1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn Miên - Lục Xu (Full 52 Chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Đọc mấy đoạn này chỉ muốn đấm vào mặt GTT thôi

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 24:

      Thẩm Tâm Duy thêm gì nữa, nhìn người đàn ông trước mắt, đây chính là người đàn ông , người đàn ông lâu như thế. xoay người, từng bước từng bước ra ngoài, đóng cửa mạnh.

      ra ngoài rồi, Giang Thiếu Thành lại cầm bút lên, nhưng viết nổi chữ. Có vật gì đó ngăn lại trong ngực, khiến rất khó chịu, vừa rồi nhìn , cảm thấy hận tới tận xương rồi. khỏi tức giận ném bút ra ngoài, dựa vào ghế xoay, đá vào bàn làm việc, khiến ghế xoay tại chỗ vài vòng, đột nhiên dùng lực, ghế xoay dừng lại.

      Ngón tay ngừng gõ, sau hồi, nở nụ cười, sau đó lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi mã số kia.

      “Ra tay nhanh như vậy sao?” giọng rất thoải mái, giống như chỉ thuận miêng hỏi chút mà thôi.

      Lương Huy ở bên kia cười, “Nhanh như vậy đoán ra là tôi, khiến tôi cũng thấy sợ, may phải là đối thủ của tôi, nếu tôi rất đau đầu.”

      Giang Thiếu Thành ở bên điện thoại cười , thanh cao thấp, lại có thể khiến người đầu bên kia nghe được .

      “Có hứng thú tới chứng kiến giây phút bình thường này ?”

      Giang Thiếu Thành cầm điện thoại, chân lại dùng lực, ghế lại nhanh xoay vài vòng, dừng lại, “Được.”

      Lương Huy nhanh chóng địa điểm.

      Lương Huy tốn rất nhiều sức lực mực tìm kiếm vị trí của Thẩm Diệc Đình ở Thụy Sĩ, nhưng vẫn có tin tức gì, giống như chưa từng Thụy Sĩ, vì thế Lương Huy bắt đầu nghĩ, Thẩm Diệc Đình chắc chưa ra khỏi nước, chỉ vậy, có lẽ Thẩm Diệc Đình ở cạnh bọn họ, chú ý tới hành động của bọn họ. Nhưng Thẩm Diệc Đình biết bọn họ làm gì, nhưng bọn họ hoàn toàn biết Thẩm Diệc Đình lại là chuyện lớn, tình hình như thế khiến Lương Huy rất khó chịu, cho nên phải tìm cách nhanh để Thẩm Diệc Đình ra ngoài. phải xác định ra Thẩm Diệc Đình ở đâu, tính làm cái gì.

      Vì vậy Lương Huy bảo người ta bắt cóc vợ Thẩm Diệc Đình, mục đích là hi vọng Thẩm Diệc Đình có thể tự mình xuất .

      Lương Huy tin rằng, nếu như Thẩm Diệc Đình biết vợ mình bị bắt cóc, nhất định sớm xuất . Lương Huy nhìn máy theo dõi Nam Ngưng, bị bịt mắt, đồng thời miệng cũng bị quấn băng dính, lúc đầu ngừng giãy dụa, qua cả đêm rồi cũng giãy dụa, ầm ĩ nữa. phóng to hình ảnh, phóng to nữa, nhìn mặt Nam Ngưng, hơi mất hồn.

      Gọi nội bộ, Giang Thiếu Thành tới. nhanh chóng che giấu vẻ luống cuống của mình, bảo Giang Thiếu Thành vào. Giang Thiếu Thành vừa vào thấy Lương Huy nhàn nhã nhìn máy theo dõi, khỏi liếc mắt nhìn, lập tức cười , “ biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”

      “Học theo cậu mà thôi, cậu đối với vợ trước của cậu phải cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc chút nào sao?” Lương Huy cười nhìn Giang Thiếu Thành, bọn họ cũng vậy mà thôi.

      Giang Thiếu Thành ngồi xuống, “ chắc là Thẩm Diệc Đình biết L là chỗ nào sao?”

      “Cậu ta chắc chắn biết.”

      Lương Huy cũng giấu diếm gì, khi đó quan hệ của Lương Huy và Thẩm Diệc Đình tệ lắm, hai người bọn họ đều biết Đường Tâm Vũ, đó là có khí chất như bông hoa bách hợp trong thung lũng, xuất của hấp dẫn ánh mắt của bọn họ. Mà Đường Tâm Vũ khá thân thiết với bọn họ, vì vậy Lương Huy quyết định cùng Thẩm Diệc Đình đánh trận, người nào thắng, người đó có được Đường Tâm Vũ. Cho nên bọn họ liền chọn chỗ, đề phòng bị quấy rầy, vì vậy gọi chỗ đó là L. Quyết đấu ngày ấy, bọn họ cũng tới, chẳng qua khi bọn họ đánh được nửa còn chưa phân ra thắng thua Đường Tâm Vũ chạy tới. rất tức giận, cho rằng bọn họ dùng hành động này khiến đau lòng, bọn họ hỏi ý kiến của mà tự ý quyết định.

      Đường Tâm Vũ đứng trước mặt hai bọn họ, tới Thẩm Diệc Đình, dùng hành động bày tỏ, người trong lòng là Thẩm Diệc Đình, vì vậy Lương Huy rút lui.

      Giang Thiếu Thành nghe Lương Huy có chút cảm xúc gì kể chuyện như tình tiết ở phim truyền hình, cười, “ xác định đúng quân cờ này sao?”

      “Có ý gì?” Vẻ mặt Lương Huy nghiêm túc.

      dùng địa điểm L bí này để dụ Thẩm Diệc Đình tới cứu vợ cậu ta, địa điểm này chỉ có , Thẩm Diệc Đình mà Đường Tâm Vũ cũng biết, mà Đường Tâm Vũ còn nữa, như vậy người biết chỗ này cũng chỉ còn lại và Thẩm Diệc Đình. chủ động chỗ này, phải bại lộ thân phận sao?”

      Lương Huy thực nghĩ tới chuyện này, nhưng quan tâm lắm, “ liên quan, giữa tôi và cậu ta rối rắm nhiều năm như thế, còn là hận thù.”

      Giang Thiếu Thành lại tán thành, “Nếu như tôi mà là Thẩm Diệc Đình, nhất định . ra chỗ này, đương nhiên cậu ta cũng biết bày bẫy, nếu là bẫy, tại sao phải xuất ? Tôi có thể nghĩ tới, cậu ta cũng nghĩ được, nếu như cậu ta nghĩ ra ép cậu ta xuất , vậy làm sao có thể xuất theo ý được đây?”

      “Đúng là vậy. Nhưng Thiếu Thành, cậu đừng quên, Tâm Vũ còn nữa, Thẩm Diệc Đình cũng biết tình cảm của tôi với Tâm Vũ. Tôi bắt cóc vợ cậu ta, cậu ta chỉ nghĩ tới nếu như cậu ta , như vậy tôi để vợ cậu ta chôn theo Tâm Vũ, cậu ta tin tôi có thể làm ra chuyện như vậy. Cho nên xuất của cậu ta chỉ là sáng tỏ vấn đề, mà là cứu vợ cậu
      ta.... Trừ khi cậu ta cảm thấy cậu ta nấp quan trọng hơn mạng của vợ mình."
      "Ngộ nhỡ Thẩm Diệc Đình cho là vậy thế nào?" Giang Thiếu Thành cảm giác khả năng này lớn vô cùng, "Dù sao Nam Ngưng cũng phải Đường Tâm Vũ, phải sao?"
      Lương Huy trầm mặc chốc lát, "Như vậy, chúng ta chỉ có thể đánh cuộc rồi."
      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lương Huy thấy có người tới báo cáo, có gì khác thường. Mà đúng lúc, người của Lương Huy tới báo cáo, bây giờ Thẩm Tâm Duy tìm kiếm những người quen của Thẩm Diệc Đình, thậm chí còn tự mình tới cửa hỏi, hi vọng lấy được tin.
      Lương Huy mở loa điện thoại, Giang Thiếu Thành đương nhiên cũng nghe được.
      Lương Huy cười, "Vợ của cậu rất nghị lực."
      Giang Thiếu Thành nghe ra hàm ý khác, " ấy quả hơi ngốc, nhưng mà điều này cũng chứng minh ấy biết chỗ của mình, xem ra Thẩm Diệc Đình cũng để lại tin gì."
      Lương Huy cũng chú ý tới điểm này.
      Bọn họ chỉ có thể đợi, chờ xem Thẩm Diệc Đình có quan sát bọn họ , nếu đúng như dự đoán, như vậy Thẩm Diệc Đình cũng biết vợ mình bị bắt cóc hôm nay, cậu ta cũng nên hành động, huống chi Thẩm Tâm Duy gây ra động tĩnh lớn như thế, Thẩm Diệc Đình đương nhiên biết.
      Nhưng bọn họ đợi tiếp, vẫn có gì, Thẩm Diệc Đình xuất , ngược lại Nam Ngưng bị trói có vài phần chịu nổi. Mà Thẩm Tâm Duy dám báo cảnh sát, nhà họ Nam bên kia vẫn chờ, chưa xuất điểm gì đặc biệt.
      Lương Huy lắc đầu, thất vọng , "Xem ra cậu đúng rồi, có lẽ Thẩm Diệc Đình cảm thấy sinh mạng của vợ mình quan trọng bằng việc mình núp. Đương nhiên cũng có khả năng tôi đoán sai, căn bản cậu ta trốn."
      Giang Thiếu Thành cúi đầu suy tư, cũng đáp.
      Lương Huy lại cười, "Xem ra chỉ có nước thả người.... Thẩm Diệc Đình có lẽ xuất ."
      Lúc này Giang Thiếu Thành mới ngẩng đầu nhìn Lương Huy, mặt có chút bất mãn, "Vẫn còn sớm, sao phải gấp gáp làm gì?"
      "Cậu còn có cách khác?"
      ", cứ đợi thêm , có lẽ Thẩm Diệc Đình xuất ngay ấy chứ? Huống chi vợ cậu ta còn chưa chết."
      "Chậc chậc, là ai chỉ trích tôi biết thương hoa tiếc ngọc vậy?" Lương Huy lắc đầu cái, nhưng cũng làm theo lời Giang Thiếu Thành, chờ lát, dù thế nào bọn họ cũng tổn hại gì.
      Thẩm Diệc Đình vẫn chưa xuất , sắc mặt Lương Huy trở nên khó coi, bắt đầu nghi ngờ suy nghĩ của mình có vấn đề hay , hoặc là may, với người như Thẩm Diệc Đình, có khả năng xuất , nhưng lại thấy đâu.
      Lương Huy có mấy phần nóng vội, Giang Thiếu Thành nhìn, "Có lẽ cậu ta nhận được tin."
      "Cậu định làm thế nào?"
      "Tung hình của Nam Ngưng lên mạng."
      "Cậu điên rồi sao?"
      "Đó là cách nhanh nhất, phải sao?" Thế mới bảo đảm được Thẩm Diệc Đình thấy. Lương Huy do dự, nhưng vẫn làm, chụp hình Nam Ngưng, xử lý chút, nhanh tung lên mạng.
      Hai bác Nam ở nhà lo lắng chờ tin, nhưng bọn họ thấy con về, mà lại thấy cảnh sát. Lúc thấy cảnh sát, hai bác Nam rất bất ngờ, được cảnh sát trấn an, hai người mới bình tĩnh lại, tự thuật lại việc con bị bắt cóc. Mà bọn họ cũng biết, cảnh sát nhận được tin, phải vì có người báo cảnh sát, mà là hình của Nam Ngưng xuất mạng, lúc này mới dẫn tới chú ý của cảnh sát, bắt đầu điều tra chuyện này.
      "Các cậu chắc chắn phải đưa con chúng tôi về."
      "Chắc chắn."
      ...........
      Thẩm Tâm Duy ngừng tìm kiếm những người có liên hệ với Thâm Diệc Đình, nhưng cũng lấy được tin tức gì, ai biết Thẩm Diệc Đình ở đâu, thậm chí căn bản họ biết Thẩm Diệc Đình mất tích. còn chua ăn gì, vừa đói vừa mệt, nhưng dám cho hai bác biết có cách nào.
      muốn lui bước, nhưng nghĩ tới hai bác ở trong nhà chờ, bọn họ già, có lẽ có tin bọn họ cũng ăn ngủ. cảm thấy mình phải gặp bọn họ, cũng tình hình bây giờ cho bọn họ biết.
      tới nhà họ Nam, hai bác thấy , lập tức hiểu, căn bản hỏi gì .
      Nhìn họ như thế, Thẩm Tâm Duy lại khóc, "Cháu xin lỗi."
      "Đứa ngốc, chuyện này có liên quan gì tới cháu." Hai bác lập tức tới ôm lấy .
      Bác Nam ôm , lập tức khiến có dũng khí, lo lắng và nỗi sợ trong lòng phát tiết ra ngoài, đứt quãng, liên lạc được với trai, cũng lo trai gặp chuyện may.
      Khi bình tĩnh lại, mới biết cảnh sát tới nhà họ Nam, hơn nữa có người phát tán hình Nam Ngưng lên mạng, điều này khiến Thẩm Tâm Duy tò mò, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
      lập tức gọi cho cảnh sát, hài lòng với câu trả lời, tung hình là ở nước ngoài, hơn nữa hình được xử lý, biết ở nơi nào, dù là cảnh sát, cũng thể tìm được hướng điều tra vụ án này, cũng chỉ hi vọng bọn bắt cóc biết mà gọi tới cầu tiền chuộc cũng tìm được........
      Last edited by a moderator: 3/11/14
      Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 25:

      Hình Nam Ngưng tung lên mạng, hơn nữa nhanh trở thành chủ đề nóng, cho dù là vậy, cảnh sát cũng có đầu mối mới, mà bên bọn bắt cóc cũng gọi điện. Thẩm Tâm Duy chỉ có thể cùng với hai bác Nam cầu nguyện Nam Ngưng có thể bình an trở về.

      Bên kia, Lương Huy sớm mất kiên nhẫn, hình tung lâu, nhưng vẫn có chút đầu mối nào, chờ đợi khá dài, khiến vui vẻ. Huống chi Nam Ngưng bị trói chặt, người có vẻ tới cực điểm, giãy dụa nữa, cũng biết có mang tới hậu quả nghiêm trọng gì .

      “Làm sao bây giờ?” giọng Lương Huy tốt lắm, hiển nhiên mất kiên nhẫn.

      Đối với Lương Huy gấp gáp bây giờ, Giang Thiếu Thành lại bình thản hơn, “Chờ thêm chút nữa !”

      Giang Thiếu Thành nhàn nhã thế khiến Lương Huy hơi khó chịu, lại nhìn máy theo dõi, Nam Ngưng vẫn bị trói, nhưng nét mặt của rất khổ sở, người ta nhìn cũng thấy giây nữa cũng chịu nổi, nhanh liền biến mất. Lương Huy nhíu mày, hình như làm quyết định gì đó, “Còn chờ… đợi thêm bên cảnh sát có thêm chứng cớ, nghe bọn họ loại bỏ người tới nhà họ Nam ngày đó, muốn tra ra người nào đưa .”

      “Ít nhất chúng ta có thể phán đoán chút, đó chính là chúng ta truyền tin Nam Ngưng bị bắt cóc ra ngoài, nếu như Thẩm Diệc Đình còn sống , nhất định thấy, cần phải lo lắng là cậu ta thấy mới xuất , phải sao?”

      Lương Huy cười, “Cậu so với tưởng tượng của tôi còn tàn nhẫn hơn nhiều, dù sao này cũng từng là chị dâu của cậu .”

      đều là chẳng qua, vậy đại biểu cho việc sắp phải rồi.”

      Lương Huy lại theo lời Giang Thiếu Thành, tiếp tục chờ….

      Mấy ngày nay chú ăn ngon, cả ngày lẫn đêm đều nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, hoặc là nhìn vào điện thoại, sợ chỉ trong nháy mắt, họ bắt được tin gì. Thẩm Tâm Duy nhìn thấy vậy, chỉ có thể yên lặng nấu cháo, dỗ bọn họ ăn chút, người phải tốt lên, mới có thể chờ chị dâu về. Hai bác Nam nghe thế, cũng ăn chút, nhưng cái gì cũng ăn được. cảm thấy cuối cùng mình cảm nhận được tâm tình của trai lúc đầu, công ty gặp chuyện may, mẹ ngã bệnh, em còn hiểu chuyện, chỉ có thể mình đứng dậy. ra trước kia cũng biết trai hy sinh nhiều, lại kiên cường, nhưng biết là chuyện, cảm nhận được lại là chuyện khác. Bây giờ trai ở đây, ở trước mặt cũng có hai người già, cũng muốn được khóc, có người cái gì cũng làm giúp , nhưng được, bây giờ chỉ có thể chống gượng lên, cảm giác này rất đau khổ, khó chịu cho rằng giây tiếp mình gục ngã, nhưng ngừng động viên mình, mình thể ngã xuống, nếu hai bác chống đỡ nổi, vì vậy cố gắng để mình kiên cường, vì vậy liền thay đổi có phần vô cảm, kiên trì, lần lại lần bảo mình cố gắng.

      4 giờ chiều, có người gõ cửa nhà họ Nam, Thẩm Tâm Duy tới mở cửa, người xa lạ, biết. Lúc mở cửa, hai bác Nam cũng chạy tới, lúc thấy người này, kể cả có biến động cũng kích thích hai người già này.

      Người tới là bác Nam Ngưng, nhìn ra là chạy tới, bởi vì chạy quá nhanh mà mặt đỏ bừng, giờ phút này thở ra hơi, ông ấy vội vàng đưa bức thư cho bác Nam. Người già rồi, thân thể cũng tệ, chạy tới như vậy, cũng đứt quãng. Thẩm Tâm Duy vội vàng đưa cho bác cốc nước, bác uống hớp, lúc này mới ổn định lại, chậm rãi kệ lại,
      “Buổi chiều tôi ra cửa cũng phải ra có thú này, lúc tôi về thấy có vật này đất rồi, cầm lên nhìn chút, phát có liên quan tới tiểu Ngưng, lập tức chạy tới đây thông báo cho mọi người……”

      Hốc mắt bố Nam hãm sâu, giờ vừa muốn khóc vừa muốn cười, trong thư có gì, chỉ viết địa chỉ, là Nam Ngưng ở đó.

      Tình hình nơi này rất nhanh để cảnh sát biết được, vì vậy lập tức tới địa điểm mà trong thư nhắc tới, bây giờ quan trọng nhất là cứu được Nam Ngưng. Mà cảnh sát sở dĩ canh ở chỗ này, cũng cho rằng bọn bắt cóc đưa tin nữa, muốn bắt tại chỗ, nhưng ngờ bọn bắt cóc lại dùng cách này đưa tin, cũng liên quan đến nhà chồng nhà họ Nam người ta ra, do người khác truyền tin.

      Thẩm Tâm Duy cùng hai bác Nam theo cảnh sát tới, bọn họ cầu nguyện Nam Ngưng có chuyện gì, bọn bắt cóc ác độc như thế. Nhưng bọn họ chỉ có thể an ủi mình như thế, cảnh sát cảm thấy chuyện này rất kì lạ, vốn là vụ bắt cóc, hoặc là trả thù, hoặc là vì tiền. Lúc đầu điều kiện của bọn chúng là Thẩm Diệc Đình tự mình đàm phán, bước đầu có thể nhận định, bọn cướp có thể vì trả thù, hơn nữa cũng liên quan mật thiết tới Thẩm Diệc Đình, nhưng Thẩm Diệc Đình tới. Tình huống thông thường, những vụ án bắt cóc nếu xuất chuyện nhu thế, con tin có thể bị giết người diệt khẩu, để hả giận, còn che giấu thân phận của mình.

      Vì vậy lúc , cảnh sát vẫn khuyên hai bác Nam cần tới, nhưng hai bác quá nhớ con mình, cảnh sát cũng còn cách nào.

      Bọn họ nhanh chóng chạy tới địa điểm, cảnh sát ở trước mặt, đề phòng chỗ này, cho đến khi phát ra, nơi này căn bản có người, hình như trường cũng bị xử lý qua, mà Nam Ngưng bị trói vào cây, mắt bị che kín, miệng cũng dán băng dính, hơn nữa bị bất tỉnh nhân .

      Tình huống này khiến mọi người hoảng loạn, nhất là bố mẹ Nam ngưng, nhịn được nghẹn ngào. Còn có vị cảnh sát có thâm niên chen vào, kiểm tra tình trạng thân thể giờ của Nam Ngưng, thở ra hơi, “ ấy bị đói quá lâu, thân thể quá yếu, tạm thời ngất xỉu, mọi người đừng lo lắng.”

      Lời này ra, người ở trường mới thở phào, mấy cảnh sát còn ở lại tìm kiếm dấu viết, còn mấy cảnh sát đưa Nam Ngưng tới bệnh viện.

      Sau khi Nam Ngưng được đưa tới bệnh viện, cảnh sát đưa Thẩm Tâm Duy thẩm vấn, thuận tiện cũng lý giải cho cảnh sát tình hình giờ.

      có đặc tội người nào ?” Cảnh sát nghiêm túc, lời ra cũng có phần lạnh.

      Thẩm Tâm Duy lắc đầu cái, bây giờ biết Nam Ngưng có chuyện gì, trong lòng cũng thấy thoải mái, cảm thấy giọng cảnh sát này có gì ổn, cũng , “Tôi biết nhiều chuyện của tôi lắm, biết ấy có đặc tội ai hay , hơn nữa ấy là thương nhân, chắc chắn cũng có mối bất hòa tranh cãi quyền lợi, tôi cũng người nào được gọi là có tội.”

      Sắc mặt sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi cũng tốt, căn bản chuyện này có bất kì đấu mối gì khiến hao tổn tâm trí , “Chúng tôi ở trường tìm được bất kì đầu mối hữu dụng nào, nơi đó bị người xử lý rất sạch . Nhưng qua những điều này, chúng ta có thể biết, bọn bắt cóc phải vì tiền bạc,
      đồng thời có thù hận gì với nhà họ Nam, nếu thả chị dâu . Nhưng người giúp việc luôn có mục đích, bọn bắt cóc ban đầu muốn tới đàm phán, mà còn liên lạc được với , cho nên chúng tôi phán đoán ban đầu, có lẽ những người đó muốn xuất , mà bọn họ cũng biết mất tích…”

      là những người kia muốn tôi xuất mà tới? Vậy có nghĩa là tôi gặp nguy hiểm phải ?”

      ngoại trừ khả năng này.” tới đoạn này, sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi có phần tức giận. “Lúc mất tích nên báo cảnh sát, bây giờ những người này thế nào cũng tin tưởng cảnh sát!”

      xin lỗi… các có thể giúp tôi tìm được ấy sao?”

      “Chúng tôi cố gắng.”

      Chấm dứt chuyện, ngờ chuyện phức tạp như thế, ai lại muốn xuất đây? Ngược lại rất muốn Thẩm Diệc Đình xuất , nhưng ấy vẫn xuất , chị dâu gặp nguy hiểm ấy cũng xuất , cái này có chứng minh ấy gặp phải nguy hiểm hay dám nghĩ, còn hi vọng trai gặp chuyện gì xấu, ở chỗ nào đấy dưỡng thương, chỉ cần ấy khỏe lại, ấy trở lại bên cạnh và chị dâu.

      Nam Ngưng tỉnh lại ngày hôm sau, người vẫn còn yếu, nhưng các vấn đề khác sao nữa. Sau khi Nam Ngưng tỉnh lại, cảnh sát lại hỏi Nam Ngưng nhiều vấn đề, nhưng cảnh sát cũng lấy được tin gì hữu dụng, ra sắc mặt rất khó coi. Khoảng thời gian Nam Ngưng bị bắt, tiếp xúc gì với bọn bắt cóc, chớ gì tới việc nhìn thấy mặt bọn chúng… Nhưng lúc nghe cảnh sát suy đoán, những người đó bắt cóc , là muốn chồng xuất trầm mặc.

      Hai bác Nam biết người Nam Ngưng có vấn đề gì, cuối cùng về nghỉ ngơi còn Thẩm Tâm Duy ở lại.

      Sau khi cảnh sát . Thẩm Tâm Duy mới vào phòng bệnh, gõ cửa trước.

      Nam Ngưng nhìn tới, mặt tái nhợt cố gắng cười, nụ cười rất vô lực. “Mấy ngày này dọa em sợ rồi nhỉ?”

      câu đơn giản, lại khiến Thẩm Tâm Duy muốn khóc, lắc đầu cái, “Chỉ cần chị bình an trở về, tất cả đều quan trọng nữa.”

      Nam Ngưng cũng cười, hình như muốn nhiều.

      “Chị dâu, tất cả đều qua, chị cũng nên quên mấy ngày vui này .” nhìn thấy chị dâu như thế, cảm thấy đau lòng, luôn cảm giác mình có trách nhiệm thay thế trai chăm sóc chị dâu cho tốt.

      “Chị sao, em đừng lo lắng quá!” Nam Ngưng cúi đầu, cảm thấy tâm tình rất kém, cố nhịn, nhưng làm được, “Vẫn có tin gì của em, đúng ?”

      “Vâng.”

      “Bên cảnh sát , những người đó bắt cóc chị rất có thể vì muốn ấy xuất .”

      “Bọn họ chỉ đoán… thế mới là có thể thôi.”

      “Nhưng em xuất …”

      Đột nhiên Thẩm Tâm Duy hoảng sợ, nhìn thấy ánh mắt của Nam Ngưng khác lạ. Nếu như Thẩm Diệc Đình còn sống, lúc Nam Ngưng bị bắt cóc nên xuất , ấy còn sống mà xuất , đây chứng tỏ là chị dâu quan trọng. Trừ khi Thẩm Diệc Đình hề, cho nên mới để mặc cho vợ mình bị người ta bắt xuất .

      Dễ nhận thấy Nam Ngưng muốn tin chồng mình còn đời này, nhưng muốn tin chồng mình còn sống, nhất định phải cho bản thân mình, chồng quan tâm sống chết ra sao, có thể trơ mắt nhìn bị bắt xuất .

      Nam Ngưng trong lòng mâu thuẫn với việc tin chồng mình còn sống, thế nào cũng muốn tin, cũng muốn biết.

      Thẩm Tâm Duy cắn môi, môi bị cắn trắng bệch, “Có lẽ bị tai nạn xe khá nghiêm trọng, ấy vẫn còn ở nơi nào đó chữa, căn bản biết chị bị bắt cóc… nhất định là như vậy, nhất định là thế, chị dâu, chị phải tin em.”

      Nam Ngưng rất muốn cười, nhưng lại rơi nước mắt, giọt lệ chảy xuống, “Tâm Duy… em xem tại sao ấy lại lấy chị?”

      “Đương nhiên là vì chị.” Thẩm Tâm Duy .

      Nam Ngưng hít mũi cái, muốn cười, muốn giấu nước mắt, nhưng được, chỉ có thể lấy tay lai. “Em chắc chưa thấy tấm hình ấy kẹp trong sách ở thư phòng… Cũng biết chị giống người ấy thế nào.”

      “Chị dâu, chị phải tin em, ấy tuyệt đối phải người như vậy… ấy cần người khác làm thế thân.”

      “Tâm Duy, em cần phải giúp ấy. Trước khi em vào, em biết chị nghĩ gì ? Chị nghĩ, nếu như người bị bắt cóc phải chị, mà là kia, ấy chắc chắn xuất , nhất định chút do dự cứu ấy… chị biết suy nghĩ này đúng, có lẽ người khác muốn ép ấy xuất rồi làm ấy đau, nhưng chị dừng suy nghĩ như thế được, sau đó tự với bản thân, chị cũng chỉ là thế thân của kia, chị chỉ đủ quan trọng mà thôi.”

      Thẩm Tâm Duy mở mồm, nhưng biết làm thế nào an ủi Nam Ngưng đau buồn.
      Last edited by a moderator: 7/11/14
      Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26:

      Thẩm Tâm Duy cũng biết mình nên an ủi Nam Ngưng thế nào, vẫn biết hai chị có vấn đề, nhưng chưa từng nghĩ vấn đề lớn nhất chính là bạn trước của , đó là chỗ khúc mắc của chị dâu. Chỉ là rất hiểu trai mình, chẳng lẽ muốn ấy phủ nhận tình với bạn trước sao? Vậy thực tế lắm. Nhưng nếu đứng ở vị trí của chị dâu, căn bản cũng thay đổi gì, ai có thể chấp nhận nổi việc chồng mình cưới mình vì người phụ nữ khác đây? làm được, cho nên rất hiểu tâm tình của chị.

      Lúc Nam Ngưng ra viện, rất muốn hỏi Nam Ngưng, ngày đó thấy Nam Ngưng cùng 1 người đàn ông ta có quan hệ thế nào với chị. Có thể nghĩ, hoặc có ý định hỏi, đây là chuyện riêng của Nam Ngưng, hơn nữa nghĩ về hướng mà Dương Hi Lạc , có khi chỉ là hiểu lầm thôi, bằng lòng nghĩ như thế.

      Những ngày này xảy ra chuyện, cảm thấy mình rất mệt mỏi, trong lòng càng mệt mỏi hơn. Vì vậy về đến nhà, cơm còn chưa ăn, chỉ muốn ngủ giấc.
      Nhưng nằm mơ, mơ những chuyện qua giữa và Giang Thiếu Thành, buồn cười nhất chính là trong mơ, hình như chính cũng cản trở: đừng mơ nữa, vô dụng, những chuyện này qua rồi.

      Khi đó với Giang Thiếu Thành mới vừa kết hôn, đẩy tất cả công việc của mình, sau đó xếp thời gian, liền hưởng trăng mật với . Khi đó hận mỗi ngày được dính lên người , để cho mọi người biết, đây là người đàn ông của , mà là người phụ nữ của , ai cũng thể giành với . Khi đó rất vui, giành chiến thắng, ngoài những người tên, đánh bại hai mỹ nữ, là người có hôn ước với Giang Thiếu Thành – Tô San San, ai là em thanh mai trúc mã của Giang Thiếu Thành – Giang Ngữ Vi. tràn đầy tự tin cho rằng bên cạnh người đàn ông này là , đời này chỉ thuộc về , nhưng ngờ, có ngày, cũng trở thành khác tên.

      Trăng mật của với Giang Thiếu Thành, là lựa chọn, tôn trọng ở phương diện lãng mạn này của , cho rằng hôn lễ chính là món quà mà người đàn ông tặng cho người phụ nữ, vì thế bất kể đề nghị kì lạ cỡ nào, cũng có ý kiến gì. Cho nên bọn họ đến hòn đảo , rất , đến mức chỉ có khách sạn với bờ cát , cái gì khác cũng có, hơn nữa có dụng cụ truyền tin, thích chỗ bồng lai tiên cảnh như thế.

      chỗ thỏa mãn mơ ước của là thế giới của hai người, ban ngày nằm ghế, nhìn chơi. rất thích thả diều, niềm vui ngây thơ đến chậm, thường khiến Giang Thiếu Thành bật cười, sau đó nhìn cầm dây chạy.

      Tuần trăng mật của giống như giày vò những con diều kia, hơn nữa điều lạ là, cầm rất lâu nhưng thả ra ngay. Cho đến khi trước ngày bọn họ rời , hình như Giang Thiếu Thành nhìn được nổi, cố gắng với , để diều bay lên trời.

      Diều chọn là hình bươm bướm, trước kia thích bươm bướm, cho dù là chuyện cổ phá kén thành bướm. Tằm phải vì đẹp mà phá kén, nhưng nếu nó phá kén, chỉ chết mà còn phá hủy toàn bộ công sức kết thành kén của nó. Khi tất cả mọi người dùng câu này rằng trải qua khổ sở thể biến thành mỹ lệ được lại rằng biến thành bướm vì tình thế bắt buộc, hoặc là sống, hoặc chết, bạn lựa chọn thế nào?

      Vì vậy thích bướm, cảm giác giống với tính , nếu như bức tới cực điểm cũng lựa chọn được, dù ra có chút tự cho mình là đúng.

      Con bướm kia, bay lên trời cao rồi, đây cũng là lần đầu tiên thành công để diều bay lên trời trong đời.

      Sau khi kết thúc việc thả diều, Giang Thiếu Thành cầm con diều nhìn nửa ngày, hồi lâu thể thừa nhận, “Con diều này bay lên là cao.”

      chạy như vậy ra cũng chỉ muốn thả diều mà thôi, khiến có cảm giác thất vọng.

      Mộng tỉnh, mở mắt, ngày hôm sau rồi nhưng vẫn nhớ , câu kia có chút bất đắc dĩ, mặc dù lắc đầu, nhưng ánh mắt nhìn có phần cưng chiều. tin người đàn ông này ở cùng mình cả đời, có lẽ cũng chỉ tự cho mình là đúng, nhưng nguyên nhân lớn nhất là vì người đàn ông này rất cưng chiều , khiến tin rằng cả đời chỉ là lời thề, mà có thể thành .

      Khi đó biết, lời thề chỉ để cho kẻ ngu nghe lời dối, bao nhiều lời thề bị cây dao thời gian đâm vào thương tích khắp người.

      Khi đó muốn biết.

      sao mình lại nghĩ tới hình ảnh này, có lẽ bị ảnh hưởng từ Nam Ngưng , Nam Ngưng cho rằng Thẩm Diệc Đình cưới chị ấy vì người khác, vì thế mà thấy khó chịu. Như vậy đối với Thẩm Tâm Duy , có thể nhận định hay , ra Giang Thiếu Thành cưới cũng chỉ vì người khác, cũng chỉ là thế thân của người khác, nhưng sau khi Nam Ngưng cưới mới biết, là chủ động giết thân phận thế thân này.

      Suy nghĩ như thế, ra đáng thương hơn chị dâu nhiều, chị dâu có thể chỉ trích trai, mà có tư cách đấy, chỉ có thể để người khác trách mắng mình. Vì vậy coi như toàn thế giới biết là đồ giả mạo, thời điểm thế, cũng chỉ có thể nhịn, dù sao cũng có lý do gì
      Hôn miên: chương 26
      phản bác. Nhưng đột nhiên cảm thấy bất lực, bất kể làm cái gì trong mắt người khác là người con xấu, thế nào cũng tẩy trắng được. Đột nhiên muốn tẩy trắng, dù có làm cái gì nữa, trong mắt người khác, cũng chỉ là đồ giả mạo mà thôi.
      Bây giờ thành toàn cho Giang Thiếu Thành và Lương Nguyệt Lăng, ở trong mắt người khác đó là đúng, nếu như làm thế, có tội. Thay vì làm điều tốt trong mắt người khác, càng muốn làm điều xấu.
      Thẩm Tâm Duy trở lại Thịnh Quang quốc tế là mấy ngày sau đó, trải qua chuyện Nam Ngưng bị bắt cóc, cảm thấy mình mạnh mẽ lên chút, hình như rất kiên định, chỉ cần chờ, trai chắc chắn trở lại, còn những chuyện khác, đến mức tệ hơn.
      Vì vậy tích cực tham gia các cuộc họp nội bộ của công ty, hiểu các hạng mục gần đây, lập kế hoạch. chuyện, chỉ nghe người khác lên tiếng, cố gắng để mình học hỏi nhiều điều.
      Những ngày qua Giang Thiếu Thành cũng ở đây, theo như Mạnh Hạo bên Cẩm Thành có chuyện cần xử lý, thèm quan tâm chuyện có ở đây hay . Còn cuộc họp này, là sau khi Giang Thiếu Thành về chủ trì triển khai, đây là sau khi Nam Ngưng bị bắt cóc, lần đầu tiên thấy .
      thay đổi gì, lúc chuyện vẫn cứng rắn, khiến người ở dưới khổ khẩn trương. Hơn nữa còn phát những điều khác lạ, những người có địch ý với Gianh Thiếu Thành, biết từ lúc nào biến địch ý thành nỗi sợ đối với Giang Thiếu Thành.
      Đây là tốt hay xấu, cũng biết . chỉ biết là lần này nhing thấy là sau lần nhờ giúp đỡ tay có thái độ lạnh lùng, giống như chuyện, chuyện của Thẩm Tâm Du có liên quan gì đến Giang Thiếu Thành .
      cuối cùng có chút hiểu tại sao dạo này hay về trước kia với , khi mất bản năng hoài niệm. cũng biết quan hệ giữa bọn họ, về phía kết thúc.
      Cuộc họp kết thúc, Giang Thiếu Thành về phía trước, nhưng vì phòng làm việc của khác với những người khác, nên đến khúc cua, cũng chỉ còn mình với .
      "Chị dâu tôi bình an trở về rồi." cảm thấy mình phải gì đó.
      "Hả? Chúc mừng." có vẻ mặt gì.
      vốn mong đợi quan tâm đến chị dâu của , nhưng bộ dáng có gì đau khổ này của , khiến đau, cảm xúc của lần nữa bị dao động. "Giang Thiếu Thần, có còn trái tim vậy!"

      Dù là người xa lạ, đối mặt với chị dâu gặp chuyện may, ít nhất cũng có chút quan tâm, nhưng vẻ mặt của , giống như tất cả có liên quan gì tới . Quả liên quan, nhưng vẻ mặt lạnh lùng của , khó chấp nhận nổi.
      Giang Thiếu Thành nhìn . "Tôi có tim, phải em biết rồi sao?"
      "Biết , rất , căn bản là người có trái tim."
      Giang Thiếu Thành cho cảm giác khônh thể nào lý, hình như thái độ cũng bất đắc dĩ. "Thẩm Tâm Duy, chị dâu em bị bắt cóc, phải là tôi phái người bắt cóc chị ấy, phải tôi là người hại c ấy bị bắt cóc. Tôi hiểu tại sao e cứ có thái độ bắt tôi phải chịu trách nhiệm thế này?"

      Thẩm Tâm Duy cắn môi, sai, quả sai.
      "Tôi còn lúc chị dâu em bị bắt cóc, tìm cảnh sát là tốt nhất. Bây giờ chị dâu e về, vậy nên câm ơn. nên cố gây với tôi."
      Đúng vậy, nên như vậy, nhưng trong lòng tôi có cảm xúc khó chịu biết từ đâu mà có, chẳng nhẽ vẫn hi vọng an ủi mình? Đúng rồi, mình gánh vác những công việc này, rất muốn tìm người chia sẻ, để cho mình còn cảm giác sợ hãi như thế. ràng có ai, lúc nhận được điện thoại biết chị dâu bị bắt cóc, rất sợ, đủ các loại cảm xúc, mà muốn gọi điện thoại cho người đàn ông này, hỏi nên làm gì? ra chuẩn bị gọi cho , biết mình có tư cách gì, vì vậy thôi.
      Nhưng khi cùng đường tìm đến , cho rằng ít nhất giúp , nhưng ngờ có chút tình cảm nào.
      "A! Xin lỗi là tôi quấy rầy ." thở ra hơi, làm sao có thể cho rằng giúp đỡ mình.
      chuẩn bị sang phòng của mình, sắc mặt của Giang Thiếu Thần cũng dễ nhìn hơn. "Chuẩn bị chút, buổi tối cùng tôi xuất bữa tiệc."
      gật đầu cái, hỏi tại sao.
      Nhưng đột nhiên nghĩ, vừa rồi về phía trước, biết sau lưng, liền dừng lại. Có phải đợi ? Do thiếu kiên nhẫn, nếu làm như vậy, đều là vì nhắc nhở , phải xuất bữa tiệc với .
      lại cho rằng lại cố ý, muốn qua tâm tình hình gần đây của .
      Tật xấu tự cho mình đúng của , hình như vẫn chưa sửa được.
      Last edited by a moderator: 10/11/14
      Tôm Thỏ, bornthisway011091sanone2112 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27:

      Thẩm Tâm Duy trang điểm thay quần áo, chuẩn bị xong đúng lúc Giang Thiếu Thành gọi tới, tới đón . Vẫn là cửa hàng này, ngay cả nhân viên bán hàng vẫn thế, với thời gian lần trước bọn họ tới đây cũng cách xa lắm, nhưng lại cảm giác trải qua lâu rồi, ràng khi đó quan hệ của bọn họ với giờ cũng khác gì, biết sao tâm tình lại kém nhiều thế.

      Sau khi lên xe, đường gì.

      Sau khi xuống xe, mới tiến lên, chủ động kéo tay . Lúc kéo tay đột nhiên đưa ra tay khác, sờ mặt , ngón cái cùng ngón trỏ tách ra, kéo kéo khóe miệng của . làm vậy là cho biết, cười , may là gì khó nghe để khó chịu. nhanh thu hồi tay của mình, giống như động tác vừa rồi chỉ là thân mật giữa người , lại hiểu, cảnh cáo , mặt lạnh với có điểm tốt.

      Cả phòng đầy khách khứa, tất cả mọi người lộ ra khuôn mặt tươi cười, cảm giác những người này giả tạo khó chịu. Chính cũng biết mình cười thế nào, thậm chí có người khen cười rất đẹp. chuyện với nhiều người liên tiếp, Giang Thiếu Thành liền dẫn lên, chuyện với Lương Huy.

      Ánh mắt của Lương Huy vô ý nhìn vào Thẩm Tâm Duy, khiến thoải mái chút nào, nhất là người cùng Lương Huy là Lương Nguyệt Lăng. liếc mắt, giống như có hứng thú chuyện với bọn họ, nhưng biết, chỉ mình khổ. Trước kia tham dự tiệc cùng với Thẩm Diệc Đình như thế, cũng giống như Lương Nguyệt Lăng kéo tay Lương Huy, mười phần thân mật, khiến từng cái nhìn của mọi người biết rằng quan hệ em bọn họ rất tốt. càng khó chịu, nếu như trai vẫn còn, những người này coi thường như thế. Giang Thiếu Thành vẫn kéo , vui vẻ trò chuyện với Lương Huy, mà Lương Nguyệt Lăng còn trắng trợn chuyện với Giang Thiếu Thành.

      Đột nhiên ngẩng đầu lên, cười rất ngọt ngào, “Nghe vườn hoa ở khách sạn này thiết kế rất đặc biệt, tôi muốn xem chút.”
      ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
      Ba người kia nhìn về phía , Giang Thiếu Thành nhìn Lương Huy chút, lộ ra vẻ mặt có lỗi. Khi rằng phải đưa cùng, Thẩm Tâm Duy nhanh chóng mở miệng, “Tự em được, ở lại chuyện với Lương tổng được rồi. Em chỉ muốn xem chút mà thôi, có người khác cùng thoải mái.”

      Nửa câu sau của , thành công ngăn chặn ý định Lương Huy để Lương Nguyệt Lăng cùng .

      cười cười, liền xoay người tới vườn hoa. ra vườn hoa này chẳng có gì đặc sắc, đài phun nước, chỗ nào cũng thế, nhưng khi thấy vậy lại nghĩ nó rất hợp, đài phun nước giả, cộng thêm khách trong phòng đều là người giả dối, phải rất xứng sao?

      Người khác bận rộn hàn huyên với kết giao quyền quý, đương nhiên thoải mái tới đây. giày cao gót, bỗng dưng lại có những hòn đá bên cạnh, nhưng phát rất nhanh, lúc cởi giày, chân lại chạm phải viên đá, cởi giày có cái gì để , cuối cùng vẫn chọn vào, cứ như vậy mà tiến.
      ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
      giày cao gót, mặc dạ phục, trang điểm lộng lẫy, lại tới này lén lút leo núi giả, lại cảm thấy hành động của mình có lý chút nào, nhưng lúc làm, cảm thấy rất sảng khoái, dù ở dưới vẫn có đá, lúc bộ vẫn vững, có vẻ ngã bất cứ lúc nào, rồi lại cố thể để mình ngã. Điều này khiến nhớ lại lúc , chơi trò chơi, vừa sợ nhưng lại cảm thấy kích thích rất muốn thử.

      qua núi giả, phát phía sau đó lại như có thế giới thần tiên vậy, ba phía đều có núi giả cao, phía dưới là phiến đá trơn nhẵn, bên cạnh có dòng suối, hình như từ nơi này chạy ra ngoài, thấy vậy, cảm giác rất vui, thận trọng tìm đường, từ từ xuống.

      rất thích nơi này, chỉ có núi giả ngăn cách mà như tách hẳn với náo động ồn ào bên ngoài. đứng phiến đá, mình có thể tìm tới đây mà cảm thấy vui vẻ. bỏ giày, ngồi phiến đá, chân đưa vào trong nước, cảm giác lành lạnh, đung đưa chân, thỉnh thoảng làm ra bọt nước .

      là thoải mái, cần phải nghĩ tới cuộc hôn nhân thất bại, cũng cần nghĩ tới việc trai mất tích, càng cần lo lắng quan hệ của chị dâu với có tan vỡ hay …. Những điều ở trong lòng, toàn bộ đều xa, chỉ cần nghe được tiếng nước chảy róc rách, hình như có thể gột rửa những điều xấu.

      Chính là như vậy, nhanh lại bị người khác làm rối loạn, điện thoại của vang lên. lấy di động ra, là Giang Thiếu Thành, có lẽ hàn huyên xong, lúc nãy bỗng dững nhớ ra . cầm điện thoại, để cho nó kêu, có ý định nghe.
      ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
      Vì cuộc điện thoại này lại khiến trở về thực tế. 1 giây trước cảm thấy rất thoải mái, sau giây lại về điểm xấu.

      liền phát ra chỗ này phải là chốn thần tiên gì, bởi vì người cũng có thể phát ra. ngẩng đầu, phát Giang Thiếu Thành đứng đỉnh núi giả, từ cao nhìn . lập tức thấy vui, đều là ….. làm sao biết ở đây? nhìn điện thoại hề kêu nữa, sớm biết vậy tắt máy.

      “Trốn ở đây cảm thấy rất thú vị sao?” Giang Thiếu Thành tay ôm ngực, cảm giác thấy hành động ngây thơ của rất buồn cười.

      “Tôi trốn.” cãi nhanh, ngược lại có phần che giấu, “Chân tôi đau… lên được.”

      Giang Thiếu Thành liếc nhìn chân đặt trong nước, hình như xem hay .

      Thẩm Tâm Duy ngẩng đầu nhìn ,tư thế này thoải mái, “ bỏ tôi lại ở đây chứ?”

      Giang Thiếu Thành quan sát chỗ này, xem nên xuống từ chỗ nào.

      “Ở đó cao, có thể nhảy từ đấy xuống.” chỉ chỉ vào chỗ, “Nơi này thấp nhất, nhảy từ chỗ này .”

      Giang Thiếu Thành cũng nghi ngờ gì, nhảy từ chỗ chỉ, nhưng tảng đá vững, vừa mới chuẩn bị nhảy, tảng đá cũng rơi xuống, trọng tâm giữ vững nhảy xuống…. vì vậy vốn là chỗ cao, Giang Thiếu Thành nhảy xuống, vang lên tiếng.

      ngã phiến đá, Thẩm Tâm Duy giả vờ thấy, thoải mái giày cao gót. giày xong, nhìn Giang Thiếu Thành nằm dưới đất, nét mặt rất hả hê, giống như …., cũng có ngày hôm nay.

      “Chân bị thương à?”

      Giang Thiếu Thành trả lời, nhìn nét mặt là biết cố ý, giả vờ chân đau để nhảy xuống. Nhưng cố ý , phải thường đần ư, cũng để cho đần lần.

      Bộ dạng này của khiến rất khó chịu, trong lòng có phần tức giận, vì vậy lên trước, trực tiếp dẫm lên chân bị thương của , hơn nữa còn dùng sức.

      Giang Thiếu Thành bị thương nhập viên, đầu sổ gây nên là Thẩm Tâm Duy.

      Chuyện này có lẽ là điểm sáng duy nhất ở bữa tiệc, Thẩm Tâm Duy đương nhiên có cách nào đưa Giang Thiếu Thành ra, thể làm gì khác là nhờ người khác giúp tay, kêu lên tiếng, vì vậy mọi người đều biết. Chỉ là giấu chân tướng, ở trong mắt người khác, đây chỉ là vợ chồng son thân mật, ngờ lại xảy ra vấn đề. Dù sao đôi vợ chồng, lén lén lút lút ở trong vườn hoa khách sạn, làm cho người ta thể hiểu sai.
      ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
      Những người bên trong quen thuộc, chắc hẳn biết chuyện này như lời đồn. Chân trái Giang Thiếu Thành gãy xương, mà ở chỗ chân gãy, có dấu giày cao gót. Lương Huy với Lương Nguyệt Lăng, lại là người biết chuyện.

      Lương Huy tới bệnh viện thăm Giang Thiếu Thành, thấy Giang Thiếu Thành nằm ở giường bệnh, cười lên, lười che giấu, “Tôi thấy cậu hi sinh cũng hơi lớn chút.”

      Giang Thiếu Thành nhìn Lương Huy cái, nét mặt kia chính là “ quan tâm tới .”

      Lương Huy hoàn toàn ngại thái độ này của Giang Thiếu Thành, “Thường ở cỏ , làm sao mà có thể ướt giày. Cậu bị sơ ý thôi, bị tiểu nha đầu kia hành. Tôi đừng xem thường Thẩm Tâm Duy, ấy là em Thẩm Diệc Đình, coi như học được thủ đoạn độc ác của trai mình, cũng học được sơ sơ đấy.”

      ống quần của Giang Thiếu Thành có vết giày cao gót, thế nào cũng che giấu được. Hình như muốn tới chuyện này, “Điều này có lợi với sao? Cười vui vẻ như thế.”

      Lương Huy cũng cảm thấy mình có chút tốt, cúi đầu ho khan tiếng, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

      liên quan gì tới .”

      Ở trong mắt Lương Huy, Giang Thiếu Thành cảm thấy mất thể diện, ngượng ngùng. Giang Thiếu Thành cảm giác khó chịu , lúc đó nghĩ nhiều, tại sao có thể ngờ Thẩm Tâm Duy gài bẫy lúc đó, huống chi nơi đó cũng tối thấy lắm.

      Lương Huy thấy xung quanh có ai, lúc này mới lại gần Giang Thiếu Thành, chi tiết về phần hợp tác. Giang Thiếu Thành cũng đáp lại, nhìn qua hai người có vẻ hài lòng với tương lai này.

      xong, lúc này Lương Huy mới chuẩn bị rời , mới xoay người, đúng lúc Thẩm Tâm Duy đẩy cửa vào. Thẩm Tâm Duy biết bên trong có người khác, thấy Lương Huy xong, vẻ mặt cũng tự nhiên. Tin chắc Lương Huy biết làm chuyện ngu xuẩn rồi, do dự có nên ra ngoài cho bọn họ gian hay là vào. Nhưng nghĩ lại, phải thể kiểu khéo hiểu lòng người làm gì, vì vậy ra vẻ hùng hồn, vào thẳng.

      Lương Huy quan sát Thẩm Tâm Duy mấy giây, lúc này mới cười nhìn Giang Thiếu Thành, “Tôi còn có chuyện khác, trước đây, lần sao quay lại thăm cậu.” Lương Huy xong lại nhìn Thẩm Tâm Duy, “Chăm sóc Thiếu Thành tốt nhé.”

      “Ừ.”

      ra “ừ” này, phát nét mặt của Lương Huy có phần sâu xa, hình như tin chăm sóc Giang Thiếu Thành tốt vậy. xấu xa vậy ư, chẳng lẽ còn định giết chồng sao?

      Sau khi Lương Huy rời , cũng chỉ còn lại hai người bọn họ. Thẩm Tâm Duy quan sát, cảm thấy bị thương cũng có phần do mình, nhưng lúc đấy chỉ cho là chân bị đau, ai ngờ xương lại yếu thế, mặc dù chỗ kia với rất cao, nhưng đối với loại người cao như mà nhảy xuống phải dễ như trở bàn tay sao?

      sao chứ?” Dù sao vẫn phải hỏi thăm.

      “Tạm thời chết được.”

      “Có nghiêm trọng ?” giọng thầm.

      Lúc này Giang Thiếu Thành mới nghiêm túc nhìn , “Nghe qua câu chuyện lấy cắp kim đồng hồ để cướp tiền chưa? Tôi cho rằng người biết chân người khác bị thương còn cho thêm cú, làm ra chuyện ác độc hơn cũng khiến người bất ngờ.”

      ở trong lòng trở nên xấu xa thế sao?

      “Giang Thiếu Thành, ra sợ chết!” để thức ăn tới trước mặt , “Đây là đồ ăn có cho thạch tín vào, cũng biết có giết chết được .”

      Hộp xách tay vẫn còn ấm, nắp có canh, Giang Thiếu Thành liếc mắt nhìn, căn bản có ý định nhận.

      cho rằng có độc chứ?” cảm thấy vô lí, “ ra là sợ chết .”

      Giang Thiếu Thành, “Ăn được.”

      “Biết rồi, sợ tôi hạ độc sao!”

      tìm cái ghế để ngồi, mở ra tự mình ăn, “ xem nếu như có độc , tôi giết chết mình, cảnh sát có tìm hay ?”

      chê nhàm chán, nghiêng người sang, lười phải nhìn . Động tác này của , khiến cầm đũa lên, dùng sức gắp thức ăn vào miệng mình, hơn nữa càng ăn càng khó chịu.

      “Giang Thiếu Thành….. sao chúng ta lại biến thành như vậy.”

      Làm sao có thể biến thành bộ dạng này, mà thức ăn trong miệng cũng trở nên có vị.
      Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :