1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn Miên - Lục Xu (Full 52 Chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 48:

      Thẩm Tâm Duy ngờ hành động vô tình của mình cũng khiến có phản ứng lớn như thế. Theo lý mà phải thế, vì vậy hoài nghi nhìn Giang Thiếu Thành. Theo trực giác lừa gạt, cố ý làm như vậy, biết chắc oán hận . sớm biết phải người con đó, nhưng cái gì cũng , khiến hoảng sợ bao lâu, còn áy náy với kia. Hơn nữa còn lấy lý do này ly hôn với , cho dù tới lúc cuối biết được tất cả đều là mưu của , nhưng giây phút bọn họ trở mặt thành thù, đối với cũng tồn tại . Bây giờ cố ý khiến áy náy sao? Khổ nhục kế sao?

      Hoài nghi trong mắt , từ từ thay đổi, giống thế nữa… dừng được, tất cả trong mắt đều là ân cần, “Sao vậy?”

      mặt nhanh chóng có tia đau, nhưng biến mất rất nhanh. ổn định lại, sau đó đứng ngay ngắn, “ sao, có việc gì cả.”

      vẫn nhìn , ánh mắt lại rơi vào gậy cách xa hiểu ra gì đó, rồi lại có chút hiểu, “Sao chân lại bị thương? Có chuyện gì xấu sao?”. biết chân bị thương là chuyện của năm trước, làm sao vẫn chưa lành chứ, vì thế lại trách bản thân, bỏ qua câu hỏi thứ hai, “Rốt cuộc chân đắc tội ai mà bị thương lần rồi, lần này là vì cái gì?”

      Vẻ mặt Giang Thiếu Thành nhìn có mấy phần kì lạ, “Ngoài ý muốn thôi.”

      “Đó là do , những điều như thế đều dính vào .”

      Giang Thiếu Thành thở dài, so đo trong lòng bỗng hạ xuống chút. Bây giờ chắc vẫn còn giận , vì muốn dụ Lương Huy nên mới làm nhiều chuyện lừa gạt , cho dù là về tình có thể tha thứ, nhưng cũng đau lòng . trơ mắt để đau lòng và khổ sở như thế, sau đó trong lòng lại cảm thấy làm đúng, nghĩ tới tâm tình trước kia của , vẫn canh cánh trong lòng. còn oán hận , vì thế vẫn nên biểu thế…. ừ, uất ức chút tốt hơn.

      lời nào, thái độ cam chịu nhìn , giống như …, ừ, em dạy rất đúng, xin tiếp tục giáo huấn.

      Quan hệ trong phòng bệnh rất kì lạ. Lúc này Thẩm Diệc Đình vào phòng, kết quả là, ánh mắt của Thẩm Tâm Duy nhìn chằm chằm vào Thẩm Diệc Đình. Giang Thiếu Thành nhìn Thẩm Tâm Duy chút, nhìn Thẩm Diệc Đình chút. Được, tốt bụng chút, để lại gian cho bọn họ, lấy gậy ra ngoài.

      Cho đến khi Giang Thiếu Thành lấy gậy, Thẩm Tâm Duy mới nhìn . mím môi, hình như lộ vẻ xúc động, nhưng cuối cùng gì, nhìn rời .

      Giang Thiếu Thành vừa , sắc mặt Thẩm Tâm Duy thay đổi luôn. nhìn thẳng trai của mình, sau khi tỉnh lại, cũng biết trai mình vẫn còn sống, nhưng khi trai xuất trước mặt , cũng kích động lắm. Cảm giác bình tĩnh đó giống như bị đè nén mà đến, khiến cũng thể xác định nổi.

      Thẩm Diệc Đình ngồi ở mép giường, dịu dàng nhìn em . Vẻ mặt bình tĩnh, giống như thời gian trước chỉ là ảo giác mà thôi. Bọn họ vẫn như trước kia, “Thiếu Thành là do Lương Huy….”

      mới được nửa, thấy chân mày nhíu lại, có vẻ rất lo lắng. Lúc này mới tiếp tục , “Vết thương xử lý, có vấn đề gì lớn.”

      Thẩm Tâm Duy gật đầu cái, cảm giác mình hoảng hốt như thế hoàn toàn dư thừa. Giang Thiếu Thành ở bệnh viện thế đương nhiên vết thương của được xử lý.

      hỏi tại sao cậu ta lại bị thương sao?” Thẩm Diệc Đình cũng hơi nhíu lại, hiểu nhìn em mình.

      “A…. sao ấy lại bị thương?”

      Phản ứng của Thẩm Tâm Duy cũng khiến Thẩm Diệc Đình lắc đầu, “Thiếu Thành chủ động bước ra, cậu ta muốn dụ Lương Huy, để cho chạy lên cao…. ừ, cậu ta cũng cho rằng em ở đó, bị Lương Huy bắt cóc, cho nên lúc Lương Huy chạy trốn, chân bị thương, nhưng vẫn chạy lên tầng cùng, bậc thang cũng có máu của cậu ấy….”

      Mấy câu đơn giản thôi, mắt Thẩm Tâm Duy đỏ ngầu, Giang Thiếu Thành vì , mà làm đến thế?

      cắn môi, “ giúp Giang Thiếu Thành sao, hy vọng em trách vì bị các lừa gạt à? Thẩm Diệc Đình, đừng nằm mơ, hai người hợp tác lừa gạt em và chị dâu, bọn em nhớ kĩ rồi, sớm muộn cũng tính sổ….”

      chỉ mà thôi.” Thẩm Diệc Đình sờ mũi, “Hơn nữa chị dâu cũng hẹp hòi giống em!”

      Thẩm Tâm Duy nghe cũng hiểu chút, vấn đề giữa trai và chị dâu được giải quyết, như vậy cũng tốt. Trước kia chỉ sợ trai và chị dâu xảy ra vấn đề. Bất kể trai và Đường Tâm Vũ trải qua cái gì, cũng qua rồi. Đối với Thẩm Tâm Duy mà , quan trọng là chị dâu, hơn nữa luôn tin người trai là chị dâu, có bằng chứng, nhưng chỉ kiên định tin.

      “Đúng vậy, chị dâu khoan dung độ lượng, đương nhiên hẹp hòi như em.” tới đoạn này, tàm ngừng, giọng cũng giống như đùa, “Cho nên, trai, có thể cưới được người như chị ấy, là phúc của .”

      biết .”

      “Biết có lợi ích gì, phải hành động mới được.” trừng mắt liếc .

      Đối với Thẩm Diệc Đình, cầu quá thấp với , chỉ cần có thể còn sống, quay lại với và mẹ, thỏa mãn rồi. Hôm nay làm tới bước này, đối với , đầy đủ. Về phần Thẩm Diệc Đình lừa gạt, người dạy dỗ là chị dâu, sau khi rời , chị dâu cũng bị tổn thương, vì vậy “sai lầm” của , để chị dâu phán quyết. Chỉ là vừa nhìn thái độ của , chị dâu tha thứ rồi…

      hiểu ….” Thẩm Diệc Đình cười, “Tiểu Duy nhà ta cũng trưởng thành rồi.”

      cười vui mừng. Hóa ra em của mình cũng chẳng ngây thơ, mà có suy nghĩ tới người khác, giống như trước kia theo tính mà định, tùy ý trách móc người khác, thay đổi này chẳng xấu hay tốt.

      “Em sớm trưởng thành rồi.”

      Thẩm Diệc Đình cười lát, mới bắt đầu giải thích lại, “Thiếu Thành vì giúp , mới cố ý đến gần Lương Huy. phát Lương Huy dùng cách xấu xa để đối phó , hơn nữa còn sử dụng ít thủ đoạn, vốn nghĩ ta chỉ oán hận , nhưng ngờ ta muốn đẩy vào cái chết…. Vì vậy hợp tác với Thiếu Thành, dùng cách này để kết tội Lương Huy, chuyện tiến hành rất thuận lợi, duy nhất là hại tới em và Nam Ngưng.”

      Thẩm Tâm Duy cắn môi, biết trai mất tích, chồng muốn vứt bỏ mình, cảm giác khó chịu có gì sánh được lại trở về trong lòng , khiến lại cảm nhận được cảm giác lòng đau như dao cắt. Bọn họ đều khốn kiếp, làm tổn chương các , lại có lý do vĩ đại, vì dân trừ hại, khiến cho các muốn oán giận cũng thành là hiểu chuyện, càng khốn kiếp hơn, nhưng hai tên xấu xa này đều là người thân nhất của .

      “Biết mà các còn làm vậy.” trừng to nhìn trai mình.

      Lúc này Thẩm Diệc Đình thở dài, “Là chúng ta sai, trai xin lỗi em.”

      nhìn chằm chằm, bây giờ thời gian khó khăn qua, lại cảm thấy chua xót.

      “Về sau cho như vậy nữa.” dặn dò mang theo uy hiếp, “Nếu em và chị dâu diễn kịch hay cho xem, để cho các khó chịu, thử lần cảm nhận bọn em lúc đó.”

      “Tuyệt đối có lần sau.” Thẩm Diệc Đình cũng , hối hận rồi, bất kể bọn họ làm sao, cũng liên quan tới các , chuyện như vậy, thể có lần sau. và Giang Thiếu Thành nghĩ, để các đâu, hoặc là bảo vệ, nhưng đều loại bỏ, nếu như bọn họ làm vậy bị lộ, khiến bên Lương Huy hoài nghi… nhưng như vậy, hy sinh an toàn của các , khiến các bị bắt cóc, vậy còn rất nguy hiểm.

      rất chắc chắn, Thẩm Tâm Duy mới thoáng an tâm.

      Bọn họ chuyện thêm chút, Thẩm Diệc Đình mới ra khỏi phòng bệnh.

      **********

      Thẩm Diệc Đình mới ra ngoài, bạn tốt của Thẩm Tâm Duy, Dương Hi Lạc xách theo trái cây thích vào. Dương Hi Lạc thấy Thẩm Diệc Đình, cũng thấy Giang Thiếu Thành, nhất thời hưng phấn thôi. Thẩm Tâm Duy chú ý tới túi trái cây mà Dương Hi Lạc cầm, trong đó có quả sơn trà và vải, hai loại quả này hiếm, giờ rất đắt. Dương Hi Lạc cũng rất thích ăn, nhưng cho tới giờ vẫn dám mua, chỉ mua nước hoa quả, giờ chủ động mua cho , rất cảm động, hoàn toàn quên mất mình mới thoát khỏi đường chết.

      Bước qua cửa, Dương Hi Lạc bắt đầu hét lên, “Tiểu Duy, Tiểu Duy, mau cho tớ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra…. trai cậu, đó là trai cậu đó! ấy quay lại thế nào….”

      Lần này Thẩm Tâm Duy rất bình tĩnh, “Chính là lời cậu từng , nhân vật quan trọng trong truyện mất tích đều vì chuyện lớn, giờ xử lý xong, cho nên ấy trở lại…..”

      “Ặc…..” Mặc Dương Hi Lạc chút thay đổi trong vòng ba giây, “ thể kĩ thêm chút sao?”

      .” Thẩm Tâm Duy kiên định.

      “Cậu khốn nạn.” Dương Hi Lạc tức giận.

      Thẩm Tâm Duy hoàn toàn coi đó là vấn đề, “Ai ai ai, tớ mất tích mấy ngày, cậu tới bệnh viện quan tâm gì tới tớ, hỏi tớ mất tích đâu, lại hỏi tớ đầu tiền à!!!!!”

      Có loại bạn thế này, chỉ muốn khóc.

      Khí thế của Dương Hi Lạc cũng thấp xuống, đúng là có vẻ sai….

      “Chẳng qua tớ thấy cậu cũng đỡ rồi… hơn nữa trai cậu mất tích lâu như vậy, lâu thấy, ừ, có chút mất khống chế.”

      “Chị dâu tớ thế, cậu thế làm gì?”

      “Được rồi, tớ sai.” Dương Hi Lạc đồng ý.

      Thẩm Tâm Duy quay đầu, thấy truyền nước biển xong, vì vậy nhướng mày bảo Dương Hi Lạc, “ , bảo y tá tới đây.”

      Dương Hi Lạc lập tức nghe lời, hoàn toàn nghĩ gì, Thẩm Tâm Duy chỉ cần ấn nút y tá tới ngay… Thẩm Tâm Duy biến bạn nghe lời thế, ừ, quyết định tức giận nữa.

      Y tá tới xong, phải truyền nước nữa. Thẩm Tâm Duy cảm giác tay mình ít, tâm tình cũng khá hơn. Giờ cảm thấy rất tốt, Dương Hi Lạc lại bắt đầu hỏi, “Ai, rốt cuộc trai cậu trở lại thế nào?”

      lại quay về thôi.”

      Được rồi, có vẻ như , Dương Hi Lạc cũng từ bỏ ý định.

      “Đúng rồi, vừa rồi tớ thấy chồng cậu, làm lành rồi à?”

      Thẩm Tâm Duy liếc Dương Hi Lạc cái, từ chối đáp lại.

      Dương Hi Lạc lại híp mắt, “Tiểu Duy, có phải người Giang Thiếu Thành vẫn là cậu hay , nhưng Lương Huy làm nhiều việc ác, ta vì chính nghĩa, hợp tác với anhn trai cậu đối phó Lương Huy. Bây giờ Lương Huy chết, trai cậu trở về, Giang Thiếu Thành cũng quay về bên cạnh cậu…”

      “Cậu thông minh…”

      Dương Hi Lạc cảm thấy mình bị châm chọc, vì vậy đa cảm, “Tớ sai chứ? ừ, đoán đấy….”

      “Cậu đoán đúng đấy.”

      “Cái gì vậy, có thể đừng kì quái như vậy được ?”

      Thẩm Tâm Duy mệt mỏi, lòng khích lệ được sao?

      Chỉ là…. Người Giang Thiếu Thành vẫn là cậu… nghe được câu này, làm sao lại dễ nghe đến thế!

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 49:

      Dương Hi Lạc rất thèm muốn cuộc sống của Thẩm Tâm Duy, quả có lúc rơi vào cảnh đau thương, có buồn có khổ sở có nước mắt, đến cuối cùng lại có kết cục hạnh phúc. Cuộc sống như thế vừa phong phú vừa thú vị, là cuộc sống mà Dương Hi Lạc rất khát vọng nhưng cách nào thực được. Đối với lời của Dương Hi Lạc, Thẩm Tâm Duy ủng hộ, cũng phản đối. So với nhiều người trải qua, từ đến lớn phải lo ăn mặc, thậm chí còn như lời Lương Nguyệt Lăng, muốn gì làm cái đó, ví dụ như việc Giang Thiếu Thành, giành hết tâm tư để . Mà phần đồng ý chính là, cuộc sống vì những lúc đau thương đấy mà khiến người ta ngưỡng mộ, mà là kết quả sau đó. Kết cục là hỉ (vui mừng), cũng nhờ những điều khó khăn kia khiến nó trở nên ý nghĩa hơn, chỉ khi nào kết cục là bi(bi thương), tất cả có ý nghĩa….. So vậy, những truyện thành công đều là nhờ điều đó, nếu ai lại xem thất bại đây?

      Nhưng Thẩm Tâm Duy phản bác lại Dương Hi Lạc, mỗi người nhìn vấn đề theo góc độ khác nhau. Thời điểm họ học đại học, cũng rất ngưỡng mộ nữ sinh cùng phòng, bạn trai đối với ấy rất tốt, khiến người xem ngừng hâm mộ. Cho đến ngày tốt nghiệp, Thẩm Tâm Duy mới nghe từ bạn đó , người bạn trai tốt trong mắt mọi người, toàn bắt cá hai tay, mà lúc phát ra tất cả bạn bè chỉ trích là ấy làm nhiều điều sai…..

      Góc độ khác, cho ra kết quả cũng khác thôi.

      Nếu như Thẩm Diệc Đình chưa trở về, nếu như Giang Thiếu Thành vậy, cuộc sống của Thẩm Tâm Duy , là bi kịch từ đầu tới cuối.

      “Sức khỏe có gì đáng ngại chứ?” Dương Hi Lạc bắt đầu quan tâm tới thân thể Thẩm Tâm Duy, thấy sắc mặt Thẩm Tâm Duy thay đổi, giảm bớt lo lắng. Dương Hi Lạc muốn hỏi chuyện mất tích của Thẩm Diệc Đình, nhưng cảm giác đó là phần vui vẻ nên ra nữa.

      sao, bị gì cả.” Thẩm Tâm Duy cười, “Trước khi tớ bị ngất, tớ cho bản thân rằng, nếu như tớ còn sống, tớ ghét cậu nữa…. ừ, về sau tớ cố gắng.”
      Dương Hi Lạc lập tức xù lông, “Ghét bỏ tớ? Tại sao cậu lại ghét bỏ tớ? Tớ ghét cậu lúc cậu lật mặt đúng ? Luôn bắt nạt tớ, mỗi lần toàn oán trách Giang Thiếu Thành thế nào ra sao, mười câu chín câu đều là ta…. Tớ bị giày vò thê thảm như thế, cậu còn dám ghét tớ à???”

      Thẩm Tâm Duy nháy mắt, nháy lần nữa, “A, là tớ sai…. Hy vọng cậu ghét tớ.”

      “Thế cũng chẳng khác biệt lắm.”

      Dương Hi Lạc với Thẩm Tâm Duy tới chuyện khác, bạn đại học hồi đó, có nhiều người cũng chuyện được, thế mà giờ liên lạc. Điều này khiến họ lại nhớ tới thời khó quên đó.

      Giang Thiếu Thành ngồi ở ngoài hành lang, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện. Lương Huy chết, thi thể của ta cũng được đưa về. mình Lương Nguyệt Lăng chuẩn bị tất cả hậu . Lúc Giang Thiếu Thành tự mình tìm Thẩm Tâm Duy Lương Nguyệt Lăng đứng bên, yên lặng nhìn những người này hành động, như thể muốn phòng Lương Huy lộn xộn. Giang Thiếu Thành chú ý động tĩnh bên kia, vì được khuyên ngăn đừng qua đó, cũng cố, bộ dạng này của đúng chỉ tăng gánh nặng mà thôi, giúp được gì.

      Cho nên dùng gậy tới trước mặt Lương Nguyệt Lăng.

      “Cám ơn em”. Giọng bình tĩnh, đè nén lo âu và khẩn trương của mình.
      Ngược lại Lương Nguyệt Lăng cười, “Cám ơn em vì cái gì chứ? Em làm chuyện gì cả.”

      Giang Thiếu Thành cười, gì.

      Lương Nguyệt Lăng nhẫn nại và khoan dung, kìm được lên tiếng, “Giang Thiếu Thành, tại sao chúng ta lại có kết cục này?” Kết cục định rồi, phải là , mà là đặt bẫy trai , hại chết người nhà của , từ nay về sau, người đàn ông này chỉ có thể là kẻ thù của .

      Giang Thiếu Thành tiếp tục trầm mặc. Vành mắt Lương Nguyệt Lăng bắt đầu đỏ, “ rung động vì ấy rồi à?”

      Lúc này Giang Thiếu Thành mới nhìn về phía , “ ấy bù đắp phần trống rỗng trong . nhìn ấy lớn lên mỗi ngày, nhìn ấy biến hóa từng chút , giống như lớn lên với ấy. Về sau mới hiểu, ra biến hóa của ấy, nguyên nhân là do . trong cuộc sống của ấy, mà ấy cũng có trong cuộc sống của . Điều này rất đơn giản, nó chỉ đơn giản vậy thôi.

      Khóe miệng Lương Nguyệt Lăng run lên, “Vậy nếu như có….”

      Bên kia có thanh, tìm được cửa lối , Giang Thiếu Thành lập tức chạy về phía đó. Lương Nguyệt Lăng nhìn bóng lưng , cảm giác mình làm thừa rồi, cái gì hỏi rồi, kết cục định, huống chi trời còn cho thời gian để hỏi vấn đề của mình….. Đáp án của nghi vấn này, có lẽ vĩnh viễn biết được. Nếu như có Thẩm Tâm Duy, bọn họ có thể đến được với nhau ?

      biết”.

      Người cứng lại, giống như nghe được hai từ này chỉ là ảo giác, mà trong tầm mắt còn thấy bóng lưng của Giang Thiếu Thành. Nhưng biết , biết, đoán được muốn hỏi điều gì, hơn nữa còn cho câu hỏi chắc chắn.

      sai, phải thua bởi Thẩm Tâm Duy.

      Giang Thiếu Thành biết Lương Nguyệt Lăng muốn hỏi mình cái gì, mà vấn đề đó, từng hỏi mình, hơn nữa đưa ra câu trả lời. Lương Nguyệt Lăng quả rất tuyệt vời, thông minh, xinh đẹp, có năng lực, còn có thể là người phụ nữ hoàn mỹ, đây là cho là thế, cũng là suy nghĩ của nhiều người khác. (ddlqd) Nhưng lại mang cho cảm giác khác. Đó là lúc nào cũng chú ý tới cuộc sống của , khiến nghĩ phải là ăn ý, mà là giống như lúc nào cũng có người bên cạnh quan sát mình, mọi tiếng cử động của mình cũng thấy có gì đúng. Cảm giác này, cuối cùng tạo thành gánh nặng, lúc ở cạnh nhau trong lòng thấy mệt mỏi……

      Lời hứa hồi bé, chỉ là theo nguyên tắc của mình. Ai có thể biết cuối cùng bọn họ hợp nhau hay ? Mà chỗ sai của , phải thực được lời hứa đó, mà là chắc chắn mình (ddlqd) có thể lo toan được tương lai lâu dài mà vội vã thực nó. Cuối cùng, phụ , nhưng hối hận. ai nên dùng cuộc đời mình chứng tỏ lời hứa đáng quý tới mức nào. muốn mình hạnh phúc, muốn người mình hạnh phúc, mà phải vì cam kết bỏ lại những điều đó trong cuộc đời ấm áp.

      Đúng vậy, , chính là người ích kỉ như vậy.

      Dương Hi Lạc từ phòng bệnh ra, Giang Thiếu Thành vẫn ngồi ở đó. Lúc vào, cũng ngồi chỗ này rồi. Dương Hi Lạc thấy khó hiểu, nghĩ xem mình có cần nên mấy câu , suy nghĩ hồi, cuối cùng lấy dũng khí tới.

      …..” Dương Hi Lạc quả biết gì, gọi tên kì quá, gọi chồng Thẩm Tâm Duy cũng kì, tạm thời cứ gọi thế vậy, “ còn dám bắt nạt Tiểu Duy nữa, xong với tôi đâu.”

      Giang Thiếu Thành quay đầu , tầm mắt dừng mặt Dương Hi Lạc hai giây, lên tiếng.

      “Tôi nghiêm túc đấy, đừng cho rằng tôi đối phó được, ít xem thường phụ nữ vừa thôi.”

      “Ừ, tôi biết rồi.”

      Nghe giọng như kiểu đồng ý bị Dương Hi Lạc uy hiếp, hơn nữa còn tính toán thay đổi hẳn. Nhưng vẻ mặt đáng đánh đòn muốn chết. Dương Hi Lạc đột nhiên cảm thấy buồn bực, mặc kệ, xoay người . Xoay người được mấy giây thấy mình yếu đuối .

      Giang Thiếu Thành đúng là để lời của Dương Hi Lạc vào đầu, thế này… ừ, nếu coi đó là uy hiếp, ổn lắm. Nhưng cũng hiểu vì sao Thẩm Tâm Duy với Dương Hi Lạc làm bạn, hiểu để có được.

      Giang Thiếu Thành thở dài, đứng lên, vào phòng bệnh.

      Thẩm Tâm Duy ngẩng đầu lên, nhìn cái, gì.

      “Vẫn chưa hết giận sao?” đợi bao lâu, để trai chuyện, để bạn thân và chuyện, thế mà vẫn chưa hết giận sao.

      Những lời này của , khiến cơn giận của Thẩm Tâm Duy bùng lên cao. mới làm chút chuyện , liền muốn bỏ qua toàn bộ chuyện trước kia, nghĩ thấy được rồi, vì vậy lại lộ ra vẻ mặt ghét bỏ với .

      Giang Thiếu Thành lại muốn than thở, chậm rãi tới. Thẩm Tâm Duy nhìn , thấy đau lòng. Thẩm Diệc Đình nên bị thế, mới tưởng tượng chút, lê đôi chân bị thương của mình lên tầng cao nhất, trong lòng cảm thấy đau đớn dứt.

      “Giang Thiếu Thành, lúc quyết định tiếp cận Lương Huy, từng nghĩ tới em chưa?”

      cúi đầu, có vẻ rất áy náy, “ nghĩ chu đáo……”

      Đúng vậy, thành công, nhưng nếu thất bại sao?

      “Nếu như về sao?”

      Giọng nghe rất buồn, khiến cũng thấy khó chịu, “ phải em hận à?”

      là đồ khốn.” Mắt đỏ, chẳng lẽ cho rằng, chỉ muốn hận , vậy nếu gặp chuyện may khó chịu sao?

      “Ừ, hứa có lần sau đâu.”

      Nước mắt của cuối cùng cũng rơi xuống, sau đó vươn tay lau nước mắt cho .

      “Giang Thiếu Thành, thể khiến em như vậy nữa, thể….”

      “Ừ, biết rồi.”

      Giọng bình tĩnh, nhưng rất chắc, khiến tin , người đàn ông này được là làm được.

      Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, bọn họ có thể nghe được thanh của hai bên. Thẩm Tâm Duy dịch sang bên, để Giang Thiếu Thành lên nằm cùng. Bọn họ lâu ở chung chỗ bình yên thế này. Khi gối đầu tay lại cảm động tới mức muốn khóc, trước kia thích nhất lúc này, cần làm nhiều, có thể cảm nhận được tình cảm người bên cạnh. cảm thấy nó đẹp lắm, cũng may, vẫn còn cơ hội để trải nghiệm.

      rất người đàn ông này.

      “Giang Thiếu Thành…..”

      “Hử?”

      “Tại sao, tại sao biết em phải năm đó, vẫn muốn lấy em?”

      “Vậy nếu tàn tật hay hỏng dung nhan, em rời khỏi sao?”

      “Đương nhiên là .”

      như vậy rồi, sao lại muốn bỏ qua người phụ nữ tới mức này, oán giận hối hận chứ?”

      “Người nào lại oán hối với chứ, em rất hận !”

      để ý tới thái độ của , chỉ lấy tay vuốt tóc . Giờ phút ấm áp này, hướng tới điều này lâu rồi. Tranh cãi với , nhìn đau lòng, vẫn bảo mình phải cứng rắn, lần lại lần làm tan vỡ trái tim , thể an ủi , chỉ có thể nhìn khóc…. Đúng là cơn ác mộng.

      Khi đó, hy vọng là xuất , chỉ cần xuất , cũng khó chịu như thế. Nhưng khi xuất nữa, (ddlqd) khinh bỉ , nhục mạ , chỉ trích. phát cuộc sống như thế càng khó khăn hơn, trừ việc trước sau vẫn liên lạc với Lương Huy. phát mình ổn định rồi.

      Bây giờ tốt, cho dù bọn họ chỉ nằm như vậy.

      “Tiểu Duy, hai người họ của đều chết trong tay Lương Huy.” thở , “Lúc ở nước ngoài, xảy ra chuyện, hai người đó cứu …. Vị hôn thê của người ôm con cầu xin báo thù cho ấy…..”

      nổi nữa. ra cũng vĩ đại như vậy, trước khi làm những chuyện này, dự liệu trước rồi, có khả năng làm được hay , mới làm …..

      Thẩm Tâm Duy trầm mặc chút, mới gật đầu, “Ừ….. làm như vậy, cũng giúp trai em, còn giúp rất nhiều người. Em trách , mà em cũng biết, làm đúng, chỉ là…. Em…..”

      hiểu, trong đầu tán thành, nhưng về mặt tình cảm ….”

      chưa hết, đánh cái.

      Đúng vậy, theo tình hình chung, thấy có lỗi, nhưng trong lòng lại trách ….

      “Lương…tiểu thư, ấy thế nào?”

      ấy sống rất tốt.”

      Thẩm Tâm Duy nghĩ tới Lương Nguyệt Lăng, vẫn có phần áy náy.

      Giang Thiếu Thành lại ôm chặt hơn, cằm để đỉnh đầu , “Tiểu Duy, chuyện đó liên quan tới em. Tính tình của Lương Nguyệt Lăng với hợp nhau, coi như có em mà hai bọn nhận ra nhau, ấy cũng tới cuối cùng…. Em nợ ấy cái gì, cần phải cảm thấy có lỗi.”

      “Mà em lúc đấy…. em biết nhận lầm người, mà em vẫn ích kỉ…. cho biết.” Thẩm Tâm Duy cắn môi, đó là chuyện khó chịu nhất của .

      “Nếu như có lỗi, đó cũng là lỗi của , là trêu chọc em trước, khi đó em cũng biết….” hôn lên tóc , biết , là tìm trước, làm rối loạn, sau đó ép vào đường lùi….

      định rời , , nên là rời , mà là buông tha.

      Lúc có ước hẹn với người phụ nữ khác, định từ bỏ tình cảm của mình. tôn trọng tình bản thân, cũng tôn trọng tình cảm của người khác, cho dù thích nữa, cũng thể muốn biết tình cảm của mình vì đợi người khác. Có rất nhiều người cũng thích , hành động của họ đều muốn cho biết, chỉ mong dáp lại, nhưng thế. Từ đầu tới cuối, làm phiền chút nào, luôn yên lặng như thế… hơn nữa làm nhiều chuyện như vậy, cũng định cho biết, hơn nữa thấy (ddlqd) đợi người khác lựa chọn từ bỏ.

      , tự mình tìm . Hành động của lúc đó với , là thể chống lại được.

      đời này, nào có sai lầm chỉ vì người mà tới!

      nghẹn ngào, “Em… cảm thấy em rất may mắn.”

      cũng thấy mình rất may mắn.” Bất kể trời xui đất khiến thế nào,cảm tạ vì gặp được đối phương, cảm ơn có như vậy .

      , khiến vui vẻ và hạnh phúc hơn nhiều, may mắn dường nào, người của chính mình, cũng là mình người.
      sanone2112 thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 50.1:

      Thẩm Tâm Duy cùng Giang Thiếu Thành trở về nhà họ Giang, vì hai ông bà Giang trở về. Thẩm Tâm Duy đoán là cảnh người nhà gặp nhau rơi nước mắt với nhau những câu tình cảm, nhưng tình hình là Giang Thiếu Thành bị bố Giang kéo vào thư phòng, mà Thẩm Tâm Duy run sợ ngồi với mẹ Giang ở phòng khách.

      Cho dù Thẩm Tâm Duy có ngu dốt nữa, cũng biết , hai người lớn tuổi biết gì, hơn nữa còn khó chịu với hai vợ chồng . Thẩm Tâm Duy nắm hai tay lại, chắc, lo cho Giang Thiếu Thành, sợ gặp chuyện may. Giờ Giang Thiếu Thành bị thương, bố Giang phạt cái gì, dù bố Giang nghiêm khắc, cũng có thái độ xấu với con trai mình.

      phải lo lắng đâu.” Mẹ Giang nhìn , “Nhà họ Giang chúng ta để con bị uất ức rồi.”

      Thẩm Tâm Duy lắc đầu hết sức, nhưng mẹ Giang chỉ cười, hình như quan tâm với điều đó. Hơn nữa mẹ Giang muốn thay đổi chú ý của Thẩm Tâm Duy, chủ động tới tình hình nay của Giang Ngữ Vi, bọn họ đưa Giang Ngữ Vi ra nước ngoài. Qủa nhiên Thẩm Tâm Duy thấy tò mò ngay, mẹ Giang giải thích là Giang Ngữ Vi muốn ra nước ngoài học tập thêm. Mẹ Giang ra chân tướng, Giang Ngữ Vi làm quá nhiều chuyện sai lầm. Nhà họ Giang có thể nuôi Giang Ngữ Vi, vì bố cứu Giang Thiếu Thành, nhưng bây giờ Giang Ngữ Vi lại gây ảnh hưởng tới cuộc sống của Giang Thiếu Thành, như vậy cũng bớt biết ơn cảm kích của mình, huống chi họ vẫn đối tốt với Giang Ngữ Vi, căn bản vì Giang Thiếu Thành….

      Mẹ Giang nhìn đứa con dâu này, định ra chân tướng, hôm nay sợ rằng con trai của bà bị ông lão hành hạ thảm hại thế nào. Trong quá trình du lịch của hai ông bà, bố Giang cũng phát có gì đúng, nhưng lúc đó còn cách nào ngăn cản hành động của Giang Thiếu Thành. Chỉ có thể làm ngơ, biết gì về việc làm của con trai mình, giả vờ tiếp tục du lịch. Giờ họ trở lại, những chuyện Giang Thiếu Thành làm qua thời gian, những người ban đầu Giang Thiếu Thành đắc tội giờ chịu để yên, hôm nay bố Giang trở về thu dọn cục diện rối rắm kia…. Hơn nữa vì Thẩm Tâm Duy là nguyên nhân, con dâu này cũng oán trách Giang Thiếu Thành.

      Như vậy…. con trai bị trừng phạt rồi, toàn bộ oan ức của Thẩm Tâm Duy cũng tiêu tán .

      Thẩm Tâm Duy chuyện với mẹ Giang, nghe mẹ chồng tới chuyến du lịch nước ngoài vừa rồi, chuyện cũng nhàng, căng thẳng trong lòng cũng từ từ tan biến. Cảm xúc cũng thoải mái hơn, cho đến khi Giang Thiếu Thành ra từ thư phòng……

      Thẩm Tâm Duy thực sợ hết hồn, thậm chí để ý tới bố mẹ chồng mà tới ngay chỗ Giang Thiếu Thành. bị thương nghiêm trọng như thế rồi, bố Giang lại thực gia pháp, hành hạ thảm như thế…..

      Vành mắt Thẩm Tâm Duy hồng hồng, nhìn về phía Giang Thiếu Thành, nhịn được mà rơi lệ. Giang Thiếu Thành nhanh chóng vươn tay, lau nước mắt của , dường như an ủi , mong đừng khóc nữa.

      Thẩm Tâm Duy cũng nhìn Giang Thiếu Thành nữa, mà nhìn bố Giang, trong mắt có phần ủng hộ, nhưng bố Giang là trưởng bối. có cách nào oán giận, vì vậy chỉ cảm thấy thêm phần uất ức. Bố Giang nhíu mày,ddlqd thằng con này dám làm nhiều chuyện như vậy, giáo huấn như vậy, lợi cho nó quá rồi. Kết quả ánh mắt con dâu nhìn về phía mình như muốn bảo mình là tên ác ma nào đấy….. Lúc đầu con trai muốn kết hôn với Tâm Duy, ông đồng ý cũng phản đối. Nguyên nhân đồng ý là cảm giác tính tình này hợp với con trai mình. Nguyên nhân đồng ý là gia thế này với nhà mình cũng tương đối, nhưng vợ rất hài lòng với con dâu này, rằng người đàn ông thay vì cưới người phụ nữ hoàn hảo nên cưới người phụ nữ mình…..

      Bố Giang nghĩ tới lời vợ mình , bây giờ có mấy phần đồng tình.

      Giang Thiếu Thành kéo Thẩm Tâm Duy trở về phòng. Thẩm Tâm Duy lấy thuốc sát trùng, vì bị xước da. Cũng biết bố Giang xuống tay thế nào, đánh cho thảm như vậy, thế bị thương, cũng tiếng nào, ở ngoài biết bị dạy dỗ rồi.

      “Đều là vết thương , đừng lo lắng.” Ngược lại Giang Thiếu Thành an ủi vợ mình, “Toàn vết thương người, mặt, người khác thấy được, cũng bị mất thể diện đâu.”

      đưa tay véo mũi , nhưng ngờ lại khiến khóc.

      Lần này Giang Thiếu Thành ngượng ngùng giải thích, bố toàn dạy dỗ kiểu này từ bé. Ông ấy làm chuyện này, bởi vì đắc tội ít người,ddlqd bây giờ dùng quan hệ giúp , những chuyện này bố toàn phải tự mình giải quyết. Vì , bố phải vận dụng quan hệ bao nhiêu năm chưa từng dùng tới….

      Hơn nữa, ông còn khiến con dâu lo lắng cho đứa con trai mình của mình như thế, có thể gọi là vì họa được phúc.

      “Chắc là rất đau.” Thẩm Tâm Duy nhìn cởi quần áo, lộ ra những vết đỏ, chỉ cảm thấy rất đau lòng.

      Người đàn ông này để bị thương nặng như vậy, chưa từng nghĩ hành hạ chút nào. Bây giờ nhìn vết thương người , làm sao khiến người ta khổ sở chứ.

      “Vết thương thôi, đau đâu.”

      Lời của có tác dụng trấn an chút nào, ngược lại càng khiến buồn hơn.

      Giang Thiếu Thành biết làm sao cả, “Em còn như vậy đau đấy.”

      Động tác thoa thuốc của tạm ngừng, kịp phản ứng, đây cũng coi là lời tỏ tình , dù có mịt mờ cũng thế nữa.

      Bình tĩnh lại, tiếp tục thoa thuốc.

      Quần áo người Giang Thiếu Thành cởi xuống, lúc Thẩm Tâm Duy bôi thuốc, thấy ít vết sẹo tay . Đột nhiên nhớ ra lời Lương Nguyệt Lăng , nhờ có vết sẹo này mà Lương Nguyệt Lăng nhận ra . Vết sẹo này, là thuộc về kỉ niệm của Giang Thiếu Thành với Lương Nguyệt Lăng, điều mà bọn họ nhớ.

      Cảm giác này, là khó chịu.

      Bỗng dưng dừng lại bôi thuốc nữa, Giang Thiếu Thành nhướng mày, “Sao vậy?”
      Thẩm Tâm Duy lại ngẩng đầu lên, trừng mắt liếc cái,ddlqd bỏ thuốc ra chỗ, cúi đầu cắn vào tay . Hành động nhanh như thế, khiến Giang Thiếu Thành chưa kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cắn tay mình, phản kháng còn có, đến lúc cảm giác đau từ tay truyền tới, mới hiểu. Vợ của , muốn tay cũng đau như chân …. Bây giờ đau đủ rồi.

      Thẩm Tâm Duy cảm thấy cắn đủ rồi, quá đủ, trong miệng cũng có mùi màu tươi. Lúc bỏ ra, tay cũng có rất nhiều máu.

      Giang Thiếu Thành có cách nào khác nhìn , hình như hiểu nổi hành động này của , ràng còn lo cho , khắc trực tiếp gây thương tổn luôn, thay đổi nhanh như vậy cũng hiểu nổi.

      miệng còn máu, ngoan cố nhìn , “Giang Thiếu Thành, phải nhớ, người chỉ có thể có dấu vết của em.”

      Dấu răng của trùm lên vết sẹo của . Về sau, có nhìn tới vết sẹo đó cũng chỉ thấy vết răng của , chỉ có thể nghĩ về …..

      Nhưng cũng biết, việc mình làm cũng hơi quá, lại thấy áy náy.

      Được rồi, từ giây phút này bắt đầu, tổn thương , tất cả đều tan biến, ai bảo cũng khiến bị tổn thương!
      sanone2112 thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 50.2 (hoàn chính văn):

      Tất cả vết thương của Giang Thiếu Thành đều lành lặn là chuyện của mấy tháng sau. Trong lúc này, chuyện công ty cũng do bố Giang toàn quyền xử lý, công bố rằng tạm thời Giang Thiếu Thành được ông xếp cho việc khác, nhưng theo tin tức nội bộ chính là ông Giang trừng phạt đứa con trai này. Vì vậy có số người chủ động cầu ông Giang xin cho Giang Thiếu Thành, mong ông đừng ác độc như thế. Dù sao Giang Thiếu Thành vẫn còn trẻ, còn bồng bột làm những chuyện đó, bọn họ làm trưởng bối cũng nên hiểu chút…..

      Vì vậy chuyện của Giang Thiếu Thành với Lương Huy, có ai nhắc lại nữa.
      Thân thể Giang Thiếu Thành khá lên chút, việc đầu tiên quan trọng chính là cùng với Thẩm Tâm Duy tới thành phố Nam Giang tham gia hôn lễ. Thẩm Tâm Duy rất coi trọng chuyện này, cũng phải vì đối tượng kết hôn lần này có lai lịch lớn. Chẳng qua, cảm thấy hôn lễ mang đến may mắn cho mình, đúng lúc vết thương của Giang Thiếu Thành lành lặn, hi vọng niềm vui từ đám cưới này xóa tan mọi điều xấu…..

      Khác hẳn với coi trọng của Thẩm Tâm Duy, Giang Thiếu Thành có phản ứng gì, thậm chí còn tỏ vẻ hiểu chút nào với Thẩm Tâm Duy.

      Bọn họ cùng nhau tới đám cưới, Thẩm Tâm Duy bị dâu chú rể hấp dẫn, mà lại bị con em chú rể hấp dẫn. Đó là bé xinh xắn, Thẩm Tâm Duy rất thích bé này, mặc váy bồng, giống như búp bế vậy. Mỗi lần Thẩm Tâm Duy vô tình qua cửa hàng quần áo trẻ em, chỉ hận sinh con ngay lập tức, muốn mặc đồ cho con.

      Thẩm Tâm Duy đùa với bé, càng nhìn càng thấy đáng , xinh đẹp.

      lâu sau, mẹ bé tìm tới cửa. Dương Tử Hân có cách nào với con lúc nào cũng chạy tới mọi chỗ, tới ôm lấy Tiểu Tinh Tinh (ngôi sao ), “Con lại chạy rồi.”

      Tiểu Tinh Tinh bĩu môi, mẹ còn bằng này, nhưng dám . Bé mà , mẹ tức, bố cũng giúp mình, bố luôn cùng phía với mẹ.

      Thẩm Tâm Duy lại rất thích Tiểu Tinh Tinh, “Con đáng .”

      “Là thương tới mức có ai .” Dương Tử Hân than thở.

      Lúc Giang Thiếu Thành tới Dương Tử Hân lập tức thay đổi giọng điệu, “Ai, Thiếu Thành à, xem chị dâu thích trẻ con như vậy. Em nghĩ, cũng nên cố gắng chút a….. lúc em kết hôn hai người ở đây, bây giờ con em cũng lớn như vậy, hai người còn chưa có gì…. Bây giờ trai em cũng có con, các vẫn chưa có…..”

      Dương Tử Hân ngừng gật đầu.

      “Bọn là quá nhau, chỉ muốn có thế giới hai người.” Giang Thiếu Thành nhìn bé trong ngực Dương Tử Hân, tỏ vẻ khinh thường.

      Dương Tử Hân khó chịu, cứ như do họ có con nên tình cảm nhiều…. nhưng hôm nay là đám cưới của trai , vì vậy nhịn nhịn nhịn…..

      Dương Tử Hân vừa . Giang Thiếu Thành liền nhíu mày kéo Thẩm Tâm Duy tới bên, “Ai ai ai, em thích trẻ con cho biết là tốt rồi…. mỗi ngày cố gắng lần đủ hai lần, hai lần đủ ba….”

      Thẩm Tâm Duy đỏ mặt, hừ, nơi này nhiều người như thế, lại dám .

      “Mặt em làm sao mà đỏ, nghiêm túc với em đấy.” Giang Thiếu Thành nghiêm trang.

      Thẩm Tâm Duy bĩu môi, “Em đứng đắn đấy, có sao ?”

      “Cũng được.... tốt nhất lúc tối cũng nên thế.”

      Thẩm Tâm Duy tức điên....

      ****************

      Về đám cưới của Giang Dực, Giang Thiếu Thành tỏ vẻ rất bất mãn. Kể từ khi và Thẩm Tâm Duy tham gia đám cưới kia, mỗi ngày Thẩm Tâm Duy với Giang Thiếu Thành là - - Rất lãng mạn, cảm động a......

      Giang Thiếu Thành nghe thấy vậy, gọi điện ngay cho Giang Dực, nõi bọn họ nên gọi cho nhau nữa, tuyệt giao luôn, mà phản ứng của Giang Dực chỉ là, à, sao đâu......

      Thẩm Tâm Duy vô tình biết được, đầu tiên Giang Dực với vợ có con trước, sau bị người nhà gây sức ép mới kết hôn, đương nhiên phải vì Giang Dực muốn cưới, mà là bên muốn...... trước khi bọn họ kết hôn, Giang Dực chụp lại những ngày vợ mang thai, ghi chép lại, mỗi tấm đều ghi những mong đợi của với con.... Mỗi tấm hình cũng thể tình vô bờ.

      Mỗi ngày Thẩm Tâm Duy nghĩ tới Giang Dực là người đàn ông tốt thế nào, khiến Giang Thiếu Thành cảm thấy mình xấu xa lắm vậy.

      Cho đến ngày, Thẩm Tâm Duy chợt có suy nghĩ, gọi Giang Thiếu Thành dậy.

      “Giang Thiếu Thành.”

      “Hả?”

      “Chúng ta chụp hình cưới thôi.”

      phải chụp rồi sao?”

      “Chụp lần nữa.”

      Đề bù đắp lại thời gian này bị ghét, Giang Thiếu Thành hai lời, đồng ý luôn.

      Thẩm Tâm Duy và Giang Thiếu Thành chụp cưới lần nữa, chọn cảnh vật tráng lệ, mà Thẩm Tâm Duy tự mình làm. mặc quần áo học sinh, thầm thích nam sinh, vì người đó làm rất nhiều việc, giảm cân vì , cố gắng học tập vì , phấn đấu học bổng, mỗi lần lấy mục tiêu là --- em làm tất cả cũng vì , em hi vọng có thể thấy được em tiến bộ ra sao.

      Sau đó người con trai đấy vẫn thấy khi luôn nhìn chăm chú của .

      viết rất nhiều, mỗi tờ trong nhật kí, cũng nhắc tới cái tên – Giang Thiếu Thành.

      tờ nào đấy trong nhật kí, viết: Em cũng biết tại sao em lại thích , có lúc cảm giác nông cạn. Cõ lẽ em cũng giống với những nữ sinh kia, chỉ thích vẻ đẹp trai và gia thế của , nhưng đời này có nhiều người đẹp trai tài giỏi, em lại chỉ , vì mỗi động tác, câu của lại khiến em rung động.... Bất kể kết quả của em là gì, em đều cám ơn, có người như thế khiến em , bởi vì trong quá trình khiến em thấy đầy đủ, rất vui.... Dù mãi biết, có người phụ nữ như thế .

      tiếp tục thầm nhìn người con trai đó, chưa bao giờ nghĩ tới, có ngày, đứng bên cạnh .

      Ảnh cười chia làm hai phần, phần là im lặng người con trai kia, phần khác là thời gian người con trai đó chú ý tới ấy.

      Hình như trong lúc đó, vô tình câu, thích nào gầy chút, vì vậy bao lâu sau, nhìn thấy thon thả. muốn cho ấy biết, đừng làm như vậy, ảnh hưởng tới sức khỏe, nhưng sợ mình làm thế là tự mình đa tình, có lẽ làm tất cả cũng phải vì mình.

      tặng quà cho , dù cố ra vẻ thoải mái, nhưng người thiếu niên thấy được đôi tay run rẩy của , vì vậy thể cự tuyệt.

      Lúc cậu thiếu niên bị ngã do chơi bóng rổ, bị vết thương , đứng ở ngoài phòng cấp cứu thương chần chừ, nhưng biết nên lấy thân phận gì để vào, do dự lâu, nghe thấy có vấn đề gì. xoay người rời , mà biết lúc này, cậu tới cửa thấy bóng lưng xa......

      Chàng trai đó du học, trở về thấy đó cứ đứng yên, thấy khó hiểu, tìm đủ cách hỏi người khác, sao lại tới.... khi nghe được bạn mình , kia chỉ vì muốn thấy người mình vẻ mặt rối rắm, thậm chí còn thấy khó ngủ.

      chưa bao giờ nghĩ tới, đời này, người như vậy mình.

      Vì vậy lúc chôn kĩ tờ viết nhật kí cuối cùng, cầm bút lên, nhàng viết – cám ơn em như thế.

      say đắm, cũng phải là đóng kịch.

      Áo cưới tới, tựa như cảnh phim, đầu tiên là đám cưới của họ, còn có cả quá trình gặp nhau hiểu nhau nữa.....

      Thẩm Tâm Duy chưa bao giờ nghĩ rằng, vì nhìn tấm ảnh xưa mà khóc như thế, biết, làm tất cả mọi thứ, đều thấy.

      nhìn album đó, nước mắt ngừng rơi.

      Giang Thiếu Thành nhàng ôm vào lòng, “Cho tới bây giờ em cũng phải là vai kịch.”

      Nhật kíc của , đặt tên là “ vai kịch”, ý là tình cảm này, chỉ là tự biên tự diễn vai kịch, có ai diễn nữa, ra phải như vậy, thế.

      “Giang Thiếu Thành, khốn kiếp.”

      “Nhưng em tên khốn kiếp này.” hôn lên trán , “Và tên khốn kiếp này, cũng em.”
      Last edited by a moderator: 22/10/15

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương thứ 51

      Ngoại truyện Thẩm Diệc Đình
      Thẩm Diệc Đình chưa bao giờ nghĩ tới,rằng có ngày cuộc đời thay đổi như thế. Từ tới lớn, luôn được mọi người khen là học sinh giỏi ngoan ngoãn, nhưng được khích lệ như thế, trừ cảm giác có áp lực vô hình trong lòng ra, cũng thấy chẳng có gì sai. Dù sao được mọi người khen ngợi như thế, cố gắng chút mới phụ lòng họ, cũng là hành động công bằng. Huống chi cuộc sống ngày trước của cũng quá yên bình khiến thấy nhàm chán.

      Kết quả là, cuộc sống tẻ nhạt lập tức mở ra, thời điểm bắt đầu, phản ứng chút nào, lập tức thay đổi.

      Đường Tâm Vũ, là chuyện nhưng là chuyện bình thường. là người con đơn thuần, trong sáng tới mức nhiều người tưởng nổi, đến nỗi nhận sai. Vì vậy rất nhanh lọt vào bể tình với , ngờ rằng chiều người như thế. Dù biết , tính khí của cũng là do cưng chiều, nhưng sao chứ, nguyện ý…. thậm chí nghĩ rời xa .

      Chuyện xảy ra sau đó vượt ra khỏi tưởng tượng của , bố mất, công ty gặp cố.

      Ai cũng hiểu, và Đường Tâm Vũ chia tay, là bởi vì chị của Đường Tâm Vũ, Đường Tâm Nhu trở thành người tình của chú , mà lại chính là người khiến công ty xảy ra nguy cơ, ai cũng nghĩ như vậy, ai cũng cho là thế. Vì vậy chuyện cũng xảy ra theo dự đoán, chia tay, sau đó Đường Tâm Nhu tự sát, được bao lâu… cũng nhận được tin Đường Tâm Vũ chết.

      Lương Huy nắm mạnh vào bả vai , với rằng, “Cậu thể khiến ấy hạnh phúc, sao lại trêu đùa ấy nhu thế?”

      gì, thấy lời Lương Huy đúng.

      Chỉ đến khi an tĩnh lại mới hiểu, kể cả xảy ra chuyện chú với Đường Tâm Nhu, và Đường Tâm Vũ cũng thể tới cuối cùng. hợp làm vợ , phải người vợ muốn. Ban đầu thấy hồn nhiên trong sáng mà thích , đến cuối cùng, chính vì thế lại là lý do rời xa , cũng thể tin được, chỉ tin nổi, thậm chí có chút hiểu khi những người đàn ông gọi phụ nữ là những người dễ thay đổi nhất….

      Đường Tâm Vũ thời đại học, trong mắt toàn là những điểm sáng, nhưng bây giờ những điểm sáng này, làm sao thay đổi liền thay đổi ngay được? Khi đó ngại che chở , cưng chiều . Nhưng về sau, người muốn bảo vệ nữa là .

      thể theo mỗi lần gọi cho , mà việc gấp mà chính là xem quần áo màu vàng với màu đỏ màu nào hợp hơn, hi vọng trước kia xem giúp . cũng có cách vì mà bỏ cuộc họp, dù mặt hầm hừ -- Thẩm Diệc Đình, thay đổi rồi.

      biết, có phải mình thay đổi hay , chắc là rồi, giống như quá khứ chăm sóc cho , mến …. chưa từng thay đổi, thay đổi.

      khoảng thời gian rất dài, hiểu cảm giác này, ngược lại càng buồn khổ, Giang Thiếu Thành dẫn tới gặp người bạn. Người này suy nghĩ cũng nhiều, có thể giúp đỡ .

      Người bạn kia nghe xong câu chuyện của , chỉ cảm thấy rất buồn cười, hỏi , “Chỉ đơn giản như vậy sao?”

      Người bạn đó chỉ cảm thấy đơn giản đến khó tin.

      Nếu như Thẩm Diệc Đình chỉ là công tử ăn chơi nhà giàu, tính tình Đường Tâm Vũ vẫn thế, đương nhiên có vấn đề. Nhưng nếu Đường Tâm Vũ cái gọi là “Ưu tú” người , như vậy ra khỏi đại học, Thẩm Diệc Đình đương nhiên phải gánh trách nhiệm của mình, mà Đường Tâm Vũ cũng nên thay đổi thái độ của mình, cố gắng theo bước chân của . cặp có thể tới cuối cùng, phải hai người vẫn thay đổi, mà là cố gắng theo với thay đổi của đối phương, cùng bước , mới có thể tới cuối được. Giống như, người phụ nữ mong chồng mình có thể tiến bước, thời điểm muốn thế, đầu tiên phải nỗ lực bản thân xứng với chồng. Nếu như chồng thành công, mà cũng thuận lợi theo chồng, đôi vợ chồng rất hạnh phúc. Nhưng nếu theo kịp, vậy chồng của có thể biến thành chồng người khác.

      Người đó , rất nhiều người tin cách “Môn đăng hộ đối”, ra điều này bao hàm rất nhiều, hai bên nam nữ, đều phải nhất trí chỗ nào đó, mới có thể tiến với nhau, bên oán trách đối phương, là người bất hạnh nhất…..

      Thẩm Diệc Đình rời , hiểu ý của người bạn đó. Nếu Đường Tâm Vũ năng lực xử lý công việc và tính tình bình tĩnh của , như vậy lúc học có được cưng chiều của , về sau cũng nên hy sinh vì như thế, nhưng lại làm, ngược lại trách sao đối xử tốt với như trước kia…..

      Như vậy “giải quyết vấn đề” cũng khiến thấy khá hơn, chỉ là khiến thể nghĩ về chuyện này nữa, suy nghĩ có gì tốt đâu. và Đường Tâm Vũ sớm chia tay, hơn nữa Đường Tâm Vũ qua đời từ lâu, giờ tới những việc này sớm còn ý nghĩa gì.

      Cuộc sống vẫn lặp lại như thế, xử lý mọi chuyện lớn trong công ty, công việc bận rộn khiến làm như cái máy. cảm giác mình thay đổi, thương người phụ nữ như đối xử Đường Tâm Vũ nữa, nghĩ như vậy, cảm thấy có lẽ người mất nhiều nhất là chính , dù sao có thể gặp người khiến mình toàn tâm thương họ là may mắn.

      nhớ ngày đó, đám bạn uống rượu trong phòng, giải tán xong, Thẩm Tâm Duy uống chút rượu, Giang Thiếu Thành ngồi cạnh chuyện.
      Thẩm Tâm Duy chê trách tình bạn giữa phụ nữ với nhau, đàn bà người đàn ông mà trở mặt, mà đàn ông lại thế. Giang Thiếu Thành liền cười, làm sao lại , sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệc Đình cái….

      Thẩm Diệc Đình nhớ ánh mắt kia, mặc dù Giang Thiếu Thành gì, nhưng có thể hiểu, và Lương Huy phải vì người phụ nữ mà cãi nhau sao… cũng khác gì với đàn bà sao?

      Bỗng dưng, cảm thấy thoải mái chút nào, vì vậy cầm áo khoác rồi rời , gió bên ngoài rất lạnh, khiến chẳng cảm thấy say. lấy xe, lúc lái xe, căn bản tâm tình tốt, thấy phía trước có người liền dừng xe…. Nhưng hình như chưa kịp, đối phương ngã xuống.

      Thẩm Diệc Đình hít vào hơi, nhanh chóng mở cửa xe, xuống xe, xem vết thương đối phương có nặng .

      Khi đó Nam Ngưng rất thảm hại, suy nghĩ đầu tiên khi Thẩm Diệc Đình nhìn thấy là sao phụ nữ có thể khóc lớn tiếng như thế, tiếp theo mới thấy rất giống Đường Tâm Vũ, nhưng chỉ giống, biết phải. Nếu như là Đường Tâm Vũ, chỉ biết nhìn , giống như người có xương vậy.... nhưng người con trước mắt này, mặt đầy nước mắt, nhưng lại có phòng bị bên trong.

      Thời điểm trung học, thầy giáo qua, phụ nữ chỉ biết theo gió mà lật đổ, có chủ kiến, nhưng đây là phương thức sinh tồn của họ. Bề ngoài dịu dàng nhu nhược dễ bắt nạt, nhưng cứng cỏi tồn tại ở bất kì chỗ nào.

      Thẩm Diệc Đình còn phải nửa ép buộc tới bệnh viện, dù phối hợp.

      Bác sĩ kiểmt tra xong, có vấn đề gì, cũng yên tâm. Chỉ là ngừng khóc thút thít, khiến bác sĩ nghi ngờ là bọ họ có phải cặp tình nhân cãi nhau hay , tiếp tục hoài nghi có phải gặp người giả bị đâm rồi hay gì....

      có thể ngừng khóc được ?”
      “Liên quan gì tới ?” vừa khóc vừa nhìn chằm chằm.

      Phản ứng này.... khiến thể làm gì được.

      Về sau mới biết, thất tình. hi sinh toàn bộ niềm vui của mình, chỉ vì thành toàn lòng tự ái của bạn trai, nhưng làm nhiều như thế, ngược lại bạn trai cảm kích. Hơn nữa khuyết điểm người , tất cả bị bạn trai phóng đại, cảm thấy tức giận đau lòng, nhưng phải phản ứng ra sao....

      Lúc rời khỏi bệnh viện, là đưa về.

      khóc nữa, chỉ uể oải dựa vào ghế. nhìn qua gương chiếu hậu, cảm thấy hình như là người nên dùng tư thế này để ngồi, có hình tượng ngoan ngoãn, như kiểu là người cố gắng học tập, khiến mọi người mến, phạm lỗi, nên là người như thế.... nhưng tư thái của như vậy, cũng thấy xa cách lắm.

      Vì vậy trong lòng lặng lẽ cho ra kết luận, bề ngoài và nội tâm của , có chút khác biệt.

      Cũng biết nhận ra ánh mắt của chưa, nhìn về phía trước, “Cảm ơn .”

      Thẩm Diệc Đình hiểu nổi.

      Có lẽ cảm thấy về sau có cơ hội gặp mặt nữa, vì vậy giải thích cho người xa lạ, cũng mất mặt lắm. kể, từ lúc bị thất tình, vẫn muốn tìm cơ hội để khóc to, nhưng được, ở trường có quá nhiều người, thể khóc thoải mái, chỗ khác cảm giác khóc lóc hiệu quả lắm, bỗng dưng giật mình vì lái xe tới... ngược lại lại khóc òa lên, bây giờ cảm thấy rất tốt.

      , từ lúc người đàn ông kia chọn rời khỏi , cũng cho ta cơ hội nữa. ấy khiến đau lòng khổ sở trả lại khó chịu trong lòng mình, cần phải khóc nhiều để làm dấu chấm hết.

      ra là loại người có chút cơ hội cũng buông tha đối phương, nhưng về sau lại phát ra, suy nghĩ này sai rồi bởi vì câu này chỉ dành cho người đáng giá.....

      Ngày đó, dọc đường , Thẩm Diệc Đình đóng vai người nghe.

      nghĩ tới việc gặp lại , giống như cũng ngờ.

      Lại gặp mặt lần nữa, ở trường học của , bởi vì tặng thiết bị giáo dục cho trường . Vì vậy gặp lần nữa, nghĩ tới, cũng nhớ .

      “Tôi mời ăn cơm nhé!” Nam Ngưng cười.

      gật đầu, “ lo tìm được chỗ ăn cơm, trường học của lớn .”

      ra nụ cười của rực rỡ, hướng về phía nhu hòa hơn, nhưng vẫn cảm nhận được, bên trong có bất kì âu lo, vốn như thế này, lại thấy tệ, thoát khỏi thất tình rồi.

      bữa cơm ăn tệ, kể chuyện lý thú về trường của , xong rồi, hỏi chuyện như vậy với tổng giám đốc như , có thấy buồn cười hay .

      Cho đến khi tới nơi này, mới phát tại sao cảm thấy và người khác giống nhau. Người khác biết thân phận của , mấy câu của họ thường là các ý tưởng khác nhau, hoặc là muốn có công việc sau này, hoặc là giấc mơ màu hồng của các nữ sinh.

      , hình như chỉ muốn dùng bữa cơm này, “Cám ơn” với chuyện lần trước.

      Gặp mặt lần nữa, là hôm ký hợp đồng bên công ty đối phương. thực tập ở công ty đó, nhưng ra phải chuyện lớn, công ty có vấn đề, vì vậy bên nhân viên tôi đẩy , đẩy tôi, cuối cùng lại đẩy thực tập sinh Nam Ngưng đây.... nhìn những người đó, đầu tiên là tức giận đến khó tin, mấy giây sau, đón nhận trạng rồi, cãi vã, nhưng trong mắt vẻ cam lòng... khá hơn mọi người lúc đó. Nếu như nháo lên, tuyệt đối khiến công ty gặp nguy, hiểu .

      Hợp đồng được ký thuận lời, Thẩm Diệc Đình thấy, công ty có vấn đề, người chịu trách nhiệm cũng ra được, tại sao có thể yên tâm hợp tác với công ty như thế được.

      ngày kia, hẹn ăn cơm.

      Lúc ăn, Nam Ngưng chớp mắt nhiều lần, cuối cùng thấy xấu hổ , “ là vì tôi....” suy nghĩ chút lại cười, “Căn bản muốn hợp tác với công ty đó, nên lúc tìm lấy cờ à?”

      cảm thấy nhất định là như vậy, vì vậy cũng may tự nghĩ như thế.

      Thẩm Diệc Đình cười, “Ừ... đúng.”

      ra , nửa phần rồi... có cũng được có cũng chẳng sao, chỉ là trong nháy mắt đó, cứ như vậy mà làm thôi.

      Sau đó, bọn họ liên lạc với nhau càng nhiều, Thẩm Diệc Đình đưa tới mấy bữa tiệc, đương nhiên lấy danh nghĩa bạn bè... từ từ, hành động hay với nhau thân thiết này, khiến người bên cạnh bắt đầu đùa. Thẩm Diệc Đình mới nghĩ tới, nghĩ, nên kết thúc hay vẫn tiếp tục đây?

      , chung rất vui.

      Ngày đó rất nóng, Nam Ngưng ở dưới công ty chờ .

      Thẩm Diệc Đình mãi mới tới, biết đợi lâu, nhưng lúc thấy , oán trách chút nào.

      “Tại sao gọi điện thoại cho ?”

      Nam Ngưng cười cười, “Gọi cho rồi đó chứ, nghe, cho nên em nghĩ xử lý chuyện quan trọng, nên quấy rầy nữa....”

      Đúng vậy, họp.

      Nhưng cảm giác được người ta cảm thông... lại thấy cảm động đến tột đỉnh, ngay cả bản thân cũng cảm thấy buồn cười.

      Cuối năm, và Nam Ngưng kết hôn, tốt đẹp như trong tưởng tượng. người vợ tốt, bảo thủ, biết lúc nào nên làm nũng, lúc nào nên dừng. Vì vậy nhanh phát ra, công việc và cuộc sống của bài trừ lẫn nhau, vừa xử lý công , còn dạo phố với , xem phim, buổi tối cũng nhau bộ.

      Khi bỗng dưng muốn khen Nam Ngưng chỉ nhìn cười, thích cãi với thôi, nếu như có, rất tức giận rồi.

      Thẩm Diệc Đình rất nhanh biết cái tức giận của Nam Ngưng.

      ở trong thư phòng phát tấm ảnh của Đường Tâm Vũ, nếu như giống như người trong ảnh đến thế, có lẽ phản ứng lớn như vậy.

      im hơi lặng tiếng, hoặc để cho mình lâm vào phỏng đoán trong lòng, mà trực tiếp tìm , để , đơn giản thôi. Nếu như chỉ coi là thế thân, kiêu ngạo rời .

      Bọn họ cãi vã, hơn nữa trong lúc đấy, nhận được điện thoại rồi , điều này khiến Nam Ngưng càng tức hơn.

      Nam Ngưng liên lạc được với , trong lúc nhất thời tâm tình rất kém. suy nghĩ lung tung, thậm chí nghĩ tới kết quả xấu nhất, nghĩ càng nghiêm trọng hơn về nó, như vậy đến khi kết quả xảy ra, khó thừa nhận, thậm chí còn nghĩ tới sau khi ly hôn phải làm thế nào rồi...

      biết xảy ra như thế nào, hình như vì ăn cơm, lúc tắm mơ màng liền bị ngã...

      Khi Nam Ngưng tỉnh lại, ở bệnh viện rồi, bố mẹ và Thẩm Tâm Duy đều ở đó, lát sau, Thẩm Diệc Đình cũng tới.

      Câu đầu tiên của Thẩm Diệc Đình là - - - cố ý đúng ?

      Những lời này lại khiến bọn họ cãi vã lần nữa.

      giải thích nguyên nhân gần đây bận rộn nhiều việc, cũng giải thích muốn Đường Tâm Vũ còn quan trọng nữa... thậm chí tại, tới đây, Giang Thiếu Thành cũng tán thành, ai biết Lương Huy có làm gì hay ?

      Nhưng chỉ muốn quay lại gặp Nam Ngưng, cũng hỏi Giang Thiếu Thành ngược lại, “Nếu như Tâm Duy xảy ra chuyện, cậu làm thế nào?”

      Thẩm Diệc Đình sợ rằng, Nam Ngưng xảy ra chuyện, là do Lương Huy ra tay.

      Nhưng bọn họ lại tan rã trong khí căng thẳng lần nữa....

      Sau tai nạn xe cộ, mất tích, bắt cóc... loạt các chuyện, luân phiên trình diễn.

      Vài năm sau, khi Nam Ngưng nhớ ra tới những kiện đó, cười, “Thẩm Diệc Đình. chỉ nên sơ sơ giải thích cho em.”

      sao?”

      “Em canh cánh trong lòng nữa, quan tâm chuyện có sống hay chết hay , em tái giá.”

      Thẩm Diệc Đình biết làm vậy, nhưng may mắn, vì , vẫn luôn như thế.

      Khi nắm tay , vẫn thể tưởng tượng nổi, vốn chuẩn bị đại hình phục vụ sau khi trở lại cơ mà. Kết quả tha thứ cho dễ dàng quá, khiến kinh hồn bạt vía, cứ có cảm giác chuẩn bị hành hạ phía sau vậy.

      Nam Ngưng cũng giải thích, chỉ cảm thấy, nếu có thể chút do dự ôm đến cái chết cũng hiểu rồi. Mặc dù cuộc sống tương lai rất dài, cần vì chút chuyện liên quan tới nhau mà làm hỏng nó.

      “Nếu như gặp em lúc học đại học, như thế nào?” chợt có ý nghĩ.

      Thẩm Diệc Đình vuốt đầu , lâu sau mới trả lời, “ biết như thế nào, nhưng Nam Ngưng à, lúc gặp em, nhất định là thời gian tốt nhất.”

      Gặp nhau nhau hiểu nhau... Lúc gặp gỡ, chính là lúc tốt nhất, sớm hoặc là chậm, có lẽ cuộc sống biến hóa xảy ra.

      Với tính tình lúc học đại học, có lẽ cảm thấy ưu điểm bây giờ của Nam Ngưng là khuyết điểm, chỉ có vô số lần bọn họ gặp thoáng qua mà để lại bất kì ấn tượng nào, nhưng bây giờ, bọn họ ở chung chỗ, trải qua tất cả, đều thuộc về thời điểm đẹp nhất.

      Nam Ngưng nhìn , trong lúc nhất thời gì.

      Thẩm Diệc Đình nắm tay , yên tĩnh bộ.
      Last edited by a moderator: 22/10/15
      caoduong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :