1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn Miên - Lục Xu (Full 52 Chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34:

      Thẩm Tâm Duy gọi điện thoại cho đồng nghiệp, hi vọng ấy có thể dạy thay hai tiết, có chuyện quan trọng kịp về trường, đồng nghiệp bên kia cũng hỏi tình hình, hớn hở đồng ý, nhóm bọn , nếu xảy ra chuyện khẩn cấp, đồng nghiệp dạy thay cho nhau là chuyện bình thường, lần này vì người khác dạy thay, lần sau mình cũng nên lên tiếng cho họ. Gọi xong, ra cửa, muốn mua thuốc, nghĩ tới thái độ của Giang Thiếu Thành, chịu bệnh viện, có lẽ ai biết nguyên nhân bị thương, tới phòng thuốc lớn có thể mang tới phiền toái cho , vì vậy rất xa, tới tiệm thuốc , thậm chí lúc trả tiền, dùng máy tính, tự tính tiền. Mặc dù là tiệm thuốc , nhưng đầy đủ thuốc men, loại gì cũng mua, sau đó vội vã chạy ra siêu thị, mua ít thức ăn với gạo, trong nhà có gì cả, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Giang Thiếu Thành, hình như chưa ăn gì, mà bây giờ thế này, dễ dàng ra cửa.

      xách túi lớn túi vào cửa, vừa hay nhìn thấy Giang Thiếu Thành khó khăn từ toilet ra, bây giờ rất yếu, khiến mềm lòng, để túi xuống, lập tức tới đỡ đến phòng.
      để cho đỡ, đến cạnh giường cử động nữa, “Đổi ga giường , ga giường trước đừng ném, để lại….”

      Thẩm Tâm Duy hất tay của ra, lúc này còn cầu với được. xoay người chuẩn bị ra ngoài, tới cửa lại xoay người tới tủ quần áo tìm ga giường mới, dù sao mình bị coi thường rồi, bằng cứ để bị như thế tiếp , lúc còn chê trách được cứ chê trách mình thoải mái . đổi ga giường, ga bị đổi lại, trực tiếp dùng chân đá vào đó, đá ngừng, dường như có thể thổ lộ nội tâm thoải mái của mình vào đó.

      Giang Thiếu Thành nhìn thấy hành động của , sau đó tự giác khó khăn nằm lên giường, có lẽ rất đau, động tác của chậm lại cẩn thận, hơn nữa hít vào mấy hơi.

      Đột nhiên Thẩm Tâm Duy cảm thấy mình nên tức giận, bây giờ là bệnh nhân, lúc này nên coi người làm trọng, về chuyện khác, chắc đợi khi khá lên rồi . Nhưng lại nghĩ nhanh đến, chờ đến khi thân thể tốt lên, chắc chắn phải là đối thủ của .

      vì mình yên lặng mà thở dài cái, lúc này mới ra khỏi phòng ngủ . lấy đồ mình mua ra, đem thuốc…. tất cả đặt cùng nhau, lại vào phòng ngủ, ném túi thuốc cho , đương nhiên, tránh đụng vào chân .

      Giang Thiếu Thành cầm lên chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt càng khó coi hơn, mặt vốn chỉ trắng, giờ lại thêm trầm, nhìn , giọng bình thản, “Mua ở đâu vậy?”

      tiệm thuốc … chắc là loại có giấy phép kinh doanh, ừ, cũng chính quy, có thể thuốc này quá hạn, tôi cố ý.”

      Lúc này Giang Thiếu Thành mới cười cười, mím môi .

      Thẩm Tâm Duy tự giác đun nước cho , nhưng cầm ly lên do dự rất lâu, vẫn dùng hai ly khay trà, đến phòng bếp lấy cốc, rót nước.

      bưng cốc vào, nhìn vẻ mặt của lại lạnh lùng, “Giang Thiếu Thành tôi chăm sóc , hi vọng khỏe sớm rời , nếu như gặp chuyện may, tôi gặp phiền toái lớn.”

      “Ừ, yên tâm, tôi hiểu lầm, em chăm sóc tôi, tuyệt đối phải vì em lương thiện, càng phải vì em vẫn thích tôi.”

      Lời của khiến khó chịu, muốn hất nước trong cốc này lên .

      Sắc mặt rất khó coi, hình như tâm tình khá hơn, nhìn híp híp mắt, “Chẳng lẽ em hi vọng tôi hiểu lầm?”

      “Dĩ nhiên là , uống nước của !” để cốc đó, lập tức ra ngoài.

      Sau khi Thẩm Tâm Duy rời khỏi đó, gọi ngay cho Dương Hi Lạc, bây giờ chỉ muốn chuyện chút, đương nhiên Giang Thiếu Thành bị trúng đạn, chỉ hời hợt là Giang Thiếu Thành bị thương, mà có được thời cơ hành hạ , ngược lại còn làm nhiệm vụ bảo mẫu chăm sóc.

      Dương Hi Lạc hiểu được kha khá, “Tớ biết rồi, cậu thế này là muốn tớ khen cậu, phụ nữ đều rất vĩ đại, nhất là lúc đối mặt tình , cực kì vĩ đại. Tiểu Duy, cậu là người phụ nữ vĩ đại, lấy thù báo oán, ngược lại lấy oán trả ơn, phẩm chất tốt này xứng đáng được thưởng.”

      Thẩm Tâm Duy nhịn lại nhìn, mới nén lại, “Tớ muốn cậu mắng tớ.”

      phải cậu sớm rồi sao… Thẩm Tâm Duy, rốt cuộc là cậu muốn làm gì? Giang Thiếu Thành bị thương rồi, cậu nên nguyền rủa ta bị nặng hơn à. ta cười bên trong bên ngoài, hoàn toàn coi cậu quan trọng, làm sao cậu cố tình muốn dính ta, giống như ta cậu sống được vậy. Bây giờ trực tiếp vào, dùng chân đá mạnh vào ta mấy cái, cậu dám làm như ậy, tớ đưa toàn bộ tiền nhuận bút tháng này mời cậu ăn cơm, nhưng cũng đoán cậu có dũng khí làm thế. Tớ chẳng hiểu cậu thế nào, có khí thế biết ? Bên đối diện nhà tớ có ông chồng ngoại tình, mỗi ngày vợ ta hạ độc vào thức ăn, cậu nhìn người khác , đây mới chuyện phụ nữ nên làm, cậu cảm thấy cậu làm ra sao? Nếu như là cậu, chắc chắn dám hạ độc….”

      Thẩm Tâm Duy gật đầu liên tục, “Ừ ừ ừ, tớ vô dụng, nếu như là tớ, tuyệt đối hạ độc, nhiều nhất chỉ dám cho thuốc tiêu chảy vào….”

      “Thôi , ít khen bản thân vừa thôi, nếu như là cậu… cậu thà bỏ vào trong bát của mình chứ bỏ nổi vào bát của Giang Thiếu Thành….”

      Thẩm Tâm Duy, “…..”

      Đây mới là bị khinh bỉ tới tận cùng.

      “Thôi, Tiểu Lạc, cậu khen tớ câu , nếu tớ chẳng muốn sống nữa.”

      “Chúc cậu bị Giang Thiếu Thành chơi đùa tới chết, chơi lúc sống bằng chết còn kém nhiều lắm đâu…..”

      Thẩm Tâm Duy cúp điện thoại luôn.

      Thẩm Tâm Duy thể làm gì khác hơn là nấu ăn, tránh vết thương của Giang Thiếu Thành, nấu ít cháo, sau đó rang cơm. Lúc bật bếp gas lên, thấy chua xót, trước kia cũng nấu ăn ở nhà thế này, sau đó chờ người mình quay về ăn, mỗi lần làm cơm đều muốn, hôm nay phải làm đồ ăn ngon, lúc ăn khen mình. còn cố ý làm ra rất nhiều, thái cho ít khoai tây vào, nấu cơm nhu vậy chỉ thơm, gạo còn dẻo hơn.

      Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, căn bản là hình dung tâm trạng của bây giờ.

      Nghĩ lại cái gì chứ, có cái gì tốt mà nhớ…..

      múc thức ăn trong nồi ra ngoài, sau đó đẩy cửa phòng, bật đèn lên, Giang Thiếu Thành mới vuốt mắt nhìn về phía , ra lúc trước ngủ rồi, bởi vì bật đèn lên, lại tỉnh, cặp mắt có hồn giống như ban ngày, nhàng liếc nhìn , bên trong có chút dịu dàng.

      lập tức ngăn cản mình ảo tưởng về hướng tốt đẹp, “Làm xong thức ăn rồi, muốn tôi bưng đến
      cho , hay ra ngoài ăn?”

      định xoay người ra ngoài, hỏi cái này cảm giác ngược đãi vậy, bị thương, hỏi có muốn ra ngoài ăn cơm hay .

      “Tôi ra ngoài ăn.” Đột nhiên Giang Thiếu Thành mở miệng. “Làm phiền em lấy hộ tôi.”

      do dự mấy giây, nhưng vẫn lấy, chỉ là lúc xuống giường rất muốn dìu, nhưng lại gạt tay . Khi nhìn chân trong lòng lại đau, băng gạc bị máu thấm ướt, hồng đến dọa người.

      phát ánh mắt của , giải thích. “ cầm máu rồi….cái này à chảy máu trước, cũng làm rồi.”

      mím môi, thêm gì nữa.

      Giang Thiếu Thành khó khăn tới bàn ăn, sau đó ngồi xuống.

      ra có khẩu vị, cái này cũng muốn ăn, vết thương đau đến khó chịu, vất vả ngủ thiếp , rồi vì bật đèn mà tỉnh lại, hi vọng có cái gì có thể khiến bớt đau đớn.

      gắp rau, ăn miếng, thể nín cười. “Tài nấu nướng bị thụt lùi rồi, lâu rồi nấu ăn à?”

      trong mắt tôi còn có tài nấu nướng, đáng mừng.” gắp thức ăn, làm bộ như ăn rất ngon. “Thức ăn dễ ăn hay có liên quan tới tâm trạng, cảm thấy ăn ngon, có lẽ trong lòng đau, vì vậy ăn cái gì cũng thấy khó ăn.”

      “Tôi thấy khó ăn.” khẽ ngừng. “Chẳng qua tốt như trước kia.”

      Khóe miệng Thẩm Tâm Duy cứ run lên như vậy, cũng biết tiếp theo lời thế nào, ra khen tài nấu nướng của , đương nhiên điều kiện quan trọng là tự nguyện, mỗi lần đều chủ động cầu, mới gắng khích lệ.

      Lần đầu tiên làm cơm khoai tây, còn cho thêm ít muối, mùi vị rất tuyệt vời. Ngày đó chờ khen, nhưng có, vì vậy chủ động hỏi : “ cảm thấy hôm nay cơm rất khác sao? Có thấy nó rất ngon ?”

      “Cho thêm khoai tây, thêm muối, ngon hơn so với trước kia.”

      “Sau đó sao? Ăn ngon sao?”

      “Ừ….” do dự mấy giây. “ tệ, em có thể biến cơm thành món ăn ngon rồi đấy.”

      “Vậy sao trước biết khen em.”

      “Bây giờ khen…..”

      “Điều này giống nhau sao? chủ động khen em, với chuyện em hỏi mới khen giống nhau.”

      giống ở chỗ nào?”

      bữa cơm, bởi vì hỏi mới khen và chủ động khen giống nhau thành cuộc tranh luận, kết quả hôm đấy bãi công rửa chén, để tự rửa, ai bảo giống nhau.

      Trải qua rồi, như hình với bóng, ăn miếng lớn, che giấu việc nhớ tới trước kia, chẳng tiến bộ chút nào, luôn nhớ lại kỉ niệm, cũng chẳng nhớ tới , coi như biết, hơn nữa là nghĩ cố tình gây ra sao, tùy hứng nhường nào, dù sao nghĩ tới tốt bao nhiêu.

      Đột nhiên cảm thấy món mình làm hôm nay, cực kì khó ăn, chính cũng ăn được.

      Giang Thiếu Thành cũng ăn nhiều, chỉ ăn vài miếng cháo. Thẩm Tâm Duy để đũa xuống, sau đó nhìn bát của , cũng biết suy nghĩ gì. nhận thấy ánh mắt của , yên lặng cầm đũa lên, lại gắp ít thức ăn vào trong miệng.

      cần phải ép mình.” Đột nhiên mở miệng.

      ép, em biết tôi ép buộc mình.”

      “Tôi biết.” buộc tóc lên. “Cho tới bây giờ cũng biết là dạng người gì.”

      Lần này Giang Thiếu Thành buông đũa xuống, trầm mặc chốc lát, rồi lại cười: “Hận tôi?”

      .” Nhưng hận bản thân mình, cầm nổi, bỏ được.

      Suy nghĩ này có sau, cảm thấy rất buồn cười, hỏi có hận , đáp án của hận, hận mình. Hình như đây chứng minh lời của Dương Hi Lạc, thà hạ độc mình còn hơn hạ độc , đơn giản chỉ vậy.

      đứng lên, dọn dẹp bát đũa, sau đó tắm.

      Nếu như người có thể giống như bát, đem phiền não chỉ dùng nước xả là hết, tắm sạch có thể dùng xà phòng, đều sạch , vậy tình cảm lấy cái gì để dọn?

      Ngày hôm sau…..

      Thẩm Tâm Duy ngủ ghế salo cả đêm, sợ có gì ổn cần gọi , vì vậy dám ngủ sâu, nhưng gọi , cũng gây động tình gì lớn.

      Buổi sáng tỉnh lại, vừa hay nhìn thấy Giang Thiếu Thành từ trong phòng ra, mặc bộ quàn áo hôm qua, đổi bộ khác, thanh lịch và cao quý, nếu tay có gậy, nghĩ rằng chưa từng bị thương.

      Nhìn bộ dạng của hôm nay, cũng biết, muốn tới công ty.

      quan tâm mình mới ngủ dậy, quần áo nhầu với tóc bù xù cỡ nào, đứng lên.

      “Vết thương còn chưa lành, đây là ….”

      “Tôi tới công ty.” trực tiếp chặn lại lời . “Tình trạng sức khỏe của tôi, tôi biết .”

      Nửa câu hình như cho biết, cần lo lắng nhiều.

      chút nào, giận quá thành cười. “Vậy rời nhanh lên chút, ai biết bị thương thế nào, liên quan tới tôi.”

      Cuối cùng Giang Thiếu Thành nhìn cái, tới cửa.

      Căn bản rất đau , rất cẩn thận, điều này khiến trong lòng chua xót.
      Last edited: 18/12/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [ đại] Hôn miên - Lục Xu
      Chương 35:

      Giang Thiếu Thành vừa tới Thịnh Quang quốc tế, cũng thấy được Lương Huy, Lương Huy đứng ở đại sảnh, ăn mặc tây, nhìn về phía Giang Thiếu Thành lạnh lùng, lúc Giang Thiếu Thành dùng gậy tới trước mặt sắc mặt của Lương Huy tốt liền đứng lên. Lương Huy nghiêm túc quan sát vẻ mặt của Giang Thiếu Thành, thấy mặt tái nhợt, người ổn, nhịn được cong môi cái. Ngày hôm qua chỗ của xảy ra chút chuyện, thậm chí có người dám ở đất của mà gây chuyện, nhưng cụ thể muốn lấy được cái gì, , nhưng vì thế mà dẫn tới bắn nhau, nếu ầm ĩ , truy cứu tới , đó là phiền toái lớn.

      Lương Huy tới chỗ Giang Thiếu Thành, vươn tay nắm tay Giang Thiếu Thành, “Chân đau để lâu như vậy cũng tốt? Có vẻ như nó còn nghiêm trọng hơn.”

      “Ngày hôm qua trở về nhà trước kia, gặp được Thẩm Tâm Duy.”

      “Ra tay quá nặng?” Lương Huy cười, “So đo với phụ nữ cũng hay.”

      Giang Thiếu Thành lên tiếng, hình như muốn vì điều này mà thêm gì, chỉ là Lương Huy từ bỏ, “Hai ngày này đều vung tay với cậu sao?”

      tới phòng làm việc của tôi rồi .”

      Lương Huy híp mắt, mà Giang Thiếu Thành cũng thèm nhìn Lương Huy cái, Lương Huy do dự hai giây, lúc này mới theo. Lên tầng cao nhất, Giang Thiếu Thành như vậy khiến nhiều người tò mò, nhưng dám nhìn lâu, dám đánh giá gì. Lương Huy cùng vào phòng làm việc, vừa vào, Giang Thiếu Thành phía trước lập tức cầu, “Đóng cửa lại.”

      Lương Huy cau mày, hình như hiểu hành động này của Giang Thiếu Thành, Giang Thiếu Thành có ra vẻ huyền bí vậy.

      “Khóa lại.”

      Mặc dù vừa lòng, Lương Huy vẫn làm theo.

      Giang Thiếu Thành ngồi xuống chỗ của mình, chọn tư thế thoải mái, lúc này mới nhìn Lương Huy, “Hôm nay thái độ của đúng.”

      “Hai ngày nay cậu xuất , có điều biết, chỗ của tôi xảy ra chút chuyện… đương nhiên khiến tâm tình tôi tốt.”

      Hình như Giang Thiếu Thành quan tâm, cũng có ý định hỏi.

      hỏi tôi xảy ra chuyện gì sao?” Lương Huy chủ động .

      “Đó phải chuyện tôi cần quan tâm.” thanh của Giang Thiếu Thành có chút lạnh, dù sắc mặt của vẫn yếu, “Tôi gặp Thẩm Diệc Đình…..”

      Lúc này Lương Huy kinh hãi, vẻ mặt nhìn về phía Giang Thiếu Thành là tưởng nỏi, lúc này mới phản ứng được, khó trách Giang Thiếu Thành bảo tới phòng làm việc , ra Giang Thiếu Thành muốn cái này, “Vậy hai ngày nay cậu thế là vì….”

      “Đúng.” Giang Thiếu Thành biết muốn gì, “Tôi phái người tới chỗ Thẩm Diệc Đình có khả năng tới, bọn họ tra được ít tung tích, tôi liền chạy tới, quả nhiên phát Thẩm Diệc Đình ở đâu, vì vậy tôi theo cậu ta, đuổi theo lâu, đánh nhau với cậu ta nữa. Tôi nghĩ rằng cậu ấy luôn theo dõi tin tức của chúng ta, ngay cả chuyện chân tôi bị thương cũng biết , vẫn công kích vào chân trái của tôi…”

      Lương Huy cũng hiểu, Giang Thiếu Thành bị thương lần nữa cũng vì Thẩm Diệc Đình, “Sau đó sao!”

      “Trong tay cậu ta cầm súng, tôi sợ cậu ta làm tổn thương tôi, lúc giằng co, cậu ta ngã từ mỏm núi…. Lúc chân tôi bị thương, rời trước, nhưng người của tôi vẫn tìm được cậu ta, cũng biết cậu ta chết hay sống.” Giang Thiếu Thành bình tĩnh ra lời này, giống như người vách ra rơi xuống phải mình, mà chỉ là tảng đá.

      “Cậu tận mắt thấy cậu ta ngã?”

      Giang Thiếu Thành gật đầu cái, “Chính xác mà , là giằng co cậu ta rơi xuống…. cũng nên thế, tôi có cơ hội cứu, nhưng tôi do dự, cậu ta còn sống đối với tôi chẳng có lợi gì, tại sao tôi phải cứu? hơn nữa tôi từng nghĩ qua, Thẩm Diệc Đình cố ra vẻ huyền bí, chút trong nước chút nước ngoài, cho dù tìm được thi thể của cậu ta, cũng tra đến tôi, dù sao tôi biết cậu ta ở trong nước, phải sao?”

      Lương Huy nghe lúc sau cười, “Vậy ai gặp lại cậu?”

      “Sau đấy có công việc, tôi phải xử lý rồi, tôi đâu có ngu, giữ lại chứng cớ cho mình?” Giang Thiếu Thành cười lạnh thành tiếng.

      Lương Huy gật đầu cái, “ hai ngày rồi, người của cậu vẫn chưa tìm được thi thể của Thẩm Diệc Đình?”

      Giang Thiếu Thành lắc đầu.

      “Vậy tôi cũng phái người tìm, mặc kệ là chết hay sống, nhất định phải tìm được Thẩm Diệc Đình.” Lương Huy xong, mắt híp cái, “Nếu quả tìm được thi thể của Thẩm Diệc Đình, cậu thành kẻ giết người đấy?”

      sao? Tôi làm cái gì, tôi cũng biết mà?” Giang Thiếu Thành nhíu mày.
      Lương Huy cười ha ha, Giang Thiếu Thành hung ác, dám giải quyết luôn Thẩm Diệc Đình, đúng cậu ta là quả bom hẹn giờ, tùy thời đề phòng, nhưng bây giờ, quả bom này có thể giải trừ. Nhưng vẫn phải tìm được thi thể của Thẩm Diệc Đình rồi tiếp, hơn nữa coi như tìm được, cũng phải tìm được người của cậu ta để thủ tiêu.

      Hợp tác với người như vậy, đúng là có lợi có hại, Lương Huy thầm đoán chừng, cậu ta chuyện này cho mình, xem ra tính hợp tác với mình , dù sao có thể coi như đây là nhược điểm của Giang Thiếu Thành, bọn họ cũng coi là người cùng thuyền rồi.

      “Hình như lâu rồi cậu chưa gặp em tôi phải.”
      “Số lần gặp mặt sau này rất nhiều, bây giờ cần gấp, phải sao?” Giang Thiếu Thành hoàn toàn coi chuyện này to tát lắm.

      “Đúng là thế, chỉ cần tìm được thi thể của Thẩm Diệc Đình, cậu có thể ở lại Thịnh Quang quốc tế lâu dài, cho dù có con cờ Thẩm Tâm Duy, đương nhiên cũng có quan hệ….”

      Giang Thiếu Thành lấy tay gõ bàn, “Bảo người của tìm ở phạm vi rộng chút, nếu Thẩm Diệc Đình chưa chết, rất phiền tới tôi.”

      “Cậu cũng có lúc sợ sao?”

      “Chẳng lẽ chưa?”

      Lương Huy cười, “Đương nhiên là có.”

      **************************************

      Thẩm Tâm Duy tiếp tục dạy học, càng ngày càng thích ở cùng với đám sinh viên này, nhất là lúc bọn họ cúi đầu chơi trò chơi điện thoại, khi xuống giảng bài họ thu tay lại ra vẻ nghiêm túc nghe giảng, đều từ đại học ra, cũng tức lắm, chẳng qua cảm thấy rất thú vị, ai cũng từng là học sinh cả, huống chi chỉ cần hơi nghiêm túc là được, cần nghiêm túc quá, nếu thế lớp ít niềm vui rồi.

      Bắt đầu từ tiết này, quyết định, mỗi lần học sinh giơ tay chủ động trả lời, thêm điểm, cái này trực tiếp thêm vào thành tích cuối kì, phải là điểm bình thường, trong lúc nhất thời khơi dậy nhiệt tình của học sinh. Đương nhiên, nghe giảng trả lời, cũng cần thêm điểm.

      Nhưng chỉ cần phần lớn học sinh có ý định đó, là nhiệm vụ hoàn thành rồi.

      Dạy xong hai tiết, trở lại phòng làm việc, bởi vì buổi chiều phải lên lớp nữa nên có ý định rời . Vốn soạn bài, nhưng muốn gọi để hỏi tình trạng Giang Thiếu Thành ra sao, nhịn lại nhịn, còn gọi cho Mạnh Hạo, bóng gió hỏi về Giang Thiếu Thành, nhất là về người, nhưng nghe Mạnh Hạo, hình như Giang Thiếu Thành có gì bất thường. Cúp điện thoại, lại cảm thấy mình xen vào việc của người khác, cũng muốn ly hôn, quan tâm làm cái gì, huống chi cũng cảm động, chỉ biết ra vẻ bị coi thường.

      cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm, là nhà hàng cơm trộn Hàn quốc ngoài trường, trước kia chỉ thích tới đây ăn. ra đồ ăn ở nhà hàng này ngon lắm, nhưng trang trí đẹp, làm cho người ta có phần muốn ăn. Ai hi vọng đồ ăn vừa sạch , trang trí đẹp chứ? Mấu chốt là nơi này dưa chua được làm rất ngon, lại ngọt lại cay, mùi vị vừa chuẩn. Có lần đưa Dương Hi Lạc tới đây ăn cơm, Dương Hi Lạc với phục vụ, muốn mua dưa chua về, phục vụ còn sửng sốt chút, có thể mang về được, cần phải mua… đơn giản, dưa chua ở đây rất ngon, ngon tới mức có thể quan tâm tới việc những món khác ngon.

      Ăn xong, quanh sân chút, liền tới lớp buổi chiều.

      Lớp chiều là lớp nghe, rất đơn giản, tìm hiểu các bộ phim tiếng , tới giờ dạy, cho các học sinh nghe, phát , kể từ khi bắt đầu dạy học bằng cách xem, vấn đề chơi điện thoại ít . Đầu tiên gọi người lên trả lời, học sinh đều sợ bị gọi, đại đa số nghiêm túc nghe giảng, thứ hai là xem phim thế, phim hay họ cũng để điện thoại xuống.

      Nghĩ tới đây, có chút khâm phục mình…. Giờ ai cũng cầm điện thoại, lúc ngồi xe buýt cũng điện thoại, ngồi tàu điện ngầm cũng cầm điện thoại, bộ cũng cầm điện thoại chuyện…. Làm cho người ta để điện thoại xuống, là việc làm vĩ đại cỡ nào.

      lớp buổi chiều xong, các bạn học vui vẻ tan lớp, cũng vui vẻ tan làm, công việc hôm nay hoàn thành. chuẩn bị về nhà chăm sóc cho mẹ, cùng mẹ chuyện, dù mẹ luôn chuyện về hoa cỏ ở nhà, hơn nữa cũng nên cắt móng chân cho mẹ….

      Nghĩ đến việc cắt móng chân cho mẹ, lại buồn bực, quyết định với trai, người cắt móng chân cho mẹ lần, lần trước làm, lần này phải là trai, rốt cuộc bao giờ trở về?

      ***************

      Tin tức buổi chiều, gần bến tàu lân cận phát xác chết trôi, ở trong nước nhiều ngày, mặt mũi sưng vù, hơn nữa bởi vì do trôi từ thượng nguồn và bị đá bùn đánh thẳng vào , khắp nơi toàn là vết thương, mặt cũng , cảnh sát xác định thân phận người này, bây giờ ngoại trừ khả năng bị người giết.

      Thẩm Tâm Duy rửa chân cho mẹ, thình lình nghe được tin như thế, đột nhiên cảm thấy sợ. Thời gian trước mới nghe bạn là trái đất dạo này tốt, hay có núi lửa phun trào, động đất, nạn lụt, vất vả có thiên tai , nhân họa lại xuất , tai nạn xe, tai nạn , còn có người với người ẩu đả tới chết hoặc là mưu sát.

      ngẩng đầu, thấy tivi có nhiều cảnh sát, còn có người dùng bao tay nhặt thứ gì, mà cơ quan dùng vải trắng che giấu thi thể.

      Mẹ cũng cũng quay lại nhìn, nhưng nhìn ra cái gì, chỉ khó chịu, “Tiểu Duy.”

      Lúc này Thẩm Tâm Duy mới lè lưỡi cái, tiếp tục cắt móng cho mẹ.

      Mà Lương Huy bên này cũng nhìn thấy tin này, theo lời Giang Thiếu Thành, phái người tới chỗ gần vớt, nhưng dám cho nhiều người , như vậy dễ gây nghi ngờ, tiến độ vẫn rất chậm, cũng tìm được người, phải phân tích dòng nước chảy, hơn nữa sông chảy xiết, biết Thẩm Diệc Đình bị cuốn bên nào… chút tiến triển cũng có.

      tivi chiếu hình ký giả phỏng vấn, người nhìn thấy bày tỏ sợ hãi khi thấy thi thể, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, đời này chưa từng gặp qua chuyện đáng sợ như vậy, buổi tối gặp ác mộng.

      Nhưng thân phận thi thể còn chưa xác định được, là mặt thấy , thứ hai là thi thể cũng bị nước trôi …..

      Lương Huy uống ly rượu đỏ, “Thẩm Diệc Đình, đây là cậu sao?”
      Hà Hoàngbornthisway011091 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36:

      Lương Nguyệt Lăng ở dưới tầng, thấy trai mình xem tin tức, nhớ trước giờ trai thích xem tivi, bất kể có chương trình gì hay, luôn theo quan điểm, “Tắt tv phát thế giới đẹp như vậy, đóng laptop phát thế giới xấu như thế”, có cảm tình gì với TV, đặt TV ở phòng khách chỉ để cho có bố cục đẹp thôi. Vì vậy cũng nhìn, phát đây phải tin tức truyền trực tiếp, mà là kênh truyền hình trong vùng, kênh kiểu này hận phóng đại những chuyện nhiều lần, thu hút người xem chú ý tới, sau đó chuyện lớn hơn chút, lập tức biến thành kết thúc hồi hộp, nhưng trai lại nhìn nghiêm túc.

      Cho đến khi Lương Nguyệt Lăng nghe được tên “Thẩm Diệc Đình”, phóng viên lý giải là, phát thi thể, cách nào thấy , mà nửa người cũng bị nước trôi , nhưng cổ của nạn nhân có đeo dây chuyền, vẫn đeo thế, cảnh sát liền dùng vật này để tìm ra tung tích nạn nhân, dù sao có được chút chứng cớ mới điều tra được cuối cùng có chuyện gì, khi phía cảnh sát công bố tin về sợi dây chuyện này ra ngoài, lập tức có người chỉ ra, hình như đây là của chủ nhân Thịnh Quang quốc tế Thẩm Diệc Đình.

      Phóng viên cố làm ra vẻ huyền bí, Thẩm Diệc Đình phải ở nước ngoài sao, sao lại trở về nước, hơn nữa lại tìm được thi thể chứ? Đương nhiên, đến cùng đó có phải Thẩm Diệc Đình hay , cần cảnh sát thêm bước xác nhận nữa.

      Mặc dù phóng viên như vậy, nhưng trong lời , ràng cho rằng đó là Thẩm Diệc Đình.

      Mấu chốt nhất là tin này làm giống như phim, còn có đến tiếp sau, ký giả mang theo nhiếp ảnh, cùng nhau đến bến tàu gần đó phỏng vấn, cũng hỏi về Thẩm Diệc Đình, lấy được tin chính xác, Thẩm Diệc Đình từng ở nơi này, hơn nữa còn chưa được bao lâu, điều này làm cho vị phóng viên kinh ngạc, liên tiếp hỏi ra nhiêu câu --- vì cái gì? Thẩm Diệc Đình lại bằng lòng ở chỗ này, thể tưởng tượng nổi.

      Sau đó số người đánh giá Thẩm Diệc Đình, thích chuyện, ra ngoài chỉ đội mũ, hình như thích người khác nhìn thấy , rất ít khi ra cửa…..

      Sau đó chuyển sang chỗ khác, bắt đầu có ký giả phóng vấn nhân viên bên trong Thịnh Quang quốc tế, nhưng mặt bị che , theo lời của nhân viên này , Thẩm Diệc Đình ra nước ngoài từ trước, liền đem mọi chuyện trong công ty cho em rể Giang Thiếu Thành.

      Ký giả bắt đầu ra vẻ huyền bí, dẫn việc như câu chuyện ân oán báo thù, sau đó lại xuất thân của Giang Thiếu Thành, vì thế khả năng thấp . Dù sao nếu như Giang Thiếu Thành chỉ là người nghèo đói, có thể làm chuyện như vậy , đuổi vợ mình , mình chiếm Thịnh Quang quốc tế, các chuyện giàu sang quyền thế mọi người đều quen.

      Vì vậy ký giả lại phóng vấn nhân viên nữa, căn cứ vào lời người này , trước khi Thẩm Diệc Đình rời , nội bộ công ty có vấn đề, khiến công ty tổn thất nghiêm trọng. Vào lúc đó Thẩm Diệc Đình tuyên bố ra nước ngoài, hơn nữa giao công ty cho Giang Thiếu Thành.

      Ký giả đặt câu hỏi liên tục, “Thế nghi ngờ hành động ra nước ngoài của Thẩm Diệc Đình sao? Cảm thấy ấy ra nước ngoài giải sầu chứ phải nguyên nhân công bố trước đó?

      “Tôi như vậy…..”

      “Nhưng công ty xảy ra nhiều chuyện như vậy, theo lời vừa , Thẩm Diệc Đình trốn tránh trách nhiệm, điều này có đưa đến cho ấy áp lực quá lớn đúng ?”

      “Có lẽ vậy…. có thể thôi….”

      “Lúc thời điểm có áp lực lớn như vậy ra khỏi nước, cảm thấy mục đích của Thẩm tổng là gì?”

      “Điều này đừng hỏi tôi, tôi biết.”

      “Được, cám ơn trả lời phỏng vấn.”

      Sau đó ký giả lại thuật lần nữa, Thịnh Quang quốc tế nhất định có nguy cơ, Thẩm Diệc Đình lựa chọn rời , cũng đem toàn bộ công việc trong công ty cho em rể Giang Thiếu Thành, bây giờ Thịnh Quang quốc tế ở trong tay Giang Thiếu Thành được quản lý rất tốt…. mà hình như Thẩm Diệc Đình cũng ra khỏi nước, có cảnh sát điều tra rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao Thẩm Diệc Đình ở trong nước, nếu ở trong nước, sao trở về công ty, tiếp tục giao cho người khác xử lý?

      …..

      Ký giả liên tiếp đưa ra nghi vấn, cuối cùng kết thúc ở phần “Ngày mai tiếp tục theo dõi”, hơn nữa còn ám hiệu rằng, ngày mai thân phận của thi thể kia có thể được công bố.

      Chuyển sang quảng cáo, Lương Huy bỏ qua điện thoại, khỏe miệng vểnh lên. khâm phục Giang Thiếu Thành, Thẩm Diệc Đình gặp chuyện may, vốn người bị hoài nghi nhất nên là Giang Thiếu Thành, dù sao Thẩm Diệc Đình bị vậy, người được lợi nhất là Giang Thiếu Thành, có nghi ngờ cũng được. Nhưng Giang Thiếu Thành có cách để mọi người dời chú ý, đầu tiên lấy gia thế của làm hậu thuẫn, có tài sản như vậy, còn hại người sao? Tiếp tục ban đầu chính Thẩm Diệc Đình chủ động để giúp tay, thành người tốt, xử lý nguy cơ của Thịnh Quang quốc tế. Cuối cùng lấy ra lúc Thẩm Diệc Đình rời , chính là khi công ty khó khăn nhất, vô hình cho mọi người biết, Thẩm Diệc Đình là người có năng lực kém, chịu nổi áp lực…..

      Nhất là Thẩm Diệc Đình ở bến tàu lâu nhu vậy, chuyện này cũng có điều phản kích, nếu như Thẩm Diệc Đình bị Giang Thiếu Thành hại, vì sao xuất ngay, vừa xuất , Giang Thiếu Thành đương nhiên tiêp tục ở lại Thịnh Quang quốc tế…. Thẩm Diệc Đình hành động như vậy, cũng

      Ngầm , cậu ta thà ở phòng ốc kém ở bên ngoài, còn hơn trở lại công ty, có lẽ cậu ta sớm chán ghét thương trường nơi mày lừa tao gat…

      Có lợi nhất chính là người có vết thương có lực ngoại vào, đều do nước đánh thẳng vào mà thành, nếu như cảnh sát tìm được nghi vấn nào khác, cuối cùng chỉ có thể xác định rằng Thẩm Diệc Đình tự sát.

      “A…” Lương Huy lắc đầu cái, đúng là kịch hay.

      Lương Nguyệt Lăng nhìn trai, bây giờ biết sao trai muốn xem tin này rồi, “Đây là Thẩm Diệc Đình sao?”

      “Ai biết được, dù sao lien quan tới .”Mặc dù Lương Huy cười, nhưng nhìn ra có bao nhiêu niềm vui suống.

      , cho tới bây giờ, vẫn hận Thẩm Diệc Đình sao?”

      Nụ cười mặt Lương Huy lập tức biến mất thấy, “Cậu ta hại chết Tâm Vũ, sao có thể hận cậu ta? ra hy vọng người này là Thẩm Diệc Đình, cậu ta chết như vậy, lợi quá rồi….

      Tay bóp chặt, hình như Thẩm Diệc Đình chết trong tayanh, mới là hạnh phúc.

      …..” Lương Nguyệt Băng tiếng, thêm gì nữa, có gì dễ cả, từ trước đến giờ thay đổi được cái nhìn của .

      rất muốn cho biết, người Đường Tâm Vũ mãi là Thẩm Diệc Đình, cho dù ấy chết, cũng thay đổiđược này.

      ………………..

      Xế chiều, Lương Nguyệt Băng gặp Giang Thiếu Thành, nghe Lương Huy rằng vết thương của bị nặng hơn, vì vậy nấu canh mang tới cho Giang Thiếu Thành ở Thịnh Quang quốc tế, hi vọng có thể khá hơn chút.

      Thấy Lương Nguyệt Băng tới, sắc mặt Giang Thiếu Thành tốt hơn chút, cười với , “Bận rộn như vậy còn chạy tới, cực khổ!”.

      “So với , còn kém xa.”Lương Nguyệt Băng xong đổ canh ra bát, đưa đến trước mặt Giang Thiếu Thành.

      Giang thiếu Thành cười, nhận lấy.

      Lương Nguyệt Băng vốn định xem tình hình tại của Thịnh quang quốc tế, dù sao nhưng tin tức được phát tán ra, thể khiến người hoảng loạn, dù sao Thịnh Quang quốc tế là của họ Thẩm. nhưng nhân viên vẫn làm việc, hình như bị ảnh hưởng vì kiện đó, có lẽ Giang Thiếu Thành sớm hạ lệnh….

      thấy uống bát, lúc này mới múc tiếp, “Làm sao lại bị thương?”

      cẩn thận mà thôi.”

      Lương Nguyệt Băng cười, lấp lánh cách của , hình như bởi vì Thẩm Tâm Duy mới khiến bị thương lần nữa, thể , có lúc Thẩm Tâm Duy ấu trĩ.

      Nhưng muốn nhắc tới, giả bộ biết, “Chuyện Thẩm Diệc Đình…. Người kia là Thẩm Diệc Đình sao?”

      “Em cũng chú ý tới những tin lộn xộn vậy sao? Tôi sớm khiếu cáo với tên kí giả đó, cảnh sát còn tuyên bố gì tự suy đoán, đây tạo ra tổn hại lớn cho Thịnh Quang quốc tế.

      Lương Nguyệt Băng gật đầu cái, tiếp: “ vẫn trả lơi vấn đề của em. giọng nhắc nhở.”

      “Đúng hay , lien quan tới tối, tôi chỉ làm tốt bổn phận của mình là được.” hình như quan tâm tới chuyện này lắm, cũng lộ ra cảm xúc khác, như sớm cắt đứt quan hệ với Thẩm Diệc Đình, vì vậy Thẩm Diệc Đình ra sao, quan hệ gì với nữa.

      “Cũng đúng, nhưng ảnh hưởng tới sao?Thịnh Quang quốc tế, rốt cuộc nghĩ thế nào?”

      “Tôi rồi, tôi chỉ quan tâm tốt bổn phận của mình là được.tôibiết em quan tâm tới tôi, nhưng tôi biết nên làm thế nào.”

      Lương Nguyệt Băng gật đầu, “Được rồi, em tin .”

      Nhưng , chỉ có chút sợ thôi, cảm giác chuyện này đơn giản đến thế.

      Buổi trưa, Giang Thiếu Thành ăn cơm với Lương Nguyệt Lăng, lần này bọn họ chuyện về Thịnh Quang quốc tế, cũng chuyện Thẩm Diệc Đình chỉ là chuyện giữa bọn họ.

      “Giang Thiếu Thành, gần đây em hay nghĩ tới chuyện.” ngồi đối diện Giang Thiếu Thành, cười cười.

      “Nghĩ gì?Còn để cho em nghĩ lâu như vậy.”

      “Em nghĩ, nếu như em làm ở Cẩm Thành, gặp , em nhận ra , chúng ta bỏ lỡ như vậy, sau đó đời này gặp cũng được, cho dù gặp được, cũng coi như người lạ.”

      “Nhưng chúng ta gặp được, nhưng khả năng kia, có thể loại bỏ rồi.”

      “Đây chính là điều khác biệt trong suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ sao?”

      “Có lẽ vậy.”Giang Thiếu Thành cười.

      Đàn ôn quan tâm chuyện xảy ra, hơn nữa mang tới kết qur, phụ nữ lại nghĩ những khả năng khác.

      “Nếu như chúng ta gặp, như thế nào đây? Lương Nguyệt lăng tự : “Có lẽ em tìm người để cưới, mà hôn nhân của có thể được giữ vững.”

      “Em phải biết, đời này có “nếu như”.”

      “Cũng đúng.”

      …………

      Sau khi Lương Nguyệt Lăng rồi , Giang Thiếu Thành gọi điện cho đài truyền hình kia, cần báo cáo gì, đối phương nghe thấy chỉ thị của , liền xóa bỏ tất cả các tin tức dã chuẩn bị xong.

      Về phần ngày mai ư, bên cảnh sát rút ra những vật phẩm và so với DNA của Thẩm Diệc Dình, cần bất kì tin gì thúc đẩy, báo rằng,Tthẩm Diệc Đình tử vong.
      Last edited by a moderator: 29/12/14
      Hà Hoàng, bornthisway011091Tôm Thỏ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37:
      Thẩm Tâm Duy biết tất cả xảy ra như thế nào, chỉ cảm giác người mình bị trói lại bằng sợi dây, có người ngừng mạnh mẽ kéo sợi dây đó, bắt ngừng tới, dù muốn chút nào. Đầu tiên có người phát xác chết trôi dưới dòng nước, sau đó truyền thông đâu cũng phỏng vấn người dân địa phương có ai mất tích, sau đó có người ấp a ấp úng rằng khách trọ thuê ở chỗ đó thấy, cái gì cũng còn, nhưng biết tung tích vị khách đó, nhưng vị chủ cho thuê phòng này cũng được lúc nào thấy vị khách này, bởi vì rất ít khi ra mặt, vì vậy trường hợp này rất nhanh được cảnh sát chú ý, dò xem ra tổng giám đốc Thịnh Quang quốc tế Thẩm Diệc Đình thuê, là , khiến mọi người quan tâm nhiều. Thẩm Diệc Đình rằng mình ra nước ngoài, mọi người đều biết, bây giờ lại ở bến tàu lân cận tìm được , vì vậy trong đầu ai cũng ra hai chữ --- bí . Lúc chuyện ồn lên, người có nhà gần bến tàu đó rằng, Thẩm Diệc Đình trước cũng thuê phòng của người đó, sau đó chẳng biết tại sao, lại rời …. Nhưng bất kể là tình huống nào, cảnh sát cũng xác nhận chuyện, Thẩm Diệc Đình từng ở đây, hơn nữa bây giờ mất tích thấy bóng dáng, kết hợp với xác chết trôi kia, vì vậy mọi người đều liên tưởng rằng…..

      Cảnh sát nhanh công bố tin nữa, Thẩm Diệc Đình chưa hề ra khỏi nước, người cầm hộ chiếu của người đàn ông mang mặt nạ, cảnh sát tìm được người đàn ông này, ta rằng Thẩm Diệc Đình bảo ta dùng cái này lên máy bay, cách khác, Thẩm Diệc Đình cố ý muốn để cho mọi người biết ra khỏi nước, về phần nguyên nhân .

      Tiếp tục khó giải thích được.

      Cảnh sát cho ra kết luận, Thẩm Diệc Đình căn bản ra khỏi nước, vẫn ở trong nước, hơn nữa sống ở bến tàu này, Thẩm Tâm Duy gọi cho chị dâu, mà Nam Ngưng nghe. Thẩm Tâm Duy cảm thấy nếu mình đứng ở lập trường của chị dâu, có thể lý giải được hành động của chị ấy, ban đầu chị bị bắt cóc, trai xuất . Nếu trai vẫn còn ở nước ngoài, hoặc trai xuất , có thể an ủi mình, là biết chuyện đó, nhưng bây giờ trai vẫn ở trong nước, chưa từng xuất . Chị dâu khổ sở, có thể hiểu.

      Vậy mà hôm nay, cảnh sát lại cho ra kết luận, căn cứ vào chỗ ở và tóc của Thẩm Diệc Đình, với tóc của thi thể kia, kiểm tra DNA có thể rằng, thi thể kia chính là tổng giám đốc của Thịnh Quang quốc tế, Thẩm Diệc Đình. Mà công chúng đối với này, cảm thấy đó là điều hiển nhiên, trước truyền thông tô vẽ, phải ngu, cũng liên hệ từ Thẩm Diệc Đình tới thi thể kia.

      Chỉ là vấn đề bây giờ là Thẩm Diệc Đình chết như thế nào? Là tự sát hay bị giết? nếu như là bị giết, Thẩm Diệc Đình ra khỏi nước chỉ có mình biết, người khác biết được thế nào, hơn nữa còn ở chỗ bí đó cũng tìm được mà giết sao? Điều này đương nhiên thể nào xuôi được. Về phần tự sát….. Thẩm Diệc Đình cố ý rời khỏi công ty, nhưng vì sao lại chọn cách tự sát thế, sợ chuyện tự sát ảnh hưởng tới Thịnh Quang quốc tế sao? Bây giờ bởi vì chuyện này, cổ phiếu của Thịnh Quang quốc tế rơi xuống thảm hại rồi.

      ********************

      Thẩm Tâm Duy biết tin này, kích động, cũng khóc lóc nức nở, thậm chí còn rất bình thường dạy, khi đó cảnh sát còn chưa công bố danh tính của thi thể đó, tất cả đều chỉ là phỏng đoán. cảm thấy mình chờ đợi kì tích, thi thể kia phải trai. mặt cho rằng đó phải ý của , mặt lại nhịn được quan tâm tới tiến triển của nó, thời gian mâu thuẫn và chờ đợi cứ giây trôi qua. Sau đó khi công bố danh tính , cảm thấy toàn thân mình tê dại, đứng cũng vững.

      nghe sinh viên của giọng , “ chứ, đó là đại thiếu gia nhà họ Thẩm, tớ khó thấy được người đẹp trai lại có tiền như thế, sao lại chết chứ?”

      “Thôi , lúc này còn lộ vẻ háo sắc…..”

      …………

      Tan lớp, các bạn học cũng rời . Chuyện kia đối với người khác, chẳng qua chỉ là chủ đề bàn tàn, cảm thán mấy câu, còn ý nghĩa gì khác, nhưng đối với , đó là tin long trời lở đất.

      Điện thoại của vang lên, cứng ngắc rất lâu, mới chạm vào điện thoại của mình, run rẩy cầm lên ấn nút nghe.

      “……………”

      Trong điện thoại câu , chỉ có tiếng khóc, là chị dâu, chị ấy gọi cho , chị ấy khóc, khóc đến đau lòng. nghĩ, rốt cuộc chị dâu chủ động gọi cho mình, nhưng sao chị lại phải khóc?

      nghĩ tới bà nội của mình, sau khi bà mất, về quê, lúc mọi người ăn, vừa đốt tiền vàng bạc vừa coi chừng, khi đó nhìn quan tài, nghĩ rằng, có phải mọi người đều lầm , bà nội còn sống, chỉ ngủ thiếp , chờ lát, bà dậy, nếu quả là như vậy, sợ, bởi vì đó là người thân của . vốn là vậy, chỉ cần đến bước cuối cùng, chịu tin.

      Có phải có người khác ở nơi đó , là người khác chết, kết quả xét nghiệm DNA là như vậy, suy đoán thế, hoàn toàn quên mất phỏng vấn những chủ thuê phòng kia, chỉ có mình ở đó.

      “Tiểu Duy….” Nam Ngưng khóc thành tiếng, “ ấy còn chưa cho chị cơ hội, ấy còn chưa nhắn nhủ gì với chị…..”

      “Chị dâu…..” biết mình có thể cái gì, mình nên cái gì, trong đầu trống trơn, hình như tất cả vào giờ phút này ngừng hoạt động. biết mình với Nam Ngưng cái gì, mà Nam Ngưng lại cái gì đấy, khi phản ứng lại, điện thoại cúp, mà dựa vào tường, tư thế quái dị, mọi người ngang quang dù ánh mắt kỳ quái nhìn , cũng có người tốt bụng, chủ động tiến tới hỏi .

      giả vờ như chưa có gì cả trở về phòng làm việc, các đồng nghiệp cũng biết xảy ra chuyện gì, làm cái gì làm cái đó, ai phát ra khác lạ của , mà cũng cố gắng ra vẻ bình thường, chỉ là tay của khẽ run.

      ********************8

      Lương Huy và Giang Thiếu Thành biết được danh tính của thi thể kia sớm hơn truyền thông chút, bọn họ ngồi trong phòng sang trọng, uống rượu đỏ, như ăn mừng cái gì.

      “Tôi hỏi qua rồi, bên cảnh sát trừ xác nhận danh tính ra ngoài, về phần phá án có điểm nghi ngờ nào.” Lương Huy cười cười, nhờ quan hệ mà lấy được tin, hoài nghi gì, lần này Thẩm Diệc Đình chết , tra được Giang Thiếu Thành, nhưng khâm phục trong lòng, lúc Giang Thiếu Thành thấy Thẩm Diệc Đình bị rơi xuống sống, nên cực kì hốt hoảng mới đúng, mà vẫn bình tĩnh, chưa từng lưu lại chứng cớ nào, có thể biết rằng người này làm việc cẩn thận cỡ nào.

      Vẻ mặt Giang Thiếu Thành là mặt để ý bên trong, “Chuyện này đối với và tôi mà , xem như là chuyện tốt.”

      Loại bỏ phiền toái lớn Thẩm Diệc Đình, bọn họ đương nhiên có thể hợp tác tốt, cần lo lắng có biến cố gì nữa.

      phải cậu lo về cổ phiếu Thịnh Quang quốc tế càng ngày càng rớt xuống nghiêm trọng chứ?”

      “Sau tang lễ của Thẩm Diệc Đình, tôi chỉnh đốn lại Thịnh Quang quốc tế, đến lúc đó khởi động mấy hạng mục lớn, hơn nữa tập trung để Cẩm Thành vào tiền vốn….. đến lúc đó, việc Thẩm Diệc Đình mất ảnh hưởng tới Thịnh Quang quốc tế càng , đương nhiên, tôi cũng luôn, tôi buông tha Thịnh Quang quốc tế.”

      Lương Huy gật đầu cái, “ ra cậu lên kế hoạch tốt quá rồi.”

      Đến lúc đó ở trong mắt người khác Thịnh Quang quốc tế đại diện cho nhà họ Thẩm nữa, mà là nhà họ Giang, trở thành vật sở hữu của Giang Thiếu Thành.

      Lương Huy híp mắt, cảm giác mình nên biết ý của Thẩm Diệc Đình, sắp xếp cho nhiều người vào trong, những người này phá hoại, từ từ vào Thịnh Quang quốc tế, Thẩm Diệc Đình biết ngày nào đấy phát này, nhưng thể xuống tay, liền muốn thoát khỏi cách này, rời khỏi Thịnh Quang quốc tế, hơn nữa bắt tay vào điều tra xem rốt cuộc muốn làm cái gì…..๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Nhưng Thẩm Diệc Đình ngờ, hợp tác với Giang Thiếu Thành, càng biết, mục đích của Lương Huy.

      Bây giờ Thẩm Diệc Đình còn, Lương Huy rất tiếc nuối, thể tự tay giết chết cậu ta.

      Lương Huy nâng ly rượu lên cạn chén với Giang Thiếu Thành, bởi vì Giang Thiếu Thành bị thương, uống ngụm , rất tốt, về sau thành phố Đông Giang chính là thiên hạ(thế giới) của bọn họ.

      Lương Huy uống khá nhiều rồi mới về, rất vui, mong Thẩm Diệc Đình chết, hi vọng lâu như vậy, bây giờ thực được rồi, có thể vui sao?

      trở lại biệt thự, phát em mình ngồi ghế salon, mình cửa sau, nhìn thẳng mình, có vẻ mặt gì.

      “Em sao vậy?” Lương Huy tới trước mặt Lương Nguyệt Lăng, luôn cảm thấy ánh mắt của em mình rất quái dị.

      Lương Nguyệt Lăng nhìn trai mình hồi, “, Thẩm Diệc Đình chết, có liên quan tới sao?”

      Sắc mặt Lương Huy thay đổi, “Em cứ như vậy với trai em?”

      , bây giờ chỉ có hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, em chỉ hi vọng chúng ta tốt, hy vọng làm ra chuyện gì có lỗi…..”

      “Được rồi, cần em dạy dỗ .”

      “Thẩm Diệc Đình…..”

      , cái chết của cậu ta liên quan tới , dù rất tiếc, cậu ta chết trong tay , đừng để lần thứ hai.” Lương Huy nhìn em mình, cảm thấy buồn cười, đúng vậy, Thẩm Diệc Đình chết liên quan tới , nhưng lại liên quan tới người của em ấy, biết sau khi em biết chân tướng có giống như mình đối xử với Giang Thiếu Thành……

      Lương Nguyệt Lăng gì nữa, biết trai mình cố chấp, cho tới bây giờ, trong lòng ấy chỉ có mình Đường Tâm Vũ, trừ ấy ra, ai cũng quan trọng, bao gồm cả em ruột của .

      ********************8

      Thẩm Tâm Duy nhận được điện thoại, mong tới nhận xác Thẩm Diệc Đình.
      Đây là lời tàn nhẫn trong đời , muốn nhận xác trai về…. vẫn , vốn nên quát ầm trong điện thoại, là bọn họ lầm, người kia phải ấy, liên quan tới . Tựa như chị dâu làm như vậy, cúp điện thoại luôn, chị dâu chị ấy mực chờ trai về…..

      Vậy mà, thuê xe tới.

      mặt có nước mắt, tin mình bình tĩnh được, nhưng lại thế.

      Lúc đến, gặp được Giang Thiếu Thành lâu thấy, đứng ở đó, vẻ mặt nghiêm trang, hình như ở trong bi thương, nỗi bi thương đó giống như phụ nữ khóc lớn lên, đàn ông chỉ đứng như vậy nhúc nhích. cầm gậy, nhưng có vấn đề.

      ngang qua bên cạnh nhìn cái, hình như muốn gì, nhưng thấy thanh của .

      Có người tới đây xác minh thân phận của , còn có nhiều lời , chỉ có cầu, muốn nhìn thi thể kia, nếu bọn họ đều đó là trai , vậy muốn xem thử, đó có phải trai hay …..

      Có người thương xót bảo nên nhìn, nhưng vẫn muốn.

      Nơi này rất lạnh, tóc gáy dựng ngược lên, nhưng vẫn từng bước tới thi thể kia, cùng độ cao với trai, người cũng giống… chậm rãi vén tấm vải trắng kia lên, gương mặt đó, sớm biến dạng, người cũng sưng vù….

      chỉ liếc mắt nhìn, nội tạng bên trong ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-ncũng thay thôi, nhưng kéo hết vải trắng ra……

      xoay người, rốt cuộc chịu nổi, nôn mửa.

      thấy căng thẳng, vào lúc, mới trút ra bằng miệng.

      Dáng vẻ nhìn , tại sao lại trai ?

      từ dưới đất đứng lên, đứng vững, muốn rời lúc này.

      Sau đó đối mặt với Giang Thiếu Thành, “Đây phải là trai tôi.”

      trai đẹp trai như vậy, sao có thể là bộ dạng này.

      Giang Thiếu Thành nhìn , “Em… phải chấp nhận thực tế.”

      Chấp nhận thực tế?

      tức giận, “Đây phải trai tôi,๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n trai tôi chết, ấy chết, các người lầm rồi, các người lầm hết rồi…..”

      “Thẩm Tâm Duy, đó chính là trai em, đều kiểm tra rồi, đều giống với trai em….”

      phải, đó phải là……”

      “Đó chính là Thẩm Diệc Đình, trai em, coi như em thừa nhận nó vẫn thế.”

      “Tôi đó phải trai tôi đó phải là…..” bướng bỉnh nhìn người đàn ông trước mắt.
      ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
      “Cho dù em chấp nhận thực tế, người nằm ở đó chính là Thẩm Diệc Đình….”

      “Tôi rồi đó phải là…..”

      “Thẩm Tâm Duy, người nằm đó chính là Thẩm Diệc Đình, người mà em mực tìm ……”

      cảm thấy toàn bộ máu chảy lên não, vươn tay, tát vào mặt , bốp tiếng, vang lên như thế, “ nguyền rủa trai tôi nữa, tôi liền liều mạng với .”

      “Thẩm Diệc Đình chết rồi.” vẫn lặp lại, lúc duỗi tay chuẩn bị bắt được tay , “Chấp nhận , trai em chết rồi.”

      nhìn chằm chằm hồi, sau đó há mồm cắn vào tay , giùng giằng chạy ra.

      Giang Thiếu Thành nhìn gì, chỉ cúi đầu nhìn dấu răng tay, là thương.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38:

      Lễ tang của Thẩm Diệc Đình ai cũng biết, những người có thể được tham dự rất ít, ngay cả như vậy, báo chí cũng suy đoán từ việc này, tang lễ do Giang Thiếu Thành lo liệu, về phần ba người phụ nữ thân thuộc nhất với Thẩm Diệc Đình – mẹ,vợ, em , ai xuất . Chuyện này, hình như khiến người ta nghiền ngẫm, Thẩm Diệc Đình gặp chuyện may, người ra ngoài giữ thể diện phải người thân của , mà là Giang Thiếu Thành, người ngoài. Vì vậy công chúng bắt đầu suy đoán, rốt cuộc những người phụ nữ nhà họ Thẩm chấp nhận nổi Thẩm Diệc Đình chết, hay là cũng có mâu thuẫn với Giang Thiếu Thành, bây giờ Thẩm Diệc Đình còn, vậy rốt cuộc Thịnh Quang quốc tế về tay ai? Mà Thẩm Diệc Đình và Nam Ngưng, cũng có con thừa kế, trước khi Thẩm Diệc Đình chết, cũng để lại di chúc gì, theo tờ giấy chuyển nhượng cổ quyền của , Giang Thiếu Thành có thể độc chiếm Thịnh Quang quốc tế, tất cả chỉ xem Giang Thiếu Thành làm gì.

      Mà bên cảnh sát, càng đơn giản hơn, tra được bất kì nghi phạm nào, hơn nữa căn bản Thẩm Diệc Đình trốn ở đó, thế nào cũng có khả năng có người biết ở nơi đó, hại , quả thể tượng tưởng nổi. Tiếp theo, người phát ra vết thương mà có ngoại lực vào, vì chết chìm mà chết, kết quả xét nghiệm tử thi cũng chứng minh vậy, vì vậy còn lại khả năng Thẩm Diệc Đình tự sát.

      Bên ngoài lại suy đoán vì sao Thẩm Diệc Đình tự sát, có ý kiến cho rằng, có người do áp lực quá lớn, có người quan hệ của với vợ tốt, có người đoán do chứng trầm cảm, nhưng bất kể thế nào, có ai có mâu thuẫn với Giang Thiếu Thành.

      Lúc mọi người suy đoán, Giang Thiếu Thành lại mở buổi họp báo rằng, nội dung phong phú, công bố chính xác, nhưng tổng kết là, từ bỏ Thịnh Quang quốc tế, rất đau lòng vì chuyện của Thẩm Diệc Đình, vì Thẩm Diệc Đình bảo với rằng cố gắng Thịnh Quang quốc tế trở nên rất tốt, phụ nhờ vả của ….

      ………….

      Lúc Giang Thiếu Thành mở cuộc họp báo này, Thẩm Tâm Duy xin nghỉ, an vị ghế salon nhà Dương Hi Lạc, gác chân nhìn. Mà Dương Hi Lạc vẫn ở bên cạnh , quan sát vẻ mặt của , phát mặt lộ ra phải bi thương hay là tuyệt vọng, mà là vẻ phức tạp khó xác định.

      “Tiểu Duy, cậu đừng làm tớ sợ, nếu như cậu khó chịu cứ ra, ôm tớ khóc cũng được, đừng nén như thế.” Dương Hi Lạc càng nhìn , càng thấy đau lòng, khóc, lời nào, cũng cười, giống như mất sinh khí, “Giang Thiếu Thành khốn khiếp này, là ta khốn nạn, đàn ông đời này đều thối tha, cậu đừng vì vậy mà hủy diệt mình……”

      Dương Hi Lạc lo lắng , giống như sợ Thẩm Tâm Duy ra quyết định ngu ngốc gì, nghĩ xong rồi, bây giờ mới bình tĩnh như vậy.

      Thẩm Tâm Duy thấy, nụ cười mặt Giang Thiếu Thành rất tự tin, người trong cuộc đều biết được, là người thắng lớn nhất, nhà họ Thẩm chỉ còn lại 3 người phụ nữ, sao có thể là đối thủ của , huống chi trong tay còn tờ giấy chuyển nhượng cổ phần có chữ kí Thẩm Diệc Đình, càng khiến có gì phải sợ hãi.

      “Tiểu Duy, cậu vài lời , cậu như vậy, tớ sợ lắm…..” Dương Hi Lạc lo lắng gọi , thậm chí dùng tay lắc vai Thẩm Tâm Duy.

      Thẩm Tâm Duy từ từ nhìn về phía Dương Hi Lạc, “Tại sao phải như vậy chứ?” lộ ra vẻ mặt tựa như khóc nhưng phải khóc, cười như cười, nhìn Dương Hi Lạc, “Cậu , có phải đàn ông thích phụ nữ hiểu bọn họ , bất kể bọn họ làm chuyện gì…. Tớ nhớ lần trước tớ đọc quyển tiểu thuyết, nam chính ra nước ngoài làm phóng viên ngoài mặt trận, sau đó nhiều năm sau, nam chính trở về, ban đầu chia tay với nữ chính, vài năm sau lại muốn nữ chính quay về với ta lần nữa, mà các độc giả nam chính vĩ đại. Nhưng vì cái gì chứ, đàn ông vì nghiệp lớn, tại sao phải hy sinh người phụ nữ của mình, có phải bọn họ luôn chắc chắn rằng, đàn bà luôn chờ bọn họ, xa rời, rốt cuộc là ai cho bọn họ tự tin lớn như vậy chứ….”

      “Tiểu Duy, cậu gì vậy? cái gì hy sinh mà hy sinh, nghiệp lớn gì…. Cậu ốm sao?” Dương Hi Lạc ôm lấy Thẩm Tâm Duy, sờ trán .

      Thẩm Tâm Duy lắc đầu mạnh, “Tiểu Lạc, về sau cậu viết truyện, cần viết những tình tiết này, ban dầu nam chính vì chuyện gì mà rời khỏi nữ chính, sau đó lại hối hận theo đuổi lại…. đàn ông hiểu sao phụ nữ lại khổ sở.”

      “Thẩm Tâm Duy, hôm nay cậu sao vậy?”

      “Có lẽ bị ma nhập rồi!” Mặt trắng bệch cười với Dương Hi Lạc.

      ***

      Thẩm Tâm Duy gặp chị dâu lần nữa, chị ấy nhập viện rồi, bởi vì trận cảm cúm, vực nổi. Ngày Thẩm Diệc Đình , tràn đầy ánh nắng, hòa thuận vui vẻ, mỗi người trong bệnh viện ai cũng có trách nhiệm, chuyện của bọn họ, xong, có người biết, hai người phụ nữ trong phòng bệnh, trước đây lâu người mất chồng, người mất mình.

      Lúc tới, chị dâu đọc sách, khí chất vẫn siêu phầm thoát tục thế, tựa như lần đầu thấy dáng vẻ của chị.

      “Chị dâu, chị khỏe hơn chưa?” thanh của rất , giống như sợ làm phiền Nam Ngưng.

      Nam Ngưng gật đầu cái, “Nó chỉ là vấn đề , chỉ là bố mẹ chị yên tâm bắt chị nằm viện… bây giờ đỡ rồi, ngày mai xuất viện.”

      “Như vậy cũng tốt.”

      Nam Ngưng đặt sách, “Tiểu Duy, rốt cuộc chị vẫn cảm giác trai em vẫn còn, nhưng bọn họ tin chị, cảm thấy chị khó tiếp nhận được này, cho nên chị có ở trước mặt bọn họ , bây giờ chị cho em biết, trai em đời này nợ chị lần nhắn nhủ, nếu ấy chết nhắm mắt, mà chị sống cũng đau đến mức muốn sống, ấy làm như vậy.”

      Thẩm Tâm Duy khẽ gật đầu, “Em tin chị.”

      Nam Ngưng cười, trong mắt liền chảy ra nước mắt, đây là người đầu tiên tin trong thời gian này.

      “Chị dâu…..”

      “Chị buồn, chị chỉ…. Cám ơn em tin chị.” Những người đó cũng khuyên , đừng nghĩ, đời còn dài, còn trẻ, đừng hủy diệt mình. Cho dù là bố mẹ , cũng khuyên , về sau cuộc đời của do quyết định, cho dù tái hợp với mối tình đầu của mình cũng được, bọn họ phản đối. Bọn họ hiểu , cho dù là bố mẹ , phải loại phụ nữ cả đời chỉ có người đàn ông, nhưng chia tay phải có dáng vẻ đó, hơn nữa khi quyết định chia tay, đó là thể quay đầu lại nữa, trong thế gới của có chuyện tách ra rồi quay về hòa hợp như vậy.

      “Chị dâu, chị có khỏe ?”

      “Chị rất khỏe, xuất viện xong, chị du lịch mình…..”

      “Thế này rất tốt….”

      Ngày đó Thẩm Tâm Duy ở bên cạnh Nam Ngưng, họ kể chuyện của mình khi còn bé, trong bầu khí vui vẻ.

      *******************8

      năm sau…..

      Thẩm Tâm Duy tìm Nam Ngưng lần nữa nghe được rằng hai bác Nam khuyên Nam Ngưng xem mắt, nhất thời đứng ở cửa tiến lùi được, nếu như bây giờ vào, khiến bọn họ lúng túng.

      “Ngưng Ngưng, trước kia con phải vượt qua nỗi buồn, hai chúng ta ép con, nhưng bây giờ Diệc Đình

      cũng mất được năm rồi, con cũng nên bước tiếp rồi."

      "Bố mẹ, rốt cuộc muốn con bao nhiêu lần đây, con ấy trở lại, ngày hôm qua con còn năm mơ thấy ấy bảo con chờ."

      "Ngưng Ngưng, đừng cố chấp như vậy, Diệc Đình mất rồi, năm trước chết rồi...."

      "Con ấy trở lại, nhất định trở về...."

      .............

      Bọn họ cãi có điểm dừng, Thẩm Tâm Duy lại xoay người rời , rời rồi, gửi tin cho Nam Ngưng, có chuyện trong trường, cũng tới. ở đây, chỉ khiến hai bác Nam cảm thấy kì lạ !

      năm này xảy ra rất nhiều chuyện, lại như xảy ra chút nào. Tiểu thuyết của Dương Hi Lạc, cũng có tiến triển, theo cách của Dương Hi Lạc trừ tiền thuê phòng ra, mỗi ngày ăn bữa mì, hình như có thể nuôi sống mình. Mà vẫn là giáo, mang theo đám học sinh chơi điện thoại....

      Về phận Thịnh Quang quốc tế, hoàn toàn bị Giang Thiếu Thành bỏ vào trong túi. Trong năm này, có rất nhiều luật tới tìm , bằng lòng giúp dùng pháp luật đoạt lại Thịnh Quang quốc tế, cũng có người có tiêng tăm lừng lẫy nguyện ý giúp, đều từ chối, nếu là lúc trước còn do dự, nhưng bây giờ, như thế sao có thể mất tiền.

      Cái gì miễn phí hoặc cái gì tốt đẹp hấp dẫn người lạ, kết quả khác lắm, muốn bạn bỏ nhiều hơn, mở đầu vui vẻ, chỉ là quyến rũ hồi.

      gặp Giang Thiếu Thành trong năm này, nhưng cũng xa lạ, thường xuất báo, có khi là báo kinh tế, đôi khi là báo giải trí, mà và Lương Nguyệt Lăng ở chung, nhiều lần bị phát .

      năm trước, hỏi Dương Hỉ Lạc điều.

      "Tiểu Lạc, cậu xem tình chân chính phải là gì? Hoàn toàn tin tưởng 100%?"

      Giữa người , đương nhiên nên như vậy."

      chỉ cười.

      năm tước, trước tang lễ của trai ngày, đến Thịnh Quang quốc tế, đứng trước mặt Mạnh Hạo, " , tại sao lại mực giúp Giang Thiếu Thành."

      Mạnh Hạo nhìn , "Tôi chỉ là nhân viên , phải thuê nhà sống tạm."

      " theo tôi lâu như vậy, giờ tôi gặp chuyện may, hình như chẳng đau lòng chút nào."

      "Đàn ông đau lòng, giống với phụ nữ."

      Thẩm Tâm Duy cười lạnh tiếng, cũng bắt ép, xoay người rời .

      Mà Mạnh Hạo nhìn bóng lưng của , lúc Giang Thiếu Thành tới Thịnh Quang quốc tế, Mạnh Hạo rất bài xích, cho đến khi ngày, Giang Thiếu Thành đưa cho tờ giấy .

      Khiến Mạnh Hạo giật mình chính là cách gấp tờ giấy , đó là cách truyền tin ăn ý của và Thẩm Diệc Đình, cách khác, trừ ra, chỉ có Thẩm Diệc Đình mới gấp thế này. Vì vậy Mạnh Hạo biết , đây là Thẩm Diệc Đình gấp, mà tờ giấy chỉ có câu -- tất cả nghe theo cách của Giang Thiếu Thành.

      Vì vậy, Mạnh Hạo hiểu, Thẩm tổng nhất định làm chuyện gì, mà chỉ làm việc theo Giang Thiếu Thành, là giúp Thẩm tổng, cho dù là tại, đương nhiên tin Thẩm tổng và Giang Thiếu Thành bí mật làm gì đấy, nhất là những người Giang Thiếu Thành bảo giám sát, trải qua thời gian quan sát, phát bọn họ rất kì lạ.

      Thẩm Tâm Duy rời khỏi Thịnh Quang quốc tế, gọi điện cho Giang Thiếu Thành, "Tôi đợi ở chỗ lần trước phát bị thương."

      cho cự tuyệt, cúp điện thoại luôn.

      Đó là nơi ở của bọn họ sau khi cưới, nhưng kể từ khi bị thương hai bọn họ ở chung có hai ngày, về sau ở tới đó nữa, đến lần nữa, cách sắp xếp vẫn như cũ. có gì thay đổi, ra vào giây phút kia, nhìn dáng vẻ bị thương bất lực, mềm lòng, rất muốn , chúng ta hòa hợp lại, được .

      Mà bây giờ, trong lòng bình tĩnh.

      cho mình kết cục, hoặc là chết hoặc là sống.

      Giang Thiếu Thành tới rất nhanh tay còn cầm gậy, mà ngồi ở đó, hình như dùng ánh mắt nghiêm túc nhất đời này nhìn . Sắc mặt còn yếu, nhưng vẫn lạnh thế, làm cho người ta cảm thấy rằng bất kể trong hoàn cảnh nào, cũng chỉ làm như vậy thôi.

      " tôi ở đâu." nhàng hỏi, phải câu nghi vấn, chỉ hỏi.

      Ánh mắt của rất chăm chú, quyết định, hoặc là trai sống tốt, hoặc chuyện chết có liên quan tới , như vậy hôm nay ở đây chết , cho dù chết, dùng toàn lực khiến chết.

      Người hại người thân của , cho dù là người nhất, cũng thể bỏ qua, nhiều nhất chết theo.

      Giang Thiếu Thành từ từ tới, quan sát hồi, cũng biết nhìn cái gì, cảm giác tốt cười híp mắt nhìn , khó có được vẻ nghiêm túc như thế, "Bây giờ em thể thấy cậu ấy."

      chợt nhìn về phía , khống chế được kích động của mình, sau đó bình tĩnh lại. Cuối cùng, đứng lên, tới cửa, chuẩn bị rời .

      " tiếp tục hỏi nữa sao?" thanh của từ phía sau truyền đến.

      trả lời là quay đầu lại rời .
      Last edited: 9/1/15
      Hà Hoàng, bornthisway011091Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :