1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn Miên - Lục Xu (Full 52 Chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 28:

      Trong lúc Giang Thiếu Thành nằm viện, Mạnh Hạo và Phùng Khải mang xấp tài liệu để nhìn. Giường rung thành góc, nửa nằm, thỉnh thoảng lật xem tài liệu bàn đặt ở giường, thỉnh thoảng tay phải của gõ lên bàn mấy cái, đây là thói quen của , suy tư chuyện gì làm như thế, khi ra kết luận, cầm bút viết xuống cái gì đó.

      Thẩm Tâm Duy đứng bên, yên lặng quan sát động tác của , cường độ công việc của rất lớn, chỉ xử lý các việc ở Thịnh Quang quốc tế, đống việc ở Cẩm Thành cũng đủ khiến bận rộn. Cho nên mặc dù nằm việc, cũng thể nghỉ ngơi chút nào, nếu để chất bao nhiêu tài liệu, bao nhiêu hạng mục chịu ảnh hưởng.

      thấy có lỗi, đứng sau núi giả, nhìn vì đau đớn mà đổ mồ hôi lạnh, trong nháy mắt còn sót lại chút khoải cảm nào. Khi đó cảm thấy sảng khoái , khiến khó chịu, cuối cùng cũng thấy tự hào, khiến rất đau lần. Thậm chí lúc giẫm lên chân cũng thấy thoải mái, chỉ cần để cho đau xót, cảm giác tất cả đều đáng giá. Mà bây giờ lại đau lòng, có phần như tát mình, ràng trong giây phút đó, cảm thấy để cho đau đớn, bất kể bỏ ra cái gì cũng được. Bây giờ cần trả giá gì, cũng mềm lòng.

      lát sau, buông bút xuống, hình như viết qua lâu, muốn nghỉ ngơi. Thẩm Tâm Duy lập tức bưng ly nước, đưa cho . Giang Thiếu Thành xoa xoa tay viết bút, tầm mắt nhìn vào . cười với , sợ nhận, vì vậy đặt ly nước bàn .

      Lông mày Giang Thiếu Thành nhíu lại, biến thành chữ xuyên(川), nhanh cầm lấy ly nước, uống vào. làm như vậy, phải là khát nước , càng phải sợ khó chịu, chỉ là sợ nếu để ly nước ở đây, cẩn thận mà làm đổ, có thể ảnh hưởng tới những tài liệu này.

      uống xong, Thẩm Tâm Duy nhanh nhận lại, “ còn muốn uống nước ?”

      Giang Thiếu Thành nhìn chằm chằm vào ly nước, khóe miệng run lên, vẫn chuyện. Trong ly vẫn còn nước, còn muốn uống nữa sao?

      Trong khoảng thời gian Giang Thiếu Thành nằm viện, ít người tới thăm , mà phần lớn Thẩm Tâm Duy nhận ra được ai. Nhưng người tới đây hôm nay, biết.

      Tô San San cầm bó hoa tới, thấy Thẩm Tâm Duy cũng cười, Thẩm Tâm Duy gật đầu. thể , những mỹ nữ có khí chất được dạy dỗ, dù là phụ nữ cũng có thiện cảm lớn, ghét nổi. lấy cớ có chuyện ra ngoài trước, cho bọn họ gian.

      “Lâu như vậy mới gặp , trách em chứ?” Tô San San vậy, liền tìm bình hoa, muốn cắm bó hoa vào, nhưng trong phòng bệnh có, vì vậy lại lấy bình khác thay thế.

      “Em tới thăm , là vinh hạnh của rồi.” Giang Thiếu Thành cất tài liệu, đồng thời cũng đặt bàn về phía bên kia.

      Tô San San cười, “Nghe lời này khiến người ta thấy vui vẻ, ngược lại làm cho người ta cảm thấy xa lạ.”

      “Vậy chính là do lỗi của , tiếp đón chu đáo rồi.”

      Tô San San lắc đầu, “Đừng lời như thế, nghe được khiến em cảm thấy khổ sở, ít nhất chúng ta quen biết nhau 15 năm trời. cảm thấy đỡ chưa?”

      “Cũng tệ lắm, khôi phục, nhanh xuất viện thôi.”

      “Nghe nguyên nhân bị thương rất thú vị…. khó có thể tưởng tượng ra, người có thú tính như thế.”

      Giang Thiếu Thành đỡ trán, “Người khác bừa, em cũng tin à.”

      “Vậy cuối cùng là bị thương thế nào?”

      “Có thể đừng hỏi được ?”

      “Cũng được, vậy em cho rằng lời đồn đại của mọi người là đúng.” cười rất tự nhiên, có phần chế nhạo, “Nhưng đâu có bị hại gì, vợ ngày đêm chăm sóc , đây coi là vì họa được phúc đấy?”

      “Có phúc như vậy, khó để tiếp nhận.” Giang Thiếu Thành cũng nghĩ tới gì đó, lắc đầu cái, “Đừng , nghe em với tên tiểu tử nhà họ Gia kia hay chung với nhau.”

      nghe ai vậy? em còn biết.”

      ra cậu ta cũng tệ đâu.”

      “Giang Thiếu Thành, ra cần tới điều này, hôn ước của chúng ta giải trừ lâu rồi, chẳng lẽ còn sợ em tiếp tục quấn sao?”

      “Em biết ý phải thế này.”

      Tô San San trầm mặc chốc lát, có chút phiền muộn, “Khi muốn giải trừ hôn ước, nhất định phải cưới Thẩm Tâm Duy, em thấy lúc hai người chung, nghĩ đến cũng sai, ít nhất tìm được người phụ nữ ……”

      “Em định gì?”

      “Em muốn gì, chỉ là ban đầu em cho rằng và Thẩm Tâm Duy tới cuối cùng, tại cũng cho là thế.”

      Nếu như Thẩm Tâm Duy biết mình gặp phải Giang Ngữ Vi bên ngoài, nhất định để cho Tô San San và Giang Thiếu Thành gian, Giang Ngữ Vi thích lên mặt. Trước kia Giang Ngữ Vi thích Tô San San, bây giờ thích Thẩm Tâm Duy, hình như chỉ cần là người ở cạnh Giang Thiếu Thành, Giang Ngữ Vi đều thích. Vì vậy Thẩm Tâm Duy có chút tò mò, Giang Ngữ Vi có ghét Lương Nguyệt Lăng hay , đây là vấn đề khiến người ta mong đợi.

      Giang Ngữ Vi mua túi đồ lớn, hôm nay mới biết Giang Thiếu Thành bị thương, ai cho , nếu như phải là gọi điện thoại cho bố mẹ, sợ rằng bây giờ biết Giang Thiếu Thành bị thương nhập viện. Giang Ngữ Vi lo cho vết thương của Giang Thiếu Thành, vừa hỏi làm sao Giang Thiếu Thành bị thương, nghe thấy ở cùng Thẩm Tâm Duy chắc chắn cho rằng tất cả đều do Thẩm Tâm Duy, ta là điềm xui, từ khi Giang Thiếu Thành chung với Thẩm Tâm Duy đẳng cấp của Giang Thiếu Thành thấp ít, vì vậy Giang Ngữ Vi càng ghét Thẩm Tâm Duy hơn.

      Giang Ngữ Vi thấy Thẩm Tâm Duy đứng ở hành lang, nhịn được cười lạnh, “Hại trai tôi như thế, cũng biết xấu hổ mà trốn ra đây sao?”

      Giang Ngữ Vi thích Thẩm Tâm Duy bao nhiêu, Thẩm Tâm Duy ghét Giang Ngữ Vi bấy nhiêu.

      “Đúng vậy, tôi rất xấu hổ, tôi gặp gỡ ai cũng phải người.” Cố ý nhấn mạnh nửa câu sau.

      Nếu có mặt gặp người, như vậy đương nhiên Giang Ngữ Vi phải là người, chơi chữ với nữ sinh bé.

      “Thẩm Tâm Duy, vào lúc này còn cao ngạo gì nữa? cho rằng mình chính là Giang phu nhân sao? Đừng có nằm mơ, làm chuyện tốt, tôi đều biết , tôi so đo, tạm thời còn chưa đuổi ra, tìm chỗ cười trộm là được, còn dám ra vẻ kiêu căng trước mặt tôi.”

      “Ít nhất bây giờ tôi còn là Giang phu nhân.” Thẩm Tâm Duy thở dài, “Tốt hơn so với những người khác, đời này được gọi như thế, có đúng ?”

      Sắc mặt Giang Ngữ Vi trở nên rất khó coi.

      Thẩm Tâm Duy lại , “Tôi thế nào kiêu ngạo hay , chẳng cần người khác đánh giá. Nhưng mà những người khác, dùng người thân đổi lấy vinh hoa phú quý , nên quên trong người mình rốt cuộc là hạng người gì mới phải.”

      “Thẩm Tâm Duy, , rốt cuộc có ý gì?”

      “Giang Ngữ Vi, chính là ý nghĩ đấy.” Thẩm Tâm Duy
      tới bên cạnh Giang Ngữ Vi, “Muốn cười nhạo tôi, cũng phải đợi đến lúc tôi còn là Giang phu nhân … ra , kể cả khi tôi còn là Giang phu nhân, cũng có tư cách cười nhạo tôi, dù sao mãi mãi thể đến gần tới xưng hô này.”


      “Thẩm Tâm Duy”. Giang Ngữ Vi nghiến răng nghiến lợi.


      Thẩm Tâm Duy dám cam đoan, nếu như Giang Ngữ Vi xách đồ tay, có lẽ đánh nhau với mình ngay.


      Giang Ngữ Vi trợn mắt nhìn vài lần, lúc này mới tới phòng bệnh.


      Thẩm Tâm Duy nhìn bóng lưng của Giang Ngữ Vi, đột nhiên tâm tình tốt hơn nhiều. So với Giang Ngữ Vi, hay là Tô San San, còn may mắn hơn họ nhiều, họ đều là những bông hoa cạnh Giang Thiếu Hành,, nhưng thế nào Giang Thiếu Hành cũng lấy, huống chi còn rất nhiều người thầm lặng lẽ thầm mến , so sánh với họ, Thẩm Tâm Duy chính là cực kì may mắn. Ít nhất, và Giang Thiếu Hành hẹn hò và kết hôn, về tương lai có ở chung với nhau nữa , cần gì phải quan tâm, dù sao hơn rất nhiều người rồi.


      Chỉ là nghĩ quá nhiều, vì thế so đo những người kia mất .


      Chuyện Giang Thiếu Hành bị thương, Thẩm Tâm Duy cũng gọi cho hai bố mẹ Giang, ông bà Giang biết chuyện cũng lo lắng, nhưng biết vết thương nghiêm trọng lắm, cũng yên tâm. Từ khi và Giang Thiếu Hành kết hôn, hai ông bà Giang bắt đầu hành trình du lịch vòng quanh thế giới, ném tất cả cho Giang Thiếu Hành, sau đó hưởng thụ thế giới hai người, bây giờ ở vùng hẻo lánh nào đấy ở Châu Âu. Trong điện thoại, hai ông bà cũng biết quan hệ giờ của và Giang Thiếu Hành, còn dặn dò chăm sóc Giang Thiếu Hành tốt, gật đầu liên tục.


      Thẩm Tâm Duy cầm điện thoại còn do dự, biết nên mở miệng thế nào, sợ thái độ của bọn họ lạnh lùng, dù sao Giang Thiếu Hành muốn ly hôn trước, may bọn họ biết tới kiện kia.


      Có lẽ Giang Ngữ Vi biết Giang Thiếu Hành bị thương, là từ miệng của hai bố mẹ Giang mà biết !


      bị Giang Ngữ Vi ảnh hưởng, dù Giang Ngữ Vi thích mình, chỉ thấy rất buồn cười. Giang Ngữ Vi cách nào chiếm được Giang Thiếu Hành, mà cũng sắp mất Giang Thiếu Hành, phải họ hiểu nhau mà chẳng cần sao? Nhưng lại coi nhau như kẻ thù vậy.


      Thẩm Tâm Duy đứng lát, phát Tô San San ra, vẻ mặt thoải mái, thấy Thẩm Tâm Duy xong gật đầu cái. Tô San San cũng biết tính của Giang Ngữ Vi, đối với những người khác giới ở cạnh Giang Thiếu Hành, Giang Ngữ Vi đương nhiên thích rồi.


      “Thẩm Tâm Duy, lần trước muốn cho biết, thay đổi chút nào.” Đột nhiên Tô San San thế.


      Lời này chỉ khiến Thẩm Tâm Duy thấy kỳ quái, “Thực tôi có thay đổi gì lớn.”


      phải bề ngoài của .” Tô San San tới trước mặt Thẩm Tâm Duy, “Chỉ tự tin, trước kia có, hình như bây giờ cũng có tiến bộ nào.”


      Thẩm Tâm Duy ngây ngẩn cả người.


      phải tin tưởng chính mình, kém, phải xứng với Giang Thiếu Hành. ấy ưu tú, cũng chỉ là người đàn ông, phải thần. Mà , cũng là xinh đẹp động lòng người, đứng bên cạnh ấy cũng mờ nhạt chút nào.”


      Lần đầu tiên có người với điều đó, khiến Thẩm Tâm Duy sửng sốt chốc lát.


      Hình như Tô San San cũng muốn thêm gì, vỗ vỗ vai Thẩm Tâm Duy. Con trước mặt người , luôn lo rằng mình đủ tốt, sợ đối phương quá tốt, thường quên mất điểm mạnh của mình. Nhưng Tô San San cũng có chút thổn thức, năm đó Giang Thiếu Hành cố chấp muốn giải trừ hôn ước với mình, cũng chỉ vì ấy ước định với người con khác sao? Có lẽ là nguyên nhân này, nhưng trong đó chính là Giang Thiếu Hành bằng lòng với Thẩm Tâm Duy, đổi cách là bề ngoài Thẩm Tâm Duy kém, hơn nữa Thẩm Tâm Duy căn bản là dạng con đẹp càng nhìn càng thuận mắt…, đây cũng là điểm thu hút Giang Thiếu Hành. Chỉ là năm đó Thẩm Tâm Duy nơm nớp lo sợ tình cảm của mình đối mặt với Giang Thiếu Hành, bây giờ cũng đỡ hơn bao nhiêu.


      Còn đợi Thẩm Tâm Duy phản ứng kịp, Giang Ngữ Vi chạy ra rồi, thấy Thẩm Tâm Duy, ánh mắt hận, “Thẩm Tâm Duy, tôi ghét , tôi có mắt, chỉ vì loại phụ nữ như tôi…”


      Giang Thiếu Hành làm như vậy sao?


      “Giang Ngữ Vi, phải vì tôi mà .” thấy lạ, nhưng mình có thể hiểu thế, “ ấy dùng cách này cho biết, đừng có ý nghĩ gì khác với ấy…..”


      Giang Thiếu Hành chắc chắn biết tình cảm của Giang Ngữ Vi, cho nên qua nhiều năm như thế, Giang Thiếu Hành liên lạc với Giang Ngữ Vi rất ít.


      Giang Ngữ Vi cảm thấy rất uất ức, trợn mắt nhìn Thẩm Tâm Duy, mất.


      Thẩm Tâm Duy còn kịp kêu than, liền thấy Lương Nguyệt Lăng, chỉ có thể thầm rằng hôm nay náo nhiệt.
      Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    2. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      trang mà đúng là náo nhiệt hihi

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương (28-2) : Trong convert và bản raw đều ghi 2 chương 28 nhưng nó nối tiếp nên t ghi thế này luôn nhé. Coi như là phần 2 của chương 28

      Lương Nguyệt Lăng chọn ngày hôm nay thăm Giang Thiếu Thành, căn bản là nghĩ người đến thăm những ngày trước chắc hẳn rất nhiều, ấy bị thương thế còn phải ứng phó nhiều người, cũng muốn phiền , nhưng phát mình chọn hôm nay tới đây, hình như phải thời điểm tốt, đường ngắn ngủi này, trước đụng phải Tô San San, nữa là bắt gặp Giang Ngữ Vi, sau đó thấy Thẩm Tâm Duy đứng ở hành lang.

      Lương Nguyệt Lăng thản nhiên tới trước mặt Thẩm Tâm Duy, “Để tôi thăm ấy chút.” xong trực tiếp vào phòng bệnh.

      Thẩm Tâm Duy phân tích những lời này, đây coi như là lời chào hỏi của Lương Nguyệt Lăng, hay là thông báo cho , bất kể là loại nào, hình như cũng coi Thẩm Tâm Duy thành cái gì to tát. Thẩm Tâm Duy phát , trừ Giang Ngữ Vi mang theo túi lớn túi , Tô San San và Lương Nguyệt Lăng đều mang tới bó hoa.

      Thẩm Tâm Duy yên lặng đứng ở bên ngoài, tính thời gian, Tô San San chuyện với Giang Thiếu Thành được 27 phút, Giang Ngữ Vi đủ 10 phút, về Lương Nguyệt Lăng…. 42 phút, quả nhiên là bất thường.

      Lương Nguyệt Lăng ra, Thẩm Tâm Duy lộ ra nụ cười ngọt ngào, tiến lên đón, “Cám ơn tới thăm ấy.”

      Thái độ này của Thẩm Tâm Duy, khiến Lương Nguyệt Lăng nhìn lúc lâu, “ cần cám ơn, tôi mà đến.”

      “Nhưng tới thăm chồng tôi, đương nhiên tôi phải thay mặt ấy cám ơn chứ, dù sao ấy là chồng tôi, phải sao?” Thẩm Tâm Duy đột nhiên nghĩ thông suốt ra nhiều chuyện, nếu sâu trong lòng vẫn bỏ được Giang Thiếu Thành, vì sao phải chắp tay đưa tặng cho người khác, bây giờ còn có cơ hội đoạt lại Giang Thiếu Thành, cần gì tự giận mình. Lời của Tô San San có gì sai, tự tin , qua nhiều năm như thế, dù Giang Thiếu Thành ưu tú thế nào, nhưng Thẩm Tâm Duy cái gì cũng sai sao?

      Lương Nguyệt Lăng bị chọc giận, thậm chí cho rằng Thẩm Tâm Duy thành đối thủ, giống như trước kia chỉ ngoài miệng chút ngoan độc, “Nếu như coi ấy là chồng mình, làm người vợ hợp cách .”

      có ý gì?”

      “Chỉ để làm người vợ tốt hơn thôi, người vợ bình thường kéo chân sau của chồng mình, càng để chồng mình bị thương. Thẩm Tâm Duy, nếu như được những điều này, như vậy bắt đầu từ bây giờ, chăm sóc ấy tốt .” Lương Nguyệt Lăng vẫn lộ ra tia bất mãn, tại sao Giang Thiếu Thành bị thương, mặc dù , nhưng chắc chắn có liên quan tới Thẩm Tâm Duy, nhất là Thẩm Tâm Duy giẫm vào chân , khiến Lương Nguyệt Lăng cũng nghi ngờ, phải Thẩm Tâm Duy rất Giang Thiếu Thành ư, làm sao lại làm chuyện như vậy.

      “Chồng tôi, đương nhiên tôi chăm sóc tốt, cần người khác phí công.”

      “Mong là vậy. quấy rầy nữa.”

      Lương Nguyệt Lăng vừa rời , ánh mặt Thẩm Tâm Duy lạnh hẳn, đối thoại như vậy, như kiểu hành hạ vậy.

      Thẩm Tâm Duy chầm chậm vào phòng bệnh, có lẽ có người vợ nào bi thương như , đứng ở ngoài mấy tiếng, để mấy người phụ nữ thăm chồng mình, nghĩ lại thấy buồn cười.

      Giang Thiếu Thành cũng tiếp tục xem tài liệu, mà lại xoa trán, hình như rất mệt. trở mình, lật qua lật lại, ấn nút bên mép giường, hạ xuống, muốn nằm xuống.

      vì tôi mà giáo huấn Giang Ngữ Vi?” ra rất vui vẻ, trước kia Giang Ngữ Vi thích ở trước mặt Giang Thiếu Thành mà nhằm vào , lúc mới bắt đầu Giang Thiếu Thành chỉ nhắc , về sau cau mày cho Giang Ngữ Vi, vì thế ấy càng cảm thấy uất ức, Thẩm Tâm Duy càng vui, đó phải là tốt.

      Giang Thiếu Thành quay đầu lại, “ phải vì em.”

      phải vì tôi….” Thẩm Tâm Duy bĩu môi, “Vậy mượn danh nghĩa của tôi mà em xinh đẹp mỹ lệ của à?”

      Lúc này Giang Thiếu Thành ngẩng đầu lên, liếc cái, “Em nghe được sao?”

      “…….”

      Thẩm Tâm Duy xem lại đồ người khác mang tới, nhất là đồ Giang Ngữ Vi mang tới, các loại thức ăn dinh dưỡng, có lẽ như tới giành chỗ đưa….. thu lại, thấy hai bó hoa bàn. Hai bó hoa rất đẹp, nhưng biết vì sao, hai bó đẹp đặt cùng chỗ lại thấy kì lạ.

      “Giang Thiếu Thành, thích bó hoa nào hơn?” chỉ định giữ lại 1 bó, cầm lên bó chuẩn bị vứt, suy tư mấy giây, phát bó trong tay là của Tô San San mang đến, vì thế quan sát vẻ mặt của Giang Thiếu Thành, lại phát nhìn , vì vậy để lại bó hoa trong tay mình xuống, lấy hoa trong bình ra, phát sắc mặt Giang Thiếu Thành thay đổi gì.

      Ý muốn dò xét quá , khinh thường, “ ra em muốn vứt cả hai bó đó đúng ?”

      nháy mắt mấy cái, “, chỉ thấy bình này quá , hai bó hoa chứa nổi, hơn nữa cảm thấy rất kì lạ sao?”

      “Em có thể mua hai bình.”

      “Như vậy lúc xuất viện có sợ nhiều đồ ? Vốn phải vật cần thiết, cũng cần tăng thêm đồ ở bệnh viện.”

      “Làm sao em cảm thấy tôi ngại nhiều đồ?”

      “A….

      tôi đoán vậy." xong nở nụ cười, "Có phải lại định rằng tôi tự cho là vậy ?"

      "Biết là được rồi."

      "Vậy tôi như ý của , tự cho rằng mình đúng lần." cầm hai bó hoa, ném vào thùng rác, làm xong chuyện này, cảm thấy nhõm hẳn, người khác mua hoa, muốn để ở đây, nhìn thấy lại nhớ tới người mua.

      Giang Thiếu Thành nhìn hành động của , chỉ híp híp mắt, sau đó nhắm mắt lại, hình như chuẩn bị ngủ.

      phản ứng lớn, điều này khiến thấy khó hiểu, có nên thấy mình may mắn .

      Giang Thiếu Thành định nghỉ ngơi , Thẩm Tâm Duy đành cầm quyển tạp chí lên xem, lật vài tờ, lại nhìn Giang Thiếu Thành giường, lật tiếp, lại nhìn , cũng biết giở bao nhiêu tờ, cuối cùng lên tiếng, "Có phải..... muốn vệ sinh đúng ?"

      Có lẽ ở cùng nhau thời gian dài, nghe tiếng thở, để biết, ngủ, mà buộc mình ngủ, nhưng lại được.

      chờ lúc, mới thấy Giang Thiếu Thành từ từ lật người, nhìn về phía .

      đỡ từ giường xuống nhịn được cười thầm, ngờ cũng có hôm nay, cũng có lúc khó như thế, khiến người ta thỏa mãn. Cũng may từ giường tới phòng vệ sinh xa, đỡ tới phòng vệ sinh.....

      " ra ngoài." Hình như có chút ảo não.

      "Ngộ nhỡ ngã xuống làm thế nào."

      " ra ngoài....."

      Thẩm Tâm Duy đứng sau lưng , , "Cũng phải là chưa từng xem qua, bây giờ giả bộ cái gì?"

      quay đầu, cười như cười nhìn , "Tôi muốn em thấy, được sao?"

      "Tôi càng muốn xem." cố mở to hai mắt, tầm mắt từ mặt xuống, dừng ở chỗ nào đó, đột nhiên cảm thấy mình hơi vô duyên, vì vậy nhanh chóng nháy mắt, "Được rồi..... tôi ra ngoài."

      Chẳng những ra ngoài, còn đóng cửa lại, sợ mình ra được, đứng chân, quá đáng thương..... Hơn nữa để người nín lại, hình như tốt lắm.

      chờ lúc lâu, mới gõ cửa, "Xong chưa?"

      có phản ứng gì.

      "Tôi vào đây."

      Lúc vào, thấy mặc chỉnh tề, nhưng ánh mắt nhìn rất khó chịu. cẩn thận đỡ lên giường, sau đó thấy gậy bên mép giường , "Có vẻ như cần tôi đỡ, có thể dùng cái đó mà....."

      "Đúng vậy, em lo lắng cái gì?"

      "Tôi thấy cái gì cả, được ?"

      "Em muốn thấy cái gì?" hỏi đơn thuần.

      giả vờ vô tội, "Dù sao cái gì tôi cũng thấy."

      Giang Thiếu Thành nhìn lúc lâu, giờ mới nhắm mắt lại, lần này muốn nghỉ ngơi . Thẩm Tâm Duy quan sát , có vẻ rất mệt, có nhiều tài liệu phải xem thế, có ba người liên tục tới thăm..... khỏi, thở dài. ra chuyện của chị dâu, nên giận đổ lỗi cho , ngay cả cảnh sát cũng có cách nào, tại sao cho rằng giúp tay. chỉ nhìn thấu qua chút, biết thể đụng tay vào được, nhưng thái độ của khiến tiếp nhận nổi. vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, thậm chí còn để cho bị thương.

      cố ý, biết chỗ núi đó vững, đạp lên lại nhảy xuống, coi như gãy xương, chắc dễ chịu hơn. Nhưng lúc làm vậy, cũng nghĩ nhiều, chỉ muốn thở ra hơi. Nhất là lúc trước, còn chuyện vui vẻ với Lương Nguyệt Lăng, ở trước mặt cũng kiêng kị gì, biết phụ nữ dễ ghen sao?

      Quả đời này có người phụ nữ ăn cơm, nhưng có người phụ nữ nào ăn dấm cả.

      mơ màng nghĩ, biết mình ngủ thế nào, dù sao sau khi tỉnh lại, nằm giường, trước nằm suy tư. dụi mắt, phát Giang Thiếu Thành lại bắt đầu làm việc, nhìn tài liệu. Mà trong phòng bệnh, còn có hai người khác, Mạnh Hạo với Phùng Khải đều ở đây, có lẽ tới lấy tài liệu Giang Thiếu Thành xử lí xong.

      chống cằm nhìn Phùng Khải rồi lại nhìn Mạnh Hạo, "Ngộ nhỡ Giang Thiếu Thành có ở đây, các cậu làm gì?"

      Lời này của khiến ba người đàn ông nhìn về phía , ý của chỉ là nếu như có Giang Thiếu Thành xử lí những tài liệu này, Phùng Khải và Mạnh Hạo làm như thế nào, Cẩm Thành với Thịnh Quang quốc tế có hỗn loạn hay . Nhưng ánh mắt nhìn về phía , chắc chắn giống như ý của .

      Mạnh Hạo với Phùng Khải mím môi, lời nào.

      Giang Thiếu Thành cũng chỉ nhìn cái, tiếp tục xem văn kiện, "Nên làm cái gì làm cái đó."

      Lời này còn chưa hết tất cả ý của nó.

      "Ý của tôi là quá quan trọng, Cẩm Thành với Thịnh Quang quốc tế thể thiếu ..... Vạn lần phải bảo trọng."

      "Nếu tôi quan trọng thế, có phải em đối xử với tôi tốt hơn chút ?"

      "Cái gì?"

      "Tay của em đè lên chân tôi."

      Mạnh Hạo ho khan tiếng, "Giang tổng, tôi ra ngoài hút thuốc."

      Phùng Khải cũng ừ, "Tôi cũng ."

      Thẩm Tâm Duy lập tức rút tay mình về "Sao sớm?"

      Giang Thiếu Thành liếc cái, hoàn toàn coi thường và lời vừa .
      Last edited by a moderator: 24/11/14
      Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 29:

      Sau Thẩm Tâm Duy nhận thấy Giang Thiếu Thành có lời muốn với Phùng Khải và Mạnh Hạo, vì vậy lấy cớ có chuyện liền rời . Sau khi Thẩm Tâm Duy rời , Giang Thiếu Thành liền bảo Phùng Khải vào, muốn Phùng Khải các hạng mục quan trọng gần đây của Cẩm Thành, hơn nữa chỉ ra những chỗ ổn, Phùng Khải ngừng gật đầu, nghe xong Giang Thiếu Thành , mới ôm tài liệu Giang Thiếu Thành xử lý xong rồi .

      Lúc Phùng Khải ra, thuận tiện để Mạnh Hạo vào.

      Mạnh Hạo đóng cửa lại, cũng khóa trái. Giang Thiếu Thành thấy Mạnh Hạo cẩn thận như vậy, khỏi tán thưởng, nở nụ cười, “Nơi này hiệu quả cách tệ, trước khi vào kiểm tra mười lần, có vấn đề gì đâu.”

      Mạnh Hạo kiềm được vì mình quá cẩn thận mà cảm giác e sợ, ngay sau đó tới trước mặt Giang Thiếu Thành, lấy ra tờ giấy, “Đây là danh sách bảo tôi điều tra.”

      Giang Thiếu Thành chỉ liếc mắt nhìn, cũng lấy tờ giấy, “Cậu làm là tốt rồi, nhớ kỹ những người này.” Sau đó mở máy vi tính ra, mắt ngừng nhìn những phần đặt cạnh văn bản hạng mục, “Hạng mục này, có thể nghĩ ra cách sắp xếp những người này chạm trán ?”

      Mạnh Hạo do dự hai giây, gật đầu, “ thành vấn đề.”

      “Ý tôi là sắp xếp để lại dấu vết.” Giang Thiếu Thành cường điệu thêm lần nữa, “Chia những người đó ra làm hai nhóm, phần tham dự hạng mục này…..”

      Mạnh Hạo nhìn chút, hoàn toàn hiểu động cơ sao Giang Thiếu Thành làm thế, nhưng vẫn gật đầu, “Như vậy có vấn đề gì, cũng thu hút chú ý của người khác.” Dù sao những người đó đều thuộc các ngành các khác, đồng thời để bọn họ làm cùng hạng mục, cũng hơi kì.

      Giang Thiếu Thành sờ sờ cằm, “Tiếp tục điều tra, chỉ chừng này người….. Những quản lý trở lên, tất cả đều liệt vào đối tượng quan sát, chỉ cần có gì ổn, lập tức coi là đối tượng hoài nghi quan trọng.”

      “Tôi hiểu…. nhưng tại sao phải tìm ra bọn họ? Tôi lén điều tra qua, bọn họ làm chuyện gì nguy hại tới công ty.” Đay chính là điểm Mạnh Hạo hiểu, bán công ty, tiết lộ bí mật, cũng chưa từng liên lạc với đối thủ cạnh tranh, chỉ hoàn toàn phù hợp với suy nghĩ của Giang Thiếu Thành mà thôi.

      “Cái này cậu cần phải biết, chỉ cần làm theo là được.”

      “Vâng.”

      Loại tuyệt đối phục tùng này khiến Giang Thiếu Thành rất hài lòng, vì thế tốt bụng nhắc nhở, ở bàn viết xuống chữ, Mạnh Hạo nhìn lại vẫn hiểu, suy nghĩ kĩ lát, mới hiểu được hàm nghĩa sâu trong đó. Giang Thiếu Thành thấy Mạnh Hạo biết rồi, lúc này mới nhếch miệng cười.

      Sau đó Mạnh Hạo báo cáo tình hình công ty cho Giang Thiếu Thành, tiến trình hạng mục, kế tiếp là hoạch định phương hướng hợp tác…. Giang Thiếu Thành nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng lên vấn đề Mạnh Hạo trả lời.

      Giang Thiếu Thành thảo luận đứt quãng với Mạnh Hạo, nhân tiện biết tin tức ràng ở Thịnh Quang quốc tế, kiểu tin thế này cũng chỉ có Mạnh Hạo theo Thẩm Diệc Đình mới biết cụ thể ra sao. Vì vậy thời gian sau, bọn họ vẫn thảo luận về tình hình Thịnh Quang quốc tế.

      Thẩm Tâm Duy cho rằng bọn họ có nhiều chuyện phải , ra ngoài sân bệnh viện ngồi chút, đúng lúc này Dương Hi Lạc gọi điện thoại tới, vì vậy rất vui nhận lời mời của Dương Hi Lạc, hơn nữa trong điện thoại còn thể cảm động đối với bạn tốt, lo có việc gì làm, Dương Hi Lạc gọi tới, ăn ý cỡ nào, hổ là bạn thân của nhau.

      Dương Hi Lạc vừa hoàn toàn bộ tiểu thuyết, hứng phấn, vì vậy hẹn Thẩm Tâm Duy dạo phố. Họ hẹn ở chỗ nào đấy gặp mặt, Dương Hi Lạc vừa thấy Thẩm Tâm Duy, nhịn đến nghiệp vinh quang của mình, làm xong tiểu thuyết hai mươi mấy nghìn chữ, tự hào cỡ nào, hơn nữa ép Thẩm Tâm Duy nghe tình tiết của bộ tiểu thuyết.

      Thẩm Tâm Duy muốn nghe Dương Hi Lạc về vấn đề đó nữa, lôi kéo Dương Hi Lạc, “Tiệm này tệ, quần áo là dạng cậu thích, nhanh chọn .”

      Dương Hi Lạc vào trong tiệm nhìn chút, vài bước lại kéo tay Thẩm Tâm Duy, “Vừa rồi tớ tới đoạn nào nhỉ? Đúng rồi, nam nữ chính vì tốt nghiệp đại học mà chia tay, tớ để thời điểm đó mà viết họ chia tay nhau, làm nổi bật mơ màng lúc tốt nghiệp đại học……”

      Thẩm Tâm Duy xoa trán, cuối cùng cậu xong chưa hả.

      “Cậu phải tả có độ sâu.”

      “Cho nên lần này phải có xung đột, lửa mãnh liệt…. đến lúc đó cảm xúc cuồn cuộn.”
      “Lời này cậu mười lần rồi…..” Thẩm Tâm Duy thấy Dương Hi Lạc trợn mắt nhìn, lập tức đổi lời, “Tin rằng cậu lần nữa.”

      Dương Hi Lạc hài lòng, “Thế này còn được. Gần đây cậu thế nào?”

      Vì vậy Thẩm Tâm Duy kể ra vinh quang khiến Giang Thiếu Thành bị thương, Dương Hi Lạc nghe được mở to hai mắt ngừng nhìn về phía , Thẩm Tâm Duy chỉ cảm thấy giải thích được, “Nét mặt này của cậu là sao?”

      “ Thẩm Tâm Duy, cậu có tiến bộ rồi đấy! Ở trong mắt tớ, cậu là người để mình bị thương cũng để Giang Thiếu Thành bị thương, giác ngộ hiếm thấy, trình độ cũng được nâng cao.”

      Thẩm Tâm Duy ủ rũ, “Vấn đề là tờ vừa hối hận vừa áy náy.”

      “Khen cậu nhầm rồi.”

      Họ là đôi bạn xỉ vả lẫn nhau, cũng may Dương Hi Lạc tiếp tục các tình tiết trong truyện nữa, an tâm chọn quần áo với Thẩm Tâm Duy. Mỗi khi Dương Hi Lạc viết xong bộ tiểu thuyết, cũng thưởng cho mình ít đồ ăn mừng, coi như là an ủi chính mình, lúc này Dương Hi Lạc cực kì dễ chuyện, bảo mời ăn cơm tuyệt đối có vấn đề gì.

      Vì vậy Thẩm Tâm Duy hiền chút nào bảo Dương Hi Lạc mua cho mình cái váy, lý do của , “Chúng ta mặc cùng 1 kiểu váy, có nhiều cảm giác, tình nhân, người khác vừa nhìn thấy chúng ta có quan hệ tốt.”

      Dương

      Hi Lạc bị lừa, biết trọng điểm ở đâu, “Cậu lừa tớ nữa.”
      “Tớ rồi sao? A, tớ quên rồi, quên mất chuyện cũng giữ lời rồi.”
      Vì vậy Dương Hi Lạc nhức nhối vì trả tiền cho váy của Thẩm Tâm Duy, ra khỏi cửa hàng, còn khinh thường Thẩm Tâm Duy, “Cậu thành công trong việc khiến tớ thấy khó chịu rồi đấy.”
      “Đểcậu có cảm xúc để viết truyện thôi.”
      “Đúng, để viết nữ phụ ác độc.”
      Thẩm Tâm Duy cười.
      Họ có chung sở thích, thích xuống những cửa hàng ở trong lòng đất, nhìn các vật tiện nghi, nhưng các chỉ nhìn, mua. Những đồ này mặc dù chất lượng ra gì, nhưng rất đẹp, dạo vòng nhìn rất mắt. Hơn nữa thấy đủ loại kiểu dáng mới lạ thú vị, họ thường ngắm nghía rất lâu, khiến nhân viên bán hàng cũng thấy khó chịu, kêu cái gì mua . Sau đó vì nhân viên bán hàng trợn trắng mắt mà cười.
      Lối các cửa hàng dưới đó người đến người , lượng người ra tương đối lớn, họ chỉ có thể nắm tay nhau mới bị tách ra.
      “Tiểu Lạc, làm thế nà giờ, tớ phát tớ thể rời khỏi Giang Thiếu Thành được. Tớ muốn thử tin ấy lần, tin rằng ấy có ý đồ gì xấu với gia đình tớ, tin rằng chuyện tớ mất tích liên quan tới ấy. Như vậy có phải tớ rất ngu ngốc ?” Người đến người , rất .
      “Tiểu Duy, thời điểm cậu muốn tin ai đó, ra phải người này có đáng để tin hay , chỉ là cậu rời bỏ người ta được mà thôi.” Thẩm Tâm Duy bĩu môi, “Cậu nghe thấy tớ gì à?”
      phải cậu để tớ nghe à?”
      Đúng là vậy, nhưng muốn Dương Hi Lạc nghe lắm, “Nhưng cậu đánh giá quá văn chương rồi.”
      “Vậy ra phải cậu muốn rời khỏi ta?”
      “Đúng.”
      “Cậu có khí phách gì cả, ra khỏi chỗ này, đừng cậu biết tớ, mất mặt lắm.”
      Thẩm Tâm Du nhanh bỏ tay Dương Hi Lạc ra, “Bắt đầu từ giờ tớ biết cậu.”
      Dương Hi Lạc đành phải kéo tay Thẩm Tâm Duy, “Xem , tớ cũng có khí phách, cũng bỏ được cậu.”
      Lúc này Thẩm Tâm Duy mới hài lòng.
      Ra khỏi trung tâm mua sắm, Dương Hi Lạc lại có điều suy nghĩ, “ ra cậu và Giang Thiếu Thành ở cùng nhau cũng là việc nên làm. Nhớ lại câu chuyện, nàng tiên cá , nàng tiên cá chính là người hoàng tử muốn tìm, nhưng hoàng tử lại cho rằng đó là công chúa vì vậy ở cùng với ấy, nàng tiên cá rất buồn. Về sau thế nào, nàng tiên cá biến thành bọt biển. Cho nên tớ nghĩ, hoàng tử vẫn ở cùng với công chúa, hơn nữa còn hạnh phúc.”
      “Kết cục là như vậy sao?”
      “Tất nhiên là như vậy, hoàng tử và công chúa ở chung chồ.”
      Thẩm Tâm Duy nhíu mày, nhưng nghĩ ra chỗ nào đúng, cho nên khi tạm biệt với Dương hi Lạc, mới hiểu ra nàng tiên cá biến thành bọt biển, nhưng Lương Nguyệ Lăng vẫn sống sờ sờ ra đấy....
      Lúc Thẩm Tâm Duy trở về, Giang Thiếu Thành sớm chuyện xong với Mạnh Hạo. Thẩm Tâm Duy cẩn thận kéo cửa ra, lặng lẽ nhìn quanh, phát Giang Thiếu Thành bận nhìn tài liệu kia. cũng gõ chữ laptop, cũng nghỉ ngơi. chỉ ngồi giường bệnh, ngón tay cái khẽ cong, sau đó đỡ quai hàm. Rất yên tĩnh, nhúc nhích, hình như suy nghĩ đến vấn đề rất phiền toái.
      Giang Thiếu Thành an tĩnh như bức tranh tĩnh, khiến cũng dám quấy rầy. yên lặng nhìn như vậy, rất muốn biết giờ phút này suy nghĩ gì. suy nghĩ chăm chú thế, có liên quan tới ? Hay là cảm thấy phiền muộn vì hạng mục công ty, khổ cực suy nghĩ hướng giải quyết, hoặc là suy nghĩ chuyện với Lương Nguyệt Lăng…
      muốn biết, nghĩ gì. Tựa như lúc chuẩn bị ngủ, cũng nghĩ, giờ phút này làm gì, có nghĩ như nghĩ về .
      Căn bản thể nào, tình cảm của bọn họ, vừa bắt đầu là chủ động, để cho mình rơi vào, sâu như vậy, cách nào kiềm chế. Nếu như gọi người trước chính là người thua là thua hoàn toàn.
      thở dài, tiếng thở dài này, khiến Giang Thiếu Thành chú ý, tròng mắt khẽ nâng lên, thấy lén lút, nhưng chỉ liếc mắt nhìn, sau đó thu hồi lại.
      Lúc này Thẩm Tâm Duy đẩy cửa lớn, thoải mái vào, “ dạo phố quên mất thời gian, bây giờ có đói ?”
      “Tôi ăn qua rồi.”
      “A, được rồi.”
      “Thẩm Tâm Duy, ra em cần phải ở đây.” Hình như Giang Thiếu Thành tới điểm dừng.
      “Mấy ngày này phải chúng ta chung đụng được rất tốt sao? Chúng ta cứ như vậy tốt sao?” Nhưng còn sợ từ chối, vẫn vậy, muốn bắt đầu lần nữa với , nhưng cũng chỉ mình đơn phương, “Tôi chỉ cảm thấy bị thương có liên quan tới tôi, nếu như thấy bình phục lại, tôi yên tâm tôi có ý gì khác....”
      xong lời cuối, cũng thấy mình giả dối vô cùng.
      Giang Thiếu Thành nhìn , nhưng lên tiếng.
      Last edited by a moderator: 27/11/14
      Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    5. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Có cảnh ngược nam9 ko nhỉ? Mình rất mong có cảnh này

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :