1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn lễ đệ nhất thiên hạ - Nguyệt Xuất Vân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41: Hoan lạc

      Edit: Xám



      ngờ kẻ chuyện lại là con vẹt mỏ đỏ, chẳng trách vừa rồi thấy được người chuyện.

      Chỉ là, lời con vẹt này ra, kinh thế hãi tục!

      Cái gì gọi là khó nghe?

      Cái gì gọi là từng nghe khúc nhạc dễ nghe hơn?

      Còn mình là tiểu gia! ?

      Kì thực, kể từ sau lần Lưu Liên tranh chấp với Tần Cửu, câu tiểu gia, Hoàng Mao liền bắt chước gọi mình là "tiểu gia" .

      Dưới đài cao có người cảm thấy Hoàng Mao thú vị, cao giọng hô: "Vẹt , người gảy đàn nghe hay nhất mà ngươi là ai?"

      Thực ra người nọ chỉ muốn đùa giỡn Hoàng Mao chút, ngờ Hoàng Mao lại tức, lắc lư lông vàng đầu phượng của mình, tràn đầy tức giận : "Tiểu gia phải là vẹt , tiểu gia là Phượng Hoàng, Phượng Hoàng. Khúc nhạc của A Xú dễ nghe nhất!"

      Đám người cười ầm tiếng, ngờ con vẹt này có linh tính như vậy, có thể đối đáp với người trôi chảy, còn mình là Phượng Hoàng.

      "Ai là A Xú hả?" Có người lại hô.

      Lưu Liên xấu hổ, vừa rồi nghe được Tần Cửu và Hoàng Mao rì rầm gì đó, dường như loáng thoáng có liên quan tới mình, nhưng ngờ lại là mình gảy đàn, lẽ nào nữ muốn bảo mình lên đài gảy đàn?

      Lưu Liên quay đầu lại kinh ngạc nhìn về phía Tần Cửu, chỉ thấy nữ cười dịu dàng duỗi lưng cái, cười kì dị với .

      Lưu Liên đổ mồ hôi lạnh.

      Rốt cuộc tại sao nữ biết mình có thể gảy đàn? cũng nhớ sau khi mình vào Thiên Thần tông từng gảy đàn.

      nữ quá đáng sợ, lại còn đủ vô sỉ.

      Chắc là ghen ghét người ta cầm nghệ tốt, mà chính nàng lại thể chơi đàn, liền đem mình ra để bêu xấu.

      Hoàng Mao tao nhã đắc ý lượn vòng trung, sau cùng bay đến vai Lưu Liên rồi đậu xuống, vỗ cánh : "A Xú, đàn khúc ."

      Lưu Liên đứng ở trước cửa rạp gỗ của Nhan Duật, vị trí bên này sát phía trước mà lại rộng rãi, tầm mắt của chúng nhân rất nhanh theo đường bay lượn của Hoàng Mao rơi xuống người Lưu Liên.

      Chỉ thấy đây là thiếu niên thanh cao tuấn nhã, nhìn qua còn chưa đến hai mươi tuổi, mặc bộ trang phục người hầu màu xám tro, cái đầu tính là cao, cho thấy còn chưa trưởng thành. Dung mạo của hết sức tuấn tú, mặc dù vẻ mặt có chút ngơ ngác, nhưng đôi mắt đen lại trong veo đến tột cùng, mang theo chính khí bức người và ngạo khí coi khinh kẻ tầm thường.

      Từ Lưu Liên chưa từng bị nhiều người vây xem như vậy, những người chen chúc ở phía sau nhìn thấy , còn nhảy lên nhìn. Lưu Liên bị nhìn đến trong lòng phát hoảng, vội vàng xua tay : "Ta có thể gảy đàn, có điều, ta tham dự lễ Cầu Tuyết ."

      Nhưng Hoàng Mao mạnh miệng trước mặt mọi người, đắc tội hết với những tiểu thư khuê các tham dự lễ Cầu Tuyết. Có vài nữ tử chịu yếu thế, ở trước mặt phủ doãn Lệ Kinh Mạnh Hoài, ra sức cầu Lưu Liên lên đài diễn tấu.

      Mạnh Hoài cảm thấy điều này là hồ đồ, chỉ là lời của con vẹt mà thôi, làm sao có thể cho là .

      Nhạc sư Tiêu Nhạc Bạch ngự dụng trong hoàng cung lại thản nhiên : "Con vẹt này bay ra từ trong rạp gỗ của hoàng thúc."

      Mạnh Hoài nghe vậy lau mồ hôi, đồng ý cho Lưu Liên lên đài diễn tấu. Vì vậy, Lưu Liên đành phải miễn cưỡng lên đài. Trước khi , Tần Cửu gọi lại, thản nhiên nhíu mày : "Liên Nhi nhất định thắng, đúng ?"

      Lưu Liên nhìn đôi mắt chứa ý cười của Tần Cửu, đành phải gật gật đầu.

      Nhan Duật dựa nghiêng ở giường, y phục đen huyền thêu hoa văn màu đỏ tươi rủ xuống, chiếc ly trắng như tuyết nắm ở trong tay, lộ ra phong tình lười nhác. thờ ơ nhìn toàn bộ việc, cũng nhiều lời, chỉ là đôi mắt tuấn mị hoặc híp lại, từ cao nhìn xuống mà quan sát Tần Cửu, dường như muốn nhìn nàng thấu đáo từ trong ra ngoài.

      Lưu Liên từ từ bước lên đài cao, ngồi ở trước ghế đàn, vốn là đánh giá đàn Thất Huyền phen, điều hòa hơi thở chút, trước tiên tay gảy lướt qua đàn Thất Huyền từ xuống dưới phen, rồi lại gảy ngược từ dưới lên . dieen;;dan-lqd Dừng lại chốc lát, đột nhiên dùng lần lượt hai tay, truyền xuống chuỗi tiếng nhạc rộn rã.

      Vào giây phút này, Lưu Liên như biến thành người khác.

      Dường như cả người hoàn toàn chìm đắm ở trong tiếng nhạc, chút ngờ nghệch nào nữa, đôi mắt trong veo linh khí bức người, đôi tay mười ngón linh động dị thường, bay nhảy gảy múa ở dây đàn.

      Mà tiếng nhạc bay ra từ dưới ngón tay lưu loát hoa lệ, rất vui vẻ.

      Tựa như cơn gió ấm áp khẽ lướt qua, trước mắt chợt đầy cây hoa quỳnh nở rộ, lại giống như khi mỹ nhân nhanh nhẹn xoay chuyển bước múa, tay áo tung bay.

      Tiếng nhạc dần dần khuấy động, dồn dập như Ngân Hà chợt chảy xiết, cuồn cuộn sôi trào.

      trời mây tản ra, trong rừng cành hoa lay động.

      Tiếng đàn kia gảy đến say mê, người người đều cảm thấy trong lòng mình dường như cũng được đặt cây đàn Thất Huyền, theo đầu ngón tay của cùng nhau tấu vang.

      Nghe đến cuối cùng, mọi người chẳng biết tiếng đàn này đến từ đâu, phảng phất như từ mặt hồ của Kính hồ yên ả, lại như là từ cánh hoa tung bay trong rừng.

      Mà người nghe đàn phía dưới, trong lòng cũng được hoan lạc lấp đầy, quên mất âu sầu lao động cơ khổ.


      Chương 42: Tiêu Nhạc Bạch

      Edit: Xám


      Loại vui vẻ này, ra hết sức đơn thuần.

      phải đến từ vinh hoa, phải đến từ tuổi trẻ, cũng dựa vào quyền thế phú quý, nó chỉ đến từ loại yên tĩnh của nơi sâu kín trong tâm hồn.

      Tất cả những cảm giác này đều là tiếng đàn mang đến.

      Hết thảy trước mắt dường như đều chậm lại, tất cả dường như đều rơi vào hư vô, chỉ có tiếng đàn kia là chân thực, mang theo vui vẻ vỗ về lòng người, mang theo thuần khiết gột rửa lòng người.

      Lưu Liên kết thúc khúc nhạc, nhưng người nào nhận ra tiếng đàn ngừng lại, tâm tư của mọi người còn đắm chìm ở trong hoan lạc, bọn họ chưa từng nghe qua tiếng nhạc thấm vào linh hồn như vậy.

      Lưu Liên đứng dậy, thi lễ với đám người dưới đài cao, lại xoay người khẽ thi lễ với Tiêu Nhạc Bạch ở bên đài, sau đó, chậm rãi xuống đài cao.

      Tiếp đó, tiếng vỗ tay vang lên ở sau lưng .

      Rồi sau đó, có người bắt đầu lặng lẽ thảo luận, thiếu niên này là ai? vốn đứng ở trước rạp gỗ của Diêm Vương, vậy là người của Diêm Vương sao? llqqqđôn Hoàng thúc hỗn thế ma vương kia lúc nào có được người hầu thuần khiết như hoa sen thế này?

      Tiêu Nhạc Bạch ngồi ở chỗ ít để mắt tới đài cao, mặc bộ y phục màu trắng tuyết, cổ áo và ống tay áo đều thêu hoa văn màu bạc, bên hông đeo miếng ngọc bội màu xanh nhạt. đài cao có gió, y phục trắng tuyết như đám mây nhàng tung bay.

      Dáng dấp của rất đẹp, loại đẹp mắt này cũng phải chỉ dung mạo của . Phải dung mạo của cũng xuất sắc bao nhiêu, mi dài mắt , mũi thẳng miệng rộng, chỉ tạm gọi là mức bình thường, khiến người ta kinh ngạc, cũng làm cho người ta chán ghét.

      Vẻ đẹp này là chỉ khí chất của , người thanh cao kiêu ngạo, ôn hòa, sáng trong như trăng, phóng khoáng như gió.

      Trong đôi mắt hẹp dài, bao giờ cũng mang theo ý cười ôn hòa.

      Chỉ là, Tiêu Nhạc Bạch là dưới trạng thái tỉnh táo như vậy, người bình thường nhìn thấy rất ít. Chỉ vì rất ít khi tỉnh táo, bởi thích rượu như mạng, là con sâu rượu chính cống.

      Nơi có rượu nhất định có Tiêu Nhạc Bạch, nhưng nơi có Tiêu Nhạc Bạch, nhất định có rượu ngon.

      Lúc nào cũng treo bên người hồ lô rượu, trong hồ lô luôn luôn có rượu ngon. uống rượu say rồi cũng say khướt, mà là phổ nhạc, tấu nhạc, làm thơ.

      Mấy khúc nhạc sáng tác được ưa chuộng, đều là phổ nhạc trong lúc say.

      Người Đại Dục thích nhạc, đương kim thiên tử cũng thích nhạc. hề để bụng kiêu ngạo thanh cao của , cũng để bụng tật ham rượu của , ngược lại ân sủng với càng tăng.

      Lễ nhạc của triều đình nay là Thái Thường tự cai quản, tổng cộng chia ra hai phường, chia làm Tư Nhạc phường và Tư Vũ phường. Tư Nhạc phường lại phân thành Nhã Nhạc bộ, Cổ Xúy bộ, Thanh Nhạc bộ, các Cổ Giá bộ, nhạc sư tính có nghìn năm trăm người.

      Tiêu Nhạc Bạch chính là chưởng đại tư nhạc của Tư Nhạc phường, chức quan tứ phẩm.

      Lúc này, trong tay cầm hồ lô rượu tinh xảo, híp đôi mắt nhìn Lưu Liên chậm rãi bước xuống đài. ngửa mặt uống cạn rượu trong hồ lô, trong đôi mắt vốn tỉnh táo lập tức có mấy phần men say. Khí chất ôn hòa như gió còn nữa, ngược lại nhiều hơn vài phần tính khí cao ngạo ngông cuồng.

      Ánh mắt hơi say của đuổi theo Lưu Liên, thấy được bóng người ngồi ở trong rạp gỗ của Nhan Mẫn.

      Bóng người kia mặc bộ váy áo màu đỏ tươi, tựa như ráng mây màu sắc bất ngờ kéo tới bầu trời, còn diễm lệ hơn hoa mai màu đỏ son khó khăn nở rộ đầu cành. Tầm mắt của Tiêu Nhạc Bạch dừng ở bóng người thoáng, từ từ giơ hồ lô rượu lên, ngửa mặt uống hớp rượu mạnh.

      "Rượu ngon!" thong thả ung dung .

      "Đại tư nhạc, kính mời ngài và các vị nhạc sư bàn bạc chút, chọn ra người đứng thứ nhất." Phủ doãn Lệ Kinh Mạnh Hoài hỏi.

      Ở trong mắt Mạnh Hoài, nhạc quan Tiêu Nhạc Bạch này thể nghi ngờ chính là người cả ngày làm ra những khúc nhạc lả lướt khiến cho hoàng thượng vui lòng, bởi vì cưng chiều mà quý trọng, chắc chắn là lộng thần. Nhưng lộng thần này vô tình là người có thể suy đoán Thánh ý nhất.

      Trước mắt có ba người cực kì có hi vọng vượt lên đứng nhất, người tất nhiên là Tô Vãn Hương, người khác là Chiêu Bình công chúa, còn có thiếu niên có thực lực ra từ trong rạp của vị Diêm Vương kia.

      Suy cho cùng ai có thể vượt lên đứng đầu, Mạnh Hoài thấy vui mừng, vui mừng vì vấn đề nan giải này liên quan đến mình.

      Tiêu Nhạc Bạch giơ hồ lô rượu lên, chỉ vào các nhạc sư phía sau, mang theo vài phần men say, chậm rãi : "Tô tiểu thư cầm kỹ tinh thông, tiếng sáo của Chiêu Bình công chúa động lòng người, nhưng cũng bằng khúc nhạc thấm vào linh hồn của vị thiếu niên kia, khúc nhạc hay có thể gột rửa lòng người như vậy." Người say rồi, lời ngược lại say, có gì do dự, chọn Lưu Liên là người diễn tấu hay nhất.

      Các nhạc sư còn lại vâng theo Tiêu Nhạc Bạch.

      Do đó, lễ Cầu Tuyết mỗi năm lần này hạ màn, người vượt lên đứng thứ nhất, là Lưu Liên trong triều ngoài giang hồ đều có tiếng tăm gì.

      Lúc này, mọi người biết được Lưu Liên là người hầu của Tần Cửu, cầm kỹ của người hầu như thế, vậy biết cầm kỹ của chủ tử phải cao tới trình độ nào? Nhưng rất đáng tiếc, có duyên nghe .

      Mặc dù Nhan Duật sớm nghĩ đến, nếu như người hầu của nữ này chút tài nghệ , sợ là nữ cũng để cho ra ngoài bêu xấu. Nhưng ngờ, cầm kỹ của tiểu tử này cao như thế, xem ra, sợ rằng ti trúc tứ đại gia kia lại muốn đổi người.

      kinh ngạc nhíu hai hàng lông mày, mặt chút giận dữ, ngay cả tươi cười bên khóe môi cũng càng sâu.

      " hổ là người hầu của Cửu gia, quả nhiên dạy dỗ đến xuất sắc. Bản vương vẫn luôn buồn bực tại sao Cửu gia tìm thiếu niên tay trói gà chặt làm người hầu, nhưng ra, còn có công dụng tuyệt vời như vậy, chẳng trách Cửu gia càng thêm ân sủng với ."

      Lưu Liên thắng rồi.

      Nếu như phải Tần Cửu nhất định muốn thắng, tuyệt đối quyết định thắng.

      Lúc này, áy náy, cảm thấy có lỗi với Tô tiểu thư và Chiêu Bình công chúa. Nghe xong lời của Nhan Duật, cảm thấy mình thành nam sủng của Tần Cửu rồi, trong lòng càng thêm vui, thấp giọng : "Tôi mới phải là nàng ta dạy dỗ."

      Nhan Duật ung dung thản nhiên cười : "Chắc hẳn cầm kỹ của Cửu gia cao hơn rồi."

      "Lần này vương gia lại đoán sai, ta chỉ biết nghe nhạc, biết gảy đàn." Tần Cửu thản nhiên , "Vương gia buồn sao? Liên Nhi nhà ta thắng người thương của vương gia rồi."

      Nhan Duật cười nhạt, ánh sáng lấp lánh xoay chuyển trong đôi mắt mị hoặc như say như , "Tô tiểu thư vốn là người tính tình màng danh lợi, có đứng đầu hay , nàng ấy để ở trong lòng. Nàng buồn, bản vương đương nhiên cũng buồn." híp mắt xong, môi mỏng khẽ cong, nở nụ cười mê người.

      " ra vương gia và Tô tiểu thư tâm ý tương thông, như vậy, vương gia nên cân nhắc kỹ lời ta vừa rồi, vương gia và Tô tiểu thư vô cùng xứng đôi, ngàn vạn lần chớ để lỡ mất. Hôm nay làm phiền vương gia quá lâu rồi, bây giờ lập tức cáo từ." Tần Cửu mím môi cười nhạt, đứng dậy cáo từ.

      Sau khi Tần Cửu đứng lên, Nhan Duật tùy tiện vươn hai cánh tay ra thoải mái gối ở sau đầu, lười biếng ngước lông mi lên nhìn bóng lưng của Tần Cửu, khóe môi treo nụ cười nhạt phong độ nhàng, chỉ là trong mắt lại lên tia lạnh lùng, "Cửu gia thong thả! Bản vương vẫn cảm thấy, hai người chúng ta mới là vô cùng xứng đôi, xin Cửu gia cũng nghiêm túc suy nghĩ cân nhắc."

      Tần Cửu ngoái đầu nhìn lại cười : "Ta nhất định nghiêm túc cân nhắc, cũng xin vương gia nghiêm túc cân nhắc."

      Nàng chậm rãi ra khỏi rạp gỗ, nàng biết, sớm muộn gì Nhan Duật cũng tìm nàng.
      Last edited: 21/10/16

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      thứ nhất ta hoang mang ko biết ai là nam chính, nếu nam chính là nhan duật ta lại càng ko thích. chắc truyện này thiên về hướng ngược nữ chính nửa rồi, coi tức quá . hix.
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43: Chỉ như lần đầu gặp gỡ

      Edit: Xám



      Lưu Liên danh tiếng đại chấn, khi theo Tần Cửu ra ngoài, đường bị lấp kín, dòng người như thủy triều dâng lên, bị chen chúc đến nửa bước cũng khó ở trong đám người.

      Cũng có công tử nhà giàu háo sắc nọ, biết trời cao đất dày, chen ở trước mặt , giọng : "Nhìn tiểu tử này da mặt non mềm, thậm chí có thể véo ra nước, cầm kỹ lại tuyệt như vậy, chậc chậc. . . . . . Làm thị vệ đáng tiếc, bằng theo công tử ta ! Thế nào?"

      Cũng có tiểu nương, tiểu nương tử của Lệ Kinh e thẹn ngượng ngùng chen chúc ở trong đám người trông ngóng Lưu Liên, có nữ tử bị dồn đến trước mặt Lưu Liên, đánh bạo ưỡn ngực với Lưu Liên: "Tiểu ca, cha ta có tiền, bằng huynh đừng làm thị vệ nữa, đến làm rể nhà ta !" Nữ nhân này to khỏe mập mạp, ưỡn ngực ở trước mặt Lưu Liên, sóng cả cuộn trào mãnh liệt trước ngực gần như đánh gục Lưu Liên.

      Lưu Liên đâu từng gặp qua loại mặt trận này, mặt lập tức đỏ lên, mồ hôi trán cũng lăn xuống.

      Ánh mắt xoay vòng tìm kiếm bóng dáng của Tần Cửu, lại thấy nàng ôm Hoàng Mao đứng ở trong đám người hứng thú xem náo nhiệt.

      Hoàng Mao còn tò mò hỏi: "Sao mặt A Xú đỏ thế?"

      Tần Cửu cười tủm tỉm: "Đó là ngượng ngùng, bởi vì có người muốn gả cho ."

      Hoàng Mao hỏi tiếp: "Sao A Xú đổ mồ hôi?"

      Tần Cửu cười tiếng: "Đó là vui mừng, bởi vì sắp làm tân lang rồi."

      Gả cái đầu, tân lang cái đầu.

      Lưu Liên gần như muốn bùng nổ.

      Tỳ Ba, Đào đều thông cảm nhìn , Lệ Chi còn che miệng cười.

      Lưu Liên xin viện trợ kêu lên: "Cửu gia, giúp nô tài chút!"

      Tần Cửu thở dài : "Liên Nhi đúng là cho người ta bớt lo mà, cũng được, quay về mỗi ngày diễn tấu cho ta thủ khúc, ta giúp ngươi."

      Đây đều là người nào đó hại mà, còn làm bớt lo. Nhưng Lưu Liên nào dám trả treo với Tần Cửu nữa, thành thành đáp.

      Lúc này Tần Cửu mới chậm rãi giơ khung thêu hoa tay lên, sợi tơ bảy màu bắn ra, quấn chặt lấy cổ tay của người kề sát Lưu Liên, hơi dùng lực chút, chỉ nghe được tràng tiếng kinh hô, bé béo mập và mấy công tử nhà giàu gần Lưu Liên nhất lập tức giống như con rối bị sợi tơ kéo ngã ra ngoài.

      Khung thêu hoa thêu Mạn Đà La màu đỏ thẫm, chuyển động thuần thục ở trong tay Tần Cửu. Nàng ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch lên ý cười dịu dàng hiền thục nhất, đón lấy ánh mắt phẫn nộ của chúng nhân, chậm rãi : "Đúng, là ta làm."

      Mọi người nhìn nữ tử diện mạo tuyệt mĩ quyến rũ này, bước từng bước tao nhã nhất, chậm rãi đến gần, ràng ý cười nơi khóe môi ôn hòa như vậy, chẳng biết vì sao trong lòng chúng nhân, lại dâng lên chút sợ hãi. Vào lúc nàng đến, mọi người giống như tránh ôn dịch, tự động nhường ra con đường.

      Dường như Tần Cửu vô cùng hài lòng với loại hiệu quả này, ôm Hoàng Mao đầu, Lưu Liên vội vàng theo sau.

      Bởi vì nữ Tần Cửu này, chúng nhân dám tiếp tục làm phiền Lưu Liên, đành phải nhìn bóng lưng mà than thở.

      Bầu trời chẳng biết lúc nào tối sầm xuống, đám mây đen mờ tầng tầng chồng chất ở nền trời.

      Tần Cửu khẽ mỉm cười, xem ra vận khí của Lưu Liên tệ, hôm nay có lẽ trận tuyết. Nàng vốn muốn về, nhưng Lưu Liên lại vô cùng lưu luyến với cảnh sắc trong rừng mai, nàng đành lòng làm phật ý , liền đồng ý vào rừng thưởng mai.

      Bởi vì nàng vẻ ngạo tuyết khí khái, băng thanh ngọc khiết của hoa mai.

      Vùng biển Hương Tuyết này rất lớn, trăm cây hoa mai đua tranh bung nở, cánh hoa trùng điệp, hoa đỏ thêm hương.

      Nàng của trước đây, ngắm hoa, thưởng Mẫu Đơn, Thược Dược, hoa mai,... nhất.

      Hoa mai nở vào đầu xuân, cho dù trời lạnh hơn, nàng cũng khoác thêm áo lông tuyết, bưng lò ấp tay, ngồi lên kiệu mềm, băng qua màn tuyết rơi ngớt gần canh giờ, đến vùng biển Hương Tuyết này đạp tuyết thưởng mai.

      Khi ấy, người theo bên cạnh nàng là thị nữ Tử Nhung và Chức Dạ, còn có Tú Cẩm.

      Tú Cẩm là nghĩa muội của nàng. Là bé tội nghiệp mà phụ thân Bạch Nghiễn cứu về từ bên ngoài, vào năm nàng mười ba tuổi.

      Theo phụ thân , nàng ấy là thiên kim của người bạn thân của ông, bởi vị phụ thân nàng ấy mạo phạm Thánh ý, bị lưu đày đến Bắc Địa, nữ quyến cả nhà nàng đều phải đến Dịch Đình sung làm tội nô. Phụ thân của Tú Cẩm trước khi , nỡ để nữ nhi ở Dịch Đình chịu khổ, phó thác Tú Cẩm cho Bạch Nghiễn.

      Bạch Nghiễn thông qua quan hệ, cứu nàng ấy ra từ trong Dịch Đình. Ông đành lòng để Tú Cẩm làm thị nữ của nhà họ, liền thu nhận nàng làm nghĩa nữ, sửa họ Bạch, gọi là Bạch Tú Cẩm.

      ra tên của Tú Cẩm gọi là Tú Cẩm, cái tên này, cũng là Bạch Nghiễn đặt cho, ngụ ý từ này về sau, rời xa kiếp nạn, tiền đồ như gấm.

      Tiếc là, cuối cùng nàng có được cẩm tú phồn hoa gì cả, ngược lại cái nhận được là kiếp nạn lớn hơn nữa.

      Lâu đài khuynh đảo, trứng có còn an toàn.

      Vì Bạch gia, ngược lại nàng bị liên lụy phải mất tính mạng. Nếu như sớm biết như thế, trước đây ở lại Dịch Đình cũng tốt.

      Phía trước có vài cây mai đỏ, nở vô cùng đẹp, Lưu Liên và Đào, Lệ Chi chạy tới thưởng mai, Tần Cửu với Tỳ Ba: "Ngươi theo bọn họ đứng ở đây, ta đến bên kia xem chút, lát nữa quay lại tìm các ngươi."

      Tỳ Ba gật đầu cái, Tần Cửu men theo Kính hồ uốn khúc qua biển Hương Tuyết về phía trước. qua cầu đá cẩm thạch dựng ở mặt Kính hồ, Tần Cửu nhìn thấy cây mai trắng khỏe khoắn nọ.

      Cây mai trắng này là gốc cây mai già nhất trong biển Hương Tuyết, hoa của nó nhiều cánh trùng điệp, nở ra vừa to vừa đẹp.

      Sau đợt tuyết năm đó, Bạch Tố Huyên ngồi lên kiệu mềm, dẫn theo Tử Nhung, Chức Dạ và Tú Cẩm cùng nhau đến nơi này vẽ hoa mai, lại chọn vẽ trúng cây mai trắng này.

      Khi đó, nàng ngồi tảng đá ở bên Kính hồ, Tử Nhung bày án Thanh Ngọc, trải giấy Tuyên Thành cho nàng xong, Chức Dạ mài mực, nàng bắt đầu vẽ tranh.

      bức tranh mai trắng mới làm chưa tới nửa, chợt nghe thấy tràng tiếng chó sủa xa xa trong rừng cây phía trước, phá vỡ yên tĩnh của rừng mai.

      Bạch Tố Huyên nhíu mày nhìn về phía trước, chỉ thấy đội nhân mã theo chó săn từ trong rừng chạy vội tới, con hươu rừng màu vàng trốn đông núp tây ở đằng trước, trong đôi mắt hươu hàm chứa kinh hoảng và sợ hãi, chạy thẳng về phía các nàng ở bên này. Con hươu kia hoảng hốt chạy bừa, đột nhiên va đổ án Thanh Ngọc mà nàng vẽ tranh, dọa Tử Nhung và Chức Dạ vội vàng qua đó đỡ nàng.

      Lúc này, tiếng chó sủa càng lớn, hai con chó săn xông tới. Sau đó vài con tuấn mã xuất ở trong tầm nhìn, tiếng vó ngựa như sấm cùng với tiếng quát tiếng cười của các thiếu niên ngựa, hoàn toàn phá vỡ yên tĩnh trong rừng mai, làm kinh động chim Tước trong rừng chạy trốn tới tấp.

      Mấy con ngựa kia từ đường mòn trong rừng mai phi tới nhanh như gió, chỉ chốc lát sau đến trước mặt.

      Bạch Tố Huyên nhìn thấy thiếu niên ngồi con ngựa Chiếu Dạ Sư Tử Bạch đầu, mặc bộ trang phục cưỡi ngựa bằng lụa tơ màu tím nhạt, bên hông đeo đai ngọc, chân mang ủng tơ đế đen, khoác áo choàng thêu hoa văn hình mây cùng màu. Thiếu niên mặt mày tuấn mỹ, khí bức người, thần thái phấn khởi.

      Trong tay cầm cung tên, mắt thấy hươu rừng bị mấy người họ dồn vào trong vòng vây, ngựa kéo cây cung lớn ra, mắt phượng hẹp dài híp lại, ngắm vào con hươu rừng kia.

      Bởi vì dùng sức, cơ bắp dưới y phục căng phồng, kéo căng trang phục cưỡi ngựa bền chắc người lên. khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ kia, còn lấp lánh lớp mồ hôi mỏng thấm ra vì phóng ngựa phi nhanh.

      Hươu rừng kêu gào chạy trốn tứ phía, mỗi lần chạy trốn đều bị chó săn ngăn trở đường .

      Bạch Tố Huyên cầm bút vẽ, nhìn cây cung lớn kéo căng và mũi tên nhọn sắp rời dây cung, kêu lên: "Đừng bắn."
      Last edited: 21/10/16
      Vũ Nguyệt Nha thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44: Cuộc gặp gỡ trí mạng

      Edit: Xám



      Các quý công tử của Lệ Kinh thích săn, hầu như ngày ngày kết bạn đến Cửu Mạn sơn này thi đấu săn bắn với nhau, tìm niềm vui. Trước mắt vẫn chưa tới mùa săn ngày xuân, gặp được con hươu như vậy quả dễ. Cho nên những những thiếu niên này huyên náo ồn ã, huýt sáo, hoàn toàn hề nghe được tiếng kêu của nàng.

      Chỉ có thiếu niên áo tím kia hình như nghe được, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Tố Huyên từ xa, trong mắt phượng hẹp dài lấp lánh ý cười rực rỡ như Lưu Ly, vào lúc nhìn thấy nàng đứng bất động ở đó cầm bút vẽ, thiếu niên có chút sững sờ.

      "Ngươi, có thể đừng bắn nó được ?" Bạch Tố Huyên cũng biết mình ngăn cản người ta săn thú hình như có chút thích hợp, thế nhưng ánh mắt đáng thương cầu xin giúp đỡ của con hươu này khiến lòng nàng nỡ, nàng thể trơ mắt nhìn con hươu này chết ở trước mặt nàng.

      Khi đó, nàng chẳng hề biết, nàng mặc bộ váy áo thuần màu trắng, bên ngoài khoác áo choàng màu trắng tuyết, thanh tú xinh xắn đứng ở nền tuyết, đằng sau là Kính hồ lấp lánh ánh sóng lung linh và đầy cây hàn mai nở rộ như mây hồng làm bối cảnh, nàng như vậy, vẻ băng thanh ngọc khiết có thể so với hoa mai trắng, lại tuyệt sắc xuất trần hơn cả tiên tử.

      Thiếu niên áo tím nhìn nàng, khẽ nhíu lông mày dài đen như mực, dám nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp dường như có thể chuyện của Bạch Tố Huyên nữa, mà từ từ buông cung tên trong tay xuống.

      Tiếng huýt sáo nổi lên tứ phía, các thiếu niên bám theo phía sau cũng thúc ngựa theo qua đây, thiếu niên mặc trang phục màu xanh trong số đó nhấc cung lên, cũng muốn bắn.

      Thiếu niên áo tím ngăn cản, : "Địch Trần, đừng bắn trước!"

      Lòng của Bạch Tố Huyên vốn còn treo lên, thấy thiếu niên áo tím ngăn cản, lúc này trong lòng mới hơi buông lòng.

      Thiếu niên gọi là Địch Trần kia hiểu ý buông tay xuống, nhìn thấy Bạch Tố Huyên, sau khi qua cơn kinh ngạc, hiểu ý mà chớp chớp mắt : "Nhị gia như vậy là muốn làm cho nương vui lòng sao?"

      Khuôn mặt của thiếu niên tuấn mỹ được gọi là Nhị gia lại có chút ửng đỏ đáng ngờ, trong đôi mắt đẹp chợt lên tia ranh mãnh, lấy mũi tên chiếc cung trong tay xuống, xoay tròn chơi đùa ở trong tay vài cái, chợt lấy ra ba mũi tên từ bên yên ngựa lắp ở cung. Lại giương cung lắp tên lần nữa, ngắm vào hươu rừng chạy khắp tứ phía nhưng dù thế nào cũng đều bị chó săn và ngựa ngăn trở lối .

      Sắc mặt Bạch Tố Huyên lập tức trắng còn chút máu, nàng vốn cho là thiếu niên áo tím bắn con hươu rừng kia nữa, nhưng ngờ lại lật lọng.

      Lần này bất ngờ kịp phòng bị, Bạch Tố Huyên kịp ngăn cản, ba mũi tên dài kia bắn ra ngoài.

      Tài bắn cung của thiếu niên áo tím vô cùng chuẩn xác, ba mũi tên dài chia nhau ra bắn vào ngực bụng của hươu rừng. Hươu rừng rú lên ngã xuống mặt đất, sớm có tùy tùng tung người xuống ngựa, đến bắt hươu rừng lại.

      Bạch Tố Huyên cho rằng hươu rừng chết, trong lòng cực kỳ khó chịu, giậm chân hung hăng : "Hừ, đám vô lại."

      Tử Nhung và Chức Dạ sớm bày biện xong án Thanh Ngọc lần nữa, Bạch Tú Cẩm thấp giọng hỏi: "Tỷ, còn muốn vẽ ?"

      Tố Huyên đâu còn tâm tình vẽ tranh, ném bút vẽ xuống : " vẽ nữa, Tử Nhung, Chức Dạ, thu dọn đồ lại, chúng ta khỏi đây, đỡ phải nhìn thấy những người nên nhìn, bẩn mắt."

      Tử Nhung và Chức Dạ che miệng cười, nhưng hề bắt tay vào làm, ngay cả Bạch Tú Cẩm trong mắt cũng lên tia kinh ngạc.

      Đúng lúc này, Tố Huyên nghe được phía sau truyền đến giọng ồm ồm, đó là giọng thuộc về thiếu niên nam tử thời kỳ đổi giọng, mang theo chút trầm khàn, nhưng ràng rất êm tai.

      " nương, nàng thích con hươu này, vậy tặng nó cho nàng nhé."

      Tố Huyên chợt quay đầu lại, ánh mắt chạm vào đôi mắt trong trẻo sáng ngời, trong tròng mắt kia lấp lánh nhiều điểm sáng rực rỡ, dịu dàng mà mê người, còn có tia đắc ý.

      ra thiếu niên áo tím kia xuống ngựa, chẳng biết lúc nào dắt con hươu rừng kia đến sau lưng nàng.

      Con hươu này lại chết, Tố Huyên rất kinh ngạc. Bởi vì nàng nhìn thấy ràng ba mũi tên kia bắn vào trước ngực hươu rừng, thế nhưng bây giờ nhìn lại, hươu rừng lại tổn hại chút nào.

      Thiếu niên áo tím nhìn thấu nghi vấn của Tố Huyên, mỉm cười : "Ba mũi tên này của ta là mũi tên gãy, chỉ để bắt nó. Được rồi, con hươu con này, tặng cho nương nàng nhé."

      Tố Huyên thấy hươu có việc gì, nhất thời cảm thấy lời vừa nãy mình mắng chửi người ta có chút ổn.Lúc này ngẩng đầu nhìn lại, thấy thiếu niên dung mạo tuấn mỹ, như giũa như mài. bộ trang phục cưỡi ngựa màu tím bay bay ở nền tuyết, toàn thân quý khí bức người.

      tha thiết nhìn nàng, trong gang tấc, thậm chí nàng còn có thể nhìn thấy chính mình nho từ trong mắt , khuôn mặt giống như sứ trắng của Tố Huyên lặng lẽ nhiễm đỏ lên. Nàng giận thiếu niên vừa mới lừa nàng, quật cường hất cằm lên, độ cong lại ràng nhu hòa, nhưng giọng vẫn cứng rắn như trước, "Ta còn lâu mới thích, ai cần đồ của ngươi, còn mau dắt ! Đừng làm ảnh hưởng ta vẽ tranh. Tử Nhung, mài ."

      Bạch Tố Huyên ngạo khí mười ngồi lên tảng đá lần nữa, định tiếp tục vẽ tranh. Tầm nhìn nơi khóe mắt lại nhịn được liếc sang, thấy bàn tay dắt hươu rừng của thiếu niên cứng lại, khuôn mặt tuấn tú lên tia mất mát.

      "Ơ kìa, ta là tiểu thư nhà ai vậy, cho tới bây giờ Nhị gia nhà ta chưa từng tặng đồ cho bất kỳ nương nào. Con hươu rừng này, chính là con Nhị gia đồng ý săn cho muội muội của ngài để nuôi trong hoa viên, bây giờ chịu cho , vậy mà nhận?" Thiếu niên áo xanh gọi là Địch Trần .

      "Nhận ! Ha ha. . . . . ." Các thiếu niên còn lại huýt sáo ồn ào.

      Trong rừng mai toàn là tiếng huyên náo ồn ào của thiếu niên nam tử.

      "Tạ Địch Trần!" Thiếu niên áo tím chợt lạnh giọng .

      Tạ Địch Trần lập tức ngậm miệng, những thiếu niên ồn ào kia cũng dừng , trong rừng lập tức yên tĩnh.

      Bàn tay vẽ tranh của Bạch Tố Huyên hơi ngừng lại.

      Nàng ngờ thiếu niên gọi là Địch Trần này họ Tạ. Tạ gia và Bạch gia đều là thế gia đại tộc của Đại Dục quốc, cái tên Tạ Địch Trần này mơ hồ có chút quen tai, nàng suy nghĩ tỉ mỉ, lập tức biết là trưởng tôn của Tạ gia. Nàng biết Tạ Địch Trần làm thư đồng của Nhị hoàng tử trong hoàng cung, thiếu niên áo tím được gọi là Nhị gia kia, chẳng lẽ chính là Nhị hoàng tử Nhan Túc?

      Chẳng trách toàn thân quý khí.

      Hàng năm Tố Huyên đều theo mẫu thân Bạch phu nhân vào cung bái kiến mẫu Bạch hoàng hậu, từng nghe mẫu khen ngợi Nhị hoàng tử Nhan Túc, văn thao vũ lược ra sao, xuất sắc thế nào.

      Lúc này Tố Huyên đoán ra thân phận của , nhưng cố ý để ý tới , chỉ ngồi ở trước án Thanh Ngọc nhấc bút bắt đầu tự nhiên vẽ tranh.

      Nàng vốn là cố ý lạnh nhạt Nhan Túc, nhưng vừa nhấc bút, lại quên mất chuyện xung quanh, nàng hạ bút khi nhạt khi đậm, lỗi lạc phóng khoáng, như si như say.

      Phi Bạch, Trầm Mặc, Trung Phong, Tán Hào, đủ loại bút pháp biến đổi, vẽ ra giấy Tuyên Thành thân cành khỏe khoắn, hoa mai mực đậm màu nhạt.

      Hôm đó, khi bông tuyết đầu tiên trời rơi xuống giấy Tuyên Thành, bức họa của Tố Huyên vẽ xong.

      Nàng rũ mắt nhìn, bên trong màu mực nồng đậm, ngầm có sương mù mờ mịt, mực sáng phóng khoáng sinh động. Núi xa đại khí hào hùng, ngòi bút khí phách, nước gần thanh tĩnh tú lệ, ngòi bút điềm đạm, rừng mai mực đậm màu nhạt, bút pháp xuất chúng.

      Nàng đặt bút xuống mới chợt nhận ra bên cạnh còn có người nhìn.

      Chỉ thấy Nhan Túc đứng ở bên cạnh nàng, tay vẫn dắt con hươu rừng kia như cũ, nhưng tầm mắt lại yên lặng dừng ở sườn mặt của Tố Huyên, nhận ra nàng nhìn tới, ánh mắt lập tức chuyển đến bức tranh của nàng.

      Dáng người thon dài của đứng thẳng, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng tuyệt đẹp lấp lánh ánh sáng sáng rực.

      Tố Huyên cố ý để ý tới , bảo Tú Cẩm thu bức họa lại.

      Môi Nhan Túc giật giật, như muốn chuyện, nhưng đột nhiên sóng mắt xoay chuyển, thản nhiên với Tạ Địch Trần: "Địch Trần, phải từ lâu ngươi muốn ăn thịt hươu sao? Thịt hươu con hôm nay nhất định rất mềm, ngươi phái người nhóm lửa, bây giờ chúng ta nướng thịt hươu. Ta ở đây chuẩn bị đồ gia vị, lát nữa nhất định nướng rất ngon, cũng chia cho mấy nương đây ít." xong, liền giao hươu rừng trong tay vào tay Tạ Địch Trần.

      Tạ Địch Trần sửng sốt chút, ngay sau đó cười cười : "Đúng vậy, lâu lắm ăn thịt hươu rồi, vẫn còn rất nhớ nhung." xong, dắt hươu rừng, lập tức muốn sai người cầm dao găm tới giết hươu.

      Tố Huyên nghe vậy trong lòng khó chịu, vội ngăn cản, : "Các ngươi, phải muốn nuôi nó sao?"

      "Ai phải nuôi chứ? Vốn là muốn tặng cho nàng, nàng cần, buộc lòng phải giết thôi." Nhan Túc cười hì hì .

      Tố Huyên cau mày : "Vậy, vậy đưa cho ta ."

      Nhan Túc sải bước , lệnh cho tùy tùng dưới quyền bắt đầu nhóm lửa ở bên Kính hồ, lời của theo gió truyền tới, "Bây giờ tặng nữa, muốn nương dùng tranh để đổi."
      Last edited: 21/10/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      K ai là nam9 là tốt nhất

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :