1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm - Luật Nhi (c5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 05: Manh Manh đứng lên

      Editor: VinJR

      "Em ở đây làm gì?"

      Khi sau lưng truyền đến tiếng hừ lạnh, Tiếu Bảo Bối ngồi xổm ở trước cửa hàng vật nuôi, nhìn chú chó Bắc Kinh gật gù vui mừng với .

      Đây là con đường mà mỗi ngày nhất thiết phải qua.

      Mỗi lần ngang qua, đều phải ngồi xổm xuống nhìn nửa giờ.

      Nhìn bộ dáng của những bảo bối đáng này, những chuyện thoải mái đều bốc hơi thành khí.

      Khi nghe được giọng , Tiếu Bảo Bối vừa ngẩng đầu nhìn, liền phát Kiều Trác Phàm đứng ở sau lưng .

      Vốn, lùn hơn rất nhiều.

      Bây giờ lại ngồi xổm trước mặt như vậy, Tiếu Bảo Bối càng cảm thấy tự ti.

      "Ai cần lo." Tên biến thái trong toilet nam, Tiếu Bảo Bối định có thể trốn xa bao nhiêu liền trốn xa bấy nhiêu.

      Nhưng vừa , tay Kiều Trác Phàm liền với tới. Lập tức, vững vàng kéo được cổ tay .

      Lực khống chế của vô cùng tốt. Điều này vừa làm Tiếu Bảo Bối có cách nào tránh thoát khỏi cánh tay của , cũng làm đau .

      "Tôi hỏi em đấy? Lỗ tai là để trang trí?" Sau khi chiêu bắt lại, Kiều Trác Phàm tiếp tục hừ lạnh.

      thích tên biến thái này, tiếc rằng người tên biến thái này có lực uy hiếp, diendaanleequyydoon làm Tiếu Bảo Bối tự giác thấp chút, chỉ có thể thành thành trả lời: " thấy sao? Mấy tiểu bảo bối kia thích tôi."

      Tiếu Bảo Bối cảm thấy, phải mình sợ cái người đàn ông này, chỉ là hiểu thời thế mới là người tài giỏi.

      "Thích động vật ?" Người đàn ông mở miệng lần nữa, vẫn là lời lạnh nhạt như cũ. Nhưng so với trước đây, có vẻ giọng điệu bây giờ của tốt hơn ít. Ít nhất, có khí thế bức người như vừa rồi.

      "Bọn chúng đáng , cũng đùa giỡn thái quá. Ở chung với bọn chúng, rất nhanh có thể quên hết tất cả chuyện vui. . . . . ."

      Nghĩ đến trước cửa nhà hàng Tây, Quý Xuyên cũng quay đầu lại mà chui vào trong xe của chị họ, lòng của giống như bị thứ gì đó làm phỏng.

      muốn tiến lên hỏi Quý Xuyên, vì sao có thể để mình ở đây, lại đưa chị họ về nhà?

      Nhưng , lại chôn tất cả lời vào sâu trong lòng. hỏi, có nghĩa là nhìn hiểu, mà là sợ khi hỏi ra, ngay cả danh hiệu vị hôn thê này, cũng thuộc về nữa. . . . . .

      Bởi vì Quý Xuyên mà vui, nên mới như người mất hồn đến đây, nhớ lại lý do tìm lại niềm vui từ những tiểu bảo bối đáng này.

      "Nếu nuôi con ?" Người đàn ông đứng bên cạnh , nhìn đùa với chú nhó hiền
      [​IMG]
      Mymy97 thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 06: Mày dọa bà xã của tao sợ rồi

      Editor: VinJR

      ". . . . . . Kiều Trác Phàm, dẫn tôi đến chỗ này làm gì?" Vừa thấy nơi này hoàn toàn có ai, chỉ là đồi cỏ, lại thể có động vật đáng gì, lúc này Tiếu Bảo Bối mới bừng tỉnh hiểu ra.

      Người này, chỉ sợ dẫn đến xem Tiểu Manh gì đó là giả.

      Tiền sát hậu dâm, hoặc là tiền dâm hậu sát mới là .

      Nghĩ vậy, Tiếu Bảo Bối căng thẳng lấy ba lô của chắn trước ngực mình, làm ra tư thế bảo vệ tới cùng.

      Việc đó ngay cả Quý Xuyên cũng chưa làm qua, làm sao có thể để cho người khác làm càng?

      "Em cảm thấy tôi thích nho khô của em sao?" Thấy vẻ mặt dè dặt của , Kiều Trác Phàm khỏi nhếch môi cười .

      Lúc này là xế chiều nên mặt trời rất dịu, ánh mặt trời lười biếng chiếu mảnh đất này.

      Xe của bọn họ ngừng dưới gốc cây, bóng cây loang lổ in xuống lông mày xinh đẹp gương mặt của Kiều Trác Phàm, dienaanleequyydoon chiếu lên đường nét lãnh khốc, mà cũng có chút nhu hòa.

      như vậy, ít nhiều cũng làm cảnh giác của Tiếu Bảo Bối thấp xuống chút.

      Chỉ là nếu màn này lọt vào mắt Đàm Duật, khẳng định cậu ta cảm thấy đây giống như là con sói đuôi dài, cợt nhả với , ‘Chú ăn thịt em.’

      Bạn tin tưởng lời của con sói đuôi dài?

      tin.

      Tuyệt đối thể tin.

      Nhưng nếu con sói này cứ khoác vẻ tuấn ngoài da, giống như Kiều Trác Phàm lúc này.

      Đáp án này, có lẽ phải châm chước chút.

      May mắn chính là, lúc này Đàm Duật hề có ở đây, cho nên đối với Kiều Trác Phàm mà tạm thời chiếm được tin tưởng của Tiếu Bảo Bối.

      Đặc biệt, sau cùng còn bổ sung câu: "Tôi thích cỡ G."

      Tiếu Bảo Bối thầm tính nhẫm : A, B, C. . . . . . G.

      Cừ , đứng thứ bảy sao?

      Ai mà đầu lớn, chỗ kia lại lớn như vậy?

      Đó là trâu.

      "Em bằng phẳng như vậy, lọt được vào mắt của tôi đâu, yên tâm nhé." Tiếu Bảo Bối còn mơ mộng chuyện gì đó ở trong lòng, lại nghe thấy tiếng cười của người đàn ông.

      Bằng phẳng?

      Hai chữ kia, vừa vào tai của Tiếu Bảo Bối liền chói tai.

      mới bằng phẳng, cả nhà đều bằng phẳng.

      "Tốt xấu gì tôi cũng cỡ C, như thế nào lại bằng phẳng chứ ?" Vì để chứng tỏ lời của mình, Tiếu Bảo Bối lại cố ý đẩy ngực mình lên phía trước.

      Mà Kiều sói đuôi dài chỉ nhìn chằm chằm độ cong mà cố ý đẩy lên, nhíu mày. . . . . .

      Ánh mắt sâu thẩm.

      Có đôi khi, ngay cả Đàm Duật cũng hiểu suy nghĩ cái gì.

      Mà Tiếu Bảo Bối lại biến ánh mắt sâu thẩm đó của trở thành nghi ngờ.

      Lúc đó, giọng điệu của yếu chút: "Được rồi, là cỡ B. . . . . ."

      "Phì. . . . . ." Kiều sói đuôi dài nghe thành thừa nhận chính mình là cỡ B chọc cười, cực kỳ có hình tượng cười to ra tiếng.

      "Này này, cười cái gì?" Tiếu Bảo Bối bị cười như vậy, đóm hồng mặt trực tiếp lan tràn đến sau lỗ tai.

      Mà Kiều Trác Phàm vẫn đáp lại là tiếng cười sang sảng hơn.

      " được cười." Mặt cũng hồng sắp chuyển sang tím, Kiều Trác Phàm còn cười. Lần này Tiếu Bảo Bối hối hận đến ruột cũng xanh rồi.

      đáng ghét, mới vừa rồi làm sao lại có đầu óc như vậy?

      Làm sao lại bí mật này ra?

      Sau xế chiều, ánh mặt trời dễ chịu. Trong xe mui trần dưới tán cây, khuôn mặt nhắn của đỏ bừng thôi, mà người đàn ông lại tươi cười lộ vẻ tà tứ. màn này, ngoài dự đoán đẹp . . . . . .

      "Đừng cười, phải đến xem Tiểu Manh gì đó sao?" Ban ngày cũng có nhìn thấy dấu vết của động vật nào, Tiếu Bảo Bối nóng nảy.

      "Em ngẩng đầu nhìn ngọn cây, nó ở đó."

      Nghe được lời của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối lập tức ngẩng đầu nhìn lên cây, trong đôi mắt to lại mang theo khao khát sắp được nhìn thấy động vật .

      Theo suy nghĩ của cê, vật nuôi tên là Tiểu Manh, chắc chắn là loại động vật đáng lại bướng bỉnh. Như là chuột Tiểu Tùng, hoặc là chim .

      Nhưng đợi đến khi ngẩng đầu lên, phát ngọn cây có con vật u u thè cái lưỡi màu tím với , Tiếu Bảo Bối xù lông.

      "A, rắn."

      sai, con vật ngọn cây kia chính là rắn, mà thân nó còn to hơn Tiếu Bảo Bối nữa.

      Tiếu Bảo Bối bị dọa sợ, liền vội vàng muốn nhảy xuống xe, rời xa con vật khủng bố này.

      Nhưng đầu vừa xoay qua, phát Kiều Trác Phàm vẫn xe, vội vã quay lại, định nhờ láy xe ra xa.

      Nhưng Kiều Trác Phàm chỉ vỗ vỗ mu bàn tay của , xem như trấn an , liền với con vật nào đó ngọn cây: "Tiểu Manh, mau tới đây."

      Ngay sau đó, màn huyền ảo xảy ra.

      Vốn con rắn lớn nằm cây, vậy mà chậm rãi chuyển đến chỗ Kiều Trác Phàm. Đến sau cùng, cả đống đều rơi vào ghế sau xe cũng , thú cưng này còn làm giống như chú chó , cọ cọ đầu đặt ở vai Kiều Trác Phàm. . . . . .

      màn này, làm Tiếu Bảo Bối sợ ngây người.

      "Tiểu Manh trong truyền thuyết kia, phải là con rắn này chứ?"

      Trong lòng Tiếu Bảo Bối khóc lóc kể lể: ‘Mẹ ơi, con rắn này lớn như vậy, ở đâu chứ? ở đâu?’

      Lúc này, Tiếu Bảo Bối ngồi xe muốn chạy trốn, nhưng hai chân run rẩy giống như phải là chân của mình nữa.

      Mà Kiều Trác Phàm lại giới thiệu với : "Tiếu Bảo Bối, đây là Tiểu Manh. Em cũng rất thích nó, đúng ? Nào, cùng chào hỏi . . . . . ."

      Nếu con vật khổng lồ trước mặt này đổi thành con chó lớn, Tiếu Bảo Bối khẳng định chút suy nghĩ liền nhào lên. Nhưng trước mặt là con rắn thường thè lưỡi, dienaanleequyydoon Tiếu Bảo Bối ngay cả động cũng dám động, chỉ sợ con vật này được vui, trực tiếp nuốt lấy .

      "Tiểu Manh, mày quên bình thường tao dạy mày như thế nào rồi sao? Còn nhanh lên chào hỏi?" Kiều Trác Phàm thấy người rắn đều án binh bất động, bắt đầu giục con rắn tên là Tiểu Manh chủ động chút, còn cố ý vỗ vỗ đầu của nó.

      Vừa nghe thấy mệnh lệnh của Kiều Trác Phàm, con rắn lớn có phản ứng, đầu của nó dò xét định tới gần Tiếu Bảo Bối.

      Con rắn động thôi, vừa động toàn thân Tiếu Bảo Bối liền phát run: "Đừng. . . . . . Mày đừng qua đây."

      " có gì, nó cắn em đâu." Kiều Trác Phàm cứ an ủi như vậy, nhưng Tiếu Bảo Bối lại phụ mong đợi của mọi người liền ngất xỉu.

      Nhìn ngay cả chào hỏi cũng chưa làm xong liền ngất xỉu, Tiểu Manh quay đầu lại nhìn Kiều Trác Phàm, bày tỏ nó cũng chưa làm chuyện gì.

      "Tiểu Manh, mày làm bà xã của tao sợ rồi, bây giờ nên làm cái gì mới được đây?" Nhìn ngất xỉu ghế lái phụ, vậy mà khóe miệng của Kiều Trác Phàm gợi lên độ cong. . . . . .

      Mà Tiểu Manh ở chỗ ngồi sau xe lại thè chiếc lưỡi tím ra, bày tỏ chính mình vô tội. ràng, mới vừa rồi là Kiều Trác Phàm muốn nó lên chào hỏi.

      —— Tuyến phân cách ——

      Đêm khuya.

      Trong căn hộ nào đó ở nội thành, người đàn ông mới ra từ phòng tắm, người chỉ có chiếc áo choàng màu trắng. Mà giường lớn trong phòng ngủ, mặc đồ ngủ nằm đó.

      Nhìn người đàn ông ra từ phòng tắm, chậm rãi bước đến ôm lấy ta. Cuộc sống về đêm của bọn họ, sắp mở màn.

      Nhưng vào lúc này, tiếng chuông di động đột ngột phá hủy khung cảnh này.

      "Alo, bác trai. trễ thế này, có chuyện gì sao?" Quý Xuyên tựa vào cửa sổ, nghe điện thoại.

      Mở cửa sổ ra, gió từ bên ngoài vù vù thổi vào, lạnh thấu.

      Người phụ nữ kia rất nhanh hiểu lãnh ý của ta.

      đôi tay mảnh khảnh, quấn lấy hông . Ngay sau đó, thân thể ấm áp cũng dán ở lưng ta. Lãnh ý dần dần bị đánh bay, biến thành mảnh nóng bỏng.

      Mà khi ngọn lửa giữa nam nữ bắt đầu bừng cháy, người đàn ông hừ ra câu, lần thứ hai phá hủy khung cảnh ấy.

      "Bác gì? Đến bây giờ Tiếu Bảo Bối vẫn chưa về nhà sao?"

      Người đàn ông sửng sốt, lập tức xoay người nhìn về phía đồng hồ treo tường.

      này, tới cùng đâu vậy?

      **********

      Mọi người ơi mình trở lại rồi, có ai trong đợi mình , thời gian lâu edit nên giờ thấy lục nghề quá, mong được mọi người tiếp tục ủng hộ.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 07: Kiều thúc thúc VS Tiếu nương

      Editor: VinJR
      "Xuyên, trễ thế này còn muốn ra ngoài sao?" Ban đêm tĩnh lặng, thấy mặc chỉnh tề lấy chìa khóa xe, cuối cùng Tiếu Huyên vẫn nhịn được hỏi ra miệng.

      Nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi, phải nghe được.

      Chỉ là trong trí nhớ của , Quý Xuyên chỉ lợi dụng Tiếu Bảo Bối, lợi dụng ấy để nắm lấy danh vọng.

      Cho nên, mới yên tâm như thế, quan tâm ta vẫn còn ở bên cạnh Tiếu Bảo Bối.

      Nhưng hôm nay Tiếu Huyên cảm nhận được nguy cơ trước nay chưa từng có.

      "Huyên Huyên, đến bây giờ Tiếu Bảo Bối vẫn chưa về nhà. phải ra ngoài tìm xem. . . . . ." Quý Xuyên muốn ra ngoài cũng nhìn thấu được lo lắng của , ta xoay người lại, hai tay đặt đầu vai của .

      "Có thể Bảo Bối còn dạo ở bên ngoài. Em cũng biết, ấy vẫn còn trẻ con. Có khi mê chơi quá, ngay cả ba của ấy cũng thể kiểm soát được." Tay của Tiếu Huyên lần thứ hai hóa thành dây thừng, muốn quấn người đàn ông này lại, muốn ta khỏi.

      Khi tay còn chưa hoàn toàn quấn hết eo của ta, người đàn ông liền trực tiếp kéo tay ra.

      "Huyên Huyên, em cũng biết ấy còn . trễ thế này, mình ấy ở bên ngoài rất nguy hiểm. Ngoan, rất nhanh liền trở lại. . . . . ." Nhìn Tiếu Huyên nhìn chằm chằm đôi tay bị kéo ra, tiện đà : "Huyên Huyên, hi vọng em hiểu . Em cũng biết, bây giờ ấy vẫn còn là ‘Vị hôn thê của Quý Xuyên’ trong miệng người khác. Được rồi, em ngủ sớm chút, lập tức trở về."

      xong, người đàn ông xoay người rời .

      Chính vì Quý Xuyên gấp, cho nên ta thể nghe được người phụ nữ sau lưng hỏi: " ấy là vị hôn thê của Quý Xuyên trong miệng người khác, vậy còn ? đối đãi với Tiếu Bảo Bối thế nào?"

      Tiếu Huyên nghe được giọng của mình, trầm thấp khàn khàn, chút cũng giống . . . . . .

      —— Tuyến phân cách ——

      "Ba ba, mấy giờ rồi?"

      "Ba ba?"

      Ở trong phòng canh giữ đêm, Kiều Trác Phàm ngờ mình lại nhận được tiếng gọi như vậy.

      Ba ba?

      thú vị.

      Tuy nhiên Kiều Trác Phàm muốn cho Tiếu Bảo Bối biết, dựa vào tuổi của thể sinh ra lớn như . Nhưng nếu Tiếu Bảo Bối thiếu hụt tình thương của cha, cũng để ý làm ba chút.

      "Trời ạ, đây là chỗ nào?"

      "Mình bị con rắn kia ăn rồi sao? Đây là thiên đường?" mở hai mắt nhìn thấy khung cảnh lạ lẫm, liền nhanh nhẹn ngồi dậy, hơn nữa lại còn kẹp chăn làm bộ dáng khổ sở.

      Nhìn siết chặt chăn, khóe miệng Kiều Trác Phàm cong lên ràng.

      Vì sao này chưa bao giờ diễn giống như trong kịch bản?

      Khi những khác tỉnh lại trong căn phòng xa lạ, phải trước tiên nên xốc chăn lên kiểm tra quần áo của mình có đầy đủ hay sao? Vì sao rơi vào tay của Tiếu Bảo Bối, trực tiếp biến thành kẹp chăn?

      Chẳng qua nhìn bộ dáng cúi đầu cực kì thương cảm, Kiều Trác Phàm định có lòng tốt, đến an ủi .

      Nhưng ở phía sau, lại nghe thấy kia thào tự : "Đừng mà, kỳ tôi muốn làm ác quỷ."

      Vừa nghe lời này, mặt Kiều Trác Phàm đầy vạch đen.

      à, đầu của em có thể suy nghĩ lung tung như vậy được ?

      "Muốn gặp quỷ sao?" Đột nhiên Kiều Trác Phàm xuất , làm ôm chăn sợ tới mức thiếu chút nữa té xuống sàn nhà.

      ". . . . . . Tại sao lại ở đây?" Siết chặt chăn, vẻ mặt của Tiếu Bảo Bối rất kinh ngạc.

      "Tại sao tôi ở đây? Còn phải đều là do em làm hại sao? Bộ dáng hung dữ như vậy, ai mà nghĩ em giống như bị hù sợ?" Vẻ mặt biểu ý thèm.

      "Vốn người ta chỉ là nha."

      Ngăn tiếng thủ thỉ trong cổ họng, mặt có chút hồng.

      "Nếu là , tại sao ngay cả chút bộ dáng của con cũng có?" Dưới ánh sáng màu vàng lờ mờ, người nào đó chút kiêng kị đánh giá .

      Điều này làm cho Tiếu Bảo Bối có chút căng thẳng, tự giác ôm chặt cái chăn.

      Kỳ khi tỉnh lại, Tiếu Bảo Bối liền biết quần áo của mình đều còn đầy đủ. Cũng biết vì sao, bị người đàn ông này nhìn, cảm thấy giống như quần áo của mình đều bị lột sạch.

      "Ai tôi có dáng vẻ của con ?" Tiếu Bảo Bối vừa ra, lại bắt gặp khóe miệng của gợi lên nét cười mới ý thức được mình lại trúng kế.

      "Có dáng vẻ của con ? Vậy tôi đây cần phải xem kỹ chút." ngòai dự liệu của , quả thực người đàn ông này tà ác nhìn chằm chằm chỗ cơ thể của .

      Lần này, Tiếu Bảo Bối bất tri bất giác phát mình tự đào hố chôn mình.

      " cho. Đây chính là quyền lợi của Quý Xuyên, ông xã của tôi."

      biết có phải là ảo giác của Tiếu Bảo Bối hay , cảm thấy khi đề cập đến hai chữ Quý Xuyên, ánh sáng trong con ngươi đen của lập tức biến mất.

      Toàn bộ, xem ra giống như nổi lên trận mưa máu gió tanh.

      Cảm giác này rất quái dị.

      Có vẻ như khi ở trong toilet, sau khi nghe thấy tên Quý Xuyên, đột nhiên thay đổi thành người khác.

      Chẳng lẽ, Kiều Trác Phàm và Quý Xuyên có thù hận gì sao?

      Chẳng thế , vì sao mỗi lần nhắc tới tên của Quý Xuyên ở trước mặt , liền trở nên vui?

      Tiếu Bảo Bối còn chưa nghĩ xong vấn đề này, liền nhìn thấy môi mỏng của khẽ mở, tiện đà : "Cái này có thể còn do quyết định nữa."

      câu này, giống như báo hiệu cái gì đó, làm Tiếu Bảo Bối mơ hồ kích động.

      Vì thế, bên trong phòng mở ra cuộc thi chạy.

      Tiếu Bảo Bối ôm chăn, chạy ở phía trước, phía sau người đàn ông chậm rãi bước theo.

      Nhảy cả buổi trong căn phòng, Tiếu Bảo Bối mệt muốn chết.

      Lúc này, rốt cục cũng hiểu , Kiều Trác Phàm phải đuổi kịp , mà là giống như con mèo, tóm được con chuột trực tiếp giết chết, mà là đùa giỡn.

      Mà rất may, chính là con chuột kia.

      "Mệt rồi sao? Mệt rồi ngoan ngoãn nằm xuống, để tôi xem." Người nào đó lười biếng giống như con sư tử mới vừa tỉnh ngủ.

      ". . . . . ." Xem cái rắm. Tiếu Bảo Bối hò hét trong lòng.

      nghĩ tôi đây là người của chắc, muốn xem cái gì liền xem cái đó?

      Nhìn Kiều Trác Phàm lần thứ hai đến gần, lần này Tiếu Bảo Bối bỏ chăn chạy . Kiều Trác Phàm cũng ghét cảnh tượng này, chỉ thay đổi chiến thuật.

      Cứ mỗi lần Tiếu Bảo Bối cho rằng mình có thể chạy đến cửa, có thể mở cửa ra đúng lúc đó cản ở trước mặt , làm buộc lòng phải chạy hướng khác.

      Chẳng qua, Kiều Trác Phàm nghĩ tới vì mình thay đổi chiến thuật mà trả giá thảm thiết.

      Khi Tiếu Bảo Bối chuẩn bị chạy đến cửa, lại chắn trước cửa. Mà bàn chân của Tiếu Bảo Bối biết bị vấp cái gì, thân thể nghiêng tới trước.

      muốn mặt mình bị đất mẹ ôm vào lòng, đương nhiên thân thể theo phản ánh tự nhiên là tìm cái gì đó có thể nắm lấy, ổn định thân thể mình.

      Chỉ là, lôi kéo như vậy, tiếng kinh hô quỷ khóc thần sầu truyền ra: "A. . . . . ."

      Tiếu Bảo Bối nghĩ tới, lần đầu tiên mình tiếp xúc vô cùng thân mật với người đàn ông vậy mà trực tiếp nắm lấy vị trí quan trọng nhất của người ta.

      Thấy Kiều Trác Phàm co rút thành cục ru rú ở trong góc, Tiếu Bảo Bối liền bỏ chạy như chó bị giẫm đuôi. . . . . .

      Kiều Trác Phàm nghĩ tới, con thỏ răng thép này khó làm thịt như vậy. Lần đầu tiên đùa giỡn , sắp chút nữa phế bảo bối của mình. Bây giờ đau đến ngay cả sức để thở cũng có.

      Nhìn bóng lưng xa, Kiều Trác Phàm phẫn hận rũ mắt: ‘Tiếu Bảo Bối, em chết chắc. Lần sau nhìn thấy em, nhất định lột lớp lông thỏ của em còn mảnh.’

      —— Tuyến phân cách ——

      "Nhóc con, còn biết đường trở về?" Buổi sáng hôm nay, Tiếu Bảo Bối sợ hãi rụt rè đứng ở trước cửa nhà, liền nghe được tiếng gầm gừ từ trong nhà truyền ra.

      Ngẩng đầu, Tiếu Bảo Bối liền nhìn thấy ba mình đứng trước cửa lớn, cầm cây đập ruồi tay.

      "Ba, nên hung dữ như vậy. Ba biết, như vậy làm người ta sợ." Thấy mặt ông nghiêm túc, Tiếu Bảo Bối lập tức ôm cánh tay của ông làm nũng.

      Người đàn ông trung niên phải nhìn thấy nét giảo hoạt mặt nhóc này, nhưng nhìn giống như con mèo ru rú vào cánh tay của mình, bụng tức giận liền biến mất.

      "Con đó, lần nào cũng xài chiêu này." Tiếu Đằng, ba của Tiếu Bảo Bối, con cưng của nhà họ Tiếu, cũng là người nối nghiệp của tập doàn Tiếu thị, bây giờ tuổi năm mươi, tuy dáng người cao lớn phong độ hơn bạn cùng tuổi rất nhiều, nhưng tóc bạc hết.

      Khi ông gần bốn mươi tuổi, mới có được đứa con là Tiếu Bảo Bối. Từ lúc đó, Tiếu Bảo Bối được sủng lên trời.

      Bằng , ông cũng trực tiếp đặt tên cho là Bảo Bối.

      "Ba, chiêu này cần thay đổi gì, có tác dụng là được rồi." Người nào đó cười giống như con hồ ly.

      "Đứa này, ba của con con có thể lừa bịp như vậy, nhưng đối với Quý Xuyên con vẫn nên giải thích chút." Tiếu Đằng dẹp cậy chụp ruồi qua bên, tiện thể .

      "Quý Xuyên?" Ngữ điệu của , làm cảm thấy cực kì kinh ngạc.

      Ngay cả Tiếu Bảo Bối cũng hiểu, vì sao hôm nay khi cha đề cập đến Quý Xuyên, còn vui vẻ như lúc trước, ngược lại có loại cảm giác luống cuống.

      "Đúng vậy, tối qua ba tìm con được, liền gọi điện thoại cho nó. Kết quả thằng nhóc kia hơn nửa đêm lại chạy ra ngoài, đến bây giờ vẫn tìm con ở bên ngoài." Kỳ Tiếu Đằng phải nhìn ra, tên Quý Xuyên kia thương Bảo Bối nhà ông. Nhưng bởi vì con thích, ông cũng lựa chọn tiếp nhận. Chỉ hy vọng, sau khi bọn chúng kết hôn có thể bồi dưỡng tình cảm tốt.

      Chẳng qua khi thấy biểu của Quý Xuyên ngày hôm qua, ông phát trong lòng thằng nhóc này cũng phải hoàn toàn có Bảo Bối nhà bọn họ.

      " ấy tìm con sao?" Tiếu Bảo Bối tiếp tục duy trì biểu tình kinh ngạc.

      ngốc, đương nhiên nhìn ra được Quý Xuyên thích mấy chuyện hung này.

      cho rằng, cho dù có đột nhiên biến mất thế giới này, Quý Xuyên cũng kinh ngạc mới đúng. Cho nên trắng đêm chưa về, nghĩ xong đối sách, ứng đối với ba mình.

      Nhưng ngờ, Quý Xuyên lại tìm đêm.

      Nhắc tào tháo, tào tháo đến.

      Tiếu Đằng còn chưa mở miệng , trước của lớn nhà họ Tiếu xuất bóng dáng cao lớn.

      "Quý Xuyên. . . . . ." Nhìn thấy người mệt mỏi tới, Tiếu Bảo Bối hơi sững sờ.

      Tối hôm qua, hình như có chút vội vàng. người , chỉ mặc bộ quần áo mỏng manh bên trong.

      "Tiếu Bảo Bối, cả đêm em đâu vậy." Tính tình của dễ như ba , vừa vào cửa nhìn thấy Tiếu Bảo Bối đứng ở sảnh lớn, liền rống lên. Giống như, muốn trút giận vì đêm lo lắng này ra.

      Thậm chí, tay của còn giương lên, mục tiêu là khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối.

      Chỉ là khi tay còn chưa chạm đến khuôn mặt , dứt khoát ngừng lại.

      Bởi vì, nhìn thấy nước mắt trong mắt Tiếu Bảo Bối.

      Mắt của Tiếu Bảo Bối, phải rất lớn, cũng câu hồn như Tiếu Huyên, nhưng cực kỳ trong sáng.

      Mỗi lần nhìn Quý Xuyên cũng dám nhìn thẳng vào đôi mắt này, phải thích, mà là sợ đôi mắt kia, nhìn thấu tất cả.

      Bây giờ Tiếu Bảo Bối đứng trước mặt , cơ bản đều là cợt nhả. Cho dù liên tiếp bị lời lạnh nhạt trái ý , cũng ít khi tức giận.

      Nhưng hôm nay sắp khóc nhìn thẳng như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

      Mà Quý Xuyên cũng phát , Tiếu Bảo Bối như vậy giống như có ma lực quỷ dị, làm có cách nào vung tát này xuống.

      "Quý Xuyên, cám ơn . . . . . ." Cám ơn tối hôm qua tìm em. . . . . .

      Tiếng oa oa của Tiếu Bảo Bối mang theo giọng khóc nức nở ràng.

      Đây là câu đáp lại của Tiếu Bảo Bối khi hôm nay Quý Xuyên vung tay lên, thiếu chút nữa đánh .

      Bỏ lại câu như vậy, Tiếu Bảo Bối xoay người lên lầu.

      Mà Quý Xuyên lại chết đứng ở chỗ đó, bởi vì hiểu ý tứ trong câu vừa rồi của Tiếu Bảo Bối.

      ràng muốn đánh , nhưng vì sao Tiếu Bảo Bối còn cám ơn ?

      này, càng lúc càng giống như câu đố.

      , giống như bị câu đố này chặn lại, bức rức yên. . . . . .

      Cảm giác như vậy, làm Quý Xuyên cảm thấy vô lực.

      Giống như con mãnh thú bị nhốt ở trong lòng, bắt đầu đánh trả, bắt đầu vội vã muốn xông ra.

      Lúc này, vẫn duy trì động tác sắp ra tay đánh , thâm sâu ngóng nhìn bóng dáng của Tiếu Bảo Bối biến mất sau cánh cửa. . . . . .

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 08: Trộm sổ hộ khẩu thành công

      Editor: VinJR

      Tiếu Bảo Bối về đến phòng, ra cũng có chuyện gì cần làm.

      Chỉ là thích bày gương mặt yếu đuối của mình ở trước mắt Quý Xuyên. Nhất là khóc lóc ở trước mặt Quý Xuyên, tuyệt đối cho phép mình như vậy.

      mạnh mẽ, khi nước mắt có thể rơi xuống, trong giây phút đó xoay người.

      Quý Xuyên, vì sao bây giờ đối mặt , em luôn có loại cảm giác mỏi mệt thôi?

      Là chờ đợi quá lâu nhận được đáp lại của sao?

      Tiếu Bảo Bối nghĩ ra đáp án mình muốn, chỉ có thể thả mình vào dòng nước ấm trong bồn tắm, để dòng nước ấm áp mang tất cả mỏi mệt người. . . . . .

      Chỉ là khi tắm xong, đứng trước gương phát ngực mình có dấu hồng quỷ dị. . . . . .

      —— Tuyến phân cách ——

      "Kiều, tôi phát chỗ chơi rất vui, cùng ." Sáng sớm hôm nay, Kiều Trác Phàm vừa mở cửa phòng ra liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vô hạn xuất ở trước mặt mình.

      đợi Kiều Trác Phàm tránh ra, Đàm Duật trực tiếp tự lách qua , xông vào. Sau đó, cậu ta tự nhiên bắt chéo chân ngồi lên sofa, "Duật, tôi sau này cậu muốn đến mấy chỗ đó cần đến tìm tôi." Kiều Trác Phàm mặc áo tắm, cổ áo hơi mở rộng, có chút lười biếng.

      Đàm Duật vào cửa, nhưng vẫn duy trì động tác mở cửa, đứng nghiêng người.

      Nắng sớm lười biếng chiếu lên cơ thể của , giống như vì mà làm ra tầng hào quang. Vốn khuôn mặt tinh xảo xuất chúng, trong nắng sớm có loại dịu dàng lúc lúc , làm cho người ta kìm lòng được nhìn chằm chằm.
      Kiều Trác Phàm như vậy, nhìn lướt qua giống lưu manh.

      Kiều Trác Phàm có chứng bực bội khi mới thức dậy nghiêm trọng, việc này rất ít người biết.

      Mà lúc yên lặng, chính là dấu hiệu của bão táp sắp xảy ra.

      Đàm Duật lớn lên cùng , đương nhiên rất điểm này.

      ngoài dự liệu của , biểu yên lặng duy trì tới vài giây, liền có trận gió mạnh thổi qua bên tai Đàm Duật. . . . . .

      Sau khi Đàm Duật nghĩ nghĩ, lại ngồi thẳng mở miệng : "Kiều, phản ứng hôm nay của cậu giống như chậm chút."

      Dựa theo hiểu biết của Đàm Duật đối với Kiều Trác Phàm, Kiều Trác Phàm bị trêu đùa tiếp tục truy kích, làm Đàm Duật bị thương, thề bỏ qua.

      Nhưng hôm nay Kiều Trác Phàm, có chút kỳ quái.

      ". . . . . ." Bị trêu chọc phen, Kiều Trác Phàm vẫn có biểu tình gì. Hơn nữa, Đàm Duật ràng nhìn thấy nắm chặt quả đấm, muốn vung quyền lần thứ hai. Nhưng vào lúc cuối cùng, đột nhiên dừng quả đấm lại, xoay người khỏi.

      Mà điều làm cho Đàm Duật buồn bực chính là tư thế hôm nay của Kiều Trác Phàm. . . . . .

      "Kiều, vì sao bộ dáng lại hôm nay của cậu lại giống như con vịt vậy?"

      ". . . . . ."

      "Kiều, tới cùng cậu làm sao vậy? Chắc phải tối hôm qua chơi quá trớn với nào đó nên bị hỏng chứ gì?" Lời của cậu ta nghe ra như là quan tâm Kiều Trác Phàm, nhưng khóe miệng dương lên độ cong cần cũng biết.

      Gần như tiếng vừa dứt, lon bia liền bay tới mặt cậu ta.

      Từ được cha nuôi và bố già nhà mình bồi dưỡng, năng lực phản ứng tự nhiên của Đàm Duật cũng tệ. Rất nhanh, cậu ta cũng tiếp được lon bia kia.

      Còn Kiều Trác Phàm, lại lấy ra bình rượu từ trong tủ lạnh, bật nắp liền rót vào miệng.

      "Kiều, hôm nay cậu làm sao vậy?" Làm em nhiều năm như vậy, làm sao Đàm Duật có thể nhìn ra loạt khác thường của Kiều Trác Phàm.

      Sau khi uống mấy ngụm lớn bia vào bụng, sắc mặt Kiều Trác Phàm có chút dịu . Chỉ là mỗi bước, cũng làm gân xanh trán nổi lên.

      "Duật, câu xem nếu cậu trốn vào nhà của người, xác xuất thành công để cậu thuận lợi lấy sổ hộ khẩu nhà người đó là bao nhiêu?" Ngồi xuống ghế sofa, biểu tình Kiều Trác Phàm có chút thả lỏng hơn bình thường, sau đó môi mỏng nhàng khép mở.

      "Xác xuất thành công đương nhiên là trăm phần trăm." Đàm Duật nhắc tới vấn đề này, bản năng hung hãn ương ngạnh liền phát ra. Nhưng xong, giống như cậu ta lại nghĩ đến cái gì đó, nghiêng người hỏi: "Ai chọc tới cậu rồi hả?"

      Đối với vấn đề này của Đàm Duật, Kiều Trác Phàm chỉ nhìn cậu ta cái, con ngươi kia tối như mực xoay xoay, gì nữa. . . . . .

      —— Tuyến phân cách ——

      Trong căn hộ nào đó trong trung tâm thành phố.
      Người phụ nữ mặc bộ váy xinh đẹp, cổ áo quá thấp làm người ta mở rộng tầm mắt.

      bàn cơm, còn bày đủ các loại món ăn. Từ những món này cũng có thể nhìn ra được hao phí tâm tư rất nhiều.

      Chẳng qua, mấy món ăn này giống như trong thời gian dài chưa được đụng tới. Vốn thức ăn nóng hôi hổi, bây giờ nhìn qua chút độ ấm nào.

      Mà trong cả quá trình, người phụ nữ thường nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường, sau đó lại lấy điện thoại di động ra.

      bấm số điện thoại nào đó thuộc làu, lại liên tiếp nhận được câu trả lời: " xin lỗi, số điện thoại này tắt máy."

      Liên tục lặp lại nhắc nhở như vậy, làm cho vô lực.

      Quý Xuyên, tới cùng ở đâu vậy?

      Vì sao từ sau khi rời khỏi vào tối hôm qua, cũng chưa về? Ban ngày, ngay cả công ty cũng đến. . . . . .

      Rốt cục, khi đồng hồ tường chỉ hướng chín giờ, cửa lớn truyền đến tiếng động.

      Vốn người phụ nữ ngồi yên tĩnh sofa, lập tức chạy nhanh qua.

      "Xuyên, tại sao bây giờ mới trở về. . . . . ." giống như người vợ hiền lành, thành thạo tiếp nhận áo khoác tây trang trong khuỷu tay của , mang vào phòng cất kỹ.

      "Xuyên, em làm món cá chép thịt kho tàu thích nhất, nhanh ăn ." Khi người phụ nữ từ trong phòng tới, nhìn vẫn chưa ngồi ở trước bàn ăn, mà vùi ở ghế sofa.

      "Xuyên, có phải đồ ăn nguội rồi hả? sao, em hâm nóng cho ." quét mắt nhìn cái, thấy vẫn duy trì bộ dáng như trước, cũng nhìn về phía . Trong mắt , loé lên chút mất mát. Nhưng rất nhanh, lại che đấu toàn bộ cảm xúc thâm sâu xuống, sau đó bưng những thức ăn bàn cơm vào phòng bếp.

      Trong phòng bếp, truyền đến thanh rất . biết, bắt đầu làm việc.

      Dạ dày của tốt, chỉ có thể ăn ít chia làm nhiều lần. Người phụ nữ này vì muốn có thể đúng lúc ăn được cơm canh nóng, liền đăng ký học nấu ăn. Cho dù từ đầu thích ở trong phòng bếp. . . . . .

      Tóm lại, người phụ nữ này chính là người vợ giỏi giang. Cho tới nay Quý Xuyên đều cho là như vậy.

      "Xuyên, em hâm nóng đồ ăn rồi, mau tới đây ăn ." gọi , thấy cử động, thậm chí còn chủ động đến kéo qua.

      "Nhanh ăn , chẳng thế dạ dày của lại thoải mái nữa." tự mình đặt chiếc đũa vào tay .

      Nhưng nhìn bàn thức ăn, cũng chút khẩu vị nào.

      Nhìn thức ăn cả buổi, : " ăn xong rồi."

      Sau đó, buông đũa xuống, xoay người rời .

      vẫn nhìn theo bóng lưng của , chỉ là đợi quay đầu.

      Sau lát, ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn bàn đầy thức ăn cố gắng nặn ra vẻ tươi cười.

      Kỳ , vì chờ trở về cùng ăn, cũng chưa ăn cơm.

      bàn đồ ăn này, làm cả ngày, bây giờ cũng rất đói.

      ăn, vậy liền ăn hết.

      Xem ra tâm tình của tốt lên, sau khi nếm miếng thịt kho tàu liền cúi đầu.

      Có thể nhìn thấy khóe miệng của cười. Lại nhìn thấy hai tròng mắt của . . . . . .

      Lát sau, giọt nước mắt sáng chói rơi xuống. . . . . .

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 09: xuất của

      "Ba, con thông minh nhất, xinh đẹp nhất về rồi." Tan tầm, Tiếu Bảo Bối về nhà liền giống như bình thường, gầm rú vài tiếng to trong đại sảnh.

      Dựa theo ngày thường, lúc này người cha uy vũ hùng tráng của chắc là mặc tạp dề hoa , cầm muôi xào chạy đến nghênh đón . Tuy cha là chủ của doanh nghiệp, nhưng mỗi ngày ông đều về nhà rất sớm, tự mình làm bàn món ăn, cũng bởi vì con bảo bối của ông thích ăn món ông tự mình làm.

      Chỉ là, hôm nay Tiếu Bảo Bối trước sau như kêu to trong đại sảnh, nhưng thấy ba mình đáp lại.

      Đây là có chuyện gì?

      Chẳng lẽ, ba còn chưa về nhà?

      Tiếu Bảo Bối nghĩ như vậy, trong phòng lại truyền ra tiếng cười của ba.

      Chẳng lẽ, trong nhà có khách sao?

      Từ khi mẹ đột nhiên khỏi nhà, Tiếu Bảo Bối đúng là chưa từng thấy ba mình cười vui vẻ như vậy.

      Tiếu Bảo Bối nhìn về phía kệ để giày, liền nhìn thấy đôi giày da của đàn ông xuất kệ. Đôi giày này lớn giống như của ba . Chỉ có điều, đôi giày da này tinh xảo hơn của ba nhiều, mũi giày cũng dính hạt bụi. Giày như vậy, giống như là đồ triển lãm đặt trong tủ kính, chứ phải được dùng qua.

      Là người thế nào, mà có thể mang giày kỹ càng như vậy?

      Khi Tiếu Bảo Bối nhìn kệ giày suy ngẫm, trong đại sảnh đột nhiên truyền ra tiếng ba gọi: "Là Bảo Bối trở về rồi sao? Mau tới đây, nhìn xem ai tới này."

      Vốn Tiếu Bảo Bối nhìn đôi giày đến sững sờ, cứ thế bị gọi vào cửa.

      Khi Tiếu Bảo Bối đần độn tiến vào, người đàn ông nghiêng người tựa vào sofa, khóe môi vẽ ra độ cong ở nơi người khác nhìn thấy: Thông minh nhất, con xinh đẹp nhất? A. . . . . . đúng là tự kỷ.

      "Ba, ai tới. . . . . ." Tiếu Bảo Bối vào cửa, dò hỏi với ba nhà mình hồi, liền thấy được người kia ngồi sofa.

      Toàn thân nghiêm trang, phải Kiều Trác Phàm là ai?

      Nhưng hôm nay Kiều Trác Phàm làm cho người ta cảm thấy vô cùng thâm thúy chính là cái loại xa cuối chân trời này, người bình thường chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên. Khi Tiếu Bảo Bối chăm chú nhìn , vẻ mặt lạnh nhạt. Toàn thân lộ ra vẻ tôn quý mà người bình thường có cách nào bắt chước được. Ngay cả ba , người đời lăn lộn trong giới buôn bán cũng giống như kém hơn vài bậc.

      "Đây là Kiều tổng của tập đoàn Đế Phàm, gần đây có hợp tác với Tiếu thị của chúng ta, hôm nay hiếm khi Kiều tổng đến đây tán gẫu, Bảo Bối con còn mau tiến lên chào hỏi với Kiều ổng?" Tiếu Đằng vừa gọi con chào hỏi với Kiều tổng, vừa len lén lau mồ hôi.

      thực ra, ông cũng biết hôm nay Kiều Trác Phàm bị làm sao?
      Kiều Trác Phàm đến thành phố này, mới chỉ năm. Trong năm, tập đoàn Đế Phàm bắt đầu vượt qua các tập đoàn quy mô trong khu vực. Là chàng trai vàng trong giới tài chính, làm cho mọi người trong giới ai cũng phải bàn tán sau lưng . Đương nhiên, vì muốn bản thân mình được phát triển, người trong giới cũng bắt đầu nóng lòng muốn thử dựa thế của Kiều Trác Phàm.

      Nhưng người ta đồn rằng, Kiều Trác Phàm hề tùy tùy tiện tiện hợp tác với người khác, trừ phi cậu ta thấy thuận mắt. Cậu ta cũng tùy tiện tham dự xã giao, trừ phi cậu ta cam tâm tình nguyện.

      Tóm lại, Kiều Trác Phàm làm việc toàn bộ dựa vào tâm tình của cậu ta.

      Mà cho tới bây giờ Tiếu Đằng cũng hiểu, vì sao tập đoàn Đế Phàm vừa tiếp xúc với bất động sản, liền trực tiếp chọn hợp tác Tiếu thị của ông. Hơn nữa, hôm nay là lần đầu tiên ông chạm mặt Kiều Trác Phàm ở công ty, thời gian tan tầm vừa đến, Tiếu Đằng theo bản năng nhìn thời gian, nghĩ có nên gọi điện thoại về thông báo với Bảo Bối nhà ông, tối nay mình tùy tiện tìm chút đồ ăn bên ngoài hay . có thể bởi vì ông dơ tay xem đồng hồ, Kiều Trác Phàm liền chủ động muốn đến nhà ông ngồi chút. . . . . .

      Đến bây giờ, Tiếu Đằng cũng có chút hoài nghi, có phải động tác dơ tay xem đồng hồ của ông, làm vị đại thiếu gia này vui hay . Nhưng sau khi thấy cậu ta đến nhà, thái độ cung kính, Tiếu Đằng lại cảm thấy đúng lắm.

      Càng làm cho Tiếu Đằng buồn bực chính là sau khi Kiều Trác Phàm cùng ông về nhà, vậy mà còn lấy thuốc lá, rượu và lá trà từ sau xe đưa cho ông.

      Nhận được quà tặng của Kiều Trác Phàm đương nhiên vật phẩm kém chỗ nào.

      Điều làm Tiếu Đằng khó hiểu là mấy thứ này giống như Kiều Trác Phàm sớm chuẩn bị trước, hề giống như trùng hợp.

      Nhưng chắc Kiều Trác Phàm cũng biết, những lễ vật này là trường hợp nào mới nên tặng?

      Tiếu Đằng còn nhớ, lúc trước ông vì muốn được cha vợ đồng ý để mình cưới mẹ của Tiếu Bảo Bối, khi lần đầu tiên đến nhà cha vợ, ông liền mang theo mấy món lễ vật tốt. Nghe , những thứ này đều là tiêu chuẩn mà con rễ lần đầu tiên gặp mặt với cha vợ.

      Tiếu Đằng nghi ngờ, chẳng lẽ những điều này Kiều Trác Phàm hiểu?

      Tiếu Đằng vừa mới ngâm trà vào nước, trong hơi nóng bốc lên, vẻ mặt của cũng dịu xuống vài phần.

      phải nhận thấy được ánh mắt nghi ngờ của Tiếu Đằng liên tiếp nhìn , nhưng vẫn duy trì động tác thưởng thức trà như cũ, giống như người thế giới này đều nhìn như vậy.

      ". . . . . ." Nhìn thấy người này trong nhà, đương nhiên Tiếu Bảo Bối là ngoài ý muốn.

      Chẳng qua người này giống như định thừa nhận Tiếu Bảo Bối có quen biết với trước mặt cha, Tiếu Bảo Bối cũng quyết định giả vờ biết.

      "Kiều tổng, đây là con Tiếu Bảo Bối của tôi. Từ , bị tôi làm hư rồi. Nhóc con, tại sao thấy khách cũng chào hỏi. . . . . ." Tiếu Đằng thấy hai người cũng chào hỏi, căng thẳng mở miệng, phá vỡ bầu khí lúng túng này.

      Tuy Tiếu Bảo Bối muốn ngậm chặt miệng tới cùng, đấu với Kiều Trác Phàm trận xem ai mở miệng trước, nhưng nhìn bộ dáng của cha dè dặt với Kiều Trác Phàm, chỉ có thể xụ mặt mở miệng trước: "Xin chào, Kiều tổng?"

      Kiều Trác Phàm nghe thấy mở miệng, buông ly trà xuống. Vẻ mặt trong veo mà lạnh lùng nhìn cái, khóe miệng gợi lên độ cong như có như : " tệ. . . . . ."

      Kiều Trác Phàm , ý tứ có chút .

      Ngay cả Tiếu Đằng cũng có chút , rốt cuộc là Kiều Trác Phàm này muốn làm cái gì? Cảm giác này tốt, làm ông cảm thấy như bị chàng thanh niên trẻ nhìn thấu từ trong ra ngoài, mà ngay cả suy nghĩ trong đầu của Kiều Trác Phàm ông cũng bắt giữ được.

      Vì thế cha Tiếu quyết định, vứt cục diện xấu hổ này qua bên, để con thu xếp tàn cục: "Hai người trẻ tuổi các người trò chuyện trước , ba nấu cơm. Kiều tổng, tối nay ở lại ăn bữa cơm đạm bạc nhé."

      Kỳ , đến này Tiếu Đằng còn tưởng rằng, Kiều Trác Phàm được mọi người đồn đãi như vậy, chắc ở lại ăn cơm mới đúng. Nào ngờ. . . . . .

      "Được." Tay Kiều Trác Phàm tùy ý xoay xoay cái gối ôm sofa, trực tiếp nhận lời. Điều này làm cho cha Tiếu kinh ngạc: Người này là biết hai chữ khách khí viết như thế nào sao?

      —— Tuyến phân cách——

      Cha Tiếu ở trong phòng bếp xào nấu, mùi thức ăn thỉnh thoảng bay tới.

      Tiếu Bảo Bối ngồi trong đại sảnh trừng mắt nhìn Kiều Trác Phàm hơn nữa ngày.

      Nếu phải nghe cha dặn thể tự tiện khỏi phòng khách, để Kiều Trác Phàm mình, mới ở lại chỗ này.

      Vốn Tiếu Bảo Bối tưởng rằng, trầm mặc như vậy vẫn tiếp tục.

      Nào ngờ, hai người đơn độc ngồi lát, giọng Kiều Trác Phàm truyền đến: " xem gối ôm xấu như vậy, ai thích?"

      Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu liền nhìn thấy, Kiều Trác Phàm ôm gối ôm Dương Dương của , níu chặt lấy đống phân bằng bông đầu.

      "Dù sao có người thích là được. quan tâm làm gì?" Tiếu Bảo Bối giận dữ, trực tiếp xông lên đoạt lấy gối ôm tay .

      Đây chính là gối ôm thích nhất, mỗi khi ngồi sofa đều ôm tay chơi đùa. Nếu phải vừa mới nhìn thấy cầm, cha còn thể đoạt lại, sớm lấy lại rồi.

      Ai biết còn bị chê như vậy?

      Hừ hừ, sớm biết như vậy liền cho chơi.

      Kiều Trác Phàm nhìn , miệng trực tiếp chu ra, bất đắc dĩ cười cười.

      Kỳ , chỉ muốn thăm dò chút, xem xem món đồ chơi này có phải của hay . nghĩ tới, nhóc này cực kỳ đơn thuần, thử lần liền trực tiếp ra kết quả.

      Nhìn ôm gối ôm vào trong ngực, dấu vết đưa tay mới vừa ôm gối ôm lên chóp mũi ngửi ngửi, mùi sữa thơm nhàn nhạt xông vào mũi. Giống như mùi hương người .

      Hơi thở này, làm cho nở nụ cười tươi.

      "Kiều Trác Phàm, có thể hỏi vấn đề hay ?" Giọng của Tiếu Bảo Bối kéo hồn phách bay xa của .

      ngẩng đầu, liền thấy được khuôn mặt nhắn của tràn ngập mong đợi. Đôi mắt kia, lại càng sáng lạng. Lông mi đen láy theo cử động chớp mắt của nghịch ngợm nhảy múa.

      "Hỏi ." Kiều Trác Phàm cảm thấy, mặc kệ hỏi vấn đề gì, cũng cam tâm tình nguyện trả lời.

      " rất nhiều tiền?" giống như đứa bé hiếu kỳ, vừa ôm gối ôm, vừa hỏi.

      Chị họ và Quý Xuyên có vẻ rất sợ , ngay cả hôm nay khi cha đứng ở trước mặt Kiều Trác Phàm, cũng hơi có chút nơm nớp lo sợ, điều này làm cho Tiếu Bảo Bối khỏi tò mò, Kiều Trác Phàm này chỉ đơn giản là có tiền như vậy thôi sao?

      " sai biệt lắm." Nhìn , tâm tình của Kiều Trác Phàm khỏi tốt lên.

      Thường ngày, cũng có ít người dụng các loại biện pháp thăm dò có tiền hay . Nhưng giống như Tiếu Bảo Bối trực tiếp hỏi ra như vậy, là trước đó chưa từng có.

      "Vậy có bao nhiêu tiền?" Tiếu Bảo Bối đối với hai chữ có tiền này là có khái niệm. Giống như vừa mới tốt nghiệp, bây giờ làm việc mới hai tháng, trong tài khoản của có tiền tiêu vặt cha cho , còn có tiền lương của tháng này, cộng lại có hơn nam nghìn, liền cảm thấy chính mình là phú bà rồi.

      Vậy còn Kiều Trác Phàm? Tiền của nhiều hơn bao nhiêu? diễễn đààn lêê quýý đôôn

      "Cái này tôi cũng lắm." Kiều Trác Phàm khó có được tâm tình tốt như vậy, hỏi đáp. Chỉ là đối với vấn đề tiền bạc, cũng có nhiều mẫn cảm.

      Tóm lại, số tiền lẻ trong tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ, rất nhiều có đếm cũng đếm hết. Đến bất động sản, cũng thống kê lại. Cho nên hỏi con số cụ thể, đúng là trả lời được.

      Tiếu Bảo Bối nghe đáp án cái này, có chút vừa lòng, miệng lại bĩu ra. Ai có tiền nhiều lại đếm? Giống như , mỗi ngày đều cầm sổ tiết kiệm đếm tới đếm lui, tuy bản thân rất ràng bên trong này có bao nhiêu, nhưng vẫn theo thói quen mỗi ngày đều lấy ra đếm lần, liền hận thể có thêm số lẻ ở phía sau.

      Kiều Trác Phàm có thói quen này? Chẳng lẽ, tiền của chỉ là đồn đãi?

      Nghĩ vậy, đột nhiên Tiếu Bảo Bối nhớ tới gần đây mạng lưu hành vài vấn đề, trong đôi mắt loé lên giảo hoạt, hỏi Kiều Trác Phàm: " đếm tiền? Vậy khi uống sữa chua, có liếm nắp sữa chua ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :