1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn lễ đệ nhất thiên hạ - Nguyệt Xuất Vân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: Trong mắt đều là y phục hoa Thược Dược

      Edit: Xám



      “Kéc. . . . . ." Hoàng Mao bị ống tay áo nhanh như gió của Nhan Túc tập kích, phát ra tiếng kêu quái dị, đâm thẳng về phía góc buồng xe. Nếu như lần này đâm vào, vậy chắc chắn con vẹt này phải chết rồi.

      Chiêu Bình công chúa cũng nhịn được tiếc nuối a tiếng.

      Nhưng ai cũng thể ngờ được, ngay tại lúc đầu của Hoàng Mao sắp đâm vào vách buồng xe, con vẹt mỏ đỏ lông trắng này chẳng biết như thế nào đột nhiên xoay thân, hai móng chống ở vách buồng xe, mượn lực đạp cái, cả bóng chim như đường cầu vồng trắng bay về phía cổ tay Nhan Túc để mổ lần nữa.

      Trong mắt Nhan Túc lướt qua tia kinh ngạc, dường như chưa từng ngờ tới động tác của con vẹt lại linh hoạt như vậy. lạnh lùng cười tiếng, lại vươn tay muốn đánh lần nữa. Dường như Hoàng Mao sớm đoán được chiêu này của Nhan Túc, cánh chợt lắc mạnh, lại quay đầu bay đến đỉnh đầu .

      Cùng lúc đó, khung thêu hoa trong tay Tần Cửu nhoáng lên, đỏ, xanh lá ngải, xanh nhạt, xanh đen, xanh sẫm, vàng, tím, sợi tơ bảy màu mang theo sắc bén thể ngăn cản bay về phía hai tay của Nhan Túc.

      Nhan Túc đưa tay vỗ lên án Thanh Ngọc ở bên cạnh cái, án Thanh Ngọc xoay tròn chắn ở trước người, tràng tiếng kêu vang lên, kim thêu hoa của Tần Cửu đều bắn vào phía án Thanh Ngọc, dưới xoay tròn của án Thanh Ngọc, sợi tơ bảy màu bện xoắn thành sợi dây thừng tinh tế. Bởi vì nàng vừa ra tay, Nhan Túc tạm thời rảnh ra tay trừng trị Hoàng Mao bay về phía đỉnh đầu , đành phải cúi đầu tránh né. vốn tưởng rằng Hoàng Mao muốn mổ mắt của , ngờ mục tiêu của Hoàng Mao lại là đỉnh đầu . Vừa mới cúi đầu, Hoàng Mao thừa cơ mổ được trâm Lục Ngọc cài tóc , dùng lực chút rút ra, chợt lắc cánh bỏ trốn mất dạng theo đường cửa sổ.

      Mái tóc đen của Nhan Túc giống như thác nước trong núi từ cao từ từ đổ xuống trong nháy mắt, khiến cho nhìn vốn tuấn tú lạnh lùng lại có thêm chút dịu dàng. Nhìn có chút nhếch nhác nào, ngược lại càng lộ vẻ phóng khoáng tuấn, chỉ là trong đôi mắt đen như mực của , lại lấp lánh ra chút ánh sáng sáng ngời, cực kỳ giống đóa hoa trong đêm tối, nở rộ sáng chói ở trong buồng xe tối tăm, tản ra buốt giá khiếp người...

      chưa từng ngờ được con vẹt nho lại gian xảo giảo hoạt như vậy, nhìn thân thủ hình như còn là con vẹt luyện võ. Chỉ sợ cũng chỉ có chủ tử nữ như thế kia mới dạy ra được con vẹt vô sỉ như vậy.

      Cằm của Tần Cửu bị Nhan Túc bóp đến sinh đau, khuôn mặt trắng nõn để lại vài vết dấu màu đỏ, nàng đau đến mức nhịn được nhíu mày. Nhưng thấy ánh mắt lạnh như băng của Nhan Túc, chỉ lo lại gây bất lợi cho Hoàng Mao, xoa cằm cười : "Con vẹt này của ta hay nghịch ngợm, nó có sở thích cổ quái, chính là thích nam nhân diện mạo tuấn mỹ. Nhất định là nó thích điện hạ, cho nên mới nhịn được đoạt trâm Lục Ngọc của điện hạ làm tín vật. Điện hạ bỏ qua cho!"

      Mày kiếm của Nhan Túc nhướng lên, mặt biểu cảm : " sao? Nếu là như vậy, bản vương cũng có thể muốn tín vật của nó hay ?" Tuy rằng giọng bình tĩnh, chỉ có nộ khí thầm đè nén kia lại là mặc cho người khác nghe thấy.

      Tần Cửu lấy khung thêu hoa che mặt cười : " hay lắm, điện hạ muốn gì đây?"

      "Ta muốn lông vũ toàn thân nó." Nhan Túc lạnh lùng .

      Tần Cửu còn chưa đáp lời, chợt nghe phía buồng xe truyền đến giọng phẫn nộ của Hoàng Mao, "Gia còn lâu mới thích , gia là con trống đấy!"

      Sắc mặt của Nhan Túc hơi đen lại, mặt biến sắc mà nhíu mày.

      Chiêu Bình công chúa che miệng cười.

      Nhị ca vậy mà lại cam chịu, rất thú vị, đối phương là con chim, chỉ là con chim thôi mà. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

      Hoàng Mao vừa , trâm Lục Ngọc ngậm trong mỏ liền trượt xuống dọc theo mui xe. Lưu Liên đứng ở ngoài xe ngựa, theo bản năng khẽ vươn tay, lập tức đỡ được trâm Lục Ngọc.

      Lưu Liên cầm trâm Lục Ngọc giáo huấn Hoàng Mao: "Hoàng Mao, lấy lung tung đồ của người khác là tốt, có biết ? Nếu như rơi xuống vỡ hỏng rồi, lấy gì bồi thường cho người ta?"

      Hoàng Mao bị Lưu Liên giáo huấn đến mất hứng, mổ cái ở mu bàn tay của Lưu Liên, nghiêng đầu : "Tiểu gia cứ thích lấy đồ của người khác đấy."

      Lưu Liên sờ vết thương mu bàn tay, khóc ra nước mắt.

      Tần Cửu mắt thấy vẻ lạnh lùng trong mắt Nhan Túc càng lúc càng đậm, vội cười nhạt : "Liên Nhi, đưa trâm Lục Ngọc của điện hạ vào !"

      " cần!" Nhan Túc lạnh lùng hất cằm, ánh mắt lướt qua mặt Tần Cửu, bên môi đột nhiên nổi lên nét cười lạnh lùng, lạnh lẽo trong vẻ tươi cười cùng với ánh nắng đổ xuống từ ô cửa sổ, ánh lên màu sắc giống như băng, "Nếu nó thích, tặng cho nó ! Bản vương còn chưa đến mức tính toán với con súc sinh lông lá."

      phất áo đứng dậy, khom lưng xuống xe ngựa.

      Thị vệ trưởng Nhan Thụy của vương phủ thấy thế vội vàng dắt ngựa tới, Nhan Túc nhận lấy dây cương, xoay người lên ngựa.

      Mái tóc đen nhánh nhàng phơ phất ở dưới ánh mặt trời, giống như xấp gấm đen thượng đẳng tỏa ra ánh sáng mênh mang, cùng với trường bào Khổng Tước màu tím người tôn lên lẫn nhau. ngựa quay đầu lại, từ cao nhìn xuống Tần Cửu, trong đôi mắt đen sâu thẳm mơ hồ lộ ra tia sắc lạnh, quả thực là mê hoặc lòng người.

      "Tần Cửu, tốt nhất là ngươi dối nữa, nếu , đừng trách bản vương nể tình!" xong, kéo dây cương, dẫn các Kim Ngô Vệ phóng ngựa .

      Vó sắt lộc cộc, chấn động mặt đất, hất lên vô số bụi mù. nét bóng dáng màu tím kia, rất nhanh biến mất ở trong tầm nhìn.

      Tần Cửu thản nhiên thu hồi ánh mắt, xuống xe ngựa, chuyển y phục hoa Thược Dược mình vừa mới thêu xong vào trong tay Chiêu Bình công chúa, : "Mới vừa nghe hôm nay công chúa cũng muốn tham gia lễ Cầu Tuyết, nếu như công chúa ghét bỏ bộ y phục này, xin công chúa nhận lấy ."

      Chiêu Bình công chúa vốn cho rằng bộ y phục này là bộ Nhan Túc chuẩn bị tặng cho Tô Vãn Hương, cho nên lúc nãy liền đồng ý nhận lấy, vốn là vì để Nhan Túc tặng cho Tô Vãn Hương . Lúc này biết được chiếc áo cánh này phải chiếc kia, bèn thản nhiên : "Đa tạ. ra ngươi là người thú vị, chỉ tiếc là người của Thiên Thần tông. Lễ vật này của ngươi bản cung thể nhận."

      Tần Cửu khẽ mỉm cười : "Công chúa, chiếc áo cánh này, là ta làm dựa theo hoa văn của chiếc áo cánh mà An Lăng Vương điện hạ tặng cho Tô tiểu thư, ta cho là công chúa thích."

      Chiêu Bình công chúa nghe vậy, trong lòng khẽ động, phân phó thị nữ của mình nhận lấy y phục, : "Nếu thế, vậy bản cung nhận. Bản cung nhận suông lễ vật cuả ngươi, đưa ngươi đến Kính Hoa Thủy Vực đoạn nhé." Nhan Thủy Tuyền xong, xoay người về phía xe kéo hoa lệ của phủ công chúa, vài thị nữ mặc nam trang đỡ nàng lên xe ngựa.

      Tần Cửu cầm khung thêu hoa, Lưu Liên bê sọt tơ, Đào ôm cái bọc lớn, Lệ Chi ôm Hoàng Mao, Tỳ Ba ôm bảo kiếm, đoàn người ngồi ở chiếc xe ngựa đằng sau Chiêu Bình công chúa, về phía Kính Hoa Thủy Vực.

      đường bảo mã trân quý, xe ngựa hoa lệ qua lại ngừng, ngồi trong xe là các phu nhân quý tộc. Các nàng mặc y phục lộng lẫy đúng mực, chải búi tóc thịnh hành đương thời, vén hờ rèm xe, từ trong xe dò xét người đường. Các con cháu quý tộc đều cưỡi ngựa cao khỏe, chạy băng băng qua xe ngựa.

      Qua bao lâu, lại có từng trận hương thơm xông vào cánh mũi.

      Tần Cửu vén rèm cửa sổ lên, liền thấy phía trước chính là rừng mai mênh mông bát ngát. Lúc này, đúng dịp hoa nở, từ xa có thể thấy hoa mai hình tròn giống hệt hoa Hương Tuyết trắng như nhung, càng gần hương thơm càng thấm vào đáy lòng người.

      Nàng nhìn vùng biển Hương Tuyết ấy từ xa, giống như ngăn cách thời gian, nhìn giấc mộng của mình.

      Rừng mai xa thẳm, hương hoa đắm đuối, gió quét cành gầy, ngàn đời tịch mịch.

      Xe ngựa dừng lại ở rìa rừng mai, Tần Cửu xuống xe ngựa, sau khi từ biệt Chiêu Bình công chúa, mang theo Lưu Liên, Tỳ Ba, Lệ Chi và Đào bộ xuyên qua rừng mai.

      Ngàn cây hoa mai, đua tranh nở rộ. Hoa nở đỏ thắm, thơm át lan huệ.

      Người đường qua đường mòn trong rừng, người nào lớn tiếng huyên náo, dường như sợ Thần hoa trong rừng hoảng sợ mất.

      Trong yên lặng, đoàn người đến bên Kính hồ.

      Hồ nước tĩnh lặng như tấm gương làm từ Lưu Ly, ánh nắng mờ phản chiếu ở mặt hồ, lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt di động giống như chiêu thức của kiếm khách, ánh sáng lung linh, óng ánh trong suốt. Cây mai già gần hồ nước, thân cành khỏe khoắn đối diện mặt nước cong nghiêng, bóng hình hoa mai phản chiếu ở mặt hồ, như thực như ảo, đẹp sao tả xiết. Die nd da nl e q uu ydo n

      Đối diện Kính hồ có vùng đất lớn bằng phẳng, dựng cái đài cao.

      Lúc này, lễ Cầu Tuyết bắt đầu, chỗ đó tụ tập dòng người tấp nập rộn ràng.

      Tần Cửu sai Tỳ Ba vào thăm dò tin tức, chỉ lát sau, Tỳ Ba trở lại , nghe được Tô Vãn Hương mặc vào bộ y phục hoa Thược Dược làm từ lụa Noãn mà An Lăng Vương đưa tặng.

      Tần Cửu liền sai Đào mở cái bọc nàng ta vẫn ôm ra, lấy ra toàn bộ y phục bên trong, bên trong là vài chục bộ y phục hoa Thược Dược.

      Kiểu dáng, màu sắc và hoa văn của những bộ y phục hoa Thược Dược này đều cùng loại với bộ An Lăng Vương tặng cho Tô Vãn Hương, chỗ khác biệt chính là đóa hoa những bộ y phục này lại phải là thêu, mà là nhuộm lên. Chỉ vì nhuộm màu tiết kiệm công sức hơn thêu thùa, có điều, thoạt nhìn qua, đều giống như nhau .

      Tần Cửu sai Đào và Lệ Chi đưa tặng y phục hoa Thược Dược cho vài nữ tử nhà bách tính bình dân mặc nổi y phục tơ lụa.
      Last edited: 21/10/16
      Trâungocanh thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35: Tô Vãn Hương

      Edit: Xám



      Mấy chục bộ y phục lập tức tặng rất dễ dàng. Tuy rằng, vì Tần Cửu làm gấp, nên hoa Thược Dược những bộ y phục này đều là lệnh cho Chức Nhiễm cục nhuộm màu, nhưng Tần Cửu lựa chọn màu nhuộm hề dễ dàng, bởi vì màu sắc và hoa văn phối hợp thỏa đáng với vải vóc lộng lẫy, trong y phục hoa lệ lộ ra vẻ lịch tao nhã. Nữ tử nhà bình dân rất hiếm có cơ hội mặc bộ y phục tinh tế thế này, đương nhiên là mừng rỡ nhận lấy.

      Mặc dù sắc trời hôm nay rất quang đãng, nhưng khí lại lạnh lẽo thấu xương. Sau khi những nữ tử kia nhận được y phục mới, vội vàng mặc lên người, hòa vào trong dòng người.

      Ngay từ tháng trước đài cao đấu nhạc được dựng xong, dựng cùng với đài cao này, là rạp gỗ bao quanh đài. Rạp gỗ này là nơi chuẩn bị cho các quý tộc Hoàng thất cùng với quan viên và gia quyến của họ thưởng thức đấu nhạc, đỉnh rạp và bốn phía đều lót thảm nỉ, nhằm ngăn lại lạnh lẽo buốt giá.

      Tần Cửu là chưởng của Tư Chức phường, địa vị của nàng còn chưa có tư cách ngồi ở trong rạp. Mà bên ngoài rạp phàm là chỗ có thể đặt chân, hầu như đều đứng đầy người.

      Vào lễ Cầu Tuyết hàng năm, những màn đấu nhạc của thiên kiêm tiểu thư con nhà quý tộc của thiên triều đều vô cùng đặc sắc. Năm ngoái người vượt lên đứng đầu chính là Tô Vãn Hương, năm nay tất cả mọi người đều muốn xem rốt cuộc ai có thể hạ được Tô Vãn Hương xuống, cho nên, người tới xem đấu nhạc quả ít.

      Lưu Liên nhìn đoàn người nhốn nháo, hỏi Tần Cửu: "Cửu gia, phải ngài chỗ ngồi có người chiếm cho chúng ta sao? Ở đâu vậy?"

      Tần Cửu vuốt ve lông vũ của Hoàng Mao trong lòng, ánh mắt nhìn về phía xa sau lưng Lưu Liên, khoan thai cười : "Kia phải là đến đón chúng ta hay sao?"

      Lưu Liên xoay người lại, chỉ thấy người hầu cả người mặc áo xanh bước nhanh về phía bọn . Lưu Liên nhận ra gã, chính là gã sai vặt hôm đó bị hắt măng tây tê cay đầy mặt ở Linh Lung các, gã là người hầu của Khang Dương Vương Nhan Mẫn. Gã đến rất gần Tần Cửu, thay đổi thái độ ngang ngược khi trước, lễ độ cung kính thi lễ : "Tần Cửu gia, vương gia nhà tôi chuẩn bị cho Cửu gia rượu ở trong rạp, đặc biệt sai tiểu nhân đến đây mời Cửu gia ngồi lát."

      Khóe môi Tần Cửu lại cười : "Vậy đa tạ Khang Dương Vương điện hạ mến rồi."

      Đoàn người theo gã sai vặt, băng qua dòng người, rất nhanh đến rạp gỗ của Khang Dương Vương Nhan Mẫn.

      Phải quý tộc hoàng thất đúng là biết hưởng lạc, chỉ là cái rạp xem đấu nhạc tạm thời thôi, bên trong vẫn bài trí hoa Cẩm Tú Cầu, đốt hai, ba cái lò sưởi, ấm áp bức người, khác khí lạnh thấu xương ở bên ngoài trời vực.

      mặt đất trải thảm nỉ màu đỏ tươi, ở giữa đặt chiếc bàn thấp bằng gỗ tử đàn rất lớn, bốn phía bày biện gối tròn đệm dựa thêu từ tơ vàng sợi bạc. Khang Dương Vương Nhan Mẫn ngồi ở vị trí chính giữa, mưu sĩ Lý Vân Tiêu của Thiên Thần tông ngồi ở dưới , hai thị nữ chải búi tóc Thùy Quải đứng trang nghiêm ở phía sau bọn họ thêm trà rót nước.

      Nhan Mẫn thấy Tần Cửu vào, mặt đột nhiên ra chút tươi cười, dường như cực kỳ vui vẻ, "Cửu gia đến rồi, mời vào. Vốn là muốn đến quý phủ đích thân đón Cửu gia, nghe Cửu gia ngồi xe ngựa của nhị đệ, liền đến làm phiền. Mới vừa rồi ta còn lo Cửu gia chịu đến, muốn tự mình mời đấy."

      Tần Cửu nghe ra ý tứ trong lời của Nhan Mẫn, là sợ mình qua lại thân thiết với An Lăng Vương. Xem ra có Huệ Phi ủng hộ, Nhan Mẫn còn thấy chưa đủ. Nàng nghiêng người cởi áo choàng lông hồ ly màu đỏ khoác bên ngoài xuống, chuyển vào trong tay Lệ Chi, chậm rãi tới trước chiếc bàn thấp rồi ngồi xuống, : "Nghe điện hạ mời đến, sao ta vội vàng đến được, nào dám phiền vương gia mời."

      Hai người hàn huyên vài câu, chợt người hầu khi nãy dẫn Tần Cửu đến vào bẩm báo: "Điện hạ, lễ Cầu Tuyết sắp bắt đầu rồi."

      Khang Dương Vương gật đầu : "Vén rèm cửa ."

      Người hầu theo lời vén rèm của rạp gỗ lên.

      Rạp gỗ này chỉ dựng ba mặt, mặt còn lại là buông thảm nỉ xuống, lúc này vừa vén lên, nhìn cảnh vật bên ngoài sót cái gì.

      Trước mặt đối diện với đài cao, chỉ thấy phủ doãn Lệ Kinh Mạnh Hoài đứng ở đài cao, cao giọng đọc xong lời thỉnh cầu từ thân thư ngự bút của đương kim Thánh thượng, cầu khấn xong, liền đốt lời thỉnh cầu. Sau đó lại theo các Vu sư* nhảy khúc "Trúc Chi Kỳ Tuyết Vũ" ở đài.

      *Vu sư: thầy mo, thầy phù thủy.

      Sau khi các Vu sư xuống, đám người phía dưới bắt đầu xôn xao, Tần Cửu biết, tâm điểm của ngày hôm nay —— đấu nhạc, sắp bắt đầu mở màn rồi.

      Loại cảnh tượng này là lần đầu tiên Lưu Liên nhìn thấy, trong mắt tràn đầy hứng thú. Hoàng Mao cũng thế, mở to đôi mắt như hạt đỗ đen đứng ở vai Lưu Liên, người chim nghển cổ cùng nhau ngóng về phía đài cao. Đào và Lệ Chi cũng tràn đầy hứng thú nhìn lên đài cao, chỉ có Tỳ Ba đứng ở bên cạnh Tần Cửu, chú ý từ đầu đến sau vẫn ở người Tần Cửu.

      Tô Vãn Hương là người thứ năm lên đài biểu diễn.

      Khi quan Tư Lễ thông báo người lên đài biểu diễn kế tiếp là Tô Vãn Hương, đám người phía dưới bắt đầu phấn khích đứng dậy , thậm chí có người hô to: "Tô tiểu thư, Tô tiểu thư. . . . . ."

      Người Đại Dục xem trọng thêu dệt tốt, khúc nhạc hay, người kinh đô càng trọng hơn.

      Hoan hô như thế, chắc hẳn cầm nghệ của Tô Vãn Hương quả tệ.

      "Điện hạ, nghe người năm ngoái vượt lên đứng đầu chính là Tô tiểu thư? biết, nàng gảy đàn như thế nào?" Tần Cửu mỉm cười nhìn chăm chú Nhan Mẫn, cất giọng trong trẻo hỏi.

      Mắt của Nhan Mẫn lộ ra vẻ tán thưởng, có chút si mê : " khúc 《Hỉ Chiết Mai》, nghe náo nhiệt, ra là sầu oán, trong như tiếng nước chảy, hờ hững như suối băng, khiến người ta như mê như say."

      Tần Cửu nhướng mày cười nhạt : "Điện hạ mến như thế, nghe Tô tiểu thư lại xinh đẹp như hoa, vì sao điện hạ cùng với Tô gia kết duyên Tần Tấn?"

      Nhan Mẫn nghiêm sắc mặt, giọng : "Cửu gia đùa rồi, Tô tướng để Thiên Thần tông vào trong mắt. Cho dù Tô tiểu thư xinh đẹp như hoa, sao bản vương lại để ý, huống chi, nàng ấy đâu bì kịp được phong thái của Cửu gia."

      Tần Cửu nghe vậy, cười lớn, tiếng cười của nàng phóng khoáng rạng ngời, tổn hại chút nào đến quyến rũ của nàng.

      Nàng mơ hồ nghe ra được ghen tuông trong lời của Nhan Mẫn.

      Có thể thấy được, Tô Vãn Hương đúng là khắc tinh của nam nhân.

      Đêm Tết Nguyên Tiêu ấy, nàng chuyên tâm đối phó Nhan Túc, cũng đặt Tô Vãn Hương nữ giả nam trang đó vào trong mắt, ngược lại hôm nay phải quan sát cho kỹ, phong thái của Tô tiểu thư.

      Ồn ào náo nhiệt dưới khán đài dần dần thấp xuống, dần dần tĩnh lặng mà nghe thấy gì.

      Ngay trong lúc yên tĩnh này, thanh khe khẽ giống như tiếng trời từ từ rơi xuống, như chiếc lông vũ nhàng cọ vào màng nhĩ của chúng nhân, khiến tinh thần của con người nhộn nhạo

      Tiếng nhạc kia mặc dù rất , nhưng lại trong veo thuần khiết, giống như dòng nước trong núi lách qua đá mà chảy xiết, làm cho tâm tình của người vui vẻ sáng trong. Dần dần, thanh từ từ vang hơn, tiếng đàn từ từ trở nên lớn hơn. giống như dòng suối hợp thành con sông lớn, mơ hồ nghe được sóng cả cuộn trào mãnh liệt trong đó.

      Theo tiếng đàn dâng trào, bóng người mảnh khảnh bước lên đài cao.

      Chương 36: Cả đài toàn là hương Mẫu Đơn

      Edit: Xám



      Nàng tay ôm đàn Thất Huyền, chỉ dùng bàn tay gảy dây đàn, lại tấu ra khúc nhạc tuyệt vời.

      Chờ đến khi nàng đặt đàn ở bàn, vung hai tay lên diễn tấu, nhất thời tiếng nhạc so với lúc nãy càng thêm phức tạp êm tai.

      Y phục nàng mặc người, chính là y phục hoa Thược Dược An Lăng Vương tặng cho nàng. Màu nền trắng hoa lê, bên thêu vài đóa Thược Dược, hoặc nở hoặc khép, hoặc nửa nở nửa hé, dáng hoa khác nhau. Váy lụa bay bay theo gió, hoa Thược Dược vạt váy lay động, tung bay bày ra thân thanh tú mỹ lệ, phong nhã tài hoa.

      Nước da của nàng trắng nõn, khuôn mặt vô cùng mỹ lệ, vẻ mặt dịu dàng trong trẻo lạnh lùng, chính là nữ tử áo lông cùng với An Lăng Vương ở phố Thiên Môn dịp Tết Nguyên Tiêu.

      Hôm Tết Nguyên Tiêu ấy, Tô Vãn Hương là nữ giả nam trang, cải trang tiêu sái cao quý, hôm nay đổi thành trang phục nữ nhân, ở trong vẻ trong trẻo lạnh lùng lại tăng thêm vài phần mềm dịu của nữ tử. Chỉ là, vóc người của nàng có chút mong manh, đứng ở đài cao dường như bất cứ lúc nào đều có thể bị gió thổi . Gương mặt cũng hơi lộ vẻ gầy yếu, thể gọi là châu tròn ngọc sáng*, đặc biệt có dung mạo điềm đạm đáng .

      *Châu tròn ngọc sáng: trong trường hợp này có nghĩa là vẻ đẹp mềm mại, đầy đặn.

      Nàng ngồi ở ghế đàn, mười ngón tay luân phiên di chuyển, tiếng đàn càng thêm dâng trào, dường như sông lớn hồ rộng đều thét gào lao nhanh về phía biển cả. Khiến lòng của người nghe như ngồi ở chiếc thuyền con, nhấp nhô theo tiếng đàn.

      Lưu Liên nhìn thấy Tô Vãn Hương vừa lên biểu diễn, nhịn được phát ra tiếng hô , nghi hoặc : "Đây phải là nam tử mà An Lăng Vương mến sao?" Sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ : " ra nàng chính là Tô tiểu thư, ra nàng chính là nữ, ra nàng chuyển thành trang phục nữ nhân mê người như vậy!"

      Tần Cửu cười , lấy ra chiếc kìm bạc, bắt đầu tỉ mỉ cắt sửa móng tay của mình. lát sau, giơ tay lên hỏi Hoàng Mao: "Hoàng Mao, móng tay của ta có đẹp hay ?"

      Hoàng Mao bay đến đầu vai Tần Cửu, nghiêng đầu xem xét kỹ lưỡng móng tay của Tần Cửu, cuối cùng vỗ cánh om sòm : "Chưa đủ đẹp! Sửa tiếp chút!"

      Người khác đều hết sức chuyên tâm nghe đàn, chỉ riêng Tần Cửu và Hoàng Mao hỏi đáp, đến sôi nổi. Die nd da nl e q uu ydo n Điều này đương nhiên ảnh hưởng đến chúng nhân nghe đàn, Lưu Liên cẩn thận dè dặt nhắc nhở: "Hoàng Mao, tiếng chút, mọi người muốn nghe đàn mà!"

      Hoàng Mao mất hứng, "Gia cứ muốn đấy."

      Tần Cửu nghe được lời của Lưu Liên, khẽ cười : "Xem ra Liên Nhi cũng thích Tô tiểu thư rồi, bằng, ta tặng ngươi cho nàng ta, thế nào? Tin rằng Tô tiểu thư nhất định đối đãi với ngươi rất tốt."

      Rời khỏi nữ Tần Cửu này là tâm nguyện của Lưu Liên, nhưng nghe được Tần Cửu muốn tặng , mặc dù biết là trêu chọc , nhưng trong lòng Lưu Liên vẫn sinh ra chút cảm giác thoải mái như có như .

      bĩu môi : "Nô tài sợ là xứng hầu hạ người giống như tiên tử như Tô tiểu thư."

      Tần Cửu híp mắt : " như vậy, ngươi chỉ xứng hầu hạ ta, vậy ta là nữ rồi?"

      Lưu Liên tự biết sai rồi, vội vàng xua tay : " phải! phải! Cửu gia mới phải nữ, Cửu gia cũng là tiên nữ, là tiên nữ nô tài càng nguyện ý hầu hạ."

      Lúc này Tần Cửu mới hài lòng nở nụ cười, giơ ngón tay ở trước mặt, hết lần này đến lần khác xem xét kỹ lưỡng móng tay tô đầy sơn móng tay. Cuối cùng cảm thấy hoàn mỹ, lại bắt đầu tiếp tục cắt sửa.

      đài cao, tiếng đàn thánh thót đinh truyền xuống, từ sục sôi lại chuyển thành khẽ khàng.

      Nhưng vào lúc này, Tần Cửu nghe được ràng Tô Vãn Hương diễn tấu lỗi .

      Lưu Liên giậm chân thở dài : "Sao có thể, tại sao có thể như vậy? Sao có thể xuất lỗi chứ?"

      Tần Cửu nhìn theo ánh mắt của Tô Vãn Hương, đương nhiên hiểu chuyện gì xảy ra.

      Hơn mười nữ tử người mặc y phục hoa Thược Dược nọ lẫn trong đám người, nếu là thân ở trong đám người, đương nhiên dễ nhìn thấy. Nhưng nếu ở đài cao, ánh mắt tùy ý lướt về phía dưới đài, đương nhiên có thể dễ dàng chú ý tới.

      Chắc là Tô Vãn Hương nhìn thấy nhiều nữ tử mặc y phục giống với y phục người nàng như vậy, tinh thần khó tránh khỏi chịu chút chấn động, cho nên mới gảy ra lỗi . Có điều, nàng rất nhanh khôi phục trấn tĩnh, tiếng đàn cũng gần như bình thường, lỗi nho kia, phải người tinh thông chơi đàn, tuyệt đối nghe hiểu.

      Kết thúc khúc cuối cùng, Tô Vãn Hương che miệng cúi đầu ho khan hai tiếng, hai thị nữ chải búi tóc Song Nha vội vàng lên đài cao, khoác cho Tô Vãn Hương chiếc áo choàng lông màu trắng ngà, rìa viền lông hồ ly thuần trắng.

      Tiếng đàn vừa dứt, người nghe dưới đài cao lập tức lên tiếng trầm trồ khen ngợi, ào ào vỗ tay tán thưởng. Đủ thấy, người hiểu được tiếng nhạc trong đám người này, cũng nhiều.

      Nhan Mẫn uống hớp rượu, cúi đầu thở dài : "Tô tiểu thư tầm thường, tiếng đàn năm nay còn hơn hẳn năm ngoái! So với Bạch... năm đó...” Lời này vừa ra, vội vàng dừng lại, chậm rãi , "Chẳng trách sau khúc năm ngoái, nàng liền liệt tên vào trong tứ đại gia ti trúc* đương thời."

      *Ti trúc: đàn sáo.

      Phải trong tứ đại gia ti trúc đương thời Đại Dục Quốc chiếm hai người, vốn chia ra là nhạc sư Tiêu Nhạc Bạch hầu hạ hoàng thượng trong hoàng cung, nổi danh vì đàn Hầu. Bạch Tố Huyên năm đó, nổi danh vì chơi đàn. Mà giờ, Bạch Tố Huyên qua đời, chỗ trống của trong tứ đại gia này, lại do Tô Vãn Hương bổ sung.

      Tần Cửu khoan thai mỉm cười, vừa cắt sửa móng tay của mình, vừa : "Cầm kỹ của Tô tiểu thư quả tệ, chỉ là, muốn liệt tên vào tứ đại gia ti trúc, lại chưa hoàn toàn đủ tư cách, ta biết, có người cầm kỹ cao hơn nàng."

      Khang Dương Vương rất kinh ngạc hỏi: " sao, chẳng biết là vị nào ?"

      Tần Cửu liếc xéo Lưu Liên chăm chú nhìn thẳng lên đài cao cái, cười .

      Khi hai người chuyện, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo vang dội.

      Tần Cửu kinh ngạc nhướng mày, ngước mắt nhìn về phía đài cao.

      Chỉ thấy Nghiêm Vương Nhan Duật sải bước về phía Tô Vãn Hương đài cao.

      Người mặc bộ bào gấm màu đen lóa mắt, phía thêu hoa văn dệt nổi màu đỏ phức tạp, hoa lệ như hình ảnh ráng mây lộng lẫy lúc mặt trời mọc. Tóc đen chải thành búi, cài nhánh trâm bạch ngọc.

      tà mị khí phách, tao nhã ung dung, trong tròng mắt đen hẹp dài là vẻ đứng đắn trước sau như , nơi khóe môi mỏng dài là vẻ mị hoặc ràng trước sau như .

      bước nhanh về phía Tô Vãn Hương, trong tay bê chậu hoa, sau lưng , sáu người hầu theo, trong tay cũng đều bê chậu hoa, bên trong đều trồng loại hoa là —— Mẫu Đơn.

      Mẫu Đơn vốn nở vào tháng tư và tháng năm, lúc này vốn dĩ có Mẫu Đơn, mà kì lạ trong tay bọn họ đúng là bê hoa Mẫu Đơn, hơn nữa nở rộ rực rỡ.

      Đó là bảy chậu Mẫu Đơn chủng loại khác nhau màu sắc khác biệt, "Dạ Quang bạch" băng thanh ngọc khiết* , "Trạng Nguyên Hồng" đỏ tươi như son, "Diêu Hoàng" vàng như vương miện, "Thanh Long Ngọa Mặc Trì" đỏ sậm như trời đêm, "Cát Cân" màu tím cao quý", "Lục Hương Cầu" xanh biếc như ngọc bích, "Đồng Tử Diện" trắng hồng mềm mại.

      *Băng thanh ngọc khiết: trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc.

      Chậu Mẫu Đơn màu tím kia, Tần Cửu nhận ra, chính là chậu Nhan Duật trộm từ trong ôn tuyền của biệt viện Chiêu Bình công chúa, còn là Tần Cửu đích thân bê lên chuyển vào trong tay Nhan Duật.

      ngờ Nhan Duật là vì tặng cho Tô Vãn Hương.

      Rốt cuộc Tần Cửu hiểu được vì sao ban đêm Nhan Duật xuất ở biệt viện của Chiêu Bình, chắc hẳn chính là vì trộm chậu Mẫu Đơn này, nếu đến xin Chiêu Bình, nếu Chiêu Bình biết muốn tặng cho Tô Vãn Hương, nhất định cho .
      Last edited: 21/10/16
      Trâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37: Người thuần khiết lương thiện

      Edit: Xám



      Sau xôn xao lúc đầu, những người dưới đài cao quay trở về im lặng.

      Nếu , Tết Nguyên Tiêu Nhan Duật bắn pháo hoa tỏ tình khiến người ta kinh ngạc. Vậy , hôm nay Nhan Duật tặng Mẫu Đơn ngoài khiến người ta kinh ngạc ra, còn thêm nhiều phần rung động.

      Trước đừng hôm nay còn rét lạnh, cho dù là tháng tư và tháng năm, muốn tập hợp đủ bảy loại Mẫu Đơn màu sắc khác biệt cũng phải chuyện dễ. Huống chi, vào ngày hôm nay bảy sắc Mẫu Đơn kia còn trùng hợp đồng thời nở rộ rực rỡ, hương thơm nồng nàn.

      Phần tâm ý này, đáng quý biết bao.

      Nếu như phải vô cùng dụng tâm, làm được thế nào!?

      Cho dù Nhan Duật là ác ma nữ tử Lệ Kinh tránh kịp, nhưng nhìn thấy tự tay bê Mẫu Đơn đưa đến trước mặt Tô Vãn Hương, mỗi nữ tử ở đây, trong lòng khỏi ao ước hâm mộ vô cùng.

      "Tô tiểu thư nhận lấy !"

      "Nhận lấy !"

      Cũng biết là ai hô tiếng, ngay sau đó lập tức có người hô lên theo.

      đài cao, Nhan Duật bê Mẫu Đơn đứng ở trước mặt Tô Vãn Hương, khóe môi tràn đầy cười xán lạn khiến người khác chấn động trong lòng, bên trong tròng mắt đen sâu thẳm, vẻ cao thâm khó lường lại xoay chuyển khiến người ta khó mà suy đoán.

      Rốt cuộc Tô Vãn Hương ngừng ho khan, giữ chặt áo choàng lông khoác ở người. Nàng ngước mắt nhìn Nhan Duật cái, lại chăm chú dừng tầm mắt ở hoa Mẫu Đơn trong lòng Nhan Duật.

      Bên trong chậu hoa bê trong tay Nhan Duật, trồng cây Mẫu Đơn trắng.

      Hai ba đóa nở rộ rực rỡ, hai ba đóa ngậm nụ sắp nở.

      Đóa hoa nở ra, hoa to như cái mâm, màu trắng như ngọc, ở trong gió phô bày vẻ lộng lẫy, nở rộ thướt tha.

      Nụ hoa chưa nở, như mỹ nhân che mặt mỉm cười, trốn ở trong lá cây xanh biếc, vẫn nồng nàn hương thơm.

      Ánh mắt của Tô Vãn Hương từ đóa hoa chuyển lên lá xanh, chỉ thấy từng phiến lá hình như có chút héo rũ, có nụ hoa trốn ở trong lá, nhìn qua cũng hơi lộ vẻ yếu tái nhợt, như khoảng trống trong tranh thủy mặc. Nàng vẫn chưa nhận lấy hoa Mẫu Đơn trong tay Nhan Duật, mà lông mày kẻ đen nhíu lại.

      Những người xem náo nhiệt vốn đều chờ Tô Vãn Hương nhận lấy hoa trong tay Nhan Duật, từ xa nhìn thấy dường như vẻ mặt của nàng vui, đều có chút khó hiểu.

      "Vì sao nàng vui nhỉ?" Lưu Liên khó hiểu hỏi, "Lẽ nào nàng thích Mẫu Đơn?"

      Tần Cửu cầm chén Lưu Ly bàn lên, chậm rãi uống ngụm. Chén Lưu Ly nhàng lướt qua môi nàng, màu môi đỏ thắm phản chiếu màu rượu đỏ tươi, tôn lên vẻ càng luc càng quyến rũ của nàng.

      "Có lẽ, vị Tô tiểu thư này là người hoa." Tần Cửu nhếch môi, nét cười lên ở bên môi, tròng mắt sáng trong híp lại, ra tia sắc sảo.

      "Người hoa?" Lưu Liên rất nhanh bừng tỉnh đại ngộ. Thời tiết thế này, Mẫu Đơn kia vốn nên nở vào tháng năm, hẳn là chịu nổi giá rét. Lúc này Tô Vãn Hương vui, chỉ sợ là thương tiếc Mẫu Đơn.

      Quả nhiên, đài cao, Tô Vãn Hương che môi ho khan hai tiếng, cũng nhận lấy Mẫu Đơn trong tay Nhan Duật, mà là thuận tay cởi áo choàng lông khi nãy thị nữ vừa mới khoác cho nàng xuống, cẩn thận phủ lên cây Mẫu Đơn trắng trong tay Nhan Duật.

      Nàng lùi về phía sau hai bước, khẽ thi lễ với Nhan Duật, "Đa tạ Nghiêm Vương. Chỉ là Vãn Hương lại thể nhận ưu ái này của vương gia. Trong tướng phủ có rạp ủ ấm, cũng có thợ hoa chuyên chăm sóc Mẫu Đơn, nếu như những hoa Mẫu Đơn này đến phủ của Vãn Hương, sợ rằng ngoài tối nay héo tàn chết yểu. Vãn Hương cây hoa, nhưng chưa bao giờ lấy cây hoa làm vật thưởng thức. Cây hoa có linh hồn, nếu vương gia có thể trồng được Mẫu Đơn vào ngày đông giá rét, chắc hẳn dụng tâm rất nhiều, vương gia cũng là người hoa, nhất định cũng nhẫn tâm nhìn những hoa Mẫu Đơn này bị chết cóng vì gió lạnh. Kính mong vương gia nhanh chóng chuyển những hoa Mẫu Đơn này về rạp ủ ấm, Vãn Hương vô cùng cảm kích." Tô Vãn Hương chậm rãi , trong mắt tia đau thương.

      Giọng của nàng tính là lớn, nhưng lúc này khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh, những lời này vẫn theo gió truyền vào trong tai những người dưới đài.

      Đám người hoàn toàn im lặng, ai cũng ngờ Tô Vãn Hương ra những lời như vậy. Sững sờ chốc lát, rất nhanh lại vang lên tiếng vỗ tay.

      Nhan Duật ở trong tiếng vỗ tay của chúng nhân, lông mày nhíu giãn ra, tròng mắt đen vẫn luôn chăm chú nhìn Tô Vãn Hương, màu sắc tối tăm trong mắt xoay chuyển, trong nháy mắt lộ ra tình ý sáng rực.

      Tô Vãn Hương đứng ở trước mặt Nhan Duật, gió lạnh thổi bay tay áo dài thướt tha của nàng, càng lộ ra thân hình gầy yếu của nàng, cả người giống như đóa hoa run rẩy nở ở đầu cành, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi rơi. Nàng lại thi lễ với Nhan Duật, lập tức muốn lui ra.

      Nhan Duật lại nhanh chóng sải bước lên trước hai bước, thân hình cao lớn rất nhanh chắn ở trước mặt Tô Vãn Hương.

      chuyển hoa Mẫu Đơn trong tay vào tay người hầu phía sau, cởi áo choàng lông người mình xuống.

      "Hoa Mẫu Đơn mặc dù quý, nhưng sao bì kịp được Tô tiểu thư. Tô tiểu thư thương tiếc cây hoa, cũng cần phải thương tiếc thân thể của mình mới đúng. Nếu áo choàng lông của Tô tiểu thư cho Mẫu Đơn, vậy chiếc áo choàng lông này của bản vương kính xin Tô tiểu thư nhận lấy, hy vọng có thể ngăn gió lạnh cho Tô tiểu thư." Nhan Duật xong, liền tiến lên muốn tự tay khoác áo choàng lông lên người Tô Vãn Hương.

      Tô Vãn Hương vội vàng lùi về sau hai bước, mỉm cười : "Đa tạ vương gia mến, chỉ là nam nữ thụ thụ bất thân, áo choàng lông của vương gia Vãn Hương thể nhận." xong, nàng liền nhanh chóng xuống dưới đài cao dưới dìu đỡ của thị nữ.

      Nhan Duật cầm áo choàng lông, cả người giống như đóng chặt ở đài cao .

      Gió lạnh lay động y phục của , dường như có chút cảm giác nào. Ánh mắt cháy bỏng vẫn đuổi theo Tô Vãn Hương, mãi đến khi nàng xuống đài cao. mới khoát tay lệnh cho đám người hầu bê hoa Mẫu Đơn, theo xuống dưới.

      Bên trong rạp gỗ, Lưu Liên cúi đầu thở dài tiếng, : " ngờ Tô tiểu thư lại thuần khiết lương thiện như thế!"

      Tần Cửu cười tủm tỉm uống rượu .

      Lý Vân Tiêu : "Điện hạ, như vậy xem ra, hoàng thúc đối với Tô tiểu thư, vẫn là tấm chân tình."

      Nhan Mẫn có vẻ đăm chiêu gật đầu, trong mắt lấp lánh chút tiếc nuối.

      Tần Cửu đặt chén Lưu Ly xuống, cười tủm tỉm : "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, huống hồ Nghiêm Vương còn là nam nhân đa tình, đương nhiên là chân tình rồi. Chỉ là, xem chừng, hình như Tô tiểu thư có ý với Nghiêm Vương! Sao ta nghe , An Lăng Vương tựa hồ cũng có ý với Tô tiểu thư? "

      Nhan Mẫn nghe xong, giữa lông mày tia buồn rầu, đặt ly rượu xuống : "Chuyện này bản vương cũng nghe . Lão Nhị mấy năm nay thanh tâm quả dục*, thấy từng thích ai. Bây giờ lại Tô Vãn Hương. Bản vương ngược lại thà rằng Tô tiểu thư theo hoàng thúc, cũng ngàn vạn lần đừng theo lão Nhị."

      *Thanh tâm quả dục: lòng tĩnh lặng, ít ham muốn.

      Đương nhiên Tần Cửu hiểu vì sao Nhan Mẫn lại như thế.

      Tô tướng Tô Thanh vốn qua lại tương đối thân thiết với An Lăng Vương, nếu như Nhan Túc lại kết thân với Tô gia, đương nhiên càng thân càng thêm thân, đối với Nhan Mẫn càng thêm bất lợi. dinendian.lơqid]on Nhưng nếu Tô gia kết thân với Nhan Duật, lại ảnh hưởng nhiều tới .

      "Điện hạ cần lo lắng, bởi tiểu nữ thấy, Tô tiểu thư hoa lạc nhà ai, chỉ sợ vẫn còn rất khó ! Cho dù Nghiêm Vương và An Lăng Vương tranh giành, chừng, cuối cùng người đắc lợi là. . . . . ." Tần Cửu tới đây dừng câu chuyện, nhón miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng.

      Mặc dù Tần Cửu chưa hết, Nhan Mẫn vẫn lập tức hiểu ý. Nếu như hai người đó tranh được, mà nếu lên ngôi hoàng đế sớm chút, có lẽ, cũng có cơ hội. Nghĩ đến đây, Nhan Mẫn nhịn được đứng dậy, bắt đầu tới lui ở trong rạp gỗ.

      "Đa tạ điện hạ khoản đãi, những cây hoa Mẫu Đơn kia của Nghiêm Vương rất đẹp mắt, tiểu nữ muốn xem chút. Nhân tiện đề xuất chủ ý cho Nghiêm Vương, thể để Nghiêm Vương trút giận mới phải." Tần Cửu chậm rãi .

      Nhan Mẫn nghe vậy mừng rỡ, sải bước tiễn Tần Cửu ra ngoài, giọng : "Làm phiền Cửu gia rồi."
      Last edited: 21/10/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38: Có người được như ý

      Edit: Xám



      Từ trong lời Tần Cửu Nhan Mẫn nghe ra Tần Cửu có ý giúp , đương nhiên mừng rỡ vô cùng. Tần Cửu mỉm cười gật đầu, rời khỏi rạp gỗ của Nhan Mẫn.

      Rạp gỗ của Nhan Duật tìm rất dễ, Tần Cửu rất nhanh tìm được. Chỉ vì tứ đại mỹ nhân của Nhan Duật đứng lặng im ở bên ngoài rạp, lục y màu, sáng đến lóa mắt. Lúc này tấm màn trước rạp gỗ buông xuống dưới, chắc hẳn Tô Vãn Hương diễn tấu xong rồi, Nhan Duật cảm thấy kế tiếp cũng còn gì đáng xem nữa!

      Tần Cửu ôm Hoàng Mao đứng lại trước cửa, Lưu Liên bước lên phía trước : “Cửu gia nhà ta muốn gặp Nghiêm Vương, bốn vị tỷ tỷ xin hãy thông báo tiếng.”

      Điêu Thuyền liếc Lưu Liên cái, che miệng cười: “Tỷ tỷ? Ai là tỷ tỷ của ngươi? Ngọc Hoàn, từ khi nào chúng ta lại có đệ đệ ngốc như vậy, sao ta biết.”

      Ngọc Hoàn dịu dàng cười nhạt : “Ta cũng nhớ có đệ đệ thế này.”

      Tây Thi lạnh lùng : “Vương gia nhà ta hôm nay rảnh, hay là hôm khác Cửu gia quay lại .”

      Chiêu Quân nhíu mày, thản nhiên : “Chắc hẳn Tần môn chủ thực có việc cần tìm vương gia, Điêu Thuyền, hay là thông báo tiếng .”

      Xem ra Chiêu Quân là người đứng đầu bốn thị nữ này, Điêu Thuyền nghe vậy, làm mặt quỷ với Lưu Liên, vén màn che lên vào thông báo. lát sau, Điêu Thuyền ra, lông mày nhíu chặt, lạnh lùng : “Vương gia nhà ta cho mời, có điều chỉ mời mình Cửu gia vào trong.”

      Tỳ Ba nghe vậy cau mày, có chút lo lắng nhìn về phía Tần Cửu. Tần Cửu cười : “ sao, cần lo lắng.”

      Tần Cửu vén tấm màn gấm rủ xuống ở cửa chính của rạp gỗ lên, bên trong lại vẫn còn tầng mành bông dày.

      Tần Cửu lại vén mành bông vừa nặng vừa dày lên, đập vào trong mắt, là dải Mẫu Đơn nở rộ.

      Ở ánh sáng bên trong rạp gỗ ảm đạm, lặng lẽ nở rộ, giống như bức gấm dệt rực rỡ.

      Đỏ tươi, trắng ngần, vàng kim, xanh đen, tím nhạt, xanh biếc, hồng phấn. Màu sắc khác biệt, cánh hoa trùng điệp, xếp chồng lên nhau, nở rộ ở bàn, thảm nỉ, giường, trong lòng Nhan Duật, bên tay Nhan Duật, bên môi Nhan Duật.

      Vất vả lắm Tần Cửu mới nhìn thấy Nhan Duật từ trong biển hoa.

      Thực ra nằm nghiêng ở thảm nỉ dệt tay rất dày trải giữa rạp gỗ, trong lòng ôm chậu “Lục Hương Cầu”, bên tay đặt chậu “Thanh Long Ngọa Mặc Trì”, ngay sát bên mặt đặt chậu “Dạ Quang Bạch”.

      cây trâm bạch ngọc nghiêng nghiêng rơi ở cổ áo hơi mở rộng của , mái tóc dài tản mát bờ vai, bị gió Tần Cửu mang vào vén lên, lại hoàn toàn phát ra.

      Hoa Mẫu Đơn đẹp, người còn đẹp hơn hoa.

      Người nằm nghiêng ở đây, Tần Cửu tiến vào, ngay cả lông mi cũng chưa từng ngước lên chút, chỉ nhìn chằm chằm cây Dạ Quang Bạch trước mặt, ánh mắt kia rất thâm tình, cứ giống như nhìn nữ tử thương nhất.

      Cây Dạ Quang Bạch kia nở ở trong biển hoa màu sắc kiều diễm, ra vẻ thanh cao tịch mịch vô cùng.

      Trong tay Nhan Duật cầm nghiêng chiếc ly sứ trắng như tuyết, trong ly chứa đầy rượu màu đỏ rực. Lông mi rủ xuống, nhìn thần sắc trong mắt. Thế nhưng toàn thân từ xuống dưới tỏa ra chán chường và trống trải, lại ràng như thế, khiến Tần Cửu muốn xem cũng thể.

      Bên trong rạp gỗ này phải ấm áp hơn nhiều chỗ của Nhan Mẫn, ràng là vì để giữ ấm cho mấy chậu Mẫu Đơn. Ở bên trong mỗi góc của rạp gỗ, đều đặt chậu than củi, than củi thượng hạng bốc cháy đôm đốp bên trong.

      Bản năng Tần Cửu muốn cách xa chậu sưởi chút, nhưng trong rạp hẹp này, người đó nằm ở chính giữa, cùng với những cây hoa kia chiếm giữ toàn bộ gian, nhất thời Tần Cửu có cách nào đặt chân.

      “Vương gia là an nhàn thoải mái.” Tần Cửu mở miệng chậm rãi .

      Nhan Duật lười biếng liếc nàng cái, nâng ly sứ trong tay lên, uống hớp rượu, lại cúi đầu tưới vào trong chậu hoa.

      Tần Cửu hơi có chút giật mình, Nhan Duật lại dùng rượu để tưới hoa?!

      Làm sao hoa chịu được?

      Nàng lại về phía trước hai bước, hương rượu nhàn nhạt bao phủ trong khí, nhận ra rượu Nhan Duật uống là “Tương Tư”, ủ thành từ đậu đỏ. Nghe , Tương Tư có nhiều vị nồng, rượu này có thể rất mạnh. Tần Cửu từng uống qua, say rất lâu. Thực ra cho dù phải rượu mạnh, cũng thể dùng để tưới hoa.

      “Vương gia đối với những hoa Mẫu Đơn này là dụng tâm, chỉ là, dùng Tương Tư để tưới chúng, sợ rằng chúng chịu nổi đâu!” Tần Cửu thản nhiên .

      Nhan Duật lười biếng liếc Tần Cửu cái, nhếch môi cười, : “Cửu gia đến tìm bản vương có chuyện gì, chẳng lẽ là nhớ bản vương rồi?” Trong miệng trêu chọc, dưới tay cũng ngừng, cứ thế rót rượu, uống rượu, tưới hoa.

      Giọng điệu của đàng hoàng, vẻ tươi cười lười nhác, ánh mắt mị hoặc, lời ra vô sỉ.

      Tần Cửu hoàn toàn nghi ngờ vừa rồi nhìn thấy chán chường trống trải, chỉ là ảo giác của bản thân, nhất định là ảo giác.

      Tần Cửu chậm rãi dịch chuyển bước chân, đến giường bên đặt chậu Trạng Nguyên Hồng rồi ngồi xuống, vô cùng thâm tình : “Đúng vậy, từ lần từ biệt trước, ta liền bắt đầu nhớ nhung vương gia. Tương tư khó chịu, lại nhịn được qua đây nhìn vương gia cái.” Đối phó với loại người vô liêm sỉ như Nhan Duật, chính là càng phải vô sỉ hơn , Tần Cửu chỉ hận trước đây mình hiểu đạo lý này.

      Nhan Duật khoanh chân ngồi dậy từ thảm nỉ, khóe môi lên ý cười ngang tàng. giơ tay nhấc bình rượu từ bàn lên, lần này lại rót vào trong ly rượu, mà là từ trong bình rượu trực tiếp tưới vào chậu hoa. Dạ Quang Bạch, Lục Hương Cầu, Cát Cân, Diêu Hoàng... Cuối cùng đến cây Trạng Nguyên Hồng trong lòng Tần Cửu.

      Tần Cửu gần như có thể nhìn ra được, những đóa hoa này, héo rũ xuống ở tốc độ dùng mắt thường có thể thấy được. Nàng khó hiểu, vì sao Nhan Duật phải dùng rượu tưới hoa, đây thể nghi ngờ là tưới thuốc độc cho hoa.

      “Vương gia, đây là vì sao? Hoa Mẫu Đơn tưới rượu, có thể phải chết khô.” Tần Cửu bê Trạng Nguyên Hồng cười nhạt hỏi.

      “Nếu thể giành được nụ cười của giai nhân, có chúng còn có tác dụng gì?” Nhan Duật lười biếng , ý cười ngang tàng tà mị bên khóe môi càng nóng bỏng, chỉ là trong đôi mắt lạnh lùng mị hoặc hẹp dài, sắc bén xẹt qua như lưỡi dao.

      “Có điều, nếu như Cửu gia thích, chậu hoa Trạng Nguyên Hồng này ngược lại có thể giữ lại cho Cửu gia.” Nhan Duật liếc xéo Tần Cửu, thâm tình : "Cửu gia ngươi là quá xinh đẹp, cũng đẹp hơn chậu hoa này, chậu Trạng Nguyên Hồng này ngược lại rất xứng với Cửu gia."

      Nếu như là Tần Cửu ngày trước, để bảo vệ chậu Trạng Nguyên Hồng này, chỉ sợ giữ lại chậu hoa này, nàng giờ, làm!

      Tần Cửu bê hoa Mẫu Đơn màu đỏ rực nở rộ, cười xinh đẹp, cũng thâm tình : "Ta trước giờ thích hoa cỏ. Vương gia cần giữ lại cho ta. Vương gia đối với ta quá tốt. ra vương gia mới là đẹp nhất, chậu Thanh Long Ngọa Mặc Trì này cũng theo kịp phần vạn phong thái của vương gia."

      Giọng của hai người lớn , vừa đủ truyền ra ngoài rạp gỗ.

      Lưu Liên nghe đến mức chính mình cũng xấu hổ.

      Nhan Duật híp mắt nhìn Tần Cửu, môi mỏng vẽ ra ý cười hoàn mỹ như điêu khắc.

      Tần Cửu lại cảm thấy có chút lạnh.

      Muốn thu thập những đóa hoa Mẫu Đơn này, lại trồng ở trong rạp ủ ấm, chẳng biết phải phí bao nhiêu tiền bạc, tâm sức và thời gian. Bây giờ, Nhan Duật cần là cần nữa, tiếc nuối. Chốc lát vui, bèn lập tức hủy . Chỉ là, vì Tô Vãn Hương nhận lấy mà trút giận sang những hoa Mẫu Đơn này sao?

      Tần Cửu trơ mắt nhìn Nhan Duật giơ tay, đổ hết rượu trong bình vào chậu Trạng Nguyên Hồng trong lòng nàng. Cuối cùng, Nhan Duật lắc lắc bình rượu, cũng rót ra giọt rượu nào nữa, lại giơ bình rượu lên hung hăng ném ra ngoài.

      Bình rượu vẽ nên đường cong trong trung, vừa khéo ném vào trong chậu than ở góc phòng, bình rượu sứ trắng tinh tế "loảng xoảng" tiếng vỡ ở trong chậu than. Mảnh vỡ và mảnh vụn của than củi văng ra khắp nơi, có đốm lửa bắn đến ống tay áo rủ xuống như mây của Tần Cửu.
      Last edited: 21/10/16
      Trâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39: Buông tay

      Edit: Xám



      Bình rượu vẽ nên đường cong trong trung, vừa khéo ném vào trong chậu than ở góc phòng, bình rượu sứ trắng tinh tế loảng xoảng tiếng vỡ ở trong chậu than. Mảnh vỡ và mảnh vụn của than củi văng ra khắp nơi, có đốm lửa bắn đến ống tay áo rủ xuống giống như mây của Tần Cửu.

      Sắc mặt Tần Cửu chợt trắng, ung dung thản nhiên phất ống tay áo cái, dập tắt đốm lửa, nhưng tay áo bằng gấm vẫn để lại đám lỗ thủng cháy sém rất .

      Nhan Duật xoay người lại phát ra, nhíu mày đùa: "Cửu gia đúng là ánh sáng xinh đẹp chiếu rọi tứ phía, ngay cả đốm lửa cũng thích Cửu gia."

      Tần Cửu thở dài hơi, cười nhạt : "Chỉ tiếc ống tay áo của ta chịu nổi thích như vậy, nhìn xem, cháy hỏng rồi, vương gia muốn bồi thường thế nào đây?" Tần Cửu giơ tay lên, tay áo rộng màu đỏ tươi buông xuống, phía dùng chỉ thêu màu đỏ cực mảnh thêu vô số bươm bướm nhanh nhẹn bay múa, mỹ lệ như tranh lụa. Chỉ là, lúc này vẻ mỹ lệ ấy lại bị mấy lỗ thủng hoặc lớn hoặc kia phá hỏng.

      Nhan Duật lười biếng đứng ôm ngực, đôi mắt dài đen như mực chút kiêng kỵ nhìn tay áo rộng của Tần Cửu, bờ môi lên nét như cười như . Đáy mắt sâu và đen như vực thẳm, nhưng lại có vẻ đồng ý, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.

      "Chẳng lẽ Cửu gia cũng muốn y phục người bản vương để bồi thường? Nhưng mà bản vương khác với hoàng điệt (cháu), chỉ mong sao Cửu gia lột trần bản vương thôi!" Chuyện đêm hôm đó Tần Cửu lột bỏ y phục người Nhan Túc, sớm truyền đến tai Nhan Duật. Đây cũng là nguyên nhân vì sao có chút hứng thú với Tần Cửu. đời này, người dám trêu chọc Nhan Túc như vậy, cũng ít khi thấy.

      "Ta nào dám muốn y phục người vương gia , ta chỉ nghĩ. . . . . ." Khóe miệng Tần Cửu dần dần ra chút ý cười bí , ánh mắt xoay chuyển, chăm chú dừng ở giá áo sau lưng Nhan Duật.

      Treo giá áo, là chiếc áo choàng vừa rồi Tô Vãn Hương dùng để phủ lên Dạ Quang Bạch. Y phục sáng trong như trăng, bên viền đường viền lông hồ ly thuần trắng, thuần khiết mà hoa lệ.

      Ánh mắt Nhan Duật lướt qua áo choàng, liền lập tức hiểu ra câu Tần Cửu chưa hết có ý gì. chậm rãi : "Chiếc áo choàng này, được!"

      giơ tay lấy áo choàng xuống, vắt ở cánh tay, vươn ngón tay thon dài chậm rãi mơn trớn từng điểm áo choàng, ánh sáng u ám xẹt qua đáy mắt, cầm áo choàng từ từ đến gần bên chậu than ở góc phòng, chợt buông tay, chiếc áo choàng kia giống như bình rượu sứ trắng tinh tế vừa rồi, rơi vào trong chậu than.

      Phía chậu than, bốc lên luồng khói xanh, ngọn lửa bập bùng trong chậu than, chập chờn ở áo choàng tạo thêm lổ thủng lớn.

      Tần Cửu cũng nghĩ đến Nhan Duật cam lòng ném áo choàng của Tô Vãn Hương vào trong chậu than, là bất ngờ.

      Nhan Duật cúi người ở trước chậu than, Tần Cửu cho rằng cuối cùng nỡ, muốn cầm áo choàng lên. ngờ, lại đẩy hết những góc chưa cháy vào trong chậu. Ánh sáng của than lửa chiếu vào trong mắt , con ngươi lười nhác của giống như chiếc gương, phản chiếu vẻ thê lương khi phồn hoa tan hết.

      Chỉ chốc lát thời gian, chiếc áo choàng đó hóa thành tro tàn.

      Lông mày của Tần Cửu nhíu lại, nhếch môi cười : "Vương gia như vậy là vì sao? Ta cũng chưa muốn dùng chiếc áo choàng này của Tô tiểu thư để bồi thường. Cho dù ta muốn, nếu như vương gia cho, ta có thể có cách gì, chẳng lẽ ta lại tranh giành với vương gia hay sao? Y phục tốt, lại đốt như vậy, vô cùng đáng tiếc!"

      Nhan Duật híp mắt, khóe môi lên chút châm biếm như có như , "Chỉ là bộ y phục, có gì mà vô cùng đáng tiếc. Nếu như Cửu gia muốn, Tư Chức phường còn phải tùy ý ngươi làm. Mấy chục bộ y phục hoa Thược Dược kia ngươi đều làm rồi, còn có y phục gì làm được!"

      Mới vừa rồi khi Nhan Duật ở đài cao tặng Mẫu Đơn cho Tô Vãn Hương, chỉ sợ thấy những nữ tử người mặc y phục hoa Thược Dược trong đám người phía dưới. Chỉ là Tần Cửu ngờ, Nhan Duật lại biết những y phục hoa Thược Dược kia do mình làm nhanh như vậy.

      Trong lòng Tần Cửu có chút lạnh, khóe môi lại lên chút cười nhạt say lòng người, " ra vương gia biết những y phục hoa Thược Dược kia là ta làm rồi. ra, ta làm như vậy, đều vì giúp đỡ vương gia. Đêm Tết Nguyên Tiêu ấy, vương gia dùng pháo hoa tỏ tình, phần si tình kia cảm động trời đất. Cho nên, từ sau khi ta biết An Lăng Vương muốn tặng y phục hoa Thược Dược cho Tô tiểu thư, liền suy nghĩ nên giúp vương gia tay thế nào."

      Nhan Duật nhíu mày, giống như nghe được câu chuyện cười khôi hài nhất thế gian, nhịn được cười dài ra tiếng. lát sau, tươi cười bên môi chợt dừng, mặc dù vẫn ôm ngực tùy tiện nhìn Tần Cửu như cũ, chỉ là đôi mắt mị hoặc lại lạnh giá như băng sương.

      "Cho tới nay, bản vương vẫn luôn cho rằng mình là người vô sỉ nhất, nhưng ngờ được, gặp được Cửu gia là gặp được sư phụ rồi. Cửu gia có hứng thú với hoàng điệt, muốn ngăn chặn nhân duyên của Tô tiểu thư và hoàng điệt, thẳng cũng sao, cần gì lấy bản vương ra làm lá chắn!" Nhan Duật lười biếng , khóe môi lên vẻ khinh thường.

      Tần Cửu có chút khó hiểu.

      Tưới rượu làm chết hoa Mẫu Đơn tặng cho Tô Vãn Hương, đốt cháy áo choàng của Tô Vãn Hương. Những hành động khó bề tưởng tượng này, giống như việc Nhan Duật thường làm, bởi vì hành xử luôn khiến người khác khó hiểu. Nhưng nếu như thích Tô Vãn Hương, sao có thể cam lòng? Nhưng thích Tô Vãn Hương, lại giống!

      Tần Cửu thương tiếc thở dài, cúi người nhặt cánh hoa từ chậu hoa trong lòng lên, cánh hoa của cây Trạng Nguyên Hồng này bắt đầu khô héo, bắt đầu tàn lụi rồi. Nàng nhặt cánh hoa đỏ thắm, đôi mắt đẹp xoay chuyển, : "Nếu vương gia như vậy, vậy ta thừa nhận thôi. Quả thực ta có tình ý với An Lăng Vương. Chỉ tiếc, người mà Thiên Thần tông của ta ủng hộ lại là Khang Dương Vương, mà An Lăng Vương lại thích Tô tiểu thư như vậy. Muốn dựa vào năng lực của mình ta, sợ là khó có thể khiến cho An Lăng Vương thích. Vừa khéo vương gia lại thích Tô tiểu thư như thế, chúng ta liên thủ, mọi người đều vui, phải là chuyện công đôi việc hay sao?"

      Đôi mắt Nhan Duật đột nhiên nheo lại, đến bên giường rồi ngồi xuống, giọng điệu thản nhiên, : "Bản vương thích Tô tiểu thư, phải giả dối. Nhưng ai với ngươi, thích nhất định phải cưới về chứ? Tô tiểu thư thích hoàng điệt, ta quyết định buông tay! Khuyên ngươi cũng nên phá bọn họ nữa."

      Ta quyết định buông tay!

      Tần Cửu nghe được những lời này của Nhan Duật, vô cùng kinh ngạc!

      Buông tay!

      ra, thiêu hủy áo choàng, tưới chết Mẫu Đơn, chỉ vì quyết định phải buông tay.

      Hay cho cái buông tay!

      Bây giờ, vì Tô Vãn Hương, rốt cuộc biết được, buông tay như thế nào, tác thành như thế nào!

      Nếu như năm đó, cũng có thể buông tay, nàng cũng đến nỗi rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay!

      Nhan Duật xong, liền bê vò rượu bàn lên, trực tiếp đổ rượu vào trong ly, ngửa mặt uống cạn, đến gần bên cạnh Tần Cửu, ánh mắt tùy tiện ngạo mạn lướt qua dung nhan xinh đẹp của Tần Cửu, giọng bỗng trở nên lười biếng cợt nhả, "Cửu gia xinh đẹp như vậy, cần gì phải thích khối băng Túc Nhi hiểu phong tình kia, bằng, hai người chúng ta thành đôi, thế nào?" xong, bê vò rượu lên, lại rót ly rượu, cầm ly rượu đưa đến bên môi Tần Cửu.

      Tần Cửu nhận lấy ly rượu, đặt cả ly rượu và chậu hoa trong lòng lên kỷ án, cười nhạt : "Ta cũng ngại thành đôi với vương gia, chỉ là, vương gia lại buông tay nhanh như vậy, lẽ nào sau này hối hận sao? Sao ta cảm thấy, Tô tiểu thư hề thích An Lăng Vương."

      Nhan Duật cười cười, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là trong mắt lại có ánh sáng màu sắc mơ hồ thoáng qua.

      "Cửu gia lời này từ đâu?" lẳng lặng hỏi.

      Đúng vào lúc này, chợt nghe Chiêu Quân đứng hầu bên ngoài thấp giọng bẩm báo: "Vương gia, Chiêu Bình công chúa lên đài rồi!"

      Chương 40: Thương Dân

      Edit: Xám


      Lúc này Tần Cửu mới ý thức được, trong thời gian nàng và Nhan Duật chuyện, có mấy người lên đài diễn tấu, rốt cuộc lúc này đến phiên Chiêu Bình.

      Nhan Duật hề đáp lời của Chiêu Quân, tâm ý của ở đây, còn nghĩ về câu vừa rồi của Tần Cửu, thấy Tần Cửu , chân mày thản nhiên nhíu lại, chút để ý mà hỏi lại Tần Cửu, "Câu vừa rồi của Cửu gia, đến từ đâu?"

      Tần Cửu cười dịu dàng, chậm rãi : "Chỉ là dựa vào cảm giác của nữ tử chúng tôi."

      Thực ra Tần Cửu đâu biết Tô Vãn Hương có thích Nhan Túc hay ? Nhưng trong lòng nàng lại hiểu , muốn làm Nhan Duật tin tưởng, thao thao bất tuyệt ngược lại càng khiến sinh nghi. Nếu nàng ra chuyện chứng minh Tô Vãn Hương thích Nhan Túc, ngược lại cũng bị Nhan Duật phủ nhận.

      Chỉ có câu lập lờ nước đôi này —— cảm giác của nữ tử, là hiệu quả nhất.

      Bởi vì Nhan Duật là nam tử, có cảm giác của nữ tử.

      Quả nhiên, Nhan Duật khẽ cau mày, trầm mặc . lát sau, lệnh cho đám người Chiêu Quân vén hết rèm cửa kín bưng lên, dùng móc treo lại.

      Rèm cửa vừa mở ra, lập tức nhìn thấy Chiêu Bình công chúa Nhan Thủy Tuyền nhanh nhẹn đứng đài cao dùng để đấu nhạc ở bên ngoài.

      Y phục Chiêu Bình mặc, chính là bộ y phục hoa Thược Dược Tần Cửu tặng.

      Mặc dù vải may của y phục hoa Thược Dược này và bộ của Tô Vãn Hương khác nhau, nhưng nhìn qua giống nhau như đúc. Chỉ là, bởi vì người mặc giống nhau, phong vận ra cũng khác biệt.

      Tô Vãn Hương thiên về gầy yếu, váy lụa ở người nàng tương đối phóng khoáng.

      Chiêu Bình tương đối yểu điệu, y phục mặc người nàng cực kỳ duyên dáng, càng lộ ra phong thái thướt tha.

      Hơn nữa, nhìn kỹ phát , Thược Dược bộ y phục hoa Thược Dược này của Chiêu Bình hình như càng giống , trận gió thổi, khiến người ta nảy sinh ảo giác hoa Thược Dược y phục đung đưa theo gió.

      Ánh mắt của Nhan Duật lướt qua y phục hoa Thược Dược người Chiêu Bình, chân mày nhướng lên, đường ánh sáng kỳ lạ xẹt qua đáy mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Cửu, tập trung : "Đây cũng là kiệt tác của Cửu gia sao!?" phải là giọng điệu dò hỏi, mà là giọng khẳng định.

      Tần Cửu cười nhạt : "Chẳng lẽ An Lăng Vương thể cũng tặng công chúa điện hạ bộ y phục sao?"

      "Có thể, chỉ là tặng bộ này." Ánh mắt mị hoặc bức người của Nhan Duật xoay chuyển ở mặt Tần Cửu vòng, cười tiếng lạnh lùng giễu cợt , "Cửu gia là dụng tâm."

      "Tạ vương gia khen ngợi!" Tần Cửu mặt dày mày dạn đáp.

      Chiêu Bình vừa xuất , những người dưới đài đều có chút bất ngờ.

      Vương triều Đại Dục từng sinh ra ít công chúa, chỉ là phần lớn đều điêu ngoa tùy hứng, cao ngạo hống hách, người cưới công chúa phần lớn bị giẫm đạp đày đọa. Mà đến đời này, Khánh Đế lại chỉ có được nữ nhi Chiêu Bình. Mặc dù cũng rất được sủng ái, sinh ra cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng điều hiếm thấy chính là, tính tình dịu dàng nhã nhặn lịch , chút tính khí hống hách. Mặc dù giờ Chiêu Bình công chúa độc thân, dẫu sao từng gả cho Tạ Địch Trần, còn là nữ tử chưa gả. Nhưng điều này cũng ảnh hưởng đến số nam tử dòng dõi quý tộc trẻ tuổi khao khát ngưỡng mộ nàng. Chỉ là, từ sau khi nàng và Tạ Địch Trần hòa ly*, ba năm nay, rất ít lộ mặt ở bên ngoài.

      *Hòa ly: ly hôn.

      Hôm nay, hiếm thấy Chiêu Bình công chúa xuất ở lễ Cầu Tuyết, đương nhiên khiến người ta phấn chấn.

      Chiêu Bình công chúa cũng nhiều, mà lấy trong tay áo ra cây sáo trúc, bắt đầu thổi.

      Đoạn dạo đầu của khúc nhạc vừa truyền ra, lập tức khiến đám người kinh hãi.

      Khúc nhạc Chiêu Bình công chúa diễn tấu là ——《 Thương Dân 》.

      Khúc nhạc này, là khúc nhạc năm đó Bạch Tố Huyên diễn tấu ở Kính Hoa Thủy Vực. dđlq[don]nn Khi đó, Lệ Kinh còn chưa có lễ Cầu Tuyết, chỉ vì khúc nhạc đó của nàng, tuyết mùa đông rơi xuống, rừng mai nở hoa. Sau này, mới có lễ Cầu Tuyết.

      Khúc nhạc này, là khúc nhạc bách tính Lệ Kinh nghe nhiều nên thuộc, chỉ là, ba năm nay, khúc nhạc này xuất ở lễ Cầu Tuyết nữa, mọi người chỉ diễn tấu chút ở nơi riêng tư.

      Ai cũng ngờ được, Chiêu Bình công chúa lại thổi khúc nhạc này ở lễ Cầu Tuyết.

      Người kinh ngạc sững sờ nhất chính là Tần Cửu.

      Bởi vì nàng biết Chiêu Bình hề thiên về nhạc cụ, chỉ có thể thổi vài khúc nhạc đơn giản. Mà khúc Thương Dân này, nàng lại thổi vô cùng hay, biết nàng bí mật luyện bao nhiêu lần.

      Tiếng sáo trong veo từ từ vang vọng ở trong Kính Hoa Thủy Vực, giai điệu lưu luyến kết hợp với luật từ tốn, để lộ ra bi thương bất đắc dĩ, mang theo ưu thương cách nào , kéo dài truyền thành khúc nhạc.

      Khúc nhạc này, dường như có thể gợi lên đau thương giấu kín ở nơi sâu nhất trong đáy lòng người, khiến cho người có cách nào đè nén đau buồn.

      Lưu Liên nghe khúc nhạc, trong mắt sớm có bóng lệ.

      Tứ đại mỹ nhân và Đào, Lệ Chi cũng có chút lộ vẻ xúc động.

      Ý cười lười biếng nơi khóe môi Nhan Duật từ từ ngưng đọng, ngồi ở giường, cả người ở trong tiếng nhạc im lặng . bê ly rượu hồi lâu cũng có cử động, dường như rất sợ quấy rầy tiếng sáo lưu luyến bi thương này.

      Chỉ có Tần Cửu, mặt chút thay đổi bưng ly trà, bên khóe môi treo chút ý cười, giống như trời sinh chạm khắc đến bên môi. Ánh sáng trong rạp có chút ảm đạm, nốt ruồi ở khóe mắt trái ở trong bóng mờ đỏ tươi như son.

      Hết khúc nhạc của Chiêu Bình công chúa, Nhan Duật híp mắt nhìn về phía Tần Cửu. Chỉ cảm thấy nữ tử này hổ là người của Thiên Thần tông, quả nhiên lạnh bạc vô tình, có thể so với gỗ đá.

      Tần Cửu bưng ly rượu trước mặt lên uống hơi cạn sạch, cười nhạt hỏi: "Vương gia cảm thấy, công chúa điện hạ và Tô tiểu thư, ai thắng?"

      Nhan Duật quay ly rượu, chậm rãi : "Chỉ sợ Chiêu Bình thua. Mặc dù tiếng sáo của Chiêu Bình rất động lòng người, chỉ tiếc khúc nhạc chọn hợp."

      Tần Cửu trầm mặc, mặt thay đổi nhìn về phía đài cao bên ngoài.

      Người ngồi ở đó, là các nhạc sư trong hoàng cung của Khánh Đế, trong đó đứng đầu chính là Tiêu Nhạc Bạch của tứ đại gia ti trúc.

      Khóe môi Tần Cửu từ từ nổi lên tia cười lạnh, lạnh như cái gai.

      Cho dù Chiêu Bình thất bại, nàng Tô Vãn Hương cũng thắng được.

      Hôm nay, có lẽ, cũng nên để người dân của Đại Dục Quốc mở mang kiến thức nhạc kiểu khác rồi.

      Nàng chăm chú nhìn Lưu Liên, tiểu tử ngốc này, cũng nên lộ diện ở trước mặt người khác rồi.

      Tần Cửu chụm môi hô tiếng, Hoàng Mao nhảy tới nhảy lui đầu vai Lưu Liên vỗ cánh bay vào. Tần Cửu ôm Hoàng Mao, vuốt ve lông vàng đầu nó, cười giả tạo giọng hỏi: "Hoàng Mao, muốn nghe A Xú chơi đàn hay ?”

      Hoàng Mao nghiêng đầu đáp: "Muốn!"

      Tần Cửu vỗ vỗ đầu Hoàng Mao, : "Vậy cho mọi người, cầm kỹ của A Xú là cao nhất."

      Hoàng Mao muốn tuân lệnh ra, con ngươi đỗ đen chợt nhìn vào Nhan Duật. Nó vỗ cánh nhảy lên kỷ án, đạp đổ Diêu Hoàng, xô đổ Cát Cân, cuối cùng nhảy lên Thanh Long Ngọa Mặc Trì.

      Mấy chậu Mẫu Đơn này vốn bị Nhan Duật tưới đến sắp chết khô, bây giờ lại bị Hoàng Mao đá ngã loạt.

      Hoàng Mao béo mập đứng ở đóa hoa khô rũ, cành hoa run rẩy rung rung lúc lên lúc xuống, Hoàng Mao học giọng của Tần Cửu: " ra vương gia mới là đẹp nhất, chậu Thanh Long Ngọa Mặc Trì này cũng theo kịp phần vạn phong thái của vương gia."

      Nhan Duật bất ngờ bị con chim đùa giỡn. trước nay luôn vô sỉ cũng cảm thấy rất mất mặt, còn chưa kịp phản ứng, con chim kia vỗ cánh bay .

      Chạy còn nhanh hơn thỏ.

      Màn đấu nhạc đài cao gần kết thúc, mọi người đều đợi cuối cùng là ai vượt lên đứng thứ nhất.

      Kính Hoa Thủy Vực hoàn toàn yên tĩnh.

      Ngay trong lúc yên tĩnh này, thanh hợp hoàn cảnh chợt vang lên.

      "Khó nghe, khó nghe, tiểu gia ta từng nghe khúc nhạc dễ nghe hơn."

      thanh từ đài cao truyền tới, mọi người đều ngẩng đầu lên tìm kiếm kẻ chuyện, nhưng đài cao ngoại trừ những nhạc sư kia, lại có người khác.

      Kẻ chuyện rốt cuộc là ai?

      Chúng nhân còn nghi hoặc, lại có thanh truyền đến, "Nhìn gì vậy, tiểu gia ở đây."

      Ánh mắt chúng nhân dời xuống theo tiếng , lúc này mới thấy con vẹt đứng lặng đài cao.

      Con vẹt rất đẹp này, chính là vẹt đầu phượng, toàn thân lông trắng, vài nhúm lông vũ màu vàng nhạt phấp phới đỉnh đầu, giống như đeo chiếc vương miện, nó ngạo nghễ ưỡn ngực dạo bước ở đài cao.

      Chúng nhân cười lớn.
      Last edited: 21/10/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :