1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm - Luật Nhi (c5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 37: trả bằng tiền, vậy trả bằng tình!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Sáng sớm ngày, nhìn Tiếu Bảo Bối ngồi bàn ăn cắn chiếc nĩa, Kiều Trác Phàm lên tiếng: “Tiếu Bảo Bối, em cắn hỏng chiếc nĩa của tôi, tôi coi em là chiếc nĩa để dùng đó!” Kiều Trác Phàm thề, bản thân câu này ra ra chỉ muốn hù dọa chút thôi, nhìn cười hiền lành và thuần khiết như thế cơ mà.

      Nhưng lời này nếu như bị Đàm Duật nghe được, nhất định ói mấy ngày mấy đêm luôn. Người như Kiều Trác Phàm mà chỉ đơn thuần là chơi thôi, đời này có người nào được gọi là mặt người dạ thú.

      Cũng may Đàm Duật có ở đây, nên có người châm chọc . Nếu Kiều thiếu cũng khó mà diễn vai con sói đội lốt cừu được sinh động như vậy.

      “Hả…” di@en*dyan(lee^qu.donnn). Tiếu Bảo Bối bị dọa sợ, vội vàng thả chiếc nĩa cắn ở miệng ra, nhưng mà ràng là cái nĩa này cũng bị biến dạng.

      Mẹ nó, chẳng lẽ cái này được chế tạo từ vàng ròng sao?

      “Kiều Trác Phàm, tôi chỉ cắn cái biến thành như vậy.” Tiếu Bảo Bối vô cùng uất ức, ngờ cái này nhìn bên ngoài vàng rực như vậy, nhưng mà thực tế nó lại chịu được tàn phá của .

      đánh tôi đấy chứ?” Người bạn thân Nhạc Dương của từng với , người có tiền am hiểu nhất là nham hiểm, vui buồn thường lộ ra bên ngoài.

      Giờ phút này trong mắt của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm trở thành người có phong cách cường hào.

      “Đánh em, có thể làm cho chiếc nĩa khôi phục lại hình dạng ban đầu ?” Giọng của Kiều Trác Phàm cố gắng áp chế thấp.

      Tiếu Bảo Bối bẹp bẹp cái miệng nhắn trả lời: “ thể!”

      “Vậy em , tôi phải làm như thế nào mới được?” Đột nhiên nghiêng đầu, khuôn mặt mỉm cười khiến cho người ta sợ hãi.

      Bất ngờ Tiếu Bảo Bối cảm thấy tim của mình hơi đập loạn nhịp, vội vàng thu ánh mắt của mình về.

      “Nếu , tôi bồi thường cho là được rồi!”

      “Em xác định là em bồi thường được?” Giọng của , ngầm có ý coi thường. phải là coi thường vì Tiếu Bảo Bối có tiền, chỉ là thích thái độ bồi thường của . Nếu như thực cần tiền, lại càng đơn giản hơn nhiều…

      “Cái này phải là vàng đấy chứ?” Tiếu Bảo Bối quả thực nghĩ ra, tại sao lại biến thái tới mức dùng vàng ròng để làm ra chiếc nĩa ăn! Món đồ chơi này thực rất quý, nhưng lại thực dụng, chỉ cắn chút bị gãy ra rồi.

      “Em cảm thấy như thế nào?” Kiều Trác Phàm chỉ nhíu mày, giống như là đồng ý với phỏng đoán trong lòng của Tiếu Bảo Bối, chính là người biến thái như vậy đấy!

      “Tôi cắn hỏng cái răng của nó rồi. Hay là, tôi mua trả lại cho ?” Thiếu răng, bổ sung vào là được phải sao? Hơn nữa, chỉ là cái răng thôi, chắc là mắc như vậy chứ.

      Nhưng mà Kiều Trác Phàm lại cho biết: “Bộ dao nĩa này là tôi đặc biệt đặt người ta chế tạo ra, thế giới này chỉ có duy nhất bộ!"

      Cũng đúng, người đặt làm bộ dao nĩa bằng vàng biến thái như vậy, đời này đoán chừng chỉ có mình Kiều Trác Phàm mới làm ra hành động này.

      “Em xem thiết kế đẹp như vậy, nhưng mà bây giờ bị em cắn còn ra hình dạng gì nữa!”

      Kiều Trác Phàm càn quấy , nhưng đôi mắt lại lên dịu dàng như nước, làm thế nào cũng che giấu được

      “Vậy , bảo phải làm sao bây giờ?” Làm hư đồ của người khác, tư thế liền thấp ba bậc! Trước mắt, giọng điệu của yếu đôi chút rồi.

      Vừa nhận lỗi, bàn tay của cũng hề nhàn rỗi, khi có khi đánh lên khuôn mặt của chính mình:

      Này hư, này cắn lung tung! Bây giờ thấy hậu quả chưa?

      Kiều Trác Phàm nhìn thấy lén la lén lút, đưa tay lên đánh chính mình kéo tay của lại, sau đó dùng ánh mắt cho biết: Đừng tưởng rằng đùn đẩy trách nhiệm cho chiếc răng của em, có chuyện gì nữa!
      Lần này, cuối cùng Tiếu Bảo Bối cũng ngừng lại. Nhưng thấy Kiều Trác Phàm mãi chịu mở miệng, lại có chút đứng ngồi yên: “Vậy hãy cho tôi biết chứ…”

      Kiều Trác Phàm nhìn , khóe miệng mang theo nét cười. Dưới cặp lông mi dài, đôi mắt chăm chú nhìn , tình cảm khác lạ, từng chút từng chút khuếch tán ra ngoài.

      đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm như vậy, đôi khi khiến cho Tiếu Bảo Bối cảm thấy, bản thân mình là người phụ nữ mà sâu đậm nhiều năm.

      Nhưng vấn đề là, và Kiều Trác Phàm gặp nhau tổng cộng cũng chỉ có mấy lần thôi?

      là tình quá bé, quá sớm!

      Hơn nữa, hình như Kiều Trác Phàm phải là tuýp người như vậy, , hiểu tình là gì sao?

      Nghĩ tới những tên công tử trăng hoa mà biết kia, Tiếu Bảo Bối bất đắc dĩ lắc lắc đầu, gạt tất cả những tình cảm nên có ra khỏi đầu óc của mình, sau đó mới trấn định lại.

      Vào lúc này Kiều Trác Phàm lại mở miệng, lời kia chấn động tới mức màng nhĩ của Tiếu Bảo Bối cũng muốn thủng luôn!

      trả bằng tiền, vậy hãy trả bằng tình!”

      - - Đường phân cách - -

      “Quý Xuyên, ngày mai kỷ niệm thành lập công ty, hãy mặc bộ này ! Em vừa mới dạo các cửa hàng, nhìn thấy bộ này rất hợp với nên mua về!” Hôm nay Tiếu Huyên về tương đối muộn, vừa vào cửa nhìn thấy Quý Xuyên ngồi ghế sô pha.

      Tiếu Huyên vội vàng lấy bộ quần áo vest mới mua hôm nay, mở ra trước mặt của Quý Xuyên. Lúc này, mặt của ta vẫn nở nụ cười trước sau như . Trong bầu khí như vậy, bên trong nụ cười của ta còn mang theo ý nịnh nọt ta.

      Nhưng người đàn ông bên cạnh lại hề động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiếu Huyên.

      “Quý Xuyên, làm sao thế?”

      sao…” ta tùy ý nhích người xích sâu vào trong ghế sô pha, sau đó lại hút thêm điếu thuốc.

      “Quý Xuyên, tức giận mẹ em sao? Nếu như đúng là như vậy, em thay bà ấy nhận lỗi với ! Bà ấy chính là người như vậy, …” cần để ở trong lòng.

      Từ cuộc tụ họp nhà họ Tiếu về, sắc mặt Quý Xuyên thường xuyên được tốt. Đối với ta, cũng vô cùng xa cách!

      Phụ nữ rất nhạy cảm, nhất là người nhạy bén như Tiếu Huyên!

      Đây cũng là nguyên nhân ngày hôm nay ta dạo các cửa hàng, để mua quần áo cho Quý Xuyên.
      Mặc dù ta hiểu bộ quần áo thể nào xóa những tổn thương mà mẹ ta làm đối với Quý Xuyên, nhưng ít nhất cũng khiến cho Quý Xuyên thấy được thái độ của ta.

      Quả nhiên, sau khi Quý Xuyên nghe thấy lời của ta xong, gương mặt cũng dịu hơn chút. Mặc dù vẫn hề nở nụ cười, nhưng mà cũng còn căng thẳng như trước nữa.

      “Thay quần áo thử xem …”

      Mặc dù Quý Xuyên vẫn còn khó chịu, nhưng mà cũng chịu nổi hành động làm nũng của người phụ nữ ở bên cạnh, cho nên chỉ có thể cầm quần áo vào phòng tắm thay đồ.

      Chờ Quý Xuyên lần nữa từ bên trong nhà tắm ra, cả người mặc bộ vest màu đen, phối với áo sơ mi trắng. Mặc dù phải là màu sắc mới lạ gì, nhưng mà lại khiến cho ta nhìn có vẻ chững chạc hơn.

      “Em thấy, bộ quần áo này mặc vào ngày kỷ niệm thành lập công ty, rất hợp!” Tiếu Huyên tiến lên, giống như vợ dịu dàng lại bên cạnh Quý Xuyên, sửa sang lại quần áo cho ta.

      Dường như Quý Xuyên cũng rất thích hưởng thụ ân cần như vậy của người phụ nữ này, hơi híp mắt lại, để cho ta tùy ý chỉnh sửa quần áo người mình.

      Tiếu Huyên thấy Quý Xuyên phản ứng như vậy, đường cong khóe miệng cũng kéo dài thêm vài phân. Nhân tiện, bàn tay của ta chạy người của Quý Xuyên, cũng bắt đầu chạy tới những vị trí khác.

      cảnh tượng nam nữ ân ái, sắp được kéo màn ra.

      Nhưng mà đúng vào lúc này, ti vi mà Quý Xuyên vừa mới mở ra, lại phát ra tin tức: “Con trai độc nhất của tập đoàn Diệp Thị, Diệp Tử Hi sắp về nước tiếp quản toàn bộ tập đoàn Diệp Thị!”

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 38: ấy sống thế nào, cũng liên quan gì với các người

      Editor: VinJR

      "Lạch cạch..." Vốn dán chặt ở người Quý Xuyên, Tiếu Huyên muốn đạt được nhiều hơn đột nhiên liền bị đẩy ra. Bởi vì thân thể mất thăng bằng, ******************* ta đụng vào ngăn tủ bên cạnh. Bức ảnh ta và Quý Xuyên chụp chung liền hề có dấu hiệu báo trước liền rơi mặt đất. Trong phút chốc gọng kính thủy tinh biến thành đống mảnh vụn. *******************

      "Quý Xuyên." Tiếu Huyên kêu lên, mang theo nét vui.

      ai trong lúc động tình, bị người khác dùng phương thức như vậy cắt đứt mà tâm tình có thể tốt.

      Nhìn áo sơ mi người Quý Xuyên sớm biết rơi ở đâu, chỉ lộ ra lồng ngực tinh tráng, Tiếu Huyên lại : " sao vậy?"

      Lúc trước là vì mẹ ta mà tức giận, nhưng ta vì chuyện này mà vừa mua quần áo vừa cười làm lành.Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?

      "Tiếu Huyên, em yên tĩnh cho chút." mặt Quý Xuyên chút áy náy. Lúc Tiếu Huyên mở miệng, còn trợn mắt nhìn.

      Sau đó, để ý tới ta nữa. Lại tiếp tục ngồi ghế sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ti vi.

      Theo ánh mắt của Quý Xuyên, lúc này Tiếu Huyên mới thấy được TV kênh tài chính và kinh tế đưa mẫu tin: "Được phóng viên phỏng vấn, có người trong Diệp thị được gọi là Diệp Tử Hi – con trái độc nhất của tập đoàn Diệp thị lọt vào danh sách những người tài giỏi khi vừa về nước. Như vậy hướng tương lai của tập đoàn Diệp ..."

      "Làm sao Diệp Tử Hi lại đột nhiên trở về ?" Tiếu Huyên ràng cũng khiếp sợ khi nghe đến tin tức này. Ầm ĩ vui với Quý Xuyên lúc nãy dường như cũng bị ném sang bên.

      "Mặc kệ mục đích lần này Diệp Tử Hi trở về là cái gì, chúng ta nhất định phải thu hết cổ phần vào tay trước khi về đến." Lúc tin tức này kết thúc, sau khi Quý Xuyên cầm lấy điều khiển từ xa tắt ti vi liền tuyên bố như thế.

      - - Tuyến phân cách - -

      Cùng lúc đó, Tiếu Bảo Bối thấy được tin tức Diệp Tử Hi sắp về nước ti vi.

      "Oh yeah!!!"

      Tiếu Bảo Bối ôm chiếc gối cừu , nhún lên nhún xuống ghế sô pha. Tiếng la hét này, làm Kiều Trác Phàm vừa chạy bộ trở về nhịn được nhíu mày: "Điên rồi sao?"

      " mới điên đấy. Diệp Tử Hi sắp trở về rồi." câu như thế với Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối liền mang theo gối cừu vừa hát vừa nhảy về phòng của mình.

      Chỉ còn lại Kiều Trác Phàm mới vừa vận động xong đầu đều là mồ hôi, vẻ mặt hiểu nhìn về phía ti vi.

      Lúc này, màn hình TV vừa lúc giải thích về lý lịch của Diệp Tử Hi.

      "Diệp Tử Hi, con trai độc nhất của Diệp Vô Kỵ thuộc tập đoàn Diệp thị, năm năm trước đến Canada học quản lý tài chính..." Người phát thanh viên đống lớn tài liệu, còn kèm theo tấm ảnh vô cùng bắt mắt.

      Đồng hồ Patek Philippe cổ tay, cùng với gương mặt sức quyến rũ trong bức ảnh, cũng làm cho Kiều Trác Phàm khẳng định đây chính là cố ý biểu ra ngoài.

      "Diệp Tử Hi?" Vì sao khi điều tra đến những tài liệu liên quan đến Tiếu Bảo Bối, cũng hề nhắc tới người này? Nhưng mới vừa thấy Tiếu Bảo Bối vui vẻ với tin tức sắp trở về, lại giống như là giả.

      " muốn xem chút, người này là từ đâu xuất ." Lại lần nữa nhìn lướt qua bức ảnh xuất màn hình ti vi, ánh mắt Kiều Trác Phàm mang theo vui vẻ như cũ, chỉ tăng thêm vài tia sắc bén.

      "Cậu nghe gì chưa? Tiếu Bảo Bối lại tới đây làm việc."

      "Phải ? Tôi còn tưởng rằng sau khi ấy kết hôn liền ở nhà hưởng thụ mới đúng chứ. Cậu nghĩ xem, bây giờ ấy muốn tiền có tiền, muốn người có người, hạnh phúc biết bao nhiêu?"

      "Nhưng phải tôi nghe tiểu Vương bộ phận kế toán của công ty chúng ta , ******************* đột nhiên đổi chú rể trong hôn lễ của ấy sao?" Người đoán chừng hôm đó có tham gia hôn lễ.

      "Đúng vậy, đổi người, phải là tổng giám đốc Quý Xuyên của chúng ta, nhưng người kia còn đẹp trai hơn tổng giám đốc của chúng ta nhiều." Nghĩ đến người đàn ông nhìn thấy trong hôn lễ ngày hôm đó, vẻ mặt tràn đầy ước mơ.

      " còn đẹp trai hơn tổng giám đốc của chúng ta sao?" ra, bộ dáng của Quý Xuyên cũng tệ, nếu cũng khiến Tiếu Bảo Bối mê luyến nhiều năm như vậy.

      "Phải. Tuyệt đối phải chỉ hơn bậc. Hơn nữa, dường như còn có tiền hơn Quý tổng của chúng ta nữa." Hôn lễ ngày hôm đó, thân phận của Kiều Trác Phàm tiết lộ bao nhiêu. Cho nên số người, vẫn biết thân phận của .

      "Vậy Tiếu Bảo Bối lại đến làm để làm gì?"

      "Ai biết? Chẳng qua tôi cảm thấy ấy trở lại đây làm cũng tồi, ít nhất chúng ta cũng có trò hay để xem." Người tham gia hôn lễ đều biết, Quý Xuyên vậy mà qua lại với Tiếu Huyên?

      Lúc trước, bọn họ cũng tham gia lễ đính hôn của Quý Xuyên và Tiếu Bảo Bối.

      Trước mắt, quan hệ phức tạp của ba người bọn họ liền trở thành đề tài tán chuyện nóng bỏng nhất trong công ty.

      vừa câu này, thấy Tiếu Huyên vội vã tới, vội vàng nháy mắt với người chuyện với mình, hai người liền nhanh chống khỏi phòng giải khát.

      Nhưng trước khi bọn họ phát ra Tiếu Huyên, ta nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ.

      "Tiếu Bảo Bối còn muốn đến công ty làm? Chẳng lẽ ta vẫn biết công ty rất nhanh phải đổi chủ rồi sao?"

      Nhìn chằm chằm ly cà phê mình mới vừa pha xong bốc hơi nóng, Tiếu Huyên cảm thấy cần tìm Tiếu Bảo Bối ra ngoài chuyện chút.

      cuộc điện thoại liền truyền tới di động của Tiếu Bảo Bối.

      Chỉ là đầu kia điện thoại lại truyền đến giọng nam.

      "Đây là điện thoại của Tiếu Bảo Bối, có chuyện gì với tôi là được..." Giọng chút ngập ngừng, ******************* từ trong điện thoại liền có thể nghe ra cảm giác ưu việt của . Bên cạnh Tiếu Bảo Bối trừ Kiều Trác Phàm có thể đạt đến mức này, quả Tiếu Huyên nghĩ ra được người nào khác nữa.

      Chỉ là, tại sao di động của Tiếu Bảo Bối mà Kiều Trác Phàm lại nhận? Chẳng lẽ, quan hệ của bọn họ đến...

      " định chuyện sao?" Người bên đầu dây kia dường như có chút kiên nhẫn.

      Làm cho Tiếu Huyên kịp cân nhắc ràng vấn đề này, chỉ có thể mở miệng trước: "Kiều thiếu, tôi là Tiếu Huyên, chị họ của Bảo Bối."

      " tiếp." Vẫn như cũ làm người nghe tìm được bất cứ chút ngập ngừng nào, lại có thể làm Tiếu Huyên tự giác bị thuần phục, làm theo lời .

      "Là như vậy, tôi muốn tìm Bảo Bối." Cho đến khi Kiều Trác Phàm thích quanh co lòng vòng, Tiếu Huyên liền thẳng vào vấn đề.

      "Tìm ấy làm gì?" Giọng người đàn ông dường như có chút quan tâm. Nhưng mỗi vấn đề hỏi, đều nhầm vào tử huyệt.

      "Tôi là chị của Bảo Bối. Tìm nó đương nhiên là muốn xem xem cuộc sống gần đây của nó thế nào rồi, sẵn tiện cùng nó dạo phố gì gì đó." Kỳ ta còn muốn sắm vai người chị tốt của Tiếu Bảo Bối, trước khi tất cả mọi chuyện bại lộ.

      Mà người đàn ông bên kia điện thoại, sau khi trầm mặc hồi lâu mới mở miệng : "Những chuyện trước kia, coi như xong. Bây giờ ấy sống thế nào, cũng liên quan gì với các người."

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 39: Phụ nữ nên quấn lấy đàn ông.
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Lúc Tiếu Huyên tới quán cà phê hẹn, Tiếu Bảo Bối sớm ngồi ở bên cạnh chỗ cửa sổ.

      Hôm nay thời tiết rất đẹp, Tiếu Bảo Bối chỉ mặc chiếc váy dây liền thân. Có chỗ da thịt trắng nõn lộ ra, khiến cả người của như sáng lấp lánh.

      Mái tóc đen dài trước kia, được buộc theo kiểu đuôi ngựa, lộ ra xương quai xanh rất đẹp. Tiếu Bảo Bối như vậy, vẫn trong sáng nhưng lại có chút gợi cảm hấp dẫn.

      Cũng chỉ có nửa tháng, nhưng Tiếu Huyên phát Tiếu Bảo Bối giống như biến thành người khác. Nếu như là trước kia, Tiếu Bảo Bối chắc chắn mặc váy dây liền thân như vậy vào ban ngày.

      ta suýt chút nữa nhận ra Tiếu Bảo Bối luôn!

      “Bên này!” Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu lên phát ra ta, vẫy vẫy tay với ta.

      “Bảo Bối, em trở nên xinh đẹp hơn! Thiếu chút nữa chị nhận ra em rồi!” Tiếu Huyên cũng tiếc lời khen. điễnn dàn nên quýndon.

      sao?” Tiếu Bảo Bối cũng giống như những người phụ nữ khác được khen ngợi trở nên kiêu ngạo, mà ngược lại có chút tự nhiên kéo kéo áo dây của mình lên, khiến cho nó cao lên chút.

      Trừ những bộ lễ phục ra, trong tủ quần áo của chưa bao giờ xuất những loại váy như thế này. Càng bao giờ nghĩ tới, bản thân mình giữa ban ngày ban mặt lại mặc loại váy như thế này.

      Nhưng hôm nay, từ Kiều Trác Phàm biết được Tiếu Huyên muốn hẹn gặp , liền đứng ở trước tủ quần áo ngẩn người.

      biết tại sao nhưng mà muốn thua Tiếu Huyên.

      Có lẽ là do lòng đố kỵ của phụ nữ trỗi dậy, sau khi biết được Tiếu Huyên và Quý Xuyên lãnh giấy hôn thú mà thần biết quỷ hay xong, Tiếu Bảo Bối bắt đầu lặng lẽ đối đầu với Tiếu Huyên.

      Cũng nhất định phải đuổi kịp hay là vượt qua Tiếu Huyên.

      chỉ muốn sau khi bị cướp Quý Xuyên , muốn cho Tiếu Huyên biết ra mình hề kém cỏi như vậy.

      Có lẽ là do ngây người đứng trước tủ quần áo quá lâu, lâu tới mức Kiều Trác Phàm cũng hiểu được nỗi lòng của . kéo tay ra xe, đưa tới cửa hàng bán quần áo, tự mình chọn cho cái váy hai dây này.

      Xét thấy đây là thành quả lao động của Kiều Trác Phàm, mặc dù Tiếu Bảo Bối có chút vui, nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng mặc nó.

      Nhưng mà vừa nghe thấy Tiếu Huyên khen ngợi, đột nhiên cảm thấy Kiều Trác Phàm cũng có chút đáng tin cậy!

      thay đổi giống như mới mười tám tuổi vậy! Nhưng chỉ trong vòng có nửa tháng, mà em thay đổi nhiều như vậy sao!” Tiếu Huyên nhìn , cười rất có thâm ý.

      “Là người đều phải thay đổi! Chị họ cũng rồi, đó là em của nửa tháng trước thôi!” Tiếu Bảo Bối nhàng đáp lại.

      dùng chính phương thức của mình để cho Tiếu Huyên biết, chỉ mỗi mình thay đổi mà ngay cả Tiếu Huyên cũng thay đổi.

      Nếu như vài tháng trước có ai đó cho Tiếu Bảo Bối biết, Tiếu Huyên người đối xử với tốt nhất trong dòng họ, nhưng mà lại dan díu với vị hôn phu của , Tiếu Bảo Bối tuyệt đối tin tưởng.

      “Bảo Bối…” Dương như Tiếu Huyên cũng hiểu được hàm ý trong lời của . Lúc ta định giải thích, đột nhiên Tiếu Bảo Bối mở miệng, cắt đứt lời của ta.

      “Chị họ, chị gọi em ra có chuyện gì vậy?”

      Câu “Bảo Bối” thân mật giống như chị em ruột vậy.

      Nếu như là trước đây, nhất định Tiếu Bảo Bối ngoan ngoãn nghe hết câu của Tiếu Huyên.

      Nhưng mà bây giờ, còn như vậy nữa!

      Mỗi lần nghe thấy xưng hô như vậy, giống như là từng giây từng phút nhắc nhở , Tiếu Huyên dùng vẻ mặt dịu dàng này để đâm nhát dao trí mạng vào trong tim của ! điễnn dàn nên quýndon.

      “… À là như thế này, chị nghe em định quay lại công ty làm! Con bé ngốc này, gả cho Kiều Trác Phàm rồi, tại sao còn phải làm nữa chứ, cứ ở nhà mà làm phu nhân phải tốt hơn sao?” Tiếu Bảo Bối cắt ngang lời của ta, khiến cho ta có chút mất hứng.

      Nhưng bên ngoài, ta vẫn duy trì khuôn mặt dịu dàng và tươi cười, cứ như thể ta thực suy nghĩ cho Bảo Bối vậy.

      Hôm nay, mục đích của ta ra là khuyên Bảo Bối dù sao cũng kết hôn rồi, vậy hãy ở nhà mà ngây ngốc !

      ta muốn Tiếu Bảo Bối quay trở lại công ty, mặt là vì muốn khuống chế phòng kế hoạch của Tiếu Thị tốt hơn, mặt khác ta còn sợ Quý Xuyên thay lòng.

      Đừng nghĩ rằng, bây giờ Quý Xuyên ngoan ngoãn đứng bên cạnh ta, ta biết tâm tư của của người đàn ông này! Kể từ khi mối quan hệ của Tiếu Bảo Bối và Kiều Trác Phàm trở nên tốt hơn, mỗi ngày Quý Xuyên đều tối muộn mới về nhà, mà mỗi khi về tới nhà là tới quầy rượu kia để uống rượu và hút thuốc mình!

      Quý Xuyên cho rằng, Tiếu Huyên biết được tâm tư của sao?

      Chẳng qua là nhìn nhưng mà muốn ra mà thôi! Bởi vì, vẫn còn quan tâm tới Quý Xuyên, vẫn còn quan tâm tới tờ giấy đăng ký kết hôn của bọn họ!

      Nếu như có cách nào thuyết phục được Quý Xuyên, vậy chỉ có thể ra tay từ phía Tiếu Bảo Bối thôi!

      phải chị họ dùng hành động thực tế để cho em biết, phụ nữ cần phải có nghiệp của chính mình, nên quấn lấy đàn ông sao?” Tiếu Bảo Bối vừa nghe thấy lời của Tiếu Huyên, đột nhiên bật cười.

      Đôi mắt kia mặc dù lớn, khi cười giống như trăng hình lưỡi liềm, nhưng rất xinh đẹp.

      Nhưng mà, Tiếu Huyên hề biết là, nụ cười này của Tiếu Bảo Bối là phát ra từ trong nội tâm!

      Lời này của Tiếu Bảo Bối, phải khen ngợi ta, mà là đâm dao vào xương sống của ta.

      Cái gì mà dùng hành động thực tế cho biết phụ nữ nên có nghiệp của chính mình, nên quấn lấy đàn ông? phải bây giờ bản thân Tiếu Huyên chính là tấm gương tốt, vào làm trong Tiếu Thị, theo bên cạnh Quý Xuyên sao? Muốn Tiếu Bảo Bối làm việc nữa, trừ phi tự mình Tiếu Huyên lui ra ngoài trước!

      Thực Tiếu Huyên ngờ được, chỉ nửa tháng ngắn ngủi thôi, nhưng mà sao Tiếu Bảo Bối càng ngày càng trở nên nhanh mồm nhanh miệng?

      Chẳng lẽ là do người đàn ông kia dạy hư? Diễng đáng ele quiý don.

      Tiếu Huyên ngừng lấy thay đổi của Tiếu Bảo Bổi đẩy lên người của Kiều Trác Phàm, vì ta quên mất, ra Tiếu Bảo Bối cungx có răng nanh!, Chẳng qua là có giấc mộng đẹp là Quý Xuyên, nên Tiếu Bảo Bối thu hồi răng nanh của mình lại. Răng nanh che giấu trong người lâu, lâu tới mức suýt chút nữa cũng quên mất là mình vốn có!

      tại, bọn họ dùng phương thức cực đoan nhất, xé nát giấc mộng đẹp đẽ của Tiếu Bảo Bối. Vào giây phút tỉnh mộng kia, mất hết niềm tin, ngay cả suy nghĩ kết thúc bản thân mình cũng xuất ở trong đầu!

      Nhưng mà Kiều Trác Phàm cho biết, bây giờ kiên cường, ai có thể kiên cường thay ?

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 40: Kinh diễm trong mắt của

      Editor: VinJR

      "Chị họ, có việc gì để em trước đây. Ngày mai phải đến công ty nên còn nhiều thứ phải chuẩn bị." Uống hết giọt cà phê cuối cùng, Tiếu Bảo Bối đứng lên.

      phải Tiếu Huyên hôm nay mời ra để uống cà phê sao? Bây giờ, uống cà phê xong, cũng liền có thể rồi chứ?

      Nhưng ràng Tiếu Huyên có ý định để : "Tiếu Bảo Bối, em chờ chút."

      "Chị họ còn có chuyện gì sao?" Tiếu Bảo Bối nghe gọi nhìn về phía Tiếu Huyên, tóc đuôi ngựa hoạt bát đung đưa ở phía sau.

      "Là như vậy. Quý Xuyên cũng sắp tan ca, ấy hẹn chị cùng nhau ăn cơm. bằng như vậy , ba người chúng ta cùng nhau ăn nhé?" Tiếu Huyên cười vẫn động lòng người như trước, nhưng nụ cười kia trong mắt Tiếu Bảo Bối, tựa như chiếc lưỡi hái.

      ta biết Tiếu Bảo Bối từng rất si mê Quý Xuyên.

      Cho dù có gả cho người khác, cũng thể nào chỉ trong nửa tháng có thể hoàn toàn gạt bỏ hình bóng của người đàn ông này ra khỏi tim được.

      Nhưng Tiếu Huyên vẫn nhắc tới trước mặt , thậm chí còn muốn kéo đến khoe khoang trước mặt Tiếu Bảo Bối.

      Chẳng lẽ, ta muốn moi tim ra cho bọn họ xem mới cam tâm?

      Tiếu Bảo Bối theo bản năng muốn từ chối. Nhưng miệng vừa động, Tiếu Huyên đoạt trước bước, gọi điện thoại cho Quý Xuyên rồi.

      Quý Xuyên cũng tới cực kỳ nhanh, tay còn cầm cặp công văn màu đen, nhìn bộ dáng liền biết là từ công ty chạy đến.

      Cũng đúng, đây là nhà hàng gần Tiếu thị.

      Tiếu Bảo Bối vẫn cảm thấy, hai người kia hẳn là hẹn từ trước.

      Chẳng qua, khi Quý Xuyên thấy , ngược lại có chút bất ngờ, sau đó có chút hiểu nhìn về phía Tiếu Huyên.

      "Bảo Bối ba người chúng ta rất lâu rồi cũng chưa cùng nhau ăn cơm, cho nên em liền hẹn cùng tới đây." Tiếu Huyên giải thích như vậy trước ánh mắt khó hiểu của Quý Xuyên.

      khắc kia, Tiếu Bảo Bối cười.

      Hóa ra, khả năng đổi trắng thay đen đúng là có di truyền.

      phải là ăn bữa cơm thôi sao?

      ăn, còn được sao?

      " sao..." Quý Xuyên mang nghi hoặc, lúc chuyển ánh mắt từ mặt Tiếu Huyên đến Tiếu Bảo Bối liền thay đổi.

      Trừ vẻ nghi vấn, muốn tìm tòi nghiên cứu dụng ý của Tiếu Bảo Bối gọi bọn họ cùng nhau ăn cơm ra, còn có kinh diễm.

      Ở trong ấn tượng của , hình tượng của Tiếu Bảo Bối vẫn luôn là canh suông mì sợi khô khan. Nhưng chưa từng nghĩ tới, ******************* ngày nào đó Tiếu Bảo Bối cũng mặc váy mát mẻ thế này, phô da thịt trắng nõn ra trước mặt người khác.

      Nhất là cánh tay kia bình thường che chắn rất kỹ, bây giờ để lộ ra ngoài làm người ta nhịn được muốn nhéo cái.

      "Xuyên, hai ngày nay dạ dày được tốt, mau ăn ?" Tiếu Huyên hết sức nhấn mạnh điệu, kéo tâm trí của tạm thời bị Tiếu Bảo Bối câu .

      "Khụ khụ... Ừ." Quý Xuyên cuống quít ho khan để che giấu luống cuống của mình."Bảo Bối, em cũng gọi món . nhớ em thích ăn bò bít tết rượu vang, thịt phải mềm."

      Thấy tự dưng để tâm đến mình, đột nhiên Tiếu Bảo Bối ý thức được, rốt cuộc bản thân mình cũng có tư chất làm Quý Xuyên thất thần.

      Gậy ông đập lưng ông như vậy, thấy thế nào?

      Tiếu Bảo Bối biết suy nghĩ của mình có chút tà ác, nhưng cách làm hôm nay của Tiếu Huyên quả làm rất bực mình nên lo được nhiều như vậy.

      "Cám ơn." dịu dàng , liền nhận lấy thực đơn mà Quý Xuyên ân cần đưa tới cho mình.

      "Cám ơn cái gì chứ, quan hệ của hai chúng ta là gì mà phải như vậy?" Dường như tâm tình của Quý Xuyên tệ. Bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ hòa bình ở cùng nhau kể từ sau khi Tiếu Bảo Bối ném giấy hôn thú của và Tiếu Huyên đến trước mặt .

      "..." Nếu như dựa theo tính tình của mình, giờ khắc này Tiếu Bảo Bối muốn đập mấy món đồ mà mình bắt được lên đầu Quý Xuyên.

      Cũng kết hôn với người phụ nữ khác, còn tới quan hệ với Tiếu Bảo Bối sao?

      Bây giờ bọn họ dù xu quan hệ cũng có.

      Nhưng nhìn thấy tức giận trong mắt Tiếu Huyên, Tiếu Bảo Bối mới cố gắng kiềm nén cơn tức của mình, ngẩng đầu lên bày nụ cười đáng với Quý Xuyên.

      Thấy hai người mắt mày lại xem ai ra gì, đột nhiên Tiếu Huyên cảm thấy hôm nay mình hạ sai nước cờ.

      Tại sao phải kéo Quý Xuyên đến để hai người bọn họ liếc mắt đưa tình ở trước mặt mình? Chính là sợ người khác biết hai người từng nhau sao?

      Từ đó trở , Tiếu Huyên yên tĩnh ăn cơm. Nhưng Quý Xuyên vừa được Tiếu Bảo Bối đáp lại, giống như đứa trẻ được cho kẹo. Trừ Kiều Trác Phàm ra, liền hỏi thăm đến cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Tiếu Bảo Bối, lại xem người vợ bên cạnh như người vô hình.

      - - Tuyến phân cách - -

      "Ăn no rồi. Quý Xuyên, phải còn muốn về công ty sao? Chúng ta cùng ." Nhìn thấy Quý Xuyên cuối cùng cũng để dao xuống, Tiếu Huyên lập tức mở miệng.

      "Gấp cái gì? Nếu chúng ta uống ly cà phê ?" Ba chữ trước, là Quý Xuyên ném cho Tiếu Huyên, giọng kia khác gì hừ lạnh. Câu còn lại là nhìn về phía Tiếu Bảo Bối, đáy mắt còn chứa vui vẻ.

      Thái độ trước sau khác biệt, làm Tiếu Huyên có cách nào che dấu lửa giận trong mắt.

      "Thôi . Hôm nay ăn no quá rồi, uống cà phê nổi nữa. Hơn nữa, em ăn bữa cơm lớn của hai người rồi, nếu còn uống cà phê nữa đoán chừng chị họ rủa chết em đấy." Giọng của Tiếu Bảo Bối rất , nửa chế nhạo nửa đùa nhìn về phía Tiếu Huyên.

      Chỉ thấy sau khi Quý Xuyên nghe đến lời của Tiếu Bảo Bối cũng nhìn về phía Tiếu Huyên.

      Tiếu Huyên chưa kịp che giấu vẻ mặt tức giận của mình, cứ như vậy bại lộ ở trước mặt Quý Xuyên. Chọc cho người đàn ông này lập tức vứt cho vẻ mặt chán ghét.

      Mắt thấy đôi gian phu dâm phụ lườm nhau, Tiếu Bảo Bối cảm thấy mình nên toàn thân mà lui: "Được rồi,em còn có chút việc, trước đây. Lần tới có cơ hội, ba người chúng ta lại gặp mặt ăn cơm." Nếu như, sợ bị làm cho tức chết, có thể lại cùng nhau ăn cơm thử xem.

      Bỏ lại lời này, Tiếu Bảo Bối liền vỗ vỗ cái mông khỏi. Để lại Quý Xuyên mê mẩn nhìn theo bóng lưng của Tiếu Bảo Bối, cùng với Tiếu Huyên mặt mũi tràn đầy oán giận...

      **

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 41: thích ấy, trước đây nên tới trêu chọc tôi
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Lúc ra khỏi nhà hàng Tây, Tiếu Bảo Bối xoa xoa cái bụng no tròn của mình, ợ cái. Thậm chí còn nở nụ cười tươi tắn, vô cùng hài lòng với biểu hôm nay của mình.

      “Xem ra, mới vừa rồi ở bên trong rất tốt!” Ngay lúc đón ánh nắng mặt trời nở ra nụ cười thỏa mãn, giọng thờ ơ của người đàn ông nào đó vang lên.

      Tiếu Bảo Bối nghiêng đầu mới phát , Kiều Trác Phàm dựa vào bên cạnh chiếc xe BMW lúc nãy mới đưa tới. Chiếc quần thoải mái màu trắng phối hợp với chiếc áo T-shirt màu xanh ngọc, đội mũ lưỡi trai màu trắng. phải màu sắc quá đặc sắc nhưng mặc người lại rất hài hòa. So với thường ngày lúc nào cũng mặc đồ vest giày da, hôm nay Kiều Trác Phàm nhìn trẻ ra ít.

      Nhất là đôi đồng tử màu đen kia, bên trong ánh mắt cười cũng lên tia sáng. cười tiếng, toàn thế giới như vì vẻ quyến rũ của mà dừng lại.
      “Kiều Trác Phàm, tại sao lại ở đây?” Nhìn thấy Kiều Trác Phàm, dường như Tiếu Bảo Bối rất vui vẻ. Nhảy cẫng lên rồi nhanh chóng lại trước mặt của Kiều Trác Phàm. Mái tóc đuôi ngựa ở sau ót, liên tục đung đưa sang trái sang phải theo người của , nhìn rất hoạt bát đáng !

      Tiếu Bảo Bối hoạt bát đáng như vậy, ngay cả Kiều Trác Phàm cũng bị lây nhiễm cảm giác này từ .

      Cánh tay bị bàn tay thon dài của nắm lấy, Kiều Trác Phàm híp mắt lại vô cung hưởng thụ.

      “Kiều Trác Phàm, tôi cho nghe, hôm nay biểu của tôi rất tốt!” nóng lòng muốn chia sẻ niềm vui với . Lại nhìn thấy cánh tay của bị đỏ lên dưới ánh nắng mặt trời chói chang, hỏi: “Kiều Trác Phàm, phải từ sáng tới giờ chưa khỏi đây đấy chứ?”

      “Trẻ con dễ dạy!” Kiều Trác Phàm cũng tìm chỗ nào để . Từ lúc đưa tới đây, liên tục đứng chờ ở ngoài cửa của nhà hàng tây này.

      “Tại sao lại ngốc như vậy? Cũng quá giờ cơm rồi!” Tiếu Bảo Bối giơ tay lên xem đồng hồ, kim đồng hồ chỉ giờ rưỡi. nhìn thấy, có chút hổn hển.

      Nhưng Kiều Trác Phàm cũng cảm thấy buồn bực chút nào. chỉ đưa tay lên xoa xoa đầu của Tiếu Bảo Bối, khóe môi cong lên giống như lưu manh: “Tôi ở đây phải vì sợ người nào đó đơn thân độc đấu bị thua, khóc chạy về phải làm sao?”

      ghé sát, khiến cho mùi thơm đặc biệt người tỏa ra.

      Ý của muốn , lo lắng bị bắt nạt, cho nên mới rời sao?

      Mặc dù Kiều Trác Phàm nở nụ cười như tên lưu manh, mức độ tin cậy của câu này rất thấp, nhưng hiểu vì sao, tim của Tiếu Bảo Bối lại đập mạnh và nhanh đến vậy.

      "Kiều Trác Phàm..." cắn chặt môi dưới, bộ dạng có chút luống cuống.

      “Được rồi, còn đứng đây làm chim cánh cụt làm gì nữa? Tôi sắp chết đói rồi!” Kiều Trác Phàm đúng là lão luyện. Ánh mắt nhìn lúc, hiểu ra người phụ nữ này bối rối. lần nữa lên tiếng, xóa lúng túng giữa hai người cách đơn giản.

      Trong lúc nhất thời, Tiếu Bảo Bối cũng khôi phục lại trạng thái hoạt bát như trước: “Được rồi, chúng ta ăn cơm. Để sau này, tôi biểu của mình ngày hôm nay cho nghe!”

      “Vậy được! Nhưng mà hôm nay em trả tiền cơm.”

      "Kiều Trác Phàm, keo kiệt!"

      còn cách nào, ai bảo tôi nghèo?” người lái xe BMW, bên trong đều được trang trí bằng vàng, than khóc như vậy ai tin?

      Tiếu Bảo Bối tin, cho nên đuổi theo Kiều Trác Phàm đòi đánh đòi giết.

      màn này, đúng lúc bị Tiếu Huyên và Quý Xuyên từ trong nhà hàng tây ra bắt gặp.

      Dưới ánh mặt trời, tóc đuôi ngực của Tiếu Bảo Bối đong đưa theo thân thể, bộ dạng tươi cười ngọt ngào.

      Nhất là cái váy dây kia, bị gió thổi tới, tung bay như bươm bướm rất đẹp.

      giây này, hầu kết của Quý Xuyên tự chủ trượt lên trượt xuống.

      Nhưng khi ánh mắt của ta nhìn thấy Kiều Trác Phàm ở phía trước của Tiếu Bảo Bối, chợt biến sắc.

      Đúng vậy, từ lúc mà ta lãnh giấy hôn thú cùng với Tiếu Huyên, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nghĩ tới có ngày Tiếu Bảo Bối rời bỏ ta, để tìm hạnh phúc của chính mình.

      , có nghĩ tới là sớm muộn gì cũng rời . Nhưng mà ta ngờ được là, trong thời gian ngắn ngủi như thế mà Tiếu Bảo Bối và Kiều Trác Phàm ở chung chỗ. Hơn nữa, nhìn mối quan hệ của bọn họ hình như cũng tệ…

      Tất cả những chuyện này, dường như khiến Quý Xuyên thể tiếp nhận được.

      đố kỵ và cam lòng bắt đầu xâm chiếm trong lòng của ta.

      Thân thể của ta, gần như rơi vào trạng thái lo lắng và hoảng hốt…

      Mà suốt cả quá tình này, Tiếu Huyên đều nhìn vào mắt. Đương nhiên, kể cả màn hạnh phúc của Tiếu Bảo Bối và Kiều Trác Phàm nữa.

      Nhưng mà Quý Xuyên, bây giờ ghen có phải ?

      Tiếu Bảo Bối biến thành người hề liên quan tới , còn ghen cái nỗi gì?

      "Quý Xuyên, chúng ta..." Chúng ta trở về !

      Tiếu Huyên muốn mở miệng, cái gì đó.

      Nhưng mà ta vừa mới mở miệng, bị Quý Xuyên quát lên: “Câm miệng!”

      "Quý Xuyên, em quấy rầy nhìn Tiếu Bảo Bối sao?" Lặp lặp lại nhiều lần, ở trước mặt mà lộ ra vẻ háo sắc với Tiếu Bảo Bối, cho rằng trái tim của Tiếu Huyên làm bằng gỗ sao, hề có cảm giác gì sao?
      bậy bạ cái gì đó?” Bị vạch trần tâm tư, vẻ mặt Quý Xuyên có chút ảo não, có chút kiên nhẫn duy chỉ hề có áy náy.

      Nhìn tất cả nét mặt của người đàn ông này, đột nhiên Tiếu Huyên cảm thấy hết sức buồn cười: “Tôi bậy? Trong lòng của hiểu nhất, rốt cuộc tôi có bậy hay !”

      vẫn cảm thấy, Quý Xuyên rời bỏ Tiếu Bảo Bối để tìm đến mình, chắc hẳn là .

      , cũng vô cùng hưởng thụ tình này.

      lần còn cho rằng, Quý Xuyên nên mới có thể nổi điên được như vậy. Kết hôn với người đàn ông như vậy, chắc chắn chỉ có hạnh phúc mà thôi.

      Nhưng giấy hôn thú nhận, hạnh phúc đâu rồi?

      Kể từ khi nhận giấy hôn thú xong, phát ra càng ngày Quý Xuyê cách càng xa!
      Cho dù mỗi ngày đều nhìn thấy mặt, nhưng số lần chuyện càng ngày càng ít.

      Ngay cả buổi tối, trước kia điên cuồng ân ái, giờ cũng ít .

      Dần dần Tiếu Huyên có cảm giác, thời gian kết hôn này ngọt ngào như tưởng tượng. Thậm chí càng lúc càng giống như gông xiềng, ép tới mức thở nổi.

      Mà người đàn ông ở trước mắt này, người mà xem là người người thân nhất, cũng thay đổi càng ngày càng trở nên xa lạ.

      Nhất là mỗi lúc Quý Xuyên gặp Tiếu Bảo Bối, vẻ mặt tham lam của lại lên, giống như là lưỡi dao sắc bén, lăng trì từng chút từng chút

      “Nếu như thích ấy như vậy, lúc trước nên bỏ ấy mà tới trêu chọc tôi!” ta tức giận đẩy tay của Quý Xuyên, khóc lóc chạy về xe của mình, rồi nghênh ngang rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :