1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn Miên - Lục Xu (Full 52 Chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46.1:

      Vẫn chưa tìm được Thẩm Tâm Duy, thời gian mất tích qua 48 giờ. Cảnh sát ngừng điều tra những nơi Lương Huy tới trước khi chết, tiếp xúc với ai. Lương Huy chết, cũng giống như giờ phút này có tội phạm chủ động phối hợp với cảnh sát để giảm tội, nhưng vẫn điều tra ra chỗ Thẩm Tâm Duy ở đâu, thời gian còn nhiều, Lương Huy thể đưa Thẩm Tâm Duy đâu, nhất định là giấu , nhưng chỗ giấu ai đoán ra được.

      Lần này bên trong việc, Giang Thiếu Thành với Thẩm Diệc Đình đều có công, vì vậy bên cảnh sát rất cố gắng, nhưng tra ra dấu vết nào.

      Giang Thiếu Thành vẫn ngồi ở phòng ăn, Lương Huy rằng để sống bằng chết, chính là để tìm ra được Tiểu Duy. Vì sao Lương Huy biết tìm được? phải chỗ đó rất khó tìm, Lương Huy cũng nghĩ rằng đưa Tiểu Duy đâu xa, vậy chỉ có khả năng, đó chính là chỗ Tiểu Duy từng ở, vậy tất cả mọi người bỏ qua, nếu chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ ăn toàn nhất, nhưng nhà và công ty của Lương Huy đều được kiểm tra rất nhiều lần rồi….

      Vậy ở đâu?

      Trước khi làm chuyện này, suy nghĩ rất lâu, cho Tiểu Duy chuyện sắp làm. muốn kéo dính vào, thứ hai là dù thất bại, coi như hận , chắc khó chịu thời gian ngắn, rồi lại bắt đầu lần nữa, nhưng ngờ, kết quả với lúc tưởng tượng ra khác nhau. bị bắt, bất lực tìm được …. tìm thấy .

      Mà Lương Nguyệt Lăng ra khỏi nhà hàng, rất nhanh bị người vừa xuống xe ngăn lại. híp mắt, có thể cảm giác ra, người trước mắt là cảnh sát mặc thường phục sao? Mấy ngày nay của , bị cảnh sát hỏi rất nhiều, đúng là em Lương Huy, nhưng giúp Lương Huy làm việc gì cả, biết gì về công ty Lương thị. Vì vậy tất cả chuyện Lương Huy làm, tất cả đều liên quan tới , có trách nhiệm gì, thế nhưng lúc này có cảnh sát xuất trước mặt .

      bất động, cũng chuyện.

      “Lương tiểu thư, biết chuyện , cũng là có tội, phải biết điều này.” Dương Tĩnh nhìn chằm chằm, “Bởi vì biết chuyện báo khiến người bị hại gặp chuyện may, cũng có thể gắn tội là giết người gián tiếp….”

      lắm định nghĩa thế nào luật pháp, cũng biết, người này dọa mình, “Tôi nghe hiểu.”

      vẻ mặt gì.

      “Lương tiểu thư, trai phạm tội hại chết nhiều người như vậy, muốn giảm bớt tội cho ấy sao?”

      “Mỗi người đều chịu trách nhiệm vì hành động của ấy, trai tôi cũng gánh hậu quả, tôi cho rằng tôi nên vì thế mà làm gì. Còn nữa, người mất tích nên do cảnh sát điều tra và giải cứu, nếu như tìm được người, đó là do cảnh sát bất lực.” Lương Nguyệt Lăng hiểu , bây giờ tìm được người, người có gì ăn mà bị giấu ở đâu đấy, có thể sống được bao lâu? Bọn họ đều sốt ruột, mới chú ý sang , hi vọng tìm ra được gì từ .

      lúc ấy Giang Thiếu Thành cầm gậy, được người dìu ra.

      “Để cho ấy .” Giang Thiếu Thành nhìn Dương Tĩnh, thời gian trước, Dương Tĩnh cũng tham dự vào vụ này, hôm nay vợ có chuyện, từng hợp tác qua. Dương Tĩnh đương nhiên rất muốn giúp tìm ra Tiểu Duy, nhưng Dương Tĩnh mực tìm, vẫn chưa ra đầu mối, lúc này mới muốn hỏi từ Lương Nguyệt Lăng.

      Lương Nguyệt Lăng cười, gì, tránh ra.

      Giang Thiếu Thành cũng nhìn , chỉ mím môi, sắc mặt rất khó coi.

      “Cứ nhu vậy để cho ta sao? Có lẽ ta là duy nhất…..” Dương Tĩnh , bởi vì Giang Thiếu Thành ngăn lại.

      ấy phải người như vậy, ấy hại người, tôi tin ấy.”

      Giọng cao thấp, Lương Nguyệt Lăng vài bước nhưng vẫn nghe được, người khẽ cứng lại, châm chọc cỡ nào, bây giờ vào lúc này rồi, Giang Thiếu Thành vẫn còn dò xét ? Cho dù làm như vậy, có thể khiến cảm thấy áy náy sao? Coi như biết chính xác vị trí của Thẩm Tâm Duy, vì sao phải cứu ta, tại sao cứu Thẩm Tâm Duy rồi thành toàn cho Giang Thiếu Thành, khiến Giang Thiếu Thành khổ sở phải tốt hơn sao?

      Rất buồn cười, giây phút cuối cùng rồi, Giang Thiếu Thành cũng bỏ qua cho .

      *************

      Tối, rất tối, gian đen kịt, toàn bộ thế giới như được bao phủ trong mảnh đen như mực, hình như ở trong động tối, hang động tối như vậy sao? Hẳn phải vậy, nhưng lại nghĩ tới những thứ này, thậm chí còn nghĩ lung tung rất nhiều, lúc còn trẻ, từng nghĩ tới tương lai mình chết như thế nào, tai nạn xe cộ, máy bay hỏng, đánh nhau…. Bất kể những điều ngoài ý muốn hay cố ý dẫn tới cái chết, nhiều như thế, đều liên tưởng tới, nhưng chưa từng ngờ rằng, có ngày mình vì đói mà chết. Tất cả tế bào người như bị mặt trời chiếu xạ từ từ bốc hơi vậy. Thế giới của rất yên tĩnh, mà cũng từ thế giới này mà chết, dù chưa bao giờ dự liệu được, mình dùng cách này gặp Thần Chết.

      có thể nghe được tim đập của mình, nhưng đập như thế cũng biểu rằng còn sống được lâu nữa. Vốn cho rằng chết là chuyện rất bi thưởng rồi, nhưng sai, phát mình chẳng hề đau buồn. Người mềm nhũ, cử động cái là hy vọng xa vời, cảm thấy mình rất muốn ngủ, dù biết rằng ngủ là bất tỉnh.
      Nhưng sau khi ngủ rồi, có người vì mà đau lòng chứ?

      nhìn thấy trai , biết ấy có trở lại . trai biết chết, chắc buồn lắm.

      Mà Dương Hi Lạc đâu rồi, nếu như có ở đây, ai nghe các tình tiết cẩu huyết kì lạ của ấy chứ, người khác nghe vậy cho rằng tiểu Lạc cả ngày chỉ chìm đắm ở trong tiểu thuyết của mình, có thành kiến với ấy….

      Những học sinh của , xuất nữa mà cảm thấy buồn ….. có lẽ, có thể , căn bản bởi vì giáo tới mà được nghỉ mấy tiết…..

      Mà người đàn ông kia sao? Nếu như ấy biết mình sắp ngủ say, có vẻ mặt thế nào? vẫn chờ tự với tất cả mọi chuyện, còn chưa nghe được, còn chưa chứng minh tin tưởng là cần phải vậy….

      ra là tồn tại của vẫn có giá trị, nhưng cảm giác mình mệt quá, thể thở nổi, người mềm nhũn…. Giống như ngủ giường, muốn chết sao?

      Rất yên tĩnh, trong thế giới của chỉ còn lại tiếng tim đập và tiếng hít thở của , kèm theo tiếng vang như thế, sắp ngủ.

      Titi….. truyền đến tiếng, nhắm hai mắt lại, bắt đầu mở to. thanh cũng lớn, nhưng đối với , đủ, hai ngày này rất nhạy cảm với thanh, bởi vì nơi an tĩnh này chỉ còn lại chính .

      Là tiếng bước chân, hơn nữa thanh này càng ngày càng gần, đến gần .

      Có người tới cứu sao?

      Từ từ, có vật gì đó chuyển động, thứ gì đối diện đột nhiên bị kéo ra. Bỗng dưng có vật gì sáng rơi xuống, nhờ vật này, thấy được mờ hồ, sợ hãi khiến toàn thân tóc gáy của đều dựng đứng lên, sau đó cảm thấy mình rất buồn cười, vừa rồi lựa chọn đón nhận cái chết, sợ cái gì chứ…..

      Mới hù dọa tí, nhưng khiến tỉnh táo lại, tầm mắt cũng mơ hồ nữa. Là ánh sáng điện thoại di động, người khác cầm ở trong tay, mà người kia vẫn nhìn .

      “Thấy ràng chưa?”

      thanh của Lương Nguyệt Lăng rất thấp, cũng đủ trong gian như thế.
      Last edited by a moderator: 24/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 46.2:

      thanh của Lương Nguyệt Lăng rất thấp, cũng đủ trong gian như thế.

      Ngoài miệng Thẩm Tâm Duy bị quấn băng dính, được lời nào, chỉ nhìn Lương Nguyệt Lăng. Đây là người đầu tiên thấy sau hai ngày nay, thậm chí có phần mừng, phải vì cho rằng mình được cứu, chỉ đơn thuần trừ bóng tối ra, còn thấy ánh sáng.

      Lương Nguyệt Lăng ngồi xổm xuống, tựa vào rìa. Lúc này Thẩm Tâm Duy mới phát ra, ra vẫn nằm trong quan tài…. may là trước biết, nếu nhất định càng nghĩ lung tung hơn, bị người đánh ngất, tỉnh lại ở đây, tay chân bị trói chặt, miệng cũng bị quấn băng dính, cố giãy dụa, quá mệt, lựa chọn nằm im.

      Vẻ mặt Lương Nguyệt Lăng thay đổi, có vẻ đau thương, cũng có oán hận, chỉ bình tĩnh nhìn Thẩm Tâm Duy. Lúc này Thẩm Tâm Duy rất nhếch nhác, đẹp tí nào, thay vì đáng thương, thà rằng rằng thê thảm nỡ nhìn, ấy là vì dơ dáy bẩn thịu mà là thảm hại quá, bị nhốt trong chỗ này. Đúng là bị hủy hoại nghiêm trọng.

      “Tôi thích .” Lương Nguyệt Lăng nhàng , “Lần đầu tiên gặp thích rồi, sống rất tốt, hoàn toàn theo ý của mình, trải qua cuộc sống mình mong muốn, có tất cả thứ mình muốn…. chả có gì là đúng cả, chỉ là thái độ với cuộc sống này, vì nó đầy đủ thôi.”

      Sau đó Lương Nguyệt Lăng cười cười, chỉ vì đầy đủ, là thành công lớn nhất của người.

      “Tôi thích , nhưng vẫn chưa đến độ… dù sao đời này, người đáng ghét quá nhiều, căn bản chẳng ra gì. Nhưng tại sao vậy, lại nhìn trúng người đàn ông tôi chờ đợi, cái này chắc chắn, tôi luôn đứng ở bên đối diện của .”

      “ Biết dùng thân phận của tôi để kết hôn với Giang Thiếu Thành, tôi tức giận, chỉ tiếc nuối, nếu như tôi sớm xuất , có phải những chuyện bất ngờ đó cần xảy ra ? về sau tôi nhìn những điều làm với Giang Thiếu Thành, rất hiểu , chỉ là người con rất ngây thơ, lúc thích Giang Thiếu Thành tiêu hao suy nghĩ và sức lực. Cuối cùng đạt được cơ hội như thế, tại sao giữ chặt chứ…. Khi chuyện lộ ra ngoài rồi, vừa khó chịu vừa dùng mọi cách để bỏ lửa giận trong lòng.”

      “Tôi đối mặt với chẳng có chút cảm giác nào, chỉ vì, tôi có tự tin, tôi giỏi hơn , so với cố gắng của , thậm chí tôi còn là có ước định với ấy, mọi thứ tôi đều có đủ, vì cái gì phải để trong đầu chứ?”

      Lương Nguyệt Lăng trầm mặc lâu, sau hồi, cười tiếng.

      ra Giang Thiếu Thành đối với tôi rất tốt, bắt đầu cũng rất tốt…. bây giờ tôi còn nhớ , tôi với ấy xa nhà, chỗ đó rất gần với biển, nhưng tôi sợ nước, dám đí, ấy vẫn khích lệ, đó là lần đầu tiên có người như thế khích lệ tôi. Tôi luôn sợ nước, cũng dám đến gần chỗ nước sâu mét nào… nhưng ngày kia, quỷ thần xui khiến, tôi thế lại theo tới biển, gió biển, rất tự nhiên, rất thoải mái.”

      “Còn có lần kia, công ty xảy ra chút vấn đề, có người muốn đả kích trả thù, khi đó có chiếc xe xông tới ấy tới bảo vệ tôi theo bản năng…. Dù sau ấy chẳng biểu gì, tôi cũng rất cảm động. Cho đến ngày, tôi phát ấy chính là người có ước định với tôi hồi bé, biết tôi hạnh phúc tới dường nào ?”

      “Thẩm Tâm Duy, tôi biết Giang Thiếu Thành, cũng biết
      [​IMG]
      Tôm Thỏ, Hà Hoàngbellchuong thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 47.1:

      Thẩm Tâm Duy có thể cảm thấy có người chạm vào mình, nhưng quá mệt, sức để mở mắt còn có. Vì vậy chỉ có thể để mình ngủ say. Dù trong quá trình ngủ, cảm thấy mình chuyển động, nghĩ chắc mình có ảo giác, giống như ánh sáng lóe lên vậy. Chuyện tốt đẹp mong đợi nhất, là sau khi Lương Nguyệt Lăng tới nơi này, cũng biết mình ở chỗ nào. như bị nguyền rủa, nếu như mình vẫn nằm tại đây, kiếp sau cũng chỉ bị giam cầm, sau đó mãi mãi trốn thoát được. Lúc này mới nhớ tới những gì mất , nhưng quá mệt, muốn giãy giụa, muốn mở mắt. Thế nên mới tự với mình, có thể rồi.

      Dù sâu trong lòng mình muốn thế, nghe tiếng bước chân ngày càng xa của Lương Nguyệt Lăng cũng biết, mình chỉ có thể đợi trong bóng tối. tức giận, tức nổi, mọi người đều phải chịu trách nhiệm vì chuyện mình làm, như vậy mới có thiện ác hữu báo. đoạt cái gì đấy của Lương Nguyệt Lăng, đây là thể chối bỏ, mà lúc đó còn rất vui, hơn nữa còn hưởng thụ… nên cảm tạ Lương Nguyệt Lăng mới đúng, Lương Nguyệt Lăng ra tất cả, khiến hối hận về chuyện mình làm, người đàn ông , chưa bao giờ phản bội , hơn nữa cũng , như vậy là đủ rồi. Bỏ với giá cao, sau đó đạt được thứ mình muốn, hạnh phúc như vậy mới đáng để theo đuổi, chỉ là quỹ đạo của có phần thay đổi mà thôi, thu được hạnh phúc trước, sau đó mới phải trả giá.

      rất thỏa mãn, hơn nữa cảm giác như vậy mà chết , sắc mặt của rất trầm tĩnh, hình như ngủ rất ngon.

      *************

      Thẩm Tâm Duy còn rất yếu, lâu được uống nước và ăn, khiến sức của tới cực hạn, giờ phút này yếu đuối nằm giường, truyền nước biển, cung cấp dinh dưỡng cho , nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Mắt nhắm, hình như muốn mở ra.

      Giang Thiếu Thành ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn vợ mình, tầm mắt của cổ tay , thích truyền nước, chỉ cần có kim tiêm trong mạch máu cũng khiến đau, huống chi còn châm từng này vào, nhưng mà giờ phút này, giãy dụa kêu ca, cứ ngoan ngoãn như thế. Trước kia bị ốm, người đau đầu nhất là Giang Thiếu Thành, dịu được, Thẩm Tâm Duy chịu truyền nước, tránh né các loại, khiến thể làm gì. hi vọng, nhìn thấy nhảy dựng lên phản đối, muốn truyền nước … Khóe miệng mơ hồ có nụ cười, cần gì nghĩ như vậy,
      Vấn đề gì khác, chỉ suy yếu mà thôi, nhanh tỉnh lại.

      rất may mắn, LươngHuy chưa từng hành hạ , chỉ nhốt dưới mặt đất, nếu ... tỷ lệ xảy ra chuyện xấu này, sợ, vì vậy cấm suy nghĩ tiếp.

      Thẩm Diệc Đình từ ngoài phòng bệnh tới, nhìn Giang Thiếu Thành chút, lên trước vỗ vai , “Cậu nghỉ ngơi , tôi ở đây cho”.

      Vết thương ở chân Giang Thiếu Thành còn chưa khỏi, cần nghỉ ngơi nhiều ... Thẩm Diệc Đình nhớ lại, lúc cảnh sát gọi điện thoại tới Giang Thiếu Thành quan tâm gì, chỉ muốn . Bọn họ tới nhà họ Lương, nghe Lương Nguyệt Lăng bên trong nhà có chút kì lạ, vì vậy đám người bắt đầu điều tra trong phòng Lương Huy, bọn họ tìm tìm lạicác đồ vật, vất vả mới mở ra cửa xuống.



      Lúc Giang Thiếu Thành thấy Thẩm Diệu Đình ôm Thẩm tâm Duy ra Thâm Diệc Đình cho rằng xúc động, nhưng lúc đó, đột nhiên Giang Thiếu Thành bình tĩnh lại. cái cảm giác tính táo đấy Thẩm Diệc Đình có thể hiểu, chỉ cần tốt, tất cả còn là vấn đề.



      Giang Thiếu Thành lắc đầu cái “ cần”.



      Thẩm Diệc Đình còn muốn khuyên nữa, nhưng lại thôi, thở dài, biết, khuyên nữa cũng vô ích, Giang Thiếu Thành nghe, Thấm Diệc Đình nhìn Thẩm Tâm Duy giường hồi, lúc này mới yên lặng ra khỏi phòng bệnh.



      Nam Ngưng đứng ở ngoài, thấy ThẩmDiệc Đình ra ngoài, khỏi cảm thấy buồn cười, “ cũng biết ở đó mình làm kỳ đà cản mũi sao?”

      thế này, Thẩm Diệc Đình đương nhiên muốn lại, chỉ có phản ứng gì. ngồi cạnh Nam Ngưng, thấy cười vui vẻ, nhịn được sờ đầu , “Ăn cơm !”



      “Ừ.” Nam Ngưng gật đàu cái.



      Bọn họ qua hàng lang, vào thang máy. Bây giờ tất cả mọi chuyện qua, cần vì mục đích nào mà quan tâm tới người con này nữa. bọn họ vào tháng máy, cửa thang máy có bóng dáng của bọn họ, Nam Ngưng bây

      giờ có gì khác so với lần đầu gặp , vẫn thanh lệ thoát tục như thế.



      Đột nhiên cảm thấy may mắm, cho tới giờ phút này, người phụ nữa này vẫn ở bên cạnh . Khi nhịn được muốn xem chút thấy gặp mặt với bạn trai cũ mới biết mình khó chịu cỡ nào, chuyện tình cảm thực liên quan tới người khác, những cũng dễ dàng để mình càng thấy tình cảm của mình.

      quan tâm tới này, rất quan tâm, cho nên lúc biết bị Lương Huy bắt cóc mới tức giận đến thế, dù khi đó Giang Thiếu Thành đảm bảo với sao. Mà lần thứ hai bị bắt cóc tự với mình, nếu như bảo vệ được , cả đời này tha thứ cho mình....



      “Nam Ngưng.” Bỗng dưng gọi.

      “Hả?” có chút kì quái nhìn , bởi vì giọng có chút trần, giống như đè nén thứ gì đó, như sắp chuyện gì lớn.

      “Lần đàu tiên gặp em, thực khiến nhớ tới Đường Tâm Vũ.” Thẩm Diệc Đình chậm rãi, nghĩ tới có ngày với vợ mình về người con khác.



      Nam Ngưng cũng thấy lạ, nhưng chưa khóchịu và tức giận. thẩm Diệc Đình chủ động với chuyện này, là hi vọng. Hơn nữa Thẩm Diệc Đình dùng ba từ “Đường Tâm Vũ”, ràng rạch giới hạn với Đường Tâm Vũ, bất kẻ Đường Tâm Vũ còn chết hay sống, như vậy là đủ rồi, có thể yên tĩnh nghe giải thích.



      Bọn họ ra ra khỏi thang máy Nam Ngưng mới “ừ” tiếng.

      “Chỉ muốn , biết em là em, ấy là ấy”. Thẩm Diệc Đình bingf tĩng , “ đưa em bệnh viện, cũng vì cho rằng để em bị thương rồi, đổi thành bất cứ ai, cũng làm thế.”

      Vì vậy tướng mạo của ra sao, liên quan, chỉ là nguyên tắc làm người của mà thôi.



      Thẩm Diệc Đình tới chỗ này, hình như cũng biết như thế nào tiếp, nhìn thấy ở bệnh viện khóc suốt, khi đó cho rằng đó là lỗi của , sau mới biết vì thất tình, thi theo bản năng mà an ủi , sau đó đén gần từng bước , mới gần tự nhiên đến thế... biết khác với Đường Tâm Vũ bề ngoài Đường Tâm Vũ yếu đuối, thi bên trong càng mỏng manh hơn, mà Nam Ngưngbên ngoài yếu đuối, nhưng bên trong vô cùng bền bỉ, nhưng hiểu sao, càng đau lòng hơn.



      Nam Ngưng hiểu lời của , “ muốn cho en biết, chuyện giữa 2 chúng ta, liên quan tới ĐƯờng Tâm Vũ, từ lúc bắt đầu quen cho đến khi kết hôn, có Đường Tâm Vũ gì cả.”

      Thẩm Diệc Đình gật đầu.



      Bây giờ thẳng thắn như thế, điều ở trong lòng cũng nên noi ra, “Em tới thư phòng của thấy hình của ấy.. tại sao phải tức giận như vậy? còn có … Thời gian đó rất xúc động….”.



      Cũng bởi vì như thế, mới hoài nghi rốt cuộc kia còn ảnh hưởng gì tới , mới có thể canh cánh trong lòng.



      Thẩm Diệc Đình cau mày, “Là lỗi của ảnh, thời gian, thời gian đó tâm tình tốt.” cảm giác lời này đủ, vì vậy thể làm gì khác hơn là tiếp tục thẳng thắn, “ biết Lương Huy nhằm vào , mà lúc phát ra, tình huống tốt. mực tìm cách giải quyết, nên Lương Huy mới vậy, bỏ được, mà lúc đó cũng biết Lương Huy Đường Tâm Vũ sâu đậm như vậy…. Giây phút đó, mặc cảm thậm chí có ý nghĩ quái dị, cảm thấy lúc đầu cùng với Đường Tâm Vũ tốt hơn bao nhiêu. ấy cùng với Lương Huy, ấy rất hạnh phúc, mà Lương Huy cũng nhằm và …”.

      cảm thấy có lỗi với Đường Tâm Vũ, hơn nữa càng xấu hổ với tình của Lương Huy đối với Đườbg Tâm Vũ… cho nen tâm tình tốt, lúc ấy em nhắc tới ĐườngTâm Vũ lần nữa mới tức giận?” đoán được, hóa ra là như vậy, chẳng qua vấn đề lúc đấy đều theo cách mình nghĩ.



      xin lỗi….” giọng của càng trầm hơn.



      “Em trách .”



      Thẩm Diệc Đình nắm chặt tay , “Bây giờ những lời này có cách nào xoay chuyển được, có thể tìm cho mình rất nhiều lý do mà , nhưng.... đối với chuyện em bé rất xin lỗi, cho dù đối tốt với em hơn nữa, đây là chuyện thể cứu vãn được.”



      Khi đó bọn họ cãi nhau to, vội càng, trong công ty có vô số gián điệp và công ty khác nằm cùng, bên ngoài công ty lại có người gãi bẫy , chịu được, mới mắng , biết mang thai, mà lúc biết sảy thai, đây là phần thể tha thứ cho mình, hướng chi khi bệnh viện an ủi , ngược lại cố ý... Câu đó, hẳn tổn thương cỡ nào.



      “Em trách .” lại. “ ra , em chưa chắc mình mang thai, nhưng lúc tắm, biết thế nào ngã xuống, đứa bé ... là ngoài ý muốn, có lẽ đứa bé biết, tới vào lúc chưa thích hợp thôi!”



      cảm thấy nắm tay chặt hơn. “Là ngoài ý muốn”. nhấn mạnh thêm lần.



      biết, lời của cách nào bỏ được phần áy náy của , đứa bé kịp ra đời, thậm chí kịp biến thành phôi thai, trở thành phần canh cánh trong lòng.
      Last edited by a moderator: 16/6/15
      duyenktn1, Hà Hoàng, huyendo3 others thích bài này.

    4. sanone2112

      sanone2112 Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      74
      doc ko dc pic huhu ko bit tài Sao lun huhu

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 47.2:

      Thẩm Tâm Duy mở mắt, liền thấy có người ngồi ở mép giường, ngồi yên lặng, hơn nữa nhìn thẳng . có chút hoài nghi, mình tới thiên đường sao, hơn nữa còn mang theo Giang Thiếu Thành ư?

      Nhưng có thể cảm thấy. Chắc hẳn là thế giới , kì quái, tại sao phản ứng quá. Vậy cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ là sao nhìn mình, mà lộ ra vẻ mừng rỡ hay kích động gì cả? hay vẫn là giấc mơ, ra cần làm giấc mơ như thế, hình dáng của sớm in trong đầu, căn bản cần dồn hết tâm trí nhìn , dùng hình ảnh sớm trong trí nhớ.

      tỉnh rồi hả?” chân mày Giang Thiếu Thành khẽ nhúc nhích, nhàng nhìn , vẻ mặt dịu dàng.

      “Ừ.” nhìn . Giờ phút này, mới có cảm giác chân , nhưng cảm thấy hạnh phúc như vậy, ra là còn sống, có thể làm nhiều chuyện nữa, có thể ăn nhiều đồ ngon, có thể thấy , có thể thấy trai và chị dâu, còn có thể thấy mẹ…..

      “Đói bụng à? ăn ít cháo .”

      chỉnh giường, để dựa vào, cũng để cháo tới trước mặt . Hình như tính ra thời điểm này tỉnh lại, nhưng quá đói, nghĩ tới những điều này, mà là cầm bát cháo, ăn từng miếng từng miếng , chỉ là cháo bình thường, nhưng lại cảm thấy sung sường.

      ăn xong, để bát xuống.

      “Em còn tưởng rằng, em được thấy nữa.” xong còn thấy thẹn thùng, lời này nghe vào sao lại thế chứ.

      “Ừ, Diêm vương muốn thu em về, cho nên em chỉ có thể về đây.”

      vậy, trong giọng vẫn còn phần tiếc nuối. Thẩm Tâm Duy liếc mắt xem thường, có thể động tác kia làm mình biến dạng, nên thôi, “Hừ…..”

      cười cười, bộ dạng tức giận của , khiến nhớ lại trước kia.

      thấy kỳ cục trong chốc lát, mới nhớ ra chuyện rất quan trọng, “Đúng rồi, tại sao em lại ở bệnh viện… em nhớ em ở chỗ rất tối, là ai cứu em?”

      Vẻ mặt của Giang Thiếu Thành có chút lạ, “Lương Nguyệt Lăng gọi điện thoại cho cảnh sát, ấy đột nhiên phát trong phòng trai mình là lạ, trai của ấy thường biến mất trong phòng… ấy có khả năng có liên quan tới em.”

      “Lương Nguyệt Lăng?” Thẩm Tâm Duy ngờ, người phụ nữ phải cứu mình sao?

      “Ừ…. Tiểu Duy, là do Lương Huy nhốt em vào đó?”

      Thẩm Tâm Duy gật đầu, “Đúng, khi em tỉnh lại, ta trói chặt tay chân em, sau em cứ ở trong chỗ tối đấy.”

      Hình như Giang Thiếu Thành có điều suy nghĩ, “Ừ.”

      “Có cái gì kì quái sao?”

      Giang Thiếu Thành suy nghĩ chút, đành , “Có người nghi ngờ Lương Nguyệt Lăng sớm biết em ở đó, là đồng mưu với ấy…..”

      phải.” Thẩm Tâm Duy chắc như đinh đóng cột, “Ý của em là, mặc dù em thích ấy, nhưng ấy phải người như vậy. Lòng kiêu ngạo của ấy cũng cho phép ấy làm chuyện như thế, bên cảnh sát suy nghĩ nhiều rồi, nếu như ấy làm , cần gì phải gọi cho cảnh sát?”

      Giang Thiếu Thành cũng muốn nghĩ nhiều, gật đầu.

      Mà Thẩm Tâm Duy nghĩ tới là điều khác, ra Lương Nguyệt Lăng cứu sai, chỉ là cứu tận tay. Hình như có thể hiểu kiêu ngạo của Lương Nguyệt Lăng, người phụ nữ ngừng độc lập kiên cường. Vì vậy càng áy náy hơn, người phụ nữ như Lương Nguyệt Lăng, nếu là đàn ông, nhất định ấy.
      Nếu như , có phải Lương Nguyệt Lăng cùng với hay ? Suy nghĩ này, luôn khiến cảm thấy mình rất áy náy với Lương Nguyệt Lăng, chỉ là tính vì cảm giác áy náy mà làm điều gì, vừa nghĩ như thế, lại thấy mình dối trá nhiều. Nếu định làm gì, vậy gì cần gì phải cảm giác thế?

      “Giang Thiếu Thành?”

      “Hả?”

      sớm biết Lương Nguyệt Lăng là khi xưa à?”

      “Ừ.”

      “Vậy… sớm biết em phải đó?”

      “Ừ.”

      Đột nhiên Thẩm Tâm Duy rất muốn khóc, áy này. mặt cảm thấy quý trọng hạnh phúc mà mình trộm được, mặt lại cảm thấy xấu hổ vì hành động của mình. Giờ mới , sớm biết rồi, mâu thuẫn trong lòng mình này, tựa như bị lừa.

      rất buồn bực, đẩy mạnh, “ khốn kiếp.”

      Giang Thiếu Thành ngờ đẩy , có chút kinh ngạc, bị đẩy như thế. theo bản năng cách giường xa chút, đứng lên, chân liền đau. Sắc mặt của cũng biến thành vẻ khó coi.
      Hà Hoàngsanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :