1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn hôn đã say - Cận Lê Mộ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26

      Editor: PNam Tiểu Thư

      Thừa dịp mấy ngày ở nhà nhàn rỗi, Hứa Mịch bắt đầu tìm đơn vị công tác để làm việc. phải Phương Diệc Mông, mang thai xong lập tức thể làm. Hứa Mịch bên tìm công việc mạng, bên lên QQ chuyện phiếm với bạn bè.

      Sau khi đến thành phố B rồi, buổi tối Hứa Mịch đều gọi điện thoại cho mẹ Hứa để chuyện tán gẫu. giờ môi bị thương, ban ngày lại buồn chán, thời gian bình thường cũng thường quấy rầy mẹ mình tài khoản QQ.

      Lúc mẹ Hứa biết môi bị thương, thiếu điều thể bay đến nhà Du Ninh Trạch mắng trận, mắng biết lo cho bản thân mà muốn tự vẫn như vậy, là quá ngu ngốc.

      Nếu như là ở nhà, đối với việc này Hứa Mịch sớm nổi bão. Nhưng mà bởi vì bây giờ xa nhà, ngược lại Hứa Mịch cảm thấy điều này đáng xảy ra, muốn gây mâu thuẫn với người nhà cho nên lập tức yên lặng nghe mẹ .

      Quấy rầy mẹ xong, Hứa Mịch lại quấy Trương Mộng. Hai người điên khùng chế nhạo qua lại lúc lâu, chuyện trời dưới đất đến khi bên cạnh Trương Mộng có việc mới thôi.

      Lúc Du Ninh Trạch trở về thấy Hứa Mịch ôm máy tính chơi trò chơi.

      Tầm mắt Hứa Mịch rời khỏi máy tính, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, chỉ mới hơn bốn giờ chút. nhìn về phía Du Ninh Trạch thay giày ngoài cửa hỏi: “Sao về sớm vậy?” Bình thường phải năm giờ rưỡi Du Ninh Trạch mới tan tầm, về nhà cũng là gần sáu giờ.

      Du Ninh Trạch cười híp mắt, “Thi thoảng tan tầm sớm cũng được.”

      Hứa Mịch: “ nghĩ tới cũng tan tầm sớm nha. Nhưng mà tan tầm sớm đến tận giờ hơn, nhỡ đâu bị sếp phát chẳng phải là bị ép đến biến thành con mực khô.” Lúc trước Hứa Mịch cũng nhiều lần tan tầm sớm, nhưng mà đều là lén lút mà về, hơn nữa nhiều nhất cũng là sớm hơn mười lăm phút thôi, ai cũng dám về sớm quá giờ như vậy.

      Du Ninh Trạch vừa đổi giày vừa thuận miệng : “ là sếp, cho nên ai dám làm gì cả.”

      Hứa Mịch phẩy tay , “Quá tệ, chuyên nghiệp!” Tuy rằng Hứa Mịch việc làm cụ thể là cái gì, nhưng mà trước đây từng nghe qua là quản lý của công ty nào đó.

      Du Ninh Trạch : “ làm xong công việc xong xuôi rồi mới , cho nên cũng tính là chuyên nghiệp.” nhìn Hứa Mịch thân áo ngủ ngồi ôm máy tính, “Em mau thay đồ , hôm nay chúng ta ra ngoài ăn, mang về nữa.”

      Bởi vì môi Hứa Mịch bị bỏng cho nên mấy ngày nay cơ bản là cả hai đều mua đồ về nhà ăn. giờ môi Hứa Mịch cũng khá hơn rất nhiều, còn sưng nữa, da cũng bóc hết, có thể ra ngoài là vừa. Du Ninh Trạch cũng biết buồn đến hỏng rồi.

      tốt quá!” Hứa Mịch thả máy tính xuống, vội vàng lê dép lê chạy vào phòng ngủ.

      Hứa Mịch cảm thấy mấy ngày nay đều ăn đồ ăn toàn là những thứ nhàm chán, sớm rất muốn ăn đồ khẩu vị nặng cay nóng hay gì đó. giờ được ra ngoài ăn Hứa Mịch có cảm giác giống như mấy trăm năm nay làm tiên, bắt đầu từ lúc này mới được phép trở thành người thường.

      Hứa Mịch mãnh liệt đề nghị ăn món cay Tứ Xuyên, nhưng mà lại bị Du Ninh Trạch cự tuyệt. lái xe : “Miệng vết thương chỉ mới lành, em cần phải ăn những món ăn kích thích như vậy. Món ăn Tân Cương cũng tệ lắm, hay là đêm nay chúng ta ăn ở đó?”

      Hứa Mịch thở dài nhận mệnh: “Được rồi, em cũng muốn mau chóng được ra ngoài nhìn mặt người.”

      Bỗng nhiên Du Ninh Trạch nhớ đến cái gì đó, hỏi: “Em muốn tìm việc à?” Ban nãy lúc Hứa Mịch thay quần áo, có nhìn thấy màn hình máy tính là sơ lược lý lịch của .

      Hứa Mịch nhìn cảnh vật lướt nhanh ngoài cửa, đáp: “Ừa, chỉ là chưa tìm được thôi. giờ có rất nhiều công ty đòi hỏi cuộc sống công việc của nhân viên phải ổn định, nếu biết được về sau em xin nghỉ để sinh đẻ, khẳng định muốn cho em vào làm.”

      Điều này cũng là việc khiến cho Hứa Mịch đau đầu. Lúc đăng lý lịch lên mạng, đều nhận được hồi báo của những công ty có tiếng thành phố, nhưng mà nghĩ khi đến phỏng vấn, các công ty đó chắc chắn hỏi hướng sau này của . Trước kia khi công ty ở thành phố A của tuyển dụng nhân viên, thời điểm đó công ty còn cho người xác minh cầu kĩ lưỡng, tốt nhất là chọn những người trong tương lai sau này nên có dự tính mang thai hoặc là có tính toán quá nghỉ dài hạn.

      Suy cho cùng khi ra ngoài xã hội trong công việc, phụ nữ mang thai luôn có đãi ngộ tốt. Điều này khiến cho Hứa Mịch cảm thấy rất là bi thảm. Trước kia bản thân còn chưa mang thai, cảm xúc lúc nào cũng trơ trơ có quá đáng như vậy; giờ suy bụng ta ra bụng người, tâm tình lập tức thay đổi.

      Du Ninh Trạch như biết được ý nghĩ của Hứa Mịch, thoáng trầm ngâm, “Hay là em đến công ty làm , có được ?”

      Hứa Mịch quay đầu lại nhìn Du Ninh Trạch, “Công ty cũng nhận thêm người à?”

      Du Ninh Trạch gật đầu, “Ừ.”

      Hứa Mịch hỏi: “Tuyển dụng vị trí nào?”

      “Em muốn chọn công việc nào?” Tuyển vị trí nào Du Ninh Trạch đúng là chưa nghĩ ra. Nhưng mà chỉ cần muốn tìm vị trí nào trực tiếp cho thêm chỗ là được rồi.

      “Bây giờ cũng cầu gì nhiều, chỉ cần cái ổn định trong công ty thôi. Về sau chắc là phải nghỉ sinh, cho nên nhiều nhất em chỉ có thể làm việc mấy tháng. Mang theo thai lớn làm em cũng chưa từng nghĩ đến.” Lúc trước từng nhìn thấy ít thai phụ ôm bụng bầu hơn tám tháng làm, cảnh tượng nhìn thấy chỉ biết thầm hoảng trong lòng. Lỡ đâu may có việc gì va chạm là phát khổ.

      Du Ninh Trạch đồng ý : “Ừ, tìm vị trí nào thoải mái chút là được, chờ bụng lớn rồi nghỉ sanh cũng sao.”

      Hứa Mịch trừng mắt, “ dễ nghe quá! Vị trí thoải mái dễ tìm lắm sao. Còn nữa, nếu như sức lao động thấp mà lương tháng vào đâu, em tình nguyện ngốc ở nhà còn hơn.”

      vừa xong lời này cũng làm cho Du Ninh Trạch càng thêm đồng ý, “Ừ, ngốc ở nhà dưỡng thai cũng tốt, chỉ sợ em buồn thôi.”

      “Miệng lưỡi là linh hoạt nhỉ. Nuôi đứa trẻ rất là dễ dàng nha, em cũng phải giúp tiền nuôi con mà.” Hứa Mịch .

      mình là đủ rồi, nỗ lực kiếm tiền nuôi vợ chăm ngon là chuyện có thể làm được.” Du Ninh Trạch nhìn đường ở phía trước cười .

      Hứa Mịch: “Em muốn tự mình nuôi bản thân, nhất thiết phải là nuôi em.”

      Du Ninh Trạch dừng xe vào bãi đỗ, “Nuôi vợ là chuyện đương nhiên mà.”

      Hứa Mịch vừa lấy túi bên vừa : “Chờ đến khi nào em thể tự nuôi bản thân được nữa, lúc đó dựa vào . Chỉ cần khi đó cũng đừng cho em dựa vào là được.”

      ra Hứa Mịch cảm thấy phụ nữ cũng cần phải có nghiệp riêng của chính mình, cũng cần phải độc lập về vấn đề kinh tế của bản thân. Muốn cái gì cũng có thể tự mình thực , cần phải tìm đến đàn ông, đến lúc đó mất chủ quyền của bản thân, lập tức biến thành phụ thuộc đáng có.

      Lúc trước cũng có đồng nghiệp quan hệ qua lại rất tốt. ấy cũng là cưới chui, chẳng qua là tối thiểu bọn họ cũng kết giao được tháng. Thời gian lâu hơn so với và Du Ninh Trạch.

      Người đồng nghiệp đó sau khi kết hôn từ chức ở nhà chăm con, lúc đó chồng ấy lập tức trở thành người phụ trách việc kiếm tiền nuôi gia đình, từ đó mọi kinh tế phát sinh đều do chồng ấy chi ra. Bình thường muốn mua cái gì hoặc làm cái gì, đều cần phải chồng ấy đồng ý chỉ định duy trì kinh tế, hầu như là ấy bị động làm chuyện gì cũng xong. Hơn nữa ấy phải là người gốc thành phố, nhà mẹ đẻ lại xa nhà chồng, mỗi lần về nhà mẹ là phải lấy tiền từ chỗ chồng. Nếu như chồng ấy đồng ý, đồng nghĩa với việc cả nhà mẹ đẻ ấy cũng thể trở về.

      Cũng bởi vì kinh tế trong nhà bất bình đẳng, cho nên cả hai thường hay cãi nhau rất nhiều lần. Nhớ có lần hai người cãi nhau rất là dữ, người đồng nghiệp kia của Hứa Mịch có tiền để trở về nhà mẹ, cho nên ấy mượn tiền .

      Lúc đó Hứa Mịch tự mình nhắc nhở mình, sau này kết hôn tuyệt đối phải có cơ sở kinh tế của riêng. Khi đó Hứa Mịch còn ở cạnh Giang Tự, ta nghe xong kết luận của , còn cười sau này bọn họ kết hôn, Hứa Mịch muốn làm gì làm, ta giống người đàn ông kia dùng kinh tế để hạn chế hành vi của vợ mình.

      giờ nhớ lại, những lời kia cũng là đùa thôi. Đột nhiên Hứa Mịch cảm thấy rất là hiếu kỳ, nếu như gặp được Giang Tự ở thành phố B này, khi Giang Tự nhìn thấy phản ứng ra sao. Ây... cũng là suy nghĩ nhiều, làm sao Giang Tự có thể nhìn được mắt hay cho phản ứng gì kia chứ. ta sớm ước gì mập mạp kia biến mất khỏi thế giới này luôn rồi.

      Bởi vì lâu lắm rồi Hứa Mịch chưa được ăn đồ ấm nóng, giờ khỏi có chút giống ‘sói phun hồ nuốt’. Du Ninh Trạch đưa nước cho , “Ăn chậm chút, cần phải gấp.”

      Hứa Mịch cắn cắn nuốt nuốt, lệ nóng quanh tròng nhìn , “ hiểu được cảm giác xót xa của người mấy ngày được ăn đồ ngon đâu.”

      Du Ninh Trạch cười nhạo: “Nhưng mà em cũng cần phải gấp như vậy. ai biết vết thương của em, người khác nhìn vào còn tưởng bình thường đối xử hà khắc với em, cho em ăn cơm đó.”

      Hứa Mịch xem thường, “Hừ, ra là muốn em như dân trong nạn đói châu Phi mấy trăm năm chưa được ăn cơm chứ gì. Đừng tưởng em biết trong lòng nghĩ gì.”

      “Cái này mà em cũng biết được sao.” Du Ninh Trạch ra vẻ kinh ngạc.

      “Du Ninh Trạch càng ngày càng đáng đánh đòn.”

      Mắt Du Ninh Trạch trừng lớn, lông mi dưới ánh đèn ngã xuống bóng quạt xòe ra, “ ?” là càng lúc càng thích cãi nhau đùa giỡn với Hứa Mịch. hiểu sao mỗi lần đùa nghịch với như vậy, Du Ninh Trạch đều cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng sung sướng. Tuy rằng kết quả cuối cùng người thua đều là .

      Hứa Mịch liếc mắt, lười chuyện với .

      Ăn no rồi, Hứa Mịch mới phát bản thân ăn có chút nhiều, bụng thoải mái.

      em nên ăn chậm chút. Lần sau có đói cũng được ăn nhanh như vậy nữa.” Du Ninh Trạch trách cứ, “Gần đây có công viên, chúng ta chút tiêu thực.”

      Hứa Mịch kéo tay Du Ninh Trạch, “ công viên còn bằng dạo phố. Tám trăm năm công viên, lần trước dạo công viên mà cứ tưởng là còn học tiểu học đó.”

      Cuối cùng, hai người quyết định dạo phố đêm gần đó.

      Hứa Mịch lôi kéo Du Ninh Trạch đến khu gia dụng hằng ngày, : “Giường nhà chúng ta cần phải thay đổi á. Em thích giường lớn, đổi thành hai thước nha .”

      Ý tứ “nhà chúng ta” ràng là lấy lòng Du Ninh Trạch, cười híp mắt gật đầu, “Ừ.”

      dạo vòng ở chỗ độc quyền về giường ngủ, Hứa Mịch nhìn trúng vài mẫu, đứng rối rắm chọn qua chọn lại biết nên quyết định lấy cái nào.

      “Du Ninh Trạch, nhìn xem cái trắng đen kia đẹp hay là cái màu xanh nhạt kia đẹp hơn? Còn cái đủ màu kia nữa kìa.” Nếu có thể mua hết về tốt rồi, Hứa Mịch yên lặng nghĩ. Những cái giường này đều có vẻ đẹp đặc sắc riêng, hơn nữa họa tiết giường cũng rất đáng , đối với những vật tinh xảo khéo léo như thế này Hứa Mịch đều có khả năng miễn dịch được.

      “Em thấy cái nào tốt nhất lấy .” Du Ninh Trạch . ra đối với những mẫu này Du Ninh Trạch cũng có hứng thú đặc biệt hay là nghiên cứu kĩ lưỡng gì, dưới cái nhìn của , giường chỉ cần ngủ thoải mái là được rồi.

      “Những cái này là tốt nhất rồi, làm sao đây?” Hứa Mịch ủ rũ, là khó chọn."

      Du Ninh Trạch nghĩ nghĩ, : “Nếu trước tiên chúng ta mua cái về, đến khi nào em chán rồi mua thêm cái khác, thay phiên nằm.”

      Phảng phất như tìm thấy ánh sáng, Hứa Mịch nghiêm túc gật đầu, “Ý kiến hay!”

      Du Ninh Trạch: “...” chỉ tùy tiện bậy vậy thôi.

      Chợt tưởng tượng đến hình ảnh sau này ngừng đổi giường, Du Ninh Trạch lại nghĩ chút từ ‘tân hôn’ đến ‘tân giường’, ‘tân vị’ độc đáo, trong lòng khỏi dâng lên cảm giác bi thảm kỳ quặc. giây chỉnh lại bộ dáng đứng đắn, Du Ninh Trạch bày ra vẻ mặt đau khổ : “... A Mịch, đùa thôi.”

      Hứa Mịch lạnh nhạt liếc mắt Du Ninh Trạch cái, “Em cũng đùa thôi.” Tuy rằng muốn mua hết về. Nhưng mà việc này cũng quá là quái đản rồi, mua nhiều giường về như vậy để làm gì cơ chứ? cũng có hứng thú đặc biệt sưu tầm giường chiếu gì đâu. Hơn nữa, nếu như mẹ biết được, bà mắng thành đầu chó mất. Còn ba Hứa khỏi , cái danh lãng phí xa xỉ ngây thơ thực thực tế bị chụp lên đầu, cũng cần sống nữa, trực tiếp tự sát tạ tội trời đất luôn là được.

      Du Ninh Trạch: “...”
      linhdiep17, B.CatChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27

      Editor: PNam Tiểu Thư

      Cuối cùng Hứa Mịch vẫn chọn cái giường hai thước trắng đen kia, bởi vì khi mua cái giường này được tặng kèm thêm con thỏ lớn cực kỳ đáng . Hứa Mịch bị con thỏ ngốc ngốc dễ thương kia hút hồn, cả đoạn đường ôm trong tay chịu buông ra.

      Lúc hai người trở về nhà, Hứa Mịch cũng chịu thả con thỏ lớn nửa người kia ra.

      Du Ninh Trạch vừa tắm rửa xong ra, thời điểm ra khỏi phòng ngủ còn nhìn thấy Hứa Mịch nằm sô pha ôm khư khư con thỏ ‘xấu xí’ đó, “ thích đến vậy à?”

      Hứa Mịch sờ sờ đầu thỏ, “Đáng chết được.” đầu thỏ có cái nón ô vuông đen đỏ, lộ ra hai cái lỗ tai hồng hồng, cổ còn đeo dây bạc vàng, bộ dáng xinh xắn chỉ biết nhắm mắt ngủ là làm cho thích đến phát điên.

      Du Ninh Trạch nghiêm mặt nhìn bộ dáng đáng của con thỏ, nhưng mà nhìn mãi cũng chẳng tìm thấy điểm gì đặc biệt, “Phụ nữ các em đều thích những thứ như thế này?”

      “Đương nhiên rồi.” Hứa Mịch nhét con thỏ vào lòng Du Ninh Trạch, đứng lên nhanh miệng phân phó: “Em tắm, chăm sóc cho nó tốt.”

      Da Du Ninh Trạch trắng nõn, ngũ tuấn rú, thân đồ ngủ nhạt màu mềm mại, đầu tóc đen nhánh hơi ướt vì mới tán qua. hơi cúi đầu, vài sợi tóc ương bướng theo đó mà rũ xuống, lông mi dày dài phủ thành hình tròn dưới vành mắt.

      Hình ảnh này là khiến ôn hòa còn càng thêm vô hại.

      giờ trong lòng bị nhét con thỏ ngốc nghếch đáng , người đàn ông dịu dàng ôm con thỏ ngốc, nhìn như thế nào cũng thấy là lạ. Có thể do con thỏ, dáng vẻ nghiêm túc của Du Ninh Trạch ngay tức khắc bị nó đánh bay, chỉ còn lộ ra dáng vẻ ngây ngô ấu trĩ. Mày hơi nhăn lại, mắt trừng to nhìn con thỏ trong tay, giống như đoán được Hứa Mịch đột nhiên ném con thỏ cho .

      Vốn dĩ muốn tắm rửa, Hứa Mịch nhìn thấy bộ dáng này của Du Ninh Trạch lập tức thể di chuyển được. nháy nháy mắt, “Du Ninh Trạch, có ai với là dáng vẻ này của ... rất là dễ thương.” ra là muốn “Em muốn hôn ” hơn.

      Mặt Du Ninh Trạch chảy đầy vạch đen, “ là đàn ông, cũng phải trẻ trung gì mà dễ thương với dễ thương.”

      Tròng mắt Hứa Mịch đảo đảo mấy vòng, thừa dịp Du Ninh Trạch chú ý, tiến nhanh về phía .

      Du Ninh Trạch nhìn mặt Hứa Mịch viết “Tôi muốn làm chuyện xấu” hiểu, “Em làm gì vậy?”

      Hứa Mịch nhanh chóng ra tay, kéo mặt xuống, hung hăng hôn cái lên sườn mặt , hôn xong lại cảm thấy chưa ghiền. Hứa Mịch lại xoay mặt lại hôn thêm cái nữa sườn mặt còn lại, xong xuôi cấp tốc co chân chạy .

      Du Ninh Trạch bị tập kích đột ngột phản ứng kịp, ngờ là Hứa Mịch lại cường ngạnh ăn đậu hủ nhanh như vậy.

      Hứa Mịch nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Du Ninh Trạch, cất tiếng cười to: “A ha ha ha ha, là đáng quá. cần bày ra vẻ mặt khó coi kia. giờ đích thực là bị con đùa giỡn, sau đó đau khổ ôm mặt khóc lóc, về sau còn muốn ly hôn với em nữa. Ha ha, đồ ngốc!” xong, cảm tưởng sợ bị Du Ninh Trạch trả thù, Hứa Mịch chạy nhanh vào phòng ngủ.

      Du Ninh Trạch “bị đùa giỡn” nhìn Hứa Mịch chạy vào phòng ngủ, lại nhìn xuống con thỏ trong ngực khỏi dở khóc dở cười. Hứa Mịch cứ như vậy, lúc nào cũng thích làm mấy loại chuyện buồn cười.

      ngồi xuống ghế sô pha đặt con thỏ bên cạnh, lấy điều khiển mở TV lên xem tài chính – kinh tế. Xem xem chút tâm tư lại tự động trôi dạt nơi nào.

      A... Nghĩ lại chút, môi là mềm. Lúc áp môi lên mặt , khắc lên mặt nguồn lửa nóng sung sướng, thậm chí khi rời khỏi còn có tiếng vang lên nữa. Nếu như môi đối môi hôi, hẳn là càng cảm thấy mềm mại hơn nữa.Cũng là... lâu rồi chưa có hôn mà. Sau khi chuyển đến thành phố B rồi, trừ việc tối ôm ngủ chưa từng tìm được phúc lợi riêng cho mình gì hết.

      Nghe ba tháng đầu mang thai phải đặc biệt cẩn thận, cũng được làm chuyện đó, qua ba tháng tiếp theo mới có thể làm được. Nhưng mà tính là làm chuyện đó, chỉ ăn đậu hủ của vợ mình chút cũng có thể . Sao lại biết nắm bắt cơ hội được, vợ mình ở trong ngực, cư nhiên còn bày đặt làm trò như Liễu Hạ Huệ để làm cái gì biết. Đột nhiên Du Ninh Trạch cảm thấy vô cùng ảo não, phiền chán chính bản thân biết nắm bắt cơ hội cho tốt.

      hơi nghiêng đầu, nhìn đến con thỏ bị bỏ rơi nãy giờ. Cặp mắt híp lại, mặt biểu cả, chân ngắn ngủn, thân hình tròn trịa béo ú như viên kẹo đường. Hừm, giờ nhìn thấy cũng có mấy nét đáng . Ôi... còn có chút giống với Hứa Mịch nữa. Nhận ra phát này khiến cho Du Ninh Trạch vô cùng vui vẻ.

      Hứa Mịch tắm xong lau tóc ra, lại vừa vặn thấy cảnh Du Ninh Trạch ôm con thỏ cười ngây ngô, “ bị ngốc rồi à?”

      Du Ninh Trạch nhoẻn miệng nhanh chóng chia sẻ với Hứa Mịch điều vừa phát : “A Mịch, cảm thấy con thỏ này đáng giống hệt em vậy.”

      Hứa Mịch ngồi xuống bên cạnh Du Ninh Trạch, thuận tay lấy khăn lông trong cổ , “Để giúp em.”

      Hứa Mịch cũng thoải mái dựa hẳn người vào , ôm con thỏ trong ngực ngắm ngắm : “Giống chỗ nào, em có ngốc như con thỏ này đâu.”

      Du Ninh Trạch nửa quỳ lên giúp Hứa Mịch lau tóc, mắt liếc xuống tiếp tục đánh giá con thỏ kia. A... càng nhìn càng thấy giống mà.

      Thời điểm vào phòng ngủ, Du Ninh Trạch như thường ngày tắt đèn leo lên giường, ôm lấy thắt lưng Hứa Mịch nhắm mắt.

      Mỗi tối trước khi ngủ hai người đều trò chuyện, Hứa Mịch cũng sớm thành thói quen với Du Ninh Trạch, : “Có mấy công ty nhận em phỏng vấn, ngày mai em muốn thử chút, nếu như phỏng vấn thành công, em chuẩn bị đến công ty xin phỏng vấn.”

      “Em trực tiếp đến công ty tốt rồi, cần phải phóng vấn.” Du Ninh Trạch thẳng: “Như vậy chúng ta có thể cùng nhau làm cùng nhau tan tầm. Như vậy tốt biết mấy.”

      Hứa Mịch: “ cần phải như thế. Nếu như làm cùng công ty với mới là tốt nhất đó. nghe người ta sao, hai vợ chồng làm việc cùng nơi, xác suất phát sinh mẫu thuẫn với nhau rất cao. Em muốn xảy ra tình huống này đâu.”

      Du Ninh Trạch suy nghĩ chút, nếu như Hứa Mịch đến công ty , là nghĩ ra vì lý do gì mà cả hai phát sinh mâu thuẫn với nhau, “Chúng ta làm chung, sao có thể sinh ra chuyện gì được cơ chứ?”

      Hứa Mịch: “Ai... cái này khó mà . Cũng là trực giác của phụ nữ thôi. thấy những cặp vợ chồng cùng nhau gây dựng nghiệp sao, áp lực kéo nhau đổ xuống, sau đó trong tư tưởng công tác có vấn đề, tiếp theo dẫn đến bao nhiêu chuyện khiến cho cả hai cãi nhau, rồi lại có đủ thứ chuyện tốt.”

      Du Ninh Trạch sửa lỗi, “ giờ chúng ta phải là cùng nhau gây dựng nghiệp, chúng ta cùng nhau làm chung ở đơn vị công tác.”

      Hứa Mịch: “Cũng giống nhau thôi mà! Chẳng lẽ cũng chưa từng nghe qua, làm chung ở công ty, tỷ lệ phát sinh mâu thuẫn vẫn cao hơn so với làm chung công ty sao? Hơn nữa nha, vạn nhất công ty đó đóng cửa, chẳng phải là cả hai cùng nhau thất nghiệp rồi. Cùng nhau thấp nhiệp, kinh tế gia đình thể chống đỡ nổi, cơ sở kinh tế là quyết định nhất, từ cái đó mà dẫn ra biết bao nhiêu tình vụn vặt giữa hai người, tranh cãi qua lại khiến cho tình cảm đôi bên cực kỳ cực kỳ xấu đó.”

      Du Ninh Trạch vô cùng bất đắt dĩ, “Em nghe những điều này ở đâu vậy?”

      Hứa Mịch: “Ôi, trong tin tức xã hội hay câu chuyện cuộc sống TV rất nhiều. đừng nghĩ đó chỉ là chuyện nhảm, tất cả đều là những luân lý kinh nghiệm giáo dục chúng ta đó nha. Cho nên chúng ta phải cố gắng tránh khỏi những việc đó cho tốt.”

      Du Ninh Trạch biết, suy nghĩ bấy giờ của Hứa Mịch cũng chỉ là tận lực muốn hôn nhân của bọn họ viên mãn, tránh những mâu thuẫn đáng có, điều này đến cũng là nỗ lực và coi trọng cuộc hôn nhân giữa hai người của . Có lẽ là Hứa Mịch coi trọng sắc mặt của , nhưng mà về phương diện khác mà , cũng rất dè dặt cẩn trọng trong cuộc hôn nhân này. Điều này là khiến cho lòng Du Ninh Trạch vô cùng thoải mái.

      luôn biết, lúc trước Hứa Mịch kết hôn với cũng là do tình thế lúc đó đúng dịp mà hợp thành duyên. Khi ấy cũng cảm thấy rất là kỳ quái, sao nhà họ Hứa lại vội vàng muốn gả con ra ngoài như vậy. Sau khi hai người tiếp xúc rồi, bấy giờ mới nguyện ý cùng Hứa Mịch qua lại. Ngày thứ hai lại được cha mẹ Hứa Mịch mời đến nhà họ Hứa ăn cơm. Lúc đó ông bà Hứa cũng có tìm chuyện, đại ý là hi vọng có thể nghiêm túc đổi tốt với Hứa Mịch, chỉ cần hai người có thể lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết qua lại được. Điểm này Du Ninh Trạch hoàn toàn đồng ý.

      Ông bà Hứa còn : “Ta hi vọng hai con kết giao thời gian kết hôn luôn, nếu như con muốn kết hôn sớm, chỉ muốn đôi bên qua lại hai năm rồi kết thúc, vậy vẫn là quên . Chúng ta giúp A Mịch tiếp tục xem đối tượng nhà khác.”

      Những lời này làm cho Du Ninh Trạch suy nghĩ rất nhiều. Ý tứ là nếu nhanh chóng kết hôn với Hứa Mịch, lập tức biến thành của người khác sao? Lúc đó tuy rằng cảm thấy nhà họ Hứa kỳ quái, nhưng mà vẫn chấp nhận cầu từ nhà họ Hứa. Bởi vì thích này, cảm thấy đau lòng vì này, cho nên muốn nghĩ trở thành vợ của người khác.

      Sau khi ông bà Hứa vậy rồi, mẹ Hứa Mịch cũng tìm đến chuyện lần nữa. Ý tứ đại khái cũng khác với ý của ông bà Hứa cho mấy. Lúc ấy lập tức biểu lộ lập trường, bản thân đồng ý kết hôn với Hứa Mịch. Sau đó trở về qua với ba mẹ chuyện kết hôn của mình. Ngày tiếp theo lập tức hùng hùng hổ hổ đưa Hứa Mịch mua nhẫn cưới, ngày thứ tư lấy giấy hôn thú, thứ sáu nháy mắt trở thành người có gia đình. Đến tận bây giờ, hoàn toàn triệt để ôm Hứa Mịch về nhà.

      Mà Du Ninh Trạch cũng biết, lúc đó nhà họ Hứa có ý bức hôn. Chỉ là cho hai người mau chóng xác định suy nghĩ, qua lại thời gian rồi kết hôn. Nếu như Du Ninh Trạch có ý nghiêm túc tính toán việc này, Hứa Mịch vẫn tiếp tục xem mắt. Kết quả là kém dương sai, nhà họ Du cũng trở nên vội vội vàng vàng, tỏ ý nhà mình cũng phải kết hôn sớm chút. Vì thế nhà họ Hứa từ chủ động biến thành bị động.

      Hứa Mịch cũng biết ông bà và mẹ những gì với Du Ninh Trạch, đúng là có cảm giác như là rác bị quét . Khi đó mới muốn kết hôn, chết cũng chịu kết hôn với Du Ninh Trạch. Nhưng mà lúc sau vẫn thể đứng vững được, kết quả là kết hôn với giờ trở thành người sắp làm mẹ.

      xem mắt rồi qua lại rất nhiều lần rồi, cũng rút ra được kha khá kinh nghiệm sau những lần tiếp xúc với đối tượng xem mắt. Người nhà của cũng bởi vì đó mà làm quá lên như vậy, tuy rằng lúc đó hiểu, nhưng mà chuyện qua hết rồi mới suy nghĩ cẩn thận lại. Cũng là do những kinh nghiệm đó, mà đầu óc Hứa Mịch càng ngày càng hơn, phim truyền hình hay là những bộ truyện cẩu thuyết đều đến từ đời sống thực đầy cẩu huyết này đây.

      Lời của Hứa Mịch làm cho Du Ninh Trạch trầm mặc chút, sau lúc lâu mới cất giọng buồn bã : “A Mịch, em đừng bi quan với cuộc hôn nhân của chúng ta như vậy có được ? Loại cảm giác em mang lại cho rất tốt.”

      Giọng điệu của làm cho lòng Hứa Mịch lộp bộp mấy cái, bi quan sai? chỉ là muốn đề phòng xảy ra rắc rối thôi mà. Du Ninh Trạch luôn là người đàn ông ấm áp như ánh mặt trời hướng về phía trước, sao lại buồn bã như vậy được. Đột nhiên Hứa Mịch cảm thấy vô cùng đau lòng. Lúc trước bởi vì hôn lễ của , mà Hứa Mịch lấy nội tâm khủng hoảng của mình để gây mâu thuẫn với mẹ đến đáng sợ. Sau cùng mới là Du Ninh Trạch giúp nàng thức tỉnh. chỉ muốn cùng Du Ninh Trạch hòa thuận chuyện tâm tư của nhau thôi.

      Người đàn ông này tốt với lắm, chăm sóc , thương , có đôi khi cũng trẻ con làm cho cảm thấy ngọt ngào. Hứa Mịch ôm lấy , “Em xin lỗi, em chỉ sợ sau này thất vọng về em, sợ hối hận vì cưới em, sợ hối hận vì lựa chọn cuộc hôn nhân này.”

      Du Ninh Trạch vỗ vỗ lưng Hứa Mịch, giọng trầm thấp mềm mại, “Ít nhất đến tận bây giờ, còn chưa có làm ra chuyện gì để cho mình phải hối hận cả. muốn cùng em vượt qua thời gian còn lại của cuộc đời. A Mịch, tin tưởng thêm chút nữa. Đừng suy nghĩ những chuyện nên, đầu của em có thể suy nghĩ những chuyện gì khác có được hay ?”

      Hứa Mịch kiềm nén suy nghĩ trong lòng, : “Được rồi, em chỉ cảm thán chút thôi. Sau này đừng giọng buồn tủi với em như vậy nữa, như vậy làm cho em cảm thấy giống như em khi dễ .”

      Du Ninh Trạch: “Giờ em mới biết là em khi dễ ?”

      Hứa Mịch sờ sờ ngực , giọng điệu tốt : “Ai nha, đừng có phá hư khí như vậy nữa. Chúng ta xây dựng khí trang trọng nặng nề đó, bây giờ bị phá vỡ rồi. Hẳn là nên học theo Quỳnh Dao mà , nguyện ý cho em khi dễ, hoặc là chỉ có thể để mình em khi dễ.”

      Du Ninh Trạch nhàng vuốt tóc Hứa Mịch kết luận: “Có phải phát sốt rồi đầu óc trở nên bình thường ?” luôn thích Hứa Mịch như vậy, luôn luôn vui vẻ lạc quan bỏ qua mọi chuyện phiền não.

      Hứa Mịch: “Đầu óc mới được bình thường. Đừng quên trong bụng em còn có đứa của , nếu đầu óc em bình thường, ngẫm xem đầu óc của con có bình thường được ?”

      Nghĩ đến trong bụng Hứa Mịch có đứa con của , nhất thời buồn bã mệt mỏi trong lòng Du Ninh Trạch đều bay hết. hớn hở ôm lấy Hứa Mịch nhận sai, xem thường mọi chuyện trước đây, chân chó hôn lên tóc : “ sai sai, đầu óc của em cực kỳ bình thường, cơ trí lại trí tuệ, con của chúng ta nhất định là thần đồng.”

      Tiểu nhân Hứa MỊch đắc ý cười lớn, “Như vậy coi như là được.”

      Cả cơ thể Hứa Mịch đều dán hết lên người Du Ninh Trạch, tay đặt ở eo , mùi hương dịu sạch truyền đến chóp mũi , bởi vì vừa tắm xong, cơ thể đặc việt mềm mại mát mẻ.

      Đột nhiên Du Ninh Trạch cảm thấy tâm viên ý mã*. Cho dù ban đêm tắt đèn, nhưng ánh mắt lúc thích ứng ánh sáng ràng, vẫn có thể nhìn thấy được những đường cong xinh đẹp lung linh cơ thể Hứa Mịch.

      (*Tâm viên ý mã: đại khái chỉ những người có tâm yên tĩnh.)

      Du Ninh Trạch đẩy Hứa Mịch ra chút, nhắm ngay đôi môi kiều kia hôn lên. Phiến môi trằn trọc yên, nhấm nháp hương thơm tươi ngọt dịu từ nó. Môi Hứa Mịch vô cùng mềm mại, Du Ninh Trạch chỉ muốn ngụm cắn lấy. Tay sớm dọc theo váy ngủ của Hứa Mịch dò xét dần lên, đường thích thú vẽ vời về phía trước, đè lại người phụ nữ luôn dịu dàng dán thân lên người .

      Tác giả có chuyện muốn : Che mặt ~ cố ý ngừng ở chỗ này. Buổi tối khuya ~ Cảm ơn mọi người duy trì theo dõi ~ Về sau còn có thể xen kẽ chút câu chuyện cẩu huyết của Hứa Mịch lúc trước ~ Chậm rãi cảm nhận ha ~.
      ChrisB.Cat thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28.
      Editor: PNam Tiểu Thư

      Vốn là yên ổn chuyện, đột nhiên biến thành hình ảnh hạn chế trẻ này, ôi chao, cũng là biến hóa nhanh quá rồi. Đây là lần đầu tiên Hứa Mịch thấy được mặt này của Du Ninh Trạch. có thể cảm nhận ràng được có thứ gì đó cứng rắn đặt ở đùi mình.

      Mà tay còn quấy rối ngực , tay còn lại duỗi thẳng ra sau lưng, chuẩn bị làm cái trò cởi áo ngực ra. Trước kia khi ngủ Hứa Mịch có thói quen mặc áo ngực, nhưng mà từ khi kết hôn với Du Ninh Trạch rồi, luôn luôn mặc áo khi ngủ. Chu dù lúc mặc rất thoải mái, nhưng mà muốn bộ ngực cup D của mình hề được che đậy tới lui trước mặt Du Ninh Trạch cách kiêng dề thế, nếu như chọn thà chọn thoải mái còn hơn.

      Đối với mấy loại áo ngực này Du Ninh Trạch hoàn toàn mù tịt. Mỗi lần làm chuyện đó đều thể nào cởi ra được, lúc trước làm đều là phải tự tay Hứa Mịch hỗ trợ cởi ra. giờ tay ở sau lưng vuốt ve qua lại, nhưng có ý định cởi áo ra.

      Hứa Mịch nhanh chóng đè cái tay làm loạn sau lưng mình lại, thở phì phò : “Du Ninh Trạch, ăn uống nhầm thuốc gì rồi sao? quên là ba tháng đầu thể làm chuyện này được à?” Tuy rằng giờ cũng rất muốn làm, nhưng mà thể nào làm được! Hứa Mịch bị đốt lửa làm cho cả người như nóng hết cả lên, ngay cả bản thân cũng thể chịu nổi mà.

      Ngay từ đầu Du Ninh Trạch chỉ muốn ăn đậu hủ của vợ mà thôi, nghĩ tới ăn ănh chút là thể dừng lại được. có chút ảo não thu tay về, “ xin lỗi, là thể khống chế được.”

      Hứa Mịch đẩy vai chút, “ nặng chết được, nhích ra nhanh lên.” Cũng may Du Ninh Trạch còn bận tâm đến khả năng chịu lực của , áp hết cả người lên, chỉ hơi đè thân của lại thôi.

      Bản thân Du Ninh Trạch khó chịu muốn chết, dám làm loạn, nhanh chóng kéo khoảng cách ra với Hứa Mịch. Xem ra là chuyện ăn đậu hủ này cũng thể ăn bừa bãi được, vẫn là nên tự mình kiềm chế hơn.

      Hứa Mịch nằm bên cạnh Du Ninh Trạch, bên tai truyền đến tiếng hít thở vội vàng của cực kỳ ràng. biết khó chịu lắm, dù sao lâu rồi hai người cũng chưa có làm, vốn là tiểu biệt thắng tân hôn, kết quả là vì đứa trong bụng, tiếu biệt vẫn là thể thắng nổi.

      nghiêng người, cẩn thận đề nghị: “Hay là chúng ta tạm thời chia phòng ngủ ?”

      Du Ninh Trạch giận dữ : “Em đừng mong nghĩ đến chuyện đó. Đừng tưởng biết, em chia phòng là muốn độc chiếm cái giường.”

      Ý tưởng trong lòng bị vạch trần, Hứa Mịch có chút ngượng ngùng, “Khụ khụ, em chỉ là săn sóc lo lắng cho thôi. Dù sao bên cạnh có người vợ như hoa như như em đây, tự chủ giảm xuống cũng có thể hiểu được mà.”

      Du Ninh Trạch đồng ý, “Ừ, như hoa, quả là như hoa.”

      Hứa Mịch: “ phải, là như hoa như ngọc.”

      Du Ninh Trạch cười, “Đúng vậy, đúng là như hoa.”

      Hứa Mịch: “...” Bất chợt trong đầu lên nhân vật điện ảnh kinh điển Chu Tinh Trì*, lỗ mũi, con mắt, bộ mặt dạng đều đánh khinh như hoa... là muốn đập chết Du Ninh Trạch mà!

      (*Chu Tinh Trì: cũng là Châu Tinh Trì, sinh ngày 22 tháng 6 năm 1962 là nam diễn viên, đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất nổi tiếng Hồng Kông, cố vấn chính trị của Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc)

      Du Ninh Trạch nằm yên lúc lâu, cuối cùng vẫn nhịn được xốc chăn lên, giấu đầu lòi đuôi với Hứa Mịch: “Trời nóng quá, tắm chút.”

      Hứa Mịch chống tay đỡ nửa người dậy, nhìn bóng lưng có chút chật vật của Du Ninh Trạch khỏi bật cười to: “Ừ ừ, quả là nóng. Nóng đến mức nhanh chóng chui vào phòng tắm.”

      Du Ninh Trạch ở dưới làn nước xối xả tặng cho bản thân chút cảm giác thư thả. Trong đầu thầm nghĩ, đúng là dọa người , lại còn bị Hứa Mịch cười nhạo nữa! Sau này nhất định phải cười lại mới được. Tắm rửa xong, thời điểm ra ngoài thấy Hứa Mịch bên giường ôm chăn giống như ngủ. cố gắng nhàng xốc chăn lên chui vào trong.

      Hứa Mịch chỉ mới ngủ lâu, Du Ninh Trạch vừa nằm lên giường, mơ mơ hồ hồ : “Chờ lâu đến mức muốn ngủ. Mau ngủ thôi, ngày mai em phải dậy sớm để phỏng vấn.”

      “Em phỏng vấn ở đâu?” Du Ninh Trạch giọng hỏi. Nhưng đợi lúc lâu sau cũng nghe thấy câu trả lời, nghiêng người, bấy giờ mới phát Hứa Mịch ngủ rồi.

      Du Ninh Trạch nhàng đặt tay lên eo Hứa Mịch, giúp chỉnh lại chăn cho tốt.

      ... ... ...

      Bởi vì hẹn nhiều công ty phỏng vấn cùng ngày, cho nên Hứa Mịch chỉnh báo thức tám giờ dậy. Bình thường lúc thức dậy Du Ninh Trạch , hôm nay khó có được lúc dậy sớm, mới mở mắt có thể nghe thấy tiếng vang của Du Ninh Trạch ở trong phòng tắm.

      ngồi dậy, rồi lại nằm xuống. Mỗi là thức giấc là đều muốn ngồi lên rồi lại nằm xuống ngủ lại. Trước kia bình thường chín giờ mới làm, mỗi ngày tám giờ rời giường, nhưng mà Hứa Mịch lúc nào cũng chỉnh đồng hồ báo thức lúc bảy giờ rưỡi, tỉnh dậy rồi xong lại ngủ tiếp.

      Lâu rồi dậy sớm, giờ đột nhiên phải như vậy khiến cho Hứa Mịch cảm thấy có chút tiêu hóa nổi. Quả nhiên... tuần nay ngày nào cũng ngủ tới hơn mười giờ mới chịu dậy, bây giờ mới bảy rưỡi phải mở mắt, chịu nổi
      [​IMG]
      B.CatChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29.
      Editor: PNam Tiểu Thư

      Hứa Mịch lấy điện thoại trong túi ra nhìn giờ, bây giờ là hơn mười giờ. Buổi chiều còn hai buổi phỏng vấn nữa, đợi cơm nước xong xuôi chắc cũng hơn giờ rồi. Hứa Mịch lòng vòng đến trong chợ chút, tính toán hai giờ phỏng vấn.

      nhấc máy muốn gọi điện thoại cho Du Ninh Trạch, kế quả là có ai tiếp máy.

      Chắc là giờ Du Ninh Trạch bận, cho nên thể nhận máy được. Hứa Mịch cất điện thoại vào túi loại, xem xét vào nơi nào đó nghỉ ngơi đợi . Sớm biết tình trạng bây giờ tối hôm qua hỏi địa chỉ công ty ở đâu rồi, như vậy có thể trực tiếp đến tìm rồi.

      Hứa Mịch đường, đột nhiên tay có cảm giác là lạ, cúi đầu nhìn lập tức phát túi xách trong tay thấy nữa.

      Hứa Mịch cả kinh trong lòng, vội nhìn trước nhìn sau, lại thấy phía trước có tên đàn ông ôm cái gì đấy chạy như bay. Xét tốc độ này cách xa mấy chục thước rồi, ta rẽ ngã, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Hứa Mịch.

      Lần đầu tiên Hứa Mịch bị vướng vào tình huống bản thân bị cướp bóc như vậy, nhất thời ngốc ra chỗ. Tận đến khi kẻ kia chạy mất dạng, Hứa Mịch mới phản ứng lại kịp, bản thân hẳn là phải đuổi theo mới đúng. Con phố vốn phải là con phố sầm uất, đường cái chỉ có vài người qua lại, có số người nhìn thấy màn này nhưng cũng có ý bước đến giúp đỡ, chỉ có thể dùng ánh mắt đồng tình liếc nhìn Hứa Mịch cái, sau đó quay đầu làm việc của mình.

      Hóa ra đây là hờ hững... lòng người là kỳ lạ! giờ đuổi theo cũng kịp nữa rồi, Hứa Mịch cảm giác giống như trong lòng có mấy vạn con thảo nê mã chạy lòng vòng. Tiền trong túi chỉ là việc , dù sao cũng nhiều lắm, trọng điểm chính là giấy chứng nhận, chứng minh thư, giấy tốt nghiệp rồi mấy giấy tờ lặt vặt các thứ! Mất rồi là rất khó để lấy lại được! Ôi ôi, Hứa Mịch muốn khóc đến nơi rồi. Sao hôm nay lại xui đến vậy cơ chứ.

      Hứa Mịch đến cục cảnh sát báo án, nêu hết những thứ có trong túi, số tiền bên trong quan trọng, chỉ cần tìm được giấy tờ quan trọng của thôi. Tiếp Hứa Mịch là viên cảnh sát trẻ tuổi, cậu ta cười rộ lên cũng có cái lúm đồng tiền nho , hình ảnh này khiến cho nghĩ tới Du Ninh Trạch. Chỉ có điều trong tâm tư cho rằng, lúm đồng tiền của Du Ninh Trạch so ra còn đẹp hơn với viên cảnh sát này.

      Hứa Mịch ra khỏi cục cảnh sát, đứng ở trước cửa lớn nhìn trời mà khỏi sầu bi.Hứa Mịch ra cảnh cục, đứng ở cảnh cục cửa, mặt sầu bi. Số điện thoại của Du Ninh Trạch nhớ, giờ làm cách nào để liên lạc với càng biết, hơn nữa còn chẳng biết công ty Du Ninh Trạch làm là ở đâu. Sớm biết như vậy Hứa Mịch dùng mọi cách để nhớ số điện thoại của Du Ninh Trạch, cung hỏi ràng điểm công tác của là ở đâu. là con mẹ nó sớm biết rằng có chuyện này.

      Hứa Mịch ngu ngơ lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định trở về nhà chờ Du Ninh Trạch. Tuy rằng chìa khóa cửa bị mất cùng với cái túi, nhưng mà chắc là bảo vệ chung cư có. Hơn nữa từ chỗ bảo vệ cũng có thể có số điện thoại của Du Ninh Trạch! Nghĩ đến cách này, trong nháy mắt Hứa Mịch cảm thấy như bản thân vừa tìm thấy ánh rạng đông hi vọng.

      “Xin lỗi, cho tôi qua.”

      Hứa Mịch nghe được giọng sau lưng, nhanh chóng lùi thân qua bên. Cục cảnh sát thường xuyên có người ra vào, vừa rồi chỉ biết lo cho bản thân mà nhất thời quên mất mình còn đứng ở cửa cục. Hứa Mịch đứng nép người lại, hơi cúi đầu xin lỗi: “ có lỗi quá.”

      Bởi vì hơi cúi mắt, cho nên cẩn thận nhìn xem đối phương là ai. xong lời xin lỗi rồi, Hứa Mịch lập tức xoay người rời .

      Nhưng mà ai biết chân chỉ vừa nhấc lên, tay bị người khác kéo lại. Sức tay người nọ hề , mà Hứa Mịch lại chủ ý, vừa bị kéo cái lảo đảo muốn ngã xuống.

      Hứa Mịch giận dữ, phen trừng mắt ngẩng đầu mắng: “Làm cái gì vậy...”

      Câu chưa kịp hết giọng Hứa Mịch chậm xuống dần. Bởi vì người kéo tay lại, đứng trước mặt chính là bạn trai ba năm trước Giang Tự. hai năm rồi Hứa Mịch chưa nhìn thấy Giang Tự, ta vẫn giống hệt như ấn tượng lúc trước của , trước sau như vẫn cái bộ dáng lưu manh cặn bã.

      Mà cái tên lưu manh cặn bã này còn cư nhiên nhìn bằng ánh mắt giận dữ, giống như là làm chuyện tội ác tày trời gì, “Hứa Mịch, sao em lại biến thành như vậy?”

      Giang Tự cẩn thận đánh giá Hứa Mịch, sợ là bản thân mình vừa nhìn lầm rồi. Tóc vẫn như trước thẳng dài sau lưng, lông mày như trăng khuyết cong cong xinh đẹp, dưới là đôi mắt nâu sậm to tròn, cái mũi vẫn như cũ cao ngạo, đôi môi mềm mại hồng phấn mọng nước.

      Vừa rồi đứng từ xa ta cảm thấy rất giống Hứa Mịch bản thu , nhưng mà người này với Hứa Mịch hai năm trước là khác nhau trời vực. người mặc com lê tiểu chuẩn xinh đẹp, nổi bật lên dáng người lung linh thướt tha quyến rũ, chân dài thon thẳng đứng ở đấy. Giang Tự hoàn toàn dám chắc rằng đây chính là Hứa Mịch. Tận đến lúc nghe được giọng của này, ta mới dám triệt để xác nhận, đây là Hứa Mịch. Giọng của vẫn như vậy, dù có hóa thành tro ta vẫn nhận ra.

      Chỉ mới có hai năm gặp nhau, vì sao lại biến thành như thế này?

      Hứa Mịch nhìn lướt qua bàn tay nắm chặt lấy tay của Giang Tự, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía ta : “ có thể thả tay ra được rồi.”

      Giang Tự như là nghe thấy lời của Hứa Mịch, vẫn cứ chấp nhất hỏi: “Sao em lại biến thành như vậy?”

      Thái độ của Giang Tự làm cho Hứa Mịch vô cùng khó chịu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta, hàng mày cau chặt : “Giang Tự, tôi biến thành cái dạng gì có liên quan gì tới ? Hơn nữa, tôi biến thành như vậy, có phải là điều sớm chờ từ rất lâu rồi có đúng ?”

      Giang Tự nghĩ rằng Hứa Mịch trắng ra như vậy, trong lòng ta đột nhiên cảm thấy vô cùng áy náy, “ xin lỗi.”

      Chia tay với Hứa Mịch là chuyện hối hận mà đời này Giang Tự làm. Sau khi chia tay với , Giang Tự cũng quen vài khác, nhưng mà vô luận như thế nào đối phương cũng nghe lời biết chuyện hết mực, ai cũng phù hợp thỏa mãn mọi phương diện điều kiện của ta, cho nên ta chẳng thể tìm được cảm giác lúc trước ở chỗ Hứa Mịch.

      Năm đó Giang Tự Hứa Mịch, ta hi vọng có thể cùng ta đến cuối đời, ta hi vọng có thể là xứng đôi với mình, cho nên lập tức bắt đầu cầu Hứa Mịch làm theo những ý nghĩ của ta đưa ra. Nhưng mà tính Hứa Mịch cứng rắn, căn bản thích bị người khác nắm trong lòng bàn tay, vì thế mà ta với Hứa Mịch thiếu những trận cãi nhau. Thẳng đến sau này, hai người tự là cho tinh thần lẫn đầu óc mệt mỏi, dẫn đến bắt đầu sinh nghi tình cảm lẫn nhau.

      Hứa Mịch lạnh nhạt nhìn ta, “ có gì, tôi còn phải cảm ơn , nếu kích thích, tôi cũng biến thành cái dạng này đâu.”

      Trong lòng Giang Tự đau xót, đúng vậy, đây phải là điều lúc trước ta hi vọng sao. Nhưng mà giờ nhìn Hứa Mịch như vậy, trong lòng Giang Tự lại lạnh lẽo chẳng chút hơi ấm.

      là khó chịu đó, thả tay tôi ra có được , tôi cũng có thân thiết lắm với nữa. giờ buông tay tôi ra , chúng ta chuyện sau.” Giang Tự kéo tay như có ý tứ buông tay ra, làm cho rất là tức giận. Lúc trước nháo chia tay là ta, giờ lại bày cái dáng vẻ đàn ông si tình ra cho ai xem. Hơn nữa Phương Diệc Mông , ta cũng có đứa rồi, mẹ nó tỏ thái độ với như vậy để làm cái quái gì.

      Hai năm qua, Hứa Mịch cũng hiểu ra, chính là bị coi thường. Trước khi chia tay hai người cãi nhau biết bao nhiêu lần. Đến khi chia tay, nghĩ đến trước kia Giang Tự đối xử tốt với mình như thế nào. Người người đều , mất rồi mới biết quý trọng, nhưng mà khi quay đầu lại nhìn, Hứa Mịch mới phát lúc trước bản thân ngây thơ buồn cười cỡ nào. Tuổi trẻ bọn họ ai cũng biết cách giữ tình cảm lẫn nhau là gì, lúc nào cũng cho rằng chỉ cần nhau có gì có thể tách bọn họ ra được.

      giờ Hứa Mịch nhìn dáng vẻ thâm tình đau đớn của Giang Tự, trong lòng lập tức cảm thấy rộn lên. Cho dù Hứa Mịch nhớ ngày trước Giang Tự đối tốt với như thế nào, nhưng mà muốn dây dưa thêm với ta chút nào nữa. với ta sớm nên xuất đoạn tình cảm đó. Tuy rằng năm đó ta như vậy, nhưng chuyện xảy ra rồi thể vãn hồi được nữa, trôi qua chính là trôi qua, có khả năng trở về. Cũng như nước đổ ra thể múc lại được, Hứa Mịch hiểu được đạo lý này.

      Năm đó lúc Giang Tự sau lưng lên giường với khác, thời điểm đó bọn họ chính thức thể trở lại được nữa. Đến cuối cùng kia còn dùng thần thái cao ngạo đến tìm Hứa Mịch, đừng làm cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Trong lời của ta bấy giờ tràn đầy ý tứ châm chọc , lúc đó đau lòng đến mức nào. Tuy rằng bình thường sống bừa bãi, nhưng mà mập mạp vẫn là điều khiến tự ti nhất. Lúc ấy lời của đó giống như con dao bén nhọn, đâm vào lòng Hứa Mịch, sau đó lại rút ra, máu từ tim chảy ra đầm đìa. Mà Giang Tự lại chẳng có chút ý tứ gì là muốn giúp , ngược lại chỉ đứng ở bên, nhìn thấy mà mắt làm ngơ, đây có khác gì là xát muối lên vết thương của đâu?

      Hứa Mịch có thể nhớ được người nào đối tốt với , cũng có thể nhớ được người nào đối xử tệ với như thế nào.

      buông tay ra, đừng có ép tôi.” Mắt Hứa Mịch lạnh lùng nhìn Giang Tự, ghét nhất là mà người khác nghe.

      Giang Tự ngượng ngùng buông tay, xem ra ta, vẫn tốt lắm, nếu cũng khí thế mạnh mẽ như vậy. A Mịch của ta, vẫn hệt như đứa trẻ được chiều ngày xưa. Kiêu ngạo như vậy, tự tin như vậy, vừa ương ngạnh lại đẹp đẽ, lúc mắng người cũng giống hệt trước đây, chẳng biết lưu tình chút nào cả.

      Giang Tự biết vừa rồi là bản thân luống cuống, lâu lắm rồi ta gặp , giờ gặp lại biến hóa lớn như vậy, nhất thời thể khống chế được bản thân. Giang Tự điều chỉnh tâm tình bản thân, cuối cùng hỏi : “Sao em lại đến cục cảnh sát?”

      Hứa Mịch nắn nắn cổ tay bị Giang Tự nắm, sau khi gặp ta bình thường như vậy, cũng so đo nữa, chỉ biết bất đắt dĩ : “Bị cướp, cho nên tới đây báo án.”

      Giang Tự nhíu mày, “Bên trong có vật phẩm quý giá gì sao?”

      Đột nhiên Hứa Mịch nhớ tới, trước kia Giang Tự có ít bạn bè lưu manh bàng môn tả đạo, chừng ta động chút quan hệ có thể giúp tìm được túi xách trở về. Hứa Mịch điều chỉnh sắc mặt, cõi lòng đầy chờ mong nhìn Giang Tự: Hứa Mịch đột nhiên nhớ tới, trước kia Giang Tự còn có ít bàng môn tả đạo, “Bên trong có chứng nhận tốt nghiệp và giấy tờ liên quan, đều là những thứ rất quan trọng. có thể giúp tôi tìm lại sao?” Vì giấy tờ của , tạm thời ngại nở nụ cười quên hết thù oán xưa. Bất chợt nghĩ tới chuyện này khỏi khiến cho Hứa Mịch tự nghĩ mình rất là vô sỉ.

      Giang Tự chút nghĩ ngợi lập tức đáp: “Được, giúp em tìm lại. Chỗ em bị cướp là ở đâu?”

      Hứa Mịch với địa điểm mình vừa bị cướp với Giang Tự xong, rối rắm lúc lâu, cuối cùng cực kỳ cực kỳ ngượng ngùng : “Khụ khụ, có thể cho tôi mượn 100 đồng ? Tôi có tiền về nhà.” Nghĩ tới vừa rồi còn dùng mấy từ ngữ ác liệt với Giang Tự, bây giờ lại hỏi ta giúp đủ việc, Hứa Mịch cảm thấy đúng là xấu hổ. Chắc là sau này phải từ từ sửa lại cái tính xấu này mới được thôi.

      ---
      B.CatChris thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :