1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn hôn đã say - Cận Lê Mộ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16.
      Editor: PNam Tiểu Thư

      ra Hứa Mịch luôn nhớ Lí Phỉ. Ngày còn học trung học, Lí Phỉ là bạn ngồi cùng bàn với Dư Đồng Nam. Sau khi tách lớp với nhau, mỗi khi cùng Dư Đồng Nam, ta ngẫu nhiên theo đuôi hoặc đến lớp tìm ta. Lí Phỉ luôn tỏ thái độ thân cận với , ta thường xuyên cho rằng chính là người ngáng chân ta với Dư Đồng Nam. Thời điểm học trung học áp lực học tập rất lớn, sớm được liệt vào các mục nghiêm cấm, thời gian ở chung với Dư Đồng Nam vốn rất ít, nhưng mà mười lần ở chung với ta mất hết tám lần Lí Phỉ đều ở bên làm bóng đèn xấu xí.

      Vì thế mà thiếu những trận cãi vả bộc phát từ đối với Dư Đồng Nam. Nhưng mỗi lần như thế, Dư Đồng Nam chỉ là cười cười, ta là em của ta, còn hiểu chuyện, khiến cho nhiều lần buộc mình phải tha thứ.

      là bao nhiêu tuổi mà còn hiểu chuyện, ở đây cũng đâu phải là nhà trẻ. Làm cho ghê tởm nhất là, ở trước mặt Dư Đồng Nam, Lí Phỉ là bộ mặt, khi có Dư Đồng Nam, Lí Phỉ là dùng bộ mặt khác để hành xử với . Ngại mặt mũi của Dư Đồng Nam, cho nên Hứa Mịch mới tận lực so đo với ta.

      Sau này, khi chia tay với Dư Đồng Nam, các học sinh khác đều nhìn mà cười chê, Dư Đồng Nam cũng chẳng quan tâm gì đến . Mà trong lòng khi ấy lại luôn nghĩ rằng Dư Đồng Nam quay đầu lại tìm . giờ hồi tưởng lại chuyện cũ, Hứa Mịch cảm thấy lúc đó đúng là kẻ ngốc mà.

      Thi xong kì thi cuối cùng, mọi người cứ như vậy mà mỗi người mỗi ngả. cũng còn gặp lại Dư Đồng Nam và Lí Phỉ. Giống như bọn họ chỉ phảng phất lúc qua thế giới của , sau đó yên hơi lặng tiếng mà biến mất.

      Nhiều năm qua như vậy, cũng sớm nhận ra. có Dư Đồng Nam, vẫn như vậy, thế giới vẫn chẳng đổi thay, cuộc sống của như vẫn mực lên như thế.

      Đối với , Dư Đồng Nam chẳng khác nào người qua đường có duyên nhưng chẳng thể tồn tại, vậy bộ dạng kia của Lí Phỉ bày ra là để cho ai xem. tình Hứa Mịch rất chướng mắt Lí Phỉ. Chuyên môn gây hấn với , đừng nghĩ rằng thời gian qua tặng cho ta sắc mặt tốt. Hứa Mịch phải là thánh mẫu!

      thể , loại tình dạo phố này nhất định phải dựa theo tâm tình bản thân. Bước chân ra khỏi cửa hàng quần áo, đột nhiên Hứa Mịch lại chẳng còn tâm tình gì nữa. xụ mặt nhìn Du Ninh Trạch, “Mất hứng quá, dạo nữa.”

      “Được, đều do các kia làm em mất hứng.”

      Tuy rằng Du Ninh Trạch biết Hứa Mịch có mâu thuẫn gì với hai người kia, nhưng mà có thể nhìn ra thích bọn họ vô cùng ràng. Mà chính cũng chẳng có hảo cảm gì với hai người bọn họ.

      là em mất hứng rất ràng sao?” Hứa Mịch có chút suy nghĩ sâu xa.

      Du Ninh Trạch híp mắt cười, “Rất là ràng. Em xem vừa rồi mặt em thối hết cả ra. À mà đúng, phải là vừa rồi, mà là từ vừa rồi cho đến bây giờ luôn.”

      Hứa Mịch nghiêm cẩn nhìn Du Ninh Trạch, “Được rồi, em biết rồi. cũng phải biết hàm súc chút , đừng lúc nào cũng thẳng ra như vậy, em ngượng đó có biết hả.”

      Tay Du Ninh Trạch đặt ở bả vai Hứa Mịch, cười đến lúm đồng tiền lộ sâu, biểu rất là ngoan ngoãn mà nhận sai: “ chuyện hàm súc, chuyện hàm súc.”

      Hứa Mịch: “Tốt nhất là khỏi cần hàm súc , trực tiếp nghe theo lời em là được rồi.”

      Du Ninh Trạch: “ là người có nguyên tắc!”

      Hứa Mịch: "..."

      Du Ninh Trạch: “A Mịch, đừng vì người qua đường mà làm ảnh hưởng đến tâm tình của chính bản thân mình. Hơn nữa nghe tâm trạng của phụ nữ có thai ảnh hưởng đến cả cục cưng đấy.”

      Hứa Mịch: “ phải với rồi sao, cục cưng còn chưa có thành hình, cho nên có bị ảnh hưởng gì cả, chờ đến khi cục cưng lớn rồi sau.”

      Du Ninh Trạch: "..."

      tới lui thêm mấy vòng, hai người lại trùng hợp thấy cửa hàng đồ trẻ em . Nhìn vào trong có rất nhiều đồ dùng trẻ con lung linh khéo léo, Hứa Mịch nhịn được, kéo tay Du Ninh Trạch bước vào.

      Vừa vài nhân viên mặt mày vui vẻ đến, “Xin chào quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho hai người ?”

      Hứa Mịch lắc đầu, “Chúng ta chỉ xem thử chút thôi.”

      Hứa Mịch luôn làm theo ý định bản thân, chỉ cần thích mua, thích khi chọn lựa đồ dùng lại có người hướng dẫn bên cạnh luôn miệng đẩy mạnh tiêu thụ.

      Giống như lần trước mỗi lần siêu thị mua kem đánh răng, luôn có nhân viên hướng dẫn vây khốn chỗ, sau đó ngừng giới thiệu đẩy mạnh tiêu thụ loại kem đánh răng nào đo. Khi thấy để tâm chọn lựa loại kem đánh răng đó, người nhân viên lại đứng bên giảng giải liên tục, nào là loại kem đánh răng đó tốt hơn mọi loại kem đánh răng nào, cần phải mua cái này thay cho cái kia, cái này hợp hơn cái kia. Cuối cùng có lần phát phiền, nhịn được mà thẳng, nếu loại kem đánh răng này tốt như vậy, cái siêu thị này sao dọn hết mấy cái loại kem đánh răng khác , chỉ chừa lại mỗi loại kem này thôi. Cái người lừa gạt người tiêu thụ sao? Tôi muốn mua loại kem đánh răng này, mấy người lại đẩy mạnh tiêu thụ loại này. Thấy nổi đóa như thế nên nhân viên hàng hóa đó lập tức rời khỏi, tiếp tục dây dưa nữa.

      Sau này vì tránh cho lỗ tai bị tra độc, cho nên khi vừa vào gian hàng Hứa Mịch trực tiếp cự tuyệt “ưu tiên tiếp đãi” của người bán hàng.

      Thế nhưng cũng có rất nhiều loại người chuyên làm thương gia bắt nạt kẻ yếu, cũng có loại dám hé môi từ chối. Phương Diệc Mông chính là loại người dễ dãi thứ hai, ấy lúc nào cũng ngượng ngùng việc từ chối ý “tốt” của người bán hàng, vì thế là mỗi lần mua đồ này nọ là y như rằng chắc chắn bị người bán hàng dụ dô mua đống thứ mang về, sau đó lại sinh ra hối hận đủ thứ.

      Sau khi Phương Diệc Mông được chứng kiến kiên cường của Hứa Mịch, mỗi lần dạo phố đều nhất định phải kéo cùng. Thế mà mỗi lần cũng đều là trưng lên cái mỹ danh, ấy muốn bỏ ở nhà mà ngốc mình, hơn nữa cùng lại có cảm giác rất là an toàn. Ai, nhưng đáng tiếc, sau khi Phương Diệc Mông kết hôn rồi, hai người cơ bản chưa từng có cơ hội dạo phố lần nữa.

      “Oa, xem này Du Ninh Trạch, cái này quá .” Hứa Mịch chỉ tay vào kiện quần áo trong gian hàng, lắc tay than thở.

      Từ trước đến nay Du Ninh Trạch rất ít khi tiếp xúc với các loại hàng này, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ quần áo đến như vậy, khuôn mặt cũng biểu thái độ kinh ngạc , “Đồ như vậy làm sao mà mặc vào người được đây?”

      Nhân viên hướng dẫn đứng bên nhịn được mà : “Đây là cái yếm, dùng để lau miệng khi trẻ em ăn cơm.”

      Hứa Mịch giật mình bừng tỉnh, “ ra là vậy.” Khó trách tại sao lại nhìn quen mắt đến vậy, phải con trai của Phương Diệc Mông cũng dùng cái này sao. Chỉ là so với cái này cái của con trai Phương Diệc Mông dùng ràng là lớn hơn.

      Ánh mắt Hứa Mịch đảo vòng lại bị món hàng nữa hấp dẫn, “Trời ạ, là đáng quá . Đôi tất này , còn chưa bằng hai ngón tay của em nữa. biết cục cưng đến mức nào đó.”

      Nhìn cái loại vật nhắn đáng này, nhất thời tâm can Hứa Mịch đều giống như bị chúng nghiền nát, hóa thành vũng nước ngọt ngào.

      Ánh mắt Du Ninh Trạch sáng lấp lánh nhìn các loại mặt hàng xinh này, sinh mệnh đúng là kỳ diệu mà. nghĩ nghĩ chút : “Cục cưng thể như vậy được nha.”

      Thời điểm hai người ra khỏi cửa hàng đồ trẻ em, trong tay là mấy túi lớn túi . Vừa rồi dạo quanh vòng, hai vợ chồng hoàn toàn thể nhịn được mà mua hết quần áo, giầy tất rồi yếm vây miệng... Những thứ gì mà cục cưng có thể sử dụng, hai người đều bỏ vào giỏ hết. Chủ yếu là Hứa Mịch cảm thấy những món hàng nhắn này là đáng muốn chết. Đối với những loại đáng này, Hứa Mịch chẳng thể nào miễn dịch được.

      Hứa Mịch nhìn thoáng qua túi đồ tay hai người yếu ớt nghĩ, “Còn lâu lắm cục cưng mới được sinh ra, có phải chúng ta rất nóng vội rồi hay ?”

      Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến lâu sau trong nhà nghênh đón sinh mệnh mới, trong lòng khỏi tò mò cảm khái.

      Biểu cảm Du Ninh Trạch cũng có chút rối rắm, thoáng trầm ngâm, “Có lẽ là hơi gấp rồi.”

      Hứa Mịch nhìn trời, là do hai người các quá mức gấp gáp rồi? Ai... cũng là lần đầu tiên là cha làm mẹ, cho nên mới sinh ra loại tâm tình vội vàng này?

      Mấy thứ này mà mang về nhà chắc bị mẹ mắng mất, theo mẹ mấy món đồ này là dùng cho trẻ hai ba tuổi mặc, đứa trẻ vừa sinh ra căn bản thể mặc những thứ lớn như vậy. Lúc đó Hứa Mịch biến thành thảo nê mã*. Trẻ con đều như vậy còn mặc xong? Trẻ con sao cũng như vậy thôi! Chỉ là, những cái này đều sau vậy.

      (*Thảo nê mã: qua chương 15.)

      “Chúng ta ăn gì trước , em đói bụng rồi.”

      Du Ninh Trạch lấy điện thoại ra nhìn thời gian, hỏi: “ giờ có phải là nên về nhà ăn cơm rồi ? Có phải giờ này mẹ ở nhà chờ chúng ta?”

      “Thông thường giữa trưa mẹ về nhà nấu cơm, bà phải làm. Giữa trưa đều là tự em làm bữa hoặc là ra ngoài giải quyết thôi.”

      “Vậy em muốn ăn cái gì?”

      Hứa Mịch đến bảng hướng dẫn ở cửa thang máy, nhìn lượt các tầng lầu phân phối thức ăn.

      “A... hay là chúng ta ăn KFC . Lâu rồi em chưa ăn đó, là nhớ hương vị đó muốn chết.”

      Du Ninh Trạch khẽ nhíu mày, trực tiếp cự tuyệt : “ được, cái đó vệ sinh.”

      Hứa Mịch vui phản bác: “Ngẫu nhiên ăn chút thôi, cũng đâu phải là thường xuyên ăn đâu mà sợ.”

      Du Ninh Trạch kiên trì : “Chúng ta ăn cái khác.”

      Hứa Mịch: “Xã hội giờ còn cái đồ ăn nào là vệ sinh đâu!”

      Nhìn dáng vẻ quý công tử dè dặt thức ăn dân gian của Du Ninh Trạch, Hứa Mịch hận thể đánh trận. nắm chặt tay , lôi kéo về hướng KFC, “Mặc kệ, em muốn KFC, lâu lắm rồi em chưa ăn lại, cho em ăn em giận .”

      Du Ninh Trạch lay chuyển được Hứa Mịch, chỉ có thể bị kéo vào KFC.

      Quả là Hứa Mịch đói bụng đến sắp chết, cầm hamburger hung hăng cắn ngụm. Du Ninh Trạch nhíu mày đưa cho ly sữa, vỗ vỗ , “Đừng ăn nhanh quá, chậm thôi.”

      “Tại sao lại là sữa.” Hứa Mịch ăn hamburger, cầm lấy ly sữa uống ngụm."

      “Uống sữa dễ nuốt hơn, những loại thức uống khác có thể gây nghẹn hoặc đầy bụng.”

      Được rồi, nhìn thấy bộ dạng trung thành với tổ chức của Du Ninh Trạch, hơn nữa khuôn mặt đầy khí chất tuổi trẻ đẹp trai, vẫn là nên nhận lấy hảo ý của , nên phản bác nữa. là, rất thích vừa uống sữa vừa ăn đồ KFC đó.

      Hứa Mịch ăn hơn nửa cái hamburger, vẫn chưa thấy Du Ninh Trạch động thủ vào đồ ăn trước mặt, khỏi buồn bực, “Sao lại ăn? thấy đói bụng sao?”

      Du Ninh Trạch mím môi, hai lúm đồng tiền bên má lộ ra sâu, “...” biết vì sao, từ trước đến nay luôn khinh thường loại Fastfood thiếu vệ sinh này, nhưng mà giờ lại nhìn thấy bộ dạng ăn hứng thú này của Hứa Mịch, cư nhiên lại có chút cảm giác thể nên lời.

      Hai mắt to tròn của Hứa Mịch mở to hiểu, “ cái gì?”

      Hai bên tai Du Ninh Trạch hơi đỏ, cười có chút được tự nhiên, “Cho tới bây giờ chưa từng ăn qua loại Fastfood này, cho nên quen vị.”

      Hứa Mịch: "..."

      Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Hứa Mịch, Du Ninh Trạch lại : “Chưa ăn qua cũng bình thường thôi mà.”

      Hứa Mịch nuốt ngụm nước miếng: “ là người ngoài hành tinh sao? Sao ngay cả KFC cũng chưa từng ăn qua, từ bé đến lớn lần cũng có ư?”

      Du Ninh Trạch châm chước : “Chủ yếu là loại Fastfood nfy lấy mấy sạch gì, cho nên muốn ăn...”

      Hứa Mịch cau mày, vẻ mặt bi thương, “...”

      Sắc mặt Hứa Mịch thay đổi liên tục, khỏi khiến hiểu nhầm ý tứ của , Du Ninh Trạch vội vàng giải thích: “ phải như em nghĩ, nếu như em thích ăn như vậy, ngẫu nhiên ăn chút cũng ảnh hưởng gì đến cả, để tâm đâu. Mỗi người đều có thói quen sở thích riêng mà, từ có chút bài xích rồi, sao cả.”

      mặt bi thương của Hứa Mịch : “ là đáng thương, ngay cả KFC cũng chưa được ăn lần.”

      Du Ninh Trạch: "..."

      Hứa Mịch tiếc nuối than thở: “Em này, tuy rằng thứ này ăn nhiều bị ngấy, nhưng ngẫu nhiên ăn chút thôi, hương vị vẫn tươi mới hệt như ban đầu vậy. đúng là người hiểu ăn uống là gì mà.”

      Du Ninh Trạch: "..."
      B.CatChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17
      Editor: PNam Tiểu Thư

      Hứa Mịch cầm miếng khoai tây đưa đến bên miệng Du Ninh Trạch : “ ăn thử chút thôi, ra khoai tây rất là tốt đó nha. Phư phư, em hoàn toàn thể hiểu nổi tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa lần ăn KFC.”

      Nhìn dáng vẻ kiên trì của Hứa Mịch như vậy, khuôn mặt Du Ninh Trạch nhăn lại tình nguyện ăn miếng khoai tây kia.

      Khó có khi Du Ninh Trạch bày ra bộ dáng dâu như thế này, tâm tình Hứa Mịch nháy mắt tốt lên. bắt đầu toét miệng chỉ huy ăn cái này ăn cái kia.

      Cuối cùng kết quả là, trước vợ Hứa Mịch thao thao bất tuyệt uy hiếp nước miếng bay đầy trời Du Ninh Trạch cũng nhét đầy bụng đồ ăn KFC bàn.

      Hai người ăn xong phần cuối cung, Hứa Mịch mới nhìn hỏi: “Ăn no chưa?”

      Vẻ mặt Du Ninh Trạch vô cùng nghiêm túc gật đầu: “No rồi.”

      Hứa Mịch: “ chính là giả vờ đứng đắn, ngay lúc đầu còn ăn, cuối cùng giờ chẳng phải là ăn sạch hết rồi.”

      Du Ninh Trạch mạnh miệng phản bác , “Là do em ép ăn!”

      Hứa Mịch nở nụ cười gian trá : “ ? Đừng có làm con vịt đực mạnh miệng nữa! Em chỉ ép lúc mới bắt đầu thôi, về sau là tự ăn hết. thừa nhận ăn ngon chút là chết sao? Đúng là khẩu thị tâm phi.”

      (Khẩu thị tâm phi: miệng đàng, tâm nghĩ nẻo)

      Du Ninh Trạch nghe Hứa Mịch thế khỏi ngượng ngùng. Trước kia bởi vì mẹ có dạy, hơn nữa trong lòng có chút bài xích, cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa từng bước chân đến KFC hay Mc Donalds. Hôm nay nếm thử với , mới phát ra món ăn ở đây mùi vị cũng tệ lắm. Nhưng mà chỉ nhìn đến vẻ mặt chế giễu của Hứa Mịch, tuyệt đối thừa nhận ý nghĩ trong lòng.

      cố gắng dùng bộ mặt nghiêm túc : “Tuy rằng món ăn ở đây có thể ăn, nhưng vấn đề vệ sinh vẫn là quan trọng nhất. Chúng ta nên ăn nhiều quá.”

      “Lại nữa!”

      Du Ninh Trạch hắc hắc nở nụ cười, mặt mày vui vẻ cong cong, lộ cái lúm đồng tiền sâu. Bởi vì bên ngoài khoác áo khoác màu trắng trẻ trung, cho nên nhìn qua là có mười phần giống sinh viên.

      Nhìn coi như là cảnh đẹp ý vui làm cho tâm tình tốt lên ít, Hứa Mịch nhân nhượng so đo với nữa, nhanh tay xếp gọn đồ bên ghế chút : “Chúng ta về nhà nghỉ ngơi chút, thuận tiện dọn dẹp hành lý rồi ra sân bay luôn.”

      Du Ninh Trạch đứng lên cầm lấy đồ tay Hứa Mịch cười, “Ừ.”

      “Để em xách ít, đồ rất nhiều đó.” Nhìn Du Ninh Trạch xách hết số túi đồ, Hứa Mịch có chút băn khoăn, đồ vừa nhiều vừa nặng đó.

      sao, có thể xách được mà.” Du Ninh Trạch thèm để ý, híp mắt cười.

      “Vậy được, xách hết .” Hứa Mịch ôm bên tay Du Ninh Trạch, còn quên ăn chút đậu hủ của . Hai tay luồng vào áo, phen sờ soạng bụng Du Ninh Trạch, ôi phình lên này, quả nhiên là ăn no .

      Du Ninh Trạch từ cao ghé mắt nhìn Hứa Mịch, ý bảo nên thu liễm lại chút , ở đây nhiều người như vậy mà...

      Hứa Mịch cười giả lả lấy lòng : “Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi.” Ngoài ý muốn khống chế được tay mình ấy mà.

      Hứa Mịch luôn biết thế giới này rất là , khi còn học trung học sau khi chia tay với Dư Đồng Nam mà vẫn thường xuyên trùng hợp gặp ta là đủ biết. giờ ở cửa KFC còn gặp được Lí Phỉ, lại chắc chắn cho rằng, thế giới này phải là bình thường.

      tình Hứa Mịch có cảm giác bản thân muốn gặp Lí Phỉ hay tặng cho ta mấy lời chào hỏi. chỉ nhàn nhạt liếc mắt cái, dường như xem ta là khí mà kéo Du Ninh Trạch tránh xa ta.

      Hứa Mịch yên lặng nghĩ, chắc chắn tặng cho ta bộ mặt lãnh diễm cao quý.

      Nhưng mà rất hiển nhiên, người nào đó hề biết nhìn sắc mặt của người khác mà làm việc. Còn muốn làm thể mặt nóng áp mông lạnh.

      chỉ có dáng người thay đổi, mà ngay cả khẩu vị cũng thay đổi luôn rồi. Trâu già gặm cỏ non, đúng là thức ăn ngon mà khó lòng cưỡng lại rồi.”

      Hứa Mịch còn chưa bao xa, giọng lớn của Lí Phỉ truyền đến tai . Hứa Mịch lập tức dừng bước.

      Lí Phỉ vốn nghĩ, sau nhiều năm như vậy gặp lại Hứa Mịch, tối thiểu ta duy trì bộ mặt ôn hòa chuyện với nhau, giống như trước kia luôn tỏ thái độ tốt với . Nhưng mà ngờ đến Hứa Mịch lại biết cảm kích? nhìn ta cái sao? Nếu như thế ta cũng cần thiết gì phải giả vờ cả, dù sao trước kia ta và Hứa Mịch luôn đối với nhau như thù với địch mà.

      Vương Nhã Huy đứng bên cạnh Lí Phỉ nhịn được mà kéo kéo tay ta. Vương Nhã Huy hoàn toàn đoán trước được là Lí Phỉ đột nhiên muốn gây chuyện với Hứa Mịch.

      Cho đến tận bây giờ, Hứa Mịch phải là người biết nín thở nhường nhịn người khác. Người kính thước kính người trượng. Ngược lại cũng thế, người muốn tìm việc xé rách bộ mặt nhau ra, vậy đừng nghĩ cho người sắc mặt tốt.

      buông tay Du Ninh Trạch ra, xoay người khí thế sải bước dài đến trước mặt Lí Phỉ, “ Lí, có phải thời trung học tôi nhường nhịn nhiều quá, cho nên mới cảm thấy có thể năm lần bảy lượt động chạm muốn trèo lên đầu tôi ?”

      Ở trung học, Lí Phỉ thích nhất là lúc chọc cho Hứa Mịch tức giận đến sôi gan, giờ nhìn lửa giận trong mắt Hứa Mịch, Lí Phỉ lập tức phát được tâm tình bản thân trở nên tốt hơn rất nhiều, “Cuối cùng cũng nhớ đến tôi rồi à? phải là quý nhân nên hay quên tôi lắm sao? Hay là giảm béo xong rồi nên đầu óc cũng còn nữa?”

      Hứa Mịch nhếch môi, “Chà... Xem phải có đầu óc cũng biến thành đần độn rồi? Hay là tôi đến chết sống lại cho nên bất kể là trước kia hay là ở tại, khi gặp tôi đều cố tình gây chú ý để tôi biết đến tồn tại của ?”

      trước kia nhắm vào tôi tôi còn chưa tính, mẹ nó giờ tôi với hoàn toàn có quan hệ, nghĩ thế giới này xem là mẹ mà lúc nào cũng bày vẽ đủ trò như vậy à? Tôi giảm hay giảm liên quan cái gì đến hả? quen nhìn thấy bộ dáng của tôi đẹp hơn sao? Hay là quen nhìn thấy tôi ở khắp mọi nơi? Tôi cho biết, cho dù có là trước kia, còn kém hơn tôi rất nhiều, biết còn cách xa tôi mấy con phố đấy sao!”

      Lí Phỉ nghĩ đến Hứa Mịch cư nhiên lật bàn xé mặt mặt ta như vậy, lại càng nghĩ tới còn trực tiếp mắng đến mức này! Hứa Mịch đến cùng là lấy can đảm ở đâu cơ chứ? Còn dám trước kia còn xinh đẹp hơn ta? Ở trường học cũ ai mà chẳng biết ban bảy có con bé béo ú đáng sợ kia chứ?

      Lúc này bỗng nhiên ta nhìn thấy người đàn ông luôn cùng với Hứa Mịch bước đến. Ngũ quan người đàn ông thanh tú nho nhã, đôi mắt thâm thúy sáng như sao, môi mỏng khẽ nhếch, quần jeans sáng màu, hơn nữa phối hợp với áo sơ mi trắng, tất cả khiến cho cả người đều tràn ngập ánh nắng mặt trời, làm cho tinh thần con người phấn chấn tỉnh táo. Cho dù bên tay mang theo đống túi xách cũng thể che giấu khí chất thanh tao tận xương tủy phát ra của .

      người đàn ông như vậy, trong mắt lại chỉ có mình Hứa Mịch. Ánh mắt từ đầu đến cuối đều rời khỏi người . ràng là Hứa Mịch so ra còn kém hơn ta, vì sao những người ưu tú như vậy đều chỉ thích mỗi có Hứa Mịch?

      Người đàn ông kia đến bên người Hứa Mịch, chỉ nhàng liếc qua ta cái, sau đó lại ôn nhu nhìn Hứa Mịch, giọng điệu dịu dàng, bộ là quan tâm che chở cho , “A Mịch.”

      số người chính là thể nhìn ra được người khác hoàn hảo hơn mình, chỉ biết mỗi chuyện ngớ ngẩn ảo tưởng. Du Ninh Trạch lơ đãng bỏ qua hành vi kích thích Hứa Mịch ràng của Lí Phỉ.

      Lí Phỉ cảm thấy bản thân mình được người đàn ông kia để vào mắt, để ý Du Ninh Trạch ở bên, đắn đo mà mở miệng : “Đúng vậy. Công phu giường của đúng là hơn hẳn tôi mấy con phố. Bằng làm sao có thể hết đổi người đàn ông này rồi đến người đàn ông khác được. giờ lại còn bó tuổi, cắn dê non. cắn được sao? Cẩn thận , đừng có để sau này bị người khác tố cáo, bắt cóc người ở tuổi vị thành niên!”

      ta vừa xong, sắc mặt Du Ninh Trạch lập tức trầm xuống, tận đáy mắt phát ra ý lạnh làm cho lòng Lí Phỉ nhảy dựng. Vốn dĩ ta còn tưởng rằng người này có tính tình hòa nhã thân sĩ, ngờ tới khi tức giận lại dùng ánh mắt đe dọa này để nhìn ta.

      Du Ninh Trạch lên bước, vừa định mở miệng bị Hứa Mịch kéo lại, : “Người như thế này để em giải quyết, với ta chỉ cảm thấy bản thôi.”

      Hứa Mịch rồi nhìn đến Lí Phỉ, “Người là của tôi, tôi cắn hay cắn có thể biết được sao? Còn muốn phải trợn mắt dối à? phải là ghen tị tôi có đàn ông còn ? Chà... tiếc quá, từ trước đến nay sức quyến rũ của tôi lớn, người khác tình nguyện theo tôi, đừng có ganh đua quá. Thiếu đàn ông khiến cho nội tiết bị mất cân đối dẫn đến hỗn loạn cảm xúc, loại bệnh rất là nghiêm trọng đó nha. nghĩ tới nhiều năm như vậy rồi mà còn chưa chữa được bệnh, bệnh viện hôm nay lại phép như thế nào, lại để cho bệnh nhân như ra ngoài hại người vậy hả?”

      Hứa Mịch quay đầu với Du Ninh Trạch: “ chừng còn đợi lúc chúng ta chú ý mà đến cắn đấy, mau thôi, đừng để bị truyền nhiễm.”

      Nụ cười môi Du Ninh Trạch tỏa ra ngàn tia ấm áp, trong mắt chỉ có tán thưởng nhìn Hứa Mịch, “Được.”

      Lí Phỉ bị Hứa Mịch mắng đến mức mơ hồ. ta hề đoán được Hứa Mịch là nhanh mồm nhanh miệng như vậy. ta thở phì phò, ngực phập phồng liên tục. Lớn đến như vậy rồi, đây là lần đầu tiên ta bị người khác châm chọc đến mức này, trước kia chỉ toàn là ta mắng chửi châm chọc người khác, bây giờ bị Hứa Mịch vậy là giận đến phát run.

      ta lửa giận công tâm, tận đến lúc Hứa Mịch và Du Ninh Trạch mất dạng nhưng vẫn thể hạ hỏa được.
      ChrisB.Cat thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18
      Editor: PNam Tiểu Thư

      Cách rất xa Lí Phỉ rồi, Du Ninh Trạch lập tức hề che giấu biểu cảm khâm phục với Hứa Mịch, “A Mịch, em lợi hại.”

      Hứa Mịch mắng người xong rồi, giờ trong lòng thập phần thống khoái : “Chuyện đương nhiên, đối phó với loại người này chúng ta cần phải khách khí. Em sớm nhìn vừa mắt ta rồi.”

      Du Ninh Trạch: “Lần đầu tiên nhìn thấy có người mắng từng câu ràng đến mức khiến cho người bị mắng á khẩu thể được lời nào đó.”

      Hứa Mịch: “ khen em như vậy cũng chẳng có lợi gì đâu.”

      Du Ninh Trạch nghiêng đầu nghiêm túc nhìn : “ ! Chẳng lẽ em nhìn ra rất sùng bái em hay sao?”

      Quay đầu lại nhìn Du Ninh Trạch, chỉ thấy hàng lông mày dày phủ lên đôi mắt xinh đẹp kia, Hứa Mịch gật gù, “Miễn cưỡng tin .”

      Du Ninh Trạch đẩy mấy cái túi to lên cổ tay, “Nhưng mà như vậy có ảnh hưởng gì đến thai nhi ?”D

      Hứa Mịch thèm để ý mắng: “ bao nhiêu lần rồi, còn chưa có thành hình đâu, cho nên đừng có lo nữa.”

      Du Ninh Trạch trầm mặc, “Em vẫn nên chú ý chút...”

      Bởi vì nhà Hứa Mịch cách trung tâm mua sắm này xa, cho nên hai người tính toán bộ trở về. Bước ra khỏi cửa lớn của trung tâm, Hứa Mịch lập tức tặng cho Du Ninh Trạch câu dự phòng trước: “Em này, nếu sau này dám chọc giận em, em cũng mắng như ban nãy đấy.”

      Khóe miệng Du Ninh Trạch khẽ kéo lên, “ thể nhân nhượng chút sao? là chồng em mà.”

      Hứa Mịch: “ thể. biết em rất là có tính người mà, cho dù là ban nãy em mắng cũng rất có ý đàng hoàng.”

      Du Ninh Trạch mỉm cười thẳng: “ nhìn ra.”

      Hứa Mịch: “Du Ninh Trạch, em phát càng ngày càng trực tiếp. Trước kia phải chuyện rất là phải hàm súc sao!”

      Mắt Du Ninh Trạch híp lại như con hồ ly, “Trước kia em còn chưa phải là vợ , đương nhiên phải thu liễm bản tính lại chút chứ.”

      Hứa Mịch lé mắt nhìn , “Hóa ra là cũng thu liễm bản tính? như vậy giờ em cũng có thể bại lộ bản tính mình ra sao?”

      Du Ninh Trạch: “ phải em luôn như vậy sao? Trừ bỏ lần đầu tiên gặp mặt thoạt nhìn em là dạng ôn hòa lịch nhã nhặn đó.”

      Đột nhiên Hứa Mịch có cảm giác rất muốn nổi điên, chỉ có điều vẫn giữ được bình tĩnh mà nhịn xuống, “Cái gì mà trừ bỏ lần đầu tiên gặp mặt thoạt nhìn em là dạng ôn hòa lịch nhã nhặn hả! biết là mỗi khi em ở chung với đều là nhã nhặn hiền dịu như vậy sao?!”

      Du Ninh Trạch ra vẻ thâm trầm suy nghĩ, cuối cùng rất là nghiêm túc : “ ràng là chưa bao giờ nhã nhặn.”

      Hứa Mịch ra vẻ đau đớn kịch liệt : “... Trái tim bé của em bị thương, em muốn ly hôn để an ủi trái tim bé này.”

      Du Ninh Trạch nuốt chút nước miếng, cười tủm tỉm lấy lòng : “Em đừng tuyệt tình như vậy.”

      Hứa Mịch liếc Du Ninh Trạch cái, khách khí : “Đừng tưởng rằng bày ra bộ mặt tươi cười này có thể dụ được em, em là tuyệt tình như vậy đó!”

      Mặt mày Du Ninh Trạch như muốn nở hoa, “A... Nhưng mà em bị dụ cho ngã vào tròng luôn rồi, thể nào thoát ra được nữa.”

      Hứa Mịch: "..." Đây là Du Ninh Trạch sao? Đây là Du Ninh Trạch sao?

      ... ... ...

      Về đến nhà, việc đầu tiên Du Ninh Trạch làm chính là thay bộ quần áo người xuống, mặc lại bộ tây trang thích của mình. Hứa Mịch bên cằn nhằn cho thay, đối với hành vi này của là vô cùng vừa lòng.

      Du Ninh Trạch nhìn vẻ mặt giận dỗi của vợ, chỉ đành giải thích: “Trở về công ty là phải họp, mặc thể loại quần áo như ban nãy thích hợp.” chỉ có thích hợp ở công ty, mà ra ngoài đường mặc như thế cũng hợp với . Bất quá nghĩ lại lời này nên để trong lòng tốt hơn.

      Hứa Mịch tự biết mình đuối lý, lập tức ngậm miệng nữa. Bộ quần áo kia đích xác là phù hợp với lứa tuổi này của , nhưng mà lại rất thích mặc nó, trông vô cùng thú vị, thỏa mãn chút ác thú muốn hại chết đóa hoa tổ quốc này của . Hừ, ai bảo nhìn dễ khi dễ quá làm gì!

      Từ nhà Hứa Mịch xe đến sân bay phải là giờ đồng hồ, Du Ninh Trạch luôn cần đưa , nhưng Hứa Mịch lại kiên trì muốn đưa .

      Thời điểm ở dưới lầu chờ xe, Du Ninh Trạch thở dài khuyên : “ lo lát nữa em lại phải xe mình về nhà, tốt chút nào.”

      Hứa Mịch khoát tay, “Có cái gì mà phải lo lắng chứ. Em sống ở thành phố A nhiều năm rồi, chẳng lẽ còn biết tự lo cho mình sao?”

      Du Ninh Trạch lắc đầu, “ giờ em phải độc thân, lại còn là phụ nữ mang thai.” Phản ứng của Hứa Mịch làm cho nhìn ra là phụ nữ có thai. phải phụ nữ có mang đều rất yếu ớt sao, cần phải được cẩn thận che chở sao. Nhưng mà tạo sao đến phiên vợ lại trái ngược với hết thảy vậy?

      Lúc này xe vừa vặn đến, Hứa Mịch lập tức lao đến trực tiếp ngồi lên xe, phen làm vừa hết hồn vừa bất đắt dĩ, còn cách nào khác đành phải lên xe cùng.

      Hứa Mịch địa điểm cho tài xế xong, quay đầu lại với Du Ninh Trạch: “Thân thể em cường tráng lắm, cũng phải dạng yếu đuối nhu nhược đâu. giờ đứa còn chưa đến tháng, chẳng lẽ lại muốn em hạn chế tất cả mọi hoạt động thường ngày sao? Em buồn chết đó, em cho học theo mẹ chồng của Phương Diệc Mông đâu.” Chỉ có người điên Phương Diệc Mông kia mới có thể làm “người thực vật” trong khoảng thời gian lâu như vậy thôi.

      Du Ninh Trạch lay chuyển được Hứa Mịch, cuối cùng chỉ có thể yên lặng nữa. Tuy rằng qua thời gian tới Hứa Mịch chuyển đến thành phố B với , nhưng mà giờ tách ra thế này cũng khiến có chút luyến tiếc, cho nên vẫn phá lệ quý trọng thời gian ở chung với trong lúc này.

      nhích người đến gần Hứa Mịch chút nữa, đặt tay lên bụng sờ sờ, khóe môi cong lên nhanh chóng tiết lộ nội tâm vui vẻ của .

      Hứa Mịch thấy thế liền nhớ đến vẻ mặt của lúc sờ bụng ở trung tâm mua sắm, nhịn được cười nhạo , “ bây giờ là ăn đậu hủ em giữa ban ngày ban mặt đó.”

      bộ Du Ninh Trạch nghiêm túc phản bác, “Nào có, bây giờ là sờ con của mình.”

      Hứa Mịch: “Tay sờ bụng em, có đứa con nào đâu.”

      Du Ninh Trạch: “Trong bụng em chính là con , cho nên sờ con .”

      Hứa Mịch: “Con trong bụng em, cho nên xét đến cùng vẫn sờ bụng em.”

      Du Ninh Trạch: "..."

      Nhìn dáng vẻ Du Ninh Trạch á khẩu thành lời, Hứa Mịch cười ha hả, tâm tình thập phần vui sướng, thở hơi khẳng khái : “Nhìn như vậy, em nhân nhượng cho sờ nhiều chút.”

      Du Ninh Trạch cảm thấy mỹ mãn, “ là thần kỳ, sau này nơi đây chậm rãi lớn lên, thời gian xuất đứa trẻ.”

      Đột nhiên Hứa Mịch cảm thấy vô cùng sầu bi, quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ lùi nhanh về phía sau, “Đến lúc đó bụng lớn, sau khi sinh xong da thịt vùng bụng thành lớp lớn. Em từ người da mỏng biến thành thân thịt béo.”

      Du Ninh Trạch nghe vậy khỏi ôm Hứa Mịch vào lòng, biết phụ nữ rất để ý đến dung mạo dáng người bên ngoài, mà người phụ nữ của sau này lại phải chịu khổ sở, tất cả đều vì , “ sao cả, ngại gì hết. Về sau nhiều thịt ôm càng thoải mái.”

      Nhiều thịt nhất thiết phải tốt, nếu như biết trước kia em rất béo, phỏng chừng giờ những lời này đâu. Hứa Mịch thở dài đặt cằm lên vai Du Ninh Trạch, ngửi lấy mùi hương đặc hữu từ người , “ dám ghét bỏ em lập tức mang theo con tái giá. Đời sau em nhất định phải làm đàn ông, cần phải sinh con đẻ cái gì cả. Đời sau đến lượt sinh!”

      Du Ninh Trạch dở khóc dở cười. Trong đầu Hứa Mịch đều là những ý tưởng kỳ kỳ quái quái thôi.

      Hứa Mịch đưa Du Ninh Trạch rồi, lập tức thân mình tàu điện ngầm về nhà. thích mùi xe taxi, rất khó chịu. Đến khi về nhà, Hứa Mịch nhanh chóng thay đồ rồi bổ nhào lên giường mà ngủ.

      Chờ đến lúc Hứa Mịch tỉnh dậy, mẹ Hứa trở về vào phòng bếp nấu cơm.

      Hứa Mịch qua loa rửa mặt chút, nhanh chóng chạy xuống phòng bếp phụ giúp mẹ.

      “Oa, thơm quá. Cá nheo hầm đậu hủ cùng đậu phụ trúc ngân, là tuyệt quá.” Hứa Mịch nhìn đồ ăn bếp, nhịn được vung tay ăn vụng mấy miếng, thích ăn nhất là đậu phụ trúc mềm mềm đó.

      Mẹ Hứa xào rau cần với tôm, bà hất tay ra mắng: “Phụ nữ có thai được ngửi mùi khói dầu, con mau lên nhà nhanh. Chờ nấu rau xong là có thể ăn rồi.”

      Hứa Mịch cảm thấy có yếu ớ đến mức như vậy, cầm bát đũa đến phòng khách dọn dép. Sau đó lại vào phòng bếp bưng đồ ăn lên. Xong xuôi tất thảy mới cùng ba Hứa ngồi trong bàn chờ ăn cơm.

      Chỉ chốc lát sau, mẹ Hứa lập tức mang rau cần xào tôm lên bàn, Hứa Mịch chuẩn bị xới cơm, lại nghe mẹ Hứa : “Uống canh trước.” xong bà xuống bếp bưng thêm nồi canh bí đỏ móng heo..

      Thông thường buổi tối nhà ăn đều tương đối ít, đồ ăn là chủ yếu, hôm nay mẹ cư nhiên lại làm nhiều đồ như vậy, Hứa Mịch khỏi chảy nước miếng. sớm đói bụng, vừa rót canh qua chén ba Hứa và mình xong, khách khí húp thìa, “Mẹ, hôm nay nhà chúng ta có khách sao? Sao đồ ăn lại phong phú vậy ạ?”

      Mẹ Hứa lại mang hạt dẻ hầm gà từ nồi áp suất đến, “Chỉ có ba người chúng ta thôi, khách ở đâu tới chứ.”

      Hạt dẻ hầm gà! Hai mắt Hứa Mịch tỏa sáng, nhất là hạt dẻ! “Ba người chúng ta ăn nhiều như vậy. Mẹ, hôn nay có phải mẹ trúng thưởng gì rồi đúng ? Phải có việc gì vui cho nên mẹ mới trổ tài nấu ăn buổi tối như vậy.”

      Ba Hứa uống ngụm canh, “Ba hoa, mẹ con là muốn bồi bổ cho con!”

      Hứa Mịch gắp hạt dẻ cắn cắn, gật gù, “Là muốn bồi bổ, lâu rồi con chưa có được thưởng thức món ăn thịnh soạn như vậy đó!” Trước kia rất béo, vì muốn giảm béo, cho nên mẹ Hứa luôn khống chế thực đơn của , nhất là bữa ăn tối.

      Mẹ Hứa hết việc, ngồi xuống bàn cơm : “Mẹ chỉ sợ ngoại tôn của mẹ đói thôi.”

      Hứa Mịch cười hì hì, “ giờ con là được nhờ vinh từ đứa con trong bụng, ha ha, vậy con cần phải ăn nhiều thêm chút rồi.” Hóa ra mang thai cũng có ưu việt, chính là có thể quang minh chính đại ăn nhiều món mình thích.

      Mẹ Hứa nhìn thấy Hứa Mịch ăn đến vui vẻ như vậy, bản thân cũng cảm thấy vô cùng cao hứng. Phảng phất ngày hôm qua vẫn là đứa trẻ bé, mà nay muốn trở thành người mẹ rồi, “Ăn nhiều chút. Con sắp thành phố B rồi, cũng thể thường xuyên ăn đồ mẹ nấu được nữa.” Mẹ Hứa cuối cùng cũng nhịn được, nước mắt giây rơi xuống.

      Nhìn thấy cảm xúc mẹ mình đến nhanh như vậy, Hứa Mịch sửng sốt, buông thìa, chuyển ghế đến bên người mẹ Hứa ôm lấy vai bà, “Mẹ, mẹ khóc cái gì thế. Con còn chưa thành phố B mà. Phỏng chừng tháng sau con mới , việc công ty còn chưa làm xong, đơn xin từ chức cũng chưa được đưa lên cấp nữa.”

      Mẹ Hứa xoa xoa nước mắt, “Lúc nào cũng thôi. Con khi gả cho người khác rồi cũng trở thành con của người khác, thể luôn ở cạnh mình được.”

      Nhìn mẹ mình thế, trong lòng Hứa Mịch cũng chịu nổi, cũng sắp làm mẹ, cũng càng thêm cảm nhận được tâm tình bản thân cha mẹ, “ phải là con trở về lại, đây là nhà con, tất nhiên con trở về mà. Ai gả cho người khác trở thành con của người khác, con luôn là con của nhà họ Hứa này.” Hứa Mịch ôm mẹ Hứa nũng nịu, “Mẹ sắp trở thành bà ngoại rồi, còn giống đứa trẻ khóc nhè như vậy nữa sao. Đừng khóc nữa, con hôn mẹ cái nào.”
      ChrisB.Cat thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19

      Editor: PNam Tiểu Thư

      Mẹ Hứa nín khóc mỉm cười, “Đều sắp làm mẹ người ta rồi, còn chưa ra dáng của người mẹ nữa.”

      “Con học theo mẹ thôi, mẹ sao con thế mà.”

      Ba Hứa ngồi bên : “Ba thấy con là trò giỏi hơn thầy.”

      Mẹ Hứa bất mãn, “Sao con là con học ba con hả?”

      “Con là áo bông tri kỷ của mẹ. Đương nhiên là con học mẹ.” Hứa Mịch làm nũng. là Hứa Mịch có thói quen nhìn mẹ già của mình lộ ra vẻ nhu tình sến súa, bình thường mẹ đều là nữ vương tung ma trảo kinh người ở nhà a a a.

      Đặc biệt nhất là thời kì mãn kinh dạo này của mẹ, tính tình bà cực kì tốt. Ngay cả ba khi có gì cũng bị dính vào ma trảo của bà nữa. Chỉ là tuy rằng bình thường dáng vẻ của ông đối với mẹ đều là muốn so đo, nhưng mà Hứa Mịch cảm thấy ba cũng chỉ muốn nhường nhịn bà thôi.

      Bởi vì , cho nên mới thấu hiểu nhân nhượng.

      ra Hứa Mịch luôn thấy hâm mộ với ba mẹ mình. Ba Hứa và mẹ Hứa đều là tự do nhau. Hai người quen nhau thời còn niên thiếu, sau đó cùng nhau đùa đùa giỡn giỡn đến mức phát triển quan hệ tình cảm quá giới hạn bạn bè. Thời đại của ba mẹ về chuyện tình cảm nam nữ đó cũng rất là nghiêm túc, gia đình có cấm đoán khó khăn, tình cảm hai người mịt mờ hiểu mấy, giai đoạn quen nhau nhiều nhất cũng chỉ nắm tay chút thôi.

      Mẹ Hứa có hai người chị và hai người em trai. Lúc đó điều kiện kinh tế tốt, con cái trong nhà lại nhiều, cha mẹ cũng thể đưa hết con đến trường nổi. Vì thế sau khi mẹ tốt nghiệp cấp trung học, lập tức ra ngoài làm công.

      Lúc đó vừa vặn các cải cách được thi hành, giống như bài hát vậy, có vị lão nhân ở biên giới phía nam tìm nhân công.

      Công việc ở đó thiếu người nghiêm trọng, người ở đó phân tán khắp nơi để chiêu dụ nhân công, thời cơ vừa vặn đến, mẹ Hứa nhanh chóng rời tham gia.

      Rời như vậy cũng là kéo dài rất nhiều năm. Cũng may mà ba Hứa cuồng dại đưa người phụ nữ cặn bã nào vào mắt, kiên định canh giữ chỗ... (chỗ này Hứa Mịch bổ não trình diễn năm trăm chữ hình dung) chờ người trở về. Sau này khi mẹ Hứa trở về, tình cảm hai người đổi, lập tức nghĩ đến chuyện dựng vợ gả chồng. Kết quả là lúc đó lại bị cha mẹ đôi bên phản đối mãnh liệt.

      Cuối cùng hai người quyến tâm rời khỏi, trải qua ngàn đau dặm khổ, rốt cục người hữu tình cũng trở thành thân thuộc. Theo nguồn tin đáng tin cậy nhất (mợ của Hứa Mịch) , ngày đó ba Hứa mẹ Hứa mở tiệc kết hôn chiêu đãi khách, ông ngoại Hứa Mịch tức giận đến mức ném đá ở cửa tiệc. Về phần bà ngoại Hứa Mịch ở đâu? Bà sớm qua đời năm mẹ Hứa mười ba tuổi. Vì thế chỉ còn lại mình ông ngoại chiến đấu vô cùng hăng hái, đương nhiên cuối cùng ông chỉ có thể bại trận trở về.

      Hứa Mịch nghĩ, cho dù là đến tận thời đại bây giờ, câu chuyện của ba mẹ tuyệt đối cũng được coi như câu chuyện tình rung động tâm can. Được rồi, giống như , tình cuối cùng còn chưa đến đâu, còn biến bản thân thành bộ dáng quỷ thần nhận ra. Vì thế mà còn chưa có đoạn thân cận mật ngọt, xem mắt nhiều đến mức đờ người, cuối cùng lại gặp Du Ninh Trạch. Nhưng mà có lẽ cũng là may mắn, xem mắt nhiều lần như vậy, hết người trời rồi người dưới đất, loạn xạ lúc lại dính vào Du Ninh Trạch .

      Đều hôn nhân là phần mộ của tình , khả năng đều là có tình hôn nhân trở thành cái quái gì đây? Ít nhất trước mắt phải, sau này như thế nào thể biết trước.

      chỉ biết cầu của cao, cần phải oanh oanh liệt liệt, vô cùng chú trọng đến sinh hoạt cá nhân của bản thân; chỉ biết giờ đến lộ trình mà mỗi người phụ nữ đều phải trải qua, chán ghét nó, ngược lại thậm chí còn cảm thấy rất là thỏa mãn.

      ... ... ... ...

      Sáu giờ hơn, Từ Khiêm ra khỏi văn phòng, lại nhìn thấy văn phòng của Du Ninh Trạch đèn đốm sáng trưng, nghĩ chút ta mới đến gõ cửa rồi tiến vào, “Còn chưa xong à?”

      Du Ninh Trạch liếc nhìn Từ Khiêm cái, tiếp tục đánh máy tính : “Phần cuối cùng rồi.”

      Đôi mắt hoa đào của Từ Khiêm híp lại, ý tứ đánh giá Du Ninh Trạch chút, “Ai tôi này, từ Hồng Kông trở về sao tôi thấy lạ lạ ở đâu ấy nhỉ?”

      Từ Khiêm và Du Ninh Trạch là bạn trung học kiêm bạn cùng phòng đại học voiứ nhau. Thời điểm hai người còn ở đại học, cũng bắt đầu ra ngoài công ty làm việc dựng nghiệp. Hai người bù đắp cho nhau, những năm gần đây công ty càng làm càng lớn, hai người cũng trở thành doanh nhân kiệt xuất.

      Nhưng đừng nhìn Từ Khiêm trước mặt người ngoài là dạng doanh nhân tinh nổi trội, ta chính là dạng ở trước mặt người quen thầm trở thành chính mình.

      Du Ninh Trạch thèm ngẩng đầu lên nhìn, “ hoa mắt rồi.”

      Từ Khiêm vuốt cằm, “ giấu diếm được người khác nhưng lừa được hỏa nhãn kim tinh của tôi đâu. Lấy kinh nghiệm của tôi mà xét, vẻ mặt chính là được ăn no uống đủ nha.” Đôi mắt Từ Khiêm đảo đảo mấy vòng, ta cười xấu xa : “ phải là ở Hồng Kông ăn vụng đấy chứ? Tôi đúng rồi phải , ai bắt được vậy hả?”

      Ở trong mắt Từ Khiêm, Du Ninh Trạch chính là người ngoài hình tinh khó hiểu sống ở trái đất. Cũng hai mươi tám tuổi rồi, vẫn là độc thân mình bấy nhiêu năm. Mỗi lần tiếp xúc với phụ nữ đều mang theo loại xa cách khó hiêu. Từ Khiêm lại cho rằng, Du Ninh Trạch thích đàn ông. Nhưng mà mấy người bạn nam thân thuộc bên cạnh Du Ninh Trạch cũng chỉ có mấy người. Vì thế mà có đoạn thời gian Từ Khiêm rất là đề phòng Du Ninh Trạch, e sợ nếu ngày nào đó nổi thú tính làm quá chuyện quá lời tiết khí tuổi già của Từ Khiêm ta cũng khó à giữ được.

      Cũng may mà người đàn ông này cuối cùng cũng kết hôn, giảm bớt nguy cơ nguy hiểm quanh thân ta.

      Du Ninh Trạch kết thúc công việc cuối cung, nhanh tay tắt máy tính, đứng lên sửa sang lại chút, cầm chìa khóa và di động bàn, trực tiếp lách người ra ngoài, “ tiếp tục .”

      “Này này này, chờ tôi với. Chúng ta còn chưa thảo luận xong chuyện của đâu, sao lại có thể vô tình bỏ tôi lại mình như vậy được chứ!”
      B.CatChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20

      Editor: PNam Tiểu Thư

      Du Ninh Trạch bỏ mặc khối kẹo mè xửng Từ Khiêm kia, lái xe đến tiểu khu phận cận đại học B.

      Thời điểm ăn cơm, Du Thịnh luôn thích chuyện. Ở trong lòng Du Ninh Trạch, ba lúc nào cũng nghiêm túc, bao giờ nhiều. Theo thói quen của Du Thịnh, thời điểm ăn cơm Du Ninh Trạch và Lữ Quỳnh Mai đều yên lặng dùng bữa, thỉnh thoảng được mấy câu, sau đó cũng chẳng thể gì nhiều.

      ra Du Ninh Trạch rất ghét khí nặng nề bức bối này, thích bầu khí ở nhà Hứa Mịch hơn, khác hẳn ở đây, luôn tràn ngập khí tình thân nồng nhiệt.

      Ăn cơm chiều xong, Du Thịnh ra ngoài phòng khách. Du Thịnh rồi, Lữ Quỳnh Mai mới : “Ninh Trạch, con có nghĩ đến chuyện để Hứa Mịch chuyển đến thành phố B sống luôn ?”

      Con trai kết hôn cũng gần tháng, nhưng giờ kết hôn và chưa kết hôn cũng chẳng khác gì nhau, vẫn là người sinh hoạt thay đổi.

      Du Ninh Trạch nghe vậy cười đáp: “Con với A Mịch thương lượng xong, đợi ấy hoàn tất công việc ở kia rồi, tháng sau đến thành phố B.”

      Lữ Quỳnh Mai gật đầu, “Ừ, vẫn là nên đến thành phố B. Hai đứa ở riêng như vậy cũng tốt. Qua vài ngày nữa mẹ với ba con đến quốc chuyến, phỏng chừng là tháng, cuối tuần con cũng cần phải đến dùng cơm.”

      Du Ninh Trạch ăn hết phần cơm còn lại, buông bát đũa gật đầu, “Con biết rồi.”

      Lữ Quỳnh Mai nhìn Du Ninh Trạch, thiếu niên lúc trước giờ trưởng thành, con trai càng ngày càng lớn, cảm xúc ở nhà cũng bắt đầu thu liễm lại, cũng ngày giống Du Thịnh hơn. “Mấy năm nay mẹ với ba con càng ngày càng thể chăm sóc con. May thay con thành gia, cũng có gia đình riêng của chính mình. Hứa Mịch là tốt, con phải biết chăm sóc tốt cho con bé biết ? Vợ là để thương nâng niu, đừng học ba con lúc nào cũng nhàm chán như vậy.”

      Du Ninh Trạch mím môi cười : “ đâu ạ. Dáng vẻ của ba con khó mà học được.” suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn : “Mẹ, A Mịch mang thai rồi.”

      Lữ Quỳnh Mai nghe thế mắt lập tức sáng lên, “Nhanh vậy sao!”

      Vừa nghĩ đến Hứa Mịch, tâm tình Du Ninh Trạch lập tức tốt hẳn lên, cười đến mặt mũi cong cong, “Dạ, thai chưa đến tháng.”

      “Như vậy càng phải đến thành phố B.” Lữ Quỳnh Mai xong lại nhíu mày lắc đầu, “Cũng thể, đến thành phố B rồi mẹ lại có thời gian chăm sóc con bé. Ở thành phố A còn có bà thông gia chăm sóc. Nhưng mà ở mãi thành phố A cũng phải là cách tốt. À mà đúng rồi, dì Lí (bảo mẫu lúc trước của Du Thịnh)! Dì Lí có thể chăm sóc con bé!”

      Dì Lí có bà con thân thích, trong nhà chỉ có đứa con trai. Vốn là lúc dì Lí cũng hơn năm mươi, tất nhiên phải để cho con trai hiếu thuận an hưởng tuổi già, kết quả con dâu ở nhà bất mãn bà lúc nào cũng nhàn rỗi, thu nhập trong nhà vốn ít, lại có thêm bà được, cho nên dì Lí mới tìm việc làm bên ngoài. Mà bởi vì Lữ Quỳnh Mai và Du Thịnh phải thường xuyên công tác, cho nên trong nhà cần phải có bảo mẫu dọn nhà nấu cơm. Tìm đến công ty việc làm cũng nhận được người, nhưng mà bao nhiêu người làm cũng nhiều nhất là được hai đến ba năm, sau đó lập tức tiếp tục nữa. Sau này được mọi người giới thiệu, biết dì Lí muốn làm loại công việc này, vì thế mới mời bà đến làm. Tính đến nay bà cũng làm được bảy tám năm rồi.

      giờ dì Lí cũng sáu mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn kiện khang như cũ, cho nên bà vẫn tiếp tục làm bảo mẫu ở nhà họ Du.

      Nhìn thấy mẹ mình thao thao bất tuyệt, Du Ninh Trạch vô cùng bất đắt dĩ: “Mẹ, dì Lí chỉ muốn chăm sóc cho ba và mẹ thôi.”

      Lữ Quỳnh Mai : “Dì Lí làm việc ở nhà chúng ta lâu như vậy, bà vừa cẩn thận vừa tốt tính, đối với mẹ cũng tương đối tâm. Mẹ với ba con còn chưa có già, cần phải có người chăm sóc, bản thân mẹ cũng có thể tự nấu cơm.”

      ... ... ... . . .

      Thông thường cuối tuần Du Ninh Trạch về nhà ăn cơm, buổi tối đều ở lại nhà nghỉ ngơi cùng ba mẹ. Du Ninh Trạch tắm rửa xong lập tức nhấc điện thoại gọi cho Hứa Mịch, với những gì ban chiều Lữ Quỳnh Mai .

      Hứa Mịch thèm để ý : “ cần phải như vậy, em có thể tự lo cho mình, em đâu phải là đứa trẻ đâu.”

      Đột nhiên Du Ninh Trạch cảm thấy bất đắt dĩ vô cùng. Mang thai phải là việc , tất yếu phải cần được chăm sóc cẩn thận chu đáo. Tại sao đối với chuyện này Hứa Mịch lại hiểu như vậy, lúc nào cũng giống như mọi chuyện đều đơn giản như ăn cơm!

      “Những tháng đầu mang thai rất nguy hiểm, em rất cần được chăm sóc A Mịch à.” Du Ninh Trạch giọng khuyên nhủ .

      Đối với việc mang thai sinh con, Hứa Mịch chút kinh nghiệm gì. Chỉ là cảm thấy bản thân ăn được ngủ được, chẳng có chuyện gì xảy ra đến mức buộc phải ngồi chỗ để người khác chăm sóc. Như vậy chẳng khác gì gông xiềng kiềm hãm , có khác gì với Phương Diệc Mông, thế khỏi sinh cho rồi, là phiền phức.

      Hứa Mịch: “Chẳng lẽ muốn em đến thành phố B sau đó chuyển đến nhà ba mẹ sống luôn sao?”

      Du Ninh Trạch : “ phải, chỉ là mẹ trong nhà có dì Lí chăm sóc em, như vậy tốt hơn sao?”

      “Lúc trước đến thành phố B em chỉ cần đến nhà ba mẹ ăn bữa cơm cuối tuần, giờ lại muốn khác. Nếu muốn em đến chỗ ba mẹ ở, vậy sao trước luôn , giờ bảo em như vậy biết suy nghĩ cho em sao!” Hứa Mịch hiểu lầm ý của Du Ninh Trạch là muốn chuyển thẳng đến nhà ba mẹ ở, có chút tức giận , nghĩ rằng dối .

      biết trong đại đa số gia đình, con dâu đều ở nhà ba mẹ chồng. Nếu như ngay từ đầu Du Ninh Trạch như vậy với , cũng có thể chấp nhận được. Nhưng mà muốn ở chung như vậy rồi, thế lúc đầu cũng cần cho suy nghĩ chờ mong sống ở nhà riêng của . ghét nhất là tặng cho hi vọng, sau đó lại tạt cho gáo nước lạnh đánh bay tất cả.

      Cửa phòng Hứa Mịch đóng, đúng lúc này ba Hứa lại ngang qua phòng , vừa vặn chữ của đều lọt hết vào tai. Sắc mặt ông khỏi trầm xuống.

      Hứa Mịch nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu nhìn xem, lại thấy ba mình lạnh mặt đứng ở cửa phòng. Trong lòng Hứa Mịch nhảy dựng, xong rồi, giờ chết của tới rồi!

      “Em muốn ngủ, với nữa.” Hứa Mịch vội vàng tắt điện thoại, sau đó cợt nhả bước đến chỗ ba Hứa, “Ba, ba tìm con ạ?”

      ... ... ...

      Hứa Mịch cúi đầu ngồi ghế sô pha, tay cầm cốc nước nhấp miệng chút, thỉnh thoảng lại vụng trộm liếc nhìn ba mình tản ra hơi thở “Tôi tức giận” ngồi bên cạnh.

      biết bản thân ba quá cổ hủ, vô cùng nghiêm túc. Bình thường nếu làm sai cái gì, đều bị khiển trách rất là thảm, thiên trường đạo lý ép nhét vào đầu đến khủng khiếp. Bởi thế mới ghét nhất chính là bị “dạy”.

      giờ ba Hứa đột nhiên gọi đến phòng khách, lại lời tặng bầu khí áp suất cực thấp này, thở nổi. Ôi ôi tại sao lại hành như vậy, phải chết cho chết cách thống khoái chút .

      Đúng lúc này mẹ Hứa vừa tắm ra, nhìn thấy hai cha con ngồi nghiêm túc ở phòng khách như vậy, bà khỏi khó hiểu, “Hai người ngồi mà xem ti vi gì hết à?”

      Hứa Mịch ngẩng đầu bắn cho mẹ mình ánh mắt cầu cứu. Mẹ ơi, cứu mạng!

      Tuy rằng biết Hứa Mịch phạm sai điều gì, nhưng mẹ Hứa vừa nhận được tính hiệu cầu cứu của con , bà lập tức ngầm hiểu. Bà chậm chạp đến ghế sô pha ngồi xuống cạnh Hứa Mịch, thèm đến xỉa đến áp suất thấp đến thảm của chồng mình, cố ý ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bà tùy ý : “ mười giờ rồi, sao Hứa Mịch còn chịu ngủ?”

      Hứa Mịch làm như giật mình bừng tỉnh, buông cái cốc trong tay ra : “Con quên mất, con còn chưa tắm nữa.” xong nhanh chóng đứng dậy, “Con tắm nha.”

      Chưa kịp cất bước đột nhiên ba Hứa mở miệng: “Chờ ba xong rồi muốn đâu đó .”

      Nhất thời Hứa Mịch giống như vừa mới bị đánh, ủ rũ ngồi lại ghế, đôi môi mím lại cùng mẹ Hứa mắt qua mày lại trao đổi.

      Mẹ, mẹ với chồng mẹ chút , ba luôn nghe mẹ mà..

      Đó là dưới tình huống xúc phạm nguyên tắc của ông ấy, xem giờ là con phạm phải điều gì đó nên mới như thế. Mẹ giúp được con.

      Mẹ nhẫn tâm để con mẹ bị khí đè nén này của chồng mẹ nghiêm túc “dạy” sao!

      Con cũng phải hiểu ba con, ai bảo con biết chú ý làm gì. may mẹ cũng bị liên lụy bây giờ.

      Chết cũng muốn kéo cái đệm lưng xuống nha. Trong bụng con còn có cháu ngoại dấu của mẹ đó.

      Ánh mắt ba Hứa đảo qua Hứa Mịch và bà Hứa vòng. Hứa Mịch lập tức cúi đầu ngoan ngoãn chơi móng tay, mẹ Hứa lập tức quay mặt chăm chú xem ti vi.

      Khuôn mặt ba Hứa nghiêm túc, trầm giọng : “A Mịch, con hai mươi sáu tuổi, qua mấy tháng nữa đến hai mươi bảy.”

      Hứa Mịch sợ nhất là giọng điệu này của ba , phảng phất giống như vừa làm chuyện tội ác tày trời.

      “Con còn là đứa trẻ nữa, làm việc gì cũng phải biết chừng biết mực. Ở nhà ba mẹ la mắng con, đó là bởi vì con là con của ba mẹ.”

      Hứa Mịch tiếp tục vân vân ve ve móng tay.

      “Bình thường ở nhà con đều hô to gọi , ba mẹ cũng trách móc gì con. Cũng bởi vì con là con của ba mẹ, cho nên đối với con ba mẹ là vô hạn bao dung.”

      Hứa Mịch trầm mặc. Chuyện làm đêm nay đối với đạo lý ba ra chẳng có liên quan gì với nhau cả. Ba phát tán tư duy càng ngày càng lớn mạnh, ba có thể trực tiếp thẳng chủ đề hay .

      giờ con là con dâu nhà người ta, hiếu kính cha mẹ tôn trọng trưởng bối là đạo lý cơ bản. Bình thường ba dạy con như thế nào, sao con có thể đối xử với ba mẹ của Ninh Trạch như vậy hả?”

      Trong lòng Hứa Mịch lập tức hô to oan uổng, “Con làm gì đâu chứ!” là cái gì cũng chưa làm mà, sao lời trong miệng ba ra lại trở nên nghiêm trọng như vậy chứ.

      Ba Hứa nghe thế giọng điệu càng trở nên tốt, “Ba bị điếc, vừa rồi lời con ba đều nghe hết. Làm sao mà con có thể cưỡng chế cầu của Du Ninh Trạch, mực chịu cùng ba mẹ chồng sống chung? Con học nhiều như vậy, cuối cùng chữ nghĩa của con vứt hết ở đâu rồi?”

      Trước nay Hứa Mịch làm sai đều chấp nhận ngoan ngoãn nghe mắng. Nhưng giờ nếu vô cớ tăng thêm tội trạng cho , nhất định đồng ý, giọng cũng còn như ban nãy nữa, “Con có cưỡng chế ấy. Chính Du Ninh Trạch với con, khi đến thành phố B sống chung với ấy, cuối tuần chỉ cần đến nhà ba mẹ ấy dùng bữa thôi. Kết quả là vừa rồi ấy lại muốn bảo mẫu bên gia đình ấy chăm sóc con, đây chẳng phải chính là muốn con đến chỗ ba mẹ ấy ở luôn sao? là như thế, vậy mà ấy lại ràng ngay từ ban đầu, ngược lại như vậy chính là gạt con!”

      Ba Hứa dừng chút, “Là Ninh Trạch ?”

      “Đúng vậy, con lừa ba làm gì. ấy ấy tách nhà với ba mẹ ấy từ sớm rồi.” Hứa Mịch bất mãn quay mặt sang bên.

      lúc lâu sau, ba Hứa mới thở dài : “Như vậy con cũng được rống lên với chồng mình như thế, cùng nó chuyện đùa giỡn qua lại chút cũng phải tốt. Hơn nữa quan hệ với mẹ chồng phải nhàng cẩn thận, con với NinhTrạch vốn chỉ mới kết hôn, lại có trụ cột tình cảm, con làm như vậy khiến cho Ninh Trạch khó thể nào xử lý được chuyện giữa vợ mình và mẹ mình. Con phải thông cảm cho chồng con chút chứ, giữa vợ chồng phải biết bao dung lẫn nhau, như vậy mới có thể hạnh phúc lâu dài được.”
      B.CatChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :