1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm - Luật Nhi (c5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56.7: Béo ú đấu tiểu tam VS Kiều đến
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Bảo Bối, có thể ra ngoài ?” Nhận điện thoại của Nhạc Dương, Tiếu Bảo Bối có chút kinh ngạc.

      “Nhạc Dương, cậu bị làm sao vậy? Có chỗ nào khỏe à?” Giọng của Nhạc Dương, nghe có chút sức lực nào.

      So với Nhạc Dương lúc bình thường, giống như là hai người khác nhau.

      “Mình sao.”

      sao sao giọng lại nghe mệt mỏi như vậy?”

      “Trước tiên cậu cứ ra ngoài trước rồi lại tiếp!” Nhạc Dương nhanh chóng cúp điện thoại, tránh né những điều mà Tiếu Bảo Bối sắp tiếp.

      Chạy tới quán đồ ăn ngọt mà trước kia hay hẹn gặp Nhạc Dương, Nhạc Dương cấu véo cái bánh cho hả giận.

      “Nhạc Dương, lại bị Diệp Tử Hi từ chối à?”

      Nhạc Dương là người hoạt bát hướng ngoại.

      Dựa theo lời của , cho dù có là người béo ú, cũng phải là người béo ú vui vẻ!

      Quen biết Nhạc Dương nhiều năm như vậy, ấy vẫn luôn tích cực tiến tới. Mặc dù trong cuộc sống gặp bao nhiêu khó khăn, vẫn luôn nở nụ cười với người khác.

      Chỉ có mỗi khi bị Diệp Tử Hi từ chối, lúc đó ấy mới xuất gương mặt như người chết.

      “Ừ, đúng là có nguyên nhân này!” Nhạc Dương cúi gằm đầu, rồi lại nhét vào miệng mấy miếng bánh ngọt.

      “Lần này lấy nguyên nhân gì để từ chối cậu?”

      Nhạc Dương thích Diệp Tử Hi, vài chục năm cũng như ngày.

      Từ lúc bắt đầu biết Diệp Tử Hi, mỗi tháng Nhạc Dương đều thổ lộ! Đồng thời, mỗi tháng đều bị từ chối.

      ấy mình và ấy cùng phong cảnh!” Nhạc Dương vẫn còn vô cùng buồn bực. Trực tiếp nhét hết miếng bánh còn dư lại vào miệng.

      Mỗi lần bị từ chối, giống như bây giờ, ăn uống rượu chè quá độ trong hai ngày, sau đó cân nặng lại tăng lên nữa. Lại nổi lên dũng khí, lại thổ lộ, lại bị từ chối, lại ăn uống rượu chè quá độ, lại tăng cân . . .

      Cứ tuần hoàn như thế, mỗi năm đều trình diễn rất nhiều lần.

      Có thể , thể trọng của Nhạc Dương bây giờ, là do Diệp Tử Hi tạo thành.

      “Cũng đúng. ấy là công tử ca có danh tiếng bậc nhất tại thành phố A, tướng mạo cũng tệ, nếu đứng cùng người thô lỗ như mình quá là phù hợp!” Nhạc Dương an ủi mình: “ ra cũng có gì, cũng nhiều năm rồi.” Nhạc Dương trở lại bình thường, cười tiếng đối với Tiếu Bảo Bối.

      Mặc dù cười, nhưng bên trong nụ cười kia mang theo ướt át và u ám.

      Nhìn Nhạc Dương như vậy, Tiếu Bảo Bối muốn mở miệng chuyện, nhưng lại biết gì.

      Thực là cái gì cũng có, nếu Nhạc Dương cũng đau khổ nhiều năm như vậy.

      Mỗi lần tỏ tình bị từ chối, đều mình như vậy rồi dựa vào đồ ngọt để liếm láp vết thương. Có nhiều lần từng thề với Tiếu Bảo Bối, cả đời dây dưa với người gọi là Diệp Tử Hi nữa.

      Nhưng khi vừa nhìn thấy ta, tất cả những thứ dây dưa thích kia, trong giây khôi phục lại.

      chung, điều này chính là bi ai của Nhạc Dương.

      “Bảo Bối, đừng nhìn mình chằm chằm như vậy, mình xấu hổ!” Nhạc Dương lại gọi phần điểm tâm tới.

      Trong nháy mắt bi thương và thông cảm vì tình có kết quả đối với Nhạc Dương vì câu này của ấy mà đều tan thành mây khói.

      Dùng lời của Diệp Tử Hi là: Nếu Nhạc Dương biết thẹn thùng, heo mẹ cũng có thể leo cây.

      “Bảo Bối, cậu muốn ăn cái gì tự mình gọi món , sau đó mình trình bày chuyện, có thể khiến cho cậu ngày ăn mất ngon.”

      “Chuyện gì? Nghiêm túc vậy cơ à!” Tiếu Bảo Bối có chút tò mò. Có thể khiến cho lạc quan như Nhạc Dương lộ ra tâm tình phức tạp như vậy, trừ Diệp Tử Hi ra, Tiếu Bảo Bối nghĩ ra được gì khác.

      “Ăn trước , ăn xong mình cho cậu biết!” Mặc dù về mặt tình Nhạc Dương lùn tịt, nhưng mà tuyệt đối phải là loại người hèn nhát. Nếu như bản thân mình phạm sai lầm, cho ràng với Tiếu Bảo Bối.

      “Tiếu Bảo Bối, mình có lỗi với cậu . . .” cái bánh dâu chui xuống bụng rồi, đột nhiên Nhạc Dương rơi nước mắt, khiến cho Tiếu Bảo Bối trở tay kịp.

      “Xảy ra chuyện gì? Nhạc Dương, cậu đừng như vậy, từ từ rồi .” Quen biết Nhạc Dương nhiều năm như vậy, Tiếu Bảo Bối chưa từng nhìn thấy Nhạc Dương khóc thành như vậy. Kể cả bị Diệp Tử Hi từ chối vô số lần, ấy cũng chưa từng rơi giọt nước mắt nào.

      Bây giờ ấy khóc sướt mướt như vậy, quả khiến cho Tiếu Bảo Bối sợ hết hồn.

      “Bảo Bối, ngày hôm qua mình tới công ty của bọn cậu, để đánh Quý Xuyên! Hơn nữa, đánh cũng hề .” Dưới an ủi của Tiếu Bảo Bối, Nhạc Dương bình tĩnh lại, từ từ .

      Nghe điều này, Tiếu Bảo Bối lộ ra ánh mắt kinh ngạc. trách được, đột nhiên cuộc họp ngày hôm qua lại bị hủy bỏ. Hơn nữa, hôm nay lúc Tiếu Bảo Bối thấy Quý Xuyên xuất , hiểu sao mặt lại có hai dấu vết vẫn còn mờ nhạt như có như mặt.

      còn tưởng rằng, do nhìn lầm. ngờ, đúng là Quý Xuyên bị đánh .

      “Bảo Bối, tên khốn kiếp như vậy, cậu cũng cần phải lo lắng cho ta. Người đàn ông giống như vậy, nên lóc từng miếng thịt! Vì loại đàn ông này mà đau lòng, đáng chút nào!” Nhạc Dương nhìn vẻ mặt của , cho rằng Tiếu Bảo Bối vẫn còn lo lắng cho người đàn ông kia.

      Cũng đúng, kể từ khi Tiếu Bảo Bối và Quý Xuyên ở cùng chỗ, số lần Nhạc Dương và Quý Xuyên đấu đá cũng ít. Mỗi lần, đều là vì Nhạc Dương nhìn thấy Quý Xuyên đối xử lạnh nhạt với Tiếu Bảo Bối lại chịu được.

      Nhưng cuối cùng, lần nào cũng vậy ánh mắt của Tiếu Bảo Bối luôn luôn lo lắng cho người đàn ông kia.

      Nhìn Tiếu Bảo Bối như vậy, Nhạc Dương cũng cho rằng nha đầu ngu ngốc này vẫn còn lo lắng cho ta. Hình như người ta là người vứt bỏ ấy, lúc này lại đánh chủ ý lên công ty của cha ấy nữa!

      “Mình. . .” ra, Tiếu Bảo Bối cũng cho là mình đau lòng vì Quý Xuyên. Dù sao, quanh quẩn bên ta nhiều năm như vậy.

      Muốn cắt đứt hết những gì mà bọn họ từng, cơ bản là thể nào.

      Nhưng mà ngoài dự liệu của Tiếu Bảo Bối, cũng hề đau khổ giống như là tưởng tượng.

      Vì vậy lúc này, hiểu sao đầu óc của lại xuất gương mặt của Kiều Trác Phàm.

      Nhân tiện, lại nghĩ tới tên bại hoại kia lấy mất cái giường thân thương của ! Bây giờ ngay cả sofa cũng đủ cho người ngủ.

      Điệu bộ này, phải là ép buộc đêm nay phải ngủ cùng giường với hay sao?

      Chẳng qua nghĩ tới đây, tim của Tiếu Bảo Bối ngừng đập loạn lên.

      Chuyện này phải làm sao mới tốt đây!


      Buổi sáng tùy ý đánh giá bộ quần áo mà Kiều Trác Phàm mặc ở nhà, hình như dáng người của rất đẹp.

      “Tiếu Bảo Bối?” Vào lúc trong đầu của Tiếu Bảo Bối tràn đầy hình ảnh của Kiều Trác Phàm, giọng của Nhạc Dương vang lên kéo tâm trí của bay xa quay trở về.

      “Mình chuyện nghiêm chỉnh với cậu, cậu còn ngây người ra đó làm gì?” Nhạc Dương với với bộ dạng ngây người ra của , chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      “Hả? Mình . . . Mình sao.” Giống như là bị người khác nắm được bím tóc vậy, Tiếu Bảo Bối có chút lúng túng xoa mặt mình chút.

      Nhạc Dương người ta chuyện hăng say, vì cái gì mà trong đầu của chỉ toàn là bóng dáng của Kiều Trác Phàm?

      Hơn nữa, lại còn suy nghĩ lung tung lộn xộn cái gì biết nữa, lại còn ảo tưởng nghĩ tới thân thể của Kiều Trác Phàm?

      sao là tốt rồi. Nhưng mà những lời tiếp theo của mình, cậu cần phải nghe cho cẩn thận . . .”

      Tiếp sau đó, Nhạc Dương kể lại khoảng thời gian ở nước ngoài, tên tiểu nhân hèn hạ Quý Xuyên liên lạc với như thế nào, sau đó lại lừa gạt như ra làm sao, để giúp ta lừa gạt quyền sở hữu cổ phiếu danh nghĩa của Tiếu Bảo Bối sang cho ta!

      Còn nữa, Nhạc Dương còn thề thốt đủ kiểu, quan tâm dùng cách gì, nhất định cầm về những thứ tay Quý Xuyên!

      “Bảo Bối, xin cậu đừng giận mình có được ? Mình biết mình là người bạn tệ hại nhất! Vào lúc cậu bị người ta vứt bỏ, vào lúc toàn thân đều là vết thương, mình lại nối giáo cho giặc, đâm cậu thêm đao nữa!” Xem ra, Quý Xuyên lấy những thứ kia, thực chọc giận Nhạc Dương.

      Những lời thô tục, thỉnh thoảng lại được thốt ra từ miệng của Nhạc Dương.

      “Nhạc Dương, cậu cũng phải là cố tình! Chỉ trách, lúc trước mình nghe lời khuyên của cậu. ràng là ta nhắm vào cổ phần của Tiếu Thị ở trong tay mình nên mới đính hôn với mình, vậy mà mình còn ngu ngốc đem những giấy tờ quan trọng đó đặt ở chỗ ta!”

      Bây giờ nghĩ tới Quý Xuyên, trong lòng của Tiếu Bảo Bối cũng coi như nguội lạnh.

      từng, dâng tấm chân tình của mình đặt trước mặt của người đàn ông này.

      Nhưng mà ngay cả chút quý trọng ta cũng có, bây giờ ta còn tự tay đập nát nó.

      Nhưng mà như vậy cũng tốt, cũng coi như ta cho Tiếu Bảo Bối cơ hội nhìn thấu triệt để con người ta.

      Nếu , vẫn luôn nhớ mãi quên quá khứ của bọn họ.

      Bây giờ, tin tức mà Nhạc Dương mang tới, cũng khiến cho những thứ mà nhớ mãi quên, phai nhạt, tan thành mây khói . . .

      Tiếng lòng chết lặng, dường như chỉ cần dùng tai là Tiếu Bảo Bối có thể nghe thấy được.


      Quý Xuyên, tôi đối xử với tệ, nhưng lại khiến tôi tổn thương tới tận xương tủy?

      Tại sao lại có thể nhẫn tâm như vậy?

      “Nhạc Dương, cậu có thể lấy lại những thứ cổ phiếu kia về giúp mình sao? Ba mình phấn đấu cả đời vì Tiếu Thị, bây giờ đống tuổi rồi, nếu như Tiếu Thị bị Quý Xuyên cướp , mình lo lắng . . .”

      Chết vì nỗi bi thương quá lớn.

      Bây giờ Tiếu Bảo Bối cảm nhận được ý nghĩa của lời này.

      Mà Quý Xuyên cũng biết, cách làm này của ta, đẩy và Tiếu Bảo Bối vào tình thế triệt để thể vãn hồi.

      Chờ lúc ta phát ra tất cả, trễ.

      “Bảo Bối, cậu cần phải lo lắng! Đồ từ tay mình bị lọt ra ngoài, tất nhiên mình trốn tránh trách nhiệm mà giành về. Cho dù hủy thẻ luật sư của mình, mình cũng giành lại những thứ đó!” Lúc Nhạc Dương tới đây, lại bổ xung thêm câu: “Nhưng mà thời gian có chút gấp, chỉ sợ trước đại hội cổ đông, mình . . .”

      Thời gian triệu tập đại hội cổ đông, chỉ còn hai ngày nữa.

      Trừ phi là thần trộm, nếu ai có thể thay đổi được kết cục này.

      “Cái này trước hết để mình nghĩ cách . . .”

      thể nghi ngờ, lần này gặp lại nhau, khiến cho chị em đầy vẻ buồn rầu u ám.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56.8: Béo ú đấu tiểu tam VS Kiều đến
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Bảo Bối, tan làm chưa?”

      đường về nhà, Tiếu Bảo Bối nhận được điện thoại của cha mình.

      thanh bên kia đầu điện thoại rất yên tĩnh, còn có thể nghe được thấy tiếng lật giấy loạt xoạt.

      Nghĩ lại, chắc bây giờ ông vẫn còn ở Tiếu Thị.

      Đại hội cổ đông hàng năm, chính là thời gian mà Tiếu Đằng bận rộn nhất.

      Trước kia mỗi khi tới thời gian này, Tiếu Đằng đều thể về nhà ăn bữa cơm nóng hổi với được.

      Dường như, vào lúc cha của bận rộn, vĩnh viễn đều thể giúp gì được.

      Bây giờ, còn làm trở ngại hơn nữa.

      “Con tan làm rồi ạ.Cha, cha vẫn chưa về nhà hay sao?”

      “Cũng bình thường mà. Nhưng mà giọng của con, sao lại khác lạ như vậy? Có chỗ nào khỏe hay sao?” Cha của , vĩnh viễn là người quan tâm nhất. Cho dù xuất sắc giống như con nhà người ta, nhưng mà trong thế giới của cha , vĩnh viễn là bảo bối được bảo vệ trong lòng bàn tay.

      ân cần của ông, khiến cho chóp mũi của Tiếu Bảo Bối bất ngờ dâng lên chua xót.

      có, chỉ là bị cát bay vào mắt, có chút khó chịu.” cố cãi chày cãi cối, nước mắt sớm ướt nhòe đôi mắt.

      “Vậy đừng có dụi mắt. Mau tìm chỗ để rửa mặt, có muốn gọi Trác Phàm đưa con bệnh viện . Để ba xem, con là con ở đâu, để cha dẫn con bệnh viện kiểm tra chút!” Từ , chính là búp bê trong mắt của cha .

      Chỉ cần thoái mái ở đâu, mặc kệ cho ông bận rộn tới cỡ nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cho .

      Giống như lúc này, ràng ông rất bận rộn, nhưng mà chỉ nghe thấy bị cát rơi vào mắt thôi rối lên rồi.

      Cha, cha của . . .

      sao đâu cha. Trác Phàm trở về, con ấy kiểm tra mắt cho con chút.” dối, vội vàng cúp điện thoại.

      Nhưng mà khi đặt điện thoại xuống, nước mắt lan tràn giống như cỏ dại.

      Cha, xin lỗi.

      Là con tốt, biết nhìn người, mới có thể hại cha . . .

      Lúc này Tiếu Bảo Bối giống như là đứa trẻ bị lạc đường. Đứng ở trước cổng vào nhà, đôi mắt đẫm lệ mông lung.

      Mà ngay vào lúc này, bàn tay ấp áp rơi vào gáy của , kéo vào cái ôm ấm áp quen thuộc.

      “Kiều Trác Phàm . . .” Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu lên, mông lung nhìn gương mặt của Kiều Trác Phàm phóng đại ở trước mặt mình.

      tới bên cạnh lúc nào?

      cũng biết .

      Nhưng mà cảm thấy, cái ôm lúc này của Kiều Trác Phàm, ấm áp hơn bất cứ lúc nào. Khiến cho đôi tay của , vô thức ôm lấy hông của .

      “Cục cưng, muốn khóc cứ khóc ở trong lòng .” Nhưng, chỉ có lúc này thôi, cho phép em khóc vì người khác.

      Nhưng mà câu phía sau, ra.

      Chỉ có đôi mắt sáng như ngọc lưu ly kia, khẽ lóe lên tia sáng ngoan độc. thay cho câu phía sau kia của .

      Sau đó, Tiếu bảo Bối cũng thèm quan tâm nước mắt nước mũi của mình được lau vào chỗ nào nữa, chỉ biết là chôn chặt khuôn mặt của mình vào trong lòng của Kiều Trác Phàm, bởi vì rất cần ấm áp ở người . . .

      - - Đường phân cách - -

      Hai ngày!

      Suốt cả thời gian hai ngày, Quý Xuyên hề nhìn thấy Tiếu Bảo Bối ở Tiếu Thị.

      Bởi vì nhìn thấy được, nên có cảm giác rất kỳ lạ lan tràn khắp trong người ta.

      Giống như là trong người có vô số con sâu, gặm nhấm linh hồn của ta, kêu gọi muốn gặp Tiếu Bảo Bối.

      Thực , cảm giác này rất kỳ quái.

      Nhớ ngày đó, lúc Tiếu Bảo Bối còn là vợ chưa cưới của ta, cả tháng ta nhìn thấy Tiếu Bảo Bối, cũng chưa từng cảm thấy nhớ chút nào.

      Nhưng hôm nay, mỗi ngày nhìn thấy Tiếu Bảo Bối, đối với ta mà giống như là người nghiện hút thuốc phiện.

      ngày gặp, thấy xương cốt đều đau.

      Cho dù hôm đó, Tiếu Bảo Bối thể thái độ của , buông xuống mối quan hệ của bọn họ.

      Quý Xuyên cũng biết, tại sao mình lại trở thành người buông tay được trong mối quan hệ của bọn họ.

      “Quý Xuyên, vẫn ở đây ngẩn người cái gì? Đại hội cổ đông cũng sắp bắt đầu rồi, còn định ngồi đây bao lâu nữa?” Tiếu Huyên xuất , đúng lúc cắt đứt suy nghĩ của ta.

      Lúc này, tay ta còn cầm bức hình mà ba người chụp chung.

      Đúng vậy, đây là bức hình ba người chụp chung mà ta cố chấp muốn Tiếu Bảo Bối treo ở trong phòng cưới.

      Trong hình, Tiếu Huyên đứng ở giữa, khoác tay lên hai người bọn họ.

      ai biết rằng, ra bắt đầu từ khi đó, ta sớm ở cùng chỗ với Tiếu Huyên.

      Lúc chụp tấm hình kia, Quý Xuyên hề thích chút nào.

      Nhưng mà vì Tiếu Huyên kiên trì, nên ta mới miễn cưỡng đứng chụp hình cùng với Tiếu Bảo Bối.

      Bây giờ nghĩ lại, lúc trước quả thực ta vô cùng có lỗi với Tiếu Bảo Bối.

      Qua lại nhiều năm như vậy, nhưng mà đó là tấm hình chụp chung duy nhất của bọn họ.

      Lại còn có mặt của người ngoài là Tiếu Huyên nữa.

      từng, Quý Xuyên hy vọng dùng tấm hình này, để nhớ nhung Tiếu Huyên.

      Nhưng chưa bao giờ ta nghĩ tới, ngày nào đó ta cũng dùng tấm hình này, nhưng mà lại dùng để nhớ nhung người phụ nữ khác.

      Thu hồi lại ngón tay cái đặt mặt của Tiếu Bảo Bối trong tấm hình, Quý Xuyên chút hoang mang đặt tấm hình đó vào trong ngăn kéo của mình.

      Động tác này, tất nhiên là Tiếu Huyên nhìn thấy.

      ta cũng biết , đó là vật phẩm riêng tư duy nhất trong phòng làm việc này của Quý Xuyên.

      Trước kia khi mối quan hệ của bọn họ còn tốt đẹp, người đàn ông này rằng cầm ảnh này để an ủi bản thân mình chút lúc nhìn thấy .

      Mà bây giờ Tiếu Huyên đứng ở trước mặt .

      lấy tấm hình này ra, vừa nhìn là biết ngay người mà đăm chiêu nhớ nhung.

      Vẻ mặt của Tiếu Huyên, tức giận và lo lắng cùng xuất chung chỗ, thể khuôn mặt tưới tắn.

      “Em tới phòng họp trước , còn chỉnh sửa lại tài liệu.” Gần đây Tiếu Huyên khiến cho ta có cảm giác ngột ngạt, hô hấp cũng được thoải mái.

      Lời này của , ràng là muốn cùng với .

      Nghe giọng điệu của ta, Tiếu Huyên cố gắng thể ra khuôn mặt tươi cười, nhưng trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.

      Như thế nào?

      Nhìn thấy phải là Tiếu Bảo Bối, nên ngay cả việc cùng ra khỏi phòng làm việc cũng muốn sao?

      “Người mong nhớ, bây giờ ở trong phòng hội nghị!” Trầm ngâm lát, giống như là muốn thử dò xét Quý Xuyên, ta mở miệng.

      câu , khiến cho Quý Xuyên ngay cả ngẩng đầu lên liếc nhìn ta cái cũng lười, giờ nhìn chằm chằm vào ta, giống như là muốn chứng thực điều gì.

      Quý Xuyên biết , bản thân mình nên biểu ràng như thế.

      Ít nhất bây giờ Tiếu Huyên mang danh nghĩ là vợ của ta, d,0dylq.d. đồng thời cũng là đồng minh của ta.

      Trước mắt, tất cả Tiếu Thị đều sắp tới tay rồi. Lúc này mà chọc giận Tiếu Huyên, là hành vi cực kỳ sáng suốt.

      Nhưng mà Quý Xuyên khống chế được lòng mình.

      Ngay cả ta cũng hiểu được, gần đây bản thân mình bị làm sao vậy?

      Vì sao mà người phụ nữ trước đây mình thèm quan tâm đến, bây giờ lại có thể tác động đến ta nhiều như vậy?

      Nhất là trong thời gian biến mất hai ngày kia, mỗi ngày ta đều giống như là bị mê muội, luôn vô ý hoặc cố tình qua phòng làm việc của , hỏi thăm tin tức liên quan tới .

      Nhất là sáng sớm hôm nay, sau khi tới Tiếu Thị, ta phát chỗ ngồi của vẫn trống , trong lòng ta giống như có vô số móng vuốt mèo cào, kêu gọi ta tìm Tiếu Bảo Bối.

      phải là ta gọi điện thoại cho Tiếu Bảo Bối. Mà là mỗi lần ta gọi qua, đều có thanh báo bận nhắc nhở.

      Chẳng lẽ, Tiếu Bảo Bối cho vào danh sách đen?

      Quý Xuyên nhìn thấy , cảm giác như sắp bị chết đuối.

      Thở được, cố gắng hết sức để tìm những tin tức có liên quan tới , để cố gắng giữ cho bản thân sống sót.

      Cuối cùng, ta cũng biết được tin tức của từ trong miệng của Tiếu Huyên.

      ta kích động cũng được.

      “Quý Xuyên, đừng đem tâm tình của mình biểu ra ràng như vậy có được ? Bây giờ em là vợ của , em còn chưa có chết!”

      Tiếu Huyên muốn dùng những lời lẽ dịu dàng khéo hiểu lòng người để níu kéo của người đàn ông này.

      Nhưng mà ta lại nhiều lần thể ra quan tâm đặc biệt đối với người phụ nữ khác trước mặt ta, điều này bảo ta phải nhịn như thế nào?

      Cho dù ta có thông minh nữa, vẫn là phụ nữ mà thôi.

      Nhưng ta cũng rất ràng, đại hội cổ đông này là thời điểm quyết định thắng bại cuối cùng.

      Nếu hội nghị tiến hành xong rồi tới hôn lễ, nhà bọn họ thay thế nhà của Tiếu Bảo Bối, trở thành người lèo lái Tiếu Thị.

      Mà sau cuộc họp này, Quý Xuyên và Tiếu Bảo Bối khoảng cách thể vượt qua.

      Bây giờ Quý Xuyên muốn ở cùng chỗ với Tiếu Bảo Bối, nằm mơ !

      Phẫn hận bỏ lại câu như vậy, Tiếu Huyên nhấc đôi giày cao gót ra.

      Mà Quý Xuyên mặc dù bị lời kia của Tiếu Huyên làm cho sững sờ chút. Nhưng mà rất nhanh, ta cũng thu dọn những giấy tờ cần thiết cho cuộc họp, rồi vội vã ra khỏi phòng làm việc. Bởi vì, ta thể chờ đợi được muốn gặp Tiếu Bảo Bối ngay. . .

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56.9: Béo ú đấu tiểu tam VS Kiều đến
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Lúc Quý Xuyên tới phòng họp, nhìn thấy Tiếu Bảo Bối hai ngày gặp kia chống tay lên cái nhằm nhắn xinh xắn, ngồi bên cạnh của Tiếu Đằng.

      Cặp lông mi cong vút, đôi mắt xinh đẹp vẫn chút để tâm như trước kia. d,0dylq.d. cầm lấy tài liệu của Tiếu Đằng, biết gì với ông.

      Ánh mắt chuyên tâm kia, Quý Xuyên chưa bao giờ nhìn thấy người của .

      Trước kia, Quý Xuyên cảm thấy, Tiếu Bảo Bối chỉ là nha đầu giúp ích được gì cho nhà họ Tiếu.

      Người như vậy lấy về làm vợ, chỉ biết ăn tiêu hoang phí.

      Nhưng hôm nay, gặp lại Tiếu Bảo Bối, ta phát ra trước đây mình nhìn sai rồi.

      Hơn nữa khi Tiếu Bảo Bối chăm chú như vậy, giống như là có loại ma lực, khiến cho ta thể rời mắt được.

      Ánh mắt của Quý Xuyên, liên tục tham lam rơi vào khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối.

      “Khụ khụ . . .” Tiếng ho khan của Tiếu Huyên, đúng lúc này vang lên.

      Có lẽ, Tiếu Huyên chú ý thấy ta thất thần. Bây giờ ta cố gắng dùng cách này để nhắc nhở Quý Xuyên, đừng thể mọi thứ ràng ra như vậy.

      Nghe thấy tiếng ho khan của Tiếu Huyên, Quý Xuyên vội vàng thu hồi ánh mắt của bản thân. Đúng vào lúc này, lại chạm phải ánh mắt của Tiếu Bảo Bối.

      “Em . . .” Quý Xuyên muốn chào hỏi với Tiếu Bảo Bối, bất kể là từng có tình cảm với nhau, hay là giờ này phút này nhớ nhung ở trong lòng ta, đều khiến ta muốn làm điều này.

      Nhưng trong tích tắc Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của ta, ánh mắt khẽ gợn sóng. d,0dylq.d. Sững sờ lát, sau đó đột nhiên ánh mắt của mang theo chút oán hận.

      Sau đó, lại vùi đầu xuống biết thảo luận với Tiếu Đằng vấn đề gì.

      Hành động này, ra cũng rất đơn giản để giải thích.

      Mấy hôm trước, chuyện ta và Tiếu Bảo Bối đính hôn được đồn thổi ra, thêm mắm dặm muối. Thậm chí, còn có người thẳng ra chuyện hôm đó ta bị Nhạc Dương đánh, còn đồn rằng ta nắm được quyền cổ đông của Tiếu Thị.

      Mặc dù những tin đồn này có chút phóng đại lên, nhưng mà Quý Xuyên thể thừa nhận trong đó có phần là .

      như vậy, hẳn là Tiếu Bảo Bối biết tất cả những điều ta làm.

      Nếu , mấy hôm trước còn lòng chúc phúc cho , sao đột nhiên lại trở mặt? d,0dylq.d.

      Thành , bây giờ Quý Xuyên rất buồn bực.

      Bởi vì, ta thích Tiếu Bảo Bối dùng ánh mắt nhìn vậy để nhìn mình.

      Nhưng mà trước khi ta làm những việc này, ràng ta tính toán đến hậu quả như thế nào. Vì sao khi tiếp xúc với ánh mắt đầy oán hận của Tiếu Bảo Bối, ta vẫn có chút hối hận và tự trách?

      “Bây giờ, hầu như mọi người tới đông đủ rồi. Đại hội cổ đông mỗi năm lần, chính thức bắt đầu !” Sau khi Tiếu Vi vào cửa, nhìn lướt qua những người ngồi bên trong phòng họp, tuyên bố như vậy.

      Vừa ra những lời như vậy, có chút giống như giọng khách át giọng chủ.

      Nhưng mà theo ý của Tiếu Vi, như vậy mới chính xác.

      Đáng ra, người thừa kế Tiếu Thị, là mấy em ruột nhà họ Tiếu bọn họ. Nhưng mà biết đầu óc của ông già kia bị làm sao, mà lại truyền cơ ngơi này cho đứa con nuôi là Tiếu Đằng.

      Mấy chục năm nay, mấy em nhà họ Tiếu đều oán giận ít câu. Cũng chỉ người, có ý định kéo Tiếu Đằng xuống khỏi vị trí kia để ngồi lên.

      Mà hôm nay, Tiếu Vi có điều kiện như vậy, nên khỏi ra oai chút!

      Sau ngày hôm nay, bà ta là vị chủ nhân mới của Tiếu Thị.

      Bây giờ, quả bà ta để Tiếu Đằng vào trong mắt.

      Vừa vào cửa, bà ta tự nhiên tuyên bố.

      Hơn nữa, bà ta cũng giống như bình thường, ngồi ở vị trí bên cạnh của Tiếu Đằng.

      Mà ngược lại, đến đầu bên kia của bàn hội nghị, ngồi ở vị trí đối diện với Tiếu Đằng.

      Bà ta mặc sườn xám màu đỏ sậm, phía thêu phượng màu vàng nhìn rất sống động, đồng thời bản thân cũng giả vờ thành vô cùng tao nhã, giống như là muốn ám chỉ điều gì đó. dfien ddn lie qiu doon

      Tiếu Đằng cần nhìn trạng thái lớn lối của Tiếu Vi, cũng biết cả nhà bọn họ hôm nay tới đây với mục đích gì.

      Nhìn vẻ mặt con ở bên cạnh lên vẻ bi thương, Tiếu Đằng vỗ vỗ lên lưng của , rồi đứng lên.

      “Hôm nay, trước khi bắt đầu hội nghị, tôi mời người tới!” Hôm nay dù Tiếu Vi có hấp dẫn ánh nhìn như thế nào nữa, cũng thể sánh được câu của Tiếu Đằng. Trong tích tắc, tất cả ánh mắt vốn tập trung người của Tiếu Vi, lập tức chuyển sang nhìn Tiếu Đằng.

      Dù sao bây giờ, toàn bộ Tiếu Thị vẫn nằm ở trong tay của ông.

      “Ai?” Tiếu Vi cười lạnh, ánh mắt kia giống như chờ xem trò cười của Tiếu Đằng.

      Bởi vì bà ta cảm thấy, thời điểm mấu chốt này, cho dù kêu ai tới, cũng phí công mà thôi.

      “Kiều Trác Phàm! Tổng giám đốc của tập đoàn Đế Phàm, cũng là con rể của Tiếu Đằng tôi!” Khi hai chữ ‘con rể’, ánh mắt của Tiếu Đằng rơi vào người của Quý Xuyên.

      Ánh mắt kia như muốn nhắc nhở Quý Xuyên, đừng đặt ánh mắt lên người con của ông.

      Đừng tưởng rằng mới vừa rồi ông bận thảo luận công việc, nhưng ánh mắt của Quý Xuyên hấp dẫn chú ý của ông.

      Nếu như lựa chọn phản bội con của ông trước hôn nhân, bây giờ Quý Xuyên còn mặt mũi nào mà thể ra si tình đối với Tiếu Bảo Bối ở trước mặt Tiếu Đằng ông?

      Quý Xuyên bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tiếu Đằng, sắc mặt có chút tốt.

      Nhưng cuối cùng, ta cũng gì được.

      “Tôi phản đối!” Tiếu Vi nghe thấy như thế, bỗng chốc liền đứng lên.

      “Tiếu Vi, cho tôi biết lý do bà phản đối là gì?” Tiếu Đằng cũng vội.

      “Tiếu Đằng, đây là công ty của nhà họ Tiếu chúng ta, tại sao lại cho những người liên quan vào?” ra điều quan trọng hơn chính là Tiếu Vi nhiều lần phải ăn quả đắng trước mặt của Kiều Trác Phàm! Để cho Kiều Trác Phàm tiến vào Tiếu Thị, chẳng phải là khiến cho Tiếu Đằng có nhiều cơ hội thắng hơn hay sao?

      Bà mới ngu ngốc như vậy đâu!

      “Kiều Trác Phàm là con rể của tôi, cũng coi như là nửa con trai! Thằng bé, tính là người ngoài chứ?” Ánh mắt của Tiếu Đằng rơi vào người của Quý Xuyên, ý kia giống như muốn cho Tiếu Vi. Nếu như Kiều Trác Phàm là người ngoài, Quý Xuyên kia cũng là người ngoài. Bà ta cho Kiều Trác Phàm vào, vậy ông cũng khiến cho Quý Xuyên có cùng loại đãi ngộ!

      “Cho dù cậu ta phải là người ngoài, tôi cũng có tư cách phản đối!” Nếu như hôm nay muốn trở mặt, Tiếu Vi cũng lười tiếp tục giả mù sa mưa nữa. “Năm đó lúc cha qua đời, tôi được thừa kế mười phần trăm cổ phần, chồng của tôi năm phần trăm cổ phần. Bây giờ trong tay con rể của tôi có mười lăm phần trăm cổ phần. Bằng với cổ phần của Tiếu Đằng ông, cả nhà chúng tôi đều là cổ đông lớn nhất trong công ty này! Chỉ dựa vào điều này, tôi nghĩ tôi tuyệt đối có quyền phản đối bất cứ người nào tới tham gia đại hội cổ đông!”

      Tiếu Vi cười cười lấy ra bản photo chứng minh có mười lăm phần trăm cổ phần mà hôm nay Quý Xuyên đưa cho bà ta, mặt mang theo nụ cười thắng lợi.

      Mà tin tức này vừa công bố, tất cả những cổ đông ở đây đều xôn xao hết cả lên.

      Chẳng ai ngờ rằng, Quý Xuyên vậy mà lại có thể giữ mười lăm phần trăm cổ phần.

      Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, lúc trước Quý Xuyên và Tiếu Bảo Bối từng đính hôn, Tiếu Bảo Bối lại là đứa cháu mà năm đó ông cụ Tiếu thích nhất, chỉ mình được thừa kế mười lăm phần trăm cổ phần của Tiếu Thị. Ngay cả con ruột của cụ Tiếu, cũng bằng được .

      Mà sau khi hủy hôn mới nắm giữ được mười lăm phần trăm cổ phần này, nhất thời tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ mặt hiểu.

      Nhưng mà, thắng làm vua thua làm giặc.

      Những người con đường này, tối thiểu vẫn hiểu được điều này.

      Nếu cổ phần của Tiếu Bảo Bối nằm trong tay của Quý Xuyên rồi, bây giờ bọn họ bắt đầu do dự biết đứng ở bên nào.

      Mà khi tất cả mọi người ở đây đều bận rộn xì xào bàn tán, ánh mắt của Quý Xuyên lại lần nữa lặng lẽ rơi người của Tiếu Bảo Bối.

      Hôm nay, tất cả những điều ta làm đều bị phơi ra ngoài ánh sáng.

      ra ta cũng biết, bây giờ cho dù ta có giải thích với Tiếu Bảo Bối như thế nào, cũng thông cảm cho ta.

      Nhưng mà trong lòng của ta luôn có thanh kêu gào, ta chỉ hy vọng Tiếu Bảo Bối đối xử với mình giống như trước đây là được rồi.

      Nhưng mà ngoài dự liệu của ta, suốt trong thời gian mọi người xì xào bàn tàn, Tiếu Bảo Bối ngay cả liếc nhìn ta cái cũng có,

      Loại cảm giác này giống như là, Quý Xuyên ở trong thế giới của Tiếu Bảo Bối được diệt trừ tận gốc.

      “Bà . . .” Tiếu Đằng ngờ được, Tiếu Vi lại có thể chuyện này ra như vậy.

      Ông vẫn luôn xem bọn họ như người nhà, cho dù mấy người em bọn họ có làm quá đáng nữa, ông cũng hề tức giận.

      Nhưng hôm nay . . .

      “Tiếu Đằng, tôi cảm ơn ông nhiều năm qua tận tâm tận lực đối với nhà họ Tiếu chúng tôi. Nhưng mà bây giờ, tuổi của ông cũng lớn rồi, tới lúc nên nghỉ ngơi chăm sóc sức khỏe rồi.” Dừng lại chút, Tiếu Vi khẽ động khóe mội nhân tiện : “Tôi thấy, bắt đầu từ hôm nay, vị trí tổng giám đốc của Tiếu Thị . . .”

      Đúng vào giây phút Tiếu Vi giống như nữ vương tuyến bố thắng lợi của mình, đột nhiên của chính của phòng họp được đẩy ra từ bên ngoài.

      “Từ từ !” Từ bên ngoài đẩy cửa mở ra, lúc này bên cạnh mọi người là mấy người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen. Mà bên tai bọn họ có gắn cái tai nghe, chắc là đảm nhiệm chức vụ vệ sĩ.

      Mà đứng ở giữa những người đàn ông kia, là nhân vật chính vừa mới tranh cãi rất náo nhiệt lúc nãy Kiều Trác Phàm. Mặc bộ áo vest màu đỏ sậm, bên trong mặc chiếc áo ghi lê sọc. Cũng tính là nhiều màu sắc, nhưng mà bởi vì người này trời sinh như vậy rồi, cho dù mặc quần áo gì chăng nữa, đều rất thu hút ánh mắt của người khác.

      Hết chương 56.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57.1: Xong rồi, cậu bị lừa gạt lấy chồng rồi!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Mà từ lúc Kiều Trác Phàm bước vào, ánh mắt nhìn lướt qua lượt những người ngồi ở trong phòng họp.

      Về cơ bản, những người bị ánh mắt của nhìn lướt qua, đều tự chủ mà thu hồi lại ánh mắt nhìn về phía người đàn ông này.

      Kỳ , đó là loại cảm giác hết sức kỳ lạ.

      Đôi mắt của người đàn ông này, đẹp giống như ngọc đen. Nhưng đồng thời lại lạnh lẽo khiến cho người ta phải hoảng hốt. Giống như Tu La giáng xuống vào ban đêm, lộ diện để sát hại con người.

      Cảm giác như cái chết sắp đến gần, khiến cho những người tiếp xúc ánh mắt với , hiểu sao đều run rẩy.

      Nhất là Quý Xuyên, ta cảm nhận được sát ý, hướng về phía mình cách rất ràng.

      Mà sau khi quét mắt nhìn tất cả mọi người ở trong phòng hội nghị, cuối cùng ánh mắt của dừng lại người của Tiếu Bảo Bối. Khóe miệng nở ra nụ cười khẽ, trong nháy mắt giống như trăm hoa đua nở, đẹp tới mức khiến cho người hít thở thông.

      Cùng với bộ mặt giống như Tu La vừa nãy, giống như là người hoàn toàn khác.

      Mà Tiếu Bảo Bối cũng bị nụ cười khó hiểu này của Kiều Trác Phàm làm cho thần hồn điên đảo.

      cười khuynh thành, mà cười khuynh quốc.

      Đây chắc là lời giải thích tốt nhất đối với Kiều Trác Phàm.

      Nhưng mà Tiếu Bảo Bối có chút hiểu, ý nghĩa của nụ cười tươi rói này của Kiều Trác Phàm.

      Kể từ sau khi bị Kiều Trác Phàm đưa về nhà, ở nhà ngây ngây ngô ngô trốn tránh hai ngày. Kiều Trác Phàm cho biết, tất cả .

      Hôm nay, mới có chút dũng khí, ra khỏi nhà, tham dự cuộc họp đại hội cổ đông này.

      biết , mặc kệ làm chuyện gì cha của cũng trách tội . Nhưng mà, thoát khỏi được cảm giác tội lỗi.

      Đến bây giờ thần kinh của vẫn còn căng thẳng.

      Nhưng có loại cảm giác rất kỳ lạ, chính là vào khoảnh khắc Kiều Trác Phàm xuất . . .

      Tất cả những thấp thỏm lo lắng ở trong lòng, khi nhìn thấy ánh mắt vui vẻ ở đuôi mày của , đều biến mất hầu như còn sót lại chút gì.

      Loại cảm giác này, hết sức huyền huyễn. Những người trải qua, thể cảm nhận được.

      Chính bởi vì cảm giác yên tâm cách lạ kỳ này, nên Tiếu Bảo Bối chút keo kiệt cười tiếng với Kiều Trác Phàm. Trong nụ cười này mang đầy đủ cảm kích của đối với .

      “Lúc này còn cười được sao, lát nữa mày chỉ có thể ngồi đó mà khóc thôi.” Tiếu Huyên ngồi ở bên cạnh của Quý Xuyên, để ý thấy màn này, giọng thầm.

      Trong giọng điệu kia, vừa có khinh bỉ nhưng đồng thời cũng mang theo đố kỵ rất nồng đậm.

      ra, phụ nữ đều có hy vọng rất giản đơn, có được tình say đắm chỉ thuộc về bản thân mình.

      Tiếu Huyên là phụ nữ, cho nên ta cũng thoát khỏi căn bệnh chung của phụ nữ.

      ta vốn cho rằng, Quý Xuyên đối xử lòng với ta. Đây cũng chính là nguyên nhân mà trước đây ta liều lĩnh gả cho ta.

      Nhưng bây giờ, ta dần phát ra, Quý Xuyên cũng phải lòng với ta, lý tưởng và thực tế quá khác biệt khiến cho ta có cảm giác vô cùng độc.

      Cho nên, mới vừa rồi ta nhìn thấy Kiều Trác Phàm nhìn Tiếu Bảo Bối chăm chú như vậy, trong lòng khỏi dâng lên cảm giác đố kỵ.

      Quý Xuyên nhìn tập tài liệu ở tay, lặp lại lần những lời mà lát nữa ta định phát biểu ở trong đại hội cổ đông. Thành , trong công việc Quý Xuyên cũng được xem là người có năng lực tồi. Có năng lực lại có lòng cầu tiến, chỉ cần chăm chỉ thời gian, sớm muộn gì ta cũng tìm được vị trí mà ta mong muốn.

      Nhưng mà ta lại ghét con đường vừa dài dằng dặc lại vừa cực khổ này, muốn đường tắt, nên mới có ngày hôm nay.

      Cuộc họp này, ta chuẩn bị thời gian, vì muốn có biểu xuất sắc vào ngày hôm nay. Kiều Trác Phàm xuất , có chút ngoài ý muốn.

      Nhưng ta cũng muốn thông qua cơ hội lần này, để khiến cho Kiều Trác Phàm và Tiếu Bảo Bối thấy ta giống như vậy. ta cũng biết vì sao mình lại có loại xúc động như vậy, nhưng trong đầu của ta có suy nghĩ khiến cho ta phải làm như vậy.

      Bởi vì nghe thấy lời lẩm bẩm đầy bất mãn của Tiếu Huyên, khiến cho ánh mắt của ta chú ý tới Tiếu Bảo Bối.

      Quả thực, Tiếu Bảo Bối còn cười. Cho dù biết hèn hạ lấy cổ phiếu trong tay , mà vẫn còn cười vui vẻ như vậy.

      Mà đối tượng mà nở nụ cười tươi tắn như vậy, là Kiều Trác Phàm vừa mới vào.

      Cái loại cảm giác này, giống như bây giờ trong mắt của Tiếu Bảo Bối, xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại và Kiều Trác Phàm!

      “Bốp . . .” Đau lòng, giống như con mãnh thú đột nhiên bị dòng nước lũ đột nhiên kéo tới cuốn , bàn tay của Quý Xuyên đột nhiên giống như bị rút tất cả sức lực. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn. Tài liệu cầm trong tay, trong khoảnh khắc rơi tứ tung xuống đất.

      Cũng vì như vậy, nên tầm mắt của mọi người lại lần nữa tập trung ở người ta.

      Ngay cả Tiếu Bảo Bối và Kiều Trác Phàm nhìn nhau chăm chú cũng quay qua nhìn ta.

      “Xin lỗi, mới vừa rồi cẩn thận bị lỡ tay . . .” Quý Xuyên giải thích như vậy. Sau đó, ánh mắt của ta tham luyến rơi vào người của Tiếu Bảo Bối.

      Chỉ thấy, Kiều Trác Phàm mới vừa rồi vẻ mặt vẫn còn tràn đầy ý cười nhìn Tiếu Bảo Bối, trong khoảnh khắc, thu lại tất cả vui vẻ lại. Đối mặt với ta, trong đôi mắt đẹp kia, là lạnh lùng giống như muốn đóng băng người khác. Quý Xuyên có loại ảo giác, căn phòng này chợt lạnh chút, mang theo cảm giác lạnh thấu xương.

      “Tôi còn tưởng rằng, từ trước tới giờ Quý tổng bao giờ lỡ tay chứ!” Kiều Trác Phàm mở miệng, phá vỡ bầu khí yên lặng trong căn phòng.

      Kiều Trác Phàm đối diện với Quý Xuyên, khóe miệng khẽ cong. Mà đáy mắt, chợt lóe lên tia sát khí.

      Điều này khiến cho câu vừa rồi mới , có hàm nghĩa khác.

      Giống như cười nhạo ta,về hành vi dùng hết tâm cơ để lừa phần cổ phần từ trong tay của Tiếu Bảo Bối.

      Quý Xuyên bị nhục, tức tối nhìn Kiều Trác Phàm.

      Sau đó, lại chút để ý thốt ra câu: “Ok! Đừng trừng mắt lên nhìn tôi, cẩn tôi móc đôi mắt của . . .”

      Lời của , giống như là lời đùa lúc uống trà chiều. Nhưng bối cảnh đầy bí của , hơn nữa những lời đồn về , khiến cho mọi người ngồi ở đây đều cảm thấy, đó giống như là câu giỡn.

      Giờ phút này, Quý Xuyên có tức giận, cũng dám tuy tiện bùng phát.

      Vào lúc ràng về thực lực của Kiều Trác Phàm, ta biết cứng đối cứng là điều thích hợp.

      Nhưng mà, hôm nay dự định vạch mặt với Tiếu Đằng, nên Tiếu Vi nghĩ như vậy.

      Hôm nay là đại cổ đông, theo như bà ta chính là vì bà ta nên mới được triệu tập.

      Vào lúc này, bà ta cần khiến cho những vị cổ đông ngồi đây nhìn thấy thực lực của nhà bọn họ, sau đó đem quyền quản lý Tiếu Thị giao vào trong tay của nhà bọn họ.

      Mà biểu của Quý Xuyên ở trước mặt Kiều Trác Phàm mới vừa rồi, giống như là người rất nhu nhược. Đây là điều mà Tiếu Vi cực kỳ xem thường.

      “Kiều thiếu, xin chú ý tới lời ăn tiếng của mình. Hôm nay chúng tôi tới đây là triệu tập đại hội cổ đông, các vị ngồi ở đây đều là đại cổ đông của Tiếu Thị chúng tôi. Tôi hiểu, Kiều thiếu dựa vào cái gì mà cũng đứng ở chỗ này!”

      Lạnh lùng nhìn Quý Xuyên cái, Tiếu Vi chậm rãi bước tới bên cạnh của Kiều Trác Phàm.

      “Hả? Vấn đề này quả hỏi rất hay!” Kiều Trác Phàm bỏ tay vào trong túi quần, tay kia thong thả đưa về phía người đàn ông đứng bên trái của .

      tập tài liệu, vào lúc này được đưa tới tay của Kiều Trác Phàm.

      “Tiếu . . . Xem trí nhớ của tôi này, lúc này cũng nhớ được bà là ai!” Kiều Trác Phàm thèm quan tâm tới, vào giây phút này trong khí có loại cảm giác thèm để Tiếu Vi vào trong mắt.

      Nhưng mà cũng cho Tiếu Vi có cơ hội mở miệng bất cứ câu gì, liền tiếp: “Cũng được, có nhớ hay nhớ bà là ai cũng sao cả! Hôm nay tôi tới đây, chính là vì cái này.”

      Kiều Trác Phàm giơ cao tập tài liệu ở trong tay mình, hắng giọng cái: “Ở đây là hai mươi phần trăm cổ phần của Tiếu Thị! Như vậy xin hỏi bây giờ tôi có quyền lên tiếng chưa?”

      Kiều Trác Phàm nhướn mày nhìn về phía Tiếu Vi, ánh mắt khinh thường kia khiến cho Tiếu Vi có cảm giác mình là con rối nhảy nhót trong vở kịch của Kiều Trác Phàm.

      . . . Điều này sao có thể xảy ra được?” Dường như Tiếu Vi có cách nào tiếp nhận được này, lời thốt ra khỏi miệng cũng hùng hồn đầy lý lẽ.

      Nếu như dễ dàng lấy được hai mươi phần trăm cổ phần của Tiếu Thị như vậy, bà ta phải chờ đợi nhiều năm như vậy để trở thành người cầm quyền của Tiếu Thị.

      Mặc dù mấy năm nay lợi nhuận của Tiếu Thị được tốt lắm, nhưng cũng bị thiệt thòi. Những người kia cũng là cáo già, chết sống cũng chịu nhượng lại cổ phần.

      Nếu như phải Quý Xuyên dùng mánh khóe hèn hạ ở bên cạnh lừa gạt Tiếu Bảo Bối mười lăm phần trăm cổ phần, biết tới bao giờ bọn họ mới có thể hãnh diện.

      Vậy Kiều Trác Phàm làm sao lại có được hai mươi phần trăm cổ phần được?

      Theo lý mà , mới đến thành phố này cùng lắm là năm, làm sao lại làm được?

      tin? tin tự mình hãy xem .” Kiều Trác Phàm vô cùng hào phòng đưa tập tài liệu ở trong tay cho Tiếu Vi. “Đây chỉ là bản sao thôi, nếu như bà xé cũng sao. Dù sao chúng tôi cũng sao chép ra rất nhiều!”

      Kiều Trác Phàm phất tay cái, những nhân viên bảo an tới tay mỗi người là đống giấy tờ, phát tới tận tay mỗi cổ đông ở đây xấp.

      “Chuyện là do người làm, lão phu nhân!” Khẽ cười gian tiếng, Kiều Trác Phàm lại thốt ra câu như vậy.

      Lời này, khiến cho mặt của Tiếu Vi biến sắc: “Cậu . . . “

      So với Kiều Trác Phàm, tuổi của bà ta hơi lớn hơn chút.

      Nhưng ít ra, tóc của bà ta vẫn chưa hề bạc trắng mà, phải sao?

      Lúc này lại gọi bà ta là lão phu nhân, khiến cho Tiếu Vi cảm thấy nhục nhã tới cực điểm.

      Mà điều Kiều Trác Phàm muốn, chính là muốn cho bà ta phải tức điên lên.

      Ai bảo cả nhà bọn họ, lại chèn ép cục cưng nhà tới mức phải về nhà trốn hai ngày?

      Nếu đứng ra, có phải bọn họ lại muốn được voi đòi tiên hay ?

      “Đừng có cậu cậu tôi tôi nữa, mọi người đều rất bận rộn! Như vậy , lời ít mà ý nhiều, tôi chỉ muốn mấy câu.” Kiều Trác Phàm thừa dịp Tiếu Vi chú ý, ngồi vào vị trí mà bà ta vừa mới chiếm kia

      “Là như vậy, các người cũng thấy rồi đấy, tay của Kiều Trác Phàm tôi có hai mươi phần trăm cổ phần của Tiếu Thị, cộng thêm số cổ phần trong tay của cha vợ tôi, cả nhà chúng tôi hoàn toàn chiếm ưu thế tuyệt đối!” Vẻ mặt vẫn chút để ý trước sau như , giống như trước mặt là những người khác vậy.

      Ngay cả biểu cảm dư thừa Kiều Trác Phàm cũng thèm để lộ ra, mặc dù ngồi cùng những người có vị trí cao như vậy. Nhưng ánh mắt kia, lại khiến cho người ta có cảm giác ngồi từ cao nhìn xuống.

      “Cổ đông lớn nhất vẫn có quyền nhận hoặc đuổi người, cho nên cái vị trí tổng giám đốc này, vẫn là của cha vợ tôi . . .” tới đây, cuối cùng ánh mắt của Kiều Trác Phàm cũng rơi vào cả nhà bọn Tiếu Vi ở trong góc.

      “Mà cả nhà các người . . .”

      “Kiều Trác Phàm, cậu có quyền cắt chức của chúng tôi. tay của chúng tôi, còn có cổ phiếu của Tiếu Thị!” Kiều Trác Phàm còn chưa hết lời, Tiếu Vi kích động cắt ngang lời của .

      “Đúng là bà cũng có chút hiểu biết!” Nghe giọng điệu luống cuống của Tiếu Vi, Kiều Trác Phàm cười . die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .

      Quả thực là muốn đuổi cả nhà chướng mắt này ra khỏi nơi đây. Đỡ mất công mỗi lần tới đây tìm cục cưng lại bị ảnh hưởng thị giác.

      Nhưng mà Tiếu Vi cũng đúng, bây giờ bọn họ vẫn còn là đại cổ đông, theo lý thuyết Kiều Trác Phàm có quyền miễn chức vụ và quyền lợi của bọn họ.

      “Bây giờ tôi cho các người xuống đài, cũng có nghĩa là dung túng cho các người tiếp tục ở lại đây. Chờ xem . . .” Giống như tất cả kiên nhẫn bị Tiếu Vi làm mất hết, lúc này Kiều Trác Phàm đứng dậy, chậm rãi về phía cửa lớn.

      “Những chuyện khác, các người cứ nghe theo lời của cha vợ tôi. Tôi còn có chút việc, trước!”

      sải bước về phía trước, lúc ngang qua chỗ Quý Xuyên, biết là cẩn thận hay là cố ý, đôi chân đột nhiên đá vào ghế ngồi của Quý Xuyên.

      Nhưng từ trình độ dùng sức của Kiều Trác Phàm, chiếc ghế vững chắc như vậy bây giờ lại thiếu mất chân, hẳn là sau đó, cái mông của Quý Xuyên tiếp xúc thân mật với mặt đất.

      Đá người ta ngã xuống dưới đất, ngay cả chút áy náy Kiều Trác Phàm cũng hề có, giống như là cười cợt nhìn Quý Xuyên.

      “Ơ? Ngã à?” Trong giọng của , như có như có chút vui vẻ. Giống như để minh chứng cho nào đó.

      “Quên cho cậu biết, cậu cút ra khỏi danh sách người của Tiếu Thị!”

      Kiều Trác Phàm xưa nay rất phách lối.

      khi chọc giận , giống như những người khác phải kiêng nể nhiều như vậy. Liều mạng phá hủy, đó mới là bản tính của .

      Mà trước mắt, xem ra Quý Xuyên bức bản tính này của phải bộc lộ.

      Sửa sang lại quần áo của mình. Kiều Trác Phàm sải bước về phía cửa chính của phòng họp.

      Cả quá trình, Tiếu Bảo Bối đều nhìn thấy hết.

      hiểu Kiều Trác Phàm làm sao để có được những cổ phần kia, cũng biết lúc trước chuyện với cha như thế nào, càng biết biểu hôm nay của Kiều Trác Phàm tạo thành hậu quả gì. Điều duy nhất mà hiểu, chính là ánh mắt tán thưởng trong mắt cha mình.

      Tầm mắt lại lần nữa dời sang bóng lưng của Kiều Trác Phàm, tự dưng Tiếu Bảo Bối có loại cảm giác mất mát. Giống như có món đồ nào đó, chết theo từng bước chân của .

      Từ lúc mới bước vào phòng họp tới bây giờ, câu Kiều Trác Phàm cũng chưa từng với . Cảm giác này, thực dễ chịu.

      cũng biết vì sao lại có cảm giác như vậy. Trước kia ở cùng chỗ với Quý Xuyên, ta thường xuyên hai ngày cũng thèm với câu nào. Khi đó, cũng có cảm giác vui như bây giờ.

      Nhưng bây giờ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Kiều Trác Phàm để ý tới , lại giống như con mèo con có chút kiên nhẫn, muốn được vuốt ve gần gũi.

      Móng vuốt của Tiếu Bảo Bối bắt đầu an phận, cầm lấy tập tài liệu bắt đầu sử dụng ma chảo.

      Đúng vào lúc này, lại nghe thấy giọng vô cùng dịu dàng: “Cục cưng, quen với chỗ này lắm. Còn mau ra dẫn đường cho ?”

      Lúc những lời này vẻ mặt của Kiều Trác Phàm vô cùng nghiêm túc, khiến cho vẻ mặt của hai vệ sĩ bên cạnh run rẩy, tạo thành đối lập rất ràng.

      Cũng biết là mới vừa rồi ai giống như ngựa quen đường cũ thẳng tới phòng họp này, lúc này lại chưa quen thuộc nơi này, điều này bảo những vệ sỹ theo bảo vệ có thể cười được sao?

      Nhưng ông chủ lớn liếc nhìn bọn họ cái, giống như gió thu vô tình quét rụng lá khô, cho bọn họ biết: Ông đây trêu chọc bà xã, các người dám cười sao? Nếu như thấy buồn cười, cứ cười thoải mái . Khi về may miệng của các người lại, sau này còn cơ hội để cười nữa.

      Cuối cùng, đương nhiên là ai cũng dám cười. Ai cũng muốn vì cười nhạo người, mà đánh cược với chính cái miệng của mình.

      Đương nhiên, từ nay về sau bọn họ đều rất ăn ý hiểu rằng, vào lúc ông chủ trêu chọc bà chủ, hãy làm như thấy!

      “Được!” Tiếu Bảo Bối vốn còn cảm thấy buồn bực, lúc này nghe thấy những lời này của Kiều Trác Phàm, lập tức nở nụ cười.

      Ánh mắt cong như trăng lưỡi liềm, sáng lấp lánh, quét sạch những mây mù lúc trước.

      Vừa dứt lời, vui vẻ tới bên cạnh của Kiều Trác Phàm.

      Kiều Trác Phàm nắm lấy tay của , rồi giấu vào trong túi. Sau đó hai người nhìn nhau cười tiếng, cứ như vậy khỏi tầm mắt của mọi người.

      Cả quá trình, Tiếu Đằng đều nhìn vào trong mắt.

      Lúc này, trong mắt ông đối với Kiều Trác Phàm còn có lo lắng như lúc trước nữa.

      Hai người trai xinh đẹp ra khỏi phòng họp, có thể khiến cho những người trong phòng họp khỏi hâm mộ.

      Chỉ có Quý Xuyên, đối với cảnh tượng vừa rồi chỉ có thể dùng ánh mắt thể nào tin được.

      Đại khái, Quý Xuyên thể tưởng tượng ra được, Tiếu Bảo Bối từng dùng ánh mắt si mê đó để nhìn ta, mà trong hai tháng ngắn ngủi lại chuyển sang người khác.

      ta lại càng thể ngờ được, ánh mắt khinh thường mà ta vẫn thường dùng, lúc này lại trở thành đố kỵ như vậy. . .

      Cũng chính cảm giác kỳ lạ này, khiến cho Quý Xuyên quyết định làm chuyện . . .

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57.2: Xong rồi, cậu bị lừa gạt lấy chồng rồi!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      "Tiếu Bảo Bối?"

      Kiều Trác Phàm đưa Tiếu Bảo Bối từ trong tòa nhà của Tiếu Thị ra, muốn đưa tới nhà hàng Tây ở gần đó ăn món gì đó.

      Hai ngày nay, kể từ lúc Quý Xuyên lừa gạt số cổ phần trong tay , mỗi ngày Tiếu Bảo Bối đều lo lắng và sợ hãi, đồ ăn cũng ăn ngon miệng.

      Chỉ trong hai ngày, mà cái cằm kia như nhọn ra rất nhiều.

      Bên ngoài Kiều Trác Phàm gì, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của , khỏi cảm thấy đau lòng.

      Ngày hôm nay, cuối cùng Kiều Trác Phàm khiến cho tình hình của Tiếu Thị ổn định lại, Tiếu Bảo Bối cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười và thoải mái nhất trong hai ngày nay.

      Kiều Trác Phàm muốn nhân cơ hội này, mang ăn món gì đó, muốn bồi bổ dinh dưỡng thiếu hụt hai ngày nay.

      Nhưng ai ngờ đâu, vừa mới ra khỏi tòa nhà Tiếu Thị, đụng mặt với người.

      Diệp Tử Hi vội vàng tới, suýt nữa bỏ qua Tiếu Bảo Bối.

      ra, vừa rồi Diệp Tử Hi nhận ra Tiếu Bảo Bối, mặt là vì ta tới có chút gấp gáp, còn phương diện khác nữa là ngoại trừ Quý Xuyên, ta chưa từng thấy Tiếu Bảo Bối thân mật với người nào như vậy.

      “Diệp Tử Hi?” Tiếu Bảo Bối dừng bước, nhìn vị công tử ca giày tây mặc đồ vest, mái tóc đen bóng được chải hất ngược lên rất cẩn thận và tỉ mỉ.

      , nếu chưa gặp được Kiều Trác Phàm, Diệp Tử Hi được xem là người có tiền nhất trong đám bọn họ. Nhất là hai năm gần đây, nhà họ Diệp có hợp tác hạng mục với SH quốc tế, khiến cho nhà họ Diệp phất lên ngút trời.

      Nhìn chút, người của Diệp Tử Hi toàn là những logo nhãn hiệu xa xỉ, giày đen bóng loáng, muốn biết nhà ta có tiền cũng được!

      Khi so sánh với Kiều Trác Phàm, Diệp Tử Hi này giống như là cố ý khoác hàng hiệu lên người để ra ngoài. điễnn dàn nên quýndon.

      Tối thiểu nhất, người của Kiều Trác Phàm có những logo xa xỉ ràng như vậy, đầu tóc cũng hề xử lý cứng nhắc giống như Diệp Tử Hi.

      thời gian gặp, Tiếu Bảo Bối gần đây cũng tiến bộ rồi nhỉ?” hổ danh là công tử ca, há miệng ra là câu nào nghiền ngẫm câu đó.

      Nhưng mà Kiều Trác Phàm lại nghe ra trong giọng điệu của ta, có chút khinh thường đối với Tiếu Bảo Bối.

      Cũng đúng!

      Tiếu Bảo Bối chơi với Nhạc Dương, trong mắt của Diệp Tử Hi đều là cùng loại người. Người trước mê mẩn người đầy dã tâm như Quý Xuyên, cuối cùng lại bị bỏ rơi. Người sau lại theo đuổi Diệp Tử Hi nhiều năm như vậy.

      Nhưng mà ngày hôm nay nhìn thấy bên cạnh Tiếu Bảo Bối là khuôn mặt lạ lẫm, khiến cho Diệp Tử Hi có chút ngoài ý muốn.

      Đoán chừng đó chính là hai chữ ‘Tiến bộ’ trong lời của ta.

      Mà dường như Diệp Tử Hi cũng nhận ra được ảnh hưởng của cái được gọi là ‘Vòng luẩn quẩn’ của bọn họ, nhìn người cho tới bây giờ bao giờ nhìn mặt và tính cách, mà là coi trọng cách ăn mặc.

      Giống như lúc này, Kiều Trác Phàm đứng trước mặt ta, ta liền nhìn từ xuống dưới, đánh giá bên trong bên ngoài của Kiều Trác Phàm lần.

      “Tiếu Bảo Bối, ánh mắt của đúng là quá kém!” ra theo như suy nghĩ của Diệp Tử Hi, lấy điều kiện của nhà họ Tiếu, Tiếu Bảo Bối muốn tìm người môn đăng hộ đối cũng khó.

      Nhưng nhìn chút xem, người mà Tiếu Bảo Bối tìm như thế nào?

      Trước đây là Quý Xuyên, chính là thư sinh bần cùng khốn khổ. Nếu phải tập đoàn Tiếu Thị cho ta nơi sinh sống yên ổn, chừng bây giờ ta còn bôn ba phỏng vấn xin việc khắp các tập đoàn.

      Nhưng mà Quý Xuyên ngay cả chút tự giác cũng có, bây giờ lại bỏ rơi Tiếu Bảo Bối, dự định trèo lên cành cây cao.

      ra, Diệp Tử Hi biết Tiếu Bảo Bối rất nhiều năm rồi, có thể vào thời điểm mấu chốt này nhìn thấu con người của Quý Xuyên, đối với cũng là chuyện rất tốt.

      Vừa về nước nghe Tiếu Bảo Bối độc thân, Diệp Tử Hi vui mừng hớn hở mật báo với người.

      Ai biết, vừa tới lầu dưới của Tiếu Thị bắt gặp Tiếu Bảo Bối ở cùng chỗ với người đàn ông khác.

      Nhưng mà nhìn bộ dạng của người đàn ông này, ánh mắt của Diệp Tử Hi ràng có chút khinh thường.

      Quần áo của người đàn ông này nhìn qua cũng tệ, nhưng bàn về nhãn hiệu, quả là kém xa với đồ người của Diệp Tử Hi .

      Trong cái ‘Vòng luẩn quẩn’ kia, bọn họ chú trọng nhất chính là nhãn hiệu người.

      Nếu như Diệp Tử Hi và người này giống nhau, cũng ăn mặc tùy tùy tiện tiện như vậy, đám người kia nhất định cười nhạo trước mặt bọn họ.

      Diệp Tử Hi bị lây nhiễm những thói quen tốt này, chỉ cảm thấy khuôn mặt của Kiều Trác Phàm tệ. Nhưng mà chỉ tiếc quần áo theo kịp ttrào lưu.

      Sợ là cùng loại người với Quý Xuyên!

      “Diệp Tử Hi, tại sao lại tới Tiếu Thị?” Tiếu Bảo Bối để ý tới giọng điệu của Diệp Tử Hi, nhìn xung quanh.Diễng đáng ele quiý don.

      Thứ nhất, và Diệp Tử Hi quen biết rất nhiều năm, đối với giọng điệu miệt thị này của ta cũng thành thói quen. Thứ hai, tìm Nhạc Dương. Theo lý thuyết, chỉ cần chỗ Diệp Tử Hi tới, có thể nhìn thấy bóng dáng của Nhạc Dương.

      có gì, chỉ là Nhạc Dương cầu xin tôi tới xem chút, xem có thế tạm thời ngăn chặn nguy cơ của Tiếu Thị !” Lúc Diệp Tử Hi đến đây, lại nhấc cổ áo của mình lên, để lộ ra logo xa xỉ nào đó rất ràng.

      ta nhìn thoáng qua chiếc áo khoác của Kiều Trác Phàm, gì. Nhưng ánh mắt kia lại thể ra châm chọc, khiến cho người ta tổn thương hơn so với bất cứ ngôn ngữ nào.

      Kiều Trác Phàm ưa nhất, chính là loại người như Diệp Tử Hi, cho rằng có chút tiền vênh váo như nhị ngũ bát vạn ( thế cờ tốt trong mạt chược). Loại đức hạnh kia, nhìn người giống như người bề vậy.

      phải ta xem thường quần áo người của Kiều Trác Phàm nhìn ra nhãn hiệu sao?

      Nhưng mà loại này đoán chừng ta biết, đến giai đoạn người có tiền như Kiều Trác Phàm, cơ bản còn khoe khoang quần áo nữa.

      Những quần áo người của sở dĩ nhìn ra được nhãn hiệu, là vì bọn họ đặt theo cầu. Cho nên, kêu người ta cắt bỏ nhãn hiệu rồi.

      cần, vừa rồi giải quyết chuyện này xong rồi. . .” Tiếu Bảo Bối định cái gì đó, Kiều Trác Phàm ở bên cạnh đột nhiên giữ tay của lại, ý bảo dừng lại.

      Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu, chớp đôi mắt to nhìn Kiều Trác Phàm, thể khó hiểu.

      Sau đó, nhìn lướt qua chỗ Diệp Tử Hi, mở miệng.

      “Tiếu Bảo Bối, đây là . . .” Diệp Tử Hi phát ra hai người trao đổi ánh mắt, đột nhiên mở miệng.

      Ánh mắt này của ta, rơi vào người của Kiều Trác Phàm.

      “Đây là . . .” Tiếu Bảo Bối định thuận theo ý của Diệp Tử Hi, giới thiệu Kiều Trác Phàm chút.

      Tập đoàn Đế Phàm cùng hợp tác với nhà họ Diệp mà , bọn họ chắc chắn là cầu còn được.

      Nào biết, Diệp Tử Hi này vào lúc Tiếu Bảo Bối sắp mở miệng giới thiệu lại : “Thôi, lần sau có cơ hội rủ các người cùng chung! Tôi mời khách . . .”

      Ba chữ cuối cùng, khóe miệng của Diệp Tử Hi cười cười khinh miệt.

      Dĩ nhiên, ta để Kiều Trác Phàm vào trong mắt.

      Có lẽ theo ý ta, người của Kiều Trác Phàm hề có bất cứ món đồ hàng hiệu nào, so với Quý Xuyên có thể dựa vào tiền lương để mua cái cà vạt hàng hiệu còn bằng. SSdienng dànlew quy9on.

      Người như vậy, căn bản xứng để cho Diệp Tử Hi quen biết!

      Bỏ lại những lời này, Diệp Tử Hi liền xoay người mất.

      Bây giờ nghe được nguy cơ của Tiếu Thị được giải quyết, tự nhiên ta cần thiết phải vào trong Tiếu Thị.

      Vốn là, lúc Nhạc Dương cầu xin ta ta có chút tình nguyện. Bây giờ phải vào, vậy càng hay.

      Diệp Tử Hi , cùng vội vội vàng vàng như lúc ta xuất .

      Đến cửa của Tiếu Thị, lúc ngang qua bên cạnh của nhân viên bảo vệ, ta còn móc ra khoản tiền lớn, kín đáo đưa cho bảo vệ.

      Sau đó, công tử ca nhà họ Diệp nghênh ngang lên xe.

      loạt hành động này, đều khiến cho những người xung quanh phải thở dài.

      “Kiều Trác Phàm, bỏ qua cho! Diệp Tử Hi chính là như vậy. . .”

      Kỳ , có đôi khi Diệp Tử Hi khiến cho người ta vô cùng chán ghét.

      cũng biết, đến cùng Nhạc Dương thích ta ở điểm nào?

      Làm cho Tiếu Bảo Bối nhìn bóng lưng rời mắt chó nhìn người thấp của Diệp Tử Hi, Kiều Trác Phàm cũng nhìn chằm chằm vào chiếc xe rời kia của Diệp Tử Hi.

      BMW?

      BMW bảnh bao?


      Vừa nhìn thấy như vậy, Kiều Trác Phàm lập tức vui vẻ.

      Diệp Tử Hi đúng ?

      Cái tên này, nhớ kỹ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :