1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm - Luật Nhi (c5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 16: Người thay chú rể

      Editor: VinJR

      Hôn lễ sắp tới gần, toàn bộ dưới Tiếu Thị đều mang khí vui vẻ.

      Đây là hôn lễ của con tổng giám đốc Tiếu Đằng tập đoàn Tiếu thị, mọi người trong Tiếu thị đều rất coi trọng.

      Chỉ là, khi mọi người bắt đầu chúc mừng chú rể, mặt Quý Xuyên lại chút vui vẻ nào.

      Phản ứng kỳ lạ này, làm cho tất cả mọi người bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ hôn lễ này thể cử hành?

      Khi Tiếu Huyên vào phòng làm việc, nhân viên cấp cao báo cáo kế hoạch khuyến mãi cuối quý này cho Quý Xuyên, còn thuận tiện chúc mừng hôn lễ của .

      Trong cả quá trình, nụ cười Quý Xuyên cũng bày ra, sau khi người đó ra liền cực lực hút thuốc.

      " xem Bảo Bối cũng thiệt là, trước kia biết quan hệ của chúng ta, háo hức chuẩn bị hôn lễ cũng coi như xong. Bây giờ biết , còn hủy bỏ hôn lễ, ******************* đây phải tự làm khó bản thân ấy sao?" Tiếu Huyên dựa vào gần , liền bắt đầu giúp sắp xếp gọn gàng văn kiện đặt bàn giống như mọi ngày.

      Hơn nữa, biểu của ta cũng giống như người chị lo lắng cho Tiếu Bảo Bối.

      "Vậy tại sao em còn đưa vật kia cho ấy xem?" Mặt Quý Xuyên có chút thay đổi nào. Nhưng giọng , ràng mang theo chút vui.

      Tiếu Huyên nhìn , ánh mắt dịu dàng bao trùm vẻ sắc bén, nhưng trong lời biểu lộ vui. Giọng ta trầm xuống: " cho ấy xem, chẳng lẽ còn chờ đến khi hai người cử hành hôn lễ trước mặt mọi người mới lấy ra cho ấy xem hay sao?"

      Giọng của ta, cũng lộ ra vẻ lạnh nhạt.

      Kỳ , có thể Quý Xuyên biết, ta thúc giục nhận giấy hôn thú, mục đích chủ yếu chính là để cho Tiếu Bảo Bối nhìn thấy giấy chứng nhận, cũng làm cho Tiếu Bảo Bối hiểu ra, người đàn ông này là của Tiếu Huyên .

      Nếu , ta cần gì phải tốn công tốn sức như vậy?

      Có đôi khi, ta phát , bản thân ta có chút nhìn thấu người đàn ông này.

      Liều mạng theo đuổi, triền miên dây dưa, khi ta cho rằng mình sâu đậm, lại thương tiếc người phụ nữ khác.

      Điều này làm ta bắt đầu hoài nghi, mục đích lúc trước người đàn ông này theo đuổi ta.

      "Quý Xuyên, phải còn muốn cưới Tiếu Bảo Bối chứ?" Trầm ngâm lát, ta cười lạnh.

      chồng hai vợ, nghĩ là hay.

      "Huyên Huyên..." ta châm chọc khiêu khích, làm nhướn mày.

      "Em còn cuộc họp, trước." Vừa truyền đạt hết ý tứ của mình, ta liền xoay người rời , để lại trước bàn làm việc đống thư chúc mừng Quý Xuyên...

      - - Tuyến phân cách - -

      "Bảo Bối, nghe sắp kết hôn. Chúc mừng ."

      "Đúng vậy, chúc mừng ."

      Thân phận của Tiếu Bảo Bối, làm cho trở thành đối tượng được các nhân viên trong Tiếu thị nịnh hót từ trước đến nay.

      Hôn lễ sắp tới gần, người đến chúc mừng trước cũng nối liền dứt.

      Ngay cả vào phòng giải khát, cũng yên.

      Chỉ là hình như có ai phát ra, gần đây khi bọn họ đề cập đến hai chữ "Kết hôn", sắc mặt của Tiếu Bảo Bối cũng vui vẻ như vậy.

      "..." Đối mặt với lời chúc của bọn họ, ngay cả cười cái Tiếu Bảo Bối cũng tỏ ra gượng ép.

      gượng ép, mới là lạ.

      Chú rể cũng đăng ký kết hôn với người khác, hôn lễ này còn ý nghĩa gì chứ?

      phải Tiếu Bảo Bối nghĩ tới chuyện hủy bỏ hôn lễ với cha mình, nhưng bây giờ cha có ở đây. Cha bận rộn, vì muốn nhìn thấy ngày nào đó thuận lợi vui vẻ gả ra ngoài.

      Tối qua khi chuyện điện thoại, Tiếu Bảo Bối thiếu chút nữa ra khỏi miệng, nhưng trong điện thoại cha vẫn tràn đầy mong mỏi hôn lễ của , làm cho lời ở cửa miệng trực tiếp trở về trong bụng.

      Quả biết nên thế nào với cha mình, người sắp trở thành con rể của ông, ra thành chồng của người khác.

      "Các người có chuyện gì làm sao?" Khi Tiếu Bảo Bối cười gượng ép, giọng của Tiếu Huyên truyền đến.

      Giọng của Tiếu Huyên dịu dàng, nhưng thực tế mang theo sắc bén. Trong bông có
      [​IMG]
      Chương 17: Giấy kết hôn

      Editor: VinJR

      "Tan họp." Môi mỏng Kiều Trác Phàm khẽ động, người trong phòng họp ngơ ngác nhìn nhau.

      Ngoại trừ bầu khí dọa ra thân mồ hôi lạnh vừa rồi ra, còn có cảm giác thể tin được. Dựa vào kinh nghiệm lúc trước, nhất định Kiều Trác Phàm bắt người làm sai ra, giết gà dọa khỉ. Nhưng hôm nay...

      "Còn nhìn cái gì nữa?" Kiều Trác Phàm thấy mọi người vẫn chưa rời , lại lên tiếng.

      Lần này, vốn mọi người có chút sững sờ ở tại chỗ, vội vàng thu dọn đồ đạc bước nhanh ra ngoài.

      Mà Tiếu Bảo Bối chậm rãi bước vào khi mọi người nối bước nhau ra khỏi.

      "A, khách quý." Nhìn Tiếu Bảo Bối chậm rãi bước vào, Kiều Trác Phàm mặn nhạt ném ra câu như vậy. Vẻ mặt bây giờ cách xa vạn dậm với vẻ mặt tươi cười khi mới vừa nghe được Tiếu Bảo Bối đến lúc nảy.

      "Kiều Trác Phàm, tôi tìm có chút việc." Tiếu Bảo Bối còn mặc đồng phục nhân viên, chắc mới từ công ty trực tiếp đến đây.

      Sau khi quan sát Tiếu Bảo Bối từ xuống dưới hồi, Kiều Trác Phàm cho ra kết luận: nhóc này thích hợp mặc đồng phục của nhân viên.

      Quá gầy, bộ đồng phục mặc người có cảm giác trống rỗng.

      " ." Từ sau khi vào, lời của đột nhiên ít .

      chỉ chuyên tâm nhìn , từ xuống dưới, từ trong ra ngoài.

      "Kiều Trác Phàm, tôi muốn hỏi mấy vấn đề lần trước, bây giờ còn hiệu lực ?" Tiếu Bảo Bối cảm thấy, giọng bây giờ của mình lớn hơn tiếng muỗi kêu được bao nhiêu, ngay cả bản thân cũng nghe lắm.

      Nhưng có thể xác định, Kiều Trác Phàm nghe được. Bởi vì, cười.

      phải miệng tạo ra đường cong, mà là đôi mắt. Ánh mắt của người đàn ông này, biết . Khi nhìn chằm chằm, trong mắt có cảm giác khẽ mỉm cười, dường như còn có ý tứ khác sâu hơn...

      "Lần trước tôi cái gì?" nhìn hồi lâu, đột nhiên hỏi.

      câu , làm Tiếu Bảo Bối đột nhiên giống như là nuốt phải ruồi, có cách nào câu kế tiếp.

      " quên rồi, xem như tôi chưa tới đây ." Tiếu Bảo Bối dám khẳng định, khuôn mặt nhắn của mình bây giờ chắc chắn đỏ tía rồi.

      Vốn nổi lên dũng khí tìm đến Kiều Trác Phàm mấy cái này vất vả. Bây giờ người đàn ông này còn ta quên mất, bây giờ làm sao có thể còn dũng khí để nhắc lại? mắc cỡ, cũng hận thể đào cái lổ để chui xuống.

      Mới vừa xong, liền cầm lấy túi sách định ra ngoài.

      Chỉ là, chưa được mấy bước, tay liền bị kéo lại.

      Đây hình như là lần thứ ba tiếp xúc tay với Kiều Trác Phàm, ấm áp khô ráo...

      "Cứ thích đùa như vậy sao?" kéo tay , trong giọng còn mang theo ý cười.

      Mấy lần tiếp xúc trước, Tiếu Bảo Bối cảm
      [​IMG]

      [​IMG]
      Chương 18: Hôn lễ người

      Hai câu của Tiếu Bảo Bối, lãnh lạnh nhạt đạm, mang theo vẻ tươi cười. Điều này làm Quý Xuyên vốn ngồi trước bàn ăn, sắc mặt cứng đờ. Nhất là hai chữ "Quý tổng" hờ hững kia, làm tay Quý Xuyên đặt đầu gối nắm lại thành quyền.

      Lúc trước, thích gọi Quý Xuyên Quý Xuyên ngừng. Khi đó, cố ý bắt ở công ty gọi là Quý tổng, nhưng Tiếu Bảo Bối chưa từng nghe lời . Nhưng hôm nay, cũng cần ra sức nhắc nhở, Tiếu Bảo Bối lại gọi như vậy.

      Chỉ là xưng hô như thế, làm lòng cảm thấy khó chịu. Loại tình cảm bị dồn nén đó, giống như sắp dâng trào ra.

      "Bảo Bối, làm sao vậy? Cãi nhau với Quý Xuyên sao?" Nhìn thấy bộ dạng này của con , cha Tiếu vội vàng đến khuyên can.

      Mắt thấy trận xung đột này sắp bùng phát, Quý Xuyên đột nhiên liền kéo Tiếu Bảo Bối ra ngoài.

      Cha Tiếu cũng là người từng trải, cũng theo xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Vốn Tiếu Bảo Bối vẫn ngoan ngoãn ở trước mặt cha tùy tiện để kéo tay mình, nhưng vừa ra khỏi cửa liền gạt tay ra.

      "Bảo Bối, đến chính là có chuyện muốn với em." Quý Xuyên nhìn cánh tay bị gạt qua bên, mày nhíu lại.

      Bảo Bối.

      gọi họ của sao?

      Trước kia, từng hy vọng Quý Xuyên có thể gọi tiếng như vậy cỡ nào?

      Khi đó, là vị hôn phu của , nhưng lại chưa từng gọi họ của .

      Bây giờ, trở thành chồng của người khác, lại xưng hô thân mật với như vậy.

      Nhưng hoàn cảnh còn như trước nữa, bây giờ xưng hô như thế, Tiếu Bảo Bối cảm thấy ngọt ngào chút nào, ngược lại chỉ có châm chọc.

      "Quý tổng, bây giờ là người đàn ông kết hôn, thời gian này nên ở bên cạnh vợ của . Cứ tùy tiện tìm người cũ của như vậy, thấy có chút thích hợp sao?" đưa lưng về phía , cho nên thấy được vẻ mặt của . Điều duy nhất có thể cảm giác được, chính là châm chọc trong lời của .

      "Bảo Bối, chỉ là lo lắng em..." Nghe vẫn chịu hủy bỏ hôn lễ, còn có phản ứng vừa rồi của Tiếu Đằng, trong lòng Quý Xuyên liền .

      Tiếu Bảo Bối vẫn chưa cho Tiếu Đằng biết chuyện của và Tiếu Huyên, nếu , dựa vào tính tình của Tiếu Đằng, sợ rằng bị đuổi ra khỏi cửa.

      "Lo lắng cho tôi?" giống như nghe được chuyện cười gì đó, đột nhiên nở nụ cười.

      Tiếng cười trong gió đêm, chẳng những chút vui sướng, ngược lại có chút đơn.

      Khi là vị hôn thê của , chưa từng quan tâm như vậy.

      Ngược lại sau khi lãnh giấy hôn thú với người khác lại quan tâm ?

      Điều này chẳng lẽ còn phải là chuyện cười hay sao?

      "Bảo Bối, biết tại em rất khó mở miệng với bác trai, hôn lễ này..." nhìn hai vai run

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      [​IMG]
      Chương 19: Đêm độc thân cuối cùng
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Đủ rồi! Dù thế nào nữa, ấy cũng là em của em!” Lúc Quý Xuyên mở miệng, giọng rất lạnh lùng. Lạnh tới mức hề có chút cảm xúc nào.

      Quý Xuyên như vậy, Tiếu Huyên cảm thấy vô cùng xa lạ. Theo cảm giác của ta, giờ phút này dường như Quý Xuyên ở cách rất xa.

      “Xuyên, làm sao vậy?” Vì sao khi nhắc tới Tiếu Bảo Bối có khả năng tuỳ tiện kéo người qua đường vào kết hôn, lại tức giận như vậy?

      Tiếu Huyên ngốc!

      Điều này chứng minh, Tiếu Bảo Bối ở trong lòng của Quý Xuyên, phải là có cũng được mà có cũng được!

      “Chẳng qua là em chỉ muốn có chuyện ngoài ý muốn.” Cho dù giờ phút này ta tức giận vì Quý Xuyên để ý tới Tiếu Bảo Bối, nhưng mà giọng của vẫn mang theo ý cười.”

      Đây chính là ưu điểm của Tiếu Huyên.

      Làm vợ, người như vậy khẳng định luôn lấy đại cục làm trọng.

      Cho tới nay, Quý Xuyên cũng hiểu rất .

      Nhưng mà hôm nay, dù thế nào nữa, ta nghe thấy giọng của Tiếu Huyên cảm thấy rất chói tai.

      “Dù thế nào nữa, em cũng thể ấy nhường hôn lễ lại cho chúng ta được!” Quý Xuyên cũng ngốc. Căn cứ theo lời ngày đó của Tiếu Bảo Bối, ta cũng đoán ra được khoảng thời gian này Tiếu Huyên làm những gì.

      “Chuyện này phải là vì em suy nghĩ thay cho Bảo Bối hay sao? Em ấy huỷ bỏ hôn lễ, ngày mai ấy biết tìm chú rể ở đâu ra? Nếu như tổ chức hôn lễ mà mãi thấy chú rể xuất , đến lúc đó khẳng định là Tiếu Thị trở thành trò cười của thiên hạ!”

      Người phụ nữ này rất dễ nghe. luôn ra vẻ lo lắng cho người khác.

      Trước kia Quý Xuyên cũng cảm thấy như vậy.

      Nhưng hôm nay, biết vì sao, ta có cảm giác lời của có chút giả dối.

      “Được rồi, cho dù có bị chê cười hay , chuyện này cũng phải là chuyện hay em có thể quyết định được!” Lúc này đây, chỉ có giọng của Quý Xuyên thay đổi, mà ngay cả sắc mặt của ta cũng thay đổi.

      bộ dạng giống như khởi binh hỏi tội, giống như là ta làm chuyện gì đó trời đất thể dung thứ được vậy.

      Nhưng mà Quý Xuyên, đừng có ra vẻ, chuyện phản bội Tiếu Bảo Bối, là người đầu tiên khởi xướng!

      biết là chuyện này hoặc em đều có quyền quyết định, vậy mời hãy thu lại bộ dạng quan tâm đối với Bảo Bối ! Bây giờ làm như vậy là cho ai xem?” Bỗng nhiên, Tiếu Huyên cũng thay đổi sắc mặt.

      Bộ dạng rút đao chỉ vào nhau, hề giống với trước kia
      [​IMG]
      Chương 20: Ghế trống của chú rể, có người đảm nhiệm

      Editor: VinJR

      Ngày này, trong công viên tiêu tốn hơn bốn trăm triệu để xây dựng của tập đoàn quốc tế SH, lượng người vào tăng ngớt.

      Người đông phải bởi vì là ngày nghỉ, mà là hôm nay ở tại công viên này, hôn lễ xa hoa sắp cử hành.

      Mọi người đến đây, tất cả đều là khách tham gia hôn lễ.

      mặt của mỗi người đều tràn đầy tươi cười đến chúc phúc.

      mặt Tiếu Huyên, dường như là nụ cười rạng rỡ. Nhưng trong lòng ta, cũng nhàng như nụ cười mặt.

      ta biết Tiếu Đằng rất cưng chiều Tiếu Bảo Bối, hận thể mang toàn bộ thế giới dâng lên trước mặt Tiếu Bảo Bối. Trước khi tham gia hôn lễ, ta cũng từng nghĩ hôn lễ này rất xa hoa. Nhưng Tiếu Huyên nghĩ tới Tiếu Đằng vậy mà có thể bao toàn bộ công viên của tập đoàn quốc tế SH vì muốn Tiếu Bảo Bối vui vẻ gả ra ngoài.

      Hai năm qua, hoàn cảnh của tập đoàn Tiếu thị cũng tốt như vậy. Muốn bao toàn bộ công viên để tổ chức hôn lễ, sợ là phải dùng cả lợi nhuận năm của công ty. Hơn nữa, tập đoàn quốc tế SH này vốn là tập đoàn kinh tế lớn nhất nước, bọn họ cũng thiếu chút tiền này. Muốn thuyết phục tổng giám đốc của bọn họ đồng ý cho thuê công viên này, chắc chắn cũng phải hao phí tâm tư rất nhiều.

      Đây cũng chính là điều mà Tiếu Huyên đố kỵ nhất.

      hôn lễ trang trọng như trong truyện cổ tích như vậy, đương nhiên Tiếu Huyên cũng hy vọng có được. Chỉ tiếc, nhà bọn họ chỉ xem như là cổ đông lớn của Tiếu thị. Hơn nữa, đoán chừng cha mẹ ta cũng đồng ý dồn hết tất cả tài sản cả đời mình kiếm được để cử hành hôn lễ như vậy.

      Chỉ có điều vừa nghĩ tới, hôn lễ của Tiếu Bảo Bối có chú rể, đố kỵ trong lòng Tiếu Huyên mới chậm rãi diệu xuống.

      Lúc này, Tiếu Bảo Bối ở trong phòng nghỉ, mặc chiếc áo cưới mà hai tháng trước và Quý Xuyên cùng nhau đặt làm theo cầu vô cùng khó chịu.

      Chiếc áo cưới này được làm theo số đo của , theo lý thuyết vô cùng thích hợp mới đúng. Nhưng trong khoảng thời gian này bởi vì xuống tinh thần, gầy hơn rất nhiều. Ngay cả chiếc áo cưới này, mặc vào cũng có chút rộng. Đặc biệt là phần thiết kế ở ngực, Tiếu Bảo Bối lo lắng lễ phục này có thể rớt xuống hay ?

      Mà trước mắt, Tiếu Bảo Bối càng thêm lo lắng là, chờ cả buổi, cũng nhìn thấy Kiều Trác Phàm.

      phải ta tới chứ?

      "Tiếu Bảo Bối, Kiều thiếu cho tôi đưa lễ phục tới." Khi Tiếu Bảo Bối trốn ở cửa phòng nghỉ lặng lẽ tìm kiếm hình bóng của Kiều Trác Phàm bên trong đám người ngoài kia, xinh đẹp mà từng gặp trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm xuất ở trước mặt .
      [​IMG]
      Chương 21: Gả cho người chồng như ý
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Bảo Bối…” Quý Xuyên có chút tiếp nhận được ở trước mắt.

      giây này, sắc mặt của Quý Xuyên tái nhợt nhìn rất đáng sợ.

      Hai tay của ta đặt ở hai bên đùi, dần dần nắm chặt lại. Cho tới khi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, vang lên những tiếng kêu nho .

      Có lẽ, ta ngờ được người con ta tiện tay vứt bỏ, lại có thể trong thời gian ngắn tìm được chú rể thay thế.

      Mà đúng ngay lúc này, giọng mang theo quyến rũ của Tiếu Huyên truyền tới: “Bảo Bối…”

      Giọng này, cả hai người ở trong phòng đều nghe thấy.

      Nhưng mà, có ai nhúc nhích.

      Tiếu Bảo Bối cảm thấy, là bọn họ đuối lý chứ phải bản thân mình. Bọn họ phản bội , bây giờ còn có thể mặt dày vác mặt tới tham gia hôn lễ, vậy tại sao lại phải sợ?

      Hơn nữa, phải là Tiếu Bảo Bối nhìn ra, thực ra hai người kia mang danh nghĩa tới tham dự hôn lễ, nhưng thực tế mà muốn tới để chê cười .

      Bọn họ muốn xem trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, tìm đâu ra được chú rể!

      Đột nhiên, trong đầu của Tiếu Bảo Bối thoáng lên cảnh tượng trong quán cà phê hôm đó, hai người Quý Xuyên và Tiếu Huyên nịnh hót Kiều Trác Phàm như thế nào. giây này, trong đầu của Tiếu Bảo Bối bắt đầu xuất suy nghĩ tà ác.

      biết hai người này biết Kiều Trác Phàm là chú rể của ngày hôm nay, có vẻ mặt như thế nào?

      ra, nhìn thấy bộ dạng vô cùng thân thiết của chồng chưa cưới và người phụ nữ khác, tâm tình của Tiếu Bảo Bối thực được tốt lắm. Dù sao , những năm tháng qua, tình cảm của đối với người đàn ông này là tình.

      Cũng biết vì sao, tất cả những đau buồn này đều bị suy nghĩ tà ác kia ở trong đầu mình lấn át hết…

      "Bảo bối!" Lúc Tiếu Huyên vào, nhìn thấy Quý Xuyên và Tiếu Bảo Bối đối diện với nhau nhưng ai gì. Trong lúc nhất thời, nụ cười mà ta nỗ lực duy trì có chút nhạt .

      Nhưng mà Tiếu Huyên chính là Tiếu Huyên.

      Chỉ thiếu kiên nhẫn trong thời gian ngắn ngủi, ta lại thể ra khuôn mặt tươi cười: “Quý Xuyên, ra ở đây, báo hại em tìm nãy giờ!”

      ta uốn éo cái, sau đó tới trước mặt của Quý Xuyên, khoác tay vào khuỷu tay của Quý Xuyên, sắm vai đôi nhau vô cùng thắm thiết, nhưng mà là muốn nhắn nhủ tới Tiếu Bảo Bối, người đàn ông này là của Tiếu Huyên!

      Mà Tiếu Bảo Bối cũng nhìn thấu ý đồ của này: “Chị họ, rể họ bắt mắt như vậy, chị cũng nên trông chừng cho kỹ vào! Nếu lỡ như ngày nào đó nhìn thấy nữa, đến lúc đó chị lại hoảng hốt!” phải như vậy sao? Đính hôn xong lại có thể tuỳ tiện kéo người khác đăng ký kết hôn, người đàn ông như vậy lấy gì để cam đoan ta có thể toàn tâm toàn ý với chị cả đời?

      Nụ cười ngụ ý của , thể nghi ngờ là kích thích cho hai người có mặt ở đây.

      Ba chữ “ rể họ” kia, khiến cho gương mặt của Quý Xuyên giống như ăn phải phân, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa cứng ngắc.

      Còn Tiếu Huyên, nghe thấy câu này của Tiếu Bảo Bối, trong mắt của ta tràn đầy tức giận. Bởi vì theo ý của ta, ý tốt nhắc nhở của Tiếu Bảo Bối, lại giống như là mùi thuốc súng.
      Nhưng mà ta là Tiếu Huyên, cho dù ta có tức giận

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      [​IMG]
      Chương 22: Chú rể của tôi, Kiều Trác Phàm

      Editor: VinJR

      Theo tầm mắt của Kiều Trác Phàm, Tiếu Đằng liền thấy được Quý Xuyên đứng ở trong góc.

      Vốn chú rể hôm nay nên là , giờ phút này lại mặc đồ tây bình thường như làm.

      Mắt của Tiếu Đằng cuối cùng ngừng ở cánh tay của phụ nữ vòng qua khuỷu tay của Quý Xuyên, giờ phút này Tiếu Huyên tựa đầu vai của Quý Xuyên cười duyên.

      Giây phút kia, dường như ông cũng hiểu ra gì đó rồi.

      "Cha vợ, có phải lúc này nên chú ý nhiều đến người khác hay ?" Kiều Trác Phàm tựa vào chiếc Hummer màu bạc, cười lễ phép.

      Xung quanh có rất nhiều tân khách đến tham gia hôn lễ, cũng nhịn được nảy sinh hâm mộ với , lại có ai dám tiến lên bắt chuyện.

      Đây là Kiều Trác Phàm. cần cố ý làm dáng, lại có thể ngồi tít cao. Ưu việt từ trong xương tủy, làm người khác thể bắc chước.

      "Kiều thiếu..." Lúc nhìn thấy Quý Xuyên, Tiếu Đằng liền nổi giận. Ngọn lửa bùng cháy, trong nháy mắt bị Kiều Trác Phàm dập tắt.

      "Đến xem dâu chút." để ý đến nét mặt giận dữ của ông, Kiều Trác Phàm ôm lấy đầu vai ông, dáng người cao lớn dẫn Tiếu Đằng đến chỗ của Tiếu Bảo Bối. Động tác của nhanh chậm, mang theo phần ưu nhã.

      Cho đến giờ phút này, Tiếu Huyên và Quý Xuyên cũng vẫn chưa phục hồi tinh thần từ trong đội ngũ đón dâu hơn trăm chiếc siêu xe kia.

      "Làm sao có thể."

      "Quý Xuyên, có phải em nhìn lầm hay ? Người lúc nảy, phải là Kiều Trác Phàm phải ?" Tiếu Huyên kéo Quý Xuyên, muốn xác nhận cái gì đó. Lại nghĩ rằng Quý Xuyên lại giận dữ, đẩy ta ra...

      Lúc này Quý Xuyên trừng mắt nhìn Tiếu Đằng và Kiều Trác Phàm rời , đáy mắt có chút hoảng loạn.

      - - Tuyến phân cách - -

      "Bảo Bối, con quá làm càn rồi." Bên trong phòng nghỉ, truyền ra tiếng rống giận dữ của Tiếu Đằng."Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao con có thể với cha?"

      Quý Xuyên tuyên bố đính hôn với con ông, vậy mà còn đăng ký kết hôn với Tiếu Huyên?

      Tiếu Đằng vẫn có cách nào tưởng tượng nổi, trong khoảng thời gian này con nhóc này làm sao có thể mình vượt qua như vậy?

      "Cha..." Đây là lần đầu tiên Tiếu Bảo Bối nhìn thấy bộ dáng tức giận của cha, trong lúc nhất thời cũng biết nên phản ứng như thế nào. nhìn về phía Kiều Trác Phàm, tìm kiếm trợ giúp.

      Nhưng người đàn ông kia, từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt thong dong. Đuôi lông mày còn mang theo vẻ như cười như , giống như người ngoài cuộc.

      Tiếu Bảo Bối giận trừng vài lần, có phản ứng, chỉ có thể tiếp tục cúi gằm đầu chờ bị giáo huấn.

      "Vậy con và Kiều thiếu sao? Đây là thế nào?"

      Bên cạnh, lửa giận của Tiếu Đằng vẫn lan tràn.

      Lúc này Kiều Trác Phàm bị điểm đến tên, mới có phản ứng.

      "Bảo Bối, em ra ngoài chút. Tôi có chút việc muốn với cha em." Kiều Trác Phàm đột nhiên xoa đầu , đáy mắt chứa đầy cưng chiều.

      "Có chuyện gì mà thể trước mặt tôi vậy?" Tiếu Bảo Bối đột nhiên phát , chính mình có chút nhìn thấu người đàn ông này.

      "Nghe lời , chỉ ra ngoài chút thôi." Kiều Trác Phàm áp sát vào vài cm, mùi hương bạc hà nhàn nhạt người tràn ngập toàn bộ thế giới của .

      Dường như Tiếu Đằng cũng nhìn ra được Kiều Trác Phàm có lời gì đó muốn với ông. Sau khi sững sờ chốc lát, Tiếu Đằng cũng lên tiếng: "Bảo Bối, con ra ngoài chút ."

      "Vậy... Được rồi." Ngay cả cha cũng như vậy, Tiếu Bảo Bối cũng chỉ có thể nhấc làn váy lên rời .

      Lúc Tiếu Bảo Bối xoay người, lại bỏ xót ánh mắt của người đàn ông ở sau lưng. Ánh mắt của cứ dính sát theo , muốn tách rời, có cảm giác như hồn phách đều đấm chìm trong đó.

      Nhưng khi Tiếu Bảo Bối quay đầu lại, người nọ lại đột nhiên cúi đầu. Che dấu tất cả tham luyến sâu trong mắt.

      Mà Tiếu Đằng lại trong lúc lơ đãng phát tầm mắt này. khắc kia, trong đồng tử của ông chứa khiếp sợ, cũng có kinh ngạc...

      "Bảo bối, sao lại thế này?" Tiếu Huyên và Quý Xuyên tới khi Tiếu Bảo Bối bị đuổi ra khỏi phòng nghỉ.

      Tiếu Huyên vẫn bình thường như trước, thân mật gọi là "Bảo Bối". Thế nhưng đôi mắt mị chút vui vẻ.

      "Giống như những gì các người nhìn thấy ..." Ánh mắt Tiếu Bảo Bối rơi vào cánh tay ta đặt khuỷu tay của Quý Xuyên.

      Mặc dù bên ngoài làm bộ
      [​IMG]
      Chương 23: Bây giờ là gì cả
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Đối mặt với tình hình như vậy, Tiếu Bảo Bối cụp mắt xuống, có chút ngây ngẩn mất hồn. Mà những người kia, cũng vì tiếng tát tay giòn giã vang lên, mà sững sờ ngay tại chỗ.

      Chỉ có Kiều Trác Phàm, vào thời khắc này lạnh nhạt và thong thả gạt tay của Tiếu Huyên.

      biết là lực tay của Kiều Trác Phàm hơi lớn, hay là do hôm nay Tiếu Huyên muốn được chú ý, mang chiếc giày cao gót rất cao, bị Kiều Trác Phàm tát cái như vậy, cả người ta suýt chút nữa mất thăng bằng, lùi lại phía sau mấy bước.

      Đợi ta giữ thăng bằng lại, bàn tay che gò má của mình cũng buông lỏng ra.

      khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, lên dấu đỏ của năm ngón tay.

      Lại nhìn thấy ta oán hận nhìn chằm chằm Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối cũng đoán ra đại khái, mới vừa rồi Tiếu Huyên muốn đánh , lại bị Kiều Trác Phàm ngăn lại, hơn nữa còn đáp lại cái đẹp mắt!

      Bỗng nhiên, Tiếu Bảo Bối hiểu được dụng ý của Kiều Trác Phàm.

      thông minh như vậy, khẳng định sớm biết chú rể như , chẳng qua là hôm nay được người ta kéo tới cho đủ người. Nhưng cần gì phải phí tâm tư như vậy, vừa chuẩn bị lễ phục, lại còn bảo vệ nữa…

      Nhưng mà trước mặt, còn có chuyện khác càng khiến cho Tiếu Bảo Bối tò mò hơn.

      Trước mặt nhiều người như vậy mà Kiều Trác Phàm lại đánh Tiếu Huyên, chuyện này nếu như bị đồn ra ngoài chắc là rất khó nghe?

      Chậc chậc, người này ra tay được! Cũng có thể khiến cho Tiếu Huyên ba tầng trong ba tầng ngoài ra được khuôn mặt khác!

      Trường hợp như vậy, ngược lại Tiếu Bảo Bối muốn xem Kiều Trác Phàm xử lý như thế nào cho ổn thoả! Diên dàn lễ quy đôn.

      “Ôi chao, mới vừa rồi nhìn thấy mặt của có muỗi, tôi muốn đuổi nó giúp , ngờ lực tay hơi quá chút…”

      Trước mặt nhiều người như vậy, Kiều Trác Phàm chỉ khẽ nhìn lướt qua nốt ruồi chu sa của Tiếu Huyên, sau đó sửa sang lại bộ đồ tuxedo màu trắng của mình.

      Lúc này, bày ra tư thế tinh tế và ngạo mạn từ trong xương cốt, động tác cũng khiến cho người khác cảm thấy thể trèo cao.

      Đánh Tiếu Huyên, ngay cả câu áy náy cũng có, giống như đó là chuyện đương nhiên.

      Những người ở đây, cũng ai dám tiến lên câu phải như vậy.

      Ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu vào người của . thân áo bành tô trắng, khiến cho giống như tia sáng thu hút mọi ánh nhìn.

      giây này, Tiếu Bảo Bối chợt hiểu ra cái gì gọi là khí thế của người có địa vị cao. Cho dù chuyện với bạn, cũng giống như là ra lệnh cho bạn vậy, khiến cho bạn thể phục tùng .

      Mà Kiều Trác Phàm, chính là người như vậy.

      Tự dưng Tiếu Huyên bị ăn bạt tai, cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Nhưng ngại đối phương là Kiều Trác Phàm, là đối tượng sâu lường được, ta chỉ có thể ngậm miệng lại giống như ăn hoàng liên. Hai tay thả ở hai bên nắm chặt lại thành quyền, giống như thể
      [​IMG]
      Chương 24: Nội chiến

      Editor: VinJR

      "Em muốn hỏi rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy ? Rối rắm như bây giờ, là vì Tiếu Bảo Bối sao?" Tiếu Huyên có thể sắm vai người phụ nữ thông minh tài trí, cũng là vì trong lòng người đàn ông này có ta.

      Nhưng còn bây giờ sao?

      nhìn thấu được tâm tư của Quý Xuyên, thấy được mông lung kiên định.

      Điều này làm lòng tự trọng của Tiếu Huyên bị đả kích lớn đồng thời cũng làm cho ta sợ hãi.

      Từ khi ở bên Quý Xuyên, phó thác cả đời mình cho , cột mình và vào cùng chiến tuyến.

      Nếu bây giờ đột nhiên Quý Xuyên thay đổi, vậy tất cả việc làm của đều đổ sông đổ biển sao?

      Đây là chuyện Tiếu Huyên tuyệt đối cho phép.

      "..." Thấy Tiếu Huyên rống giận, Quý Xuyên sững sờ.

      cho là mình che dấu vô cùng tốt, ai ngờ vẫn bị người khác nhìn thấu.

      khắc kia, nét bi thương giống như đột nhiên càn quét Quý Xuyên, làm trở nên có chút chán chường.

      "Quý Xuyên, em cho phép có suy nghĩ khác về ấy, là của em."

      Phụ nữ, kỳ đều ngu ngốc như nhau.

      Có khi, chỉ câu hứa đơn giản như vậy. Cho dù là lời dối, cũng tin.

      Tiếu Huyên cũng là phụ nữ, cho nên ta cũng thoát khỏi được bệnh chung của phụ nữ.

      ta lúc này, vẫn đưa tay quấn ở người Quý Xuyên, giống như hy vọng thông qua những thứ này có thể lấy được an ủi từ ta.

      Nhưng ta dây dưa như vậy, càng làm người đàn ông cáu kỉnh.

      giữ cổ tay ta lại: "Tiếu Huyên, bây giờ đừng đến phiền ."

      Tiếu Huyên bị kéo cổ tay, muốn tránh thoát. Nhưng sức lực của phụ nữ, làm so có thể là đối thủ của đàn ông?

      Quá ràng, liền thua.

      "Đau." ta vung cánh tay, hy vọng tay người đàn ông này buông ra. Nhưng vẫn gắt gao nắm lấy cổ tay ta, giống như thông qua việc này để phát tiết cái gì đó.

      "Quý Xuyên, làm em đau... Mau buông ra." Tiếu Huyên dùng cả tay lẫn chân, nhưng vẫn có cách nào thoát ra.

      Khi bản thân ta cũng có chút tuyệt vọng, ta nghe được tràng tiếng vỗ tay.

      "A, ở đây có chuyện gì vậy?" Giọng kia của người đàn ông, giống như luôn mang theo chút vui vẻ.

      Bọn họ nhìn đến gương mặt của người đó, cũng chính là mang theo nét cười như vậy. Khóe miệng của cười như tranh vẽ, ánh mắt hình như cũng dịu dàng. Nhưng Quý Xuyên và Tiếu Huyên đều nhìn thấy được
      [​IMG]
      Chương 25: Thế giới hai người!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      "Kiều Trác Phàm..." Mãi cho tới khi hôn lễ kết thúc, khách khứa bắt đầu ra về, lúc phòng nghỉ chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiếu Bảo Bối mới mở miệng.

      “Ừ!” tiếng, rất khẽ. Có lẽ là do uống rượu, cho nên giờ phút này nhìn lười biếng hơn bình thường. Đôi mắt của cũng vậy, như được che bởi tầng sương mù.

      Giống như ở trong rừng cây rậm rạp đầy sương mù, nhìn thấy nhưng sờ thấy được, đẹp tới mức cả người và thần đều căm phẫn, nhưng mà có cách nào tới gần được.

      "Tiếu Bảo Bối, em cảm thấy tôi quá đáng sao?” Giờ phút này, Kiều Trác Phàm đứng ở bên cạnh .

      Người nào đó chớp mắt, Tiếu Bảo Bối như nhìn thấy chút mỉa mai trong ánh mắt tràn đầy sương mù kia.

      phải đối với , mà là đối với chính

      , giờ phút này Kiều Trác Phàm cho cảm giác vô cùng sâu sắc.

      “Nếu như em cảm thấy lời của tôi quá đáng, tôi kêu kiệu tám người khiêng tới mời Quý tiên sinh trở về, được ?” biết có phải do nguyên nhân uống rượu hay , nhưng Kiều Trác Phàm thể giống như .

      tuỳ tiện kéo lỏng caravat, rồi vứt xuống dưới đất. Tiếng hét của , to như tiếng sấm.

      ngạo mạn của , vô lễ của , giờ phút này ra ràng sót chút nào.

      Nhưng Tiếu Bảo Bối nhìn thấy Kiều Trác Phàm như vậy, nhìn cao ngạo của có chút hèn mọn…

      Điều này khiến cho nhìn thấy bản thân mình vào tháng trước.

      Biết Quý Xuyên chưa bao giờ để ý tới mình, nhưng mà vẫn cố gắng nhẫn nại, cố gắng lừa dối bản thân mình.

      Trái tim lần lượt bị ta làm cho tan nát, vỡ vụn, nhưng mà lúc nhớ tới ta, vẫn miễn cưỡng bản thân nở ra nụ cười…

      lần nữa nhớ lại, mới phát ra bản thân mình lúc đó hèn mọn và đáng thương như vậy.
      Nhân
      [​IMG]
      Chương 26: Tình nhân giả

      Editor: VinJR

      Vào đêm, gió đêm hơi lạnh.

      Màn đêm như vậy, có người phụ nữ tựa bên cửa sổ, chỉ mặc bộ đồ ngủ đai đeo.

      Chất vải từ tơ lụa, làm thần thái uyển chuyển của ta càng thêm mê người.

      Khi gió đêm đột ngột thổi tới, thổi bay làn váy người ta, đường nét mê người từ xương quai xanh trở xuống thêu đốt tâm trí người nhìn.

      Bên cạnh, còn có chiếc ly đế dài, bên trong chứa chất lỏng màu đỏ rực.

      Sau khi người đàn ông vào cửa, liền nhìn thấy người phụ nữ đứng bên cửa sổ thưởng thức rượu đỏ.

      Nếu là trước kia, nhìn thấy màn như vậy, nhất định Quý Xuyên vui vẻ. Rượu, người phụ nữ quyến rũ, là người đàn ông bình thường đều thích.

      Nhưng khi nhìn đến gương mặt của Tiếu Huyên, vốn cơ thể của Quý Xuyên có chút phản ứng cũng biến mất.

      "Xuyên, về rồi. uống rượu sao, toàn thân đều là mùi rượu..." Lúc này, người phụ nữ giống như mới phát trở về, chậm rãi bước đến chỗ .

      " nên uống quá nhiều, em đau lòng." mặt ta, là vẻ mặt vui vẻ. Nhất là đôi mắt kia mang theo vài phần dễ thương, càng làm cho người ta cảm thấy vì suy nghĩ cho sức khỏe của .

      Nhưng Quý Xuyên ngốc, hôm nay ở hôn lễ chuyện nên thấy hay nên thấy cũng thấy được. Vì lẽ như vậy, Tiếu Huyên còn có thể giống như trước đây hề lo lắng gì mà sao?

      " nghỉ ngơi chút , em pha cho ly nước mật ong." Khi câu này, có chút khác thường, ******************* nhận lấy âu phục tay Quý Xuyên, tay còn lại vòng qua khuỷu tay . Thân mật như vậy, giống như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Bị mang đến sofa, Quý Xuyên cũng lên tiếng, chỉ sững sờ
      [​IMG]

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 27: Bị người cũ đòi nợ?
      Editor: Táo đỏ phố núi

      nụ hôn này, Kiều Trác Phàm cũng xâm nhập.

      Chỉ lát sau, buông môi của Tiếu Bảo Bối ra, hơn nữa cũng thả lỏng tay của ra.

      Đôi mỏng mím lại, vui vẻ lan ra. Trong đôi mắt đen, dưới nắng ấm nhìn vô cùng đẹp đẽ.

      Còn Tiếu Bảo Bối lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.

      "... Tôi..." che môi của mình, khuôn mặt đỏ bừng lên.

      Mặc dù cũng từng làm việc này với vị hôn phu của mình là Quý Xuyên rồi, nhưng người đàn ông kia căn bản coi là phụ nữ. Duy nhất có lần tiếp xúc thân mật, chính là lần Quý Xuyên uống rượu say, ngủ thiếp trong phòng làm việc, len lén hôn nụ hôn theo rung động của tâm hồn thiếu nữ lên mặt của ta.

      Nhưng bây giờ, Kiều Trác Phàm lại trực tiếp hôn lên môi của , trong lúc nhất thời thể tiêu hoá được.

      "Đây coi như là bài học dành cho em. Sau này nếu dám gọi là "Tình nhân", em chỉ có hai lựa chọn!"

      biết có phải do thành công trộm được môi thơm hay , tâm tình của Kiều Trác Phàm tệ. Nụ cười mặt của , hề giảm .
      Giờ phút này, tự tay vuốt ve cánh môi của Tiếu Bảo Bối, ban tay mớn trớn. Giống như là cố gắng, ghi nhớ hình dáng đôi môi của .

      Tay của , giống như có ma pháp.

      Chạm vào môi của Tiếu Bảo Bối, khiến cho tất cả mọi suy nghĩ của như dừng lại, chỉ ngây ngốc thuận theo kịch bản đặt ra mà diễn: "Lựa chọn gì?"

      “Sau này, nếu như em dám dùng hai chữ “Tình nhân” người của , ăn em!” Mặc dù cười, nhưng lúc chuyện cả người đều tản ra hơi thở ấm áp nhưng khiến cho người ta sợ hãi. Lời giống như du côn của , khiến cho Tiếu Bảo Bối chấn động.

      “Chơi xấu quá ! Chẳng lẽ còn lựa chọn nào khác à?” gần sát trong gang tấc khiến cho Tiếu Bảo Bối cảm giác nếu như mình bậy lời nào với , vậy nhai cả xương cốt của vào trong bụng! thực tế, theo như lời đồn Kiều Trác Phàm chính là người như vậy.

      “Có!” Đôi mắt đen như mực của thâm trầm, nhưng lại mang theo cảm giác nuông chiều sâu sắc. “Em còn có lựa chọn là ăn !”

      Lời này vừa ra, Tiếu Bảo Bối sững sờ.

      Hai cái này, có cái gì khác nhau sao?

      Mấu chốt là, chút cũng hề nghĩ ra vì sao Kiều Trác Phàm duy trì tình trạng đóng giả người nhau như vậy?

      Nếu như Kiều Trác Phàm để ý đến , chỉ cần xoay người rời , ngay cả cái phất tay cũng để lại, chứ phải đem thân phận người phát huy nhuần nhuyễn như vậy!

      - - Đường phân cách - -

      Ban đêm, những ngọn đèn đường trong thành phố lần lượt sáng lên.

      Cuộc sống về đêm, xa hoa và lãng phí khiến cho người ta khống chế được ma lực của nó.

      Trong chốn xa hoa truỵ lạc, lại mang theo hương vị ẩm ướt và đen tối.

      Trong quán bar với ánh
      [​IMG]

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 28: đẹp, đừng giả bộ làm người ta chán ghét.

      Editor: VinJR

      Nhưng ánh mắt Kiều Trác Phàm chỉ là lạnh lùng quét qua, có ý muốn nhìn lâu.

      Điều này làm Tiếu Huyên cực kỳ thích. có khuôn mặt xinh đẹp, cùng vóc người mà tên đàn ông nào cũng mơ ước, cơ bản nếu nảy sinh đến trường hợp kia, đều được mấy người đàn ông nâng niu như công chúa.

      Nhất là khi đứng chung với Tiếu Bảo Bối, cảm giác ưu việt của Tiếu Huyên càng thêm ràng. Bởi vì so với Tiếu Bảo Bối canh suông mì sợi, dáng người khác gì học sinh tiểu học, đàn ông càng thích người phụ nữ quyến rũ đa tình như ta.

      Chỉ tiếc, Kiều Trác Phàm này cũng giống với những người bình thường.

      Nhìn ánh mắt của đàng nhìn nơi khác, Tiếu Huyên lặng lẽ quan sát .

      Mũi rất đẹp, nhìn qua còn đẹp hơn là diễn viên Hàn Quốc. Chỉ là, điểm hấp dẫn nhất của người đàn ông này chính là khí chất phi phàm của .

      "Khuynh, đây là..." Khi Tiếu Huyên lặng lẽ quan sát người tướng mạo của , dường như có người hết sức cảm thấy hứng thú với ta.

      " ra, tôi cũng biết." Người đàn ông đẹp trai đứng ở bên cạnh ta mở miệng. Hiển nhiên, cậu ta chính là người được bọn họ nhắc tên.

      Chỉ là, người đàn ông này bạc tình hơn lúc dẫn ta đến đây vài phần.

      Dưới ánh sáng lờ mờ, Tiếu Huyên có thể nhìn thấy môi mỏng của cậu ta nhàng giương lên, nhưng đáy mắt chút vui vẻ.

      Đột nhiên, có chút hoài nghi mục đích người đàn ông này dẫn mình đến nơi đây.

      "Nếu biết, vậy cho tôi mượn chơi chút." Trong phòng riêng, có người ồn ào.

      lát sau, bầu khí liền nồng nhiệt.

      Những công tử ca kia, có huýt gió, có vỗ tay, rất náo nhiệt.

      "Cứ tự nhiên..." Người đàn ông dẫn ta đến đây chỉ đẩy tay, liền đẩy ta vào trong ngực người đàn ông khác.

      Khóe miệng cậu ta mang theo cười khẽ, thần thái còn có chút dịu dàng mờ ảo.

      Người đàn ông như vậy, làm Tiếu Huyên cũng có chút hoài nghi, có phải ai trong mắt ta cũng đều là đồ chơi hay .

      Nhưng động tác của người đàn ông ôm gia tăng lực độ, Tiếu Huyên bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Tên đàn ông này là playboy điển hình. Sờ soạng lên làn da của , bây giờ còn tùy ý xâm lấn phía dưới làn váy.

      "Đừng như vậy, cầu xin ." Tiếu Huyên bắt đầu sợ.

      "Mỹ nữ, đừng giả bộ. Giả bộ, cho người ta chán ghét." Người đàn ông phía sau cất lời khinh bạc. Lực tay của rất lớn, ******************* tay liền dễ dàng trói hai tay Tiếu Huyên lại, còn tay tùy ý chạy ở người ta.

      Cảm giác kia, làm thân thể Tiếu Huyên có chút sung sướng, nhưng đồng thời lại làm ta sợ hãi.

      ta biết, nếu như ngăn cản người đàn ông này lại, vô cùng có khả năng bị bọn họ làm bẩn ở chỗ này.

      "Kiều Trác Phàm, cứu tôi."

      Trong tuyệt vọng, Tiếu Huyên chỉ có thể cầu trợ giúp của người quen duy nhất tại đây.

      " quen Kiều thiếu?" Người đàn ông sau lưng, tựa hồ kiêng kỵ Kiều Trác Phàm. Nghe được tên , lực tay ta thu lại vài phần. Điều này cũng làm cho Tiếu Huyên ý thức được, bản thân tìm đúng tử huyệt.

      "Ơ, đây là ai? Tôi nhìn làm sao lại cảm thấy quen lắm?" Kiều Trác Phàm vẫn ngồi yên trong góc, hai chân bắt chéo, xem ra hết sức buông lỏng. Khóe miệng của mang nét cười, trông
      [​IMG]
      Chương 29: phục ngủ cùng tôi!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      ngủ rất sâu, khoé miệng có chút nước trong suốt. Hai cánh mũi nhắn, cũng khẽ phập phồng, nhìn vô cùng đáng .

      Kiều Trác Phàm nhịn được, vươn ngón trỏ ra chọc chọc vào cái mũi của .

      Bị như vậy, khiến cho người phụ nữ nào đó ngáy o o, tự nhiên mở mắt ra.

      Điều này khiến cho Kiều Trác Phàm định chọc mũi của thêm chút nữa nhất thời cứng ngắc người lại.

      giây này, bạn có thể nhìn thấy các xương đốt tay của , bởi vì dùng quá nhiều sức cho nên nó trở nên trắng bệch. Đầu ngón tay, cũng rơi run run. Tất cả những điều này, khó để nhìn ra kìm nén loại tình cảm nào đó cho nó lan tràn ra.

      Cũng lâu như vậy rồi, bây giờ chỉ còn lại vấn đề thời gian thôi.

      Vì sao cảm giác ở trong lòng của , gần đây càng lúc càng khó kiềm chế?

      Còn Tiếu Bảo Bối mở đôi mắt ra giống như nhìn thấu tất cả. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho giờ phút này cảm thấy khẩn trương.

      Thời gian, cứ trôi qua từng giây từng phút trong khi bọn họ nhìn nhau đắm đuối.

      Cho tới khi Kiều Trác Phàm cảm thấy, bản thân mình nên kiếm cái cớ gì đó, để che giấu cảm giác xấu hổ này, nhưng bên hông của lại có thêm đôi tay trắng nõn, ngay sau đó đùi của lại có thêm cái đầu tóc rối bù…

      Tiếu Bảo Bối lấy đùi của làm gối đầu còn chưa đủ, còn ôm chặt lấy thắt lưng của , đầu cọ cọ vào bụng của cái, sau đó chép chép miệng nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ say…

      giây này, trong mắt của Kiều Trác Phàm lên cảm giác mâu thuẫn và mất mát, cúi đầu nhìn cái đầu gối lên đùi mình, và khuôn mặt vùi vào trong lòng của mình, khoé miệng của lại cong lên thành nụ cười tươi…

      "Tiếu bảo bối, ngủ . Tôi luôn trông chừng cho em…”
      Tay của vuốt ve mái tóc của , động tác nhàng. Động tác này với cách đối xử với Tiếu Huyên lúc nãy, giống như hai người vậy…

      - - Đường phân cách - -

      "Quý xuyên, mới vừa rồi em làm cái gì hết!”

      Cảnh tượng này hoàn toàn khác biệt so với cảnh tượng ấm áp trong biệt thự theo phong cách Châu Âu kia, bên trong căn nhà ở trong trung tâm thành phố, hai người vừa về đến nhà tranh cãi kịch liệt.

      Quý xuyên vừa đến nhà, liền trực tiếp tới bên cạnh quầy rượu. Cầm lấy bình rượu Martell, ta vừa mở chai rượu ra là đưa lên miệng tu.

      Hương vị cay nồng, kích thích giác quan của ta.

      Nhưng mà ta ngây thơ như hề biết, ngửa đầu dốc thẳng. Giống như, chỉ có cảm giác cay nồng như vậy, mới tạm thời khiến cho đầu óc của ta bị tê liệt.

      "Quý Xuyên, tin em?" Tiếu Huyên đuổi theo kịp, lôi kéo cánh tay của ta.

      Quý Xuyên thèm để ý tới, trực tiếp hất tay của ta ra, tiếp tục cầm lấy chai rượu.
      “Quý Xuyên, có tin hay câu ? Đàn ông con trai, trốn tránh cái gì chứ?” Tiếu Huyên
      [​IMG]

      Chương 30: Dư tiền, tùy hứng

      Editor: VinJR

      "... Tối qua đâu?" Tiếu Bảo Bối vẫn ngậm miếng thịt, giọng có chút ngọng nghịu. Thậm chí, có thể giống như hỏi Kiều Trác Phàm cho có lệ.

      Nhưng người đàn ông này, chơi biết mệt.

      "Em thành tâm thành ý hỏi như vậy, tôi liền thành cho em biết." Kiều Trác Phàm tay vung cái, ném chiếc cặp lên ghế sô pha, kéo chiếc ghế bên cạnh Tiếu Bảo Bối ngồi xuống.

      Lúc này, Kiều Trác Phàm cách rất gần.

      Gần gũi như vậy, Tiếu Bảo Bối có thể ngửi được mùi hương bạc hà tươi mát người . Môi , cũng đột nhiên ái muội dán lên lỗ tai của Tiếu Bảo Bối, luồng khí ấm áp thỉnh thoảng thổi tới.

      "Tôi cho em biết, tối hôm qua tôi xa hoa truỵ lạc, sống phóng túng." Nhìn bộ dáng nghiêm túc của , Tiếu Bảo Bối còn cho rằng Kiều đại thiếu có lời gì đó muốn .

      Nhưng vừa nghe cái này, miếng thịt ngậm trong miệng liền rớt xuống.

      Sống phóng túng?

      Xa hoa truỵ lạc?

      Loại chuyện như vậy, có gì hay mà khoe khoang?

      "Tiếu Bảo Bối, như thế nào?" nghiền ngẫm tiến tới gần Tiếu Bảo Bối.

      Nhưng Tiếu Bảo Bối lại thể tìm được chút ý tứ đùa giỡn trong mắt .

      Kiều Trác Phàm, đây là thế nào?

      Vì sao chúng ta bèo nước gặp nhau, cứu tôi ra khỏi đau khổ? Vì sao bây giờ lại giống như đứa trẻ khoe khoang rằng tối hôm qua ăn chơi đàng điếm trước mặt tôi? , rốt cuộc muốn tôi phải làm thế nào?

      Giờ phút này, và Kiều Trác Phàm vẫn cứ nhìn nhau. cố gắng muốn đọc được gì đó từ trong mắt Kiều Trác Phàm.

      Nhưng cuối cùng, vốn người đàn ông muốn trả lời vấn đề của lại : "Thôi bỏ . Em trả lời được thôi vậy, ******************* tôi làm em ghen là được... Tôi ra ngoài chuyến, buổi tối dẫn em đến nơi."

      Giờ phút này, dường như lại khôi phục bộ dáng bất cần đời. Tùy tiện véo má Tiếu Bảo Bối cái, sau đó liền xoay người rời trong tiếng la ó của Tiếu Bảo Bối.

      Bộ dáng xoay người rời của Kiều Trác Phàm mới là điều mà Tiếu Bảo Bối quen thuộc nhất.

      Nhưng vì sao khi thấy thấy bóng lưng vội vã rời của , lại đánh hơi được mùi vị chạy trối chết?

      - - Tuyến phân cách - -

      "Kiều thiếu..." Vào đêm, Kiều Trác Phàm quả làm như lời của mình, đúng giờ tới đón Tiếu Bảo Bối.

      Chỉ là, Tiếu Bảo Bối nghĩ tới Kiều Trác Phàm dẫn đến hộp đêm.

      hiển nhiên là khách quen nơi này. Nhân viên đỗ xe trước cửa khi nhìn thấy liền cung kính chào đón.

      Kiều Trác Phàm tùy tiện đưa chìa khóa xe Hummer màu vàng kim cho nhân viên, liền ôm đầu vai Tiếu Bảo Bối vào.

      "Đừng như vậy..." Lúc Kiều Trác Phàm dẫn vào, chỉ mặc bộ lễ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :