1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hôn - Ngải Tiểu Đồ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 25

      Trước đây, khi còn học, ́ Diễn Sinh đã từng tham gia một buổi biểu diễn kịch. Hai mươi mấy bạn trong lớp cùng tham gia biểu diễn. Đó là vở kịch Nàng Bạch Tuyết.

      Lúc đó, so với các bạn học cùng lớp ́ Diễn Sinh khá cao, vì vậy giáo phân cho đóng vai cây đeo đạo cụ khắp người. Mỗi lần tiếng nhạc vang lên, đã đưa bạn thấp nhất đóng vai cây nấm lại cùng lắc lư theo tiếng nhạc.

      Lúc đầu rất thích vai diễn này, mặc dù hoàn toàn có lời thoại nào nhưng đây là nhân vật được đứng sân khấu lâu nhất, động tác cũng rất đơn giản , chỉ cần lắc lư sang phải sang trái là được.

      Đến ngày hội diễn, khi mọi người đều mặc trang phục biểu diễn rất đẹp thì ́ Diễn Sinh mới phát hiện mình rất khác so với mọi người. Khi biểu diễn kết thúc, tất cả học sinh tươi cười nhận hoa bố mẹ tặng thì ́ Diễn Sinh lao vào lòng bố òa khóc.

      Ông ́ đợi khóc xong, rồi xoa đầu nói với đầy tình cảm, "Diễn Sinh, con khóc cái gì? Ai cũng thấy bối cảnh sân khấu này rất đẹp, đó là nhờ vai diễn này của con, nhờ đó mọi người mới thấy hoàng tử và công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp."

      Ông ́ cười hiền từ, ́ Diễn Sinh mắt đỏ hoe lờ mờ nhận ra, gật đầu. Bố nhất ̣nhà lừa . Bố nói vai diễn của quan trọng, thế thì nhất ̣nh là như vậy.

      Sau đó, dần lớn lên, học được một từ là, "làm nền."

      sân khấu có cây ́i đung đưa thì làm gì có cảm giác là chuyện ̉ tích về nàng Bạch Tuyết?

      Bao nhiêu năm sau vẫn thoát khỏi được vận mệnh đó. Chỉ có điều vai diễn bây giờ hơi thay đổi một chút. còn là một cái cây nữa, là một người sống hẳn hoi. có làm sao biết được tình cảm của Diệp Túc Bắc đối với Tô Nham sâu đậm như vậy? Làm sao biết được tình của họ đáng quý như thế nào?.

      Nghĩ như vậy, ́ Diễn Sinh thấy ̉ họng đắng chát. Tình thế tuy chỉ như ngọn lửa nhỏ nhưng sức thiêu đốt dữ dội, cuốn toàn bộ ý thức của . Lý trí từng giây từng phút tiêu tan. sợ nếu nói tiếp sẽ nói ra những lời đáng sợ thể kiểm soát được.

      vội vàng đứng dậy uống nước. lấy trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng uống ừng ực, như thể muốn dòng nước lạnh giá nhấn chìm sự đắng chát trực trào lên trong ̉ họng.

      Mãi lâu sau, chai nước khoáng bị cầm trong tay bị bóp gần như biến dạng. Diệp Túc Bắc đứng cạnh đó nhìn mà biết. đỡ lấy chai nước khoáng trong tay rồi đóng cánh cửa tủ lạnh.

      Lúc trước tủ lạnh mở còn có đèn sáng, bây giờ cả gian bếp chìm vào bóng tối. Chỉ có ánh trăng sáng tĩnh mịch ngoài cửa sô hắt vào. Ánh sáng bạc lấp lánh hắt vào sống mũi cao và thẳng của Diệp Túc Bắc, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. dựa nửa người vào tủ lạnh, im lặng hồi lâu rồi mới cất tiếng, "Diễn Sỉ, muốn em tin vo điều kiện một lần thôi, em có tin ?."

      ́ Diễn Sinh ngước mắt lên nhìn . Đôi mắt vốn sâu thẳm lúc này trở nên ảm đạm trong bóng.tối. Lúc đó đã nhớ rất nhiều, nhớ chuyện của với Diệp Túc Bắc, thậm chỉ nhớ cả câu Diệp Túc Bắc nói với , " muốn tin em." biết thể cứ chìm trong đau khổ mãi, nhưng lại thể thức tỉnh mình.

      Giọng hơi run, nhưng vẫn lạnh như băng, "Diệp Túc Bắc, đã nói trong thế giới của có từ nếu mà."

      Ánh mắt của Diệp Túc Bắc sầm lại. Đôi mắt đã vốn ít biểu hiện cảm xúc lúc này trông lại càng khó dò hơn, "Vậy có thề cầu em tin vô điều kiện một lần ?."

      "Diệp Túc Bắc!." ́ Diễn Sinh quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh trăng mờ ảo nên thể nhìn xa. Đằng là một màu đen kịt, như một cái hang lớn tối tăm, tưởng như muốn nuốt chửng con người. bình tĩnh nói, "Tren đời này chẳng bao giờ có chuyện 'vô điều kiện', cái gọi là tin tưởng có giới hạn phải sựi một cơ sở nào đó, ví dụ như tình . Lần này em có thể tin vô điều kiện, nhưng Diệp Túc Bắc, cũng phải biết là điều đó cũng có giới hạn. Em thể nhịn nhục cả đờii được. Em hy vi có thể điều chỉnh cho tốt để cuối cùnh cho em một câu trả lời." khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng, "Câu trả lời đó hy vọng phải suy nghĩ lâu, vì em thấy mình sắp hết kiên nhẫn rồi."

      ́ Diễn Sinh thể nói tiếp được nữa. Im lặng lúc này là vũ khí để bảo vệ mình. quay đầu lại, cứ thế thẳng về phòng ngủ. Diệp Túc Bắc rất lâu sau đó mới vào.

      một cái giường nhưng lại có sự phân chia rõ ràng. Dường như có một đường biên giới vô hô giống Thái Bình Dương, thể vượt qua. Đồng sàng dị mộng - những lời này hóa ra lại tàn nhẫn như vậy.

      Buổi sáng khi thức dậy, Diệp Túc Bắc đã còn ở nhà. bàn có đặt một ́c sữa ấm, thuốc bao tử đã uống quen và một bát cháo vẫn còn bốc hơi. Một mảnh giấy đặt dưới cái bát, chữ của Diệp Túc Bắc rất cứng cáp, "Đừng uống rượu, hại người."

      ́ Diễn Sinh đọc mảnh giấy xong, hờ hững vo lại.rồi ném vào thùng đựng giấy ở gần đó.

      Lý Bích Hoa từng nói, cái gì là thừa thãi? Áo bông trong mùa hè, quạt trong mùa đông và cả sự ân cần của sau khi trái tim em lạnh giá.

      Diệp Túc Bắc, đời này có một từ là, " kịp nữa."

      Lời đồn đại như mọc thêm cánh truyền nhanh chóng khủng khiếp trong vòng xoáy của xã hội. Diệp Túc Bắc vốn là nhân vật đầu sóng ngọn gió, lần này tin tức giật gân như vậy càng thu hút sự quan tâm, lời đồn có bài có bản hẳn hoi. Tô Nham và đứa con khiến cho nhà họ. Diệp như phủ thêm một màu xám xịt. Thời gian này điện thoại của ́ Diễn Sinh bị gọi nhiều đến mức như muốn nổ tung. Người nào cũng hỏi gái hỏi xa, chỉ có điều ai biy được trong số những người quan tâm đó, rốt cuộc có mấy người quan tâm thực sự, có mấy người là đợi để được xem chuyện cười?.

      Ông ́ bà ́ gọi điện đến, ̣nh hỏi nhưng lại thôi. ́ Diễn Sinh làm như có chuyện gì xảy ra, nói át , "Bố my, chẳng nhẽ bố mẹ tin những lời bịa đặt đó? Túc Bắc nhà con làm sao là người như thế được chứ?."

      nói chuyện thoải mái, trong cả cuộc điện thoại hề có ý đùa cợt nào. có thể là một diễn viên rất tốt, cũng cảm thấy mình diễn kịch rất tài.

      Là 'người bị hại' lớn nhất trong chuyện này, ́ Diễn Sinh tỏ ra vô cùng lãnh đạm. Thỉnh thoảng dạo phố. Lúc về nhà vẫn giống như trước đây, nấu ăn, quét dọn, lucky type xem ti vi, lên mạng. Cuộc sống của vốn đơn giản như một ́c nước. biết lại ném moy viên đá vào ́c nước của . Sóng gợn lên khiến người ta lo lắng nước chạm đến mép co thể tràn ra bất cứ lúc nào.́

      Diệp Túc Bắc ngày nào cũng về nhà đúng giờ. Thỉnh thoảng làm thêm giờ đều thông báo trước. Trước đây bao giờ cho ́ Diễn Sinh biết đâu. ́ Diễn Sinh thì tìn mọi cách để biết. Còn bây giờ khi chủ động nói, ́ Diễn Sinh lại tỏ ra mấy hứng thú.

      Hình như sau một đêm đã lớn thêm lên. Chưa từng trải qua nhiều chuyện phức tạp như vậy, bây giờ trái tim đã cứng cáp hơn trước rất nhiều. Thứ mà trước đây lao vào, thì bây giờ cảm thấy nó còn quan trọng như vậy nữa.

      vẫn Diệp Túc Bắc tha thiết. Điều này lucky hề nghi ngờ. Bởi khi nào Diệp Túc Bắc về nhà, lại mất ngủ triền miên. Dù muộn thế nào, chỉ cần Diệp Túc Bắc về là có thể ngủ thiếp . Mùi của Diệp Túc Bắc còn hiệu quả và tác dụng nhanh hơn cả thuốc an thần.

      ràng chán ngấy kiểu dựa vào người khác để tồn tại. Nhưng lại hoàn toàn thể kiểm soát được mình. người đến mức việc hít thở của mình mà dường như phải là vì mình nữa. Có lẽ bao giờ thắng được Diệp Túc Bắc. Bởi vì chỉ cần chịu được nữa có thể câu “chia tay” như , còn Cố Diễn Sinh vĩnh viễn bao giờ có được quyết đoán đó. Dù ra từ chia tay trong tiềm thức vẫn hy vọng ở lại. biết mình như vậy người khác nhìn vào thấy ra làm sao.

      Quá người đến cuối cùng tình đến tận xương tủy đó chỉ có thể trở thành sợi dây trói buộc. Cố Diễn Sinh thoát ra được bởi vì thể loại bỏ Diệp Túc Bắc khỏi trái tim mình.

      Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, tất cả các giáo viên được gọi đến trường để họp. Hạ Diên Kính lâu gặp cũng xuất viện, chỉ có điều trong chân vẫn còn cái đinh, lại vẫn chưa được nhanh nhẹn.

      Nhìn thấy Cố Diễn Sinh, ấy rất phấn khởi, cứ kéo Cố Diễn Sinh dạo. Nhìn Hạ Diên Kính bước khập khiễng, Cố Diễn Sinh dở khóc dở cười, đành phải thoái thác là mình có hẹn. ngờ Hạ Diên Kính vốn dễ bị lừa vậy mà lại nằng nặc đòi phải ra người đó là ai. Khi bị quấy nhiễu có cách nào thoát chuông điện thoại của Cố Diễn Sinh reo lên như cứu mạng.

      Chưa kịp nghe ai hẹn gặp, cũng chưa kịp nghe là phải làm việc gì, Cố Diễn Sinh thoải mái trả lời: được, được, được.

      Hạ Diên Kính ngồi bên cạnh đành phải xị mặt bỏ qua.

      Họp xong, vừa ra khỏi cửa giật mình khi thấy Lộ Tùng Quang đứng dựa vào chiếc Land Rover ở cổng trường. Lúc đó não mới bắt đầu hoạt động. Hóa ra cuộc điện thoại cứu mạng lúc nãy chính là do gọi. Nếu sớm biết lại là củ khoai lang nóng bỏng tay này cùng Hạ Diên Kính còn hơn, quá lắm cũng chỉ là phải phục vụ ấy. Bây giờ lại càng tồi tệ hơn. Ngồi trong xe của Lộ Tùng Quang, Cố Diễn Sinh cứ để hồn lang thang mãi tận đâu.

      nghĩ gì vậy?”

      Lộ Tùng Quang ngồi ghế lái xe im lặng từ nãy đến giờ bất ngờ hỏi, “Từ lúc lên xe tới giờ thấy câu gì?”

      Cố Diễn Sinh tỉnh người lại, liếc khuôn mặt nhìn nghiêng của Lộ Tùng Quang tập trung lái xe. ràng vẫn là khuôn mặt tươi cười giống hệt như trước đây vậy mà Cố Diễn Sinh lại cảm thấy có gì đó hơi khác.

      khí đặc quánh trong xe khiến hơi bối rối, trả lời có vẻ gượng gạo, “Sắp hết kỳ nghỉ hè rồi, lại phải làm nên hơi chán.”

      “Em chắc là lý do đó chứ?”

      Cố Diễn Sinh biết định gì, bỗng nhiên muốn cãi lại, lạnh lùng, “Nếu nghĩ là gì? Lộ Tùng Quang, thích chĩa mũi vào chuyện của người khác từ lúc nào vậy?”

      Lộ Tùng Quang quay đầu sang, chau mày, “Cố Diễn Sinh, quan tâm đến em. Em và Diệp Túc Bắc.”

      Chưa đợi hết câu, Cố Diễn Sinh lạnh lùng ngắt lời, “Lộ Tùng Quang, liên quan gì đến .” Đầu nóng bừng, cảm giác khó chịu về những chuyện gần đây bỗng trào hết ra, khó chịu, “ đến xem chuyện cười của em à? Bây giờ rất vui đúng ? Hồi đó em bất chấp tất cả chia tay với , làm mất mặt. Có phải bây giờ thấy em bị báo ứng đúng ?” trợn mắt, mày chau lại. Trong lúc kiểm soát, giọng của cũng cao gấp mấy lần.

      Lộ Tùng Quang phản bác gì. tỏ ra lạnh lùng, cố bình tĩnh. hất mạnh vô lăng, cua gấp, lái xe vào lề đường. Theo quán tính người Cố Diễn Sinh lao mạnh về phía trước. Tim đập mạnh, hơi thở lúc đó như ngừng lại, tất cả các giác quan đều mất phản ứng. Chỉ thấy đau đớn trong cổ họng và mắt là rệt.

      Gió đêm thổi tung những chiếc lá rụng, lúc này xung quanh vô cùng tĩnh lặng. yên tĩnh bất ngờ này khiến cho tất cả ý thức của con người trở nên lờ mờ. Toàn thân Cố Diễn Sinh co cứng lại vì sợ.

      “Kít!” tiếng phanh xe vọng lại từ con đường ngoại ô trống trải. Khi tất cả trở lại yên tĩnh. Cố Diễn Sinh kiềm chế được nóng giận nữa, ngẩng cao đầu tức giận, tay kéo mạnh dây an toàn ra, thể kiểm soát được cơn cuồng nộ, “Lộ Tùng Quang, định làm gì? điên rồi à?” dứt được dây an toàn ra, hằm hằm mở cửa xe. ngờ Lộ Tùng Quang lại khóa cửa xe “cạch” tiếng. rút từ cốp đựng đồ ra tờ giấy ném vào trước mặt Cố Diễn Sinh, “Em muốn nghĩ là người thế nào cũng được! Chỉ có điều đến cũng lấy được tờ giám định này! Em còn định tự lừa dối mình đến bao giờ nữa?”

      Cố Diễn Sinh khựng lại, đôi mắt xinh đẹp mở to, chưa bao giờ thấy Lộ Tùng Quang tức giận. là người đến cả lúc đau buồn cũng vẫn cười, vậy mà lúc này lại giận dữ đến run cả người.

      Cố Diễn Sinh bắt đầu hối hận vì trút giận lên . ràng là mọi chuyện liên quan gì đến . Mãi hồi lâu mới định thần lại, cầm lấy tờ giấy mà ném cho . mở ra mà chỉ hỏi, “Đây là cái gì?”

      “Giám định ADN.”

      Cố Diễn Sinh như bị sét đánh ngang tai, mất hết cả khả năng suy nghĩ. chỉ nhìm chằm chằm vào tờ giấy. Rất lâu sau mới gượng trấn tĩnh, “Em đọc thứ này.” xong, xé nát tờ giấy. Tiếng xé giấy con đường vắng vẻ nghe đến chói tai. Cố Diễn Sinh xé nát tờ giấy xong ấn cửa kính ô tô, tung hết vụn giấy ra ngoài. Mặt thể cảm xúc nào, chỉ có điều giọng run rẩy, “Những thứ này em xem, em nhận lời với Diệp Túc Bắc là tin ấy rồi, sau này đừng cho em xem những thứ này nữa!”

      Lộ Tùng Quang cuối cùng cũng quay đầu lại, đôi mắt màu nâu sậm lúc này cũng trở nên sâu thẳm đáy, “Nếu em tin em hãy giả vờ hạnh phúc chút, hãy cười lên, nếu bất chấp tất cả để chia rẽ bọn em.”

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 25

      Trước đây, khi còn học, ́ Diễn Sinh đã từng tham gia một buổi biểu diễn kịch. Hai mươi mấy bạn trong lớp cùng tham gia biểu diễn. Đó là vở kịch Nàng Bạch Tuyết.

      Lúc đó, so với các bạn học cùng lớp ́ Diễn Sinh khá cao, vì vậy giáo phân cho đóng vai cây đeo đạo cụ khắp người. Mỗi lần tiếng nhạc vang lên, đã đưa bạn thấp nhất đóng vai cây nấm lại cùng lắc lư theo tiếng nhạc.

      Lúc đầu rất thích vai diễn này, mặc dù hoàn toàn có lời thoại nào nhưng đây là nhân vật được đứng sân khấu lâu nhất, động tác cũng rất đơn giản , chỉ cần lắc lư sang phải sang trái là được.

      Đến ngày hội diễn, khi mọi người đều mặc trang phục biểu diễn rất đẹp thì ́ Diễn Sinh mới phát hiện mình rất khác so với mọi người. Khi biểu diễn kết thúc, tất cả học sinh tươi cười nhận hoa bố mẹ tặng thì ́ Diễn Sinh lao vào lòng bố òa khóc.

      Ông ́ đợi khóc xong, rồi xoa đầu nói với đầy tình cảm, "Diễn Sinh, con khóc cái gì? Ai cũng thấy bối cảnh sân khấu này rất đẹp, đó là nhờ vai diễn này của con, nhờ đó mọi người mới thấy hoàng tử và công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp."

      Ông ́ cười hiền từ, ́ Diễn Sinh mắt đỏ hoe lờ mờ nhận ra, gật đầu. Bố nhất ̣nhà lừa . Bố nói vai diễn của quan trọng, thế thì nhất ̣nh là như vậy.

      Sau đó, dần lớn lên, học được một từ là, "làm nền."

      sân khấu có cây ́i đung đưa thì làm gì có cảm giác là chuyện ̉ tích về nàng Bạch Tuyết?

      Bao nhiêu năm sau vẫn thoát khỏi được vận mệnh đó. Chỉ có điều vai diễn bây giờ hơi thay đổi một chút. còn là một cái cây nữa, là một người sống hẳn hoi. có làm sao biết được tình cảm của Diệp Túc Bắc đối với Tô Nham sâu đậm như vậy? Làm sao biết được tình của họ đáng quý như thế nào?.

      Nghĩ như vậy, ́ Diễn Sinh thấy ̉ họng đắng chát. Tình thế tuy chỉ như ngọn lửa nhỏ nhưng sức thiêu đốt dữ dội, cuốn toàn bộ ý thức của . Lý trí từng giây từng phút tiêu tan. sợ nếu nói tiếp sẽ nói ra những lời đáng sợ thể kiểm soát được.

      vội vàng đứng dậy uống nước. lấy trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng uống ừng ực, như thể muốn dòng nước lạnh giá nhấn chìm sự đắng chát trực trào lên trong ̉ họng.

      Mãi lâu sau, chai nước khoáng bị cầm trong tay bị bóp gần như biến dạng. Diệp Túc Bắc đứng cạnh đó nhìn mà biết. đỡ lấy chai nước khoáng trong tay rồi đóng cánh cửa tủ lạnh.

      Lúc trước tủ lạnh mở còn có đèn sáng, bây giờ cả gian bếp chìm vào bóng tối. Chỉ có ánh trăng sáng tĩnh mịch ngoài cửa sô hắt vào. Ánh sáng bạc lấp lánh hắt vào sống mũi cao và thẳng của Diệp Túc Bắc, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. dựa nửa người vào tủ lạnh, im lặng hồi lâu rồi mới cất tiếng, "Diễn Sỉ, muốn em tin vo điều kiện một lần thôi, em có tin ?."

      ́ Diễn Sinh ngước mắt lên nhìn . Đôi mắt vốn sâu thẳm lúc này trở nên ảm đạm trong bóng.tối. Lúc đó đã nhớ rất nhiều, nhớ chuyện của với Diệp Túc Bắc, thậm chỉ nhớ cả câu Diệp Túc Bắc nói với , " muốn tin em." biết thể cứ chìm trong đau khổ mãi, nhưng lại thể thức tỉnh mình.

      Giọng hơi run, nhưng vẫn lạnh như băng, "Diệp Túc Bắc, đã nói trong thế giới của có từ nếu mà."

      Ánh mắt của Diệp Túc Bắc sầm lại. Đôi mắt đã vốn ít biểu hiện cảm xúc lúc này trông lại càng khó dò hơn, "Vậy có thề cầu em tin vô điều kiện một lần ?."

      "Diệp Túc Bắc!." ́ Diễn Sinh quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh trăng mờ ảo nên thể nhìn xa. Đằng là một màu đen kịt, như một cái hang lớn tối tăm, tưởng như muốn nuốt chửng con người. bình tĩnh nói, "Tren đời này chẳng bao giờ có chuyện 'vô điều kiện', cái gọi là tin tưởng có giới hạn phải sựi một cơ sở nào đó, ví dụ như tình . Lần này em có thể tin vô điều kiện, nhưng Diệp Túc Bắc, cũng phải biết là điều đó cũng có giới hạn. Em thể nhịn nhục cả đờii được. Em hy vi có thể điều chỉnh cho tốt để cuối cùnh cho em một câu trả lời." khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng, "Câu trả lời đó hy vọng phải suy nghĩ lâu, vì em thấy mình sắp hết kiên nhẫn rồi."

      ́ Diễn Sinh thể nói tiếp được nữa. Im lặng lúc này là vũ khí để bảo vệ mình. quay đầu lại, cứ thế thẳng về phòng ngủ. Diệp Túc Bắc rất lâu sau đó mới vào.

      một cái giường nhưng lại có sự phân chia rõ ràng. Dường như có một đường biên giới vô hô giống Thái Bình Dương, thể vượt qua. Đồng sàng dị mộng - những lời này hóa ra lại tàn nhẫn như vậy.

      Buổi sáng khi thức dậy, Diệp Túc Bắc đã còn ở nhà. bàn có đặt một ́c sữa ấm, thuốc bao tử đã uống quen và một bát cháo vẫn còn bốc hơi. Một mảnh giấy đặt dưới cái bát, chữ của Diệp Túc Bắc rất cứng cáp, "Đừng uống rượu, hại người."

      ́ Diễn Sinh đọc mảnh giấy xong, hờ hững vo lại.rồi ném vào thùng đựng giấy ở gần đó.

      Lý Bích Hoa từng nói, cái gì là thừa thãi? Áo bông trong mùa hè, quạt trong mùa đông và cả sự ân cần của sau khi trái tim em lạnh giá.

      Diệp Túc Bắc, đời này có một từ là, " kịp nữa."

      Lời đồn đại như mọc thêm cánh truyền nhanh chóng khủng khiếp trong vòng xoáy của xã hội. Diệp Túc Bắc vốn là nhân vật đầu sóng ngọn gió, lần này tin tức giật gân như vậy càng thu hút sự quan tâm, lời đồn có bài có bản hẳn hoi. Tô Nham và đứa con khiến cho nhà họ. Diệp như phủ thêm một màu xám xịt. Thời gian này điện thoại của ́ Diễn Sinh bị gọi nhiều đến mức như muốn nổ tung. Người nào cũng hỏi gái hỏi xa, chỉ có điều ai biy được trong số những người quan tâm đó, rốt cuộc có mấy người quan tâm thực sự, có mấy người là đợi để được xem chuyện cười?.

      Ông ́ bà ́ gọi điện đến, ̣nh hỏi nhưng lại thôi. ́ Diễn Sinh làm như có chuyện gì xảy ra, nói át , "Bố my, chẳng nhẽ bố mẹ tin những lời bịa đặt đó? Túc Bắc nhà con làm sao là người như thế được chứ?."

      nói chuyện thoải mái, trong cả cuộc điện thoại hề có ý đùa cợt nào. có thể là một diễn viên rất tốt, cũng cảm thấy mình diễn kịch rất tài.

      Là 'người bị hại' lớn nhất trong chuyện này, ́ Diễn Sinh tỏ ra vô cùng lãnh đạm. Thỉnh thoảng dạo phố. Lúc về nhà vẫn giống như trước đây, nấu ăn, quét dọn, lucky type xem ti vi, lên mạng. Cuộc sống của vốn đơn giản như một ́c nước. biết lại ném moy viên đá vào ́c nước của . Sóng gợn lên khiến người ta lo lắng nước chạm đến mép co thể tràn ra bất cứ lúc nào.́

      Diệp Túc Bắc ngày nào cũng về nhà đúng giờ. Thỉnh thoảng làm thêm giờ đều thông báo trước. Trước đây bao giờ cho ́ Diễn Sinh biết đâu. ́ Diễn Sinh thì tìn mọi cách để biết. Còn bây giờ khi chủ động nói, ́ Diễn Sinh lại tỏ ra mấy hứng thú.

      Hình như sau một đêm đã lớn thêm lên. Chưa từng trải qua nhiều chuyện phức tạp như vậy, bây giờ trái tim đã cứng cáp hơn trước rất nhiều. Thứ mà trước đây lao vào, thì bây giờ cảm thấy nó còn quan trọng như vậy nữa.

      vẫn Diệp Túc Bắc tha thiết. Điều này lucky hề nghi ngờ. Bởi khi nào Diệp Túc Bắc về nhà, lại mất ngủ triền miên. Dù muộn thế nào, chỉ cần Diệp Túc Bắc về là có thể ngủ thiếp . Mùi của Diệp Túc Bắc còn hiệu quả và tác dụng nhanh hơn cả thuốc an thần.

      ràng chán ngấy kiểu dựa vào người khác để tồn tại. Nhưng lại hoàn toàn thể kiểm soát được mình. người đến mức việc hít thở của mình mà dường như phải là vì mình nữa. Có lẽ bao giờ thắng được Diệp Túc Bắc. Bởi vì chỉ cần chịu được nữa có thể câu “chia tay” như , còn Cố Diễn Sinh vĩnh viễn bao giờ có được quyết đoán đó. Dù ra từ chia tay trong tiềm thức vẫn hy vọng ở lại. biết mình như vậy người khác nhìn vào thấy ra làm sao.

      Quá người đến cuối cùng tình đến tận xương tủy đó chỉ có thể trở thành sợi dây trói buộc. Cố Diễn Sinh thoát ra được bởi vì thể loại bỏ Diệp Túc Bắc khỏi trái tim mình.

      Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, tất cả các giáo viên được gọi đến trường để họp. Hạ Diên Kính lâu gặp cũng xuất viện, chỉ có điều trong chân vẫn còn cái đinh, lại vẫn chưa được nhanh nhẹn.

      Nhìn thấy Cố Diễn Sinh, ấy rất phấn khởi, cứ kéo Cố Diễn Sinh dạo. Nhìn Hạ Diên Kính bước khập khiễng, Cố Diễn Sinh dở khóc dở cười, đành phải thoái thác là mình có hẹn. ngờ Hạ Diên Kính vốn dễ bị lừa vậy mà lại nằng nặc đòi phải ra người đó là ai. Khi bị quấy nhiễu có cách nào thoát chuông điện thoại của Cố Diễn Sinh reo lên như cứu mạng.

      Chưa kịp nghe ai hẹn gặp, cũng chưa kịp nghe là phải làm việc gì, Cố Diễn Sinh thoải mái trả lời: được, được, được.

      Hạ Diên Kính ngồi bên cạnh đành phải xị mặt bỏ qua.

      Họp xong, vừa ra khỏi cửa giật mình khi thấy Lộ Tùng Quang đứng dựa vào chiếc Land Rover ở cổng trường. Lúc đó não mới bắt đầu hoạt động. Hóa ra cuộc điện thoại cứu mạng lúc nãy chính là do gọi. Nếu sớm biết lại là củ khoai lang nóng bỏng tay này cùng Hạ Diên Kính còn hơn, quá lắm cũng chỉ là phải phục vụ ấy. Bây giờ lại càng tồi tệ hơn. Ngồi trong xe của Lộ Tùng Quang, Cố Diễn Sinh cứ để hồn lang thang mãi tận đâu.

      nghĩ gì vậy?”

      Lộ Tùng Quang ngồi ghế lái xe im lặng từ nãy đến giờ bất ngờ hỏi, “Từ lúc lên xe tới giờ thấy câu gì?”

      Cố Diễn Sinh tỉnh người lại, liếc khuôn mặt nhìn nghiêng của Lộ Tùng Quang tập trung lái xe. ràng vẫn là khuôn mặt tươi cười giống hệt như trước đây vậy mà Cố Diễn Sinh lại cảm thấy có gì đó hơi khác.

      khí đặc quánh trong xe khiến hơi bối rối, trả lời có vẻ gượng gạo, “Sắp hết kỳ nghỉ hè rồi, lại phải làm nên hơi chán.”

      “Em chắc là lý do đó chứ?”

      Cố Diễn Sinh biết định gì, bỗng nhiên muốn cãi lại, lạnh lùng, “Nếu nghĩ là gì? Lộ Tùng Quang, thích chĩa mũi vào chuyện của người khác từ lúc nào vậy?”

      Lộ Tùng Quang quay đầu sang, chau mày, “Cố Diễn Sinh, quan tâm đến em. Em và Diệp Túc Bắc.”

      Chưa đợi hết câu, Cố Diễn Sinh lạnh lùng ngắt lời, “Lộ Tùng Quang, liên quan gì đến .” Đầu nóng bừng, cảm giác khó chịu về những chuyện gần đây bỗng trào hết ra, khó chịu, “ đến xem chuyện cười của em à? Bây giờ rất vui đúng ? Hồi đó em bất chấp tất cả chia tay với , làm mất mặt. Có phải bây giờ thấy em bị báo ứng đúng ?” trợn mắt, mày chau lại. Trong lúc kiểm soát, giọng của cũng cao gấp mấy lần.

      Lộ Tùng Quang phản bác gì. tỏ ra lạnh lùng, cố bình tĩnh. hất mạnh vô lăng, cua gấp, lái xe vào lề đường. Theo quán tính người Cố Diễn Sinh lao mạnh về phía trước. Tim đập mạnh, hơi thở lúc đó như ngừng lại, tất cả các giác quan đều mất phản ứng. Chỉ thấy đau đớn trong cổ họng và mắt là rệt.

      Gió đêm thổi tung những chiếc lá rụng, lúc này xung quanh vô cùng tĩnh lặng. yên tĩnh bất ngờ này khiến cho tất cả ý thức của con người trở nên lờ mờ. Toàn thân Cố Diễn Sinh co cứng lại vì sợ.

      “Kít!” tiếng phanh xe vọng lại từ con đường ngoại ô trống trải. Khi tất cả trở lại yên tĩnh. Cố Diễn Sinh kiềm chế được nóng giận nữa, ngẩng cao đầu tức giận, tay kéo mạnh dây an toàn ra, thể kiểm soát được cơn cuồng nộ, “Lộ Tùng Quang, định làm gì? điên rồi à?” dứt được dây an toàn ra, hằm hằm mở cửa xe. ngờ Lộ Tùng Quang lại khóa cửa xe “cạch” tiếng. rút từ cốp đựng đồ ra tờ giấy ném vào trước mặt Cố Diễn Sinh, “Em muốn nghĩ là người thế nào cũng được! Chỉ có điều đến cũng lấy được tờ giám định này! Em còn định tự lừa dối mình đến bao giờ nữa?”

      Cố Diễn Sinh khựng lại, đôi mắt xinh đẹp mở to, chưa bao giờ thấy Lộ Tùng Quang tức giận. là người đến cả lúc đau buồn cũng vẫn cười, vậy mà lúc này lại giận dữ đến run cả người.

      Cố Diễn Sinh bắt đầu hối hận vì trút giận lên . ràng là mọi chuyện liên quan gì đến . Mãi hồi lâu mới định thần lại, cầm lấy tờ giấy mà ném cho . mở ra mà chỉ hỏi, “Đây là cái gì?”

      “Giám định ADN.”

      Cố Diễn Sinh như bị sét đánh ngang tai, mất hết cả khả năng suy nghĩ. chỉ nhìm chằm chằm vào tờ giấy. Rất lâu sau mới gượng trấn tĩnh, “Em đọc thứ này.” xong, xé nát tờ giấy. Tiếng xé giấy con đường vắng vẻ nghe đến chói tai. Cố Diễn Sinh xé nát tờ giấy xong ấn cửa kính ô tô, tung hết vụn giấy ra ngoài. Mặt thể cảm xúc nào, chỉ có điều giọng run rẩy, “Những thứ này em xem, em nhận lời với Diệp Túc Bắc là tin ấy rồi, sau này đừng cho em xem những thứ này nữa!”

      Lộ Tùng Quang cuối cùng cũng quay đầu lại, đôi mắt màu nâu sậm lúc này cũng trở nên sâu thẳm đáy, “Nếu em tin em hãy giả vờ hạnh phúc chút, hãy cười lên, nếu bất chấp tất cả để chia rẽ bọn em.”

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 26

      mất kiểm soát của Lộ Tùng Quang lại khiến tâm trạng như tê dại của Cố Diễn Sinh trở nên bình tĩnh.

      nhìn Lộ Tùng Quang chằm chằm, gằn từng tiếng , “Lộ Tùng Quang, em có nghĩa vụ phải cười với bất kỳ ai. Dù cho Diệp Túc Bắc làm việc gì sai, dù cuộc hôn nhân của bọn em có vấn đề cũng cần phải nhúng tay vào. Em cũng vì lý do đó mà buông thả bản thân mình.” thở dài, “Em trả thù ấy, cũng giả vờ hạnh phúc. biết đấy, em bao giờ đem sai lầm của người khác ra để trừng phạt chính mình.”

      “Vậy sao?” Lộ Tùng Quang làm như hiểu. Khóe miệng toát lên nụ cười đầy ý, “Vậy chờ xem.”

      “Chẳng phải muốn xem chuyện cười sao?”

      “Sao lại thế được chứ?” Sắc mặt của Lộ Tùng Quang lạnh như băng, biểu mặt còn trấn tĩnh như thường nữa. Tay nắm chặt vô lăng, những đường gân xanh mu bàn tay hằn lên.

      “Cố Diễn Sinh, em đừng tưởng là hiểu .”

      Câu đó như cái gai chặn ngay cổ họng Cố Diễn Sinh. thấy hơi khó tin là Lộ Tùng Quang lại ra những lời đó. Mãi lâu sau mới định thần lại, lạnh lùng thốt ra hai tiếng, “Mở cửa.”

      Lộ Tùng Quang quay đầu lại, nổ máy, “Để đưa em về.”

      * * *

      đường , hai người thêm gì nữa. Trong xe trở lại yên lặng như lúc đầu. Cả hai đều muốn ép người khác, họ cũng rất biết kiềm chế cảm xúc.

      Cố Diễn Sinh hơi áy náy và cảm kích Lộ Tùng Quang. Vào lúc u ám nhất của cuộc đời , nếu nhờ Lộ Tùng Quang ở bên quan tâm chăm sóc, che chở cho từng li từng tí có lẽ được thanh thản như bây giờ.

      Sắc màu rực rỡ duy nhất trong quãng thời gian khó khăn nhất thời đại học của có lẽ là do Lộ Tùng Quang vẽ nên. Lộ Tùng Quang là bạn tâm giao của đúng hơn là người .

      Lộ Tùng Quang hiểu thích gì, hiểu ghét gì nhưng chỉ duy nhất hiểu cố chấp của . Vì vậy chỉ có thể vẽ ra những rực rỡ chứ thể nào che được ảm đạm đó.

      * * *

      Cố Diễn Sinh về nhà bật đèn, mệt mỏi rã rời, ngồi tựa lưng vào sofa. Diệp Túc Bắc vẫn chưa về, xung quanh vô cùng vắng lặng. Trong ngôi nhà trống rỗng hề có chút sinh khí nào. Trong bóng tối, tất cả các vật dụng lặng yên nằm ở vị trí cũ. Ánh trăng sáng vằng vặc bên ngoài cửa sổ rọi vào phòng. Đúng là bức tranh khiến lòng người tĩnh lặng, nhưng Cố Diễn Sinh lại cảm thấy sợ hãi.

      tủ đứng có lọ hoa lưu ly. Vì được chăm chút nên hoa bắt đầu héo. Cố Diễn Sinh nhấc hoa ra ném vào thùng rác. Giọt nước giá lạnh ở cuối bình rơi vào chân. Cảm giác lành lạnh khiến toàn thân run lên. Mãi sau, lại nhặt hoa từ trong thùng rác ra, cắm lại vào lọ.

      cũng biết tại sao mình lại làm như vậy, ràng là hoa tàn rồi, vậy mà còn chịu vứt .

      Những người học cắm hoa đều là những quý bà giàu có thuộc tầng lớp của xã hội. Ai cũng muốn chứng minh mình có thẩm mỹ cao nên rất chú tâm học. Chỉ có Cố Diễn Sinh là chẳng có hứng thú gì nên thường buồn ngủ. Khi ôm bó hoa cắt tỉa lung tung, nghe giáo viên dạy cắm hoa nhã nhặn giảng, “Hoa lưu ly còn gọi là hoa xin đừng quên em, ý nghĩa của hoa rất đẹp, nghĩa là trái tim vĩnh viễn thay đổi.”

      Lúc đó trong tay Cố Diễn Sinh cầm cả bó hoa màu tím, mùi thơm mấy, bông hoa cũng bình thường. Nhưng vì ý nghĩa của loài hoa này mà có cảm tình với nó. Hóa ra bó hoa màu tím này lại có ngụ ý cố chấp như vậy, “vĩnh viễn” là từ mà người ta luôn hướng về. Kể từ đó, ba năm qua Cố Diễn Sinh luôn cắm loại hoa này trong nhà.

      Diệp Túc Bắc chưa bao giờ nhận ra suy nghĩ này của . Có lần thấy ôm bó hoa về, , “Hóa ra em thích màu tím à? lại cứ tưởng em thích màu xanh.”

      Cố Diễn Sinh cười cười, thừa nhận mà cũng phản đối. Sau đó có rất nhiều đồ màu tím: quần áo, giày dép, túi xách. Nhưng chưa bao giờ cho Diệp Túc Bắc biết chỉ thích ý nghĩa của hoa lưu ly mà thôi.

      đời này làm gì có cái gì vĩnh viễn thay đổi? Tình cũng thường hết thịnh lại suy. Cố Diễn Sinh cứ cố chấp chịu tỉnh lại, nên cuối cùng chỉ như con tằm tự trói mình.

      * * *

      Tối hôm đó, Diệp Túc Bắc cả đêm về, Cố Diễn Sinh mất ngủ cả đêm.

      gọi điện cho Diệp Túc Bắc, Diệp Túc Bắc cũng gọi cho . Giống như cuộc giằng co thầm lặng, ai lao vào quan tâm trước người đó thua.

      Hôm sau, trời chưa sáng , Cố Diễn Sinh bắt đầu tập yoga. Kể từ khi bắt đầu mất ngủ, học rất nhiều thứ để giết thời gian. Đêm dài lê thê, thể cứ trằn trọc mãi giường.

      Tập Yoga xong, Cố Diễn Sinh cảm thấy chán nản liền xách túi ra khỏi nhà.

      dạo suốt mấy giờ đồng hồ bên ngoài, Cố Diễn Sinh cũng biết là mình những đâu. Cuối cùng dừng bước ở trước cửa hàng bán báo.

      tay vẫn cầm cốc cà phê Latte mua ở cửa hàng Starbucks, Cố Diễn Sinh chăm chú xem những tờ báo thuộc thể loại văn hóa.

      Đá trong cốc tan chảy, hơi nước lạnh thấm qua cốc làm ướt đôi tay Cố Diễn Sinh.

      “Ấy, , nước sắp vào sách của tôi rồi, mua , nếu cầm xa ra.” Ông già bán báo sốt ruột nhìn Diễn Sinh. Ông sợ trông có vẻ ngơ ngẩn này làm bẩn sách.

      Cố Diễn Sinh để ý gì đến vẻ khinh thường của ông ta.

      “Tôi mua cái này.” chỉ vào tờ báo.

      * * *

      Ngồi cái ghế dài dành cho người bộ ngồi nghỉ xung quanh quảng trường, Cố Diễn Sinh chăm chú giở xem tờ tạp chí.

      Ở trang nhất có bức ảnh của Diệp Túc Bắc. Ảnh lớn nhưng rất dễ thấy. Trong bức ảnh, chải kiểu đầu rất cầu kỳ, mặt cười theo kiểu xã giao, nốt ruồi ở cạnh chân mày bị xóa mất. Cấu trúc cả bức ảnh rất hoàn hảo nhưng lại khiến Cố Diễn Sinh bỗng chốc cảm thấy người này sao mà xa lạ.

      Giở vào trong, có cả trang đến Diệp Túc Bắc. Cố Diễn Sinh đọc rất kỹ.

      Người cả đêm về, hóa ra là vào bệnh viện.

      Con của Tô Nham cấp cứu vào bệnh viện, Diệp Túc Bắc sau đó cũng theo vào ngay. bị người phóng viên phỏng vấn công nhân bị thương ở công trường bắt gặp.

      Cả bài báo là những gì mà phóng viên đó “mắt thấy tai nghe” ví dụ như Diệp Túc Bắc “khuôn mặt lo lắng”, Tô Nham nước mắt lưng tròng, dựa đầu vào vai của nức nở.

      Bên dưới còn có phả hệ gia đình Diệp Túc Bắc, đến là vợ của cũng thể may mắn thoát khỏi. Báo còn đăng cả bức ảnh tốt nghiệp trung học của . mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt cười trong sáng.

      Tiêu đề khá nổi bật, những chữ in to màu đỏ tươi giống như máu, nhe nanh múa vuốt như trực tấn công .

      “Cháu út của Diệp soái có con riêng bị bại lộ!”

      * * *

      nhàng gấp tờ tạp chí lại. Cuối cùng biết lạ lẫm cực độ này là từ đâu mà có. ràng là đôi mắt mà nhớ . Những ký ức sáng rực như que hàn đỏ lửa lúc này nguội lạnh chẳng khác gì tro tàn.

      Giống như mối quan hệ của họ.

      Lúc đó chuông điện thoại vang lên, Diễn Sinh tê dại rút điện thoại từ trong túi ra.

      “Cố Diễn Sinh, cậu ở đâu vậy?” Giọng Kiều Tịch Nhan vang lên gấp gáp trong điện thoại.

      “Ở ngoài, dạo.” Diễn Sinh trầm giọng xuống để che giấu rầu rĩ trong giọng .

      “Cậu đọc báo hôm nay chưa?”

      Cố Diễn Sinh hờ hững trả lời, “Đọc rồi!”

      Thái độ của Kiều Tịch Nhan còn kích động hơn cả Cố Diễn Sinh. ấy gào lên trong điện thoại, “Bây giờ cậu ở đâu? Mình đến đón cậu! Chúng ta tìm tên Diệp Túc Bắc đê tiện đó.”

      “Tiểu Kiều, mình biết cậu muốn tốt cho mình, nhưng việc này cậu cứ mặc kệ mình.” xong, tắt máy, hít sâu, ném tờ tạp chí vừa xem vào thùng rác. Sau đó đứng dậy rời .

      Bầu trời trong xanh, ánh nắng lung linh rực rỡ, khí có vẻ lãng đãng, khiến Cố Diễn Sinh cảm thấy mơ màng.

      * * *

      Mười phút sau, đột nhiên nhận ra mình bỏ qua thứ gì đó.

      Trái tim bỗng chốc nhảy lên tận cổ họng. lập tức gọi lại cho Kiều Tịch Nhan, giọng phụ nữ trong ống nghe vang lên, “Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tắt máy.” Cố Diễn Xinh, “Xì”, tiếng mạnh rồi lập tức gọi điện cho Vu Hân Lan, chưa đợi ấy , Cố Diễn Sinh gào lên

      “Địa chỉ bệnh viện! Nhanh lên!”.

      “...”

      Tắt điện thoại xong, bỏ lỡ giây nào lên ngay taxi, vội vội vàng vàng vào bệnh viện.

      Tính tình của Kiều Tịch Nhan phải là biết. ấy vốn rất căm ghét cái xấu. Bản thân thua thiệt được, nhưng chấp nhận cho người mình quan tâm phải chịu khổ. Càng chưa quan hệ giữa và Cố Diễn Sinh. Với thân phận lần này của Tô Nham Kiều Tịch Nhan hận ta đến tận xương tủy.

      Vì bị Cố Diễn Sinh liên tục giục giã, người lái xe vượt đèn đỏ hai lần, chưa đến mười phút sau đến bệnh viện. Cố Diễn Sinh quay đầu lại, ném nắm tiền cho lái xe rồi vội vàng vào viện.

      May mà nhanh, đúng lúc chặn được Kiều Tịch Nhan ở cổng viện.

      * * *

      thở hổn hển, gào lên với Kiều Tịch Nhan, “Cậu có điên ? Đến đây làm gì?”

      Kiều Tịch Nhan đột nhiên nhìn thấy nên rất bất ngờ, nhưng lại nhanh chóng trấn tĩnh như thường, “Đến bệnh viện thăm Tô Nham, ấy cũng là đàn chị khóa mà.”

      “Cậu tưởng mình ngốc à? Cậu đến thăm ta sao? Cậu ghét nhất là ta mà lại đến thăm ta sao?” Cố Diễn Sinh trợn tròn hai mắt. Kiều Tịch Nhan đúng là đồ ngốc, làm sao mà hiểu? Càng vào lúc này Cố Diễn Sinh lại càng manh động, làm gì cũng chỉ khiến mãi mãi hối hận.

      “Cố Diễn Sinh, cậu cho mình !” Kiều Tịch Nhan bị Cố Diễn Sinh quát nên cũng tức giận. Giọng của cũng cao lên gấp mấy lần. chỉ thẳng vào mặt Cố Diễn Sinh từng từ , “Mình đến phải chỉ vì cậu, cả đời này mình ghét nhất là kẻ thứ ba! Con riêng! Mình thể để ta hung hăng làm bậy như vậy! Mình muốn cho ta biết cái gì là công lý! Cái gì là luân thường! cái gì là pháp luật! Mình rất muốn gặp ta, mình những rất muốn gặp ta mà còn muốn cho ta sợi dây thừng và lọ thuốc trừ sâu.” Kiều Tịch Nhan càng càng nóng giận, “Cậu muốn làm Đức Mẹ cậu đến Vatican cho mình nhờ! Cậu muốn hành hương tùy, mình cản! Mình thể ngồi nhìn được!”

      Kiều Tịch Nhan trước đây chưa bao giờ tức giận với Cố Diễn Sinh như vậy. Mặt đỏ lên vì tức giận. Cố Diễn Sinh đáng lẽ phải tức giận lại hề xúc động, cũng còn mất kiểm soát. nhìn chằm chằm Kiều Tịch Nhan, hít sâu, “Cậu có quát mình thế nào nữa mình cũng biết là cậu đến đây vì mình.” đứt quãng, giọng trầm xuống nghe lại càng trong dòng thanh ồn ào, “Mình phải là đức mẹ, cũng phải là độ lượng, mình chỉ muốn biến mình thành bị động.”

      Kiều Tịch Nhan hất hàm, hai tay khoanh trước ngực, khó chịu , “ muốn bị động bây giờ nên theo mình vào trong!”

      “Tiểu Kiều, cậu thừa biết là bây giờ dù mình có vào trong đó giết chết ấy và đứa con cũng giải quyết được vấn đề.” Trong giọng của Cố Diễn Sinh chứa đầy bất lực và mỉa mai. Giống như , vấn đề là ở Diệp Túc Bắc, Tô Nham có gì sai đâu chứ?

      “Tô Nham chưa bao giờ là kẻ thứ ba, kẻ thứ ba thực là mình, là Cố Diễn Sinh này, họ mới thực là tâm đầu ý hợp.” Cố Diễn Sinh mà trái tim như thắt lại.

      Kiều Tịch Nhan dần dần bình tĩnh lại, nhìn đôi mắt dường như vô hồn của Cố Diễn Sinh, thở dài. Giống như trước đây từng an ủi Cố Diễn Sinh bao nhiêu lần, dang tay ôm lấy Cố Diễn Sinh, “Cố Diễn Sinh, cậu quên rồi sao, chúng ta giao hẹn với nhau rồi mà.”

      “Mình quên, giây nào quên.” Trong giọng của có chút nghẹn ngào, nghẹn lời đau đớn, “mãi mãi giả vờ ngây thơ, mãi mãi hung hăng, mãi mãi biết điều, mãi mãi thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh.”

      Kiều Tịch Nhan ôm chặt , sống mũi cay xè, giọng bất giác cũng run lên, “Mình mãi mãi ở bên cậu. có đàn ông chúng ta vẫn sống tốt mà.”

      “Mình biết, mình biết mà.”

      “...”

      * * *

      Hôm đó Cố Diễn Sinh và Kiều Tịch Nhan rốt cuộc vào trong viện. Chỉ cách bước là đến gần với nhưng Cố Diễn Sinh lại lần nữa yếu hèn. và Kiều Tịch Nhan ôm nhau khóc tức tưởi, chỉ bởi vì cuộc hôn nhân rơi vào chỗ lối thoát mà còn vì trái tim vỡ tan thành nhiều mảnh.

      Cuộc hôn nhân có vẻ ngoài hào nhoáng này cắn lại bằng chính bản chất xấu xa của nó. dám động đậy, bởi vì nếu mà động đậy đau đớn đến tận cõi lòng.

      Nhẫn nại đến kiệt sức hóa ra lại là chuyện của từng phút.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 26

      mất kiểm soát của Lộ Tùng Quang lại khiến tâm trạng như tê dại của Cố Diễn Sinh trở nên bình tĩnh.

      nhìn Lộ Tùng Quang chằm chằm, gằn từng tiếng , “Lộ Tùng Quang, em có nghĩa vụ phải cười với bất kỳ ai. Dù cho Diệp Túc Bắc làm việc gì sai, dù cuộc hôn nhân của bọn em có vấn đề cũng cần phải nhúng tay vào. Em cũng vì lý do đó mà buông thả bản thân mình.” thở dài, “Em trả thù ấy, cũng giả vờ hạnh phúc. biết đấy, em bao giờ đem sai lầm của người khác ra để trừng phạt chính mình.”

      “Vậy sao?” Lộ Tùng Quang làm như hiểu. Khóe miệng toát lên nụ cười đầy ý, “Vậy chờ xem.”

      “Chẳng phải muốn xem chuyện cười sao?”

      “Sao lại thế được chứ?” Sắc mặt của Lộ Tùng Quang lạnh như băng, biểu mặt còn trấn tĩnh như thường nữa. Tay nắm chặt vô lăng, những đường gân xanh mu bàn tay hằn lên.

      “Cố Diễn Sinh, em đừng tưởng là hiểu .”

      Câu đó như cái gai chặn ngay cổ họng Cố Diễn Sinh. thấy hơi khó tin là Lộ Tùng Quang lại ra những lời đó. Mãi lâu sau mới định thần lại, lạnh lùng thốt ra hai tiếng, “Mở cửa.”

      Lộ Tùng Quang quay đầu lại, nổ máy, “Để đưa em về.”

      * * *

      đường , hai người thêm gì nữa. Trong xe trở lại yên lặng như lúc đầu. Cả hai đều muốn ép người khác, họ cũng rất biết kiềm chế cảm xúc.

      Cố Diễn Sinh hơi áy náy và cảm kích Lộ Tùng Quang. Vào lúc u ám nhất của cuộc đời , nếu nhờ Lộ Tùng Quang ở bên quan tâm chăm sóc, che chở cho từng li từng tí có lẽ được thanh thản như bây giờ.

      Sắc màu rực rỡ duy nhất trong quãng thời gian khó khăn nhất thời đại học của có lẽ là do Lộ Tùng Quang vẽ nên. Lộ Tùng Quang là bạn tâm giao của đúng hơn là người .

      Lộ Tùng Quang hiểu thích gì, hiểu ghét gì nhưng chỉ duy nhất hiểu cố chấp của . Vì vậy chỉ có thể vẽ ra những rực rỡ chứ thể nào che được ảm đạm đó.

      * * *

      Cố Diễn Sinh về nhà bật đèn, mệt mỏi rã rời, ngồi tựa lưng vào sofa. Diệp Túc Bắc vẫn chưa về, xung quanh vô cùng vắng lặng. Trong ngôi nhà trống rỗng hề có chút sinh khí nào. Trong bóng tối, tất cả các vật dụng lặng yên nằm ở vị trí cũ. Ánh trăng sáng vằng vặc bên ngoài cửa sổ rọi vào phòng. Đúng là bức tranh khiến lòng người tĩnh lặng, nhưng Cố Diễn Sinh lại cảm thấy sợ hãi.

      tủ đứng có lọ hoa lưu ly. Vì được chăm chút nên hoa bắt đầu héo. Cố Diễn Sinh nhấc hoa ra ném vào thùng rác. Giọt nước giá lạnh ở cuối bình rơi vào chân. Cảm giác lành lạnh khiến toàn thân run lên. Mãi sau, lại nhặt hoa từ trong thùng rác ra, cắm lại vào lọ.

      cũng biết tại sao mình lại làm như vậy, ràng là hoa tàn rồi, vậy mà còn chịu vứt .

      Những người học cắm hoa đều là những quý bà giàu có thuộc tầng lớp của xã hội. Ai cũng muốn chứng minh mình có thẩm mỹ cao nên rất chú tâm học. Chỉ có Cố Diễn Sinh là chẳng có hứng thú gì nên thường buồn ngủ. Khi ôm bó hoa cắt tỉa lung tung, nghe giáo viên dạy cắm hoa nhã nhặn giảng, “Hoa lưu ly còn gọi là hoa xin đừng quên em, ý nghĩa của hoa rất đẹp, nghĩa là trái tim vĩnh viễn thay đổi.”

      Lúc đó trong tay Cố Diễn Sinh cầm cả bó hoa màu tím, mùi thơm mấy, bông hoa cũng bình thường. Nhưng vì ý nghĩa của loài hoa này mà có cảm tình với nó. Hóa ra bó hoa màu tím này lại có ngụ ý cố chấp như vậy, “vĩnh viễn” là từ mà người ta luôn hướng về. Kể từ đó, ba năm qua Cố Diễn Sinh luôn cắm loại hoa này trong nhà.

      Diệp Túc Bắc chưa bao giờ nhận ra suy nghĩ này của . Có lần thấy ôm bó hoa về, , “Hóa ra em thích màu tím à? lại cứ tưởng em thích màu xanh.”

      Cố Diễn Sinh cười cười, thừa nhận mà cũng phản đối. Sau đó có rất nhiều đồ màu tím: quần áo, giày dép, túi xách. Nhưng chưa bao giờ cho Diệp Túc Bắc biết chỉ thích ý nghĩa của hoa lưu ly mà thôi.

      đời này làm gì có cái gì vĩnh viễn thay đổi? Tình cũng thường hết thịnh lại suy. Cố Diễn Sinh cứ cố chấp chịu tỉnh lại, nên cuối cùng chỉ như con tằm tự trói mình.

      * * *

      Tối hôm đó, Diệp Túc Bắc cả đêm về, Cố Diễn Sinh mất ngủ cả đêm.

      gọi điện cho Diệp Túc Bắc, Diệp Túc Bắc cũng gọi cho . Giống như cuộc giằng co thầm lặng, ai lao vào quan tâm trước người đó thua.

      Hôm sau, trời chưa sáng , Cố Diễn Sinh bắt đầu tập yoga. Kể từ khi bắt đầu mất ngủ, học rất nhiều thứ để giết thời gian. Đêm dài lê thê, thể cứ trằn trọc mãi giường.

      Tập Yoga xong, Cố Diễn Sinh cảm thấy chán nản liền xách túi ra khỏi nhà.

      dạo suốt mấy giờ đồng hồ bên ngoài, Cố Diễn Sinh cũng biết là mình những đâu. Cuối cùng dừng bước ở trước cửa hàng bán báo.

      tay vẫn cầm cốc cà phê Latte mua ở cửa hàng Starbucks, Cố Diễn Sinh chăm chú xem những tờ báo thuộc thể loại văn hóa.

      Đá trong cốc tan chảy, hơi nước lạnh thấm qua cốc làm ướt đôi tay Cố Diễn Sinh.

      “Ấy, , nước sắp vào sách của tôi rồi, mua , nếu cầm xa ra.” Ông già bán báo sốt ruột nhìn Diễn Sinh. Ông sợ trông có vẻ ngơ ngẩn này làm bẩn sách.

      Cố Diễn Sinh để ý gì đến vẻ khinh thường của ông ta.

      “Tôi mua cái này.” chỉ vào tờ báo.

      * * *

      Ngồi cái ghế dài dành cho người bộ ngồi nghỉ xung quanh quảng trường, Cố Diễn Sinh chăm chú giở xem tờ tạp chí.

      Ở trang nhất có bức ảnh của Diệp Túc Bắc. Ảnh lớn nhưng rất dễ thấy. Trong bức ảnh, chải kiểu đầu rất cầu kỳ, mặt cười theo kiểu xã giao, nốt ruồi ở cạnh chân mày bị xóa mất. Cấu trúc cả bức ảnh rất hoàn hảo nhưng lại khiến Cố Diễn Sinh bỗng chốc cảm thấy người này sao mà xa lạ.

      Giở vào trong, có cả trang đến Diệp Túc Bắc. Cố Diễn Sinh đọc rất kỹ.

      Người cả đêm về, hóa ra là vào bệnh viện.

      Con của Tô Nham cấp cứu vào bệnh viện, Diệp Túc Bắc sau đó cũng theo vào ngay. bị người phóng viên phỏng vấn công nhân bị thương ở công trường bắt gặp.

      Cả bài báo là những gì mà phóng viên đó “mắt thấy tai nghe” ví dụ như Diệp Túc Bắc “khuôn mặt lo lắng”, Tô Nham nước mắt lưng tròng, dựa đầu vào vai của nức nở.

      Bên dưới còn có phả hệ gia đình Diệp Túc Bắc, đến là vợ của cũng thể may mắn thoát khỏi. Báo còn đăng cả bức ảnh tốt nghiệp trung học của . mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt cười trong sáng.

      Tiêu đề khá nổi bật, những chữ in to màu đỏ tươi giống như máu, nhe nanh múa vuốt như trực tấn công .

      “Cháu út của Diệp soái có con riêng bị bại lộ!”

      * * *

      nhàng gấp tờ tạp chí lại. Cuối cùng biết lạ lẫm cực độ này là từ đâu mà có. ràng là đôi mắt mà nhớ . Những ký ức sáng rực như que hàn đỏ lửa lúc này nguội lạnh chẳng khác gì tro tàn.

      Giống như mối quan hệ của họ.

      Lúc đó chuông điện thoại vang lên, Diễn Sinh tê dại rút điện thoại từ trong túi ra.

      “Cố Diễn Sinh, cậu ở đâu vậy?” Giọng Kiều Tịch Nhan vang lên gấp gáp trong điện thoại.

      “Ở ngoài, dạo.” Diễn Sinh trầm giọng xuống để che giấu rầu rĩ trong giọng .

      “Cậu đọc báo hôm nay chưa?”

      Cố Diễn Sinh hờ hững trả lời, “Đọc rồi!”

      Thái độ của Kiều Tịch Nhan còn kích động hơn cả Cố Diễn Sinh. ấy gào lên trong điện thoại, “Bây giờ cậu ở đâu? Mình đến đón cậu! Chúng ta tìm tên Diệp Túc Bắc đê tiện đó.”

      “Tiểu Kiều, mình biết cậu muốn tốt cho mình, nhưng việc này cậu cứ mặc kệ mình.” xong, tắt máy, hít sâu, ném tờ tạp chí vừa xem vào thùng rác. Sau đó đứng dậy rời .

      Bầu trời trong xanh, ánh nắng lung linh rực rỡ, khí có vẻ lãng đãng, khiến Cố Diễn Sinh cảm thấy mơ màng.

      * * *

      Mười phút sau, đột nhiên nhận ra mình bỏ qua thứ gì đó.

      Trái tim bỗng chốc nhảy lên tận cổ họng. lập tức gọi lại cho Kiều Tịch Nhan, giọng phụ nữ trong ống nghe vang lên, “Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tắt máy.” Cố Diễn Xinh, “Xì”, tiếng mạnh rồi lập tức gọi điện cho Vu Hân Lan, chưa đợi ấy , Cố Diễn Sinh gào lên

      “Địa chỉ bệnh viện! Nhanh lên!”.

      “...”

      Tắt điện thoại xong, bỏ lỡ giây nào lên ngay taxi, vội vội vàng vàng vào bệnh viện.

      Tính tình của Kiều Tịch Nhan phải là biết. ấy vốn rất căm ghét cái xấu. Bản thân thua thiệt được, nhưng chấp nhận cho người mình quan tâm phải chịu khổ. Càng chưa quan hệ giữa và Cố Diễn Sinh. Với thân phận lần này của Tô Nham Kiều Tịch Nhan hận ta đến tận xương tủy.

      Vì bị Cố Diễn Sinh liên tục giục giã, người lái xe vượt đèn đỏ hai lần, chưa đến mười phút sau đến bệnh viện. Cố Diễn Sinh quay đầu lại, ném nắm tiền cho lái xe rồi vội vàng vào viện.

      May mà nhanh, đúng lúc chặn được Kiều Tịch Nhan ở cổng viện.

      * * *

      thở hổn hển, gào lên với Kiều Tịch Nhan, “Cậu có điên ? Đến đây làm gì?”

      Kiều Tịch Nhan đột nhiên nhìn thấy nên rất bất ngờ, nhưng lại nhanh chóng trấn tĩnh như thường, “Đến bệnh viện thăm Tô Nham, ấy cũng là đàn chị khóa mà.”

      “Cậu tưởng mình ngốc à? Cậu đến thăm ta sao? Cậu ghét nhất là ta mà lại đến thăm ta sao?” Cố Diễn Sinh trợn tròn hai mắt. Kiều Tịch Nhan đúng là đồ ngốc, làm sao mà hiểu? Càng vào lúc này Cố Diễn Sinh lại càng manh động, làm gì cũng chỉ khiến mãi mãi hối hận.

      “Cố Diễn Sinh, cậu cho mình !” Kiều Tịch Nhan bị Cố Diễn Sinh quát nên cũng tức giận. Giọng của cũng cao lên gấp mấy lần. chỉ thẳng vào mặt Cố Diễn Sinh từng từ , “Mình đến phải chỉ vì cậu, cả đời này mình ghét nhất là kẻ thứ ba! Con riêng! Mình thể để ta hung hăng làm bậy như vậy! Mình muốn cho ta biết cái gì là công lý! Cái gì là luân thường! cái gì là pháp luật! Mình rất muốn gặp ta, mình những rất muốn gặp ta mà còn muốn cho ta sợi dây thừng và lọ thuốc trừ sâu.” Kiều Tịch Nhan càng càng nóng giận, “Cậu muốn làm Đức Mẹ cậu đến Vatican cho mình nhờ! Cậu muốn hành hương tùy, mình cản! Mình thể ngồi nhìn được!”

      Kiều Tịch Nhan trước đây chưa bao giờ tức giận với Cố Diễn Sinh như vậy. Mặt đỏ lên vì tức giận. Cố Diễn Sinh đáng lẽ phải tức giận lại hề xúc động, cũng còn mất kiểm soát. nhìn chằm chằm Kiều Tịch Nhan, hít sâu, “Cậu có quát mình thế nào nữa mình cũng biết là cậu đến đây vì mình.” đứt quãng, giọng trầm xuống nghe lại càng trong dòng thanh ồn ào, “Mình phải là đức mẹ, cũng phải là độ lượng, mình chỉ muốn biến mình thành bị động.”

      Kiều Tịch Nhan hất hàm, hai tay khoanh trước ngực, khó chịu , “ muốn bị động bây giờ nên theo mình vào trong!”

      “Tiểu Kiều, cậu thừa biết là bây giờ dù mình có vào trong đó giết chết ấy và đứa con cũng giải quyết được vấn đề.” Trong giọng của Cố Diễn Sinh chứa đầy bất lực và mỉa mai. Giống như , vấn đề là ở Diệp Túc Bắc, Tô Nham có gì sai đâu chứ?

      “Tô Nham chưa bao giờ là kẻ thứ ba, kẻ thứ ba thực là mình, là Cố Diễn Sinh này, họ mới thực là tâm đầu ý hợp.” Cố Diễn Sinh mà trái tim như thắt lại.

      Kiều Tịch Nhan dần dần bình tĩnh lại, nhìn đôi mắt dường như vô hồn của Cố Diễn Sinh, thở dài. Giống như trước đây từng an ủi Cố Diễn Sinh bao nhiêu lần, dang tay ôm lấy Cố Diễn Sinh, “Cố Diễn Sinh, cậu quên rồi sao, chúng ta giao hẹn với nhau rồi mà.”

      “Mình quên, giây nào quên.” Trong giọng của có chút nghẹn ngào, nghẹn lời đau đớn, “mãi mãi giả vờ ngây thơ, mãi mãi hung hăng, mãi mãi biết điều, mãi mãi thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh.”

      Kiều Tịch Nhan ôm chặt , sống mũi cay xè, giọng bất giác cũng run lên, “Mình mãi mãi ở bên cậu. có đàn ông chúng ta vẫn sống tốt mà.”

      “Mình biết, mình biết mà.”

      “...”

      * * *

      Hôm đó Cố Diễn Sinh và Kiều Tịch Nhan rốt cuộc vào trong viện. Chỉ cách bước là đến gần với nhưng Cố Diễn Sinh lại lần nữa yếu hèn. và Kiều Tịch Nhan ôm nhau khóc tức tưởi, chỉ bởi vì cuộc hôn nhân rơi vào chỗ lối thoát mà còn vì trái tim vỡ tan thành nhiều mảnh.

      Cuộc hôn nhân có vẻ ngoài hào nhoáng này cắn lại bằng chính bản chất xấu xa của nó. dám động đậy, bởi vì nếu mà động đậy đau đớn đến tận cõi lòng.

      Nhẫn nại đến kiệt sức hóa ra lại là chuyện của từng phút.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 27

      Cố Diễn Sinh chưa khi nào tỉnh như lúc này.

      Tình cảm hai mươi mấy năm giờ tan biến hết. Cố Diễn Sinh dám tin tất cả lại diễn ra đến mức này.

      hiểu Diệp Túc Bắc ư? Trước đây cứ nghĩ là mình hiểu .

      Người đàn ông này ương bướng, mạnh mẽ và có ham muốn sở hữu mãnh liệt hơn người khác. Nhưng đồng thời cũng rất dịu dàng, tình cảm, đối với thứ gì muốn bảo vệ cũng đều cẩn thận rời, chẳng khác gì trẻ con vậy.

      Có thể cũng sợ hãi, lúng túng, nhưng lúc nào cũng tỏ ra trầm tĩnh, khiến ai cũng nghĩ sức mà làm được việc lớn.

      thương trường, có thể làm rung chuyển trời đất, nhanh nhẹn, nghiêm khắc, tàn nhẫn, tuyệt tình, khiến ai cũng khiếp sợ. cũng có thể ở nhà mặc tạp dề nấu ăn cho vào những buổi sáng trong lành. mãi đứng ở sau lưng để làm chỗ dựa cho mỗi khi sắp ngã. Khi cầm được nước mắt, lại dịu dàng lau khô nước mắt cho .

      Chỉ ăn cơm nấu, chỉ cho làm nũng, chỉ nghe lầm bầm mắng mỏ, chỉ nhẫn nại nghe mỗi cuộc điện thoại gọi đến.

      vẫn tưởng như vậy. chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày người như vậy lại trở thành người khác.

      Cuộc hôn nhân này lại dễ dàng làm thất vọng đến thế, bất giác trở nên lạ lẫm như vậy. Đây ràng phải là điều mong muốn.

      Cuối cùng, khi quay đầu lại mới phát những ký ức dịu dàng này sao lại khó mờ phai đến thế.

      Gạt bỏ người đàn ông mà mình suốt hai mươi mấy năm ra khỏi cuộc đời là quá trình vô cùng khó khăn. Đến giờ gần như cảm nhận được điều đó.

      Bóng đêm dày đặc, trong bóng đêm có khối đen kịt như mơ như ảo, muốn gạt cũng gạt được. Ánh trăng lạnh như nước, tĩnh mịch và trống vắng. Nhìn đồng hồ tường trôi qua từng phút, từng giờ, trái tim Cố Diễn Sinh mỗi giây lại lạnh thêm. ràng là giữa hè mà lại lạnh đến mức bất giác run lên. Trong phòng khách trống trải chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy, tích tắc, tích tắc, tích tắc.

      Mỗi tiếng tích tắc lại như gõ vào lòng , lần nào cũng đau đớn.

      biết bao lâu, lâu đến mức Cố Diễn Sinh tưởng mình mơ. Diệp Túc Bắc cuối cùng về. Cố Diễn Sinh cười nhạo trong lòng, cũng vẫn nhớ đây là “nhà” của .

      À, có phải nên cảm kích ? vẫn chưa hoàn toàn coi khinh, ít nhất cuộc hôn nhân này cũng vẫn còn có chút trọng lượng.

      Diệp Túc Bắc toàn thân mệt mỏi rã rời, người đầy bụi bẩn. Vì Cố Diễn Sinh bật đèn nên Diệp Túc Bắc nhận ra có người ngồi trong phòng khách.

      “Về rồi à?” Cố Diễn Sinh khẽ hỏi.

      Diệp Túc Bắc vừa cởi giày, bất thình lình nghe thấy tiếng Cố Diễn Sinh nên hơi ngạc nhiên. bình tĩnh lại rất nhanh, trả lời bằng giọng thâm trầm, “Ừ.”

      “Tô Nham và đứa con vẫn khỏe chứ?” kỳ lạ, ràng biết là từ đâu về mà Cố Diễn Sinh chẳng hề căm ghét, chỉ thấy mệt mỏi.

      “Ừ.” Câu trả lời này mập mờ ràng, chứa điều gì đó bất an. Diệp Túc Bắc hơi lo lắng nhìn về chỗ Cố Diễn Sinh. chuẩn bị bật đèn Cố Diễn Sinh ngăn lại.

      “Đừng bật đèn. Bây giờ em muốn nhìn .” Cố Diễn Sinh ngồi dựa vào ghế sofa, nhàng nhắm mắt, “Thực ra em muốn mẹ con họ khỏe chút nào.” như gió thoảng mây bay, như thể với người xa lạ. Thấy Diệp Túc Bắc phản ứng gì, tiếp, “ nghĩ rằng em rất độc ác đúng ?” cười lạnh nhạt, “Diệp Túc Bắc, ngay từ ngày đầu quen em, có phải cho rằng em rất độ lượng, rất lương thiện ?”

      “Em đọc báo hôm nay rồi à?” Diệp Túc Bắc hỏi.

      cho rằng có thể em đọc được à?” Cố Diễn Sinh hỏi ngược lại.

      “Thông tin báo sai lạc như thế nào, chắc em cũng biết.”

      .” Cố Diễn Sinh bác lại, “Em chỉ thấy người ta đăng bức ảnh thời trung học của em xấu quá.”

      Diệp Túc Bắc nghẹt thở vì thái độ bất cần của . biết phải gì.

      “Diệp Túc Bắc, chúng ta ly hôn .” Cuối cùng Cố Diễn Sinh vẫn ra. vẫn tưởng rằng đó là câu khó nhất, hóa ra cũng chỉ giống như câu “Xin chào”, “Tạm biệt”, chỉ là vài tiết ghép với nhau mà thôi.

      Trong bóng đêm, câu đó gieo vào từng phân tử trong khí theo cách vô cùng kỳ lạ. Diệp Túc Bắc ngờ Cố Diễn Sinh lại ra câu đó. Cả người đông cứng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cố Diễn Sinh, hồi lâu mà vẫn rời mắt .

      Mãi lâu sau mới bật đèn lên.

      Cả phòng khách bỗng nhiên bừng sáng. Cố Diễn Sinh ngồi trong ghế sofa, đôi mắt trống rỗng, lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

      * * *

      “Diễn Sinh.” Diệp Túc Bắc gọi tên . dường như nghe thấy, vẫn ngồi bất động như vậy. Cảm thấy tiến gần đến chỗ , cuối cùng kiềm chế được nữa, “Diệp Túc Bắc, đừng lại gần, em cảm thấy buồn nôn.”

      Diệp Túc Bắc như bị điện giật, đứng lặng ở chỗ cũ. Đột nhiên tất cả những biểu dịu dàng của biến mất. Trong phút chốc, sắc mặt trở nên rất dữ tợn.

      Cố Diễn Sinh đột nhiên rùng mình. Thủ đoạn của Diệp Túc Bắc với người giàu phải là biết, chỉ có điều chưa bao giờ để lộ với vẻ mặt như vậy. bất giác cảm thấy sợ hãi.

      “Mấy câu đó coi như chưa từng nghe thấy. Bây giờ em lập tức ngủ .”

      được.” Cố Diễn Sinh vẫn kiên trì, “Em nghiêm túc đấy. thể cho qua như vậy được.”

      Diệp Túc Bắc cũng tức giận, vứt phăng cái áo khoác xuống đất, hung hãn buông ra câu, “Vậy cũng nghiêm túc cho em biết, đồng ý!”

      Cố Diễn Sinh đột nhiên mất kiểm soát, vồ lấy cái điều khiển tivi ở gần đó ném về phía . tránh được theo bản năng. Cái điều khiển bằng nhựa đập mạnh vào bức tường lạnh giá bỗng chốc vỡ vụn, rơi xuống đất, tạo ra tiếng kêu lách cách.

      Mảnh vỡ rơi xuống đất, như trái tim Cố Diễn Sinh.

      Nước mắt bất chợt tuôn trào, giận dữ đến mức toàn thân run rẩy. tức giận quay đầu lại, nhìn chằm chằm Diệp Túc Bắc, giọng run run vì tuyệt vọng, “Diệp Túc Bắc, dù nghĩ thế nào em vẫn phải ly hôn, em sống như thế này là đủ lắm rồi!” Câu cuối cùng hét lên như điên dại. cần soi gương cũng biết nét mặt của mếu máo đến mức biến dạng.

      Xung quanh tĩnh lặng như tờ, tất cả những thanh ồn ào, huyên náo lúc này đều tan biến, chỉ có tiếng tim đập thình thịch như thanh trong hang vọng lại, sâu thẳm tới mức tìm thấy nơi khởi nguồn của nó.

      Đột nhiên điện thoại trong túi áo khoác của Diệp Túc Bắc đổ chuông, thanh tít tít phát ra mặt đất làm cắt ngang tình thế căng thẳng giữa hai người.

      Trong điện thoại lập tức vang lên tiếng khóc thút thít. Giọng của Tô Nham lúc này Cố Diễn Sinh cảm thấy vừa the thé vừa chói tai, giống như con dao nhọn khoét sâu vào trái tim , “Túc Bắc, em xin , mau đến bệnh viện , bác sĩ Hinh Tâm nguy lắm, mình em sợ…”

      Cố Diễn Sinh vốn giận dữ muốn la lối, nhưng lúc đó lại gì. Cửa sổ phòng khách đóng. Gió đêm làm tấm rèm cửa sổ cuộn lên đung đưa. im lặng đến bên cửa sổ, vứt điện thoại ra bên ngoài.

      Màn hình điện thoại vẫn sáng lóe lên tầng cao, cuối cùng rơi xuống nơi nhìn thấy nữa, thậm chí đến tiếng chạm đất cũng thể nghe thấy.

      Tâm trạng của Cố Diễn Sinh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, những thanh chói tai đó cuối cùng còn nghe thấy nữa.

      Diệp Túc Bắc vẫn đứng ở chỗ cũ yên lặng nhìn tất cả, lời. Hai tay khoanh trước ngực, rất lâu sau mới động đậy khóe môi, “Cố Diễn Sinh, bỗng nhiên phát ra quen em nữa!”

      Lời của Diệp Túc Bắc như mũi kim nhọn đâm từng nhát vào tim Cố Diễn Sinh.

      cảm giác cay xè trào lên sống mũi.

      Diệp Túc Bắc, Cố Diễn Sinh mà quen như thế nào? Bảo thủ ôm khư khư cái cũ hay là chịu thiệt thòi để cầu toàn?

      Có phải vì nên mới xem thường? Có phải chưa bao giờ nghĩ rằng cũng có ngày nữa?

      Cố Diễn Sinh cười lạnh lùng, “ quen sao? quen sao? Bây giờ gì cũng vô nghĩa thôi, chúng ta chỉ cần thoải mái ly hôn là được.” quay người chuẩn bị về phòng, rồi lại thêm câu, “Dù có chấp nhận hay ngày mai em cũng về nhà.”

      “Ông sắp mừng đại thọ chín mươi, mà ông mới mổ tim lâu.”

      “Liên quan gì đến em?”

      Vẻ lạnh nhạt của Cố Diễn Sinh làm Diệp Túc Bắc nhói lòng. Diệp Túc Bắc có cảm giác như bại trận, giọng cũng dần dần dịu xuống, “Nếu em nhất định phải ly hôn đợi mừng thọ ông xong chúng ta ly hôn. Mấy ngày này, mong em hãy chịu nhịn, hoặc là hãy suy nghĩ lại.”

      Nghĩ tới việc ông cũng thương từ , Cố Diễn Sinh bỗng nhiên do dự. Mãi lâu sau mới suy nghĩ kỹ, “Hy vọng giữ lời.” Rồi quay người về phòng.

      “Diễn Sinh…”, Diệp Túc Bắc gọi . quay đầu lại. hơi ngước mắt lên, thấy như muốn gì lại thôi. Trong chốc lát, Cố Diễn Sinh hy vọng, nhưng rất nhanh sau đó, tỉnh lại, lạnh nhạt, “Tô Nham khóc trong điện thoại, là Hinh Tâm của hai người ổn, mau đến bệnh viện , nếu phải hối hận cả đời đấy.” xong, cười lạnh lùng đóng cửa phòng lại.

      Trong suốt thời gian đó, giọt nước mắt nào xuống, trái tim như tòa thành trống rỗng, vắng lặng. Ngoài tiếng gió gào lạnh giá ra chẳng còn lại gì nữa.

      * * *

      Sáng hôm sau, Cố Diễn Sinh ra khỏi phòng thấy Diệp Túc Bắc. ngủ ghế sofa. Nhưng trong lòng Cố Diễn Sinh có chút rung động nào.

      biết đêm qua cuối cùng Diệp Túc Bắc vẫn , đúng tiếng sau mới quay về. chưa bao giờ biết là người đàn ông lương thiện như vậy, giàu tình cảm như vậy.

      thay quần áo, thu dọn hành lý, nhàng ra khỏi cửa, nhưng vẫn làm Diệp Túc Bắc tỉnh giấc.

      Diệp Túc Bắc vẫn ngái ngủ, nhưng thấy Cố Diễn Sinh kéo hành lý, vẫn ngạc nhiên. cảnh giác hỏi, “Em đâu vậy?”

      Cố Diễn Sinh nhíu mày, “Yên tâm, em đến nhà họ Diệp đâu, em cũng về nhà mẹ. Em chỉ ra ngoài ở thời gian, đợi lễ mừng thọ chín mươi của ông xong, chúng ta làm xong thủ tục em về nhà. Trong thời gian này em gì đâu, chẳng nhẽ việc này cũng tin em sao?”

      “Em lại đây.” Diệp Túc Bắc chỉ huy theo thói quen, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm khắc đến mức đáng sợ. giận đến mức tay nắm chặt, gân xanh trán hằn lên. nghiến răng nhìn lần nữa, “ lại lần nữa, cho phép của em được đâu hết.”

      “Diệp Túc Bắc, kiên nhẫn của em cạn kiệt rồi. Em thể để chi phối cuộc đời em thêm nữa.”

      “Em muốn làm to chuyện đến lúc nào nữa?” Diệp Túc Bắc tiến lên vài bước, nắm chặt cánh tay , “Em tin mà! Chuyện này giống như người ta đồn đại. Nhưng bây giờ gì hết, em hiểu chưa? Đợi giải quyết xong tất cả rồi cho em biết. phải lúc này! phải lúc này, em chưa hả?!”

      Cố Diễn Sinh thản nhiên gỡ gọng kìm của ra, “Đó là lúc nào?” ngước mắt lên rồi chớp mắt nhìn . muốn nhìn từng thay đổi trong nét mặt , “Diệp Túc Bắc, ai có quyền bắt người khác phải đợi. cũng ngoại lệ.” xong, mở cửa dứt khoát, để lại Diệp Túc Bắc mình đứng chôn chân tại chỗ.

      Cánh cửa nơi từng ở hóa ra lại có thể mở ra dễ dàng như vậy.

      Hóa ra bao nhiêu năm qua tự nhốt chặt mình trong đó.

      Trái đất vẫn quay xung quanh mặt trời. Nhưng đồng thời nó cũng tự quay quanh trục của mình.

      có ai là của ai, cũng ai có thể làm hại ai. Tình là bình đẳng. Tình bình đẳng kết cục cuối cùng chỉ có thể là cả hai bên cùng đau thương. Ngay từ khi bắt đầu, cả đều cùng con đường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :