1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hôn - Ngải Tiểu Đồ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 5


      Chính là ấy chứ phải ai khác, Lộ Tùng Quang, bạn trai cũ của ́ Diễn Sinh, nhắc đến Lộ Tùng Quang và những chuyện trước đây của ta thì sẽ thể nhắc đến Diệp Túc Bắc.

      Thuở còn học đại học, lần đầu tiên nghe người ta nói Diệp Túc Bắc đã có người là lúc mới tắm xong và trở về phòng, khi đó mọi người trong ký túc xá đều chằm chằm nhìn khiến ngượng chín mặt. Sau đó họ mới đẩy một người ra nói cho biết: Diệp Túc Bắc đã có người , gái đó là hoa khôi của khoa tài chính.

      Tâm trạng lúc đó thế nào pic? còn nhớ nữa. Đã từ lâu, luôn tâm niệm rằng Diệp Túc Bắc là của . Cùng sinh ra và lớn lên ở một khu phố, nhưng khi lớn lên, cha mẹ của cả hai nói mà đều có chung ý tưởng tách họ ra. Diệp Túc Bắc học ở trường ngoài vùng, ở nhà khóc liền mấy hôm, cuối cùng bố mẹ còn cách nào, đành phải đưa đến học cùng trường với Diệp Túc Bắc. Chỉ kém ta có một tuổi, nhưng lúc nào cũnh thích gọi là Túc Bắc, và cứ thế gọi trong hai mươi năm.

      ngờ chính cách xưng hô đó đã vô tình tạo ranh giới giữa hai người.

      Vẻ lạnh lùng của Diệp Túc Bắc, đã biết từ khi còn nhỏ, nhưng vì cái tính ́ chấp hơn người, ta đến đâu là theo đến đấy, Diệp Túc Bắc , ok, dù sao thì ta cũng chưa ai.

      Nếu như có Tô Nham, ́ Diễn Sinh có thể vẫn tự lừa dối mình, nhưng tiếc là trong thực tế bao giờ có từ nếu.

      Tối hôm đó ́ Diễn Sinh đã làm chuyện hư hỏng nhất đời, một mình đến quán bar uống rượu giải sầu.

      trang điểm rất đậm, đôi giày cao gót, một mình ngồi trong quán bar suốt sáu tiếng, uống say mềm mới chịu ra.

      Lộ Tùng Quang khi ấy làm thêm trong quán bar và đã 'lượm' được trong hoàn cảnh này. Khi ấy uống say bất tỉnh nhân sự. Lộ Tùng Quang sợ gặp nguy hiểm nên đã đỡ lên lưng, cõng trước rồi sẽ nghĩ cách sau.

      Suốt dọc đường , ́ Diễn Sinh dù đã say mềm nhưng vẫn ́ đập đầu vào đầu của Lộ Tùng Quang, ́ nặn ra mấy tiếng, " nói xem, tôi có đẹp ? thấy tôi đẹp hơn hay hoa khôi của khoa tài chính đẹp hơn?."

      Lộ Tùng Quang vin đánh đành trả lời: "cậu rất đẹp, hoa khôi của khoa tài chính thể sánh với cậu."

      ".........."

      Sau đó ́ Diễn Sinh khóc òa lên , nước mắt nước mũi dàn dụa lau hêt lên người của Lộ Tùng Quang. Lộ Tùng Quang chưa thấy gái nào như vậy, biết làm sao,đành hỏi, "Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về."

      ́ Diễn Sinh khua tay, cười: "Tại sao tôi phải nói với ? hỏi nhà tôi làm gì? Tôi nói, nói."

      "........."

      Lộ Tùng Quanh dở khóc dở cười, chỉ còn cách đưa về quán bar, mong sao vứt được gánh nặng này, nào ngờ ́ Diễn Sinh lại mơ hồ tỉnh lại, thấy mình ở trong quán bar, mặt liền biến sắc, sẵn men rượu, liền tháo ngay chiếc giày cao gót ra đuổi theo Lộ Tùng Quang và mắng ngừng, "Tên lưu manh, dám đưa tôi đến quán bar sao? Tôi cho cả nhà tới quán bar luôn!."

      ............

      Sau khi tỉnh lại ́ Diễn Sinh chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra tối hôm trước, nghe lời Lộ Tùng Quang kể lại mới biết và rất xấu hổ. Cái buổi sáng mà tỉnh lại từ nơi làm thuê của Lộ Tùng Quang, tới giờ vẫn còn nhớ như chuyện vừa mới xảy ra.

      Lộ Tùng Quang từ khi nào cũng hay, chỉ sau này chuyện ta theo đuổi đã lan ra khắp trường đại học.

      Hôm đó ́ Diễn Sinh xem phim trong phòng ký túc, thì từ ký túc xa nam đối diện bỗng có một tiếng hô truyền đến, "́ Diễn Sinh ..... em ..... ́ Diễn Sinh ...... em .....".Thoạt đầu ́ Diễn Sinh tưởng có người trêu chọc, nhưng tiếng hô đó ngày càng lớn, toàn bộ ký túc xá nữ sinh nháo nhào. ́ Diễn Sinh bị các chị em trong phòng lôi ra ngoài, khắp hành lang chật kín người xem, nhìn thấy ́ Diễn Sinh, họ liền đẩy lên trước.

      Lúc này kịch bản chính của màn tỏ tình lãng mạn mới bắt đầu.

      Toàn bộ ký túc xa nam tối đen như mực. Trong đêm, tối ánh đèn mờ ảo của khuôn viên trường bỗng trở nên sáng trưng. Chỉ hai phút sau, đèn trong ký túc nam từng phònh từng phòng sáng lên, tạo thành hình trái tim. Các nữ sinh đều tròn mắt nhìn và òa lên vì ngạc nhiên, khiến cho ́ Diễn Sinh hiểu chuyện gì.

      Khi ấy toàn bộ bam sinh đồng thanh hô to.

      "Lộ Tùng Quang ́ Diễn Sinh! ́ Diễn Sinh làm bạn gái của Lộ Tùng Quang !."

      Sau đó ́ Diễn Sinh thuận theo tất cả mọi người, chấp nhận làm bạn gái của Lộ Tùng Quang. Ký ức của ngày hôm đó chỉ là một đêm ánh trăng lấp lánh bầu trời bao la. vẫn cảm thấy ngưỡng mộ Lộ Tùng Quang thật tài vì đã thuyết phục được cả ký túc nam đồng lòng giúp . Chuyện xảy ra đã bao nhiêu năm, nhưng nó vẫn là chủ đề bàn tán của cả trường. Lộ Tùng Quang trở thành bahn trai bất đắc dĩ của ́ Diễn Sinh thế đấy. coi như bảo bối, mùa đông lạnh muốn ra khỏi phòng, liền đưa cơm ngày ba bữa sáng trưa tối tới tận khu ký túc của , thích ngủ nướng, cũng chiều theo học hộ vào tất cả các buổi sáng, ghi chép rất cẩn thận, trước kỳ thi, dồn hết thời gian và công sức của mình để dạy .

      Nếu như có Diệp Túc Bắc, có lẽ ́ Diễn Sinh sẽ lấy Lộ Tùng Dương. Nhưng thể quên tình cảm của mình với Diệp Túc Bắc. Có thể tình của Lộ Tùng Dương là liều thuốc chữa lành vết thương cho , nhưng chỉ tiếc thuốc chữa đúng bệnh.

      Khi ́ Diễn Sinh đòi chia tay, Lộ Tùng Quang hỏi gì mac chấp nhận ngay, và vẫn ôm nhẹ vào lòng như trước đây, dịu dàng vuốt tpsc mai của , ánh trăng trong sáng, ánh đèn đường yếu mờ xuyên qua những kẽ lá, rọi chiếu thân hình , gian tĩnh lặng, ánh sáng mờ mờ khiến biết có cười hay , giọng nói của vẫn dễ nghe như trước, "́ Diễn Sinh, sụe chờ đợi của em sẽ bao giờ được đáp Lại đâu, sẽ có một ngày em hối hận."

      Trong lòng ́ Diễn Sinh lúc ấy chỉ có duy nhất chỉ có người đàn ông đã chiếm trọn trái tim suốt gần hai mươi năm, vì vậy thẳng thắn nói, "Tất cả đều tự tại bản thân em, Lộ Tùng Quang, ai có thể cứu được em, vì ngay từ đầu em đã ̣nh cứu mình rồi."

      Nhớ lại trước đây ́ Diễn Sinh vẫn thấy hơi áy náy với Lộ Tùng Quang, đặc biệt là khi kết hôn với Diệp Túc Bắc. Nghe nói Lộ Tùng Dương ra nước ngoài, càng áy náy.

      biết nếu gặp lại Lộ Tùng Quang mình sẽ đối diện với thế nào, nhưng khi gặp lại, nhớ lại chuyện xưa, thời gian trôi nhanh như vậy, có lẽ im lặng là lựa chọn tốt nhất.

      đều đứng lặng im, trần là những chiếc đèn chân . Khảm nạm dưới ánh đèn pha lê đó là những hàng ghế xếp ngay ngắn, được trang trí rất sang trọng, khiến người ta có cảm giác như lạc vào trong cõi mộng. Nếu có thêm chiếc máy quay ở đó, Cố Diễn Sinh tưởng mình đứng giữa bộ phim Hàn Quốc.

      Lục Giang Thần thấy vậy thở mạnh, vẫy tay, cắt ngang bộ dạng ngơ ngẩn của cả hai người, “Nhìn gì chứ? Ngồi xuống rồi lại nhìn!”

      Cả hai người lúc ngày mới lúng túng hoàn hồn. Cố Diễn Sinh ngồi quan sát Lộ Tùng Quang, nhiều năm gặp, ấy vẫn rất phong độ, áo sơ mi kẻ màu xanh lam rất vừa vặn càng làm tăng thêm vẻ tuấn tú của , Cố Diễn Sinh bỗng thấy Lộ Tùng Quang như vậy có phần hơi giống Diệp Túc Bắc. Suy nghĩ đó càng khiến thêm áy náy, vì trước đây, khi hai người ở bên nhau, Cố Diễn Sinh thường có cảm giác như vậy, và coi như người thay thế.

      Lộ Tùng Quang tỏ thái độ gì, mấy năm mài mực Tây, nghĩ thoáng hơn rất nhiều, móng tay được cắt gọn gàng, trông rất sạch , đan xen đặt lên bàn trông tao nhã, nét mặt rạng ngời với nụ cười hiền hòa.

      Kiều Tịch Nhan trước đây cũng thích , thường với Cố Diễn Sinh, “Tớ thấy Lộ Tùng Quang tốt hơn Diệp Túc Bắc gấp ngàn vạn lần, cậu nhìn ấy cười xem, chiếc răng khểnh trông duyên, tớ chưa thấy người đàn ông nào hiền hòa đến vậy, nhìn thấy ấy, tớ lại nghĩ đến ông nội trước đây thường bắt tớ viết mấy chữ - ‘ôn nhuận như ngọc’.”

      Mỗi lần nghe thấy Kiều Tịch Nhan vậy, Cố Diễn Sinh liền liếc mắt, “Có tí văn hóa, lại thích thể rồi.”

      Sau này biết được Cố Diễn Sinh chia tay với Lộ Tùng Quang, Kiều Tịch Nhan thường dí mũi Cố Diễn Sinh với thái độ tiếc nuối, “Cậu bướng bỉnh và ngốc nghếch, bạn trai tốt như Lộ Tùng Quang còn muốn, cậu hãy ngồi mà chờ báo ứng !”

      Sau này bị cái mồm thối của Kiều Tịch Nhan trúng, phải chịu báo ứng, năm vừa kết hôn với Diệp Túc Bắc, mọi thứ đến với hỗn loạn và mơ hồ, có thể gói gọn bằng bốn chữ -- tội lỗi chồng chất.

      Nhớ lại chuyện cũ chỉ thêm buồn, Cố Diễn Sinh thở rồi lại nhìn sang Lộ Tùng Quang.

      Vẫn những lời chua ngoa cay nghiệt, “Mấy năm sống ở nước ngoài, thấy trăng ở nước ngoài tròn hơn trăng ta chưa?”

      Lộ Tùng Quang cười và , “Chưa thấy, chỉ thấy duy nhất điều là con ở nước ngoài so với con Trung Quốc có ‘nội hàm’ hơn.”

      Cố Diễn Sinh tất nhiên hiểu cái từ “nội hàm” ấy có nghĩa gì, hừ tiếng và , “Cái này, sau chuyến nước ngoài về còn thà như trước rồi, xem ra chủ nghĩa tư bản chỉ chuyên bồi dưỡng những tên đểu phải.”

      Lục Giang Thần thấy hai người họ đấu khẩu mới cười tủm tỉm , “Tôi thấy hai người chẳng khác gì hai đứa trẻ, lớn như vậy rồi vẫn còn thích cãi nhau là sao?”

      “Cậu linh tinh gì vậy?” Cố Diễn Sinh liếc mắt nhìn Lục Giang Thần, và đưa tay sang véo vào eo , véo đến nỗi Lục Giang Thần nghiêng cả người giơ tay xin tha mạng.

      Lộ Tùng Quang ngồi lặng yên trước mặt , cười mỉm, đôi mắt đen sáng cong như vầng trăng non, tạo cho người ta cảm giác như luồng gió xuân hiền hòa.

      “Thôi được rồi, hai chị em dâu đừng trêu chọc kẻ độc thân tôi nữa. Sau này tôi còn phải nhờ các bạn học cũ quan tâm nhiều!”

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 6

      Mọi người cùng nhau ngồi ăn cơm, Cố Diễn Sinh thấy nhõm nhiều, chỉ đôi lúc nghĩ lại thời đại học qua. Ba người ngồi kể về những chuyện vui của trường và tình hình những năm qua, xem chừng có vẻ rất hòa hợp, rất ăn ý đến mức trước khi ra về, Cố Diễn Sinh còn với Lục Giang Thần, “Mình có cảm giác ấy chưa từng mình vậy. còn thấy gượng gạo, chỉ tại mình quá trẻ con.”

      Lục Giang Thần hừ tiếng rồi , “Con người cậu khó chiều, ta cậu cậu thấy xấu hổ, ta cậu, cậu lại thấy như bị lạc mất tình !”

      Cố Diễn Sinh cười và ghé người sát Lục Giang Thần, nịnh, “Chị dâu, em chỉ tùy tiện vậy thôi, trước mặt tên Diệp Túc Bắc kia, chị đừng linh tinh gì nhé!”

      Cố Diễn Sinh có buổi tối vui vẻ, về đến nhà thấy Diệp Túc Bắc về, ngồi mình ghế sofa trong phòng khách xem tivi, trông như vừa tắm xong, tóc vẫn chưa kịp khô, bộ đồ ngủ to rộng nhưng mặc trông vẫn gọn gàng, khỏe khoắn, ngồi tĩnh lặng khác gì bức tranh thủy mặc.

      Khi hai người họ vừa kết hôn, Kiều Tịch Nhan hỏi câu rất nghiêm túc, “Cố Diễn Sinh, biết cậu có tài cán gì mà cả người đàn ông hảo hạng, rồi thượng hạng của hảo hạng đều bị cậu tóm gọn vậy?”

      Sau này Cố Diễn Sinh cũng từng soi gương ngắm lại mình cách nghiêm túc, béo gầy, thân hình cũng tạm ổn, còn khuôn mặt tuy phải khó nhìn, nhưng cũng được xếp vào hạng đại mỹ nhân. Mãi sau này, mới nghĩ thông, tại sao mình lại phải phủ nhận mình như vậy? Có những cái bản thân mình thấy bình thường, nhưng người khác lại thấy rất tốt, rất đẹp sao? nghĩ chắc chắn mình phải có sức hút gì đặc biệt mà mình tạm thời chưa phát ra đấy thôi.

      Cố Diễn Sinh liếc mắt nhìn tivi chiếu chương trình cầu nối khá thịnh hành nay, cặp khách mời chọn được nhau, đó cảm động rơi nước mắt, và đứng trước ống kính phát biểu “tuyên ngôn tình ” như trong phim vậy. mạng xôn xao bàn tán chương trình này đều được sắp xếp từ trước, vậy mà nó vẫn ảnh hưởng tới tỉ lệ người xem. Cố Diễn Sinh hết nhìn tivi rồi quay sang Diệp Túc Bắc, giọng hơi ngạc nhiên, “Diệp Túc Bắc thích xem chương trình này à?”

      Diệp Túc Bắc trả lời, vứt điều khiển sang bên, ngồi tựa lưng dáng vẻ rất thoải mái, vén những sợi tóc lòa xòa trước trán, rồi vẫy vợ và , “Lại đây.”

      Cố Diễn Sinh hiểu chuyện gì, mở to mắt chỉ vào mình, rồi ngó xung quanh, đây đúng là nhà , trong nhà cũng chỉ có hai người, đúng là Diệp Túc Bắc với .

      chầm chậm bước lại gần, ngồi cạnh , “Sao vậy?”

      Diệp Túc Bắc dang tay ôm lấy , lồng ngực ấm áp và rắn chắc của khiến tim Cố Diễn Sinh bắt đầu loạn nhịp. Từ mặt đến tai đỏ bừng lên. Diệp Túc Bắc kéo lại gần, áp sát mặt vào , vuốt nhè giống như dỗ đứa trẻ, rất tình cảm.

      Diệp Túc Bắc hiếm khi có những cử chỉ thân mật như vậy, đôi ba lần Cố Diễn Sinh làm nũng, cũng chỉ cười và “giả ngây”, hôm nay làm sao vậy?

      Bất thường! Quá bất thường! Cố Diễn Sinh tim đập thổn thức yên, tên quái quỷ Diệp Túc Bắc này hôm nay lại chủ động mê hoặc .

      Diệp Túc Bắc ôm eo Cố Diễn Sinh, tựa thoải mái vào vai , hơi thở đều đặn, cảm giác yên bình âu lo, như đứa trẻ đòi được cưng chiều, rồi lẩm nhẩm, “Hôm nay về nhà sớm mà em lại vắng, bỗng thấy ở nhà mình đáng thương, sau này nếu về muộn, em cứ ngủ trước, đừng đợi .”

      Diệp Túc Bắc cũng thêm lời lãng mạn nào, nhưng trong lòng Cố Diễn Sinh ấm áp lạ thường, mũi bắt đầu cay cay, dường như muốn khóc. hít sâu, lấy lại bình tĩnh và lại với cái giọng hung dữ thường ngày, “Bây giờ mới biết, đúng là con sói, em tốt với như vậy, mà dám ra ngoài tìm ong bắt bướm là chết với em!”

      Diệp Túc Bắc nhè xoa đầu , cười phá lên, rồi lại nhàng, “Mau tắm , muộn rồi đấy.”

      Cố Diễn Sinh lại liếc mắt, ánh mắt thể trách móc.

      Giở trò hâm nóng là , dập tắt ngọn lửa cũng là , con người này có đáng ghét cơ chứ?

      Sau khi tắm xong, Cố Diễn Sinh tắt hết đèn trở về phòng ngủ, Diệp Túc Bắc ngồi tựa lưng đầu giường xem tivi. Vẻ mặt chăm chú của hôm nay đẹp lạ thường. Cố Diễn Sinh lau khô tóc, lật chăn trèo lên giường. Diệp Túc Bắc tắt tivi và đèn, ôm trọn Cố Diễn Sinh vào lòng. Cố Diễn Sinh nhàng nằm gọn bờ vai vững chắc của chồng, lắng nghe nhịp đập tim . Trong bóng đêm hai người lời, chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập.

      Cố Diễn Sinh bỗng nhiên nhớ lại chuyện ngày hôm đó, xê đầu nằm cánh tay của Diệp Túc Bắc.

      “Hôm nay em ăn cơm với Lục Giang Thần và cả Lộ Tùng Quang. Lộ Tùng Quang về nước rồi.”

      Diệp Túc Bắc mặt mày tiu nghỉu, dí sát mắt vào gần Cố Diễn Sinh, tay xoa xoa bóp bóp lên lớp mỡ bụng của , “Bà xã béo lên đấy.”

      ?” Cố Diễn Sinh vội vàng xoa lên bụng mình, cảm thấy bụng của mình đúng là hơi nhão, phản ứng tự nhiên của phụ nữ, sợ hãi làu bàu, “Em biết ngay là gần đây ăn uống quá thoải mái mà.” chỉ còn nghĩ về việc mình béo lên mà quên mất định gì, cứ như vậy, Diệp Túc Bắc nhanh chóng dẹp được chủ để mà từ trước tới nay bao giờ muốn nhắc đến.

      Nhìn vợ bất an như muốn nhảy dựng lên, Diệp Túc Bắc nhè vuốt lên lưng với lòng bàn tay ấm áp, an ủi, “Béo lên chút đẹp hơn mà, thấy em bây giờ vẫn còn hơi gầy đấy.”

      đâu, Kiều Tịch Nhan chỉ thấp hơn em có năm phân, mà hơn em đến năm cân đấy!”

      Diệp Túc Bắc cười nịnh, “Thế nên giờ ấy vẫn còn chưa lấy được chồng, còn em tìm được người chồng tốt như còn gì.”

      “...” Cố Diễn Sinh áp sát mặt nhìn thẳng với vẻ chấp cái người biết xấu hổ kia.

      Diệp Túc Bắc hiểu thái độ đó của , ôm vào lòng, nhè , tình cảm cọ sát những chiếc râu ở cằm của lên mặt , thấy buồn buồn, chỉ còn biết cười khúc khích, đến khi thấy khó chịu mới xin tha, hai tay cào lên ngực .

      Diệp Túc Bắc nắm vội lấy tay , đặt lên miệng và hôn dịu dàng, “Bà xã, chúng ta sinh con được ?”

      Cố Diễn Sinh sững người lại, tim đập hồi hộp, “Tại sao?”

      Diệp Túc Bắc lật người, cùng Cố Diễn Sinh ngắm bầu trời ban đêm. Trong căn phòng tối đen như mực chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt rất sáng và đen của . Giọng rất thành khiến người nghe có cảm giác yên tâm, “Em nghĩ xem, nếu như chúng ta có đứa con, sau này ngày nào cũng về nhà sớm tiếng, cuối tuần bỏ ra ngày đưa em và con chơi, tiền tiêu hàng tháng của em tăng lên gấp ba, việc nhà giảm nửa. Hơn nữa, nếu có con, coi như có thêm lá chắn, những người phụ nữ khác dám tới gần nữa.”

      Cố Diễn Sinh im lặng hồi, kể ra ấy cũng có sức thuyết phục. Thế là kéo chăn chùm kín mặt, “Để em xem xét .”

      Cố Diễn Sinh tỉnh dậy thấy Diệp Túc Bắc cạo râu xong, trước khi vào phòng thay đồ vọng ra với Cố Diễn Sinh, “Tối nay chúng ta cùng về nhà ngoại nhé, hôm qua bố gọi điện cho , lâu lắm rồi em về qua nhà, ông cụ giờ thấy tủi vì uổng công nuôi con đấy.”

      Cố Diễn Sinh vẫn chưa tỉnh ngủ, mắt còn lim dim, vỗ đầu tỏ ra ân hận, “Đầu óc em đúng là bỏ . Tối mấy giờ về?”

      đến trường đón em. Bao giờ tan làm em ra nhé.”

      Cố Diễn Sinh như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng , “ nhớ đỗ xe ở phố sau trường, em muốn trở thành người nổi tiếng đâu.”

      Diệp Túc Bắc nhún vai, cười nhạt.

      Ngồi trong khoang xe rộng rãi, Cố Diễn Sinh chống tay cửa xe, gió thổi mạnh làm tung bay mái tóc. Cố Diễn Sinh ngồi đó nhìn xa xăm. Bầu trời lúc ấy chỉ mới chạng vạng, chỉ có thể nhìn thấy tia sáng lấp ló sau cây cầu phía xa, nhưng khi lại gần thấy mặt hồ u, phủ sương mù mịt.

      Diễn Sinh bỗng rùng mình.

      “Lạnh à?” Diệp Túc Bắc nhìn , “Lạnh kéo cửa kính lên.”

      Cố Diễn Sinh nghe theo lời đóng cửa kính lại.

      Chiếc xe dừng trước cổng trường, bác bảo vệ cũng nhận ra Diệp Túc Bắc, nhưng Diệp Túc Bắc vẫn tuân thủ theo quy định ra vào cổng.

      Trở về nhà trời tối, nhưng nhà họ Cố vẫn đợi vợ chồng Cố Diễn Sinh về mới ăn cơm.

      Mẹ của Cố Diễn Sinh lúc đó vẫn đeo tạp dề, vừa dọn đồ ăn ra vừa hỏi chuyện Diệp Túc Bắc, “Túc Bắc, gần đây công việc của con vẫn thuận lợi chứ?”

      Diệp Túc Bắc lễ phép đứng dậy giúp mẹ vợ bê thức ăn ra, trả lời câu hỏi của bà rất tự nhiên, giọng nghe rất ấm tai, “Chỉ có mấy việc đó thôi, cũng phải là quá bận ạ. Mẹ, đừng nấu nhiều quá, chỉ có mấy người nhà mình ăn hết đâu.”

      Bà Cố cười hiền hậu nhìn Diệp Túc Bắc, tỏ ra rất cảm động trước quan tâm của cậu con rể, bà quay lại với ông Cố, “Cậu con rể này tôi càng nhìn càng thấy ưng.”

      Ông Cố rời mắt khỏi tờ báo, nhìn sang bà Cố, “Bà cứ như soi con dâu ấy.”

      Bà Cố nào bận tâm tới câu đùa của ông Cố, quay sang vẫy con ngồi bên cạnh bố, “Con về làm khách đấy à? Đứng dậy mà dọn cơm chứ, có ai làm vợ như thế ? Bắt nạt con trai nhà này à?”

      Cố Diễn Sinh đứng dậy, ôm lấy bà Cố, cười , “Con cứ bắt nạt ấy đấy, ở đâu con cũng vậy hết.”

      Cả nhà đều quen với tính khí của con Cố Diễn Sinh. Bà Cố liền ấn trán cái rất mạnh, “Con ý, cũng may mà lấy được Túc Bắc!”

      Trước đây dù vẫn mong có cháu bế bồng, nhưng Bà Cố cũng bao giờ can thiệp sâu và coi đó là chuyện của vợ chồng Diệp Túc Bắc, nhưng hôm nay bà buộc phải ra trong bữa ăn, bà gắp cho Cố Diễn Sinh món cá mà thích nhất, rồi gạn hỏi, “Diễn Sinh, con và Túc Bắc kết hôn được ba năm rồi, đến lúc nghĩ tới việc nên có đứa con, các con cũng còn trẻ nữa, hơn nữa, bố mẹ cũng lớn tuổi, mong có cháu để bế bồng.”

      Cố Diễn Sinh thích về chủ đề này, nghe đến đây liền nheo mày và cắn đũa. chưa kịp Diệp Túc Bắc nhanh nhảu trả lời giải vây giúp .

      “Mẹ, chuyện có con là do lỗi của con, công việc của con bận quá, con sợ có thời gian để chăm sóc con cái, hơn nữa chúng con vẫn phấn đấu mà.”

      Bà Cố vốn rất quý cậu con rể Diệp Túc Bắc, nghe thấy câu “ phấn đấu” của , bà chỉ tủm tỉm cười và hỏi thêm nhiều nữa. Cố Diễn Sinh thở phào nhõm.
      A fang thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 7

      Như dự tính từ trước, tối hôm đó hai người về nhà. Phòng riêng của Cố Diễn Sinh được bà Cố dọn dẹp như mới, chiếc giường cũng được đổi rộng hơn.

      Ông Cố và Diệp Túc Bắc vẫn ở trong phòng làm việc trò chuyện, còn bà Cố sau khi ngồi giáo huấn cho con hồi cũng chịu thả cho về ngủ.

      Diệp Túc Bắc trở về phòng, Cố Diễn Sinh tỏ ra lạnh nhạt, cũng thèm câu với . Nhưng nghĩ chắc bố gì đó với , nên mới hỏi, “Sao rồi? Bố gì với vậy?”

      Diệp Túc Bắc nhún vai, “, bố chỉ bảo thương em nhiều hơn thôi.”

      Cố Diễn Sinh nghe vậy lại thấy cay cay mũi, từ tới lớn, bố rất cưng chiều , coi như châu báu, dù có muốn trăng muốn sao trời chắc ông cũng hái cho . Sau khi chia tay với Lộ Tùng Quang, rất lâu sau ai, bà Cố từng sốt ruột suốt ngày giục , nhưng ông Cố vẫn an ủi, “Lấy chồng phải tìm được người thương con, nếu tìm được đừng có lấy, nhà chúng ta phải nuôi nổi con. Bố nỡ để con lấy chồng mà phải chịu khổ.”

      Nghĩ tới đây, Cố Diễn Sinh mắt đỏ hoe, “Sao em gả cho bố chứ? Bố là người đàn ông tốt nhất thế giới.”

      Diệp Túc Bắc cười và ôm vào lòng, “ được, em mà muốn lấy bố, mẹ với làm sao đồng ý được!”

      Tối hôm đó hai người họ chụm đầu xem lại những tấm hình hồi , Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc vốn là thanh mai trúc mã nên thời thơ ấu chụp rất nhiều ảnh chung, song Diệp Túc Bắc từ thích chụp ảnh, những tấm hình có được bây giờ đều do ngày xưa bố mẹ ép chụp.

      Cố Diễn Sinh chỉ vào tấm hình cười, “ xem ngày trước này, trông lôi cuốn.”

      Diệp Túc Bắc nhìn chăm chú chỗ ảnh, đáp lại câu vừa rồi của Cố Diễn Sinh, “ phát thấy hồi em xấu đấy, em nhìn tấm này xem”, tay chỉ vào tấm ảnh, “Nước mũi chảy ròng ròng, cả tấm này nữa”, tiếp tục chỉ vào tấm khác, “Béo tròn như quả bóng vậy.”

      Diệp Túc Bắc nhận xét từng bức ảnh, để ý mặt của Cố Diễn Sinh tối lại. Mấy phút sau, Cố Diễn Sinh giằng ngay lấy cuốn album và đóng sập lại, giận dỗi, “Em xấu đấy, đừng có xem nữa!”

      Diệp Túc Bắc quá quen với tính khí của , luồn tay ôm chặt từ phía sau lưng, “Làm gì mà em phải tức giận vậy? khác gì con mèo chỉ được vuốt ve, cấm được trêu đùa.”

      “Em là vậy đấy, để xem lần sau còn dám xấu em .”

      Diệp Túc Bắc cười, “Thôi được rồi, nữa.” Rồi ghé đầu vào , “Cũng may trước đây em xinh đẹp, nếu trước đây em mà giống bây giờ có khi chẳng đến lượt .”

      Cố Diễn Sinh tủm tỉm cười với câu vỗ về của chồng, nhưng vẫn cố ý công kích , “Miệng lưỡi dẻo như kẹo kéo.” còn tức giận nữa, quay người lại và bắt gặp ngay ánh mắt đen sáng của Diệp Túc Bắc, “Sao hôm nay lại bảo vệ em kinh vậy, chuyện con cái ràng là vấn đề do em mà.”

      Diệp Túc Bắc cau mày, trầm ngâm trả lời câu hỏi của vợ, “ tìm được lý do gì để bảo vệ em cả, em là vợ , bảo vệ em bảo vệ ai?”

      Nghe vậy, trong lòng Cố Diễn Sinh thấy ấm áp và ngọt ngào, ngẩng đầu lên và hỏi câu chưa bao giờ dám hỏi, “Diệp Túc Bắc, sao lại lấy em?”

      Diệp Túc Bắc nghĩ lúc rồi đáp, “ xông pha xuống địa ngục còn ai dám nữa?”

      Vẫn chưa hết câu, vội nắm ngay lấy bàn tay cố gắng hết sức cấu véo vào tay với bộ dạng vừa tức giận pha chút thẹn thùng.

      Họ ở lại nhà bố mẹ vài hôm rồi lại trở về nhà. Cố Diễn Sinh tỏ ra là người vợ dịu dàng, về đến nhà liền vào bếp chuẩn bị rất nhiều món. Trước đây Cố Diễn Sinh gần như biết làm gì, lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, bất luận là gì cũng chỉ biết ăn, đến hỏi tên cũng còn phải nghĩ, sau khi được gả cho Diệp Túc Bắc mới chịu học vài ba món võ nghệ phòng thân. Chỉ là hiểu tại sao, chuyên tâm học nấu ăn như vậy mà cũng bằng được Diệp Túc Bắc. Nghĩ đến đây, cảm thấy giận mình.

      Sau ngày hôm đó, xin nghỉ nửa buổi để tới phòng nuôi dưỡng trẻ em ở bệnh viện ngắm nhìn những đứa trẻ sơ sinh ở đó. Bác sĩ ở đây rất quen với , nhìn thấy nhìn những đứa trẻ bên trong liền hỏi, “Bây giờ khá hơn chưa? Hay vẫn còn thấy sợ?”

      Cố Diễn Sinh vén tay áo lên, chỉ cho bác sĩ xem cánh tay nổi hết da gà của , “Tôi hết cách chữa rồi, chứng bệnh sợ trẻ con của tôi khác gì bệnh nan y.”

      Bị bác sĩ đó vỗ vai an ủi, “Thường xuyên tới xem, nhìn lâu thấy quen và còn sợ nữa.”

      Cố Diễn Sinh gật đầu

      Sau khi bác sĩ , Cố Diễn Sinh tiến lại gần hơn, căn phòng dù bị ngăn bởi lớp kính, nhưng vẫn có thể nhìn những đứa trẻ bên trong, có đứa lớn đứa , đứa béo đứa gầy đều nằm trong lồng kính, tay chân ngắn ngắn tròn tròn, vung vẩy lung tung biết khóc hay cười. Nhìn những em bé đáng như vậy sao lại cảm thấy sợ nhỉ?

      Cố Diễn Sinh xoa xoa cánh tay nổi da gà cách vô thức. Sau lưng cặp vợ chồng, người vợ mặc bộ đồ dành cho bệnh nhân ở bệnh viện, tóc tai rối bời, nhưng khuôn mặt vẫn nên nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc, người chồng bên cạnh nhăm nhăm như dũng sĩ và dìu vợ, tay chỉ vào chiếc lồng kính trong phòng gì đó rất , Cố Diễn Sinh thể nghe thấy, nhưng vẫn cảm nhận được niềm vui và niềm hạnh phúc của hai vợ chồng họ.

      Cố Diễn Sinh thấy vậy và bắt đầu khao khát.

      Có thể Diệp Túc Bắc và mẹ đúng, vợ chồng cần có đứa con. Diệp Túc Bắc cũng gần ba mươi tuổi rồi. Mấy người bạn hồi trạc tuổi kết hôn sớm có con học tiểu học, chỉ có vợ chồng là vẫn sống trong, “thế giới của hai người”.

      Rời bệnh viện, Cố Diễn Sinh hẹn Kiều Tịch Nhan ra ngoài uống nước.

      cầm chiếc thìa dài và ngoáy cốc sữa cách vô thức, bọt sữa cũng quay tròn theo vòng xoáy của thìa, nhàng ngẩng đầu lên vào với Kiều Tịch Nhan, “Tiểu Kiều, hôm nay tớ lại tới bệnh viện đứng đó nhìn cả chiều.”

      Kiều Tịch Nhan hỏi lại, “Rồi sao?”

      “Vẫn thấy sợ.” Cố Diễn Sinh thở dài, “ biết sao nữa.”

      Kiều Tịch Nhan thả lỏng người, tựa lưng về phía sau, giọng rành rọt, “Cậu thấy sợ trẻ con là vì cậu có lòng tin với cuộc hôn nhân của mình.”

      “Hử?” Cố Diễn Sinh khẳng định cũng phủ định, “Tiếp .”

      “Cậu có lòng tin với hôn nhân, có lòng tin với bản thân và cũng có lòng tin với Diệp Túc Bắc, vì vậy cậu mới dám có con, vì sợ có con ràng buộc, hoặc là sợ thể cho con gia đình hoàn hảo, tình toàn vẹn.”

      Cố Diễn Sinh cười, gật đầu, “Cậu cũng có phần đúng, nếu cậu theo chủ nghĩa độc thân, có thể tớ tin.”

      Kiều Tịch Nhan giọng bình thản, “Hai việc này chẳng liên quan gì nhau cả.”

      Kiều Tịch Nhan theo chủ nghĩa độc thân, vì khi mười tuổi, bố dọn ra ngoài ở với vợ bé. Đứa con với vợ bé của ông bây giờ cũng được mười tuổi. Trước đây bà vợ bé của ông rất hung hăng, thường xuyên gọi điện tới nhà diễu võ giương oai, gây rối với người mẹ yếu đuối và hay sợ sệt của . Kiều Tịch Nhan khi ấy còn nhưng biết căm hận, mình mò đến nhà người đàn bà kia, phá vỡ hết cửa nả khiến người đàn bà đó sợ dám ra, liền đứng ở ngoài chửi bới tung trời cho đến khi bố phải dùng biện pháp mạnh lôi về nhà.

      Trong lòng luôn hận ông bố đó, từ luôn thấy mẹ ngồi trốn trong phòng tối khóc thầm, mỗi lần nhìn thấy bố ra ngoài gây bao tội lỗi về nhà còn cao giọng mắng chửi, nén được cơn giận, và thề rằng, sau này nhất định phải có bản lĩnh, giúp mẹ giải phóng khỏi cuộc hôn nhân khốn khổ đó.

      Sau này khi Kiều Tịch Nhan lớn, mỗi dịp Tết đến, người đàn bà đó lại gọi điện tới nhà giục bố sang nhà bên đó, Kiều Tịch Nhan lại gọi lại cho người đàn bà đó cảnh cáo nếu bà ta còn dám giục bố , tới trường tiểu học đón cậu con trai của bà ta về.

      Đến khi học đại học, mỗi lần nhìn thấy Kiều Tịch Nhan là Cố Diễn Sinh lại hỏi, “Sao, hôm nay có đón cậu em trai ?”

      Và sau đó Cố Diễn Sinh kết hôn, lúc đó mới thực lý giải được khúc mắc bấy lâu của Kiều Tịch Nhan. Kiều Tịch Nhan từ trước tới nay chỉ , và chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kết hôn, thường , “Hôn nhân là nấm mồ của phụ nữ, khi bước chân vào đó giống như người sống dở chết dở.”

      Sau này Kiều Tịch Nhan thực có bản lĩnh, có thể đưa mẹ thoát khỏi khỏi cuộc hôn nhân khốn khổ, nhưng người mẹ cam chịu , “Mở mắt cũng là đời, nhắm mắt cũng là đời, cứ coi như mẹ con.”

      Mẹ của Kiều Tịch Nhan để lại ấn tượng sâu sắc cho Cố Diễn Sinh, thể chấp nhận cách bi quan đến tuyệt vọng như vậy, nhưng cũng dám phản bác. Cũng có thể bị ảnh hưởng phần nhiều từ Kiều Tịch Nhan, và chính Cố Diễn Sinh cũng từng trải qua tâm trạng lo sợ như vậy nên mới sợ có con, thậm chí còn sợ cả cuộc hôn nhân của mình.

      Khi Diệp Túc Bắc mới kết hôn với Cố Diễn Sinh, ngay cả việc chạm vào người cũng chạm, mỗi lần nằm giường giống như hai người hoàn toàn xa lạ, lời cũng ân ái, Cố Diễn Sinh cũng thường nằm quay lưng lại với Diệp Túc Bắc, muốn để Diệp Túc Bắc nhìn thấy yếu đuối của mình.

      Ngay đến tuần trăng mật cũng phải ngồi máy bay mình trở về, đến nay vẫn còn nhớ tờ báo máy bay.

      Ở độ cao năm nghìn mét so với mặt đất, cười và nhìn tờ báo đó. Bàn tay thon dài uốn cong, vuốt hình người đàn ông đó. Vuốt qua vuốt lại cứ như thể người đó ở trước mặt . Hình ảnh của người đàn ông đó rất bảnh bao, đẹp trai, khuôn mặt hài hòa cân đối, tướng mạo mà các họa sĩ đều ưa thích. cảm thấy rất lạ và nghi ngờ, rồi tự hỏi liệu mình có nhầm hay ? Từ nét mặt cho đến thần thái của người đàn ông đó đều rất quen. Và nốt ruồi bên cạnh lông mày khẳng định đó đúng là người đàn ông quen.

      Tờ báo đưa tin, khung cảnh đám cưới giống như cuộc họp quan trọng của giới quan chức với dâu và chú rể kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ. Cảm giác như tất cả liên quan gì tới , cũng chỉ là vị khách mời trong số hàng nghìn hàng vạn người đến dự.

      Tiêu đề của bài báo có ghi, “Đám cưới thế kỷ của cậu cháu út điển trai nhà họ Diệp”.

      Phía dưới liệt kê bảng danh sách dài các mối quan hệ gia đình, các quan chức, doanh nhân và cảnh đám cưới. Điều mà Cố Diễn Sinh ấn tượng nhất là định nghĩa phía dưới của giới báo chí với đám cưới đó là – Hôn nhân chính trị.

      Cuộc hôn nhân chính trị này dù qua ba năm, nhưng nó vẫn trở thành chủ đề bàn tán thích thú của người dân thành phố, chỉ có danh tính của nhân vật chính là bị mờ dần theo thời gian.

      Cuộc hôn nhân của với Diệp Túc Bắc cho cùng cũng chỉ là cuộc hôn nhân chính trị. dám mong đợi Diệp Túc Bắc như Tô Nham. hiểu tình cảm dành cho chỉ đơn thuần là tình em, tình bạn bè lâu năm, và có gì hơn. Trước đây đến chạm vào người cũng dám, mỗi khi nhìn thấy bộ dạng tự đấu tranh của , lại cảm thấy tim mình đau nhói. người đàn ông Cố gắng để bạn nhưng lại thể làm được, bộ dạng đó giống như con dao có thể đâm chết đối phương.

      Nếu như có ông ép buộc Tô Nham ra nước ngoài, có lẽ Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc mãi mãi chỉ là những người xa lạ quen thuộc nhất với nhau mà thôi.

      Người chung chăn chung gối ngày ngày với mình mà mãi mãi chỉ là người xa lạ ai còn dám đặt lòng tin vào cuộc hôn nhân đó nữa.

      Có lẽ cái cảm giác bất an của Cố Diễn Sinh bắt đầu có từ khi ấy, dù bây giờ cuộc sống của họ có suôn sẻ, vẫn cảm thấy bấp bênh. Cái thân phận Diệp phu nhân của cho đến nay vẫn cảm thấy rất mong manh.

      lần bị rắn cắn, nhìn thấy dây thừng cũng sợ. Người xưa quả sai.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 8

      Đáng buồn là Cố Diễn Sinh thích nhớ dai. thường muốn làm con cá vàng, bất luận việc gì cũng chỉ nhớ bảy giây, dù là chuyện đau khổ đến đâu cũng chỉ nhớ bảy giây ngắn ngủi, sau bảy giây lại chuyển sang vòng đời mới. Mỗi lần vậy là có ai đó dội ngay gáo nước lạnh xuống, dập tắt tất cả những mộng tưởng tốt đẹp của . Nhưng quan tâm. Là người ai chẳng có những ước mơ thành, muốn gì được đó chỉ có Thượng Đế, mà muốn làm bạn với Thượng Đế sớm vậy.

      Thời gian này công việc của Diệp Túc Bắc khá bận rộn, thường xuyên tiếp khách đến tối muộn mới về nhà. Sợ ảnh hưởng tới vợ, tắm rửa xong rón rén chui vào chăn, thế nhưng luồng gió đó vẫn khiến Cố Diễn Sinh tỉnh giấc, Diệp Túc Bắc thấy tỉnh dậy, còn phải rón rén nữa, liền ôm vào lòng.

      hỏi, “Về rồi à?”

      Diệp Túc Bắc trả lời, “Ừm.”

      Sau đó cả hai thêm câu nào, bắt đầu chìm vào giấc ngủ say.

      Điều duy nhất khiến Cố Diễn Sinh cảm thấy hơi lo lắng, đó là mỗi ngày thu dọn quần áo thay ra là lại ngửi thấy nhiều hương nước hoa khác nhau.

      chợt nhớ tới bài hát rất thịnh hành mạng nay, và thầm nghĩ, nước hoa đúng là có độc.

      Tối hôm đó Diệp Túc Bắc tắm tiếng chuông điện thoại di động của bỗng nhiên vang lên, Cố Diễn Sinh lấy ra nhìn hồi nhưng nghe máy, chỉ nhìn chằm chằm vào chuỗi dài các con số nhảy múa màn hình di động. Diệp Túc Bắc trong nhà tắm nghe thấy liền với gọi vợ, “Nghe giúp , tắm, tí gọi lại sau.”

      Cố Diễn Sinh, “Ừ”, tiếng, rồi nghe máy và như con vẹt, “ ấy tắm, tí gọi lại sau.”

      Phía bên kia đầu dây nghe thấy giọng của Cố Diễn Sinh, lập tức hỏi, “ là ai? Tại sao lại nghe điện thoại của Diệp đại quan vậy?”

      Giọng the thé của người phụ nữ đó và cách gọi “Diệp đại quan” của ta khiến Cố Diễn Sinh nhịn được cười.

      Người ta gọi ông nội của Diệp Túc Bắc là “Diệp Soái”, gọi bố của ấy là “Diệp thiếu gia”, đến đời của , tất cả bạn bè đều lucky post gọi với cái tên rất nịnh bợ là “Tổng giám đốc Diệp”, nếu là “Diệp đại quan”. Cố Diễn Sinh mỗi khi nghe thấy người khác gọi là “Diệp đại quan” là lại cười phá lên và , “Ai da, Tổng giám đốc Diệp của chúng ta, giờ là thời đại nào rồi mà vẫn còn có người gọi là Diệp đại quan vậy?”

      Diệp Túc Bắc cứ để thản nhiên trêu chọc, thích nhìn điệu nháy mắt trông rất trẻ con của Cố Diễn Sinh.

      Cố Diễn Sinh cười xong, hèm tiếng rồi hắng giọng và học theo bộ dạng của viên chức hỏi lại, “Tôi vẫn chưa hỏi là ai, tại sao lại gọi cho Diệp đại quan?” học theo cái giọng rất hống hách đó mà đến bản thân cũng thấy buồn nôn.

      ngờ đầu dây bên kia lại tin là , giận dữ, “Đồ rẻ rách kia, có biết là ấy kết hôn có vợ rồi ? Đưa điện thoại cho Diệp Túc Bắc , tôi hỏi ấy cho ra nhẽ!”

      Cố Diễn Sinh cười, người phụ nữ kia quả là rất thú vị, ta lại còn hỏi là có biết Diệp Túc Bắc có vợ rồi . cố gắng nhịn cười, “Diệp quan , ấy vợ, ấy chỉ tôi thôi, ồ, đúng rồi, Diệp quan bây giờ tắm, đợi chúng tôi ‘bận’ xong gọi lại cho nhé. Thế nhé, tôi tắt máy đây.”

      Cố Diễn Sinh nghiêng ngón tay như hoa ấn tắt điện thoại, ôm gối với vẻ mặt rất tinh nghịch, cười nghiêng ngả. đột nhiên nhìn lên thấy Diệp Túc Bắc đứng bên giường, hai tay ôm ngực, đôi mắt dài tình tứ nhìn với nét mặt tươi cười đầy thách thức như con thú dữ thách đấu với con mồi, khiến Cố Diễn Sinh sợ hãi la lên, “Nhìn gì mà nhìn! vào từ khi nào vậy?”

      “Từ khi em bắt đầu ‘Tôi còn chưa hỏi là ai’ kìa”, Diệp Túc Bắc vẫn tỏ ra thong dong .

      Cố Diễn Sinh bắt đầu nóng mặt, vậy nghĩa là vừa rồi giả đóng vai con hồ ly bị nhìn thấy hết sao?

      đáng ghét, chẳng còn thú vị nữa.” Cố Diễn Sinh lẩm bẩm rồi quay người chui ngay vào chăn.

      Diệp Túc Bắc cũng vào chăn, nhanh chóng chặn , dúi đầu lên ngực , “Vợ , phát em chỉ là người vợ hiền, mà còn rất có tiềm năng vào vai của tiểu tam[1] đó.”

      [1] Ý chỉ người thứ ba phá hoại gia đình người khác.

      Cố Diễn Sinh ấn đầu chồng và , “Xí, em là loại người đó sao?”

      Diệp Túc Bắc cười tinh nghịch, cúi xuống hôn lên môi , “Tất nhiên là , chỉ đùa thôi mà.” Vừa vừa kéo bộ đồ ngủ của lên. Cố Diễn Sinh nắm chặt lấy bộ đồ ngủ, gắng chống cự.

      “Người phụ nữ đó là ai?”

      Diệp Túc Bắc lắc đầu, và nhìn với ánh mắt vô tội, “ biết.”

      “Người ta có vẻ rất có tình ý với , vậy mà lại biết sao?”

      Diệp Túc Bắc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm, “Em muốn biết sao?”

      muốn”, Cố Diễn Sinh trả lời cụt ngủn.

      Diệp Túc Bắc nghe thấy vậy liền cười, và nhàng hôn lên mũi, cổ rồi vuốt ve như báu vật quý hiếm và mong manh. Đôi môi nóng bỏng của khiến rùng mình.

      Con người của Diệp Túc Bắc thường ngày cái gì cũng lạnh nhạt, chỉ riêng lúc giường, lại trở nên dịu dàng, kiên nhẫn, khiến tim đập loạn, hai má đỏ ửng và thể mở mắt.

      cảm nhận được ham muốn nóng bỏng của , hai tay đặt lên ngực , “Quản lý tốt lão nhị của , nó bắt đầu thành rồi đấy.”

      Diệp Túc Bắc lật người lên với vẻ mặt rất nghiêm túc, “Làm sao thành chứ? Bao nhiêu năm nay nó chỉ vào có nơi thôi.”

      Cố Diễn Sinh ngờ lại trả lời cách dứt khoát và ràng đến vậy, hai má đỏ ửng.

      thấy xấu hổ à? Đây là điểm khác biệt của với những người khác đấy.

      Sáng tỉnh dậy, Cố Diễn Sinh kéo Diệp Túc Bắc và hỏi , khi tiếp khách có nào chủ động hiến thân cho chưa?

      Diệp Túc Bắc thấy vợ cứ lải nhải bên tai chịu buông tha, buộc phải , “Có”.

      Cố Diễn Sinh mặc kệ, lại hỏi tiếp, “Sao họ lại phải làm vậy?”

      Diệp Túc Bắc nghĩ lúc rồi trả lời, “Có lẽ vì họ thấy đáng thương, lấy phải hổ cái... Ai da, , .” để hết câu, Cố Diễn Sinh cắn cho cái rất đau.

      Cố Diễn Sinh có thói quen hỏi về chuyện làm ăn của Diệp Túc Bắc, Kiều Tịch Nhan trước đây từng hỏi , “Cậu có biết ta có bao nhiêu tiền ?”

      lắc đầu với vẻ mặt ngơ ngác.

      Kiều Tịch Nhan trách móc nhìn , “Cậu làm vợ kiểu gì vậy? có tí ý thức của bà lớn gì hết, cậu phải nắm giữ hết kinh tế. Chẳng lẽ cậu nghĩ có biết bao nhiêu người nhòm ngó túi tiền của ta sao? chịu cảnh giác, đến khi bị người khác cướp mới biết mặt.”

      Cố Diễn Sinh bị câu đó của Kiều Tịch Nhan đánh thức, vì trước đây nghĩ sau khi kết hôn là người chiến thắng, ngờ cuộc hôn nhân này lại là cuộc chiến lâu dài, có lấy phút thư giãn.

      Tối hôm đó về nhà hỏi Diệp Túc Bắc. Diệp Túc Bắc cũng tỏ ra lẩn tránh câu hỏi của , xoa xoa cằm, “Cụ thể thế nào cũng biết, ngày mai bảo thư ký tính rồi đưa em xem.”

      Cố Diễn Sinh có chút thất vọng, nghĩ Diệp Túc Bắc kiếm cớ và tỏ ra thận trọng với , ngờ ngày hôm sau Diệp Túc Bắc lại mang kết quả thư ký tính toán rất cụ thể về. Cố Diễn Sinh đếm những số hiển thị giấy tờ, mắt tròn xoe, nên lời, “Nhà tư bản, nhà tư bản xấu xa ở bên cạnh tôi đây, tôi lại cảnh giác bị làm hư mất rồi.”

      Diệp Túc Bắc gõ vào đầu , “Nhà tư bản gì chứ, cái gì mà làm hư? Lúc em tiêu tiền cũng rất hào phóng còn gì, sao thấy em mình cũng là nhà tư bản?”

      Cố Diễn Sinh phản bác lại ngay, “ hề, em mua đồ là nộp thuế cho nhà nước, đó là thể lòng nước!”

      Diệp Túc Bắc dở khóc dở cười, rỗi hơi để ngồi giải thích cho Cố Diễn Sinh nghe công ty của mỗi năm nộp bao nhiêu thuế cho nhà nước, vì hiểu , dù cũng vô ích, cho dù có thế nào Cố Diễn Sinh cũng tìm ra được lý do phản bác lại ngay.

      Sau khi nghe điện thoại xong, Cố Diễn Sinh bắt đầu cầu Diệp Túc Bắc về quyền nắm giữ kinh tế, Diệp Túc Bắc hoàn toàn từ chối, đưa hết những tài liệu quan trọng của công ty cho , cả thẻ riêng, chứng khoán, cổ phiếu cũng đưa nắm giữ. Nhưng khi nắm được hết những thứ vật chất ngoài thân kia rồi, mới phát Kiều Tịch Nhan sai.

      Cả đời của Cố Diễn Sinh chỉ muốn có thứ duy nhất của Diệp Túc Bắc, đó chính là trái tim .

      Đến giữa tháng Sáu, Cố Diễn Sinh lại được nghỉ hè, công việc của giáo có vẻ quá nặng nhọc, được hưởng trọn những kỳ nghỉ giống như những đứa trẻ. kỳ nghỉ hè dài vừa mới bắt đầu biết dành thời gian này cho việc gì.

      ngờ Lộ Tùng Quang lại tìm đến tận nhà , và chọn đúng lúc Diệp Túc Bắc có ở nhà.

      Cố Diễn Sinh mở cửa mời ta vào, cảm thấy như con dao bay đến phía sau lưng.

      Hai người đàn ông đối đầu trong phòng khách, khí có vẻ rất căng thẳng, lại thêm có ánh đèn tuýp, Cố Diễn Sinh cảm thấy như đây là cuộc gặp gỡ của hai nguyên thủ quốc gia.

      Diệp Túc Bắc cười, nhưng Cố Diễn Sinh vẫn nhận thấy ánh mắt thù địch của . Nhưng nét mặt của Lộ Tùng Quang vẫn rất bình thường, và tự nhiên như vào nhà riêng của mình vậy, vào đến nhà liền ngồi ngay lên ghế sofa. ngắm nhìn rất kỹ các đồ nội thất trong nhà rồi nhận xét, “Ông bạn xem ra mấy năm nay làm ăn tồi.” gọi Diệp Túc Bắc là “Ông bạn”, nhưng thái độ chẳng có chút tôn trọng nào.

      Cố Diễn Sinh cảm nhận bầu khí bị bao phủ bởi khói thuốc súng, đến giờ vẫn chưa thể quên họ từng đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu.

      Hôm đó là ngày thứ hai sau khi Diệp Túc Bắc cầu hôn với Cố Diễn Sinh, biết Lộ Tùng Quang biết được tin này từ đâu, mình đứng chặn ở bãi xe chờ Diệp Túc Bắc tan làm. Nhìn thấy Diệp Túc Bắc ra là cắm đầu cắm cổ xông lên đánh như gã điên. Diệp Túc Bắc bị tấn công bất ngờ, kịp phòng vệ, đến khi có thể đánh trả lại bị lãnh đủ mấy quả đấm, nhưng sau đó cũng bắt đầu chống trả. Đúng lúc đó thư ký của Diệp Túc Bắc cũng xuống lấy xe bắt gặp, liền gọi Cố Diễn Sinh tới cứu.

      Cố Diễn Sinh hối hả chạy tới nơi thấy Diệp Túc Bắc máu chảy khắp người, đau xót, chạy ngay tới trước Diệp Túc Bắc chắn cho , kêu gào với Lộ Tùng Quang, “Lộ Tùng Quang, đừng có điên nữa! Chuyện của em tự em quyết định! cần phải bận tâm!”

      Đó là lần cuối cùng Lộ Tùng Quang cười với Cố Diễn Sinh trước khi nước ngoài, mặt cũng thấm đẫm máu và mồ hôi, tóc lòa xòa trước trán, lau những vết máu đọng lại nơi khóe miệng, mỉm cười nhìn thẳng vào Cố Diễn Sinh, “Cố Diễn Sinh, ta em.”

      Cố Diễn Sinh bỗng thấy lặng người, luồng gió lạnh lướt da . Cố Diễn Sinh nhắm mắt, trả lời, “Em biết.”

      Sau khi Cố Diễn Sinh xong, Lộ Tùng Quang cười phá lên, thêm câu nào, quay người , hình ảnh đó luôn in đậm trong trí nhớ của Cố Diễn Sinh, cả đời bao giờ quên.

      thường nghĩ, thế giới này có người đàn ông như vậy, tại sao lại ?

      Sau này mới hiểu, tình của chỉ dành cho người. Cái được gọi là hạnh phúc chỉ thuộc về số người, số người hạnh phúc, số người còn lại phải đau khổ, đó là trao đổi.

      lấy tình của Lộ Tùng Quang để đổi lấy được làm chính mình.

      người ích kỷ và biết điều đó. Nhưng thể ngược với trái tim của mình, bởi thực thể yên ổn nếu sống cuộc sống có Diệp Túc Bắc.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 9

      ́ Diễn Sinh pha ấm trà, trở lại đã thấy hai người đàn ông ngồi trò chuyện khá thân thiện. rót cho Diệp Túc Bắc và Lộ Tùng Dương mỗi người một tách, rồi ngồi bên cạnh Diệp Túc Bắc.

      nhìn Lộ Tùng Quang, "Sao hôm nay lại đột nhiên tới tìm em vậy?."

      Lộ Tùng Quang đặt tách trà xuống, tròn mắt cười, "Sao? hoan nghênh à?."

      ́ Diễn Sinh xấu hổ, liếc nhìn Diệp Túc Bắc, nét mặt vẫn tỏ ra rất bình thường. khẽ cười, "Đâu có, chỉ là tò mò tại sao lại đến vào lúc này thôi."

      "Thực ra có chuyện muốn tới tìm em." Lộ Tùng Quang lấy ra một tập tài liệu trong cặp của đuă cho ́ Diễn Sinh, " muốn lập một xưởng vẽ, giống như hồi đại học chúng ta từng nghĩ tới ấy, bây giờ mới có thể thực hiện được."

      ́ Diễn Sinh cầm lấy tập tài liệu và bắt đầu đọc, thành lập một xưởng vẽ là mơ ước trước đây của . Tài liệu mà Lộ Tùng Dương đã sửa lại, từng trang từng trang đều khiến rất hứng thú, sau khi đọc xong trang cuối cùng, hết sức cảm động. tròn mắt, chăm chú nhìn và run rẩy nói: "Lộ Tùng Quang, em thật dám tin lại nhớ rõ đến như vậy."

      Lộ Tùng Quang rất vui khi nhận được lời khen của , "Nói hay lắm."

      ́ Diễn Sinh và Lộ Tùng Quang thảo luận rất lâu, Diệp Túc Bắc cũng tỏ ra lịch sự ngồi một bên nói câu gì. Sau khi vàn xong, ́ Diễn Sinh ra tiễn Lộ Tùng Quang. Đến khi quay lại phòng khách mới phát hiện thái độ của Diệp Túc Bắc rất lạ. ngồi ghế sofa, xung quanh bao phủ một lớp khói mù mịt, ánh mắt khó hiểu, chăm chăm nhìn ́ Diễn Sinh rồi đột nhiên cười thất thường, "Giỏi lắm, ́ Diễn Sinh, em và Lộ Tùng Quang còn lên kế hoạch cho tương lai nữa.".

      ́ Diễn Sinh cau mày vui, " nói cái gì vậy, chúng em chỉ muốn ̣ng tác vì có chung sở thích thôi mà."

      Diệp Túc Bắc nhìn rất lâu với ánh mắt đầy nghi vấn, sau đó đứng dậy về phòng. ́ Diễn Sinh nhìn bộ dạng bất thường của Diệp Túc Bắc mà khó hiểu. Đột nhiên, trong đầu lóe lên một tia sáng, và liền chạy theo Diệp Túc Bắc, chặn lại, theo phản xạ Diệp Túc Bắc ôm chặt lấy . cười tinh nghịch, thì thầm bên tai Diệp Túc Bắc, "Diệp Túc Bắc, phải là ghen đấy chứ?."

      Diệp Túc Bắc đanh mặt, tai đỏ ửng, nhìn như đanh ́ che giấu tâm trạng của mình, miệng hỏi: "Em nghĩ có khả năng đó ?."

      ́ Diễn Sinh cười, ánh mắt lóe lên rất tinh nghịch, "Ai da, ai da, thì ra tổng giám đốc Diệp của chúng ta cũng biết ghen cơ đấy!."

      "Thần kinh."

      "Mặt đỏ lên rồi kìa."

      "Thần kinh."

      "Ha ha ha."

      "........"

      Vốn biết sẽ phải dành thời gian nghỉ bè cho việc gì, thì nay lại có việc và đột nhiên bận rộn lạ thường.

      Phòng triển lãm tranh đã được bàn trước với Lộ Tùng Quang, có toàn bộ những tác phẩm của ́ Diễn Sinh, Lộ Tùng Quang và vài người bạn của họ, trong đó cũng thể thiếu những tác phẩm của họa sĩ chuyên nghiệp rất nổi tiếng hiện nay. Lộ Tùng Quang qủa nhiên rất giỏi, xưởng vẽ và phòng triển lãm tranh của đã được làm xong chỉ trong có ba tuần với sự giúp đỡ của bạn bè khắp nơi, từ đó ́ Diễn Sinh đã có một xưởng vẽ như trong mơ, cũng từ đó thường xuyên tới nơi này.

      Trung tuần tháng bảy, mọi chuyện lớn đã xảy ra. Ngọn núi cách thành phố nơi ́ Diễn Sinh ở xa bị sạt lở đất, phá hủy cả một khu vực rộng lớn, số người thương vong và tốn thất tăng cao, tình hình vô cùng ảm đạm. Các tôt chức xã hội đều rất quan tâm tới chuyện này, lúc này là lúc thể hiện sức mạnh đoàn kết dân tộc. Mọi người ở khắp nơi đều quyên góp tiền, của và sẵn sàng giang rộng đôi tay hỗ trợ.

      Hôm đó tại xưởng vẽ, Lộ Tùng Quang cùng một họa sĩ khác xem tivi và thảo luận về vụ tai nạn đó, cho tới khi ́ Diễn Sinh tới họ vẫn dừng. Tối đến ́ Diễn Sinh và Lộ Tùng Quang cùng về. đường Lộ Tùng Quang đã bàn với về ý tưởng mở một triển lãm và bán tranh làm từ thiện. Ý tưởng đó được ́ Diễn Sinh ủng hộ hai tay. Nhưng vẫn chưa nói hết kế hoạch, đã cau mày và tỏ ra rất lo lắng. ́ Diễn Sinh thấy vậy liền hỏi: "Sao vậy?."

      "Mở triển lãm cần nhiều kinh phí, chúng ta lại có tài trợ."

      ́ Diễn Sinh im lặng rồi trầm tư. Dù là bán tranh làm từ thiện, nhưng mở triển lãm vần mục tiêu của mỗi họa sĩ, đây chỉ đơn thuần là hoạt động từ thiện, mà nó cònà ước mơ của các họa sĩ, ́ Diễn Sinh rất hứng thú với việc này.

      " có tiền sao?." Một mình tự mở xưởng vẽ và phòng trưng bày lớn như vậy, làm sao lại có tiền được.

      Lộ Tùng Quang nhăn mày, nét mặt khá căng thẳng, "Tiêu hết rồi, bây giờ phòng trưng bày vẫn chưa thu được tiền về, hiện tahi điều kiện cho phép."

      "Ồ, vậy phải làm thế nào?."

      "Nhưng có chọn được một nhà đầu tư tốt nhất."

      "Ai vậy?."

      "Diệp Túc Bắc."

      "....." ́ Diễn Sinh im lặng, dám trả lời.

      ́ Diễn sinh đã phải nghĩ mất mấy ngày, cuối cùng quyết ̣nh nói với Diệp Túc Bắc, và cũng mang theo cặp tài liệu và kế hoạch cụ thể mang tới công ty của Diệp Túc Bắc theo đúng quy ̣nh như với một nhà đầu tư bình thường khác. Công việc làm ăn của Diệp Túc Bắc rất tốt, công ty của sở hữu cả một tòa nhà hai mươi tầng ở trung tâm thành phố.

      Mặc dù xuất thân trong già ̀nh quan chức cao cấp, nhưng chọn con đường theo chính trị. Vì ầnh cháu nhoe nhất của tướng Diệp, ở nhà rất được nuông chiều, vì vậy mọi người trong nhà ai chỉ đạo ép buộc hướng cho . Sau khi du học trở về, đã dùng số tiền kiếm được ở nước ngoài đầu tư vào chứng khoán và đã thu về một khoản lời lớn. Sau đó lại tiếp lucky post tục dùng số tiền thu được từ việc thắng chứng khoán đầu tư mạo hiểm đầu tiên trong đời, mở một công ty IT quy mô nhỏ của riêng . Là người dám làm và có con mắt nhanh nhạy, khi đó công cụ tìm kiếm vẫn chưa mạnh như hiện nay, công ty của phát triển như vũ bão, và tiếp tục đầu tư gấp đôi và tiếp tục thành công. Đến khi kiếm đủ rút lui khỏi thị trường công nghệ thông tin. Sau đó các công cụ tìm kiếm phát triển mạnh, các hãng lao vào cuộc chiến tranh giành thị trường, cơn sốt bắt đầu hạ nhiệt.

      Hiện nay công ty của Diệp Túc Bắc vẫn tiếp tục đầu tư, nhưng đầu tư vào ngành hàng , ngoài ra còn tham gia thị trường bất động sản. Nó tóm lại, rốt cuộc kinh doanh những gì, ́ Diễn Sinh cũng nắm rõ, chỉ biết truyền thông gọi là phú ông tàng hình, ai biết được tài sản của có bao nhiêu.

      ́ Diễn Sinh cầm cặp tài liệu ngồi chờ tại sảnh. Tiếp tân tại sảnh phải được tổng giám đốc đồng ý mới được đưa lên. thở dài, thân là phu nhân của tống giám đốc, vậy mà muốn gặp cũng phải được đồng ý, nhịn được cười phá lên.

      mình vào thang máy lồng kính lên tầng, phía dưới có thể nhìn được toàn cảnh dòng xe tấp nập, Cố Diễn Sinh cắn môi vì hơi căng thẳng, tim đập như trống trận, cũng ngờ mình lại căng thẳng đến vậy.

      Thư ký riêng của Tổng giám đốc quen Cố Diễn Sinh, trịnh trọng mời vào phòng làm việc của Diệp Túc Bắc.

      Khi Cố Diễn Sinh bước vào phòng, Diệp Túc Bắc cũng buồn ngẩng đầu lên, tập trung giải quyết tập tài liệu trong tay. Cố Diễn Sinh thấy xấu hổ nắm lấy chiếc váy của mình, ở nhà tùy tiện thế nào cũng được, nhưng ở nơi trang trọng như vậy đột nhiên lại biết để tay chân vào đâu.

      Diệp Túc Bắc ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú Cố Diễn Sinh, và cuối cùng là hướng mắt vào tập tài liệu cầm tay.

      “Em đến công ty có việc gì vậy? Sao gọi điện trước cho ?”

      Cố Diễn Sinh lúng túng, “Thực ra là... em đến muốn kêu gọi đầu tư...”

      “Sao?” Diệp Túc Bắc cười với nét mặt rất tinh nghịch, “Vậy phải chú ý nghe xem, em muốn đầu tư cái gì.”

      Cố Diễn Sinh cắn môi, hơi căng thẳng, trả lời, “Triển lãm tranh.”

      Diệp Túc Bắc tỏ vẻ khó chịu, cau mày, “Của Lộ Tùng Quang phải ?”

      phải”, Cố Diễn Sinh lôi bản kế hoạch trong cặp tài liệu ra và đưa cho Diệp Túc Bắc, “Là triển lãm tranh của em và ấy, với tên gọi là ‘Biển lửa’, trưng bày tất cả những tác phẩm tranh sơn dầu của em từ hồi đại học đến giờ.”

      Diệp Túc Bắc cầm lấy tập tài liệu nhưng buồn xem mà đặt sang bên. Hai tay đan vào nhau, nhìn Cố Diễn Sinh, khuôn mặt lạnh lùng, thậm chí còn toát nên vẻ xảo quyệt. cười, “Muốn đầu tư cũng được thôi, nhưng cũng muốn có được chút lợi ích.”

      “Lợi ích gì?”

      “Tối về bàn tiếp với em.” Diệp Túc Bắc lấp lửng, miệng cười mỉm rạng rỡ, trông khá dễ chịu như ngôi sao sáng bầu trời khiến Cố Diễn Sinh dám chớp mắt, vì sợ nhớ được ánh sáng rực rỡ trong phút giây này.

      Triển lãm cuối cùng được tổ chức rất thuận lợi, và Diệp Túc Bắc cũng lấy được rất nhiều “lợi ích” từ Cố Diễn Sinh theo đúng lời .

      Đây là lần đầu tiên Cố Diễn Sinh cho ra mắt những tác phẩm của mình trong cuộc triển lãm chính thức kể từ khi bắt đầu cầm bút. Ngày khai mạc triển lãm Diệp Túc Bắc cũng đến với vai trò là khách mời danh dự cắt băng khánh thành.

      Khách mời đều là những người nổi tiếng trong ngành công nghiệp. Cố Diễn Sinh bước thảm đỏ mềm lên bục, cùng Diệp Túc Bắc và Lộ Tùng Quang mỗi người cầm cây kéo vàng cắt băng, trong tay mỗi người cầm quả cầu màu đỏ, cùng với tiếng pháo rộn rã làm cho khí náo nhiệt lạ thường.

      Sau đó Diệp Túc Bắc luôn bên cạnh đặt tay qua eo và nhận những lời chúc mừng của khách, rồi hai người nhàng xuống qua đám đông.

      Cả hai người họ đều quên người vẫn đứng cách đó xa, lặng người đứng nhìn chăm chú cặp đôi có vẻ rất hoàn hảo kia.

      Tạm thời có thể triển lãm được tổ chức thành công, tất cả những bức tranh được trưng bày đều được bán, số tiền thu được toàn bộ đều được quyên góp cho vùng gặp nạn. Nhờ vậy xưởng vẽ của Lộ Tùng Quang từ đó trở nên nổi tiếng và được đánh giá cao. Để chúc mừng thành công đó, Lộ Tùng Quang mời vài người bạn và Cố Diễn Sinh mở tiệc ăn mừng tại quán bar.

      Cố Diễn Sinh có thói quen bar, nhưng ít nhiều cũng bị khí vui vẻ trong đó lôi cuốn.

      Ánh đèn mờ ở quán bar đủ để tất cả mọi người bắt đầu bị thôi miên. Cố Diễn Sinh ngồi bên nghe những tiếng cười giòn giã, náo nhiệt của những người bạn vui tính của Lộ Tùng Quang. Sau đó người bạn đề nghị trò chơi giết người nhắm mắt trong đêm. Cố Diễn Sinh cũng tham gia. Các vòng chơi trước Cố Diễn Sinh đều bị làm thường dân, đoán đúng nên cuối cùng bị giết sớm nhất.

      Sau đó đổi Lộ Tùng Quang đứng cạnh làm vua. dùng bàn tay rất dài và đẹp tráo bài. Ngay cả cách tráo bài của cũng tạo nên thanh đặc biệt. Rồi bắt đầu chia bài. Mọi người đều nắm chặt lấy từng quân bài của mình, nét mặt đều lộ vẻ bình tĩnh và bí .

      Giọng của Lộ Tùng Quang ấm áp dễ nghe, nhàng văng vẳng bên tai Cố Diễn Sinh. , “Trời tối rồi nhắm mắt lại.”

      Cố Diễn Sinh hai tay cầm lấy bài, nhắm mắt theo đúng hiệu lệnh.

      Đột nhiên có hơi thở rất ấm xích lại gần , để kịp mở mắt, Lộ Tùng Quang kề làn môi rất ấm của mình môi . tròn mắt nhìn, tim đập nhanh, và theo phản xạ đẩy ra, ngờ dự đoán được trước, bàn tay ấm áp của nắm chặt lấy tay .

      Nụ hôn đó chỉ ngắn ngủi vài giây, và cuối cùng Lộ Tùng Quang cũng buông tay . thầm bên tai . “Cố Diễn Sinh, hối hận rồi.”

      xong, lặng lẽ trở về chỗ ngồi như có chuyện gì xảy ra, tiếp tục, “Sát thủ xin hãy mở mắt.”

      Cố Diễn Sinh nhanh chóng nhắm mắt lại, ngồi xuống với vẻ lo lắng, tay vặn xoắn căng thẳng, đầu óc như u mê, và rất hỗn loạn, như có ai đó cầm cái muỗng quấy loạn làm tâm trí điên đảo. có cảm giác nóng như lửa đốt, tim đập nhanh còn là chính mình nữa.

      Tối đến Cố Diễn Sinh mình lái xe về nhà. Đêm rất lạnh, mở tung cửa xe. Cảnh vật phố mờ mờ ảo ảo, ánh đèn ne-ông nhấp nháy phố càng làm thêm bối rối. Tay chân lúc này run rẩy, mở đài phát thanh ô tô lên, giọng mềm mỏng đài khiến có cảm giác yên tâm đôi chút. có thói quen nghe đài, khi nghe thấy giọng ấm áp quen thuộc của người dẫn chương trình, tạm thời tìm lại cảm giác bình yên trong giây lát.

      Đài phát thanh phát bản ballad du dương và nhàng. Người dẫn chương trình bắt đầu nhận cuộc gọi. Người đầu tiên gọi điện đến là người phụ nữ rất trẻ, nghe giọng của đó có thể cảm nhận được rất căng thẳng, “Tôi và người bạn trai trước đây mới gặp lại nhau, ấy ấy vẫn còn tôi, thậm chí ấy còn hôn tôi, nhưng... Tôi có bạn trai... Tôi bây giờ rất rối loạn... Có phải tôi làm vậy là đúng ?”

      “Phụt!” Cố Diễn Sinh với tay tắt đài, tay kia đặt tay lái, miệng lẩm bẩm, “Đê tiện!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :