1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn lễ đệ nhất thiên hạ - Nguyệt Xuất Vân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 55: Pha trà lập thệ

      Edit: Xám



      1. biết xấu hổ

      Tần Cửu cho rằng mình còn sợ lửa nữa, nàng cũng làm rất tốt, ít nhất còn thét chói tai, còn co chân chạy trốn. Đây dù sao cũng chính là lửa tự nàng phóng, cho nên tâm lý có chuẩn bị, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, ngược lại có gì khác thường. Nhưng mà, khi nàng nhìn thấy người nhảy ra từ cửa sổ, dù là nàng tiếp tục bình tình trấn định, khóe môi cũng nhịn được co rút lại.

      Người nhảy ra nọ, đương nhiên là Diêm Vương Nhan Duật.

      Chỉ có điều cơ thể trần như nhộng, chút vải tơ người cũng có, chỉ có cây tỳ bà cầm trong tay.

      Mặc dù , Tần Cửu phóng hỏa là vì bức ra ngoài, nhưng nàng vẫn ước mong xa vời có thể khỏa thân ra.

      Tốt xấu gì, cũng mặc chút chứ!

      Ngay vào giây phút Nhan Duật nhảy ra ngoài, động tác tạt nước của các nương cứu hỏa đều cứng đờ, chậu rửa mặt trong tay "rầm" rồi lại "rầm", rơi liên tiếp xuống đất.

      Này, này, này!

      Mỹ sắc ở trước mặt, các nương quên mất lửa còn cháy, quên các nàng tới là để dập lửa, đồng loạt trợn mắt há mồm, nhìn thân thể mảnh vải che trước mặt, từng đôi mắt , chỉ hận thể từ trong hốc mắt bắn ra ngoài, ra sức dán chặt lên thân thể Nhan Duật, cả đời quay lại cũng sao.

      Ánh mắt của các nương theo cái cổ tuyệt đẹp của Nhan Duật, dời xuống dưới.

      Vai rộng mông hẹp, khỏe mạnh cường tráng, phần eo cực kỳ động lòng người, đường eo chấn động lòng người mà đẹp đẽ thanh thoát. Xuống chút nữa, xuống chút nữa, —— a, a, a, xuống chút nữa. . . . . . , nhìn, thấy.

      Xuống chút nữa bị cây tỳ bà Nhan Duật ôm trong lòng chặn lại, cam lòng mà. Các nương hận ánh mắt của mình thể là thực thể, như vậy có thể xuyên thấu qua tỳ bà, thấy vật tỳ bà che lại. dinendian.lơqid]on Lại xuống chút nữa, là đôi chân thẳng tắp mà thon dài, cảm giác căng chặt giống như chứa đầy sức mạnh.

      Ánh mắt các nương chần chừ tới tới lui lui người Nhan Duật, cam lòng cam lòng!

      Mái tóc đen nhánh của Nhan Duật vừa mới gội, giống như thác nước buông xuống bên hông, làm cho khỏi tăng thêm mị hoặc cực hạn. Nước da mặc dù phải trắng nõn, nhưng lại có màu mật ong rất mê người, khiến người ta rất muốn đến gần nếm miếng.

      Khóe môi của Tần Cửu cong lên, thể , Nhan Duật quả là cực phẩm hiếm có, khi mặc áo bào còn nhìn lắm, thế nhưng sau khi cởi hết ra thế này rồi nhìn lại, đường nét cơ bắp toàn là tuyệt đẹp cân xứng, giống như tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất nhất của bàn tay thần linh. Vóc người này chắc chắn là cực đẹp, đẹp đến vô cùng, dường như có loại ma lực, nửa là vẻ thánh thiện thanh tao đẹp đẽ như tiên, nửa là mê hoặc quyến rũ như ma.

      Trước mắt bao người, Nhan Duật lại giống như người có chuyện gì, xem bên cạnh như có người mà lõa thể, ôm tỳ bà của sờ đông sờ tây, kiểm tra giống như bảo bối. Cuối cùng, hình như mới khe khẽ thở phào nhõm hơi, : "May mà bảo bối tỳ bà này bị cháy!" ra chẳng quan tâm đến mặc y phục, chỉ là vì đoạt cây tỳ bà này về .

      Nhan Duật dùng ngón tay lau vài giọt nước vẩy ở ngực, đặt vào chóp mũi hít cái, thong thả ung dung với nữ tử áo lục hắt nước rửa mặt lên người : "A Thúy, phấn dùng mặt ngươi là phấn hoa nhài à, rất dễ chịu."

      "Đúng ạ, vương. . . . . . Vương. . . . . . Vương gia, là phấn hoa nhài, rất dễ chịu." A Thúy lẩm bẩm nhắc lại lời Nhan Duật, ánh mắt vẫn dán lên bộ ngực rộng của Nhan Duật. Sau đó, đột nhiên có hai dòng máu đỏ tươi từ trong lỗ mũi chảy ra ngoài.

      Lúc này A Thúy mới chợt tỉnh ngộ rằng mình chảy máu mũi rồi!

      A Thúy muốn tìm lỗ hở chui vào, đúng là mất mặt mà! xấu hổ, lại thấy trong bàn tay ôm tỳ bà của Nhan Duật có tấm khăn gấm, tấm khăn gấm này ẩm ướt.

      Nhan Duật tốt bụng cầm khăn gấm trực tiếp tự tay lau máu mũi của A Thúy.

      A Thúy tự mình mơ mộng, nghĩ tấm khăn gấm vừa rồi là cái dùng để lau thân thể, cho nên máu mũi chảy ra càng nhiều.

      Tần Cửu ở bên cạnh nhìn, híp mắt, Nhan Duật tuyệt đối là cố ý.

      "Các ngươi, tiếp tục dập lửa!" Các nương cùng nhau đáp tiếng, lúc này mới nhớ tới lửa còn chưa dập, lập tức chạy vội bưng nước.

      Nhan Duật kẹp tỳ bà dưới nách, về phía chỗ Tần Cửu đứng.

      Vì thế, Tần Cửu bị ép nhìn thấy vật nên nhìn.

      Tần Cửu vốn định nhắm mắt lại, nàng sợ nhìn rồi đau mắt hột, nhưng người kia lại cứ chếch đến gần trước mặt nàng, giống như quên mất mình hoàn toàn mặc sợi vải nào, phải quên, là người này hoàn toàn hề để ý.

      đúng là —— biết xấu hổ mà!

      Lại , cảnh xuân tốt đẹp trước mặt này rất tươi đẹp, rất mê người, nhìn quả có chút thiệt thòi. Huống chi, trước đây nàng cũng bị nhìn hết sạch, hơn nữa, bây giờ nàng là Tần Cửu, hình như nhìn cũng thích hợp . Cho nên Tần Cửu liền nhìn cái, nhìn thêm cái, lại nhìn cái nữa. Nước da màu mật ong trơn bóng này, đúng là chọc mù mọi ánh mắt thuần khiết mà!

      Cứ như vậy Tần Cửu bị ép nhìn hồi, cuối cùng, nàng nở nụ cười sáng lòa với Nhan Duật, tấm tắc khen ngợi: "Dáng người này của vương gia, cũng tệ lắm."

      Nhan Duật lại để trần mông kẹp tỳ bà cười lạnh lùng với nàng.

      Nụ cười này và cảnh xuân tươi đẹp trước mặt rất hòa hợp, nụ cười này rất lạnh, giống như tuyết vậy. Trong đôi mắt dài đen như mực kia, tất cả lạnh lẽo sắc bén ra. Từ lúc trở lại Lệ Kinh, Tần Cửu vẫn chưa từng thấy Nhan Duật lộ ra vẻ mặt như vậy ở trước mặt nàng.

      Quá khiếp người!

      liếc Tần Cửu cái, xoay người vào trong gian phòng ngay bên cạnh phòng của Phán Hinh. Chỉ lát sau khoác chiếc áo gấm màu đen huyền ra ngoài, bên trong y phục đương nhiên mặc gì khác, chỉ bộ y phục mỏng manh choàng quanh người, bị gió thổi khẽ, y phục lay động, bắp đùi thon dài bên trong tựa như muốn để lộ, ra còn quyến rũ hơn mặc.

      "Ngươi vào đây!" Nhan Duật thản nhiên , tiếng như ngọc lạnh, lạnh lùng, lười biếng.

      Tần Cửu cảm thấy Nhan Duật có chút bất thường, nhưng vẫn theo vào phòng.

      "Cửu gia, nếu như ngươi thích bản vương, có thể tự mình thẳng, bản vương cũng phải cho ngươi nhìn. Để nhìn thân thể của bản vương, đốt phòng ở, cũng hơi quá đáng rồi!" Nhan Duật đột nhiên xoay người, khóe môi mỏng cong lên cười như cười, nhưng đáy mắt lại sâu thẳm như vực sâu khe suối, sâu xa vô cùng vô tận, vẻ châm biếm trong giọng cũng
      [​IMG]




      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của nhiếp chính vương:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/
      Huyết Phượng cung:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/
      Tà đế hậu : Tuyệt đế lãnh thê:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 56: hòn đá hạ ba con chim

      Edit: Xám



      "Mục đích gì?" Mắt dài của Nhan Duật híp lại, nhanh chậm hỏi.

      "Diệt trừ Thần tông trong kinh thành." Tần Cửu mở miệng, quả nhiên là lời ra mà làm cho người ta kinh ngạc chết cũng ngừng.

      Lời như vậy, bất luận người nghe là ai, chỉ sợ đều tin.

      Nhan Duật cười ra tiếng, đến gần Tần Cửu, nhìn nàng cái sâu, hàng lông mày dài lẫn vào tóc mai chau lại thành vết sâu, "Lời đùa này của Tần môn chủ cũng quá phô trương rồi."

      Tần Cửu bình tĩnh nhìn trả ánh nhìn chăm chú của Nhan Duật, cười xán lạn, "Ta biết vương gia tin lời của ta. Vậy xin nghe ta , năm đó, kẻ đứng sau hạ độc tiên đế, vương gia đoán được là Thần tông làm, nhưng lại đào ra được kẻ nọ, có đúng hay ? Vương gia vẫn cho rằng là Huệ phi, nhưng lại tra ra chứng cớ của bà ta. Vậy để cho ta cho vương gia, đó là bởi vì, có lẽ vương gia vẫn luôn nghi ngờ lầm người. Người ở Lệ Kinh của Thần tông, chỉ là những kẻ mà các người biết. Bao năm nay, Thần tông ngoài mặt là phái người đến Lệ Kinh, nhưng thực tế lại là hai thậm chí ba người. Cũng là sáng tối, hoặc là sáng hai tối."

      Những điều này, cũng là sau khi Tần Cửu vào Thần tông, mới thầm dò la được. Khi ấy nàng mới biết, năm đó, của nàng vẫn muốn diệt trừ đệ tử Thần tông trong triều, vì sao cuối cùng sắp thành lại bại, chỉ bởi vì phía sau, còn có kẻ địch các nàng biết. Ai có thể ngờ được, là đệ nhất phái của Bạch đạo, Thần tông bắt đầu trù tính như thế từ rất lâu về trước.

      Nhan Duật nhướng mày, đương nhiên cũng từng nghĩ tới chuyện này, nhưng cũng hoàn toàn xác nhận. Thần tông cách vài năm phái đệ tử vào trong Lệ Kinh, triều đình đều phá lệ ủy thác cho trọng trách. Cho nên, có rất ít người hoài nghi bọn họ còn có thể bí mật sắp đặt người vào triều đình.

      "Những người này, chỉ có tông chủ của Thần tông biết được là ai. Nhưng mà, người tông chủ tiền nhiệm bí mật phái tới, ngay cả tông chủ đương nhiệm Liên Ngọc Nhân cũng biết là ai. Bởi vì trước khi mất, lão tông chủ chưa kịp cho ngài ấy biết. Đến mấy năm nay, những người kia còn nằm trong vòng kiểm soát của tông chủ, hình như cũng có ý định tách khỏi Thần tông, khiến cho tông chủ hoàn toàn thể khống chế. Cho nên tông chủ đặc biệt phái ta đến đây, muốn ta tra thế lực ngầm của Thần tông ra. Ta nghĩ, có lẽ thế lực này có liên quan đến việc tiên đế qua đời năm đó. Nhưng nếu ta muốn tra ra, chỉ sợ có khó khăn rất lớn, cho nên cần giúp đỡ của vương gia, lẽ nào vương gia muốn tra ra?"

      Đương nhiên tông chủ Liên Ngọc Nhân của Thần tông phái nhiệm vụ như vậy cho Tần Cửu, thậm chí ngay cả việc Tần Cửu đến Lệ Kinh cũng biết. Sở dĩ Tần Cửu như thế, chỉ là vì muốn tìm mục đích chung với Nhan Duật, nếu , sao bọn họ lại có lý do hợp tác? Có điều, quả Thần tông có mạch ngầm ở trong triều đình.

      Nhan Duật khẽ ngẩng đầu, ánh mắt rơi ở người Tần Cửu, nhìn nàng sâu, : " vậy, bản vương lại cần phải hợp tác với Thần tông các ngươi?"

      Tần Cửu chậm rãi bưng ly trà lên, nếm thêm ngụm trà, cười quyến rũ : " phải là cần phải, là nhất định phải. Vương gia, chẳng lẽ ngài chưa từng muốn có ngày tự tay pha trà cho mẫu phi ngài uống? Ta ngẫm lại, ngài phải có đến mười lăm năm chưa từng gặp mẫu phi ngài rồi? Chỉ có tìm ra hung thủ , mẫu phi ngài mới có thể ra khỏi đế lăng thấy mặt trời, phải biết rằng, chỗ đó cũng phải là chỗ người sống nên ở đâu!"

      Nhan Duật ngẩng đầu lên chậm, tròng mắt đen có vẻ đăm chiêu mà chăm chú nhìn Tần Cửu sâu, chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, giọng vốn trầm ấm mị hoặc lại mang theo chút khàn khàn, nhưng lại nghe ra trong đó ngầm chứa loại tình cảm nào, "Tần Cửu, chỉ sợ ngươi ngoài muốn diệt trừ thế lực ngầm ở trong triều của Thần tông ra, còn có mục đích khác phải ?"

      Tần Cửu cười tiếng trầm thấp, cầm bình trà lên, chậm rãi rót nước trà trong vắt vào ly trà vẽ hình "Cá chép nghịch sen" trong tay, nhìn nước trà nhàng xao động mặt chén, dường như hai con cá muốn nhảy vọt ra, nàng bưng chén lên nếm ngụm, uể oải : "Đương nhiên dừng ở điều đó. Ta còn có hai mục đích, , ra hai mục đích này có thể hợp làm . Đó chính là ta thích An Lăng Vương, nhưng ta muốn để ngài ấy làm Hoàng Đế. Ngài cũng biết, nam nhân khi làm Hoàng Đế, có tam cung lục viện, mà nam nhân của Tần Cửu ta, đương nhiên chỉ có thể có nữ nhân là Tần Cửu ta. Cho nên, ta thể để ngài ấy làm Hoàng Đế. Nhưng mà, thấy dáng vẻ muốn làm của ngài ấy, mà giờ ngài ấy vẫn chưa thích ta, đương nhiên cũng nghe lời ta, bỏ làm Hoàng Đế. Cho nên, ta chỉ có thể tự mình nghĩ ra biện pháp, khiến ngài ấy làm được Hoàng Đế."

      Nhan Duật liếc xéo Tần Cửu, ý cười nơi khóe môi dần dần tăng thêm, nhìn Tần Cửu như nhìn thứ gì đó vô cùng kinh khủng, quả nhiên là nữ, giống người thường.

      " đời này, tại sao có thể có nữ nhân như ngươi vậy?" nở nụ cười tà mị, , "Có phải bản vương nên vui mừng hay , người ngươi thích phải là ta? Nếu như ngươi thích Túc Nhi, phải nên trăm phương ngàn kế giúp đỡ nó sao? Thế nhưng ngươi lại dùng phương pháp trái ngược, Túc Nhi bị nữ nhân như ngươi thích, đúng là —— bất hạnh mà!"

      Tần Cửu thong thả ung dung buông ly xuống, chút cười mỉa lướt qua đáy mắt sâu thẳm, "Lời ấy của vương gia sai rồi, ta làm vậy đều vì suy nghĩ cho An Lăng Vương. Hoàng Đế có gì tốt, phải tiên hoàng bị hạ độc sao, Thánh thượng giờ, ta cảm thấy ngài ấy sống cũng vui vẻ gì. Cho nên, đủ thấy vị trí tôn quý nhất này, lại chưa chắc dễ ngồi như vậy."

      "Lời ngươi , cũng có mấy phần đạo lý!" Nhan Duật thản nhiên .

      Tần Cửu chợt cười xinh đẹp, chuyển đề tài câu chuyện: "Cho nên, trong khi ta khiến An Lăng Vương thể làm Hoàng Đế, lại muốn giúp vương gia ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế."

      Khiến Nhan Túc làm được Hoàng Đế và khiến Nhan Duật làm Hoàng Đế, ra gần như chính là chuyện.

      Nhan Duật nhếch khóe môi, gương mặt tuấn tú tăng thêm chút ý cười mê người, "Cửu gia, ngươi cũng biết, những lời hôm nay ngươi ở đây, chỉ cần có đôi câu vài lời truyền ra ngoài, cái đầu của ngươi phải rơi xuống đất."

      Đương nhiên Tần Cửu biết.

      Lời nàng hôm nay, mỗi câu đều kinh thế
      [​IMG]

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 57: Quỳnh Lâm yến

      Edit: Xám



      Thời tiết vào đầu tháng ba, khí có chút ấm lại, đầu cành của cây hoa bên đường nảy chồi non, nhìn từ xa toàn là màu lục nhàn nhạt, khắp nơi đều ra sức sống tràn trề.

      Tần Cửu ngồi ở trong xe ngựa, dẫn theo Tỳ Ba và Lưu Liên cùng vào hoàng cung. Tối nay, bữa tiệc mời tiến sĩ tân khoa được tổ chức trong điện Sùng Nhân của hoàng cung.

      Xe ngựa đến cổng trong của hoàng cung, Tần Cửu và Lưu Liên xuống xe ngựa, bộ về phía điện Sùng Nhân. Lúc này là hoàng hôn, ráng chiều tỏa màu ở phía Tây, nhuộm vầng trời bên cạnh thành màu đỏ ráng chiều, cung điện phía xa liên miên nguy nga, phú quý khí thế, tựa như đứng sừng sững trong mây.

      Khi Tần Cửu sắp đến điện Sùng Nhân, lại bị người ngăn cản. Người đến là tiểu thái giám của cung Cảnh Tú, rằng Huệ phi muốn gặp nàng lát. Tần Cửu nhìn sắc trời chút, vẫn chưa tới giờ Dậu (5-7h chiều), cách lúc yến tiệc chính thức khai tiệc còn gần canh giờ, bèn với Lưu Liên: "Liên Nhi, phía trước chính là điện Sùng Nhân, ngươi tự qua đó trước, bây giờ sắc trời hẵng còn sớm, ta có chút chuyện phải làm, đợi lát nữa ta đến điện Sùng Nhân tìm ngươi."

      Lưu Liên đành chịu, chỉ đành phải gật gật đầu : "Cũng được, vậy tôi tự trước." Lưu Liên xoay người, băng qua hành lang, về phía điện Sùng Nhân cách đó xa.

      Sau khi Tần Cửu liên tục đưa mắt nhìn Lưu Liên vào điện Sùng Nhân, liền cùng với Tỳ Ba theo tiểu thái giám về phía cung Cảnh Tú mà Huệ phi ở.

      Huệ phi ngồi uống trà trong phòng, thấy Tần Cửu vào, vẫy tay cái, lệnh cho toàn bộ cung nữ hầu hạ trong phòng lui xuống.

      Tần Cửu ngước mắt liếc qua, thấy sắc mặt Huệ phi tốt lắm, liền hỏi: " biết nương nương cho gọi ta đến đây, là vì chuyện gì?"

      Huệ phi hừ lạnh tiếng, thản nhiên : "Nghe , ngươi để người hầu của ngươi tham gia kỳ thi lớn mùa xuân, vì sao trước đó bàn bạc chuyện này với ta."

      tia sáng bén nhọn thoáng qua trong mắt Tần Cửu, chỉ là vẻ mặt thay đổi, bình tĩnh : "Nương nương, cảnh tượng hôm đó ta khẩn cầu muốn tham gia khoa khảo với bệ hạ, nương nương thấy tận mắt. là lúc ấy vì tỷ võ bị thua, cam lòng, mới sinh ra dũng khí nhất thời ra. {{{d.đ}}leeqy0do^}}n Nhưng thực tế, ta lại chẳng thiên về làm văn. Ta sợ vội vàng đến dự thi làm mất thể diện của Thần tông. Cũng may người hầu của ta cũng là người của Thần tông, cho nên mới để . Chưa kịp bẩm báo với nương nương, xin nương nương hãy thứ tội."

      Huệ phi thở dài tiếng, sắc mặt hơi dịu lại.

      "Như vậy cũng tốt, nếu người hầu của ngươi vào triều, vậy bản cung thấy, ngươi cũng chỉ có thể gả vào cung thôi. Ban đầu, vốn là Diêu Tích Nhi phải đến Lệ Kinh, bản cung vốn định hứa hôn nàng cho Khang Dương Vương. Đổi ngươi đến cũng sao, bản cung thấy, Khang Dương Vương lại có mấy phần ý tứ với ngươi. Chẳng biết, ngươi có bằng lòng ?"

      Tần Cửu nghe vậy, nhíu mày lại, trầm ngâm chốc lát rồi : "Ta là người trong tông, khi đến Lệ Kinh, giao hôn của mình vào tay nương nương. Tùy ý nương nương an bài, chỉ là, có mấy lời, chẳng biết có nên hay ."

      "Ngươi cứ đừng ngại, bản cung trách ngươi." Huệ phi vẻ mặt trầm .

      "Lễ Cầu Tuyết năm nay, ta may mắn gặp được Khang Dương Vương, xem toàn bộ lễ Cầu Tuyết ở trong rạp gấm của . Ta cố ý thăm dò vài câu, phát Khang Dương Vương có ý mến mộ với Tô Vãn Hương – nữ nhi của Tô tướng. Nương nương và Tô tướng hợp nhau, Khang Dương Vương cũng biết điều đó, cho nên giờ chẳng dám cầu hôn, nhưng dám đảm bảo sau này nắm quyền trong tay, ngược lại với tâm ý của nương nương, cầu hôn Tô Vãn Hương làm chính phi. Đến lúc đó, rốt cuộc nghe nương nương, hay là nghe Tô tướng rất khó .”

      Huệ phi con dưới gối, cho nên chọn giúp đỡ Khang Dương Vương Nhan Mẫn. Nhưng, vì dẫu sao cũng phải là ruột thịt, cho nên có số chuyện, khó tránh khỏi bất hòa. Nghe Tần Cửu vậy, chân mày bà ta nhíu lại.

      Nhan Mẫn từ trước đến giờ thích nữ sắc, những chuyện này bà biết. có chút tâm tư với Tô Vãn Hương, bà cũng có thể đoán được. Chỉ là, bà ta ngờ, lại lớn mật có ý định sau này nạp nàng ta làm chính phi. Như vậy, bà giúp đỡ Nhan Mẫn cầm quyền, lại là làm y phục cưới cho kẻ khác. Đương nhiên chuyện này tuyệt đối thể được, chính phi
      [​IMG]

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 58: Ngọc đẹp sa xuống bùn

      Editor: Xám

      Nguồn edi : LQĐ



      Lưu Liên còn tuổi, lần đầu tiên diện kiến quân nhan, biểu lại quá mức điềm tĩnh. rũ mi cung kính đáp lời Khánh Đế, sắc mặt cũng có vẻ sợ hãi.

      Phải biết, Khánh Đế cũng phải Hoàng Đế tầm thường, suy nghĩ chút năm xưa ngài lên ngôi thế nào, có thể biết được ngài là người ra sao. Tuy bị bệnh vài năm, thân thể rất gầy yếu, nhưng mà, loại khí thế uy nghiêm và lạnh lùng nghiêm nghị đó, lại có thể khiến người bên cạnh khiếp sợ.

      Tần Cửu thầm vui vẻ yên tâm trong lòng, Lưu Liên luôn tỏ ra nhát gan trước mặt nàng, ngờ đến trường hợp chính thức, lại có chút gan dạ sáng suốt. Khánh Đế híp mắt nhìn Lưu Liên phen, cũng hỏi nhiều nữa, tiếp tục hỏi thăm Bảng nhãn và Thám hoa. Nhưng mặt khác có người tập trung chú ý lên người Lưu Liên, người đó là Tạ Địch Trần.

      Quỳnh Lâm yến ngoài có tiến sĩ tân khoa Tam Giáp ra, còn có trọng thần trong triều tham gia. Tạ Địch Trần là Võ Trạng nguyên năm ngoái, bây giờ là thống lĩnh Kim Ngô Vệ chính tam phẩm. chuyện với chưởng viện Nguyên Tử Chính của Hàn Lâm viện, hai người chuyện rất nhiều, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Lưu Liên, cuối cùng Nguyên Tử Chính gật đầu. Mặc dù Tần Cửu nghe được bọn họ những gì, nhưng có thể đoán được là có liên quan đến Lưu Liên.

      Tạ Địch Trần là người của An Lăng Vương Nhan Túc, đương nhiên ấn tượng của với Tần Cửu và Lưu Liên tốt, lúc này chắc chắn là muốn bài xích Lưu Liên.

      Tần Cửu thờ ơ liếc Nhan Túc ngồi ở bên cạnh Khánh Đế cái, mặc triều phục, mái tóc đen chải thành búi Đính, được kim hoàn (vòng vàng) vấn chặt. lẳng lặng ngồi ở đó, tay chơi đùa cái ly, vẻ mặt hờ hững, trong đôi mắt có đuôi mắt nhướng cao lộ ra vẻ lạnh lùng. Thỉnh thoảng chuyện với người khác đôi câu, mặc dù có ý cười, cũng chẳng hề lan đến đáy mắt.

      đời này, dường như trừ Tô Vãn Hương ra, cũng có ai có thể khiến lộ ra nụ cười lòng, ngay cả khi ngồi ở bên cạnh phụ hoàng của mình, đối mặt với dạ yến (yến tiệc buổi tối) náo nhiệt như vậy, cũng thể.

      năm đó, chẳng hề có dáng vẻ thế này.

      Thiếu niên phấn chấn bồng bột, hăng hái khí phách ấy rèn luyện thành nam nhân hỉ nộ lộ ra mặt.

      Ngày trước, với nàng, hận nhất là người giở thủ đoạn bày mánh khóe, cũng muốn ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia. Nhưng sao? Kể từ sau khi Bạch gia sa cơ, mực nỗ lực với ngôi vị kia.

      Nàng trước kia, là ngu ngốc như thế! Chỉ cần là lời , nàng tin tưởng hết! Cho nên, mới phải rơi vào cảnh ngộ thế này.

      "Bệ hạ, tân khoa Tiến sĩ tối nay đều là thiếu niên tài tử của Đại Dục Quốc chúng ta, chẳng bằng mời các vị tài tử làm thơ, để Tiêu đại tư nhạc phái ca cơ của Tư Nhạc phường hát lên, chẳng phải là chuyện tốt hay sao." Chưởng viện Nguyên Tử Chính của Hàn Lâm viện đứng dậy đề nghị.

      Khánh Đế nghe vậy, lông mày nhướng lên, hình như cũng vô cùng thấy hứng thú, trầm giọng : "Như vậy rất hay. Lập tức bắt đầu từ ba vị Tiến sĩ Nhất giáp !"

      Tần Cửu vừa thấy Nguyên Tử Chính muốn làm thơ, chợt hiểu ra muốn làm gì. Nhưng nàng cũng sốt ruột, chỉ thản nhiên nhìn Lưu Liên cái. Tiểu tử kia hề biết có người cố ý chĩa mũi nhọn vào , mà rất hứng thú tiếp nhận giấy và bút mực cung nữ đưa tới, chuẩn bị làm thơ.

      Tân khoa Tiền tam danh năm nay, Trạng nguyên là Lưu Liên, Bảng nhãn tên là Vân Mạc, là thư sinh hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Dáng vẻ tuấn tú, nhưng giữa lông mày lại lộ ra chút ngông cuồng, phàm là tài tử, phần lớn đều có vài phần kiêu ngạo. híp mắt, liền nhấc bút viết.

      Thám hoa tên là Tống Thần, nhìn qua tuổi tác của nằm ở giữa Lưu Liên và Vân Mạc, nhìn là người cực kỳ thận trọng, lần lữa hạ bút, vẫn cau mày suy tư.

      lát sau, bài thơ của Vân Mạc xong, có cung nữ qua đó thu lại rồi mang , đưa vào tay đại tư nhạc Tiêu Nhạc Bạch.

      Tối nay Tiêu Nhạc Bạch vẫn mặc bộ bạch y như cũ, dưới ánh đèn Lưu Ly lung linh lóa mắt, sắc màu như tuyết sáng trong như trăng tròn. rũ mắt xuống, nhanh chóng nhìn lướt qua bài thơ của Vân Mạc, khóe môi hơi nhếch lên. nhanh chóng giao bài thơ vào tay ca cơ, khoanh chân ngồi đệm tròn, bắt đầu gảy dây đàn Hầu.

      Tiếng nhạc du dương tuôn ra từ dưới đầu ngón tay , đây là khúc nhạc sau khi đọc bài thơ lập tức sáng tác ra, thong thả ung dung mà êm
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :