1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm - Luật Nhi (c5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56.2: Béo ú đấu tiểu tam VS Kiều đến
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Quý Xuyên, nếu bận gì đưa mẹ em về !” Buổi sáng, Tiếu Vi vòng Tiếu Thị, gây phiền phức cũng đủ rồi. Phần còn lại, để tới đại hội cổ đông.

      Sau khi vòng, Tiếu Huyên mời bà ăn ở gần đó, bây giờ cũng tới thời gian trở về rồi.

      Lúc này Tiếu Huyên gọi Quý Xuyên tới, nhưng mà mục đích là muốn biểu ở trước mặt mẹ mình tốt chút.

      Người ta vẫn thường mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt!

      Nhưng mà tại sao câu này ở nhà bọn bọ, lại hề có chút hiệu quả nào?

      kết hôn hơn tháng, thái độ của mẹ vẫn hề ôn hòa hơn trước kia.

      Điều này cũng khiến Tiếu Huyên khó xử, suốt ngày tìm cơ hội để cho Quý Xuyên biểu tốt trước mặt mẹ mình.

      Nhưng mà, hiệu quả lại được như ta mong muốn.

      Tiếu Vi nhìn Quý Xuyên định lấy xe tới, mặt mang nụ cười mỉa mai.

      “Huyên Huyên, tìm đàn ông như vậy là tốt, theo làm người hầu bất cứ khi nào cần dùng chỉ câu là được!” Có vài người lại thích như vậy, vừa có mấy đồng tiền dơ bẩn, bắt đầu sai bảo người khác giống như là sai bảo nô tài nhà bọn họ vậy.

      Mà Tiếu Vi, nghiễm nhiên là người như vậy. Ngoài miệng rất hay, nhưng mà trong lời lúc nào cũng đâm chọt người khác.

      ràng Quý Xuyên bị những lời này chọc trúng, cho nên sắc mặt vô cùng khó coi. Dienx dandf Kê quyu dong.

      Bởi vì ta chưa thể thuận lợi nắm được những cổ phần kia của Tiếu Bảo Bối mà thôi. Nếu như phải như vậy sao ta phải ở chỗ này khom lưng cúi đầu để cho Tiếu Vi nhục mạ như vậy?

      “Mẹ, mẹ đừng nữa!” Tiếu Huyên cũng hết sức lúng túng.

      Bây giờ quan hệ của và Quý Xuyên như lớp băng mỏng.

      Mỗi buổi tối về nhà, dường như hề chuyện. Chuyện giường chiếu, lại càng phải tới.

      Bất hòa với Quý Xuyên, Tiếu Huyên còn muốn tìm cơ hội để làm tiêu tan hiềm khích lúc trước. Giống như hôm nay, ta cố gắng hết sức để sắp xếp cho Quý Xuyên tới trước mặt mẹ mình, muốn cho cơ hội để thể , đồng thời muốn mượn cơ hội này để hòa giải.

      Nhưng mà hiển nhiên, ta tìm nhầm cơ hội rồi.

      Lời của mẹ ta, khiến cho sắc mặt của Quý Xuyên càng trở nên khó coi hơn.

      “Mẹ cũng cái gì sai mà!” Tiếu Vi cường điệu.

      "..."

      Quý Xuyên nghe hai mẹ con nhà này thầm với nhau, bàn tay nắm chìa khóa càng xiết chặt lại.

      May mắn là, lúc này vừa mới ăn xong. Công nhân viên Tiếu Thị vẫn chưa về. Cho nên bộ dạng bị mẹ vợ nhục nhã của ta, cũng có bao nhiêu người chứng kiến.

      Nhưng mà Quý Xuyên hề biết rằng, ở bên kia có chiếc xe đua màu xám bạc dừng, có người lặng lẽ ngồi ở trong xe, thu hết tất cả cảnh tượng vừa rồi vào trong đáy mắt. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

      Quý Xuyên, đây là cuộc sống mà mong muốn sau khi vứt bỏ vị hôn thê?

      Nhưng mà, ngược lại Kiều Trác Phàm vô cùng hài lòng với kết quả này.

      Có bao nhiêu hài lòng? Nhìn dựa vào xe, cười nham nhở tới mức nào biết.

      Thời gian trước có bao nhiêu hối hận, bây giờ lại vui vẻ bấy nhiêu khi nhìn thấy bộ dạng của Quý Xuyên càng lúc càng trở nên thảm hại.

      Nhưng Kiều Trác Phàm cũng nghĩ tới, hôm nay ông trời lại đối xử với nhân từ như vậy.

      cũng chỉ thoáng nghĩ ở trong lòng muốn thấy Quý Xuyên thảm hại chút, vừa lúc đó có chiếc taxi dừng lại ở trước tập đoàn Tiếu Thị. Từ xe có béo ú xuống chạy lại chỗ Quý Xuyên đứng cạnh hai người Tiếu Huyên và Tiếu Vi, tát lên mặt của Quý Xuyên tát tay!

      cái tát này, tuyệt đối là dùng hết toàn lực. Nếu , tiếng tát tay kia khiến cho Kiều Trác Phàm ở cách cả con đường cũng có thể nghe thấy được. Còn nữa, vóc người của Quý Xuyên cao lớn như vậy, cũng bị đánh tới mức lui về sau mấy bước.

      “Đây là có chuyện gì xảy ra?” Hiển nhiên là Tiếu Vi cũng bị giật mình, nhưng mà chuyện ỷ thế hiếp người này, bà ta đều là nhìn người mà làm. béo ú xông lên ở trước mặt này, tuyệt đối phải là kẻ đầu đường xó chợ.

      Nếu như thực rước họa vào thân, bà ta còn lo lắng lỡ như mình cũng bị cái tát tay giống như Quý Xuyên!

      “Đừng có lại. Nếu cẩn thận tay của tôi tát nhầm người đấy!” Nhạc Dương trừng mắt nhìn Tiếu Vi cái, xoa tay lại muốn phân cao thấp với Quý Xuyên.

      “Nhạc Dương, bị điên rồi sao?” Khác với Tiếu Vi bị khiển trách liền thức thời lui ra, Tiếu Huyên lúc này lại bước tới. Dù thế nào nữa, người bị đánh cũng là chồng của ta, vào lúc này sao ta có thể ngồi nhìn mà mặc kệ được!

      Mà Nhạc Dương vừa nghe thấy lời này, lập tức chuyển mũi nhọn về phía Tiếu Huyên. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

      ra là loại đàn bà đê tiện này sao! Tôi vốn định tính sổ với ta xong, tìm tới ! ra cũng ở đây, cũng đỡ mất công tôi phải tìm lần nữa!” Lúc vừa mới xuống xe, Nhạc Dương chỉ chú ý tới người khiến cho nổi giận là Quý Xuyên.

      “Nhạc Dương, ăn đàng hoàng chút cho tôi. Tôi chọc tới khi nào?” Tiếu Huyên vô cùng bất mãn với việc Nhạc Dương mở miệng ra là bôi nhọ ta.

      Đôi chân mày khí kia nhíu lại, giống như ta mới là người chính nghĩa.

      Lúc này Nhạc Dương bước tới, tay giữ lấy cằm của Tiếu Huyên.


      Tiếu Huyên muốn tránh thoát, nhưng mà Nhạc Dương là người dáng người mập mạp to lớn mà sức lực cũng lớn, cho dù điểm nào, ta đều phải là đối thủ của Nhạc Dương.

      Dưới tình huống như thế, ta chỉ có thể để mặc cho Nhạc Dương bóp cằm của ta và quan sát ta.

      làm cái gì vậy? Cái con béo ú này, mau buông tay ra!” Vào lúc Quý Xuyên bị đánh Tiếu Vi có thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng mà người phụ nữ điên ở trước mặt này lại chĩa mũi nhọn về phía con mình, cho dù như thế nào nữa bà ta cũng thể trơ mắt nhìn con mình bị đánh.

      Lúc này, cuối cùng bà ta cũng nổi lên dũng khí xông lại.

      Cũng chính vào lúc này, Nhạc Dương buông lỏng tay ra.

      Đương nhiên, lúc này Kiều Trác Phàm nhìn tới, thấy là do béo ú kia cố ý. Mục đích là muốn Tiếu Vi che chở cho Tiếu Huyên, rồi tự mình làm con bị ngã.

      Nhìn hai mẹ con bọn họ nhếch nhác ngã xuống chỗ, Nhạc Dương phủi phủi tay.

      “Tiếu Huyên, còn dám trêu chọc tôi? nhân lúc tôi có ở đây, thông đồng ở cùng chỗ với chồng chưa cưới của Bảo Bối, lại còn biết xấu hổ lãnh giấy đăng ký kết hôn, lúc làm như vậy phải biết ngày như vậy chứ!” Lúc này, gần tới giờ làm việc, công nhân viên của Tiếu Thị lúc này cơm nước xong, từng tốp từng tốp vào công ty. điễnn dàn nên quýndon.

      Bắt gặp màn như vậy, dĩ nhiên là vây tới xem. Vở kịch hay miễn phí xem, như vậy làm sao được?

      Còn nữa, ra tất cả công nhân viên của Tiếu Thị đều hiếu kỳ, vì cái gì mà lúc trước Tiếu Bảo Bối đính hôn với Quý Xuyên, mà tới ngày kết hôn chú rể lại là người khác. Mấy bữa nay, trong công ty đều đồn rằng, là Tiếu Bảo Bối trật đường ray.

      Nhưng mà, hôm nay bọn họ vừa nghe được, lúc này bọn họ mới ý thức được cái gì.

      ra phải Tiếu Bảo Bối quyến rũ lên giường với đàn ông khác mới khiến cho cuộc hôn nhân thành. Mà là Tiếu Huyên phá hư nhân duyên của người ta, mới biến thành cục diện như thế này?

      ra là như vậy sao?”

      ngờ được!”

      "..."

      Mọi người vây xem xì xào bàn tán.

      Khiến cho Tiếu Huyên và Tiếu Vi vô cùng nhếch nhác.

      Loại người như bọn họ, mặt mũi còn lớn hơn cả trời.

      Lúc này khiến cho hai người bọn họ mất mặt trước nhiều người như vậy, đó chính là tội ác tày trời.

      “Nhạc Dương, cần phải ngậm máu phun người!” Tiếu Huyên thấy người vây xem càng lúc càng nhiều, muốn ngụy biện.

      Nhưng mà Nhạc Dương là ai chứ?

      là luật sư nổi tiếng. Muốn cùng tranh luận sao, có cửa đâu!

      “Tiếu Huyên, có gan làm mà có gan nhận sao! dám , trước đây phải ở sau lưng của Tiếu Bảo Bối thông đồng ở cùng chỗ với Quý Xuyên?” điễnn dàn nên quýndon.

      “Nhạc Dương, đủ rồi đấy!” Quý Xuyên trì hoãn nãy giờ, cuối cùng cũng tới.

      Đương nhiên, ta chỉ đơn thuần là vì bảo vệ Tiếu Huyên. Chẳng qua là ta cảm thấy, trước mắt sắp mở đại hội cổ đông. Lúc này để Nhạc Dương phá hư hình tượng, đối với và cả Tiếu Huyên đều ai có lợi.

      Nhưng mà Quý Xuyên biết rằng, ngay trước mặt Nhạc Dương mà bảo vệ Tiếu Huyên, cũng như đánh vào mặt Nhạc Dương.

      Thấy Quý Xuyên cũng tới, Nhạc Dương chút suy nghĩ vung tay khác lên mặt của Quý Xuyên!

      “Nhạc Dương, cái người đàn bà điên này!” Bị người ta cho ăn hai cái bạt tai, là ai cũng tức giận. Quý Xuyên căm tức nhìn Nhạc Dương, rất muốn vì hai dấu vết sưng đỏ mặt mình mà báo thù rửa hận.

      Nhưng mà tất cả, trong mắt của Nhạc Dương, coi ra cái gì cả.

      “Đúng vậy, tôi là kẻ điên. Nếu phải là kẻ điên, tại sao lại bị lừa gạt cổ phần mang danh nghĩa của Bảo Bối?” Nhạc Dương căm tức nhìn Quý Xuyên: “Quý Xuyên, làm người nếu có chút lương tâm, làm giống như . thất đức . . .”

      , phải là thất đức!” Nhạc Dương đột nhiên sửa lời, cười lạnh: “Lương tâm của bị chó tha rồi. Phản bội Bảo Bối , bây giờ còn muốn nuốt trọn công ty nhà bọn họ!” Diễng đáng ele quiý don.

      “Ồ, ra tổng giám đốc Quý là người như vậy!”

      “Tôi vẫn luôn cho rằng ta là người nhã nhặn, lại rất cố gắng . . .”

      “Hiểu ? Đây là biết người biết mặt nhưng biết lòng!”

      "..." Công nhân viên Tiếu Thị giọng bàn tán.

      “Nhạc Dương, có lời gì chúng ta tới văn phòng chuyện!” Bị vạch trần hành vi xấu xa ở trước mặt mọi người, Quý Xuyên cũng cảm thấy có chút xấu hổ, ta bước tới, muốn kéo Nhạc Dương vào công ty.

      Tiếc rằng, sức lực của Nhạc Dương béo ú này rất lớn.

      Quý Xuyên chộp lấy, nhưng mà lát bị tránh thoát ra.

      “Cút! Ai muốn tới văn phòng chuyện với ? Đừng có con mẹ nó tự dát vàng lên mặt mình!” Nhạc Dương sửa sang lại quần áo có chút xộc xệch của mình, sau đó lại : “Quý Xuyên, làm người thể có lương tâm. Bảo Bối quen nhiều năm như vậy, ấy có chỗ nào có lỗi với ? cho rằng có Bảo Bối, bây giờ có thể bò tới vị trí này sao?”

      Năm đó lúc Quý Xuyên và Tiếu Bảo Bối bắt đầu nhau, ta cũng chỉ là nhân viên bình thường.

      Mấy năm nay đường thăng tiến. Trừ xuất sắc và tài giỏi của ta ra, cũng thể bỏ qua công lao của Tiếu Bảo Bối.

      Điểm này, ai cũng nhìn thấy ràng.

      Nhưng mà hình như người trong cuộc bị lợi ích che mờ đôi mắt.

      “Nếu như còn chút lương tri, xin hãy trả lại những gì mà ngày đó tôi giao cho !”

      Chính là giấy chứng nhận quyền sở hữu cổ phần!

      Chỉ có lấy lại những thứ đó, Nhạc Dương mới có mặt mũi gặp mặt Tiếu Bảo Bối.

      Nhạc Dương . . .” Diễng đáng ele quiý don. Quý Xuyên vội trả lời, hiển nhiên chính là muốn giao thứ kia ra.

      Đối với đáp án này, dường như Nhạc Dương cũng sớm dự đoán được từ trước.

      Người vì tiền mà chết, chim vì mồi mà vong!

      Bây giờ, những thứ này nằm trong tay của Quý Xuyên, muốn ta giao ra cơ bản là thể nào.

      chịu giao ra, vậy được rồi chúng ta gặp nhau tòa án!” Nếu vật này từ tay bị lấy , Nhạc Dương có cảm giác mình có nghĩa vụ đem nó trả lại cho Tiếu Bảo Bối.

      Đương nhiên, cho tới bây giờ Nhạc Dương để cho mình rời sân cách vô vị.

      Vào lúc bọn họ cho rằng muốn rời , đột nhiên hướng tới đầu gối của Tiếu Huyên đá cước.

      Tiếu Huyên chỉ mặc đôi tất chân màu da, làm sao có thể là đối thủ của Nhạc Dương đôi giày cao gót da trâu?

      cái đá kia, khiến cho Tiếu Huyên đau tới mức ngồi bệt xuống dưới đất.

      . . .” Tiếu Vi rất tức giận.

      Có thể tức giận được sao?

      Người phụ nữ này đánh con của bà ta ở trước mặt bà ta!

      Nhưng mà bà ta còn chưa kịp bị lời của chặn họng: “Trừng cái gì mà trừng? Còn trừng cái nữa, có tin là tôi tẩn cho bà trận giống như con mụ đàn bà đê tiện kia ?”

      bị tẩn, rất mất mặt!

      Ý tưởng này, khiến cho Tiếu Vi chỉ có thể im lặng đứng tại chỗ!

      Mà Nhạc Dương nghênh ngang rời dưới ánh mắt căm tức của đám người này.

      rất hứng thú!” Kiều Trác Phàm ở xe đua ở đối diện bên đường, bị nhiều người che mất tầm nhìn. Diễng đáng ele quiý don. Cũng cố ý xuống xe, lên phía trước vây xem.

      Lúc Nhạc Dương gần tới chỗ của , Kiều Trác Phàm chút keo kiệt tán thưởng: “ bé mập, tính cách tệ, tôi thích!”

      Giọng này, giống như cơn gió mùa hè thoáng thổi qua ruộng lúa thấm vào ruột gan. Lúc này mới hấp dẫn ánh mắt của Nhạc Dương.

      Tướng mạo của người đàn ông này tệ, đôi mắt mỉm cười, ngũ quan xuất chúng. người mang theo những logo quần áo xa hoa đắt tiền giống như Quý Xuyên, nhưng mà lại thể ra khí chất tao nhã. Khẽ cười tiếng, bỏ xa Quý Xuyên cả mấy con phố lớn.

      , chỉ là Quý Xuyên.

      Ngay cả Nhạc Dương vẫn luôn cảm thấy Diệp Tử Hi cực kỳ tuấn, cũng cùng đẳng cấp với .

      Đây là lần đầu tiên Nhạc Dương và Kiều Trác Phàm gặp mặt.

      Ấn tượng của đối với Nhạc Dương tệ, nếu như phải trong lòng ngưỡng mộ Diệp Tử Hi lâu rồi, theo đuổi .

      Cũng chính vì nghĩ tới Diệp Tử Hi, Nhạc Dương lạnh lùng bỏ lại câu như vậy “ đẹp trai, mặc dù nhìn cũng tệ, nhưng mà tôi cũng cho phép tùy tiện thích tôi! Bởi vì, tôi có người trong lòng!”

      Bởi vì cả đời này nhận định đó là tình cảm chân thành, cho nên cho tới bây giờ Nhạc Dương hề lãng phí chút thời gian nào người những người đàn ông khác.

      Giống như vậy, cũng cho phép những người đàn ông khác lãng phí thời gian ở người của .

      Đây chính là Nhạc Dương.

      khi người nào đó, dũng cảm tiến tới, tuyệt đối nhìn xung quanh!

      Bỏ lại câu như vậy, Nhạc Dương chặn chiếc taxi rồi rời , để lại vẻ mặt tán thưởng của Kiều Trác Phàm.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56.3: Béo ú đấu tiểu tam VS Kiều đến
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Tiếu Bảo Bối ở cúi gằm đầu xuống, chuẩn bị trở về làm ở Tiếu Thị, đụng phải dáng người cao lớn.

      “Xin lỗi . . .” sờ sờ cái mũi có chút đau của mình, xin lỗi theo thói quen, nhưng lại nghe thấy giọng quen thuộc ở bên tai.

      “Tiếu Bảo Bối, em còn muốn trốn đâu nữa!” dfien ddn lie qiu doon

      “Kiều . . . Kiều Trác Phàm!” Vừa ngẩng đầu lên, Kiều Trác Phàm ở gần trong gang tấc.

      giận, hề tức giận chút nào, chỉ bình tĩnh nhìn . đôi mắt, chút gợn sóng . . .

      Cũng đúng thôi, người làm sai vốn phải là mà. Cho dù có muốn phát hỏa, chỉ có thể là mới đúng.

      “Tiếu Bảo Bối, em có biết là tìm em khắp nơi cả ngày nay ?” Giọng của , tràn đầy từ tính và dịu dàng. Mà kèm theo đó, còn có chút lo lắng.

      giọng đàn ông như vậy, khiến cho Tiếu Bảo Bối có loại cảm giác rất quái lạ. Giống như là cục cưng mà Kiều Trác Phàm bảo vệ nâng niu từ nhiều năm, cho phép có bất kỳ sơ suất nào vậy.

      Cảm giác kỳ lạ như vậy, khiến cho tim của Tiếu Bảo Bối đập loạn xạ. Lòng của cũng bối rối, muốn trốn chạy.

      Nhưng giây sau, có đôi tay vây hãm lại. dfien ddn lie qiu doon Tiếp theo, bị kéo vào trong vòng tay ôm ấp.

      Kiều Trác Phàm phải là người vô cùng khỏe mạnh, nhưng lồng ngực của người của có mùi bạc hà nhàn nhạt thơm ngát, khiến cho cảm giác bối rối và bất an của Tiếu Bảo Bối từ từ ổn định lại.

      “Cục cưng, đồng ý với từ nay về sau có dù có giận dỗi chuyện gì, cũng được trốn tránh , được nhận điện thoại của !” căm hận cảm giác mờ mịt liên lạc được với từ sáng tới giờ.

      Cục cưng?

      Lại là xưng hô này!

      Tối qua, Tiếu Bảo Bối cho rằng Kiều Trác Phàm bị say rượu nên mới xưng hô lung tung như vậy, nhưng mà hôm nay lại nghe được hai từ xưng hô tràn đầy cưng chiều này từ trong miệng của , điều này khiến cho Bảo Bối có loại ảo giác. Giống như chính là mà Kiều Trác Phàm theo đuổi nhiều năm nhưng chiếm được. Nếu , tại sao trong giọng của lại mang theo quyến luyến như vậy.

      cũng phải lại, tới bây giờ bọn họ mới quen biết được bao lâu?

      “Tôi . . .” Kiều Trác Phàm cho cảm giác thực rất kỳ lạ. chỉ là cách xưng hô của đối với ngày hôm nay, mà còn có đôi khi hết sức bá đạo, bắt buộc phải chọn lựa, là thỏa hiệp. Nhưng mà đối với , lại vô cùng dịu dàng.

      dung hợp hai loại tâm tình mâu thuẫn này rất tốt, tạo thành Kiều Trác Phàm có phong cách đặc biệt. Khiến cho Tiếu Bảo Bối mê mang đồng thời hiểu sao lại có cảm giác rất an tâm.

      “Có nghe hay ? Nếu buông tay ra!” Táo đỏ le^e quyy do^nn. hổ là Kiều Trác Phàm, những lời uy hiếp ngây thơ như thế mà lại có thể ra khỏi miệng.

      “Biết rồi, biết rồi!” Cũng sắp tới thời gian quẹt thẻ vào làm rồi, nếu như vẫn chịu buông ra bị muộn mất.

      “Coi như em thức thời!” tiếng cười khẽ, tràn ra khỏi môi mỏng của .

      Kiều Trác Phàm với vẻ bề ngoài cao quý sang trọng, cùng với nụ cười tươi rói mặt, lại trở thành cảnh đẹp hấp dẫn mắt nhìn vào buổi chiều như thế này.

      Xung quanh có ít người ngang qua, đều vô thức dừng chân lại để ngắm nhìn.

      Chỉ tiếc là, trong mắt của chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của Tiếu Bảo Bối.

      Đầu ngón tay của hơi lạnh, chạm vào cổ của Tiếu Bảo Bối, nhàng vuốt ve điểm nào đó.

      Ánh mắt kia có chút triền miên, khiến cho phụ nữ phải chìm đắm.

      Tiếu Bảo Bối nhìn theo ánh mắt của , liền phát vết đỏ ở cổ của mình, đó là dấu vết mà tối qua lưu lại.

      Làn da của rất mỏng, chỉ ấn cái cũng có thể lưu lại dấu tay hồng hồng. như vậy, đêm qua làm sao chống chọi lại say rượu cưỡng bức chiếm đoạt?

      Cũng biết là bàn tay của Kiều Trác Phàm có ma pháp, hay là ánh mắt của quá mức nóng bỏng, mà ngay lúc này Tiếu Bảo Bối cảm giác được có luồng nhiệt rất lớn xuyên thấu da thịt của . . .

      “Cục cưng, em bị sao thế?”

      “Kiều Trác Phàm, vì sao lại gọi tôi như vậy?” Ở trong mắt trưởng bối nhà họ Tiếu ngoại trừ cha ra, là người đần độn, lại càng có vẻ ngoài xinh đẹp như Tiếu Huyên.

      cảm thấy, mình có thể trở thành bảo bối của người đàn ông này! Trong khi lại xuất sắc như vậy.

      “Hả?” Lúc Kiều Trác Phàm lắng nghe lời của , trong phút chốc giật mình kinh ngạc.

      Nhất là đôi mắt mắt kia, Tiếu Bảo Bối nhìn thấy được bối rối và né tránh.

      Loại cảm giác này giống như đứa làm sai bị bắt tại trận vậy, biết đáp lời như thế nào. Táo đỏ le^e quyy do^nn.

      “Người khác đều gọi em là Bảo Bối, nếu như cũng gọi em như vậy, phải giống như những người khác sao? Bây giờ là chồng của em, nắm giữ cương vị của mình! Đương nhiên muốn có đãi ngộ giống những người khác . . .” biết có phải là do ảo giác của hay , nhưng mà có cảm giác, lúc Kiều Trác Phàm những lời này, giọng điệu có chút lưu loát.

      “Nếu như em cảm thấy công bằng, em có thể gọi là Phàm Phàm, hoặc là Trác Trác đều được!” quay mặt , tai ràng đỏ ửng lên.

      Đàn ông xấu hổ, khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút kinh ngạc.

      thôi!”

      Vào lúc Tiếu Bảo Bối còn chưa hoàn hồn, Kiều Trác Phàm mở cửa trước của xe ra.

      Vàng son lộng lẫy của những thiết bị ở bên trong đều lộ ra.

      “Tôi còn phải làm việc nữa!” Dienx dandf Kê quyu dong.

      "Xin nghỉ!"

      được, buổi chiều có cuộc họp! Tất cả cấp bậc quản lý đều phải tham gia!” Vì sắp đại hội cổ đông.

      “Cuộc họp này bị hoãn sang ngày mai rồi!” Đột nhiên Kiều Trác Phàm khẳng định.

      “Sao biết? làm việc ở Tiếu Thị mà!”

      “Tóm lại, là cuộc họp bị hoãn sang ngày mai là được rồi! Em lại tin ?” Mặt của Quý Xuyên bị cho mập ú tên là Nhạc Dương đó đánh cho sưng lên giống như cái bánh mì loại lớn rồi! cũng tin, với cái dung mạo như vậy, ta lại dám vác tới cuộc họp cấp cao như vậy!

      Cho dù Quý Xuyên chịu nữa, cái thế lực nhà mẹ vợ kia cũng chịu!

      “Cái đó . . . Thôi được rồi!” Tuy rằng mới chung sống với thời gian, nhưng hiểu sao Tiếu Bảo Bối lại rất tin tưởng lời của .

      thôi!” Nhét Tiếu Bảo Bối vào trong xe, sói đuôi dài Kiều nghênh ngang chở mất.

      Trong xe, Tiếu Bảo Bối trước sau như cứ bắt được cái gì màu vàng, đều đưa lên miệng cắn cái.

      Mà Kiều Trác Phàm vừa lái xe, vừa cẩn thận nhìn lén khuôn mặt của người phụ nữ ở bên cạnh. Dienx dandf Kê quyu dong.

      Trong đôi mắt đen như mực kia, thâm tình tựa như biển.

      ra, cái gì đó núp quá lâu, còn khống chế nổi. Càng muốn che giấu, thứ đó càng giãy giụa kịch liệt hơn.

      Nếu như vậy, vậy cũng định trói buộc thêm nữa.

      Chỉ là biết cục cưng của , chuẩn bị xong chưa?

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56.4: Béo ú đấu tiểu tam VS Kiều đến
      Editor: Táo đỏ phố núi


      Sáng sớm hôm sau, Tiếu Bảo Bối tỉnh lại vì nghe thấy tiếng cười có chút bị đè nén.

      Trong nháy mắt mở mắt ra đó, Tiếu Bảo Bối nhìn thấy gương mặt phóng đại của Kiều Trác Phàm.

      “Kiều Trác Phàm, tại sao lại ở trong phòng của tôi!” còn nhớ, tối qua trước khi ngủ, khóa cửa lại rồi!

      Mà lúc này Kiều Trác Phàm mặc bộ quần áo ở nhà nằm nghiêng người ở bên cạnh .

      gương mặt tuấn tú phi phàm, râu ria mọc lởm chởm ra.

      Nhưng mà điều này chẳng những ảnh hưởng gì tới người đàn ông này, mà còn khiến cho người ta có cảm giác nhìn có thêm đôi chút hoang dã.

      Kiều Trác Phàm như vậy, cần như những công tử nhà giàu khác, cần phải cố gắng ra vẻ, giá trị bề ngoài của vô cùng bùng nổ rồi!

      “Nhìn kỹ lại chút xem, đây là phòng của ai?” mặt của vẫn mang theo nét cười vui vẻ, giọng hơi khàn khàn. Ánh mắt của , tĩnh lặng và chăm chú. Giống như là trao cho môt cái gì đó thần bí và cao quý, khiến cho tiểu nha đầu như Tiếu Bảo Bối, thiếu chút nữa nhịn được mà nhào tới.

      Ngắm nhìn bốn phía, Tiếu Bảo Bối hét lên tiếng sợ hãi: “ xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi lại ở phòng của ?”

      “Là tối qua em cố sống cố chết đòi ngủ giường của , chẳng lẽ em quên?” Kiều Trác Phàm từ giường ngồi dậy, chút để ý lấy chiếc đồng hồ tủ đầu giường để chuẩn bị đeo vào tay.

      Nhờ lời nhắc nhở của Kiều Trác Phàm, đột nhiên Tiếu Bảo Bối nhớ lại ngày hôm qua, lúc bọn họ trở về từ Tiếu Thị, Kiều Trác Phàm liền đặt bàn đồ ăn từ khách sạn. Hơn nữa, còn mở chai rượu đỏ, là để ăn mừng.

      Tiếu Bảo Bối trái hỏi phải hỏi, nhưng mà cuối cùng cũng hỏi ra được là ăn mừng cái gì! Chẳng qua cảm thấy, chai rượu đỏ mà Kiều Trác Phàm khui ra kia rất ngọt, nên uống nhiều hơn hai ngụm.

      Nhưng lại quên mất, chỉ ly là đổ gục.

      Nhất là rượu đỏ, mỗi lần sau khi uống rượu xong đề giống như con lười vậy, nhất định rất dính người.

      Căn bệnh này của , chỉ có cha của , Nhạc Dương và người nữa là Diệp Tử Hi là biết .

      Cũng chính vì vậy, ở bên ngoài cho tới bây giờ Tiếu Bảo Bối đều dám uống nhiều.

      Nhưng mà tối qua rượu có chút ngọt, khiến cho quên mất đó là thứ mà được chạm tới.

      Đoán chừng tối qua, Kiều Trác Phàm bị lăn qua lăn lại tới phát điên luôn.

      Hiểu tật xấu xủa mình, lúc này ánh mắt Tiếu Bảo Bối nhìn Kiều Trác Phàm, lại thêm tia đồng tình.

      uống rượu vào, lại cực kỳ bám người. Ngay cả khi người kia nhà cầu, cũng chịu buông tay.

      Ngày tốt nghiệp trung học, cha mở chai rượu đỏ cho và Nhạc Dương.

      Kết quả là ngày đó, cha của bị quấn quít tới mức mệt chết được, ngay cả vệ sinh cũng được yên. Từ đó về sau, có đánh chết cha cũng cho uống rượu.

      Chắc là tối qua Kiều Trác Phàm cũng bị làm cho mệt mỏi, nếu , phía dưới mí mắt của , tại sao lại có màu đen sậm như vậy được?

      Nhưng mà rất nhanh, áy náy của Tiếu Bảo Bối đối với Kiều Trác Phàm bị cái đồng hồ tay làm cho tan biến!

      Cái đồng hồ này nhìn ra bất kỳ ký hiệu gì, điều duy nhất khiến cho Tiếu Bảo Bối nghi hoặc là, đồng hồ này nhìn có chút quen thuộc.

      “Em cũng có cái như vậy kiểu nữ, đừng nhìn chằm chằm!” Kiều Trác Phàm nhìn , mà rất tự nhiên lấy đồng hồ đeo vào cổ tay.

      Đúng rồi.

      Bị Kiều Trác Phàm nhắc nhở câu như vậy, Tiếu Bảo Bối nhớ ra quả mình cũng có cái đồng hồ như vậy!

      Nhưng mà cái đồng hồ kia, là món quà thần bí mà nhận được lúc tốt nghiệp đại học.

      Vốn là, Tiếu Bảo Bối nhất định chấp nhận món quà lai lịch đó.

      Nhưng mà đối với cái đồng hồ này, lại vừa nhìn thấy thích.

      Cũng chính vì thế, dùng cái đồng hồ kia, hơn nữa còn dùng tới bây giờ.

      Nhưng mà sao Kiều Trác Phàm lại biết cái đồng hồ đeo tay như vậy?

      “Cục cưng, chuyện biết còn rất nhiều!” Sau khi Kiều Trác Phàm đeo đồng hồ xong, nghiêng đầu nhìn về phía .

      Đôi mắt mang theo nét cười kia giống như nhìn thấu tâm tư của Tiếu Bảo Bối, khóe môi khẽ xẹt qua đường cong.

      “Mau dậy . Sửa sang chuẩn bị chút , hôm nay còn có việc phải làm!” hối thúc Tiếu Bảo Bối, sau đó chỉnh đốn lại ánh mắt nóng bỏng kia.

      là Kiều Trác Phàm, nhưng đồng thời cũng là người đàn ông bình thường.

      Sáng sớm lại cùng đắp cái chăn, sợ kìm được bản thân mình.

      dám lưu lại quá lâu ở giường cùng với , sợ bản thân mình khống chế nổi mà làm tổn thương , nên rút lui kịp thời.

      Nhưng mà cục cưng, thời gian cho em suy nghĩ còn nhiều nữa!

      Tiếu Bảo Bối nghe thấy lời của Kiều Trác Phàm, như lọt vào trong sương mù.

      Tóm lại, bị chuyện đồng hồ đeo tay ở trước mắt, nên quên mất chuyện tối hôm qua bọn họ cùng giường chung gối quên mất.

      Nhưng mà, khi nhìn lướt qua cái đồng hồ báo thức, vội vội vàng vàng chạy về phòng của mình, lúc định thay bộ quần áo để tới Tiếu Thị làm, lại phát đau lòng!

      “Kiều Trác Phàm, giường của tôi đâu?”

      Được rồi, kể từ khi gả cho Kiều Trác Phàm hai người bọn họ vẫn luôn trong sạch!

      Cho dù Kiều Trác Phàm ngừng có những hành động nhặt đầy ái muội, nhưng mà bọn họ vẫn duy trì mối quan hệ ngủ hai giường.

      phải chỉ mỗi tối qua quay trở về phòng ngủ của mình thôi sao, tại sao giường của lại thấy tăm hơi đâu nữa?

      Cả căn phòng, trống rỗng!

      Ngay cả tủ quần áo cũng có!

      Đây là giường có chân, chính mình hay là bị thổ phỉ bắt cóc rồi hả?

      Hiển nhiên là vế sau!

      Lúc này, Kiều Trác Phàm đội mũ màu trắng, thay chiếc áo polo tay ngắn màu lam nhạt, quần dài màu trắng đứng ở cửa giải đáp cho : “ thấy tối qua em ngủ ở bên cạnh ngủ rất ngon giấc! Cái giường đó, về sau cần dùng tới nữa. Cho nên tối qua tiện thể đóng gói, quăng rồi . . .”

      thoải mái như thế, khiến cho Tiếu Bảo Bối kinh ngạc tới mức khép miệng lại được.

      Die enda anl eequ uyd onn .

      Quăng rồi?

      Quăng cái em !

      Đêm hôm khuya khoắt, làm sao lại siêng như vậy?

      Bây giờ quăng giường rồi, sau này ngủ ở đâu?

      Kiều Trác Phàm đứng ở cửa lúc, cứ yên lặng nhìn ngẩn người như vậy.

      rất cao, đứng ở cửa chặn lại ít ánh sáng từ bên ngoài cửa.

      Đứng từ góc độ này, phần lớn khuôn mặt của đều giấu phía trong bóng tối.

      Mà khóe môi của , cũng ở góc độ mà Tiếu Bảo Bối nhìn thấy, từ từ cong lên thành hình vòng cung.

      Thời gian dành cho em đủ nhiều rồi.

      Em vẫn còn do dự chịu đưa ra quyết định, vậy chỉ có thể để đích thân Kiều Trác Phàm ra tay thôi!

      “Được rồi, nhanh ra ngoài . đưa em làm, sau đó còn phải đánh golf nữa!” Die nd da nl e q uuydo n. Lúc mở miệng, Kiều Trác Phàm thu lại hết bộ dạng tươi cười của mình.

      Quả nhiên là người có tiền.

      Ngay cả khi người khác làm việc bận rộn nhất, cũng có thể chơi môn thể thao mà bản thân mình thích nhất.

      theo Kiều Trác Phàm ra cửa, Tiếu Bảo Bối ngoại trừ vô cùng đố kỵ với người nào đó trong giờ làm việc còn được hoạt động thể thao, còn hãm sâu vào cảm giác đau thương khi chiếc giường của mình bị quăng !

      Sau khi đưa Tiếu Bảo Bối tới Tiếu Thị, để vào giỏ xách của ngoài cái bánh sandwich, còn có chai trà sữa xong, Kiều Trác Phàm trực tiếp đuổi người xuống. Die nd da nl e q uuydo n.

      Sau khi bị đuổi xuống khỏi xe, ràng Tiếu Bảo Bối còn có chuyện muốn với , nhưng lại vì thời gian sắp kịp nên chỉ có thể vội vàng chạy vào bên trong Tiếu Thị, những tia sáng mênh mông trong ánh mắt của Kiều Trác Phàm, tất cả đều thu hồi lại . . .

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56.5: Béo ú đấu tiểu tam VS Kiều đến
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Quý Xuyên, cuộc họp cũng sắp bắt đầu rồi. chuẩn bị sao rồi?” Tiếu Huyên vào phòng làm việc.

      Hôm nay, ta mặc bộ đồ vest quần dài. So với trước kia, có chút khác biệt.

      Thoạt nhìn có chút chững chạc, nhưng cũng làm giảm gợi cảm chút nào. điễnn dàn nên quýndon.

      Trước kia, ta thích nhất thể ra đôi chân dài lại rất cân xứng của ta ở trước mặt mọi người. Cho nên, lúc kết hợp đồ làm, ta luôn chọn váy ngắn.

      Nhưng hôm qua, cước kia của Nhạc Dương khiến đầu gối của ta bị những bị trầy xước, mà phía còn có vết máu ứ đọng. Buổi sáng lúc ta vừa rời giường, nổi điên lên! Bởi vậy, nên mấy ngày tới đây, ta đều có cách nào mặc váy được.

      “Xong rồi!” Quý Xuyên lên tiếng.

      Nhưng mà bình thường trước mỗi cuộc họp ta vốn nên vội vàng chuẩn bị tài liệu, bây giờ lại vội cầm lấy cái gương bên cạnh của Tiếu Huyên, để nhìn mặt mình.

      Mặc dù trôi qua ngày để nghỉ ngơi và phục hồi, còn sưng to giống như hôm qua nữa, nhưng mặt của ta vẫn còn dấu vết hằn rất . Kết hợp với bộ dạng tây trang nghiêm chỉnh, nhìn có chút mắc cười.

      “Có muốn bôi thuốc thêm lần nữa ?” Tiếu Huyên hỏi.

      ta biết người đàn ông này rất sĩ diện.

      Nếu , lúc trước đá Tiếu Bảo Bối để lựa chọn Tiếu Huyên .

      Đoán chừng là cảm thấy, Tiếu Huyên trợ giúp cho được nhiều hơn so với Tiếu Bảo Bối.

      Hôm qua, bị Nhạc Dương đánh ở trước mặt nhiều người trong công ty như vậy, liền tạm thời hủy cuộc họp. Còn phải là vì mặt mũi của bản thân .

      ra, nhìn thấu lòng của người đàn ông này, Tiếu Huyên cũng có cảm giác lúc trước mình bước lên thuyền giặc.

      Nhưng mà thân thể và trái tim của phụ nữ thể phân ra.

      Bây giờ, và Quý Xuyên thực trở thành vợ chồng, khiến cho bỏ được .

      Còn nữa, đem tất cả đặt lên người của Quý Xuyên. Bây giờ có đường lui, chỉ có thể dũng cảm tiến tới.

      “Thôi.” Cũng biết là bởi vì vết sẹo mặt mình mà tâm phiền ý loạn, hay là do muốn tiếp nhận thuốc mỡ, tóm tại giờ phút này Quý Xuyên đẩy ta dựa sát vào mình ra.

      từ chối của ta, khiến cho trái tim của Tiếu Huyên trở nên lạnh lẽo hơn bất kỳ lúc nào.

      Cảm giác này, bắt đầu kể từ khi bọn họ lãnh giấy chứng nhận kết hôn xong . . .

      , phải là từ lúc lãnh chứng nhận kết hôn.

      Mà là sau khi Kiều Trác Phàm xuất , ràng là Quý Xuyên liền thay đổi. còn đối xử với đầy dụng tâm như trước nữa, ngay cả buổi tối nhiệt tình của cũng giảm ít. Điều khiến Tiếu Huyên sợ hãi là, kể từ khi đó, chú ý của Quý Xuyên lên người của Tiếu bảo Bối nhiều hơn, người mà trước kia chưa từng để ý tới.

      Là vì Kiều Trác Phàm, nên có chút cam lòng đối với Tiếu Bảo Bối? Hay là vì Kiều Trác Phàm xuất , nên nhận ra chính mình lòng?

      Bất kể là vế trước hay là vế sau, đều khiến cho Tiếu Huyên cảm thấy bất an.

      Nếu để cho tình huống này tiếp tục kéo dài nữa, Tiếu Huyên thực lo lắng cuộc hôn nhân của mình biến thành phần mộ.

      Quý Xuyên đứng trước cửa sổ sát đất, biết là nhìn cái gì đó, Tiếu Huyên tiến lên.

      Chỉ nhìn thấy ở phía dưới tòa nhà Tiếu Thị người đến kẻ .

      Mà trong dòng xe cộ này, có chiếc xe rất là nổi bật. Là chiếc xe Hummer màu vàng kim mà Kiều Trác Phàm dùng để đón dâu dừng lại ở dưới lầu, Tiếu Bảo Bối từ xe bước xuống. Chẳng biết tại sao, đoạn đường Tiếu Bảo Bối vào bên trong Tiếu Thị, mỗi bước đều cẩn thận.

      Mà người lái chiếc xe Hummer màu vàng kia cũng vô cùng kiên nhẫn. Đợi tới khi Tiếu Bảo Bối vào trong Tiếu Thị xong rồi, mới lái xe rời .

      Cả quá trình, Tiếu Bảo Bối cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía này. Tiếu Huyên hiểu, cái này có cái gì thú vị để nhìn.

      Dù thế nào, Kiều Trác Phàm và Tiếu Bảo Bối cũng tổ chức hôn lễ rồi. Chồng đưa vợ làm, điều đó vô cùng hợp lý mà.

      Nhưng Tiếu Huyên biết là, Quý Xuyên đọc được khiêu khích rất nặng nề từ chiếc Hummer màu vàng kim kia.

      Mặc dù Kiều Trác Phàm lộ diện, nhưng Quý Xuyên vẫn có thể nhìn thấu lớp kính thủy tinh màu trà kia, phát ra được ánh mắt rất sắc bén.

      Thành , ở trước mặt người đàn ông như vậy, điểm ưu việt Quý Xuyên cũng có. Nhưng mà ta hiểu, hình như Kiều Trác Phàm hình như có địch ý rất sâu nặng đối với ta.

      Giống như bây giờ, Quý Xuyên có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén như dao của ta.

      Chẳng lẽ, địch ý của Kiều Trác Phàm đối với , thực đơn giản chỉ là chán ghét Quý Xuyên như vậy thôi sao?

      Quý Xuyên nghĩ ra.

      Người phía sau, cũng cho chút thời gian để suy nghĩ kỹ càng lại.

      Vào lúc mà chiếc xe Hummer màu vàng kim kia còn chưa rời , eo thon của ta cón bàn tay mảnh mai xương đặt lên.

      Khi lấy lại tinh thần, Quý Xuyên mới ý thức được, Tiếu Huyên dính ở sau lưng .

      làm cái gì vậy?” Mắt nhìn thấy chiếc xe Hummer rời khi nhìn thấy hai người ôm ấp ngả ngớn, Quý Xuyên giống như là đánh hồi mà bại trận nên bất mãn.

      Người phụ nữ ở sau lưng, ràng phát được bất mãn của ta, nhưng mà vẫn quấn chặt eo của ta.

      “Xuyên, đừng đối xử với em như vậy có được ? Chẳng lẽ quên, lúc trước chúng ta vui vẻ hạnh phúc như thế nào rồi sao?” Giọng của ta, khàn khàn hơn so với bình thường.

      “. . .” Người đàn ông chưa trả lời, nhưng mà sống lưng liên tục căng thẳng.

      Bởi vì ta đứng ở sau lưng ta, cho nên căn bản ta nhìn thấy vẻ mặt lúc này của ta.

      Lúc này ta chỉ có thể xiết chặt hai tay của mình theo bản năng.

      Bất đắc dĩ, lúc này cho dù thân thể hai người có dính sát vào nhau, Tiếu Huyên vẫn cảm giác được khoảng cách giữa hai người.

      Cảm giác như khoảng cách kia càng lúc càng thể vượt qua được, mỗi lúc càng trở nên sâu hơn rộng hơn.

      Mà cảm giác như thế, chỉ có những người trải qua mới có thể thực nhận thức được.

      Sau đó, bọn họ ai cũng mở miệng nữa.

      Mà Tiếu Huyên lại ôm chặt eo của ta, mưu dùng hành động này, để kéo gần khoảng cách giữa hai người.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56.6: Béo ú đấu tiểu tam VS Kiều đến
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Trong sân golf ánh nắng rất rực rỡ.

      Kiều Trác Phàm mặc bộ quần áo thoải mái, tiêu sái quơ gậy đánh golf.

      Dưới vành nón, đôi mắt đen khẽ nhếch lên, thần thái bay bổng.

      Kiều Trác Phàm như vậy, nhìn qua vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai.

      So với những công tử của thành phố A này, hơn tất cả về mọi mặt.

      Mặc chiếc áo vận động màu trắng, phía dưới phố hợp cùng với cái váy ngắn, mái tóc màu vàng kim được buộc giống như đuôi ngưa, Anna lộ ra vẻ xinh đẹp hoạt bát, ngồi che nắng dưới cái ô, bên cạnh còn có chai nước uống có ga, ngồi bên xem người đàn ông này quơ gậy đánh golf với tư thế hiên ngang và oai hùng.

      trái bóng vào lỗ, Kiều Trác Phàm có chút hài lòng cong môi.

      cười tiếng, đôi mắt toát lên vẻ phong tình, khiến cho những người đàn ông khác đều quay đầu sang nhìn.

      Thành , cùng làm việc với Kiều Trác Phàm như vậy, rất ít người bị mê muội. Táo đỏ le^e quyy do^nn.

      Nhưng trong mắt của Anna chỉ có thưởng thức, có quyến luyến.

      Trong cuộc đời này, nếu gặp phong cảnh nào đẹp nhất, chỉ nhìn qua cái, liền vĩnh viễn khắc sâu vào trong đầu óc, sau này có gì lọt vào mắt được nữa.

      Anna từng gặp phong cảnh như vậy. Cho nên những người khác đối với , có bất kỳ ý nghĩa nào.

      Toàn bộ sân bóng, đoán chừng chắc chỉ có mình người trợ lý như mới có thể tùy ý ngồi che nắng dưới ô, nhàn nhã nhìn ông chủ chơi bóng.

      Cho nên, nhìn Anna vô cùng hờ hững như vậy, khiến người ta hết sức đố kỵ.

      Bao nhiêu người nhìn thấy cảnh tượng này, đều cho rằng và Kiều Trác Phàm có cái gì đó.

      Nhưng Anna cũng thèm để ý, bởi vì biết , cho dù tất cả người trong thiên hạ có hiểu lầm chăng nữa, Kiều Trác Phàm cũng hiểu lầm. Táo đỏ le^e quyy do^nn.

      Bởi vì, giống , tìm thấy phong cảnh đẹp nhất của mình rồi!

      Điện thoại di động của Kiều Trác Phàm, lúc này lại đột nhiên vang lên. Anna nhận lấy nghe lúc, sau đó hướng về phía Kiều Trác Phàm tiếp tục vung gậy lên hô: “Kiều, điện thoại của út!”

      “Khuynh?” Kiều Trác Phàm quơ gậy golf cuối cùng cũng dừng lại. Bỏ cái mũ xuống, trán mồ hôi ướt đẫm.

      “Ừ, được. Tiếp tục thu vào.” Nhận điện thoại từ tay của , Kiều Trác Phàm nghe điện thoại.

      “Đúng rồi, nhớ kỹ là tất cả đều là cổ phiếu lẻ, đừng để cho người ta biết là tôi hay cậu làm!” “Ừ, cứ như vậy !”

      Anna chen vào lúc ngắt điện thoại.

      út và mưu bí mật gì vậy?” Anna nhận lấy điện thoại di động, hỏi.

      Cái kính râm rất lớn che giấu nửa khuôn mặt xinh đẹp của , tuy vậy nhưng vẫn xinh đẹp lạ thường. Ai bảo gien tốt, có người ba đẹp như mỹ nhân.

      “Nếu với tôi, tôi mách bà bà!” tò mò trong lòng , cũng giống như xinh đẹp của , tuyệt phải là hư danh chỉ chơi.

      Kiều Trác Phàm cũng biết, tính tình đanh đá của ấy là được di truyền từ mẹ ấy. Nếu lúc này với ấy, đến lúc đó nhất định ấy khiến cho Cố Niệm Hề của SH quốc tế cũng chính là ‘bà bà’ trong miệng của ấy ra tay.

      Nghĩ muốn lừa được Cố Niệm Hề này, đơn giản!

      lăn lộn ở quán bar nhiều như vậy, chút chuyện này cũng làm khó được .

      Nhưng mà muốn lừa được Cố Niệm Hề bên cạnh Đàm Dật Trạch, vậy khó. Người đàn ông kia, cũng phải vật trong ao.

      Nhớ ngày đó, lúc còn ở địa ngục xếp hàng chờ đầu thai, người đàn ông này làm mưa làm gió phố Wall rồi.

      Muốn giấu giếm được Đàm Dật Trạch, cơ bản là thể nào. Mà người đàn ông này đối với bà vợ Cố Niệm Hề cơ bản là gì nghe nấy. Mà danh tiếng là người cưng chiều vợ nhiều nhất cả nước nhiều năm qua, cũng phải chỉ là chơi.

      Đến lúc đó chỉ cần lời của Cố Niệm Hề, Kiều Trác Phàm ngay cả quần cộc cũng bị cởi sạch !

      Nhưng mà thể đối đầu chính diện với nha đầu này, cũng có nghĩa là Kiều Trác Phàm hết cách với !

      Khẽ động khóe môi, Kiều Trác Phàm lại khôi phục lại bộ dạng ương ngạnh ngang ngược. Vẻ lưu manh ngang ngược cùng với vẻ bề ngoài xuất sắc, tạo thành hỗn hợp rất thu hút mắt nhìn.

      “Đây phải là chuyện mà nha đầu như nên quan tâm tới. nên quản cho tốt Duật Tiểu Gia nhà , theo tôi được biết gần đây Đàm Duật nhà vô cùng thân thiết với Chu Tiểu Tiểu nhà họ Chu!” Hậu viện bốc cháy, thử xem Anna còn có thời gian rảnh nhúng tay vào chuyện của Kiều Trác Phàm ?

      Vốn vô cùng tò mò chuyện của Kiều Trác Phàm, bỗng chốc Anna thay đổi sắc mặt!

      Nhưng kinh hoảng chỉ trong chốc lát, phong cách nữ vương mới là vai diễn xuất sắc của đại tiểu thư này.

      “Tiểu Tiểu? Nha đầu thúi này, dám quấy rầy người đàn ông của tôi! được, đêm nay tôi phải dẫn út tới vây bắt ta mới được!”

      lời vừa xong, bắt đầu vội vàng gọi điện cho Đàm Khuynh rồi!

      Từ tới lớn, chuyện cần phải làm, lúc nào Đàm Khuynh cũng tuân theo vô điều kiện. Dienx dandf Kê quyu dong.

      Đoán chừng, đêm nay Chu Tiểu Tiểu của nhà họ Chu lại có chút phiền toái rồi.

      Nhưng đây cũng phải là chuyện của Kiều Trác Phàm.

      Hôm nay đưa ra tin tức quan trọng như vậy để trao đổi với tiểu công chúa, trong khoảng thời gian ngắn rảnh để gây với .

      Về phần Đàm Khuynh bên kia, ta xử lý tốt chuyện giao phó và chuyện của tiểu công chúa, ta tuyệt đối có thể xử lý ổn thỏa. Ai bảo, bây giờ ta là rảnh rỗi quá làm gì?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :