1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn Miên - Lục Xu (Full 52 Chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Mình đọc từng từ no vẫn muốn bt nam chính là ai, hix. Đọc mà thấy em nữ 9 tội nghiệp quá

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21:
      Bọn họ ở cùng chỗ, nhưng sao, có thể chứng minh cái gì? Cái gì cũng thể chứng minh.

      biết, bị cảm cũng có phần vì . dưới mưa, mới ngã bệnh,
      đương nhiên, phải vì cảm cúm mà gặp mưa, chỉ là đánh giá rất cao về sức khỏe của mình, ngờ chỉ vì cơn mưa lại khiến mình bị cảm lâu như vậy, sức đề kháng lại kém thế.
      Mấy ngày trước đó, Thẩm Tâm Duy làm chuyện trước mặt Dương Hi Lạc, nhớ tới quyển nhật kí từng viết, đương nhiên, phần lớn trong nhật kí đều viết về Giang Thiếu Thành, mỗi tờ cũng xuất tên Giang Thiếu Thành nhiều lần. Ngay cả Dương Hi Lạc cũng tượng tưởng nổi, số lần gặp Giang Thiếu Thành cũng nhiều, nhưng lại viết nhiều trong nhật kí như thế, cũng khâm phục trí tưởng tượng với nghị lực của . Bất kể Dương Hi Lạc có phản ứng gì, Thẩm Tâm Duy đều thoải mái. Nhất là khi Dương Hi Lạc cười lên, chỉ vì thấy trong nhật kí viết: ngồi ghế salon, mình nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả những gì ồn ào cũng chỉ là nền với thôi, vén tay áo sơ mi của lên, hiểu được, em liền cảm thấy đó là hình ảnh đẹp nhất của , đẹp tới mức chỉ muốn nhào vào trong lòng …. Nhưng em biết, điều này là thể.

      Dương Hi Lạc thực cười tới mức dừng được, hơn nữa hiền hậu nhìn , “Đừng trách tớ, đây cũng quá mức văn chương rồi, quá….. còn muốn nhào, tại sao tớ phát ra cậu lại phóng thoáng thế chứ.”

      “Dương Hi Lạc, xin cậu đừng có lược bỏ từ “muốn” được ?”

      Kể cả bị Dương Hi Lạc cười nhạo, Thẩm Tâm Duy vẫn có dũng khí ở trước mặt Dương Hi Lạc đọc nhật kí của mình. ở trước mặt Dương Hi Lạc có điểm thẹn thùng nào, đồng thời để ý tới việc bị Dương Hi Lạc cười nhạo, ngược lại cảm thấy rất tốt, tình cảm thầm mến này của , ít nhất còn có người biết, giống như ấy là người chứng kiến tình cảm này của , chứng kiến thích người đàn ông tên là Giang Thiếu Thành thế nào.

      Nhưng cho Dương Hi Lạc biết rằng, quyết định nhìn quyển nhật kí của mình lần cuối để quyết định từ bỏ việc Giang Thiếu Thành, thể nữa, được thích.

      thấy Giang Thiếu Thành lần nữa, là lúc Giang Thiếu Thành từ nước ngoài về, mọi người tới chào mừng trở lại. Đây cũng là lần duy nhất, nhìn Giang Thiếu Thành bị người ta ép uống thảm như thế, rất đau lòng, nhưng có tư cách làm thế, vì vậy chỉ có thể ngồi ở đó, yên lặng hi vọng, bị say.

      Bạn tốt của bắt đầu hỏi ở nước ngoài có hẹn hò với ai , lắc đầu, trực tiếp phủ nhận, , “Tôi được, sớm rồi.”

      lời này ra, mọi người lập tức tò mò, tại sao ? Nhưng đóng miệng quá chặt, thế nào cũng chịu . Nhưng những người này cũng phải là ngồi , chỉ cần ánh mắt, mọi người đoàn kết ép uống say, khi say rượu rồi, ngừng đặt câu hỏi, nhất định phải bắt ra nguyên nhân được.

      thấy mặt đỏ bừng, giống như say, nhưng vẻ mặt của cũng giống như say, mà là loại mong đợi, giống như liên tưởng tới điều gì đó khiến vui vẻ, , “Tôi chờ người, tôi phải chờ ấy, chúng tôi ước hẹn trước, phải tìm được đối phương.”

      xong, muốn nghe, cũng nghe lọt. Tim chợt ngừng đập, nhưng lại giống như thất vọng, chỉ là đột nhiên hiểu, còn có hy vọng gì nữa. Bất kể nỗ lực giảm cân cỡ nào, bất kể cỡ nào, quá chậm, người con khác sớm vào trái tim .

      Đây phải là vấn đề tài giỏi hay , mà là người chờ phải , phải Thẩm Tâm Duy .

      phải ghen tị, mà rất hâm mộ, hâm mộ kia, từ sớm vào trong trái tim , để cho người khác cơ hội hi vọng cũng có.

      từ bỏ, thầm , chỉ có thể là thầm , cũng để biết, tình cảm như vậy, cứ xem như là bí mật của chính , nghĩ như thế, làm như vậy. Vì vậy quyết định, cất giấu toàn bộ những tâm tư này, nhưng cam tâm, vì vậy đọc hết nội dung trong nhật kí cho Dương Hi Lạc nghe.

      Khi đó Dương Hi Lạc bắt đầu viết truyện, cũng chê phiền, bày tỏ thẳng thán: Coi như cho tớ cảm hứng viết truyện !

      Thẩm Tâm Duy biết Dương Hi Lạc có cảm hứng hay , nhưng biết, mình nhất định là trò vui cho Dương Hi Lạc, bởi vì số lần Dương Hi Lạc cười ngày đó nhiều hơn số lần Dương Hi Lạc xem phim hài.
      thương tiếc tình cảm của mình, liền cất nhật kí của mìnhvào trong hộp sắt, chôn ở trong sân. nghĩ, để cho tâm của mình ở đây , có lẽ nhiều năm về sau, nhớ tới quyển nhật ký này, nhớ tới mình từng mọi người như vậy, chỉ là khi đó tâm tình bình thường trở lại !

      trở về trường ngày ấy, mưa , trong túi có ô, nhưng lấy ra. liền dưới mưa, giống như tưởng tượng vô số lần, có thể cùng người dưới mưa, dù chỉ có mình, nhưng trong lòng tự với mình, để cho mình phóng túng lần nữa, lần là tốt rồi, giả vờ người đấy ở bên cạnh mình, cùng dưới mưa với mình, đưa mình về trường.

      Nhưng ngờ, mình lại bị cảm, nghĩ tới, lúc bị cảm, Giang Thiếu Thành tới tìm . đưa ăn cơm, còn đưa uống thuốc, nghiêm túc cho biết, thuốc nào nên uống ba lần mỗi ngày, thuốc nào nên uống hai lần mỗi ngày, thuốc nào nên uống trước khi ăn cơm, thuốc nào nên uống sau khi ăn.

      đứng ở trước mặt , lời ân cần, thấy khó hiểu, mình nên phản ứng thế nào. nhớ chỉ coi như em mà quan tâm, cho nên khi biểu lộ quan tâm thế này, nửa tháng sau, cuối cùng nhịn được lên tiếng, “Giang Thiếu Thành, đừng đối xử với em như thế…, sợ em hiểu lầm sao?”

      “Sợ em hiểu lầm cái gì?”

      “Hiểu lầm…” cắn môi ra lời.

      “Ý của em là, hiểu lầm chúng ta là quan hệ trai sao?”

      suy nghĩ chút, vẫn gật đầu.

      Sau đó xoa tóc , “Đứa ngốc, chẳng lẽ em thấy, theo đuổi em sao?”

      Đây là lời thổ lộ đẹp nhất từng nghe, vui sướng lao vào trong lòng , tựa như các lần tưởng tượng ra.

      quả ngốc, ngốc đến mức đắm chìm trong niềm hạnh phúc như vậy, chưa bao giờ suy nghĩ, tại sao lại theo đuổi , chẳng lẽ định đợi kia nữa sao? chỉ nhớ dịu dàng của , căn bản nghĩ tới điều khiến cho mình lo lắng kia, chỉ cần ở cùng , như vậy tất cả đều là vấn đề.

      Khi đó biết, lúc chôn nhật ký của mình, Thẩm Diệc Đình nhìn thấy. Hành động lén lút của bỗng nhiên khiến Thẩm Diệc Đình cũng cảm thấy tò mò, vì vậy lấy hộp sắt kia lên, từ đó Thẩm Diệc Đình cũng biết ra Giang Thiếu Thành đến vậy, cũng vì Giang Thiếu Thành mà làm nhiều chuyện như thế.

      Thẩm Diệc Đình rất cưng chiều em mình, vì vậy chọn đứng ở bên em , xếp bẫy cho bạn tốt của mình. Thẩm Diệc Đình cố ý cùng Giang Thiếu Thành uống rượu, tò mò hỏi chuyện ước định của Giang Thiếu Thành, vô ý rằng khi Thẩm Tâm Duy còn bé cũng bị bắt cóc, xong tự chạy về. Giang Thiếu Thành với Thẩm Diệc Đình, chỉ là bạn học, còn là bạn thân nhiều năm, đương nhiên hoài nghi lời của Thẩm Diệc Đình có hay , vì vậy cho rằng Thẩm Tâm Duy chính là ước định với .

      Vì vậy có chuyện Giang Thiếu Thành tới dưới ký túc xá của Thẩm Tâm Duy, có chuyện Giang Thiếu Thành chủ động theo đuổi Thẩm Tâm Duy, sau đó bọn họ nhau, về sau bọn họ kết hôn.

      Lúc bọn họ đính hôn, Giang Thiếu Thành uống rất nhiều rượu, nâng mặt lên, sau đó ôm vào trong lòng, , “Ngày này đợi rất lâu rồi, cuối cùng cũng chờ được, của .”

      Bởi vì câu này, mới bắt đầu nghi ngờ, tại sao đột nhiên lại theo đuổi , bọn họ là gì mà hẹn hò. ngờ, nhưng thể tin. Vì vậy tìm Thẩm Diệc Đình, hỏi ràng mọi chuyện, tất cả đều là chuyện Thẩm Diệc Đình lên kế hoạch mà làm.

      Thẩm Diệc Đình : “ xin lỗi, cho rằng như vậy khiến em vui. Nếu như em thể chấp nhận nỗi chuyện lừa gạt cậu ấy có thể chấm dứt… với Giang Thiếu Thành.”

      Hóa ra là như vậy, tất cả dịu dàng dành cho , đều thuộc về người khác.

      cần, để em .”

      muốn tự , cho người đàn ông kia, phải đợi, phải, chỉ là đồ giả mạo mà thôi. du dự, chuẩn bị, nên với thế nào. Nhưng khi thấy , cười với , cái gì cũng ra được.

      Cảm giác này giống như nọc độc, nhưng dừng được, bởi vì quá mức nhớ nhung, trong lòng : ngày mai cho biết, hôm nay để mình ích kỷ.

      Vì vậy càng ích kỷ hơn, mà càng ngày càng trở nên tham lam, chỉ tham lam ngày, còn ngày mai, còn cả tương lai. bắt đầu cầu nguyện, vĩnh viễn đừng để biết điều này, ấy cần biết.

      hy vọng, có ước định với , đừng bao giờ xuất trước mặt .

      Đáng tiếc, đời này có cái gì là như mong muốn.

      kia chẳng những xuất , còn mực chờ đợi , cũng nhận ra , biết chính là chàng trai ấy đợi.
      Last edited: 23/10/14
      Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22:

      Thẩm Tâm Duy tới quán bar, trước kia nếu mình tuyệt đối tới đây, trong nhận thức của , chỗ như thế đại biểu cho tốt xấu lẫn lộn, câu cũng an toàn, cho nên nếu tới đây đều là cùng với người khác. Nhưng hôm nay lại muốn tự mình tới đây, hơn nữa suy nghĩ xem nơi này có nguy hiểm gì hay , cuộc sống phiền não lắm rồi, huống chi buồn lo vô cớ nhiều chuyện khiến mình phiền muộn hơn. Nhưng đánh giá bản thân cao rồi, chọn ngồi ở chỗ yên tĩnh, người phục vụ nhiều lần hỏi có uống rượu hay lắc đầu. Ở nơi như thế này, mình dám uống, nhất là với tửu lượng của , dám mạo hiểm, sợ hãi xảy ra cái gì ngoài ý muốn. cười mình, quả nhiên can đảm gì, là người hèn nhát.

      Cuộc sống về đêm mới bắt đầu, mọi người tại sàn ngừng nhảy nhót, giống như theo bản năng, có lẽ trong người bọn họ có thuốc, quên ý thức,…. Chắc trong đó có người vừa bị lãnh đạo mắng, có người bị áp lực do bạn ép mua nhà, có người thất tình.

      yên lặng nhìn những người xa lạ này, cũng tưởng tượng thấy bọn họ gặp gỡ, bỗng dưng nghĩ, phải cuộc sống của tất cả mọi người đều thuận buồm xuôi gió, đa số đều phải trải qua khó khăn nhiều hay ít, mà gặp phải chút chuyện, có lẽ nhiều người thấy, căn bản cũng coi là chuyện lớn. Chỉ là phóng đại nỗi khổ của mình mà thôi, để cho mình khó chịu, nhưng khó chịu cái gì? Khó chịu vì chồng sao? Nhưng chính lừa gạt …. Khó chịu vì trai mất tích sao, nhưng dùng mọi cách, nhưng tìm được …..

      Có người chủ động tới gần đây, đều khéo léo từ chối, dù rất ghét những người đàn ông như thế, ở chỗ này, dám đắc tội với người khác, sợ có phiền toái cần thiết.

      ra nơi này rất nhàm chán, nhưng rất thích cảnh vật nơi này, như như , thỉnh thoảng ánh đèn chợt lóe lên, cảm giác chút gà gật muốn ngủ, giống như đưa mình vào thế giới mông lung, thấy người khác, cũng thấy mình.

      nghĩ xem giờ nên hay là tiếp tục ở lại đây hưởng thụ điều này khiến thoải mái chút, có người tới trước mặt .

      “Thẩm Tâm Duy, lâu gặp .” Tô Tình Tình cầm bình rượu tới, đặt bình rượu ở trước mặt Thẩm Tâm Duy, vẻ mặt kiêu căng, cười như cười nhìn Thẩm Tâm Duy.

      Tô Tình Tình, công chúa nhà họ Tô, nhà họ Tô cũng là gia tộc nổi tiếng ở thành phố Đông Giang này, nghe đồn là dòng dõi những người có học chân chính, mấy đời đều có người làm quan chức cấp cao, cũng có địa vị khác thường.

      Thẩm Tâm Duy gặp Tô Tình Tình, vốn cảm tháy vận số kém gặp người nào muốn quấn chặt người mình, lập tức cảm giác vận số mình tuyệt đối tốt rồi, ở chỗ này cũng gặp được người mình ghét.

      Tô Tình Tình kiêu căng hất cằm lên, “Uống ly chứ?” Cũng đợi Thẩm Tâm Duy trả lời, nở nụ cười, “Ai, làm sao tôi lại quên mất chứ, Thẩm tiểu thư là người thuần khiết, làm sao lại giống như tôi tùy tiện uống rượu chứ!”

      Chuyện Tô Tình Tình ghét Thẩm Tâm Duy cũng phải chuyện ngày ngày hai, nhất là lúc Tô Tình Tình xuất ở hôn lễ của Thẩm Tâm Duy và Giang Thiếu Thành thấy biểu của Thẩm Tâm Duy, chỉ ghét Thẩm Tâm Duy, mà là cực kì ghét. Trước mặt nhiều người như vậy, ràng tất cả mọi người chờ dâu chú rể uống rượu, Thẩm Tâm Duy lại bày tỏ rằng mình uống, mong mọi người bỏ qua, mọi người đương nhiên là bỏ qua, bộ dạng điềm đạm đáng của , nhưng bỏ qua cho cũng có giá, Giang Thiếu Thành bị rót nhiều, nhất là phải uống bù gấp đôi cho Thẩm Tâm Duy, Tô Tình Tình chưa từng gặp qua người phụ nữ ích kỉ như thế.

      Châm chọc trắng trợn như thế, nhưng Thẩm Tâm Duy cũng cảm thấy khó chịu, “Mặc dù tửu lượng của tôi được, nhưng Tô tiểu thư mời, ly cũng có vấn đề gì.”

      Tô Tình Tình cười, “Nhưng mặt tôi lớn như vậy, trong đám cưới cũng uống rượu, làm sao tôi lại để uống được chứ?”

      Nụ cười của Thẩm Tâm Duy có chút khổ, lúc và Giang Thiếu Thành kết hôn, biết tửu lượng của khá kém, vì vậy dặn , đừng uống, tránh bị uống say, bằng bảo vệ người. Lúc đấy rất lo cho , Giang Thiếu Thành vuốt tóc ngốc, trường hợp này, người khác nhất định nghĩ ra đủ loại lý do bắt uống, bất kể uống hay , những người này chắc chắn bỏ qua cho , bằng tìm ra lý do cho những người này.

      Nhớ lại điều này là lạ, lựa chọn đoạn ngắn tốt đẹp, làm cho người ta ngừng hồi tưởng.

      “Tô tiểu thư biết đùa, ly mà thôi, tôi khó chịu dễ như vậy đâu.”

      “A?” Tô Tình Tình suy tư lát, “Chẳng lẽ nể mặt tôi uống rượu là giả, ra ngoài mua say mới là ….. nghe hôn nhân của thuận lắm, tôi còn tưởng rằng người khác bừa, ra là . Mượn rượu hợp với loại thục nữ như , nên về nhà sớm , tránh ở chỗ này mất mặt xấu hổ.”

      Thẩm Tâm Duy để tay lên cằm, học bộ dạng của Tô Tình Tình, khẽ ngẩng đầu, “Tôi thích vậy.”

      Coi như bị mất mặt , cũng là chuyện của .

      Quả nhiên, sắc mặt của Tô Tình Tình bắt đầu có chút khó coi, “Thẩm Tâm Duy, việc gì phải kiêu căng vậy? cho rằng mình là Giang phu nhân được Giang Thiếu Thành cưng chiều trong lòng bàn tay sao? chỉ là đồ giả mạo, còn giả vờ.”

      Tay của khẽ dùng sức, dù gắng để vẻ mặt thay đổi, nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi lời này của Tô Tình Tình. Tô Tình Tình còn biết chuyện phải có ước định với Giang Thiếu Thành, có ý nghĩa hay , chẳng lẽ tất cả mọi người trong hội đều biết? vốn cho rằng với Giang Thiếu Thành là vợ chồng thời gian, cũng để quá khó khăn, chuyện như vậy truyền , đúng vẫn còn đánh giá mình cao lắm.

      Tô Tình Tình còn muốn gì đả kích , Tô San San lập tức tới, kéo lại em mình, cười nhìn Thẩm Tâm Duy, “ đừng để ý, em tôi uống nhiều quá, chuyện biết chừng mực.”

      “Chị, chị khách khí với ta làm gì, nếu như phải ta là đồ giả mạo, chị và Thiếu Thành có lẽ…..”

      Tô San San nhíu mày, ánh mắt lạnh nhìn em , “Chị gọi tài xế đưa em về, trước khi bố về xử lý tốt chuyện của mình, bằng đợi bị bố trừng phạt !”

      Tô Tình Tình có chút sợ hãi nhìn qua người chị dịu dàng của mình, mặc dù cam lòng, nhưng vẫn xoay người ra ngoài.

      Thẩm Tâm Duy lấy bình rượu bị Tô Tình Tình lấy vào tay mình, cũng nhìn Tô San San, “Em đúng, nếu như phải do tôi, có lẽ với Giang Thiếu Thành còn có thể.”

      Quan hệ nhà họ Giang với nhà họ Tô tệ, quan hệ này kéo dài được mấy đời rồi, vì vậy ông nội Giang Thiếu Thành thay mặt rằng để cháu trai nhà họ Giang với cháu nhà họ Tô đính hôn với nhau, ước định khi Giang Thiếu Thành và Tô San San lớn lên, để bọn họ thành hôn. Chỉ là ai ngờ, Giang Thiếu Thành liền đưa Thẩm Tâm Duy về nhà, với bố mẹ , đời này phải cưới, mà chính là đợi nhiều năm nay. Giang Thiếu Thành quá kiên trì, mà bố mẹ vẫn tôn trọng ý kiến của con trai mình, nhưng hôn ước của nhà họ Giang với nhà họ Tô cũng là chuyện lớn của hai nhà, vì vậy, cũng làm khó Giang Thiếu Thành. Thế nên quan hệ của hai nhà được như ngày trước.

      Tròng mắt Tô San San lóe, trả lời suy đoán này của Thẩm Tâm Duy, nếu là chuyện trước kia, tiếp tục cũng có ý nghĩa gì, ban đầu Giang Thiếu Thành kiên định từ hôn như vậy, cũng chứng tỏ với được nữa.

      phải Giang Thiếu Thành .” Đột nhiên Tô San San ra câu như vậy.

      “Cái gì?”

      phải có ước định với ấy, chuyện này, phải từ Giang Thiếu Thành .”

      Thẩm Tâm Duy ngờ Tô San San giải thích chuyện này, “ sao?”

      Tô San San gật đầu, “ nên biết ấy phải loại người như vậy.”

      Lời này khiến Thẩm Tâm Duy muốn cười, biết Giang Thiếu Thành là loại người nào sao, , biết, hoàn toàn hiểu người bên gối mình là hạng người gì, lúc cưng chiều , khiến cho rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất đời này, nhưng khi trở mặt vô tình lại nghĩ mình là người phụ nữ có nghiệp chướng sâu nhất.

      lắc đầu cái, hình như muốn nghĩ chuyện gì về Giang Thiếu Thành nữa, ngoắc tay, bảo người phục vụ đưa tới 2 ly, “Có thể uống cùng tôi ly ?”

      Tô San San trả lời, nhưng khi Thẩm Tâm Duy rót đầy ly chủ động lấy.

      Thẩm Tâm Duy tiếp tục rót ly còn lại, nâng ly lên, uống hớp, khuôn mặt nhắn co lại, “Tôi uống rượu, tất cả chất lỏng đối với tôi mà , cứ xem như uống nước, chỉ là rượu là cái loại khó uống nhất.

      “Vậy sao lại uống?”

      “Đúng vậy, mọi người đều uống rượu giải sầu, uống nước giải sầu thế nào được?”

      Tô San San cảm giác rất thú vị, cầm ly rượu quơ quơ, “ đúng là thú vị.”

      tôi là ? Tôi trẻ con thế sao?”

      Tô San San do dự chút, gật đầu.

      Thẩm Tâm Duy cúi đầu, muốn , người phụ nữ bên cạnh Giang Thiếu Thành, phải là người rất hoàn hảo, Tô San San xuất cũng là đại mỹ nữ hoàn hảo, hơn nữa cũng cùng thẩm mỹ với Giang Thiếu Thành, đều cho rằng trẻ con.

      Hơn nữa, Thẩm Tâm Duy biết, Tô San San chắc chắn có ý với Giang Thiếu Thành, Giang Thiếu Thành nhiều lần cho ấy biết ấy chờ người phụ nữ, nhưng dù Tô San San biết cũng chủ động đề cập tới chuyện giải trừ hôn ước, cuối cùng lại giải trừ, còn do Giang Thiếu Thành lên, lúc sau nhà họ Tô công bố.

      ghét tôi sao?” lại ngẩng đầu lên, lại uống thêm hớp rượu nữa, “ đối với ấy…..”

      “Tôi muốn dối , tôi thích ấy, chính vì thích ấy, cho nên luôn chờ ấy hôn ước. ấy là người đàn ông tốt, trước kia sớm cho tôi biết, ấy tuân theo hôn ước này, bảo tôi cũng đừng coi hôn ước này là quan trọng, đừng để tôi bị trói buộc, tìm hạnh phúc của chính mình. Nhưng ấy biết, tôi sớm đặt tình cảm lên ấy. Cho nên khi biết ấy chờ đợi người khác tôi chỉ muốn, tôi ở tại chỗ chờ, toi cầu nguyện ấy gặp người đó, như vậy có lẽ ấy theo đó mà lấy tôi. Có phải rất ngốc hay ?” Tô San San xong, lại cười, hình như nhớ lại mình lúc trẻ.

      “Vậy nên ghét tôi, dù sao ban đầu ấy cũng vì tôi mà giải trừ hôn ước với …. Hơn nữa, tôi còn là đồ giả mạo.”

      Tô San San lắc đầu, “Tôi hận , nhớ lại lúc hai người kết hôn, ánh mắt nhìn ấy, tôi biết ngay, lòng ấy. Cho nên dù xảy ra chuyện như vậy, mặc dù có cách nào tán thành, nhưng tôi hiểu…. dù sao tôi cũng từng có cảm nhận trong lòng như thế.”

      Nhưng Thẩm Tâm Duy cảm thấy chút an ủi nào, ngược lại càng khó chịu hơn. Lương Nguyệt Lăng ấy là dạng, Tô San San cũng thế, thế nào mà những người phụ nữ bên cạnh Giang Thiếu Thành lại độ lượng như thế, giống như chỉ mình là ích kỉ thôi. xuất của các , chỉ chính minh, người như cuối cùng bình thường cỡ nào.

      Hơn nữa rất buồn cười là, người phụ nữ bị Giang Thiếu Thành giải trừ hôn ước, hôm nay trò chuyện với , lúc muốn uống rượu, còn cùng với , chuyện như vậy, chỉ tưởng tượng thôi thấy kì lạ rồi.

      “Đồ giả mạo chính là đồ giả mạo, thay đổi được…..” cười khổ, uống tiếp.

      “Có lẽ, nên cho ấy thời gian, mọi việc đừng nghĩ theo chiều hướng xấu. ấy hẳn chưa tiếp nhận nổi này…. Theo suy đoán của tôi, ấy phải cái loại vứt bỏ vợ mình còn cướp đoạt công ty của vợ. Nên thử tin tưởng ấy xem.”

      Thẩm Tâm Duy cười, người thiện lương, có lẽ vẫn là thiện lương như thế, giống như vậy, bởi vì tin nổi, cũng có tư cách tin, tin mình có vận khí tốt thế.
      Tô San San thấy nghe lời của mình, miễn cưỡng.

      “Ai ?” Thẩm Tâm Duy trầm mặc lâu, vẫn hỏi tới vấn đề này.

      có thể tự đoán xem…. Phụ nữ đời này là loài phức tạp nhất.”

      Thẩm Tâm Duy cúi đầu suy tư chốc lát, căn bản cũng ràng, phải là Giang Ngữ Vi chứ?
      Last edited: 29/10/14
      Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    4. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Oi gioi oi, bao h moi het nguoc day

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23:

      Giang Ngữ Vi, tiểu thư nhà họ Giang, em Giang Thiếu Thành, chính xác mà , là em có bất kì quan hệ huyết thống nào của Giang Thiếu Thành. Bố của Giang Ngữ Vi, là tài xế nhà họ Giang, năm đó khi Giang Thiếu Thành bị bắt cóc bố Giang Ngữ Vi ra sức cứu Giang Thiếu Thành, bị những người đó dùng dao đâm chết. Mặc dù cuối cùng Giang Thiếu Thành vẫn bị mang , nhưng bố mẹ Giang Thiếu Thành rất cảm kích về hành động của bố Giang Ngữ Vi, vì vậy về sau Giang Ngữ Vi vốn có mẹ nay còn bố được đưa về nhà họ Giang nuôi dưỡng, cũng coi như tiểu thư nhà họ Giang.

      Mà Giang Ngữ Vi thích Thẩm Tâm Duy chút nào. Ban đầu Giang Thiếu Thành đưa Thẩm Tâm Duy về nhà, đó là lần đầu tiên Thẩm Tâm Duy thấy Giang Ngữ Vi, cũng biết đối phương thích mình, cảm giác theo bản năng, phụ nữ biết cảm giác người phụ nữ khác đối với mình, đồng thời cũng biết ánh mắt người phụ nữ khác nhìn chồng mình.

      Tình cảm Giang Ngữ Vi dành cho Giang Thiếu Thành, tuyệt đối giống với tình cảm em. Cũng bởi vì quan hệ với Giang Ngữ Vi thế, sau khi Thẩm Tâm Duy với Giang Thiếu Thành cưới xong, liền dọn ra ngoài ở, vì thế giữa và Giang Ngữ Vi, coi như là bình an vô . Nhưng Thẩm Tâm Duy ngờ, Giang Ngữ Vi ghét tới mức này, còn chưa ly hôn với Giang Thiếu Thành, liền tuyên cáo độc ác thế nào, đoạt Giang Thiếu Thành ra sao, hoàn toàn là tên lừa gạt.

      Điểm mấu chốt chính là, mặc dù tức giận, cũng có cách phản bác lại, bởi vì lời Giang Ngữ Vi sai, là đồ giả mạo từ đầu tới cuối.

      Thẩm Tâm Duy cũng nhiều với Tô San San, liền chào tạm biệt rời . chỉ uống ba hớp, hơn nữa mỗi lần uống đều nhàng mân xuống, vì vậy chút rượu này chưa tạo ra ảnh hưởng lớn gì với , chỉ cảm thấy mặt mình khẽ nóng lên. ra khỏi quán bar, gió đêm thổi tới, run lên cái, nhiệt độ chênh lệch ngày và đêm ở thành phố Đông Giang này quá lớn.

      Dương Hi Lạc gọi điện thoại cho , cho biết thành quả ngày hôm nay, Dương Hi Lạc tốn nguyên ngày, viết ba vạn từ(30000), rất vui vẻ, đòi hỏi được khích lệ.

      Thẩm Tâm Duy ở trong điện thoại khen ngợi Dương Hi Lạc như được mở cờ trong bụng, Dương Hi Lạc chính là cỗ máy đánh chữ, Dương Hi Lạc hứa hẹn rằng, sau khi kết thúc tiểu thuyết này, lập tức mời Thẩm Tâm Duy ăn bữa lớn, nhưng điều kiện quan trọng là Thẩm Tâm Duy được chọn ăn món gì có ớt cay, nếu tuyệt giao. Thẩm Tâm Duy cười đồng ý, lại bàn luận thêm những tin tức giải trí gần đây, xong cúp điện thoại.

      Cúp xong, mới gọi xe trở về biệt thự nhà họ Thẩm.

      Kể từ lúc và Giang Thiếu Thành ầm ĩ mấy lần, liền quay về đây, như vậy có thể chăm sóc mẹ. phát mỗi ngày nhìn Diệp Thục Phương chăm sóc cây cỏ, trong lòng mình cũng thấy an tĩnh hơn. cảm thấy đây là chuyện tốt, hi vọng tính cách của mình có thể trầm hơn chút, cần lúc nào cũng bị chọc giận rồi bộc phát tức giận lên.

      về đến nhà, xem qua mẹ, lúc này mới về phòng, tắm, ngủ.

      Tối hôm đó, mơ tới ngày trước, mơ thấy hôn lễ của và Giang Thiếu Thành, mặc váy cưới đẹp, kéo tay Giang Thiếu Thành, nhận lời chúc phúc của mọi người. Hình ảnh thay đổi, trở nên rất kiều diễm, cởi bỏ bộ váy cưới, mặc áo ngủ, mà Giang Thiếu Thành bị người ta dìu vào căn phòng, bị uống rất nhiều, cả người đầy mùi rượu tới ôm lấy , cho biết: say, vì hôm nay, cố gắng luyện tửu lượng của mình, em có cảm động ?

      Câu trả lời của là trực tiếp đẩy vào phòng tắm, bảo mau tắm rửa. Sau đó quấn khăn tắm ra, người vẫn còn nước, nhìn phía càng hấp dẫn hơn, người cường tráng nhưng có cơ bắp, là vóc người thích. chạy về phía , hơn nữa nụ cười có chút tà ác, liền tránh, lại bắt được , đè lên giường hôn mấy cái.

      Đó phải là lần đầu tiên của bọn họ, nhưng là lần nhớ nhất, ngày hôm đó bọn họ có nghi thức thiêng liêng nào đó, ở trước mặt mọi người bày tỏ thân phận của nhau, cũng hoàn thành cam kết của đối phương. ra dáng vẻ giường của , với bộ dạng bình thường của có điểm khác xa, giường kiên nhẫn chút nào, hơn nữa còn hung ác. Dù sao vào ngày kết hôn, bị dày vò rất lâu, hình như còn khóc vài lần, lúc khóc cũng thương tiếc, nhưng chỉ có chút rồi lại quay về cũ.

      Khi Thẩm Tâm Duy tỉnh lại là ngày hôm sau, đối với giấc mơ của mình, chỉ im lặng, mùa xuân cũng qua, chẳng lẽ bắt đầu mơ mộng xuân sao. cho rằng là như vậy, vì vậy giấc mơ này đổ lỗi cho ngày hôm qua gặp 2 chị em Tô Tình Tình và Tô San San, khiến nhớ lại chuyện cũ, thế mới có giấc mơ này. Nhưng nhớ lại thân thể của Giang Thiếu Thành, thể , thế nào đều là dáng vẻ thích nhất!

      rời giường rửa mặt mặc quần áo, xuống dưới tầng cho mẹ ăn cơm, lại phát trong nhà có con chó, hỏi mới biết, chú chó này lạc đường rồi, lúc Diệp Thục Phương ra ngoài thấy, vì vậy mang về. Điều này khiến nhớ tới trước kia nuôi đông vật ra sao, nuôi cá vàng, rùa, thỏ, mèo, chuột , nhưng biết vì sao, nuôi gì là chết đấy, giống như sát thủ động vật, cuối cùng Giang Thiếu Thành nhìn nổi, bảo vạn lần đừng muốn nuôi con gì nữa, chớ hại người ta, lời đó thành công khiến từ bỏ ý định nuôi chó.

      Ăn cơm xong, trêu chú chó kia chút, nghĩ đến lời Giang Thiếu Thành , nhịn lại, cho dù vẫn có ý định kệ nó ăn ngủ nghỉ.

      để tài xế đưa mình tới công ty, mà xe buýt tới, ngồi xe buýt tới công ty, nhưng chưa tới trạm xe, liền nhận được điện thoại của bố Nam Ngưng, “Là Tiểu Duy sao? xong rồi, Tiểu Ngưng bị người ta bắt cóc rồi.”

      Thẩm Tâm Duy nháy mắt bị cứng lại, lúc sau mới phản ứng được, “Cháu… cháu lập tức chạy tới đây.”

      chưa bao giờ có lúc hi vọng Thẩm Diệc Đình ở bên cạnh , hoặc là hi vọng Giang Thiếu Thành ở cạnh. Ngồi xe taxi tay ngừng run, hi vọng tất cả đều chỉ là hiểu lầm, chị dâu gặp chuyện xấu, chỉ là chú quá sốt ruột nên thế.

      chạy tới nhà họ Nam, thấy chú nhanh chóng về phía mình, hỏi nên làm thế nào, bọn họ biết nên làm thế nào cả.

      ra là tối ngày hôm qua Nam Ngưng chưa về nhà, chú cũng coi là vấn đề gì, cho rằng Nam Ngưng tới chỗ bạn, nhưng bọn họ gọi điện thoại kiểm tra, chị dâu nghe, hôm nay bọn họ cũng định gọi cho Nam Ngưng, để xem tình hình ra sao, nhưng còn chưa kịp gọi, nghe thấy có người gõ cửa, bọn họ ra mở cửa, thấy có ai, chỉ có lá thư để ở đó, trong đó có bức thư, ghi Nam Ngưng bị bắt cóc, bảo bọn họ đừng báo cảnh sát, nếu lập tức giết con tin, bọn cướp cầu Thẩm Diệc Đình tự mình tới địa điểm L, hơn nữa chỉ cho mình Thẩm Diệc Đình , về
      chuyện L ở đâu, Thẩm Diệc Đình biết .

      2 bác Nam chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, lập tức hoảng hốt, lập tức gọi cho Thẩm Diệc Đình, gọi được, thể làm gì khác là gọi cho Thẩm Tâm Duy.

      "Tâm Duy, cháu nhanh gọi cho cháu , để nó nghĩ ra biện pháp..." Hai bác rất sốt ruột, có đúng đứa con lại bị bắt cóc, bọn họ sao có thể an tâm.

      Thẩm Tâm Duy ngừng gật đầu. "Được, được, cháu gọi cho cháu... Các bác đừng lo lắng quá, ấy nhất định nghĩ cách cứu chị dâu ra, chắc chắn."

      Hai bác gật đầu.

      Sắc mặt Thẩm Tâm Duy rất khó coi, hai bác lo lắng, căn bản phát ra chuyện này, bây giờ bọn họ còn biết chuyện Thẩm Diệc Đình mất tích, chỉ cho là Thẩm Diệc Đình công tác nước ngoài, gặp phải chuyện như vậy, cũng chỉ hi vọng Thẩm Diệc Đình có thể sớm về.

      Thẩm Tâm Duy ra khỏi nhà họ Nam, sắc mặt tái nhợt, tay chân run nữa, nhưng cũng khóc. Bây giờ trai có ở đây, chị dâu lại bị bắt cóc, thương lượng cũng biết tìm ai, biết nên làm gì. Mà ánh mắt của hai bác Nam nhìn , hoàn toàn đem tất cả hi vọng của họ lên , chỉ cần lắc đầu thôi, bọn họ chắc ngất xỉu.

      dám báo cảnh sát bởi vì biết L là chỗ nào, tùy tiện báo cảnh sát chỉ chọc giận đám bắt cóc kia mà thôi. Nhưng thể liên lạc với Thẩm Diệc Đình, rốt cuộc nên làm thế nào.

      lập tức gọi xe tới Thịnh Quang quốc tế, giày cao gót, nhanh chóng chạy lên tầng, chạy thẳng tới phòng làm việc của Mạnh Hạo. hùng hổ như thế khiến Mạnh Hạo sợ hết hồn. Mạnh Hạo còn chưa kịp hỏi gì, Thẩm Tâm Duy chạy tới trước mặt Mạnh Hạo, "Trước khi tôi có để lại tin gì cho ? ấy có thế nào tìm được ấy ? Có , có ..."

      Mạnh Hạo hoàn toàn biết xảy chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng của cũng biết chuyện đơn giản, "Đại tiểu hư, làm sao vậy? xảy ra chuyện gì?"

      " chỉ cần cho tôi biết tôi có để lại tin gì hay ..."

      "Đại tiểu thư, nên biết, chúng ta đều ở đây tìm Thẩm tổng, nhưng có gì, nếu như tôi biết chỗ của Thẩm tổng, chẳng lẽ tôi giấu sao?"

      cũng biết là thế này, biết rồi, nhưng vẫn ôm tia hi vọng: " để lại cái gì sao?"

      Mạnh Hạo thở dài lắc đầu.

      nên làm thế nào đây? Bây giờ có cách nào.

      Đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức chạy sang phòng làm việc của Giang Thiếu Thanh, vẫn như trước kia, gõ cửa liền xong vào. Kể từ lần trước mỉa mai , xuất trước mặt nữa, nhưng bây giờ lại biểu vội vã như thế. Bởi vì gõ cửa, chỉ có tia kiên nhẫn, nhưng có cảm xúc khác.

      "Giang Thiếu Thành, nhất định có thể, nhất định có thể... cứu chị dâu tôi với, cứu cứu chị ấy. Bây giờ tôi ở đây, nếu như chị dâu tôi xảy ra chuyện, tôi nên với ấy thế nào đây..." rất lo lắng, chuyện cũng đứt quãng, hoàn toàn coi Giang Thiếu Thành làm vật cứu sinh.

      Sắc mặt Giang Thiếu Thành biến đổi rất khó coi, "Thẩm Tâm Duy, xin em, tốt nhất đầu đuôi việc." muốn thêm câu bây giờ khóc vô dụng thôi, nhưng nhìn thấy vậy, nữa.

      "Chị dâu tôi, chị ấy bị người ta bắt cóc rồi, những người đó bắt mình trai tôi tới đó đàm phán, nhưng ấy ở đây... tôi nên làm thế nào đây? Tôi phải làm thế nào"


      So sánh với bây giờ gấp gáp thế, Giang Thiếu Thành hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều. "Vào lúc này, em tốt nhất nên tìm cảnh sát, phải hỏi tôi làm thế nào."

      chỉ cảm giác người mình vì những lời này của mà cả người lạnh . "Bọn họ cho báo cảnh sát, nếu như báo, bọn họ giết chị ấy."

      Giang Thiếu Thành buông tay, "Bọn cướp địa điểm chỉ có em biết, giờ tung tích em , tôi cũng biết nên làm gì."

      đến gần , kéo áo , " nhất định có cách, nhất định có cách... thông minh, nhất định nghĩ ra cách."

      Giang Thiếu Thành cười cười, "Thẩm Tâm Duy, có phải em có thói quen chuyện giải quyết được liền giao cho người khác làm hay ?"

      "Tôi cầu xin , tôi xin ... cứu cứu chị dâu tôi !" níu áo nữa, buông ra, nước mắt ngừng chảy xuống. "Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi biết xấu hổ, sắp bẫy , để cho kết hôn với tôi, những điều này đều là lỗi của tôi. Tôi biết ghét tôi làm ra chuyện đó, nhưng giờ đừng so đo, cứu chị dâu tôi, chỉ cần nguyện ý cứu chị ấy, cái gì tôi cũng đồng ý..."

      "Thẩm Tâm Duy, đây phải là vấn đề có đồng ý hay , mà tôi cũng bất lực." Giang Thiếu Thành nhìn nữa, "Thu hồi nước mắt của em rồi ra ngoài, tôi muốn người khác hiểu lầm."
      Last edited: 30/10/14
      Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :