1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn lễ đệ nhất thiên hạ - Nguyệt Xuất Vân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 59

      Editor: Xám



      1. Vô cùng xinh đẹp

      Tiêu Nhạc Bạch nhận lấy cái túi da từ trong tay ca cơ, lấy chiếc đàn bên trong ra ngoài.

      Đây là chiếc đàn Hầu đầu phượng.

      Tiêu Nhạc Bạch là người đứng đầu trong tứ đại gia ti trúc đương thời, sở trường chính là đàn Hầu. Bởi vì cầm kỹ của Bạch Tố Huyên năm đó xếp sau Tiêu Nhạc Bạch. Cho nên, Tần Cửu nghe thấy Tiêu Nhạc Bạch muốn gảy đàn, liền đặt ly rượu xuống, trầm ngâm nhìn về phía .

      Tiêu Nhạc Bạch giơ hồ lô rượu trong tay lên, ngẩng mặt uống hớp, lại ôm đàn Hầu, ngồi xuống đệm cói trải mặt đất. giơ tay điều chỉnh dây đàn, vào lúc đầu ngón tay khẽ gảy, tiếng nhạc giống như dòng nước tuôn ra.

      Khúc nhạc này, điệu bình thường, thanh thanh thánh thót, hình như cũng có gì đặc sắc.

      Các tân khoa Tiến sĩ đều nghe danh tiếng của Tiêu Nhạc Bạch từ lâu, nhưng lại chưa bao giờ nghe màn diễn tấu của . Tất cả lập tức vểnh lỗ tai lên, nhất là Lưu Liên, lại càng dựng tai lắng nghe.

      Tần Cửu chống má ngồi nghe, khi nàng còn chưa tìm giai điệu, cảm thấy giai điệu này như tìm được nàng trước. Cảm giác ấy, tựa như tiếng đàn của cây đàn Hầu sớm ở đây chờ nàng vậy . . . . . . Thậm chí, hình như đợi lâu rồi lâu, ngàn năm, vạn năm.

      hề vội vã chút nào, lại chờ đến ngàn năm.

      Đúng, tiếng nhạc này chính là ở đó.

      giống như phát ra từ chiếc đàn Hầu của Tiêu Nhạc Bạch, mà như là vương vào từng đồ vật trong gian phòng này, vương vào ly rượu trong tay ngươi, phát ra từ trong ly rượu. Vương vào mặt bàn, lại từ mặt bàn thấm ra ngoài.

      Nó ở ngay trong ly vàng chén bạc, ngay ở trong... lòng ngươi, khiến lòng ngươi đồng cảm trong tiếng nhạc.

      vậy, khúc nhạc này phải dùng hai chữ êm tai là có thể nhận định khái quát được.

      Tần Cửu nhìn Tiêu Nhạc Bạch.

      hoàn toàn đắm chìm vào trong khúc nhạc, vẻ mặt ôn hòa thanh tao mà yên bình, ôm đàn Hầu vào lòng, mái tóc dài như dòng nước chảy nửa buông nửa buộc, che khuất nửa bên mặt của .

      người như vậy, sao lại cam tâm vào triều làm nhạc sư?

      vốn nên là người giang hồ bị trói buộc.

      Tần Cửu hơi híp mắt lại, đúng lúc này, Tiêu Nhạc Bạch nhìn về phía nàng cái, trong đôi mắt cũng đẹp lắm, lên chút ý cười sáng ngời.

      Kể từ sau khi ngồi lên xe ngựa của vào lễ Cầu Tuyết, Tần Cửu còn đến gặp cảm ơn Tiêu Nhạc Bạch, mà hình như Tiêu Nhạc Bạch cũng có thành kiến với nàng.

      Tần Cửu cầm ly rượu, cũng khẽ mỉm cười với .

      Cuối cùng, ngón tay của Tiêu Nhạc Bạch ngừng gảy, tiếng nhạc vô cùng du dương. Nhưng người nghe lại cảm thấy dường như khúc nhạc này vĩnh viễn lưu lại trong lòng mình.

      Khánh Đế bậc cao nhắm mắt lắng nghe tiếng nhạc của Tiêu Nhạc Bạch, khóe môi nhếch lên ý cười vui vẻ. Cuối cùng ngài mở mắt, mặt sớm mất vẻ chán chường ban nãy, cười mỉm : "Cầm kỹ của Tiêu ái khanh càng lúc càng cao siêu. Trương Phúc, thưởng Nam Hải Trân Châu Ngũ Mai trẫm vừa có được cho Tiêu ái khanh."

      Tiêu Nhạc Bạch vội cúi người tạ ơn.

      Dường như Khánh Đế có chút mệt mỏi, mỉm cười : "Đại Dục ta vừa có được nhiều nhân tài rường cột như vậy, trẫm rất vui mừng! Trẫm hơi mệt, hồi cung trước." Khánh Đế xong, liền đứng dậy từ bậc cao, dưới dìu đỡ của Trương Phúc, khởi giá trở về tẩm cung.

      Chúng nhân đồng loạt quỳ xuống cung tiễn Khánh Đế.

      Lúc này, đối với các tài tử mà , dường như Quỳnh Lâm yến vừa mới bắt đầu. vài người quen biết ban đầu, liền quây thành vòng, bắt đầu vung quyền uống rượu. Có số người rụt rè, vẫn ngồi mình ở đâu đó chậm rãi uống rượu. Cũng có số giỏi giao thiệp, bắt đầu kính rượu lẫn nhau.

      Trong đám người giỏi giao thiệp kia, gồm có Thám hoa Tống Thần. bưng ly rượu, bắt đầu từ bên có An Lăng Vương Nhan Túc, lần lượt kính rượu từng người . Nhưng cuối cùng khi đến trước mặt Tần Cửu, Tần Cưu bưng ly rượu lên, lại xoay người, chuyển hướng đến tài tử đối diện Tần Cửu, cách hẳn Tần Cửu ra.

      Tần Cửu bưng ly rượu ngẩn ra, nhìn ở trong mắt người khác, là phải vô cùng vô cùng xấu hổ. Nàng lại sao, khẽ cười cười đặt ly rượu xuống.

      Tỳ Ba phía sau lại vừa mắt, lắc mình chắn ở trước mặt Tống Thần, lạnh lùng : " được !"


      Tống Thần nhướng mày lên, khóe môi mỉm cười, giọng hỏi: "Làm gì vậy?"

      "Kính rượu!" Tỳ Ba luôn nhiều trầm giọng ra lệnh.

      Tống Thần híp mắt, ánh mắt quét qua Tần Cửu, ý cười nơi khóe môi cực kỳ trào phúng, " ta dựa vào cái gì khiến ta phải kính rượu, ta kính rượu, ngươi làm khó dễ được ta sao?"

      Tỳ Ba cũng nhiều lời, chỉ nhắc lại: "Kính rượu!"

      Tư thái kia, chính là kính được.

      Hai người tranh chấp như vậy hồi, thu hút chú ý của phần lớn người trong điện, đều như chế giễu mà xem tình hình phát triển thế nào. Có vài người thích xem náo nhiệt, thậm chí còn muốn, có thể đánh nhau trận mới hay.

      Tân khoa Nhất giáp Tiền Tam Danh, có hai vị bất hòa với Tần Cửu.

      Sắc mặt Tần Cửu hơi trầm xuống, ý cười vốn dịu dàng bên khóe môi từ từ ngưng lại. Nàng chậm rãi đứng dậy, đưa tay bưng ly rượu, khẽ mỉm cười với Tống Thần tức giận trừng Tỳ Ba, "Thám hoa lang, muốn ngài kính rượu ta quả là tủi thân, phải là ta kính ngài mới đúng." xong, Tần Cửu bưng ly rượu lên, uống rượu trong ly hơi cạn sạch.

      Nàng lật cổ tay lại, đặt ly
      [​IMG]

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 60

      Editor: Xám



      1. Viên Bá

      Vầng trăng cao, gió lạnh thổi tới, trong rừng trúc phát ra tiếng thân trúc va chạm và tiếng xào xạc của lá cây bị gió lay động. Cũng chính vì những thanh này, nên Tần Cửu mới nhận lầm những tiếng động rất mà mình nghe thấy là tiếng gió thổi cây vang lên, mới rất dễ dàng bị người ta kéo lấy.

      Giây phút bị kéo lấy, nàng có chút kinh hãi, muốn ra tay.

      Ngay sau đó lại ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cúi đầu phát ra ống tay áo của bàn tay ôm lấy eo nàng thuần màu trắng như tuyết, nàng lập tức biết được người kia là ai, chính là Tiêu Nhạc Bạch vừa mới tấu nhạc trong đại điện. Tần Cửu cảm giác Tiêu Nhạc Bạch cũng có thái độ thù địch với nàng, cho nên nàng thử giãy giụa hai cái, phát lại càng siết chặt, thầm nghĩ, lại muốn xem xem muốn làm gì.

      Càng sâu vào rừng trúc, sương mù như lụa mỏng lại càng dày đặc, mờ mịt quanh co.

      "Đại tư nhạc, ngài như vậy là . . . . . muốn đưa ta đâu?" Tần Cửu cười nhạt tiếng .

      Bàn tay eo buông lỏng trong nháy mắt, Tần Cửu từ từ xoay người lại, dưới ánh trăng, đối diện với khuôn mặt bình thường xuất sắc của Tiêu Nhạc Bạch. Trong tay xách theo hồ lô rượu, dáng vẻ tao nhã ôn hòa gảy đàn ở trong đại điện vừa rồi sớm còn nữa, thay vào đó là vẻ say mèm ngông cuồng kiêu ngạo. híp mắt, giọng mơ hồ, hỏi: "Ồ? biết ta là ai?"

      ra là say rồi. Nghe , Tiêu Nhạc Bạch uống rượu rất giỏi, sau khi uống say, say khướt, chỉ biết phổ nhạc, gảy đàn, chẳng lẽ lời đồn sai rồi? Sau khi uống say, còn có thể tập kích nữ tử đơn thân?

      Tần Cửu lười biếng cười tiếng, phủi phủi y phục nơi eo mình, " đời này, ngoài Đại tư nhạc ra, còn có ai người có mùi rượu nồng nặc như vậy chứ? Đại tư nhạc, nếu say, chi bằng quay về nghỉ ngơi sớm chút !"

      Tiêu Nhạc Bạch ngẩng mặt uống ngụm rượu nữa, men say trong mắt càng nồng, hình như cũng có ý định lập tức rời , mà thừa cơ nghiêng tới trước, vươn ngón tay vén lọn tóc mai của Tần Cửu lên, khóe môi nhàng lên chút ý cười si mê, từ từ kề sát về phía bên tai nàng, cúi đầu : "Tần Cửu, à. . . . . . Tần Cửu! Bệnh của khỏi chưa?"

      Tần Cửu ngờ Tiêu Nhạc Bạch vẫn còn nhớ chuyện nàng bị cảm phong hàn ở lễ Cầu Tuyết lần trước, trong lòng rất cảm động, cười khẽ : "Đa tạ Đại tư nhạc nhớ đến, ta khỏi từ lâu rồi." dứt lời, Tần Cửu cảm thấy Tiêu Nhạc Bạch cách mình quá gần, nàng thản nhiên lùi về phía sau chút.

      ngờ Tiêu Nhạc Bạch lại bước theo lên phía trước bước như hình với bóng. lắc lắc hồ lô rượu trong tay, mắt say mơ màng mà : "Khỏi là tốt rồi, khi nãy, sao từ mà biệt?"

      Tần Cửu rời khỏi đại điện, đương nhiên cần đặc biệt đến chào từ giã , trừ phi là bằng hữu. Lời này của Tiêu Nhạc Bạch, ràng là xem Tần Cửu là bằng hữu.

      Trong lòng Tần Cửu khẽ động, vừa rồi ở điện Sùng Nhân, khúc đàn Hầu của Tiêu Nhạc Bạch, làm cho tâm tình Khánh Đế lập tức vui vẻ lên. Có thể thấy được, là nhạc sư ở bên cạnh Khánh Đế vô cùng được sủng ái. Nếu như có thể mua chuộc người này cho mình dùng, đương nhiên đối với hành động sau này vô cùng có lợi.

      Chỉ là, người này nhìn qua cực kỳ trung thành với Khánh Đế, hình như muốn mua chuộc cũng phải là chuyện dễ dàng, nhưng ít nhất thể làm mất lòng .

      Khuôn mặt Tần Cửu giãn ra, cười : "Vừa rồi ta hề định rời , chẳng qua là ra ngoài dạo chút, bây giờ lại phải xuất cung, lần này chính thức từ biệt Tiêu huynh."

      Tiêu Nhạc Bạch nghe thấy Tần Cửu gọi là Tiêu huynh, dường như rất vui vẻ, đưa tay lấy túi da lưng xuống. Lúc này Tần Cửu mới phát , vẫn luôn cõng theo đàn Hầu.

      "Vừa rồi đột nhiên nảy ra khúc nhạc hay, chính là sáng tác cho , đợi ta gảy cho nghe." Tiêu Nhạc Bạch tùy ý ngồi xuống đất, cũng để tâm đất có làm bẩn áo trắng của hay .

      Người này uống say rồi làm càn, quả nhiên là gảy đàn!

      Chỉ là giờ, ở trong rừng trúc tối tăm này, cho dù cầm kỹ của Tiêu Nhạc Bạch giỏi hơn nữa, Tần Cửu có tâm tình để nghe tấu nhạc. Nếu như thu hút người đến, cho dù thanh danh của nàng sớm bị hủy mất, nhưng vẫn hay cho lắm.

      Tần Cửu vội ngăn cản : "Tiêu huynh, đêm khuya, huynh lại say rồi, hay là quay về nghỉ ngơi sớm chút . Khúc nhạc này, hôm khác ta nghe có được ?" Tiêu Nhạc Bạch đâu chịu, chút hờn tủi thoáng qua trong mắt, "Khúc nhạc này là ta đặc biệt sáng tác cho , nếu như nghe, cây đàn Hầu này của ta còn có tác dụng gì, chi bằng đập cho xong việc." xong, nâng đàn Hầu lên, lập tức ném xuống đất.

      Tần Cửu cảm thấy chuyện với người say là thể giảng thông suốt đạo lý.

      Mắt thấy đàn Hầu sắp rơi xuống đất, nàng duỗi ống tay áo, lập tức đỡ lấy đàn Hầu. nhàng vuốt ve dây đàn Hầu, cười nhạt : "Sao Tiêu huynh lại cam lòng đập đàn, Tần Cửu thể gánh vác nổi. Nếu Tiêu huynh nhất định muốn gảy đàn, vậy ta chăm chú lắng nghe." Tần Cửu đưa đàn Hầu tới tay Tiêu Nhạc Bạch.

      Lúc này Tiêu Nhạc Bạch mới đổi giận thành vui, ngồi mặt đất, ở trong khu rừng ánh sáng u, bắt đầu gảy đàn.

      Hình như hoàn toàn cần nhìn dây đàn, chỉ bằng cảm giác của ngón tay, khúc nhạc tuyệt vời tuôn ra.

      Tiêu Nhạc Bạch uống say và Tiêu Nhạc Bạch tỉnh táo lại khác biệt lớn lao như thế, Tần Cửu thở dài tiếng, ngẩng đầu
      [​IMG]

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :