1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm - Luật Nhi (c5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57.3: Xong rồi, cậu bị lừa gạt lấy chồng rồi!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Quý Xuyên, sau khi kết thúc cuộc họp, cha của Tiếu Bảo Bối gì với cậu vậy?”

      Buổi tối lúc Quý Xuyên về nhà, nhìn thấy Tiếu Vi ở trong căn hộ của ta và Tiếu Huyên.

      Tiếu Vi mặc thân quần áo hoa lệ, so với những đồ trang trí đơn giản trong căn nhà này, có chút phù hợp.

      Đương nhiên, chỉ quần áo của Tiếu Vi phù hợp, mà còn có cả ánh mắt ghét bỏ của bà ta nữa.

      ra, nếu như bà ta biết Tiếu Huyên muốn lãnh giấy đăng ký kết hôn với Quý Xuyên, bà ta nhất định ngăn cản.

      Theo ý của bà ta, Quý Xuyên hề xứng với Huyên Huyên nhà bọn họ, chút cũng xứng.

      Nhưng mà trước mắt Quý Xuyên có mười lăm phần trăm cổ phần Tiếu Thị, nên Tiếu Vi mới trực tiếp chia rẽ hai người bọn họ.

      “Mẹ, mẹ có chuyện gì làm hay sao mà quản cả chuyện này? Thu dọn chút, chúng ta mở ra thôi!” Tiếu Huyên nhìn lướt qua Quý Xuyên vừa mới bước vào cửa, thấy có ý định mở miệng, liền vội vàng khuyên mẹ của mình.

      ta biết , mẹ mình thích Quý Xuyên.

      Nhưng mà cũng sao, phải mẹ mình muốn làm thân với Quý Xuyên sao?

      “Huyên Huyên, con nhìn lại mình chút xem con làm gì? Lúc con ở nhà, những chuyện như thế này mẹ từng bắt con làm bao giờ chưa?” Quả Tiếu Vi cũng nhìn ra được, vừa rồi Tiếu Huyên giải vậy cho Quý Xuyên, cho nên cơn tức kia càng tăng lên.

      Nếu như phải muốn hỏi thăm xem Tiếu Đằng gì với cậu ta, tại sao bà lại phải lặn lội tới cái phòng trọ bé xíu này chứ?

      Nhìn đứa con bảo bối của mình ở trong căn phòng như vậy, quả thực Tiếu Vi cảm thấy đáng giá thay cho con .

      “Mẹ, mẹ vào đây con có vài lời muốn với mẹ . . .” Tiếu Huyên nhìn thấy Tiếu Vi sắp giận dữ, dứt khoát lôi bà ta vào trong phòng ngủ.

      Rất nhanh, trong phòng ngủ vang lên đoạn đối thoại.

      “Mẹ, mẹ đừng như vậy có được ?”

      “Mẹ làm sao?”

      “Con cầu xin mẹ đừng những chuyện nên !”

      “Mẹ đâu có chuyện nên đâu? Huyên Huyên, con là đứa mà mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, con lại chọn lấy người như vậy?”

      “Mẹ, Quý Xuyên có điểm nào tốt?”

      “Huyên Huyên, cậu ta có điểm nào tốt đây? Muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền!” Tiếu Vi rất tức giận, con bảo bối của bà ta sáng chói hơn Tiếu Bảo Bối. Vì sao Tiếu Bảo Bối có thể tìm được con rùa vàng là Kiều Trác Phàm làm chú rể. Mà Tiếu Huyên lại muốn gả cho loại người như Quý Xuyên?

      Tiếu Vi phải là hiểu, lúc trước Quý Xuyên có thể đối xử tàn nhẫn với Tiếu Bảo Bối như vậy, ngày nào đó nó cũng có thể đối xử với con của bà như vậy!

      “Huyên Huyên, con nhớ kỹ cho mẹ! Lúc ngủ cùng với cậu ta, con phải dùng biện pháp tránh thai cẩn thận cho mẹ!”

      Tiếu Vi xong câu đó, liền vội vàng ra khỏi phòng ngủ.

      Chờ lúc Tiếu Huyên đuổi theo mới phát mẹ của ta rời . Mà Quý Xuyên, cũng sớm biến mất khỏi căn phòng này.

      Cả bàn thức ăn nóng hổi, dần dần nguội lạnh . . .

      Cùng thời gian đó, tại quán cà phê trong trung tâm thành phố - -

      “Tiếu Bảo Bối, mình nghe Diệp Tử Hi sáng nay nguy cơ của Tiếu Thị được giải quyết?” Lúc Nhạc Dương vừa nghe thấy tin tức này, có chút líu lưỡi.

      Bởi vì biết là, tên khốn Quý Xuyên kia sao lại bỏ qua cơ hội đoạt quyền tốt như vậy. Còn cả đám thân thích nhà họ Tiếu kia nữa, người nào là người tốt. dienndnle,qu.y don

      Muốn thoát thân khỏi đám người này, cơ bản là thể nào. Cho nên ngày đó, mới phải cầu xin Diệp Tử Hi, hy vọng có mặt trong đại hội cổ đông của Tiếu Thị.

      Có người thừa kế nhà họ Diệp làm chỗ dựa lưng cho Tiếu Đằng, Nhạc Dương cảm thấy phần thắng lớn hơn chút.

      Nào ngờ, Diệp Tử Hi trở về liền gọi điện thoại cho , cần xuất nguy cơ được giải quyết hết. Khiến cho Nhạc Dương kinh ngạc thôi.

      “Đều sao cả rồi!” Nghĩ tới biểu lúc đó của Kiều Trác Phàm, khóe miệng của Tiếu Bảo Bối tự giác mà cong lên thoáng ra hai lúm đồng tiền nho .

      Quả nghĩ tới, trong khoảng thời gian ngắn mà Kiều Trác Phàm lại có thể giải quyết giúp vấn đề lớn như vậy.

      “Nhạc Dương, cậu xem có người giúp cậu vượt qua cửa ải khó khăn cách vô điều kiện, cậu cảm thấy là vì cái gì?”

      Tiếu Bảo Bối nghĩ tới tất cả những việc mà hôm nay Kiều Trác Phàm làm, đột nhiên hỏi Nhạc Dương

      “Còn có thể là vì cái gì được nữa? Chắc chắn là bởi vì tình rồi!” tới chỗ này, giống như là Nhạc Dương đột nhiên hiểu ra cái gì, nhìn Tiếu Bảo Bối, đôi mắt nhìn ngang nhìn dọc, vẻ mặt bỉ ổi: “Cậu mau thành khai báo, cửa ải khó khăn của Tiếu Thị ngày hôm nay, có phải có người giúp cậu ?”

      “Ừ. . .” Tiếu Bảo Bối do dự, gật gật đầu. Nhưng mà hiểu tại sao, bị Nhạc Dương nhìn như vậy, khuôn mặt có chút nóng bừng lên, cảm giác giống như bị lửa thiêu đốt vậy.

      “Oa! Thoạt nhìn cậu giống như đầu gỗ ngờ cũng đào hoa ghê!” ra, Nhạc Dương rất ít khi nhìn thấy Tiếu Bảo Bối lộ ra vẻ mặt xấu hổ như vậy.

      Cho nên, nghe thấy những lời này của ấy liền đưa ra suy đoán.

      Ai ngờ, vừa nghe như vậy, mặt của Tiếu Bảo Bối lại càng đỏ hơn.

      Cảnh tượng này lọt vào mắt của Nhạc Dương, liền trở thành: “Gian tình bắn ra bốn phía nha!” dienndnle,qu.y don

      “Tiếu Bảo Bối, còn mau thành khai báo! Người giúp cậu, có cậu lấy thân báo đáp các kiểu hay !”

      Nhạc Dương bắt đầu đùa giỡn, tuyệt đối nghiêm túc.

      “Hay là, cậu lén lút trùm khăn tắm lăn qua lộn lại với người ta rồi?”

      Càng càng nhắc tới đề tài nóng bỏng, khiến cho mặt của Tiếu Bảo Bối lập tức trở thành gan heo.

      “Cậu đâu vậy!”

      “Mình lung tung. Mình hỏi các cậu có cùng đắp chiếc chăn, trần truồng chuyện phiếm !” Nhạc Dương ép hỏi quả là toàn chủ đề nóng bỏng.

      Thời đại này rồi, làm gì có chuyện đắp chăn rồi chuyện phiếm đơn thuần nữa chứ?

      Ý của , đương nhiên là muốn hỏi tiến triển của người kia và Tiếu Bảo Bối rồi.

      “Cậu . . .”

      “Được rồi, đùa cậu nữa! Thẳng thắn thừa nhận được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!” Móng vuốt múp míp của Nhạc Dương vỗ vỗ lên ngực của Tiếu Bảo Bối, sức lực kia khiến cho Tiếu Bảo Bối thiếu chút nữa thở nổi.

      ra, ấy chính là . . .” Chính là Kiều Trác Phàm, cũng chính là người mà hôm hôn lễ của và Quý Xuyên thành kéo tới làm chú rể thay thế.

      Nhưng mà Tiếu Bảo Bối vẫn còn chưa hết, điện thoại của reo lên ầm ĩ.

      “A lô? Kiều Trác Phàm?”

      “Cục cưng, bây giờ có rảnh ? Hãy tới ‘Dạ Yến’ !” Trong điện thoại, giọng của người đàn ông ràng mang theo trêu chọc. Trong giọng , mang theo dịu dàng, giống như chỉ giây sau tan chảy thành nước.

      Có thể , giọng như vậy mấy phụ nữ có thể ngăn cản được ma lực của nó. Tiếu Bảo Bối cũng là người trong đó. Nghe giọng của Kiều Trác Phàm, khóe miệng của tự chủ được mà cong lên.

      Điều này khiến cho Nhạc Dương ngồi ở bên cạnh nhìn vào càng kiên định cho rằng: Gian tình, chỗ nào cũng có!

      Kết quả là, Nhạc Dương rất tò mò vội vàng ghé đầu lên phía trước, muốn nghe cho ràng chút, đến cùng là ai có thể khiến cho đầu gỗ toàn cơ bắp nhà bọn họ có thể ngượng ngùng như vậy.

      Tiếu Bảo Bối bị Nhạc Dương ghé đầu lên nghe lỏm, khuôn mặt ràng đỏ ửng lên.

      biết , Nhạc Dương phát ra điều gì rồi.

      “Có chuyện gì à?” Miễn cưỡng đẩy khuôn mặt béo ú của Nhạc Dương ra chút, Tiếu Bảo Bối hỏi.

      “Dù sao trong vòng hai mươi phút phải tới đó là được rồi!” Kiều Trác Phàm dịu dàng, lúc nào cũng thể ra bá đạo và kiên quyết. như vậy, khiến cho người ta biết ranh giới cuối cùng của là ở chỗ nào.

      “Nhưng mà . . .”

      Tiếu Bảo Bối tính toán chút. Bây giờ và Nhạc Dương ở quán cà phê, cách ‘Dạ yến’ khoảng mười lăm phút xe.

      Bây giờ chạy , cộng thêm với thời gian lấy xe, biết có bị trễ hay .

      “Bây giờ tôi có khả năng tới được.”

      mặc kệ. Tóm lại trong hai mươi phút mà em chạy tới, đêm nay phải . . .”

      Kiều Trác Phàm tiếp tục hết câu, nhưng mà những lời này hù dọa Tiếu Bảo Bối .

      “Tôi lập tức qua!” Nghĩ tới đêm đó Kiều Trác Phàm áp chế ở người, lầm lầm cắn khắp nơi người của , Tiếu Bảo Bối liền vừa thẹn vừa cáu.

      cũng muốn phải trải qua lần như vậy nữa, cho nên cúp điện thoại lập tức đứng dậy.

      “Tiếu Bảo Bối, phải bây giờ cậu định với mình, cậu định phủi mông chạy lấy người đấy chứ?” Móng vuốt béo múp của Nhạc Dương đặt lên đầu vai của Tiếu Bảo Bối, ngăn cản cho .

      “Bà già của tôi à, mình đảm bảo lần sau nhất định ràng từng chi tiết cho cậu nghe, có được ? Bây giờ mình có chút việc gấp!” Nếu chạy tới đó, đêm nay đừng nghĩ tới được ngủ yên thân.

      “Thôi, nhìn cậu còn có chút hối cải, hôm nay mình tha cho cậu mạng! Lần tới, nhớ đưa cả đối tượng gian tình của cậu theo, để cho mình xem xét! cách khác . . .”

      “Biết rồi, biết rồi! Bà già của tôi, nếu còn chưa nữa mình thực kịp đâu!”

      “Chuẩn tấu!” Nhạc Dương nhìn bộ dạng gấp gáp đầy lo lắng của Tiếu Bảo Bối, cuối cùng cũng cho . . .

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57.4: Xong rồi, cậu bị lừa gạt lấy chồng rồi!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Bên kia Tiếu Bảo Bối bỏ lại Nhạc Dương, chạy muốn sống muốn chết tới, bên này Duật Tiểu Gia cười gập cả lưng.

      “Cục cưng? ! Cậu đúng là có thể ra khỏi miệng được, sợ ngấy tới mức rụng răng sao?” Nhìn Kiều Trác Phàm nghe điện thoại xong, bộ dạng vẫn còn có chút lưu luyến, Duật Tiểu Gia cười ra hơi.

      Những người khác ở trong phòng, cũng bị Duật Tiểu Gia kéo theo, nhịn được mà khẽ cười theo.

      Đối với cục diện như thế, ngay cả chút ngượng ngùng vì bị giễu cợt Kiều Trác Phàm cũng hề có. Tư thế vẫn vững như bàn thạch, khiến cho người ta cho rằng, những nội dung vừa bàn luận kia, có chút quan hệ nào tới Kiều Trác Phàm .

      Rót đầy ly rượu cho mình, khóe môi của Kiều Trác Phàm tạo thành đường cong: “ Duật, cậu xem lúc mẹ cậu gọi cậu, có phải cũng ngấy tới mức rụng răng hay ?”

      hổ là Kiều Trác Phàm, ngay cả ánh mắt dư thừa cũng có, khiến cho Duật Tiểu Gia lập tức á khẩu trả lời được.

      Vừa rồi, đó là cảm giác mà Kiều Trác Phàm mang tới cho người khác. Cái loại cảm giác đó là từ trong xương, vĩnh viễn chiếm giữ vị trí thượng phong, chỉ hiểu mà thể diễn đạt bằng lời.

      Đây chính là Kiều Trác Phàm. Có đôi khi, ngay cả gien tốt như Duật Tiểu Gia, cũng phải là đối thủ của .

      Còn nữa, Duật Tiểu Gia càng có cách nào phản đối, chính là cách xưng hô ‘Cục cưng’ kia.

      Dường như người nào từng tới nhà họ Đàm đều biết, Duật Tiểu Gia cũng mấy chục tuổi rồi, nhưng mà mỗi lần mẹ gọi , đều là câu ‘Cục cưng’ hai câu ‘Cục cưng’.

      Đương nhiên, Duật Tiểu Gia vô cùng bất mãn với cách xưng hô này.

      vô số lần kháng nghị với cách xưng hô này.

      Nhưng cuối cùng đều bị cha của phản bác hết!

      Cha của Đàm Dật Trạch : Mẹ con, là thủ lĩnh đứng đầu nhà họ Đàm! Lời bà ấy , ai cũng thể phản đối! Nếu , cha trừng trị người đó!

      Kết quả là, mặc dù Duật Tiểu Gia chán muốn chết muốn sống với cách xưng hô này, nhưng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

      ra cũng hiểu rằng, mẹ cũng phải là thủ lĩnh đứng đầu gì cả.

      Già trẻ nhà bọn họ, bây giờ thêm Đàm Dật Trạch. Mẹ trở thành thủ lĩnh đứng đầu, đều là bị cha Đàm Dật Trạch sủng mà thành.

      Đúng lúc Duật Tiểu Gia có chút buồn bực, Tiếu Bảo Bối đến.

      tới có chút gấp gáp, đẩy cửa phòng bao ra, vẫn còn thở hổn hển.

      Trong phòng, nam nữ đủ cả.

      Lúc nhìn thấy người phụ nữ vào, tất cả đều tự chủ mà đưa mắt nhìn .

      Đây là lần đầu tiên Tiếu Bảo Bối tham gia vào vòng luẩn quẩn của Kiều Trác Phàm.

      Mặc dù trong phòng ánh sáng hơi tối chút, nhưng Tiếu Bảo Bối có thể nhìn ra được các kiểu người ở đây, người bọn họ đều có cảm giác hết sức ưu việt.

      Loại cảm giác ưu việt thể ở chỗ, những người này lúc nhìn thấy Tiếu Bảo Bối, ánh mắt cũng chỉ thoáng qua, chứ nhìn chằm chằm.

      Mà điều này, đối với Tiếu Bảo Bối mà thế giới thần kỳ.

      Trước kia lúc chơi đùa cùng với Nhạc Dương, Tiếu Bảo Bối căn bản ràng về cảm giác đẳng cấp như thế.

      Nhưng khi vừa bước vào căn phòng này, Tiếu Bảo Bối liền có cảm giac mình và những người này có chút hợp nhau.

      Mấu chốt là, khi so sánh với những người này, hiểu sao lại có cảm giác hèn mọn. Đây là cảm giác hết sức kỳ lạ, cũng phải bởi vì y phục người khác biệt với bọn họ bao nhiêu, mà là chênh lệch về tư thái.

      giây này, Tiếu Bảo Bối có xúc động muốn chạy trối chết.

      Nhưng giây sau, giọng tràn đầy từ tính của vị chủ nhân của phòng bao từ bên trong kia vang lên: “Cục cưng, lại đây!”

      Có thể , giọng của Kiều Trác Phàm lượng vừa đủ, khiến cho người ta có cảm giác được chiều chuộng. Nhất là các , lúc nghe được giọng này, đều tự giác nhìn về phía Kiều Trác Phàm.

      Kiều Trác Phàm là thần thoại trong cái vòng luẩn quẩn hẹp này. Mặc dù số tuổi của nhiều, nhưng mà giá trị con người của tuyệt đối còn giàu hơn vài lần so với nhà giàu số trong nước. người nào biết, nguồn gốc của Kiều Trác Phàm ở tại đâu. Cũng ai biết được, thân phận chân của người đàn ông này.

      Nhiều tiền như vậy lại có đống bí , người đàn ông vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, tự nhiên trở thành đối tượng hâm mộ của phụ nữ.

      Từ khi Kiều Trác Phàm bắt đầu thể tài năng của mình ở cái thành phố này, có vô số phụ nữ giống như tre già măng mọc.

      giống như Duật Tiểu Gia bị công chúa nhà họ Lăng chiếm giữ, theo đuổi người đàn ông này cơ bản nguy hiểm tới tính mạng của mình. cách tự nhiên, có vô số phụ nữ muốn biểu đạt tình cảm, và cầu xin tình đêm cũng nhiều.

      Nhưng lâu như vậy, cũng hề thấy Kiều Trác Phàm để tâm tới người nào.

      Dần dà, trong cái vòng luẩn quẩn này có lời đồn rằng.

      Kiều Trác Phàm bị GAY, người là . . .

      Tất nhiên là hai em nhà họ Đàm rồi.

      Ai bảo Kiều Trác Phàm và hai người này thân thiết như vậy?

      Nếu như đêm nay Tiếu Bảo Bối xuất , đoán chừng phá vỡ cái tin vịt này.

      Nếu Kiều Trác Phàm phải là GAY, những người phụ nữ kia có cơ hội rồi! Di ien n#d ang# lle e#q quiq on

      “Kiều Trác Phàm, tôi có tới trễ!” Tiếu Bảo Bối ngồi ở bên cạnh , vẫn còn thở hồng hộc, nhưng cái miệng của lải nhải giải thích.

      “Được rồi, hãy uống ngụm nước trước ! Xem cái miệng của em nè, thành cái dạng gì rồi.” Kiều Trác Phàm ôm vội vàng chạy tới vào trong ngực, rồi khẽ cười.

      Ánh mắt thương kia, liên tục ngây ngốc dính lên khuôn mặt tươi tắn của Tiếu Bảo Bối. Gạt hết những ánh mắt kính trọng ao ước kia sang bên.

      xong, rồi lấy ly nước ấm sớm sai người chuẩn bị đưa tới bên miệng của Tiếu Bảo Bối, trực tiếp đút cho uống.

      Nhìn cảnh tượng này, đột nhiên Duật Tiểu Gia cũng hiểu ra, mới vừa rồi Kiều Trác Phàm dặn dò nhân viên đưa nước ấm tới để làm gì.

      còn tưởng rằng, từ khi nào Kiều Trác Phàm lại biết quý thân thể mình như vậy. Bây giờ nhìn lại, ra cậu ta quý thân thể của người khác. Dienx dandf Kê quyu dong.

      “Kiều Trác Phàm, uống rượu sao?” Tiếu Bảo Bối uống xong ly nước ấm, bị ôm vào trong lòng. Bởi vì ở khoảng cách gần, nên Tiếu Bảo Bối ngửi thấy mùi rượu người của .

      “Ừ, có uống chút.” Kiều Trác Phàm khoa tay múa chân.

      Bên kia, Duật Tiểu Gia lại cười lạc cả giọng.

      uống hết hơn nửa bình rượu tây, mà kêu uống chỉ chút?

      Kiều Trác Phàm, cũng mệt cậu ra khỏi miệng!

      “Duật, mình cảm thấy nên gọi Anna qua đây!” Tất nhiên Kiều Trác Phàm hiểu được hàm nghĩa trong nụ cười của Duật Tiểu Gia. Nhưng mà câu này của vừa dứt lời, Duật Tiểu Gia lập tức thức thời im lặng, ôm bên cạnh tiếp tục chuyện phiếm.

      Trong thiên hạ, ngoài mẹ của cậu ta có thể trị được Duật Tiểu Gia ra, phải công chúa nhà họ Lăng còn ai vào đây!

      Đạt tới hiệu quả như mình mong muốn, Kiều Trác Phàm lại tiếp tục vui đùa với bà xã của mình.

      “Cục cưng, em lo lắng cho à?”

      Ngày hôm nay tâm tình của tệ, nụ cười tươi rói giống như tâm tình nhộn nhạo của . Ánh sáng mờ mờ chiếu xuống, nghiêng mặt nhìn chằm chằm vào , hình dáng nửa khuôn mặt khiến cho tim người ta đập thình thịch.

      có . . .” Thấy mặt của Kiều Trác Phàm càng lúc càng ghé lại gần, Tiếu Bảo Bối vươn tay định đẩy ra, nhưng lại phát sức lực của căn bản phải đối thủ của , nên chỉ có thể đỏ bừng mặt giọng : “Kiều Trác Phàm, đừng uống nhiều như vậy . . .”

      Nếu như lại giống như ngày đó, đem lột sạch rồi gặm cắn khắp nơi, phải làm sao bây giờ?

      Nghĩ tới chuyện đó cảm giác vừa thẹn vừa cáu, khuôn mặt Tiếu Bảo Bối nóng như sắp cháy.

      “Yên tâm, chút đó làm say được!”

      Đầu càng lúc càng ghé lại gần hơn, lúc này đè chuẩn xác sai lệch chút nào lên cánh môi của Tiếu Bảo Bối.

      Trước mặt nhiều người như vậy, Tiếu Bảo Bối vừa vội vừa tức, muốn mở miệng lại bị Kiều Trác Phàm chớp lấy cơ hội, công chiếm thành trì.

      Đồng thời, có Duật Tiểu Gia cầm đầu, tiếng huýt sáo ngừng vang lên trong phòng bao . . .

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57.5: Xong rồi, cậu bị lừa gạt lấy chồng rồi!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Kiều Trác Phàm thiệt là!”

      Trong phòng rửa tay, Tiếu Bảo Bối dùng nước lạnh vỗ vỗ lên khuôn mặt nhắn của mình, để khiến mình tỉnh táo hơn.

      biết là do vừa rồi trong miệng của Kiều Trác Phàm mang theo mùi rượu hay là do nguyên nhân nào khác, sau khi nụ hôn kia chấm dứt, Tiếu Bảo Bối cảm thấy mình có chút choáng váng, bước chân có chút vững.

      Nhân lúc Kiều Trác Phàm và Đàm Duật chuyện gì đó, lấy cớ vào toilet, để cho tỉnh táo lại.

      Nhưng mà vào lúc vốc nước được nửa, bị cúp điện.

      Đột nhiên tối đen lại, khiến cho Tiếu Bảo Bối ngồi xổm trong phòng toilet khóc lên, ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

      Chứng sợ hãi giam cầm, đây là chứng bệnh mắc phải vào năm mẹ rời .

      Bác sĩ , vì mẹ rời , vì tự trách bản thân nên năm sau khi mẹ rời bị mắc bệnh này.

      lần, trong nhà bị cúp điện. Cha của còn đường tan làm trở về nhà.

      Mà lúc ấy liền núp trong phòng mình, khóc đến phát run. Đợi đến khi cha của về nhà phát ra , ngất .

      Từ lần đó về sau, Tiếu Đằng lại sợ phát sinh tình huống giống như vậy nữa, nên lắp đặt bộ tích điện, cho dù những chỗ khác bị mất điện, nhà bọn họ vẫn có nguồn điện dự trữ. Để phòng ngừa Tiếu Bảo Bối phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn

      Nhưng Tiếu Bảo Bối nghĩ tới, hôm nay lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn này.

      Lúc này, toàn thân phát run, rất khó thở.

      “Cứu mạng . . .”

      ôm ngực, vừa khóc vừa la lên.

      “Cha à . . . Cứu Bảo Bối!” Tiếu Bảo Bối có thể cảm nhận được ràng, lý trí từng chút từng chút rời xa thân thể.

      Nhưng vào lúc sắp tuyệt vọng ở cửa phòng truyền tới tiếng gọi ầm ĩ đầy lo lắng: “Cục cưng . . .”

      “Cục cưng, em ở chỗ nào? Nghe thấy, trả lời lại tiếng.”

      “Cục cưng?”

      Trong bóng tối vô cùng lo lắng và sốt ruột.

      “Kiều Trác Phàm, tôi ở chỗ này!” Nghe được giọng của , Tiếu Bảo Bối giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, liều mạng hô to.

      “Cục cưng! Cục cưng, ở đây rồi!” Từng có thời gian, Kiều Trác Phàm ở trong đội ngũ tiếp nhận huấn luyện bí mật của Đàm Dật Trạch. Die^n dan\ & le^ê quy/y do^nn . Cho nên, thị lực trong bóng tối của so với người thường cao hơn gấp bội.

      Lúc này, tìm theo tiếng phát ra, có thể thấy ràng Tiếu Bảo Bối nằm co thành đống ở dưới đất, cả người run rẩy.

      giây này, cảm giác như tim mình bị kim châm. có vết thương, nhưng lại đau đớn chịu được.

      “Cục cưng . . .” bất chấp ôm vào trong lòng mình.

      “Kiều Trác Phàm, tôi rất sợ!” Cho dù , cũng có thể cảm nhận được ràng. Cho dù toàn thân được ôm rồi, nhưng mà vẫn run rẩy.

      biết! sao nữa rồi, có ở đây rồi.” có chứng bệnh sợ hãi giam cầm, bệnh trạng tương đối mãnh liệt. Điểm này, Kiều Trác Phàm biết . Nhưng nghĩ tới, hôm nay đưa đến đây chơi, để thả lỏng tâm tình, ai ngờ tự dưng lại mất điện. Xem ra, sau này muốn dẫn Tiếu Bảo Bối chỗ nào, nhất thiết phải kiểm tra qua thiết bị điện ở đó mới được!

      “Cục cưng, sao rồi. Kiều ở chỗ này, xảy ra chuyện gì nữa, có người nào có thể gây tổn thương hoặc làm hại em được!” Trong bóng tối, giọng của như mang theo ma lực, khiến cho người ta tin tưởng.

      Nằm ở trong lòng của , lắng nghe nhịp tim đập của . Tiếu Bảo Bối mới phát được, bệnh của đỡ hơn ít. Nhưng vẫn nắm chặt lấy tay áo sơ mi của Kiều Trác Phàm, nhất định chịu buông ra.

      “Bốp . . .”

      lúc lâu sau, có điện lại.

      Nhưng tay của Tiếu Bảo Bối vẫn còn hơi run, cũng chịu buông Kiều Trác Phàm ra. Rơi vào đường cùng, người đàn ông chỉ có thể ôm vào trong lòng, ra khỏi toilet nữ.

      Mà lúc Kiều Trác Phàm ôm Tiếu Bảo Bối rời khỏi toilet kia, người phụ nữ từ trong toilet ra.

      Nhìn chằm chằm vào bóng dáng hai người xa kia, vẻ mặt Tiếu Vi chợt lóe lên lạnh lùng . .

      - - Đường phân cách - -

      “Kiều Trác Phàm, đừng !” Bởi vì cảm xúc của Tiếu Bảo Bối cho chút ổn định, Kiều Trác Phàm cũng nán lại quán bar nữa.

      Trực tiếp đưa Tiếu Bảo Bối trở về nhà của bọn họ.

      Vừa về đến nhà, nhìn khuôn mặt nhắn của vẫn còn vương nước mắt, Kiều Trác Phàm định tìm cái khăn ướt để giúp lau mặt. Nhưng tay của mới vừa buông Tiếu Bảo Bối ra, tôi tay bé xanh xao của ôm chặt lấy thắt lưng của .

      “Cục cưng, chỉ lấy khăn ướt để lau mặt cho em!”

      “Tôi cần!”

      cố chấp chịu buông tay, khuôn mặt nhắn chôn chặt ở sống lưng của Kiều Trác Phàm.

      “Được, được, nữa . . . Tối nay cứ ôm như vậy có được ?”

      Mọi người đều biết, Kiều Trac Phàm là người dễ lừa gạt.

      Ở trong gia tộc kia, nếu như ai cái gì cũng nghe lời, sớm bị người ta nuốt cả xương cốt vào bụng rồi.

      Điều này cũng luyện thành hành vi nghiêm khắc của !

      Nhưng tất cả mọi thứ kia, lúc đối mặt với Tiếu Bảo Bối, đều có tác dụng.

      “Ừ. . .” dụ dỗ, vốn tưởng rằng từ chối. Ai ngờ, vào lúc xoay người, lại chủ động ôm lấy .

      Đối với cái bộ dạng ôm chằm chằm này, Kiều Trác Phàm sững sờ lúc, rồi đổi từ bị động thành chủ động, ôm lấy đầu vai của Tiếu Bảo Bối, rồi nằm làm ổ trong chăn.

      “Cục cưng, em chúng ta hơn nửa đêm rồi còn ở chỗ này đắp chăn chuyện phiếm, chuyện này có phải có chút trái với lẽ thường ?” Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, vẻ mặt Kiều Trác Phàm hết sức nghiêm túc, giống như những lời kia của chuyện vô cùng chính nghĩa.

      Nhưng thực tế, tay của . . .

      “Kiều Trác Phàm, tay của có phải đặt nhầm chỗ rồi ?”

      lúc lâu sau, Tiếu Bảo Bối mới hậu tri hậu giác phát cái móng vuốt bấu víu ngọn đồi của .

      đặt sai đâu!” Người nào đó thu hồi lại móng vuốt của mình, rồi rất tự nhiên ấn lên lại.

      . . .”

      giúp em mát xa chút!” Lại tới nữa.

      Thiên hạ này, có thể làm thành hành vi phóng đãng như vậy, mà lại biểu đạt uyển chuyển biết xấu hổ như thế này, đoán chừng chỉ có mỗi đại thiếu gia Kiều ở trước mặt này thôi.

      “Tôi cần.”

      “Chỉ mát xa cái! Mời quý khách vui lòng nhận cho . . .”

      Móng vuốt của người nào đó dường như để yên được mà xoa xoa bên ngoài lớp quần áo. cười đối với Tiếu Bảo Bối, đuôi lông mày còn bén nhọn như đối với những người khác, mà chỉ có dịu dàng.

      “Kiều Trác Phàm, có thể đừng động nữa được để tôi ngủ giấc ngon?” Lại lần nữa giữ lại cái móng vuốt cử động kia, Tiếu Bảo Bối nháy mắt cái với . dfien ddn lie qiu doon

      Vốn tưởng rằng, Kiều Trác Phàm thích làm theo ý mình, căn bản nghe theo lời của . Thậm chí Tiếu Bảo Bối chuẩn bị để kháng chiến lâu dài với Kiều Trác Phàm. Ai ngờ, sau khi những lời này xong, móng vuốt vốn làm điều ác người của Tiếu Bảo Bối, lập tức dừng lại.

      Chờ lúc Tiếu Bảo Bối quan sát Kiều Trác Phàm lần nữa, thấy người đàn ông này nở nụ cười bất đắc dĩ.

      là hết cách với em. . .” mỉm cười, thỏa đáng. Vừa hay, thể được mất mát và bất đắc dĩ của , và cũng thể được cưng chiều đặc biệt đối với Tiếu Bảo Bối.

      thể nghi ngờ, Kiều Trác Phàm thỏa hiệp khiến cho Tiếu Bảo Bối sững sờ.

      Nhưng chỉ ngu ngơ thời gian ngắn ngủi, móng vuốt bé của Tiếu Bảo Bối rơi vào thắt lưng của Kiều Trác Phàm, ôm chặt hơn.

      biết đây là Kiều Trác Phàm có lòng dạ độc ác mà thiên hạ đồn ngoài kia.

      Nhưng biết tại sao, nguyện ý tin tưởng tổn thương mình, cho dù vào lúc yếu ớt nhất, cũng . . .

      đêm này, Tiếu Bảo Bối ngủ cực kỳ ngon và ngọt ngào.

      Mỗi lần phát bệnh xong, mấy ngày sau đều bị những cơn ác mộng quấy nhiễu. Nhưng lúc này đây, biết là do tác dụng của mùi thơm đặc biệt người của Kiều Trác Phàm, hay là do cái ôm ấp thoải mái của . Tóm lại, Tiếu Bảo Bối ngủ rất say sưa. dfien ddn lie qiu doon

      Sau đó, hết sức vô sỉ còn ngáy o o.

      Nhưng Tiếu Bảo Bối được thoải mái, còn Kiều Trác Phàm nóng lòng muốn chết.

      Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, mà phải là Liễu Hạ Huệ!

      Nhất là Tiếu Bảo Bối vừa ngủ ngáy khò khò, lại còn vừa cọ cọ người vào người của Kiều Trác Phàm, cảm giác kia khiến cho cả người như chạm tới giới hạn.

      Muốn bất chấp phát tiết lên người của Tiếu Bảo Bối, nhưng mà lại ngại đáp ứng những thứ kia, lúc này biết phải làm sao.

      Muốn ngăn chặn lửa nóng văng ra khắp nơi kia, cần phải tắm nước lạnh. Nhưng mà vừa động, muốn xuống giường. Thi móng vuốt nhắn đặt ở thắt lưng lại xiết chặt thêm vài phân. Giống như là sợ rồi, trở lại nữa.

      Cuối cùng, Kiều Trác Phàm lựa chọn ở lại.

      Nhưng chờ đợi , là hành hạ của cả đêm khuya dài đằng đẵng . . .

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57.6: Xong rồi, cậu bị lừa gạt lấy chồng rồi!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Kiều thiếu, tối qua ngủ ngon à?” Ngày hôm sau, Kiều Trác Phàm tới tầng cùng của Đế Phàm, Anna liền đem những tài liệu cần phải xử lý vào.

      Lúc nhìn tới gương mặt đẹp trai của Kiều Trác Phàm, ràng Anna bị dọa hết hồn.

      và Kiều Trác Phàm quen biết nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng tiều tụy như thế này của Kiều Trác Phàm.

      Nhớ ngày đó, lúc theo Duật Tiểu Gia đến với bác trai xin huấn luyện ma quỷ kia. Vài ngày liên tục ngủ, Anna cũng chưa từng thấy Kiều Trác Phàm biến thành bộ dạng như thế này!

      Nhưng mà hôm nay, Kiều Trác Phàm như thế này là sao?

      Tại sao nhìn giống như bị ép khô vậy?

      “Mau pha cho tôi ly cà phê !” Kiều Trác Phàm khẽ xoa đầu, lẩm bẩm tiếng.

      “Cà phê của đây!” Hiệu suất làm việc của Anna rất cao.

      Chỉ lát sau, ly cà phê nóng hổi ở trước mặt của Kiều Trác Phàm.

      “Kiều thiếu, nhanh tiếng, có phải là tối qua bị ép khô hay ?”

      Thành , Anna được di truyền tất cả cái đẹp của Lăng Nhị Gia. cần phải giả bộ, thực nữ thần đúng nghĩa.

      Nhưng mà đồng thời, cũng di truyền cả nhiệt tình bỉ ổi kia của mẹ mình.

      Bây giờ, chưa lấy chồng, lại có thể chuyện với người đàn ông có vợ chuyện vợ chồng nhà người ta?

      Hơn nữa, vẻ mặt lại còn tươi cười bỉ ổi như vậy, là vì cái gì?

      “Này, đừng có lung tung!” Kiều đại gia cũng chưa luyện được da mặt dày như Anna.

      Đừng tưởng rằng, da mặt ai cũng dày như bà Anna kia, trải qua biết bao nhiêu lễ rửa tội, đao thương nào xâm phạm được?

      Hơn nữa, Kiều Trác Phàm dù lớn như vậy rồi, nhưng mà chỉ mới đùa giỡn lưu manh với Tiếu Bảo Bối có lần.

      Còn những chuyện khác, chưa từng làm qua.

      So với Anna, người này mỗi ngày đều chấm mút người của Duật Tiểu gia, làm sao so được? “Tôi cảm thấy tôi sai chút nào cả! xem kìa, mặt đỏ giống y như mông khỉ vậy!”

      hổ là con của của Lăng Nhị Gia, dù tướng mạo là con , nhưng mở miệng đóng miệng đều là những lời mạnh mẽ khắc sâu vào tâm trí người ta.

      “Mặt tôi làm gì mà đỏ như mông khỉ được?” Kiều Thiếu đánh chết cũng chịu thừa nhận.

      “Điều này cần ngụy biện. Đúng rồi, vừa rồi tôi định vào đây để với chuyện, vào tuần sau, bên Tiếu Thị có tổ chức bữa tiệc rượu hàng năm. thân là tổng giám đốc của tập đoàn Đế Phàm, nên được mời!” Anna đưa lên tấm thiệp mời, còn thuận tiện đưa cái gương mang theo ra.

      “Cái này . . .”

      “Tôi muốn cho xem chút mông khỉ nó như thế nào!” Bỏ lại lời này xong, đại tiểu thư Anna bỏ chạy.

      . . .” Kiều đại thiếu vốn muốn ném cái gương này , nhưng cuối cùng lại thu tay lại.

      phải bởi vì thương tiếc cho Anna, người phụ nữ này có cái gì tốt mà thương tiếc?

      Nguyên nhân mà Kiều Trác Phàm thu tay lại, đơn giản là chỉ muốn chứng minh mình có đỏ mặt.

      Nhưng chính vì cầm lấy cái gương của Anna nên mới phát , mặt của mình đúng là khác gì so với mông khỉ.

      Tiếu Bảo Bối ơi là Tiếu Bảo Bối, đến cùng em có ma lực gì đây?

      Có thể làm cho bản thiếu đây hề làm chuyện gì, lại lộ ra vẻ mặt giống như chuyện gì cũng đều làm cả rồi?

      “Mặt ửng hồng như hoa đào, đôi mắt mang theo xấu hổ! Thành khai báo, tối qua có phải ra ngoài ăn chơi phóng đãng hả?”

      Nhạc Dương rất thích nhiều chuyện, đó là bản chất của ấy.

      Tiếu Bảo Bối luôn hiểu điều này.

      Nhưng Tiếu Bảo Bối ngờ được, bản lãnh nhiều chuyện gần đây lại phát triển tới mức độ này.

      Ngày đó nhiều chuyện thành, ngày hôm nay trực tiếp đuổi tới phòng làm việc của .

      “Làm gì có ăn chơi phóng đãng!” Tiếu Bảo Bối muốn thanh minh chút gì đó, nhưng vừa nghĩ tới chuyện sáng nay lúc rời giường sớm, cẩn thận nhìn thấy bộ dạng nhô cao như cái lều của Kiều Trác Phàm, vẻ mặt liền mất tự nhiên.

      “Còn phải ăn chơi trác táng? Vẻ mặt phóng đãng như thế này, lừa gạt được ai chứ?”

      Nhạc Dương giống như xã hội đen, trực tiếp đẩy Tiếu Bảo Bối ngồi xuống ghế, rồi khí thế hiên ngang ngồi xuống. Rất có tư thái nghiêm hình bức cung đối với Tiếu Bảo Bối.

      “ . . .” Tiếu Bảo Bối quyết định trả lời. Thanh minh với người có bảng vàng luật sư, chính là tự tìm khổ vào người! Điểm này, Tiếu Bảo Bối vẫn có chút tự hiểu.

      “Được rồi, hỏi cậu nữa là được chứ gì! Hôm nay mình tới tìm cậu là muốn phần hiệp nghị ủy thác, sau đó muốn chuyện với cậu.”

      Nhạc Dương lấy ra phần tài liệu viết chằng chịt văn tự gì đó, phía cùng còn ghi ba chữ ‘Thư ủy thác’.

      Cái này vừa nhìn Tiếu Bảo Bối cũng biết, cái này mấy ngày trước Nhạc Dương qua với , muốn bảo ký tên lên đó.

      Nghe có vật như vậy, Nhạc Dương liền có thể giúp lấy lại những cổ phần mà Quý Xuyên lừa đảo chiếm đoạt .

      Quá trình cụ thể, Tiếu Bảo Bối hiểu.

      Nhưng biết , Nhạc Dương lừa gạt mình.

      Nhận lấy tập tài liệu, Tiếu Bảo Bối cũng thèm nhìn, liền trực tiếp ký tên của mình lên.

      “Còn có chuyện gì nữa?” Đưa lại tài liệu ký tên cho Nhạc Dương xong, Tiếu Bảo Bối lại hỏi.

      “Tiếu Bảo Bối, mình muốn hỏi cậu chút, cậu và Quý Xuyên thành, vậy Diêm Soái . . .”

      Lúc Nhạc Dương nhắc tới cái tên này, khiến cho cả người của Tiếu Bảo Bối cứng ngắc lại.

      Diêm Soái . . .

      Cái tên này, thoát ly khỏi cuộc sống của Tiếu Bảo Bối được ba năm.

      thực tế, Tiếu Bảo Bối, Nhạc Dương cùng với Diêm Soái và Diệp Tử Hi, mấy người bọn họ đều là bạn chơi với nhau từ đến lớn.

      Khi đó, bọn họ còn học chung trường.

      Diêm Soái và Diệp Tử Hi học cùng lớp. Tiếu Bảo Bối và Nhạc Dương học sau bọn họ hai lớp.

      Nhưng khi đó, mặc kệ nhà trường tổ chức hoạt động gì, mấy người bọn họ ở cùng với nhau.

      Năm tháng thanh xuân, bốn người bọn họ luôn cùng trải qua với nhau.

      quãng thời gian kia, Tiếu Bảo Bối cho rằng đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất.

      Cũng biết bắt đầu từ khi nào, Diêm Soái trở thành người cấm kỵ của mấy người bọn họ.

      Có lẽ, là từ lần Diêm Soái say rượu kia, cũng có lẽ là từ lần Diêm Soái phát ra Tiếu Bảo Bối có cảm tình với Quý Xuyên . . .

      Có lẽ phát ra bọn Tiếu Bảo Bối đề phòng với , nên Diêm Soái ra .

      Năm đó, là vào thời điểm Tiếu Bảo Bối học đại học năm hai.

      Diêm Soái lấy lí do là trong nhà muốn đưa du học, triệt để, sạch luôn.

      Ngay cả cơ hội lời từ biệt, cũng chưa từng lưu lại cho Tiếu Bảo Bối.

      Có thể vì muốn trốn tránh, cũng có thể là vì tức giận, từ đó về sau Tiếu Bảo Bối cũng nhắc tới cái tên này nữa.

      Cho nên, lúc Nhạc Dương nhắc tới tên của , Tiếu Bảo Bối mới có thể đánh đổ ly cà phê.

      Thực ra, Nhạc Dương chỉ nghĩ, nếu như Tiếu Bảo Bối và Quý Xuyên chia tay rồi, Diêm Soái kia có phải là có cơ hội hay ?

      Dù sao những năm kia Nhạc Dương cũng thấy được Diêm Soái rất nghiêm túc đối với Tiếu Bảo Bối.

      có lần còn cho rằng, Diêm Soái và Tiếu Bảo Bối đến cuối cùng.

      Quý Xuyên đối tốt với Tiếu Bảo Bối, còn bằng phần ngàn của Diêm Soái?

      Nhưng mà Nhạc Dương chưa từng nghĩ tới kết quả là Diêm Soái bỏ thèm tiếng nào.

      Mà bắt đầu từ ngày đó, Tiếu Bảo Bối cũng hề nhắc tới tên của người này nữa.

      Giống như bây giờ . . .

      “Nhạc Dương, người kia rồi.”

      “Bảo Bối . . .” Nhạc Dương ngờ được, lần nữa nhắc tới Diêm Soái, phản ứng của Tiếu Bảo Bối lại như thế này.

      “Nhạc Dương, mình kết hôn!”

      “Mình biết chứ! Nhưng phải cậu , Quý Xuyên phản bội, ở sau lưng cậu bí mật lãnh giấy đăng ký kết hôn với Tiếu Huyên bỉ ổi kia rồi sao!”

      Lúc Nhạc Dương tức giận ra những điều này, đột nhiên Tiếu Bảo Bối ý thức được, hình như Nhạc Dương biết chú rể được đổi tại trường hôn lễ.

      “Tiếu Bảo Bối, Quý Xuyên là loại người hèn hạ, đáng để cậu để tâm vì ta như vậy!” Nhạc Dương còn cợt nhả giống như bình thường nữa, mà là chăm chú nhìn Tiếu Bảo Bối.

      Mặc dù biết , lúc trước Tiếu Bảo Bối đối với Quý Xuyên là nghiêm túc, cũng giống như liều mạng thích Diệp Tử Hi vậy.

      Nhưng vẫn khuyên Tiếu Bảo Bối hãy vứt bỏ Quý Xuyên, bởi vì người ngoài cuộc như nhìn thấu Quý Xuyên gây nên bao nhiêu tổn thương cho Tiếu Bảo Bối.

      Nhạc Dương lòng hy vọng người bạn thân của mình có thể có được hạnh phúc, nhưng lại quên mất bản thân mình hãm sâu vào người như thế nào.

      Nhiều năm như vậy, có biết bao nhiêu người khuyên bảo , Diệp Tử Hi thích hợp với .

      Nhưng có lần nào nghe lọt tai?

      Nhưng mà, Nhạc Dương ngờ được, lúc này đây Tiếu Bảo Bối thực thoát khỏi vũng bùn.

      Bởi vì Tiếu Bảo Bối với : “Nhạc Dương, mình thực kết hôn! Nhưng đối tượng, phải là Quý Xuyên!”

      Nhìn bộ dạng Nhạc Dương vì quá kinh ngạc mà khép miệng lại được, Tiếu Bảo Bối đem tất cả mọi chuyện xảy ra với mình trong khoảng thời gian này ra với Nhạc Dương, trong lúc cấp bách cầu xin Kiều Trác Phàm giúp mình, trở thành chú rể trong buổi hôn lễ, đến cuối cùng lại phát hai người cầm giấy đăng ký kết hôn .

      Xét thấy bản thân mình còn chưa hiểu Kiều Trác Phàm, cũng chưa biết nội tình của Kiều Trác Phàm, nên đối với chuyện này Tiếu Bảo Bối cũng chi tiết.


      “Tiếu Bảo Bối, phải cậu lại muốn giỡn với mình chứ?”

      Cho tới khi nghe Tiếu Bảo Bối kể hết lượt xong, Nhạc Dương vẫn ở trạng thái thể tin được.

      Móng vuốt béo múp míp của Nhạc Dương hung hăng nhéo lên mặt của Tiếu Bảo Bối, khiến cho Tiếu Bảo Bối đau tới mức trợn mắt nhe răng ra.

      “Đau ?”

      “Vậy cậu để cho mình nhéo thử xem có đau !” Tiếu Bảo Bối xoa xoa khuôn mặt đỏ ửng của mình, vẻ mặt bất bình nhìn chằm chằm Nhạc Dương.

      “Ôi mẹ nó, là phải nằm mơ!”

      “Người ta hề lừa cậu!” Khuôn mặt nhắn bị đau, Tiếu Bảo Bối cảm thấy bực mình. Nếu là Kiều Trác Phàm, chắc chắn nhéo . Người đàn ông kia, chỉ uy hiếp muốn lột hết đồ của . Nghĩ tới đây, lần nữa hiểu sao Tiếu Bảo Bối lại cảm thấy ngượng ngùng.

      “Nhưng Tiếu Bảo Bối, cậu có biết cậu đem bán bản thân như vậy, vô cùng đáng ?” Nhạc Dương .

      “Như thế nào gọi là đem bán?” Lúc bắt đầu hôn lễ Tiếu Bảo Bối cũng hơi nghi ngờ, nhưng mà kết quả sai mà.

      Nhạc Dương nhìn vẻ mặt mơ hồ của con ngốc nghếch kia, đột nhiên ôm trán : “Vậy cậu , ta đưa cho cậu bao nhiêu sính lễ?”

      Bây giờ nam nữ kết hôn, phải bình thường đều muốn nhà muốn xe sao?
      Tiếu Bảo Bối bị Nhạc Dương hỏi như vậy, nhất thời ngẩn người ra.

      Đúng nhỉ!

      và Kiều Trác Phàm kết hôn, hình như hề có sính lễ gì cả!

      “Xong rồi, con nhóc này khẳng định là bị lừa cưới rồi!” Nhạc Dương cũng mặc kệ ‘Kiều Trác Phàm’ trong miệng của Tiếu Bảo Bối, có phải là cùng người với tổng giám đốc ‘Kiều Trác Phàm’ của tập đoàn Đế Phàm nổi danh hay . Chỉ bằng việc hoàn toàn có sính lễ, Nhạc Dương liền có ấn tượng cực kỳ tốt với người đàn ông này.

      “Hình như là như vậy . . .” Đối với tâm tình oán giận của Nhạc Dương, Tiếu Bảo Bối gãi gãi đầu, bộ dạng có chút đần độn.

      Điều này khiến cho Nhạc Dương làm ra bộ dạng vô lực muốn hỏi ông trời.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58.1: Người của đều là của em!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Ai vậy?” Tầng cùng của tòa nhà Đế Phàm, lúc mở cuộc họp, điện thoại động của vang lên mấy tiếng. Lúc tiếp thông điện thoại, sắc mặt của Kiều Trác Phàm được tốt.

      Dựa theo thông lệ thường ngày, lúc mở cuộc họp như vậy là chấp nhận cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy.

      Đặc biệt là, trong tập đoàn Đế Phàm còn có lời đồn đãi như vậy.

      lần Kiều Trác Phàm triệu tập cuộc hội nghị khẩn cấp. vị tổng giám đốc công ty hợp tác với tập đoàn Đế Phàm xông tới, làm cho cuộc họp của Kiều Trác Phàm bị gián đoạn. Nghe là ông ta có việc gấp muốn tìm Kiều Trác Phàm.

      lần đó, Kiều Trác Phàm tức giận, hơn nữa tuyên bố khiến cho người này biến mất. Cũng rất kỳ lạ, mấy ngày sau hề thấy bóng dáng của người kia nữa. Hơn nữa, công ty của ông ta cũng nhanh chóng mai danh tích ở thành phố A.

      Từ đó về sau, ai cũng dám ngăn cản chuyện Kiều thiếu muốn làm nữa. Nhất là tại thời điểm vị này họp, người nào cũng dám mở miệng cắt ngang.

      Mà bây giờ, lúc mọi người thấy Kiều Trác Phàm nối thông điện thoại, nhìn thấy vẻ mặt u ám như vậy bắt đầu yên lặng cầu nguyện cho người gọi điện thoại tới.

      Theo như bọn họ dự đoán, ngày chết của người gọi điện thoại kia tới rồi.

      Cũng biết là người ở đầu bên kia điện thoại gì đó, vốn là tất cả mọi người nín thở, chờ đợi màn mà mọi người lo sợ xảy ra, nhưng lại phát ra mây mù khuôn mặt của người đàn ông này bị quét sạch.

      Thay vào đó, là cưng chiều nồng đậm ở đuôi chân mày.

      “Cục cưng, tại sao lại gọi điện thoại cho vào lúc này?”

      giọng đàn ông mang theo ý cười vang vọng, giọng trầm thấp uyển chuyển, cực kỳ êm tai.

      Khiến cho mọi người trong phòng họp này, có cảm giác thể tin được.

      Lời đồn bên ngoài, lại thêm tận mắt chứng kiến, bọn họ đều tin tưởng Kiều Trác Phàm là người có lòng dạ độc ác.

      Ai mà ngờ được, người đàn ông này cũng có mặt dịu dàng như vậy.

      Chắc hẳn, người ở đầu bên kia điện thoại là người tương đối quan trọng đối với Kiều Trác Phàm rồi!

      Nhưng mà cho dù có quan trọng như thế nào, cũng thể vượt qua được cuộc họp khẩn cấp ngày hôm nay với mục đích bàn bạc mấy cái dự án đầu tư mấy chục tỷ chứ?

      Bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Kiều Trác Phàm, hy vọng kết thúc cuộc họp này trong sáng nay.

      Nhưng người đàn ông này lại quan tâm tới ánh mắt của bọn họ, chỉ chuyên tâm trả lời điện thoại với kia: “Em muốn sính lễ?”

      câu này của Kiều Trác Phàm, thể nghi ngờ lại đưa tới các loại dự đoán.

      Đầu bên kia điện thoại, đến cùng là ai đây?

      Có thể đề cập hai chữ ‘Sính lễ’ với Kiều Trác Phàm, có phải là vị hôn thê của ?

      Mặc dù hôm đó, hôn lễ của Kiều Trác Phàm và Tiếu Bảo Bối được tổ chức ở công viên quốc tế SH. Nhưng bởi vì an bài rất kỹ lưỡng, nên dường như thông tin về hôn lễ của bị truyền ra ngoài.

      Thế cho nên, những vị quản lý cấp cao ở tập đoàn Đế Phàm, đều chẳng hay biết gì.

      Nếu , lúc bọn họ nghe thấy Kiều Trác Phàm câu này với người khác qua điện thoại, cũng giật mình như vậy được.

      “Được, việc này chờ tính toán kỹ chút.” Hai mắt hàm chứa đầy ý cười, với đầu bên kia điện thoại câu như vậy xong, Kiều Trác Phàm dùng ánh mắt lưu luyến rồi mới cúp điện thoại khiến cho người ở đây đều cực kỳ kinh ngạc và sợ hãi.

      Chờ lúc cất điện thoại xong, lúc dự định tiếp tục cuộc họp, mới phát ra mọi người trong cuộc họp đều nhìn chằm chằm vào Kiều Trác Phàm .

      “Nhìn cái gì chứ, cuộc họp tiếp tục!” Xem ra, vừa rồi mình lộ ra vẻ mặt quá nhiều.

      Nhưng lúc này đây trở lại thành phố A, phải mục đích của chính là như vậy sao?

      Nghĩ tới, bây giờ cũng cần phải lo ngại quá nhiều!

      Kiều Trác Phàm ra lệnh tiếng, cuộc họp lại tiến hành như bình thường.

      Nhưng mà mấy ngày sao ở tập đoàn Đế Phàm lại xuất lời đồn đãi.

      Đó chính là Kiều thiếu có vị hôn thê thần bí, có tên gọi là: ‘Cục cưng’!

      - - Đường phân cách - -

      “Muốn sính lễ như thế nào?” Tiếu Bảo Bối về đến nhà, liền bận rộn công việc ở trong bếp.

      phải nấu cơm, mà là làm ly ca cao nóng.

      Muốn giống như trong phim truyền hình, người đàn ông tam làm vừa về đến nhà nhìn thấy người phụ nữ bận rộn ở trong bếp nấu cơm và làm mấy việc vặt linh tinh, đối với những người khác chuyện vô cùng dễ dàng. Nhưng đối với Kiều Trác Phàm, đoán chừng là phải chờ tới kiếp sau.

      Nhưng mà, điều này cũng ảnh hưởng gì, vừa vào cửa, liền tới phía sau ôm lấy Tiếu Bảo Bối ngây ngốc trong phòng bếp.

      Tiếu Bảo Bối bị ôm như vậy, ban đầu cả người có chút cứng ngắc.

      Nhưng chờ nghe được giọng của Kiều Trác Phàm xong, lại khôi phục như bình thường.

      Cảm nhận ràng được biến hóa này, nụ cười môi của Kiều Trác Phàm càng sâu hơn.

      “Chuyện này em cũng chưa nghĩ kỹ!” Nhìn ly ca cao nóng mà chính mình quấy, ở giữa giống như biến thành cái tổ, Tiếu Bảo Bối trả lời như vậy.

      “Vậy trước tiên hỏi em, tại sao em lại muốn hỏi sính lễ?” Khóe miệng của Kiều Trác Phàm nồng đậm cưng chiều.

      Dựa theo hiểu biết của về Tiếu Bảo Bối, nha đầu ngốc nghếch này nghĩ tới những thứ như vậy.

      “Nhạc Dương người khác gả cũng có nhà có xe, em giống như là bị lừa gạt lấy chồng vậy!” Lúc đến đây, Tiếu Bảo Bối có chút buồn bực dẩu môi lên.

      Hôm nay Nhạc Dương tới, đúng là có cảm giác mình có chút đau thương.

      “Nhạc Dương?” Chắc là con bé béo ú kia rồi!

      Kiều Trác Phàm thầm nghĩ trong lòng.

      ấy là bạn thân của em, chờ lần sau giới thiệu cho biết!” Tiếu Bảo Bối cũng biết chuyện lần trước xảy ra ở Tiếu Thị.

      “Được . . . Kiều Trác Phàm đặt cằm lên đầu vai của Tiếu Bảo Bối, mặt cọ cọ vào cổ của .

      Xuống dưới như vậy, vừa mói, hơi thở nam tính của liền như có như trêu chọc thần kinh của Tiếu Bảo Bối.

      Tiếu Bảo Bối chỉ cảm thấy, tai của mình có chút giống như ngứa lại có chút giống. Muốn trốn, lại bị Kiều Trác Phàm ôm chặt.

      Mà xuống như vậy, Tiếu Bảo Bối có thể cảm giác được chỗ người của Kiều Trác Phàm, nóng đến sợ.

      Ôm chặt như vậy, khiến cho tự chủ được mà cảm thấy thẹn thùng.

      “Kiều Trác Phàm, còn chưa đưa cho em sinh lễ gì đâu!” Vì muốn trốn tránh động tác khiến cho người ta xấu hổ này, Tiếu Bảo Bối lại lôi lại đề tài mới vừa nãy. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

      Chỉ nghe thấy, sau khi những lời này, bên tai truyền tới tiếng cười khàn khàn của Kiều Trác Phàm.

      “Người của đều là của em, này phải là sính lễ tốt nhất sao?”

      ràng, Kiều Trác Phàm nhạo báng .

      Nhưng Tiếu Bảo Bối vẫn cảm thấy bởi vì nghe thấy những lời này của , toàn thân cứng đờ lại . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :