1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm - Luật Nhi (c5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58.2: Người của đều là của em!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Sáng sớm tinh mơ ngày cuối tuần, Tiếu Bảo Bối liền bị Nhạc Dương lôi leo núi cùng với ấy.

      Đương nhiên, cái gọi là leo núi đối với Nhạc Dương thích nhiều chuyện đều là mây bay.

      Mới được vài bước, Nhạc Dương liền kéo Tiếu Bảo Bối lại ngồi xuống chiếc ghế dài ở ven núi.

      nghe chút! nhận được sính lễ gì rồi?” Nhạc Dương giống như đứa trẻ lộ ra vẻ mặt hung dữ, dường như muốn nếu như Tiếu Bảo Bối cậu mà chịu , để xem mình lột da cậu như thế nào!

      “. . .” Đối với việc Nhạc Dương áp dụng ‘Nghiêm hình tra khảo’ đối với mình, Tiếu Bảo Bối thẹn thùng cúi gằm đầu xuống.

      Cũng phải muốn thẳng thắn với Nhạc Dương để được khoan hồng, mà là do những lời kia của Kiều Trác Phàm vô cùng buồn nôn. Vì buồn nôn như vậy nên khó mà ra khỏi miệng được.

      “Đến cùng là như thế nào? Mau thành khai báo nhanh lên!”

      Từ ngày được nghe kể lại ‘Quá trình đương’ của Tiếu Bảo Bối và Kiều Trác Phàm, bà tám Nhạc liền quảng cáo rùm beng bản thân và muốn làm quân sư tình cho Tiếu Bảo Bối, để trói lại cái gọi là toàn bộ trái tim đàn ông của Kiều Trác Phàm.

      Nhìn thấy bộ dạng ấp úng của Tiếu Bảo Bối, bà tám Nhạc khỏi sốt ruột.

      “Cậu đừng với mình là vật gì cậu cũng nhận được đó nha!”

      Nếu thực là như vậy, hoặc là người đàn ông kia quá keo kiệt, hoặc là sức hấp dẫn của Tiếu Bảo Bối đủ mạnh!

      Bà tám Nhạc tự lảm nhảm ở trong lòng, cũng hy vọng là cả hai cái đều đúng!

      “Cũng phải là nhận được vật gì!” Tiếu Bảo Bối ấp úng mở miệng.

      “Vậy cậu nhận được sính lễ gì rồi, mau mau kể cho mình nghe !” thể nghi ngờ, bà tám Nhạc rất nhập vai, thực coi mình là quân sư tối cao của Tiếu Bảo Bối.

      “Kiều Trác Phàm cả người ấy đều là của mình! Đây chính là sính lễ tốt nhất . . .” Tiếu Bảo Bối càng , mặt càng đỏ lên, đầu càng cúi xuống. Giống như muốn giấu gương mặt đỏ bừng vì thẹn thùng của mình .

      xong chữ cuối cùng, cả mặt đều muốn chôn vào giữa hai chân, lại bị Nhạc Dương kéo lên.

      “Người đàn ông kia thực như vậy sao?” Nhạc Dương ngờ được, người đàn ông này những lời như vậy.

      cho rằng, là đàn ông đều tới nhà hoặc xe.

      “Ừm . . .” Nghĩ tới lúc Kiều Trác Phàm xong những lời này, liền xoay người của lại, sau đó cúi xuống hôn lên cái miệng nhắn của , Tiếu Bảo Bối nhịn được lại cảm thấy ngượng ngùng.

      Dường như gần đây mối quan hệ của và Kiều Trác Phàm càng ngày càng thân mật.

      Buổi tối ngủ cùng cái giường lớn , mỗi lần vào lúc hai người ở riêng, lúc nào Kiều Trác Phàm hôn chỗ này, đụng chạm chỗ kia.

      Tất cả đều là những cảm xúc xa lạ, Tiếu Bảo Bối cũng thể được đó là cảm giác gì. Dienx dandf Kê quyu dong.

      chỉ biết là lúc Kiều Trác Phàm hôn cũng bài xích. Thậm chí còn có chút mong đợi . . .

      “Này, cái con ngốc nghếch này đầu óc lại nghĩ đâu vậy? Mình bày mưu tính kế giúp cậu đấy! Cậu tốt nhất, đừng có ngẩn người cho mình . . .” Tiếu Bảo Bối bị ngón trỏ của Nhạc Dương chọc chọc vào sau ót mới phục hồi tinh thần lại.

      Đối diện với ánh mắt tức giận của Nhạc Dương, mới ý thức được bản thân mình vừa rồi thất thần.

      Hơn nữa đối tượng mà thất thần, lại còn là Kiều Trác Phàm.

      “Vậy cậu thử chút xem, mình nên làm cái gì bây giờ đây!” Đối với Kiều Trác Phàm, danh nghĩa chính là chồng của , bây giờ Tiếu Bảo Bối cũng đắn đo biết làm sao.

      “Theo mình thấy, người này cũng khó đối phó! Mà người ngốc như cậu tuyệt đối phải là đối thủ của ta!”

      Người đàn ông đó khiến cho Nhạc Dương có cảm giác, giống như người đàn ông như tất cả mọi người ở ngoài kia.

      Nếu , tại sao lại cho Tiếu Bảo Bối câu trả lời thuyết phục tới mức thể nào từ chối được!

      “Người ta phục, cậu xem thường mình!” Ngay cả Kiều Trác Phàm cũng chưa gặp, mà Nhạc Dương kết luận phải là đối thủ của Kiều Trác Phàm. Điều này bảo Tiếu Bảo Bối tiếp nhận như thế nào đây?

      phục cái rắm ấy! Cậu cứ như vậy, chừng lập tức bị ta ăn đến xương cũng còn!”

      Lúc này cùng lắm là Nhạc Dương chỉ cho sướng miệng, nhưng tuyệt đối ngờ được lời của mình chính là lời tiên đoán. Rất nhanh, những lời trong miệng của , vài ngày sau được thực .

      Đường phân cách - -

      Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối nhà trở về rồi! Mau ra tiếp đón . . .” Cùng với Nhạc Dương ở dưới chân núi cho oai là: Vận động giảm cân, thực tế là ngồi hết nửa ngày, sau đó Tiếu Bảo Bối đưa Nhạc Dương trở về nhà.

      Hôm nay là chủ nhật, dựa theo lẽ thường Kiều Trác Phàm cũng ở nhà. phải xem ti vi, chính là ngồi máy vi tính xem thị trường chứng khoán mà hiểu gì hết.

      Đá giày rơi xuống, Tiếu Bảo Bối khắp nơi vòng, để tìm kiếm tung tích của Kiều Trác Phàm.

      Lúc vào trong phòng ngủ của Kiều Trác Phàm nhìn thấy người đàn ông này.

      Nhưng mà, trong phòng ngủ chỉ có mình Kiều Trác Phàm.

      “Ơ, đây là?”

      Xuất trong phòng ngủ của Kiều Trác Phàm, lại là phụ nữ.

      Mặc bộ đồ công sở, khiến cho người phụ nữ này nhìn sơ qua người phụ nữ vô cùng giỏi giang. Khuôn mặt, cũng thuộc dạng giản dị chất phác. hề trang điểm đậm, cũng phải là dung mạo quá xuất sắc.

      Nhưng mà so sánh với gương mặt này của , khuôn mặt kia của ta khiến cho người ta rất dễ dàng chú ý đến. Trước sau lồi lõm ràng , chất liệu chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong bộ đồ công sở màu lam nhạt dường như cũng phải là chất liệu quá tốt.


      Nhìn mà xem, cổ áo thấp tới mức cần nằm xuống có thể miêu tả được hai quả cầu kia rất sinh động rồi!

      Nhìn thấy điều này, Tiếu Bảo Bối vội vàng nhìn nhìn Kiều Trác Phàm, người ngủ với cùng chiếc giường hai ngày nay.

      Ừ, coi như quần áo vẫn còn chỉnh tề.

      Đoán chừng, vẫn chưa phát sinh chuyện gì!

      “Cục cưng, qua đây thắt cà vạt giúp !” Vào lúc này Kiều Trác Phàm vẫy vẫy tay với .

      ra, Tiếu Bảo Bối rất muốn từ chối.

      cũng phải là con chó con, mà người ta vẫy tay cái liền chạy qua chứ?

      Nhưng giọng vô cùng ngọt ngào kia của Kiều Trác Phàm lại khiến cho đành lòng từ chối.

      Chẳng lẽ giống như Nhạc Dương sao?

      căn bản phải là đối thủ của Kiều Trác Phàm?

      Bất kể như thế nào Tiếu Bảo Bối cũng bước lên phía trước rồi.

      Nhưng mà đối với việc thắt cà vạt lại phải sở trường của Tiếu Bảo Bối.

      cũng phải là đàn ông, biết thắt cà vạt có tác dụng gì. Dđienn damn leie quyýdon.

      Lúc ở bên cạnh cha của , ông lại nỡ để phải đụng chân đụng tay.

      Cho nên vấn đề thắt cà vạt cho Kiều Trác Phàm ở trước mắt bây giờ lại là vấn đề rất lớn đối với Tiếu Bảo Bối.

      Đứng ở bên cạnh Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt sọc đỏ đen lúc lâu, nhưng mãi vẫn có hành động tiếp theo.

      Mà Kiều Trác Phàm cũng vô cùng kiên nhẫn.


      Lúc Tiếu Bảo Bối có hành động gì, vẫn liên tục án binh bất động, vẻ mặt luôn mỉm cười nhìn .

      Giữa bọn họ, lan tràn ra bầu khí khác thường. Từ đầu tới giờ, người phụ nữ kia liên tục bị coi thành khí, giống như là làm nền cho cảnh tượng này.

      Đuôi chân mày của người đàn ông lên vui vẻ, vẻ mặt vô cùng mong đợi.

      Điều này, Tiếu Bảo Bối cúi gằm đầu nên nhìn thấy, cũng có nghĩa là người phụ nữ đứng ở phía sau lưng nhìn thấy.

      Người phụ nữ từng trải vô số đàn ông, sớm biết nhìn sắc mặt mà chuyện.

      Vào lúc Tiếu Bảo Bối chậm chạp có hành động tiếp theo, người phụ nữ này nhấc chân lên, về phía bên cạnh của Kiều Trác Phàm.

      phải ngay cả cà vạt cũng biết thắt đấy chứ?” Người phụ nữ tới bên cạnh Tiếu Bảo Bối, mặc dù hành động ràng, nhưng ỷ vào chiều cao và khổ người đều hơn Tiếu Bảo Bối, liền mạnh mẽ đẩy Tiếu Bảo Bối ra.

      Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối bị chen lấn đẩy ra, ánh mắt của Kiều Trác Phàm chợt lóe lên lửa giận.

      Nhưng mà vì muốn thử dò xét xem Tiếu Bảo Bối có trơ mắt nhìn người phụ nữ khác động vào Kiều Trác Phàm , chỉ có thể án binh bất động.

      Nhưng lúc này, hai bàn tay đặt ở hai bên đùi, khẩn trương mà nắm lại thành quyền.

      Nếu làm như vậy, Kiều Trác Phàm cũng biết mình có khống chế được tâm trạng lúc này hay .

      “. . .” Bị người phụ nữ này như vậy, Tiếu Bảo Bối chép miệng cái. Nhưng cuối cùng cũng gì.

      chính là như vậy. đúng là biết làm cái gì, ngay cả chuyện đơn giản là thắt cà vạt giúp chồng, cũng làm được.

      “Để tôi dạy cho . . .” Người phụ nữ giống như người chị thân thiết vậy, đứng ở bên cạnh của Tiếu Bảo Bối, bộ dạng khoa tay múa chân: “Ở chỗ này quấn vài vòng giống như thế này, sau đó từ chỗ này luồn qua! xem, có phải rất đơn giản . . .”

      Từ đàng xa nhìn động tác của người phụ nữ này, có khả năng bạn cho rằng người phụ nữ này dạy Tiếu Bảo Bối thắt cà vạt.

      Nhưng thực tế, từ góc độ của Kiều Trác Phàm, phải là như vậy.

      Người phụ nữ này lợi dụng cơ hội này, để lộ ra bộ ngực đầy đặn trước mặt Kiều Trác Phàm !

      Mà Tiếu Bảo Bối sao? Mặc dù vẫn luôn cúi gằm đầu xuống, nhưng ánh mắt kia vẫn luôn cảnh giác nhìn bên này.

      Được rồi, ra Tiếu Bảo Bối chờ đợi người phụ nữ này ‘gọi thú’ xong. Nhưng ai mà biết được, người phụ nữ này lại tận dụng triệt để vai ác.

      Vừa rồi trình diễn xong, thấy ai ngăn cản ta lại. ta cho rằng, người phụ nữ này và Kiều Trác Phàm có quan hệ gì cả, nếu tại sao vẫn đứng đần ra đó, trơ mắt nhìn người phụ nữ khác quyến rũ Kiều Trác Phàm?

      Mà Kiều Trác Phàm sợ là rất hưởng thụ ấy chứ?

      Nếu , tại sao lại lên tiếng ngăn lại chứ? Còn nữa, bây giờ nhịp thở của cũng nặng nề hơn.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58.3: Người của đều là của em!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhưng mà, người phụ nữ này dường như vẫn chưa hiểu, nhịp thở của người đàn ông nặng nề hơn, ngoại trừ vì gợi lên hứng thú, vẫn còn có khả năng nữa, đó chính là điềm báo sắp nổi giận!

      Chính vì hiểu được điều này, nên sau khi thắt cà vạt xong, người phụ nữ này lại nhanh chóng cởi cà vạt ra, nhân tiện : “ ra, cà vạt còn có mấy cách thắt. Nhân dịp hôm nay có thời gian, để tôi dạy hết luôn cho!”

      người đàn ông độc thân hoàng kim giống như Kiều Trác Phàm, từ khi tới thành phố A khiến cho người ta chú ý tới rồi.

      Đặc biệt là đám phụ nữ chen chúc vỡ đầu muốn gả vào nhà giàu.

      Giống như người phụ nữ ở trước mặt này, chính là người trong số đó.

      Nhưng mà trở ngại lớn nhất là những người phụ nữ trước kia được đưa tới bên cạnh Kiều Trác Phàm phản hồi lại hình như người đàn ông này có hứng thú với phụ nữ.

      Trước mắt, ta có thể tự mình trải nghiệm, người phụ nữ này cảm thấy những tin vịt kia nhất định đáng tin chút nào.

      Trước mắt bây giờ, ta cảm thấy người đàn ông này hào hứng, đúng là rất tốt.

      Cũng đúng!

      Đàn ông ấy mà, làm gì có chuyện thấy phụ nữ có dáng người nóng bỏng, lại động lòng chứ? Nghĩ tới đây, người phụ nữ lại tiến thêm bước lên đụng vào người của Kiều Trác Phàm.

      “Lại đây, còn có cách này nữa!” ta chỉ lo õng ẹo làm dáng trước mặt của Kiều Trác Phàm, lại quên mất nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông này ràng đóng băng rồi. Lúc người phụ nữ này hoàn toàn đem hai cục thịt dính lên người của Kiều Trác Phàm, cuối cùng nắm đấm đặt bên của Kiều Trác Phàm cũng nhúc nhích.

      Nhưng mà Tiếu Bảo Bối lại phản ứng trước Kiều Trác Phàm bước.

      cần. ấy cần thắt cà vạt!” Ngay vào lúc Kiều Trác Phàm định đẩy người phụ nữ này ra, cả người của Tiếu Bảo Bối nhào tới, bỗng chốc tách hai người này ra.

      Mà hai cục thịt kia của người phụ nữ, liền dựa vào đầu vai của Tiếu Bảo Bối!

      “Cái con bé này, bị cái gì vậy? Đêm nay Kiều thiếu muốn tham gia dạ tiệc do Cố Tổng của SH quốc tế tổ chức, đây chính là dịp rất quan trọng! Sao có thể thắt cà vạt được.”

      Có lẽ bị Tiếu Bảo Bối quấy rầy đến, cũng có lẽ cảm giác mục đích của mình sắp thành công, đột nhiên lại bị con nhóc này phá hỏng, giờ phút này người phụ nữ kia có chút tức giận.

      “Tôi thắt thắt!” Tiếu Bảo Bối cũng biết mình bị làm sao nữa!

      ra, người phụ nữ này cùng lắm cũng chỉ thắt cà vạt giúp cho Kiều Trác Phàm mà thôi, cũng có tiếp xúc nào khác.

      Nhưng mà nhìn thấy, trong đầu liền buồn bực.

      Chẳng qua dù bị phá hư, người phụ nữ này cũng chưa từ bỏ ý định.

      Lúc này, ta nhìn lướt qua Kiều Trác Phàm tuấn trẻ tuổi, rồi : “Cái con bé này, đúng là lý gì cả! Thôi, tôi cũng thèm so đo với đứa trẻ như . Kiều thiếu, tôi giúp ngài chuẩn bị tốt!”

      Hai câu trước, giọng điệu của người phụ nữ này tốt chút nào.

      Nhất là lúc ba chữ ‘con bé này’, ánh mắt của ta rơi vào ngực của Tiếu Bảo Bối.

      Hàm ý kia, rất ràng.

      Rồi câu tiếp sau đó, ta với Kiều Trác Phàm.

      Lúc này, ta vừa mở miệng, cười xinh đẹp tới mức câu hồn. Bàn tay thon dài như ngọc, định đến gần người của Kiều Trác Phàm.

      . . .” Tiếu Bảo Bối chưa từng thấy người phụ nữ nào biết xấu hổ như vậy, nhìn ta lại gần người của Kiều Trác Phàm, tức giận tới mức sắp khóc lên.

      Mà người đàn ông từ nãy tới giờ có hành động gì, cuối cùng cũng có động tác.

      Ngay lập tức, cầm lấy chiếc cà vạt ở kéo xuống, ném vào thùng rác ở bên cạnh.

      Chỉ hành động đơn giản như vậy, nhưng lại khiến cho hai người phụ nữ cùng ngây người ra.

      Nhất là Tiếu Bảo Bối, giờ phút này nhìn chằm chằm vào Kiều Trác Phàm quên cả khép miệng lại.


      “Kiều Trác Phàm . . .”

      phải em đêm nay thể thắt và vạt sao? Nếu cục cưng như vậy rồi, làm sao có thể nghe lời được chứ!”

      Vừa dứt lời, cánh tay dài của người đàn ông vươn ra nhắm vào Tiếu Bảo Bối. giây sau, Tiếu Bảo Bối rơi vào trong lòng của .

      thực thắt cà vạt sao?” chớp chớp mắt, đôi môi khẽ bĩu lại, giống như là vẫn chưa tin lời vừa rồi của .

      thắt! Muốn thắt, cũng phải chờ em học được rồi thắt cho !”

      ra, lúc vừa rồi nhìn thấy lỗ mãng xông tới để ngăn cản và người phụ nữ kia, Kiều Trác Phàm vô cùng vui vẻ.

      Đương nhiên muốn cho niềm vui này càng khuếch tán lớn hơn chút nữa. Nhìn khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối nhăn nhó lại, đứng ngoài quan sát nên đột nhiên thay đổi chủ ý này.

      Đơn giản là vì muốn nhìn bộ dạng mất hứng của !

      “. . .” Tiếu Bảo Bối nhận được câu trả lời của , trong nháy mắt lên ý cười. Mà chỗ đuôi chân mày của , cũng tràn đầy ngọt ngào mà ngay cả bản thân cũng hề biết.

      “Kiều thiếu, đây là yến hội do chủ tịch của SH quốc tế tổ chức. Quần áo của ngài đủ sang trọng, sợ là được hay lắm?”

      biết là thực nhìn ra sắc mặt của người khác, hay là bởi vì ta nỡ bỏ qua cơ hội duy nhất với Kiều Trác Phàm, mà lúc Kiều Trác Phàm ném cái cà vạt ta chạm qua vào thùng rác, người phụ nữ này vẫn chịu rời .

      Giờ phút này, ta lại lấy SH quốc tế ra để nhặc nhở, cũng chính là lấy chuyện Đàm thiếu sủng ái vợ nhất thành phố S ra để chuyện.

      “Lạ , Kiều Trác Phàm là chồng của tôi, cũng phải là chồng của . Quần áo của ấy đủ sang trọng, có liên quan gì tới !” Tiếu Bảo Bối lần nữa nghe thấy người phụ nữ này lên tiếng, cực kỳ thích.

      Bây giờ cãi lại, mang theo vài phần khiêu khích.

      Mà lúc Kiều Trác Phàm nghe thấy chính miệng câu ‘Kiều Trác Phàm là chồng của tôi, cũng phải là chồng của ’, khóe miệng của nhịn được mà tạo thành đường cong.

      ra, bé này cũng tuyên bố độc chiếm chính mình sao?

      . . .” Người phụ nữ kia giống như định gì đó.

      Giờ phút này, Kiều Trác Phàm chỉ cảm thấy người phụ nữ này vô cùng chướng mắt.

      vốn dự định tự mình trực tiếp đá ta , đột nhiên lại thay đổi chủ ý.

      “Nơi này còn chuyện của nữa, nhân lúc tâm tình của tôi tốt, cút nhanh lên!” Xem như hôm nay ta có công kích thích tiềm năng của cục cưng nhà , nguyện ý để cho ta con đường sống.

      Mà người phụ nữ nhao nhao muốn thử, vốn cho là mình có cơ hội, lúc này ngẩng đầu lên mới phát , ánh mắt của người đàn ông này vẫn chăm chú rơi vào người phụ nữ ở trong lòng .

      Người đàn ông như vậy, làm sao có thời cơ để lợi dụng?

      Cuối cùng, người phụ nữ kia bất mãn trận, chậm rãi rời bước .

      Mà Tiếu Bảo Bối cọ cọ mũi và mặt, sau khi người phụ nữ kia rời hung hăng đóng sầm cửa lại, giống như là phòng ngừa ta lại chạy vào lần nữa.

      “Cục cưng . . .” Nghĩ tới bộ dạng vừa làm mặt quỷ với bóng lưng rời của người phụ nữ kia, đường cong khóe miệng của Kiều Trác Phàm hề mất .

      Lúc này, lại có loại xúc động muốn nhào nặn nhóc đáng này tiến vào trong xương của mình.

      Ai ngờ, nhóc vừa rồi biểu vô cùng thân mật ở trước mặt người phụ nữ kia, thế nhưng giờ lại đẩy người ra.

      “Đây là thế nào? phải muốn ta thắt cà vạt cho rồi sao!” Kiều Trác Phàm duy trì tư thế ôm chô chằm chằm kia, vui vẻ khóe miệng hề giảm chút nào.

      “Nhưng để cho ta chạm vào. Đừng dùng những thứ bị cái móng heo của ta chạm vào để chạm vào người tôi!”

      Hừ hừ!

      Để cho người phụ nữ khác sờ tới sờ lui, bây giờ lại muốn ôm Tiếu Bảo Bối ?

      có cửa đâu!

      Tiếu Bảo Bối định dùng hành động thực tế của mình để cho người đàn ông này biết, cũng phải là người phụ nữ tùy tiện.

      Nhìn bộ dạng người phụ nữ hai tay nắm lại thành quyền, môi mím lại kia, vẻ mặt giống như rất tức giận, Kiều Trác Phàm sững sờ.

      Sức ghen này, rất lớn!

      “Vậy nên làm gì bây giờ? cũng phải cam tâm tình nguyện mà . . . Cục cưng, em xem có thể châm chước hay ?” Kiều Trác Phàm cười tiếng, đôi mắt đen nhánh chợt lóe lên tia xảo trá.

      định nhân lúc Tiếu Bảo Bối chú ý, ôm trọn vào trong lòng.

      Ai ngờ đâu, nhóc này lại có thể nhận ra suy nghĩ trong đầu của .

      Vào lúc cánh tay dài của sắp chạm tới người của , lại trốn ra phía sau ghế salon.

      “Kiều Trác Phàm, được chơi xỏ lá.”

      “Haiz . . .” Lần này bắt được, Kiều Trác Phàm có chút ảo não, cũng có chút tự trách.

      Nhất là nhìn thấy Tiếu Bảo Bối núp ở sau ghế salon, dùng vẻ mặt phòng bị để nhìn , đột nhiên cảm thấy vừa rồi thả người phụ nữ kia hành động sáng suốt.

      Nếu từ nay về sau Tiếu Bảo Bối cho ôm, vậy phải sống làm sao đây?

      “Nhưng muốn ôm em phải làm sao bây giờ?” Mặc dù và Tiếu Bảo Bối ôm tới ôm lui, cũng chỉ vài ngày, nhưng mà ràng rất thích cảm giác này.

      Thấy ở ngay cạnh bên mình, phút được ôm liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Die~nn ddan leê Quy ido nn.

      Kiều Trác Phàm nhìn chằm chằm vào Tiếu Bảo Bối, hai đầu lông mày khổ sở, thể ràng giờ phút này rất bất đắc dĩ và chờ mong.

      Tiếu Bảo Bối từng cho rằng, mình kiên quyết giống như khi nhìn thấy Quý Xuyên và Tiếu Huyên nhận giấy đăng ký kết hôn, nhất định cho Kiều Trác Phàm đụng vào bản thân lần nữa.

      Nhưng ai ngờ, sau khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Kiều Trác Phàm mấy giây, tự giác ra đáp án: “Kiều Trác Phàm, vậy hãy tắm rửa. Nhớ là, phải dùng sữa tắm, hãy tẩy sạnh mùi người của mình, rồi mới được tới ôm tôi!”

      Sau khi xong những lời này, Tiếu Bảo Bối cũng sợ hết hồn khi nghe thấy những lời này được thốt ra từ miệng của mình.

      Mà Kiều Trác Phàm sao?

      Sau khi nghe xong những lời kia của Tiếu Bảo Bối, giống như là nhận được lệnh đặc xá.

      Ngay lập tức, hô to lên: “Tuân lệnh, đảm bảo dùng sữa tắm cọ cả người sáng bóng rồi tới ôm em!”

      Vừa dứt lời, người đàn ông chạy vào phòng tắm.

      Nhìn bóng lưng của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối lại sững sờ.

      cũng nghĩ tới, người đàn ông kia chỉ vì câu của mình mà lại cảm thấy buồn rầu, mà cảm thấy hưng phấn.

      Nhưng càng nghĩ tới là, chung đụng với Kiều Trác Phàm hai tháng rồi, hình như càng ngày càng mê đắm cái ôm ấp của người đàn ông này.

      Nếu , vừa rồi dễ dàng thay lời như vậy . . .

      Tách ra khỏi Quý Xuyên, cảm thấy đời này mình động lòng nữa.

      Nhưng giờ phút này nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra, Tiếu Bảo Bối phát ra trong lòng mình có thứ gì đó, gầm thét muốn tuôn ra . . .

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58.4: Người của đều là của em!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Dạ tiệc của SH quốc tế được tổ chức ở khách sạn Kỳ Hạ.

      Theo như lời của Đàm Duật, hàng năm mẹ của tổ chức buổi dạ tiệc như vậy, nhưng cơ bản phải là để phục vụ cho việc kinh doanh, mà chỉ là để cho công nhân viên được giải trí, phát triển bầu khí mà thôi.

      Nhưng mà chỉ cái thiệp bé của buổi tiệc này, khiến cho già trẻ lớn bé bất kể nam hay nữ tranh nhau tới mức sứt đầu mẻ trán. Bởi vì có người muốn tới đây để mở mang thêm kiến thức, có người lại muốn nhân cơ hội này để mở rộng mối quan hệ, có người muốn lợi dụng hội này để kiếm được chàng rể rùa vàng, thậm chí có người còn lợi dụng cơ hội này để móc nối quan hệ với nhà họ Đàm.

      Tóm lại, những người tới tham gia yến hội này, có thể là đều muốn đạt được mục đích riêng.

      Ngày hôm nay, lần đầu tiên Kiều Trác Phàm tham gia buổi dạ tiệc này với mục đích mở rộng kiến thức, quả đúng là như thế.

      Nhưng mà ngây ngốc tại nhà họ Kiều quen, loại tình cảnh thấy nhưng thể trách.

      Tiếu Bảo Bối ở bên cạnh dường như có chút khẩn trương, bàn tay bé nắm lấy tay áo của , chịu thả lỏng chút nào.

      Giống như là chỉ cần thả lỏng ra chút, ném lại ở chỗ này vậy.

      “Căng thẳng sao?” nghiêng người hỏi. Bộ dạng giống như được điêu khắc ra kia, khiến cho ít phụ nữ qua phải hâm mộ. , d,0dylq.d

      “Sao lại biết?” Tiếu Bảo Bối giọng hỏi lại. Gia đình nhà cũng tổ chức ít yến hội. Nhưng mà cũng chưa từng có yến hội nào giống như yến hội hôm nay, khiến cho rất căng thẳng.

      Bởi vì có thể cảm nhận được ràng, người tới tham gia yến hội hôm nay phú quý!

      “Tay áo của bị em vò nhăn nhúm như lá rau rồi!” Lời của Kiều Trác Phàm khiến cho tưởng đùa. Nhưng khi nhìn theo ánh mắt của , Tiếu Bảo Bối phát ra tay áo của xuất nhiều nếp nhăn.

      “. . .” chép chép cái miệng , ánh mắt có chút cam tâm dự định buông tay ra.

      Nhưng vào lúc này Kiều Trác Phàm lại chủ động nắm lấy bàn tay định buông ra của .

      “Hử?” sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu lên.

      Chỉ thấy trong ánh mắt của người đàn ông này tràn đầy vui vẻ.

      “Nắm tay như thế này, phải lo lắng lỡ để lạc mất em . . .” cong môi, cười xấu xa. Cúi đầu cái, liền hôn lên gò má của Tiếu Bảo Bối.

      nụ hôn này, đẹp tới mức giống như khí xung quang đều như dừng lại mấy giây.

      “Đáng ghét, nhiều người như vậy!” Nụ hôn kết thúc, Tiếu Bảo Bối có chút thẹn thùng đánh vào lồng ngực của Kiều Trác Phàm, nhưng biết tại sao, trong lòng của lại cảm thấy ngọt ngào còn hơn cả đường mật.

      Kiều Trác Phàm mặc kệ cho đánh, nhất định chịu buông ra.

      ra, ngay cả Kiều Trác Phàm cũng hiểu, cũng mớ tuổi rồi, tại sao lại làm ẩu với nhóc này trước mặt nhiều người như vậy chứ?

      Có lẽ, đơn giản là vì là Tiếu Bảo Bối thôi!

      “Kiều, ban ngày ban mặt, cậu lại làm ra chuyện đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng sao?” Lúc bọn họ vui đùa ầm ĩ, bất chợt có giọng đàn ông vang lên.

      Kiều Trác Phàm và Tiếu Bảo Bối dừng đùa giỡn lại, nhìn về phía người mới đến.

      Mặc bộ quần áo tây trang được cắt may thủ công màu đen rất chững chạc. Nhưng đầu vai lại đeo hai món trang sức bằng da rất cá tính và khoe khoang.

      ra Tiếu Bảo Bối cảm thấy người này cần phải ăn mặc nhiều, chỉ bằng thân hình và dung mạo của ta, cũng rất hấp dẫn ánh mắt rồi.

      Người này chính là Đàm Duật.

      Kiều Trác Phàm qua với , yến hội đêm nay là do nhà ta tổ chức.

      Kiều Trác Phàm còn , tại tài sản nhà ta nhiều đếm xuể! Theo lý thuyết, ta được xem như là phú nhị đại chân chính.

      là, người của người này, hề cảm giác được cảm giác phú nhị đại mà trong tiểu thuyết hoặc trong phim truyền hình miêu tả chút nào.

      người của ta, thỉnh thoảng cũng khiến cho người ta có cảm giác uy hiếp giống như Kiều Trác Phàm.
      Nhưng mà tất cả những thứ này, đều thu lại hết khi gặp người quen.

      “Xin chào, Tiếu Bảo Bối! Lần trước chúng ta gặp nhau rồi . . .” Đàm Duật thèm để ý tới ánh mắt bất thiện của Kiều Trác Phàm, nhân tiện chào hỏi với Tiếu Bảo Bối. Đàm Duật như vậy, cực kỳ thân thiết. So với những lời miêu tả về phú nhị đại, hoàn toàn giống.

      “Chào . . .”

      “Duật, cậu nên chào hỏi khách !” Vừa nhìn thấy Đàm Duật muốn nắm tay với Tiếu Bảo Bối, chuông báo động của Kiều Trác Phàm vang lên mãnh liệt. Nhất là khi nhìn thấy tay của Đàm Duật chuẩn bị đưa lên để nắm tay của Tiếu Bảo Bối, trực tiếp giữ tay của Tiếu Bảo Bối lại, : “Cục cưng, cần để ý tới cậu ta. Đêm nay cậu ta người rất bận rộn.”

      “Kiều, cách xưng hô này của cậu quá . . . ngấy!”

      Chữ cuối cùng kia, Đàm Duật mang theo đôi chút chế nhạo. Lúc đám người bọn họ tụ tập chung chỗ, cơ bản giống như những gì trong tiểu thuyết miêu tả, đốt tiền khắp nơi. Ngược lại bọn họ cũng giống như những người bình thường khác, cũng đùa giỡn các kiểu. Giống như tai Đàm Duật làm vậy.

      Bị Đàm Duật trêu chọc như vậy, thân là người trong cuộc, quả Tiếu Bảo Bối xấu hổ tới mức muốn chui xuống đất. Nếu phải Kiều Trác Phàm kéo , chừng trực tiếp đào cái hố, vùi mình xuống đó.

      sao, sao hết. Có người còn ngấy hơn khối ấy chứ!” Kiều Trác Phàm vừa an ủi Tiếu Bảo Bối, ánh mắt vừa nhìn người khởi xướng là Đàm Duật kia.

      Duật Tiểu Gia chỉ cảm thấy, ánh mắt này của Kiều Trác Phàm chứa quá nhiều oán hận.


      Cảm giác này, giống như là Kiều Trác Phàm muốn trả thù ta vậy.

      Cho nên Duật Tiểu Gia nghĩ mình nên thôi. Nếu , biết Kiều Đại gia làm ra chuyện gì để hành hạ nữa.

      Vừa nghĩ như vậy, Duật Tiểu Gia nhấc chân .

      Nhưng đúng lúc đó, đột nhiên giọng của Kiều Trác Phàm vang lên: “Bác , lâu gặp!”

      Vừa nghe thấy câu này, ràng sống lưng của Duật Tiểu Gia cứng đờ.

      Tiếp sau đó, bước chân của ta giống như bước nổi nữa.

      Mà ngay sau đó, ta liền dự cảm phát sinh chuyện hay.

      Giọng của mẹ ta, vang lên ngay sau giọng của Kiều Trác Phàm!

      “Kiều, lâu gặp! Gần đây sao tới nhà chúng ta chơi vậy?” Cố Niệm Hề nghe thấy giọng của Kiều Trác Phàm, nhìn sang. Ngay sau đó, bà nhấc chân lên, chậm rãi về chỗ bọn họ ở bên này.

      Đây là người phụ nữ hào hoa phong nhã tuyệt thế, người của bà mặc bộ váy đuôi cá màu cánh sen, trang điểm khiến cho dáng người của bà còn trẻ đẹp hơn cả hai mươi tuổi.

      Có thể năm tháng vô cùng ưu đãi bà.

      Lúc bà đứng bên cạnh của Kiều Trác Phàm, mọi người nghĩ bà hơn Kiều Trác Phàm mấy tuổi mà thôi. Căn bản thể nào ngờ được, con trai của này so với Kiều Trác Phàm xê xích bao nhiêu tuổi.

      Mà người phụ nữ như vậy, nhất định khiến cho mọi người phải chú ý.

      Bà vừa xuất , xung quanh ồn ào hẳn lên.

      dạng phụ nữ, có bản chất giống như nghiệt. Trong lúc lơ đãng khiến cho mọi người phải mê hoặc. Bà chỉ cần cười cái, có thể khiến cho mọi người chìm đắm vào trong đó.

      Tiếu Bảo Bối từng cho là những thứ kia cùng lắm chỉ có trong sách vở, phim ảnh, mục đích là khiến cho người xem trầm mê trong đó. Nhưng lúc này khi nhìn thấy Cố Niệm Hề, mới nhận ra rằng ra điều này là có , quả là có loại phụ nữ như vậy ở thế gian này.

      “Ngẩn người cái gì vậy? Mau chào hỏi tiếng với bác ! Bác chính là kỳ tài buôn bán hàng đầu đấy . . .” Vào lúc này Kiều Trác Phàm mở miệng , kéo thần chí của Tiếu Bảo Bối ở xa trở lại.

      “Kiều, con cứ hay đùa. Đúng rồi, bé này chính là Tiếu Bảo Bối đúng !” Cố Niệm Hề vừa mở miệng, liền khiến cho người ta cảm thấy thành công của bà phải là ngẫu nhiên.

      Cho dù có gia tài bạc triệu, nhưng giọng điệu của bà vẫn cực kỳ dịu dàng.

      Giọng mềm mại kia, muốn người khác lưu lại ấn tượng xấu, quả là rất khó.

      Nhưng mà điều khiến cho Tiếu Bảo Bối ngoài ý muốn chính là, nhân vật như vậy lại biết tên của ?

      “Bác , chào bác. Con là Tiếu Bảo Bối . . .”

      “Cứ thoải mái , đêm nay chỉ là buổi gặp gỡ ngắn ngủi. Đợi chút nữa có trái cây và điểm tâm, hãy chơi tốt biết ?” Cố Niệm Hề cầm tay của Tiếu Bảo Bối, lòng bàn tay mềm mại kia ngay cả Tiếu Bảo Bối cũng có chút say mê trong đó.

      Tất cả mọi thứ, tới bây giờ coi như tiến hành rất thuận lợi.

      Nhưng ngay sau đó, Cố Niệm Hề câu khiến cho Duật Tiểu Gia vốn yên lặng tiếng động chuồn êm trở nên cứng đờ lần nữa.

      “Kiều, con có nhìn thấy cục cưng của chúng ta đâu ?”

      Cục cưng?

      Tiếu Bảo Bối buồn bực, đây phải là cách xưng hô mà Kiều Trác Phàm gọi mình sao?

      Mới vừa rồi còn khiến cho Duật Tiểu Gia cười nhạo trận!

      Ngược lại Tiếu Bảo Bối muốn nhìn chút, ai cũng được dùng cách xưng hô ngọt ngấy như vậy.

      Lúc Tiếu Bảo Bối nhìn bốn phía ở xung quanh, Kiều Trác Phàm lại mở miệng: “Bác , Duật ở bên kia!” Dienx dandf Kê quyu dong.

      Theo ‘ý tốt’ nhắc nhở của Kiều Trác Phàm, Cố Niệm Hề nhìn thấy Duật Tiểu Gia bước từng bước chuẩn bị trốn khỏi trường.

      “Cục cưng, con làm gì ở bên đó thế? Mẹ ở bên này tìm con lúc lâu rồi đó!” Cố Niệm Hề lại bên cạnh của Duật Tiểu Gia, lúc nắm lấy cánh tay của ta, Duật Tiểu Gia hoàn toàn hóa đá.

      Kể cả vẻ mặt chế nhạo Kiều Trác Phàm mới vừa rồi, nhất thời cũng trở nên cứng ngắc.

      trách được mọi người vẫn thường : gieo nhân nào gặp quả nấy!

      Nhìn lại chút mà xem, vừa rồi cùng lắm Duật Tiểu Gia chỉ cười nhạo vợ chồng son Kiều Trác Phàm ngấy cái, ngờ báo ứng lại tới nhanh như vậy!

      Hơn nữa, chiêu thức này lại do mẹ của ta làm nữa chứ!

      Ngay cả phản bác lại mẹ ta câu ta cũng dám.

      Bởi vì, mẹ ta chính là nguyên tắc lớn nhất trong nhà.

      Đây là quy định được Đàm Đại Gia đặt ra hai mươi mấy năm trước. cơ bản, trong gia đình của bọn họ người nào dám làm trái nguyên tắc này.

      Duật Tiểu Gia cũng dám, bởi vì nếu làm vậy bị cha đánh.

      “Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì? Còn nữa con cũng đống tuổi rồi, mẹ cũng nên sửa miệng lại rồi . . .” Duật Tiểu Gia ôm bà mẹ của mình những lời này. Ánh mắt còn lặng lẽ quan sát Kiều Trác Phàm ở bên cạnh.

      Quả nhiên, vợ chồng son bên kia, phụ mong đợi của mọi người cười nhạo .

      “Con cũng biết mẹ gọi nhiều năm như vậy rồi, thay đổi được đâu! Được rồi ngoan , hãy cùng mẹ tìm mẹ nuôi nào.”

      Mặc dù Duật Tiểu Gia rất muốn ở trước mặt em của mình triệt để thay đổi, nhưng mà ta lại có cách nào từ chối cầu của mẹ ta, nếu về nhà chết rất thê thảm! Dienx dandf Kê quyu dong.

      Bộ dạng chút tình nguyện, Duật Tiểu Gia bị Cố Niệm Hề mang .

      “Hết giận chưa?” Nhìn Tiếu Bảo Bối cười khanh khách, Kiều Trác Phàm sững sờ.

      “Đúng là hết giận. Nhưng mà Kiều Trác Phàm, mẹ của Đàm Duật giống như tiên nữ vậy!” Nhất là cảm giác mà bà mang lại cho người khác, Tiếu Bảo Bối quả thực cực kỳ hâm mộ.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58.5: Người của đều là của em!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Sau khi Cố Niệm Hề rời , Tiếu Bảo Bối vẫn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bóng lưng của bà, Kiều Trác Phàm hiểu, kể từ sau khi mẹ của Tiếu Bảo Bối ra , vẫn luôn khao khát có được tình thương của mẹ.

      dịu dàng của Cố Niệm Hề, có lẽ khiến cho cảm nhận được tình thương của mẹ từ rất lâu rồi?

      Nhìn bộ dạng ngây ngẩn của , tim của Kiều Trác Phàm khẽ nhói đau . . .

      “Cục cưng có phải muốn mẹ ?” Tiếu Bảo Bối thể ngờ được, lúc này Kiều Trác Phàm lại đặt câu hỏi như thế.

      Mẹ ra vài chục năm rồi.

      Trong vài chục năm này, luôn luôn tỏ ra vô cùng kiên cường, bộ dạng hề cần có mẹ.

      Ngay cả cha của , cũng đều bị lừa gạt như vậy.

      Nhưng thực tế, nếu như thực cần mẹ như vậy, mắc chứng sợ hãi giam cầm. dfien ddn lie qiu doon

      Mà Tiếu Bảo Bối càng ngờ được, cùng lắm mới chỉ hai tháng vậy mà Kiều Trác Phàm lại có thể nhìn thấu . . .

      Bị người nhìn thấu nội tâm, Tiếu Bảo Bối cũng biết phải làm sao.

      Nước mắt, hề báo trước chực trào ra.

      Nhưng mà nước mắt của Tiếu Bảo Bối còn chưa kịp lan tràn ra như cỏ dại, đột nhiên lại nghe thấy Kiều Trác Phàm như vậy với : “Cục cưng, nếu như em thực muốn mẹ, để ý em coi thành mẹ của em . . .”

      Lần này, vốn muốn khóc liền nín khóc mỉm cười.

      “Đáng ghét, người đàn ông làm sao lại trở thành mẹ em được?”

      “Tại sao lại thể trở thành? Nào, đêm nay trở về để mẹ Kiều dỗ con ngủ!” Kiều Trác Phàm lại ghé sát hơn vài phân, hơi thở nam tính mạnh mẽ khiến cho mặt của Tiếu Bảo Bối đỏ bừng lên.

      “Đây phải là Kiều thiếu sao?” Vào lúc hai người bọn họ chàng chàng thiếp thiếp, giọng chen ngang.

      Đó là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, cái bụng bia ưỡn ra, rất giống như người phụ nữ mang bầu mười tháng. Ông ta có hàm răng trắng tương xứng, mái tóc đen nhánh.

      Mà Kiều Trác Phàm vừa nhìn thấy người đàn ông này nhướn mày.

      “Ông là?” Hiển nhiên Kiều Trác Phàm biết người này.

      “Tôi là chủ tịch của công ty quảng cáo Lai Mễ, thời gian trước tôi và tập đoàn Đế Phàm có chút hợp tác về công việc. Đây là danh thiếp của tôi. . . “ Người này nhìn hiểu là Kiều Trác Phàm vui, lôi danh thiếp của mình ra.

      Phía , ngoại trừ chức danh là chủ tịch của công ty Lai Mễ, còn có chức danh cái gì mà tổng giám đốc kế hoạch, cái gì mà quản lý hiệp hội . . . Tóm lại, tấm danh thiếp còn chỗ trống nào, tất cả đều ghi các chức danh chi chít lên đó.

      số người chính là như vậy, có vài đồng tiền liền bắt đầu quảng cáo bản thâm rùm beng lên. Gắn vài cái danh hiệu, liều mạng lấy ra khoe khoang, liền cho rằng mình được nâng lên đẳng cấp mới.

      Mà người trước mắt này, hẳn là thuộc về loại người này.

      Nhìn lướt qua Tiếu Bảo Bối ở bên cạnh của Kiều Trác Phàm được bao bởi lớp trang phục dày, người kia tỏ vẻ khinh thường.

      Có lẽ theo ý của ông ta, những người có mặt mũi đều nên mặc những bộ trang phục dạ tiệc xa hoa mới đúng.

      Mặc bao thành như vậy, đoán chừng chỉ là tình nhân ở bên cạnh của Kiều Trác Phàm.

      “Có chuyện gì?”

      “Kiều tổng là như thế này, lần trước lúc gặp gỡ phải tôi từng với ngài, hy vọng Kiều tổng sắp xếp cho con của tôi vào chức vụ nào đó? Đúng rồi, hôm nay tôi có đưa con của tôi tới cùng!”

      Đối lập với xa cách của Kiều Trác Phàm, chủ tịch béo ú này rất nhiệt tình.

      Vừa mới xong những lời này, cũng biết người này lôi kéo từ chỗ nào ra mặc bộ quần áo xuyên thấu tới trước mặt của bọn họ.

      Người phụ nữ trang điểm rất đậm, đôi mắt nhìn là biết gắn lông mi giả. Đôi mắt như vậy, chớp lên chớp xuống nhìn giống y như búp bê.

      “Mau chào hỏi Kiều thiếu .” Chủ tịch béo ú chỉ huy.

      “Xin chào Kiều thiếu! Em là Vương Liên Liên.” Đều là giọng nữ mềm mãi, giọng mới vừa rồi của Cố Niệm Hề thuộc về dạng hồn nhiên trời sinh. Mà bây giờ của vị này lại khiến cho Tiếu Bảo Bối có cảm giác có đôi chút làm dáng kệch cỡm.

      “. . .” Kiều Trác Phàm giống như thích xuất của hai cha con nhà này, cho dù kia tự giới thiệu mình xong, cũng có bao nhiêu phản ứng.

      Kỳ , người mà Kiều Trác Phàm quan tâm, chỉ có người phụ nữ ở bên cạnh thôi.

      suy nghĩ, buổi chiều người phụ nữ đưa lễ phục tới, cùng lắm chỉ chạm vào cái cà vạt của mà thôi, khiến cho này làm ầm ĩ rất lâu, chịu để cho ôm cái. Nếu người phụ nữ nữa lại tới, chẳng phải lại làm cho xù lông hay sao?

      Nhưng hai cha con này thấy hai người có động tác kế tiếp, còn tưởng rằng Kiều Trác Phàm bị vướng mắc người phụ nữ dư thừa ở bên cạnh, nên ngại mở miệng.

      Lập tức, chủ tịch béo ú có động tác tiếp theo.

      Nhân dịp Kiều Trác Phàm còn chưa hoàn hồn, ông ta dùng thân thể đồ sộ của mình đẩy Tiếu Bảo Bối ra.

      Lập tức, trước mặt Kiều Trác Phàm chỉ còn lại hai cha con bọn họ.

      “Kiều thiếu, ngài xem nên sắp xếp cho Liên Liên nhà chúng tôi chức vụ gì tốt đây?” Chủ tịch béo ý cười sáng lạn, bộ dạng giống như gả con vậy.

      Xem ra, bọn họ muốn nhờ Kiều Trác Phàm sắp xếp chức vị cho con trong tập đoàn Đế Phàm là giả, muốn nhân cơ hội này gả con cho Kiều Trác Phàm, thành công chen lấn gia nhập vào xã hội thượng lưu mới là ?

      Nhìn người cha này, Tiếu Bảo Bối hơi giận.

      người cha tốt làm, tại sao ông ta lại muốn bán con để cầu vinh như vậy? So với Tiếu Đằng, đúng là đủ tư cách để làm cha.

      Nhìn người đàn ông trung niên tai to mặt lớn này, Tiếu Bảo Bối lộ vẻ mặt vui.

      mới là vợ của Kiều Trác Phàm, bán con cầu vinh cũng tới mức làm ngay ở trước mặt vợ của chứ?

      Tiếu Bảo Bối vốn còn ôm tia hy vọng. Dù sao có mấy người vui vẻ khi bị ép buộc đưa cho người đàn ông xa lạ. Cho nên giờ phút này Tiếu Bảo Bối nhìn về phía gọi là Liên Liên kia, hy vọng nhìn thấy ta từ chối.

      Ai biết đâu vừa ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Bảo Bối mới phát , đôi mắt của người phụ nữ này nhìn Kiều Trác Phàm ràng lên hình trái tim. bộ dạng hận thể trực tiếp nhào lên ôm ấp Kiều Trác Phàm!

      Mẹ kiếp!

      biết ngượng!

      Tiếu Bảo Bối thầm nghĩ trong lòng.

      Nhưng mà, đáp án này cũng nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao Kiều Trác Phàm xuất sắc như vậy, còn trẻ tuổi nhà kinh doanh lớn , ngoại hình cũng đứng số số hai.

      Đối với những người luôn ra sức muốn chen vào xã hội thượng lưu, tưởng là chỉ có thể gả cho những người đàn ông béo ú, đúng là kết cục thể tốt hơn.

      Nhưng . . .

      Chẳng lẽ vì hai người này, mà Tiếu Bảo Bối phải trơ mắt nhìn Kiều Trác Phàm bị người khác chiếm hữu?

      !

      Cũng phải là chiếm hữu.

      Tiếu Bảo Bối chỉ cảm thấy, nhìn cảnh tượng vị chủ tịch béo ú kia dốc hết sức lực tác hợp, khiến cho đôi nam nữ trẻ tuổi này ở cùng chỗ, cực kỳ vừa mắt.

      Trong lòng nghẹn hơi, nửa vời, cực kỳ khó chịu. Nhu cầu cấp bách cần tìm chỗ để phát tiết cái.

      Nhưng giờ phút này, Tiếu Bảo Bối lại bị cảm giác phức tạp quấy nhiễu, căn bản hề nghĩ tới vì sao lúc và Quý Xuyên ở cùng chỗ, nhiều lần nhìn thấy Quý Xuyên và Tiếu Huyên có những hành động thân mật quá đáng, lại chưa từng có cảm giác phẫn nộ mạnh mẽ như lúc này.

      “Kiều thiếu, em thấy ở đây có rất nhiều người, có muốn kiếm chỗ tốt để chúng ta tán gẫu , nhân tiện hai bên hiểu biết lẫn nhau?” Liên Liên còn bước chân nhàng bước từng bước ghé sát vào bên người của Kiều Trác Phàm.

      Tư thế kia, khiến cho Tiếu Bảo Bối hiểu cái gì gọi là hai bên hiểu biết lẫn nhau, chẳng qua là muốn tìm phòng khách sạn, cởi hết quần áo của hai bên, trần truồng gặp nhau mà thôi!

      giây kia, Tiếu Bảo Bối kiềm chế được nữa.

      “Kiều Trác Phàm, tới đây cho em!”

      Mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, giọng của kéo dài cao vút.

      Nhất là những người ở gần đó, giờ phút này đều dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm . Nhưng Tiếu Bảo Bối cũng cần biết nhiều như vậy.

      Chỉ cần nghĩ tới Kiều Trác Phàm và người phụ nữ kia trần truồng gặp nhau, liền chịu được!

      Kiều Trác Phàm bận rộn ứng phó với quấn quít của hai cha con này, ràng bị tiếng hét của Tiếu Bảo Bối hù dọa.

      Giờ phút này, cũng ngẩng đầu lên nhìn qua Tiếu Bảo Bối, trong mắt ràng còn mang theo kinh ngạc.

      “Còn mau tới! Nếu tới, em tức giận đó!” tức giận giậm chân cái mạnh, bộ dạng đáng như vậy khiến cho Kiều Trác Phàm hận thể mang nhét vào trong xương của mình.

      Nhưng vừa nhấc chân lên, hai cha con nhà kia vừa rồi còn xum xoe trước mặt liền bất mãn.

      này vốn bị bọn họ cưỡng chế rời , vậy Kiều Trác Phàm liền giống như vật trong túi của bọn họ.

      Dường như bọn họ nhìn thấy rất nhiều tiền mặt vẫy vẫy đôi cánh nhào về phía bọn họ.

      Ai ngờ đâu người phụ nữ này lại đánh trở lại.

      Trơ mắt nhìn người đàn ông này bị người khác cướp , phải là phong cách của bọn họ.

      Chủ tịch béo ú mở miệng trước: “ bé, thấy người lớn chuyện phiếm sao? Tự mình chơi ở bên cạnh !”

      Mà Liên Liên thấy cha của ta mở miệng như vậy, vội vàng câu phụ họa: “ hiểu chuyện như vậy, sau này ai cưới về người đó xúi quẩy!”

      Vừa dứt lời, ta liền xoay người muốn giả vờ ngã, thuận tiện cả người bổ nhào lên người của Kiều Trác Phàm.

      Ai ngờ, Kiều Trác Phàm giống như có thêm đôi mắt vậy, lúc ta sắp ngả người về phía , bước lên phía trước hai bước.

      Người phụ nữ kia vốn muốn dựa vào, trong nháy mắt bị vồ hụt.

      Mà cả người ta hôm nay đôi giày cao gót mười phân. Nghiêng người cái, cả cơ thể liền mất thăng bằng. Vốn là định giả vờ ngã, trong nháy mắt trở thành ngã .

      Hơn nữa cú ngã này cũng hề , nhìn ta quỳ rạp dưới đất động đậy là biết rồi.

      Chủ tịch béo ú ngờ con lại xảy ra chuyện mất mặt như vậy.

      Ông ta vội vàng chạy lại đỡ ta dậy.

      Nhưng mà, con ở trong lòng ông ta cũng có địa vị quan trọng bằng tiền tài. Nhìn mà xem, sau khi ông ta kéo con của ông ta đứng dậy, ngay cả ánh mắt ông ta cũng nhìn tới, liền vội vã về phía Kiều Trác Phàm, giống như vội vàng muốn giải thích gì đó.

      "Kiều thiếu..."

      “Đủ rồi!” Ngay lúc chủ tịch béo ú kia lại đỡ con bảo bối của ông ta đứng dậy, Kiều Trác Phàm hừ lạnh câu, khiến cho ông ta phải dừng bước chân lại.

      Bởi vì ông ta cũng nhìn ra, giờ phút này sắc mặt của Kiều Trác Phàm tốt.

      “Kiều thiếu, ngài bị làm sao vậy?” Theo lý mà từ nãy tới giờ, tâm tình của Kiều thiếu dường như tệ lắm. Ít nhất cũng giống như những lời đồn đãi ngoài kia, trở mặt liền trở mặt.

      Chính vì điểm này, hai cha con bọn họ mới cho rằng, Kiều Trác Phàm là miếng thịt thớt của bọn họ.

      Nhưng ai có thể ngờ được, chỉ chớp mắt cái, Kiều Trác Phàm liền thay đổi sắc mặt.

      Trước mắt, ánh mắt của nhìn bọn họ, đen như mực. Loại màu sắc này, giống như sắp nổi lên gió tanh mưa máu gì đó vậy. Dienx dandf Kê quyu dong.

      “Cục cưng, lại đây!” Kiều Trác Phàm giống như nhìn thấy bọn họ nớm nớp lo sợ vậy. Quay người lại, liền ngoắc với Tiếu Bảo Bối.

      Nhưng Tiếu Bảo Bối tức giận, quay mặt để ý tới!

      Hừ hừ . . .

      kêu tiếng, nhất định phải lon ton chạy lại, ngoe nguẩy vẫy đuôi với ?

      phải là chó đâu!

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59.1: Dùng chổi đuổi người!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Vừa rồi Tiếu Bảo Bối gọi Kiều Trác Phàm, cũng hề lại!

      Bây giờ Kiều Trác Phàm gọi lại, cũng !

      Đối với cái nhìn nghiêng của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối thể lúc này tức giận, nên thèm để ý tới .

      Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, đều buồn bực cho rằng tính tình của bé này rất ngang ngược! Ngay cả chút mặt mũi cũng cho Kiều thiếu sao?

      Xem ra đây cũng chính là người tự tìm đường chết!

      Tất cả mọi người đều chờ đợi thủ đoạn ngoan độc trong truyền thuyết của Kiều Trác Phàm, để xem xử lý bé này như thế nào, lại ngờ được rằng, người đàn ông này thấy kia đáp lại, đột nhiên lại cười lên.

      Nụ cười kia, tàn nhẫn thâm độc như đối với những người khác, ngược lại có cảm giác dung túng biết làm sao.

      Điều mà người ta thể tưởng tượng được chính là Kiều Trác Phàm nghe thấy câu trả lời, ngay cả tức giận cũng hề có, ngược lại bản thân mình lại tự lên phía trước với vẻ mặt nịnh nọt.

      “Được rồi, ngoan nào!” bước lên trước, thân mật ôm vào trong lòng.

      Rồi dùng giọng điệu chỉ có hai người bọn họ mới nghe thể nghe thấy được để dụ dỗ Tiếu Bảo Bối.

      Cuối cùng, Tiếu Bảo Bối liên tục hất cái móng vuốt của ra, hai lần đều hất ra được, mới lộ ra vẻ mặt ‘ có cách nào với người đàn ông này nữa’, ngoan ngoãn đứng ở trong lòng của người đàn ông này.

      Ôm Tiếu Bảo Bối cố định ở trong lòng mình xong, lúc này Kiều Trác Phàm mới xoay người lại nhìn cha con hai người kia.

      thấy, ánh mắt của hai người này nhìn Tiếu Bảo Bối, lúc đầu dùng ánh mắt khinh thường để nhìn , bây giờ chuyển thành ánh mắt biết làm sao.

      Nhưng đây phải là kết quả mà Kiều Trác Phàm muốn.

      Nhìn chằm chằm vào hai cha con kia, đột nhiên Kiều Trác Phàm mở miệng hỏi: “Vừa rồi trong hai người, ai người nào cưới cục cưng của tôi bị xúi quẩy?”

      còn vẻ dịu dàng khi vành tóc mai chạm vào nhau cùng với Tiếu Bảo Bối nữa, giờ phút này Kiều Trác Phàm mở miệng, đôi mắt đen của đảo qua, giống như làn gió thu vô tình quét rơi rụng lá khô.

      Bởi vì động tĩnh này rất lớn, cho nên lúc này có ít người đứng vây lại xem.

      Lúc nhìn tới người trong cuộc là Kiều Trác Phàm, ít người toát mồ hôi hột thay cho chủ tịch béo ú.

      Mà vị chủ tịch béo ú kia, cũng biết nên gì mới tốt đây.

      “Chuyện này . . . .”

      Giờ phút này, ông ta lại nhìn con mình bằng ánh mắt oán hận.

      Dường như có ý muốn cho Kiều Trác Phàm biết, lời này là do con của ông ta , hề có chút liên quan nào tới ông ta.

      Nhưng con của ông ta cũng chỉ biết ai oán. ta cùng lắm chỉ muốn diễn hùa theo cha của mình mà thôi. Ai có thể ngờ được, chọc tới cái mầm tai họa như vậy chứ.

      Xem ra, chút thu hút kia chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng của Kiều Trác Phàm.

      Giờ phút này Liên Liên cũng biết gì để trốn tránh trách nhiệm.

      “Kiều thiếu, vừa rồi em có ý kia!”

      phải ý kia? Đó là cục cưng mà tôi cưới về nhà, cho nên ý là tôi chính là người đàn ông xúi quẩy đó đúng ?”

      Kiều Trác Phàm hỏi câu như vậy, lại khiến cho tất cả mọi người ở xung quanh ngừng thổn thức.

      Có lẽ, bọn họ ai cũng thể ngờ được, Kiều Trác Phàm là người đàn ông muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, vậy mà lại lấy nhìn ngốc như vậy!

      Mà giật mình nhất, ai bằng hai cha con vừa trình diễn màn ‘bán con cầu vinh’ kia.

      Bọn họ chỉ muốn thông qua việc gả con , để thay đổi cuộc sống. Ai ngờ được, cuộc sống còn thay đổi, ngược lại lại trở thành người châm ngòi mối quan hệ vợ chồng của người ta?


      . . . Kiều thiếu, chúng tôi có ý này!”

      “Kiều thiếu, em . . .”

      Hai cha con bọn họ, đều nóng lòng muốn giải thích gì đó.

      có ý này?” Kiều Trác Phàm nhướn mày, quét mắt nhìn hai người này lượt, đột nhiên : “Cũng được, nếu là như vậy, các người có thể !”

      “Thực có thể ?” Dường như bọn họ nghĩ tới, Kiều Trác Phàm lại dễ dàng buông tha bọn họ như vậy.

      “Ừ, có thể ! Nhưng mà từ nay về sau, các người đừng lởn vởn ở cái thành phố này nữa!” Làm nhục cục cưng của , người như vậy lưu lại để làm gì?

      Vừa rồi bọn họ đẩy cục cưng của cách thô bạo như vậy, cảm thấy khiến cho bọn họ chết trăm lần cũng tiếc.

      “Cái gì . . . , Kiều thiếu ngài hãy nghe tôi . . .” Chủ tịch béo kia còn muốn gì nữa.

      Nhưng Kiều Trác Phàm đột nhiên vỗ tay tiếng, trong đám người bất ngờ xuất hai người mặc tây trang màu den, nhanh chóng bước về phía bên này. Vào lúc bọn họ chưa kịp phản ứng, mỗi người túm người bọn họ .

      “Đừng đối xử với chúng tôi như vậy . . .” Người phụ nữ kia còn muốn điều gì, nhưng mà người đàn ông áo đen móc vật máu trắng trong túi của mình ra, trực tiếp nhét vào miệng của ta.

      Rất nhanh chóng, người bị mang hết.

      Mà khu vực này, khôi phục lại như bình thường.

      Bắt đầu từ hôm nay trở , những người nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi ai cũng biết, Kiều Trác Phàm có người trong lòng, gọi là cục cưng.

      Trêu chọc , so với trực tiếp trêu chọc Kiều Trác Phàm còn nguy hiểm hơn . . .

      - - Đường phân cách - -

      “Cục cưng, lại đây!” Ban đêm, Kiều Trác Phàm tắm rửa xong xuôi, ngồi ở giường.

      Tiếu Bảo Bối từ trong phòng tắm ra, liền nhìn thấy màn như vậy.

      Dưới ánh sáng mờ mờ, Kiều Trác Phàm mặc bộ quần áo ở nhà màu tối xám, đầu dựa vào đầu giường. tay của , còn có cặp giấy tờ màu vàng.

      biết bên trong có nội dung gì, Kiều Trác Phàm xem cực kỳ nghiêm túc.

      Thấy từ trong phòng tắm ra, liền đặt tài liệu sang bên, vẫy vẫy ngồi vào vị trí bên cạnh.

      giường lớn, nam quả nữ!

      Tiếu Bảo Bối cũng hiểu được, lúc này ở bên cạnh người đàn ông này, có chút nguy hiểm.

      Cũng biết là vì nụ cười của Kiều Trác Phàm quá đỗi dịu dàng, hay là bởi vì khí đêm nay rất tốt, bước chân của Tiếu Bảo Bối tự giác lại gần .

      Lúc gần tới chỗ Kiều Trác Phàm, vốn định dừng bước lại. Ai ngờ, đột nhiên người đàn ông giơ tay ra, rồi giữ lại. giây sau, bị ôm vào trong lòng của người đàn ông, nhân tiện ngồi lên đùi của .

      Tư thế thân mật như vậy, khiến cho khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối bỗng chốc đỏ bừng lên.

      giãy giụa muốn đứng lên, nhưng mà Kiều Trác Phàm nhân cơ hội đó càng ôm chặt hơn.

      mặc đồ ngủ, mặt trước là hình con cừu chảy nước miếng, đầu còn vẽ hình đống phân và bãi nước tiểu. Kiều Trác Phàm nhìn mà buồn bực, con cừu xấu như vậy, tại sao Tiếu Bảo Bối lại thích chứ?

      vẫn luôn cảm thấy, phụ nữ nên mặc đồ ngủ gợi cảm, như vậy mới đẹp.

      Nhưng bây giờ, Tiếu Bảo Bối mặc bộ đồ ngủ in hình hoạt họa mà ghét nhất, nhưng lúc ở trong lòng của , lại cảm thấy rất xinh đẹp.

      Nhất là mùi vị người của , khiến cho Kiều Trác Phàm tự chủ mà càng ghé vào sát hơn.

      Nhìn thấy mặt của Kiều Trác sắp dán vào ngực của , Tiếu Bảo Bối vội vàng đưa tay ngăn cản lại.

      được.” Giọng của , mềm mại, dịu dàng. Nghe, liền khiến cho muốn cắn cái.

      “Tại sao lại được?” Khóe miệng của luôn mang theo ý cười, nhìn ra chút dấu hiệu muốn tức giận.

      Nhất là giọng uyển chuyển, khiến cho người khác có chút nỡ từ chối.

      “Chúng ta còn chưa đến mức độ này . . .” Mặc dù bây giờ mối quan hệ của bọn họ tệ rồi nhưng mà phát triển nhanh tới mức độ đó, dường như Tiếu Bảo Bối vẫn có chút chưa tiếp nhận được.

      “Giấy đăng ký cũng nhận rồi, hôn lễ cũng tổ chức rồi, thấy mọi thứ có đầy đủ hết rồi. Cục cưng, cho được ?”

      hạ giọng xuống, điệu bộ nhún nhường.

      Kiều Trác Phàm lúc này, còn lạnh lùng vô tình giống như lúc xử lý công việc nữa. như vậy, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng nịnh nọt Tiếu Bảo Bối.

      Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, khuôn mặt xinh đẹp của Tiếu Bảo Bối nghĩ tới câu trả lời nào đó lại càng càng trở nên sinh động hơn.

      “Cục cưng, cũng là người đàn ông bình thường. Còn như vậy nữa, nhịn được mà nổi điên lên!”

      Kiều Trác Phàm đợi được câu trả lời của Tiếu Bảo Bối, đầu dựa vào trong lòng của Tiếu Bảo Bối, cọ sát lung tung.

      Vốn mái tóc đen của vẫn còn vào nếp nghiêm chỉnh, bây giờ trở nên rối loạn.

      Tiếu Bảo Bối vừa cảm thấy xấu hổ vừa lúng túng, chỉ có thể giãy giụa muốn đứng lên.

      biết là do Tiếu Bảo Bối giãy giụa khiến cho bất mãn, hay là vì nguyên nhân gì khác, mà đột nhiên bàn tay của Kiều Trác Phàm buông lỏng ra

      Nhìn bàn tay vốn ôm eo của mình, giờ phút này lại đặt ở bên giường, đột nhiên Tiếu Bảo Bối cảm thấy sinh mệnh của mình giống như bị thiếu cái gì đó.

      “Kiều Trác Phàm, cho em thêm chút thời gian được ?”

      ra, mùa này cũng phải là rất lạnh.

      Đặc biệt là khi vừa mới tắm nước nóng xong.

      Nhưng khi bàn tay của Kiều Trác Phàm vừa rời khỏi eo thon của , cảm giác ấm áp đó bỗng nhiên biến mất còn gì nữa. có chút thích ứng được, bắt đầu có chút run rẩy.

      Mà lúc này Kiều Trác Phàm cũng giống như trước đây, tiến lên ôm lấy . Ngược lại, để tùy ý mình thất thần ở bên.

      ra, cũng có gì.

      Trước kia, khi còn Quý Xuyên, rất nhiều lúc ta cũng thèm để ý tới .

      Nhưng khi đó, mình Tiếu Bảo Bối cũng có thể tự tìm vui cho mình.

      Giống như giờ phút này, cố gắng với bản thân mình, sao hết. Quý Xuyên nhiều lần để ý tới , cũng tự mình vượt qua được đó thôi?

      Cho nên, lúc Kiều Trác Phàm buông tay ra, cũng ngoan ngoãn rời khỏi người , rồi nằm xuống bên giường.

      Tiếu Bảo Bối dự định là nếu như Kiều Trác Phàm để ý tới , ngoan ngoãn nằm yên ở bên, ngây ngốc lúc, rồi nhanh chóng ngủ thiếp

      Trước kia, lúc Quý Xuyên để ý tới , cũng tự mình tìm vui như vậy.

      Hơn nữa, Kiều Trác Phàm lấy cái giường ở đây rồi, chiếc ghế sofa vốn rộng rãi đủ cho người nằm giờ cũng đổi thành chiếc ghế đủ chỗ cho người nằm. Như vậy cho dù có muốn chuyển ra khỏi phòng này cũng khó.

      Nhưng Tiếu Bảo Bối ngờ được là, khi nằm xuống bên giường, Kiều Trác Phàm vốn ngồi giường đột nhiên lại nhảy xuống giường, sau đó về phía cửa lớn.

      lúc lâu sau, ngoài cửa chính truyền tới tiếng động.

      Kiều Trác Phàm rồi.

      biết , tức giận . . .

      Bởi vì cho , nên tức giận.

      Tiếu Bảo Bối biết làm như thế nào mới phải, chỉ biết mình ngây người ở trong căn phòng rộng lớn, vô cùng trống trải.

      Bỗng nhiên, cũng xuống giường, lúc sau mặc chiếc áo khoác.

      ra, trễ thế này rồi Tiếu Bảo Bối cũng biết mình nên đâu.

      Nhưng mà chỉ đơn thuần là muốn ở mình trong căn phòng rộng lớn và trống trải đó. Die enda anl eequ uyd onn .

      Bên ngoài căn nhà, mảng đen tối.

      Đó là màu sắc mà Tiếu Bảo Bối ghét nhất.

      Hòa vào màn đêm, gió có chút hơi lạnh.

      Khiến cho Tiếu Bảo Bối chỉ mặc chiếc áo khoác mỏng người nhịn được rụt cổ cái.

      Cuối cùng, cũng quay đầu lại mà nhấc chân bước vào màn đêm đen tối . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :