1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn Miên - Lục Xu (Full 52 Chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43.2:

      **********

      Giống như Giang Thiếu Thành dự liệu, Lương Huy thực chủ động liên lạc người kia, mà người đó nhận được điện thoại của Lương Huy, có chút bất mãn, “ phải bảo cậu chớ tùy tiện liên lạc với tôi sao?”

      “Tôi cũng muốn đâu, chỉ là tại xảy ra vấn đề với bên cảnh sát, cho nên….”

      Đối phương biết , “Tôi tìm hiểu.”

      “Nhanh chút, tôi đợi được lâu đâu.”

      “Hừ.” Đối phương cúp điện thoại, nhanh chóng ra lệnh, lấy được tin đúng có người điều tra Lương Huy, hình như nghi ngờ có liên quan với nhiều hạng mục…..

      Tra tra được, nhưng tra được chuyện lần này do ai ra lệnh.

      Lương Huy ngờ, gọi điện thoại ám hiệu với Trần Tông Vinh xong, bên cảnh sát vẫn điều tra nghỉ. có chút hiểu, chuyện lần này giống với trước kia, quá khứ đều là lén lút điều tra, ầm thầm xử lý ít người. Bây giờ những người này trực tiếp điều tra, rốt cuộc Trần Tông Vinh muốn quản hay là quản được? Lương Huy để mình tỉnh táo lại, nghiêm túc suy nghĩ chuyện này. Có lẽ có người thực muốn bắt đầu điều tra, bây giờ làm hơi lâu rồi, nhiều người nhìn nổi, nhưng ở trong này Trần Tông Vinh có thân phận gì?๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Người chịu ơn Trần Tông Vinh đếm hết, bây giờ mấy vị trong tay cầm quyền đều nhờ dạy bảo của Trần Tông Vinh…. Như vậy địa vị của Trần Tông Vinh bị ảnh hưởng, thế nên Trần Tông Vinh bỏ qua con cờ là rồi, những năm gần đây cũng được lợi từ ông ta. Loại người động lòng này, luôn lòng tham đáy. Hình như Trần Tông Vinh muốn khống chế tất cả nguồn tiêu thụ, được nhiều tiền hơn, nghĩ khá lắm, lần trước bọn họ đàm phán thành, có vẻ Trần Tông Vinh cũng định quản gì của nữa.

      Nghĩ tới đấy, trong mắt Lương Huy thoáng qua vẻ tức giận, nghĩ bỏ qua là có thể bỏ qua sao?

      Nhưng Trần Tông Vinh là lão cáo già xảo quyệt, tuyệt đối gặp , thậm chí qua điện thoại cũng bảo người khác….. nhưng Lương Huy gọi điện thoại cho Trần Tông Vinh, lần này khách khí, “Tôi khuyên ông nên nhanh giải quyết chỗ phiền phức này, nếu tôi chẳng dám cam đoan, tôi gì của ông ra đâu đấy?”

      “Tôi có thể có gì? Tôi cũng muốn biết lắm.” Trần Tông Vinh hừ lạnh, “Tôi cũng chẳng sợ gì mấy lời hù dọa.” Trần Tông Vinh lấy được chút dấu vết từ số người, lần này thực có người muốn thành phố Đông Giang sửa sang lại, cách khác thành phố Đông Giang này phải tẩy bài lần nữa. như vậy, lúc này Trần Tông Vinh quyết định buông tha Lương Huy, nếu như lúc này ông còn ra tay trợ giúp Lương Huy, cả chính mình cũng dính vào.

      “Tôi nhớ ông còn hiểu tôi, tôi bị tức đến điểm rồi, cái gì cũng làm ra được.”

      Trần Tông Vinh do dự mấy giây, “ nhu vậy, trước tìm người chịu tội thay … bây giờ còn có thời gian để làm.”

      Lương Huy cúp điện thoại, ý của Trần Tông Vinh là có ý định xử lý chuyện này? Thực muốn đẹp, để cho tìm người chịu tội thay, bây giờ chuyện dính rộng như thế, sao có thể bình yên vô ? điều tra từng bậc từng bậc,๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n ai cũng đừng hòng chạy thoát…. Huống chi bên Giang Thiếu Thành, bọn họ chính là người cùng thuyền, Chuyện này phải ép Trần Tông Vinh ra tay, nếu có cách nào xử lý, phải kéo Trần Tông Vinh xuống bùn, muốn bỏ qua sao, được đấy.

      Tính toán xong, Lương Huy cũng bình tĩnh lại, muốn giữ được mình, vậy phải bảo vệ cửa của trước.

      ************

      Lương Huy nhanh gặp lại Giang Thiếu Thành.

      Lần này Giang Thiếu Thành gặp Lương Huy tại phòng làm việc của , sắc mặt của Lương Huy khó coi lắm, chỉ là rất trầm, hình như mặt cũng lộ ra, chuyện này đơn giản…..

      Diện tích phòng làm việc của Lương Huy lớn, chỉ là khắp nơi đều lộ ra chút gì rất nghiêm túc cẩn thận, làm cho người ta dám nhìn lâu, mà Lương Huy ngồi ở trong đó, có phần vương giả. Giang Thiếu Thành đứng dối diện, đối với tâm tình bây giờ của Lương Huy, căn bản cũng hiểu mấy phần, bây giờ bên ngoài rất ầm ĩ, có người danh kiện công ty Lương thị làm ăn phạm pháp, mà cảnh sát ở trong phát ra. Những năm gần đây, có ít người vì công ty Lương thị mà mất tích hoặc bị giết, những người kia có ít là cảnh sát. Đối mặt với tình trạng như vậy, ý chí bên cảnh sát sục sôi, thề phải điều tra ra chứng cớ phạm tội của Lương Huy. Bây giờ công ty Lương thị sản xuất gì mỗi quy trình đều có chuyên gia kiểm định, hơn nữa Thịnh Quang quốc tế cũng như công ty Lương thị cũng bị dính líu trong đó…..

      Rất nhiều báo chí chú ý tới chuyện này, dân cư mạng hả hê thảo luận chuyện này lấy cách gì để kết thúc, là nghiệp quan cất kết giải quyết được hay là đẩy người ra gánh tội thay….

      Lương Huy lẳng lặng nhìn Giang Thiếu Thành, “Tôi có tin được cậu ?”

      cứ .”

      Bây giờ Lương Huy biết Giang Thiếu Thành nắm mạng của mình trong tay, nhưng cái này cần tính, bên cảnh sát cũng tìm được nguyên nhân Thẩm Diệc Đình chết, kết luận là tự sát. Hơn nữa dựa vào lời của , cũng thể khiến Giang Thiếu Thành bất lợi. Nhưng và Giang Thiếu Thành hợp tác , khi mình hoặc Giang Thiếu Thành bị bắt xuống nước, đối phương cũng chiếm được, như vậy tin cậu ta lần.

      Lương Huy cười cười, “Cuối tuần có hôn lễ của nhà họ Minh thành phố A, cậu chứ?”
      Lương Huy hỏi nhảm, hôn lễ nhà họ Minh, giấu bí mật tới cuối cùng, gia cảnh truyền thống, công bố, dân đấu với quan, tiệc cưới nhà họ Minh này, bất kể hào phóng hay khiêm tốn cỡ nào, đều phải chuyện người bình thường có thể tìm hiểu. Tiêu đề đám cưới của minh tinh nào đấy thể sánh được, phải biết nhà họ Minh có thể bất bại nhiều năm như vậy, đương nhiên có cái lý. Nhà họ Minh luôn bề bộn, có chút quan hệ với nhà họ Giang, vì vậy bên nhà họ Giang cũng cử người tham gia hôn lễ, mà thành phố Đông Giang, đương nhiên là Giang Thiếu Thành tham dự, có mặt gặp nhân vật khắp nơi, những người đó cũng khiến người xem líu lưỡi.
      Giang Thiếu Thành gật đầu, “Vốn là bố mẹ tôi , nhưng mà họ vẫn du lịch, nên tôi thay.”

      Lương Huy hé miệng cười, “Vậy mang giúp tôi ít đồ qua, hẳn có vấn đề gì chứ?”

      Lương Huy cười, Giang Thiếu Thành cũng biết muốn làm cái gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

      Giang Thiếu Thành thích thế, Lương Huy cũng giải thích. Lương Huy vốn định tất cả cho Giang Thiếu Thành, nhưng nghĩ lại, muốn . Căn bản chính là lúc Giang Thiếu Thành rời , lại giao đồ qua, nhưng vật này quá mức quan trọng. Vì vậy giao sớm cho Giang Thiếu Thành, như vậy mới khiến Giang Thiếu Thành hoài nghi.

      *************

      Sau khi Giang Thiếu Thành lấy được đồ, trở lại căn hộ của , đưa cho Thẩm Diệc Đình, hơn nữa rằng ngày hôm sau phải thu hồi lại. Là món đồ cổ, có thể đáng giá tí tiền. Trước khi Lương Huy đưa cho Giang Thiếu Thành tính toán xong rồi, cho dù Giang Thiếu Thành mở ra nhìn, cũng chỉ cho rằng Lương Huy lấy vật này lấy lòng Trần Tông Vinh mà thôi. Dù sao đồ cổ giá trị xa xỉ, cộng thêm Trần Tông Vinh rất thích những đồ này, cái này đích thực là muốn lấy lòng.

      Thẩm Diệc Đình nhìn món đồ cổ này rất lâu, “Có cái gì đặc biệt sao?”

      Giang Thiếu Thành gật đầu cái, gì, Thẩm Diệc Đình cũng lãng phí thời gian, ngụy trang xong, rời luôn. Đây là kết quả của hai căn hộ nối liền, Thẩm Diệc Đình đợi ở chỗ này, từ căn hộ tầng khác tiến vào hoặc rời , để cho người cảm thấy cái gì bất thường.

      Thẩm Diệc Đình cầm đồ, tới căn cứ tổ nghiên cứu, nơi này có rất nhiều nhân tài kiệt xuất ở mọi lĩnh vực trong cả nước, chính vì vụ này, để ngăn ngừa phát sinh biến cố đường cần xử lý.

      Thẩm Diệc Đình giao món đồ cổ này, có người nhìn mấy giây liền phát đây là đồ giả, dù nhìn ngoài có gì khác biệt, hơn nữa trong món này còn có đồ vật khác, nhưng cần giải mã, nếu chỉ có thể đánh vỡ, nếu làm thế có thể làm hỏng hệ thống, đồ vật bên trong cũng tự động tiêu hủy, cho dù lấy được cũng có bất kì ý nghĩa gì.

      Lúc này Thẩm Diệc Đình mới hiểu Giang Thiếu Thành thèm nhìn tới món này mà trực tiếp đưa đồ này đến cho .

      “Lương Huy cũng là xảo quyệt.” Có người nhịn được cảm thán.

      “Nếu chúng ta có thể cố gắng nhìn món này chằm chằm sao?” Có người cười nhún vai.

      Những việc này, do Giang Thiếu Thành và Thẩm Diệc Đình xử lý ở ngoài, những người sau lưng xử lý đống chuyện, ví như làm thế nào khiến Thẩm Diệc Đình “chết” mà thần biết quỷ hay, như thế nào tìm ra thi thể khác thay thế Thẩm Diệc Đình. Tất cả những việc bộc phát này, đều do những người này toàn quyền xử lý, được phép có bất kì sai lầm nào, hơn nữa người nơi này, đều do người trung ương ra lệnh, chịu bất kì chi phối nào, mà nhiệm vụ của bọn họ, chính là xử lý tốt kiện lần này.

      lát, có người nhanh chóng giải mật mã, đồng thời lấy ra gì đó trong bình cổ, đó là usb được mã hóa. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào, mở trong máy vi tính, mở mật mã, trong đó xuất rất nhiều văn bản, đa số đều là ảnh chụp, hơn nữa thời gian lâu, có tài liệu Lương Huy và Trần Tông Vinh gặp mặt. Mặc dù nội dung ràng, cuộc đối thoại giữa các nhân vật ràng, còn có phần ghi , vô số hình ảnh khác, các loại giấy tờ, phía xuất tên nhiều người, mà tên của họ đều có quan hệ tới Trần Tông Vinh.

      Tất cả mọi người hưng phấn.

      Nhưng còn chưa đủ, người phụ trách nơi này nhanh cho mọi người nước lã, cần chứng cớ xác thực, chính là tại chỗ bắt được.

      Vì vậy usb lần nữa bỏ vào trong bình cổ, tất cả khôi phục hình dạng ban đầu, giống như bị ai mở ra, mà tài liệu đấy đều được cất kĩ.

      **************

      Giang Thiếu Thành tham gia hôn lễ nhà họ Minh, cũng gặp ít người quen, Giang Dực và em , lâu gặp Giang Dực, lần này mới gặp được, cũng hàn huyên mấy câu.

      “Nhớ lần trước gặp cậu, cũng là trong hôn lễ của em cậu, thoáng cái nhiều năm trôi qua rồi.” Giang Thiếu Thành cảm thán mấy phần, tính cách của bọn họ khác biệt lắm, vì vậy dù coi là bạn, nhưng quan hệ ở đâu, cũng tới được khá gần.

      Hình như tâm tình Giang Dực rất tốt, “Ừ, lần sau cậu gặp tôi, phải là trong hôn lễ của tôi rồi.”

      Giang Thiếu Thành cười, “Chuyện tốt sắp đến?”

      Giang Dực cười .

      Dương Tử Hân bên cạnh Giang Dực lại cười, ánh mắt nhìn về phía Giang Thiếu Thành có phần lạ, “Đúng rồi, sao lại thấy chị dâu bé đâu?”

      ấy .” Hình như Giang Thiếu Thành muốn nhiều về vấn đề này, cười cười ra.

      Giang Thiếu Thành đương nhiên quên mục đích tới đây, mà giờ phút này, Trần Tông Vinh chuyện với lão hai nhà họ Minh, cảnh sắc ôn hòa, ai biết được quan hệ của bọn họ chỉ là mặt ngoài hay giao tình tốt ?๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Giang Thiếu Thành lại , lần này phải kéo Trần Tông Vinh xuống, nhà họ Minh thể có công, chỉ là đám người kia tranh giành lợi ích, liên quan với người khác, phái ngã, đương nhiên có phái khác, đơn giản thế thôi.

      Sau khi Trần Tông Vinh với nhà họ Minh chào hỏi ân cần, xoay người, thấy Giang Thiếu Thành vẫn nhìn ông.

      Trần Tông Vinh thấy kì lạ, uy danh nhà họ Giang có nghe qua, cũng được khá gần với nhà họ Minh, mà Giang Thiếu Thành lại hướng ít người , Trần Tông Vinh do dự hai giây, vội vàng theo.

      Khi tiến vào trước đại sảnh, Trần Tông Vinh nhận được điện thoại của Lương Huy, sai người mang đến cho ông quà tặng vui mừng.

      Giang Thiếu Thành đầu tiên là hàn huyên mấy câu với Trần Tông Vinh, cũng bình tĩnh giao quà của Lương Huy cho Trần Tông Vinh, vẻ mặt và giọng có gì khác biệt.

      Trần Tông Vinh nhìn về phía Giang Thiếu Thành có phần nghi ngờ, như xác định Giang Thiếu Thành cái gì hay , nhưng quá bình tĩnh, khiến Trần Tông Vinh nhìn ra cái gì.

      “Cậu ta thêm lời nào sao?” Trần Tông Vinh còn hơi nghi ngờ.

      Giang Thiếu Thành lắc đầu, “ có… chỉ là, nếu có gì hiểu ông có thể hỏi cậu ta.”

      Hình như muốn nhiều lời, Giang Thiếu Thành liền xoay người ra ngoài. chưa xa, bị Giang Dực vỗ bả vai, phạm vi hoạt động của Giang Dực vẫn là thành phố Nam Giang, người nhà họ Giang luôn biết giới hạn, chung đụng vui vẻ.

      Giang Thiếu Thành còn hoài nghi, Giang Dực kéo rồi.

      “Cậu làm như vậy rất nguy hiểm.” Giang Dực ngồi vào trong xe, mới bắt đầu chuyện với Giang Thiếu Thành, “Phái bên Trần Tông Vinh kiểu gì cũng ngã, nhưng cậu cần phải dính vào trong đấy mới đúng.”

      biết?”

      “Vốn biết, nhưng khi cậu an bài để 2 bác du lịch nước ngoài, xong chấm dứt với vợ, đến gần Lương Huy….. làm người đứng xem, cũng hiểu chút.”

      Giang Thiếu Thành .

      “Là Thẩm Diệc Đình kéo cậu xuống?” Giang Dực lắc đầu cái, Thẩm Tâm Duy là em Thẩm Diệc Đình, Thẩm Diệc Đình gặp nguy hiểm,cũng có nghĩa là Thẩm Tâm Duy dễ chịu tí nào, đương nhiên Giang Thiếu Thành đứng nhìn.

      hoàn toàn là vậy.”

      “Hả?”

      “Tôi có hai người họ xa, bằng tuổi,๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n năm đó chúng tôi cùng nhau ra khỏi nước, chỉ là ngành học giống…. bọn họ là những người nước chân chính, có bất kì tình cảm riêng tư, chỉ muốn bắt được phần tử phạm tội. cho rằng bọn họ hiểu bọn họ làm người, thực cuộc sống sao? Bọn họ hiểu, thậm chí hiểu , có nhiều điều vượt ngoài tầm kiểm soát, nhưng bọn họ vẫn vì chính nghĩa mà làm. Mà tôi hiểu, có cái ngã, chắc chắn có người…. cho nên dứt khoát làm như thấy. Bọn họ vĩ đại… bọn họ ở trong vụ này, bị ám sát, lúc chết người toàn là vết chém, bị hỏng cả mặt…. so sánh với bọn họ, cảm thấy tôi làm chút chuyện này là gì?”

      Giang Dực trầm mặc, những chuyện này căn bản có đúng sai, có người nguyện ý vì tính ngưỡng của mình mà dâng hiến cả đời, có người chỉ mong sống sót bình an.

      “Cậu phải cẩn thận, tôi còn muốn cậu tới tham gia hôn lễ của tôi.”

      “Chắc chắn rồi.”

      ***************

      Trần Tông Vinh nhận được đồ của Lương Huy, chủ động gọi cho .

      Hình như Lương Huy sớm dự liệu được,๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n mặc dù Trần Tông Vinh ở trong điện thoại nổi giận đùng đùng, ông ngờ, ông làm bí như thế, nhưng Lương Huy vẫn ghi lại tất cả, bây giờ thế Lương Huy rằng nếu như ông xử lý chuyện này, ai cũng đừng hòng thoát.

      Trần Tông Vinh liền bắt đầu lợi dụng cái đám người lâu dùng tới, chuẩn bị đè chuyện này xuống, mà người ở dưới, phải nghe cấp chỉ huy….

      Vậy mà, chuyện vẫn như cũ, phát triển tệ hơn, người ta phát trong công ty Lương thị có nhiều vật cấm, thậm chí có vô số kho hàng ngầm, để làm ma túy….. chuyện này nhanh chóng bị báo chí tìm thấy, Lương Huy sốt ruột khó nén, phòng ngự nhiều lần, ngờ lại có vấn đề, hơn nữa vì đối phương nằm vùng….

      Lương Huy lại gọi điện thoại cho Trần Tông Vinh lần nữa, “Ông đừng tưởng là ở ngoài việc đấy?”

      Trần Tông Vinh tức giận, hỏi rất nhiều người có quan hệ thân tiết, lần này chuyện của Lương Huy, người ra mặt chuẩn bị lâu, chính xác còn muốn thành phố Đông Giang sạch …. Trần Tông Vinh nở nụ cười, nhiều năm như vậy, nhưng lại bị cách này chạm vào mình.

      “Lương Huy, lần này cậu chỉ có thể trách chính cậu, tôi liên quan.” Trần Tông Vinh nở nụ cười, ông và nhà họ Minh đấu lâu nhu vậy, cẩn thận bao nhiêu năm, vẫn bị nhà họ Minh lừa.

      “Ông có ý gì?” Lương Huy nắm chặt điện thoại.

      “Giang Thiếu Thành.”
      Tôm Thỏ, Hà Hoàngtrangtrongnuoc thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44:

      Nam Ngưng mất tích, Thẩm Tâm Duy biết được tin này là ngày hôm sau. Lúc chạy tới, tất cả người nhà họ Nam đến đủ, bị lấn qua bên, nghe hai bác Nam kể lại quá trình Nam Ngưng mất tích. Thường cứ 8 giờ tối là Nam Ngưng về đến nhà, nhưng ngày hôm qua 8 giờ rồi mà vẫn chưa về, lo lắng, bác Nam bắt đầu gọi nhưng điện thoại của Nam Ngưng cứ ở trong trạng thái tắt máy. Cho tới giờ, tất cả những người liên quan tới Nam Ngưng liên lạc qua, cũng chưa từng gặp Nam Ngưng, lúc này mới gọi điện báo cảnh sát.

      Chỉ là bên cảnh sát hoàn toàn coi trọng chuyện đấy, câu là sau 24 giờ nữa hãy báo cảnh sát, giận đến mức bác Nam tại chỗ ầm ĩ lên, những cảnh sát kia có lương tâm. Ý bên cảnh sát là Nam Ngưng là người trưởng thành rồi, mới có đêm về, bộ dạng của bọn họ bây giờ, hình như quá…..

      Thẩm Tâm Duy yên lặng nghe, hai bác Nam vẫn còn lo lắng, bây giờ triệu tập mọi người tìm Nam Ngưng. Thẩm Tâm Duy cảm thấy họ cứ vội vàng vậy, bởi vì cũng cảm thấy có chút đúng. Nếu như người khác mất tích, có thể đoán ra là ra ngoài giải khuây cái gì đó, nhưng Nam Ngưng , muốn đâu, nhất định trước cho bố mẹ của , chớ tới việc mất tích rồi tắt máy, Thẩm Tâm Duy mơ hồ có dự cảm tốt.

      khoảng thời gian, mắt của vẫn nhảy, giống như sắp có họa xảy ra, phần khủng hoảng biết này càng ngày càng đến gần. cảm thấy mình có phần đoán được Giang Thiếu Thành và trai phải làm gì, nhất là bây giờ báo chí hừng hực lấy tin về nhà họ Lương, ít người đánh cược lần này Lương Huy có thể ngã xuống đáy…. Chẳng lẽ trai và Giang Thiếu Thành vì muốn cho Lương Huy nhìn, mới biểu diễn màn năm ấy, suy đoán thế, nhưng cũng hi vọng chuyện nhanh kết thúc, trai mà có thể ràng các hiểu lầm với chị dâu, chị ấy phải buồn mỗi ngày nữa, mà trai cần phải núp.

      Nhưng chị dâu mất tích…. Mặc dù thời gian mất tích lâu, nhưng lại mất tích vào lúc này, là ngoài ý muốn sao? Thẩm Tâm Duy muốn nghĩ về hướng xấu, hi vọng chị dâu sớm về, tất cả đều chỉ vì bọn họ quá lo lắng.

      Ngộ nhỡ sao? Suy nghĩ này ngừng được, chị dâu phải dạng người tắt máy rồi trốn . Lần trước chị dâu mất tích, những người kia vì muốn bức trai ra, lần này chị dâu mất tích, chẳng lẽ là…. trai và Giang Thiếu Thành che giấu lâu như vậy, nhưng chuyện ngày ấy có để lộ ra, có phải hay ……

      Toàn thân Thẩm Tâm Duy run lên, phải như vậy, nhất định phải.

      run rẩy lấy điện thoại ra, vội vàng gọi cho số điện thoại đó, lâu như vậy, chưa bao giờ chủ động gọi tới, dù lúc đêm khuya yên tĩnh nhìn chằm chằm vào số đấy tới ngẩn người, ngây ngô rồi ngủ mất….

      Điện thoại vang lên, tiếng rồi tiếng, mà nhịp tim của cũng thình thịch như thế.

      “Giang…. Giang Thiếu Thành” thanh của run rẩy.

      Giang Thiếu Thành cau mày, ngờ gọi, vì vậy trầm mặc.

      “Chị dâu tôi mất tích, tôi nghi ngờ chị ấy lại bị bắt cóc, có phải là các làm chuyện kia hay ……”

      Hai chữ sau “Chuyện kia”, nữa rồi.

      “Giang Tâm Duy!”* Giang Thiếu Thành kích động cầm điện thoại đứng lên, thanh cũng run rẩy, “Em… chuyện……”

      *: đây là t dịch QT ra thế nên t vẫn giữ nguyên chứ phải t viết sai tên nhé.

      Bên đầu kia phát ra tiếng kêu, sau đó điện thoại rơi xuống, cắt đứt. chỉ cảm thấy từng tế bào trong người mình sôi trào, xảy ra chuyện, nhất định xảy ra chuyện…. cái gì cũng kịp nghĩ, vọt ra khỏi phòng làm việc, rồi lại tức mình, nên sớm nghĩ tới, cho rằng với luôn giữ khoảng cách. Lương Huy hại tới , nhưng ngờ, căn bản tính cho tổ chức, để người ta bảo vệ và Nam Ngưng. Tại sao sắp xếp sớm chút…. Lần đầu tiên hận bản thân mình.

      mặt đó, Thẩm Tâm Duy chỉ cảm thấy có người cầm khăn che mũi của mình, sau đó cảm thấy gì nữa.

      *****************

      nhóm người cứng lại, cũng rất lạnh, ai cũng dám câu. Ở trong chuyện này, Giang Thiếu Thành và Thẩm Diệc Đình hi sinh tất cả, nhưng những người làm cảnh sát đại biểu cho chính nghĩa thể bảo vệ người nhà của bọn họ, có lẽ bọn họ cũng nghĩ quá đơn giản,cho rằng lập tức mau thu lưới, như vậy tất cả kết thúc, nhưng chưa từng nghĩ đến, chó nóng nảy cũng nhảy tường, huống chi là người!

      “Có phải là ngoài ý muốn hay ?” Có người suy đoán thận trọng, dù sao nếu như Nam Ngưng và Thẩm Tâm Duy gặp chuyện may, đối phương cũng gọi tới đàm phán, bất kể làm cái gì, nhưng bây giờ, chút động tĩnh cũng có.

      Thẩm Diệc Đình cũng mân miệng sít sao, sắc mặt tái nhợt, lần đầu tiên Nam Ngưng bị bắt cóc xuất , trong lòng rất đau và áy nay rồi. Hôm nay nếu Nam Ngưng với em có chuyện , tha thứ cho mình, “Lương Huy chắc chắn phát ra, cần phải che giấu, bắt người…..” Thẩm Diệc Đình lạnh lùng ra những lời này, đứng dạy muốn , có người cản , lại bị đẩy ra.

      Vì vậy vào lúc này mọi người thấy Giang Thiếu Thành, hi vọng khuyên nhủ Thẩm Diệc Đình, nhưng Giang Thiếu Thành rời khỏi cùng Thẩm Diệc Đình, chuyện đến bước này, bọn họ cần phải nhịn nữa. Bây giờ đủ chứng cứ để tố cáo Lương Huy, bên Trần Tông Vinh cũng trốn được, chỉ cần cho ra ít thông tin, bên Trần Tông Vinh có người chỉ trích ông ta đắc tội.

      Giang Thiếu Thành và Thẩm Diệc Đình cùng , mọi người nhìn nhau, gọi điện thoại xin phép cấp , chính thức bắt Lương Huy……

      Giang Thiếu Thành chủ động gọi cho Lương Huy.

      “Cậu vẫn dám gọi cho tôi.” Lương Huy trong điện thoại nhịn được bật cười, “Kể cho cậu câu chuyện cũ, tôi từng có người bạn tốt, có hợp tác với cậu ta, sau đó tôi phát ra cậu ta với đối thủ của tôi hợp tác, cậu biết tôi đối phó ra sao ?”

      Tay Giang Thiếu Thành nắm điện thoại chặt, cau mày chặt, nhưng mở miệng gì.

      “Tôi để cho cậu ta nhanh chóng phá sản, sống bằng chết, cơ hội tìm công việc bình thường cũng có…… người phản bội tôi, nên biết có hậu quả gì.” Lương Huy ở bên kia cười haha.

      Giang Thiếu Thành nhẫn nhịn, “ muốn trao đổi gì?”

      Bên kia chỉ có tiếng gió thôi, hình như Lương Huy ở vùng đất trống, “Tôi muốn cậu đem tất cả chứng cớ cho tôi tiêu hủy…..”

      Giang Thiếu Thành trầm mặc, phải làm được, mà những chứng cớ này, cũng sớm ở trong tay cảnh sát, chờ bước cuối cùng, bây giờ tiêu hủy còn bất kì ý nghĩa gì nữa, Lương Huy phải hiểu điều này.

      Lương Huy a tiếng, lửa giận lớn nhất đời này của , chỉ sợ là giờ phút này, Giang Thiếu Thành, người này lại dám trêu như vậy, coi như kẻ ngư, vậy muốn Giang Thiếu Thành sống bằng chết. Bây giờ hiểu, từ đầu tới cuối Giang Thiếu Thành diễn trò, cái gì mâu thuẫn với vợ, Giang Thiếu Thành bảo vệ người phụ nữ kia. Lương Huy nghĩ đến ban đầu mình mất Tâm Vũ, rất tốt, có thể cho Giang Thiếu Thành cảm nhận nó như thế nào, khiến Giang Thiếu Thành nếm thử chút.

      làm được đúng ? Vậy chờ nhận xác !” Lương Huy cười , “Dù sao cậu cũng chán ghét vợ cậu rồi, thời điểm nhặt xác rất vui vẻ mới đúng.”

      “Cấm đụng vào ấy.” Giang Thiếu Thành lạnh lùng cảnh cáo.

      “Cậu cảm thấy tôi sợ cậu sao?”

      “Chớ cúp điện thoại.” Giang Thiếu Thành đoán được động tác của Lương Huy.

      “Qủa thực nên…..” Lương Huy trầm mặc mấy giây, “Bảo Thẩm Diệc Đình nghe.”

      Nếu Giang Thiếu Thành dám gài bẫy , vậy Thẩm Diệc Đình cũng là nhân tố quan trọng, Thẩm Diệc Đình căn bản chưa chết, bị Giang Thiếu Thành giấu , này càng khiến Lương Huy tức giận hơn.

      Thẩm Diệc Đình cầm lấy điện thoại, “ lâu gặp.”

      cần tiếc nuối như vậy…. Thẩm Diệc Đình, năm đó Tâm Vũ rơi từ tầng xuống trước mặt tôi, cậu biết tôi có cảm giác gì ? Cậu sớm biết thôi, có muốn thử cảm giác nhìn vợ cậu rơi xuống ?”

      “Lương Huy…..” Thẩm Diệc Đình để cho mình tỉnh táo lại, “Người cậu hận là tôi, liên quan tới những người khác, cậu thả ấy , nhằm vào tôi…..”

      “Được…. tôi chờ cậu.” Lương Huy cúp điện thoại, dùng miệng thổi thổi, ở hướng khác, đợi lát nữa, dùng khẩu súng này, xuyên vào đầu Thẩm Diệc Đình và Giang Thiếu Thành……
      Hà Hoàng, Tôm Thỏtrangtrongnuoc thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 44.2:

      Những người bên cạnh Giang Thiếu Thành và Thẩm Diệc Đình, nhanh tìm ra vị trí cuộc điện thoại phát ra, cho ra vị trí Lương Huy ở đấy. Bọn họ bắt Lương Huy, cũng tìm được người, có ai trong công ty Lương thị, trong nhà cũng có, liền đoán được, bây giờ Lương Huy lấy Thẩm Tâm Duy và Nam Ngưng làm lợi thế rồi.

      Cảnh sát nhanh chóng bố trí người cứu Thẩm Tâm Duy và Nam Ngưng, theo phân tích của bọn họ, người bên cạnh Lương Huy bị bắt. Lần này Lương Huy phải tự thân động thủ, như vậy người ta chắc chắn mang theo vũ khí.

      Thẩm Diệc Đình và Giang Thiếu Thành muốn cùng, bên cảnh sát cũng từ chối, dù sao đó là những người thân cận nhất đối với họ.

      Rất nhanh, cảnh sát vũ trang rối rít tới xưởng bỏ hoang, mà Nam Ngưng bị cột vào mái nhà, nhà này bị bỏ lâu, mà chỉ có cửa ra vào, Nam Ngưng bị cột cao, tay bị trói, miệng bị dán băng dính. rất sợ…. nhưng lại cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy, ấy tới, cuối cùng cũng tới.

      Lương Huy đứng đó, mà đứng ở tầng dưới cùng, thậm chí trắng trợn đứng bên cửa lớn, nụ cười có tia đùa cợt.

      có người cầm súng nhắm ngay đầu Lương Huy.

      Người Giang Thiếu Thành căng thẳng, nhúc nhích nhìn chằm chằm Lương Huy, sau hồi, lắc đầu, “Đừng nổ súng, trong tay ta có cầm thứ gì đấy.”

      Bởi vì Lương Huy cầm súng tay, súng ở bên hông. Như vậy tay ta cầm….. hộp điều khiển bom từ xa, chỉ cần tay của ta bấm xuống, bom nổ, mà bom cột vào đâu, mọi người biết .

      “Tôi đếm xem có bao nhiêu người cầm súng bắn tỉa về phía tôi.” Lương Huy sợ, thậm chí cười, “ dưới năm người, chậc chậc, tôi đúng là sắp thành người thực vật rồi…. chỉ là vạn lần đừng làm tôi sợ, tôi nhát gan lắm, tay run cái, chỉnh được hộp điều khiển này, ngón tay bấm xuống…..”

      Mọi người dám thở mạnh, Lương Huy uy hiếp.

      Giang Thiếu Thành và Thẩm Diệc Đình liếc nhau, thể để cho Lương Huy khống chế, có người thu hút chú ý của Lương Huy, lại nghĩ biện pháp cứu họ, vì vậy Giang Thiếu Thành tiến lên trước, xuất trong tầm mắt Lương Huy, Lương Huy khẽ cười, “Tôi qua cho cậu rồi nhỉ, người phản bội tôi có kết quả tốt đúng ?” Lương Huy xong, nhanh chóng móc súng, bắn xuyên qua chân Giang Thiếu Thành. Giang Thiếu Thành nhanh chóng tránh, trúng đạn. Lương Huy tức giận, “A, cậu cũng sợ chết…. nhưng yên tâm, dù sao chúng ta từng hợp tác, tôi làm sao để cậu chết! !”

      để cho chết, vậy để cho sống bằng chết. Giang Thiếu Thành nghe hiểu, sắc mặt trầm.

      Lúc Giang Thiếu Thành cứng đờ, Lương Huy nhanh bắn phát vào đùi , nhanh ngã xuống, máu từ đùi chảy ra. Lương Huy híp mắt, đời này, hận nhất có người phản bội mình.

      Lương Huy tiến lên quan sát phản ứng của Giang Thiếu Thành, sau đó lại cười, “Thẩm Diệc Đình, chúng ta lâu gặp, sao cậu còn lén lút như thế?”

      Người Thẩm Diệc Đình cứng đờ, ra Lương Huy cũng chú ý động tĩnh xung quanh.

      Lương Huy cười, “Chúng ta lâu gặp, cũng phải tặng quà cho cậu mới đúng….”

      Lúc Giang Thiếu Thành nhanh hô to, Thẩm Diệc Đình đồng thời cũng tránh khỏi phát đạn này, Lương Huy muốn Giang Thiếu Thành chết, nhưng cũng tính cho Thẩm Diệc Đình sống, liên tục bắn ra vài phát, nhưng lúc này Thẩm Diệc Đình kịp chui vào xưởng bỏ hoang.

      “Thẩm Diệc Đình,cậu tin , cậu lại bước, tôi bấm nút trong tay.”

      Có người trong nhà, cũng dám động.

      Cảm giác đùa người trong lòng bàn tay, quá ……

      Hình như Lương Huy có ý định tốn thời gian, “Bây giờ tôi phải , các người cũng đừng tiễn.” xong về phía xe mình, lo lắng có người muốn đối phó, đừng quen, trong tay có máy kiểm soát siêu nhạy.

      Lúc Lương Huy lên xe, người bên cảnh sát đồng thời cũng lên xe đuổi theo.

      Giang Thiếu Thành đứng dậy, lảo đảo theo Thẩm Diệc Đình tới tầng cao nhất, chân của ngừng chảy máu, bước, hình như cũng hao tổn toàn bộ hơi sức của .

      Nam Ngưng bị trói, Thẩm Diệc Đình nhanh chạy tới, mở trói cho , còn máy tính bên cạnh đếm ngược điên cuồng…..

      còn kịp nữa, thời gian kịp, Nam Ngưng nhìn chằm chằm chuỗi con số này, nước mắt nhanh chảy xuống.

      Mà khi có thể câu đầu tiên là, “ , ……..”

      cần cứu, cần…. cần, hận , dù chưa từng xuất .

      Cùng lúc đó, Giang Thiếu Thành lảo đảo xuống lầu, Thẩm Tâm Duy có ở đây, nghĩ tới lời của Lương Huy, muốn sống bằng chết, sắc mặt trắng bệch…. để ý tới vết thương, nhanh chóng chạy xuống, bởi vì bị thương, bình thường được, lăn xuống, được, còn kịp….. bọn họ tới đây biết Lương Huy có chiêu sau, người kia quá tự phụ rồi, có thể trắng trợn chạy trốn trước mặt bọn họ. Đó coi như là hả giận, cho nên trước khi đến, bọn họ thiết kế trước, có người ở đó chờ Lương Huy….

      Mà Lương Huy, phải loại ngồi chờ chết.

      để ý chân bị thương, ngồi xe, lái tới chỗ Lương Huy xảy ra chuyện, ngừng gọi điện thoại, thể để cho Lương Huy chết, thể…..

      Nhưng khi gọi được, đối phương cũng cho biết, Lương Huy chết.

      Trúng độc, Lương Huy mang theo thuốc, tuyệt đối thể nào bị ai bắt được.

      Tay Giang Thiếu Thành cầm điện thoại cứ buông lỏng xuống. Lương Huy chết rồi, như vậy có ai biết Thẩm Tâm Duy bị đưa đâu….

      Thẩm Diệc Đình ở mái, hoàn toàn để ý tới tiếng thét của Nam Ngưng, tiếp tục cởi trói, khi con số nhảy đến 0 ôm lấy Nam Ngưng….. Vậy mà, nổ, có gì xảy ra cả.

      Nhưng bom là , chỉ là Lương Huy thay đổi ý định. Nam Ngưng là người rất giống với Đường Tâm Vũ đời này. Lúc bắt cóc Nam Ngưng, nghĩ, nếu như chết rồi, vậy thế giới này còn mùi hương của Tâm Vũ nữa sao?

      Sau đó khi Thẩm Diệc Đình lên, Lương Huy rất hối hận, nên, để đôi xuống Địa ngục còn tốt hơn bao nhiêu.

      Chỉ là kịp hối hận nữa.

      Đạn người Lương Huy cũng được dùng hết, bị xe cảnh sát vây quanh, liền xuống xe, khi cảnh sát chuẩn bị tới bắt, Lương Huy còn đường lui cười, cuộc đời của tuyệt đối thể bị những người này ảnh hưởng, cho dù là chết, cũng chỉ do chính quyết định.
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      Tôm Thỏ, sanone2112trangtrongnuoc thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 45.1:

      Chuyện Thẩm Diệc Đình vẫn còn sống khiến mọi người bất ngờ, nhưng bên cảnh sát chỉ rằng xác tìm thấy ở bến tàu là người khác, vì vậy kết quả kiểm tra DNA cũng là của người kia, tất cả hợp tình hợp lý. Cảnh sát cũng làm sai, người chết ban đầu tìm ra được thân phận rồi, nhưng báo chí quan tâm, bọn họ chỉ muốn tìm ra có bí mật giấu bên trong hay . Mà chuyện của Giang Thiếu Thành, càng đơn giản, cảnh sát công bố Lương Huy là tội phạm, Giang Thiếu Thành cũng cảm kích, vì vậy tham dự, huống chi Lương Huy lợi dụng , là người bị hại. chân chính thế nào, người biết , người biết cũng thể nào biết được…..

      Nhà họ Thẩm cũng vì Thẩm Diệc Đình về mà vui mừng được.Thẩm Diệc Đình trở lại, Thẩm Tâm Duy lại mất tích. Thẩm Diệc Đình càng hối hận hơn, cảnh sát tìm khắp nơi, bắt đầu từ chỗ Thẩm Tâm Duy, nhưng ai, khắp nơi chẳng có ai…. Tất cả những chỗ Lương Huy tới, đều kiểm tra qua, thấy.

      Thẩm Diệc Đình và mẹ mình ăn cơm, lâu mẹ thấy , giờ phút này vẫn cười, hoàn toàn biết con mình ở đây hôm nay. Thẩm Diệc Đình cười để trấn an mẹ mình, cơm nước xong, lúc này mới lên lầu.

      muốn ra cửa, Nam Ngưng nhìn dáng vẻ của liền hiểu. từng nghĩ, nếu như có cơ hội nhìn thấy , điều muốn hỏi nhất chính là có tình cảm với , cưới có phải vì người phụ nữ khác. Lúc nhìn thấy, chỉ có suy nghĩ, vẫn còn sống, tốt, tất cả những gì khó chịu, cũng sánh nổi việc trở lại bên cạnh. Chỉ cần trở lại là được, tất cả so đo nữa, dù từng cho rằng đó là chuyện mãi mãi thể quên được trong lòng.

      Sắc mặt nhàn nhạt, lại hiểu, bây giờ rất lo lắng.

      “Phải bệnh viện sao?” giọng hỏi , bây giờ Giang Thiếu Thành ở trong bệnh viện, mỗi ngày có được tin vẫn chưa tìm được Thẩm Tâm Duy người đàn ông kia vẫn lo lắng thôi….

      Thẩm Diệc Đình gật đầu.

      “Em cùng với .” Nam Ngưng có phần ngang bướng nhìn .

      biết , tìm Giang Thiếu Thành, cùng phân tích xem rốt cuộc Lương Huy giấu Thẩm Tâm Duy ở đâu, biết mình cái gì cũng làm được, nhưng vẫn muốn góp thêm lực, dù rất ít, em của , cũng là em .

      Thẩm Diệc Đình tiến lên nắm lấy tay , từ lúc gặp chuyện may tới giờ, oán giận câu, cũng hỏi tất cả vì cái gì, chỉ vì biết lo cho Tiểu Duy, tại tung tích em .

      Thẩm Diệc Đình tự mình lái xe tới bệnh viện, yên tĩnh ngồi ở vị trí kế bên, muốn quấy rầy . Thẩm Diệc Đình cũng bình tĩnh hơn, có lỗi với , phải vì ban đầu hôn nhân của bọn họ, mà là năm nay khiến tức giận, đau đớn, nhiều cảm xúc…. nhắm mắt lại, “Em hận sao?”

      “Hân.” Giọng Nam Ngưng rất , giọng bình tĩnh, giống như đây là từ nên ra ngoài, “Sau lại nữa, hay là tại như vậy trong nháy mắt…..”
      Lúc ôm , biết , tất cả hận phóng ra, tất cả những gì cam lòng và tức giận của , giống như ngừng thổi vào trong quả khí cầu. Khoảng khắc đó, khí cầu nổ, mọi thứ biến mất, vì vậy hận, cũng oán giận hay cam lòng gì nữa.

      Khóe miệng Thẩm Diệc Đình khẽ run, “khi đó… biết Lương Huy bắt em, lúc biết, tất cả còn kịp nữa…. Thiếu Thành cho biết, Lương Huy hại em…..”

      được nữa, nguyên nhân mà Lương Huy dễ dàng tha cho , đối với , rất khó chịu.

      Nam Ngưng gật đầu cái, thực , khi đó mặc dù bị bắt, vẫn đói bụng, những người đó hành hạ , thậm chí còn khá khách khí với .

      “Ừ, em quả rất tốt….” nhìn , mới phát , đột nhiên nhắc tới chuyện này, chỉ là muốn giải thích, mà là trong lòng , chuyện này là khúc mắc, “Bây giờ em rất may mắn mà biết, nếu em cũng thể ngồi bên cạnh như bây giờ, đủ rồi, tất cả qua để nó qua !”

      khó chịu vì quá khứ nữa, cũng cần.

      Chỉ là sau khi bọn họ tới bệnh viện, thấy Giang Thiếu Thành, các y tá cũng sợ hết hồn, gấp gáp, Giang Thiếu Thành bị thương nghiêm trọng, bây giờ thể xuất viện….

      Nam Ngưng cũng vội vàng, nhưng Thẩm Diệc Đình đứng ở trong phòng bệnh lát, các đồ trưng bày trong phòng bệnh rất ngay ngắn trật tự, có dấu vết tranh cãi, chăn đắp kéo ra phần, nhưng xốc xếch…..

      “Cậu ta tự mình .” Thẩm Diệc Đình xong, cau mày, lúc này, cậu ta có thể đâu?

      *************

      Giang Thiếu Thành ngồi đối diện Lương Nguyệt Lăng. Đây là nhà hàng sang trọng, tựa như lúc trước bọn họ cùng ăn, khác nhau chính là bây giờ bọn họ người mới mất trai, vợ người kia mất tích, vì vậy sắc mặt của cả hai tốt. yên lặng nhìn người đàn ông này, nếu như phải hai ngày trước tất cả sáng tỏ, thế nào cũng ngờ, người đàn ông này sao có thể làm nhiều đến thế, thế nào cũng hiểu. Tại sao vậy chứ, ràng chính là người có ước định với từ , tìm lầm, mực chờ , vậy mà chờ lại có kết cục như thế.

      thể nghĩ tới, nếu như tìm được người con trai năm ấy, làm cái gì? là người lý trí, hiểu , có vài người cả đời gặp được, vì vậy tự với mình, chờ, đến 27 tuổi, nếu như xuất , chính là trời cao cho biết, đừng đợi, đợi được nữa, đến lúc đó chọn ai đấy mà cưới, sợ sớm bỏ lỡ….. Mà kết quả xấu nhất, phải theo ước định năm đó, chọn kết hôn, cho dù mặt đối mặt với , cũng nhận ra . Nhưng bọn họ phải, bọn họ nhận ra lẫn nhau, hơn nữa khác dùng danh nghĩa của ở bên cạnh … tất cả là thế nào? ràng chính là có ước định với , nhưng lại lợi dụng nó, cùng với Thẩm Diệc Đình phản bội, đến gần trai , tìm ra chứng cớ của trai , đồng thời dính các loại thế lực sau lưng.

      Giờ phút này Giang Thiếu Thành còn là người con trai có ước định với , mà là người sát hại người thân của . trai phạm tội, có thể tiếp nhận chuyện bị pháp luật trừng phạt, lại thể chấp nhận, là do người đàn ông trước mắt này sắp xếp….

      Trong truyện cổ tích xưa, phải là hoàng tử gặp công chúa, nhiều năm sau gặp nhau, bọn họ hạnh phúc ở cùng nhau, a, chuyện cổ tích đều lừa người cả. vừa cười, đúng, truyện cổ tích gạt, nàng tiên cá chết rồi, cho rằng hoàng tử phải nàng tiên cá, nhưng phải, kết thúc truyện là kết cục buồn….. truyện lừa người, tự lừa mình.

      “Từ lúc bắt đầu chính là vì điều này?” nghe được thanh của mình, thậm chí có mấy phần thê lương, ra còn ôm hi vọng, hi vọng phải từ lúc bắt đầu, hi vọng người đàn ông này tuyệt tình như thế.

      “Đúng.” trả lời thành , rất , lừa .

      “Giang Thiếu Thành, là độc ác.” Khi bọn họ gặp nhau lần nữa cho rằng duyên phận trời định lại coi nó là cơ hội, đến gần trai , hại chết ấy… là độc ác, rất đủ, “ đối với em cái gì gọi là ‘tốt’ đều là thiếu sao?”

      đối xử với rất tốt, cái gì cũng theo , cho dù cần, trong lòng cũng vui. Ai muốn được che chở chăm sóc cưng chiều chứ, nhưng như vậy lúc lâu, mới bắt đầu có phần sợ hãi, cho rằng mình thay đổi. Bây giờ mới hiểu , người có tình cảm với người khác hay , từ trong ánh mắt cũng thấy được, nhận ra, lại hi vọng mình nghĩ nhiều, thậm chí còn xem điện thoại của ,chỉ là muốn chứng minh, tính cách là thế…..

      Đúng là thế, nhưng gật đầu hay lắc đầu, cho dù như vậy, đối với , là châm chọc.

      “Nếu có chút áy náy, cũng như vậy với em.” nghĩ tới cái gì, hốc mắt đột nhiên đỏ, do dự đối phó với trai , lại dùng cách đấy bảo vệ trai Thẩm Tâm Duy, người đàn ông này là ác độc, “Giang Thiếu Thành, tôi hận .”

      Trong mắt còn phần ái mộ, người đàn ông này sắp biến mất khỏi đời .

      “Tôi biết.” biết sớm có kết cục này, “ xin lỗi, những lời này phải với chuyện của em, chỉ là đối với em.”

      Chuyện Lương Huy, cho là mình sai, chỗ sai duy nhất, là lôi vào. vô tội, nhưng vẫn làm, phụ bạc hai lần, lần lựa chọn cưới người khác, đợi , lần khi xuất bên cạnh chọn lợi dụng ….

      “Lời xin lỗi của , dỗi trá cỡ nào, hẳn là cảm thấy thiếu nợ tôi, cũng đối với tôi như thế…. Giang Thiếu Thành, mãi thiếu nợ tôi.”

      “Tôi biết .”

      “Vậy lấy cái gì để trả.”

      “Chưa chuẩn bị.” Mặt trắng bệch cười, “Nếu còn , vậy trả…. Xin lỗi.” Trước kia thuận theo , là vì ở bên cạnh , cảm thấy có lỗi với . khi cách xa, biết làm gì để bù đắp, thiếu rồi, phụ rồi, cho phép đền bù gì, chính là người ích kỉ như thế. Khi quyết định cưới Thẩm Tâm Duy, biết chỉ có thể thiếu, do chính bản thân lựa chọn, kết quả do gánh.

      “A…. quả nhiên chính là tác phong của .” cảm thấy bất ngờ, “Cho nên, báo ứng tới , phải sao?”

      cười, giễu cợt, lại nhìn tay siết chặt, hằn cả mạch máu lên, thấy như vậy…..

      ấy ở đâu?” nhìn , “Em muốn cái gì?”

      “Đây mới là nguyên nhân tới gặp tôi !” Cho dù biết Thẩm Tâm Duy ở đâu, có lẽ đánh cược, đánh cược biết Thẩm Tâm Duy ở đâu, “ biết…. tôi biết vợ của ở đâu.”

      đứng dậy, rời , người đàn ông mình còn lợi dụng, cần phải dành tình cảm gì cho ta nữa, lãng phí.

      Lúc ra khỏi phòng ăn, Lương Nguyệt Lăng lại nghĩ, nếu như là Thẩm Tâm Duy, thời điểm này làm gì, nhất định giống , xoay người rời , người phụ nữ kia nhất định giống như thế….

      Đây là nguyên nhân thua sao? , phải, Giang Thiếu Thành sớm lựa chọn, liên quan tới những điều này.
      Last edited by a moderator: 27/4/15
      Tôm Thỏtrangtrongnuoc thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45.2:

      Đêm trước hôn lễ của Giang Thiếu Thành, tìm được Thẩm Diệc Đình, gì, trực tiếp đấm vào mặt Thẩm Diệc Đình, “ tệ, dám gài bẫy tôi.”

      Chỉ câu, Thẩm Diệc Đình cũng hiểu Giang Thiếu Thành cái gì. Vẫn bị Giang Thiếu Thành phát ra, em phải là có ước định với Giang Thiếu Thành. Ngày này tới sớm muộn, chỉ là tới lúc, Thẩm Diệc Đình cũng thấy an ủi mình, rất tốt, Giang Thiếu Thành tìm mình, chứ đem tức giận lên người Tiểu Duy…..

      “Cậu biết?” Thẩm Diệc Đình sờ khóe miệng, nhanh đấm lại Giang Thiếu Thành, “Vậy thế nào, phải cậu hưởng thụ tình của em tôi sao?”

      Vì vậy hai người đàn ông lao vào đánh nhau, Giang Thiếu Thành tức giận, hai em này dám lừa .

      Biết chuyện này, là nhờ chuyện , Thẩm Tâm Duy muốn mua đồ tắm để bơi, nhưng Giang Thiếu Thành nhớ, năm đó ấy , ấy sợ nước, đời này bơi với biển……

      biết, Thẩm Tâm Duy phải có ước định với .

      Hai người đàn ông này đánh mệt, nằm đất, “Tất cả đều do cậu?”

      Thẩm Diệc Đình cười, coi như vào lúc này, Giang Thiếu Thành hi vọng người lừa gạt cậu ta là mình, mà Tiểu Duy liên quan vào. muốn tất cả đều do mình sắp đặt, liên quan tới Tiểu Duy, nhưng bây giờ chẳng phải suy nghĩ, “Đây là cậu hi vọng vậy? Tiểu Duy biết…. nó biết .”

      Sắc mặt Giang Thiếu Thành rất khó coi, mà Thẩm Diệc Đình vẫn cười, “Bây giờ cậu còn chưa kết hôn, cậu hối hận còn kịp, mà em tôi…. Nếu cậu trở mặt, nó trách, thậm chí còn cảm thấy đây là báo ứng của mình, nó cách xa cậu….”

      Lời này khiến sắc mặt Giang Thiếu Thành còn khó coi hơn, nhớ, hai ngày trước, hốc mắt đỏ, đột nhiên với ---- em muốn với chuyện…..

      Khi đó nghĩ, nếu chuyện đấy khiến khó chịu như vậy, vậy đừng , cũng muốn biết.

      muốn tới chuyện này ư, cũng biết.

      “Thẩm Diệc Đình, người xếp bẫy tôi là cậu.”

      Là Thẩm Diệc Đình cố ý để lộ ra chuyện Thẩm Tâm Duy mất tích khi còn bé, khiến Giang Thiếu Thành nghĩ về phía đấy.

      “Đúng, là tôi…..” Thẩm Diệc Đình thừa nhận, tìm ra quyển nhật kí, ném ra trước mặt Giang Thiếu Thành, “Tôi xin lỗi cậu, tôi cũng rất ích kỉ, tôi muốn em tôi khổ cực như thế, làm thế nào tùy cậu, hủy bỏ hôn lễ cũng được, nhà họ Thẩm chúng tôi có bất kì câu oán hận nào. Tôi đúng là người trai ích kỉ, nhưng tôi hối hận.”

      Thẩm Diệc Đình vô tình phát em mình chôn lấy thứ gì ở sân, chưa bao giờ thấy ánh mắt của em thành kính như thế, vì vậy moi lên nhìn. Trong đó, tất cả đều là tình say đắm của người con dành cho người con trai, dùng hết tất cả hơi sức của mình khắc họa tình , mà muốn tiếp tục nữa, bởi vì biết ấy chờ khác, vì vậy từ bỏ…..

      Thẩm Diệc Đình nghĩ, chính mình cũng điên mới làm thế, chỉ vì câu trong nhật kí “Em muốn cùng với , cho dù chỉ trong nháy mắt là được rồi.”. Câu hèn mọn như thế, là em ra, khi đó tình của được như ý, muốn em mình cũng thế, muốn thấy
      Em vui vẻ, cần giống như , vì vậy làm chuyện vô sỉ.

      Chuyện này sáng tỏ, có thể để Giang Thiếu Thành tự mình lựa chọn, giấu diếm có ngày bị vạch trần.

      Thẩm Diệc Đình biết, coi như Giang Thiếu Thành lựa chọn buông tha Tiểu Duy, Tiểu Duy hận Giang Thiếu Thành, thậm chí cảm kích Giang Thiếu Thành thỏa mãn giấc mơ của em ấy. Chính vì hèn mọn như thế, vì vậy xếp bẫy bạn tốt của mình.

      Thẩm Diệc Đình , Giang Thiếu Thành lại cầm quyển nhật kí lên.

      nhìn thấy viết rất nhiều, tự tin ra sao, lại khát khao có thể trở thành sánh vai với . muốn tiến bộ. muốn giảm cân, cố gắng học tập, nhưng đủ. Cho dù cố gắng như vậy, ăn uống, còn chạy 20 vòng, mệt như vậy, sắp ngất mất, nhưng chỉ cần nghĩ tới, người đẹp là mình, có thể khiến chú ý tới lại vui vẻ… Lúc khó chịu nhất, hai giờ sáng bị đói, ngủ được, trong lòng lại thầm tên . viết, tên của giống như có ma lực, có thể cho sức mạnh, nhẫn nại và lòng kiên trì…

      biết kia thích mình, chỉ cho rằng giống như những khác, chỉ hâm mộ . Có rất nhiều người thích , thích diện mạo, thích gia thế của , thích vẻ ưu tú của , biết . Thỉnh thoảng nhớ tới lúc đấy lại thấy phiền, có phải có những thứ này, người khác thích nữa, đúng ?

      sao, rốt cuộc thích vì cái gì? Mà có tốt tới mức để thích mình đến thế?

      mạnh mẽ như thế, vốn nên cảm thấy khó thở, muốn cách xa mới đúng, nhưng lại có cảm xúc sâu hơn trong lòng, có tài năng gì, có thể khiến như thế mình.

      ghét, nếu lúc Thẩm Diệc Đình ám chỉ bóng gió có ước định với , cảm thấy có chút may mắn như vậy.

      biết thích mình, sơm biết, khi đó mặt tròn trịa, đáng . và bạn gặp nhau ở trong góc, nhìn như thờ ơ, lại len lén nhìn , biết , cũng quan tâm. khiến ghét, chỉ là bởi vì chưa từng có ảnh hưởng gì trong đời thôi.

      Cho đến ngày đó.

      Ngày đó có tuyết rơi, thời tiết rất lạnh, ở ngoài trường học. Đó là trong lúc du học nước ngoài, lúc về trường, thấy , tới, đứng ở bên, đứng đó rất lâu, giống như chờ người, nhưng vẫn đứng, lâu, hề rời . vẫn nhìn , chỗ đứng bí , từ xế chiều đến tối, đều đứng ở đó… mà hiểu , chính mình phát ra , lại đứng lâu rồi.

      Ngày thứ hai, vẫn đứng đó… Đó là đường phải về phòng.

      Ngày thứ tư, có chút tò mò, tại sao đứng ở đó. có suy đoán của mình, cũng nguyện ý biến mình thành người tự kỉ tự chính mình, cho nên làm việc ngốc, nhờ bạn học của giúp xem phản ứng của , vì vậy ngày kia, qua chỗ đứng…

      Bạn học cho biết. Lúc qua, ấy vẫn nhìn , hơn nữa lúc nhìn thấy , mắt sáng lên vậy, sáng trong suốt. Đây quả đáng .

      Đêm hôm ấy, ngủ được, hoài nghi, chẳng lẽ đến tìm mình sao?
      Ngày thứ năm rồi ngày thứ sau… xuất .

      chuyện này cho người bạn nghiên cứ tình , đương nhiên chuyện này có liên quan tới mình. Bạn học nữ đón , chuyện rất đơn giản, ấy chỉ vì muốn nhìn người đàn ông đó lần, chỉ cần thấy cái là đủ rồi…

      Làm sao có ngốc như thế chứ, nghĩ như vậy, lại có mấy phần khó chịu.

      bay tới đây chỉ vì muốn nhìn cái.

      bài xích , thậm chí khi Thẩm Diệc Đình cố ý để lộ chính là có ước định với khi bé cảm thấy may mắn, khắc kia mới hiểu , ra mình nghĩ sai về .

      biết đời liệu có người mình như thế nữa hay , chỉ biết, mình rất muốn hồi đáp tình của

      Ngày hôm sau, hôn lễ của Giang Thiếu Thành và Thẩm Tâm Duy tiếp tục, từ lúc đó bắt đầu, tự với mình, đây là mình chọn, liên quan tới .

      Thậm chí còn nghĩ rất ích kỉ, hi vọng có ước định với hồi bé tìm được chân mệnh thiên tử của mình, hoặc là xuất trong cuộc đời . Nhưng như mong muốn, chuyện này xảy ra, nếu có lỗi , người sai phải là Thẩm Diệc Đình và Thẩm Tâm Duy, mà là chính , khi quyết định kết hôn với Thẩm Tâm Duy. quyết định, chỉ có thể phụ người khác, bất kể người đó là ai.
      Last edited by a moderator: 6/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :