1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn lễ đệ nhất thiên hạ - Nguyệt Xuất Vân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45: Hàn mai tịch mịch nở về phía tuyết

      Edit: Xám



      "Tỷ, tỷ tuyệt đối thể đồng ý, bức họa của nữ tử khuê các thể tùy tiện truyền ra ngoài, nếu như là Đăng Đồ lãng tử*, cầm tranh của tỷ khắp nơi xằng bậy, chẳng phải làm bại hoại danh tiết của tỷ tỷ rồi sao." Bạch Tú Cẩm thấp giọng .

      *Đăng Đồ lãng tử: kẻ háo sắc.

      Đạo lý này, làm sao Bạch Tố Huyên biết, nàng hề để ý tới lời khuyên của Bạch Tú Cẩm, cầm tranh bước nhanh đuổi theo, lạnh lùng : "Tranh này cho ngươi, hươu đưa ta!"

      Nhan Túc xoay người lại nhìn lại nàng, ý cười bên khóe môi giống như gió xuân động lòng người. sai tùy tùng dắt hươu rừng qua, đích thân chuyển vào trong tay Tố Huyên. Tố Huyên nhận chiếc dây thừng buộc hươu rừng, xoay người lại giao đến tay Bạch Tú Cẩm.

      Nhan Túc sải bước đến nghênh đón, chìa tay nhận lấy tranh vẽ trong tay Tố Huyên.

      Lúc đó bông tuyết đầy trời, mặt Kính hồ sau lưng Nhan Túc ra trong veo và màu sắc như tảng đá xanh thẫm, tôn lên cầu đá và Hương Tuyết Hải, tựa như bức tranh sơn thủy tô màu. sải bước đến, dáng vẻ y phục lay động theo chiều gió, làm cho Tố Huyên nhớ tới bài thơ cũ, "Thủy tiên muốn cưỡi cá chép " .

      Làm sao Bạch Tố Huyên biết giết hươu ra chính là vì để có được bức họa của nàng, nàng nghiêng đầu cười xinh đẹp, ngay vào lúc bức tranh sắp chuyển đến tay , nàng lại đột nhiên giơ tay lên, ném bức tranh hàn mai kia về phía Kính hồ sau lưng .

      Nhan Túc ràng sửng sốt, nhìn bàn tay trống của mình, có chút buồn cười liếc nàng cái. Đột nhiên giậm chân, giống như con diều hâu xoay thân, cả người lập tức nhảy vọt về phía sau, muốn giữ lấy bức họa kia.

      Mặc dù khoảng cách giữa bọn họ và Kính hồ gần, nhưng dựa vào sức lực của Bạch Tố Huyên, hoàn toàn thể ném bức họa kia đến hồ. Nhưng có gió lạnh tàn phá ngược xuôi, lại thổi bức họa phấp phới tung bay đến khoảng mặt hồ.

      bức họa, vốn dĩ Bạch Tố Huyên cũng coi là chuyện quan trọng, sau khi ném , nhấc váy lên xoay người lập tức rời . Die nd da nl e q uu ydo n Nàng bảo Bạch Tú Cẩm cởi dây thừng buộc cổ con hươu rừng kia ra, thả hươu rừng , mãi cho đến khi hươu rừng chạy vào trong núi nhìn thấy bóng dáng nữa, nàng mới quay đầu nhìn nhìn sang bờ Kính hồ cái.

      Nàng nhìn thấy cầm bức họa của nàng, ngồi ở tảng đá bên hồ. Bộ y phục màu tím người ràng thấm nước, nhưng hình như để ý tới chút nào, chỉ cầm bức họa của nàng, khẽ cúi đầu nhìn. Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp khóa chặt ánh mắt của nàng.

      Bạch Tố Huyên nhìn đôi mắt có thể so với bảo thạch của , chỉ cảm thấy lòng chợt bối rối, vội vàng xoay người, như chạy trốn.

      --- ------ ------ ------ ------ -------

      Hồi ức như chén thuốc Hoàng Liên, tỏa ra mùi thuốc đắng chát.

      *Hoàng Liên: vị thuốc Đông y, có vị rất đắng.

      Ba năm rồi, Tần Cửu tập thói quen quên . Nhưng từ lúc quyết định bước vào Lệ Kinh lần nữa, Tần Cửu chuẩn bị đối mặt tốt, nàng ngại nhớ lại mùi vị của toàn bộ thống khổ lần, thậm chí trăm lần.

      Từng giờ từng khắc ngậm đắng chát ở bên môi, lâu rồi, có lẽ vị giác tê liệt.

      Bông tuyết chẳng biết lúc nào bay lên.

      vật trong sạch thuần khiết nhất trong trời đất này, từng bông từng bông rồi lại từng bông, giống như bướm trắng nhàng, lặng lẽ bay xuống từ trong tầng mây.

      Hàn mai phản chiếu tuyết trắng, càng thêm thanh lệ ngạo cốt (thanh tú + mỹ lệ + kiêu ngạo).

      Trước đây nàng cũng thích làm thơ nhất, gặp tình cảnh này, nhất định thi hứng đại phát .

      giờ, nàng lại ghét loại chuyện học đòi văn vẻ này nhất, nàng cũng rảnh rỗi, có tâm tình, có tinh lực để làm.

      Tần Cửu quay người rời , chưa được mấy bước, mơ hồ nhìn thấy phía trước có bóng người, loáng thoáng còn kèm thêm tiếng ho khan trầm thấp. Nàng vội lắc mình trốn ở phía sau thân cây mai già vững chãi, chỉ chốc lát sau, lại mơ hồ nghe được có tiếng bước chân nho truyền đến.

      Tần Cửu nín thở, ngó đầu nhìn về phía trước. Xuyên qua dáng hình cây mai cành lá sum suê, Tần Cửu thấy được Tô Vãn Hương người khoác bộ áo choàng trắng tuyết. Chỉ thấy nàng ta dừng chân ở dưới gốc cây mai, ngẩng đầu nhìn cây hàn mai, ngâm nga thấp: "Phương biện cộng nhứ tuyết tề trán, bạch điệp ánh tuyết đóa thiêm hương. Tiều giá nhất thụ bạch mai, khai đắc đa diễm lệ!!"

      Câu thơ này làm cũng tệ.

      Tần Cửu híp mắt.

      Đúng lúc này, tràng tiếng bước chân lại truyền đến từ nơi xa, chỉ thấy Nhan Túc xuất ở trong rừng mai.

      Y phục người , vẫn là bộ trường bào Khổng Tước màu tím, chỉ có bên ngoài lại khoác áo choàng lông cáo màu trắng, cổ áo lông trắng lướt qua dáng quai hàm đường nét tuyệt đẹp của , khiến cho nhìn qua ôn nhu tao nhã như vậy. Mày mắt của hắt rất dài, màu mực đen nồng đậm, đẹp đẽ vô cùng.

      vòng qua cầu đá, chậm rãi đến gần Tô Vãn Hương.

      Cách đó xa chính là Kính hồ xanh thẳm, cây mai già khỏe mạnh kia, nở rộ xa xăm giống như giấc mộng, hương mai lành lạnh xông vào chóp mũi, hương thơm nồng nàn thấm đến tận xương tủy.

      Dưới cây mai, nam nữ đứng cùng nhau.

      Tô Vãn Hương vịn lấy nhánh cây nở đẹp nhất, trán hơi ngẩng, ghé sát vào đóa hoa nhàng ngửi. Thấy Nhan Túc xuất , nàng chậm rãi buông cánh hoa ra, che miệng lại ho khan hai tiếng.

      Nhan Túc bước nhanh lên trước, vừa vươn tay nắm được cành cây điểm đầy bông hoa kia, : "Ta bẻ xuống để nàng mang về cắm vào bình."

      Tô Vãn Hương vội lắc đầu, thấp giọng : "Chẳng lẽ bởi vì thích lại muốn bẻ gãy chúng sao? Để chúng ở cành tự do tỏa hương tốt hơn. Điện hạ mời Vãn Hương tới đây, có chuyện gì vậy? Nếu như có chuyện gì, vậy Vãn Hương xin ."

      Nhan Túc từ từ buông cành hoa ra, sải bước chắn ở trước mặt nàng, trong đôi mắt tĩnh mịch thâm tình như thế, "Vãn Hương, ta đến tạ lỗi với nàng."

      Khóe môi Tô Vãn Hương nhếch lên nụ cười nhạt thản nhiên, chậm rãi : "Điện hạ, ngài quen biết Vãn Hương cũng ít thời gian rồi. từng thấy Vãn Hương lòng dạ hẹp hòi như vậy đâu. Chỉ là bộ y phục hoa Thược Dược, đừng phải ngài đưa, cho dù đều là ngài đưa, vậy sao. Ta chỉ biết, bộ ngài tặng ta đẹp nhất là đủ rồi."

      Tần Cửu nhìn thấy khóe môi Nhan Túc ra nụ cười mỉm trong trẻo như trăng sáng từ xa, chút ấm áp trong đồng tử đậm màu mực, dường như có thể hòa tan tuyết rơi đầy trời, cúi đầu : "Vậy ta đưa Vãn Hương quay về."

      Tô Vãn Hương ngẩng đầu mỉm cười : "Trong tướng phủ có sẵn xe ngựa, phiền đến điện hạ, Vãn Hương trước."

      Giai nhân xong, liền chậm rãi dọc theo đường mòn trong rừng mai.

      Chỉ còn lại ngàn cây vạn cây đỏ tươi rực rỡ, cùng với nét bóng hình cao thẳng, kiêu ngạo mà đơn.

      Tần Cửu men theo con đường mòn khác tìm được bọn Lưu Liên.

      Lúc đó Lưu Liên tranh chấp với Lệ Chi.

      Lệ Chi muốn bẻ mai về cắm vào bình, Lưu Liên cho. Đào đứng ở bên Lưu Liên, Tỳ Ba ôm kiếm giữ nguyên thái độ trung lập.

      Lệ Chi vừa nhìn thấy Tần Cửu đến, mắt hạnh sáng lên, gọi: "Cửu gia, hoa mai này nhìn đẹp quá, chúng ta bẻ mấy cành về ."

      Lưu Liên lớn tiếng : " được làm hại cây hoa."

      Tần Cửu cười khẽ : "Liên Nhi, chẳng lẽ ngươi biết, những cây hoa này đều cần cắt tỉa hàng năm, nếu để mặc những nhánh cây này sinh trưởng, ngược lại cây mai lớn lên cao. Giống như cây đào kia, nếu cắt tỉa bớt hoa dư thừa, hoa đầy cây kết ra được trái đào to. Lệ Chi, ngươi cứ bẻ ."

      Lệ Chi cười xinh đẹp với Lưu Liên, lập tức bám lấy cành hoa, chỉ chốc lát sau bẻ được vài cành, có mai đỏ, mai trắng. Sau cùng, Lưu Liên bị ép vác cành mai đỏ, đoàn người cười qua rừng mai.

      Đột nhiên thấy bóng người đứng ở rìa rừng mai, tiếng cười chợt ngừng lại.
      Last edited: 21/10/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46: Sợ lạnh

      Edit: Xám



      cỗ xe ngựa hoa lệ dừng ở bên ngoài rừng mai, người đứng ở cạnh xe ngựa, Tần Cửu nhận ra người này chính là đại tư nhạc Tiêu Nhạc Bạch khi nãy bình nhạc đài cao.

      Đám người tham gia lễ Cầu Tuyết thấy trời có tuyết rơi xuống đúng lúc, đều cho rằng ông trời mở mắt, sau khi rối rít cảm tạ trời xanh, phần lớn đều xe tản ra tứ phía. Cũng có số người phong nhã (nhã nhặn lịch ) ở lại, muốn vào rừng mai dạo chơi ngắm hoa.

      Tiêu Nhạc Bạch chắc chắn là người phong nhã trong những người phong nhã, có lẽ muốn vào rừng ngắm hoa mai!

      Tuy Bạch Tố Huyên và Tiêu Nhạc Bạch từng cùng là trong tứ đại gia ti trúc, nhưng sau khi nàng xảy ra chuyện, Tiêu Nhạc Bạch mới đến triều đình phò trợ, cho nên Tần Cửu hề quen biết .

      Tiêu Nhạc Bạch dựa vào bên xe ngựa, vật cầm trong tay còn là hồ lô rượu nữa, mà là cành mai đỏ, có chiều cao đến hai thước, dài năm, sáu thước, nhánh đó vươn nghiêng tứ phía, dày thưa xen kẽ, vô cùng đẹp mắt. di@en*dyan(lee^qu.donnn) Hoa mai phía đỏ như son, hương thơm nồng nàn quyến rũ. So với cành Lưu Liên vác, lại đẹp hơn mấy phần.

      Miệng ngâm bài thơ: " sơn thân dục lão, tồ tuế tịch hoàn lai. Sầu khiếp niên niên liễu, thương tâm xử xử mai. Lục sơ thiêu giáp đoản, hồng chá điểm hoa khai. Băng tuyết như hà hữu, đông phong nhật dạ hồi." Giọng thanh nhã thuần hậu, cùng với cơn gió thổi qua, từ từ truyền đến.

      Tuyết bay, mai đỏ, hoa nở, áo trắng.

      Nam tử áo trắng nhàn rỗi đứng dựa vào càng xe này, phảng phất như thiếu niên Vũ Lăng* đứng dựa vào cầu trong thơ ca, khuôn mặt ôn hòa tao nhã, mang theo loại phong tình chịu trói buộc. người có loại sắc bén của người quanh năm luyện võ, nhìn từ bề ngoài, Tiêu Nhạc Bạch chính là thư sinh ôn hòa tao nhã.

      *Vũ Lăng: núi Vũ Lăng ở Trung Quốc.

      Sau khi Tần Cửu đến kinh thành, tìm hiểu hết từng người bên cạnh Khánh Đế.

      về Tiêu Nhạc Bạch, cũng xem như là người tâm phúc quyền thế rất mạnh của triều đình gần hai năm qua, là đối tượng mà rất nhiều người bợ đỡ. ngoài thích rượu ra, tính tình còn vô cùng kiêu ngạo, cũng dùng lời và vẻ mặt giả dối với quyền quý trong triều. Nghe , Khang Dương Vương Nhan Mẫn từng cầu khúc nhạc của Tiêu Nhạc Bạch vào ngày thọ đản*, nhưng lại bị Tiêu Nhạc Bạch từ chối, nghe , là ghét bỏ tầm thường của Khang Dương Vương. Ngay cả Khang Dương Vương cũng để vào mắt, người như vậy, quả quá mức cậy tài khinh người, tuy là lộng thần, nhưng cũng có vài phần khí tiết.

      *Thọ đản: ngày sinh nhật.

      Nếu như là nàng lúc trước, có lẽ Tần Cửu để ý tới , nhưng bây giờ nàng sớm phải là nàng trước kia, đương nhiên vô cớ đắc tội với Tiêu Nhạc Bạch. Nàng chậm rãi bước tới, mỉm cười : "Ta là ai ngâm thơ ở đây, ra là đại tư nhạc, cành mai đỏ này là đẹp mắt."

      Ánh mắt của Tiêu Nhạc Bạch từ mai đỏ di chuyển đến người Tần Cửu, khóe môi mang theo ý cười dịu dàng tao nhã, là loại nụ cười yên bình đạm bạc ôn hòa. có chút nghi hoặc hỏi: "Ngươi là kẻ nào?"

      Tần Cửu : "Ta là Tần Cửu của Thiên Thần tông, mới tới Lệ Kinh chưa được mấy ngày, giờ nhậm chức ở Tư Chức phường, vẫn chưa từng gặp đại tư nhạc."

      "Tần Cửu. ra, ngươi chính là Tần Cửu gia nổi danh khắp kinh thành mấy ngày qua.” Tiêu Nhạc Bạch đáp lại Tần Cửu bằng nụ cười tĩnh lặng thanh tao lịch , giọng trầm thấp êm tai, giọng điệu có chứa trêu chọc, nhưng cũng có ý khinh thường.

      Lại , Tần Cửu quả coi như nổi danh khắp kinh thành, có điều, đương nhiên cũng phải là danh tiếng tốt đẹp. Nghe thấy Tiêu Nhạc Bạch trêu chọc, Tần Cửu cho là đúng mà cười cười.

      “Vừa rồi ta còn than cành mai đỏ này tuy đẹp, nhưng chưa có người xứng đôi. ngờ, nhanh như vậy gặp được, cành mai đỏ này, tặng cho Cửu gia!” Đôi mắt của Tiêu Nhạc Bạch thản nhiên nhìn Tần Cửu chăm chú, chậm rãi .

      Tần Cửu ngờ Tiêu Nhạc Bạch tặng cành mai đỏ này cho nàng, nàng cười quyến rũ, chìa tay nhận lấy mai đỏ trong tay Tiêu Nhạc Bạch, giao vào tay Tỳ Ba, : “Đa tạ đại tư nhạc. Chỉ là chắc hẳn đại tư nhạc cũng thích hoa mai, cành mai trắng này tặng cho đại tư nhạc cắm vào bình.” Tần Cửu xong, ra hiệu cho Lệ Chi đưa cành mai trắng cầm trong tay qua.

      Tiêu Nhạc Bạch cũng từ chối, sai người hầu nhận lấy, mỉm cười : “Cửu gia khách khí, khi các người tới ngồi xe ngựa sao? bằng tại hạ tiễn Cửu gia đoạn.”

      Khi nhóm người Tần Cửu tới là ngồi xe ngựa của Nhan Túc, vốn dĩ quay về phải thuê cỗ xe ngựa, chỉ là ngờ lúc này bắt đầu đổ tuyết, chắc chắn rất khó tìm xe ngựa. Mắt thấy tuyết rơi trời càng lúc càng mau, mà người nàng càng lúc càng lạnh, gần như có cách nào chống đỡ khí lạnh giữa vùng sơn dã này.

      Mấy ngày nay, Tần Cửu mơ hồ nhận ra sau mỗi lần nàng tu luyện “Bổ Thiên Tâm Kinh”, quả thực nội lực tăng tiến ít, chỉ là luồng nội lực vô cùng dịu dàng êm dịu này, dường như cũng ăn mòn thân thể nàng. Mặc dù võ công nâng cao, nhưng khi dùng nội lực, cảm giác thân thể rất dễ cảm lạnh. Hôm nay ở vùng sơn dã gió lạnh thổi ngày, có chút chịu nổi. Nàng ôm chặt Hoàng Mao trong lòng để sưởi ấm, cười : “Vậy làm phiền đại tư nhạc rồi.”

      Lưu Liên mắt thấy Tần Cửu nhanh như vậy lại quyến rũ được nam nhân, vả lại còn lên xe ngựa của người đó, nhịn được bĩu môi cái. Nghĩ thầm: nữ cũng có hứng thú với loại nam nhân dung mạo bình thường như Tiêu Nhạc Bạch, đúng là bụng đói ăn quàng mà.

      Đoàn người lên xe ngựa, về phía chân núi, dần dần cách Kính Hoa Thủy Vực ngày càng xa.

      Ngay vào lúc xe ngựa sắp đến đường cái, Tần Cửu mơ hồ nghe được phía trước có tiếng đánh nhau truyền đến. Bây giờ lỗ tai nàng rất thính, nhận ra có người đấu đá.

      Tần Cửu nhìn lướt qua Tiêu Nhạc Bạch, chỉ thấy từ từ uống hớp rượu, mặt tràn đầy vẻ khoan khoái dễ chịu, hình như hoàn toàn nghe thấy tiếng động bên ngoài.

      Đúng lúc này, xe ngựa ngừng lại, người hầu đánh xe bẩm báo: “Đại tư nhạc, phía trước có đánh nhau, hình như là xe ngựa trong tướng phủ bị mai phục, đường bị chặn lại rồi.”

      Tần Cửu nghe vậy sững sờ, Tô Vãn Hương gặp nạn? Nàng quấn chặt y phục người, dường như vẫn thể xua cảm giác lạnh lẽo trong người , nàng biết nhất định mình bị nhiễm phong hàn.

      Tiêu Nhạc Bạch buông hồ lô rượu trong tay xuống, thở dài tiếng : “ là, muốn yên ổn uống rượu cũng được.”

      Tần Cửu cau mày, ra hiệu cho Tỳ Ba ra ngoài nghe ngóng tình hình chút. lát sau, Tỳ Ba quay lại : “Có ba người tập kích xe ngựa của tướng phủ, muốn đẩy Tô tiểu thư vào chỗ chết, giờ, bị thuộc hạ của An Lăng Vương chế ngự rồi.”

      Tần Cửu vuốt ve lông vũ người Hoàng Mao, nghĩ thầm: Bây giờ là quang thiên bạch nhật, ai lại phái người ám sát Tô Vãn Hương đây?

      “An Lăng Vương tra ra kẻ ám sát là kẻ nào chưa?” Tần Cửu thản nhiên hỏi.

      Tỳ Ba trầm mặc lát, chậm rãi : “Cửu gia, là người của Thiên Thần tông. Đều là tử sĩ, trước khi ám sát uống sẵn độc, sau khi bị bắt lập tức chết . Nghe những người đó , người bọn chúng đều có kí hiệu của Thiên Thần tông.”

      Tần Cửu cau mày, đúng là người của Thiên Thần tông sao? Vậy là người của ai phái tới?

      Huệ phi? Nàng ta cần phải dùng loại thủ đoạn này để trừ bỏ Tô Vãn Hương.

      Lý Vân Tiêu bên cạnh Nhan Mẫn? Với tâm tư của Nhan Mẫn đối với Tô Vãn Hương, tuyệt đối thể nào là Lý Vân Tiêu.

      Quan viên khác của Thiên Thần tông trong triều? Tần Cửu suy nghĩ vài lượt, đều cảm thấy ai lại làm như vậy.

      “Đường thông chưa?” Tiêu Nhạc Bạch thản nhiên hỏi. Hình như ngoài có hứng thú với nhạc khúc, thơ từ và rượu ra, đặt bất kỳ cái gì vào trong lòng.

      Người hầu đánh xe : “ thông rồi, có điều…Đường của chúng ta bị người của An Lăng Vương chặn lại.”

      Tần Cửu khẽ mỉm cười, chậm rãi tựa vào xe ngựa, vì sao Nhan Túc đến, nàng đoán ra được.

      Chương 47: Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện

      Edit: Xám



      Tiêu Nhạc Bạch nhướng mày, trong mắt lên chút ánh sáng rất nhạt, nghiêng đầu với Tần Cửu: "Cửu gia, sợ là An Lăng Vương đến tìm ngươi chăng?"

      Tần Cửu cười khan tiếng, ngay cả Tiêu Nhạc Bạch cũng đoán được. Xem ra, nhất định là người trong thiên hạ đều biết mối thâm thù giữa nàng và Nhan Túc. "Có lẽ là vậy, giờ ta xuống xe ngựa, gây thêm phiền phức cho đại tư nhạc." Tần Cửu mới vừa dịch chuyển cơ thể, còn chưa kịp vén rèm xe lên lên, rèm xe của xe ngựa bị người gạt ra.

      Tuyết rơi bên ngoài vẫn chưa ngừng, mặt đất trải tầng trắng xóa. Đường núi chỗ xe ngựa dừng nằm ở vùng đất lõm, địa thế hai bên nhô cao, chắc hẳn ba thích khách kia chính là nhảy xuống từ phía . Lúc này, ba người người áo đen kia đều nằm sấp ở đường núi, vũng máu đen đông đặc dưới thân, ràng phát độc mà chết.

      Cơ thể Tần Cửu run rẩy, chỉ cảm thấy gió lạnh xen lẫn tuyết rơi lả tả thổi vào từ cửa xe mở rộng, lạnh thấu xương tủy. Nàng di chuyển hai bước, lại dừng lại.

      là lạnh! Tần Cửu rụt cổ cái, ra ngoài bị chết cóng, vì vậy, lần nữa nàng thay đổi tư thế ngồi nghiêng ở trong xe ngựa.

      Hơn mười Kim Ngô Vệ vây quanh xe ngựa của Tiêu Nhạc Bạch như lâm đại địch*, bọn họ vẫn duy trì động tác tay phải cầm vỏ đao, dường như bất cứ lúc nào đao đều có thể ra khỏi vỏ. Chỉ là, khi ánh mắt lạnh lẽo thấu xương của bọn họ nhìn vào trong xe ngựa, đều có chút sững sờ sửng sốt.

      *Như lâm đại địch: như đối mặt với quân địch nguy hiểm.

      Trong xe ngựa của Tiêu Nhạc Bạch, bởi vì chở đám người Tần Cửu, gần như toàn bộ buồng xe bị hàn mai các nàng ngắt xuống lấp đầy rồi. Những đóa hoa mai đỏ đỏ trắng trắng này nở ở trong buồng xe, ít nhiều làm cho loại tình cảnh xơ xác tiêu điều này tăng thêm vài phần sắc thái hài kịch.

      Qua khoảng thời gian nén nhang, Tần Cửu nhìn thấy Nhan Túc xuất ở trong tầm nhìn.

      Hình như vừa mới bước ra từ trong buồng xe xe ngựa của Tô Vãn Hương, nhanh về phía bên này, rất lẫm liệt khí phách, áo choàng lông cáo màu trắng bay bay trong gió, cuốn lên vô số vụn tuyết bay lả tả quanh thân. đến gần rồi, Tần Cửu phát chiếc áo choàng lông cáo màu trắng khoác, dính nhiều vết máu lấm tấm.

      Đương nhiên Nhan Túc bị thương, mà máu người thích khách, cũng khó có thể bắn lên người . Máu này thể nghi ngờ là máu của Tô Vãn Hương, nếu , lạnh lùng như vậy.

      Đúng vậy, lạnh lùng!

      tàn nhẫn tuyệt tình và cay nghiệt của An Lăng Vương dùng mũi tên lấy đầu quân địch trong đám loạn quân, trước đây nàng chỉ nghe người khác kể. dinendian.lơqid]on Nàng lại chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy như vậy, mà lúc này, nàng nghĩ nàng thấy được rồi.

      Khóe môi nhếch lên nét cười, mặc dù cười, nhưng có ý cười, cực kỳ lạnh, cực kỳ tuyệt tình.

      Mà ánh mắt của , nhìn nàng, cứ như nhìn vật chết.

      Vật chết!

      Tần Cửu có chút ưu thương!

      Nhan Túc xem Tô Vãn Hương như tim gan con mắt của mình mà che chở. Hay chính xác hơn, là che chở tính mạng của chính mình.

      "Tần Cửu! Ba thích khách này của Thiên Thần tông, ngươi giải thích thế nào?" Nhan Túc chậm rãi hỏi từng chữ từng câu.

      Đầu lông mày của Tần Cửu khẽ nhướng, mắt đẹp xoay chuyển, : "Điện hạ, ba tên thích khách này có phải người trong Thiên Thần tông hay , ta biết. Nhưng cho dù là người trong Thiên Thần tông, nhất định là ta phái người làm sao? Ta thù oán với Tô tiểu thư."

      Nhan Túc cười lạnh lùng, rèn luyện ở Hình bộ hơn ba năm, đương nhiên biết ba tên thích khác kia chết có đối chứng, cũng nắm được bất kỳ chứng cớ nào của Tần Cửu. Nhưng chặn xe ngựa của nàng, phải vì bắt nàng. Mắt dài của híp lại, ánh mắt sắc bén lưu luyến ở giữa lông mày đuôi mắt của Tần Cửu, bỗng nhiên cười : “Tần Cửu, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện cho Vãn Hương có chuyện gì, nếu như Vãn Hương có gì bất trắc, ta nhất định khiến ngươi giống như hoa này.” Tiếng vừa dứt, phất tay lên cao, cây mai đỏ Tần Cửu đặt ở trong xe lập tức bị tay áo nhanh như gió của cuốn ra ngoài, bên ngoài có sương mù dày đặc ngớt, khi cây mai đỏ kia liên tục xoay tròn ở trung, Nhan Túc vỗ chưởng lên cành mai.

      Trong phút chốc, từng đóa mai đỏ giữa trung giống như pháo hoa châm ngòi chợt nổ tung.

      Sau đó, từng cánh hoa , từ từ rơi xuống từ cao, tựa như cơn mưa cánh hoa.

      Cảnh tượng này đẹp đến thê lương.

      Ở trong mắt Tần Cửu, di chuyển của những cánh hoa rơi lả tả này trở nên rất rất chậm…

      Đến mức nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ ở trong cơn mưa hoa đầy trời, khóe môi bên hàm chứa ý cười mênh mang: “Tố Tố, hoa mai này để nàng cắm vào bình!”

      “Trời lạnh như thế, sao chàng lại chạy tới Kính Hoa Thủy Vực. Thiếp rồi, thiếp thích hoa mai cắm trong bình, chúng nở cây tự do tỏa hương tốt hơn. Vả lại, trong nhà cũng có sẵn cây mai, đâu cần chàng chạy xa như vậy.”

      ……

      Tần Cửu lắc lắc cái đầu càng lúc càng choáng váng, híp mắt nhìn mai đỏ bị nghiền nát thành bột nền tuyết trắng.

      Tỳ Ba hừ lạnh tiếng, đứng dậy như muốn xông ra, Tần Cửu giữ lại.

      Nàng ngước mắt nhìn Nhan Túc, trong mắt có bó lửa, phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp sáng rực, giống như hoa Tường Vi nở rộ. Ôm cơ thể của Hoàng Mao, mơ hồ có chút phát run. Thời tiết quá lạnh, nàng cảm thấy đầu cũng có chút phát run.

      Hồi lâu, nàng khe khẽ thở dài tiếng, bất đắc dĩ buông tay cái: “Người như hoa như ngọc giống như Tô tiểu thư, ta đâu thể xuống tay được. Điện hạ nhất định là ta làm, ta cũng có cách nào.”

      Tiêu Nhạc Bạch nhìn lướt qua Tần Cửu, chợt thản nhiên với Nhan Túc: “An Lăng Vương điện hạ, xin nghe tại hạ câu. Sau khi lễ Cầu Tuyết kết thúc, ta gặp Tần Môn chủ, nàng luôn hái mai ở trong rừng, cũng có cơ hội dặn dò kẻ nào làm chuyện gì. Điện hạ vẫn luôn công chính nghiêm minh, chuyện này, vẫn cần điều tra ràng mới phải, nên oan uổng người ta.

      Nhan Túc cười lạnh, xoay người vội vàng rời . Đối với , chuyện cần làm nhất lúc này, là theo Tô Vãn Hương bị thương.

      “Cửu gia, ngài làm sao vậy?” Tỳ Ba vẻ mặt lo lắng hỏi.

      Tần Cửu lắc đầu cái, đầu càng lúc càng nặng, thân thể lại như bay lên, nàng mệt mỏi mở mắt, yếu ớt cười với Tiêu Nhạc Bạch: “Tiêu tư nhạc, lần này phải phiền ngài đưa chúng tôi về phủ rồi.”

      Nàng quấn chặt lấy y phục cơ thể, mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      Nàng nằm mơ rồi. Hoặc là phải mơ, mà từng là thực.

      Nàng nghe được giọng của Tỳ Ba, ngữ khí cầu khẩn, mang theo chút nghẹn ngào, còn kèm thêm tiếng dập đầu “thùm thụp”, “Van cầu ngài, van cầu ngài nhất định phải cứu nàng.”

      giọng thản nhiên hờ hững cùng với tiếng thở dài trầm thấp, “Các ngươi có thể gặp được ta, cũng là may mắn của các ngươi. Quả thực ta có thể cứu nàng, chỉ là, loại tình hình giờ của nàng, chẳng bằng quay về, cần gì phải chịu đựng đau khổ địa ngục này.”

      ! Ngài nhất định phải cứu nàng. phải chúng tôi tình cờ gặp được ngài, ở trong núi này tìm ngài mười ngày. Nàng khổ sở chịu đựng, chính là vì muốn sống!” Tỳ Ba tiếp tục dập đầu thùm thụp.

      “Muốn sống? Nàng chịu đựng mười ngày sao?” Rốt cuộc giọng bình tĩnh gợn sóng kia tia dao động, người nọ lên phía trước, bắt đầu xem xét thương thế người nàng, cuối cùng, thản nhiên : “Nếu vậy, thôi được, vậy ta cứu nàng mạng.”

      Sau đó lại là đau đớn.

      Đau đớn ăn sâu vào cốt tủy.

      Đau đớn đến tê tâm liệt phế.

      Đau đớn, vĩnh viễn ngừng…

      Chịu đựng bao lâu, nàng cũng biết nữa.

      Dường như trước mắt xuất vô số điểm sáng, Tần Cửu từ từ mở mắt, đập vào mắt là màn lụa hoa văn hình mây thêu chim tước.

      Nàng động đậy ngón tay, ngón tay linh hoạt. Động đậy chân, chân cũng linh hoạt. Nàng thở phào nhõm, mới ý thức được mình chỉ bị cảm phong hàn thôi, cũng phải bị gói thành bánh chưng lần nữa.

      Nàng lau mồ hôi lạnh trán cái, mới tin chắc, vừa rồi là nằm mơ.

      Lệ Chi vẫn luôn trông giữ ở bên giường thấy Tần Cửu tỉnh rồi, vui mừng : “Cửu gia, rốt cuộc ngài tỉnh rồi.”

      Vẻ tươi cười của Lệ Chi là chân thành, vậy ít nhất khiến cho Tần Cửu hiểu, Liên Ngân Ngọc đáng giết nghìn đao kia vẫn chưa quyết định để nàng chết.
      Last edited: 20/11/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48: Mãn lâu hồng tụ chiêu

      Editor: Xám



      Vẻ tươi cười của Lệ Chi là chân thành, vậy ít nhất khiến cho Tần Cửu hiểu, Liên Nhân Ngọc đáng giết nghìn đao đó vẫn chưa quyết định để nàng chết. Nếu , nàng tỉnh lại, Lệ Chi cũng vui mừng như vậy.

      Tần Cửu chống người dậy, liền thấy Tỳ Ba ôm kiếm đứng nghiêm ở bên kia giường. Tia sáng của ánh nến chiếu tới từ sau lưng , chiếu rọi cái bóng ôm kiếm canh gác của giường. Thấy nàng tỉnh lại, cái bóng cứng ngắc của mới động đậy chút.

      Tần Cửu xoa cái đầu vẫn còn có chút căng đau, hỏi: "Lệ Chi, ta ngủ bao lâu rồi? Bây giờ là giờ nào?"

      Lệ Chi vội đổi nước ấm trong ly trà, dâng đến tay Tần Cửu : "Cửu gia ngủ hơn ba canh giờ, bây giờ sắp đến canh ba rồi. Sau khi Tiêu tư nhạc đưa chúng ta về, phái người vào cung mời ngự y, ngự y đó Cửu gia nhiễm phong hàn, kê ra thang thuốc. Tỳ Ba ra ngoài bốc thuốc, Cửu gia uống thang, sau đó toát mồ hôi. Cửu gia, trong người còn lạnh ?"

      Tần Cửu cảm ngoài việc đầu có chút căng đau ra, quả thực trong người nhàng hơn nhiều, có thể thấy được đơn thuốc ngự y kê vẫn rất có tác dụng . Nàng uống vài ngụm nước ấm, đặt ly trà xuống : "Lệ Chi, ta hơi đói bụng, muốn húp bát cháo trắng."

      Lệ Chi vội lên tiếng trả lời: "Vậy nô tì lập tức làm." xong, nhét góc chăn vào cho Tần Cửu, lập tức bước nhanh ra ngoài.

      Tần Cửu khẽ nhắm mắt lại, uể oải với Tỳ Ba: "Ta sao rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm chút ."

      Tỳ Ba đứng yên nhúc nhích, lát sau, dời bước đến trước giường, mặt vẫn chút thay đổi như cũ, nhưng trong tròng mắt đen lại lấp lánh vẻ lo lắng, " phải ngài luyện võ rồi ư, sao vẫn còn bị nhiễm phong hàn dễ dàng như vậy?"

      Tỳ Ba vẫn luôn cho rằng Tần Cửu tu luyện dựa theo phương thức luyện công bình thường của "Bổ Thiên Tâm Kinh", lần ở trong ôn tuyền của Chiêu Bình công chúa, tứ thiếu niên đình thẩm bị Trương ngự y tra ra vẫn còn là đồng nam, Tần Cửu với Tỳ Ba đó là nàng dự liệu được Nhan Túc có thể đến, cho nên vẫn chưa bắt đầu tu luyện. Lúc ấy Tỳ Ba nửa tin nửa ngờ, nhưng bởi vì hề biết "Bổ Thiên Tâm Kinh" còn có phương thức luyện công khác, cho nên cuối cùng đành phải tin. giờ, Tần Cửu chỉ sợ lại sinh nghi. Liền khẽ cười : "Thân thể của ta sớm vỡ nát rồi, tuy rằng luyện võ, suy cho cùng thân thể khỏe mạnh bằng người bình thường, bị nhiễm phong hàn cũng việc gì, vậy phải được rồi sao?"

      Tỳ Ba vẫn nghiêm mặt như cũ, lông mày nhíu chặt tỏ vẻ giãn ra chút nào, trái lại càng nhíu chặt hơn.

      Tần Cửu nhướng mày cái, sang chuyện khác: “Tỳ Ba, ngươi nghĩ là ai ám sát Tô Vãn Hương?”

      Tỳ Ba tức giận : “Trừ ngài ra còn có ai làm như vậy.”

      Tần Cửu lắc đầu cái, nàng biết Tỳ Ba trách nàng và Nhan Túc tranh đấu quá căng, hoài nghi nàng vẫn còn có tình cảm với Nhan Túc.

      “Nếu là ta, phải là giết Tô Vãn Hương.” Tần Cửu nhếch môi : “Ta biết ngươi trách ta nên làm loạn quá lớn ở lễ Cầu Thuyết, có số chuyện mặc dù ta cũng muốn, nhưng ta tuyệt đối thể để Nhan túc và Tô gia kết thân. May mà, thái độ Tô Vãn Hương đối với Nhan Túc mập mờ , vừa hay ta có thể mượn cơ hội tới hợp tác với Nhan Duật. Nhan Duật…” Tần Cửu cười lạnh, trong mắt ra tia sáng lóe lên như lưỡi đao, “Ta cũng tin quan tâm đến quyền thế.”

      “Ba tên thích khách kia, nếu như là giả trang thành người trong Thiên Thần tông, nhất định thể gạt được con mắt của An Lăng Vương, chắc chắn là người trong Thiên Thần Tông. Uống thuộc độc trước rồi lại ám sát bất luận thành bại đều chỉ có con đường chết, tử sĩ là như vậy.” Tỳ Ba trầm ngâm đè thấp giọng , “Chẳng lẽ tông chủ xuất quan rồi? Tức giận ngài rời khỏi Thiên Thần tông, nếu như vậy, sau này chúng ta càng nên cẩn thận hành .”

      Tần Cửu gật đầu cái: “Nếu như ta đoán lầm, ngày mai, bên phía Nghiêm Vương có tin tức.”

      Tần Cửu đoán lầm, sáng sớm, Tần Cửu mới vừa dùng bữa sáng, chơi đùa với Hoàng Mao ở trong phòng. Thiệp mời của phủ Nghiêm Vương lập tức đưa tới, sau khi Tần Cửu xem xong, cười tủm tỉm vứt cho Lưu Liên, : “Liên Nhi, ngươi nhìn xem, Nghiêm Vương hẹn chúng ta giờ Tuất hôm nay đến chỗ hay!”

      Lưu Liên nhận lấy thiệp mời, nhanh chóng xem xong, cúi đầu : “Vô Ưu cư? Đây là chỗ nào?”

      Tần Cửu quyến rũ cười tiếng : “Liên Nhi, buổi tối năm đó ta gặp ngươi, để ngươi làm khất cái mấy ngày, ngươi nên biết đó là chỗ nào rồi chứ.”

      “Chỗ hay gì đó sao?” Lưu Liên nhíu mày, bỗng nhiên phúc đến lòng cũng sáng ra, “Chẳng lẽ là, thanh lâu?”

      Tần Cửu cười tủm tỉm : “ ra, Liên Nhi cũng biết thanh lâu chỗ hay, vậy tối nay, thiểu được dẫn ngươi rồi.”

      Hoàng Mao bay đến đầu vai Lưu Liên, phấn chấn kêu lên: “Thanh lâu chỗ hay, muốn muốn .”

      Mặt Lưu Liên vụt đỏ lên, xua tay : “Nô tài , nô tài đó là chỗ hay.”

      sao?” Tròng mắt của Tần Cửu xoay chuyển, khó xử : “Nhưng chỗ Nghiêm Vương hẹn là đâu chứ, ta là nữ tử, nếu như đến chỗ đó bị người ta ức hiếp làm thế nào?”

      Lưu Liên hừ : “Ai dám ức hiếp Cửu gia chứ.” Trong lòng : Chỉ mong sao ngươi bị ức hiếp thôi.

      Tần Cửu : “Sao chứ, chỗ đó có rất nhiều kẻ hung hãn mà. ra ta sợ bị ức hiếp, nhưng mà, nếu ngươi , ta chỉ đành phải mang Đào và Lệ Chi thôi, hai người các nàng, như hoa như ngọc như thế, cũng thể bị ức hiếp phải ?”

      Lưu Liên cam chịu, đành phải đồng ý.

      Quang Vũ phường là nơi phồn hoa náo nhiệt nhất Lệ Kinh, nằm ở phía Tây Bắc của Lệ Kinh. Tửu lầu, sân khấu kịch, thanh lâu và sòng bạc trải rộng ở đó. Con đường trong thanh lâu còn gọi là ngõ Phi Y, bởi vì rất nhiều kĩ nữ đào kép thích mặc y phục điệu múa Nghê Thường màu đỏ tươi, vì vậy được đặt tên là ngõ Phi Y. con đường này có vài thanh lâu nổi tiếng, Vô Ưu cư chính là trong số đó.

      giờ Lưu Liên cùng với Tần Cửu, Tỳ Ba trong ngõ Phi Y, lầu gác hoa viện cao thấp bất đồng đứng sừng sững ở hai bên đường phố. Lúc này vừa mới lên đèn, có thể nghe được loáng thoáng tiếng đàn sáo đẹp đẽ êm tai truyền ra từ trong lầu.

      Như kim khước ức giang nam nhạc, đương niên thiểu xuân sam bạc.

      Kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu.

      Thúy bình kim khuất khúc, túy nhập hoa tùng túc.

      Thử độ kiến hoa chi, bạch đầu thệ bất quy.*

      *Bài thơ ‘Bồ Tất man’ – Vi Trang. Bản dịch của Điệp Luyến Hoa:

      Lại nhớ Giang Nam thời vui vẻ, áo xanh khoác ngày trai trẻ.

      Cưỡi ngựa tựa bên lầu, áo hồng vẫy khắp lầu.

      Xuyến vàng bình phỉ thúy, say khướt tìm hoa nghỉ.

      Nay lại gặp nhành hoa, bạc đầu chẳng về nhà.

      ....

      Đây là khúc ‘Nhớ Giang Nam’, Lưu Liên sớm thuộc nằm lòng, nhưng chưa từng tận mắt thấy “Mãn lâu hồng tụ chiêu”. Hôm nay, cuối cùng cũng nhìn thấy, mặc dù , người những nữ tử áo hồng kia vẫy gọi phải là mình.

      Lưu Liên nhìn chớp mắt mà chầm chậm đến, làm sao có thể được, ra muốn đến. Loại nơi chốn này, ngày trước khi làm khất cái, cũng chưa từng đến. Nhưng hôm nay lại bị nữ này dụ dỗ đến đây, liếc xéo Tần Cửu bên cạnh cái.

      Chỉ thấy hôm nay nàng mặc bộ trường sam kiểu nam màu hồng nhạt, vạt áo thêu vài đóa Mạn Đà La quyến rũ, cánh hoa đơn giản đẹp đẽ, sắc màu đậm nhạt tự nhiên. Mái tóc đen buộc lên rất cao, từ đỉnh đầu buông xuống dưới, đung đưa nhè lưng, dáng vẻ này giống như quý công tử phong lưu phóng khoáng.

      Chỉ là, người tuy đẹp, nhưng nhìn vẻ mặt kia lại rất…

      Mắt phượng của nàng chứa ý xuân, đôi mắt toát lên vẻ đào hoa, khóe môi cong lên thành ý cười mị hoặc lòng người. Trong mắt nàng như có lưỡi câu, còn đưa mắt ngắm nhìn khắp nơi, khiến các nương lầu hoa tới tấp ném khăn, ném hoa trong tay về phía nàng.

      Tần Cửu chút đỏ mặt mà nhận lấy, còn liếc mắt đắm đuối đưa tình với người ta.

      Lưu Liên nghĩ thầm, ông trời để nàng sinh ra làm nữ tử là đúng, với bộ dạng phong lưu phóng đãng này, biết bao nhiêu nữ tử gặp họa.

      Dáng vẻ này của nàng, khiến Hoàng Mao trong lòng cũng học theo nàng, liếc mắt đưa tình với những nữ tử kia.

      Chỉ chốc lát sau, đến Vô Ưu cư. Vô Ưu cư đấu củng* trùng điệp, cửa sổ sáng long lanh, cực kỳ lộng lẫy. Quy công* đón khách ở cửa thấy ba người ăn mặc hoa lệ, vội vàng niềm nở đón vào.

      *Đấu củng: loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.

      *Quy công: nam nhân là việc vặt trong thanh lâu, kỹ viện.

      Sắc trời tối dần, bên trong Vô Ưu cư khắp nơi đèn hoa rực rỡ, ngọc và nến cùng sáng lung linh. Ca cơ vũ cơ hát hay múa đẹp, vương tôn công tử cười dứt.

      Ba người vào, tú bà Thôi ma ma của Vô Ưu cư lập tức tiến lên nghênh đón, bà ta cả người váy hoa áo gấm hoa cài phỉ thúy vòng vàng, cười dịu dàng : “Vị công tử này là lần đầu tiên đến đây sao, có cần lão thân giới thiệu nượng cho ngài . nương chỗ chúng tôi, ai cũng xinh đẹp như hoa, cầm kỳ thư họa đều tốt.”

      Tần Cửu mỉm cười chỉ vào Lưu Liên : “Ma ma, vị tiểu đệ này của ta thích yên tĩnh trang nhã, cần gian phòng yên tĩnh trang nhã nhất, thêm mỹ tửu tinh khiết nhất, nhất định cần nương xinh đẹp nhất ở đây tiếp bồi. Về phần ta, ta có hẹn với Nghiêm Vương, cần tìm người hầu hạ ta. Tiểu đệ, ngươi tự chơi !”

      Mồ hôi lạnh của Lưu Liên lập tức tuôn xuống.
      Last edited: 20/11/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49: Hoa đán tuyệt sắc

      *Hoa đán: diễn viên đóng vai con có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng đanh đá.

      Editor: Xám


      Lưu Liên vốn tưởng rằng mình đến Vô Ưu cư làm người tiếp khách , ai ngờ vừa đến bị nữ biến thành khách làng chơi.

      cuống quýt xua tay : "Ma . . . . . Ma ma, cần tìm nương cho tôi đâu."

      Thôi ma ma đâu thèm nghe lời của Lưu Liên, quay đầu cười xòa với Tần Cửu, : " nương đẹp nhất của chỗ chúng tôi lát nữa phải cùng vương gia hát hí khúc, bằng lão thân để Thủy Tiên và Đỗ Quyên đến tiếp vị công tử kia, đây chính là những nương dịu dàng động lòng người nhất chỗ chúng tôi đấy."

      Tần Cửu mỉm cười : "Nếu thế, ma ma sắp xếp , phải là nương đẹp dịu dàng."

      Thôi ma ma liền cất cao giọng: "Thủy Tiên, Đỗ Quyên, tới hầu hạ khách quý."

      Hai thiếu nữ xinh đẹp như hoa khẩn khoản tới, hai nàng dịu dàng cười với Lưu Liên tiếng, trái phải, nàng đưa bàn tay trắng nõn ra dắt Lưu Liên, mười ngón tay đan xen, kéo lên lầu. Nàng kia vòng lấy thắt lưng , nửa đẩy nửa kéo. Lưu Liên vẫn muốn vùng vẫy giãy chết thoát ra, đưa tay đẩy, ai dè lại đẩy vào hai khối thịt tròn mềm mại, trong nháy mắt Lưu Liên cảm thấy ngón tay giống như trúng điện giật, tê dại ngừng, kèm theo người cũng có chút rã rời.

      Trong nháy mắt dám từ chối nữa, chỉ sợ lại chạm phải thứ nên chạm, cứ như vậy bị Thủy Tiên và Đỗ Quyên nửa đẩy nửa ôm lên lầu.

      Thôi ma ma cười dịu dàng : "Công tử ngài là bằng hữu của Nghiêm Vương, là khách quý, vương gia sớm đặt gian phòng tốt, mời lên nhã thất lầu." Thôi ma ma xong, liền đích thân dẫn Tần Cửu và Tỳ Ba lên lầu hai.

      Lầu hai yên tĩnh hơn đại sảnh dưới lầu, gian phòng trang trí tao nhã tinh tế, vài chiếc đèn cung đình bằng ngọc Lưu Ly tỏa ra ánh sáng sáng rực, giữa phòng bày chiếc bàn gỗ tử đàn rất lớn, bốn thị nữ chải búi tóc Bán Phiên đứng hầu ở bên bàn, thấy Tần Cửu vào, vội vàng nghênh đón, cởi áo choàng bên ngoài cho nàng.

      Ánh mắt Tần Cửu xoay vòng, thấy trong phòng có Nhan Duật, cười nhạt hỏi: "Ma ma, vương gia đến lúc nào?"

      Thôi ma ma cười : "Vương gia đến từ lâu rồi, chỉ có điều, hôm nay sở thích hí kịch nổi lên, muốn hát hí khúc. Ngài đừng ngại thưởng thức chút, đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp đấy. Lão thân ta bận việc trước, mấy người các ngươi, phải hầu hạ ngài cho tốt." xong, Thôi ma ma liền cáo lui.

      Tần Cửu sớm biết tất Nhan Duật có thể hát hí khúc, năm đó bởi vì việc hát hí khúc này, từng từng khiến hoàng huynh Khánh Đế của giận đến mức trách mắng . Hát hí khúc là nghề thuộc chín nghề thấp kém, đừng gia đình phú quý, ngay cả nhà bình thường, nếu phải bị ép kiếm sống, cũng để con học hí kịch. Nhưng Nhan Duật là con cháu hoàng thất, chỉ học, còn chạy đến rạp hát đường hoàng hát xướng, hôm nay, lại đến hát trong thanh lâu, quả hồ đồ đến cực điểm.

      Tần Cửu ngồi xuống ghế, bốn thị nữ liền giống bươm bướm vờn hoa, bắt đầu bưng trà rót nước cho nàng.

      Tần Cửu nghĩ đến Lưu Liên, liếc mắt ra hiệu cho Tỳ Ba, : "Tỳ Ba, ngươi tự mình ra ngoài chơi ." Tỳ Ba hiểu ý, ôm kiếm lui ra ngoài.

      Tần Cửu ngồi ở bên bàn, nghe được tiếng nhạc du dương của đàn Nguyệt truyền lên từ dưới lầu, Tần Cửu ngẩng đầu, xuyên qua rèm cửa nhìn về phía dưới lầu.

      Chỉ thấy đài diễn kịch ở lầu , màn che gấm đỏ được kéo ra, tiểu sinh, hoa đán bước lên đài cao.

      Ánh đèn Lưu Ly sáng lung linh, trang phục hí kịch màu sắc sặc sỡ của tiểu sinh và hoa đán phản chiếu khiến Tần Cửu hoa cả mắt.

      Trước kia nàng có duyên xem Nhan Duật hát hí khúc, ngờ hôm nay lại vừa khéo nhìn được, cũng muốn xem hồ đồ ra sao.

      Trước tiên ánh mắt của Tần Cửu chăm chú nhìn lên người tiểu sinh, chỉ thấy mặc bộ hí phục màu lam, bôi mày vẽ mặt, diện mạo cực kỳ tuấn nhã. Nàng ngờ, Nhan Duật vẽ mặt mặc hí phục lại tú nhã (thanh tú + nho nhã) hiền lương như vậy, ngoài dự đoán của nàng.

      Lại nhìn hoa đán kia, lúc này lại đưa lưng về phía người xem, chỉ thấy y phục sắc màu duyên dáng, bóng lưng thon dài yểu điệu, đầu cài trâm phượng trâm ngọc, lọn tóc đẹp rất dài buông xuống bên eo. Nàng im lặng đứng đó, như như , thanh tân thoát tục.

      Tiểu sinh khẽ phất hí phục màu cam, quạt giấy khẽ lay động, cất tiếng hát bi thương: “Mạc đạo nam nhi tâm như thiết, quân bất kiến, mãn nhãn hồng diệp, tẫn thị ly nhân nhãn trung huyết! Cảnh tiêu tiểu, phong tích tích, vũ phi phi, đối thử cảnh chẩm nhẫn phân ly?”

      Tiểu sinh hát xong, thở dài tiếng đằng đẵng xa xăm.

      Giọng của thê lương mà bi thương, ngược lại vô cùng dễ nghe.

      Tần Cửu ngẩn ngơ suy nghĩ, ra, biết hát.

      Hoa đán “A” tiếng bi thương, ống tay áo dài khẽ múa, ngân nga hát lên: “Thiền thanh thiết, chập thanh tế, giác thanh vận, nhạn thanh bi, đoạn tràng xử hà xử xướng dương quan.”

      Giọng của hoa đán rất hay, trong mị hoặc mang theo chút trong trẻo mượt mà, từng chữ từng câu giống như châu ngọc rơi xuống.

      Trong chốc lát, dưới đài toàn là tiếng reo hò khen hay.

      Khóe môi Tần Cửu mỉm cười, nghĩ thầm: giọng hát êm tai như vậy, lại biết hoa đán này trời sinh xinh đẹp ra sao. Nhớ đến vừa rồi Thôi ma ma , nượng đẹp nhất chỗ bọn họ phải cùng Nhan Duật hát hí khúc, chắc hẳn đây chính là nương đẹp nhất nọ, nàng khỏi sinh lòng hiếu kì.

      Theo nốt dừng của cuối, hoa đán kia vung tay áo, xoay người lại, mặt quay về phía dưới đài.

      Ống tay áo dài rộng rãi che khuất dung nhan, chầm chậm dời xuống trong tiếng nhạc khóc thương của đàn Nguyệt, từ từ, lộ ra mày ngài dài thanh tú, lộ ra mắt phượng diễm lệ quyến rũ, lộ ra làn môi đào điểm chút hồng.

      Trong lòng Tần Cửu đột nhiên chấn động, quả nhiên là tuyệt mỹ, hổ là người xinh đẹp nhất ở đây.

      Hoa đán kia bước loạng choạng, tay áo dài khẽ phất, đệm với tiếng đàn Nguyệt xa xăm, uyển chuyển hát lên: “Nhược đáo đế lý, đế lý tửu hương hoa nông, vạn bàn cảnh mị, hưu thủ thứ cộng biệt nhân, tiện học liên lý. Thiểu ẩm tửu, tỉnh du hí, ký thủ nô gia ngôn ngữ. Thả thủ khuê, bả môn nhi khẩn bế; bất niêm ti quản, bãi liễu sơ tẩy, chuyên đẳng trứ phu quân hảo tiêu tức.”

      Bên trong đôi mắt sáng trong của nàng thấp thoáng có ánh sáng xoay chuyển, tay áo dài trắng thuần khiết phất ra rồi lại xếp chồng lên từng tấc, khi giơ tay nhấc chân lộ ra vẻ lộng lẫy uyển chuyển.

      Hát xong, cùng với tiểu sinh cầm tay nhìn nhau, đôi mắt trong veo đắm đuối đưa tình.

      Tuồng diễn xướng này chính là “Trường đình tống biệt”, phu quân phải vào kinh thi, người con đưa tiễn ở đình nghỉ chân. Vạn phần muốn, nhưng lại thể làm lỡ phu quân theo đuổi công danh, lại sợ phu quân vào kinh thay lòng đổi dạ, tâm tình rất phức tạp.

      Hoa đán kia hát rất hay, diễn cũng tuyệt, diễn ta thâm tình của nữ tử giống y như đúc, khiến cho chúng nhân dưới đài ngây dại.

      Xưa nay người đa tình hay thương cảm trong lúc biệt ly, hay cho cái cầm tay nhìn nhau, nước mắt chạy quanh, nghẹn ngào nên lời*.

      *Đây là vài câu thơ trích từ bài “Điệu Vũ lâm linh”, bản dịch tìm được từ diendan.maihoatrang.com.

      Tiếng đàn chợt sôi trào, tiếng tiêu vút cao, dây đàn gấp gáp, sáo trúc như vỡ tan, tay áo dài xoay múa, cuối cùng tiểu sinh mất, chỉ còn lại hoa đán nhàng đứng yên, mặt ngọc thê lương, cất tiếng hát bi thương. Tiếng hát kia mang theo đau thương như nước chảy hoa rơi, cho dù xinh đẹp như hoa, làm sao địch nổi dòng chảy thời gian, cuối cùng tất cả thể giữ lại, cuối cùng gió thổi mây bay vô tình.

      Theo tiếng hát của hoa đán, suy nghĩ của Tần Cửu cũng chợt xa chợt gần, nỗi bi thương tên trỗi dậy. Nàng bưng chén trà lên, thản nhiên uống ngụm, hỏi: “Ma ma , người cùng với vương gia hát hí khúc là nữ tử đẹp nhất chỗ các ngươi. Nàng tên là gì?”

      thị nữ : “Là Phán Hinh tỷ tỷ. Ngài muốn gặp tỷ ấy sao? Chỉ là, người bình thường rất khó gặp tỷ ấy lần.”

      Tần Cửu sớm nghe , nữ tử trong thanh lâu, thậm chí còn có chút khó gặp hơn cả tiểu thư khuê các, nàng khẽ cười : “ vậy, vị Phán Hinh nương này người bình thường khó có thể gặp lần. Nhưng mà, biết ai có thể lọt vào mắt nàng?”

      Thị nữ : “Phán Hinh tỷ tỷ là tay tỳ bà giỏi, hát hí khúc lại hay, tỷ ấy tán thưởng những văn nhân nhã sĩ tài hoa tuyệt vời nhất, đối với vương tôn công tử tầm thường cũng coi ra gì.”

      Tần Cửu cười : “ vậy, ta tài hoa, sợ là thể gặp được Phán Hinh nương rồi.”

      “Ai gặp được chứ?” Chỉ nghe thấy giọng êm tai kỳ ảo truyền đến từ ngoài cửa, cửa phòng bị đẩy ra, hương thơm thanh nhã (thanh lịch + tao nhã) từ từ tràn ngập, nữ tử thướt tha chậm rãi đến gần, tức giận : “Bốn kẻ tiện tỳ các ngươi, lại xấu gì ta đấy, Cửu gia là khách quý của vương gia, sao ta có thể gặp?”

      Tần Cửu nhìn mỹ nhân thanh nhã trước mặt, hỏi: “ chính là Phán Hinh nương? Là hoa đán vừa rồi hát hí khúc?”

      “Hoa đán?” Phán Hinh che miệng cười, cúi đầu .
      Last edited: 20/11/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50: Vô liêm sỉ đến cực điểm

      Edit: Xám



      Tần Cửu cảm thấy có chút kỳ quái, biết Phán Hinh nương này cười cái gì. Nàng quan sát Phán Hinh nương, thấy sau khi nàng ta tẩy trang, mặt thoa phấn, dung mạo ra cũng phải quá tuyệt sắc. Mái tóc đen như mây chải thành búi Bán Phiên, đôi mắt hàm chứa tình ý, nhìn quanh phòng như minh châu rực rỡ.

      Tuy là nữ tử thanh lâu, hiếm thấy là, toàn thân lại có chút phóng đãng nào của nữ tử thanh lâu, ngược lại thanh lệ thoát tục, dịu dàng tao nhã, còn giống tiểu thư khuê các hơn cả tiểu thư khuê các của Lệ Kinh, cũng chẳng trách nàng ta là Đệ Nhất Hồng Bài của Vô Ưu cư.

      Chỉ là, Tần Cửu quan sát Phán Hinh nương giây lát, lại cảm thấy, nàng vừa nãy hát hí khúc và nàng tẩy trang có chút giống. ngờ vào hí kịch, lại như biến thành kiểu người khác.

      Phán Hinh cười dịu dàng đến bên cạnh Tần Cửu rồi ngồi xuống : "Vương gia tẩy trang xong có thói quen tắm gội, liền bảo Phán Hinh tới đây tiếp Cửu gia trước. Cửu gia lần đầu đến Vô Ưu cư sao, món ăn của chỗ chúng tôi tệ, ta bảo các nàng mang thức ăn lên trước."

      Bốn thị nữ đáp lại tiếng, lập tức bắt đầu mang thức ăn lên, chờ đến khi món ăn mang lên hết rồi, Nhan Duật cũng tới.

      Quả nhiên vừa mới tắm gội qua, mái tóc đen lộn xộn mang theo hơi nước, người mặc trường sam gấm Thục màu trắng, y phục sáng trong càng lúc càng làm nổi bật lên mái tóc đen nhánh. vừa đến, lập tức thu hút ánh mắt của toàn bộ thị nữ.

      Phán Hinh nhìn thấy Nhan Duật tới đây, lập tức đứng dậy di chuyển đến bên cạnh , cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay , : "Vương gia, ngài đến rồi, tắm lâu như thế, để Phán Hinh nhìn chút, có phải cọ xát mất lớp da rồi hay !" xong, vươn tay trắng nõn, vén vạt áo trước ngực Nhan Duật ra.

      Nhan Duật ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Phán Hinh, nhéo nhéo khuôn mặt của nàng ta, cười đến mức hớn hở phóng đãng, tựa chiếc cằm tinh tế như điêu khắc của vào trong hõm vai của Phán Hinh, ghé vào bên tai nàng ta câu gì đó, khiến cho Phán Hinh dịu dàng cũng nhịn được cười khanh khách.

      Tần Cửu từ sau khi luyện công khả năng nghe đặc biệt tốt, nàng muốn nghe lén, nhưng câu kia vẫn lọt vào tai nàng: lát nữa lên giường cho nàng nhìn.

      Tần Cửu nhịn được cong khóe môi lên cười lạnh.

      Quả nhiên Nhan Duật vẫn là hỗn thế ma vương.

      mặt bày ra dáng vẻ tình ý triền miên với Tô Vãn Hương ở lễ Cầu Tuyết, mặt khác, lại ở trong thanh lâu liếc mắt đưa tình với kỹ nữ. Nàng nghi ngờ hoàn toàn hiểu là gì, có lẽ trong lòng , chiếm được mới là ư, vẫn giống như với nàng năm đó. Nếu , nếu thích Tô Vãn Hương, sau khi biết Tô Vãn Hương bị thương, sao còn có thể ung dung tự tại như thế.

      Nhan Duật ôm Phán Hinh đến bên bàn rồi ngồi xuống, hình như giống như vừa mới chú ý đến Tần Cửu, mị hoặc cười tiếng, : " ngờ Cửu gia lại đến đây sớm như vậy."

      Tần Cửu nhếch môi cười, : "Vương gia hẹn ta giờ Tuất đến Vô Ưu cư, ta nào dám chậm trễ, đương nhiên đến sớm chút rồi. Chỉ là ngờ, vừa khéo gặp vương gia hát hí khúc, khiến ta được lần no bụng sướng tai."

      Nhan Duật chậm rãi ngồi xuống ghế tựa đối diện Tần Cửu, nhíu mày : "A, ra Cửu gia thấy bản vương hát hí khúc rồi, vậy Cửu gia cảm thấy, bản vương so với Phán Hinh, ai hát hay hơn?"

      Tần Cửu quyến rũ cười tiéng, : “Vương gia so với Phán Hinh nương, vẫn là Phán Hinh nương diễn vai hoa đán nhập thần hơn.”

      “Phán Hinh diễn vai hoa đán?” Nhan Duật sửng sốt, ngay sau đó ngẩng đầu cười lớn, “Hay lắm, Cửu gia, đây là lời khen ngợi hay nhất bản vương từng nghe.”

      Tần Cửu sửng sốt, nhìn đôi mắt phượng như bao hàm hết thảy tinh hoa của thế gian của Nhan Duật, chợt nhớ đến đôi mắt phượng của hoa đán, lại nhìn Phán Hinh che miệng cười cái, nước trà vừa mới uống vào miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài.

      Rốt cuộc nàng biết mình nghĩ lầm rồi, ra là hoa đán là Nhan Duật!

      Vô liêm sỉ!

      Vô liêm sỉ đến cực điểm!

      nam nhân, hát hí khúc cũng được, lại hóa trang thành hoa đán. Hóa trang thành hoa đán cũng được, lại còn hóa trang đẹp như thế, hát hay như thế, nghiệt.

      ra, hoa đán lại là vương gia, hát rất hay, ta lại nhìn ra.” Tần Cửu vỗ vỗ đầu Hoàng Mao, : “Hoàng Mao, hoa đán xinh đẹp vừa nãy chính là vương gia đấy!”

      Vừa nãy, Hoàng Mao nhìn chằm chằm hoa đán hát hí khúc, nhìn chớp mắt. Lúc này nghe Tần Cửu Nhan Duật chính là hoa đán kia, nhảy xuống từ bả vai Tần Cửu, dùng mỏ nhấc ly rượu trước mặt Tần Cửu lên, bay đến trước mặt Nhan Duật, nịnh nọt đặt ở trước mặt Nhan Duật, : “Mời uống rượu, mời uống rượu!”

      Tần Cửu che miệng cười, “Vương gia, ngài cứ uống ly rượu này . Hiếm thấy Hoàng Mao nhà ta thích ngài như vậy, cứ cho con chim thể diện , muốn để con chim nhà ta mời rượu rất khó.”

      Nhan Duật sờ lông vũ của Hoàng Mao, nhìn đôi mắt đỗ đen si tình của con chim , khẽ mỉm cười, bưng ly lên uống hơi cạn sạch.

      Tần Cửu mắt thấy Nhan Duật uống hớp rượu, mới chậm rãi : “Hoàng Mao nhà ta là con trống, gặp được nữ tử thích, thường thường đều mời rượu.”

      Nhan Duật nghe vậy, ly rượu vừa mới uống vào miệng nhất thời uống vào nổi, phun ra cũng xong, ra con chim này coi như con mái rồi.

      Phán Hinh ở bên cạnh che miệng cười khanh khách.

      Nhan Duật chậm rãi uống ly rượu kia, híp mắt : “Phán Hinh, sao nàng có thể tiếp khách như vậy. Cửu gia chính là khách quý, phải trong lầu có tiểu quan sao? Tìm người dịu dàng nhất đẹp nhất tới đây hầu hạ Cửu gia.” nghiệt cười đủ rồi, chậm rãi ngồi ở ghế tựa, phân phó Phán Hinh.

      Phán Hinh liếc Tần Cửu cái, vội vẫy tay bảo thị nữ phía sau gọi người.

      Sau lúc lâu, lại dẫn đến thiếu niên. Nhìn dáng dấp khoảng mười bảy mười tám tuổi, tuổi tác xấp xỉ Lưu Liên. Thiếu niên này rất đẹp, thanh tú nho nhã, da thịt trắng nõn, nhìn qua gọn gàng sạch , nho nhã yếu ớt.

      thẳng về phía Tần Cửu, giơ tay rót cho Tần Cửu ly rượu, mỉm cười dâng đến trước mặt Tần Cửu, : “Cửu gia, Lan Xá kính Cửu gia ly.”

      Tần Cửu có chút ngẩn người.

      ra vừa rồi, Nhan Duật ra lệnh cho Phán Hinh, khi muốn nàng ta tìm cho nàng tiểu quan đến đây, nàng vẫn hiểu lắm. Bây giờ mới biết, tiểu quan này chính là nam tử bán thân cho thanh lâu, nàng ngờ ra Vô Ưu cư này nam quan nữ kỹ đều có.

      giờ, Nhan Duật khéo hiểu lòng người gọi đến vị tiểu quan cho nữ nàng.

      Tần Cửu chăm chú nhìn dung mạo tươi cười nhàng của Lan Xá, từ từ khép mặt lại chút, chỉ cảm thấy bàn tay giấu trong tay áo thể ngăn cản mà run run. Qua hồi lâu, nàng mới áp chế được kinh ngạc trong lòng, chậm rãi đưa tay ra tiếp nhận chén Lưu Ly Lan Xá dâng đến.

      Rượu trong chén Lưu Ly này là màu đỏ son, tản ra hương rượu nồng đậm, khiến Tần Cửu dường như cảm thấy đây là chiếc chén máu Lưu Ly.

      Nàng nhận lấy chén Lưu Ly uống hơi cạn sạch, hề thưởng thức được hương rượu, ngược thưởng thức được đắng chát đầy miệng.

      Lan Xá!

      Nhất định là .

      Tần Cửu đặt chén Lưu Ly xuống, đưa bàn tay run run ra, chậm rãi kéo tay Lan Xá, để ngồi ở bên cạnh mình, cười tủm tỉm hỏi: “Lan Xá, ngươi ở lại Vô Ưu cư bao lâu rồi?”

      Lan Xá dựa vào Tần Cửu, khẽ cười : “Lan Xá đến Vô Ưu cư hơn hai năm rồi.”

      “Lâu như vậy rồi?” Tần Cửu nắm tay Lan Xá, vô cùng thâm tình nhìn thiếu niên hờ hững như mai lãnh nguyệt* này, “Vậy, còn là thân đồng tử ?”

      * mai lãnh nguyệt: mai: cây mai đơn độc, lãnh nguyệt: vầng trăng lạnh lẽo.

      Phán Hinh đút cho Nhan Duật ly rượu, nghe lời của Tần Cửu, cười ngớt : “Vương gia, Cửu gia nhìn trúng Lan Xá rồi.”

      Nhan Duật dựa nghiêng ở ghế, nghe vậy thản nhiên nhíu mày : “Ta biết, Cửu gia thích loại này.”

      Phán Hinh cười : “Cửu gia, nếu như ngài thích Lan Xá, hôm nay lại đến đúng lúc rồi. Lan Xá tới hơn hai năm, đến nay vẫn chưa từng tiếp khách lần đầu, Thôi ma ma định hôm nay là ngày lành của Lan Xá. Nếu như Cửu gia thích, đêm nay có cơ hội trở thành khách sau màn của Lan Xá đấy!”
      Last edited: 20/11/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :