1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm - Luật Nhi (c5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Kể từ chương này mình gọi QX là hoặc (là khi TH xưng hô với QX) và TH là ta hoặc (là khi TH tự đọc thoại nội tâm nhé).

      Chương 10: Chúng ta kết hôn

      "Huyên Huyên, em gọi bao nhiêu cuộc điện thoại vậy? ở văn phòng, chuẩn bị họp." Trong văn phòng Tổng giám đốc của tập đoàn Tiếu thị, Quý Xuyên bất đắc dĩ xoa xoa trán mình. Khi dứt lời, môi của nhếch lên. Vẻ mặt hết sức nghiêm nghị, nhìn lướt qua càng giống như là pho tượng điêu khắc.

      Trước kia, Tiếu Huyên làm rất vừa ý, giữ khoảng cách vừa đúng. Làm cho hai người có chút quyến luyến, cũng cho hai bên chút tự do.

      Nhưng gần đây, biết rốt cuộc Tiếu Huyên này bị làm sao. Chỉ cần lúc thấy mặt, ta thường xuyên gọi điện thoại cho , điều này làm cho Quý Xuyên có chút nghi hoặc đồng thời cũng có chút thích.

      "Quý Xuyên, em có chút chuyện muốn với . . . . . ." Bên kia điện thoại, giọng của người đàn ông trầm thấp lộ ra chút kiên nhẫn, làm Tiếu Huyên sững sờ.

      Từ khi ở cùng nhau, người đàn ông này chưa từng đối đãi với ta như vậy?

      Lúc trước, trong buổi lễ của nhà họ Tiếu, lấy thân phận là bạn trai của Tiếu Bảo Bối làm quen với . Sau này, lại bắt đầu theo đuổi điên cuồng.

      Kỳ , lúc đó Tiếu Huyên cũng có chút do dự. Trước kia, quan hệ của và Tiếu Bảo Bối cũng tệ lắm, tuy phải là chị em ruột, nhưng chỉ cần có cái gì tốt, nhóc kia luôn luôn để giành cho .

      Đương nhiên, Tiếu Huyên cũng tự nhận là mình đối đãi với Tiếu Bảo Bối cũng tệ. Chỉ cần du lịch, mua cho Tiếu Bảo Bối vài món ấy thích.

      Chỉ là chút tình cảm đó, dưới theo đuổi của người đàn ông này, dần dần tan rả. . . . . .

      Ngay từ đầu, người đàn ông này bởi vì theo đuổi , lòng ta tràn đầy vui mừng. Chỉ cần là chuyện của , đều xử lý cực kỳ cẩn thận, cũng cực kỳ quan tâm đến cảm nhận của . Cũng biết bắt đầu từ lúc nào lại thay đổi.

      Trở nên để ý đến cảm nhận của , ngay cả khi kiên nhẫn cũng kiêng dè mà bày ra trước mặt , giống như bây giờ.

      "Huyên Huyên, em biết bây giờ còn đống chuyện phải xử lý sao? Có chuyện gì cứ trong điện thoại ." Trong điện thoại giống như gầm thét.

      Điều này làm cho tay cầm điện thoại của Tiếu Huyên tự giác nắm chặt.

      Hít hơi sâu, giống như sau khi hạ quyết tâm, rốt cuộc cũng mở miệng: "Quý Xuyên, chúng ta kết hôn ."

      "Huyên Huyên, em có ý gì?" Khi nghe thấy lời kia, người đàn ông trầm mặc lát.

      Khi lần nữa cho rằng muốn trả lời mới đúng, lại nghe thấy giọng truyền ra trong điện thoại.

      Chỉ là, giọng này còn lạnh nhạt hơn lúc nảy.

      Cố nén chóp mũi chua xót, tiếp tục : "Quý Xuyên, tuổi của cũng còn , em cũng đến tuổi kết hôn. Chúng ta. . . . . ."

      Lời của còn chưa hết, lại lên tiếng: "Huyên Huyên, em biết tại đính hôn với Tiếu Bảo Bối, chuyện này hay là để sau này hãy . Bây giờ sắp họp rồi. . . . . ."

      thốt ra lời này xong, cũng cúp điện thoại.

      Từ tai nghe truyền ra thanh nhắc nhỡ, cũng đáp lại nào đó.

      Giây phút đó, tay giống như đột nhiên mất lực khống chế, điện thoại đột nhiên từ tay ta rơi xuống, rơi mặt đất, tan nát thành từng mảnh. . . . . .

      Quý Xuyên. . . . . .

      Trong lòng ta liên tục kêu cái tên này.

      , làm cho bắt đầu từng chút từng chút hãm nhập vào bẫy tình của , từng bước giao trái tim của ra. . . . . .

      Thậm chí khi biết vẫn tiếp tục hãm sâu vào, rất có khả năng bị người ta xa lánh, vẫn chùn bước muốn ở chung với .

      Chỉ là, cái người làm hãm sâu vào tình này, giống như chán ghét trò chơi này.

      Giờ khắc này, Tiếu Huyên cảm thấy tương lai của mình quá tâm tối. . . . . .

      —— Tuyến phân cách ——

      "Anna, xem Kiều thiếu đột nhiên muốn thu mua công ty sữa chua, đây là chuyện gì vậy?" ngày kia, trong tòa cao ốc tập đoàn Đế Phàm, quản lý cấp cao nào đó theo nữ trợ lý xinh đẹp của Kiều Trác Phàm tra hỏi.

      "Làm sao tôi biết? Kiều thiếu làm việc, làm sao chúng ta có thể nhìn thấu." trợ lý xinh đẹp vừa chảy tóc tơ vàng của mình, vừa .

      Gương mặt xinh đẹp, còn có bộ quần áo màu đen bó sát làm lộ ra bộ ngực tròn trịa, báu vật như vậy làm cho đàn ông khó có thể dời hai mắt.

      Hơn nữa, trợ lý này còn có đôi mắt quyến rũ, lại càng làm cho những người đàn ông tê dại.

      "Tôi phải muốn nhìn thấu, tôi là quan hệ của và Kiều thiếu tốt như vậy, có nghe được chút tin tức gì hay ?" Quản lý cấp cao ái muội trừng mắt nhìn xinh đẹp này.

      "Anna. . . . . ." Khi hai người chuyện, giọng của Kiều Trác Phàm từ trong phòng làm việc truyền đến.

      "Kiều tổng, tôi lập tức tới ngay."

      "Hắc. . . . . ." Lần này quản lý cấp cao cười càng phát ra ái muội.

      " , cho là Kiều thiếu là sao?" Anna trừng mắt nhìn ta cái, sau đó lắc lắc mong chậm rãi bước .

      —— Tuyến phân cách ——

      "Anna, hôm nay thu mua hai công ty sữa chua lớn nhất, cùng tôi xem." Anna vừa vào cửa, Kiều Trác Phàm liền thẳng vào vấn đề. Đây cũng là phong cách làm việc của .

      "OK, nhưng mà Kiều tổng, có thể hỏi câu tại sao đột nhiên thu mua công ty sữa chua ?" Anna giống với những nhân viên khác, chút cũng sợ Kiều Trác Phàm. Bởi vì, tên vốn là Lăng Công Chúa, cũng là người giàu có, vẻ ngoài lại xinh đẹp, là con bảo bối của Lăng Nhị.

      đến công ty này làm trợ lý cho Kiều Trác Phàm, mai danh tích đương nhiên có nguyên nhân của .

      cũng tin rằng, trong mấy ngày này Kiều Trác Phàm vô duyên vô cớ thu mua mấy công ty sữa chua, cũng có nguyên nhân.

      Chẳng thế , người chưa bao giờ ăn đồ ngọt, ai lại cảm thấy ta vắt óc tìm mưu kế thu mua mấy công ty như vậy?
      "Rất tò mò sao?" Kiều Trác Phàm nhìn Anna nghiêng nửa người bàn làm việc của , bộ ngực vĩ đại kia cũng sắp che hết tầm nhìn của , dứt khoát đặt trước mặt , nghiêng nửa người về phía trước.

      Khoảng cách giữa hai người rất ngắn, ngay cả centimet cũng tới. Chỉ cần người cẩn thận tiến lên bước, khoảng cách đó vô cùng có khả năng làm bộ ngực kia áp vào người Kiều Trác Phàm.

      Nhưng trong gian ái muội như vậy, trong mắt hai người đều mang theo vẻ chân chỉ có trẻ con mới có.

      Hai người giằng co hồi lâu, mãi đến khi cửa văn phòng đột nhiên truyền đến thanh của đổ vật rơi xuống. . . . . .

      Trận giằng co bị phá vỡ, hai người đều nhìn về phía cửa.

      Chỉ thấy bóng dáng màu hồng nhạt nhanh chóng biến mất sau cửa.

      Vốn trận đánh giằng co này Anna chiếm thế hạ phong đột nhiên nhún vai: "Xem ra, hình như tôi dọa con thỏ của chạy rồi."

      "Biết tốt." cầm văn kiện gõ cái lên đầu Anna: "Xem ra, hôm nay văn kiện này phải mình, tôi phải nhanh chóng làm chuyện khác rồi."

      Nhìn về phía bóng dáng biến mất sau cánh cửa, chân mày Kiều Trác Phàm nhíu lại.

      "Từ từ , vấn đề tôi vừa mới hỏi, vẫn chưa trả lời nha." Tên tiếng Trung của Anna chút cũng phải giả. Bộ dáng là công chúa, tính tình cũng là công chúa.

      muốn biết cái gì, đương nhiên phải truy đến cuối cùng.

      "Mới vừa rồi phải cũng thấy đáp án rồi sao?" Bị truy vấn , Kiều Trác Phàm nhìn về phía cửa, nhếch môi, ý cười tràn ra. . . . . .

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 11: Lần đầu tiên hẹn hò

      Trước cửa tập đoàn Đế Phàm, Tiếu Bảo Bối cúi gằm đầu lên phía trước.

      Chỉ là chưa được mấy bước, liền mạnh mẽ đụng phải mặt tường.

      sờ sờ cái mũi của mình đụng có chút sưng đỏ, ngẩng đầu lên muốn mở miệng xin lỗi, lại nhìn thấy Kiều Trác Phàm chẳng biết lúc nào đứng ở trước mặt .

      Kiểu tóc của là phong cách thịnh hành nhất nay. Kỳ , người Kiều Trác Phàm cũng chưa từng mang nhiều trang sức, cũng chỉ mặc nột chiếc áo sơ mi cao cấp màu xanh ngọc, cà vạt còn bị buông lỏng chút. Chỉ là nhìn qua người lười biếng như thế, khi nhìn Tiếu Bảo Bối, khóe miệng lãnh ngạo gợi lên ý cười.

      "... Làm sao lại ở đây." Nhìn thấy người đột nhiên xuất , Tiếu Bảo Bối có chút ngạc nhiên. Thêm việc bị đụng có chút đau, đáy mắt dâng lên sương mù, lúc này nhìn giống như chú hươu bị hoảng sợ.

      "Lời này, phải do tôi hỏi em mới đúng chứ." Kiều Trác Phàm cắm tay trong túi quần, vẻ mặt lười biếng. Lúc này, ánh mặt trời vừa vặn chiếu gương mặt , trong lúc đó, khuôn mặt người đàn ông giống như tác phẩm nghệ thuật, làm người ta khó có thể rời mắt.

      Chỉ có điều may lúc này phải là giờ cao điểm tan tầm, nếu người đàn ông xuất như thế này, chỉ sợ dẫn tới nhiều vụ tai nạn giao thông.

      "Đây là hợp đồng giữa hai công ty chúng ta. Em mang cái này đến, như thế nào lại xuất ở đây?" Khi lên tiếng lần nữa, Tiếu Bảo Bối mới ý thức được mình vừa mới thất thần.

      Bừng tỉnh, phát cặp văn kiện màu hồng phấn mình cầm tay rơi vào tay Kiều Trác Phàm. tùy tiện nhìn qua, liền hỏi câu như vậy.

      Giọng của mang theo chút trách cứ, ràng chính là giọng điệu cấp nghiêm khắc với cấp dưới. Nhưng biết có phải là áo giác của Tiếu Bảo Bối hay , lúc nảy dường như nhìn thấy bên trong con ngươi xinh đẹp đen sẫm kia có chút vui vẻ.

      "Lúc nãy thấy bận, tôi nghĩ cần đợi hôm nào lại đến..." Tiếu Bảo Bối cắn cắn cánh môi.

      chuyện với người như Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối có chút căng thẳng. Khi căng thẳng, cảm thấy lòng bàn tay mình cũng ướt đẫm mồ hôi.

      lời này xong, có chút mong đợi nhìn về phía Kiều Trác Phàm, xem có đột nhiên tốt tính thả quay về hay .

      Tiếu Bảo Bối đợi được đặc xá của Kiều Trác Phàm, lại nhìn thấy giơ tay lên.

      Tay của Kiều Trác Phàm rất lớn, dưới ánh mắt của Tiếu Bảo Bối, cái tay kia có thể bằng hai cái của . Khớp xương thon thả xinh đẹp, đầu ngón tay thon dài.

      Chỉ là, Tiếu Bảo Bối hiểu, Kiều Trác Phàm giơ tay lên là muốn làm gì?

      Khi còn chưa suy nghĩ ra đáp án, lại thấy tay Kiều Trác Phàm đưa đến gần mặt . Lúc Tiếu Bảo Bối lộ ra ánh mắt kinh hoảng, ngón trỏ của Kiều Trác Phàm đặt cánh môi , nhàng vuốt ve...

      Động tác quỷ dị này, đột nhiên làm Tiếu Bảo Bối hóa đá.

      Mà Kiều Trác Phàm giống như có phát có gì đúng, chỉ tự nhiên tiếp tục vuốt ve môi , con ngươi đen híp lại, giống như thưởng thức cái gì đó...

      Môi Tiếu Bảo Bối rất đẹp, cánh môi hình trái tim. Người ta , hình dáng này là thích hợp nhất để hôn môi. Lúc này, Kiều Trác Phàm cũng rất muốn nhấm nháp chút cái miệng thơm tho này.

      sinh sống ở nước ngoài khoảng thời gian rất lâu, đương nhiên cũng bị những tư tưởng kia ăn mòn. Chẳng qua Kiều Trác Phàm rất , bây giờ thời cơ chưa tới.

      Nếu , con thỏ sợ hãi, sau này dễ chơi.

      Sau khi vuốt vuốt cánh môi màu hồng phấn kia lầm nữa, Kiều Trác Phàm mới lưu luyến buông tay.

      Lúc này Tiếu Bảo Bối vẫn chưa phục hồi tinh thần sau cơn kinh động vừa rồi, mắt cũng nháy chỉ nhìn chằm chằm tay .

      "Nhìn xem môi em cũng làm thành dạng gì rồi? Hay là tìm chỗ uống nước trước, rồi hãy chuyện hợp tác của chúng ta." Lúc này, giọng mạnh mẽ của Kiều Trác Phàm truyền đến, kéo suy nghĩ của Tiếu Bảo Bối trở về.

      Tiếu Bảo Bối rất muốn cự tuyệt, nhưng có thể đọc hiểu được ý cho từ chối từ trong tròng đen của Kiều Trác Phàm.

      Hơn nữa, còn có bàn tay chủ động đưa đến dắt tay ...

      Lúc này, Tiếu Bảo Bối vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay có thể bao trọn quả đấm của . Thế cho nên, cuối cùng là lúc nào theo Kiều Trác Phàm vào quán cà phê gần đó Tiếu Bảo Bối cũng ràng lắm.

      chỉ nhớ, lòng bàn tay của Kiều Trác Phàm khô ráo ấm áp, làm trong lòng dâng lên cảm giác lưu luyến...

      Mà cả quá trình Kiều Trác Phàm uống cà phê, cũng nhắc đến chuyện công việc. Nhìn chung có thể , đối với lần đầu tiên hẹn hò của bọn họ, tương đối hài lòng.

      - - Tuyến phân cách - -

      "Bảo bối, chị nhớ sáng sớm hôm nay để em Đế Phàm ký hợp đồng mà?" Trở lại Tiếu Thị, Tiếu Bảo Bối còn chưa trở lại chỗ ngồi của mình, liền nhận được câu chất vấn bổ vào đầu.

      Lúc này, Tiếu Huyên cầm lấy cặp văn kiện đứng ở trước mặt .

      Tiếu Huyên hai mươi lăm tuổi, Tiếu Bảo Bối lại mị. Hơn nữa vốn Tiếu Huyên rất biết trang điểm, chiếc váy màu vỏ quýt dệt len bao trọn bờ mông, tạo cảm giác vô cùng quyến rũ.

      Chỉ có điều khi nổi giận, đôi mắt xinh đẹp trừng lên rất lớn. Điều này làm cho Tiếu Huyên ít điềm đạm, nhiều cay nghiệt.

      "Chưa thể ký..." Kiều Trác Phàm vẫn luôn tránh chuyện công việc, đây cũng là điều Tiếu Bảo Bối có cách nào khống chế. Mà Tiếu Bảo Bối càng hiểu là, vì cái gì trong đêm Tiếu Huyên vốn phụ trách phòng thiết kế ở ngoài công ty, đột nhiên đến làm việc ở Tiếu Thị. Bây giờ còn trực tiếp trở thành người lãnh đạo của . Diêễn đààn lêê quýý đôôn

      Còn nữa, vì sao khi Tiếu Huyên vừa nhận công việc, liền nhằm vào khắp nơi? Chẳng lẽ là, quan mới nhậm chức ba tầng lửa, đầu tiên liền đốt tới người ?

      "Bảo Bối, còn chưa ký hợp đồng này xong, vậy em cho tôi biết cả ngày hôm nay em làm cái gì? Chẳng lẽ, Tiếu Thị của chúng ta là nơi nuôi người rảnh rỗi sao?"

      "Chị họ..."

      " nên gọi tôi là chị họ." Tiếu Huyên nhìn những người vây xem xung quanh kia chút, lại tiếp: "Bảo Bối, em nhớ kỹ cho tôi. Nơi này là công ty, phải chỗ chúng ta ra quan hệ."

      Người vây xem bắt đầu xì xào bàn tán, Tiếu Bảo Bối cố nén nước mắt lởn vởn ở trong mắt: "Em biết rồi, Tiếu phó tổng..."

      Khi Kiều Trác Phàm tới, vừa vặn bắt gặp màn như vậy.

      người công kích Tiếu Bảo Bối còn chưa đủ, thế nhưng còn kéo theo nhiều trợ thủ như vậy.

      "Bốp bốp bốp..."

      Mọi người quay đầu lại, liền nhìn thấy Kiều Trác Phàm vỗ tay. Diêễn đààn lêê quýý đôôn

      Mà đôi tròng đen mảnh thâm thúy, khó lường...

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 12: Tiếu Bảo Bối, em hối hận ?


      "Kiều tổng, tại sao cũng tới đây?" Tiếu Huyên chỉ có tâm tư sắc xảo, lại được Tứ Xuyên truyền dạy chiêu thay đổi sắc mặt. Mới vừa rồi khi chuyện với Tiếu Bảo Bối, vẫn còn bộ dáng hận thể lột lớp da của . Mà bây giờ, ta chậm rãi bước đến trước mặt Kiều Trác Phàm, lại khôi phục hình dáng xinh đẹp phong tình quyến rũ trước kia khi ở trước mặt người khác.

      " đến lúc này, chỉ sợ nhìn thấy màn kịch hay như vậy rồi." Kiều Trác Phàm lạnh lùng nhìn Tiếu Huyên.

      Lời của nghe qua mang bất kỳ ý châm chọc nào, nhưng kết hợp với cảnh tượng bây giờ, tự dưng lại mang theo loại châm chọc.

      Ngữ điệu của Kiều Trác Phàm, làm cho Tiếu Huyên sững sờ.

      Chẳng qua, này có khả năng giao tiếp rất tốt. Cho dù đối mặt với Kiều Trác Phàm châm chọc khiêu khích, vẫn có thể khôi phục khuôn mặt tươi cười rất nhanh: "Kiều tổng, kỳ mới vừa rồi chỉ là hiểu lầm. Bảo Bối lúc nào cũng mơ hồ như vậy, vừa ra khỏi cửa liền quên mất nhiệm vụ hôm nay. Tôi chẳng qua là nhắc nhở ấy chút, tránh việc ấy quên đông quên tây sau này."

      ta là người thông minh, đương nhiên cũng hiểu ra lời vừa rồi của Kiều Trác Phàm là ra mặt giúp Tiếu Bảo Bối.

      Ngày đó Kiều Trác Phàm chủ động ngồi chung bàn cùng bọn họ, vốn Tiếu Huyên tưởng chẳng qua là Kiều Trác Phàm chỉ tùy thời nổi lên hứng thú với Tiếu Bảo Bối chút.

      Nhưng bây giờ, Tiếu Huyên cũng bắt đầu hoài nghi tâm tư của Kiều Trác Phàm.

      Chỉ có điều trước mắt những chuyện này cũng phải vấn đề quan trọng. quan tâm nhất chính là xử lý mối quan hệ với Kiều Trác Phàm cho tốt.

      Vì Quý Xuyên, vội vã bỏ công việc nhà thiết kế của mình, vào công ty của gia tộc. phải muốn Quý Xuyên nhìn thấy bản thân ta tài giỏi, ràng chỉ có Tiếu Huyên mới là người có thể giúp ta thành công.

      Nếu như ở trước mắt Quý Xuyên, chọc giận Kiều Trác Phàm mà ...

      Người có vận khí tốt, sợ điều gì gặp điều đó.

      Khi Tiếu Huyên cố gắng giải thích gì gì đó với Kiều Trác Phàm, bước chân Quý Xuyên vội vã đến.

      "Kiều tổng, vì sao đến đây cũng thông báo tiếng? Tôi liền ra ngoài nghênh đón ." Cho tới nay, Quý Xuyên vô cùng nịnh nọt Kiều Trác Phàm, lúc nào cũng biểu ràng như vậy.

      biết chuyện gì xảy ra, Tiếu Bảo Bối mỗi lần nhìn thấy Quý Xuyên cho tới bây giờ vẫn chưa từng biểu lộ sắc mặt tươi cười ở trước mặt liền tự nhiên cười tươi trước mặt Kiều Trác Phàm, cảm thấy chán ghét. Giống như lúc này...

      "Quý tổng, dường như chúng ta quá quen biết." Thái độ của Kiều Trác Phàm đối với Quý Xuyên, vẫn lạnh nhạt giống như lần trước. Hơn nữa, lúc này đây còn ở trước mặt nhiều người như vậy, nể mặt Quý Xuyên.

      Kể từ đó, màn này nhất định là đề tài số vào ngày mai của công ty.

      "..." Giọng lạnh lùng kia, giống như cái cái tát vang dội giáng vào mặt Quý Xuyên.

      Tiếu Bảo Bối đứng ở bên trái Quý Xuyên, ràng có thể nhìn thấy gân xanh nhô ra trán ta.

      ta đau.

      Cho dù Kiều Trác Phàm dùng tay đánh ta , Quý Xuyên vẫn đau.

      Giây phút đó, Tiếu Bảo Bối hi vọng Quý Xuyên có thể xé rách chiếc mặt nạ tươi cười dối trá này, cùng đọ sức như những người đàn ông chân chính với Kiều Trác Phàm.

      Chỉ là chờ đợi lâu, vẫn thấy Quý Xuyên dè dặt cười với Kiều Trác Phàm: "Kiều tổng, hình như rất thích đùa?"

      ta dùng hai chữ ‘ đùa’, muốn dùng cái này để hóa giải lúng túng vừa rồi.

      Nhưng xưa nay Kiều Trác Phàm luôn kiêu ngạo, người thích, tự miễn cưỡng bản thân."Người tôi quen biết, từ trước đến nay đùa." Ý của chính là, vừa rồi phải là đùa, hy vọng người dối trá này, có thể thấy điểm này.

      Sau khi lời này phát ra, Kiều Trác Phàm để ý sắc mặt biến hóa của ta, sẵn tiện : "Hôm nay tôi đến đây, chỉ đơn giản là muốn đưa phần văn kiện mà lúc nảy ấy làm rơi ở chỗ tôi."

      Chữ ‘ ấy’ trong miệng Kiều Trác Phàm, ràng là chỉ Tiếu Bảo Bối. Bởi vì ánh mắt , lúc này nhìn Tiếu Bảo Bối.

      Khi đôi mắt nhìn người khác, mắt đen lạnh lùng gần như tàn nhẫn, còn khi nhìn về Tiếu Bảo Bối, có chút ấm áp.

      Điều này là do Quý Xuyên và Tiếu Huyên phát được. Bởi vì bọn họ là những người bị Kiều Trác Phàm đối đãi cay nghiệt, đương nhiên có thể nhận ra được điểm trái ngược này rất nhanh.

      Lúc này chỉ có Tiếu Bảo Bối là đần độn nhìn Kiều Trác Phàm chằm chằm, biết suy nghĩ cái gì.

      "Vậy ở đây, trước hết tôi thay mặt Tiếu Bảo Bối cám ơn Kiều tổng." Đúng lúc này Tiếu Huyên mở miệng. Mà Quý Xuyên lại bởi vì ánh mắt vừa rồi của Kiều Trác Phàm mà sững sờ lúc lâu.

      "Lời cảm ơn phải do người trong cuộc đến , ra xã hội lâu như vậy, lại còn hiểu phép tắc này sao?" Giọng của , ưu nhã hơn Quý Xuyên rất nhiều.

      Chỉ là trong giọng dễ nghe này, Tiếu Huyên cảm giác được loại chán ghét ràng.

      Tiếu Huyên hiểu, rốt cuộc ta làm gì lại được Kiều Trác Phàm thích. Vóc người ta rất đẹp, thông minh, tính tình cũng tốt. Ngay cả Quý Xuyên lạnh lùng như vậy, cũng thích ta. Vì sao người chưa từng gặp mặt qua như Kiều Trác Phàm, lại chán ghét ta đến như vậy.

      Người đàn ông còn năng sắc bén đến từ thủ đoạn nào với ta, lại nhìn Tiếu Bảo Bối, trong mắt chứa chút nuông chiều.

      "Tiếu Bảo Bối, hôm nay tôi giúp em mang văn kiện đến, như thế nào em cũng nên mời tôi ăn bữa cơm chứ? Lựa ngày bằng trùng ngày, bây giờ ngay ."

      Câu này Kiều Trác Phàm làm cho người luôn cúi gằm đầu, muốn tham gia vào cuộc chiến như Tiếu Bảo Bối cũng thể ngẩng đầu lên.

      "Tôi..." muốn . Ở chung cả buổi chiều với Kiều Trác Phàm, liền cảm thấy toàn thân mình đều là mồ hôi.

      là người có tướng mạo xuất chúng, tư duy cũng vô cùng thành thục. Có bối cảnh và địa vị, những người khác đứng chung với cũng có cách nào sánh bằng.

      Qua lại với người như vậy, Tiếu Bảo Bối có chút sợ hãi.

      Nhưng câu kế tiếp vẫn chưa ra, theo bản năng ngẩng đầu...

      thừa nhận, lúc này bản thân có chút hèn mọn. vậy mà muốn dùng chính mình, đánh cuộc xem người đàn ông kia có để ý đến mình hay .

      vừa ngẩng đầu, khi nhìn thấy khóe miệng Quý Xuyên vẫn treo vết tích của nụ cười còn xót lại, Tiếu Bảo Bối mới ràng, rốt cuộc bản thân mình thua sạch rồi...

      "Kiều tổng, ăn cơm đúng ? Vậy bây giờ còn chờ gì nữa? Tôi dẫn ăn món ăn ngon nhất." cười, cười đến hai vai phát run, cười đến sức lực toàn thân cũng sắp cạn.

      hết lời, xoay người, dẫn đầu trước. Trong ván cược tình này, thua ngay cả chút cũng còn. Ngay cả dũng khí để thương hại bản thân mình, cũng thua còn mảnh...

      Nhìn bóng lưng rời của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm híp híp mắt, ánh mắt thâm thúy.

      "Tiếu tiểu thư nhiệt tình. Vậy chúng tôi trước..." dấu ánh mắt sâu thẩm đó, lại lần nữa bày ra khuôn mặt tươi cười bất cần đời, lập tức bước .

      Mà Quý Xuyên nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời , bỗng chốc rơi vào trầm tư.

      Nếu ta nhìn lầm, người đàn ông vừa khỏi, ánh mắt ta lộ ra nét khiêu khích với mình. Còn có nỗi bất lực của Tiếu Bảo Bối...

      Tất cả những thứ này làm cho suy nghĩ của ta có chút hỗn loạn.

      Liếc mắt nhìn Tiếu Huyên còn đứng bên cạnh cái, đột nhiên ta lạnh mặt: "Em vào phòng làm việc cùng ."

      - - Tuyến phân cách - -

      Khi Kiều Trác Phàm ra khỏi phòng làm việc, sắc trời tối xuống.

      Dưới ánh đèn đường mờ mờ, Tiếu Bảo Bối cúi gằm đầu về phía trước, cũng biết về hướng nào.

      Nhìn thoáng qua xe thể thao đậu ven đường, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ theo.

      Hai người trước sau, đầu tiên là Tiếu Bảo Bối ở phía trước, phía sau là Kiều Trác Phàm.

      Cũng biết có phải cố ý hay , sau khi Kiều Trác Phàm vượt lên phía trước, đột nhiên dừng bước. Vốn Tiếu Bảo Bối ở phía sau, theo quán tính đâm vào lưng .

      Lại lần nữa, mũi bị đụng đỏ lên. Mà trong lúc này, còn ngửi được mùi hương dễ chịu người Kiều Trác Phàm.

      phải là nước hoa, cũng phải hương sữa tăm, là loại mùi hương nhàn nhạt, như có như có thể làm lay động tâm hồn người khác.

      Sờ sờ mũi, Tiếu Bảo Bối chu chu cái miệng . Lại đụng thêm mấy lần như vậy nữa, chiếc mũi mà luôn lấy làm kiêu ngạo phải biến thành mũi heo.

      "Tiếu Bảo Bối, em hối hận ?"

      định mở miệng lấy lại công đạo vì cái mũi của mình, lại nghe được câu như vậy của Kiều Trác Phàm.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 13: Gặp người quen ở cửa cục dân chính

      "Kiều Trác Phàm, có ý gì?" Trong gió đêm, máy tóc dài của thỉnh thoảng bay múa. Có vài sợi thậm chí còn nghịch ngợm nhảy múa khóe môi của .

      Mà đối mặt với như vậy, nhìn cũng cảm thấy phản cảm chút nào. Thậm chí, còn chủ động vươn tay,tém những sợi tóc nghịch ngợm nghe lời kia ra giúp . Hơi ấm đầu ngón tay kia, liền vương vấn mặt .

      Đối với đụng chạm của , Tiếu Bảo Bối cũng tránh né. cách khác, cũng ghét đụng chạm của . Ngay cả bản thân Tiếu Bảo Bối cũng chẳng biết tại sao.

      Chỉ là sắc mặt của Kiều Trác Phàm lúc này lạnh hơn đầu ngón tay rất nhiều. Nhất là đôi mắt đen kia, mặc dù ánh mắt nhìn người , nhưng giống như trong đó cất giấu tâm tình khác...

      "Em đính hôn với người như vậy, có hối hận ?" Trong bóng tối, mắt đen của lẳng lặng nhìn , mang theo vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.

      "Chuyện này, hình như liên quan đến ?"
      Chẳng biết tại sao, lúc này Kiều Trác Phàm rất có cảm giác xa cách. Là người thể với tới, cũng có cách nào rút ngắn khoảng cách.

      Mà bộ dáng Kiều Trác Phàm như vậy, cũng làm cho Tiếu Bảo Bối lựa chọn lẩn tránh. nhìn về phía mọi người qua lại phố, giọng có chút khàn khàn : "Hối hận sao? Kỳ tôi cũng lắm."

      Tiếu Bảo Bối trầm ngâm lát, rồi trả lời như thế.

      " thôi, dẫn ăn món ngon, theo tôi là được." ràng là Tiếu Bảo Bối muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, liền bước chân về phía trước.

      Nhìn bóng lưng gầy gò của , Kiều Trác Phàm đứng tại chỗ nhúc nhích.

      Đèn đường chiếu từ sau lưng , cái bóng dài, sánh bằng với Tiếu Bảo Bối.

      Nhưng đột nhiên, mặt lên chút tươi cười.

      Ấm áp giống như đèn đường, nhưng lại có chút khổ sở...

      "Tiếu Bảo Bối, biết em có hối hận hay , nhưng hối hận rồi..."

      Thấy Tiếu Bảo Bối càng càng xa, nụ cười nhạt của vẫn treo khóe miệng...

      - -Tuyến phân cách - -

      "Xuyên, tan tầm chúng ta xem phim ." Sau khi vào phòng làm việc với Quý Xuyên, khóe miệng của Tiếu Huyên, lại vẽ ra đường cong ngọt ngào.

      Dường như, những chuyện vui xảy ra trước đó, đều bị ta quên sạch.

      Nhưng ta nhắc đến, có nghĩa người khác nhắc.

      Trong giây lát, người đàn ông vừa rồi còn ở phía trước vào phòng làm việc, đột nhiên xoay người về phía ta. Nhìn , ánh mắt của sắc như dao.

      "Tiếu Huyên, em sắp xếp Bảo Bối thảo luận hợp đồng với Kiều Trác Phàm, vì sao chuyện này cho biết?" Lúc Quý Xuyên lời này, giọng cực kỳ lạnh.

      Lạnh, giống như người triền miên với lúc trước là hai người.

      "Quý Xuyên, bây giờ em là phó tổng của công ty, em có tư cách sắp xếp nhân viên của công ty làm việc." Lúc này đây, ta rất ghét sắc mặt này của Quý Xuyên. Lại thống hận giống như trách tội ta, chất vấn ta làm khó Tiếu Bảo Bối. Những lời này, từng câu
      [​IMG]

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 14: Người kết hôn với người kia

      "Gặp được ai?" Có lẽ, đề tài này của Đàm Duật khơi dậy hứng thú của . Kiều Trác Phàm mở mắt ra, đưa tay cầm lấy tách cà phê được bưng ra từ trước.

      Thay vì uống cà phê, bằng tinh tế nhấm nháp đúng hơn. uống vào từng ngụm như những người khác, Kiều Trác Phàm chỉ đặt cà phê trước mặt, nhàng ngửi hơi, mới bắt đầu uống.

      Động tác như vậy, vừa nhìn chính là thiếu gia xuất thân phi phàm. Ngay cả việc uống cà phê đơn giản, cũng có thể làm ra ưu nhã như vậy.

      "Tiếu Huyên và tên Quý gì đó."

      Rốt cuộc là là gà (ji)* hay là quý (jì)*, Đàm Duật đối với người này có hứng thú.

      *Trong tiếng hoa từ ji và jì phát gần giống nhau đấy ạ.

      Đàm Duật cảm thấy hứng thú chính là sau khi Kiều Trác Phàm biết chuyện này, tâm tình như thế nào. Khi xong lời này, đôi mắt sắc bén của nhìn Kiều Trác Phàm chằm chằm, giống như chút cũng muốn bỏ sót bất cứ nét mặt nào của Kiều Trác Phàm.

      Khi nghe như thế, ràng tay cầm tách cà phê của dừng lại chút. Nhưng rất nhanh, lại tiếp tục nhấm nháp cà phê của mình. Dưới hàng lông mi thon dài, đôi mắt sắc bén thỉnh thoảng xoay xoay...

      Đợi đến khi nhấm nháp hết tách cà phê, mới đặt cái tách xuống.

      "Bọn họ đến cục dân chính? thú vị" Đột nhiên khóe môi của quyến rũ ra nụ cười khó hiểu.

      "Còn thú vị hơn là tôi nghe được tin tức nho ."

      "Tin tức gì?" Mặc dù quán cà phê này nằm trong tòa nhà của tập đoàn Đế Phàm, nhưng vô cùng yên tĩnh. Toàn bộ gian bên trong đều tách biệt với thế giới ồn ào bên ngoài.

      "Người phụ nữ Tiếu Huyên kia làm giấy hôn thú với tên Quý gì đó kia." Duật Tiểu Gia ôm tâm tình xem kịch vui, nhìn Kiều Trác Phàm chằm chằm.

      Nhưng cậu ta nhìn thấy được vẻ mặt gì khác của Kiều Trác Phàm, ngược lại tách cà phê tay Kiều Trác Phàm "Bụp" tiếng, bể tan nát.

      Chất lỏng màu đen bốc khói, ngừng chảy xuống từ tay Kiều Trác Phàm, bên trong còn kèm theo chất lỏng màu đỏ sệt.

      Máu, đối với hai người bọn họ chẳng có gì lạ. Hai người thậm chí cũng thèm nhìn qua.

      Nhưng nhân viên phục vụ trong quán cà phê bị hù sợ ...

      "Tôi còn tưởng hai người đó dám hành động thiếu suy nghĩ chứ. nghĩ tới, ngược lại lá gan của bọn họ rất lớn."

      Nhân viên nửa quỳ trước mặt , cẩn thận xử lý miệng vết thương cho , ngay cả ánh mắt Kiều Trác Phàm cũng cho đối phương, thái độ lạnh lùng kia có chút tàn nhẫn.

      "Như vậy cũng tốt." đợi người nhân viên xử lý miệng vết thương xong, Kiều Trác Phàm liền cầm áo khoác tây trang để bên, chỉ để lại câu như vậy liền .

      Nhìn bóng dáng xa, Đàm Duật bắt chéo chân uống trà, hồi lâu mới ném ra câu: "Tình hình rối loạn."

      - - Tuyến phân cách - -

      Kiều Trác Phàm xuất ở trong phòng pha trà của công nhân tập đoàn Tiếu Thị là chuyện Tiếu Bảo Bối chưa bao giờ nghĩ tới. Càng chưa bao giờ nghĩ tới, chính là đặc biệt tìm đến .

      "Kiều Trác Phàm, phải hợp đồng ký xong rồi sao?" Giọng Tiếu Bảo Bối yếu ớt. phải bởi vì tư thế người của Kiều Trác Phàm, mà là vì mọi người to xung quanh .

      Từ lần trước, Kiều Trác Phàm tự mình đưa văn kiện ký tên xong đến cho , giải cứu Tiếu Bảo Bối bị Tiếu Huyên mắng, công ty sớm có lời đồn đãi hai người bọn họ qua lại.

      Chẳng qua vì ngại Quý Xuyên và thân phận của Tiếu Bảo Bối, bọn họ cũng dám , chỉ lặng lẽ nghị luận sau lưng .

      Mà hôm nay, Kiều Trác Phàm giống trống khua chiên đến đây tìm Tiếu Bảo Bối, càng làm tin đồn. Xung quanh phòng giải khát thỉnh thoảng có người nhìn vào, giống như muốn nghe ngóng bát quái.

      Cảm giác như thế, Tiếu Bảo Bối vô cùng thích.

      ngẩng đầu muốn làm quan hệ với , lại ngoài ý muốn bắt được nét đau lòng mồn trong mắt Kiều Trác Phàm...

      "Các người thích làm tinh tinh trong công viên à?" Ánh mắt của lạnh lẽo, quét về phía xung quanh. Vốn những người nghe ngóng ngoài kia, sau khi thấy ánh mắt lạnh lẽo, lần lượt rời .

      " còn mấy con khỉ ở đây nữa, theo tôi." Bỏ lại câu kia, Tiếu Bảo Bối liền bị kéo .

      Kiều Trác Phàm muốn dẫn Tiếu Bảo Bối đến nhà hàng Tây gần đó, nhưng vô cùng trùng hợp chính là, bọn họ mới vừa ngừng xe
      [​IMG]
      Chương 15: Vị hôn phu kết hôn

      Editor: VinJR

      Trong quán cà phê, Tiếu Huyên đắc ý đưa hai quyển sổ lên phía trước. Mặc dù cười, nhưng trong nét tươi cười đó mang theo hiểm độc, làm lòng Tiếu Bảo Bối càng nặng nề.

      Trong nháy mắt, Tiếu Bảo Bối cảm thấy vật tay mình phải là hai quyển sổ, mà là hai cái tạ. Sức nặng này, làm cho có chút chống đỡ nổi.

      "Bảo Bối, tại sao lại xem? Chị tin khi xem xong cái này, em cũng vui thay chị." Tiếu Huyên giống như dũng sĩ giành được thắng lợi, vừa thúc giục, vừa quan sát Tiếu Bảo Bối. Đôi mắt vui sướng, giờ phút này làm cho ta càng giống như mong đợi vở kịch hay sắp trình diễn.

      Dưới mong đợi của ta, Tiếu Bảo Bối từ từ lật quyển sổ tay ra...

      Trước khi mở ra, Tiếu Bảo Bối cố gắng xây dựng lên bức tường phòng tuyến trong lòng, tự với mình, mặc kệ thấy cái gì cũng thể biểu quá mức kinh hoảng. Nhưng khi thấy phía quyển sổ, ******************* nhìn thấy bức ảnh hai người thân mật chụp ảnh chung với nhau, Tiếu Bảo Bối phát bức tường mà vất vả xây dựng lên trong lòng mình liền sụp đổ ...

      "... Đây phải là . Chị họ, hôm nay nhất định là ngày cá tháng tư, chị giỡn cũng phải có cái mức độ." cố gắng duy trì nụ cười khuôn mặt, chỉ là Tiếu Bảo Bối biết, nụ cười bây giờ của còn khó coi hơn khóc.

      "Bảo Bối, hôm nay cũng phải là ngày cá tháng tư. Quý Xuyên niệm tình em tuổi còn , sợ em bị thương tổn, vẫn biết nên làm sao cho em hiểu. Nhưng chị cảm thấy, chuyện này vẫn nên sớm ra tốt cho em hơn..."

      Tiếu Huyên giải thích hành động của bọn họ rất hay, giống như ta thực vì muốn tốt cho Tiếu Bảo Bối.

      ", em tin." tháng trước, người đàn ông đó mới đính hôn với , tháng sau phải cử hành hôn lễ, làm sao có thể tin ta lãnh giấy hôn thú với người phụ nữ khác chứ.

      Cảm xúc của quá kích động, làm đổ tách cà phê đặt truớc mặt. Chất lỏng màu đen, ngoài tung tóe đến Tiếu Huyên, còn sắp tràn đến chiếc áo khoát màu trắng của .

      Nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng vang, vội vàng cầm lấy khăn giấy chạy đến. Có thể đối với những điều này, Tiếu Bảo Bối giống như hoàn toàn biết. chỉ cầm lấy quyển sổ, nhìn chằm chằm Tiếu Huyên, mắt sáng như đuốc.

      "Nếu em[​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :