1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm - Luật Nhi (c5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59.2: Dùng chổi đuổi người!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Dạ Yến, vốn là chỗ ăn chơi xa hoa nhất.

      Nghe , đây là nơi khởi đầu của Kiều Trác Phàm, Đàm Duật và mấy công tử nhà giàu kia.

      Nhưng mà những lúc bình thường, căn bản nhìn thấy mấy người bọn họ ở đây.

      Chỉ khi nào vào thời gian nghỉ ngơi, mới có thể ngẫu nhiên gặp phải bọn họ hoặc hai lần.

      Nam nữ thanh niên tới chỗ này, phần lớn đều là những người sùng bái những nhân vật như bọn họ.

      Nhưng mà cơ bản, cho dù canh chừng ở đây cả năm chăng nữa, cơ hội gặp được bọn họ cũng khó như lên trời.

      Nhưng mà ngày hôm nay lại rất may mắn.

      Phía trước Duật Tiểu Gia vừa đến, Kiều Trác Phàm cũng theo sau bước vào.

      Mà bọn họ vừa vào đến vửa, quản lý liền quen đường quen lối dẫn bọn họ tới gian phòng ở bên trong.

      Nghe , gian phòng này được xây lên chỉ dành riêng cho bọn họ.

      Những người khác cho dù bỏ ra rất nhiều tiền, cũng thể thuê được.

      “Kiều, hôm nay cậu bị làm sao thế? Sao từ lúc bước chân vào tới giờ, gương mặt luôn giống như Cương Thi vậy!” Hiển nhiên là Duật Tiểu Gia ngồi bên cạnh lúc lâu, bên người còn có trẻ tiếp khách.

      Nhưng mà người này cũng phải vị công chúa nổi tiếng đanh đá kia.

      Duật Tiểu Gia ngồi ở chính giữa, hưởng thụ hầu hạ giống như hoàng đế vậy.

      Đầu tiên kia đưa miếng hồ đào được bóc vỏ sạch , sau đó lại dâng rượu ngon lên. Sau khi Duật Tiểu Gia ăn xong liền hôn lên gương mặt của ta cái, khiến cho những trong phòng ngừng lên tiếng huýt sáo.

      Nhưng kể từ khi Kiều Trác Phàm vào, luôn yên lặng ngồi ở góc. Thỉnh thoảng, còn ngửa cổ uống ngụm rượu lớn.

      Vẻ mặt buồn bực kia, có thể nhìn ra được tâm trạng đêm nay được tốt lắm.

      phải chuyện của cậu!” lạnh lùng câu như vậy đối với Duật Tiểu Gia, mọi người càng xác định tâm tình của người này ngày hôm nay vô cùng tốt.

      Cũng vào lúc đó, Duật Tiểu Gia đẩy xinh đẹp ở bên cạnh mình cái, : “ nào, phục vụ cho Kiều đại thiếu ! Để cho em biết, Kiều đại thiếu nhiều tiền hơn rất nhiều đó!”

      Lời này, chọc cho người đẹp cười khanh khách.

      Người thành phố A đều biết, mẹ của Duật Tiểu Gia cũng chính là Cố Niệm Hề, tiền thu nhập năm cả nhà dùng hết, tiêu cạn!

      Hơn nữa, nhà bọn họ còn có tập đoàn xuyên quốc gia Tam Gia!

      Người nhiều tiền hơn so với Duật Tiểu Gia ở trong nước này chỉ đếm được đầu ngón tay.

      Cho nên người phụ nữ này cũng gì nữa, mà trực tiếp lại bên cạnh của Kiều Trác Phàm, đồng thời ngồi xuống bên cạnh , càng thuần thục hơn rót rượu cho Kiều Trác Phàm.

      “Kiều thiếu, em kính ly!” Ngón tay của người phụ nữ thon gọn như ngọc, đưa ly chất lỏng màu nâu sóng sánh đầy màu sắc tới trước mặt của Kiều Trác Phàm.

      “Duật, mau đưa này ! lát nữa là Anna tới rồi, đừng chờ tới lúc đó mà nếm mùi đau khổ!” Kiều Trác Phàm nhận ly rượu ngon tay của này, ngược lại đôi mắt tối , nhìn về phía Đàm Duật.

      sao hết! Dù sao trong tình cảnh như thế này, phải là ấy chưa từng thấy bao giờ! Hơn nữa, đời này cũng phải chỉ có mình ấy là phụ nữ, mình cũng phải thể ấy.” xong những lời này, liền bắt đầu rót rượu cho chính mình.

      Bên trong ánh sáng lờ mờ, phần lớn khuôn mặt của ta được che giấu trong bóng tối.

      Giờ phút này, ai cũng nhìn thấu được Duật Tiểu Gia suy nghĩ điều gì.

      “Sao vậy? Cậu sợ Tiếu Bảo Bối tới, nhìn thấy à? Kiều, phải cậu thực để bản thân chờ Tiếu Bảo Bối chờ tới mức giống như con thỏ liều mình đâm vào gốc cây mà chết đó chứ?”

      Trong lời của Duật Tiểu Gia có ba phần là trêu đùa, bảy phần là châm chọc.

      Nhưng mà Kiều Trác Phàm vừa nghe thấy những lời này, đột nhiên nhớ tới vừa rồi Tiếu Bảo Bối từ chối mình.

      Cơn tức vẫn chưa hoàn toàn dập tắt, đột nhiên lại bùng cháy lên.

      Vì phòng ngừa ngọn lửa giận này bùng cháy lung tung khiến cho những người khác bị thương, đột nhiên nhận lấy ly rượu tay của người phụ nữ kia.

      , phải là giành lấy chứ.

      Nhìn hành động thô lỗ của Kiều Trác Phàm, thiếu chút nữa khiến cho ly rượu kia bị đổ. Ở đây phải dùng từ “giật” để hình dung, so sánh rất chuẩn xác.

      Mà ly rượu kia bị giật lấy, ngửa đầu lên giống như là rót vào trong bụng của mình.

      Cảm giác kia, giống như là cố ý dùng ly rượu này để dập tắt lửa giận bùng cháy trong lòng mình.

      Nhưng mà ai cũng biết đó phải là nước, mà chính là rượu cồn.

      Kiều Trác Phàm sao có thể dùng rượu này thay nước để dập tắt bụng tức giận của mình được chứ?

      “Kiều, uống chậm chút. phải còn có mỹ nữ tiếp khách hay sao?” Duật Tiểu Gia nhìn hành động này của Kiều Trác Phàm, có ý tốt khuyên.

      Thành , ở dây dưới ánh đèn nê ông, nhìn qua Duật Tiểu Gia so với công tử ăn chơi bất cần đời vô cùng từng trải tình trường có gì khác nhau.

      thực tế, ta như vậy sao?

      Kỳ , năm trước cơ bản Duật Tiểu Gia căn bản xuất ở những quán bar như vậy.

      Có thể kể từ lần tụ hội ở nhà họ Lăng năm trước, ta liền thay đổi giống như người khác vậy. Ngoại trừ thường xuyên ra vào những nơi như vậy, còn gặp gỡ diễn trò với phụ nữ ở bên ngoài, cò có thể dùng giọng điệu chút để ý kia để người khác.

      Duật Tiểu Gia như vậy, khiến cho người khác càng nhìn thấu.

      theo xu hướng chính là, càng lúc càng giống Đàm đại gia nhà bọn họ rồi!

      Nhưng năm trước rốt cục xảy ra chuyện gì, mà khiến cho Đàm Duật thay đổi lớn như vậy, có ai muốn biết điều này hơn so với vị công chúa nhà họ Lăng.

      Nhưng cho tới bây giờ, Lăng công chúa vẫn điều tra được gì, lại càng cần tới những người khác.

      “Kiều thiếu, Lăng công chúa đến!” Vào lúc bọn họ uống rất hăng say, quản lý vừa vào cửa báo cáo.

      ra, trước kia Lăng công chúa cũng phải là khách quen ở đây.

      Nhưng kể từ khi Duật Tiểu Gia bắt đầu vào đây nhiều lần, bên này cũng nghiễm nhiên trở thành nơi quen thuộc của Lăng công chúa.

      cơ bản, phần lớn thời gian sau khi tan tầm, đều tới chỗ này.

      Đơn giản là vì, ở đây có thể gặp Duật Tiểu Gia.

      “Em , lại ngồi bên cạnh tiểu gia đây! Kiều đại thiếu của em, sợ là cần em nữa rồi.” Nghe quản lý những lời này, Duật Tiểu Gia phất tay ý bảo ta ra.

      Sau đó, Duật Tiểu Gia lại dùng ánh mắt chút quan tâm nhìn về phía người phụ nữ mới vừa rồi được gọi lên để hầu hạ Kiều Trác Phàm, mở miệng ra như vậy.

      kia giống như là sớm biết Duật Tiểu Gia làm như vậy rồi, mím môi cười tiếng rồi trở về ngồi bên cạnh ta.

      Chờ tới khi Lăng công chúa vào, liền nhìn thấy những mỹ nhân xinh đẹp vây xung quanh Duật Tiểu Gia, chuyện trò vô cùng vui vẻ.

      Chỉ thấy, kể từ lúc bước vào cửa kia, luôn dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm kia.

      Vốn dĩ, kia nhìn thấy ánh mắt của muốn rời khỏi. Nhưng biết Duật Tiểu Gia thầm vào bên tai ta cái gì đó, mà kia vừa cười cười vừa ngồi vững ở vị trí đó.

      “Anna, đến bên này ngồi !”

      Nhìn thấy cảnh tượng này, Kiều Trác Phàm có chút đau lòng cho Lăng công chúa.

      Nhưng mà đau lòng này, giống như loại đau lòng mà của người đàn dành cho người phụ nữ của mình, mà giống như người trai đau lòng em của mình.

      “Dạ!” Lăng công chúa gì nữa, chỉ từ từ bước lại bên cạnh Kiều Trác Phàm.

      Mặc bộ váy bó sát liền thân, khiến cho cả người lồi lõm ràng nhìn vô cùng hấp dẫn. Làn váy chỉ tới bắp đùi, phía dưới đôi ủng quá gối.

      Ăn mặc nóng bỏng như vậy, tuyệt đối trở thành người đẹp hấp dẫn nhất của quán bar tối nay.

      Có thể tưởng tượng ra, từ khi Lăng công chúa bước vào quán bar này, có bao nhiêu người nhìn thấy như vậy rồi.

      “Sao ăn mặc thành bộ dạng này mà có thể bước ra khỏi cửa được?” Lúc Duật Tiểu Gia thấy Lăng công chúa ngồi bên cạnh của Kiều Trác Phàm, mới phát ăn mặc trang điểm thành bộ dạng đáng giận như vậy.

      Vừa nhìn tới, thấy ấn đường của Duật Tiểu Gia nhăn thành đống. Ngay cả đôi mắt cũng đen thấy đáy.

      Bộ dạng này, ràng với bất kể ai rằng, Tiểu Gia tôi tức giận!

      Nhưng mà hết lần này tới lần khác, tay của vẫn còn ôm người phụ nữ khác. Bộ dạng kia, thực khiến cho người ta hiểu.

      “Em cảm thấy rất đẹp nên mặc thôi!” Lăng công chúa để ý đến ta, trực tiếp vén tóc lên, rồi cầm lấy ly rượu mà Kiều Trác Phàm rót cho lên.

      Đúng là cũng chưa từng ăn mặc như thế này ở tiệc đêm.

      Bộ này, chẳng qua là hôm nay kéo út dạo phố nhìn thấy.

      Sau khi mua vào tay, đột nhiên lại muốn mặc tới chỗ này.

      Lăng công chúa có tính cách mạnh mẽ giống như mẹ của vậy, cho tới bây giờ đều làm việc theo lẽ thường.

      Giống như lời bây giờ của vậy, thấy đẹp mặc thôi. có gì là thích hợp cả!

      “Cha mẹ của cũng để cho ra khỏi cửa khi ăn mặc như vậy mà đánh gãy chân sao?” Duật Tiểu Gia vẫn còn .

      Nhưng bởi vì trong lòng ta vẫn còn ôm người phụ nữ khác, khiến cho vẻ mặt vui của ta có chút kỳ lạ.

      có. Cha của em chỉ cần là chuyện em muốn làm ủng hộ, yên tâm !” Về phần nhóm người Tô lão nữu, tùy tiện vài câu là có thể che giấu được rồi.

      “Bộ quần áo này là vừa rồi em và út dạo phố mua được! Có đẹp ?” ra, có thể thắp sáng thế giới của Lăng công chúa, chỉ có ánh mắt của Đàm Duật.

      Giống như vừa rồi, lúc vừa bước vào cửa, nhìn thấy trong lòng của Đàm Duật có người phụ nữ khác, vẻ mặt của liền uể oải. Mà bây giờ, cảm nhận được bộ quần áo của mình có thể khiến cho Đàm Duật nhìn mình lần, liền cười như nở hoa vậy.

      Vui buồn hận của Lăng công chúa, chỉ vì người tên là Đàm Duật kia!

      ánh mắt của ta, có thể khiến cho vui vẻ ngày. ta vui, lại có thể khiến cho buồn bã vài ngày.

      “Này còn hỏi đẹp ? Khó coi chết được! biết ánh mắt để đằng nào nữa!”

      Duật Tiểu Gia nhìn lướt qua Lăng công chúa ngồi xuống, làn váy sắp che được cái mông, lời ra khỏi miệng đều kèm theo mùi thuốc súng.

      Mà Lăng công chúa tâm tình vốn tốt, cũng bởi vì câu này của Đàm Duật mà biến mất còn.

      “Em và út chọc giận sao? Đúng là thể lý được mà!”

      Dưới cơn nóng giận, đem ly rượu vừa rồi mới nhấp ngụm , ngửa đầu lên đổ vào trong miệng.

      Vị cay nồng kia, kích thích lúc lâu cũng mở miệng gì. Đợi tới khi mở mắt lần nữa, ánh mắt của trở nên trong suốt long lanh. cố gắng với bản thân mình, đó phải là nước mắt của .

      Đó chẳng qua là vì rượu quá cay, mới bị như vậy.

      “Này, uống nhanh như vậy làm gì chứ? Lát nữa uống say , tôi mặc kệ !” Duật Tiểu Gia vốn quay mặt , nhưng mà lúc lâu vẫn nghe thấy chuyện, nên nhịn được quay lại nhìn .

      Lúc này nhìn thấy uống hết cả ly rượu, ta mới lảm nhảm như vậy.

      chết ! Em cần quan tâm!” Tính tình của Lăng công chúa cũng tốt, dưới cơn nóng giận ném ly rượu về phía Duật Tiểu Gia.

      May mắn, năng lực phản ứng gia truyền của Duật Tiểu Gia cũng phải đồ bỏ . ta dễ dàng tránh được ‘ám khí’ bất ngờ này.

      Nhưng bên cạnh ta, lại được may mắn như vậy.

      Bởi vì Duật Tiểu Gia né , nên cái trán của kia bị trúng cái.

      Mặc dù đến nỗi mặt mày bị phá hỏng, nhưng trán của ta bị vết bầm.

      “Tôi tính tình này của có đổi ? Đừng động chút là đả thương người khác! Sau này ai cưới , khẳng định là vô cùng xui xẻo!” biết là vì bất bình cho người phụ nữ bên cạnh, hay là vì nguyên nhân gì khác, giờ phút này những lời mà Duật Tiểu Gia thốt ra, ngay cả Kiều Trác Phàm cũng có chút nghe nổi.

      “Tính tình của em cứ như vậy đấy! Gả cho ai, cũng cần phải qua tâm!”

      là hòn ngọc quý tay của Lăng Nhị Gia.

      Từ đến lớn, ai cũng dám khiến phải tức giận.

      Tính tình của , sớm thành cặn bã.

      Nếu phải vì , cần gì phải uất ức bản thân mình?

      Nhìn thấy hai người sắp rút đao ra với nhau, Kiều Trác Phàm mở miệng, “Anna, chúng ta ra ngoài khiêu vũ!”


      Kể từ khi tới bên này, cho tới bây giờ đều rời khỏi Duật Tiểu Gia bước, chỉ sợ vừa khỏi, bị người khác chiếm tiện nghi, lần đầu tiên Lăng công chúa giậm chân rời .

      Đơn giản là vì hôm nay thực bị tổn thương.

      Mà nhìn thấy bóng lưng Kiều Trác Phàm và người phụ nữ kia rời , đột nhiên tay của Duật Tiểu GIa nắm chặt lại thành quyền. . . .

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59.3: Dùng chổi đuổi người!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Bên trong sàn nhảy náo nhiệt, có hai người nhảy ra làm sao.

      người quay tới quay lui trong đám người, còn người đứng ngây ngốc ra.

      “Muốn khóc à?” Từ lúc rời khỏi phòng bao, Kiều Trác Phàm liên tục để ý phản ứng của Lăng công chúa.

      Nhưng liên tục cúi mặt xuống, tóc mái cũng che gương mặt của , nên nhìn ra được nét mặt của .

      có! Tôi khóc vì chút chuyện này.” Lăng công chúa hít mũi cái, vén mái tóc dài lên, rồi cười cười với Kiều Trác Phàm.

      Nhưng biết là, lúc muốn cười nhưng lại cố gắng tỏ ra tươi cười nhìn còn khó coi hơn cả khóc.

      “. . .” Nghe như vậy, Kiều Trác Phàm cũng gật gật đầu, vạch trần .

      Cho dù thực muốn khóc nữa, tối đa Kiều Trác Phàm cũng chỉ có thể : “Nín !”

      có cách nào khác, thế giới này chính là thực tế như vậy.

      Bởi vì phải là người kia trong lòng của , cho nên cũng có nhiều kiên nhẫn dành cho .

      “Có đôi khi, thực muốn buông tha cho . . .” Sau khi nở nụ cười với Kiều Trác Phàm, Lăng công chúa đột nhiên nhìn chằm chằm về phía phòng bao kia, như vậy.

      Dưới ánh đèn nê ông, gương mặt xinh đẹp của , lên chút đau thương.

      “Vậy tại sao lại buông tha?” ra, Kiều Trác Phàm cũng rất tò mò câu trả lời này.

      Theo đuổi Duật Tiểu Gia nhiều năm như vậy, Lăng công chúa cũng bị cậu ta làm tổn thương vô số lần, thể kể hết được.

      Nhưng mà nhiều năm như vậy, cũng buông tha.

      Nên Kiều Trác Phàm tự nhiên cảm thấy tò mò, đến cùng là cái gì khiến cho duy trì tới bây giờ.

      Nhưng mà câu trả lời của công chúa , khiến cho có chút ngoài ý muốn: “Nếu như có thể buông tha được, sớm buông rồi! Hơn nữa, bà đây hao tổn nhiều tâm tư và tuổi xuân người của ta như vậy, nếu ngược lại ta, phải là làm ăn lỗ vốn hay sao?”

      Quả nhiên là con của hai nhân vật hung hãn như Tô Du Du và Lăng Nhị Gia. Ngay cả suy nghĩ, cũng đều mạnh mẽ như vậy.

      lo lắng, lấy được vốn hay sao?” Kiều Trác Phàm quả nhiên là nhà tư bản.

      Ngay cả về mặt tình , cũng phải có qua có lại.

      câu của Lăng công chúa, cũng chặn lại lời của : “Kiều, vậy kiên trì nhiều năm như vậy, lo lắng sao?”

      Đúng vậy, đều kiên trì nhiều năm như vậy.

      phải lại chờ nhiều thêm chút nữa sao?

      Đột nhiên, Kiều Trác Phàm có chút hối hận về hành vi của mình ngày hôm nay.

      đợi Kiều Trác Phàm trả lời, Lăng công chúa lại : “Yêm tâm . Tôi nhất định phải ghi tên mình vào hộ khẩu nhà bọn họ!”

      Nhìn ánh mắt bị đả kích vừa rồi của Lăng công chúa, biến mất sạch . Bây giờ lại tràn đầy lòng tin, Kiều Trác Phàm cười.

      Đúng vậy, và Lăng công chúa giống nhau, đều kiên trì nhiều năm như vậy . . .

      Rất nhiều người khuyên , đời này còn rất nhiều phụ nữ mà. Cần gì phải treo người của con thỏ ngốc chứ?

      Nhưng bọn họ đâu hiểu được, thiên hạ đầy phụ nữ, nhưng mà chỉ có người như vậy!

      Người ở xung quanh dù có giỏi hơn, nhưng bọn họ đều phải là người kia . . .

      “Kiều, đột nhiên tôi nghĩ tới, tôi có nên chuốc cho ta say mèm, rồi cưỡng hiếp ta ?”

      Lăng công chúa lại lẩm bẩm.

      ra, ý nghĩ này chỉ lần lóe lên ở trong đầu của . Die~nn ddan leê Quy ido nn.

      Nhưng mà mỗi lần, đều bị thực tế ngăn cản lại.

      Kiều Trác Phàm chỉ nghĩ đơn giản là vừa rồi bị trận như vậy, nên suy nghĩ được thông suốt, tất cả đều tùy cơ ứng biến.

      Giờ phút này, Kiều Trác Phàm cũng lộ ra nụ cười thoải mái nhất trong tối nay: “Ý tưởng này cũng tệ!”

      Đúng ra, Kiều Trác Phàm chỉ muốn biểu đạt tán thưởng đối với lời của Lăng công chúa.

      Nhưng mà lại quên mất lời phía trước mà Lăng công chúa với .

      cũng cảm thấy như vậy sao?” Lăng công chúa cho rằng nhận được lời khẳng định, đột nhiên hai mắt lóe sáng như sao.

      “Ừ!” Vẻ mặt đầy khẳng định. Bởi vì, lời của rồi của khiến cho hiểu ra.

      Nhưng Kiều Trác Phàm hề biết là, Lăng công chúa cho rằng khẳng định ý tưởng của . Lại càng biết, vừa rồi gật đầu theo bản năng, lại tạo thành tất cả mọi chuyện sau này của Lăng công chúa và Duật Tiểu Gia . . .

      “Ừ. Vậy tôi trước chuẩn bị chút . . .” xong lời này, Lăng công chúa nhanh chóng bước tới phòng bao kia. “Kiều, còn mau lại?”

      được. Tôi nghĩ, tôi nên trở về tốt hơn!”

      Đột nhiên, vô cùng nhớ nhung cái giường mà nằm chung kia.

      Nghĩ như vậy, Kiều Trác Phàm quay người rời khỏi chút do dự.

      Mà sau đó Lăng công chúa cũng đưa tay lấy điện thoại ra, bấm dãy số quen thuộc nào đó: “ út, em cần ít đồ. . . “
      Bóng đêm càng dầy đặc, cuộc sống đô thị vẫn cứ tiếp diễn.

      “Cục cưng, Kiều đại gia của em trở về! Còn mau bưng trà rót nước . . .” Kiều Trác Phàm vừa về tới căn phòng của và Tiếu Bảo Bối, vừa đá giày rơi xuống liền với vào bên trong.

      , gần mực đen, gần đèn sáng!

      Lời này, đúng là sai chút nào.

      Lúc này mới ở cùng với Tiếu Bảo Bối có hai tháng, mà thói quen của nhiễm lên người của rồi.

      Giống như lúc này về nhà nhất định phải hét lớn vào trong nhà, gần đây cũng thường làm chuyện này.

      Hơn nữa, cũng hề cảm thấy hành động này có chút ngây thơ và thích hợp.

      “Cục cưng? Em đâu rồi?”

      Đá giày rơi xuống xong, Kiều Trác Phàm lại tiếp túc lỡn tiếng về phía phòng ngủ.

      Nhưng mà bên trong lại có chút động tĩnh nào.

      Khiến cho Kiều Trác Phàm cảm thấy buồn bực.

      Chẳng lẽ, ngủ?

      Nghĩ vậy, Kiều Trác Phàm nhấc chân lên, vào bên trong.

      Trong phòng ngủ mọi thứ vẫn đều như trước.

      Chăn mền, bởi vì vừa rồi rời nên có chút lộn xộn.

      Kiều Trác Phàm còn cho rằng, Tiếu Bảo Bối vẫn nằm vùi trong chăn.

      Bởi vì biết , lúc Tiếu Bảo Bối vùi mình trong chăn cả người của nhìn rất , vô cùng . Có đôi khi sợ mình nằm đè hỏng người của .

      “Cục cưng, bị bắt được rồi, đêm nay phải để lột hết quần áo người rồi hôn hai cái!”

      Kiều Trác Phàm làm nên tiếng động rất lớn trong phòng ngủ, ra là muốn để cho Tiếu Bảo Bối chủ động chạy đến.

      Nhưng mà gọi lúc lâu, mà bên trong vẫn rất yên tĩnh.

      Chờ lúc vén chăn lên mới phát ra, ra từ đầu tới giờ ở đây thực có người.

      Hơn nữa, bên trong chăn hề có chút độ ấm nào.

      Điều này chứng minh, bên trong chăn có người thời gian dài rồi.

      Hơn nửa đêm nằm trong chăn, Tiếu Bảo Bối chỗ nào?

      Suy nghĩ này, khiến cho tim của Kiều Trác Phàm đập lỗi mấy nhịp.

      “Cục cưng, chúng ta đùa nữa! Em ra , đảm bảo lột hết quần áo của em!” Bước chân của Kiều Trác Phàm có chút lộn xộn, nhưng lời lẽ miệng vẫn vô cùng hùng hồn. SSdienng dànlew quy9on.

      Nhưng mặc kệ như thế nào nữa, Tiếu Bảo Bối đều giống như là bốc hơi khỏi căn phòng này.

      Cho tới khi tìm hết cả căn phòng cuối cùng, Kiều Trác Phàm mới thực luống cuống, bởi vì Tiếu Bảo Bối thực có trong phòng.

      trễ thế này, cuối cùng đâu rồi?

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59.4: Dùng chổi đuổi người!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Xuyên, chúng ta tới cửa hàng lễ phục . Tiệc hàng năm của Tiếu Thị phải sắp tổ chức rồi sao? Nhân dịp tối nay rảnh, chúng ta chuyến !”

      Đêm nay, có thể là đêm vui nhất của Tiếu Huyên trong khoảng thời gian gần đây.

      Trong thời gian này, hôm nay là lần đầu tiên Quý Xuyên về nhà sớm, lần đầu tiên ăm cơm tối do ta làm, cũng là lần đầu tiên sau khi cơm nước xong muốn tản bộ.

      Điều này khiến cho Tiếu Huyên cảm thấy, bọn họ trở lại thời gian trước khi kết hôn, cũng chính là quãng thời gian bọn họ lén lút đương mà bị Tiếu Bảo Bối phát .

      Khi đó, Quý Xuyên cũng thường xuyên gặp mặt , cơm nước xong tản bộ. Tản bộ xong, bọn họ tới khách sạn ở xa xa để thuê phòng.

      Mặc dù lúc đó, Tiếu Huyên đau khổ vì thể quang minh chính đại ở cùng chỗ với Quý Xuyên. Nhưng mà nhớ lại mỗi đêm ở trong khách sạn khi đó, đều là ngọt ngào và kích thích.

      giống như khi bọn họ kết hôn xong, mỗi đêm đều đưa lưng về phía đối phương, ngay cả chuyện cũng rất ít, lại càng tới tiếp xúc thân thể.

      Chính vì bầu khí đêm nay rất tốt, nên Tiếu Huyên cũng có chút mong đợi.


      ta cũng là người phụ nữ bình thường, nên cũng có nhu cầu về phương diện kia.

      ta dự định, sau khi mua lễ phục với Quý Xuyên xong, tới khách sạn gần đó, lần nữa ôn lại, tìm về cảm giác vui vẻ lúc trước của bọn họ.

      Đương nhiên, hôm nay Quý Xuyên cũng biết ý nghĩ kia.

      Đối với cầu của Tiếu Huyên, đều đáp ứng.

      “Được.” Đối với việc Tiếu Huyên chủ động ôm lấy cánh tay của ta, ta cũng từ chối.

      Phản ứng này, khiến cho khóe miệng của Tiếu Huyên càng cong lên.

      “Xuyên, lần này muốn mặc lễ phục màu gì? Em cảm thấy màu xám bạc cũng tệ đâu!” Tiếu Huyên kéo Quý Xuyên, đến dãy phố buôn bán.

      Nơi này, có mấy cửa hàng mặt tiền tương đối lớn. Cũng chính là cửa hàng mà mấy người tầng lớp như bọn họ thường xuyên tới mua lễ phục.

      Tiếu Huyên vừa xem lễ phục nam giới ở trong tủ vừa .

      “Vậy nghe theo em, chọn màu xám bạc!” Quý Xuyên nhìn lướt qua bộ lễ phục màu xám bạc theo như lời của Tiếu Huyên, liền như vậy.

      Kỳ ta cũng muốn mua bộ lễ phục tốt, để tham gia dạ tiệc hàng năm của Tiếu Thị.

      Bởi vì ta biết , đến buổi dạ tiệc này, Tiếu Bảo Bối nhất định tham gia.

      Trước đây, Tiếu Bảo Bối cũng mặt dày nhất định lôi kéo ta cùng khiêu vũ.

      Nhưng mà lúc đó, Quý Xuyên căn bản coi chuyện này có gì to tát cả.

      Mỗi lần ta đều nhảy qua loa đối phó với Tiếu Bảo Bối xong, đích thân mời Tiếu Huyên nhảy.

      Khi đó, Quý Xuyên thể nào ngờ được người mà ta chẳng thèm ngó tới, bây giờ lại trở thành người mà ta hết sức mong mỏi.

      Nhìn lướt qua bộ lễ phục màu xám bạc kia, ta cảm thấy đứng bên cạnh Tiếu Bảo Bối cũng tệ lắm, nên : “Bộ này !”

      “Quý Xuyên, thích à? dạo phố với nhiều lần như vậy rồi, đúng là chưa từng thấy chủ động chọn quần áo!” Lúc Tiếu Huyên những lời này, đánh giá bộ quần áo mà Quý Xuyên vừa mới chỉ.

      Từ hình thức màu sắc, cho đến chất liệu của bộ quần áo này, ta đều nghiên cứu rất cẩn thận. Die~nn ddan leê Quy ido nn.

      Chính bởi vì lúc này Tiếu Huyên nghiên cứu rất cẩn thận, cho nên ta cũng nhìn thấy, lúc ta những lời này, mặt Quý Xuyên thoáng qua chút mất tự nhiên.

      “Bộ y phục này đúng là tệ, vậy lấy bộ này . thử chút . . .”

      Tiếu Huyên cho rằng, Quý Xuyên từ chối ta.

      Theo như hiểu biết của ta về Quý Xuyên, bình thường Quý Xuyên thích mặc thử quần áo ở bên ngoài.

      Nhưng mà ngoài dự liệu của ta, Quý Xuyên lại thực nghe lời của ta, cầm lấy quần áo vào trong phòng thử.

      “. . . .” Nhìn Quý Xuyên bước vào phòng thay quần áo, Tiếu Huyên có cảm giác có chỗ nào đó thích hợp.

      Chẳng biết tại sao, ta có cảm giác, giống như hôm nay Quý Xuyên có chuyện gì lừa gạt ta vậy . . .

      Nhưng mà vừa nghĩ tới những cảm giác ngọt ngào mà trước kia ta và Quý Xuyên trải qua, ta lại cảm thấy có gì. Bởi vì lúc trước, Quý Xuyên cũng đối xử với ta giống như thế này.

      Chắc là gần đây phát sinh quá nhiều chuyện khiến cho người ta trở tay kịp, nên Quý Xuyên mới biến thành như vậy?

      Tiếu Huyên suy nghĩ ở trong lòng.

      Mà đúng vào lúc này, Tiếu Huyên nhìn thấy bóng người lắc lư ở trước cửa của cửa hàng giống như bóng ma . . .

      “Tiếu Bảo Bối?”

      Lúc đầu, Tiếu Huyên còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.

      ta biết , Tiếu Bảo Bối thích màn đêm. Cho nên bình thương ra ngoài mình vào ban đêm.
      Nhưng hôm nay . . .

      Tiếu Huyên cẩn thận so sánh, phát bóng người lắc lư ở trước cửa của cửa hàng là Tiếu Bảo Bối!

      người của mặc bộ đồ ngủ có in hình hoạt hình đáng , bên ngoài khoác cái áo khoác bóng chày mỏng màu hồng phấn. Dưới chân, đôi dép lê.

      Bởi vì bàn chân quá , nên bàn chân của tuột hết ra đằng trước.

      Đây là có chuyện gì xảy ra?

      Tại sao nửa đêm Tiếu Bảo Bối lại xuất ở chỗ này?

      Chẳng lẽ, hơn nửa đêm bị Kiều Trác Phàm đuổi ra khỏi nhà?

      Nếu là đáp án này, đối với Tiếu Huyên gì là tốt hơn.

      Chỉ cần Kiều Trác Phàm đứng bên cạnh của Tiếu Bảo Bối kia, Tiếu Huyên tin cái loại ngu ngốc toàn là cơ bắp kia là đối thủ của ta và mẹ của ta

      Nhưng mà, trước mắt Tiếu Bảo Bối bị Kiều Trác Phàm đuổi ra ngoài cũng được, mà phải cũng được, đều phải là điều mà Tiếu Huyên để ý nhất.

      Đêm nay, khó khăn lắm Quý Xuyên mới khôi phục lại thái độ giống như trước kia, trước mắt cuộc sống của bọn họ chuẩn bị vào quỹ đạo giống như vợ chồng bình thường.Dđienn damn leie quyýdon.

      Theo bản năng Tiếu Huyên cảm thấy, lúc này nên để cho Tiếu Bảo Bối xuất trước mặt của Quý Xuyên.

      Nhưng mà bây giờ, Tiếu Bảo Bối lại cứ đứng ở bên ngoài.

      lát nữa Quý Xuyên từ trong phòng thay đồ ra, nhất định nhìn thấy ấy!

      Nhưng mà nghĩ tới gần đây chỉ cần có chuyện liên quan tới Tiếu Bảo Bối là có thể khiến cho Quý Xuyên thất thần lúc lâu, hiểu sao Tiếu Huyên cảm thấy nôn nóng.

      “Người đẹp, bên ngoài có người cứ qua lại ở cửa. cảm thấy, có phải là người điên hay ?”

      Suy nghĩ lúc, Tiếu Huyên có chủ ý. Lúc này ta gọi nhân viên phục vụ tới, với ta như vậy.

      “Người điên?” Nhân viên phục vụ vừa nghe thấy, cũng có chút khẩn trương nhìn về phía ngoài cửa.

      Quả nhiên, nhìn theo hướng Tiếu Huyên chỉ, đúng là ta nhìn thấy người phụ nữ như bóng ma ở ngoài kia, mặc bộ đồ ngủ và đôi dép lê qua lại ở ngoài cửa hàng của bọn họ.

      biết có phải vì đêm nay gió hơi lớn hay , mà đầu tóc của Tiếu Bảo Bối bị gió thổi rối tung lên, chợt nhìn đúng là khác gì bà điên.

      Nhìn thấy như vậy, nhân viên phục vụ cảm thấy giống như có chuyện gì.

      mặc kệ quan tâm tới?” Tiếu Huyên vừa thúc giục vừa lặng lẽ nhìn về phía phòng thay đồ của Quý Xuyên.

      “Quan tâm như thế nào đây?” Nhân viên phục vụ có ý kiến.

      “Dùng cây chổi đuổi ! nghĩ xem, để cho ta tới lui trước cửa cửa hàng của các , ảnh hưởng tới làm ăn của người khác là tốt!”

      Tiếu Huyên giống như người thầy thông minh, liên tục ở bên cạnh bày mưu tính kế.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 60.1: Người phụ nữ già miệng
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Cũng đúng!” nhân viên phục vụ cảm thấy câu này rất có lý. Bọn họ trông coi cửa hàng, bình thường ông chủ chỉ nhìn vào doanh số.

      Nhiệm vụ tháng này của ta, vẫn chưa đạt tiêu chuẩn. Trước mắt, thời gian chỉ còn lại vài ngày.

      Người phụ nữ này nếu vẫn cứ quanh quẩn ở trước cửa hàng của bọn họ, khẳng định là thể tăng doanh số lên được.

      Hơn nữa, bây giờ trong cửa hàng còn có người. Nhân lúc này đuổi , nếu như người điên này làm nên chuyện gì điên rồ còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.

      Nếu như chờ bọn họ khỏi, đến lúc đó người điên này gây nên chuyện gì, dễ đối phó.

      Nghĩ tới đây, nhân viên phục vụ kia quả cầm cây chổi lên, ra phía bên ngoài.

      , lén lén lút lút ở trước cửa hàng của chúng tôi để làm gì?”

      Bên ngoài cửa hàng, nhân viên phục vụ cầm cây chổi khua khua về phía Tiếu Bảo Bối.

      Bộ dạng hung hãn kia, khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút sợ hãi.

      “Tôi thấy cửa hàng của sáng đèn nhất, nên tôi tới trước cửa hàng đứng chờ chút, được ?” Cả dãy phố buôn bán này, ở đây đèn sáng nhất. Tiếu Bảo Bối sợ tối, nên muốn nán lại ở đây chút.

      được. mau rời khỏi chỗ này cho tôi, nếu đừng trách tôi khách khí . . .” Mặc dù người này có thể chuyện, nhưng biết có phải vừa rồi Tiếu Huyên mới với ta vài chuyện mà những người điên có thể đả thương người khác, khiến cho trong lòng nhân viên phục vụ này có chút sợ hãi hay là vì nguyên nhân gì khác, tóm lại nhân viên phục vụ này cảm thấy bây giờ thể để cho người phụ nữ này nán lại ở trước cửa hàng được.

      “Tại sao lại có thể làm như vậy được!” Tiếu Bảo Bối ngờ được, người này sao có thể keo kiệt như vậy?

      phải chỉ đứng bên ngoài cửa hàng của bọn họ hay sao? Cũng phải đứng ở bên trong cửa hàng, nhân viên cửa hàng liền muốn đuổi người.

      “Tôi cứ làm như vậy, sao? Nếu như , tôi khiến cho nếm lợi hại của cây chổi này!”

      Người kia , rồi giơ cây chối đánh về phía Tiếu Bảo Bối.

      Tư thế hung hãn như vậy, khiến cho Tiếu Bảo Bối mím môi lại, cuối cùng đành phải xoay người rời .

      rời còn có thể làm thế nào được nữa?

      lại có vũ khí, khẳng định đánh lại người ta!

      Tiếu Bảo Bối giống như những người đàn bà chanh chua khác mở miệng ta chửi đổng người ta, nhưng mà lòng dạ cũng rất hẹp hòi ghi nhớ lại tên của cửa hàng này ‘MJ’.

      Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối bị người ta cưỡng chế rời , lòng thấp thỏm của Tiếu Huyên cuối cùng cũng ổn định lại.

      Chờ lúc Quý Xuyên ra, nhân viên phục vụ cũng quay vào trong cửa hàng.

      Tất cả lại như cũ.

      Nhưng mà Tiếu Huyên vừa quan sát quần áo của Quý Xuyên, đồng thời đuôi mắt thỉnh thoảng cũng quan sát bên ngoài cửa hàng, nhìn xem Tiếu Bảo Bối có quay trở lại đây hay .

      Chẳng qua, chắc là Tiếu Bảo Bối bị nhân viên của cửa hàng hù cho sợ. Rốt cuộc cũng quay trở lại.

      “Lấy bộ này phải .”

      Quý Xuyên sảng khoái thanh toán, rồi đưa Tiếu Huyên rời .

      Đến lúc này, xem như buôn bán hết sức thuận lợi.

      Nhất là nhân viên cửa hàng, hai người này vừa đến liền mua bộ quần áo được trích phần trăm cao nhất kia.

      ta lập tức vô cùng vui mừng.

      Nhưng ta chỉ nghĩ tới mở đầu, ngờ tới kết cục.

      Vấn đề nằm ở chỗ ta dùng cây chổi đuổi người phụ nữ kia . . . . .

      - - Đường phân cách - -

      “Hu hu . . .”

      Tiếu Bảo Bối cảm thấy uất ức và tức giận.

      phải chỉ là chỗ sáng chút nên mới đứng lát hay sao?

      Ai ngờ được, còn bị người ta hung dữ đuổi .

      Vừa bị tổn thương lòng tự trọng, lại bị hoảng sợ, khiến cho cúi đầu xuống, được vài bước liền bắt đầu khóc.

      Từ đến lớn, Tiếu Đằng cho cuộc sống mặc dù giàu sang biến thái như Kiều Trác Phàm, ngay cả dao nĩa ăn cơm cũng làm bằng vàng. Nhưng ít ra, phải lo cơm áo, càng khiến cho phải chịu cảm giác uất ức như vừa rồi.

      Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, càng càng khóc lớn hơn.

      Cuối cùng, dứt khoát ngồi xổm xuống ven đường, òa khóc lớn.

      Được rồi, ngoại trừ bị nhân viên hung dữ kia dùng cây chổi đuổi khỏi cửa hàng ra, đêm nay còn bị Kiều Trác Phàm xa cách. Tất cả những điều này khiến cho trong lòng của Tiếu Bảo Bối như có hòn đá đè nặng, vô cùng khó chịu.

      Bây giờ, nhu cầu cấp bách của là khóc trận to, mới có thể giảm bớt chất chứa ở trong lòng.

      Mà đúng ngay lúc này, có người nhìn thấy ngồi xổm khóc vô cùng thương tâm ở ven đường, dừng bước lại.

      “Tại sao lại khóc?” Tiếu Bảo Bối vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc nhuộm đủ màu, cánh tay còn có hình xăm của cái đầu mèo hay đầu hổ gì đó.

      “Hu hu . . .” Vừa nhìn thấy hình xăm này, nước mắt của Tiếu Bảo Bối càng rơi nhiều hơn.

      Bởi vì cha của từng với : Người có hình xăm, tốt nhất là nên dây vào!

      Nhìn người đàn ông trẻ tuổi có cái hình xăm đầu mèo lớn như vậy, Tiếu Bảo Bối cảm thấy mình thực bị bắt nạt.

      phải như vậy sao?

      Vừa rồi phải người nhân viên nhìn điềm đạm đáng kia cũng cầm chổi muốn đánh sao. Bây giờ người có hình xăm này lại đến đây, Tiếu Bảo Bối có cảm giác là mình bị đánh.

      Mà người đàn ông trẻ tuổi kia nhìn thấy Tiếu Bảo Bối khóc tới mức sắp thở nổi, có chút buồn bực.

      làm gì mà khóc thành như vậy, có chuyện gì vui à? Khóc phải là cách để giải quyết vấn đề đâu!”

      Người kia còn khuyên bảo Tiếu Bảo Bối.

      ra, đời này loại người như vậy. Bọn họ nhuộm tóc, bọn họ xăm hình, nhưng mà những thứ kia chỉ là kiểu tự vệ. Bọn họ sợ bị tổn thương, nên mới ngụy trang thành như vậy.

      ra, bọn họ mới là những thiên sứ lương thiện nhất đời này.

      Và bây giờ Tiếu Bảo Bối hiểu được điều này.

      Nhưng đêm nay, cảm giác như mình bị toàn thế giới từ bỏ.

      Ai ngờ được, người mang hình xăm này, còn cho rằng người ta là người xấu lại quan tâm tới mình.

      Tiếu Bảo Bối cảm thấy mũi của mình chua xót. Nước mắt căn bản cũng dừng lại được.

      sao. Cho dù có chuyện gì nữa cũng qua thôi, đừng nghĩ quẩn ở trong lòng . . .”

      Bởi vì bên cạnh chỗ Tiếu Bảo Bối ngồi khóc, vừa hay lại là dòng suối .

      Có lẽ người này suy đoán là muốn nhảy suối.

      Cho nên người ngụy trang thành người xấu như ta, mới liều mạng qua khuyên như vậy.

      Chẳng ai ngờ được rằng, đúng lúc này Kiều Trác Phàm lại tìm đến.

      Ở nhà tìm thấy bóng dáng của Tiếu Bảo Bối đâu, mở cửa ra lang thang có mục đích để tìm kiếm Tiếu Bảo Bối.

      Lúc nhìn thấy người ngồi co thành cục màu hồng phấn ở bên đường, Kiều Trác Phàm chỉ cảm thấy có chút quen thuộc.

      Bởi vì nhìn thấy, chiếc áo bóng chày màu hồng phấn kia có in hình hoạt hình mà quen thuộc và cũng ghét nhất, chính là con cừu bên có in hình đống phân và bãi nước tiểu.

      Kiều Trác Phàm còn nhớ, cục cưng nhà bọn họ cũng có bộ quần áo như vậy, liền nhìn người này nhiều thêm chút.

      Vừa nhìn lại, phát ra mình tìm được Tiếu Bảo Bối rồi.

      giây này, lo lắng của cuối cùng cũng biến mất.

      Nhưng chờ tới lúc nhìn thấy khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm lại nổi giận.

      Bởi vì, giờ phút này, khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối giàn giụa nước mắt. Đôi má đáng như trái táo, bởi vì khóc thút thít mà đỏ bừng lên.

      Bộ dạng kia rất là đáng thương.

      Ai bắt nạt ?

      Kiều Trác Phàm tức giận trong lòng.

      Dừng xe lại, Kiều Trác Phàm liền sải bước về phía của Tiếu Bảo Bối.

      Lúc này, cũng phát ra người đàn ông trẻ tuổi đầu nhuộm đủ màu sắc, người còn có hình xăm ngồi cạnh Tiếu Bảo Bối ở bên dòng suối.

      Giờ phút này, Kiều Trác Phàm tự động chĩa mũi nhọn vào người đàn ông này.

      Nhìn chút mà xem, bốn phía cũng có người nào khác.

      Khiến Tiếu Bảo Bối khóc, phải người này là ai?

      “Hu hu . . .” Càng đến gần, Kiều Trác Phàm lại càng nghe được tiếng khóc của khiến cho cơn tức của càng bùng lên.

      Đến cùng người kia làm gì với , mới khiến khóc thành như vậy?

      “Cục cưng!”

      “Hu hu . . .” Tiếu Bảo Bối khóc khóc, hình như nghe được giọng của Kiều Trác Phàm. Vừa ngẩng đầu lên, trong mông lung hình như Tiếu Bảo Bối thực nhìn thấy bóng dáng của Kiều Trác Phàm.

      sững sờ lát, còn biết phản ứng như thế nào, liền nhìn thấy Kiều Trác Phàm đột nhiên túm lấy người thanh niên ngồi xổm bên cạnh khuyên đừng phí hoài bản thân mình kia đứng dậy, sau đó liền giáng quả đấm vào người này khiến cho ta văng ra mấy mét.

      “Thằng nhóc này, mày chán sống có phải ? Vợ của Kiều Trác Phàm tao mày cũng dám bắt nạt?” Người của Kiều Trác Phàm , bản thân bắt nạt sao cũng được. Nhưng người khác muốn bắt nạt, cho dù là chỉ đụng vào sợi tóc của , cũng muốn lột lớp da của người đó.

      “Tôi có . . . Tôi nhìn thấy ấy . . .” Người kia tự dưng bị đánh đòn, cũng vô cùng kinh ngạc. ta cố gắng giải thích điều gì đó, lại phát sắc mặt của Kiều Trác Phàm vô cùng tức giận.

      “Còn muốn biện minh? Hôm nay ông đây đánh cho mày trận, mày biết được tại sao hoa nhi lại hồng như vậy!” Kiều đại gia bùng nổ, ngay cả những lời ra cũng nghệ thuật như vậy.

      Người kia nhìn thấy người đàn ông giống như tử thần từng bước lại gần phía mình, trực giác muốn xoay người bỏ chạy. thể trêu vào, ta chỉ có thể chạy trốn. Dienx dandf Kê quyu dong.

      Nhưng ta nhìn tại sao Kiều Trác Phàm lại làm được như vậy. giây trước còn ở cách ta vài mét, giây sau tới trước mặt của ta, nắm lấy cổ áo của ta lại đánh quyền nữa.

      Đau tới mức nhe răng trợn mắt.

      Lại bị đánh nằm bẹp xuống dưới đất, vội vàng nhìn về phía Tiếu Bảo Bối ngồi cách đó khá xa, hét lên: “Bà à, mau giải thích tiếng chứ! nhìn thấy tôi bị đánh thành cái dạng gì rồi à?”

      Dạo này làm người tốt quả dễ mà!

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 60.2: Người phụ nữ già miệng
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhìn thấy định phí hoài cuộc sống của mình, muốn khuyên hãy quý trọng mạng sống, thể làm người tốt coi như xong , bây giờ lại còn bị đánh trận nữa.

      “Mày còn trách móc cái gì nữa hả?” Kiều Trác Phàm lại khoa tay múa chân giơ nắm đấm lên, chuẩn bị tiếp tục đánh xuống.

      Lần này, người phụ nữ khóc giàn giụa nước mắt cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần.

      “Kiều Trác Phàm, lại nổi điên cái gì!”

      Quả nhiên, dù vũ khí có tốt như thế nào nữa, cũng bằng với tiếng hét của người phụ nữ này.

      Kiều Trác Phàm vốn tiếp tục giơ nắm đấm lên, lúc nghe thấy giọng của , cuối cùng cũng dừng lại.

      nổi điên cái gì? phải thay em dạy dỗ cho ta trận hay sao?”

      “Dạy dỗ ta làm cái gì? Vừa rồi ta làm gì em cả!”

      “Nếu như làm gì em, vậy tại sao em lại khóc đau lòng như vậy?”

      “Chuyện này mắc mớ gì tới , cũng liên quan gì tới ta!” Câu này của Tiếu Bảo Bối, cuối cùng cũng khiến cho Kiều Trác Phàm thu hồi lại nắm đấm.

      Người đàn ông vốn nằm dưới đất, nhớ lại nắm đấm kia của Kiều Trác Phàm, vội vàng đứng dậy chạy mất.

      Mà lúc này Kiều Trác Phàm cũng nhanh chóng lại, nửa ngồi nửa quỳ kiểm tra tỉ mỉ người phụ nữ của mình lần. Nhìn thấy người ràng có vết thương gì lúc này mới thở phào nhõm.

      Bây giờ Kiều Trác Phàm bắt đầu tin là người đàn ông vừa rồi làm tổn thương Tiếu Bảo Bối.

      Như vậy mấy quả đấm vừa rồi của , người đàn ông kia là đáng thương.

      Nhưng mà người này mang theo hình xăm, có thể làm được chuyện gì tốt? Hơn nữa hơn nửa đêm, lại ngồi xổm bên cạnh vợ của Kiều Trác Phàm ?

      Cho dù muốn an ủi, muốn làm hùng gì đó, cũng tới lượt ta!

      Nghĩ tới vào lúc mấu chốt lưu lại ấn tượng tốt với vợ của lại phải là Kiều Trác Phàm , lại cảm thấy vừa rồi đúng là quá lợi cho tên nhóc thúi kia mà.

      Sớm biết như vậy vừa rồi phải đánh thêm trận nữa mới đúng!

      Nhưng mà cũng phải lại, bây giờ vẫn ngồi khóc, hình như có chút dấu hiệu giận phải. Nếu tại sao nhóc này lúc lâu như vậy rồi mà vẫn thèm liếc mắt nhìn cái?

      “Cục cưng em giận à?” Kiều Trác Phàm nắm lấy bàn tay bé của .

      Nhưng lúc Tiếu Bảo Bối nhìn thấy móng vuốt của đưa tới, né sang bên như muốn bày tỏ: mới cho Kiều Trác Phàm nắm lấy tay của đâu!

      Muốn liền sáp lại ôm lấy , lúc cần bỏ lại mình!

      Tiểu Bảo Bối cảm thấy, bản thân mình cần phải thể mình có lòng tự tôn!

      “Cục cưng, tức giận cái mặt giống như bánh bao đẹp đâu!” nắm được bàn tay bé của , Kiều đại gia có chút buồn bực.

      “Mặt mới là bánh bao!” Cả nhà đều mặt bánh bao!

      “Đừng tức giận, vốn dễ nhìn rồi, nếu tức giận ai muốn nữa!” Bầu khí có chút nghiêm túc, vợ của cho nắm tay, lại chịu về nhà cùng , chẳng lẽ hai người cứ ngồi xổm ở đây mát nhau?

      “Có gì mà phải sợ, dù gì em cũng gả rồi! Hàng xuất , cho đổi trả!” Tiếu Bảo Bối vừa bị như vậy, thuận miệng cãi lại, ngờ lời này lại khiến cho Kiều Trác Phàm bật cười.

      Cũng đúng!

      Người này là người của Kiều Trác Phàm , nên cơ hội trả lại hàng có.

      Vậy còn so cao thấp với cái rắm à?

      “Được, được, được, cho dù em lớn lên có xấu nữa, cũng trả hàng! Cục cưng, về nhà cùng được ?”

      Lời của Kiều Trác Phàm êm tai nhưng cũng biết câu này có ma lực gì, mà khiến cho Tiếu Bảo Bối khóc đến mức thở nổi đột nhiên nín lại.

      Có lẽ là lúc tới hai chữ ‘Về nhà’, trong đôi mắt đen lên ấm áp!

      Đây là thứ mà Tiếu Bảo Bối lang thang cả đêm ở bên ngoài cần có nhất.

      “Được . . .”

      Tiếu Bảo Bối hít cái mũi , gật gật đầu.

      Cuối cùng cũng dụ dỗ được vợ của mình rồi, Kiều Trác Phàm cảm thấy còn mệt mỏi còn hơn cả đánh trận như lúc vừa rồi.

      “Vậy bây giờ chúng ta về nhà thôi.” Kiều Trác Phàm đứng lên, đợi Tiếu Bảo Bối đứng dậy kéo cùng về nhà.

      Ai ngờ, Tiếu Bảo Bối đứng lên, mà liên tục cúi mặt xuống đất : “Kiều Trác Phàm, cõng em !”

      “Làm sao vậy?” Đối với hành động này, Kiều Trác Phàm vô cùng hiểu. phải vừa rồi có việc gì sao? Bây giờ lại bị thế nào?

      “Chân em bị lạnh! được!”

      “. . .” Nghe lời này của người phụ nữ, Kiều Trác Phàm cảm thấy có đám quạ bay qua đầu của mình.

      Nhìn đôi dép lê lộ đôi chân trần ra bên ngoài, toàn bộ bị lạnh cóng đỏ ửng lên. Đôi chân nhắn dưới ánh mắt của tự giác rụt rụt vào trong, bộ dạng rất đáng , trong lòng Kiều Trác Phàm nhịn được mà mềm mại .

      Người đàn ông vốn muốn lời châm chọc, cuối cùng chỉ có thể ngồi chồm hổm xuống, chỉ chỉ vào lưng của mình, : “ lên, nhân lúc còn chưa đổi ý!”

      Từ đến lớn, lưng của Kiều Trác Phàm còn chưa từng cõng qua người nào, càng vì ai mà cúi cái đầu cao quý xuống quá lâu. Nhưng kiên trì, lần nào cũng phá lệ vì người phụ nữ già miệng này.

      Tiếu Bảo Bối vừa nghe thấy muốn cõng mình, liền nhấc chân lên trèo lên lưng của Kiều Trác Phàm.

      Người của Tiếu Bảo Bối cũng nặng, nhưng trong nháy mắt này lại cảm thấy rất nặng. Cảm giác, như đây là toàn bộ thế giới của Kiều Trác Phàm .

      giây kia, khóe miệng của Kiều Trác Phàm nâng lên tạo thành đường cong, ngay cả chính cũng chưa từng phát ra ngọt ngào này.

      Nhưng mà, bầu khí ngọt ngào duy trì được mấy giây, liền xuất đoạn đối thoại.

      “Tiếu Bảo Bối, bây giờ em cho ! Vậy em định khi nào mới cho đây?”

      Kiều Trác Phàm cảm thấy, vấn đề này phải nhanh chóng tìm ra câu trả lời thỏa đáng mới được.

      có thể nhịn nhường Tiếu Bảo Bối, cũng có nghĩa là dung túng cho thời gian dài được.

      Đây cũng chính là tính cách của Kiều Trác Phàm .

      Tiếu Bảo Bối cũng nghĩ tới Kiều Trác Phàm hỏi tới vấn đề đó trong lúc này, nên nhất thời có chút lúng túng.

      Dù sao, bây giờ cả người đều ở trong tay của Kiều Trác Phàm.

      Nếu như câu trả lời này, khiến cho Kiều đại gia hài lòng, cái mông của có phải trở thành bốn cánh hoa?

      Sau lưng, cẩn thận xoa bóp cái mông của mình, Tiếu Bảo Bối thầm: “ năm?”

      “Tiếu Bảo Bối, em nên lo vì bị nghiền xương thành tro!” Đều ngủ cùng cái giường với , còn muốn chờ năm? Cái người phụ nữ già miệng này, bây giờ hận thể trực tiếp gặm hết cả xương cốt của .

      “Vậy nửa năm?”

      Nghiền xương thành tro nghĩa là cả người đều còn, còn muốn cái mông? Tiếu Bảo Bối cảm thấy là khủng khiếp.

      “Nửa cái rắm! Nửa năm còn bằng trực tiếp kéo em nhảy xuống sông!” Lúc lời này, Kiều Trác Phàm ngẩng đầu nhìn tới chiếc cầu cách đó xa. Dưới cầu, nước sông chảy xiết.

      là đêm cuối thu, nhảy xuống biết có bị chết đuối , nhưng Tiếu Bảo Bối biết là nhất định bị chết cóng.

      vẫn còn rất trẻ, muốn cứ như vậy kết thúc sinh mạng của mình cùng với Kiều Trác Phàm.

      tháng có được hay ?” Tiếu Bảo Bối lại tiếp tục cò kè mặc cả.

      được, nhiều nhất là tuần lễ!”

      Đoán chừng là người phụ nữ già miệng này hề biết, gần đây mỗi đêm Kiều Trác Phàm gian nan như thế nào.

      Mặc dù mỗi ngày nhân lúc vừa tắm rửa xong tranh thủ vừa ôm vừa hôn, nhưng cuối cùng phải là bản thân chịu khổ hay sao? lần đó, phải hết ôm hết hôn xong, còn phải vào trong phòng tắm dội nước lạnh hay sao?

      Hơn nữa, người phụ nữ này còn biết thu liễm lại.

      Mặc dù phải là người phụ nữ thành thục, nhưng tất cả phần cứng đều đạt tiêu chuẩn. Nhưng dù thế nào nữa, dù gì cũng là phụ nữ? Nhưng khi ngủ, tự giác mình là phụ nữ.

      Thỉnh thoảng lộ lưng hở ngực ra với , có đôi khi còn gác chân lên bụng của Kiều Trác Phàm , cái miệng còn đối diện với vị trí bụng dưới của . leê quý d0n9. Nhiều lần Kiều Trác Phàm đều muốn gạt chân của bỏ ra khỏi người của mình, nhưng mà khi nha đầu xấu xa này gác chân lên bụng của rồi, chịu bỏ xuống. càng đẩy , càng ra sức ôm. Bởi vì như vậy, nên Kiều Trác Phàm đều nhiều lần trợn mắt tới sáng.

      Nếu như phải chờ tháng như vậy nữa, Kiều Trác Phàm cảm thấy mình chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.

      Cho nên được, nhất định được!

      “Kiều Trác Phàm, vậy quá nhanh rồi!” Tiếu Bảo Bối hoảng hốt la lên.

      “Vậy mà còn quá nhanh? Vậy tối nay về nhà liền bắt đầu ăn!” vài bước, lúc này đúng chỗ có rất ít người. Hơn nữa, còn rất tối có chút ánh sáng nào, Kiều Trác Phàm xong lời này, lặng lẽ nhéo cái mông của Tiếu Bảo Bối cái.

      Hành động này, khiến cho Tiếu Bảo Bối vừa xấu hổ vừa lúng túng!

      “Kiều Trác Phàm, xấu tính!” che lấy cái mông bị nhéo đau của mình, vẻ mặt buồn bực. Taoo do leê quíy dđono.

      Mặc dù từ góc độ này Kiều Trác Phàm thể nhìn thấy vẻ mặt của Tiếu Bảo Bối, nhưng nghe giọng điệu của , liền có thể tưởng tượng ra, giờ phút này khẳng định bĩu môi ở lưng của , dùng cái này để thể bất mãn của mình.

      “Còn có thể xấu hơn nữa! Em có muốn xem ?” để ý tới kháng nghị của người phụ nữ này, Kiều Trác Phàm nhân tiện .

      “. . .” Lần này, Tiếu Bảo Bối lên tiếng.

      Bởi vì biết , bên ngoài đồn đãi rằng Kiều Trác Phàm lòng dạ độc ác, tuyệt đối có chuyện gì là xử lý được.

      Nhưng mà cò kè mặc cả bản thân qua đêm với Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối cảm thấy có chỗ nào đó thích hợp.

      lên tiếng, phải bởi vì cam chịu. Mà là cảm thấy, hai người bọn họ quyết định kết hôn nhanh như vậy, bây giờ ngay cả việc kia cũng muốn qua loa như vậy?

      Mà Kiều Trác Phàm thấy mãi vẫn mở miệng chuyện, cho rằng người phụ nữ này hẳn đồng ý với quan điểm của mình. Cho nên, lúc này : “Được rồi, tuần nhiều ít. Kết luận như vậy là được rồi!”

      Người đàn ông nào đó giải quyết dứt khoát, sau đó liền cười nhộn nhạo trong đêm cuối thu.

      Mà Tiếu Bảo Bối cảm thấy, đây phải là cò kẻ mặc cả ngoài chợ, mà giống như ép mua ép bán hơn!

      Nhưng mà điều này cũng liên quan!

      Dù sao vẫn còn thời gian là tuần, trong khoảng thời gian này có thể làm rất nhiều chuyện.

      Hơn nữa, đến lúc đó lâm trận bỏ chạy, phải Kiều Trác Phàm cũng có cách nào sao!

      Người phụ nữ quyết định chủ ý này, phải cẩn thận tính toán đường chạy trốn sau tuần.

      Kiều Trác Phàm sao?

      Nụ cười khuôn mặt hề giảm.

      thực biết mưu của Tiếu Bảo Bối sao?

      Làm gì có!
      Tiếu Bảo Bối muốn lâm trận bỏ chạy, vậy Kiều Trác Phàm phải làm như thế nào để có sách lược vẹn toàn?

      Tóm lại, vào đêm cuối thu này, người đàn ông cõng người phụ nữ. Khoảng cách của hai người gần như vậy, nhưng trong lòng mỗi người đều có mục đích.

      Nhưng mà, vì nhiệt độ của hai người truyền cho nhau, nên đêm cuối thu này cũng còn lạnh nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :