Chương 47.1:
Thẩm Tâm Duy có thể cảm thấy có người chạm vào mình, nhưng quá mệt, sức để mở mắt còn có. Vì vậy chỉ có thể để mình ngủ say. Dù trong quá trình ngủ, cảm thấy mình chuyển động, nghĩ chắc mình có ảo giác, giống như ánh sáng lóe lên vậy. Chuyện tốt đẹp mong đợi nhất, là sau khi Lương Nguyệt Lăng tới nơi này, cũng biết mình ở chỗ nào. như bị nguyền rủa, nếu như mình vẫn nằm tại đây, kiếp sau cũng chỉ bị giam cầm, sau đó mãi mãi trốn thoát được. Lúc này mới nhớ tới những gì mất , nhưng quá mệt, muốn giãy giụa, muốn mở mắt. Thế nên mới tự với mình, có thể rồi.
Dù sâu trong lòng mình muốn thế, nghe tiếng bước chân ngày càng xa của Lương Nguyệt Lăng cũng biết, mình chỉ có thể đợi trong bóng tối. tức giận, tức nổi, mọi người đều phải chịu trách nhiệm vì chuyện mình làm, như vậy mới có thiện ác hữu báo. đoạt cái gì đấy của Lương Nguyệt Lăng, đây là thể chối bỏ, mà lúc đó còn rất vui, hơn nữa còn hưởng thụ… nên cảm tạ Lương Nguyệt Lăng mới đúng, Lương Nguyệt Lăng ra tất cả, khiến hối hận về chuyện mình làm, người đàn ông , chưa bao giờ phản bội , hơn nữa cũng , như vậy là đủ rồi. Bỏ với giá cao, sau đó đạt được thứ mình muốn, hạnh phúc như vậy mới đáng để theo đuổi, chỉ là quỹ đạo của có phần thay đổi mà thôi, thu được hạnh phúc trước, sau đó mới phải trả giá.
rất thỏa mãn, hơn nữa cảm giác như vậy mà chết , sắc mặt của rất trầm tĩnh, hình như ngủ rất ngon.
*************
Thẩm Tâm Duy còn rất yếu, lâu được uống nước và ăn, khiến sức của tới cực hạn, giờ phút này yếu đuối nằm giường, truyền nước biển, cung cấp dinh dưỡng cho , nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Mắt nhắm, hình như muốn mở ra.
Giang Thiếu Thành ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn vợ mình, tầm mắt của cổ tay , thích truyền nước, chỉ cần có kim tiêm trong mạch máu cũng khiến đau, huống chi còn châm từng này vào, nhưng mà giờ phút này, giãy dụa kêu ca, cứ ngoan ngoãn như thế. Trước kia bị ốm, người đau đầu nhất là Giang Thiếu Thành, dịu được, Thẩm Tâm Duy chịu truyền nước, tránh né các loại, khiến thể làm gì. hi vọng, nhìn thấy nhảy dựng lên phản đối, muốn truyền nước … Khóe miệng mơ hồ có nụ cười, cần gì nghĩ như vậy, có
Vấn đề gì khác, chỉ suy yếu mà thôi, nhanh tỉnh lại.
rất may mắn, LươngHuy chưa từng hành hạ , chỉ nhốt dưới mặt đất, nếu ... tỷ lệ xảy ra chuyện xấu này, sợ, vì vậy cấm suy nghĩ tiếp.
Thẩm Diệc Đình từ ngoài phòng bệnh tới, nhìn Giang Thiếu Thành chút, lên trước vỗ vai , “Cậu nghỉ ngơi , tôi ở đây cho”.
Vết thương ở chân Giang Thiếu Thành còn chưa khỏi, cần nghỉ ngơi nhiều ... Thẩm Diệc Đình nhớ lại, lúc cảnh sát gọi điện thoại tới Giang Thiếu Thành quan tâm gì, chỉ muốn . Bọn họ tới nhà họ Lương, nghe Lương Nguyệt Lăng bên trong nhà có chút kì lạ, vì vậy đám người bắt đầu điều tra trong phòng Lương Huy, bọn họ tìm tìm lạicác đồ vật, vất vả mới mở ra cửa xuống.
Lúc Giang Thiếu Thành thấy Thẩm Diệu Đình ôm Thẩm tâm Duy ra Thâm Diệc Đình cho rằng xúc động, nhưng lúc đó, đột nhiên Giang Thiếu Thành bình tĩnh lại. cái cảm giác tính táo đấy Thẩm Diệc Đình có thể hiểu, chỉ cần tốt, tất cả còn là vấn đề.
Giang Thiếu Thành lắc đầu cái “ cần”.
Thẩm Diệc Đình còn muốn khuyên nữa, nhưng lại thôi, thở dài, biết, khuyên nữa cũng vô ích, Giang Thiếu Thành nghe, Thấm Diệc Đình nhìn Thẩm Tâm Duy giường hồi, lúc này mới yên lặng ra khỏi phòng bệnh.
Nam Ngưng đứng ở ngoài, thấy ThẩmDiệc Đình ra ngoài, khỏi cảm thấy buồn cười, “ cũng biết ở đó mình làm kỳ đà cản mũi sao?”
thế này, Thẩm Diệc Đình đương nhiên muốn lại, chỉ có phản ứng gì. ngồi cạnh Nam Ngưng, thấy cười vui vẻ, nhịn được sờ đầu , “Ăn cơm !”
“Ừ.” Nam Ngưng gật đàu cái.
Bọn họ qua hàng lang, vào thang máy. Bây giờ tất cả mọi chuyện qua, cần vì mục đích nào mà quan tâm tới người con này nữa. bọn họ vào tháng máy, cửa thang máy có bóng dáng của bọn họ, Nam Ngưng bây
giờ có gì khác so với lần đầu gặp , vẫn thanh lệ thoát tục như thế.
Đột nhiên cảm thấy may mắm, cho tới giờ phút này, người phụ nữa này vẫn ở bên cạnh . Khi nhịn được muốn xem chút thấy gặp mặt với bạn trai cũ mới biết mình khó chịu cỡ nào, chuyện tình cảm thực liên quan tới người khác, những cũng dễ dàng để mình càng thấy tình cảm của mình.
quan tâm tới này, rất quan tâm, cho nên lúc biết bị Lương Huy bắt cóc mới tức giận đến thế, dù khi đó Giang Thiếu Thành đảm bảo với sao. Mà lần thứ hai bị bắt cóc tự với mình, nếu như bảo vệ được , cả đời này tha thứ cho mình....
“Nam Ngưng.” Bỗng dưng gọi.
“Hả?” có chút kì quái nhìn , bởi vì giọng có chút trần, giống như đè nén thứ gì đó, như sắp chuyện gì lớn.
“Lần đàu tiên gặp em, thực khiến nhớ tới Đường Tâm Vũ.” Thẩm Diệc Đình chậm rãi, nghĩ tới có ngày với vợ mình về người con khác.
Nam Ngưng cũng thấy lạ, nhưng chưa khóchịu và tức giận. thẩm Diệc Đình chủ động với chuyện này, là hi vọng. Hơn nữa Thẩm Diệc Đình dùng ba từ “Đường Tâm Vũ”, ràng rạch giới hạn với Đường Tâm Vũ, bất kẻ Đường Tâm Vũ còn chết hay sống, như vậy là đủ rồi, có thể yên tĩnh nghe giải thích.
Bọn họ ra ra khỏi thang máy Nam Ngưng mới “ừ” tiếng.
“Chỉ muốn , biết em là em, ấy là ấy”. Thẩm Diệc Đình bingf tĩng , “ đưa em bệnh viện, cũng vì cho rằng để em bị thương rồi, đổi thành bất cứ ai, cũng làm thế.”
Vì vậy tướng mạo của ra sao, liên quan, chỉ là nguyên tắc làm người của mà thôi.
Thẩm Diệc Đình tới chỗ này, hình như cũng biết như thế nào tiếp, nhìn thấy ở bệnh viện khóc suốt, khi đó cho rằng đó là lỗi của , sau mới biết vì thất tình, thi theo bản năng mà an ủi , sau đó đén gần từng bước , mới gần tự nhiên đến thế... biết khác với Đường Tâm Vũ bề ngoài Đường Tâm Vũ yếu đuối, thi bên trong càng mỏng manh hơn, mà Nam Ngưngbên ngoài yếu đuối, nhưng bên trong vô cùng bền bỉ, nhưng hiểu sao, càng đau lòng hơn.
Nam Ngưng hiểu lời của , “ muốn cho en biết, chuyện giữa 2 chúng ta, liên quan tới ĐƯờng Tâm Vũ, từ lúc bắt đầu quen cho đến khi kết hôn, có Đường Tâm Vũ gì cả.”
Thẩm Diệc Đình gật đầu.
Bây giờ thẳng thắn như thế, điều ở trong lòng cũng nên noi ra, “Em tới thư phòng của thấy hình của ấy.. tại sao phải tức giận như vậy? còn có … Thời gian đó rất xúc động….”.
Cũng bởi vì như thế, mới hoài nghi rốt cuộc kia còn ảnh hưởng gì tới , mới có thể canh cánh trong lòng.
Thẩm Diệc Đình cau mày, “Là lỗi của ảnh, thời gian, thời gian đó tâm tình tốt.” cảm giác lời này đủ, vì vậy thể làm gì khác hơn là tiếp tục thẳng thắn, “ biết Lương Huy nhằm vào , mà lúc phát ra, tình huống tốt. mực tìm cách giải quyết, nên Lương Huy mới vậy, bỏ được, mà lúc đó cũng biết Lương Huy Đường Tâm Vũ sâu đậm như vậy…. Giây phút đó, mặc cảm thậm chí có ý nghĩ quái dị, cảm thấy lúc đầu cùng với Đường Tâm Vũ tốt hơn bao nhiêu. ấy cùng với Lương Huy, ấy rất hạnh phúc, mà Lương Huy cũng nhằm và …”.
“ cảm thấy có lỗi với Đường Tâm Vũ, hơn nữa càng xấu hổ với tình của Lương Huy đối với Đườbg Tâm Vũ… cho nen tâm tình tốt, lúc ấy em nhắc tới ĐườngTâm Vũ lần nữa mới tức giận?” đoán được, hóa ra là như vậy, chẳng qua vấn đề lúc đấy đều theo cách mình nghĩ.
“ xin lỗi….” giọng của càng trầm hơn.
“Em trách .”
Thẩm Diệc Đình nắm chặt tay , “Bây giờ những lời này có cách nào xoay chuyển được, có thể tìm cho mình rất nhiều lý do mà , nhưng.... đối với chuyện em bé rất xin lỗi, cho dù đối tốt với em hơn nữa, đây là chuyện thể cứu vãn được.”
Khi đó bọn họ cãi nhau to, vội càng, trong công ty có vô số gián điệp và công ty khác nằm cùng, bên ngoài công ty lại có người gãi bẫy , chịu được, mới mắng , biết mang thai, mà lúc biết sảy thai, đây là phần thể tha thứ cho mình, hướng chi khi bệnh viện an ủi , ngược lại cố ý... Câu đó, hẳn tổn thương cỡ nào.
“Em trách .” lại. “ ra , em chưa chắc mình mang thai, nhưng lúc tắm, biết thế nào ngã xuống, đứa bé ... là ngoài ý muốn, có lẽ đứa bé biết, tới vào lúc chưa thích hợp thôi!”
cảm thấy nắm tay chặt hơn. “Là ngoài ý muốn”. nhấn mạnh thêm lần.
biết, lời của cách nào bỏ được phần áy náy của , đứa bé kịp ra đời, thậm chí kịp biến thành phôi thai, trở thành phần canh cánh trong lòng.
Last edited by a moderator: 16/6/15