1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn hôn đã say - Cận Lê Mộ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11.

      Lúc trở về, Phương Diệc Mông và Trương Mộng ngồi ghế sau, còn Du Ninh Trạch ngồi ghế phụ lái cạnh Lộ Tri Ngôn chuyện với ta. đường , thỉnh thoảng Lộ Tri Ngôn lại lướt qua kính chiếu hậu nhìn cặp mắt đỏ hồng của người phụ nữ phía sau tỏ ra có gì hướng ra ngoài cửa sổ kia.

      Chở Trương Mộng và Du Ninh Trạch đến khách sạn rồi, bên trong chỉ còn lại hai người Lộ Tri Ngôn và Phương Diệc Mông. Vừa rồi thời điểm Trương Mộng bước xuống xe, Phương Diệc Mông sống chết bám theo đêm nay nhất định phải ngủ chung với bạn thân của mình. Đến lúc Trương Mộng cáu lên vừa đẩy vừa ghét bỏ : “Trong nhà còn hai đứa trẻ, cậu muốn bỏ à?” Phương Diệc Mông mới đành phải thôi.

      “Lên phía trước ngồi với .” Xe bắt đầu chạy, giọng trầm thấp từ ghế lái của Lộ Tri Ngôn truyền đến.

      Phương Diệc Mông ngồi yên bất động, xoay đầu kiên cường : “Em muốn ngồi ghế sau.”

      Về đến nhà họ Lộ cũng là 11 giờ khuya. Phương Diệc Mông cúi mặt sau Lộ Tri Ngôn, vừa vào cửa nhanh chân đến phòng con trai của mình trước tiên. Bảo mẫu trong phòng còn chưa ngủ, nhìn thấy Phương Diệc Mông trở về lập tức đứng dậy chào : “Tam phu nhân.”

      Phương Diệc Mông gật đầu đưa ngón trỏ đặt lên môi, ý bảo bảo mẫu giọng chút. đến bên giường con trai nhìn thằng nhóc ngủ, bỗng nhiên trong lòng dâng lên cảm giác nhu hòa dị thường.

      Đứa tháng tuổi ra còn chưa có phát triển gì cả, giống như đứa trẻ sơ sinh khác là bao. Tuy rằng đây là con trai nhà mình, nhưng mà Phương Diệc Mông nhìn lát vẫn cảm thấy đứa trẻ này là xấu! Nhớ lúc mới sinh con ra, liếc mắt mở miệng câu đứa này xấu quá, kết quả là bị Lộ Tri Ngôn giáo huấn cho trận. Mẹ chồng còn , đừng có chê nó này nọ, kẻo sau này lớn lên xấu như lời của . Lúc đó Phương Diệc Mông rất là muốn phản bác lại, nhưng mà cuối cùng vẫn phải buộc mình nhịn xuống ra. Hừ, năm đó mẹ sinh ra, có mấy người khen đâu chứ, vậy mà bây giờ trưởng thành rồi xinh đẹp biết bao phải sao. Ai biết chừng như thế sau này con trai trở thành mỹ nam cũng nên.

      dùng ngón tay phác họa lên gương mặt nhắn của con mình, cảm giác là mềm mại. Tiểu hỗn đản, con xấu hệt như ba con ngày xưa!

      Rời khỏi phòng con trai , Phương Diệc Mông lại sang phòng con trai lớn Lộ Phương Tranh.

      Thông thường đúng chín giờ, Tiểu Phương Tranh nằm giường ngủ. Nhưng mà lần này vào phòng, kết quả nhìn thấy màn Tiểu Phương Tranh ngồi giường ôm Ipad.

      Tiểu Phương Tranh nghe được tiếng cửa vang lên, ngẩng đầu nhìn thấy người đến là Phương Diệc Mông, cậu nhóc nhanh tay ném Ipad vào đống chăn, sau đó chớp chớp mắt chột dạ nhìn : “Mẹ.”

      Phương Diệc Mông đến bên giường, chồm người lấy cái Ipad bị giấu trong chăn ra, nhìn con trai mất hứng : “Bông Bông, mẹ với con như thế nào. Chín giờ là phải ngủ, bây giờ là mấy giờ rồi, lại còn muốn lén lút chơi trò chơi như thế này hả?”

      Tiểu Phương Tranh chu cái miệng nhắn, tròng mắt chuyển mấy vòng, cậu nhóc bật dậy ôm lấy Phương Diệc Mông, giọng vô cùng chân thành đáng : “Mẹ, con sai rồi. Con ngủ được, cho nên mới lấy máy chơi chút thôi.”

      Phương Diệc Mông hừ mũi, ràng tin lời cậu nhóc, chỉ là đứa bao nhiêu tuổi, có chuyện gì mà ngủ được kia chứ? Nhưng mà nhìn đỉnh đầu tròn tròn, mái tóc mềm mượt, đôi mắt to lóng lánh nước chực chờ trào ra ngoài Phương Diệc Mông lại mềm lòng. đưa tay véo mặt con trai phen, nhịn được hôn mấy cái lên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của nó, : “Về sau trước khi ngủ mẹ tịch thu Ipad.”

      Tiểu Phương Tranh vừa nghe thế, mặt lập tức xụ xuống, ôm Phương Diệc Mông làm nũng: “Đừng mà mẹ. Về sau con nhất định ngủ sớm.”

      “Làm nũng cũng vô dụng thôi. Con có tin mẹ với ba con hả?”

      Cậu nhóc vừa nghe muốn với Lộ Tri Ngôn, lập tức ủ rũ làm con đà điểu.

      “Giờ ngủ, đêm nay mẹ ngủ với con.” Phương Diệc Mông trèo lên giường, ôm lấy con trai mình. mới ngủ chung với con lợn chết Lộ Tri Ngôn đâu, hừ hừ.

      “Quá tuyệt!” Tiểu Phương Tranh nhảy lên hôn mạnh mặt mấy cái. Kể từ khi ba với mẹ kết hôn xong, mẹ lúc nào cũng ngủ chung với ba, bỏ cậu qua bên thèm đếm xỉa.

      Nhưng đáng tiếc cho Tiểu Phương Tranh, còn chưa kích động vui mừng được bao lâu, ba cậu qua ôm mẹ rời . Tiểu Phương Tranh mếu máo muốn tranh mẹ lại, nhưng nề hà thực lực bằng được ba, cuối cùng chỉ biết trơ mắt nhìn ba cướp mẹ .

      Phương Diệc Mông dựa người vào bờ vai rộng rãi vững chắc của Lộ Tri Ngôn, hơi ngẩng đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc cằm tinh xảo, bờ môi xinh đẹp của . tự mắng mình tiếng, có mặt mũi gì cả, lại bị sắc đẹp trước mắt dụ dỗ. Trước kia chính là bị khuôn mặt đẹp đẽ này lừa gạt, mới cùng trầm luân như thế. Đến tận bây giờ mới biết người đàn ông này vô hại giống vẻ bề ngoài của chút nào.

      Lộ Tri Ngôn ôm Phương Diệc Mông đến bên giường, nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của , nhanh như thỏ nhảy ra đầu giường, mặt nhìn vô cùng cảnh giác.

      Lộ Tri Ngôn nới lỏng caravat, nhìn thấy bộ dạng này của Phương Diệc Mông, bật cười, đôi mắt dưới ánh đèn sáng rực lộng lẫy dị thường, “Phương Diệc Mông, có phải em muốn sống nữa rồi đúng ? nhớ em như thế nào, mà em lại có thể bỏ trơ trọi như vậy chứ?”

      Phương Diệc Mông trừng mắt Lộ Tri Ngôn, “Mặc kệ em! Em muốn sống nữa làm sao, còn xen vào việc của em nữa, em lập tức trốn nhà ra !”

      Lộ Tri Ngôn cười lạnh, “Em thử , để xem thử em có thể bước qua cửa lớn nhà họ Lộ này hay .”

      Lời này của ràng kích thích Phương Diệc Mông, đột nhiên nghĩ tới rất lâu rồi bước qua cửa lớn của căn nhà này. nghĩ đến mấy ngày nay trải qua phải chịu đủ ủy khuất khó chịu, cuối cùng Phương Diệc Mông cũng nhịn nữa, bên òa khóc bên lên án: “ khi dễ em! Em như vậy rồi, còn mắng em nữa. Em nổ lực lắm rồi, còn vừa lòng sao!”

      rất lâu rồi Lộ Tri Ngôn thấy Phương Diệc Mông khóc thê thảm như vậy. Nước mắt ào ào chảy xuống, tuy rằng biết bản thân mình làm sai cái gì khiến thành ra như vậy, nhưng nhìn đến hàng nước mắt kia của , Lộ Tri Ngôn đột nhiên cảm thấy mình phạm phải tội ác tày trời.

      vội đến bên cạnh Phương Diệc Mông, phen ôm lấy , vỗ lưng an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa. Em lớn thế này rồi, sao lại còn khóc nhè nữa.”

      “Đều tại cả.” Phương Diệc Mông ồ ồ khóc, còn bôi hết nước mắt nước mũi lên bộ tây trang của Lộ Tri Ngôn.

      “Ừ, đều tại .”

      “Vừa rồi còn hung dữ với em nữa oa oa.”

      “Ừ, là đúng.”

      còn cho em bước ra khỏi cửa lớn nhà họ Lộ.”

      “Ừ, thu lại câu đó.”

      ...

      ... ... ... ...

      Hôm nay công ty có phần dược liệu muốn chế thành sản phẩm, cấp đưa ra cầu lần này Hứa Mịch là người quản lý, phải đến vùng ngoại thành để giám sát quy trình làm dược liệu.

      Nguồn hàng bên kia chín giờ đến khu chế phẩm, Hứa Mịch ở đây phải gấp rút chạy đến đó cho đúng giờ. Từ nhà đến nơi ngoại thành đó cũng là hơn nửa giờ đồng hồ lái xe, bởi vì muốn trễ giờ, cho nên Hứa Mịch thức dậy từ lúc sáu giờ rưỡi sáng, khi bảy giờ chạy ra ngoài Hà Thăng đậu xe trước cửa đợi rồi.

      Sau khi lên xe chào hỏi trợ lý riêng của mình là Hà Thăng, Hứa Mịch lập tức điều chỉnh ghế phụ lái thấp xuống, trực tiếp nằm xuống nhắm mắt ngù bù.

      Ngủ ở ghế phụ lái đến mức say sưa, thẳng đến khi trợ lý đẩy vai gọi dậy, Hứa Mịch mới choáng váng mơ mơ màng màng mà thức tỉnh.

      Nhìn thấy vẻ mệt mỏi của sếp mình, Hà Thăng nhanh chóng lấy chai nước đưa cho Hứa Mịch, “Đến nơi rồi, sếp uống chút nước cho có tinh thần .”

      Hứa Mịch thở nặng vuốt vuốt hai bên huyệt thái dương, cất giọng như bị cảm: “Cảm ơn.”

      Ngủ trong xe ra rất là khó, ghế cứng cáp cũng sánh được với giường êm, cho nên chỉ mới nằm có lúc mà Hứa Mịch lại cảm thấy toàn thân mình đâu đâu cũng ê ẩm đau nhức, càng ngủ nhiều đầu càng đau hơn. Vốn dĩ khi sáng thức dậy, bản thân cảm thấy mệt mỏi vô cùng rồi. Tối hôm qua lại chẳng tài nào ngủ được, thức đến tận giờ sáng mới có thể chợp mắt, mà chìm sau vào giấc mộng lại mơ thấy những thứ tàm phào, làm cho tinh thần của khi tỉnh lại xuống đến độ. Mà lúc tỉnh rồi Hứa Mịch nát óc cũng thể nào nhớ được mình mơ thấy cái gì.

      Hà Thăng theo Hứa Mịch làm việc cũng nửa năm rồi. Hứa Mịch làm việc rất tốt, tác phong chuyên nghiệp lại có tài, đối với mọi người cũng vô cùng thân thiết gần gũi, điều này khiến cho ta cực kỳ cực kỳ thích vị thủ trưởng này của mình. Nửa năm qua làm việc với , ra hai người cũng thân thiết và vui vẻ.

      ta nhìn qua kính chiếu hậu, thấy sắc mặt Hứa Mịch rất tệ, dưới mắt còn có thâm quầng, bộ tiều tụy khác hẳn ngày thường. Ai ôi, đây là lần đầu tiên Hà Thăng nhìn thấy bộ dạng này của Hứa Mịch, “Sếp Hứa, thân thể được thoải mái sao?”

      Hứa Mịch uống ngụm nước, dòng nước lướt qua cổ họng, cảm thấy dễ chịu chút mới : “Chắc là tối hôm qua bị cảm lạnh, cho nên có chút đau đầu thôi.”

      “Vậy đợi bao giờ xong việc, xin phép về nhà nghỉ ngơi .” Hà Thăng lo lắng .

      “Ừ, tôi cũng muốn như thế. Nhưng mà công ty tôi còn rất nhiều việc chưa hoàn thành xong.” Hứa Mịch thở dài duỗi thắt lưng cái, cười : “ có việc gì đâu, chút nữa ngủ thêm giấc nữa là khỏe thôi.”

      Thời tiết tháng ba có chút lạnh, hôm nay lại có cơn mưa , gió thổi quan từng trận lạnh cóng, mới vừa bước xuống xe, Hứa Mịch bị gió “ thương” cho run cả người.

      Hứa Mịch kiểm kê xong nguồn hàng, sau đó phân phó cho quản lý đóng gói mặt hàng. Thời điểm nay công ty Thịnh Thái phát triển rất là phát đạt, khắp nơi sản phẩm đều có nhãn công ty này, công ty bọn họ cần rất nhiều dược liệu để hỗ trợ các sản phẩm thuốc dành cho mùa lạnh, phải số lượng rất là khủng khiếp. Lần này Thịnh Thái muốn hợp tác cùng với công ty , đối với công ty phát triển như vậy, tự nhiên bên cũng rất coi trọng đợt giao hàng số lượng lớn này.

      Nhu cầu thời của Thịnh Thái rất là cấp bách, hơn nữa số lượng khổng lồ như thế này, việc giao hàng cũng muốn đẩy nhanh tốc độ. Khi đóng gói xong, người bên kia lập tức muốn chuyển hàng , các trình tự quản lý hàng hóa cũng bị giảm bớt mấy phần, Hứa Mịch dám để ra sơ xuất, cho nên toàn bộ quá trình đều ở kho bên giám sát, nhìn từng rương từng rương hàng được đóng gói tốt rồi chuyển lên xe container, nhất định được lỗi sai nào.

      Sau khi xong thảy, Hứa Mịch lại vòng nhà máy xem qua các quy trình làm dược liệu của mọi người.

      Mọi việc vào ổn thỏa thời gian cũng đến giữa trưa, Hứa Mịch và Hà Thăng ở lại nhà máy ăn cơm luôn. Thức ăn ở nhà máy chế dược rất phong phú, khẩu vị rất ngon, hình thức bày biện của vô cùng bắt mắt. Nhà máy này còn có nhà ăn chuyên môn dành cho quản lý cấp cao trong công ty và lãnh đạo công ty.

      Hà Thăng thấy sắc mặt Hứa Mịch tái nhợt, tỏ vẻ lo lắng đặc biệt gọi thêm cho bát canh. Bất quá hôm nay Hứa Mịch chẳng có khẩu vị gì cả, uống được hai ngụm lại muốn bỏ thìa xuống.

      Hà Thăng buồn cười đùa: “Sếp Hứa, ăn cái gì hết là muốn đắc đạo thành tiên sao?”

      Hứa Mịch liếc mắt lấy khăn giấy lau miệng, sau đó nửa nửa giả : “Đúng vậy, tôi giảm béo đây.” Vừa dứt lời Hứa Mịch mới phát ra giọng của mình giống như là được ra từ mũi vậy, khàn khàn mất hết sức lực, chết , chắc chắn là bị cảm rồi.

      Thời điểm buổi chiều trở về công ty, đầu Hứa Mịch choáng váng lợi hại, toàn thây tay chân rã rời, hơn nữa bụng còn đau đớn.

      Hứa Mịch chịu nổi, cuối cùng với Hà Thăng: “Chúng ta bệnh viên.”

      “Được.”

      Khi đến bệnh viện, Hà Thăng cẩn thận đưa Hứa Mịch lấy phiếu kiểm tra. ta gấp rút đưa đến ghế ngồi, sau đó đợi theo số thứ tự khám bệnh, Hà Thăng lại ân cần đưa vào phòng khám.

      Theo lời bác sĩ, đúng là có cảm , nhưng mà vị bác sĩ đó lúc, cuối cùng lại kê đơn thuốc cho Hứa Mịch, ngược lại viết giấy bảo sang khoa sản phụ xem xét chút.

      Lúc nghe bác sĩ sơ qua trạng của mình, Hứa Mịch mới nhớ tới dì cả của mình rất lâu rồi chưa tới ghé thăm. Bình thường kinh nguyệt của rất đồng đều, bởi vì các tác động bên ngoài, cho nên Hứa Mịch cũng chẳng quan tấm chuyện này cho lắm.

      Nhưng mà... đến tận bây giờ, được biết mình bắt buộc phải đến khoa sản phụ, đầu óc Hứa Mịch lập tức lâm vào trạng thái u mê.

      Vào khoảnh khắc tâm hồn Hứa Mịch bay đến tận trời cao, bị Hà Thăng đỡ đến khoa sản phụ...
      Chris, B.Catlinhdiep17 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12

      khoa sản phụ, Hứa Mịch cảm thấy đầu óc choáng váng, quả là người tính bằng trời tính! Trời ạ, làm sao có thể như vậy được chứ. Cưới chui còn chưa tính, vừa kết hôn chưa tới tháng có thai! còn chưa có chuẩn bị tốt tinh thần để làm mẹ mà! đúng, phải là ngay cả làm vợ còn chưa có thích ứng được hoàn toàn.

      ra... chỉ là chu kỳ kinh nguyệt của tôi bình thường thôi. Trước kia chu kỳ thường đến rất muộn, có lần còn trễ nửa tháng nữa. giờ chỉ trễ có tuần, làm sao có thể là mang thai được.” Hứa Mịch giống như sắp chết mà giãy dụa, liên tục lay bàn lắc đầu .

      Nữ bác sĩ hiển nhiên là quá quen thuộc với loại tình này, ấy cất giọng lạnh nhạt: “Tôi là bác sĩ, hay là bác sĩ?”

      Hứa Mịch trầm mặc, được rồi, là bác sĩ, tôi là bệnh nhân.

      “Loại tình huống như tôi thấy cũng thành thói quen rồi. Có rất nhiều trẻ rất giống , kiểm tra ra mình có thai ai nấy cũng sống chết tin. Sáng hôm nay cũng có đến đây. so ra còn tốt hơn so với ấy đó, tối thiểu còn có người cùng, còn ấy chỉ có mình. Khi ấy biết được tin mình có thai, ấy khóc đến kinh thiên động địa, cảm xúc thể nào khống chế được mà khóc cha gọi mẹ. Cuối cùng cũng phải là tôi và vài người khác đè ấy lại, ấy mới có thể ổn định được.” Nữ bác sĩ lắc đầu, tỏ vẻ vô cùng cảm thán .

      Hứa Mịch: "..."

      Hà Thăng: "..."

      “Người trưởng thành rồi, làm việc gì cũng phải tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình, mang thai chính là mang thai!” Nữ bác sĩ lại nhìn thoáng qua Hà Thăng đứng cạnh Hứa Mịch, “ là đàn ông phải biết tự chịu trách nhiệm, đừng lúc nào cũng đổ hết mọi thứ lên đầu người phụ nữ của mình.”

      Hà Thăng: "..."

      Hứa Mịch liếc mắt nhìn Hà Thăng, hơi vội mà giúp ta giải thích: “ phải, hiểu lầm rồi, ấy là đòng nghiệp của tôi.”

      Nữ bác sĩ nghe xong chỉ biết thở dài: “Ai, lại là màn ngay cả cha của đứa là ai cũng biết.”

      Hứa Mịch: "..." Được rồi. Tôi chuyện với nữa.

      Nữ bác sĩ nhìn thấy vẻ mặt rối rắm như thế của Hứa Mịch, cho rằng muốn sinh đứa trong bụng, nữ bác sĩ vừa đan tay vào nhau vừa : “ chú ý nghỉ ngơi chút, vốn dĩ thiếu máu, giờ thai nhi bất ổn, hơn nữa lại còn bị động thai khí, cho nên bụng mới bị đau như thế. Đợi đến khi nào lên lầu xem tình trạng của thai nhi trong bụng, hãy quyết định khi nào nạo thai sau.”

      “Bác sĩ, tôi nạo thai.” Hứa Mịch cau mày phản bác. giờ tâm tình rất là phức tạp, trong bụng bỗng nhiên xuất cục cưng thế này, cảm thấy mình rất là khủng hoảng. Tuy rằng chưa có chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận đứa này, nhưng hoàn toàn có ý từ bỏ đứa con ngoài ý muốn này.

      Đột nhiên là muốn biết, sau khi Du Ninh Trạch biết được tin này, phản ứng của như thế nào.

      ... ... ...

      Tuy rằng hôm nay Hứa Mịch có khẩu vị ăn uống, nhưng thời điểm buổi tối ăn cơm với gia đình, vẫn nỗ lực ăn hết bát cơm, sau đó lại xuống phòng bếp làm bát canh gà.

      Ba Hứa rất lâu rồi mới thấy khẩu vị của Hứa Mịch tốt như vậy, lời của ông vô cùng thấm thía mà giáo dục: “Đúng rồi, con ăn nhiều chút cũng tốt, nhìn con gầy như thế là chẳng đẹp chút nào. Bình thường con chỉ ăn có chút cơm, cả nửa bát còn chưa tới, nhìn đến chẳng ra cái dạng gì. giờ con cần giảm béo gì nữa đâu, phải là tăng cân mới đúng đó. Bộ dạng con gầy gò phỏng chừng cơn gió thôi cũng đủ làm con bay xa!”

      Mẹ Hứa tán thành : “Ai ! giờ thân hình A Mịch chúng ta là vừa vặn xinh đẹp. đứa con trưởng thành như vậy rồi, còn tăng cân cái gì nữa! Vất vả lắm A Mịch mới gầy được, chẳng lẽ ông còn muốn con bé biến về trước kia béo ú thế hả?”

      Ba Hứa gì nữa, trái lại chỉ biết yên lặng ăn cơm. Nhiều năm sống chung, ông cũng tổng kết ra được điều, đó là cùng mẹ Hứa tranh cãi, kết quả gì ông cũng phải tự mình tìm ngược.

      Cơm nước xong xuôi, mẹ Hứa nhanh chóng lấy hộp thuốc đến bàn, lấy gói thuốc cảm mạo ra, sau đó pha với nước nóng rồi đưa cho Hứa Mịch: “Con , mẹ nghe giọng con giống như ra từ mũi vậy, chắc là bị cảm rồi, con uống thuốc cho đỡ .”

      Hứa Mịch uống canh gà, nghe vậy bỗng nhiên tâm tình trở nên vô cùng phức tạp. Đặt thìa xuống, Hứa Mịch ngước mắt nhìn mẹ : “Mẹ, ba, con hai người nghe chuyện này, hai người đừng có kích động đó.”

      Hứa Mịch biết bà sớm rất muốn làm bà ngoại rồi.

      “Chuyện gì?”

      Hứa Mịch hừm hừm cổ họng : “Con mang thai rồi. Buổi chiều con mới bệnh viện khám, bác sĩ con thể tùy tiện uống thuốc được.”

      Ba mẹ Hứa kinh ngạc: “Cái gì? Có thai nhanh như vậy sao!”

      Nhìn , đâu phải mình cảm thấy nhanh chóng, mà cả mọi người ai cũng cảm thấy nhanh nữa. Thấy bản thân ba mẹ mình mất hẳn bình tĩnh, ngược lại đột nhiên Hứa Mịch lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

      Hứa Mịch ăn no rồi mới cảm thấy khí lực người trở lại, đầu óc tuy rằng có chút choáng váng nhưng cũng nặng nề như cũ nữa. Quả nhiên dĩ thực vi thiên*, ăn no rồi dễ làm việc. Về sau nhất định phải tuyên truyền tốt vấn đề này, trong người sinh bệnh mà ăn ngon chắc chắn tăng thêm bệnh tình! Ăn mới là vương đạo!

      (*Dĩ thực vi thiên: trong “Dân dĩ thực vi thiên”; có nghĩa là lấy ăn làm đầu, có ăn được làm tiên trời.)

      Cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi chút rồi Hứa Mịch bị mẹ thúc giục tắm nước ấm.

      Thừa dịp lúc Hứa Mịch tắm, mẹ Hứa lại vào bếp nấu bát canh gừng bổ dưỡng. Hứa Mịch vừa tắm ra, nhìn thấy bát canh gừng đặt bàn, lập tức nhíu mày ghét bỏ : “Gì thế, con ghét nhất là gừng!”

      “Gừng có cái gì ghét hả, nó rất là tốt đó biết ! giờ con thể uống thuốc được, ăn bát gừng cho đỡ, ăn xong rồi dùng chăn đắp cho đổ mồ hôi, như thế mới khỏe được.” Mẹ Hứa đẩy bát canh gừng đến trước mặt Hứa Mịch: “Mau , còn nóng ăn mới tốt.”

      Đứa trẻ này là phiền toái. lớn già đầu vậy rồi còn bắt ép mẹ mình bực bội đủ thứ. Trong lòng Hứa Mịch khó chịu, nhưng khó chịu như thế nào cũng phải nuốt xuống bụng. Hứa Mịch hừ hừ mấy tiếng, sau đó vẫn cầm bát canh gừng từ tay mẹ Hứa uống cạn hơi hết sạch.

      “Ai ôi, cái con bé này, uống chậm chút chứ, dọa đến cháu ngoại của mẹ làm sao bây giờ! Con lớn như vậy rồi, tại sao lại còn lỗ mãng có chừng mực thế chứ!”

      Hứa Mịch trả bát lại cho mẹ Hứa, “Ai nha, đầu con đau muốn chết rồi. Mẹ đừng lải nhải con nữa, mẹ càng con càng đau đầu đó.”

      “Rồi rồi rồi, mẹ nữa. Con mau lên phòng ngủ , nhớ đắp chăn đó.” Mẹ Hứa xong nghĩ nghĩ chút lại : “ được, tối nay mẹ ngủ chung với con, tướng ngủ của con chẳng tốt chút nào, nửa đêm đá chăn xuống tốt.”

      “Dạ, để ba ngủ mình .” Hứa Mịch câu rồi vẫy vẫy tay trở về phòng ngủ.

      Đợi Hứa Mịch trở về phòng xong, ba mẹ Hứa mới ngồi ở phòng khách xem ti vi.

      “Tôi nghĩ chúng ta nên để A Mịch đến thành phố B làm việc luôn, bà thấy sao?” Ba Hứa xem ti vi, đột nhiên .

      Mẹ Hứa đáp chuyện, vẫn chăm chú xem ti vi.

      “Con bé kết hôn với Ninh Trạch vội vàng quá, bọn trẻ còn chưa có thời gian tìm hiểu chăm sóc lẫn nhau. giờ A Mịch có thai, để hai đứa ở riêng như vậy phải biện pháp tốt, tôi nghĩ để A Mịch đến thành phố B, sống chung chỗ với Ninh Trạch .” Ba Hứa rót tách trà, ông uống ngụm tiếp tục : “Chúng ta chỉ có đứa con , nó rời là chẳng bỏ được. Nhưng mà cuộc sống của A Mịch còn rất dài, chúng ta thể nào luôn ở bên cạnh con bé được, ở bên cạnh con bé giờ chỉ có thể là mình Ninh Trạch thôi.”

      Mẹ Hứa nghe đến đoạn cuối, hốc mắt bà đỏ lên, bà nghèn nghẹn : “Tôi biết, con bé nên cùng Ninh Trạch ở thành phố B. Ai, chỉ là tính tình con bé tốt, tôi sợ con bé ở chung với mẹ chồng thể hòa hợp được.”

      “Tuy rằng A Mịch bị chúng ta chiều hư, tình khí bất ổn. Nhưng mà con bé phải là biết có chừng có mực. Chẳng lẽ bởi vì thể sống chung với mẹ chồng mà con bé lại sống chung với chồng mình được? Con bé hiểu chuyện mà, chúng ta thể quản con bé mãi được.” Ba Hứa buông cốc trà, nhíu mày .

      “Đúng đúng đúng, ông rất đúng! A Mịch phải là miếng thịt người ông rơi xuống, cho nên ông có đau lòng!” Mẹ Hứa nghe xong lập tức chảy nước mắt, giọng điệu cũng tốt.

      Mẹ Hứa vừa khóc, ba Hứa lại chỉ biết thở dài hơi, ông hoãn giọng lại đôi chút, “A Mịch cũng là miếng thịt trong lòng tôi, vì cuộc sống sau này của con bé, chúng ta phải tách con bé ra. Nếu con bé ở nhà chồng mà phải chịu ủy khuất, chẳng phải còn chúng ta là chỗ dựa cho nó sao? Tôi thấy bên thông gia cũng phải là thông tình nghĩa lý. Chỉ cần bản thân A Mịch làm tốt mọi thứ, cần gì bên đấy phải gây chuyện khiến A Mịch phải chịu ủy khuất được.”

      Mẹ Hứa chuyện nữa, quay đầu yên lặng xem ti vi, tay bên lại lau lau nước mắt. Bà luôn dựa theo cảm tính hơn là lý tính.

      Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa. Mẹ Hứa nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, 9 giờ rưỡi rồi, giờ này còn ai đến nhà được nữa chứ?

      Ba Hứa lục đục đứng dậy bước ra mở cửa, vừa nhìn thấy người đến, ông trợn trắng mắt kinh hãi lắp bắp.

      Bên tay Du Ninh Trạch cầm cái vali hành lý cỡ , đứng trước cửa, khóe môi kéo lên nụ cười tươi tắn, lúm đồng tiền sâu dưới ánh đèn lại vô cùng đẹp đẽ, “Ba.”

      “Ninh Trạch, sao con trở về sớm vậy?” Ba Hứa tránh người, nhường đường để Du Ninh Trạch vào nhà.

      “Con công tác, tiện đường ngang qua thành phố A.” Du Ninh Trạch ôn hòa cười trả lời ba vợ.

      Mẹ Hứa nghiêng đầu, nhìn thấy Du Ninh Trạch cũng vô cùng ngạc nhiên, bà đứng lên cười : “Trở về sao lại báo trước để chúng ta ra đón con chứ. Trễ thế này rồi, có phải chưa ăn cơm tối đúng ?”

      Nghe mẹ Hứa hỏi như vậy, Du Ninh Trạch có chút ngượng ngùng, quả là bụng có chút đói, nhưng mà lại dám làm phiền mẹ vợ chút nào, “Con ăn máy bay rồi mẹ.”

      “Ăn máy bay sao no cho được. Trong bếp còn có canh gà, để mẹ hâm nóng cho con ăn.” Mẹ Hứa xong lập tức vào phòng bếp.

      Du Ninh Trạch mới để hành lý lên ghế sofa, vội ngăn cản: “Mẹ, cần phải làm...” Phiền... Đáng tiếc, lời còn chưa hết mẹ Hứa vào bếp mất rồi.

      Ba Hứa biết Du Ninh Trạch là người hướng nội, ông sợ cảm thấy tự nhiên, cho nên cười : “Chút việc, sao đâu mà.”

      Du Ninh Trạch mỉm mỉm ngồi xuống ghế, ôn hòa đáp: “Dạ, ba.”

      Tầm mắt tùy ý đảo quanh phòng khách, nhưng nhìn mãi mà chẳng thấy bóng dáng người mình hằng đêm mong nhớ, lòng Du Ninh Trạch có chút thất vọng. Vốn dĩ đêm nay Du Ninh Trạch phải từ Hồng Kông bay thẳng về thành phố B, kết quả vừa đến sân bay, trong đầu tự chủ được nhớ đến tối hôm qua bóng dáng Hứa Mịch đứng ở cửa chờ. Cuối cùng ma xui quỷ khiến như thế nào, lại sửa vé, đổi vé đến thành phố B trở thành vé đến thành phố A.

      Lúc sắp lên máy bay, Du Ninh Trạch mới đánh cuộc gọi cho trợ lý riêng, báo chuyển cuộc hội nghị sáng mai thành buổi chiều, có việc bận rồi.

      Ừ, nhớ vợ quá, trước tiên là phải xem vợ của mình như thế nào .

      Ba Hứa như nhìn thấy tâm tư của Du Ninh Trạch, ông hơi cười : “Hôm nay A Mịch thoải mái, cho nên con bé ngủ sớm rồi.”

      Lông mày Du Ninh Trạch nhảy dựng, “ ấy bị bệnh ạ?”

      có sao cả, chỉ là bất cẩn mà bị cảm mạo chút thôi.” Xem ra Du Ninh Trạch còn chưa biết chuyện Hứa Mịch mang thai, ba Hứa cũng tính ra. Nhìn qua hẳn là con của ông muốn tự mình chuyện này cho Du Ninh Trạch rồi, ông vẫn là nên giữ chút lạc thú cho đôi vợ chồng son này.

      Du Ninh Trạch uống hết bát canh gà của mẹ Hứa, trong bụng cảm thấy vô cùng ấm áp, thập phần thoải mái. Phần thoải mái này luôn tồn tại trong lòng , tuy rằng thời điểm ở chung với gia đình Hứa Mịch nhiều, nhưng Du Ninh Trạch lại rất thích gia đình này, ở đây rất có tình cảm ấm nóng ngọt ngào.

      Bởi vì sợ rằng đánh thức Hứa Mịch, cho nên Du Ninh Trạch dùng toilet ngoài phòng. Xong xuôi hết mới nhàng vào phòng Hứa Mịch, leo lên giường ôm ngủ.

      Trước khi ngủ mẹ Hứa còn đặc biệt nhắc nhở Du Ninh Trạch trông chừng , đừng để cho nửa đêm lại giở thói đạp chăn. Du Ninh Trạch mỉm cười cam đoan: “Tuyệt đối để cho nửa đêm đá chăn.” ôm rồi, làm sao mà đá được.
      linhdiep17, B.CatChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13.

      Bởi vì tối hôm qua ngủ sớm, cho nên sáng hôm sau, chỉ hơn bảy giờ chút, Hứa Mịch tỉnh giấc. Tuy rằng nửa đêm vì quá nóng là tỉnh lại tận hai lần, nhưng mà cũng may cả đêm có mộng mị gì hết, ngủ giấc vô cùng thoải mái.

      Quả nhiên đối với người mà giấc ngủ là vô cùng trọng yếu, giờ tinh thần Hứa Mịch rất là tỉnh táo, ngoại trừ người có chút ẩm ướt, tinh thần là sảng khoái thôi.

      Hứa Mịch đứng dậy rời giường, bước đến toilet tắm rửa.

      Tắm rửa xong, Hứa Mịch cuộn khăn quanh người bước ra ngoài. đến tủ quần áo, khóe mắt liếc nhìn người giường hình như còn ngủ. Bình thường mẹ thức dậy rất sớm, hôm nay biết như thế nào lại ngủ đến giờ còn chưa dậy, là lạ.

      Hứa Mịch tìm bộ đồ, cởi khăn tắm rồi mặc vào người, xong xuôi lại bò lại lên giường. vất vả lắm mới đến ngày cuối tuần, hôm nay tất nhiên phải ngủ nướng tiếp rồi.

      Lưng Hứa Mịch dựa vào đầu giường, lấy điện thoại ra chơi, lướt lướt điện thoại lúc bỗng nhiên lại cảm thấy có gì đó đúng. Tóc mẹ có ngắn như vậy! Bởi vì vừa rồi ngủ đưa lưng lại về phía kia, cho nên khi rời giường chỉ nhìn thấy cái ót của người nằm bên cạnh thôi.

      buông điện thoại trong tay xuông, nghiêng đầu vừa nhìn thấy lập tức phát hoảng. Cái đầu này là đầu của đàn ông.

      Hứa Mịch hơi đưa người về phía trước, kéo thân hình người đàn ông lại xem, mẹ nó, quả nhiên đây là Du Ninh Trạch! về khi nào? Từ trời giáng xuống đất à? Hừ hừ, yên hơi lặng tiếng cũng cho lời nhắn trước.

      Vậy là cả tối ngày hôm qua đêm thoải mái là do ngủ với Du Ninh Trạch?

      Đúng lúc này, đột nhiên Du Ninh Trạch động đậy chút. Hứa Mịch tưởng làm đánh thức , kết quả chỉ là chuyển tư thế nằm ngửa ra tiếp tục ngủ.

      Là da trắng nõn, mũi thẳng đứng, mắt hai mí khép kín, lông mi dài phủ cong ở khuôn mặt, thoạt nhìn cả người nhu hòa bất khả tư nghị.

      Hứa Mịch yên lặng nghĩ, loại tư thái như thế này, ở cổ đại hẳn là thoại loại thư sinh nhu nhược. nằm nghiêng xuống, tay phải đưa lên chống đầu, hai mắt chăm chú nhìn dáng vẻ ngủ.

      Chà... làn da Du Ninh Trạch tốt . giống như , thỉnh thoảng lại nổi lên mấy hạt đậu! Ôi... tướng ngủ cũng dịu dàng văn nhã. giống như , tướng ngủ xấu đến thể nỗi!

      Nhìn lúc lâu, Hứa Mịch cũng cảm thấy mỏi người. dứt khoát nằm hẳn xuống, tay nhàng vòng qua, ôm lấy thắt lưng gầy gò của ở trong chăn. người có lấy điểm sẹo lồi lõm, tuy rằng bây giờ chỉ cách lớp áo ngủ, nhưng Hứa Mịch biết rằng xúc cảm nơi thắt lưng dưới lớp áo kia là vô cùng tốt.

      Bỗng nhiên nhớ đến, thời điểm cùng nhau làm “chuyện ”, đều ôm lấy thắt lưng gầy gò trần trụi kia, còn thường thường xoa xoa bóp bóp, vui vẻ ăn đậu hủ của .

      Nghĩ đến chuyện đó, trong đầu lập tức lên hình ảnh người rong đuổi, hơi thở nóng rực phả vào . Ở ngoài bộ nho nhã phóng khoáng, biết rằng nội tâm ra lại là tràn ngập nhiệt tình như thế.

      Phụ nữ ở tuổi này nhất định ai cũng thích mấy cái ôm ấp, đều muốn có điểm tựa để nương vào. Ôi, trước mắt mà , coi như cũng rất thích là ôm ấp, người bên cạnh cũng là điểm tựa của . thể chính xác chuyện về sau như thế nào, dù sao giờ tỷ số ly hôn của xã hội rất cao. Cuộc sống của hai người bọn còn cần rất nhiều thời gian, tất yếu phải tiếp tục thân cận hiểu biết nhau thêm rồi.

      Ngay tại thời điểm tinh thần của Hứa Mịch còn bay ở nơi xa, Du Ninh Trạch mở mắt. mở to mắt ra nhìn chút, rồi lại duỗi tay sờ trán , xác định độ ấm có gì khác biệt, Du Ninh Trạch mới yên lòng thở ra hơi.

      “Sao lại dậy sớm vậy?” Vừa tỉnh giấc, cho nên giọng của Du Ninh Trạch còn chút khô khốc.

      Hứa Mịch cười hì hì dựa đầu vào người , “Ngủ đủ rồi nên tỉnh. về khi nào vậy? Em còn tưởng rằng tối qua mẹ tủ với em nữa.”

      Du Ninh Trạch chuyển thân mình, đổi tư thế ôm lấy Hứa Mịch, “Khuya hôm qua, về rất trễ.”

      ở lại đây cả ngày luôn sao?”

      Du Ninh Trạch nở nụ cười, “Chỉ buổi sáng, thể ở lại lâu hơn.”

      “Vội vậy sao, cuối tuần rồi mà còn phải làm. Buổi chiều phải rồi sao?”

      “Ừ, giữa trưa ăn cơm xong đến sân bay, chiều nay cuộc hội nghị công ty.”

      “Sếp của các đúng là thuộc giai cấp bóc lột! Áp lực làm việc của có phải rất là lớn .” Hứa Mịch vui bĩu môi.

      Bị Hứa Mịch như thế, hiểu sao trong lòng Du Ninh Trạch bỗng nhiên có chút chột dạ nho , “Khụ khụ, ra tính là bóc lột. Cuối tuần làm việc lại được tăng tiền lương. Bình thường cuối tuần cũng rất ít khi lên công ty, chẳng qua gần đây công ty có rất nhiều việc, cho nên thể tăng ca đẩy nhanh tốc độ làm việc được.”

      Hứa Mịch nhìn Du Ninh Trạch chút, sau đó hừ mũi chế nhạo: “Sao lại thành như vậy, còn giúp sếp biện giải nữa nha. Sếp là người nhà thân thích của à? Em nghe này, ở xã hội mà thành như vậy rất dễ bị khi dễ ức hiếp đó nha, ở công ty cũng khác mấy đâu.”

      Du Ninh Trạch mỉm cười xoa xoa đầu Hứa Mịch, “ sao đâu, ở công ty ai dám khi dễ cả, mọi người đều phải nghe theo lời .” Hừ, ngoại trừ cái tên Từ Khiêm dám rống to đối với mà thôi.

      “Vậy tốt rồi, em luôn cảm thấy rất dễ bị khi dễ.”

      Nghe thế, Du Ninh Trạch lập tức xoay người véo má Hứa Mịch : “Nhìn chỗ nào của mà em dễ bị khi dễ hả!” Người khi dễ phỏng chừng chỉ có mình thôi.

      ? Lần đầu tiên em nhìn thấy , lập tức cảm nhận được ngoài mặt ra vẻ đứng đắn ngay thẳng, chất trong lòng khẩn trương đến chết rồi phải ? Hừ hừ, từ đó em bắt đầu rất muốn khi dễ rồi.”

      “Khi đó là lần đầu tiên xem mắt, khó tránh khỏi khẩn trương là đúng. Đối với người khác chưa từng có khẩn trương như thế!” Du Ninh Trạch phản bác. Hơn nữa lúc đó vừa liếc mắt nhìn thấy có cảm giác thích người phụ nữ này, tâm lý lập tức trở nên phập phồng khẩn trương. ra xã hội nhiều năm như vậy, sớm luyện thành năng lực gặp chuyện lớn chắc chắn cũng thấy sợ hãi, gặp được Hứa Mịch chính là cái ngoại lệ khác biệt.

      Hứa Mịch nghĩ nghĩ, hình như cũng rất đúng. Thời điểm đối với và đối với người khác, giống như hoàn toản trở thành hai người khác nhau. Thời điểm ở chung với người lạ, tỏ ra khách sáo, nhã nhặn có lễ độ, tiến lui đều phải.

      Bỗng nhiên nghĩ đến điểm, Hứa Mịch cười đến mắt cũng híp lại thành đường chỉ, “Em biết rồi, đối với em là nhất kiến chung tình, vừa gặp , bị khí chất trời sinh của em, vẻ đẹp kiều thướt tha và nét đẹp siêu cấp diễm lệ của em thuyết phục rồi.”

      Du Ninh Trạch bật cười điểm cái trán bóng loáng của cái, lại nhịn được cúi xuống hôn cái, cười nhạo : “Em là tự kỷ.”

      “Mị lực quá lớn, tự kỷ được.” Hứa Mịch đẩy người Du Ninh Trạch, “ xuống, nặng chết được mà cứ đè em mãi.”

      ra Du Ninh Trạch cũng phải là áp hết sức lực lên người của Hứa Mịch,chỉ là thân chặn người của lại thôi. Vốn là bình thường, bỗng nhiên Hứa Mịch phát đùi mình có vật gì đó cứng cứng ấn xuống. Mắt trợn to lên, đều buổi sáng là thời điểm đàn ông nổi lên phản ứng mãnh mẽ nhất, giờ cảm nhận được rồi, lại chẳng thể nào phản khảng được nổi.

      vừa xong, Du Ninh Trạch liền trực tiếp đè cả người mình lên, cúi đầu hôn xuống cổ , hai lời luồng tay vào váy lên, “Nhớ em chết mất.”

      tay Hứa Mịch đè lại cái tay làm loạn của Du Ninh Trạch lại, thái độ kiên quyết : “ giờ chúng ta thể làm.” Đột nhiên nghĩ đến, lần trước làm ở khách sạn, hoàn hảo lúc đó có ảnh hưởng gì đến đứa trong bụng.

      Du Ninh Trạch buông cổ ra, ngước mắt lên nhìn , hiểu hỏi: “Sao vậy?”

      Hứa Mịch nhìn ánh mắt tò mò của Du Ninh Trạch, hiểu sao tâm tình đột nhiên tốt lên, “ đoán xem.”

      Vẻ mặt Du Ninh Trạch vô cùng ảo não, đôi mắt ánh lên vẻ đáng thương : “A Mịch, giữa trưa phải rồi.” Ngụ ý là, giữa trưa , giờ có nhiều thời gian lắm, chúng ta nên làm nhanh hơn.

      Hứa Mịch vỗ đầu Du Ninh Trạch cái, cố tình ám chỉ , “Quả nhiên đàn ông đều là loại động vật tinh trùng lên não. muốn làm ba ba sao? Muốn làm ba ba phải tiết chế chút.”

      bừa, muốn làm ba ba, chúng ta càng phải nỗ lực nha.” Du Ninh Trạch ôm lấy Hứa Mịch dụi dụi.

      “Em Du Ninh Trạch, người đàn ông trưởng thành rồi mà còn thích làm nũng, thấy xấu hổ hả.” Hứa Mịch cười nhạo đẩy ra.

      “Đối với vợ của mình, có cái gì mà phải xấu hổ cơ chứ. Chúng ta tiếp tục thôi.” Bên má Du Ninh Trạch lộ ra núm đồng tiền xinh đẹp. Tuy rằng rất muốn làm, nhưng mà nghĩ mình ép buộc Hứa Mịch, tất cả đều phải có đồng ý của mới được.

      Hứa Mịch nghĩ nghĩ, “Ây nha, cho biết hai tin, xấu tốt. Chờ em xong lại quyết định có làm hay , muốn nghe tin tốt hay là tin xấu trước?”

      “Tốt xấu cùng nghe.” Du Ninh Trạch được cho phép của vợ , thầm mong nhanh chút.

      “Nóng vội ăn đậu hủ nóng được.”

      vội, đậu hủ đều bị em đoạt hết, như thế lại càng được ăn.” Du Ninh Trạch tiếp lời.

      Khóe miệng Hứa Mịch kéo lên: “Được lắm, thắng. đùa với nữa, tin xấu là, tương lai trong hai tháng nữa phải cấm dục.”

      Nhìn thấy vẻ mặt kháng nghị của Du Ninh Trạch, Hứa Mịch hất mặt tiếp tục : “Tin tốt là, em mang thai, chín tháng nữa trở thành ba ba.”

      Ánh mắt Du Ninh Trạch khiếp sợ mở to, sau đó vẻ mặt lập tức mừng như điên xen lẫn thể tin được, “Cái gì! Nhanh như vậy sao?” từ người Hứa Mịch nhảy xuống, mắt chăm chăm nhìn về phía bụng , “Em có khi nào?”

      “Phỏng chừng là đêm tân hôn hoặc là lần sau hôn lễ.”

      Du Ninh Trạch sung sướng hôn Hứa Mịch cái, khuôn mặt bừng sáng vẻ sùng bái kinh hồn nhìn , vô cùng tán thưởng : “A Mịch, em là lợi hại!” Vợ của chính là giống người thường chút nào, ngay cả mang thai cũng nhanh chóng như vậy.

      Hứa Mịch che mặt, cảm thấy lợi hại có được . Tên đầu sỏ gây ra chuyện này phải là mới đúng! Chắc trong cả lứa bạn học của , người vừa kết hôn lập tức mang thai phỏng chừng chỉ có mình thôi. Cái này là nóng vội cỡ nào rồi hả!

      Nhìn người đàn ông trước mặt ôm bụng hưng phấn biết bao, đột nhiên Hứa Mịch lại cảm thấy vô cùng sầu não, “Du Ninh Trạch, thấy chuyện này tới quá nhanh hay sao. Em vẫn chưa chuẩn bị tốt để đón nhận nó.”

      Trong lòng Du Ninh Trạch kích động thôi, nhàng ôm lấy Hứa Mịch, cái nắn cũng sợ làm đau, cảm thấy miệng mình cười chắc cũng kéo đến mang tai rồi, “ sao, còn đến chín tháng để em chuẩn bị.”

      “Vậy chuẩn bị tốt để nghênh đón sinh mệnh mới rồi sao? Em luôn cảm thấy chuyện này rất là chân thực, tại sao chỉ trong nháy mắt em sắp phải làm mẹ rồi. Chúng ta kết hôn chưa đến tháng, vậy mà nhanh chóng mang thai đứa , có phải chúng ta đẩy nhanh tốc độ quá rồi . Hay là chúng ta cần phải có chút suy xét lại đây?”

      Du Ninh Trạch nhìn ra bất an của Hứa Mịch, luôn có chần chừ bồi hồi , khiến người ta phải nhức đầu. Nhưng mà chuyện lần này, có lẽ phải làm số chuyện với . Du Ninh Trạch nhìn vào mắt Hứa Mịch : “A Mịch, chúng ta là người trưởng thành hết rồi, đều biết bản thân chúng ta làm điều gì việc gì. và em kết hôn với nhau là để cùng nhau bước hết cuộc sống sau này, mặc dù cuộc hôn nhân này đến quá sớm, nửa trùng hợp lại nửa có ý thúc giục của gia đình hai bên. Tuy rằng ban đầu cả hai chúng ta có chút mơ hồ, cả cũng có chút ít mơ màng, nhưng mà biết tận sâu trong nội tâm , lúc đó ý nghĩ sợ mất em nhiều hơn tất cả. Cho nên mới khẩn cấp làm kết hôn như thế này, khi đó cho em biết, bởi vì muốn để cho thời gian chứng minh em thấy, chúng ta ở bên nhau trải qua hết thảy.”

      “Em luôn cảm thấy do hai nhà bức hôn nên mới đồng ý kết hôn với em.” Những lời này đóng chiếm trong lòng Hứa Mịch rất lâu rồi. Lúc hai người chỉ mới mua nhẫn đính hôn, còn phát chút tính khí xấu của mình để chốn tránh, rằng đừng có ép , nếu gả cho nhà kia.

      “Nếu thích, ai ép cũng thể.” Mặt Du Ninh Trạch vô cùng nghiêm túc, giọng điệu cũng vô cùng trịnh trọng : “A Mịch, em phải có tin tưởng đối với cuộc hôn nhân này của chúng ta. Có phải là làm chồng tốt, cho nên em mới có cảm giác an toàn? Về sau có chuyện gì chỉ cần chúng ta ra với nhau tốt hơn thôi đúng ? Đừng giấu tâm ở trong lòng nữa, có được ?”

      “Ừm, ra là được.” Hứa Mịch gật đầu cái. Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng nghiêm trang của Du Ninh Trạch, bỗng nhiên Hứa Mịch cảm giác như mình biến thành đứa trẻ, bị người lớn nghiêm cẩn răn dạy. Trước kia thời điểm ở chung với Du Ninh Trạch, luôn cảm thấy như đứa trẻ lớn dạng ngây thơ kia mà! giờ nhìn thấy bộ dạng này của , Hứa Mịch rất là muốn hỏi, có phải là quỷ nhập thân ! Chỉ là xét thấy bầu khí này tương đối nghiêm túc, vẫn là nên yên lặng nên cắt ngang lời hơn.

      “Chúng ta cùng nhau cố gắng. Nếu làm tốt, em phải cho biết, sửa lại cho tốt. Dù sao chúng ta còn đoạn đường về sau rất là dài.”

      “Em làm tốt, cũng phải ra cho em sửa lại, tuy rằng em nhất định phải nghe lời làm theo.” Hứa Mịch nhìn bộ dạng đẹp đẽ của người đàn ông trước mặt, cuối cùng cũng chịu nổi tuông ra tâm tình trôi nổi lắng đọng xuống dưới mà ra.

      Du Ninh Trạch: “...”

      Hứa Mịch cười hề hề: “Được rồi, cẩn thận ra lời trong lòng, em thu hồi lại có được ?”
      ChrisB.Cat thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14

      Du Ninh Trạch nhìn vẻ mặt ra chiều sám hối của Hứa Mịch, phì mũi chút do dự vạch trần : “ có thành ý!”

      Hứa Mịch: “Em rất là có thành ý đó.”

      Du Ninh Trạch: “ dối tốt cho thai nhi.”

      Hứa Mịch: “Đứa còn chưa có thành hình, chỉ số thông minh có, dưỡng cũng thể dưỡng.”

      Du Ninh Trạch: "..."

      Đây là mẹ kế à? Đứa còn chưa được sinh ra bị có chỉ số thông minh rồi...

      Hứa Mịch nhìn bộ dạng cam chịu của Du Ninh Trạch, trong lòng đột nhiên tốt đến kỳ lạ, nụ cười môi phi thường đắc thắng, cười đến mặt mày cũng cong, đôi mắt phát ra từng tia sáng, thẳng tắp tiến vào lòng Du Ninh Trạch.

      Du Ninh Trạch ngắm lấy dung nhan xinh đẹp của người phụ nữ trước mặt, tâm tư vòng vo mấy vòng, nghĩ lúc cuối cùng mới : “A Mịch, em có nghĩ đến chuyển thành phố B làm việc ?”

      Đối với vấn đề mà Du Ninh Trạch ra, điểm ngạc nhiên giật mình Hứa Mịch cũng có, vẫn vui vẻ : “Cuối cùng cũng hỏi em về việc này? Nhìn giọt nước cũng rỉ, em cứ tưởng rằng chút cũng có ý định muốn em chuyển đến thành phố B đó nha.”

      Mày đẹp của khẽ nhíu lại, nhất thời nghĩ ra trong đầu Hứa Mịch chứa những điều gì. Biết chỉ nghe chứ có chịu làm, nhưng Du Ninh Trạch vẫn nhàng : “Từ sớm muốn hỏi em, nhưng xem em chẳng có vẻ gì là muốn chuyển , cho nên mới .”

      Hứa Mịch vui nhíu mày, “Vậy muốn em đâu hả? muốn em chuyển đến thành phố B à?”

      Du Ninh Trạch vuốt vuốt chân mày Hứa Mịch, cười tủm tỉm : “Đương nhiên là muốn em chuyển đến thành phố B. muốn đến chết được, nhưng lại muốn miễn cưỡng em.”

      Mỗi người đều có cuộc sống riêng tư, đó là những vòng luẩn quẩn khác biệt. thể ích kỉ bắt ép Hứa Mịch rời bỏ vòng luẩn quẩn của bản thân mình, vào vòng luẩn quẩn của được. Cho dù hai người là vợ chồng, nhưng mà Hứa Mịch vẫn có quyền lợi lựa chọn riêng của .

      “Vậy vì sao sớm hỏi trễ hỏi, lại cố tình chọn thời điểm này mà hỏi. Có phải là muốn đứa này cần biết đến quê nhà mẹ nó?” Trong lòng Hứa Mịch ra là mừng rỡ, nhưng mà vẫn nhịn được mà .

      “Trước kia tìm thấy cơ hội thích hợp, giờ chỉ là lửa sém lông mày mà thôi*.” Du Ninh Trạch ngừng chút rồi tiếp: “A Mịch, hôn nhân xa cách thế này ít nhiều đều có nhân tính em có hiểu , nhưng mà chúng ta sớm muốn cách xa thể loại hôn nhân mất nhân tính rồi. Hoàn hảo bây giờ cục cưng có ba ba, cũng rất là thân cận với em thấy sao? Như vậy chẳng phải là rất kịp thời rồi.”

      (* Lửa sém lông mày: chỗ này Nam nên giải thích với mọi người như thế nào nữa, ٩(๑`ȏ´๑)۶ có ai biết nhắc Nam nha, Nam cập nhật đầy đủ, cảm ơn mọi người ٩(๑❛ᴗ❛๑)۶)

      “Trước kia sao em lại biết biết cách ăn như thế chứ?”

      Vẻ mặt Du Ninh Trạch chớp mắt vô cùng nghiêm túc, : “Đó là do em chưa hiểu . Cho nên chuyển đến thành phố B em càng hiểu hơn nữa. tin rằng ba mẹ em hẳn cũng đồng ý.”

      Hứa Mịch kéo rộng khóe môi, biết chắn chắn ba mẹ cũng sớm có ý niệm cho chuyển đến thành phố B, nhưng mà nghĩ sao vẫn cố ý : “Nếu như có thể thuyết phục được ba mẹ em, em đây cố mà chuyển cùng .”

      Trước kia thời điểm ban đầu Hứa Mịch còn lo lắng vấn đề hôn nhân này, nhưng mà vẫn vô pháp vô thiên nhận định tính nghiêm cẩn cùng lo lắng của Du Ninh Trạch. giờ xem ra người đàn ông này đặt cuộc hôn nhân này vào lòng rồi.

      Câu trả lời của Hứa Mịch chính là đáp ứng lời đề nghị của . Du Ninh Trạch cảm thấy cực kỳ hưng phấn, ôm chặt Hứa Mịch, liên tục cọ xác , lại hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng, “A Mịch, em tốt.”

      Hứa Mịch cảm nhận được đùi có cái gì chướng chướng, vật nóng đè lên , bỗng nhiên có cảm giác muốn rơi nước mắt đầu mặt, lại có điểm ngượng ngùng tự nhiên, bởi vì phát ra, ra cũng rất muốn làm chuyện đó với hu hu. Quả nhiên quả nhiên, chẳng lẽ phụ nữ đến tuổi này nhất định có cơn đói khác dị thường sao? Nội tâm Hứa Mịch thập phần rối rắm.

      đẩy người Du Ninh Trạch ra, vội vàng thúc giục : “Mau rời giường , em đợi cùng ăn sáng, em là đói đến muốn chết rồi.”

      Vừa nghe đến Hứa Mịch đói bụng, Du Ninh Trạch lập tức rời giường vào toilet rửa mặt làm vệ sinh.

      Du Ninh Trạch luôn tận lực bỏ qua phản ứng dưới thân, nhưng khi rửa mặt xong, lại phát dưới thân vẫn cứng rắn đến lợi hại. Vợ ở bên ngoài, lại chẳng thể ăn. giờ chỉ có thể tự mình nhận mệnh cùng tay phải “ thương” thôi.

      Đợi lúc lâu vẫn chưa thấy Du Ninh Trạch ra, Hứa Mịch chờ đến sắp ngủ lại luôn rồi. Bước xuống giường, Hứa Mịch hừ hừ mấy tiếng mới đến trước cửa toilet gõ cửa, “Du Ninh Trạch, còn chưa xong sao? bị táo bón à nên ngủ trong toilet luôn rồi à?”

      Vốn là Du Ninh Trạch cũng sắp đến đỉnh điểm rồi, tốc độ tay cũng mỗi lúc nhanh. Ngay tại thời điểm chu du lên tận trời mây, nhiệt tình trong cơ thể toàn bộ trút xuống hết bàn tay phải, lại đột ngột bị giọng của Hứa Mịch làm cho giật mình, tâm tình nháy mắt phát hoảng, tiểu Ninh Trạch cũng theo đó mà run lên cái.

      Đột nhiên Du Ninh Trạch cảm nhận được điều vô cùng sâu sắc, loại tình này nếu bị quấy rầy nhiều lần, nhất định bị chướng ngại về khả năng làm chuyện đó.

      nghe được tiếng động gì từ bên trong, Hứa Mịch lại gõ gõ cửa thêm mấy lần, “Du Ninh Trạch! Du Ninh Trạch có còn sống hay là chết rồi hả?”

      còn sống.”

      Du Ninh Trạch điều chỉnh hơi thở chút, sau lúc lâu mới mở cửa toilet, chậm chạp bước ra ngoài.

      Vừa ra khỏi cửa nhìn thấy Hứa Mịch trừng lớn hai mắt, vẻ mặt tò mò ngừng đánh giá . Hai bên tai Du Ninh Trạch hơi đỏ, ánh mắt lại có chút mơ hồ, giống như là trốn tránh, dám nhìn đến ánh mắt của .

      Hứa Mịch chú ý đến những điểm kỳ lạ của Du Ninh Trạch, miệng chỉ biết lẩm bẩm thủ thỉ như chuyện với tri , “ nghĩ tới mà cũng bị táo bón. Em có đứa em họ, mỗi lần toilet đều bị táo bón hệt vệt. Cũng may là tốt hơn nó nhiều, mỗi lần nó đều phải đến tiếng đồng hồ đó ha ha.”

      ...” Thiếu chút nữa là Du Ninh Trạch phun ra câu có bị táo bón. Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt “Nếu táo bón, tạo sao lại ngốc trong toilet lâu đến như vậy? Em biết, em hiểu, em thông cảm mà, cần giải thích đâu” của Hứa Mịch, Du Ninh Trạch lập tức cắn răng nhịn xuống, “Được rồi, vẫn tốt lắm, em rửa mặt .” xong trực tiếp vòng qua Hứa Mịch, đường thẳng ra ngoài.

      Hứa Mịch thấy thế còn chịu tha, vừa vào toilet còn vừa : “Đầu năm nay vệ sinh mất hai phút như em là rất ít, cơ bản đều là tuyệt tích hết rồi.”

      (Tuyệt tích: đồng nghĩa với tuyệt chủng.)

      Du Ninh Trạch: “...”

      ... ... ...

      Du Ninh Trạch ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy ba Hứa ngồi ở phòng ăn dùng bữa sáng, mỉm cười chào hỏi, lúm đồng tiền bên môi như như : “Ba.”

      Ba Hứa ngẩng đầu nhìn Du Ninh Trạch cái, ông vuốt cằm : “ bếp còn bữa ăn nóng cho hai đứa.”

      “Dạ.” Du Ninh Trạch nghe lời lập tức vào phòng bếp, mang cháo trong nồi múc thành hai bát rồi để ra bàn, lại vào lấy thêm mấy cái bánh.

      đặt bánh xuống bàn, đẩy đẩy bát cháo chút nhưng có ý tứ dùng ngay. Du Ninh Trạch đưa mắt nhìn vòng, cuối cùng nhìn ba Hứa hỏi: “Ba, mẹ đâu rồi?”

      Ba Hứa lại ngẩng đầu, “Bà ấy làm rồi.”

      Du Ninh Trạch mỉm cười, “Vậy trước tiên con có chuyện muốn thương lượng với ba chút, khi nào mẹ về lúc đó ba hãy lại với mẹ được ?”
      linhdiep17, B.CatChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15

      Khi Hứa Mịch rời khỏi phòng ngủ, Du Ninh Trạch đứng trước cửa nhìn , đôi mắt cong lại như vầng trăng, cười tủm tỉm, giống hệt như con mèo ăn vụng, “ thuyết phục được.”

      Hứa Mịch hiểu: “Thuyết phục cái gì?”

      Du Ninh Trạch chậm rãi tiến lên, ân cần đỡ Hứa Mịch đến bàn ăn ngồi xuống, “Thuyết phục ba em.”

      Du Ninh Trạch đẩy bát cháo vừa rồi đến trước tay Hứa Mịch, thúc giục , “Độ ấm vừa phải.”

      Nhận lấy bữa sáng, Hứa Mịch vừa ăn vừa thắc mắc: “Sao lại nhanh như vậy? Ba em có tiến hành giáo dục tư tưởng với à?”

      Ba tương đối cổ hủ, bình thường Hứa Mịch luôn phải chịu giáo huấn của ông. Mỗi lần giáo huấn đều là những thiên lý đạo nghĩa vô cùng to lớn. Hứa Mịch cảm thấy, tuy rằng chắc chắn ba cho phép chuyển đến thành phố B sống cùng với Du Ninh Trạch, nhưng mà sau cùng nhất định vẫn gọi hai người bọn ra giáo dục phen.

      Du Ninh Trạch nghe rồi trầm ngâm chút, “Hừm, có thể là ông thấy tương đối vừa lòng với đứa con rể này, cho nên ông giáo dục lại tư tưởng với .”

      “Phi! Nhất định ông cái gì mà vợ chồng son chúng ta phải sống cho là đàng hoàng, cái gì mà A Mịch tính khí tốt, ít nhiều nên bỏ qua cho em chút, cái gì mà giữa vợ chồng phải biết được như thế nào gọi là khiêm nhường lẫn nhau, cái gì mà phải thông cảm cho nhau ba la ba la các thứ!”

      “Sao em biết được hả? Có phải vừa rồi nghe lén bọn chuyện ?” Quả là ban nãy ba Hứa có với những lời này.

      “Em còn cần phải nghe lén sao? Những điều này em nghe nhiều đến mức lỗ tai cũng muốn lùng bùng. Em với mẹ sợ nhất chính là lúc ba em nghiêm mặt nghiêm mày tiến hành giáo dục tư tưởng với bọn em đó.” Hứa Mịch xong lập tức chuyển đổi đề tài, “Ba mẹ đều là giáo sư hết, bọn họ cổ hủ hơn so với ba em có đúng ?”

      Đối với ba mẹ chồng này, ra hiểu biết của Hứa Mịch đối với bọn họ là vô cùng ít. Từ khi kết hôn đến nay, chỉ mới cùng mẹ chồng chuyện qua điện thoại đúng hai lần thôi. Hơn nữa thời gian trò chuyện còn quá năm phút đồng hồ, là rất ít.

      “Trong ấn tượng của , ba mẹ tiến hành giáo dục tư tưởng với . Cho nên em cần phải bị ảnh hưởng tâm lý, tốt nhất là cứ vô tư làm vợ .” Du Ninh Trạch bật cười an ủi Hứa Mịch, “Yên tâm, khi đến thành phố B rồi em sống chung với . Chúng ta chỉ cần đến nhà ba mẹ ăn bữa cơm mỗi tuần là được rồi.”

      Như thế này còn gì bằng nữa, quá tuyệt vời! cần phải sống chung với ba mẹ chồng, là quá tốt. Bình thường ở nhà mình, mẹ nó chứ, bị mẹ ảnh hưởng mà xem mấy phim truyền hình, hơn nữa những người xung quanh bình thường đều nhiều cũng ít có chút oán giận trong mối quan hệ “mẹ chồng nàng dâu”. Đối với việc bị người ta quản thúc, rất là đáng sợ đó nha. Hứa Mịch tự do lâu ngày quen rồi, chẳng muốn chuyện đó xảy ra đối với mình.

      Chỉ là do người trước mặt mình là Du Ninh Trạch, cho nên Hứa Mịch vẫn là đình chỉ việc muốn cười sặc tiếng ăn mừng đủ kiểu, vẻ ngoài vẫn bình tĩnh gật đầu đáp: “Ừm, em biết rồi.”

      Ăn bữa sáng xong, Hứa Mịch lôi kéo Du Ninh Trạch ra ngoài, muốn dạo phố chút.

      rất lâu rồi Hứa Mịch cùng người đàn ông nào ra ngoài dạo phố. giờ ra đường nhất thời chẳng biết trái phải nên bên nào trước. Du Ninh Trạch đút tay vào túi, dáng đứng cao lớn bên cạnh Hứa Mịch xinh đẹp nhìn vẻ mặt rối rắm của , những phì mũi coi thường còn tăng thêm áp lực thúc giục : “Em đây là muốn đâu?”

      Hứa Mịch vuốt cằm, liếc mắt đánh giá Du Ninh Trạch chút. Tuy rằng thân tây trang người làm nổi bât lên dáng người cao ngất, tuấn phóng khoáng, nhưng mà nếu thay đổi lại phong cách ăn mặc, thậm chí là vẻ mặt cử chỉ, hẳn là cũng tạo lại dáng vẻ mang hiệu quả khác biệt. “! Chúng ta đến cửa hành mua quần áo! xem cả ngày đều mặc tây trang, mặc thấy ngấy nhưng em nhìn thấy chán. Người khác biết còn tưởng rằng ngoài tây trang ra có quần áo nào khác nữa.”

      Du Ninh Trạch mỉm cười: “Đúng vậy.”

      Hứa Mịch: “Đúng cái gì?”

      Du Ninh Trạch: “Ngoài tây trang ra có bộ quần áo nào khác.”

      Hứa Mịch: "..."

      ... ... ...

      Hứa Mịch đứng ở bên ngoài phòng thử đồ chờ Du Ninh Trạch bên trong. Qua lúc lâu sau, Du Ninh Trạch mới mang theo ngượng ngùng câu nệ chậm rãi bước ra ngoài.

      Quần jeans xanh hơi rộng rãi, phối với thân áo sơ mi trắng gạo, bên ngoài khoác cái áo bố tối màu tay dài. Vốn Du Ninh Trạch người đàn ông bề ngoài tương đối thanh tú, dáng người cũng cao gầy, bộ quần áo này phối vào là vô cùng thích hợp, làm giảm bớt mấy phần sức quyến rũ của đàn ông trưởng thành nam tính, ngược lại càng thiên về loại trẻ tuổi thoái mái nhàng.

      Ngắm nhìn lượt, đôi mắt Hứa Mịch lập tức phóng tia lửa điện sáng bừng, “Quá đẹp trai! Cảm giác giống như sinh viên chưa ta trường đó nha. A đúng đúng, phải là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mới đúng! giờ em mới phát , hóa ra là trẻ đến như vậy.”

      Đứng bên cạnh là nhân viên trẻ, ấy nhìn hai người cười tiếng : “Đây là bộ thuộc sản phẩm thời trnag mùa xuân mới của chúng tôi.”

      Du Ninh Trạch rất là bất đắc dĩ, phong cách như vậy phù hợp với chút nào cả. Nếu như vừa rồi phải là do Hứa Mịch bắc buộc thay, căn bản là bao giờ mặc thử qua thể loại trang phục như thế này, “A Mịch, hay là thay lại tây trang , ăn mặc như vậy rất là kỳ quái.”

      Hứa Mịch nghe xong lập tức cự tuyệt: “ được thay, thấy kỳ quái chỗ nào chứ? Là do biết giờ đẹp trai cỡ nào đâu, đúng là, người đẹp nhờ lụa mà. mặc như thế này mới đúng là trai tráng trẻ tuổi chứ, tây trang cái gì, cứ như là lão già vậy!”

      đích thị là trẻ tuổi rồi, A Mịch.” Du Ninh Trạch thở dài, “Đừng quên là hai mươi tám tuổi.”

      Bởi vì bộ dạng của Du Ninh Trạch tương đối thanh tú, dung mạo bên ngoài lại có chút trẻ con, cho nên bình thường đều mặc tây trang, quần áo người đều thể hết mọi chính chắn, thành thục. Nếu như thế, quả là khi đến công ty người khác còn nghĩ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa.

      được. Em cảm thấy chỉ có bộ quần áo này mới hợp với thôi. Ai kêu bề ngoài của lại giống như tiểu bạch kiểm cơ chứ, chút cũng nhìn ra là hai mươi tám tuổi đó. Nhìn như thế nào cũng ra là người lập gia đình. Hừ, chỉ là giờ mặc đồ như thế này, người ngoài nhìn đến biết còn tưởng là em trai của em, hoặc là em dụ dỗ trẻ vị thành niên, bao dưỡng tiểu chính thái* cũng chừng. Em là tự hào quá , có người chồng mặt ngoài đẹp như vậy, đúng là rất có mặt mũi nha.” Trong nháy mắt Hứa Mịch cảm thấy tâm tình chứa đầy lòng hư vinh to lớn, nụ cười môi toét đến hết cỡ.

      (*Tiểu chính thái: Chỉ những bé trai đáng , dễ thương, xinh đẹp các thứ :3 )

      Du Ninh Trạch: “... tuyệt đối là cần bộ quần áo này!”

      thử thay đổi phong cách mới chút . Cùng lắm sau này em lại mua cho vài bộ đồ thích nữa. Còn bộ này ngẫu nhiên mặc chút thôi, xem như thỏa mãn chút khẩu vị của em. Vậy , lấy bộ này, chúng ta rất vội, em còn muốn nhiều nơi khác nữa, mua nhiều đồ mới nữa nha.” Thừa lúc Du Ninh Trạch chú ý, Hứa Mịch lập tức đưa cho nhân viên thẻ tín dụng của mình, nhanh chóng thanh toán bộ quần áo của Du Ninh Trạch.

      Hứa Mịch dẫn Du Ninh Trạch sau khi thay đổi tây trang xong, lại kéo ra quầy thanh toán cửa hàng: “ mau lên .”

      Ba bước cũng biến thành bước, Du Ninh Trạch giống như sắp chết mà ngừng giãy dụa, “Vừa mua quần áo mà mặc vào, tốt với da đâu. Để thay lại bộ ban nãy mặc ra ngoài .”

      có bị gì đâu. Đây chính là đồ em mua cho , tất nhiên là phải tốt với da rồi. mau mau.”

      Quả là Du Ninh Trạch bị nàng Hứa Mịch vô lại này là cho phát điên, nhịn được nhăn mặt kèm hai tay lại, “Cái kiểu logic gì vậy, đồ em mua cũng có khác gì đâu. Đồ này vẫn còn mới, phải giặc sạch rồi mới có thể mặc được.” luôn có bài xích với đồ bẩn đó nha a a.

      “Mặc chỉ có mấy phút hơn thôi, cũng chẳng có bị làm sao cả. Chẳng lẽ ghét bỏ đồ em mua cho sao? Ngay cả đây là thứ đầu tiên em mua cho , cũng muốn ghét bỏ như vậy hả?!” Hứa Mịch trừng mắt lớn, ý lời ra nghe nhiều cũng biết là uy hiếp .

      Du Ninh Trạch: “... Được rồi, đây nhịn em.”

      Hứa Mịch: “Sớm nên như vậy chứ.”

      Du Ninh Trạch: “Có điều... cái này phải là lần đầu tiên em mua đồ cho .”

      Hứa Mịch: “Chính là lần đầu tiên! đừng có nhiều lời!”

      Du Ninh Trạch: “Lần đầu tiên là nhẫn mà a.”

      Hứa Mịch: “... Được rồi...”

      “Hứa Mịch?”

      Vốn là Hứa Mịch muốn thêm mấy lời với Du Ninh Trạch nữa, đột nhiên nghe được phía sau có người gọi tên mình, lập tức quay đầu lại nhìn xem là ai. Hừm... này hình như là quen biết. Hứa Mịch mỉm cười lịch hỏi: “ là?”

      Vừa rồi Vương Nhã Huy từ xa nhìn ra người này là Hứa Mịch, vừa lại gần hơn chắc chắc đây chính là . Nhưng mà ngược lại Hứa Mịch chẳng biết ta là ai, là có chút xấu hổ, “Tôi là Vương Nhã Huy, ngày thôi nôi của con trai Phương Diệc Mông là người ngồi cạnh .”

      Hứa Mịch nhớ lại chút, giọng điệu tức khắc nhạt mấy phần: “À, ngại quá, tôi quên mất.”

      Vương Nhã Huy cười : “ sao, ngày đó là ngượng ngùng, vốn dĩ tôi còn tưởng rằng chờ quay lại tôi xin lỗi với , nào ngờ có trở về.”

      Hứa Mịch: "..." Có phải lỗ tai người này có vấn đề gì rồi ? là quên rồi, người này còn lại làm gì. Ngay tại thời điểm Hứa Mịch tính toán mở miệng đáp lời, lại có người cùng trước mặt đến chào hỏi.

      Hôm nay Lí Phỉ cùng Vương Nhã Huy dạo phố, cảm thấy cửa hàng này nhìn cũng được mắt nên ghé thăm, dạo hồi lại muốn toilet. Sau khi ra lại thấy Vương Nhã Huy chuyện phiếm với đôi nam nữ ở phía kia. Đôi nam nữ kia quay lưng về phía ta, cho nên ta cũng chẳng thể nhận ra ai. Đến khi bước đến cạnh Vương Nhã Huy rồi mới phát được người con là Hứa Mịch, tâm trạng Lí Phỉ lập tức trở nên kì quái.

      Nếu phải ngày đó Hứa Mịch chính miệng thừa nhận, là đánh chết Lí Phỉ cũng tin đây là Hứa Mịch. Quả là Hứa Mịch trước mắt và Hứa Mịch trước kia là hai người khác nhau trời vực. Lí Phỉ nhìn Hứa Mịch, ngoài cười nhưng trong cười chào hỏi: “Hứa Mịch, lại gặp.”

      Hứa Mịch nhìn người đến, cũng ngoài cười mà trong cười, “ là?” là lúc này trong lòng Hứa Mịch giống như có hàng vạn con thảo nê mã* chạy loạn khắp nơi. Xin nhờ, và hai người này hoàn toàn thân thiết quen thuộc có được , đừng có bày ra bộ dạng giống như là rất thân chuyện với được chứ!

      (*Thảo nê mã: rất là khó diễn tả, nếu bạn đọc nào quan tâm muốn biết hãy gõ tìm google và các thể loại mạng khác, Editor có khả năng giải thích ._.)

      Vương Nhã Huy đứng ở bên giới thiệu: “Đây là Lí Phỉ.”

      Lí Phỉ nở nụ cười nửa miệng, “ đúng là quý nhân hay quên, lần thôi nôi con trai Phương Diệc Mông chúng ta gặp qua lần rồi.”

      Nhìn bộ dạng dương quái khí của trước mặt này, Hứa Mịch là muốn nổi bão. nghĩ là ai hả, vì sao tôi phải nhớ ? là con cháu của chủ tịch nước sao? Hay là Khải Tát Đại đế* chuyển thế? Chỉ là Hứa Mịch nhịn xuống cơn bùng nổ của mình, vẫn tiếp tục ngoài cười nhưng trong cười : “Ha ha, tôi chẳng bao giờ nhớ nỗi những người qua đường Giáp.”

      (*Khải Tát Đại đế: theo Editor tìm thấy là nhân vật trong bộ truyện dài Trung Quốc, có dính dáng lịch sử.)

      “Nhưng mà biến hóa cũng ghê gớm . Nếu như phải do tự mở miệng thừa nhận, quả chẳng ai có thể biết được là Hứa Mịch. Dù sao trước kia cũng...”

      Hứa Mịch lười chuyện vô nghĩa cùng người qua đường Giáp này, kéo tay Du Ninh Trạch: “Chúng ta .”

      Lí Phỉ nhìn bóng lưng của hai người các rời , trong lòng tức giận giẫm chân, “Cái gì vậy! chút lễ phép cũng có, tôi còn chưa xong mà.”

      Vương Nhã Huy đứng nhìn Hứa Mịch và Du Ninh Trạch xa, nhịn được mà : “Cậu muốn cái gì nữa? Nhưng mà người đàn ông kia đẹp trai nhỉ, Hứa Mịch gầy lại cũng rất đẹp. Hai người đó đứng cạnh nhau đúng là vô cùng xứng đôi.”

      Lí Phỉ nghe lời bạn cười lạnh, “ biết Hứa Mịch hạ cho đàn ông bùa mê thuốc chú* gì, ai đều cũng bị ta mê hoặc!”

      (*Bùa mê thuốc chú: gốc là “cổ”, nhưng PNam thấy cụm này được hơn cho nên sửa đổi, bạn nào ưng ý hoặc khó hiểu muốn chỉnh sửa nhắc mình, mình đề lại.)

      nhiều năm như vậy, cậu còn ghét Hứa Mịch sao?” Vương Nhã Huy nghiêng đầu than. Ngày xưa và Lí Phỉ là bạn học trung học. Thời điểm đó Lí Phỉ rất thích Dư Đồng Nam, nhưng mà khi đó bạn của Dư Đồng Nam lại là Hứa Mịch. Sau này Dư Đồng Nam và Hứa Mịch chia tay nhau, Lí Phỉ lập tức thừa nước đục thả câu* truy** Dư Đồng Nam, chỉ là mấy lần đều nhận lấy thất bại.”

      (*Thừa nước đục thả câu: lợi dụng lúc người khác phòng bị/ ngờ đến hành động để đạt được mục đích của mình

      **Truy: theo đuổi.)

      Vương Nhã Huy cho rằng nhiều năm trôi qua rồi, Lí Phỉ sớm phải buông xuống.

      phải là ghét, mà là cực kỳ chán ghét ta. Tớ chán ghét người phụ nữ đó, từ lần trước nhìn thấy ta, tớ lại càng thêm chán ghét.” Lí Phỉ lạnh lùng buông câu, sau đó xoay người bước .
      linhdiep17, ChrisB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :