1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm - Luật Nhi (c5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      [​IMG]
      Chương 31: Ôi chao, rất đầy đặn!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      "Nhạc Dương, giúp tôi việc được chứ?” toà cao ốc Tiếu Thị, Quý Xuyên dựa vào trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại. Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời bên ngoài toà nhà rất rực rỡ, đường xe qua lại dứt.

      "Quý Xuyên? Ôi sao bây giờ chú rể mới lại có thời gian rảnh gọi điện thoại cho tôi thế này? Bây giờ phải nên cùng với Bảo Bối của chúng ta hưởng tuần trăng mật ở Maldiver hay sao?”
      Lời của Nhạc Dương, khiến cho Quý Xuyên đứng ở trước cửa sổ sát đất khoé môi lạnh lùng cong lên.

      Đây, chính là mục đích ta tìm tới Nhạc Dương.

      Đừng nhìn thấy Bảo Bối ngốc nghếch như vậy, nhưng mà bạn bè của ấy người nào người nấy cũng đều rất có bản lĩnh hết.

      Nhạc Dương cũng thua kém gì Tiếu Bảo Bối, bây giờ ấy luật sư có tiếng trong nước, ấy muốn làm chuyện gì cũng có thể thành công. Đây cũng là mục đích Quý Xuyên muốn tìm ấy.

      Mà Nhạc Dương, vì đuổi theo người tình trong mộng là Diệp Tử Hi nên đuổi ra tận nước ngoài luôn! Khiến cho ấy phải bỏ qua hôn lễ của Quý Xuyên và Tiếu Bảo Bối, cho nên thời gian này ấy cũng biết xảy ra chuyện gì. Đây cũng chính là hy vọng của Quý Xuyên.

      “Bởi vì Tiếu Thị sắp mở đại hội cổ đông! Tôi thương lượng với Tiếu Bảo Bối, dời tuần trăng mật lại tháng, chờ đại hội cổ đông xong, chúng tôi yên tâm mà !” Quý Xuyên dối chớp mắt, ngựa quen đường cũ.

      ràng, lúc trước ta cũng thường xuyên ngọt nhạt như vậy để lừa gạt Nhạc Dương.

      “Tân hôn rất ngọt ngào đúng ? Tôi biết như vậy mà! Cũng sắp qua tuần lễ rồi, mà ngay cả cuộc điện thoại Tiếu Bảo Bối cũng gọi, khẳng định là rất vui vẻ rồi.” Nhạc Dương và Quý Xuyên hiển nhiên là cùng về chuyện. Những lời của Quý Xuyên, Nhạc Dương cũng hề để ở trong lòng chút nào.

      Điều khiến cho Nhạc Dương ngờ tới là, mỗi lời của ấy lúc này, đều như những mũi kim đâm vào trong tim của Quý Xuyên.

      Tiếu Bảo Bối và Kiều Trác Phàm kết hôn vài ngày, có phải bọn họ cũng nằm cùng cái giường rồi hay ?

      Nghĩ tới đây, bàn tay cầm điện thoại của Quý Xuyên ràng nắm chặt lại.

      “Đó là điều đương nhiên…” Giọng của ta hơi chút, cũng nghe ra được có bao nhiêu là lòng.

      “Như vậy cũng tốt, tôi yên tâm rồi!”

      “Nhạc Dương, còn nhớ chuyện tôi với ?” Quý Xuyên thể nhắc nhở lần nữa.

      “Đương nhiên, muốn giấy tờ chuyển nhượng cổ phần nhanh chóng có hiệu lực đúng ! Được rồi, chuyện này tôi đốc thúc, nhưng mà cũng cần phải đối xử tốt, được bạc đãi Bảo Bối của chúng ta!”

      “Tôi biết mà!” Ánh mặt trời từ bên ngoài xuyên qua lớp của kính bằng thuỷ tinh chiếu vào đồng tử của Quý Xuyên, ánh mắt ta khẽ nheo lại.”

      “Vậy được rồi.”

      Cúp điện thoại, có giọng nữ truyền tới.

      Lúc Tiếu Huyên bước vào, nhìn thấy Quý Xuyên cầm điện thoại di động, đứng ở cửa sổ sát đất ngẩn người.
      “Tại sao vào mà lại gõ cửa? cho rằng đây là nhà của ?” người mặc bộ tây trang màu đen, khiến cho người đàn ông có thêm chút sắc thái khiến cho người ta yên tâm. Nhưng mà lời của ta, khiến cho sắc mặt của Tiếu Huyên có chút khó coi.

      “Sợ cái gì? phải sợ em nghe thấy vừa mới gọi điện thoại cho Nhạc Dương đấy chứ?” mặt Tiếu Huyên lên mỉa mai.


      ta giơ tay lên, đầu ngón tay chỉ chỉ lên chiếc ghế salon : “Nếu như giấy sang nhượng cổ phần có hiệu lực, vậy từ nay về sau nơi này là thiên hạ của chúng ta…”

      “Nhạc Dương người phụ nữ ngu ngốc này, cơ bản chỉ cần đụng phải chuyện liên quan tới Diệp Tử Hi liền xong đời. đến mới nhớ, ta và Tiếu Bảo Bối đúng là đúng là đức hạnh giống nhau.” Nhìn lướt qua Quý Xuyên, ta lại : “Nhưng mà nghĩ , nếu
      [​IMG]
      Chương 32: Làm theo ý mình, gián tiếp đánh lên cái tát

      Editor: VinJR

      " , đêm nay Bảo Bối cũng tới sao?" Vào đêm, Tiếu Vi -Mẹ của Tiếu Huyên mặc bộ lễ phục màu kim sa. Bộ lễ phục dưới ánh đèn nên chiếu lấp lánh. Tóc buộc cao, làm cho chiếc cổ trắng nõn lộ ra, giống như nữ vương cao quý.

      "Đúng vậy tiểu Vi, buổi tối nó đến đây." Có thể thấy Tiếu Đằng muốn chuyện nhiều với người này.

      Sau khi vài câu, ông liền rời , đến trò chuyện với những người khác.

      Mà Tiếu Vi nhìn ông rời , nét vui vẻ khóe môi liền biến mất như chưa từng tồn tại.

      Tiếu Đằng, rất nhanh ông mất tất cả. đứa con nuôi của nhà họ Tiếu được quyền thừa kế của Tiếu thị, ông cho rằng ông có thể ngồi vững vị trí này sao?

      Rất nhanh, tôi làm cho ông chỉ còn hai bàn tay trắng.

      Mặc kệ ông có cái gì, tôi cũng đoạt lấy.
      Mẹ, mẹ xem xem con dẫn ai đến này?" Giọng của Tiếu Huyên truyền đến. Làm Tiếu Vi thu hồi lãnh ý lại, nhìn về phía người đến.

      "Bác ." Quý Xuyên xuất , làm Tiếu Vi vui vẻ càng đậm hơn.

      "Lúc này còn gọi bác sao? Con và Huyên Huyên cũng đăng ký kết hôn rồi, có phải nên đổi cách xưng hô rồi ?"

      Hiển nhiên Quý Xuyên nghĩ tới Tiếu Vi chuyện với như vậy, trong ấn tượng của người đàn bà này đối đãi với người khác luôn là ôn hoà.

      Tiếu Huyên hiển nhiên cũng nhìn ra được khác thường, sau lưng lặng lẽ vỗ mu bàn tay cái, để phục hồi tinh thần lại: "Mẹ." Xưng hô lưu loát, truyền ra từ trong miệng ta.

      Nghe như vậy, Tiếu Vi liền khoa trương đáp lại: "Chao ôi, ngoan."

      Đột nhiên Tiếu Vi nâng cao điệu, làm toàn bộ người đến dự tiệc đều nhìn về phía bọn họ. ràng, chính là bà cho bọn họ biết, con rể mà Tiếu Đằng từng chọn, bây giờ biến thành của Tiếu Vi bà.

      Ngay cả con rể, bà cũng có thể giành được từ tay của Tiếu Đằng, vậy còn có cái gì đoạt được nữa?

      Rất nhanh, ngay cả công ty mà ông ta cầm quyền, Tiếu Vi cũng đích thân tiếp quản.

      "Được rồi, hai đứa ngồi trước , nếu đói tìm chút đồ ăn. Ta xem chút, còn có chuyện gì cần xử lý hay ." Kỳ , Tiếu Vi hẳn là thích Quý Xuyên. Nếu phải bởi vì Tiếu Huyên giành được từ tay Tiếu Bảo Bối, đoán chừng
      [​IMG]

      "

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 33: Bị bỏ rơi, đúng là được hay lắm!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      phải em chờ chút sao? Tại sao lại vào trước vậy?” Kiều Trác Phàm lướt qua người Tiếu Vi, thẳng tới bên cạnh Tiếu Bảo Bối, với như vậy. Mặc dù nghe giống như là trách cứ, nhưng ánh mắt của Kiều Trác Phàm tràn đầy cưng chiều. Nhìn như vậy, càng giống như đôi tình nhân trêu chọc nhau.

      Cảnh tượng như vậy, chỉ khiến cho mọi người hâm mộ, mà còn khiến cho số người khác như bị kim châm vào mắt.

      Hiển nhiên Quý Xuyên là người trong số đó.

      Nhìn Kiều Trác Phàm dịu dàng vén những sợi tóc rối vương mặt của Tiếu Bảo Bối ra sau tai, còn Tiếu Bảo Bối khẽ cong khóe môi lên, cảnh tượng này khiến cho ta vô cùng nóng ruột, giống như tim bị người ta đun lên sôi sùng sục.

      từng, dường như ta cũng từng nhìn thấy sợi tóc vướng lên hai má của Tiếu Bảo Bối, ma xui quỷ khiến thế nào ta cũng đưa tay ra vén tóc cho .

      ngờ, màn này lại có thể lặp lại lần nữa. Nhưng mà, bây giờ ta lại trở thành người đứng ngoài để quan sát…

      Trong lòng, cảm giác mất mát vô cùng lớn khiến cho ta biết phải làm như thế nào.

      Mà lúc này, Tiếu Huyên cưỡng chế kéo ta lại bên cạnh Tiếu Vi.

      “Chuyện này, Tiếu Bảo Bối quyến rũ Kiều Trác Phàm từ khi nào vậy?” Lời của Tiếu Vi, khiến cho hình tượng tao nhã mà bà ta cố gắng duy trì trong nháy mắt biến mất còn sót lại chút gì.

      Cũng vì vậy, Tiếu Huyên đọc thấy hai chữ chán ghét trong mắt của Quý Xuyên.

      ta vội vàng kéo kéo cánh tay của mẹ mình, ý bảo bà ta đừng tiếp nữa.

      Nhưng Tiếu Vi lại nổi giận.

      Theo ý của bà ta, cho dù Kiều Trác Phàm có chút thành tựu chăng nữa, trưởng bối muốn bắt tay, vậy mà lại cho bà ta chút mặt mũi nào! Làm như vậy, thử xem bà ta làm sao nuốt nổi cơn giận này.

      “Hai người các con còn đứng ở chỗ này làm cái gì? nhìn thấy Kiều Trác Phàm tới sao? Chẳng lẽ các con lại muốn để cho Tiếu Đằng cướp hết tất cả sao?” Tiếu Vi biết, ra hai đối với Kiều Trác Phàm, hai người này nghĩ biết bao nhiêu cách để được tới gần. Nhưng mà có thành công dù chỉ lần ?
      “Mẹ…” Tiếu Huyên cố gắng muốn giải thích điều gì đó với Tiếu Vi.

      Nhưng mà còn chưa hết, hai người bọn họ bị bà ta đẩy tới bên cạnh Kiều Trác Phàm. Hiển nhiên, trong trường hợp quan trọng như thế này, Tiếu Vi hạ bản thân mình xuống.

      “Kiều thiếu, đây là con của tôi Tiếu Huyên và con rể của tôi Quý Xuyên.” Tiếu Vi vừa qua, liền cố gắng
      [​IMG]


      Chương 34: Tôi là chồng của Tiếu Bảo Bối

      Editor: VinJR

      thể nghi ngờ, Kiều Trác Phàm Tiếu Huyên và Quý Xuyên trước mặt tất cả mọi người như vậy, mặt Tiếu Vi có chút nén được giận. Sau khi bà phẫn hận trừng mắt liếc nhìn Tiếu Huyên và Quý Xuyên đứng bên cạnh, lại lần nữa nhìn về phía Kiều Trác Phàm mặt mũi đều đầy ý cười, giống như người vừa mới bị Kiều Trác Phàm chọc tức thiếu chút nữa hộc máu, cũng phải là bà ta.

      Giờ khắc này, Tiếu Bảo Bối có chút chán ghét khuôn mặt này của Tiếu Vi.

      hiểu vì sao Tiếu Vi và cha đều là người lớn lên trong gia đình mà lại chán ghét cha đến như vậy. Hơn nữa, còn chán ghét sang .

      Bình thường, chỉ cần sai chữ, Tiếu Vi dạy dỗ cả buổi sáng.

      Mà ở trước mặt Kiều Trác Phàm, bà ta lại có thể duy trì vẻ mặt hòa hảo.

      Tiếu Bảo Bối ngốc, nếu phải vì ích lợi, Tiếu Vi như thế sao?

      "Quá mức?" Kiều Trác Phàm cười.

      Nhưng trong đôi mắt kia lại giống như vậy, chút vui vẻ. Trong ánh mắt sáng ngời, giống như từng lưỡi dao sắc bén, tùy thời muốn lấy mạng người kia.

      "Đây là Tiếu Vi phu nhân đúng ?" giây trước, trong nụ cười của Kiều Trác Phàm còn mang theo dao. giây sau, lại khôi phục bộ dáng như bình thường.

      Điều này làm Tiếu Vi vừa nhìn thấu đồng thời lại chỉ có thể biểu lộ khuôn mặt tươi cười."Phải, tôi là Tiếu Vi..."

      Đặc biệt là nét bình thản mặt Kiều Trác Phàm, như vậy, làm cho Tiếu Vi lầm tưởng rằng mình thành công thay đổi được cách nhìn của người đàn ông này đối với bà ta.

      "Được rồi, Tiếu phu nhân. Mới vừa rồi bà con của bà và Quý Xuyên quen nhau trước, mới đính hôn với Tiếu Bảo Bối sau. Vậy mong bà cho tôi biết, đây có tính là chân đứng hai thuyền ? Dựa vào hiểu biết của tôi về phụ nữ, diễn đàn lê quý đon có người phụ nữ nào sau khi biết người kia có đối tượng kết hôn, còn có thể quấn quýt dây dưa với người chủ. Còn nữa, Bảo Bối nhà chúng tôi cũng phải là loại người đó. Bà mắt mù biết cũng sao, nhưng ít ra bà cũng nên nghe người khác , phải hay ?"

      Kiều Trác Phàm nhàn

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 35: Phụ nữ chỉ sợ gả nhầm chồng
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Vì Tiếu Thị bị người hề có máu mủ thừa kế, cho nên Tiếu Vi liên tục muốn soán vị.

      Hôm nay, mục tiêu của bà ta sắp được thực , mắt thấy cả họ Tiếu sắp nhìn gia đình bọn họ với cặp mắt khác xưa, lại nhảy ra Trình Giảo Kim là Kiều Trác Phàm.

      Trước mắt, bà ta cũng bắt đầu bị rối loạn, quên mất rằng mình phải duy trì hình tượng tao nhã ở trước mặt mọi người.

      “Sao có thể giả được? Tiếu Bảo Bối và tôi lãnh giấy đăng ký kết hôn. Hôn nhân, đối với mấy người có thể là trò đùa.” Khóe môi của Kiều Trác Phàm vẫn duy trì nụ cười hàm ý, cuối cùng ánh mắt của lại nhìn tới Quý Xuyên và Tiếu Huyên.

      Hiển nhiên, lời cuối cùng vừa mới kia, là với hai người bọn họ.

      Rồi sau đó, ánh mắt của lại nhìn Tiếu Bảo Bối, trong mắt lên nghiêm túc trước nay chưa từng có.

      Sau đó, : “Nhưng mà hôn nhân đối với Kiều Trác Phàm tôi, tuyệt đối phải là trò đùa. Cả đời của Kiều Trác Phàm tôi, chỉ kết hôn duy nhất lần, cũng chỉ có duy nhất người vợ. Người đó, chính là Tiếu Bảo Bối!”

      Giọng của , có chút khàn khàn khiến cho người ta say mê. Giống như là lời hứa hẹn đối với Tiếu Bảo Bối, hoặc là lời tuyên thệ đối với bản thân mình.

      Giây phút này, Tiếu Bảo Bối có chút hiểu người đàn ông ở trước mặt này!

      Cuộc hôn nhân của bọn họ, ngay từ lúc vừa mới bắt đầu giống như diễn vở kịch ngẫu hứng! Còn Kiều Trác Phàm, giống như diễn viên tạm thời được Tiếu Bảo Bối mời đến diễn vở kịch này. Tiếu Bảo Bối luôn cho rằng, khi màn kịch này hạ màn, và Kiều Trác Phàm hai con đường riêng biệt.

      Nhưng hôm nay trong ánh mắt của người đàn ông này, lại cho biết có khả năng khác…

      "Kiều Trác Phàm..." Giờ phút này, Tiếu Bảo Bối cũng biết mình nên đáp lại người đàn ông này như thế nào.

      chỉ mơ hồ khẽ kéo bàn tay người đàn ông, trong lòng có chút căng thẳng.

      “Bảo Bối, chúng ta về nhà !” Nhìn bàn tay của mình bị bàn tay nho níu lấy, đuôi lông mày của Kiều Trác Phàm khẽ nhíu lại. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, tất cả đều được bàn tay ấm áp của Tiếu Bảo Bối hóa giải hết.

      Có lẽ, hôm nay Kiều Trác Phàm xúc động nên trình diễn ra màn này khiến cả người tản ra loại hơi thở, làm cho người ta sợ hãi.

      Tiếu Bảo Bối nhìn , gật đầu chút do dự: “Được, chúng ta !”

      Kiều Trác Phàm được đáp lại cười rất tươi. Nhưng nụ cười này hoàn toàn khác với nụ cười trước đó. Nụ cười này mặc dù nhạt hơn chút, nhưng mà đáy mắt lại lên vui vẻ thực . Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

      “Cha, con thấy bầu khí này hôm nay có chút thích hợp để chúng ta gặp gỡ, để ngày khác con đưa Bảo Bối về nhà mình chơi sau!” Lúc dắt Tiếu Bảo Bối ngang qua chỗ Tiếu Đằng, Kiều Trác Phàm dừng lại .

      “Được. Hãy chăm sóc cho con bé tốt…” lo lắng của Tiếu Đằng dường như ít hơn trước đó chút.

      “Cha cũng biết là con làm như vậy mà!” Giật giật khóe miệng, Kiều Trác Phàm dắt tay Tiếu Bảo Bối thẳng ra ngoài.

      Lúc này, người nhà họ Tiếu đều ở đây, ai dám lên tiếng ngăn cản, cũng ai dám Kiều Trác Phàm đúng. Bởi vì hôm nay, Kiều Trác Phàm thể ra khí thế của người có địa vị cao trong truyền thuyết cách rất tinh tế. Cho dù cười hay là chuyện, cũng giống như là ra lệnh, khiến cho người khác thể phục tùng!

      Tiếu Đằng nhìn bóng lưng hai người rời , nhưng cũng tức giận vì cuộc tụ họp gia đình bị phá hư. Ngược lại, những lời của Kiều Trác Phàm vừa rồi, dường như khiến cho ông thở phào nhõm…

      - - Đường phân cách -

      “Chết tiệt, Tiểu Bảo Bối được gả cho Kiều Trác Phàm! Chuyện này, sao trước đó con lại cho mẹ biết tiếng nào?”

      Từ cuộc tụ họp của nhà họ Tiếu ra, sau khi Tiếu Vi lên xe, lại khiển trách Tiếu Huyên ngồi cùng ghế sau với mình như vậy.

      Bà ta trách móc như vậy, ngay cả Quý Xuyên ngồi ở ghế lái hiểu sao cũng có chút phiền lòng.

      Nếu như phải nể tình bà ta là bậc bề , Quý Xuyên muốn quăng bà ta xuống dưới đường lớn, để mình bà ta la hét cho .

      “Mẹ, con định trước với mẹ! Nhưng con lại cảm thấy chuyện này chưa chắc chắn, cho nên con …” Những lời này của Tiếu Huyên, cũng có chút nào là dối.
      Từ buổi hôn lễ trở về, rồi tới ngày ta phát thời gian mà Kiều Trác Phàm và Tiếu Bảo Bối gọi là hưởng tuần trăng mật, ra cũng hề rời khỏi thành phố này, ta bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của cuộc hôn nhân này của bọn họ.

      ta vốn định đợi điều tra ra manh mối.

      Nhưng mà ai có thể ngờ được, hôm nay trong cuộc tụ họp của gia đình Tiếu Bảo Bối lại có thể đưa Kiều Trác Phàm tới. Đây phải là gián tiếp thừa nhận người đàn ông này sao?

      Mà biểu của mẹ mình trong cuộc tụ họp gia đình, khiến cho Tiếu Huyên cảm thấy đau đầu. Kiều Trác Phàm là nhân vật tồn tại cách thần bí, đến bây giờ bọn họ cũng biết được thân phận của .

      Dưới tình huống như vậy mà lại đối nghịch với người đàn ông này, quả phải là hành động sáng suốt.

      “Cái con bé này, bình thường phải vẫn luôn khen con thông minh, sao tới thời điểm quan trọng con lại trở nên mơ hồ như vậy?” Ánh mắt của Tiếu Vi lặng lẽ liếc nhìn Quý Xuyên lái xe ở phía trước.

      Ánh mắt kia như muốn , có người đàn ông như Kiều Trác Phàm, tại sao con lại chọn loại người như Quý Xuyên? Dựa theo cách nhìn của Tiếu Vi, người đàn ông như Kiều Trác Phàm, chỉ xứng đôi với người như Tiếu Huyên nhà bọn họ thôi.

      Nếu như lôi kéo được Kiều Trác Phàm, bọn họ những bớt kẻ địch, mà còn có thêm người trợ giúp! Đây đúng là công đôi việc.

      ra Tiếu Vi cũng thể nào để mắt tới Quý Xuyên, nếu như phải ta nhận được lời khen ngợi từ Tiếu Đằng, căn bản bà ta cũng thèm để mắt tới.

      Trước mắt, nếu so sánh với Kiều Trác Phàm, Tiếu Vi thích Quý Xuyên nên cũng hề che giấu chút nào.

      Dọc đường , bà ta ngầm mỉa mai Quý Xuyên bằng được Kiều Trác Phàm.

      Mà Quý Xuyên cũng phải là người ngu.

      Sao ta lại nhìn ra, vừa mới bắt đầu Tiếu Vi thích ta? Bây giờ lại vì Kiều Trác Phàm, mà lại sinh lòng chán ghét đối với Quý Xuyên?

      Nếu phải bây giờ là thời điểm quan trọng, thể vạch mặt được, Quý Xuyên cũng muốn nhịn xuống như vậy.

      Suốt đường , nghe bà già này chán ghét mình như vậy, tay lái của Quý Xuyên ngừng nắm chặt lại, xương khớp tay cũng trắng bệch ra, còn kèm theo những tiếng kêu của xương cốt nữa.

      “Huyên Huyên, phải mẹ con. Người đàn ông sợ nhất là sai đường, còn phụ nữ sợ nhất là gả nhầm chồng! Nhân dịp bây giờ con vẫn còn trẻ, hãy suy nghĩ lại chút xem sao?”

      Tiếu Vi còn tận tình khuyên bảo.

      Nhưng mà lời của bà ta, ở bên trong chiếc xe hẹp này nghe rất chói tai.
      trán của Quý Xuyên, gân xanh cũng nổi lên. Cảm giác kia, giống như chạm tới danh giới cuối cùng chuẩn bị nứt toác ra.

      Tiếu huyên chú ý tới điểm này, nên vội vàng mở miệng: “Mẹ! Đủ rồi, đừng thêm lời nào nữa hết!”

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 36: Giấy hôn thú là , cố mà nhịn cho qua thôi...

      Editor: VinJR

      "Tiếu Bảo Bối, có lời gì muốn em cứ ." Ở đường trở về, Kiều Trác Phàm nhìn lướt qua Tiếu Bảo Bối ngồi ghế phụ, mở miệng.

      "Làm sao biết tôi có lời muốn ?" Tiếu Bảo Bối sững sờ, bị giọng hùng hậu của Kiều Trác Phàm làm tỉnh lại.

      "..." Kiều Trác Phàm chỉ ném cho bộ mặt như cười như .

      cho biết, nếu lại nhìn ra có lời muốn , vậy thực có lỗi với với cái sạt điện bị cắn cả buổi.

      Hôm nay tới tham gia bữa tiệc của nhà họ Tiếu, Kiều Trác Phàm khá khiêm tốn đổi chiếc Porsche, ******************* bề ngoài đoạt mắt như chiếc Hummer màu vàng kim hôm đó, nhưng những thiết bị bên trong xe, vẫn toát ra ánh sáng hào quang mê người trước sau như .

      "... Kiều Trác Phàm, vừa nảy là đùa sao?" Tiếu Bảo Bối đầu tiên là yên lặng cả buổi, lúc lên tiếng lần nữa hình như hạ rất nhiều quyết tâm.

      Còn nữa, còn thầm quan sát Kiều Trác Phàm ngồi ghế lái, giống như chờ đợi cái gì.

      "Đùa cái gì?" Nhìn như hiểu ý của , nhưng nét vui vẻ khóe môi bị lộ quá nhiều.

      " biết tôi cái gì mà?"

      Nhìn đôi mắt nghiêm túc của , ánh mắt Kiều Trác Phàm có chút ấm áp.

      Xem ra, hề ngốc như trong suy nghĩ của mấy người kia.

      "Từ trước đến nay Kiều Trác Phàm tôi mang chuyện hôn nhân ra đùa." Xem , Kiều Trác Phàm cảm thấy mình nên thu hồi hình tượng bất cần đời như bình thường lại.

      "Nhưng quyển sổ kia là giả, hôn lễ của chúng ta..." Cũng là giả.

      Nhưng lời này còn chưa hết, Kiều Trác Phàm đột nhiên phanh xe dừng lại bên đường.

      Theo quán tính cùng với tiếng phanh chói tai, làm Tiếu Bảo Bối sợ hãi ôm đầu.

      Đợi đến khi bình tĩnh trở lại, Tiếu Bảo Bối lại lần nữa mở hai mắt ra, phát gương mặt tuấn dật phóng đại xuất trước mặt . Mà trong tròng đen của , còn mang theo nét bỡn cợt.

      "Kiều Trác Phàm, đến gần như vậy làm gì?" chưa từng tiếp xúc gần gũi với người đàn ông như vậy, ******************* ngay cả Quý Xuyên cũng có. Trong chiếc xe hẹp, Tiếu Bảo Bối cảm nhận được mùi thơm nhàn nhạt người Kiều Trác ép thẳng vào mũi, làm tim đập nhanh hơn bình thường.

      "Giấy chứng hôn là ." Giờ phút này, ngồi lại ghế lái, khôi phục vẻ kiêu ngạo mà luôn biểu .

      bình tĩnh ném ra câu như vậy, lại làm cho ngồi bên ghế phụ khiếp sợ thôi.

      " thể nào, tôi cũng chưa từng đăng ký, như thế nào..." Làm sao có thể?

      Nhìn thấy đôi mắt Kiều Trác Phàm mang ý cười, đột nhiên Tiếu Bảo Bối có chút bối rối.

      Người bình thường tự mình đến cục dân chính đăng ký, xác thực thể nào làm được.

      Nếu như đối tượng là Kiều Trác Phàm, vậy khó mà .

      Ngìn bộ dáng căng thẳng của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm đoán được nghĩ tới điều gì.

      "Tiếu Bảo Bối, ban đầu là em chủ động gọ tôi làm chú rể." Kiều Trác Phàm quyết định đánh đòn phủ đầu.

      "Nhưng tôi chưa kết hôn ."

      "Vậy em cũng kết hôn giả, phải ?"

      câu của , liền ngăn chặn bụng tức của lại.

      "Nhưng mà..." Lúc ấy là do bị phẫn nộ làm cho hồ đồ.

      "Bất kể như thế nào, cũng kết hôn. Chẳng lẽ bây giờ em muốn về, cho cha em biết hôn của chúng ta là giả?" Giờ phút này vẻ mặt của Kiều Kiều Trác Phàm sáng lạn.

      dáng tươi cười, dường như đều như vậy như tắm gió xuân, nhưng cũng là cao như vậy sâu khó lường.

      Tiếu Bảo Bối tựa hồ chìm đắm trong gương mặt tươi cười của , sững sờ nhìn .

      Gió lướt qua lọn tóc của , làm mái tóc dài trở nên có chút lộn xộn. Nhưng giống như chưa lấy lại tinh thần, liền yên tĩnh nhìn chằm chằm Kiều Trác Phàm, dường như định từ kẻ hở kia, nhìn thấy con người khác của .

      đợi Tiếu Bảo Bối đáp lại, lại : "Nếu trái tim của cha em được đúc từ sắt thép, còn được. Nh7ng mà tôi nghe , hình như cha em bị bệnh tim. Chậc chậc..."

      Kiều Trác Phàm cũng tiếp nữa, chỉ nhìn Tiếu Bảo Bối.

      "..." Khi nhắc đến cha, Tiếu Bảo Bối phục hồi tinh thần lại. Hai tay đặt túi xách, vặn thành bánh quai chèo. Nhưng lúc này, lòng Tiếu Bảo Bối còn xoắn hơn của bánh quai chèo.

      Kể từ khi mẹ câu mà mất, tim cha cũng còn tốt nữa. Những năm này, Tiếu Bảo Bối và cha sống nương tựa lẫn nhau, mỗi lần kiểm tra sức khỏe đều có cùng. Có thể , là người hiểu sức khỏe của cha mình nhất.

      Bác sĩ luô nhắc nhỡ nên kích thích Tiếu Đằng. Đây cũng là lý do vì sao sau khi Tiếu Bảo Bối bị Quý Xuyên phản bội, mà lại dám với Tiếu Đằng, cho đến khi gạt được nữa mới ra .

      Trước mắt, đúng như Kiều Trác Phàm , trực tiếp thẳng với cha, Tiếu Bảo Bối lo lắng cha ...

      "Nhìn em rối rắm như vậy, tôi thấy hay là tôi tìm cha em ra tốt hơn." Tiếu Bảo Bối còn chưa nghĩ tới phải làm thế nào, liền nghe được câu của Kiều Trác Phàm. Ngay sau đó, khỏi động xe.

      khắc kia, Tiếu Bảo Bối giống như con thỏ bị hoảng sợ, nhảy lên ba thước, trực tiếp cởi dây an toàn liền nhào tới cánh tay Kiều Trác Phàm.

      " được ." Người thân của , chỉ còn lại mình cha. Còn những người cùng họ kia, đều giống như Tiếu Huyên có thể vào thời điểm mấu chốt nhất đâm nhát. Người thân như vậy, cần cũng được. Nhưng cha ... thể mất cha mình.

      Kiều Trác Phàm nghĩ tới Tiếu Bảo Bối phản ứng mạnh như thế. Nhưng nhìn hai bàn tay bé treo khuỷu tay mình, ******************* cùng với mước mắt trong đôi mắt sáng lán kia, phát nhịp tim mình dường như mât nhịp.

      "Buông ra, ngồi ch vững." Giọng của , có chút cứng nhắc.

      " được, tôi buông." tùy hứng ôm lấy cánh tay phải mà cằm láy, chịu buông tay. Thậm chí bởi vì sợ Kiều Trác Phàm thoát ra được, ngay cả đầu cũng cọ lên cổ tay .

      Nhìn cái đầu hoàn toàn đè ở cánh tay mình, Kiều Trác Phàm như có chút kiên nhẫn lại bất đắc dĩ.

      "Lừa em thôi. tìm cha em nữa."

      " sao ?" Đôi mắt xinh đẹp của chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt . Cánh tay, vẫn gắt gao ôm lấy cánh tay phải của .

      làm như vậy, lại tựa hồ ý thức được có chút ái muội.

      "," Cảm nhận được ôm chặt như vậy, bên tai có chút nóng."Mau ngồi nghiêm chỉnh, tôi phải lái xe."

      Sợ phải tiếp tục như vậy nữa, kìm lòng được mà hóa thân thành cầm thú, nên chỉ có thể như vậy.

      Muốn ôm trọn được , lúc này cũng thể gấp.

      Nóng lòng ăn đượct đậu hũ nóng.

      , là nóng lòng ăn được con thỏ nóng.

      Bị Kiều Trác Phàm nhắc nhở, Tiếu Bảo Bối cũng ý thức được bản thân mình vừa mới ôm có nhiều ái muội, ******************* hoảng loạn buông tay trở lại vị trí của mình. Nhưng bởi vì phản ứng có chút gấp gáp, thế cho nên bỏ lỡ đôi tai đỏ của Kiều Trác Phàm...

      "Kiều Trác Phàm, vậy sau này chúng ta làm sao bây giờ?" Về lại vị trí, lại nhặt chiếc sạt điện màu vàng kim lên, cẩn thận vuốt ve dấu răng bề mặt.

      "Còn có thể làm sao nữa, cố mà nhịn cho qua thôi." tùy tiện như vậy, nhưng khóe miệng kiềm được toét ra, chứa đầy hy vọng...

      Cuộc sống hôn nhân của bọn họ bắt đầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :