1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hôn - Ngải Tiểu Đồ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 28

      Cố Diễn Sinh kéo hành lý lang thang ngày ở bên ngoài. Diệp Túc Bắc cứ gọi điện cho , cho đến lúc thấy bị quấy rầy phải cho số điện thoại của Diệp Túc Bắc vào danh sách đen.

      mình chèo thuyền hai giờ đồng hồ rất vui vẻ. Mặt hồ gợn sóng lấp lánh. đưa tay ra vốc lấy vốc nước. bình tĩnh nhìn những giọt nước mát lạnh chảy xuống qua những kẽ ngón tay, cuối cùng còn giọt nào.

      Giống như cuộc hôn nhân của . tưởng mình nắm rất chặt rồi, vậy mà nó vẫn từ từ trôi mất còn lại gì. Người ta ngày nên nghĩa vợ chồng”. Nhưng đến cùng, thứ cần phải là nghĩa mà là đối xử toàn tâm toàn ý của Diệp Túc Bắc. Nhưng thứ cần đối với Diệp Túc Bắc dường như hơi khó khăn. Trái tim của phải chia cho quá nhiều người và nhiều việc, cuối cùng chỉ để lại cho Cố Diễn Sinh phần đến mức đủ để tự thuyết phục mình.

      Thời gian hai mươi mấy năm đủ để cho tình cảm tích nước thành bể lớn. Thời gian hai mươi mấy năm cũng đủ cho tình cảm sói mòn.

      Buổi tối đến ở khách sạn. Cảm giác có nhà thể về buồn đến hoảng sợ.

      mình ở khách sạn có gì đó lạ. khí lạ lẫm, môi trường lạ lẫm, thậm chí đến cả trần nhà trông cũng quen. có chút dấu tích nào của Diệp Túc Bắc. Điều này khiến Cố Diễn Sinh hoảng hốt khó hiểu. trở mình trằn trọc đến rất khuya mới ngủ được.

      Sáng sớm bị cuộc điện thoại của Kiều Tịch Nhan đánh thức. Lúc đó mới ngủ chưa được ba tiếng đồng hồ. ngái ngủ mơ mơ màng màng nhấc điện thoại.

      “Đồ trứng rùa kia, cậu ở đây vậy?”

      “Ở giường.”

      “Tất nhiên cậu giường rồi! Chỉ muốn hỏi là giường ở đâu?”

      Cố Diễn Sinh đưa tay cầm tấm thẻ phòng liếc xem, “Bảo Lệ.”

      “Đợi mình mười phút.” Kiều Tịch Nhan xong liền dập máy cách quả quyết. Cố Diễn Sinh vẫn còn lơ mơ nên lại ngủ thiếp .

      Mười phút sau, cửa phòng mở ra. Kiều Tịch Nhan đầu, dẫn theo mấy người lạ mặc đồng phục. Mấy người theo thấy Cố Diễn Sinh ngủ say giường đều ngạc nhiên khó hiểu. đợi họ phản ứng gì, Kiều Tịch Nhan bắt đầu thu xếp hành lý của Cố Diễn Sinh. liến thoắng, “Em đừng sợ, bây giờ chúng ta đến đồn công an. Gã xấu xa đó dám đánh em, chúng ta báo công an, để cho công an xử lý !” đầy căm phẫn. cũng quên quay lại nhắc những người đằng sau, “Làm phiền quá, mọi người có thể ra ngoài được , em tôi phải thay quần áo lát nữa còn đến đồn công an. Tôi sợ tâm lý ấy…”

      “Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi.” Người phụ nữ đầu nhìn Cố Diễn Sinh với vẻ thông cảm. ta dẫn mấy người lui ra. Trong phòng chỉ còn lại Kiều Tịch Nhan và Cố Diễn Sinh.

      Kiều Tịch Nhan thở dài tiếng. ngồi bên mép giường, vỗ mạnh vào Cố Diễn Sinh, “Cậu còn mau dậy , bắt mình phải đợi đến lúc nào nữa?”

      Cố Diễn Sinh kéo chăn. vẫn còn chưa định thần lại được. Mãi lâu sau mới bình tĩnh lại, hỏi giọng yếu ớt, “Kiều Tịch Nhan, cậu , cậu làm việc gì sai trái à?”

      Kiều Tịch Nhan đỏ mặt, có gì đó ngại ngùng dám , “Chẳng phải tại cậu sao? Tối qua Diệp Túc Bắc gọi điện cho mình hỏi là cậu có ở chỗ mình . Vì thế mình mới biết cậu bỏ nhà .” Rồi đột nhiên nhìn Cố Diễn Sinh với vẻ tán thành kỳ lạ, “ ngờ cậu cũng có lúc bạo gan như vậy, dám cần đến ta!”

      Cố Diễn Sinh xì mũi giễu cợt, “Chẳng phải cậu giúp ta đến đây thuyết phục mình sao?”

      Kiều Tịch Nhan liếc cái, “Cậu thấy như vậy à? Lúc đó mình mắng ta trận. Cậu cũng biết là mình nhịn lâu rồi mà!”

      Con người Kiều Tịch Nhan việc gì cũng có thể làm được, chẳng khác gì người điên cả. Cố Diễn Sinh tỏ vẻ lo lắng, “Cậu mắng cái gì?”

      biết, mắng xong quên rồi. Nhưng Diệp Túc Bắc cũng hiền , nghe mình mắng từ đầu đến cuối. Cuối cùng ấy còn câu là, ‘Kiều Tịch Nhan, tôi biết ghét tôi, nhưng tâm lý của Cố Diễn Sinh bây giờ được ổn, tôi sợ ấy xảy ra chuyện. Nếu ấy tìm hãy gọi điện cho tôi’.” bắt chước giọng , kiểu nháy mắt, cau mày của Diệp Túc Bắc, khiến Cố Diễn Sinh tâm trạng phiền muộn cũng phải cười.

      Kiều Tịch Nhan thở dài, trong giọng của vẫn có cảm giác chán nản, “Cuối cùng cũng cười rồi. Cậu nhìn hai mắt thâm quầng của cậu kìa, cả sắc mặt nữa.”

      Cố Diễn Sinh sờ lên mặt, nhún vai làm ra vẻ bất cần, “ sao, đẹp hai mươi mấy năm rồi, xấu vài ngày có sao đâu.”

      Kiều Tịch Nhan liếc xéo , kéo chăn lên, “dậy , đến nhà mình nào.”

      Cố Diễn Sinh kéo chăn, “ , muốn làm phiền bất cứ ai, đợi mình và Diệp Túc Bắc ly hôn xong, mình về nhà mẹ.”

      “Cậu muốn ly hôn à?” Kiều Tịch Nhan lo lắng nhìn , “Chẳng phải trước đây nằng nặc đòi lấy ta sao? Chẳng phải cậu lấy ta cả đời lấy ai.”

      Cố Diễn Sinh cười mếu máo, “Lúc đó mình hiểu chuyện. Cậu cứ coi như nghe chuyện trẻ con . Bây giờ ai còn như vậy nữa.”

      Ai phải? tưởng rằng cả đời mình ở bên Diệp Túc Bắc, cho dù có ở chân trời góc bể hay đến bao lâu chăng nữa. Chỉ tiếc là đời này, từ xưa đến nay chẳng có thứ gì là nhất định và chắc chắn. Diệp Túc Bắc đến mấy cũng thể cứ giữ ấy khư khư giới hạn được.

      Thu xếp hành lý xong, Cố Diễn Sinh cùng Kiều Tịch Nhan rời . Kẻ điên cuồng Kiều Tịch Nhan vì lo lắng tìm Cố Diễn Sinh với giám đốc khách sạn là Cố Diễn Sinh vừa bị chồng bạo hành nên phải khỏi nhà. còn bóng gió với giám đốc là Cố Diễn Sinh có xu hướng tự tử, khiến cho các nhân viên khách sạn đều hoảng sợ, lo lắng, vội vàng dẫn Kiều Tịch Nhan tìm .

      Khi Cố Diễn Sinh ra, xấu hổ dám ngẩng đầu lên, chỉ muốn co hết người trong quần áo. Đặc biệt là giám đốc khách sạn cứ nhìn với ánh mắt cảm thông, khiến mất hết hồn vía.

      Kiều Tịch Nhan vì quan hệ công việc thuê căn hộ phòng ngủ, phòng khách bên ngoài, căn hộ to , vừa đủ cho mình. Phòng được dọn dẹp sạch . Nhưng vì nhà ở tầng nên đêm hơi muỗi.

      Cố Diễn Sinh gãi những nốt muỗi đốt người, cười , “Kiều Tịch Nhan, cậu bảo mình đến nhà cậu để thương lượng kết quả với muỗi nhà cậu đấy à?”

      Kiều Tịch Nhan cũng phải vừa, lập tức đáp lại, “Giờ mới biết à? Muỗi này nuôi để chuyên cắn cậu đấy.”

      Hai người xong cùng cười ngặt ngẽo.

      Đêm đến, hai người cùng chui vào cái chăn tâm như thời đại học. Vẫn là Kiều Tịch Nhan dài lê thê, còn Cố Diễn Sinh yên lặng lắng nghe. Cho đến khi Kiều Tịch Nhan mệt quá thiếp Cố Diễn Sinh mới phải gượng cười nữa.

      mở mắt nhìn trần nhà. Bóng tối giơ tay ra nhìn năm ngón như muốn nuốt chửng . thở dài tiếng, thanh đến mức thể nghe thấy.

      Có những lúc khóc đúng là dễ hơn cười. Giấu tình cảm của mình là việc đòi hỏi cả kỹ thuật. ràng đau đớn đến muốn khóc nhưng vẫn giả vờ cười như có chuyện gì. Cảm giác này đúng là sống bằng chết.

      * * *

      Mất đúng tuần Cố Diễn Sinh mới lấy lại được cân bằng. Đến lúc khai giảng lại xin nghỉ thêm. Hiệu trưởng cũng biết giờ nhà có chuyện, mấy lần muốn hỏi gì đó nhưng rồi cuối cùng lại thôi. Ông chỉ thở dài phê duyệt cho nghỉ.

      Ngày nào cũng đóng vai người con tốt, người con dâu tốt, gọi điện cho bố mẹ và cho ông Diệp, bà Diệp.

      Bà Diệp là người thấu tình đạt lý và khéo . Câu gần đây bà nhiều với nhất là, “Túc Bắc chỉ có người vợ duy nhất, người đó là Cố Diễn Sinh.”

      Cố Diễn Sinh cười đáp lại, “Mẹ đừng quan trọng hóa quá, trong lòng con hiểu mà.”

      Vợ của Diệp Túc Bắc là Cố Diễn Sinh hay Tô Nham, giờ Cố Diễn Sinh còn muốn quan tâm nữa. Có lúc lại cảm thấy thân phận này làm mệt mỏi hơn. Nếu có thể chọn, thà chọn làm Tô Nham.

      * * *

      Đến cuối tháng, vẫn giữ lời cùng Diệp Túc Bắc về nhà ăn cơm.

      mặc rất gọn gàng. Diệp Túc Bắc lái xe đến đón .

      Hai vợ chồng trước đây đầu gối tay ấp, thân thiết, gần gũi như thế mà giờ như hai người xa lạ. ai với ai câu.

      Khi vào đến Đại viện, Diệp Túc Bắc tìm mãi thấy thẻ ra vào, Cố Diễn Sinh mới đành phải lấy thẻ để trong túi sau ghế đưa cho . Diệp Túc Bắc ngờ đột nhiên lại có hành động như vậy nên cũng ngớ người ra.

      Cố Diễn Sinh hơi lúng túng. giải thích giấu đầu hở đuôi, “Lần trước em để vào đấy.”

      “Cảm ơn.”

      “...”

      Cố Diễn Sinh vừa bước xuống xe bị Diệp Túc Bắc ngăn lại. Bất ngờ bị chặn đường, kịp trở tay. Đập vào mắt là đôi giày da màu đen. Cố Diễn Sinh ngẩng đầu lên, khuôn mặt quen thuộc tới mức nhắm mắt cũng cũng có thể vẽ ra bất ngờ đập vào mắt . vẫn như cây Chi lan ngọc trước đây, cao lớn, đẹp trai. mặc rất gọn gàng. Hơi thở thơm mát của phả vào mũi .

      Trong phút chốc, tình cảm nhớ nhung thể ngăn được ùa về trong . Hàng ngàn hàng vạn dư vị dâng lên trong lòng . chỉ thấy mắt cay xè, cố kìm nén ước muốn sà vào lòng . lạnh nhạt, “ làm gì vậy?”

      Diệp Túc Bắc yên lặng nhìn . Đôi mắt sâu thẳm thấy đáy.

      muốn hỏi em câu.”

      “Hỏi .” Cố Diễn Sinh ngắn gọn nhưng đủ ý.

      Diệp Túc Bắc vốn tính quả quyết, hành động dứt khoát lúc này lại hơi do dự. Mãi hồi lâu mới hỏi, “ có cách giải quyết nào khác sao?”

      Cố Diễn Sinh quả quyết gạt phăng, “.”

      “Đứa bé đó phải con của . được người khác nhờ chăm sóc Tô Nham và đứa bé.”

      Cố Diễn Sinh cười lạnh lùng. ngước đôi mắt lạnh nhạt lên nhìn thẳng Diệp Túc Bắc. Ai con người phải là động vật kỳ lạ? Trước đây muốn biết câu trả lời biết bao, muốn đích thân phủ nhận biết bao. Nếu sớm tuần, có thể Cố Diễn Sinh do dự đứng về phía . Khi kết hôn từng thề trong lòng: đời này chỉ mình Diệp Túc Bắc, chỉ tin mình Diệp Túc Bắc. Tiếc là Diệp Túc Bắc hết lần này đến lần khác thách thức tình của dành cho . Lâu ngày, đến thần thánh cũng mệt.

      thở dài. Đầu óc chưa khi nào tỉnh táo như lúc này.

      “Túc Bắc.” gọi tên thân mật, dường như tất cả các khoảng cách đều chỉ như hoa quỳnh vụt nở. gọi tên lưu luyến, bịn rịn nhưng cũng rất quả quyết và trầm tĩnh.

      Giọng lớn nhưng vẫn vang vọng con đường vắng vẻ. khẽ như kể câu chuyện chẳng liên quan gì đến mình, “Thời Hán có người tên là Chu Mãi Thần. Lúc ta nghèo, vợ ta bỏ . Sau đó khi ta lên làm Thái Thú Hội Kê, vợ đòi quay lại. Chu Mãi Thần gì cả. chỉ đổ chậu nước ra trước mặt.” Cố Diễn Sinh lạnh lùng kể. Rất lâu sau mới câu quan trọng nhất, “Diệp Túc Bắc, đời này có câu: nước đổ rồi khó hốt lại được.”
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 28

      Cố Diễn Sinh kéo hành lý lang thang ngày ở bên ngoài. Diệp Túc Bắc cứ gọi điện cho , cho đến lúc thấy bị quấy rầy phải cho số điện thoại của Diệp Túc Bắc vào danh sách đen.

      mình chèo thuyền hai giờ đồng hồ rất vui vẻ. Mặt hồ gợn sóng lấp lánh. đưa tay ra vốc lấy vốc nước. bình tĩnh nhìn những giọt nước mát lạnh chảy xuống qua những kẽ ngón tay, cuối cùng còn giọt nào.

      Giống như cuộc hôn nhân của . tưởng mình nắm rất chặt rồi, vậy mà nó vẫn từ từ trôi mất còn lại gì. Người ta ngày nên nghĩa vợ chồng”. Nhưng đến cùng, thứ cần phải là nghĩa mà là đối xử toàn tâm toàn ý của Diệp Túc Bắc. Nhưng thứ cần đối với Diệp Túc Bắc dường như hơi khó khăn. Trái tim của phải chia cho quá nhiều người và nhiều việc, cuối cùng chỉ để lại cho Cố Diễn Sinh phần đến mức đủ để tự thuyết phục mình.

      Thời gian hai mươi mấy năm đủ để cho tình cảm tích nước thành bể lớn. Thời gian hai mươi mấy năm cũng đủ cho tình cảm sói mòn.

      Buổi tối đến ở khách sạn. Cảm giác có nhà thể về buồn đến hoảng sợ.

      mình ở khách sạn có gì đó lạ. khí lạ lẫm, môi trường lạ lẫm, thậm chí đến cả trần nhà trông cũng quen. có chút dấu tích nào của Diệp Túc Bắc. Điều này khiến Cố Diễn Sinh hoảng hốt khó hiểu. trở mình trằn trọc đến rất khuya mới ngủ được.

      Sáng sớm bị cuộc điện thoại của Kiều Tịch Nhan đánh thức. Lúc đó mới ngủ chưa được ba tiếng đồng hồ. ngái ngủ mơ mơ màng màng nhấc điện thoại.

      “Đồ trứng rùa kia, cậu ở đây vậy?”

      “Ở giường.”

      “Tất nhiên cậu giường rồi! Chỉ muốn hỏi là giường ở đâu?”

      Cố Diễn Sinh đưa tay cầm tấm thẻ phòng liếc xem, “Bảo Lệ.”

      “Đợi mình mười phút.” Kiều Tịch Nhan xong liền dập máy cách quả quyết. Cố Diễn Sinh vẫn còn lơ mơ nên lại ngủ thiếp .

      Mười phút sau, cửa phòng mở ra. Kiều Tịch Nhan đầu, dẫn theo mấy người lạ mặc đồng phục. Mấy người theo thấy Cố Diễn Sinh ngủ say giường đều ngạc nhiên khó hiểu. đợi họ phản ứng gì, Kiều Tịch Nhan bắt đầu thu xếp hành lý của Cố Diễn Sinh. liến thoắng, “Em đừng sợ, bây giờ chúng ta đến đồn công an. Gã xấu xa đó dám đánh em, chúng ta báo công an, để cho công an xử lý !” đầy căm phẫn. cũng quên quay lại nhắc những người đằng sau, “Làm phiền quá, mọi người có thể ra ngoài được , em tôi phải thay quần áo lát nữa còn đến đồn công an. Tôi sợ tâm lý ấy…”

      “Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi.” Người phụ nữ đầu nhìn Cố Diễn Sinh với vẻ thông cảm. ta dẫn mấy người lui ra. Trong phòng chỉ còn lại Kiều Tịch Nhan và Cố Diễn Sinh.

      Kiều Tịch Nhan thở dài tiếng. ngồi bên mép giường, vỗ mạnh vào Cố Diễn Sinh, “Cậu còn mau dậy , bắt mình phải đợi đến lúc nào nữa?”

      Cố Diễn Sinh kéo chăn. vẫn còn chưa định thần lại được. Mãi lâu sau mới bình tĩnh lại, hỏi giọng yếu ớt, “Kiều Tịch Nhan, cậu , cậu làm việc gì sai trái à?”

      Kiều Tịch Nhan đỏ mặt, có gì đó ngại ngùng dám , “Chẳng phải tại cậu sao? Tối qua Diệp Túc Bắc gọi điện cho mình hỏi là cậu có ở chỗ mình . Vì thế mình mới biết cậu bỏ nhà .” Rồi đột nhiên nhìn Cố Diễn Sinh với vẻ tán thành kỳ lạ, “ ngờ cậu cũng có lúc bạo gan như vậy, dám cần đến ta!”

      Cố Diễn Sinh xì mũi giễu cợt, “Chẳng phải cậu giúp ta đến đây thuyết phục mình sao?”

      Kiều Tịch Nhan liếc cái, “Cậu thấy như vậy à? Lúc đó mình mắng ta trận. Cậu cũng biết là mình nhịn lâu rồi mà!”

      Con người Kiều Tịch Nhan việc gì cũng có thể làm được, chẳng khác gì người điên cả. Cố Diễn Sinh tỏ vẻ lo lắng, “Cậu mắng cái gì?”

      biết, mắng xong quên rồi. Nhưng Diệp Túc Bắc cũng hiền , nghe mình mắng từ đầu đến cuối. Cuối cùng ấy còn câu là, ‘Kiều Tịch Nhan, tôi biết ghét tôi, nhưng tâm lý của Cố Diễn Sinh bây giờ được ổn, tôi sợ ấy xảy ra chuyện. Nếu ấy tìm hãy gọi điện cho tôi’.” bắt chước giọng , kiểu nháy mắt, cau mày của Diệp Túc Bắc, khiến Cố Diễn Sinh tâm trạng phiền muộn cũng phải cười.

      Kiều Tịch Nhan thở dài, trong giọng của vẫn có cảm giác chán nản, “Cuối cùng cũng cười rồi. Cậu nhìn hai mắt thâm quầng của cậu kìa, cả sắc mặt nữa.”

      Cố Diễn Sinh sờ lên mặt, nhún vai làm ra vẻ bất cần, “ sao, đẹp hai mươi mấy năm rồi, xấu vài ngày có sao đâu.”

      Kiều Tịch Nhan liếc xéo , kéo chăn lên, “dậy , đến nhà mình nào.”

      Cố Diễn Sinh kéo chăn, “ , muốn làm phiền bất cứ ai, đợi mình và Diệp Túc Bắc ly hôn xong, mình về nhà mẹ.”

      “Cậu muốn ly hôn à?” Kiều Tịch Nhan lo lắng nhìn , “Chẳng phải trước đây nằng nặc đòi lấy ta sao? Chẳng phải cậu lấy ta cả đời lấy ai.”

      Cố Diễn Sinh cười mếu máo, “Lúc đó mình hiểu chuyện. Cậu cứ coi như nghe chuyện trẻ con . Bây giờ ai còn như vậy nữa.”

      Ai phải? tưởng rằng cả đời mình ở bên Diệp Túc Bắc, cho dù có ở chân trời góc bể hay đến bao lâu chăng nữa. Chỉ tiếc là đời này, từ xưa đến nay chẳng có thứ gì là nhất định và chắc chắn. Diệp Túc Bắc đến mấy cũng thể cứ giữ ấy khư khư giới hạn được.

      Thu xếp hành lý xong, Cố Diễn Sinh cùng Kiều Tịch Nhan rời . Kẻ điên cuồng Kiều Tịch Nhan vì lo lắng tìm Cố Diễn Sinh với giám đốc khách sạn là Cố Diễn Sinh vừa bị chồng bạo hành nên phải khỏi nhà. còn bóng gió với giám đốc là Cố Diễn Sinh có xu hướng tự tử, khiến cho các nhân viên khách sạn đều hoảng sợ, lo lắng, vội vàng dẫn Kiều Tịch Nhan tìm .

      Khi Cố Diễn Sinh ra, xấu hổ dám ngẩng đầu lên, chỉ muốn co hết người trong quần áo. Đặc biệt là giám đốc khách sạn cứ nhìn với ánh mắt cảm thông, khiến mất hết hồn vía.

      Kiều Tịch Nhan vì quan hệ công việc thuê căn hộ phòng ngủ, phòng khách bên ngoài, căn hộ to , vừa đủ cho mình. Phòng được dọn dẹp sạch . Nhưng vì nhà ở tầng nên đêm hơi muỗi.

      Cố Diễn Sinh gãi những nốt muỗi đốt người, cười , “Kiều Tịch Nhan, cậu bảo mình đến nhà cậu để thương lượng kết quả với muỗi nhà cậu đấy à?”

      Kiều Tịch Nhan cũng phải vừa, lập tức đáp lại, “Giờ mới biết à? Muỗi này nuôi để chuyên cắn cậu đấy.”

      Hai người xong cùng cười ngặt ngẽo.

      Đêm đến, hai người cùng chui vào cái chăn tâm như thời đại học. Vẫn là Kiều Tịch Nhan dài lê thê, còn Cố Diễn Sinh yên lặng lắng nghe. Cho đến khi Kiều Tịch Nhan mệt quá thiếp Cố Diễn Sinh mới phải gượng cười nữa.

      mở mắt nhìn trần nhà. Bóng tối giơ tay ra nhìn năm ngón như muốn nuốt chửng . thở dài tiếng, thanh đến mức thể nghe thấy.

      Có những lúc khóc đúng là dễ hơn cười. Giấu tình cảm của mình là việc đòi hỏi cả kỹ thuật. ràng đau đớn đến muốn khóc nhưng vẫn giả vờ cười như có chuyện gì. Cảm giác này đúng là sống bằng chết.

      * * *

      Mất đúng tuần Cố Diễn Sinh mới lấy lại được cân bằng. Đến lúc khai giảng lại xin nghỉ thêm. Hiệu trưởng cũng biết giờ nhà có chuyện, mấy lần muốn hỏi gì đó nhưng rồi cuối cùng lại thôi. Ông chỉ thở dài phê duyệt cho nghỉ.

      Ngày nào cũng đóng vai người con tốt, người con dâu tốt, gọi điện cho bố mẹ và cho ông Diệp, bà Diệp.

      Bà Diệp là người thấu tình đạt lý và khéo . Câu gần đây bà nhiều với nhất là, “Túc Bắc chỉ có người vợ duy nhất, người đó là Cố Diễn Sinh.”

      Cố Diễn Sinh cười đáp lại, “Mẹ đừng quan trọng hóa quá, trong lòng con hiểu mà.”

      Vợ của Diệp Túc Bắc là Cố Diễn Sinh hay Tô Nham, giờ Cố Diễn Sinh còn muốn quan tâm nữa. Có lúc lại cảm thấy thân phận này làm mệt mỏi hơn. Nếu có thể chọn, thà chọn làm Tô Nham.

      * * *

      Đến cuối tháng, vẫn giữ lời cùng Diệp Túc Bắc về nhà ăn cơm.

      mặc rất gọn gàng. Diệp Túc Bắc lái xe đến đón .

      Hai vợ chồng trước đây đầu gối tay ấp, thân thiết, gần gũi như thế mà giờ như hai người xa lạ. ai với ai câu.

      Khi vào đến Đại viện, Diệp Túc Bắc tìm mãi thấy thẻ ra vào, Cố Diễn Sinh mới đành phải lấy thẻ để trong túi sau ghế đưa cho . Diệp Túc Bắc ngờ đột nhiên lại có hành động như vậy nên cũng ngớ người ra.

      Cố Diễn Sinh hơi lúng túng. giải thích giấu đầu hở đuôi, “Lần trước em để vào đấy.”

      “Cảm ơn.”

      “...”

      Cố Diễn Sinh vừa bước xuống xe bị Diệp Túc Bắc ngăn lại. Bất ngờ bị chặn đường, kịp trở tay. Đập vào mắt là đôi giày da màu đen. Cố Diễn Sinh ngẩng đầu lên, khuôn mặt quen thuộc tới mức nhắm mắt cũng cũng có thể vẽ ra bất ngờ đập vào mắt . vẫn như cây Chi lan ngọc trước đây, cao lớn, đẹp trai. mặc rất gọn gàng. Hơi thở thơm mát của phả vào mũi .

      Trong phút chốc, tình cảm nhớ nhung thể ngăn được ùa về trong . Hàng ngàn hàng vạn dư vị dâng lên trong lòng . chỉ thấy mắt cay xè, cố kìm nén ước muốn sà vào lòng . lạnh nhạt, “ làm gì vậy?”

      Diệp Túc Bắc yên lặng nhìn . Đôi mắt sâu thẳm thấy đáy.

      muốn hỏi em câu.”

      “Hỏi .” Cố Diễn Sinh ngắn gọn nhưng đủ ý.

      Diệp Túc Bắc vốn tính quả quyết, hành động dứt khoát lúc này lại hơi do dự. Mãi hồi lâu mới hỏi, “ có cách giải quyết nào khác sao?”

      Cố Diễn Sinh quả quyết gạt phăng, “.”

      “Đứa bé đó phải con của . được người khác nhờ chăm sóc Tô Nham và đứa bé.”

      Cố Diễn Sinh cười lạnh lùng. ngước đôi mắt lạnh nhạt lên nhìn thẳng Diệp Túc Bắc. Ai con người phải là động vật kỳ lạ? Trước đây muốn biết câu trả lời biết bao, muốn đích thân phủ nhận biết bao. Nếu sớm tuần, có thể Cố Diễn Sinh do dự đứng về phía . Khi kết hôn từng thề trong lòng: đời này chỉ mình Diệp Túc Bắc, chỉ tin mình Diệp Túc Bắc. Tiếc là Diệp Túc Bắc hết lần này đến lần khác thách thức tình của dành cho . Lâu ngày, đến thần thánh cũng mệt.

      thở dài. Đầu óc chưa khi nào tỉnh táo như lúc này.

      “Túc Bắc.” gọi tên thân mật, dường như tất cả các khoảng cách đều chỉ như hoa quỳnh vụt nở. gọi tên lưu luyến, bịn rịn nhưng cũng rất quả quyết và trầm tĩnh.

      Giọng lớn nhưng vẫn vang vọng con đường vắng vẻ. khẽ như kể câu chuyện chẳng liên quan gì đến mình, “Thời Hán có người tên là Chu Mãi Thần. Lúc ta nghèo, vợ ta bỏ . Sau đó khi ta lên làm Thái Thú Hội Kê, vợ đòi quay lại. Chu Mãi Thần gì cả. chỉ đổ chậu nước ra trước mặt.” Cố Diễn Sinh lạnh lùng kể. Rất lâu sau mới câu quan trọng nhất, “Diệp Túc Bắc, đời này có câu: nước đổ rồi khó hốt lại được.”

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 29

      Trăng sáng vằng vặc cao. Gió đêm từng cơn thổi tới. Cây ̉ thụ đã đứng bao nhiêu năm tháng bên đường đung đưa cành lá trong gió, tạo nên tiếng kêu xào xạc. Trong khí tràn ngập mùi hương tươi mới của hoa cỏ. ́ Diễn Sinh bỗng thấy trong lòng chát đắng.

      Ở bên một người quá lâu, đến cây cỏ bên đường cũng chứa đầy hồi ức. Cây quýt họ cùng trồng ở góc vườn riêng của căn nhà của Đại viện vẫn còn. Cây quýt lúc đó vẫn là cây non chưa bằng đầu người, đến nay đã cao to sừng sững, giơ tay lên cũng chạm tới. Mỗi năm đến mùa ra quả, cây lại đầy quả xanh trĩu cành. ́ Diễn Sinh năm nào cũng hái một ít quýt mang về dù chưa đến mức khó ăn nhưng vẫn ăn hết. Sau đó e buốt răng suốt mấy tuần liền.

      Cái e buốt đó thực sự là đau. Cho đến giờ vẫn cảm thấy đau ỉ. Trong lòng bất chợt trào lên cảm giác đau xót.

      Diệp Túc Bắc đứng trước mặt nói một lời. chỉ yên lặng nhìn . Trong ánh mắt ấy có quad nhiều điều mà thể hiểu.

      "Diễn Sinh!." Diệp Túc Bắc gọi tên . Giọng hơi khản lại, "Chúng ta nên để mọi chuyện đến mức này."

      ́ Diễn Sinh nhìn sâu vào mắt , thở dài buồn bã. quay người lưu luyến nhìn cây quýt chứa đầy ký ức đó.

      "Diệp Túc Bắc có, nên hay nên, chỉ là đã đến lúc thôi." hít thở sâu, những tình cảm đã ẩn giấu trong lòng hai mươi mấy năm, bây giờ bộc bạch hết trước mặt , " có trách nhiệm của , nghĩa vụ của , trời đất của , còn em, chỉ có thôi." nói đứt quãng, "Em mệt mỏi lắm rồi, đợi chờ một mình, ngue một mình, ăn cơm một mình. Em ghét những điều đó. Em ghét cảm giác mắt căng ra nhìn điện thoại đợi gọi về cho em. có hiểu hả?."

      Giọng nói của vô cùng đau thương. Rõ ràng là một khuôn mặt trẻ trung, xinh đẹp, nhưng đôi mắt lại trống rỗng như vậy. gái đáo để, đầy sức sống, đầy mưu mẹo trước đây, bây giờ bị cuộc sống giày vò đến nỗi còn chút sức sống nào nữa. Diệp Túc Bắc phải là đau lòng.

      nói gì cả, chỉ yên lặng cầm tay ́ Diễn Sinh.

      ́ Diễn Sinh phản kháng theo bản năng. Bàn tay dày ấm áp đó giờ đây lại ́ chấp như vậy, co muốń giãy thế nào cũng giãy ra được.

      " Đã diễn thì hãy diễn cho đến cùng." Trong giọng nói của Diệp Túc Bắc có chút mệt mỏi, nhưng vẫn có sự dứt khoát thể cự tuyệt được.

      ́ Diễn Sinh nhìn , cuối cùng để cho dắt .

      Giả vờ thân thiết là cách bảo vệ mình mà học, được từ hôn nhân này.

      Gần đây, chuyện của Diệp Túc Bắc và đứa con của Tô Nham gây tranh cãi xôn xao. Áp lực bàn ăn cũng rất nặng nề. Chị em nhà họ Diệp cùng lứa với Diệp Túc Bắc liên tục nhìn trộm ́ Diễn Sinh. ́ Diễn Sinh giả vờ như biết, chỉ cúi đầu ăn cơm.

      Tất cả mọi người ngồi quanh chiếc bàn dài đều vó tâm sự riêng của mình. Trước đây, ́ Diễn Sinh thường hay căng thẳng, nhưng ngờ kh̀i mình là tâm điểm thì lại thản nhiên như vậy.

      Khi tâm hồn mình lửng, biết lang thang đâu, một miếng thịt cá trắng tinh khiết xuất hiện trong bát. ngẩng đầu theo bản năng nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy thâm trầm của Diệp Túc Bắc. mệt mỏi giải thích, " Em toàn ăn cơm !."

      ́ Diễn Sinh lúc đó mới để ý, ngoài một chút thức ăn gắp lúc đầu, chỉ ăn mỗi cơm . Thảo nào mọi người đều nhìn ái ngại.

      Rất lâu sau, Ông Diệp ngồi bên cạnh mới phá vỡ sự im lặng, "Diễn Sinh, lát nữa ăn xong vào phòng đọc sách cùng bố nhé."

      Chưa đợi ́ Diễn Sinh trả lời, Diệp Túc Bắc vội đặt đũa xuống trước. Đôi đũa gỗ chạm vào chiếc bát sứ kêu cạch một tiếng. Tất cả mọi người bàn đều đổ dồn ánh mắt vào Diệp Túc Bắc. Chỉ thấy hơi rướn người, cúi nhẹ về phía ông nội ngồi gần ở đầu bàn, rồi quay mặt lành lạnh về phía ông Diệp, "Diễn Sinh đâu ạ. Chúng con về phòng trước đây, thưa bố."

      Nói xong, bỏ lại ́ Diễn Sinh ngồi sững sờ. ́ Diễn Sinh ngay lập tức phản ứng lại, tim bỗng nhiên thắt lại. Mười mấy đôi mắt bàn đều nhìn chằm chằm vào . thể hỗn hào được. hơi cúi người với ông ngồi đầu bàn và người lớn tuổi ngồi đối diện, "Con về phòng dọn dẹp một chút. Thưa bố, lát nữa con sẽ đến phòng đọc sách gặp bố."

      Về đến phòng, ngồi trước bàn trang điểm rất lâu nói gì. Diệp Túc Bắc đứng cách đó xa, hai tay khoanh trước ngực. mặt hiện rõ nét mặt vui.

      "Bố có chuyện gì nói đâu. Em làm gì?."

      ́ Diễn Sinh hất hàm trả lời, " là con trai, em là con dâu. Em thể hỗn với bố như vậy. Với cả bây giờ em vẫn còn ở vị trí này, em nên đóng tốt vai diễn của mình."

      Câu nói của làm Diệp Túc Bắc nghẹn họng nói nên lời.

      Sau đó ́ Diễn Sinh đến phòng đọc sách. Diệp Túc Bắc yên tâm nên một mực theo. Khi gõ cửa, bước vào phòng mới nhận ra còn có ông nội cũng yên tâm.

      Phòng đọc sách rộng rãi, sáng sủa. Các đồ dùng bằng gỗ hoa lê thượng hạng đều kê nhìn về hướng nam theo hướng dẫn của thầy phong thủy. Nghe nói kê như vậy có thể trấn được nhà. Ông nội ngồi ghế sofa, bên cạnh là chiếc ba toong chạm trổ. Ông nội hiền hậu nói với ́ Diễn Sinh, "Nào, con, đến đây ngồi với ông nào."

      ́ Diễn Sinh nghe lời đến ngồi bên cạnh ông cụ.

      Ông nội vốn rất thương . Thấy sắc mặt xanh xao, ông ân cần hỏi han. ́ Diễn Sinh trả lời thận trọng. Ông nội nói chuyện với vô dông dài tới tận mười mấy phút thì ông Diệp ngồi đối diện mới tìm được cơ hội xen vào. Hóa ra bố của Diệp Túc Bắc cũng giống con trai, mỗi lần gặp chuyện khó lại chau mày. Chân mày bên trái của ông hơi nhếch lên.

      "Diễn Sinh, bố biết con là đứa con ngoan và .hiểu chuyện. Diệp Túc Bắc lấy được con là cái phúc của nó." Nói rồi, ông quay lại nhìn Diệp Túc Bắc. Ông nói tiếp, "Thằng bé này biết điều, khiến con phải thiệt thòi."

      "Bố nói quá lời rồi ạ." ́ Diễn Sinh trả lời đúng mực.

      "Thực ra lần này bố muốn bàn với con một chuyện."

      "Bố cứ nói ạ."

      Ông Diệp chau mày lại, tỏ vẻ khó nói. Một hồi lâu ông mới lên tiếng, "Về đứa bé đó, cứ lưu lạc bên ngoài cũng được. Bố muốn ngày đại thọ chín mươi của ông ...."

      "Bố!."

      "Diệp Mục Thành!."

      Ông chưa nói xong, hai giọng đàn ông một già một trẻ cùng thét lên.

      Diệp Túc Bắc kiên nhẫn được nữa, liền kéo ́ Diễn Sinh đứng dậy, che chắn cho ở phía sau. lạnh lùng nhìn ông Diệp, tức giận, nhẫn nhịn nói từng tiếng một, "Bố đừng nói linh tinh trước mặt ́ Diễn Sinh. Làm bố thì phải có giới hạn chứ!."

      “Đồ bất hiếu! Mày với ai đấy hả?” Ông Diệp mắt long lên, sắc mặt lạnh lùng chua xót.

      “Túc Bắc, cháu dẫn Diễn Sinh về phòng .” Ông nội ngồi bên cạnh gì nãy giờ bất ngờ lên tiếng.

      “Bố…”

      “Con đủ rồi đấy.” Ông nội lập tức chặn lại cho ông Diệp tiếp. Rồi ông nội quay sang cười với Cố Diễn Sinh, “Diễn Sinh ngoan, theo Túc Bắc về phòng cháu. Bố cháu uống nhiều rồi.”

      Cố Diễn Sinh vẫn đứng chôn chân tại chỗ. khí dường như đặc quánh. Ba người đàn ông họ Diệp này làm mắc kẹt ở giữa. Đầu óc trở nên mông lung. lúc sau, thở dài, với ông Diệp, “Nếu bố muốn đón đứa bé đó về cứ đón .”

      Cố Diễn Sinh nhìn Diệp Túc Bắc đầy ý, rồi tiếp, “Dù sao cũng phải nhận tổ nhận tông mà.”

      Đứa bé đó rốt cuộc có phải là con của Diệp Túc Bắc hay , là Cố Diễn Sinh thể chắc. Nhưng cũng muốn chứng thực. Vì dù có phải hay kết quả cũng vẫn làm đau đớn.

      Sau khi ra khỏi phòng đọc sách, Cố Diễn Sinh mình vào vườn hoa hít thở khí trong lành. ngồi ghế dài trong vườn hoa, dựa vào thành ghế, nhắm mắt tĩnh tâm.

      Bầu trời đêm trăng sáng vằng vặc như bức tranh tĩnh lặng. Từng cơn gió đêm thổi tới đem lại mát mẻ dịu khiến cho suy nghĩ của Cố Diễn Sinh dần dần tỉnh táo lại.

      “Chú Sáu với em chuyện gì vậy? Để hồn đâu rồi?” Lục Giang Thần vừa tắm xong, tóc còn chưa khô. nhàng ngồi xuống bên cạnh Cố Diễn Sinh, mùi thơm nhè lan tỏa.

      Cố Diễn Sinh mệt mỏi, mắt vẫn nhắm.

      có gì, chỉ chuyện phiếm vài câu thôi.”

      “Có phải là về đứa bé đó ?” Lục Giang Thần giật mình với chính câu trả lời của mình, kinh ngạc hỏi, “Có phải là ? Nhà họ Diệp ức hiếp người quá đáng!”

      “Lục Giang Thần, chị nghĩ nhiều quá đấy. Việc này chứng thực đâu. Với cả em tin Diệp Túc Bắc phải người như vậy.” câu này, rốt cuộc có mấy phần để an ủi ấy, mấy phần để an ủi chính mình?

      Lục Giang Thần thở dài tiếng, “Thực ra chị thấy Diệp Túc Bắc cũng phải chịu áp lực rất lớn. Những điều báo cũng thể tin hết được. Hôm con của Tô Nham xảy ra chuyện, Diệp Túc Bắc ở cùng chị trong bệnh viện trông Túc Đông. Túc Đông tim đập nhanh nên bọn chị rất lo lắng. Sau đó chị nghe thấy Tô Nham khóc trong điện thoại ghê quá nên chị mới bảo chú ấy . Chị tin lòng tốt của Túc Bắc. Nếu đứa bé đó là con chú ấy biểu của chú ấy chắc chắn phải như vậy.”

      Cố Diễn Sinh chẳng có hứng thú gì nên chú ý nghe. trả lời qua quýt, “Em biết rồi.” Đứa bé đó có phải là con của Diệp Túc Bắc hay có gì khác đâu? Dù sao ấy cũng vẫn coi nó như nguồn sống của ấy. Điều quan trọng phải bố của đứa bé là ai mà là mẹ của đứa bé là ai.

      Lục Giang Thần thích vẻ tỏ ra như hiểu hết chuyện của . nheo mắt nhìn Cố Diễn Sinh, “Em đừng tỏ vẻ đó với chị nữa. Nếu em tin chú ấy đừng có tức giận với chú ấy nữa.”

      “Em đâu có.”

      “Trời… Tâm của em thế nào, em tưởng qua nổi mắt chị sao?”

      Cố Diễn Sinh bị trúng tim đen, gì được nữa.

      biết có phải là tình cảm của Túc Bắc và Túc Đông rất tốt , chị làm chị dâu nên có thể cảm nhận rất tình cảm của chú ấy.”

      “Thế chị xem, lý do gì khiến ấy coi đứa bé đó như con của mình?” Cố Diễn Sinh chịu được nữa, bật ra câu.

      “Dù sao cũng qua rồi…” Lục Giang Thần định rồi lại thôi, “Ít nhiều cũng thời cùng với Túc Bắc. Túc Bắc cũng thể hoàn toàn bỏ mặc được.”

      Là như vậy sao?

      Cố Diễn Sinh lại lần nữa chìm vào im lặng.

      “Túc Bắc vốn là người rất biết phân biệt phải trái, chú ấy cũng thích nhiều, có chuyện gì thường dồn nén trong lòng. Vì vậy ai gặp chuyện gì cũng đều muốn tìm chú ấy. Vì chú ấy đáng tin cậy. Hồi Túc Đông mới xảy ra chuyện, tính mạng treo sợi tóc mà cứ nhất định đòi gặp Túc Bắc. Nếu là người khác chị cho ấy gặp đâu. Nhưng vì là Túc Bắc, chị tin chú ấy nên mới cho mình chú ấy vào.” Lục Giang Thần nhìn đầy ý, “Đến chị còn tin được Túc Bắc, em và chú ấy ở bên nhau hai mươi mấy năm rồi, làm sao nghi ngờ chú ấy được?”

      Cố Diễn Sinh vẫn yên lặng như vậy. Vấn đề phải ở chỗ tin hay tin mà là ở thái độ Túc Bắc mãi mãi chỉ đặt bên ngoài thế giới của , khiến vô cùng đau lòng.

      “Nhưng chú ấy kín miệng đấy. Hồi đấy Túc Đông nhà chị gì với chú ấy. Nhưng chú ấy nhất quyết cho chị biết. Điều này đúng là ghét …”

      Cố Diễn Sinh đoái hoài gì đến Lục Giang Thần rì rầm bên cạnh. dần dần chìm vào thế giới của riêng mình. Rất lâu sau đó, và Lục Giang Thần cố gắng với nhau vài câu. Cố Diễn Sinh nhập tâm được. cũng biết mình nghĩ gì, chỉ cảm thấy hơi mệt. Những chuyện lộn xộn của nhà họ Diệp rốt cuộc có liên quan gì đến người họ Cố là ?

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 30

      Hạnh phúc là cảm giác như mặt băng mỏng, vừa vui mừng lại vừa lo sợ. Cảm giác này khiến cho chúng ta luôn cảm thấy bất an, vì vậy chúng ta chỉ làm những việc nên làm, chứ làm những việc chúng ta muốn làm.

      lòng người thấy mệt mỏi. Người chúng ta muốn hoàn toàn khác với người chúng ta . Nhưng tình từ khi sinh ra là bắt đầu lao bao giờ ngừng nghỉ, chưa từng ngừng nghỉ.

      Thời gian này Cố Diễn Sinh suy nghĩ rất nhiều. dần dần còn muốn vướng víu với những chuyện lộn xộn của Diệp Túc Bắc, còn muốn chứng thực gì nữa. Tình cảm của dành cho Diệp Túc Bắc quá tinh khiết. Nó còn quanh co và phức tạp nữa. Tục ngữ có câu: “Nước trong quá có cá”. Thứ gì tinh khiết quá thường chết rất nhanh.

      Trước đây, Cố Diễn Sinh thấy cuộc sống khó khăn. Nhưng khi xong mọi chuyện, lại cảm thấy thời gian trôi nhanh. Vậy là đến đại thọ chín mươi của ông nội.

      về nhà vào tối hôm trước. Vì là đại thọ của ông nên các con cháu phải chuẩn bị rất nhiều thứ.

      Buổi tối khi về nhà, Diệp Túc Bắc ngồi ghế sofa lặng lẽ uống rượu. Diệp Túc Bắc từng với rất ghét rượu, vì công việc nên ngày nào cũng phải ngồi bàn rượu. Vì vậy họ ăn cơm ở nhà rất chú trọng đến bồi bổ sức khỏe. Mấy năm nay công việc làm ăn của Diệp Túc Bắc càng ngày càng phát đạt, dạ dày càng ngày càng tốt. Cố Diễn Sinh thường làm số món bổ dưỡng cho .

      nhìn thấy uống rượu như thế, cả hai đều bối rối.

      Diệp Túc Bắc có vẻ hơi chếnh choáng. Thấy Cố Diễn Sinh, mắt vẫn còn díu lại, “Bảo là ngày mai đến đó luôn mà? Sao hôm nay lại về?”

      Cố Diễn Sinh tiện tay vứt chìa khóa lên ghế sofa, “Ngày mai phải chuẩn bị rất nhiều đồ. Em muốn sơ xuất gì. Kết thúc sớm tốt cho cả và em.” Diệp Túc Bắc hiểu ý . Ngày mai, người vợ từng đầu ấp tay gối cùng giống như người xa lạ. Diệp Túc Bắc nắm chặt ly rượu trong tay, gân xanh tay hằn lên. Sống đến từng tuổi này, chưa bao giờ cảm thấy mất khả năng điều khiển đối với ai như vậy. Diệp Túc Bắc vốn thông minh hơn người khác, làm việc gì cũng có kế hoạch ràng, chỉ riêng với Cố Diễn Sinh hình như chưa bao giờ hiểu được .

      Từ Cố Diễn Sinh công chúa được rất nhiều con trai trong Đại viện mến mộ. ngây thơ, cởi mở, hào phóng của ai cũng hết lời khen ngợi. Lúc ông nội thường với rằng, “Túc Bắc, cháu phải cố gắng lên. cố gắng Diễn Sinh trở thành con dâu nhà khác đấy.”

      Lúc đó vẫn chưa hiểu câu của người lớn. chỉ đơn thuần muốn Diễn Sinh trở thành của người khác.

      luôn cố gắng để mình trở nên mạnh mẽ, trở nên xuất sắc. Nhưng dần dần cũng cảm thấy rằng bé giống như cái đuôi cũng chịu rời xa . Khi học xa, Cố Diễn Sinh cứ kéo chặt áo của cho , còn giấu cả giấy báo nhập học của .

      thể xác định tình cảm của Cố Diễn Sinh đối với mình là dựa dẫm theo bản năng hay là tình cảm đối với trai, hay là khát khao chiếm hữu đơn thuần? Những câu hỏi này vẫn chưa tìm ra câu trả lời, giống như thể xác định được tình cảm của chính mình với là tình hay là che chở giành cho em ?

      Nếu phải đòi ly hôn gần như nhận ra tình cảm xa cách của họ bên bờ diệt vong.

      ngẩng đầu lên nhìn trong cơn say lơ mơ. ràng là đầu óc hơi chếnh choáng nhưng vẫn nhìn thấy rất ràng trong đáy mắt. ràng phải là khuôn mặt xinh đẹp đến nhường nào nhưng vẫn khiến bao nhiêu năm phải đắm chìm trong đó.

      “Diễn Sinh!” gọi tên cách vô thức. Nhưng gọi xong lại biết phải gì. Hai người nhìn nhau yên lặng. Diễn Sinh lúc lâu mới thở dài tiếng.

      lặng lẽ đến cầm chai rượu lên, nhìn buồn bã. đưa tay ra. Diệp Túc Bắc nhìn rồi ngoan ngoãn đưa ly rượu cho . gì, đổ rượu vào chai. rửa sạch cái ly, đặt vào tủ khử trùng.

      Làm xong những việc đó, chuẩn bị về phòng. Diệp Túc Bắc ngồi ghế sofa lại gọi tên lần nữa, “Diễn Sinh!”

      quay đầu lại, gặp ngay ánh mắt da diết của .

      từ từ đứng dậy, bước chân hơi loạng choạng. Nhưng tiến lại gần, chỉ đứng chống tay vào sofa. Giọng của vừa đủ nghe, “Có phải trước đây chưa từng câu này ?” ràng là say, nhưng dứt khoát và bình tĩnh trong mắt vẫn khiến cho Cố Diễn Sinh cảm thấy đau lòng. gì, chỉ im lặng nhìn, đợi tiếp.

      “Cố Diễn Sinh, em.” Giọng của Diệp Túc Bắc lớn, nhưng vang vọng trong căn phòng trống. Cố Diễn Sinh thấy trong lòng nhói đau. Câu này đợi suốt hai mươi mấy năm. Nước mắt ở trong lòng nhưng giọt nào chảy ra ngoài. Có thể nên khóc. Khóc được ít nhất cũng có nghĩa là bắt đầu hồi phục. Chua xót trong lòng như vậy nhưng lại thốt ra được câu nào. Thực là quá khó khăn để chịu đựng. Người đàn ông này thông minh như vậy, thừa biết gì có thể khiến trở nên tan nát trong phút chốc.

      “Quá muộn rồi, Diệp Túc Bắc.” ngẩng đầu tránh cái nhìn của , cố gắng bình tĩnh lại, giọng trầm xuống, “ say rồi.”

      Diệp Túc Bắc chỉ nhìn , sau đó cười nhạt. Đôi mắt phượng hơi xếch nhắm lại thành đường rãnh . Lúm đồng tiền ở má bên trái lúc lúc .

      “Phải, say rồi.”

      Cố Diễn Sinh hơi thất vọng trong lòng. lặng lẽ nắm chặt tay lại. Móng tay nhọn, dài đâm vào lòng bàn tay đau đớn.

      “Em ngủ đây.”

      Tiếng cửa đóng “rầm” tiếng, đồng thời hai trái tim càng ngày càng xa nhau cũng vừa đóng lại.

      * * *

      Cố Diễn Sinh là con dâu nên chiều phải đến hội trường. Vì vậy thời gian buổi sáng cũng có nhiều. mặc chiếc váy lần trước mua cùng Lục Giang Thần. Chiếc váy bằng gấm màu tím chạm tay vào có cảm giác mát lạnh. Váy sậm màu, dưới ánh đèn càng ánh lên u buồn. Thiết kế váy hở vai khiến cho chiếc cổ trông thanh thoát. Chiếc váy này vừa lộ liễu mà cũng quá kín đáo. Cố Diễn Sinh vừa nhìn thấy thích ngay. Khi chọn đồ trang sức, lại thấy hơi lúng túng. ngồi bần thần trước hộp trang sức rất lâu mới chọn được.

      Đúng lúc đó, Diệp Túc Bắc vào lấy đồng hồ đeo tay. mặc rất chỉnh tề. Thấy Cố Diễn Sinh ngồi thần ra ở chỗ cũ, hiểu ra ngay.

      “Đeo cái hình con bướm ấy.”

      Cố Diễn Sinh nghĩ rằng Diệp Túc Bắc lại có ý kiến. cũng sững người. Sau đó lấy từ hộp trang sức ra đôi hoa tai hình con bướm. Đây là đôi mua khi Châu Âu cùng Diệp Túc Bắc. Nó phải hàng hiệu quốc tế gì nhưng được chế tác rất tinh xảo, đôi đặt cạnh nhau tạo thành con bướm hoàn chỉnh, đeo vào tai lấp lánh, nổi bật, đúng là rất đẹp.

      lấy ra đeo vào tai. biết có phải vì lâu rồi đeo những thứ này mà mãi mà đeo được. Bóng người trong gương vẫn đứng lặng yên ở chỗ cũ cuối cùng tiến lại gần.

      lấy cái hoa tai từ tay , đeo vào tai cho . Động tác dịu dàng nhưng lại khiến Cố Diễn Sinh ngẩn cả người giống như bị phù phép. Ngón tay ấm áp của chạm vào dái tai mềm mại của . Lưu luyến và âu yếm, họ mất cảm giác này lâu lắm rồi. Cả hai người dám gì làm cắt đứt giây phút này.

      Chẳng mấy chốc Diệp Túc Bắc đeo xong. Bàn tay to rộng của nhàng chạm vào vai của Cố Diễn Sinh, dường như muốn gì đó, nhưng cuối cùng lại gì cả.

      Lúc quay người , với Cố Diễn Sinh, “Em phải làm tóc đúng ? đưa em , cũng tiện đường luôn.”

      * * *

      Hai người cuối cùng vẫn với nhau lời nào. Ngồi trong xe, Cố Diễn Sinh cảm nhận sâu sắc khoảng cách giữa họ. Có vẻ như sắp chạm vào nhau đến nơi rồi, nhưng thực ra lại vô cùng xa vời.

      gặp thợ quen để làm tóc. Người thợ trẻ trung, tài giỏi khen bộ váy của hết lời nhưng lại chê đôi hoa tai đeo.

      Cố, đôi hoa tai này trông cổ điển quá, vì hợp với da của nên cảm thấy đẹp, nhưng người chuyên nghiệp nhìn vào biết ngay là phối sai.”

      Cố Diễn Sinh cười, “Chỉ là đại thọ của ông nội thôi mà, có phải là tiệc thời thượng gì đâu, cần phải hoàn hảo quá.” Nếu là trước đây có thể nghe theo lời của người thợ. Nhưng hôm nay quyết định giữ lại ấm áp đó cho đến phút cuối cùng.

      Làm tóc xong vẫn còn thời gian, Diệp Túc Bắc phải tiếng nữa mới đến đón, Cố Diễn Sinh quyết định đến quán cà phê gần đó ngồi.

      * * *

      Chỗ ngồi gần cửa sổ có tầm nhìn rất đẹp, ngay đối diện khu vườn có thiết kế rất đại bên ngoài. Tiếng vòi phun nước cách đó xa dội đến, cột nước trắng xóa tung bay vô cùng đẹp mắt, thỉnh thoảng lại có vài con chim dừng chân bãi cỏ.

      Cố Diễn Sinh động gì đến chiếc bánh bông lan trước mặt. hiểu sao trước đây thích ăn bánh như vậy mà bây giờ lại chẳng có hứng thú gì nữa. Trong đầu chỉ chứa đầy sắp xếp cho sau ngày hôm nay. cũng biết tại sao đột nhiên lại hơi do dự.

      Khi chìm vào suy nghĩ người nên gặp, muốn gặp đột nhiên đập vào mắt .

      Tô Nham dẫn theo đứa con của ấy mời mà đến ngồi ngay trước mặt Cố Diễn Sinh.

      Cố Diễn Sinh lạnh lùng nhìn ta, rồi ngay lập tức đưa mắt ra ngoài cửa sổ.

      Tô Nham quen với thái độ này của . hơi cúi đầu với đứa bé bên cạnh, “Hinh Tâm, sang bên kia chơi với chị mặc áo xanh , bên đó nhiều bạn lắm. Mẹ và chuyện lát.”

      bé da trắng nõn nà, đôi mắt xoe tròn, nhìn Cố Diễn Sinh rồi lại nhìn mẹ, đôi mắt sợ sệt. bé lẩm bẩm, “Hinh Tâm đâu, Hinh Tâm biết là vợ của chú Diệp. nổi giận với mẹ.”

      Lời ngộ nghĩnh của trẻ con làm Cố Diễn Sinh thấy buồn cười, quay đầu lại cười với bé, “Bé con, cháu mà những nổi giận với mẹ cháu mà còn bán luôn cả cháu đấy.” vô tình dọa đứa bé, nhưng cũng chưa bao giờ có ý tốt cả.

      Kiểu đó của làm cho đứa bé sợ, nó tìm nhân viên phục vụ trông coi trẻ con mà vừa bước vừa ngoái đầu lại.

      lúc sau, Tô Nham mới lên tiếng.

      “Lâu lắm gặp.”

      Cố Diễn Sinh tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, thèm chuyện với . Thái độ lạnh nhạt này bao nhiêu năm qua vẫn thay đổi. Tô Nham bao giờ hiểu người phụ nữ trước mặt dựa vào gì mà lại kiêu ngạo như vậy.

      Lúc đó Diệp Túc Bắc là nhân vật có tiếng trong trường. lạnh lùng, xa cách, với ai cũng giữ khoảng cách, nhưng với riêng người phụ nữ này lại là ngoại lệ. Mỗi ánh mắt dành cho ta đều bị đám bạn học tình cờ bắt gặp đồn thổi vô cùng thần bí.

      Tô Nham rất thích Diệp Túc Bắc. Liên tục trong ba năm liền đều chọn môn học chung giống . Lần nào cũng đến rất sớm, chiếm chỗ ngồi đằng sau , dù là chỉ nhìn thấy cái gáy của cũng thấy hạnh phúc lắm rồi. Cho đến khi người phụ nữ này xuất . Diệp Túc Bắc vốn thường chỉ cười xã giao giờ lại cười dịu dàng như vậy. Những biểu tự nhiên đó khiến càng ngày càng thể chịu được.

      Hôm đó Tô Nham chặn đường Diệp Túc Bắc. Hạ cố dè dặt:

      “Diệp Túc Bắc, em thích .”

      Diệp Túc Bắc chỉ lạnh lùng nhìn , sau đó cười lịch , “Xin lỗi, tôi thể đón nhận tình cảm của được.”

      từ bỏ, “Tại sao? thích người khác rồi à?”

      Diệp Túc Bắc trả lời.

      thích Cố Diễn Sinh.”

      Nghe đến cái tên “Cố Diễn Sinh”, khuôn mặt bực bội bất chợt nghiêm túc lại, cau mày, “Liên quan gì đến ?”

      “Hóa ra thích ta .”

      Diệp Túc Bắc nhìn đầy thắc mắc. Ánh mắt thăm dò sắc bén đó khiến cảm thấy thoải mái. Mãi lâu sau mới lạnh nhạt , “ ấy là em tôi.” đợi lên tiếng, Diệp Túc Bắc bất ngờ hỏi, “ tên là gì?”

      “Tô Nham.”

      “Có muốn làm bạn tôi ?”

      “...”

      Lúc đó vui biết nhường nào? Vui đến mức quên hết tất cả. Được quang minh chính đại đứng bên cạnh điều vô cùng hạnh phúc. Nhưng niềm hạnh phúc này mong manh thế nào chỉ mình biết.

      Cảm giác xa cách của Diệp Túc Bắc mỗi phút mỗi giây đều cảm nhận rất . Ánh mắt nhìn Cố Diễn Sinh chưa bao giờ có được. tưởng rằng tự lừa dối mình và lừa dối người khác có thể tiếp tục được. Nhưng đến cơ hội như vậy Diệp Túc Bắc cũng cho .

      Nếu phải vì sau đó Diệp Túc Bắc uống quá đà trong buổi tiệc chúc mừng, nhân cơ hội đó đưa về nhà khiến Diệp Túc Bắc tưởng mình uống say phá mất đời con của có thể mất từ lâu rồi.

      Diệp Túc Bắc là người rất có trách nhiệm. biết rất , vì vậy mới lợi dụng điểm này. khinh thường hành vi của chính mình, nhưng kiểm soát nổi mình.

      Trong suốt thời gian hơn năm rưỡi, Diệp Túc Bắc vẫn hờ hững với như vậy. Ngoài mặt, vẫn như người bạn trai hoàn hảo, nhưng thực ra người phải chịu giày vò nhiều nhất vẫn là . Lần đó uống say rồi quan hệ với Diệp Túc Đông cũng say. sợ hãi kiềm chế được bản thân. Buổi sáng tỉnh dậy thấy Diệp Túc Đông rất giống Diệp Túc Bắc, mới bàng hoàng, sợ hãi. Diệp Túc Đông trong lúc nửa tỉnh nửa mơ nắm lấy cánh tay líu ríu, “Giang Thần, tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé.”

      Lúc đó vô cùng bối rối.

      Sau đó ác ý cho Diệp Túc Bắc biết chuyện xảy ra với Diệp Túc Đông. Nhưng người đàn ông được gắn mác là bạn trai của Tô Nham lại lạnh lùng ác nghiệt với , “ cảnh cáo em, tránh xa ấy ra.”

      Những ký ức đó quá sức chịu đựng. ràng muốn nhớ đến nữa, nhưng tồn tại của người phụ nữ trước mặt lại nhắc nhớ rằng thảm thương đến mức nào.

      Những người đàn ông nhà họ Diệp đều đáng hận như vậy. Hận đến mức có thời gian muốn cả đời có chút liên quan nào đến họ. Nhưng cuối cùng làm như vậy, bởi vì hận. Hận từ trong đáy lòng. thể bỏ qua cho bất cứ người nào nhà họ Diệp. tủi nhục phải chịu suốt bao nhiêu năm nay phải trả hết cho họ.

      Ngồi trước mặt Cố Diễn Sinh, cố gắng tỏ ra dửng dưng, chậm rãi, “Diễn Sinh, xin lỗi, tôi và Túc Bắc phải như báo đâu. ấy chỉ vì chút tình cũ mà chăm sóc cho mẹ góa con côi chúng tôi thôi. đừng hiểu lầm ấy.”

      Cố Diễn Sinh cười lạnh nhạt, cao ngạo liếc nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt. thừa nhận hai từ “tình cũ” làm lòng đau nhói. chút kiêu ngạo còn lại trong lòng nhắc thể chịu thua. lạnh lùng cất lời, dường như để ý gì đến lời của Tô Nham, “ Tô, tôi thành khuyên nên rời khỏi tầm mắt tôi trong vòng hai phút. Nếu , tôi dám đảm bảo lát nữa ly cà phê vừa lạnh vừa dính này hắt vào mặt đâu.”

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 31

      Lời khách sáo gì của Cố Diễn Sinh khiến Tô Nham sững sờ. Khi còn sững sờ Cố Diễn Sinh đột nhiên mỉm cười. Nụ cười của vô cùng kỳ lạ, khiến Tô Nham nổi da gà. biết có phải vì hai người ở cùng nhau quá lâu rồi cảm thấy Cố Diễn Sinh lúc này có phần hơi giống Diệp Túc Bắc.

      “Thực ra tôi muốn chào hỏi gì , tôi cũng biết mục đích hôm nay đến đây là gì, chắc chắn phải là tình cờ đúng ?” nhấc ly cà phê lên nhấp ngụm, sau đó lại tao nhã đặt xuống, “ ấy giống như người ta đồn đại bên ngoài, vậy như thế nào? Tô, con người có thể vô liêm sỉ, nhưng cũng thể chút giới hạn nào. Lúc con sắp chết, gọi cho chồng tôi làm gì? thấy lời rất mâu thuẫn sao?”

      Cố Diễn Sinh vậy làm Tô Nhan sững lại, bé trước đây lặng lẽ gạt nước mắt trong rạp chiếu phim bây giờ đột nhiên lại bức hiếp người quá đáng. cảm thấy run cả người.

      Cố Diễn Sinh thấy ta gì, hỉ mũi giễu cợt, rồi tiếp tục, “Tôi thành khuyên , tránh xa chồng của người khác ra. và Diệp Túc Bắc trước đây thế nào, tôi căn bản muốn tính toán nữa. Nếu muốn đáng lẽ nên giữ chặt từ đầu. nhường ấy cho tôi đừng đòi lại nữa. phải biết rằng Cố Diễn Sinh này tuyệt đối nhận ‘ thương hại’ của người khác. Thứ cho tôi rồi mà muốn lấy lại, điều đó là thể được!”

      mạch, gần như nghỉ, khiến cho Tô Nham ngồi bên cạnh im bặt. Cả đời này, Cố Diễn Sinh này ghét nhất là làm hại người khác rồi lại , “Tôi cố ý, thực ra phải như vậy”. Cái kiểu giả vờ đáng thương quan tâm gì đến mọi chuyện đó đáng ghét. Việc làm hại là rồi. Cố ý hay vô ý có gì khác nhau đâu? Đối với người bị hại mà việc giải thích chẳng khác gì xát thêm muối vào vết thương, làm hại lần thứ hai.

      Cố Diễn Sinh ngờ người phụ nữ này chẳng qua cũng chỉ như vậy. liếc xéo ta rồi ấn chuông gọi phục vụ. Nhân viên phục vụ đến rất nhanh. Cố Diễn Sinh rất lịch với nhân viên phục vụ, “Xin hãy đưa chị này tìm con của chị ấy, chắc hẳn chị ấy có việc gấp phải .”

      Tô Nham ngờ lại bị đuổi như thế, ràng là bị chiếm thế thượng phong. ta uất hận nhìn Cố Diễn Sinh, từng từ , “Hy vọng mãi mãi giữ được tự tin như thế này.”

      Rồi ta quay người cùng nhân viên phục vụ.

      Cố Diễn Sinh quay đầu , tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. vô thức chạm vào chiếc hoa tai đeo. Ánh mắt nhìn ra bên ngoài, còn tâm trí biết theo gió bay đâu. Vắng kẻ chướng mắt, bỗng thấy khí tươi mới hơn rất nhiều. Thực ra yếu mềm như mình nghĩ. Hóa ra vẫn có chút tố chất mạnh mẽ tiềm . Nghĩ vậy, Cố Diễn Sinh nở nụ cười.

      Tự tin sao?

      tự tin. Tình cảm của Diệp Túc Bắc đối với thế nào, biết. Tiếc là từ trước đến nay chịu buông tha thứ gì. Người làm cho khó chịu thường trả lại gấp bội.

      Tính cách của Cố Diễn Sinh là như vậy. bao giờ chịu mang thù hận, bởi vì có thù phải trả ngay lập tức.

      * * *

      tiếng sau, Diệp Túc Bắc đến rất đúng giờ. mặc bộ lễ phục màu đen, đeo thêm chiếc cà vạt màu tím sậm. Chiếc kẹp cà vạt và măng sét áo đều cùng nạm đá màu bạc. ràng là cách ăn mặc quá trau chuốt, mặc lên người lại hài hòa.

      Nghĩ đến chuyện lúc nãy, Cố Diễn Sinh bất giác lắc đầu khó hiểu. Đây rốt cuộc là người đàn ông ong bướm thế nào mà khiến phải lưu luyến đập rồi giết, giết rồi đập lũ ong bướm trong bụi hoa?

      đương nhiên là tìm thấy . xách túi của lên, nhân tiện hỏi vài câu lúc nãy đâu. Hình ảnh người đàn ông đẹp đẽ này khiến suýt tưởng rằng mình vượt qua được. Đây phải người chồng mà sắp ly hôn.

      cùng rời . Hai người mặc trông rất tương xứng. Nhìn thấy cái cà vạt màu tím sậm của , Cố Diễn Sinh kìm được hỏi câu, “Chẳng phải ghét nhất là cái này sao? Sao lại đeo cái này?”

      Diệp Túc Bắc quay đầu lại, trả lời, “Em vẫn chúng ta bên ngoài hợp nhưng trong lòng lại xa cách còn gì? Thế này chẳng phải là rất đúng với câu đó sao?”

      Cố Diễn Sinh nghẹn họng. lúc sau, hậm hực liếc xéo cái.

      Khi đến hội trường, Diệp Túc Bắc bắt đầu nhắc nhở công việc với các em cùng vai vế trong gia đình. Cố Diễn Sinh là phụ nữ nên cũng xen vào được. Lễ mừng đại thọ của ông nội được tổ chức rất xa hoa, đặt tại sảnh lớn nhất của khách sạn lớn Hoa Mỹ trong thành phố. Đặc điểm lớn nhất của khách sạn Hoa Mỹ này là đắt đỏ, còn những điều khác đến giờ Cố Diễn Sinh vẫn chưa nhận ra. Để có được riêng tư, nhà tư bản Diệp Túc Bắc bao hết cả ba tầng , hai, ba và đóng cửa bốn thang máy của Đại sảnh, để những người phải là khách đến dự đại thọ đường khác. Có lúc Cố Diễn Sinh thấy Diệp Túc Bắc làm việc rất biết chừng mực, nhưng hễ có liên quan đến người nhà họ Diệp tất cả các nguyên tắc của đều biến mất. Thói quen ăn chơi của công tử nhà giàu thể nét.

      Thực ra Cố Diễn Sinh xót tiền hộ . Khi họ ly hôn, Cố Diễn Sinh chưa từng nghĩ đến xu nào của . chỉ nghĩ rằng làm phô trương thế này có vẻ thỏa đáng.

      ngồi ở bàn gia đình vẫn chưa bắt đầu ăn, ngẩn người nhìn ly rượu pha lê bàn. Lúc đó Diệp Túc Bắc bước đến, nhàng dặn , “Ở đây sắp xếp cũng xong hết rồi. Bây giờ đón bố mẹ. Em ở đây đợi nhé.” Cuối cùng còn thêm câu đầy ý, “ năng chú ý chút. Chuyện của chúng ta để sau hôm nay rồi .”

      Cố Diễn Sinh nhìn thắc mắc, “Chẳng phải là tám giờ mới bắt đầu sao, đón bố mẹ đến đây sớm làm gì?” Bố mẹ là thông gia, nên đến cùng với bố mẹ của Giang Thần. đón sớm như vậy làm gì?

      “Đón đến đây chuyện với em. Em còn phải ngồi đây bốn tiếng nữa cơ mà. Chẳng phải ghét nhất là ngồi góc ai hỏi đến sao?”

      mau .” Câu sau cùng của khiến Cố Diễn Sinh mềm lòng. Đây có thể là dấu hiệu tốt, vì vậy vội đuổi .

      * * *

      Ông Cố bà Cố khi đến nơi phải dẫn Cố Diễn Sinh chào hỏi bác. Những người hàng ngày mặc quân phục hôm nay đều mặc đồ tây, đặc biệt có mấy bác hàng ngày rất hùng hổ nhưng hôm nay trông lại khá rụt rè. Cố Diễn Sinh cố nhịn cười, khéo léo, lễ phép chào hỏi họ.

      Sau khi chịu xong “hình phạt”, cuối cùng Cố Diễn Sinh cũng coi như được đặc xá ngồi xuống. Ông Cố ngồi đối diện, vui vẻ cười với . Chỉ có bà Cố sắc mặt buồn rầu.

      Bà hạ thấp giọng hỏi Cố Diễn Sinh, “Chuyện của Túc Bắc rốt cuộc là thế nào?”

      là thế đó! Dù sao cũng phải là con của ấy.” Cố Diễn Sinh rất bâng quơ, hờ hững.

      Mẹ vẫn tiếp tục thầm, “Thế tốt rồi, hai hôm trước mẹ còn với bố con là con nhà họ Cố thể chịu tội ở nhà họ Diệp được.”

      “Mẹ!” Cố Diễn Sinh kêu lên, “Con muốn ly hôn.”

      Câu này chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Bà Cố trợn tròn mắt, cố nén kinh ngạc và tức giận, thầm , “Cố Diễn Sinh, mẹ cảnh cáo con, con đừng làm mẹ điên lên. Đây phải là chuyện đùa đâu.”

      Ông Cố ngăn cho bà Cố tiếp. Ông quay sang hiền từ với Diễn Sinh, “Đừng chuyện trẻ con thế, chuyện lần này bố chuyện với Túc Bắc. Con đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

      Nghe ông Cố vậy, Cố Diễn Sinh xị mặt gì nữa. Thực ra phản ứng này đoán trước được.

      Người đến dự tiệc càng lúc càng đông. Bên cạnh ông Cố bà Cố đầy người. Cố Diễn Sinh lấy cớ vệ sinh để trốn khỏi chỗ ông bà Cố.

      Cả hội trường rực rỡ sắc màu. Chiếc đèn treo bằng pha lê giống bầu trời đầy sao. Góc nào cũng tưng bừng, lấp lánh khiến Cố Diễn Sinh hơi chóng mặt. chuẩn bị ra ngoài hít thở khí trong lành nhìn thấy bóng dáng đáng lẽ nên xuất ở đây. Nhưng vào lúc này xuất của người đó lại khiến vô cùng vui mừng. vẫy tay, khẽ gọi, “Lộ Tùng Quang, bên này!”

      Lộ Tùng Quang nghe thấy có người gọi mình, theo bản năng tìm kiếm xung quanh. Cuối cùng cũng bắt gặp ánh mắt của Cố Diễn Sinh. mỉm cười dịu dàng.

      Cố Diễn Sinh kéo Lộ Tùng Quang ra ngoài hít thở khí. luôn mồm kêu ca ở bên trong quá ngột ngạt. hoàn toàn quên mất trước đó lâu họ cãi nhau và khó chịu với nhau như thế nào.

      nhìn Lộ Tùng Quang mặc bộ vest lịch , nghiêm túc là biết đến dự lễ mừng thọ. Nhưng đại thọ ông nội nhà họ Diệp, người đến dự nếu phải là người cao sang, giàu có cũng phải là người muốn được tiến thân. Người đàn ông này sao lại vào được đây?

      đến đây làm gì? Mà sao vào được đây?”

      Lộ Tùng Quang cười nhạt. chỉ về chỗ cửa thoát hiểm tối om ở cách đó xa, “À, lẻn vào từ chỗ đó. Cửa đó thông thẳng đến ngõ sau.”

      Cố Diễn Sinh bật cười vì câu của . vỗ vào người , “ năng khổ sở vậy. Chủ nghĩa tư bản ăn mòn người ta vậy sao!” cười , tay bất giác chạm vào tai. Đột nhiên phát chiếc hoa tai còn nữa, giật thót mình, sắc mặt trở nên trắng bệch, sờ lại lần nữa. đôi hoa tai, đúng là chỉ còn lại có chiếc!

      hoảng hốt cách khó hiểu, trong phút chốc bỗng như nghẹt thở, máu dồn lên đầu. ngơ ngẩn nhìn Lộ Tùng Quang. Sắc mặt trắng bệch của khiến Lộ Tùng Quang nhận ra ngay là có chuyện.

      “Sao vậy?” Mặt Lộ Tùng Quang cũng tái . bất an nhìn Cố Diễn Sinh, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      “Rơi mất rồi, hoa tai rơi mất chiếc.” Cố Diễn Sinh đột nhiên quay người, “Em tìm đây.”

      Lộ Tùng Quang bất giác giữ chặt lấy tay , “quan trọng lắm sao?”

      “Rất quan trọng.” Cố Diễn Sinh gật đầu.

      Bản thân cũng biết lý do. Chỉ thấy bàng hoàng và khó xử. Trong đầu tràn ngập dịu dàng từ những ngón tay của Diệp Túc Bắc. Giây phút đó giống như bị giật điện, tất cả các giác quan của cơ thể đều ngừng lại. Những điều đáng lẽ nên quên đó sao lại cứ ùa về như vậy? muốn nghĩ đến nữa. Lúc này chỉ muốn tìm thấy chiếc hoa tai. Trong cuộc hôn nhân này, dám kỳ vọng vào mặt trời, cũng dám giữ chặt lấy những ngôi sao. Chẳng nhẽ đến chút kiên trì cuối cùng cũng được sao? đột nhiên cam tâm nữa. cũng biết tại sao lại sốt sắng tìm như vậy, rốt cuộc là vì chiếc hoa tai hay là vì cuộc hôn nhân đổ vỡ của .

      Đôi hoa tai vốn ghép lại với nhau là con bướm hai cánh. Bây giờ chỉ còn lại cánh đung đưa bất an tai , như dự báo lời về điều gì đó. Nó làm cho lòng gợn lên từng đợt sóng.

      tìm dọc theo các lối . Lộ Tùng Quang cách hai bước cũng chú ý tìm giúp . Khi vừa đến góc rẽ, hơi quỳ xuống, tóc bị mắc vào cái cây là cây gì đặt ở góc rẽ. luống cuống gỡ tóc ra, tim đập càng lúc càng nhanh. gỡ mãi mà gỡ được, trong lúc vội vàng giật mạnh, giật ra cả vài sợi tóc. Coi như cũng thoát được ra. thở phù, tiếp tục về phía trước.

      Khi vẫn chưa chuyển hướng, nhìn thấy người đáng lẽ nên thấy.

      Ở đầu hành lang bên ngoài, cách đó vài mét, Diệp Túc Bắc và Tô Nham chuyện. Họ đứng quay lưng về phía . Vẻ mặt của Tô Nham rất xúc động, khóc thút thít. Diệp Túc Bắc cũng đứng quay lưng về nên nhìn nét mặt của . Và cũng muốn nhìn thấy.

      Cố Diễn Sinh đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng trào lên đủ thứ cảm xúc lẫn lộn. Cảnh tượng này mỉa mai, giống như quả đấm cứng như sắt đấm vào mặt . Trong đôi mắt vốn dâng đầy sóng nước giờ chỉ còn lại vùng khô cạn.

      Lộ Tùng Quang đuổi theo , tay cầm chiếc hoa tai kia của , hết sức vui mừng kể công, “Tìm thấy rồi, thấy mắt tinh !” rồi đưa nó cho Cố Diễn Sinh.

      Cố Diễn Sinh lạnh nhạt nhận lấy nó. nắm cái hoa tai trong lòng bàn tay, thở dài buồn bã, “Cuối cùng cũng vẫn thể bay nổi, chỉ là tự mình lừa dối mình thôi.”

      “Sao vậy?” Lộ Tùng Quang nhận ra vẻ khác thường của .

      Chưa đợi Cố Diễn Sinh trả lời, từ xa thấy hai phóng viên đeo máy ảnh chậm rãi bước tới, cười vui vẻ.

      Cố Diễn Sinh ánh mắt lạnh lùng, trong lòng trống trải. đau khổ khiến thấy toàn thân tê liệt.

      ngẩng đầu, ánh mắt cầu khẩn nhìn Lộ Tùng Quang, “Lộ Tùng Quang, có thể hôn em ?”

      Câu đó khiến sắc mặt của Lộ Tùng Quang bỗng nhiên sầm xuống, “Tại sao?”

      “Em muốn ly hôn.” muốn ly hôn, cần cuộc hôn nhân đó nữa, cần người đàn ông đó nữa, cần những ký ức ngốc ngếch đến đáng thương đó nữa.

      Cứ coi như là lỗi của , tất cả cứ để hứng chịu thay .

      Đó là tình cuối cùng và dịu dàng cuối cùng của .

      Trái tim Lộ Tùng Quang đau đớn. Mặt những biểu đau thương. thở dài, “Nếu em cần, giúp em.” rồi, vòng tay qua eo , cúi xuống hôn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :