1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hôn - Ngải Tiểu Đồ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 20

      Khi họ về nước là giữa mùa hè, cả thành phố như nằm trong cái lò lửa khổng lồ. Thời tiết mùa hè khiến Cố Diễn Sinh vừa xuống sân bay bắt đầu cảm thấy ngột ngạt.

      Ánh mặt trời rực rỡ của Địa Trung Hải làm cho làn da của Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc trở nên rám nắng. ràng là cùng bị rám nắng, nhưng Cố Diễn Sinh sạm hẳn khiến trông phờ phạc nhiều. Còn Diệp Túc Bắc lại càng vẻ đàn ông. Làn da màu lúa mì, đôi mắt phượng hơi xếch cùng với sống mũi cao và thẳng kết hợp hài hòa khuôn mặt khiến trông càng cuốn hút. Khi cười để lộ hàm răng trắng muốt, giống như cơn gió thoảng qua làm mát lòng người.

      Cố Diễn Sinh phải là trách cứ, nhưng điều quan tâm nhiều hơn là làm thế nào để có làn da trắng đẹp. Vì vậy nhiều lắm cũng chỉ nhéo tay của Diệp Túc Bắc, nhàng trách cứ vài câu.

      Vì mua quá nhiều đồ ở nước ngoài nên họ phải ký gửi hành lý. Cố Diễn Sinh chỉ mang theo cái ba lô mà Diệp Túc Bắc đeo vai. dắt tay Cố Diễn Sinh ra khỏi sân bay. Vu Hân Lan đợi sẵn ở bên ngoài.

      Làn da vàng và giọng quê hương quen thuộc bên tai khiến Cố Diễn Sinh cảm thấy vô cùng thân thuộc và dễ thở. Vu Hân Lan và lái xe kéo hành lý của họ đằng trước. Cố Diễn Sinh níu Diệp Túc Bắc chậm lại phía sau.

      Diệp Túc Bắc vừa xuống sân bay núi công việc ào đến. nhận điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác. Cố Diễn Sinh chán nản nhìn chằm chằm vào mũi chân mình. ngoan ngoãn bước theo sau Diệp Túc Bắc.

      đôi giày bệt mà bà Diệp tặng. Điểm nổi bật nhất của đôi giày này là hai hàng dây buộc, nhưng đây đồng thời cũng là điểm rắc rối nhất. Mới được vài bước dây giày tuột. Cố Diễn Sinh nhăn nhó dừng lại. Diệp Túc Bắc bị kéo mạnh, khó chịu quay đầu lại, cuộc chuyện điện thoại vẫn chưa dừng. chỉ dùng ánh mắt dịu dàng hỏi có chuyện gì.

      Cố Diễn Sinh nhăn nhó, ra hiệu dây giày bị tuột. có vẻ hơi tủi thân, biết tủi thân vì Diệp Túc Bắc để ý gì đến hay vì điều gì khác. Hai đầu chân mày nhíu lại như cái miệng làu bàu, chẳng khác gì đứa trẻ đòi bố mẹ mua búp bê. Diệp Túc Bắc thấy vậy phải bật cười. hắng giọng rồi lễ phép trong điện thoại, “Xin lỗi, tôi có chút việc, nửa tiếng nữa tôi gọi lại.” xong, dập máy, tay nhét điện thoại vào túi.

      xoa xoa mái tóc mềm mại của Cố Diễn Sinh, mỉm cười, “Đôi giày này em biết cách thắt dây, vậy mà cứ thích .” rồi cúi xuống buộc dây giày cho . Ngón tay thon dài, móng tay cắt ngắn sạch . Cố Diễn Sinh nhìn dây giày vòng qua vòng lại trong bàn tay thanh mảnh của , cuối cùng tạo thành cái nơ rất đẹp, nhanh thoăn thoắt.

      Nắng mặt trời chói chang. Những tia nắng vàng rực nhảy múa nhàng đậu lên phía sau mái đầu xoáy của . mãn nguyện khóe miệng Cố Diễn Sinh.

      Đôi giày này đẹp đến vậy, cách thắt dây cũng phải là học được. chỉ thích thấy Diệp Túc Bắc chiều như chiều trẻ con. Mà Diệp Túc Bắc hiển nhiên là biết điều đó.

      Vu Hân Lan đằng trước đột nhiên thấy bóng dáng họ đâu vội quay đầu lại tìm kiếm khắp nơi. Khi ánh mắt của dừng lại chỗ Diệp Túc Bắc, chăm chú thắt dây giày cho Cố Diễn Sinh. Trong giây phút đó Vu Hân Lan thấy trong mắt , cả thế giới gì quan trọng bằng sợi dây giày.

      người oai phong dữ dội thương trường, được giới doanh nghiệp coi trọng, thông minh lanh lợi ai sánh kịp thực ra cũng chỉ là người đàn ông bình thường để cho vợ làm nũng. Ai cũng dèm pha chuyện hôn nhân của họ, nhưng Vu Hân Lan thấy họ sống hạnh phúc, tôn trọng nhau đến đầu bạc răng long.

      đứng nguyên chỗ cũ, dù cố giấu nhưng vẫn thể nhịn cười. lúc sau, quay đầu lại bảo người lái xe tiếp.

      Vậy là chơi hết già nửa kỳ nghỉ, Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc về đến nhà, ngoài việc sang hai bên gia đình để “trả bài”, mang tính tượng trưng việc còn lại cần làm là gặp Kiều Tịch Nhan.

      tháng gặp con Kiều Tịch Nhan, Cố Diễn Sinh cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

      Kiều Tịch Nhan thích nhất là chơi sốc. Mái tóc vốn xoăn lượn sóng giống như rong biển vậy mà bị ấy cắt phéng thành tóc ngắn ngang tai. Dù gọn gàng, dễ nhìn nhưng Cố Diễn Sinh vẫn bất ngờ. Ngoài kinh ngạc ra, chọc ghẹo nhiều hơn, “Tiểu Kiều, cậu có sao đấy? Sao lại cắt tóc ngắn như vậy?”

      Kiều Tịch Nhan cười tỉnh bơ, với Cố Diễn Sinh “Cậu muốn mình nhìn cậu bằng mắt đen hay mắt trắng dã hả?”

      Cố Diễn Sinh cười đùa láu lỉnh, “Mình muốn cậu nhắm mắt.”

      Kiểu Tịch Nhan do dự thưởng cái liếc xéo.

      Cố Diễn Sinh vui mừng hớn hở, tìm tư thế thích hợp, dựa cả người vào ghế sofa, cơ thể hoàn toàn thả lỏng.

      “Mẹ trẻ, mấy hôm có mình, cậu có nhớ mình ?” Cố Diễn Sinh ra vẻ ta đây, nét thanh tú biến đâu mất, chỉ có mỗi vẻ mặt hăm hở.

      “Mình chỉ muốn biết cậu mang quà gì về cho mình.”

      Cố Diễn Sinh bĩu môi, “Mình nhớ cậu chết được, cậu lại chỉ nhớ quà của mình. Quá đáng!” rồi lôi trong túi ra hộp quà ném cho Kiều Tịch Nhan, “Hàng tốt, mua ở Đức đấy!”

      Kiều Tịch Nhan chuẩn bị mở ra bất ngờ lại có vẻ cảnh giác, “Liệu có phải là đồ chơi sex hả? Mình để về nhà mở vậy.”

      Cố Diễn Sinh cười, “Mình là loại người đó sao?”

      phải nghi ngờ, chắc chắn là vậy.” Thái độ của Kiều Tịch Nhan rất nghiêm túc. Cố Diễn Sinh biết ấy vẫn còn ám ảnh bởi chuyện thời đại học trước đây.

      Cố Diễn Sinh quen biết Kiều Tịch Nhan, đó chắc chắn là khởi đầu hết sức thuận lợi.

      Đó là buổi thi tiếng học kỳ năm thứ nhất. Kiều Tịch Nhan với mái tóc xoăn ngẩng cao và chiếc mini juýp ôm sát người thu hút chú ý của bao nhiêu con mắt. Cố Diễn Sinh cứ nhìn chằm chằm Kiều Tịch Nhan cho đến khi ấy ngồi ngay bên cạnh .

      Kiều Tịch Nhan giống như con bận rộn, vờ như vô tình cách rất tự nhiên, “Lát nữa cho mình mượn chép nhé.”

      Cố Diễn Sinh vui vẻ trả lời, “Được!”

      biết tại sao mình lại bị ma xui quỷ khiến như vậy. ràng tiếng là môn kém nhất. Mặc dù Diệp Túc Bắc dạy cho rất nhiều, nhưng cơ bản vẫn quá kém. chỉ ở mức trung bình thôi, vậy mà lại còn vui vẻ cho Kiều Tịch Nhan chép bài.

      cần biết, kết quả là cả hai cùng đủ điểm qua môn này.

      Lúc thi lại, hai người lại gặp nhau. Kiều Tịch Nhan vừa nhìn thấy nổi cơn tam bành. ấy chống nạnh, chỉ ngón tay thon dài vào mặt Cố Diễn Sinh, “Cậu bị bệnh hay sao hả? Thi qua lại còn cho người ta chép bài?”

      Cố Diễn Sinh suy nghĩ chút rồi trả lời cách vô tội, “Cậu chỉ là cho cậu mượn để chép. Cậu có hỏi thành tích học tập của mình thế nào đâu?”

      Kiều Tịch Nhan tức đến mức muốn hộc máu.

      Nghĩ đến chuyện cũ, Kiều Tịch Nhan nhịn được cười, “Cậu giả vờ giỏi lắm. Mình tin cậu. Món quà này cậu càng là hàng tốt, mình càng tin.”

      Cố Diễn Sinh nhún vai.

      Châu Âu thích ?”

      “Có phải là cậu chưa bao giờ đâu.” Cố Diễn Sinh . Món bánh pudding gọi vừa được mang tới. cầm thìa lên, đôi mắt ánh lên như nắng hạn gặp mưa rào. đợi Kiều Tịch Nhan liếc xéo, chủ động giải thích, “Món này cũng là du nhập từ nước ngoài vào, nhưng mình thấy ở đây làm vẫn ngon hơn.”

      “Tất nhiên rồi, cậu chưa nghe câu, “Ổ vàng, ổ bạc, bằng cái ổ chó nhà mình à?”

      Cố Diễn Sinh bật cười, “Kiều Tịch Nhan, cậu đúng là nước. Dám nước mình là ổ chó à?”

      Kiều Tịch Nhan thèm quan tâm đến , tiếp tục , “ chụp ảnh à? Lấy ra đây xem nào! Mình lần nào nước ngoài cũng là công tác, cứ ào ào nên chơi được gì.”

      Cố Diễn Sinh nhai bánh pudding trong miệng, đằng hắng lấy cái phong bì trong túi đưa cho ấy, ậm ừ , “Ở trong này.”

      Kiều Tịch Nhan giở từ đầu đến cuối, toàn là ảnh phong cảnh và mình Cố Diễn Sinh. Bỗng thấy chán, vứt ảnh sang bên, “Chán thế, toàn là ảnh cậu, mình nhìn cậu chán rồi. Diệp Túc Bắc nhà cậu sao chụp cái nào thế?”

      Cố Diễn Sinh cầm lại xấp ảnh, cười tủm tỉm , “ ấy thích, với cả ấy cũng chụp ai chụp cho mình?” Thực ra cũng tìm mọi cách để chụp ảnh nhưng thường từ chối. Mỗi lần cầm máy ảnh lên là lại quay mặt . Người kỳ cục như cũng coi như là đến mức độ cao nhất rồi.

      phải chứ? chơi hơn tháng trời mà chụp ảnh chung cái nào?” Kiều Tịch Nhan ngạc nhiên, “Hai cậu định ly hôn đấy chứ?”

      Cố Diễn Sinh sầm mặt lại. rút ví từ trong túi ra, khó chịu ném cho Kiều Tịch Nhan, “ gì vậy? chúng tôi vẫn thắm thiết lắm đấy.”

      Kiều Tịch Nhan mở ví ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là bức ảnh được cắt . Phong cảnh trong bức ảnh hình như là Roma hay là nơi nào quanh đó, toàn là những kiến trúc mang phong cách tôn giáo. Ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời cao xanh, trong vắt, Diệp Túc Bắc choàng tay qua eo của Cố Diễn Sinh, đầu hơi cúi thấp hôn lên môi . Biểu của Cố Diễn Sinh thậm chí có vẻ ngạc nhiên. thể hạnh phúc hết sức tự nhiên.

      Cố Diễn Sinh ngồi đối diện đắc ý , “Cái này nhờ nữ du khách người Nhật Bản chụp cho. Lúc đầu chỉ định chụp Diệp Túc Bắc, nhưng ngay lúc đó Diệp Túc Bắc hôn trộm mình. Thực ra muốn cho cậu xem đâu, sợ cậu lại bọn mình phiền phức.” cười rạng rỡ, giống như vẫn đắm chìm trong ký ức ngọt ngào ấy.

      “Chồng mình có đẹp ?”

      Kiều Tịch Nhan ngắm kỹ bức ảnh. Khuôn mặt nhìn nghiêng của Diệp Túc Bắc đẹp hoàn hảo đến ngạc nhiên, đẹp như bức tượng vậy, thiếu phân cũng thừa phân. Tất cả các biểu , động tác đều vừa phải. Trong đôi mắt chút bận tâm có phảng phất đôi nét thương say đắm.

      Kiều Tịch Nhan từ tận đáy lòng “Đẹp!”

      Người làm bạn chính là người biết nhất lúc nào nên gì. nhiều dễ gây phiền phức. ít hời hợt, xa cách.

      Vì vậy Kiều Tịch Nhan lúc đó chỉ chăm chú lắng nghe những chuyện vui về chuyến của Cố Diễn Sinh và chia sẻ niềm vui với .

      Trước khi về, nhìn khuôn mặt trẻ trung, rạng rỡ của Cố Diễn Sinh và nhớ lại ánh mắt vô tình lộ ra của Diệp Túc Bắc trong bức ảnh, thầm nghĩ có thể là suy nghĩ quá nhiều. Bây giờ họ sống vui vẻ như vậy, dù người đó có quay lại cũng ảnh hưởng gì. Vì vậy cuối cùng gì cả.

      * * *

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 21

      Nhà họ Diệp gần đây công việc bề bộn. Đến cả Diệp Túc Bắc và Cố Diễn Sinh quanh năm “phiêu bạt” bên ngoài cũng bị gọi về. Thực ra lúc đầu khi họ kết hôn, ông nội nhất quyết cho họ dọn ra ngoài ở. Nhưng biết sau đó Diệp Túc Bắc gì mà ông nội lại đồng ý.

      Cấp dưới trước đây của ông nội đưa về nhóm điều trị tài giỏi nhất từ Mỹ. Cả nhà đổ dồn quan tâm vào Diệp Túc Đông.

      Diệp Túc Đông từ đến lớn chịu nghe lời nhất nhà. Trước đây khi Diệp Túc Bắc dẫn Cố Diễn Sinh chơi trong vườn Diệp Túc Đông ngoan ngoãn ngồi trong phòng học bài. ấy lúc nào cũng chăm chỉ hơn Diệp Túc Bắc nhưng vẫn thể theo kịp Diệp Túc Bắc.

      Nếu phải vì Diệp Túc Bắc kiên quyết chịu vào quân đội Diệp Túc Đông cũng bị ông nội đào tạo đặc biệt để trở thành người kế nghiệp. ngoan ngoãn của Diệp Túc Đông khiến Cố Diễn Sinh phải nể phục. Dù là học hành, công việc hay hôn nhân Diệp Túc Đông cũng đều thực đúng từng bước theo kế hoạch do nhà họ Diệp đặt ra. Nếu cố xảy ra có lẽ Diệp Túc Đông bước con đường trải đầy hoa hồng.

      Gần đây người phải lo lắng, suy nghĩ nhiều nhất là Lục Giang Thần. Cố Diễn Sinh thương ấy tất tưởi nên cũng tranh thủ thời gian giúp ấy chăm sóc Diệp Túc Đông. Chuẩn bị phẫu thuật nên việc giữ gìn sức khỏe cho Diệp Túc Đông là quan trọng nhất. Vì sợ xảy ra cố nên Lục Giang Thần ngày đêm túc trực, thậm chí còn ra khỏi bệnh viện. Trách nhiệm chăm sóc bọn trẻ tất nhiên là do Cố Diễn Sinh với tư cách là em dâu đảm nhận.

      Diệp Giai Dực, con trai của Lục Giang Thần hiểu chuyện hơn những đứa bé cùng tuổi. Dù mới chỉ 3 tuổi nhưng cậu bé rất quan tâm đến mẹ. ràng là đứa trẻ sinh ra “ngậm thìa vàng” nhưng thằng bé ngoan ngoãn hơn những đứa trẻ bình thường, hề có tính ương bướng. Cố Diễn Sinh chỉ cần cần hàng ngày cùng với bảo mẫu đưa thằng bé đến nhà trẻ, hết giờ đón về. tuần đưa nó đến bệnh viện hai lần, mọi việc quá dễ dàng. Đến người sợ trẻ con như cũng rất thích thằng bé.

      Vì thằng bé còn , Cố Diễn Sinh đành phải bế nó về ngủ cùng vợ chồng . Trẻ con nhớ mẹ, đêm thường mơ gọi mẹ. Cố Diễn Sinh sợ nó làm ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của Diệp Túc Bắc nên thường phải ôm thằng bé nằm ngủ ở góc giường. Diệp Túc Bắc nửa đêm thức giấc thấy vậy lại chuyển hai cháu vào giữa giường. cũng ôm cả thằng bé vào lòng.

      Nhà họ Diệp đông người nên phức tạp. Dạo gần đây Cố Diễn Sinh thường thu mình lại. Trước đây còn thích đùa nghịch với Diệp Túc Bắc, bây giờ hoàn toàn khép mình. Lúc thường thích đến chơi nhà họ Diệp, cảm thấy bất tiện chút nào. Bây giờ làm con dâu cảm thấy bức bối đến khó chịu. Diệp Túc Bắc bận bịu công việc thường đến nửa đêm mới về. Với các chị em trong nhà cũng dám quá nhiều. Có lúc quá ức chế nên phải đến bệnh viện tìm Lục Giang Thần.

      Lục Giang Thần dạo này làm việc quá sức nên tiều tụy thấy . Khuôn mặt vốn xinh đẹp là thế bây giờ trông phờ phạc nhiều. Lúc Cố Diễn Sinh đến, ấy lau người cho Diệp Túc Đông. Dù Lục Giang Thần thường xuyên lau rửa cho nhưng vì Diệp Túc Đông nằm giường lâu ngày nên vẫn có mùi khó chịu. Cố Diễn Sinh giúp ấy ôm cái chăn cũng ngửi thấy mùi đó. Lục Giang Thần từ quen được cưng chiều vậy mà hề tỏ chút thái độ ghê tởm. Sau khi thoăn thoắt làm xong mọi việc ấy mới ngồi xuống chuyện với Cố Diễn Sinh.

      “Giai Giai có làm phiền em nhiều ?”

      Cố Diễn Sinh cười lắc đầu, “Chưa thấy đứa bé nào ngoan như vậy.”

      đến con, mắt Lục Giang Thần lại đỏ hoe, giọng cũng có phần nghẹn ngào, “Thằng bé này từ phải chịu khổ rồi. Chị làm mẹ có lỗi với con.”

      Cố Diễn Sinh thấy nhói trong lòng. Là bạn học với nhau, bây giờ lại là chị em dâu, nhìn ấy tuổi còn trẻ mà gặp nhiều bất hạnh như vậy, cũng cảm thấy thương cảm, “Chị cũng đừng nghĩ quá nhiều. Trẻ con hiểu chuyện là tốt rồi. Với cả bây giờ Đông cũng sắp phẫu thuật, nghe tỉ lệ thành công rất cao mà. Chị đừng lo, ông nội vậy mà chị vẫn chưa yên tâm sao?”

      Lục Giang Thần thở dài, “ đời này làm gì có việc gì là trăm phần trăm. Ông cũng chỉ thế để động viên chị thôi.”

      “Thôi, thôi, đừng những lời buồn bã như vậy nữa. Mọi việc tốt thôi.” Cố Diễn Sinh vội vàng chuyển sang chuyện khác, “Chị có đến dự lễ mừng đại thọ chín mươi của ông nội ?”

      “Có chứ! Thực ra cũng chẳng có việc gì bận cả. Bệnh viện sắp xếp sáu y tá và bốn hộ lý. Nhưng chị vẫn yên tâm, việc gì cũng phải tự tay mình làm mới được.”

      Nhìn Lục Giang Thần dù mệt mỏi nhưng vẫn hề oán trách, Cố Diễn Sinh lại càng khâm phục ấy. bùi ngùi , “ ngờ chị lại giỏi thế. Bao nhiêu năm rồi mà vẫn kiên trì như vậy.”

      Lục Giang Thần mỉm cười, “Thực ra đời này có việc gì là làm được. Lúc đầu chị tưởng cả đời này thể rời xa Thẩm Ý. Vậy mà cuối cùng lại lấy Túc Đông đấy thôi. Túc Đông xảy ra chuyện, chị tưởng mình chịu nổi, nhưng cuối cùng đến giờ chị cũng vẫn chịu được đấy thôi?”

      Cố Diễn Sinh ngờ rằng ấy lại chủ động nhắc đến Thẩm Ý. Trước đây Thẩm Ý và Lục Giang Thần cũng là đôi nổi tiếng. Hồi đó Thẩm Ý chiều chuộng Lục Giang Thần khiến các chị em trong khoa phải ngưỡng mộ. ngờ cuối cùng lại trở thành người dưng. Điều càng kinh ngạc hơn là cuối cùng Thẩm Ý lại lấy Diệp Túc Duyệt.

      Cố Diễn Sinh sụt sịt. biết vì già rồi hay vì sao mà nhớ lại chuyện cũ lại cảm thấy buồn như vậy. nhìn Lục Giang Thần , “Thực ra em rất khâm phục chị, sao chị lại có thể dễ dàng như vậy. chia tay là chia tay luôn.”

      Lục Giang Thần vẫn cười, “Con người chị làm việc gì cũng muốn hoàn hảo. Lúc đó Thẩm Ý chọn ra nước ngoài, chọn nghiệp để chị phải đợi. Chị tự nhủ rằng, Lục Giang Thần này hoặc là chọn người muốn rời xa, hoặc là nghe theo lời bố mẹ, chọn người bố mẹ vừa lòng nhất.” vuốt mái tóc rối bù, “Thẩm Ý có tham vọng riêng, nhưng chị quá ích kỷ. Gia đình nhà họ Lục chẳng giúp gì được ấy.”

      Cố Diễn Sinh im lặng nhìn Lục Giang Thần. Miệng muốn gì đó nhưng cuối cùng lại được ra lời. Nếu Lục Giang Thần có tình cảm gì với Thẩm Ý chắc chắn là dối. Hồi đó lúc Thẩm Ý , Lục Giang Thần khóc đến mức nào, Cố Diễn Sinh đến giờ vẫn quên.

      Nhưng cũng hiểu họ đều là người lớn, phải tự chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình.

      Mãi lâu sau, Cố Diễn Sinh bất ngờ mỉm cười, “Thôi, đừng nghĩ đến những người đàn ông xấu xa đó nữa. Nghĩ xem Đông sắp tỉnh lại rồi, cả gia đình chị lại đoàn tụ, tốt quá. Đông còn tốt hơn Thẩm Ý mười lần chưa hết ấy chứ.”

      Lục Giang Thần biết muốn chuyển chủ đề. Mặc dù có vẻ gượng gạo nhưng lại đúng ý , “Em còn nóng ruột hơn cả chị.”

      “Tất nhiên rồi. Đợi Đông tỉnh lại em lập tức trả Giai Giai cho chị. Bây giờ ngày nào Giai Giai cũng ngủ với bọn em. Em sợ Diệp Túc Bắc kìm nén quá lại tìm người đàn bà khác mất.”

      như . Lục Giang Thần liền bật cười, “Em cũng là, mấy đứa bé mười sáu tuổi báo mang thai rồi, còn em đến giờ vẫn chưa thấy tin tức gì. Em sốt ruột nhưng ông nội sốt ruột lắm rồi. Ông tiện trước mặt em mà thường hay nhắc với chị đấy.”

      Cố Diễn Sinh muốn gậy ông đập lưng ông, tỏ vẻ giận, “Chị dâu, tha cho em !”

      Cố Diễn Sinh đợi đến giờ Giai Giai tan học rồi mới . đến nhà trẻ đón Giai Giai, đưa cậu bé về phòng làm hết bài tập rồi mới ra ngoài. Diệp Túc Bắc về nhà sớm, ngồi trong phòng khách nhà họ Diệp đọc báo. Nhìn thấy Cố Diễn Sinh ra, gọi lại.

      Cố Diễn Sinh thấy mệt nên tựa đầu vào vai . đưa tay ra ôm lấy , dịu dàng hỏi, “Em đâu mà chị cả là cả ngày thấy em?”

      “Em đến bệnh viện.” ngồi thẳng dậy, dụi vào người Diệp Túc Bắc, “Lục Giang Thần vất vả quá. Mấy năm nay ấy quá mệt mỏi rồi.”

      Diệp Túc Bắc xoa đầu , yên lặng lắng nghe.

      “Ở bệnh viện chăm sóc người lớn lại còn phải lo lắng cho con ở nhà.” thở dài vẻ từng trải, “ dễ dàng gì!”

      Diệp Túc Bắc gì. nâng khuôn mặt lên rồi nhàng hôn .

      Cố Diễn Sinh được hôn nên hơi bất ngờ. lúc lâu mới định thần lại được. Khi vừa bắt đầu hôn lại nghe thấy có giọng đàn ông trầm húng hắng...

      Cố Diễn Sinh xấu hổ, vội vàng đẩy Diệp Túc Bắc ra.

      Ông nội tuổi cao nhưng vẫn rất hay đùa, ông bất ngờ chọc, “Nhà đông người, cẩn thận kẻo ảnh hưởng, về phòng .”

      Cố Diễn Sinh bị ông mặt đỏ lựng. Đầu cúi gầm.

      Diệp Túc Bắc lại rất bình tĩnh. liếc nhìn ông nội, “ tôn trọng người già, hiểu lễ nghĩa gì hết.” rồi kéo Cố Diễn Sinh về phòng.

      Chỉ còn lại mình sau lưng hai người, ông nội mắng , “Con cháu ra gì!”

      Về đến phòng, Cố Diễn Sinh chui ngay vào giường, lấy chăn trùm kín đầu, miệng kêu ca, “Chết rồi, chết rồi, hình ảnh ngoan hiền của em trong lòng ông lần này bị phá hỏng hết rồi.”

      Diệp Túc Bắc nhếch mày cười, “Sao lại là phá hỏng của em?”

      Cố Diễn Sinh tung chăn lên, tức giận lườm , “ ràng biết ở đây như nhà mình, còn cứ làm bừa.”

      làm gì cả.”

      có làm.”

      làm.”

      “Có làm.”

      làm.”

      “Có làm.”

      “Ừ, có.”

      Cố Diễn Sinh ngờ lại đột nhiên thừa nhận. nghẹn lại, biết phải gì nữa.

      Diệp Túc Bắc nhân cơ hội đó tiến lên đẩy xuống giường. Hai tay nhanh nhẹn cởi bỏ áo khoác ngoài và thắt lưng, “Dạo này nhìn thằng nhóc Giai Giai thấy hơi bực bội.”

      Cố Diễn Sinh cười, đấm thùm thụp vào ngực , “Giữa ban ngày làm gì vậy?”

      “Giai Giai được Tử dẫn chơi rồi, bây giờ làm gì, đến tối lại làm được.” có lý, lời lẽ nghiêm túc.

      Cố Diễn Sinh nhìn đồng hồ, lo lắng , “Sắp ăn cơm rồi, để ai biết xấu hổ lắm.”

      “Bây giờ đói rồi, em phải lo cho chồng em trước chứ”,

      biết có phải vì kìm nén lâu hay vì chuyện gì mà hôm nay Diệp Túc Bắc lại cuồng nhiệt đến vậy. Đến khi thỏa mãn Cố Diễn Sinh nằm bẹp giường chẳng khác gì đống bùn. mệt quá, vừa xong việc là ngủ thiếp . Đến khi Diệp Túc Bắc lay vào vai mới tỉnh dậy.

      Diệp Túc Bắc xoa xoa vào trán , vuốt lại mấy sợi tóc rối bời. Cố Diễn Sinh ngắm chuẩn rồi cắn vào tay . Dù mới tỉnh dậy nhưng lực cắn chút nào. Người chịu đựng giỏi như Diệp Túc Bắc mà vẫn phải nhăn mặt.

      Mãi đến khi cảm thấy trong miệng có chút mùi tanh mặn của máu mới chịu nhả ra “Xem còn dám bắt nạt em nữa ?” lại trùm chăn kín đầu. và Diệp Túc Bắc làm gì cả nhà đều biết hết rồi. Lần này còn mặt mũi nào mà gặp ai.

      Diệp Túc Bắc ôm cánh tay đau, quờ tay vào trong chăn cù . co người lại sợ nhột. Cuối cùng chịu được nữa, phải vén chăn ra cười mắng, “Lưu manh Diệp Túc Bắc làm cái gì vậy?”

      Diệp Túc Bắc cố nhịn cười, nâng cằm lên, nhìn chăm chú, “ thấy thế này hay. Ông rồi, từ giờ Giai Giai ngủ cùng ông.”

      Cố Diễn Sinh lại càng đỏ mặt hơn. tóm lấy cái gối đập vào , “ còn nữa!”

      Diệp Túc Bắc đỡ lấy cái gối, mặt tỏ ra vô tội, “ phải tại , là ông muốn có chắt. Ông vô dụng. phải chứng minh bản thân mình chứ!”

      chết !”

      * * *

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 22

      Diệp Túc Đông khi khảo sát thực địa bị khối thép rơi trúng người làm xuất huyết não, toàn thân bại liệt, mất hẳn ý thức nên biến thành người thực vật. Nhà họ Diệp phải tốn rất nhiều tiền để điều trị làm cho ấy tỉnh lại nhưng vẫn chút tiến triển nào.

      Lần này là nhóm bác sĩ do cấp dưới cũ của ông đưa về, nghe họ cứu sống được mười mấy trường hợp người thực vật ở nước ngoài. Tin này khiến cho cả nhà trông đợi kỳ tích xuất .

      Lần đầu tiên hút tủy, cả nhà đều đến bệnh viện chờ đợi. Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc vai vế nhất được phân công trông trẻ con nên phải đóng vai thần hộ pháp mặt sắt ở bên ngoài phòng vô trùng.

      Ngồi chiếc ghế dài bãi cỏ của bệnh viện, Diệp Túc Bắc yên lặng nhắm mắt thả lỏng người, Cố Diễn Sinh bồn chồn nắm cánh tay Diệp Túc Bắc hỏi, “Nhóm bác sĩ vớ vẩn đó có giỏi ? Bao nhiêu bác sĩ hàng đầu trong nước mà còn chữa được.”

      Diệp Túc Bắc nhấc cánh tay ra, tiếp tục nhắm mắt, môi chỉ hơi mấp máy, “Trước đây là điều trị duy trì, bây giờ là cấy tế bào gốc. Nguy hiểm hơn chút.”

      Nghe Diệp Túc Bắc nguy hiểm, Cố Diễn Sinh thấy thót tim. há miệng kinh ngạc, “ phải chứ, nguy hiểm hơn, thế nhỡ xảy ra chuyện gì...”

      Cố Diễn Sinh càng nghĩ càng thấy nguy hiểm, dám đến điều tồi tệ nhất đó.

      Diệp Túc Bắc gì. hơi nhíu mày lại. Mãi lâu sau mới mở mắt ra, thở dài, “ phẫu thuật nguy hiểm. Đông thể ngủ như vậy cả đời được. Ông và Giang Thần ký tên rồi. Giờ đành phải nghe theo ý trời thôi.”

      Diệp Túc Bắc lúc này chắc là cũng rất căng thẳng. Cố Diễn Sinh nắm tay . Cả người căng ra, tay ướt đẫm mồ hôi.

      Diệp Túc Bắc từ rất quý Đông. Trước đây dù mắc lỗi gì cũng đều được Đông chịu đòn thay. Lúc Diệp Túc Bắc đùa nghịch, trèo lên giàn nho ở hành lang của thư viện trong vườn may trượt chân ngã, cả người lăn xuống hồ nước. Lúc đó chỉ là cậu bé, sức vẫn còn yếu nên mới bơi được vài mét từ từ chìm nghỉm giống như hòn đá. Tất cả trẻ con đều nhát gan đứng nhìn, chỉ có Đông lời vội vàng nhảy xuống hồ kéo lên.

      Lúc đó Đông cũng chỉ lớn hơn Diệp Túc Bắc hai tuổi, cứu được Diệp Túc Bắc Đông lại bị viêm phổi, phải nằm viện mất đúng hai tháng, suýt nữa mất mạng. Chỉ có Diệp Túc Bắc là vô lo vô nghĩ cứ thế mà lớn lên.

      Cố Diễn Sinh vẫn biết Diệp Túc Bắc rất kính trọng người trai này. Ông nội rất thích Diệp Túc Bắc, luôn khen thông minh, có khí phách. Ông cũng lên kế hoạch để kế thừa nghiệp. Nhưng Diệp Túc Bắc muốn điều đó, cũng muốn xung đột với Đông nên kiên quyết chọn theo con đường trái ngược với chính trị. Từ rất lâu rồi, Diệp Túc Bắc từng với Cố Diễn Sinh rằng, “Dù Đông có muốn cái mạng này của cũng cho ấy mà cần phải chớp mắt.”

      Lúc này Cố Diễn Sinh hỏi thêm gì nữa, bởi vì biết dù Diệp Túc Bắc ngồi đây nhưng căng thẳng và lo lắng trong lòng kém bất cứ người nào ngồi trong đó. cầm tay của Diệp Túc Bắc xoa xoa vào má mình và an ủi “Đừng suy nghĩ nhiều quá, có nhiều người mong ấy tỉnh lại như vậy, ấy nỡ ngủ tiếp đâu.”

      Diệp Túc Bắc nghiêng đầu nhìn chăm chú, mãi hồi lâu mới , “Hy vọng như vậy.”

      Có thể là có kỳ tích . Diệp Túc Đông ngủ đúng ba năm sau khi được cấy tế bào gốc lần đầu tiên bắt đầu dần dần tỉnh lại. Tuần đầu tiên ấy bắt đầu tự chớp mắt. Sau vài ngày, tay của bắt đầu cử động được.

      Suốt ba năm qua, lần đầu tiên Cố Diễn Sinh thấy Lục Giang Thần khóc.

      Thấy Diệp Túc Đông dần dần cử động được, Lục Giang Thần khóc như đứa trẻ. Nước mắt ấy bất giác tuôn trào. Bộ dạng vừa khóc vừa cười của ấy khiến cho mọi người có mặt ở đó đều cầm được những giọt nước mắt xót xa.

      Cuối cùng Cố Diễn Sinh nghẹn ngào bước lên ôm lấy ấy, xoa vào vai an ủi, “Mọi việc ổn thôi, mọi việc ổn thôi.”

      Lục Giang Thần khóc nức nở, ngắt quãng, “Chỉ cần ấy tỉnh lại, dù có vất vả đến đâu cũng đáng.”

      Cố Diễn Sinh dám Lục Giang Thần là người vĩ đại nhất, nhưng quả tinh thần của Lục Giang Thần khiến hết sức khâm phục.

      Diệp Túc Bắc đến tận xương tủy. Nhưng chính cũng chưa dám khẳng định nếu họ đổi vị trí cho nhau có chịu đựng được như vậy hay ?

      Tình hình của Diệp Túc Đông càng ngày càng tốt hơn nên nét mặt vui cười của Lục Giang Thần cũng ngày càng rạng rỡ hơn. Đến cuối tuần ấy còn chủ động rủ Cố Diễn Sinh mua sắm.

      Họ chọn chọn lại trong số hàng hóa bày la liệt, cuối cùng mỗi người cũng chọn được chiếc váy mặc vào ngày mừng đại thọ chín mươi của ông nội. Lục Giang Thần những là người vợ tốt mà còn là người mẹ tốt, người cháu dâu tốt. Gần như cả buổi chiều Cố Diễn Sinh cùng ấy nấn ná ở khu vực bán quần áo trẻ em và người già. ấy mua cho mình ít nhất. Ngược lại, ấy mua cho Giai Giai và ông rất nhiều đồ, làm cho Cố Diễn Sinh thấy xấu hổ cũng phải mua cho ông đôi giày.

      Sau khi mua sắm xong, chân của Cố Diễn Sinh mỏi đến mức muốn động đậy nữa. Hai người ăn cơm luôn ở ngoài. Lúc ăn cơm vô tình nhắc đến chuyện trước đây, Lục Giang Thần mấy lần nhìn Cố Diễn Sinh, định gì đó rồi lại thôi. Cố Diễn Sinh cảm thấy ấy có điều gì đó bình thường liền hỏi, “Lục Giang Thần, chị làm sao vậy? Có phải là có điều gì muốn ? Cứ liếc trộm em làm em thấy thoải mái?”

      “Thực ra cũng có chuyện gì lớn.” Lục Giang Thần múc bát canh đưa cho , “Chị cũng chỉ nghe cái loa Diệp Túc thôi, biết có phải là ?”

      Cố Diễn Sinh nhíu mày, “Có gì cứ , vòng vo mãi làm gì?” đột nhiên bật cười, “Hay là Diệp Túc Bắc có vợ bé ở ngoài bị mọi người nhìn thấy?”

      “Xí!” Lục Giang Thần trách , “Túc Bắc phải như vậy đâu. Em cứ chú ấy có nào đó ở ngoài, chị có nhìn thấy bao giờ đâu. Chú ấy cũng chỉ là đối phó thôi. Làm kinh doanh khó tránh khỏi có lúc cũng phải góp vui lấy lệ.”

      “Các chị đều tốt cho ấy, nếu là em góp vui lấy lệ chắc mọi người lại em giữ đạo của phụ nữ.”

      Lục Giang Thần cười, “Con người em sao lại phiền phức như vậy? Chồng nghe lời chẳng tốt quá còn gì, chẳng nhẽ chú ấy phải có gì đó em mới vui à?”

      Cố Diễn Sinh cũng cười theo, “ phải vậy, nhưng cuộc sống tẻ nhạt quá, chán lắm!”

      “Em đừng như vậy.” Lục Giang Thần bỗng nhiên hạ thấp giọng, ngó nghiêng xung quanh, cảnh giác , “Diệp Túc là nhìn thấy Tô Nham. Hình như ấy quay về.”

      Cố Diễn Sinh nghe vậy, nụ cười mặt bỗng nhiên gượng gạo, trong mắt lên vẻ lo lắng và sợ hãi. cố gắng lấy lại bình tĩnh, vững giọng hỏi, “Chuyện từ khi nào vậy?” Dù có cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng giọng của vẫn run run.

      Lục Giang Thần vẫn cúi đầu ăn cơm, phát vẻ khác thường của Cố Diễn Sinh.

      “Chị cũng lắm. Diệp Túc là gặp Tô Nham dẫn cả đứa bé về nữa. Có thể ta kết hôn ở nước ngoài.”

      Nghe đến từ “kết hôn”, lo lắng dâng lên đến cổ họng của Cố Diễn Sinh mới từ từ xuôi xuống.

      Lục Giang Thần vẫn còn chuyện dông dài, “Chị nghĩ bây giờ hình như ta còn quan hệ gì với bọn em nữa. Bây giờ Túc Bắc thương em như vậy, có lẽ là quên ta từ lâu rồi. Khi nghe thấy chuyện này chị lo lắng đến chết được, chỉ lo là xảy ra sơ suất gì.”

      Cố Diễn Sinh cười gượng , “Làm gì có sơ suất gì, bây giờ Diệp Túc Bắc là con châu chấu trong tay em, nếu nhảy lung tung, em đập chết luôn!”

      “Đúng, đúng, đúng, em là ai chứ? Lo gì chứ?” Lục Giang Thần cười trêu chọc, “ biết ai trước đây thường than thở với chị là Diệp Túc Bắc thà. Có lẽ chị bị bệnh Alzheime, nhớ nhầm rồi!”

      Cố Diễn Sinh cười véo ấy. Véo đến nỗi ấy phải cười ngặt nghẽo.

      cho Lục Giang Thần biết là những để tâm mà còn để tâm cách quá mức. Dù Tô Nham ở đâu, kết hôn hay chưa vẫn luôn có thù địch và khúc mắc sâu sắc đối với người phụ nữ này.

      vẫn cố gắng cười. Đằng sau khuôn mặt tươi cười đó chất chứa đầy bất an trong lòng.

      Hồi và Diệp Túc Bắc mới kết hôn ít lần giận nhau vì chuyện của Tô Nham. Cứ nghĩ đến thân mật giữa Tô Nham và Diệp Túc Bắc trước đây là Cố Diễn Sinh lại thể kiềm chế được bộ mặt sa sầm đối với Diệp Túc Bắc. ghen đến phát điên, ghen đến mức thể kiểm soát được cơn nóng giận trong lòng. ràng từ người thích cạnh tranh, nhưng lại sốt sắng muốn vượt qua Tô Nham, muốn chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng Diệp Túc Bắc. người là đau khổ, đặc biệt là trong tình trạng thể kiểm soát được mong muốn chiếm hữu ngày càng tăng lên.

      Hồi đó biết vì muốn lấy lại thể diện hay chỉ đơn thuần là vì muốn như con nhím đâm nát người khác mà ra những lời lẽ cay nghiệt.

      Mỗi lần Diệp Túc Bắc về muộn chút là lại nhảy dựng lên, “Muộn thế này mới về, có phải là lại hẹn hò với tình cũ, niềm vui mới nào hả?”

      Diệp Túc Bắc thèm để ý gì đến vẻ chua ngoa, cay nghiệt đó của . mình tức tối đến phát điên lên cũng vẫn làm việc của mình như có chuyện gì xảy ra.

      Thực ra Cố Diễn Sinh biết, sau khi họ kết hôn, số lần Diệp Túc Bắc gặp Tô Nham có thể đếm đầu ngón tay, mà lần nào cũng biết. Nhưng thể chịu đựng được cách Diệp Túc Bắc vùi đầu vào làm việc quên ngày quên đêm để bảo vệ trong sáng cho Tô Nham. Thực ra muốn mâu thuẫn gay gắt với , nghĩ rằng họ có thể sống tôn trọng nhau cả đời.

      Mỗi đêm, khi âu yếm nhìn trộm khuôn mặt ngủ của Diệp Túc Bắc, đều thể bỏ qua đôi mày hơi nhíu lại của . vừa thương vừa đau lòng. Thương là vì những nếp nhăn giữa đôi lông mày , đau lòng là vì người có thể xóa những nếp nhăn đó lại phải là .

      Cách đây lâu lắm rồi, lúc còn buồn chán lang thang ở nơi xa xôi, đọc được bài văn. Bài văn đó cụ thể viết về cái gì còn nhớ nữa, nhưng có mấy câu vẫn còn khắc sâu trong tâm trí, “Mỗi lần nhìn em với đôi mắt trống rỗng, em lại nhớ đến ánh mắt dịu dàng khi nhìn ấy, em lại thể dịu dàng được nữa. Mỗi lần bực mình vì những cầu của em, em lại nhớ đến cách đáp ứng mọi cầu của ấy, em lại bực mình. Em biết cố gắng để quên . Em biết, ấy, cả những năm tháng ấy nữa. Bạn cũ, bạn cũ của còn là bạn của nữa nhưng lại làm phiền bạn của . Bạn của ghét bạn cũ của .”

      ...

      Lúc đó Cố Diễn Sinh chỉ là bé mới vào đại học vô lo vô nghĩ. Phị Trước Mã Giáp còn ghi chú thêm dưới bài văn đó rằng, “LZ là người phụ nữ ngốc nghếch, mơ mộng hão huyền muốn chiến thắng những ký ức đó.”

      ngờ sau chưa đến ba, bốn năm, lại biến thành người phụ nữ ngốc nghếch đó.

      cũng nhiều lần tự hỏi mình, Cố Diễn Sinh, mày dựa vào cái gì mà đòi thắng những ký ức đó, đó là mối tình đầu của Diệp Túc Bắc, làm sao mày có thể xóa được?

      Câu trả lời như ban ngày, nhưng vẫn muốn thừa nhận.

      Mãi sau đó mới học được cách vùi đầu vào cát giống như loài đà điểu, giả vờ như hay biết gì.

      Chỉ có điều đến hôm nay, sau bao nhiêu năm như vậy, Tô Nham, bạn cũ của Diệp Túc Bắc, sao lại trở về?

      ...

      việc xảy ra bao nhiêu ngày rồi mà Cố Diễn Sinh vẫn thể bình tĩnh lại được. Tim như muốn nhảy ra ngoài, chỉ cần chú ý là có thể vỡ tan.

      Cho đến khi Kiều Tịch Nhan gọi điện cho .

      Giọng của Kiều Tịch Nhan lạnh lùng mà nghiêm trọng, “Diễn Sinh, mình biết việc này mình nên , nhưng bây giờ mình bắt buộc phải , mới đây lâu mình gặp Tô Nham, ấy dẫn theo đứa bé. Mình nhờ em quen biết điều tra rồi, lúc ấy nhập cảnh có dẫn theo đứa bé, tên đăng ký của nó là Diệp Hinh Tâm.”

      ...

      còn nhớ lúc đó là mấy giờ, mấy phút, mấy giây nữa, cũng nhớ mình ở đâu, bởi vì vào lúc đó, thời gian dừng lại, trời đất quay cuồng, dường như tất cả mọi thứ đều sụp đổ, tiêu tan trước mắt . Mới đây vẫn còn dương dương tự đắc về hạnh phúc mình có, nhưng chỉ trong chớp mắt nó bị xé tan nát, biến thành tro bụi tung bay trong trung.

      nắm chặt cái điện thoại, cắn môi để cố gắng lấy lại bình tĩnh. lạnh lùng , “Kiều Tịch Nhan, mình tin. Dù cho Diệp Túc Bắc có mở miệng thừa nhận mình cũng tin.”

      xong, tắt điện thoại.

      Trái tim lúc đó đập như điên dại.

      Tô Nham, trở về của quả là đáng sợ.

      Hóa ra bao nhiêu năm qua, Cố Diễn Sinh vẫn phải là đối thủ của ta.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 23

      biết có phải do ý trời mà mấy ngày liền thành phố đều bị màn mưa bao phủ, hệt tâm trạng của Diễn Sinh. Lúc mưa lây phây, lúc mưa như trút nước, lúc mưa rả rích, liên tục ngừng. Trời mùa hè nóng bức trở nên mát mẻ hơn nhiều nhờ những trận mưa này.

      Tâm trạng vui mừng của cả nhà sau đợt phẫu thuật đầu tiên dần dần lắng xuống. Sau khi phẫu thuật, Diệp Túc Đông khôi phục được ý thức. Mặc dù vẫn chưa được nhưng mọi người đều nghe được.

      Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc cũng được tha về nhà. Chỉ vì trong lòng Cố Diễn Sinh chất chứa tâm nên cảm thấy vui. Diệp Túc Bắc vừa về nhà lại phải công tác liền hai tuần. Trong hai tuần Diệp Túc Bắc công tác, Cố Diễn Sinh liên tục mất ngủ. mình nằm giường trằn trọc mà thể nào ngủ được, đành dậy dọn dẹp vệ sinh hết lần này đến lần khác. Từng ngóc ngách trong nhà đều cẩn thận lau chùi sạch đến còn hạt bụi. Làm xong những việc đó, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Ánh mặt trời buổi sớm ló ra rực rỡ trong màn sương mỏng mảnh. Bình minh khiến cho tâm trạng bất an lo lắng của tạm chùng xuống trong chốc lát.

      Sau khi đánh răng rửa mặt, thay quần áo, ra ngoài. Mưa vẫn rơi rả rích, mưa to nhưng đủ để khiến đường trở nên khó . Cố Diễn Sinh lái xe. bộ đến cửa hàng xa mua ly sữa đậu nành nóng hổi. Diệp Túc Bắc muốn mua sữa đậu nành ở ngoài. ở ngoài điều kiện vệ sinh đạt tiêu chuẩn, lại còn pha nhiều nước. Vì vậy Cố Diễn Sinh chỉ thỉnh thoảng nhân lúc có nhà mới mua lần.

      Mặc dù Cố Diễn Sinh hay nổi cáu với Diệp Túc Bắc nhưng vẫn thường nghe lời . Diệp Túc Bắc dù đâu cũng mua quà về cho . Nước hoa, đồ trang sức, giày cao gót. Thực ra thích những thứ đó.

      Đúng là “đón nhận” bao nhiêu năm, nhưng thực ra cũng chỉ là phía Diệp Túc Bắc nghĩ là thích.

      Kiều Tịch Nhan thường rằng người phụ nữ bắt đầu thay đổi vì người đàn ông người phụ nữ đó coi như hoàn toàn tiêu đời, vì ấy từng bước, từng bước đánh mất chính bản thân mình.

      Cố Diễn Sinh chưa bao giờ phản đối câu này, bởi vì giống như lời Kiều Tịch Nhan , từng bước, từng bước sắp đánh mất bản thân mình. Kết hôn với Diệp Túc Bắc lâu như vậy, sắp quên mất những thứ mà mình thực thích. thường dựa vào thân phận con dâu nhà họ Diệp, vợ của Diệp Túc Bắc để đặt ra cầu đối với bản thân, đến cuối cùng gần như quên mất rằng đặt hết những thân phận đó, thân phận quan trọng nhất của chính là Cố Diễn Sinh. Trước khi làm hài lòng Diệp Túc Bắc, người mà cần làm hài lòng đầu tiên chính là bản thân .

      Diệp Túc Bắc công tác về vào chiều thứ hai. xách hành lý gió bụi mệt mỏi từ sân bay về ngay nhà, quần áo còn chưa kịp thay, người mướt mải mồ hôi ôm ngay Cố Diễn Sinh vào lòng khi còn ngơ ngác nhìn . cằm lún phún vài sợi râu, chạm vào mặt hơi ngứa. Dù người lạnh giá bên ngoài, Cố Diễn Sinh vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp. Trong lòng , Cố Diễn Sinh cảm thấy bình yên đến lạ.

      Cố Diễn Sinh vốn có rất nhiều điều muốn , muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại lucky post gì cả. thầm nghĩ trong lòng, có thể suy nghĩ quá nhiều, Diệp Túc Bắc đối với có gì thay đổi, càng phải tin hơn.

      Diệp Túc Bắc mang về đôi búp bê pha lê, nam nữ, khi chúng dựa vào nhau phát sáng, đúng là rất đặc biệt. Cố Diễn Sinh thích quá muốn rời tay, chơi rất lâu rồi mới đặt chúng lên bàn trang điểm. Buổi tối hai người ngồi ở đầu giường đủ thứ chuyện.

      Diệp Túc Bắc nghiêng đầu, mỉm cười hỏi , “Lúc vắng, em có nhớ ?”

      nhớ lắm.” Đúng là nhớ nhiều lắm, chỉ có điều là khi ở bên , cảm thấy hơi bất an.

      Ánh mắt Diệp Túc Bắc sầm xuống, hài lòng trách móc, “Đúng là bà vợ chẳng có tình cảm gì cả”,

      Cố Diễn Sinh mỉm cười, vòng tay qua eo , đầu dựa vào vai , thêm gì nữa.

      Diệp Túc Bắc ôm vào lòng, chỉ mới hai tuần gặp mà hình như gầy vòng ôm. xót xa đặt nụ hôn dịu dàng lên trán , thầm “Lúc có nhà, chắc em lại ăn uống tử tế.”

      Cố Diễn Sinh thấy ấm áp trong lòng, nghẹn ngào, “Vì vậy phải để ý đến em, nếu ngày nào em cũng ăn uống tử tế đâu.”

      Đêm đó Cố Diễn Sinh ngủ rất ngon, cả đêm mê man gì. thiếu ngủ trong suốt hai tuần qua dường như đều được bù lại vào đêm đó. Đến hai giờ chiều hôm sau mới được Diệp Túc Bắc gọi dậy. Diệp Túc Bắc quỳ ở đầu giường, giụi vào tóc , “Dậy ăn cơm nào, em ngủ lâu quá rồi đấy.”

      Cố Diễn Sinh mở đôi mắt ngái ngủ lim dim nhìn . Khuôn mặt cân đối của vẫn đẹp trai, sáng sủa như trước đây, khóe miệng hơi mỉm cười, lúm đồng tiền bên trái lúc lúc , đôi mắt đào hoa và dài lúc này trông lại có cảm giác hài hòa đến kỳ lạ.

      Vào lúc này, chuyện khiến phải suy nghĩ hai tuần qua bắt đầu tan biến như sương khói, đưa tay ra nắm lấy tay của Diệp Túc Bắc, trong lòng vô cùng bình yên.

      Mặc kệ bạn cũ nào đó của , mặc kệ Diệp Hinh Tâm nào đó của , ràng là liên quan gì đến , chỉ muốn đơn giản làm vợ mà thôi.

      “Đêm tân hôn sau khi xa cách”, được chứng minh đầy đủ vào đêm thứ hai. Với thể lực mạnh mẽ của Diệp Túc Bắc, Cố Diễn Sinh phải liên tục xin tha. hối hận đáng lẽ nên chủ động trêu ghẹo .

      Sức lực của người đàn ông này dạo này khiến phải trợn mắt, cứng họng mà chịu thua. Đến đêm ngủ mê man, mồ hôi đầm đìa mà vẫn chịu được.

      Cũng biết là mơ hay mà hình như nghe thấy Diệp Túc Bắc thở dài, rất . Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như Diệp Túc Bắc hôn vào môi . Hơi thở nóng ấm lướt qua tai và cổ , khiến càng thêm mềm yếu.

      Giọng ôn hòa mà điềm đạm của Diệp Túc Bắc văng vẳng, trầm ấm, “Chỉ cần tin là tốt rồi.”

      Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Diệp Túc Bắc chiếm mất cái nhà tắm. Tiếng nước chảy ào ào khiến Cố Diễn Sinh nghi ngờ, ký ức lờ mờ đêm hôm qua rốt cuộc là mơ hay là thực?

      Khi còn chưa tìm ra câu trả lời chuông điện thoại của Diệp Túc Bắc reo. Cố Diễn Sinh liền cầm máy lên nghe.

      “Tổng giám đốc Diệp, chào ông.” Vừa nghe máy thấy cách xưng hô hết sức kính trọng, Cố Diễn Sinh có hơi chút khó xử, vội vàng , “À, Diệp Túc Bắc bận, tôi là vợ ấy, ông có việc gì hay là lát nữa gọi lại?”

      Đầu bên kia khi nghe thấy giọng phụ nữ cũng ngạc nhiên, sau đó nghe là vợ của Diệp Túc Bắc mới yên tâm, “Thực ra là thế này, tôi gọi được điện thoại luckygirl_co cho Vu, thư ký của Tổng giám đốc Diệp. Tôi là Trương Hoa ở ngân hàng CB. Tài khoản cá nhân của ông Diệp do ngân hàng tôi quản lý. Gần đây ngân hàng tôi có thay đổi, ông Diệp có mấy khoản tiền chuyển đến Zurich có vấn đề, mong ông Diệp Vu giành thời gian đến đây chuyến.”

      Cố Diễn Sinh chưa kịp trả lời gì, Diệp Túc Bắc từ phòng tắm ra, tay cầm khăn tắm lau tóc.

      Cố Diễn Sinh đưa điện thoại cho , “Ngân hàng CB gọi, là tìm có việc.”

      Diệp Túc Bắc ngớ ra giây, nhưng chỉ giây là lại trở lại bình thường. cầm điện thoại, vài câu lễ phép rồi cúp máy. ngồi luôn bên cạnh giường, trùm cái khăn tắm lên đầu rồi bảo, “ tắm .”

      Cố Diễn Sinh ngập ngừng đứng lên. Trước khi vào phòng tắm, còn quay lại nhìn trộm cái, Diệp Túc Bắc quả nhiên là giấu gọi điện thoại.

      Bình thường Diệp Túc Bắc giấu chuyện làm ăn. Ngân hàng này đáng để nghi ngờ. Tài khoản có vấn đề cũng đáng phải nghi ngờ. Điều khiến Cố Diễn Sinh nghi ngờ chỉ là nơi khoản tiền chuyển đến Zurich. phải Tô Nham mới từ Zurich trở về sao?

      Tất cả giấy tờ cần thiết của Diệp Túc Bắc đều ở trong tay Cố Diễn Sinh. đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng vẫn đến ngân hàng chuyến.

      gặp người có tên Trương Hoa chuyện trong điện thoại. Đó là thanh niên trẻ tuổi khiêm tốn và lễ phép. Mặc dù ta nhìn với ánh mắt đầy hoài nghi, nhưng vì có thể đưa ra tất cả các giấy tờ nên ta in cho bảng kê tất cả các khoản tiền chuyển đến và trong tài khoản của Diệp Túc Bắc.

      Nhìn những con chữ mấy chục trang giấy in ra từ cái máy in màu xám, sắc mặt của Cố Diễn Sinh trắng bệch chẳng khác gì tờ giấy.

      Bắt đầu từ năm Tô Nham ra , tài khoản của Diệp Túc Bắc mỗi năm đều có khoản tiền chuyển theo định kỳ đến tài khoản ở Zurich của ta. Cố Diễn Sinh muốn nghi ngờ điều gì. Nhưng giờ phút này vẫn cảm giác như đất trời quay cuồng, tất cả mọi thứ trước mắt như cái mạng tơ vò cuốn chặt lấy , khiến gần như thể cử động được. Rất lâu sau mới lấy lại được bộ mặt giả tạo, khiêm tốn, nhã nhặn , “Cảm ơn giám đốc Trương, hôm nay làm phiền ông quá.”

      Rời khỏi ngân hàng, cảm thấy dưới chân như hư ảo, được vài bước là nước mắt tuôn trào.

      hay khóc, luôn cho rằng mình có trái tim đủ kiên cường. Nhưng vào lúc này, thể kiểm soát được yếu đuối của bản thân mình nữa. Khóc lúc lâu mới dần dần bình tĩnh lại. hít sâu, xé nát những tờ kê khai đó rồi vứt vào thùng rác. soi vào tấm kính phát sáng ở cửa hàng bên đường để chỉnh lại đầu tóc, quần áo rồi mỉm cười.

      Buổi tối khi Diệp Túc Bắc về nhà, Cố Diễn Sinh ngồi bó gối xem tivi. cầm điều khiển bấm mãi, bấm mãi, mỗi kênh dừng lại lâu. thanh ồn ào khiến suy nghĩ của càng thêm rối loạn. Tiếng Diệp Túc Bắc bước vào cửa cũng nghe thấy nhưng quay đầu lại.

      Diệp Túc Bắc cởi giầy rồi đến ngồi bên cạnh , hỏi thăm dò, “Giám đốc Trương hôm nay em đến kiểm tra kê khai tài khoản của .”

      Cố Diễn Sinh cười nhạt, “Đúng vậy, giám đốc Trương làm việc rất hiệu quả.”

      Mặc kệ cười nhạo của , Diệp Túc Bắc tiếp, “Em có gì muốn hỏi à?”

      Cố Diễn Sinh liếc xéo cái, ánh mắt ra vẻ bất cần, “ nghĩ em nên hỏi gì?” tiện tay đặt cái điều khiển lên cái bàn , điều khiểm chạm vào mặt bàn bằng kính công nghiệp kêu “tinh” tiếng. Tivi chiếu vở kịch của Quỳnh Dao, nhân vật nam chính và nữ chính vì chuyện gì đó cãi nhau rất to, kích động đến mức hung hăng. Tiếng ầm ĩ khiến cho giọng của Diệp Túc Bắc nghe mơ hồ .

      “Sao em lại kiểm tra ?”

      Sắc mặt Cố Diễn Sinh lạnh như băng, “Em cũng rất hối hận.” cười lạnh lùng giễu cợt, “Hóa ra chồng em giấu em làm bao nhiêu việc như vậy, vậy mà em hề hay biết.”

      Vẻ mặt u ám của khiến trong lòng Diệp Túc Bắc run rẩy. đưa tay ra siết chặt cánh tay của , trong mắt ánh lên vẻ tàn ác ghê gớm, hỏi cách quái gở, “Em có ý gì?”

      Cố Diễn Sinh hất mạnh tay, muốn thoát khỏi kìm hãm của . chỉ vào mặt Diệp Túc Bắc, nghiến răng nghiến lợi gằn, “Diệp Túc Bắc, tôi cho biết, đời này, ai có thể vừa hưởng dịu dàng, vừa hưởng phong lưu, Cố Diễn Sinh này phải là cục đất cho thích nặn thế nào nặn đâu. cho tôi giải thích hợp lý tôi tìm đến nhà họ Diệp các để tìm đấy.”

      xong về phòng và đóng sầm cửa lại.

      Mấy ngày sau Cố Diễn Sinh vẫn gì với Diệp Túc Bắc. Mỗi lần họ cãi nhau đều dùng phương thức chiến tranh lạnh để giải quyết. Bằng mặt bằng lòng, đồng sàng dị mộng, kiểu sống này còn lạ gì. Cố Diễn Sinh biết rằng cách xử lý của mình phải là tốt nhất, nhưng cũng nghĩ ra được cách nào tốt hơn để xử lý.

      người đàn ông liên tục trong ba năm liền gửi tiền cho bạn ra nước ngoài, ra thấy đúng là cảm động tình người. Nhưng điều kiện phải là người đàn ông đó chưa có vợ.

      Cố Diễn Sinh việc này cho bất cứ ai, kể cả Kiều Tịch Nhan. Phụ nữ thường muốn theo đuổi tình đẹp nhất trong lòng mình, giống như vị thần hoa thủy tiên Narcissus cứ theo đuổi cái bóng xinh đẹp của mình dưới nước, cuối cùng chết vì tuyệt vọng. Cố Diễn Sinh muốn thừa nhận tình của mình chỉ có thể tan thành tro bụi, sót lại chút tàn dư nào.

      Khi Lộ Lùng Quang hẹn gặp Cố Diễn Sinh, còn mua quà ở bên ngoài. Sắp tới ngày mừng thọ ông nội, cũng phải suy nghĩ chút để chuẩn bị quà. Khi nghe Lộ Tùng Quang cũng muốn mua quà, từ chối cuộc hẹn. đứng ở cửa ra vào của cửa hàng đợi Lộ Tùng Quang. lâu sau, cái bóng cao lớn của Lộ Tùng Quang xuất trong tầm mắt . Giọng của cũng vẫn ấm áp như vậy. mỉm cười hỏi, “Đợi có lâu ?”

      . Em…” Cố Diễn Sinh vẫn chưa hết câu Lộ Tùng Quang bất ngờ hét lên, “Diễn Sinh!”

      Cố Diễn Sinh theo phản ứng ngẩng đầu lên, đôi bàn tay ấm nóng của Lộ Tùng Quang bất ngờ bịt vào mắt . Mọi thứ trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại. Xung quanh trở nên yên lặng, chỉ nghe thấy giọng có phần hoảng hốt của Lộ Tùng Quang, “Đừng nhìn.”

      Mặc dù động tác của Lộ Tùng Quang vô cùng nhanh nhẹn, nhưng Cố Diễn Sinh vẫn nhìn thấy thứ mà muốn cho thấy. Cách đó xa chính là Tô Nham nhiều năm gặp. Mấy năm gặp mà khuôn mặt ấy lại càng xinh đẹp hơn. ấy dắt theo xinh xắn. Cảnh tượng trông vô cùng đầm ấm. Điều duy nhất chướng mắt là người đứng bên cạnh chính là chồng của Cố Diễn Sinh—Diệp Túc Bắc.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 24

      Bàn tay của Lộ Tùng Quang nóng đến bỏng rát, nếu tại sao Cố Diễn Sinh lại cảm thấy mắt có gì đó ổn, dường như có dòng nước mắt chỉ trực tuôn ra. lặng người hồi lâu, rồi mệt mỏi gỡ tay của Lộ Tùng Quang ra. cố gắng kiểm soát bất lực và đau đớn trong lòng, , “ cần che, em muốn nhìn.”

      Trong mắt Lộ Tùng Quang ánh lên xót xa và thương hại. Nhưng Cố Diễn Sinh lại để ý đến điều đó. chỉ nhìn chớp mắt vào cảnh tượng trông có vẻ đầm ấm ở đằng xa.

      nhắn, đáng mà Tô Nham dẫn theo đằng trước, Diệp Túc Bắc cách đó xa. vẫn lịch , nhã nhặn như vậy, đến chỗ đỗ xe cách đó xa, chu đáo mở cửa ghế sau cho họ, rồi tự mình ngồi vào ghế lái phụ. Lái xe nổ máy. Cố Diễn Sinh cứ thế nhìn họ ngồi trong chiếc xe dùng ngày sinh của làm biển số phóng vụt .

      mỉa mai quá ràng.

      tự cười giễu mình, vừa như với Lộ Tùng Quang, vừa như với chính mình, “biển số xe là ngày sinh nhật của em, mỉa mai.”

      Lộ Tùng Quang im lặng, sau đó đưa ra thỏi sô--la, “Ăn sô--la !”

      Cố Diễn Sinh nhận lấy như thói quen. gì, bóc giấy kẹo rồi bắt đầu ăn.

      Đây là giao ước ngầm giữa họ từ rất nhiều năm trước. Hồi đó Cố Diễn Sinh thỉnh thoảng lại nghe tin về Diệp Túc Bắc, thường buồn bã rất lâu. Lộ Tùng Quang luôn chuẩn bị sẵn sô--la. Các nhà tâm lý học rồi, sô--la có thể chữa trị đau buồn.

      ràng là sô--la nhân hạt phỉ khá ngọt, vậy mà Cố Diễn Sinh lại cảm thấy đắng đến mức thể nuốt nổi. nhét từng miếng từng miếng vào miệng, hết lần này đến lần khác kiềm chế cơn xúc động muốn òa khóc của mình.

      Lộ Tùng Quang thấy vậy thở dài. vẫn dịu dàng như vậy. hỏi gì, đưa tay ra kéo vào lòng. vẫn giống như bao nhiêu năm trước hát bên tai , vỗ về như đứa bé vậy.

      Trong giây phút Cố Diễn Sinh được kéo vào lòng, nước mắt tuôn trào như dòng nham thạch. cắn chặt môi, để mặc cho nước mắt lăn dài mà phát ra bất cứ thanh nào.

      Lộ Tùng Quang hát hết bài này đến bài khác, đến khi Cố Diễn Sinh cảm thấy hơi buồn ngủ. lẩm bẩm như tự với chính mình, “Sao lại như vậy? ràng là nên như vậy mà.”

      Lộ Tùng Quang xót xa kéo đầu vào vai mình, than thở cách bất lực, “Có ta đến vậy ?”

      Cố Diễn Sinh trả lời. Trong mắt chỉ có người đàn ông vừa mở cửa xe cho Tô Nham.

      nho nhã của , chu đáo của , dịu dàng của chẳng phải là lý do để sâu đậm hay sao? Sao bây giờ lại trở nên chướng mắt như vậy?

      khóc mệt lả rồi dùng tay lau nước mắt. Lúc này mới phát cái áo sơ mi sạch của Lộ Tùng Quang dính đầy nước mắt, nước mũi và sô--la của . hơi áy náy nhìn Lộ Tùng Quang, “Em xin lỗi.”

      Lộ Tùng Quang nề hà gì, ưỡn ngực , “ sao, mãi mãi là cái thùng rác của mình Cố Diễn Sinh. Chỉ cần Cố Diễn Sinh muốn khóc, muốn mắng lúc nào cũng ở bên.”

      Trong lúc yếu mềm nhất, thực chịu đựng được tán tỉnh của Lộ Tùng Quang. ngoảnh đầu , “Bây giờ em muốn yên tĩnh mình.”

      “Ok, vậy.” Lộ Tùng Quang rất nhàng và ngay lập tức thực điều đó. câu tạm biệt mà quay người luôn.

      Nhìn bóng rời , Cố Diễn Sinh đứng ngây ra hồi lâu, cho đến khi rời .

      Chỉ có điều biết, Lộ Tùng Quang xa. trốn trong góc nhìn , cho đến khi khuất rồi mới . Thực ra, ích kỷ khi người, luôn là người hiểu hơn .

      Cố Diễn Sinh lái xe đến ngôi trường mà lâu rồi chưa quay lại. biết có phải vì ký ức ở đó quá sâu đậm hay mà mỗi lần gặp chuyện đau lòng lại muốn về đó ngồi lúc mới lấy lại được bình tĩnh.

      mua năm lon bia Tuyết Hoa ở siêu thị trong nhà ăn. mình trèo lên tảng đá cao nhất dốc tình nhân ngồi lặng lẽ.

      Trước đây khi còn học, thích ngồi ở đây ngắm cảnh nhất. Bây giờ lớn rồi, ra ngoài lúc nào cũng mặc váy và giày cao gót hợp với thân phận nên leo trèo tiện. buộc váy thành túm bó sát người, tháo giày cao gót ra xách tay rồi trèo lên tảng đá to.

      Phong cảnh khuôn viên trường rộng bát ngát. Cây cối xanh tươi, hoa cỏ rậm rạp, khí tươi mới ùa vào mũi . tươi mới ngắn ngủi đó khiến cơn đau đầu của dịu chút.

      mở lon bia, những giọt bia đắng ngắt tràn vào trong họng, cồn rượu thiêu đốt tất cả mọi cơ quan trong cơ thể .

      Đầu óc trống rỗng, ánh mắt của dừng lại ở hồ nước cách đó xa. Trong hồ nhân tạo trồng mấy cây sen trắng , trông hiu hắt và quạnh quẽ. biết có hai con vịt trời ở đâu đến đùa nghịch trong hồ nước, thỉnh thoảng chúng lặn xuống nước, thỉnh thoảng lại ngoi lên mặt nước.

      mình ra đây uống bia à? Sao gọi mình?” Giọng của Kiều Tịch Nhan vang lên từ đằng sau. Cố Diễn Sinh quay đầu lại, ngồi dịch sang bên trái, thờ ơ hỏi, “Lộ Tùng Quang bảo cậu đến à?”

      Kiều Tịch Nhan chống tay nhảy lên rồi ngồi xuống bên cạnh , cất lời khen, “ ấy hiểu cậu đấy”. Vậy là ấy mặc nhiên thừa nhận suy đoán của .

      Cố Diễn Sinh cười gì, cứ thế uống bia.

      Kiều Tịch Nhan nhíu mày ngăn lại, “Uống rượu giải sầu phải là phong cách của cậu.”

      Mắt trống rỗng nhìn ra hồ nước, cười nhạt, “Người đau buồn uống say được.”

      “Việc gì phải như vậy chứ?” Kiều Tịch Nhan than thở.

      Cố Diễn Sinh lắc đầu, “ ấy luôn là giấc mơ của mình. Ở bên cạnh ấy lâu rồi, mình cứ tưởng ấy là của mình rồi.” tự cười nhạo mình, “Hóa ra bị tài xế xe Mercedes lái lâu rồi. Mình quên mất mình là ô tô.”

      “Đứa bé đó... là con ấy sao?” Kiều Tịch Nhan thận trọng hỏi.

      “Vấn đề đó đối với mình quan trọng.” ném lon bia uống hết rồi lại mở lon khác.

      “Đứa bé đó có phải là con ấy đối với mình quan trọng. Đúng là mình quan tâm tới quá khứ của ấy với Tô Nham, nhưng mình còn quan tâm đến ấy nhiều hơn. ấy và Tô Nham có con, được thôi, mình có thể rút lui, ba năm trước ấy có thể cho mình biết. Nhưng ấy chọn mình, vậy phải cho mình biết tất cả chứ. Đứa con của Tô Nham ấy muốn nhận mình cũng có thể chấp nhận. ấy xấu hổ, muốn chăm sóc cho hai mẹ con họ, mình cũng ngăn cản. Nhưng sao ấy lại giấu mình?” nhìn Kiều Tịch Nhan chằm chằm, thắc mắc hỏi, “Tiểu Kiều, chúng mình kết hôn ba năm nay rồi, nhưng cái gì ấy cũng giấu mình.” Cố Diễn Sinh cũng muốn nghi ngờ Diệp Túc Bắc, muốn nghi ngờ cuộc hôn nhân này, nhưng tất cả đều như ban ngày, buộc phải thừa nhận. Nhưng vẫn mực tin chiều chuộng có giới hạn của Diệp Túc Bắc giành cho suốt ba năm qua là giả.

      Kiều Tịch Nhan yên lặng hồi lâu, chậm rãi , “Hay là mình tìm Tô Nham chuyện.”

      Cố Diễn Sinh cười đau khổ, “ liên quan đến ấy.”

      Kiểu cười gượng gạo của khiến Kiều Tịch Nhan thấy chướng mắt. , “Cậu đừng có cười đau khổ với mình. Thà cậu khóc còn hơn.”

      “Tiểu Kiều, mình khóc quá nhiều rồi. Tất cả nước mắt của cuộc đời mình đều chảy vì Diệp Túc Bắc.”

      “Hay là mình tìm bọn họ chuyện?”

      cái gì?” Cố Diễn Sinh tiếp tục cười, “Như cậu đón ‘em trai’ sao? Hay là để mình chua xót, nước mắt giàn giụa , ‘Hoàng thượng, ngài có còn nhớ sen Hạ Vũ bên bờ hồ Đại Minh năm đó ?’ à?”

      ràng là có ý chế nhạo nhưng Kiều Tịch Nhan cười nổi. biết Cố Diễn Sinh có nỗi khổ ra được nên hỏi gì nữa. Hồi đó Cố Diễn Sinh say đắm Diệp Túc Bắc thế nào phải biết. Càng biết những gì họ trải qua, lại càng biết phải an ủi Cố Diễn Sinh như thế nào. Tất cả những lời ra đến miệng lại biến thành tiếng thở dài.

      Cố Diễn Sinh cũng để ý gì đến im lặng của Kiều Tịch Nhan. Đôi mắt trống rỗng, tự với mình, “Trình Linh Tố[1] trả giá cả tính mạng vì Hồ Phi, nhưng vẫn thể sánh bằng Viên Tử Y mà ta quý nhất. Dù Hồ Phi có khắc bia mộ của ta chữ ‘ái thiếp’, sao nào? Rốt cuộc cũng chỉ là nấm mộ hào nhoáng mà thôi.”

      “...”

      [1] Các nhân vật trong tiểu thuyết Phi hồ ngoại truyện của Kim Dung.

      Cố Diễn Sinh uống hết bia rồi cuối cùng cũng về nhà. Quả đúng như ấy , người đau buồn uống thế nào cũng say.

      Ngoài cảm thấy dạ dày hơi cồn cào ra, cảm thấy say tí nào.

      ăn gì nhưng cũng thấy đói. Về đến nhà, tắm xong rồi lên giường nằm.

      Diệp Túc Bắc vẫn chưa về. Tất nhiên Cố Diễn Sinh đợi mà ngủ luôn. Ban ngày xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến mức ngoài sức chịu đựng của . đơn giản đến mức thể đơn giản hơn. Nghĩ ngợi quá nhiều đúng là hợp với .

      Cố Diễn Sinh suy nghĩ rối bời. từ từ thiếp .

      Vì ngủ say nên khi Diệp Túc Bắc về chui vào trong chăn, hơi lạnh lập tức làm tỉnh lại.

      Diệp Túc Bắc tưởng ngủ say, sờ thấy chân tay vẫn rất lạnh liền ôm vào lòng. Cố Diễn Sinh lúc đó tỉnh liền phản kháng theo bản năng. Điều đó khiến Diệp Túc Bắc nhận ra vẫn còn thức.

      gì, chỉ nhàng buông Cố Diễn Sinh ra, quay người . Cố Diễn Sinh chui cả đầu vào chăn. Diệp Túc Bắc người rất nóng, vừa chui vào chăn lâu làm cho chăn ấm hẳn lên. Hơi thở trong lành của Diệp Túc Bắc phả ra khắp nơi, khiến Diễn Sinh thấy ngột ngạt.

      thở dài, rồi đột ngột lên tiếng trong căn phòng tối, “Chiều nay đâu?”

      Diệp Túc Bắc vẫn quay lưng vào , “Công ty.”

      “Vậy sao?” Câu hỏi nghi ngờ của dường như là nghi ngờ , mà lại càng giống như nghi ngờ chính mình. Giọng của trống rỗng. Giống như bông hoa sắp lụi tàn bất ngờ tỏa ra hương thơm cuối cùng, cười nhạo báng, “Vất vả rồi.” hỏi gì nữa. cố gắng tự nhủ mình được nghĩ ngợi gì nữa. quay người lại, đối diện với đôi vai rộng của Diệp Túc Bắc, dùng bàn tay ước lượng độ rộng của vai . dám chạm hẳn vào, chỉ đo trong trung và ở khoảng cách gần. cất giọng run run, “Diệp Túc Bắc, chúng ta kết hôn bao lâu rồi?”

      “Ba năm, trăm bảy mươi hai ngày.”

      “Nhớ đấy.” Cố Diễn Sinh tạm thời bình tĩnh lại. Đây là lần đầu tiên có thể chính xác về thời gian họ kết hôn.

      Diệp Túc Bắc quay người lại, vẫn nằm quay lưng vào , nhưng lời của Cố Diễn Sinh giống như nhiều con sâu , ngọ nguậy lúc nhanh lúc chậm trong lòng, khiến ngứa ngáy khó chịu.

      Cố Diễn Sinh vẫn rụt rè. Đối mặt với Diệp Túc Bắc, luôn cẩn thận để bi lụy của mình biểu ra quá nhiều. Bởi vì tình cảm được đáp lại, quen thu nó lại.

      “Nếu chúng ta chia tay, liệu mọi chuyện có tốt hơn ?” Giọng của Cố Diễn Sinh bình tĩnh đến mức cũng cảm thấy khó tin. Chính nuông chiều làm hư , khiến nghiễm nhiên cho rằng có người cả đời canh giữ , coi là trung tâm để sống.

      Cuối cùng cũng thể làm cây hoa lăng tiêu dựa dẫm vào , vậy cứ để làm hạt cát trong biển người mênh mông của .

      tiếp tục lạnh lùng , “Hôm nay em thấy dẫn Tô Nham và con mua sắm. Em thấy cuộc hôn nhân của chúng ta bắt đầu chật chội rồi. Mà em thể như biển rộng đón nhận tất cả các dòng sông được.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :