1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn hôn đã say - Cận Lê Mộ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21

      Editor: PNam Tiểu Thư

      “Ba, sao chuyện gì ba cũng đều khoa trương như vậy. Cũng là bởi vì có tình cảm làm trụ cột, cho nên mới thể đùa giỡn qua lại như vậy được. Con cưới chui, con cũng rất là khó chịu, con cũng mới bắt đầu học cách làm thế nào để duy trì cuộc hôn nhân. Ba mẹ đều con đến nhà chồng thể khống chế được tính tình của mình, con cũng chưa có , sao ba mẹ lại có thể kết luận nhanh chóng thế được. Con cũng phải là đứa trẻ ba tuổi, ai con biết bao dung, mọi thứ ba mẹ con đều biết hết.”

      “Con cũng rất nhân nhượng ấy, nếu làm sao lại có thể bỏ công việc ở đây chuyển đến thành phố B. Con cố gắng vì cuộc hôn nhân của con và ấy, ba chỉ lúc nào cũng thấy được mặt tốt của con!” Hứa Mịch càng càng giận, đứng dậy, trực tiếp chạy lên phòng ngủ đóng cửa lại.

      Nét mặt ba Hứa càng thêm trầm, “Bà xem, ở nhà mấy câu lập tức vung mặt chạy lấy người, đến nhà người khác biết làm sao đây. Tính tình như vậy lại chịu thay đổi, sớm muộn gì cũng thành chuyện xấu!”

      Mẹ Hứa thở dài, “Ông còn biết tính tình con mình sao, ai bảo ông lại lải nhải nhiều như vậy mà chịu bắt trọng điểm . Thôi quên , tính tình phụ nữ có thai đều thể tốt được.”

      Ba Hứa: “Bình thường tính tình nó tố rồi. Mẹ hiền là con hư!” ra là ông vô cùng lo lắng cho tương lai của con mình, nhất là cái tính tình này.

      Mẹ Hứa bất mãn : “Cha nghiêm như thế nào, ông cũng thể dạy được con bé. Cha nghiêm cũng là con hư!”

      Ba Hứa: "..."

      ... ... ...

      Hứa Mịch nổi giận đùng đùng trở lại phòng ngủ, nằm giường mà cơn giận vẫn chưa tiêu được. Tuy biết rằng lời ba mẹ luôn là đạo lý, nhưng đôi khi nhiều quá, lại khiến phát phiền. Nằm nghỉ chút, vươn tay lấy điện thoại ở đầu giường kiểm tra.

      Phát lịch sử có mấy cuộc gọi nhở, tất cả đều là từ Du Ninh Trạch.

      Đột nhiên Hứa Mịch có chút chột dạ. Vốn đây chỉ là chuyện , hai người cũng còn thương lượng, mà lại đột ngột ngắt điện thoại, nhất định là Du Ninh Trạch cho rằng giận rồi. là có cảm giác như hai người giận dỗi mà cãi nhau.

      Hứa Mịch đứng dậy gãi gãi tóc, hừ, vẫn là độc thân tự do hơn rất nhiều. ném điện thoại xuống giường, lục quần áo tắm.

      Tắm rửa xong xuôi, trong lòng vẫn còn chút băn khoăn. Cân nhắc chút, nếu như đêm nay chuyện ràng với Du Ninh Trạch, khẳng định là ngủ được mất.

      cầm điện thoại lên, bấm số bắt đầu cuộc gọi.

      Đầu dây bên kia rất nhanh có người hồi đáp, giọng trầm thấp của Du Ninh Trạch lập tức truyền đến, “A Mịch.”

      “Du Ninh Trạch, vừa rồi em...”

      Du Ninh Trạch cắt ngang lời : “A Mịch, xin lỗi, vừa rồi là ràng. Ý của là bảo mẫu của ba mẹ đến chăm sóc em, phải muốn đưa em đến nhà ba mẹ ở.”

      Nghe Du Ninh Trạch thế, trong lòng Hứa Mịch càng thêm áy náy. Là do chịu hỏi ràng, Hứa Mịch thở dài : “Vừa rồi em có chút việc, cho nên mới đột ngột cắt máy , phải em cố ý.” Hứa Mịch biết như vậy Du Ninh Trạch lại càng tin.

      Hứa Mịch tiếp: “Cũng là em tốt, muốn em đến nhà ba mẹ em cũng là vì muốn tốt cho em.”

      Du Ninh Trạch thở phào nhõm, “ sao, chỉ cần hiểu lầm là được, em giận là tốt rồi.”

      Hứa Mịch: “Em có giận .”

      “Đột nhiên em tắt điện thoại, nghĩ em là giận rồi.” Vừa rồi Du Ninh Trạch sốt ruột muốn chết. Đây là lần đầu tiên cảm thấy, nếu như có điện thoại, và Hứa Mịch hai người triệt để mất liên lạc. Loại cảm giác lo lắng tột độ này luôn ngự trong lòng như vậy. chưa từng cảm thấy chán nản bản thân mình như thế, là chỉ muốn lấy chìa khóa tìm đến mà thôi.

      Hứa Mịch sầu bi khóc lóc kể lể, “Vừa rồi em bị ba kéo giáo huấn, rất thảm rất thảm rất thảm.”

      Du Ninh Trạch: “Em làm sai chuyện gì?”

      Hứa Mịch: “Khi nãy em chuyện với bị ông nghe được, kết quả là ông thao thao bất tuyệt giáo dục em, phỏng chừng là ba cảm thấy em rất hung dữ với . Về sau chúng ta nhất định phải cẩn thận khi chuyện, nếu bị giáo huấn mãi.”

      Du Ninh Trạch yên lặng chút suy nghĩ, “ rất là hung dữ.”

      Hứa Mịch: “ sao, em cảm thấy em rất ôn nhu đối với mà.”

      Du Ninh Trạch: “Đại đa số đều là hung dữ thôi.”

      Hứa Mịch: “A, Du Ninh Trạch muốn ăn đòn có phải !”

      Du Ninh Trạch: “Em xem, em lại hung dữ với .”

      Hứa Mịch: "..."

      ... ... ...

      Hứa Mịch ngồi ở văn phòng tổng giám đốc, sau khi báo cáo xong công việc vừa hoàn thành, lập tức trình đơn xin từ chức.

      Tiếu Hiếu nhìn đơn xin từ chức tay mà kinh hãi lắp bắp, “Em muốn từ chức?” Hứa Mịch được điều đến công ty phân nhánh ở thành phố B hơn năm. Trong năm nay, từ chức vị trưởng bộ phận thăng lên làm tổng giám sát. Làm việc quyết đoán, năng lực tổ chức, quản lý, lãnh đạo đều làm rất tốt, nếu như tiếp tục theo đà này, khẳng định vẫn có cơ hội thăng chức lên cao.

      Hứa Mịch gật gật đầu, “Dạ.”

      Tiếu Hiếu trầm giọng hỏi: “Nguyên nhân là gì?”

      Hứa Mịch ở phân nhánh công ty ở thành phố A được năm rưỡi, Tiếu Hiếu cũng giúp đỡ ít chuyện, hai người cũng có thể là thầy tốt bạn hiền. Nghĩ chút : “Em dự tính chuyển đến thành phố B.”

      Tiếu Hiếu hỏi: “Em muốn trở về phân nhánh công ty ở thành phố B? Như vậy cũng cần phải từ chức.” Trước đây Hứa Mịch là từ phân nhánh công ty ở thành phố B được điều đến thành phố A.

      Hứa Mịch : “ phải, em muốn trở về phân nhánh công ty ở đấy.” Lúc trước bởi vì lý do cá nhân cho nên vốn muốn từ chức. Sau thời gian lại bị điều đến đến thành phố A làm việc.

      Hứa Mịch là nhân tài hiếm gặp, Tiếu Hiếu nghĩ là dễ dàng thả ra như vậy, “ có thể biết nguyên nhân cụ thể em muốn từ chức là gì ?”

      “Chồng em ở thành phố B, em dự tính chuyển đến thành phố B sống chung với ấy.” Thời điểm ra những lời này Hứa Mịch cảm thấy là lạ. Chồng em... ôi là khó quá.

      Tiếu Hiếu kinh ngạc trợn tròn mắt, tuy rằng cách đây lâu trong công ty có nhiều người đồn đại Hứa Mịch kết hôn, nhưng ta cũng tin mấy lời người khác bậy. giờ xem ra đây là rồi, nhưng mà ta vẫn tiếp tục kiên trì, “Vậy em cũng có thể xin trở lại công ty ở thành phố B mà.”

      Hứa Mịch rất bất đắc dĩ, “Tổng giám đốc Tiếu, đừng khuyên em nữa. năm qua cảm ơn chiếu cố em rất nhiều. Nhưng em nghĩ mình muốn trở lại công ty ở thành phố B, nếu lúc trước em rời đó chuyển sang đây rồi. Cái này là lý do cá nhân của em, rất xin lỗi, em thể cho biết được.”

      Tiếu Hiểu gật đầu, lúc sau mới : “Vậy được rồi, đơn từ chức được duyệt. Nhưng mà tháng sau em mới , tháng này em vẫn tiếp tục làm tiếp công việc dang dở , thời điểm nhậm chức tân tổng giám sát, có bao nhiêu văn kiện còn lại em làm cho tốt.”

      Hứa Mịch cầm lấy đơn từ chức được duyệt rồi, trong lòng thoải mái ít, “Vậy em trước.”

      “Ừ.”

      Thời điểm Hứa Mịch đến cửa phòng, đột ngột nghe được Tiếu Hiếu hỏi: “Chuyện em kết hôn... Giang Tự có biết ?”

      lâu rồi Hứa Mịch nghe đến cái tên Giang Tự này, im lặng chút, “ biết.”

      xin lỗi, là đường đột.”

      Hứa Mịch ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, nhìn các đồng nghiệp ở văn phòng ngoài là có chút luyến tiếc. Dù sao ở đây cũng hơn năm, tính ra tình cảm cũng phải có.

      Nghĩ chút, ra cũng chỉ mới là hơn năm thôi. Lúc trước ở thành phố B hơn ba năm, cuối cùng cũng phải rời khỏi nơi đó.

      Tất cả đều có thể thay đổi, tâm tư con người cũng vậy. Nếu là có người đột nhiên trở thành người xa lạ hay là đột nhiên trở thành người thân bên cạnh, đó cũng là chuyện bình thường mà thôi, có gì phải kinh ngạc hoảng sợ. Đây chính là đạo lý mà Hứa Mịch học được từ mấy năm nay.
      B.CatChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22

      Editor: PNam Tiểu Thư

      Còn nửa tháng nữa là rời khỏi công ty, tính ra thời gian Hứa Mịch có cũng là ít, đầu còn đống việc còn chưa xong, hơn nữa còn phải ra ngoài bàn việc với đối tác khách hàng. Khỏi cần nghĩ Hứa Mịch cũng đoán được thời gian đến phải nỗ lực gấp bội để hoàn thành hết mọi việc.

      Cũng may mà bản thân cũng sớm quen thuộc những công việc này, cho nên chỉ cần nhanh tay chút là xong.

      Thời điểm dùng cơm trưa, Hứa Mịch nhận được cuộc điện thoại của Lữ Quỳnh Mai. và Lữ Quỳnh Mai hình như là chẳng có mấy điểm chung, hơn nữa cũng chẳng có mấy thời gian giáp mặt, thời gian trò chuyện với nhau vì thế mà ít nay còn ít hơn. Sau khi làm lễ kết hôn rồi, Lữ Quỳnh Mai có gọi , đó cũng là lần đầu tiên hai người chuyện với nhau. Bởi vì hai người thường gặp, chuyện nhiều, cho nên giờ có thời gian với bà cùng hàn thuyên chút. Về sau mỗi tuần Hứa Mịch đều gọi cho Lữ Quỳnh Mai lần, đó xem như là loại tôn trọng của đối với bà vậy.

      Vì chuyện ngày hôm qua với Du Ninh Trạch, nay Hứa Mịch nhận điện thoại Lữ Quỳnh Mai lòng lập tức lộp bộp mấy cái, biết mẹ chồng tìm có chuyện gì nữa. Kết quả là Lữ Quỳnh Mai chỉ hỏi chuyện mai thai của như thế nào rồi, cần mang áp lực mang thai, chỉ cần dưỡng thai cho tốt là được rồi, còn sau này bảo mẫu của nhà bà đến giúp hai bên chăm sóc .

      Tắt điện thoại rồi, đột nhiên Hứa Mịch cảm thấy mình như lọt vào sương mù. biết ba mẹ Du Ninh Trạch là giáo sư trường đại học trọng điểm có tiếng, là dòng dõi thư hương điển hình. Thời điểm còn học, thành tích điểm thi luôn ở loại trình độ trung bình, khi vào trung học cũng vào trường điểm trung bình, cho dù học cách mấy cũng là bùn nhão nâng thành tường, chỉ có thể vào đại học loại trung. Cũng bởi vì như vậy, cho nên mới vô cùng kính nể ba mẹ của Du Ninh Trạch.

      Theo Hứa Mịch nghĩ, giáo sư gì cũng đều là loại chức nghiệp thượng đẳng cao ngạo đáng nể phục; giáo sư dạy thường, giáo sư nghiên cứu khoa học, giáo sư thần tượng. Ôi, ba mẹ chồng là giáo sư đại học trọng điểm đó, quả Hứa Mịch cảm thấy rất là tuyệt vời! Chỉ có điều giờ mới phát , ba mẹ chồng còn lợi hại hơn nghĩ rất nhiều. Hai người đều là được các trường nước ngoài gửi lời mời đến giảng dạy! Như thế là có bao nhiêu tài giỏi, bao nhiêu cao cấp! Loại học sinh cặn bã như Hứa Mịch hoàn toàn thể hiểu được. Nhưng là do bản thân hiểu mà người khác lại thấu, cho nên loại tình cảm ngưỡng mộ của Hứa Mịch đối với ba mẹ chồng là cuồn cuộn như nước sông kéo dài dứt.

      Nhưng mà ngưỡng mộ qua , đột nhiên Hứa Mịch lại cảm thấy vô cùng áp lực. Về sau ở chung với người mình ngưỡng mộ như vậy, có thể áp lực được sao?! Thời điểm buổi tối chuyện điện thoại với Du Ninh Trạch, Hứa Mịch trực tiếp truyền đạt hết mọi sầu lo của mình đến .

      Ở phương diện mà lo lắng này, Du Ninh Trạch tỏ vẻ rất là cần thiết. ba mẹ ra rất là bình thường, mọi khi đều vội vội vàng vàng làm việc riêng, hoặc là thường xuyên công tác khắp nơi, thời gian ở chung lại rất ngắn, cho nên hãy cứ an tâm .

      Bầu trời kéo mây rời , cuối cùng cũng đến cuối tháng, Hứa Mịch chính thức tạm biệt nhà ở và công ty. Mấy ngày nay đều lục đục mang đồ từ công ty trở về nhà, cũng giành thời gian dùng bữa cuối với các đồng nghiệp và cấp dưới của mình.

      Hôm nay là ngày cuối cùng Hứa Mịch làm, đột nhiên nhớ tới hai năm trước thời điểm rời khỏi công ty ở thành phố B, và đồng nghiệp đều ôm nhau khóc đến chết sống lại. Vốn tưởng rằng lần này cũng vô cùng vô cùng luyến tiếc nhớ nhung, kết quả là sau khi tan tầm ra khỏi cửa lớn của công ty, Hứa Mịch lại phát hóa ra bản thân cũng phải như tưởng tượng là khó lòng ra như trước.

      Hừm, ngẫm lại cũng thấy bình thường. Tuy rằng đều cùng là đại tổ chức công ty, nhưng mà thành phố A vốn khác thành phố B rất nhiều. Năm mới vừa ra ngoài xã hội chân ướt chân ráo bước vào phân nhánh công ty ở thành phố B, khi đó đem gần hết tất cả nhiệt huyết niềm tin đổ vào đó, cảm tình tự nhiên phải thâm sâu hơn nhiều so với công ty ở thành phố A rồi.

      Qua hai ngày nữa là Hứa Mịch khởi hành thành phố B, cho nên tối hôm nay cùng ba mẹ Hứa trở về nhà ông bà dùng bữa.

      Ngồi xuống là ba Hứa vẫn như thường ngày giáo dục , “Ông bà thương con, thành phố B rồi nhớ phải gọi cho ông bà nhiều chút biết chưa.”

      Hứa Mịch khoát tay vâng dạ liên tục.

      Hứa Mịch có người em trai họ tên là Hứa Vĩ, đến cảm tình hai người cùng nhau lớn lên, cho nên quan hệ đặc biệt tốt. Khi biết tin Hứa Mịch muốn chuyển đến thành phố B ở, Hứa Vĩ buồn bã luyến tiếc thôi. Trước đây lúc công tác ở thành phố B, Hứa Vĩ ở nhà chỉ trông ngóng mau trở về để chơi với cậu. Tuy rằng giờ đường xá giao thông thuận tiện, nhưng dù sao cũng là hai thành phố khách nhau, hành trình đường cũng khá xa, vì vậy mà khoảng cách với người trong nhà tránh khỏi phải kéo ra xa.

      “Em cũng muốn thành phố B chơi.” Hứa Vĩ bĩu môi, mặt tình nguyện cách xa .

      Hứa Mịch cười ha hả, “Cũng cuối cấp ba rồi, hai tháng nữa là thi cao đẳng, em còn muốn chơi nữa sao?”

      Hứa Vĩ nửa nằm nửa ngồi ghế sô pha, ngả đầu tựa vào vai Hứa Mịch, “Học kết hợp với chơi mà.”

      giờ em học, cho nên cần phải chơi gì hết!”

      ra là chị sợ em thành phố B trở thành cái bóng đèn giữa chị với rể có phải ? Hừ, đừng cho là em biết ý đồ của chị, chị nhẫn tâm!” Hứa Vĩ giành lấy cái điều khiển ti vi trong tay Hứa Mịch, còn quên hét lên bốn chữ*: “Trọng sắc khinh em trai!”

      (*Bốn chữ gốc là “Trọng sắc khinh đệ”.)

      Hứa Mịch vươn tay đến cướp điều khiển về, “Em muốn thành phố B thi vào trường đại học B , đến lúc đó chị chẳng quản em nữa. Độ sáng của cái bóng đèn như em, là khiến cho chị phải xem .” Nhớ đến lúc trước mức độ chăm chỉ của bản thân Hứa Mịch đúng là thể so sánh với mức độ chăm chỉ của Hứa Vĩ được. Năm đó Hứa Mịch còn chăm hơn gấp mấy lần Hứa Vĩ, cày ngày cày đêm cuối cùng lại chỉ có thể vào được trường trung bình. Mà giờ nhìn lại đứa em Hứa Vĩ này xem, theo như chủ nhiệm của cậu , nếu có chuyện gì đột ngột xảy ra làm gián đoạn nửa chừng, lấy thành tích giờ của cậu thi điểm có thể dư sức vào trường trọng điểm. Cái gì vậy hả, rốt cuộc là ông trời có mắt hay . Ai ôi, suy cho cùng Hứa Mịch vẫn có đầu óc học tốt được mà.

      “Vậy nếu em vào được đại học B, nghỉ hè em muốn đến nhà chị ở.” Hứa Vĩ phục , “Bóng đèn em đây rất sáng, thậm chí còn sáng hơn mười bóng đèn pha xe của bố chị.”

      “Em có trình độ sao?” Hứa Mịch phì mũi khinh thường, “ thành vấn đề, chị đây bao ăn bao ở bao chơi luôn.”

      Chỉ là hơn hai tháng sau, thời điểm Hứa Vĩ ở nhà làm cái bóng đèn lớn đến mức Du Ninh Trạch cũng phát điên lên, Hứa Mịch cảm thấy cực kỳ hối hận vì lúc đó lớn giọng với đứa em thân này của mình. Ai... thôi loại chuyện buồn này để sau rồi tiếp.

      ... ... ...

      Thời điểm Hứa Mịch mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, người được đắp cái áo ngoài tây trang thơm tho sạch . nằm ở chỗ ghế phụ lái, hơi ngửa đầu nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài cửa sổ u ám, lại quay đầu nhìn về phía Du Ninh Trạch lái xe bên cạnh, cất giọng khàn khàn khô khốc hỏi: “Còn bao lâu nữa mới đến?”

      Du Ninh Trạch nghe thấy lập tức nghiêng đầu nhìn chút, hạ tay lấy bình nước giữ nhiệt đặt cạnh mình đưa cho : “Em uống nước chút . Vừa rồi chạy được giờ đồng hồ đường cao tốc, bây giờ vẫn còn đường, khoảng chừng hai giờ nữa đến nơi.”

      Hứa Mịch chống tay ngồi dậy, nhận lấy bình giữ nhiệt của , mở nắp đổ ra cái ly. Hơi nước mỏng nhàng bốc lên, thổi thổi chút, cảm thấy độ ấm vừa rồi mới uống hết ly nước.

      Uống xong rồi Hứa Mịch lại đổ thêm ly nước nữa, đưa đến bên miệng Du Ninh Trạch : “ cũng uống nước .”

      Du Ninh Trạch khát, nhưng lại muốn cự tuyệt , cho nên mắt vẫn nhìn thẳng, đầu hơi nghiêng qua chút nắm lấy tay , hơi uống sạch ly nước.

      Hứa Mịch cười : “Vừa rồi là nuốt nước miếng của em. Người xưa hay , nuốt nước miếng của ai phải nghe lời người đó.”

      Du Ninh Trạch nhoẻn miệng phản bác: “Em cũng từng nuốt nước miếng của rồi.”

      Hứa Mịch nghĩ chút, hình như là có , “Được rồi, chúng ta hòa.”

      Du Ninh Trạch: “Em có muốn ngủ tiếp nữa ?”

      Hứa Mịch lấy gối dựa đầu kéo lên chỉnh lại cho vừa mình, : “ ngủ lâu vậy rồi, em muốn ngủ nữa, giờ chuyện với . Ba em lái xe lâu dễ buồn ngủ, lúc còn dặn em phải chuyện với cho tốt.”

      Du Ninh Trạch bật cười vạch trần , “Vậy sao em lại nghe lời ba, vừa lên xe ngủ rồi.”

      Hứa Mịch ôm lấy tây trang của Du Ninh Trạch cắn môi phản bác: “Em muốn nghỉ ngơi dưỡng sức.”

      Du Ninh Trạch lại cười: “Em lại biết xấu hổ.”

      Hứa Mịch ngáp cái, “ thôi, đương nhiên là cần phải xấu hổ rồi.”

      Hứa Mịch cựa người chút rồi than thở: “ đường dài là mệt quá mà...”

      Du Ninh Trạch lườm Hứa Mịch qua kính chiếu hậu cái, “Mệt còn mau ngủ , đến nơi rồi gọi em.”

      Hứa Mịch: “ sao, em nằm chuyện với . Hì hì, em săn sóc cho .”

      Du Ninh Trạch: “Ừ, săn sóc cho .”

      Hứa Mịch: “Du Ninh Trạch, ra cần phải chở em về như vậy. Em có thể ngồi máy bay hoặc là bắt xe cũng được mà.”

      Du Ninh Trạch: “Em mình thể lo, hơn nữa đồ em nhiều như vậy, vẫn là lái xe tốt hơn.”

      Hứa Mịch: “Em lớn vậy rồi, còn lo cái gì nữa chứ.” thế thôi, nhưng trong lòng Hứa Mịch ra là rất vui. Phụ nữ mà, thích nhất là khẩu thị tâm phi.

      Du Ninh Trạch nghe thế chỉ yên lặng mím môi cười, lúm đồng tiền đẹp đẽ sâu.
      B.CatChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23
      Editor: PNam Tiểu Thư
      ------

      Hứa Mịch lấy ra di động ra xem giờ, bây giờ là sáu giờ. Bọn họ xuất phát lúc hai giờ giữa trưa, “ giờ quá bốn giờ đồng hồ rồi, nên dừng xe lại nghỉ ngơi chút , thể lái xe lâu quá được.”

      Du Ninh Trạch trả lời: “Ở trạm nghỉ ban nãy đứng nghỉ ngơi rồi, vẫn có thể lái xe được.”

      Hứa Mịch: “Được rồi, ra là em muốn toilet.” Đây mới là trọng điểm.

      Du Ninh Trạch nhìn bảng hướng dẫn chút : “Em đợi chút nữa, khoảng mười lăm phút nữa là có thể đến trạm nghỉ ngơi rồi.”

      Hứa Mịch: “Ừm.” quay người ra phía sau xe, lấy bao đồ ăn vặt linh tinh để lên đùi, mở ra thấy nào là khoai tây miếng, hạt dưa, thịt bò khô... Nhìn chút Hứa Mịch nhịn được mà than thở, “Sao lại là những thứ này cơ chứ! Em muốn lắp đầy cái bụng này cơ, sớm biết thế này giữa trưa mang theo canh gà bà em chuẩn bị rồi.”

      Lúc trưa bà Hứa Mịch có đưa cho hộp canh gà giữ ấm, ngại phiền toái, đường xa mà uống canh xe tiện, cho nên mới từ chối để lại. giờ nghĩ lại, bấy giờ chịu nghe lời người lớn mới phải bị đói như thế này. Dù sao cũng chỉ là cái hộp giữ ấm thôi, chẳng lẽ mang theo là bị mất miếng thịt nào sao! Ôi ôi, Hứa Mịch cảm thấy vô cùng vô cùng hối hận.

      Du Ninh Trạch thả chậm tốc độ xe lại cười bảo: “ có mang theo, hộp giữ ấm để phía sau, em quay lại tìm thử.”

      Mắt Hứa Mịch lập tức sáng lên. ném túi đồ ăn vặt ra phía sau, chồm người lại tìm hộp giữ ấm, “ mang lên xe khi nào vậy, sao em lại biết?”

      Du Ninh Trạch : “Bà thừa dịp em để ý mới để mang lên xe.”

      “Bà là tuyệt quá .” Hứa Mịch tìm được hộp giữ ấm, đặt ở đùi, chậm rãi mở ra. Mùi hương ngải thảo hòa với gà nhàng bay ra, hoàn hảo còn có mùi hương của trứng và thịt, chỉ cần nhìn đến thôi là cũng khiến người ta chảy nước miếng.

      cầm thìa múc muỗng canh lên uống, độ ấm vừa vặn ngon miệng, “Canh ngon quá.”

      lại múc cái trứng gà, cắn ngụm rồi nhìn về phía Du Ninh Trạch, “ có muốn ăn miếng ?”

      Du Ninh Trạch chớp mắt nhìn về phía trước, “ cần.”

      Bởi vì đường cao tốc, Hứa Mịch cũng dám nháo , cho nên trái lại chỉ biết tự ăn. cười tủm tỉm : “Em biết là cũng muốn ăn, nhưng mà chịu thôi, đành phải đợi đến trạm nghỉ rồi lại ăn. Nuốt nước miếng thừa lại của em cũng chẳng sao đâu.”

      Du Ninh Trạch: “Em nhẫn tâm.”

      chốc đến trạm nghỉ ngơi, Hứa Mịch đưa hộp canh cho Du Ninh Trạch giữ, sau đó xuống xe toilet. Khi trở lại xe, Du Ninh Trạch bưng hộp canh ăn ngon lành.

      Hứa Mịch nhìn cái thìa sạch còn bình yên nằm nắm hộp kia, khỏi cười : “Ây nha, chẳng phải còn cái thìa sao, ghét bỏ dùng thìa em dùng qua rồi hả?”

      nhớ Du Ninh Trạch vô cùng để ý vệ sinh thức ăn, dụng cụ thức ăn càng thêm kĩ càng, thích dùng chung đồ với người khác.

      Du Ninh Trạch giống như vô cùng ngạc nhiên nhìn cái thìa kia, để tâm lắm : “ quên.” Vừa nãy tay ôm lấy cái hộp Hứa Mịch đưa, cảm giác bụng đói cồn cào, nghĩ nhiều trực tiếp múc canh ăn thôi.

      Hứa Mịch cầm cái thìa kia lên, khóe môi cong thành nửa vầng trăng, “ sao cả, nuốt nước miếng của vợ cũng có việc gì.”

      Sau khi hai người cùng nhau giải quyết hết hộp canh gà, lập tức lần nữa nổ máy rời . Chờ đến thời điểm trở về nhà là sắp chín giờ.

      Hứa Mịch ngã người lên ghế sô pha, thèm nhúc nhích thầm cảm thấy ngồi xe cũng là thể nghiệm thực lực con người. nhìn xung quanh đánh giá chút, đồ dùng đại đơn giản, tường ngà trắng phối hợp với màu tối của đồ trong nhà, bình hoa lớn tao nhã nằm bên, TV lớn màu trắng vô cùng lịch , sáng ngời sạch , căn nhà dính hạt bụi. Hứa Mịch đảo mắt liên tục, cuối cùng nhìn lại bản thân nằm lên cái ghế sô pha bằng da nghệ thuật ở ngã rẽ.

      Tại sao lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì ấy nhỉ?

      Đúng rồi! Là nhân khí! Nơi này chỉ giống cái cửa hàng có đầy đủ đò dùng, mọi thứ đồ dùng hay thiết kế nội thất cũng đều bị công thức hóa, hoàn toàn nhìn ra là nơi “người ở”.

      đứng dậy, đến phòng Du Ninh Trạch vừa bước vào, thiết kế trong phòng cũng khác mấy với phòng khách bên ngoài, màu trắng làm chủ nền, đồ đạc đơn giản gọn gàng.

      “Du Ninh Trạch, phải là vì em mới tới ở nên mua phòng mới chứ?” Hứa Mịch dựa ở cửa, nhìn bên dọn hành lý của vào tủ.

      Du Ninh Trạch quay đầu : “ ở đây hai năm rồi, sao vậy?”

      Khóe miệng Hứa Mịch kéo lên, “Em thấy nơi này giống như là mới mua vậy, chẳng có gì cả.”

      “Vậy em xem thử còn thiếu cái gì, ngày mai chúng ta mua.”

      “Thiếu khí người, cái đó mua được sao?”

      Bấy giờ Du Ninh Trạch mới hiểu được hàm ý trong lời Hứa Mịch, dọn xong đồ, xoay người cười : “Em tới rồi nhà cũng có khí người.”

      Hứa Mịch nhoẻn miệng, “Được rồi, em hơi đói, nhà có đồ ăn ?”

      Du Ninh Trạch: “Chúng ta ra ngoài ăn .” Vốn là lúc trở về muốn đưa Hứa Mịch ăn, nhưng mà trước đó mới ăn canh gà cho nên muốn ăn nữa, hai đòi về nhà.

      Hứa Mịch vào phòng bếp, vừa vừa : “Lười ra ngoài quá, trước tiên phải xem trong nhà có gì ngon để làm ăn .”

      Du Ninh Trạch nhiều theo sau Hứa Mịch.

      đến phòng bếp, cũng y như tưởng tượng của , dính hạt bụi nào. Phòng ăn và phòng bếp thông nhau, kiểu thiết kế này làm cho căn nhà thoạt nhìn càng thêm rộng rãi thoáng mát.

      “Ôi, mình mà dùng tủ lạnh lớn như vậy sao?” Hứa Mịch mở cửa tủ lạnh ra, mắt lập tức trợn tròn, “Nhiều đồ ăn như vậy, khẳng định là ăn tuần hết đó.” Hoa quả, thịt cá, đồ ăn vặt, đồ uống giải khát, rau dưa đủ thứ, toàn bộ đều được phân loại hoàn hảo.

      Du Ninh Trạch nhìn vào tủ lạnh nhiều đồ như vậy cũng vô cùng ngạc nhiên. ngượng ngùng nở nụ cười, “ ra là hôm qua có nhờ dì đến giúp dọn dẹp chút, cũng nhắc dì mua thêm đồ để vào tủ lạnh hộ . biết là dì lại mua nhiều như vậy.”

      Hứa Mịch liếc Du Ninh Trạch cái, “Khó trách, nhìn nơi này giống như chỗ ở của đàn ông chút nào.”

      Du Ninh Trạch biện giải : “Chỗ này quét dọn cũng vô cùng sạch rồi.”

      “Ai tin . Đàn ông các ai cũng dạng cả.” Hứa Mịch lục đồ tủ lạnh, lựa chọn chút cũng biết làm cái gì ăn cho tốt.

      Du Ninh Trạch cười nhạo , “Nhìn em cũng giống lắm à?”

      “Em biết nhiều hơn các .” Hứa Mịch hừ mũi cầm quả táo đưa cho Du Ninh Trạch, “ gọt vỏ giúp em.” xong lại lấy trong tủ lạnh ra nãi chuối và vài loại trái cây khác.

      Du Ninh Trạch đứng thẳng ở quầy tủ bên cạnh bàn, đầu và mắt đều cúi xuống, đôi môi mỏng mím lại, mũi cao thẳng, sườn mặt dưới ngọn đèn nhu hòa lạ thường. Những ngón tay thon dài đẹp mắt ôm trọn quả táo, lực tay khống chế vô cùng tốt, vỏ táo mỏng manh theo lưỡi dao tay từng vòng từng vòng rơi xuống, đoạn vỏ hề đứt gãy. Hứa Mịch đứng bên xem, cảm thấy đàn ông lúc nghiêm túc là con mẹ nó đẹp trai, “ nghĩ tới gọt táo tốt như vậy.”

      “Cái này cũng đơn giản thôi, em đừng nghi ngờ năng lực của .” Du Ninh Trạch gọt xong quả tảo, nhàng đặt lên bàn mỉm cười.

      Hứa Mịch gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Du Ninh Trạch lời thấm thía: “Xem ra là em xem . Về sau nhiệm vụ gọt vỏ trái cây đều giao hết cho vậy.”

      cầm quả táo, cắt thành từng khối , sau đó phân phó cho , “ lấy hỏa long quả gọt vỏ cho em luôn .”

      “Em muốn làm món gì?” Du Ninh Trạch vừa gọt vỏ vừa hỏi.

      Hứa Mịch đặt dao xuống, nhìn về phía Du Ninh Trạch hỏi: “ có ăn salad trái cây bao giờ chưa?”

      Du Ninh Trạch lắc đầu, “Chưa.”

      người đàn ông chưa ăn salad trái cây bao giờ cũng phải là hiếm thấy, loại thứ ăn này vốn là loại thức ăn của phụ nữ thích mà. “Được rồi, chẳng lẽ trước kia người của chưa từng ăn cái này sao?” Hứa Mịch hỏi xong lập tức hối hận. Đây là chuyện quá khứ, sao lại hỏi để làm gì vậy chứ!

      Chuyện quá khứ riêng tư của , thể nào can thiệp vào được. Người đàn ông này phải là đồ ngốc, cực kỳ thông minh, khẳng định là nghĩ cũng có đoạn quá khứ gì đó hoặc là để tâm đến quá khứ của . luôn chăm sóc cho , chưa từng hỏi chuyện quá khứ của bao giờ. Đáng nhẽ ra cũng nên dùng phương thức giống để hành xử với mới đúng chứ.

      Nhớ đến đêm tân hôn hôm đó, ngay từ đầu biết vì sao khóc, đến sau này cuối cùng biết được lý do phía sau, cũng chưa từng gì về chuyện đó, cũng chỉ ôm , nhàng vỗ vai rồi tiếng động an ủi . Lúc khóc xong rồi mới lo lắng, nếu như hỏi phải biết trả lời như thế nào đây. Nhưng mà đến tận bây giờ vẫn chưa từng hỏi hay gì cả.

      Hứa Mịch xem mắt ít người, trong đó cũng có mấy người, ngay từ đầu hỏi tình sử của . Khi biết hết tình sử của xong, thậm chí còn có người hỏi có phài còn là xử nữ . Có đôi khi Hứa Mịch lo lắng, về sau nếu như chồng biết được từng vì đoạn tình trong quá khứ mà biến bản thân mình thành bộ dạng người ra người quỷ quỷ có phản ứng như thế nào.

      Kết quả là vận mệnh đưa đẩy đúng là đẹp đẽ. giờ tối thiểu cũng cần lo lắng chồng lôi chuyện cũ của ra .

      Du Ninh Trạch để số hoa quả gọt sạch lên bàn, chút để ý : “Trước khi gặp em chưa từng ai cả, cho nên có người .”

      Hứa Mịch có chút mất tự nhiên giải thích: “Em nghĩ đàn ông luôn cần có phụ nữ. nhất định phải ai mới có phụ nữ bên cạnh đâu.” Nếu đàn ông làm sao lại luôn để tâm đến phương diện đó, bệnh viên chuyên khoa của Trương Mộng cũng có nhiều ‘bệnh nhân’ đến mức như vậy.

      (Chú thích: Bệnh viện Trương Mộng làm là bệnh viện nam khoa)

      Du Ninh Trạch nghiêm mặt : “Từ được giáo dục rồi, loại chuyện này là được cho phép.”

      Hứa Mịch cắt hết hoa quả rồi bỏ vào cái chén to, bĩu môi, “Được rồi, em biết là chính nhân quân tử.”

      Du Ninh Trạch híp mắt cười giảo hoạt, “ vốn là chính nhân quân tử mà.”

      “Chẳng lẽ từ được giáo dục là phải khiêm tốn sao?” Hứa Mịch đến tủ lạnh, lấy chai tương salad ra .

      Du Ninh Trạch đáp với lẽ đương nhiên, “Lúc cũng được giáo dục, đây chỉ là thừa nhận thôi.”

      Khóe miệng Hứa Mịch co rút, “ biết xấu hổ!”
      ChrisB.Cat thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24

      Editor: PNam Tiểu Thư

      Hứa Mịch mang đĩa salad trái cây đặt lên bàn, múc thìa đưa đến bên môi Du Ninh Trạch.

      bát hoa quả hỗn loạn kèm theo tương trắng, Du Ninh Trạch chỉ nhìn thôi mà cũng cảm thấy dạ dày khó chịu, có chút ghét bỏ : “Món ăn hoàn thành rồi là như vậy à...”

      Hứa Mịch trừng mắt, “ mình em ăn.” xong lập tức ôm bát toan tính bỏ .

      Du Ninh Trạch thấy thế vội ôm lại, cười hì hì lấy lòng : “ chưa ăn.” Nắm lấy cái thìa trong tay Hứa Mịch, lựa lựa hồi mới múc lên khối chuối bỏ vào miệng.

      Hứa Mịch ngẩng mắt mong chờ nhìn , “Như thế nào?”

      Lại ăn thêm khối hỏa long quả, Du Ninh Trạch gật gù : “Hương vị có chút lạ.”

      “Lần đầu tiên em ăn cũng cảm thấy hương vị rất là lạ. Nhưng ăn được vài lần lại phát cũng rất tốt. Chỉ có điều là có đoạn thời gian em ăn salad trái cây này đến phát ngấy. Sau đó cũng ăn lại món này nữa.” Đoạn thời gian đó là lúc trong quá trình giảm béo. Cơ bản là buổi tối mỗi ngày đều ăn salad, hề ăn cơm. Ăn salad ngấy rồi mới chuyển qua salad hoa quả, ăn ăn rồi cũng mơ thấy salad hoa quả khi ngủ luôn.

      Hứa Mịch múc thêm thìa, “Lâu rồi chưa ăn lại, khẩu vị vẫn hệt như cũ.”

      Du Ninh Trạch: “Ừ, phụ nữ các em đều thích những món ngọt ngọt gì đó, lúc trước chị họ của rất hay ăn.”

      cũng có chị họ sao?” Hứa Mịch thuận miệng hỏi, ngày kết hôn hôm đó nhiều khách cực kỳ, nhưng mà cũng thấy chị họ của Du Ninh Trạch, chỉ thấy người em họ thôi.

      Du Ninh Trạch lại ăn khối chuối, “Ừ, chị ấy cũng ở thành phố B. Bởi vì ngày chúng ta kết hôn chị ấy mang thai, cho nên thể tới tham gia tiệc cưới.”

      “Oa, chị ấy cũng mang thai. Mấy tháng rồi?” Có lẽ là bởi vì nguyên nhân bản thân cũng mang thai, cho nên khi nghe được người khác có thai, Hứa Mịch có cảm giác như bạn bè tri kỷ.

      “Chắc cũng sáu tháng rồi.” Du Ninh Trạch nghĩ nghĩ, hẳn là nên tìm chị hỏi vấn đề phụ nữ mang thai chút.

      Lúc Hứa Mịch tắm rửa ra, Du Ninh Trạch ngồi giường ôm máy tính. Nghe được tiếng động, Du Ninh Trạch ngẩng đầu đảo mắt qua Hứa Mịch cái, sau đó lập tức đóng laptop, vươn tay lấy điện thoại đặt tủ đầu giường mang hết ra ngoài bàn cách xa giường.

      Hứa Mịch quản , trực tiếp leo lên giường lăn lộn mấy vòng, giường ngủ lớn cho người hơn mét tám, vô cùng thoải mái. Giường của cũng khoảng mét năm hơn, tuy rằng chỉ kém có ba mươi centimet, nhưng mà thị giác nhìn vẫn rất khác nhau, hơn nữa lăn lộn hay nhảy nhót cũng đủ thích thú bằng.

      Du Ninh Trạch làm xong công việc, dọn dẹp hết đồ đạc bàn xong, vừa quay đầu lại thấy Hứa Mịch nằm bẹp thành hình chữ đại chiếm hết cả cái giường. bước đến bên cạnh, Hứa Mịch càng ra vẻ nhường chỗ cho nằm, lại còn với : “Du Ninh Trạch, giường này ngủ là thoải mái. Nếu đêm nay ra ngoài phòng khách ngủ .”

      lâu rồi được ngủ giường lớn hơn mét tám, Hứa Mịch nghĩ lập tức phát hoảng. ngủ vốn an phận, đêm này cũng muốn lăn qua lăn lại. Trong nhà giường chỉ có mét năm, cảm thấy ngủ như vậy ghiền. Lúc trước muốn đổi giường, nhưng mà mẹ lại chịu, cái gì là dưỡng thói ngủ cho tốt. Hứa Mịch từng ỉ ôi với mẹ rất lâu, nhưng mà mẹ giống như sắt thép bao giờ đồng ý, cuối cùng còn hạ thêm thánh chỉ, nếu còn đòi hỏi lập tức chuyển thành giường mét hai. Kết quả ngoài dự đoán, Hứa Mịch đành phải nuốt nước mắt vào lòng.

      Nghe xong lời của Hứa Mịch, Du Ninh Trạch vô cùng bất mãn, “Sao lại phải ra phòng khách ngủ, muốn ngủ ở đây.”

      Hứa Mịch chết cũng nhường, “Cho em ngủ mình đêm thôi. Giường lớn như vậy là thoải mái, buổi tối em có thể lăn qua lăn lại nữa.”

      Khóe miệng Du Ninh Trạch nhếch lên, cái kiểu lý do gì đây, “Vậy đêm nay càng phải ngủ ở đây, nhỡ đâu em lăn hồi lại lăn xuống cuối giường phải biết làm sao đây?”

      . Tướng ngủ của em tốt lắm, làm sao có thể lăn xuống cuối giường.” Hứa Mịch cười xấu, “Ngày mai chúng ta lại ngủ chung thôi.”

      được.” Du Ninh Trạch chồm người vỗ mấy phát vào mông Hứa Mịch, chịu để giường cho , thề sống chết phải bảo vệ quyền lợi bản thân.

      ra Hứa Mịch cũng chỉ là vô lại cố ý đùa giỡn với chút, nghĩ tách Du Ninh Trạch ra mà ngủ. Nhìn bộ dáng của Du Ninh Trạch bên, Hứa Mịch lăn qua nhường nửa giường cho , cười nhạo : “Nhìn dáng vẻ của xem, y hệt như đứa trẻ đến tranh giành đồ chơi.”

      Du Ninh Trạch hừ mũi xốc chăn lên, nhanh nhẹn trèo lên giường, “Nhìn em càng giống đứa trẻ thích làm bá vương.”

      Hứa Mịch chui vào chăn, nhích nhích đến gần, “ bậy, ràng là giống. Bộ dáng trừng em vừa rồi chẳng khác gì đứa trẻ.”

      Du Ninh Trạch tắt đèn đầu giường, “Đó là trừng giận em.” Vừa nằm xuống trực tiếp ôm lấy Hứa Mịch.

      “Chẳng giống chút nào.” Hứa Mịch cười hì hì. bắt lấy tay Du Ninh Trạch ôm lưng mình kéo ra phía trước, “ sờ thử, thắt lưng em có thô ? Mỗi ngày mẹ đều nấu canh bổ cho em uống, thịt kéo ra hết rồi đây.”

      Du Ninh Trạch thuận theo tay nhéo nhéo thịt bụng chút, “ chút thôi, có thô.” Sau đó lại xoa bụng , “Nơi này có cục cưng của chúng ta, em ăn để con còn ăn nữa.”

      Hứa Mịch buồn rầu, “Em cảm thấy đến lúc đó em trở thành cái thùng phi, hoặc là cao lớn vạm vỡ.” béo ú là bóng ma trong lòng Hứa Mịch, thể nào lo lắng được.

      Du Ninh Trạch ôm lấy an ủi, “Sinh con xong lại có thể giảm được, vả lại giờ em cũng rất gầy.”

      Hứa Mịch hỏi: “Nếu như em biến thành mập mạp nặng trăm năm mươi cân, có còn muốn em ?”

      Du Ninh Trạch từ từ nhắm hai mắt lại, chân mày khẽ nhíu, giống như trong đầu tưởng tượng bộ dáng trăm năm mươi của , sau lúc lâu đáp: “Muốn.”

      Lời đàn ông đều thể tin, điều này Hứa Mịch rất . Nhưng mà thái độ Du Ninh Trạch nghiêm cẩn như vậy, lại làm cho có cảm giác đó. Hứa Mịch cười cợt, “Nhất định đó.”

      “Ừm.” Đầu Du Ninh Trạch nhàng tựa vào hõm vai Hứa Mịch, thanh trong đêm tênh.

      Bên tai truyền đến tiếng hít thở vững vàng, Hứa Mịch giọng gọi: “Du Ninh Trạch?” Được rồi, hôm nay cũng rất là mệt mỏi, lái xe lâu như vậy mà.

      Khả năng bởi vì ban ngày ngủ xe khá nhiều, cho nên giờ tinh thần Hứa Mịch vô cùng tốt, hoàn toàn tỉnh táo hề buồn ngủ. nằm ngây đơ trong đêm đen phát ngốc lúc lâu, sau đó mới nhàng di chuyển thân mình, lại cẩn thận lấy tay Du Ninh Trạch đặt lưng ra, tận lực làm cho thức giấc.

      Hứa Mịch chân tay nương theo ánh sáng mỏng manh bước xuống giường, đến bên bàn Du Ninh Trạch làm việc, mò lấy điện thoại di động của mình, lại rón rén trở lại giường.

      Bạn bè mạng đều còn hiển thị cập nhật gì hết, đúng là nhàm chán. Gần đây bận rộn khiến Hứa Mịch thể nào lên mạng cập nhật thông tin QQ được. Đến nỗi tưởng chừng là tài khoản QQ của bị lãng quên rồi. Tài khoản này đều là thêm bạn bè trung học, đại học rồi đồng nghiệp ở thành phố B, điểm sơ cũng khá nhiều.

      Hứa Mịch mở danh sách bạn bè tốt của mình ra xem, trạng thái hoạt động cũng nhiều. Lúc trước muốn liên lạc với bọn họ, khoảng thời gian đưa bọn họ vào danh sách qua lại bình thường. giờ nhớ lại, ra là lúc trước muốn trốn tránh thực.

      Thời gian đúng là phương thuốc hay để chữa khỏi hết thảy vết thương lòng. giờ quay đầu lại nhìn, quả chuyện lúc trước cũng có gì quá đáng cả. Những người lúc trước từng tồn tại trong sinh hoạt thường ngày của , bây giờ cũng luyến tiếc hay thể buông bỏ xuống được. Dù có như thế nào, chuyện quá khứ cũng từng là câu chuyện ngốc nghếch. Trầm mê qua, cuối cùng nhìn lại chỉ biết thở dài.

      Chơi điện thoại lúc, đột nhiên cửa sổ tán gẫu nhảy ra ngoài, là của Phương Diệc Mông. “Ôi trời ơi, có phải là người ? Xác chết vùng dậy à?”

      Hứa Mịch nghiến răng nghiến lợi đánh chữ, “Người chết, có việc đốt tiền.”

      Phương Diệc Mông: “Ây da, Hứa A Mịch, vừa rồi tớ còn tưởng tớ hoa mắt, nghĩ đến cậu hoạt động đó nha.”

      Hứa Mịch: “Đây là tài khoản QQ của tớ, tớ hoạt động là chuyện bình thường sao?”

      Phương Diệc Mông: “Tám trăm năm hoạt động QQ, giờ cậu lại mở trạng thái, đây đương nhiên là chuyện bình thường. , cậu bị cái gì kích thích vậy?”

      Hứa Mịch: “Cút, kích thích em cậu! Cậu mới bị kích thích, cả nhà cậu đều bị kích thích.”

      Phương Diệc Mông: “Tớ có em . Tớ muốn Lộ Tri Ngôn biết, cậu mắng ấy.”

      Hứa Mịch: “Cậu . ta làm gì được tớ!”

      Phương Diệc Mông: “Được rồi, ấy làm gì được cậu, cậu mắng chửi tiếp .”

      Hứa Mịch: "..."

      Phương Diệc Mông: “Cậu trở về thành phố B à?”

      Hứa Mịch: “Ừ.”

      Phương Diệc Mông: “Hay lắm, vậy mà với tớ. Tớ chỉ mới nghe qua lời Trương Mộng !”

      Hứa Mịch: "= = "

      Phương Diệc Mông: “Tớ cậu nghe, mấy ngày trước tớ ra ngoài dạo phố vô tình gặp được Giang Tự. Bên cạnh ta còn có người phụ nữ, người phụ nữ đó còn ôm đứa trẻ. Lúc đó tớ còn lên chào ta tiếng nữa.”

      Hứa Mịch: “Ồ.”

      Phương Diệc Mông: “Cái người này, sao lại lạnh nhạt như vậy chứ! Trời ạ, cậu có bị đần đấy? Chẳng lẽ dư tình chưa xong sao?”

      Hứa Mịch: “Cậu cho tớ cây đao, tớ lập tức tự vẫn. Mẹ nó tớ là cái loại đần đồn gì hả. sớm dứt rồi, nếu tớ ở đây chuyện với cậu.”

      Phương Diệc Mông: “Được rồi, là tớ sai. Ai ôi, mấy chuyện cậu làm trước kia có chút điên cuồng làm tớ sinh bóng ma trong lòng. Thôi rồi, tớ ngủ đây, bên cạnh có người cứ như hổ rình mồi. Tớ ngủ lại hầu hạ gia pháp.”

      Hứa Mịch: “Cậu cút .”

      Hứa Mịch cũng biết bản thân mình ngủ khi nào. Thời điểm ngày hôm sau thức dậy trong phòng chỉ có mình . Loay hoay tìm di động ở giường, cuối cùng lại chẳng thấy ở đâu. Hứa Mịch chuyển tầm mắt đến bàn làm việc bên kia của Du Ninh Trạch, quả nhiên di động yên tĩnh nằm đó.

      Hứa Mịch nghĩ ra tối hôm qua mình để điện thoại lên đó khi nào. Trong điện thoại có tin nhắn, là Du Ninh Trạch gửi đến, nhắn: “Dậy rồi gọi cho .”
      Tôm Thỏ, ChrisB.Cat thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25
      Editor: PNam Tiểu Thư

      Hứa Mịch đọc xong tin nhắn, nghĩ rằng Du Ninh Trạch tìm có việc gì, lập tức nhấc máy gọi thoại qua . Ai biết vừa tiếp máy Du Ninh Trạch giao cho mấy việc lặt vặt. Trong phòng bếp có bữa sáng để nóng cho , tùy thời gian muốn có thể dùng. Giữa trưa về cùng dùng bữa, buổi chiều đưa mua chút đồ dùng hàng ngày.

      Hứa Mịch rửa mặt xong, vòng xuống phòng bếp. Trong lò hâm có cháo nấm thơm trứng cút mà thích. Nhìn chút có thể biết đây là mua từ bên ngoài.

      Bụng Hứa Mịch sớm đói cồn cào, lúc này nhanh tay cầm đũa gắp miếng nấm thơm cắn ngụm. Kết quả bởi vì ăn vội ăn vàng, cháo bên trong hâm nóng, miếng nấm nóng hổi phỏng miệng. Hứa Mịch chạy nhanh đến tủ lạnh lấy viên đá áp vào lưỡi. Đầu lưỡi và môi nóng bừng đến phát đau. A a a, quả nhiên nóng vội ăn được nấm thơm mà!

      mang bao tay lấy bát cháo ra ngoài, cầm thìa khuấy khuấy mấy vòng để bát cháo nhanh nguội hơn. Đợi viên đá trong miệng tan chảy, Hứa Mịch mới nhổ ra ngoài, lại lấy thêm viên nữa áp lên môi mình.

      Đến lúc sau trận bỏng kia mới biến mất, Hứa Mịch chậm rãi dùng thìa ăn cháo, bát cũng dám ăn nấm thơm nữa.

      Ăn xong bữa sáng cũng hơn mười giờ, Hứa Mịch vào phòng lấy đồ trong hành lý ra, dọn hết tất cả vào tủ quần áo. Dọn xong hành lý, Hứa Mịch dạo quanh nhà vòng, suy tư xem ở nhà còn thiếu cái gì, buổi chiều có thể thuận tiện mua hơn.

      Dạo xong cả nhà, cuối cùng Hứa Mịch cũng biết được căn nhà mà chỉ có người đàn ông thể nào xem là nhà ở được, ra có phụ nữ trong nhà mới là việc quan trọng nhất. Ở đây ngoại trừ đồ gia dụng ra, những thứ khác ít ỏi có thể đếm đầu ngón tay, hoàn toàn có cảm giác đây là nhà ở lâu dài, ngược lại có cảm giác lạnh lẽo u buồn.

      Hứa Mịch lấy điện thoại ra, viết ghi nhớ những gì mình cần mua. Làm xong hết thảy, Hứa Mịch nhìn thời gian, bây giờ hơn mười hai giờ. giờ ăn cơm trưa vẫn còn kịp sao? Du Ninh Trạch muốn ăn ở ngoài hay là ở nhà đây? Ngay tại thời điểm Hứa Mịch còn rối rắm, điện thoại lại nhận được cuộc gọi từ Du Ninh Trạch, xuống lầu đợi, lập tức đến.

      Hứa Mịch vừa lên xe, Du Ninh Trạch thấy dấu đỏ môi , nhíu mày hỏi: “Môi em bị sao vậy?”

      Hứa Mịch nhàng sờ lên vết sưng môi, “Ban nãy cẩn thận bị bỏng, nhìn rất sao?” Dùng đá lạnh xong cũng còn cảm giác nóng đau nữa, chỉ cảm thấy ở môi có chút sưng lên, Hứa Mịch cũng chẳng để ý mấy. Tuy đầu lưỡi cũng hơi rát, chuyện cũng được ràng lắm.

      Du Ninh Trạch tiến sát lại, nâng mặt Hứa Mịch lên, nghiêm cẩn kiểm tra vết thương môi Hứa Mịch, “Sao lại bỏng? Lưỡi có bỏng , mau vươn ra để xem.”

      Khuôn mặt gần ngay gang tấc với Hứa Mịch. Chân mày khẽ chau lại, con ngươi tối đen như mực chỉ có bóng dáng của , lông mi dài cực kỳ đẹp mắt, Hứa Mịch nhịn được mà tim đập có chút nhanh.

      Du Ninh Trạch thấy ngẩn người, nhéo nhéo mặt híp mắt, “ là ngốc quá. Em bị bỏng đến choáng váng rồi sao?”

      “Buổi sáng ăn nấm cẩn thận bị bỏng thôi.” Hứa Mịch , thành vươn đầu lưỡi ra. thừa nhận, vừa rồi bản thân bị sắc đẹp của mê hoặc đâu.

      Du Ninh Trạch ra vẻ thể tin, “Ăn nấm mà cũng bỏng được sao?” cẩn thận nhìn đầu lưỡi của Hứa Mịch, đầu lưỡi vẫn rất ổn, có như vết thương môi nghiêm trọng như vậy.

      Hứa Mịch cảm thấy có chút dọa người : “Do đói bụng quá, cho nên mới vội ăn nhanh. Khi nãy em dùng đá lạnh chườm rồi, chỉ cảm thấy hơi sưng chút thôi.” buông tay Du Ninh Trạch ra, quay đầu qua kính chiếu hậu nhìn, “Ông trời ơi! Xấu quá!” môi vậy mà lại có hạt đậu đỏ ửng rất lớn, hơn nữa dưới phiến môi cũng bị sưng lên.

      Du Ninh Trạch đưa Hứa Mịch đến bệnh viện chuyến, bác sĩ đưa cho vài liều thuốc trị bỏng, cũng dặn thêm những điều cần lưu ý quan trọng.

      Thời điểm khám xong, đột nhiên Du Ninh Trạch dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Hay là chúng ta thuận tiện qua khoa sản phụ kiểm tra chút .”

      Vốn là Hứa Mịch tay che môi, vừa nghe thế, theo phản xạ có điều kiện buông tay ra, chút do dự cự tuyệt: “ . Giờ em như vậy lấy mặt mũi đâu mà gặp người hả!” Dứt lời lập tức phóng nhanh ra ngoài, thèm nhìn lại thêm giây nào nữa.

      Ra khỏi bệnh viện, Hứa Mịch nhịn được quay đầu lại thúc giục Du Ninh Trạch tiêu sái phía sau, “ nhanh lên được ?” Mau lên còn trở về, nên ở chỗ công cộng này dọa người có được hả.

      Du Ninh Trạch nhanh đến cạnh Hứa Mịch, có lẽ biết, đôi môi sưng phồng của lúc chuyện có bao nhiêu buồn cười. nhìn lại Hứa Mịch não nề như vậy, ngược lại thể nào nở nụ cười.

      Tay Hứa Mịch phát bụm miệng lại, vừa chạy nhanh ra bãi đỗ xe vừa trừng mắt, “ cho cười!”

      Du Ninh Trạch lập tức đình chỉ ý cười, “ cười.”

      Hứa Mịch giận: “Đêm nay muốn ngủ dưới sàn nhà đúng ?”

      Vẻ mặt Du Ninh Trạch giây thu lại, “Khụ, chúng ta ăn cơm trước.”

      Hứa Mịch cự tuyệt: “ , chúng ta về nhà ăn.”

      Lên xe rồi, lúc này Du Ninh Trạch khởi động xe, nhưng có tính toán là lái ra khỏi bệnh viện. Du Ninh Trạch bên khó xử nhìn Hứa Mịch : “ biết nấu ăn.”

      Hứa Mịch nhìn Du Ninh Trạch bằng ánh mắt kỳ quái, “ ai bảo nấu cơm cả.”

      Bởi vì giờ xe, có ánh mắt người ngoài, cho nên Hứa Mịch cũng che miệng lại. Ánh mắt Du Ninh Trạch vừa nhìn đến lập tức muốn cười.

      Vẻ mặt Hứa Mịch trầm uy hiếp: “ dám cười thử .” Du Ninh Trạch buồn cười mím môi, hai cái lúm đồng tiền bên má lún sâu, sườn mặt vừa đẹp trai vừa đáng . Chỉ có điều dưới dáng vẻ chết người này là cười nhạo !

      Du Ninh Trạch trở về bộ dáng đứng đắn dám cười nữa, “ nấu cơm chúng ta ăn cái gì đây?”

      Lần này Hứa Mịch dùng đôi mắt vô cùng điên cuồng nhìn , “ có bị gì . Việc này đương nhiên là em làm mà.”

      Du Ninh Trạch giật mình, “Em biết nấu ăn à?”

      Mặt Hứa Mịch chảy đầy vạch đen, “Nhìn em giống biết nấu ăn sao?”

      Du Ninh Trạch trực tiếp thẳng: “ giống.” Cái này thể trách được. Đúng là Hứa Mịch cho cảm giác là biết nấu ăn. Lúc trước ở nhà họ Hứa, đều là mẹ Hứa nấu ăn. Đến nhà ông bà , cũng là bà nấu ăn. chưa từng thấy Hứa Mịch tự nấu cơm bao giờ.

      Hứa Mịch biện giải: “Ây, em là người phụ nữ hiền lương thục đức trí tuệ hơn người đó nha. Hơn nữa em cảm thấy trình độ của em có thể sánh bằng Trù Thần (Thần Bếp) đó. Xào nấu món gì cũng được, chỉ có điều là nhiều năm rồi chưa tự nấu thôi.”

      Khụ... Du Ninh Trạch yên lặng chạy xe ra khỏi bãi đỗ.

      Hứa Mịch bất mãn, “Vẻ mặt của là có ý gì đây, khinh thường năng lực của em đó hả?”

      ...” Ánh mắt Du Ninh Trạch đảo quanh mấy vòng, cuối cùng vẫn là ra: “ nhìn ra.”

      Hứa Mịch đau thương, “Em chết.”

      Du Ninh Trạch: "..."

      ... ... ... ... ...

      Vốn là trong cơ thể Hứa Mịch bị chỉ số hiếu thắng kích động, trong đầu liên miên muốn để cho Du Ninh Trạch mở rộng tầm mắt. Nhưng mà mấy phút sau trong cơ thể chỉ số lười biếng cộng thêm đói khát bắt đầu sinh sôi, chỉ số bên đây phen đại chiến ba trăm hiệp với chỉ số hiếu thắng, cuối cùng mang lại thành tích vượt trội đá văng chỉ số hiếu thắng ra ngoài đường.

      Sau cùng, Hứa Mịch vẫn để Du Ninh Trạch chạy xe đến nhà hàng Quảng Đông gói đồ ăn mang về nhà. giờ giờ rưỡi, nếu như muốn về nhà nấu phải đợi bao nhiêu lâu. Đoán chừng cũng phải đến ba giờ mới có thể ăn cơm, lúc đó và Du Ninh Trạch chết đói cũng là chuyện lạ.

      Mấy ngày này phải ăn đồ mới được, khẩu vị được quá nặng, nếu ảnh hưởng đến quá trình vết thương khép lại.

      Vừa về đến nhà, Hứa Mịch chạy vào toilet. Nhìn môi mình trong gương bị thương đến phát thảm, Hứa Mịch oa oa hô to, “Ôi ôi, sao lúc bị phỏng bị gì, mà bây giờ lại bóc da như thế này cơ chứ!”

      Du Ninh Trạch dọn hết đồ ăn đóng gói ra bàn, đợi lúc lâu mà còn chưa thấy Hứa Mịch ra ngoài. bước đến toilet, nhìn vào thấy Hứa Mịch đứng trước gương hối hận.

      Vẻ mặt Hứa Mịch đau khổ nhìn , “Du Ninh Trạch, làm sao bây giờ làm sao bây giờ.”

      Du Ninh Trạch bước đến bên cạnh Hứa Mịch, nhìn môi chút, đúng là bắt đầu bóc da rồi. Du Ninh Trạch cười giải thích: “Bị phỏng phải bóc da thôi. Ban nãy bác sĩ cũng rồi, đợi cơm nước xong xuôi rồi bôi thuốc cho em.”

      Bụng Hứa Mịch lỗ lỗ kêu lên, “Ừ, vậy chúng ta ăn cơm. Nhưng mà em như vậy cũng có thể ăn được sao?”

      Du Ninh Trạch ôm Hứa Mịch ra ngoài,” Chúng ta ăn từ từ là được.”

      ... ... ... ... ...

      Hứa Mịch sâu sắc cảm nhận được thê lương này... Trước kia từng bị nóng trong người, miệng bị lở loét đủ kiểu, khi đó cảm thấy cực kỳ bi thảm. giờ lại phát ra thêm, hóa ra là so với loét miệng, môi bị bỏng còng thảm hơn nhiều.

      giờ thể ăn đồ nóng được, ăn chút lại phát đau, chỉ có thể đợi đồ ăn nguội mới có thể cho vào miệng.

      Du Ninh Trạch thấy vậy khỏi nhíu mày, “Đồ ăn lạnh rất tốt.”

      Hứa Mịch xua tay, “ sao đâu, bây giờ cũng phải mùa đông, em vẫn có thể ăn đồ lạnh được.”

      Du Ninh Trạch lo lắng nhìn , “Đồ ấm cũng ăn được sao?” Phụ nữ mang thai sao có thể ăn đồ nguội lạnh được chứ.

      Hứa Mịch: “Ăn được, ăn xong là em lại đau.”

      “Ai... đừng dùng vẻ mặt bi thương kia nhìn em nữa có được . Tuy rằng em cũng thấy bản thân là thê thảm, nhưng mà biểu cảm của càng làm cho cảm thấy thê thảm hơn nữa đó.”

      Du Ninh Trạch: “ lo lắng, phải bi thương...”

      Hứa Mịch: “Lo lắng cái khỉ! Nhìn bộ dáng bi thương của , người nào biết còn tưởng rằng em chết đó.”

      Khóe miệng Du Ninh Trạch kéo xuống, vui : “Đừng bậy, em cứ thích hình dung mọi việc khoa trương như vậy.”

      Hứa Mịch thèm để ý : “Tùy tiện dùng biện pháp tu từ chút thôi mà.”

      Du Ninh Trạch: “Chẳng lẽ em muốn phải dùng biểu cảm cao hứng sao?”

      Hứa Mịch dạy : “Bình thường cứ nóng lạnh, biểu cảm bình tĩnh mang theo lo lắng. Nhưng mà cái loại lo lắng phải chiếm 60%, còn bình tĩnh chiếm 40%. Như vậy là đúng với biểu cảm đối với vấn đề của em.”

      Du Ninh Trạch vô cùng bất đắc dĩ nở nụ cười, “Em bị bỏng thành như vậy lại có thể nhiều như vậy sao? biết em cái gì nữa.”

      Hứa Mịch: “Em là tiểu cường bị đánh chết!”"

      Du Ninh Trạch vươn tay sờ sờ cái trán nhẵn nhụi của Hứa Mịch, cuối cùng hạ kết luận: “Vậy đầu óc em bị hư chỗ nào rồi.”

      Hứa Mịch: "..." Đầu mới bị hư, đầu cả nhà đều bị hư!

      ... ... ... ... ... ...

      Ban ngày Du Ninh Trạch phải làm, Hứa Mịch mình ở nhà nhàm chán đến mức phát ngốc. Vả lại giờ môi bị như vậy, cũng thể ra ngoài được, vì thế chỉ biết ở nhà mốc meo thôi.

      Cũng may mà ở nhà có máy tính, lúc Du Ninh Trạch có ở nhà có thể chơi để giết thời gian. Nhưng mà máy tính phóng xạ rất lớn, cũng chẳng dám chơi lâu lắm.

      Lúc trước vốn là quyết định để dì Lí đến chăm sóc Hứa Mịch, nhưng mà bởi vì lần trước hai người có ý kiến trái chiều cãi nhau, cho nên Du Ninh Trạch cũng muốn nhắc lại chuyện này để Hứa Mịch vui vẻ.

      giờ mỗi ngày Hứa Mịch đều mình như vậy, Du Ninh Trạch vô cùng đau lòng chính mình thể ở bên cạnh , lại chút chuyện này, muốn dì Lí đến nhà thời gian.

      Kết quả chỉ mới đôi câu bị Hứa Mịch cự tuyệt. vẫn cảm thấy mình ở nhà tương đối là tự do tự tại, ở chung với người thân thuộc, rất là nề hà khó chịu, cảm giác còn tốt bằng ở nhà mình nữa.
      ChrisB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :