đồ ăn trong hộp lớn hộp mang tới cho Kiều Trác Phàm, vì giãy giụa mà rơi hết xuống dưới thang máy.

      Mùi thức ăn, chỉ lát thôi bay khắp trong thang máy.

      Nhìn thức ăn rơi vãi đầy đất, nụ cười của Tiếu Bảo Bối cũng thu lại.

      “Ban đầu là cầu xin, bây giờ là trực tiếp ra lệnh? Nhưng mà Quý Xuyên, rốt cục có tư cách gì mà với tôi những lời này?” Lúc ra những lời này, ánh mắt của nhìn chằm chằm vào những món đồ ăn đổ dưới đất dơ dáy chịu nổi kia.

      Lúc này, khiến cho người ta có cảm giác, ở trong mắt , Quý Xuyên còn bằng cả đống rác rưởi này nữa!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :