1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn ước hào môn: Vợ yêu bé nhỏ của đại thúc – Tần Tích (44)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [​IMG]
      thuyt, dungggChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [​IMG]
      thuyt, Chrisdunggg thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 45: Đó là chú em

      “Tôi sao.” Tần Tích ngẩng đầu lên, hít mũi cái, gương mặt cố nặn ra nụ cười lạc quan.

      Cố Mộ Nghiêm rời tốt bụng cho ở lại trong nhà, Tần Tích vui mừng, chu đáo tiễn ra cửa, nhìn theo tới khi lên hẳn xe, ngừng vẫy tay.

      nhóc này có chút quyến luyến nào sao? Cười tới nỗi trông y như đóa hoa loa kèn.

      Cố Mộ Nghiêm ngồi xe, trong lòng mơ hồ có chút vui, tiếp tục như này là được, nếu mà canh chừng cần thận chút, có khi ngày kết hôn lại tìm thấy dâu, vậy mặt mũi để ở đâu?

      Tần Tích nhìn chiếc xe xa, nhảy nhảy nhót nhót trở vào, trong lòng sung sướng thoải mái, tưởng là ngày tự do đến, nhưng chẳng ngờ, sáng hôm sau, bị đóng gói đưa lên máy bay, khi tỉnh lại ở độ cao 10 vạn thước rồi.

      Đây là tình huống gì?

      Tần Tích nhìn người đàn ông, “ định đưa tôi đâu à?”

      “Tôi phải công tác hai tháng, cùng với tôi.” Cố Mộ Nghiêm .

      Tần Tích quát “ công tác liên quan quái gì tới tôi, tôi muốn , tôi muốn xuống khỏi máy bay, nhanh bảo bọn họ dừng lại .”

      “Máy bay dừng lại được, nếu như mà muốn , ok thôi, tôi cho bộ dù, có thể chọn nhảy xuống cũng được.”

      Tần Tích nổi khùng, buồn buồn ngồi chỗ, tên này là bá đạo, hoàn toàn đạo lý, chưa cưới thế này, cưới rồi, chắc là bị trông nom đến chết, vừa nghĩ tới những ngày như vậy, da đầu tê dại.

      Cố Mộ Nghiêm hình như rất bận, dọc đường đều xem văn kiện, tài liệu, mặc kệ . Tần Tích là cái thể loại ngồi ghế lâu lâu là muốn lăn ra ngủ, cho nên bèn ăn chút rồi tựa lưng ghế ngủ tới lúc trời đen kịt. Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy có bàn tay dày áp đầu lên bờ vai, cọ cọ vài cái, ngủ càng sâu hơn.

      “Tỉnh dậy , chúng ta phải xuống máy bay rồi.” Giọng trầm thấp vang lên bên tai .

      Tần Tích dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng mở mắt ra thấy khuôn mặt đẹp trai của Cố Mộ Nghiêm, đột nhiên lầm bầm, “Sao học được mấy nam chính đẹp trai trong mấy phim thần tượng, bế nữ chính ngủ xuống, đàn ông già rồi, quả nhiên chẳng có chút lãng mạn nào.”

      Đàn ông già rồi?

      Gương mặt Cố Mộ Nghiêm cứng lại chút, lạnh giọng : “Đừng có kỳ kèo mè nheo, nhanh lên chút!” xong, đứng lên trước tất cả mọi người, sải bước ra ngoài.

      Tần Tích y như u hồn, trong đầu vẫn ở trạng thái bột nhão, bước chân mơ hồ theo sau lưng Cố Mộ Nghiêm, lúc xuống máy bay, thiếu chút nữa ngã khụy, Cố Mộ Nghiêm vội vàng đỡ , nhéo mặt cái, Tần Tích đau đến nỗi tỉnh hẳn, che khuôn mặt bị nhéo, “Này, làm gì đấy?”

      “Tỉnh chưa?” Cố Mộ Nghiêm nhìn chằm chằm.

      Tần Tích gì, trong lòng ngừng niệm, đồ đàn ông già, đồ đàn ông thối.

      Cố Mộ Nghiêm để ý nữa, mặt biểu cảm ra ngoài sân bay, khi Tần Tích theo sau, thấy được những người đứng chờ ven đường cung kính chào hỏi Cố Mộ Nghiêm, lập tức ngây ngẩn cả người. Lúc này đây càng khí thế hơn, càng lạnh lùng hơn, cho dù đứng cách khoảng vẫn cảm thấy được khí phách mạnh mẽ của , làm cho người khác dám càn rỡ. Bàn tay che mặt của Tần Tích khỏi tuột xuống.

      “Còn nhanh lên!” Cố Mộ Nghiêm quay đầu lại nhìn đứng cách đó xa.

      “Oh.” Tần Tích chạy chậm tới.

      Trong xe, Cố Mộ Nghiêm cười, nghe những người khác báo cáo công việc, Tần Tích ngồi bên còn cảm thấy áp lực khổng lồ, bèn nghiêng đầu nhìn những cây cối vụt qua bên ngoài, chỉ cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều là hành hạ. Cứ tưởng lúc ở nhà họ Cố Cố Mộ Nghiêm rất khó trị rồi, nhưng mà ngờ, lúc làm việc Cố Mộ Nghiêm còn khó trị hơn.

      Cố Mộ Nghiêm là công tác, Tần Tích cứ tưởng Cố Mộ Nghiêm tùy tiện tìm cái khách sạn rồi quăng vào đó. Chẳng ngờ lại quăng việc cho làm. Cố Mộ Nghiêm đưa tới chi nhánh công ty, đứng trước mặt , phát biểu đâu ra đấy y như vị trưởng bối thực thụ:

      tốt nghiệp đại học rồi, tôi hy vọng xa vời là có thể kiếm tiền nuôi được gia đình, nhưng cũng muốn ở nhà cả ngày, cho nên nhân cơ hội này, hãy cố mà tiếp xúc công việc.” Suy nghĩ tẹo, Cố Mộ Nghiêm lại thêm, “Ngoan chút, nếu mà tôi nghe được chút lời ra tiếng vào nào, tôi căng da .”

      Ý là, cho phép trang điểm lộng lẫy quyến rũ người khác.

      “Oh.” Tần Tích trả lời qua loa có lệ.

      Điều này làm Cố Mộ Nghiêm hài lòng, “ to lên.”

      “Oh ___” Tần Tích lên giọng.

      Cố Mộ Nghiêm nhíu nhíu mày, vẫn còn chưa hài lòng lắm, “Về sau được trả lời như vậy, phải biết, hiểu .... biết chưa?”

      hiểu!” Tần Tích chỉ thiếu nước vươn tay chào theo kiểu nhà binh, “ được chưa?”

      Lúc này có tiếng bước chân tới từ sau lưng, Tần Tích thấy Cố Mộ Nghiêm lướt qua về phía trước hai bước, với người kia, “Giao ấy cho cậu, tôi trước, có chuyện gì gọi điện cho tôi.”

      “Yên tâm .” Người nọ khẽ cười cái.

      Cố Mộ Nghiêm thẳng quay đầu lại. Tần Tích đứng tại chỗ, tiếng bước chân tới gần hơn, tiếng cười khẽ lần nữa truyền tới, “ thôi, vào với tôi.”

      Tần Tích xoay người lại, bất ngờ thay thấy khuôn mặt quen thuộc, vẻ mặt liền sửng sốt, lắp bắp : “Phạm, thầy Phạm!”

      nằm mơ chứ, cứ tưởng tốt nghiệp xong được gặp lại thầy Phạm nữa.

      biết tôi?” Phạm Thành Trạch nhíu mày, trừ ở trường học, có ai gọi ta như vậy.

      “Em là, em là sinh viên đại học ‘Tư Hoa’, em có từng được học thầy.” Tần Tích có chút kích động. Phạm Thành Trạch trước mặt vẫn cản người tràn đầy mùi sách như trước, là người trời sinh ra để làm nghề giáo dục.

      Lần đầu tiên được ở gần với Phạm Thành Trạch như vậy, Tần Tích cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài. Thầy Phạm quá hoàn mỹ, tao nhã lịch , học thức cao, giảng bài sinh động, nụ cười lại dịu dàng. Ai được làm bạn thầy Phạm, chắc chắn là người hạnh phúc nhất thế giới.

      “Ồ ra em là học sinh trường Tư Hoa. Chẳng trách!” Phạm Thành Trạch chợt hiểu ra, nụ cười khuôn mặt tuấn mỹ càng đậm, “Bây giờ tôi còn dạy ở Tư Hoa nữa. Có điều nếu như em thích, vẫn có thể gọi tôi là thầy Phạm, tôi ngại đâu. ra năm trước nếu như phải vì phải vào công ty, tôi làm thầy giáo.”

      “Vâng.” Tần Tích nặng nề gật đầu, kích động tới nỗi tìm được từ ngữ, “Thầy Phạm, thầy rất hợp làm thầy giáo, em rất thích nghe thầy giảng bài, rất rất thích. Thầy ký tên cho em có được ạ?”

      Phạm Thành Trạch nhìn trẻ trước mắt, chợt bật cười, “Ký tên thôi , tôi đâu phải là ngôi sao lớn, chúng ta nên vào thôi, nếu Mộ Nghiêm giao em cho tôi ... tôi thể phụ lòng kỳ vọng của cậu ấy.”

      Cố Mộ Nghiêm!

      Vừa nghe thấy cái tên này, Tần Tích cảm thấy khí tràn ngập lông vũ màu hồng bay bay lập tức vỡ vụn. nhanh chóng được gả cho Cố Mộ Nghiêm, còn có tư cách gì mà thích thầy Phạm nữa.

      Phạm Thành Trạch được hai bước quay đầu lại thấy đứng im ở đó, mặt đầy tâm , quan tâm tới hỏi han, “Sao vậy?”

      sao ạ.” Tần Tích lắc đầu cái.

      Có lẽ vì từng là học sinh của ta, cho nên vô hình chung, Phạm Thành Trạch có cảm giác thân thiết với hơn chút. Tưởng là căng thẳng vì thiếu kinh nghiệm làm việc, cười trấn an : “Đừng lo, việc khó, đơn giản lắm.”

      “Vâng.” Tần Tích gật đầu cái.

      Phạm Thành Trạch thấy có vẻ tiu nghỉu, muốn phá tan bầu khí bèn tìm chuyện , “Em và Cố Mộ Nghiêm là ....”

      “Đó là chú em, đúng, chú em!” Tần Tích vội vàng trả lời. cung muốn ở đây bốn phía đồn đại, nhìn như quái vật.

      Phạm Thành nghi ngờ gì. Cũng do khi ta rời khỏi trường học tới thành phố này luôn, nên ta biết tin Cố Mộ Nghiêm sắp lấy vợ. Hơn nữa trước đây Cố Mộ Nghiêm luôn có hứng thú với phụ nữ, chìm đắm trong công việc, thậm chí còn có lần bị nghi ngờ là mắc chứng lạnh nhạt hoặc bị GAY, cho nên Phạm Thành Trạch nghĩ ra được Cố Mộ Nghiêm cưới nhóc trẻ tuổi và non nớt như thế này. Thêm nữa là lúc nãy từ đàng xa tiến lại có nghe thấy bọn họ chuyện, Cố Mộ Nghiêm phát biểu y như trưởng bối.
      thuytChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 46: Cả mà cũng dàm trêu trọc

      “Có phải bình thường thấy cậu ta rất hung dữ ?” Phạm Thanh Trạch cười .

      “Ừ.” Tần Tích chút nghĩ ngợi gật đầu ngay.

      Phạm Thanh Trạch nhìn thấy nét mặt , nhịn được mà bật cười, đưa tay vỗ vỗ vai , “Tôi có thể hiểu cảm giác của em, em quen rồi tốt thôi. Hai tháng này, em cứ yên tâm ở lại đây, tôi chăm sóc em tốt.”

      đáng thương, bị Cố Mộ Nghiêm dọa tới mức này. Nhưng mà ta cho biết, phải tất cả đàn ông đời này đều giống như Cố Mộ Nghiêm, là tên đàn ông cọc gỗ nhàm chán.

      khi Cố Mộ Nghiêm xuất , toàn bộ toà cao ốc ai nấy đều căng thẳng. Chẳng ai dám chậm trễ. lúc tiến hành cuộc họp cao cấp, trong phòng họp vang lên hồi chuông điện thoại di động, điệu kỳ quái làm tất cả mọi người chấn động.

      ____ Lão đại, Nhị Cẩu Tử gọi điện tới, có tiếp hay ?

      Con mẹ nó, điện thoại của đứa nào lại vang lên lúc này, muốn chết sao? Mà lại còn dùng cái nhạc chuông này nữa chứ.

      Tổng giám đốc Lưu của công ty chi nhánh căng thẳng trong lòng, lúc này ông ta cảm thấy mình như là cái xe bị tuột xích.

      Khi thấy chân mày Cố Mộ Nghiêm nhíu cái rất khẽ, tổng giám đốc Lưu lập tức tức giận vỗ bàn cái, “Người nào mang theo điện thoại, đứng ngay lên!”

      Kết quả là toàn bộ phía dưới đều cúi đầu, chẳng có ai đứng lên. Thế mà lúc này tiếng chuông vẫn vang lên ngừng. Nếu phải là tình huống quá mức nghiêm nghị, mọi người phía dưới sớm cười ầm lên vì nhịn được.

      Tổng giám đốc Lưu thấy giận quá trời, bọn này định làm phản đây.

      Cố Mộ Nghiêm chưa gì cả, nhưng ngón tay gõ nhịp mặt bàn, dễ thấy được là còn bao nhiêu kiên nhẫn nữa. Tổng dám đốc Lưu chảy mồ hôi lạnh, tức giận quát, “Ai mang điện thoại vào họp? Thẳng thắn tôi còn có thể xử lý nhàng, nếu bị tôi tra ra ...”

      Cuối cùng , có người lá gan hơi lớn chút, dè dặt chỉ vào chỗ, “Hình như là điện thoại của tổng giám đốc Cố ạ!”

      “Tổng giám đốc Cố?” Tổng giám đốc Lưu càng chảy nhiều mồ hôi lạnh hơn.

      Mọi người rối rít nhìn về phía Cố Mộ Nghiêm. Mặt vẫn chẳng suy suyển gì, moi điện thoại từ trong túi quần ra, mới biết đúng là điện thoại mình kêu.

      ___ Lão đại, Nhị Cẩu Tử gọi điện tới, có tiếp hay ?

      Cố Mộ Nghiêm nheo mắt, tắt điện thoại , ngay sau đó để lên bên cạnh, như có chuyện gì xảy ra, : “Tiếp tục.”

      “Dạ dạ dạ.” Tổng giám đốc Lưu vươn tay lau mồ hôi cái. May sao phải là thủ hạ của mình. Có điều, thường thức của vị tổng giám đốc Cố này đúng là phải khác biệt ở mức bình thường.

      Đương nhiên, những người khác cũng bị tiếng chuông làm cho bên ngoài căng thẳng bên trong buồn cười, phản ứng cũng chậm nửa nhịp. Tổng giám đốc chính là tổng giám đốc, khiếu thường thức hẳn là khác biệt với người thường.

      Cố Mộ Nghiêm ngồi ở đó, tay cầm điện thoại, môi mỏng khẽ mím. Chẳng cần đoán cũng biết ngay chuyện này là do Tần Tích làm ra. bé này là càng lúc càng vô pháp vô thiên, cả cũng dám trêu trọc!

      Nhìn vẻ mặt cố nén cười của đám người bên dưới, đôi mắt lạnh mấy phần.

      Sau khi cuộc họp kết thúc, Cố Mộ Nghiêm nhận được cú điện thoại từ Lý Mặc, giọng có phần cáu kỉnh, “Có chuyện gì?”

      Thằng nhóc này gọi điện lúc nào gọi, lại gọi đúng lúc ấy.

      Lý Mặc cảm thấy khó hiểu, hết sức vô tội, “Cố đại thiếu, tôi đây lại trêu vào ngài chỗ nào chăng, ràng ngài bảo tôi là tra ra việc kia lập tức gọi cho ngài mà.”

      Thế quái nào mà lần nào bị đau cũng là ta, Cố Mộ Nghiêm chắc chắn là lại giận chó đánh mèo, chưa biết chừng là con nhóc Tần Tích kia vừa mới trêu chọc gì tên mặt đen này.

      Cố Mộ Nghiêm hừ lạnh, dứt khoát gọn gẽ : “Tra ra cái gì?”

      Lý Mặc trợn mắt chút, ta mải miết vội vàng điều tra, mệt mỏi khủng khiếp, Cố Mộ Nghiêm thể khách sáo chút sao? Mặc dù lần nào ta cũng khao khát được quát vào mặt Cố Mộ Nghiêm như thế này, “Ông đây lấy tiền cơm của ngươi, ngươi được hô to gọi với ông!!!” Nhưng tới cuối cùng, nghĩ tới vẻ mặt trầm của Cố Mộ Nghiêm, ta đều nuốt lời tới bên mép xuống.

      Cố Mộ Nghiêm có khuynh hướng bạo lực, lại là kẻ phúc hắc. Chọc , có khi bị chỉnh tới chết cũng chưa biết được có chuyện gì xảy ra. Lúc đầu ta tạo nghiệt gì mà lại làm bạn với cái tên Cố Mộ Nghiêm này, từ đó rơi vào cuộc sống như trong ác mộng?

      Lý Mặc phục hồi nghiêm túc, đem những chuyện điều tra ra ngắn gọn lượt cho Cố Mộ Nghiêm nghe, “Nhà báo xuất trong quán rượu hôm đó là do có người cố ý sắp đặt. Có điều, người đứng sau là kẻ cẩn trọng, luôn luôn liên lạc chiều, nên người phóng viên nọ cũng biết là ai. Hơn nữa mỗi lần trao đổi, bên kia luôn dùng giọng bị bóp méo. Sim điện thoại mua từ các trang web đen, tra được là ai mua. Vốn dĩ ngày đó ở KTV Hoàng Triều sắp đặt người phụ nữ để dẫn đụ thuê phòng, kết quả người phụ nữ kia chưa kịp xuất rồi. Sau đó chắc là do biết tới khách sạn, nên nhà báo kia tương kế tựu kế theo đám nhà báo do ông cụ Cố sắp đặt mà xông vào.”

      Đối phương định dùng người phụ nữ kia tới gần Cố Mộ Nghiêm, sau đó hạ thuốc, khi Cố Mộ Nghiêm bị thuốc phát tác thêm vào chút dụ hoặc. là lúc nhạy cảm trong nghiệp của Cố Mộ Nghiêm, nếu như có gièm pha truyền ra, cho dù Cố Mộ Nghiêm thân bại danh liệt ít nhất cũng bị ảnh hưởng. Ai ngờ giữa đường nhảy ra Tần Tích, xui xẻo hồ đồ làm đảo loạn cục diện.

      Cố Mộ Nghiêm hỏi câu, “Người phụ nữ kia đâu?”

      Ôi mẹ nó chứ, Cố Mộ Nghiêm hỏi thăm người phụ nữ? Mắt Lý Mặc sáng lên, vô cùng kích động, “Sao thế, cậu có hứng sao? Tôi lập tức trói người gửi qua đường bưu điện cho cậu, ngực to eo , tuyệt đối là vưu vật. Tôi bảo đảm tối nay vừa mở của ra là cậu thấy ngay ta.”

      Cố Mộ Nghiêm giống y như tên hòa thượng. Mặc dù trước đây có chút ham muốn nào, nhưng dù gì cũng là đàn ông, bị dồn nén nhiều năm như vậy, nước Hoàng Hà khi dâng lên, ‘lượng nước’ này chỉ nhóc thôi làm sao mà thỏa mãn được, vẫn nên dùng người phụ nữ kinh nghiệm phong phú mới tốt.

      Lý Mặc quen thấy bộ dạng Cố Mộ Nghiêm nghiêm túc lạnh lùng, tưởng tượng được lúc động tình gấp gấp là như nào. Có khi nào lúc ham muốn vẫn duy trì vẻ mặt băng lạnh sao? Vậy làm mất lòng phụ nữ lắm. chừng dùng giọng chút tình thú, “Nằm xuống, được nhúc nhích!” Sau đó Tần Tích liền nằm ra, y như xác chết.

      Cố Mộ Nghiêm còn là kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ nữa. Có khi số lần chuyển động cũng tính toán đâu ra đấy, nhanh chóng chấm dứt, ra vẻ mình được hài lòng, làm cho Tần Tích chịu đựng quá lâu khóc tới nỗi trời đất xám xịt.
      Chương 47: Giả bệnh

      Cố Mộ Nghiêm còn là kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ nữa. Có khi số lần chuyển động cũng tính toán đâu ra đấy, nhanh chóng chấm dứt, ra vẻ mình được hài lòng, làm cho Tần Tích chịu đựng quá lâu khóc tới nỗi trời đất xám xịt.

      Vừa tưởng tượng ra như vậy, Lý Mặc nhịn được cười to, Cố Mộ Nghiêm vừa nghe biết, “Cậu đánh giá ta cao như vậy thưởng luôn ta cho cậu.”

      Lý Mặc lập tức thôi cười, mặc dù ta chẳng để ý nhiều như Cố Mộ Nghiêm, nhưng cũng phải ngựa đực, cứ thấy phụ nữ là phát tình. Với lại cái thể loại nguy hiểm đó ta cũng chẳng muốn đụng vào.

      “Thôi, cậu thưởng cho Lương Hạo , những đánh giá đó đều là của cậu ta, tôi chỉ truyền đạt lại thôi!”

      Lương Hạo từ bên ngoài vào, vừa khéo nghe thấy Lý Mặc , nhặt luôn cái gạt tàn bàn ném sang, “Mẹ kiếp, dám xấu sau lưng ông đây!”

      Lý Mặc thấy Lương Hạo đột ngột tiến vào, tránh né nguy hiểm xong, lập tức quát lên, “Có bản lĩnh đấu tay đôi, đánh lén sau lưng ra cái gì! Cậu dám là mắt cậu dán chặt lên cúp ngực 38f của người ta sao?”

      Lương Hạo nhíu mày, xoa xoa cằm , “Tôi chỉ biết ta ngực to, nhưng đâu biết là 38f! Lý Mặc, cậu lộ rồi!”

      “Lộ cái em cậu, ông đây là phản xạ có điều kiện!”

      Cố Mộ Nghiêm nghe thấy đề tài thiếu dinh dưỡng, nhíu nhíu mày, lạnh lùng cất giọng, “Phái người theo dõi ta , tôi có cảm giác, người phụ nữ này rất quan trọng.” xong, cúp máy, sau đó day day huyệt thái dương, xoay người quay lại phòng làm việc.

      biết nhóc kia sao rồi. bảo với Phạm Thành Trạch, ra tay cần lưu tình. Tuổi còn trẻ càng cần rèn luyện. Mặc dù thừa sức cho cuộc sống lo vật chất, nhưng cũng muốn xa rời xã hội, ngày nào cũng sống như ký sinh trùng.

      Chờ rảnh tay tới xem , mong là lúc ấy khóc tới nước mắt nước mũi tèm lem.

      Tần Tích cứ tưởng Cố Mộ Nghiêm xuất , chẳng ngờ là, sau khi tan sở, Vạn Kiệt đưa thẳng tới ký túc xá của nhân viên. Trong đó đầy đủ mọi thứ, trước khi , chắc là do sợ suy nghĩ nhiều nên : “Tần tiểu thư, chi nhánh công ty bên này có chút chuyện, cho nên thiếu gia vẫn bận xử lý. Thiếu gia tới thăm sau, nếu có cần gì có thể liên lạc với tôi.”

      Trong lòng Tần Tích mừng rỡ, nhưng ngoài miệng lại , “ sao, công ty quan trọng hơn.” ước gì Cố Mộ Nghiêm đừng tới hơn, tốt nhất là quên luôn .

      Những ngày bị Cố Mộ Nghiêm giám sát, Tần Tích như cá gặp nước, hơn nữa Phạm Thành Trạch cố tình chăm sóc, càng thêm sung sướng. Nhưng như vậy cũng làm nảy sinh lời đồn đại, lúc này Tần Tích mới kịp phản ứng, chợt vỗ đầu cái, ảo não : “Đáng chết, nếu mà mấy lời này truyền tới lỗ tai Cố Mộ Nghiêm sau này mình có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch tội! Bây giờ nên làm gì? Đúng rồi, giữ khoảng cách với thầy Phạm!”

      Phạm Thành Trạch thường ngày hay lộ vẻ mỉm cười, nhưng cũng có thân thiết với ai quá mức. Nhưng giờ đây, kể từ sau khi Tần Tích tới, vừa tới giờ ăn, Phạm Thành Trạch tới gọi Tần Tích. Lúc đầu vì Tần Tích chưa quen cuộc sống ở đây, cho nên hay với Phạm Thành Trạch. Sau này tuy có quen thuộc hơn, nhưng tìm được ai khác ăn cơm cùng, chỉ có thể ăn cùng với Phạm Thành Trạch. cũng chẳng nghĩ nhiều, dù là trước mắt có thầm mến Phạm Thành Trạch nhưng bị Cố Mộ Nghiêm xen vào, cũng đâu còn gan mà tiếp tục thầm mến.

      Trước đây Phạm Thành Trạch đối với Tần Tích mà y như là thần thánh đàn tế, xa xôi đầy khoảng cách. Giờ đây đột nhiên thần thánh từ đàn tế hạ xuống, đứng ngay trước mặt mình như bao nhiêu người thường khác, cũng ăn cũng uống cũng vệ sinh, cảm giác thần thánh kia bị xuống cấp.

      Tần Tích chống cằm ngồi ngẩn người. Nghĩ xem trưa nay nên dùng lý do gì để cự tuyệt ăn cơm cùng với Phạm Thành Trạch. có khẩu vị? được, bây giờ thấy đói rồi, nếu như vậy, phải giả bộ suốt ngày, này quá là khổ sở!

      có hẹn với đồng nghiệp rồi? ổn , những người khác nghĩ rằng và Phạm Thành Trạch có gì đó, ràng vẫn hơi chèn ép , nào gì có ma nào chịu ăn cơm với .

      Tần Tích phiền não gãi đầu cái, trong lòng lại bắt đầu mắng Cố Mộ Nghiêm.

      Đáng chết! Chỉ tại Cố Mộ Nghiêm, nếu ta, cho dù có đồn đại thế nào, cứ muốn làm sao làm vậy, đâu cần suy tính nhiều làm chi. Giờ hay rồi, tìm cách viện cớ làm cho đầu muốn ngắn lại.

      Làm vợ nhà giàu có phải ai cũng làm được. chẳng biết tại sao lại có nhiều kẻ muốn gả vào nhà giàu như vậy nữa. So với tiền, càng tự do hơn.

      Cuối cùng Tần Tích chọn nhà vệ sinh, Phạm Thành Trạch tìm được , chắc chắn thôi. Chờ ta rồi , thế chẳng sợ chết đói.

      đậy nắp bồn cầu lại, ngồi khoanh chân bên , lúc cầm điện thoại chơi điện tử, đột nhiên có cuộc gọi từ Phạm Thành Trạch. sợ tới nỗi suýt chút nữa làm văng điện thoại ra, cuối cùng vội vàng nhận, “Phạm, thầy Phạm ...”

      “Em ở đâu vậy?” Phạm Thành Trạch cười hỏi.

      Tần Tích ấp a ấp úng , “Em ... em ở khu nhà vệ sinh ... thầy Phạm, thầy đừng chờ em nữa, bụng em hơi bị đau, thầy cứ ăn cơm trước , lát nữa em ăn sau.”

      “Sao vậy, ăn phải thứ gì sao?” Phạm Thành Trạch cau mày.

      phải, em sao, thầy Phạm, em chuyện nữa đâu, em vào nhà vệ sinh đây!” xong, Tần Tích nhanh chóng cúp máy.

      Ở trong nhà vệ sinh nửa tiếng, Tần Tích ra ngoài, thấy trong phòng làm việc có ai, thở phào nhõm. định ăn cơm, xoay người lại thấy cửa lởn mở ra, Phạm Thành Trạch xách theo mấy túi đồ tới.

      “Sao rồi, còn đau bụng nữa ? Tôi có mua ít thuốc, trước em hãy uống ít, xem có đỡ hơn , nếu ổn phải bệnh viện khám xem.” Phạm Thành Trạch nghĩ rằng dù sao đây cũng là học sinh của mình, làm thầy giáo cũng nên chăm sóc nhiều chút, hơn nữa, Cố Mộ Nghiêm giao phó cho ta, nếu như xảy ra chuyện, ta cũng biết nên ăn sao với Cố Mộ Nghiêm.

      Còn mua thuốc? Tần Tích chắt lưỡi hít hà.

      Phạm Thành Trạch thấy sững sờ tại chỗ, rót chén nước đưa cho . Tần Tích chỉ có thể nhắm mắt uống mấy viên thuốc, vị đắng nơi đầu lưỡi làm suýt nữa nôn ra, đây là tự đào mộ cho mình nhảy vào.

      Tần Tích ngờ Phạm Thành Trạch còn để phần thức ăn lại, bảo cùng tới phòng nghỉ cho nhân viên. Tần Tích trợn to hai mắt, vội vàng khom lưng ôm bụng về chỗ ngồi, “Thầy Phạm ... Em thấy đói ... Thầy ăn ... Em ngồi chút là đỡ.”

      Nhưng chóp mũi ngửi thấy mùi đồ ăn thoang thoảng, nước miếng liền ngừng tiết ra.

      Phạm Thành Trạch tưởng là đau đớn quá mức, nhất định đưa bệnh viện. Dĩ nhiên là Tần Tích . Nhưng có vẻ như Phạm Thành Trạch sợ gặp chuyện may, rất kiên trì đòi đưa . Tần Tích cự tuyệt được, chỉ có thể tiếp tục giả bộ. Cơm chưa được ăn, lại giày vò hồi, sắp chết đói tới nơi.
      thuytChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 48: Gắp thức ăn kiểu ấy, chỉ có Cố đại thiếu được phép

      Phạm Thành Trạch tưởng là đau đớn quá mức, nhất định đưa bệnh viện. Dĩ nhiên là Tần Tích . Nhưng có vẻ như Phạm Thành Trạch sợ gặp chuyện may, rất kiên trì đòi đưa . Tần Tích cự tuyệt được, chỉ có thể tiếp tục giả bộ. Cơm chưa được ăn, lại giày vò hồi, sắp chết đói tới nơi.

      Hình như bác sĩ Lâm khám cho là chỗ quen biết với Phạm Thành Trạch. được sắp xếp nghỉ ngơi giường bệnh, chung quanh có rèm che, còn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện bên ngoài.

      tìm ra vấn đề gì, có lẽ là dạ dày đột ngột bị co rút. Nghỉ ngơi chút là được.” Bác sĩ Lâm nhìn Phạm Thành Trạch, “Bạn hả? Lo lắng như vậy?”

      Phạm Thành Trạch đưa mắt nhìn chỗ Tần Tích cái, lại nhìn bác sĩ Lâm, “Đừng bừa!”

      Bác sĩ Lâm nhíu mày, nửa nửa giả , “ phải à? Vậy là tốt, tớ đây chưa có bạn , ấy chưa có bạn trai, nước phù sa chảy ra ruộng ngoài, câu phải giúp tớ .”

      Phạm Thành Trạch cau mày, “Cậu sắp tới tuổi băm (30 tuổi) rồi, còn biết xấu hổ trâu già đòi gặm cỏ non sao? Đừng có gieo họa cho người.”

      “Cái gì mà gieo họa? Tớ mới có 30, đàn ông 31 phong độ, cậu hiểu ? Tớ đây có cảm tình với ấy, muốn thúc đẩy chuyện này. Tớ đảm bảo có phong bì đỏ to cho cậu!” Bác sĩ Lâm vỗ vỗ bờ vai Phạm Thành Trạch, “Chuyện này quyết định vậy , lát nữa cho tớ số điện thoại của ấy, cuối cùng mùa xuân của tớ lại tới rồi!”

      “Hôm nay tớ đưa ấy tới khám bệnh chứ đâu phải là tới xem mắt. Cậu đừng có làm loạn, nếu phải chỗ bạn bè, tới đánh cho trận.” Phạm Thành Trạch sợ ta đùa quá chớn, dọa tới Tần Tích.

      Bác sĩ Lâm định bỏ qua cho Phạm Thành Trạch dễ như vậy, vẻ mặt nhạo báng, “Còn phải bạn ? Tớ vừa muốn theo đuổi người ta cậu liền khẩn trương. Đừng có giấu nữa, đúng đúng chứ sao, đâu có ai cười cậu trâu già gặm cỏ non!”

      Mặc dù tuổi tác của hai bọn họ cách biệt nhiều, nhưng thoạt nhìn Phạm Thành Trạch trẻ hơn ta mấy tuổi, vừa trằng vừa mềm. Bác sĩ Lâm sờ sờ mặt mình, cái vỏ cây già, trời cao là bất công a!

      Phạm Thành Trạch cũng lười thanh minh, tránh càng tô càng đen, bèn lảng sang chuyện khác, “Nhanh kê đơn thuốc , rồi tớ với cậu lấy thuốc.”

      Nghe tiếng bước chân dần xa, Tần Tích vén rèm lên, thở hơi dài. Lần này đúng là tự bê đá đập chân mình rồi. Lần sau bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như này nữa.

      Nhưng Tần Tích biết là, có vị đồng nghiệp cùng công ty nhìn thấy Phạm Thành Trạch đưa bệnh viện, bèn quay lại công ty truyền bá, quan hệ giữa bọn họ càng thêm chứng thực. Nếu Tần Tích mà biết, chắc là nôn cả mật đắng ra!

      Mấy ngày nay Cố Mộ Nghiêm đều loay hoay vì vụ khá khó. Có công nhân bị mất mạng công trường, gia đình họ ngừng ăn vạ, đòi bồi thường 10 triệu. Tiền thành vấn đề, dù sao là nhân viên của Thịnh Vũ, cho người thân của họ nhiều tiền bồi thường chút cũng sao cả. Nhưng phía gia đình người bị nạn lại làm to chuyện, phái vài người tới công trường làm náo động lên, gây trở ngại thi công. Cái kiểu này thể dung túng được, phải xử lý nghiêm.

      Buổi tối trở lại khách sạn, Cố Mộ Nghiêm nhận được tài liệu của Vạn Kiệt gửi sang. Mọi chuyện của Tần Tích từ tới giờ đều có, kể cả ân oán giữa Tần Tích và nhà họ Tần. muốn biết những chuyện xảy ra với , là nguyên nhân gì làm cho mỗi lần đối mặt với Tần Kiệt đều trở nên kiên cường đối cứng.

      Hai mươi mấy năm trước nhà họ Tần còn chưa giàu có. Ba của Tần Tích chẳng có tài cũng chẳng có tiền. Mà khi đó lưng Tiếu Nghê có mang số tài sản thừa kế lớn. Chính số tiền này làm cho ba Tần Tích vui sướng đổi mệnh, nhà họ Tần mới có thể chậm rãi lớn mạnh lên.

      Nhưng ngay khi Tần Tích 12 tuổi, người đàn bà mang theo Tần Kiệt và Tần tới nhà họ Tần, bọn họ là máu mủ nhà họ Tần. Ba Tần Tích khó chịu ra mặt nhưng hề phủ nhận. Làm cho Tiếu Nghê thất vọng nhất chính là, Tần Kiệt và Tần so ra lớn hơn Tần Tích. Còn Tần Tích từ đại tiểu thư nhà họ Tần biến thành tam tiểu thư.

      Tần lão gia vẫn mong mỏi có cháu trai, nhưng bụng Tiếu Nghê chẳng có tiền đồ, sinh đứa con xong là mãi chẳng có tin gì nữa. Tần lão gia vẫn luôn ngầm phê bình, cho nên khi nhìn thấy Tần Kiệt, chẳng thèm để ý phản ứng của ba Tần Tích, cho bọn họ ở lại nhà họ Tần. Người đàn bà kia ỷ vào việc Tần lão gia thích Tần Kiệt cho nên chịu thừa nhận địa vị vợ cả của Tiếu Nghê, vẻ đương gia chủ mẫu. Tính cách Tiếu Nghê tương đối là hiền hòa, muốn tranh đoạt. Địa vị tiền tài Tiếu Nghê đều để ý. Nhưng từ sau khi Tần Kiệt tới nhà họ Tần, mỗi lần mắc lỗi, Tần lão gia chỉ trừng phạt Tần Tích. Thậm chí có lần ràng là lỗi của Tần và Tần Kiệt, Tần lão gia chỉ mắng đôi câu cho có, hề phạt chút nào. Mặc dù chồng bà ra, nhưng vẫn luôn thương đứa con trai Tần Kiệt này có thừa. Tiếu Nghê vô cùng thất vọng, cuối cùng đưa Tần Tích rời khỏi nhà họ Tần. Ba Tần Tích có níu giữ nhưng Tiếu Nghê quyết , chỉ để lại tờ thỏa thuận ly hôn.

      Mới đầu ba Tần Tích thường tới thăm hai bọn họ, nhưng Tiếu Nghê luôn tránh mặt chịu gặp, thời gian qua rồi ông ta cũng tới nữa.

      Càng xem tài liệu, lửa giận trong lòng Cố Mộ Nghiêm càng khó nhịn. Trong lòng lại thêm thương Tần Tích hơn. Khó trách kiên cường như vậy. Toàn bộ là bị ép buộc. Nếu như kiên cường bị người ta ức hiếp. Nếu sớm biết được những chuyện này, lần trước chỉ mời Tần Kiệt và Tần ra ngoài đơn giản như vậy.

      Đột nhiên nhìn thấy, sức khỏe Tiếu Nghê vẫn luôn tốt, bắt đầu uống thuốc từ trước khi sinh ra Tần Tích. Nhìn thấy tên loại thuốc kia, nheo mắt. Thuốc này mà uống lâu khó mang thai, cho dù có thai bị sảy.

      Xem kỹ lúc lâu, Cố Mộ Nghiêm to gan suy đoán, rất có thể Tần Tích có quan hệ máu mủ với nhà họ Tần. phải là con nhà họ Tần.

      Cố Mộ Nghiêm bấm số điện thoại của Vạn Kiệt, giọng cực kỳ nghiêm túc, “Lập tức điều tra chuyện khác cho tôi ...”

      Vừa nghe Cố Mộ Nghiêm xong, trong lòng Vạn Kiệt cực kỳ khiếp sợ, ngờ thiếu gia lập tức tìm ra vấn đề, “Vâng, tôi làm ngay.”

      “Nếu như chuyện này bị người thứ ba biết được, hậu quả cậu tự biết đấy!” Với tính cách Tần Tích, nếu biết rằng phải con của Tiếu Nghê, biết là đau lòng tới mức nào. Nhưng mà phải tra tới cùng xem xảy ra chuyện gì. Nếu như Tiếu Nghê phải là mẹ ba mẹ ở đâu?

      “Vâng.” Vạn Kiệt biết Cố Mộ Nghiêm chỉ là nhắc nhở chút thôi. Nếu phạm vào vảy ngược của , chắc chắn sống bằng chết.

      Cố Mộ Nghiêm cúp máy, đem số tài liệu trong tay hủy . Đứng bên cửa sổ, nhìn ánh đèn bên dưới, trong lòng thấy chát chát, cực kỳ khó chịu.

      Số mệnh kia phải tệ ở mức bình thường.

      Có phải là mình đối xử với ấy hơi tồi nhỉ? Dù gì ấy cũng phải là thuộc hạ của mình, vẫn chỉ là nhóc thích lừa đảo mà thôi, nên nghiêm khắc với như vậy mới phải.

      Cố Mộ Nghiêm luôn luôn bao giờ nghi ngờ quyết định của mình, nhưng giờ đây lại có chút chắc chắn. Suy nghĩ chút bèn quyết định, lần sau gặp nhau đối tốt với chút, hung dữ.

      Hôm sau, Cố Mộ Nghiêm biết tin Tần Tích bị đau bụng phải vào viện từ chỗ Vạn Kiệt, vốn định thăm , nhưng bên ngoài còn có người đợi . Trước khi lên xe Cố Mộ Nghiêm giọng sai bảo Vạn Kiệt, “Cậu xem ấy thế nào rồi, sau đó gọi điện lại cho tôi.”

      “Vâng.” Vạn Kiệt gật đầu cái.

      Cố Mộ Nghiêm nghĩ nghĩ chút lại , “Đừng cho ai biết là tôi đặc biệt phái cậu tới xem ấy, khiêm tốn chút, nếu mà ấy được thoải mái hãy bảo Phạm Thành Trạch kiếm cớ cho ấy được nghỉ.”

      ở độ tuổi buồn lo, nếu như có người biết quan hệ của , chỉ e lời đồn đại giăng đầy. Đến lúc đó sợ gì nhưng cuộc sống của có nhiều khốn nhiễu. Bên cạnh chỉ toàn a dua nịnh hót và cố ý xa cách.

      Vạn Kiệt sửng sốt chút rồi , “Hiểu ạ.”

      Nhìn Cố Mộ Nghiêm lái xe , Vạn Kiệt đứng ở cửa suy nghĩ lời Cố Mộ Nghiêm : để cho người khác biết? Vậy ta nên tìm lý do gì mà tới? Còn phải có lý do để xuất chỗ Tần Tích, như vậy mới dễ chuyện với .

      Việc này có chút khó đây, hay là tới chỗ Phạm Thành Trạch lượn lờ vòng, xem tình hình chút rồi tính tiếp.

      Chỉ bệnh viện có chuyến mà lời đồn chuyển thành có thai đứa bé của Phạm Thành Trạch, hai người tới bệnh viện khám thai với nhau. Cái lời đồn quỷ quái gì vậy giời, Tần Tích đứng sân thượng mà muốn phát điên lên.

      Vốn là định phủi sạch mọi tin đồn với Phạm Thành Trạch, kết quả bây giờ càng hỏng bét hơn. Nếu còn phát triển theo đà này, chắc chắn là chẳng được bao lâu truyền tới tai Cố Mộ Nghiêm. Tại sao lại vậy được? Phiền chết mất.

      Bây giờ đứng chuyện ăn cơm với Phạm Thành Trạch, chỉ cần nhác thấy mặt Phạm Thành Trạch tới, vội vàng tránh ngay.

      Tần Tích chắp tay trước ngực, miệng lẩm bẩm, “Thiên linh linh địa linh linh, xin các ngài hãy phù hộ con, tuyệt đối đừng để cho Cố Mộ Nghiêm biết được chuyện này, nếu là con chết chắc! Thằng cha Cố Mộ Nghiêm kia là thành phần cuồng bạo lực, quyền là đủ để làm thịt con!”

      Vừa nghĩ tới trường hợp đó, Tần Tích rùng mình vì lạnh, vội vàng cầu xin nữa.

      Phạm Thành Trạch vốn cũng nghe được lời đồn đại, trong lòng rất chi là bất đắc dĩ. Vốn dĩ ta cũng để ý, loại chuyện như vậy phải cứ giải thích là xong. Nhưng mà cân nhắc tới nhóc Tần Tích, danh dự tương đối là quan trọng, cho nên ta cũng kiêng dè hơn. Nhưng cũng vì kiêng dè mà chuyện với nữa, lúc cần tìm vẫn tới tìm.

      Đây chính là phong cách làm việc của Phạm Thành Trạch. Đôi khi chẳng thèm để ý tới ánh mắt người khác, sống vì chính mình cho vui vẻ.

      Tần Tích bận rộn tới trưa, cảm thấy cổ họng mình bị khô, muốn rót nước uống.... Nhưng vừa định với tay lấy cái cốc mới nhớ hôm qua bị rơi vỡ mất rồi, còn chưa kịp mua. Đột nhiên người đặt cái cốc trước mặt .

      Ngẩng đầu lên thấy Phạm Thành Trạch đứng trước mặt , mặt nở nụ cười nho nhã, áo sơ mi xắn ngay ngắn tới khuỷu tay, cổ tay đeo cái đồng hồ, cả người có vẻ nhàng khoan khoái và sạch .

      “Thầy Phạm, cái cốc này ...”

      “Hôm qua siêu thị mua đồ được tặng, nhưng mà nhà tôi thiếu cốc, vừa khéo cốc của em rơi vỡ, cho nên cho em dùng đó.” Phạm Thành Trạch cười với .

      Tần Tích có chút ngượng ngùng, “Thầy Phạm, thầy ... Thầy cần khách sáo vậy đâu, tan sở em tự mình mua là được mà, thầy cứ giữ lại mà dùng.”

      “Trong phòng làm việc tôi có hai cái cốc rồi, thêm cái này nữa cũng vô dụng, em cư nhận , tôi đây cũng chỉ mượn hoa hiến phật thôi mà.”

      Phạm Thành Trạch tới mức này, Tần Tích từ chối nữa, cầm cái cốc cười cười, “Vậy ... cảm ơn thầy Phạm!”

      “À này, trưa nay ăn cơm với tôi nhé!”

      “Buổi trưa?” Tần Tích do dự chút, “Thầy Phạm ... buổi trưa ... có lẽ em ăn cơm với thầy được đâu.”

      Phạm Thành Trạch nhìn , “Em có hẹn rồi sao?”

      Ánh mắt Tần Tích có hơi mơ hồ rồi gật đầu cái.

      Phạm Thành Trạch nhìn mấy giây, sau đó , “Em ra ngoài với tôi chút.”

      Trong hành lang, bốn bề vắng lặng, Phạm Thành Trạch đứng dựa vào vách tường, nhìn bước chân Tần Tích tới gần. ta nghĩ nghĩ rồi mở lời, “ ra những lời ra tiếng vào kia em cần để ý ...”

      Tần Tích ngờ Phạm Thành Trạch thẳng như vậy, mặt có chút lúng túng, vội vàng , “Thầy Phạm, em ...”

      Phạm Thành Trạch vươn tay ngăn lời , mặt là vẻ nghiêm túc, “Em hãy nghe tôi , chúng ta đoan làm chính, nên vì những lời đồn đãi kia mà cố ý né tránh nhau, hơn nữa bây giờ chúng ta là đồng nghiệp, đâu thể gì với nhau. Về tư, tôi đồng ý với Mộ Nghiêm là để ý em.”

      “Thầy Phạm, xin lỗi, đều là em gây rắc rối cho thầy.”

      Phạm Thành Trạch lắc đầu cái, “, người nên lời xin lỗi ra là tôi, nếu phải do tôi, em đâu mắc phải những thứ này. Nhưng mà Tần Tích này, cái mồm của người khác chúng ta quản được, tại sao chúng ta phải thay đổi mình vì người khác chứ? Chưa tới chuyện chúng ta là trong sạch, cho dù có gì đó, quan tâm người khác làm gì, chúng ta thẹn với lương tâm là được rồi. Đâu thể vì người khác thích ngoại hình của em mà em phẫu thuật thẩm mỹ, nghe thấy buồn cười ? Hơn nữa sống kiểu đó rất mệt! Cuộc đời ngắn lắm, tại sao chúng ta phải tự làm khổ mình.”

      Tần Tích cúi đầu đứng đó, cũng muốn để ý, nhưng Cố Mộ Nghiêm để ý, vẫn nhớ lời Cố Mộ Nghiêm trước khi ___

      “Ngoan chút, nếu mà tôi nghe được lờ ra tiếng vào nào, tôi căng da .”

      Lúc này, thư ký tới, nhìn Phạm Thành Trạch , “Quản lý Phạm, có người tìm ngài.”

      Phạm Thành Trạch vào trước, Tần Tích đứng ngoài lát, thở dài cái. Có dính líu quan hệ với Cố Mộ Nghiêm là chẳng có chỗ nào tốt. Xoay người chuẩn bị vào trong, bụng lại đột nhiên đau, kêu tiếng, ôm bụng vội vàng vào nhà vệ sinh.

      Phạm Thành Trạch thấy là Vạn Kiệt, cười tới, “Làm sao cậu lại tới đây?”

      “Được lúc được nghỉ, tới thăm cậu chút.” Vạn Kiệt vươn tay vỗ vỗ bờ vai Phạm Thành Trạch. Thực ra ánh mắt tìm kiếm bóng dáng Tần Tích khắp nơi, người đâu nhỉ?

      “Tới phòng làm việc của tôi .” Phạm Thành Trạch đưa Vạn Kiệt vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, Vạn Kiệt vội ngăn, “Đừng đóng cửa.”

      “Sao vậy?” Phạm Thành Trạch thấy là lạ.

      Vạn Kiệt thấy mình biểu hơi quá khích, bèn cười khan tiếng, “Hơi nóng ... mở ra mát hơn.”

      “Nóng?” Phạm Thành Trạch nhíu mày, “Hôm nay trời đầy mây mà.”

      “Thế mà tôi bị nóng cơ chứ!” Vạn Kiệt còn tỏ vẻ như , lấy tay quạt gió.

      Phạm Thành Trạch rót cho ta chén nước, sau đó ngồi xuống ghế đối diện ta, “Cậu tìm tôi có chuyện gì ?”

      có việc gì, chỉ là tiện đường ngang qua, bèn vào thăm chút. Sao? hoan nghênh tôi?”

      Phạm Thành Trạch bật cười, “Cậu cứ thăm thoải mái .”

      “Ừ, biết.” Vạn Kiệt trả lời qua loa, ánh mắt thình thoảng lại nhìn về phía cửa, sau đó đứng lên, “Tôi ra ngoài chút, cậu còn bận việc mà.”

      “Có cần tôi với cậu ?”

      Vạn Kiệt tỏ vẻ như vừa bị vũ nhục, phản ứng khá mạnh, “Tôi đây lớn lâu rồi, cùng cái gì mà cùng!” Phạm Thành Trạch cùng với ta làm sao ta tìm được thiếu phu nhân chứ.

      Phạm Thành Trạch bất lực lắc đầu cái, rồi tập trung vào xử lý việc của mình.

      Vạn Kiệt ghi nhớ lời Cố Mộ Nghiêm dặn dò trong lòng, thể để cho người khác biết ta tới tìm thiếu phu nhân, phải khiêm tốn, cho nên có nhìn chung quanh cũng phải cẩn thận. Người khác nhìn vào chỉ thấy ta mắt mũi láo liên như kẻ trộm, bảo vệ đứng ở cửa sớm để ý ta, chỉ cần ta hơi có hành động, lập tức xông lên bắt người.

      Mặc dù Vạn Kiệt là người thân tín của Cố Mộ Nghiêm nhưng người ở chi nhánh công ty biết việc này cũng chẳng có mấy ai.

      Thiếu phu nhân chạy đâu rồi? ta vòng quanh vòng, vừa định sang bên khác, đột nhiên nghe thấy tiếng trò chuyện bát quái từ trong phòng giải khát. Vốn dĩ ta chẳng bao giờ thèm chú ý tới những chuyện buôn bán linh tinh của phụ nữ, định rồi, nhưng đột nhiên nghe thấy tên Tần Tích, bước chân Vạn Kiệt dừng lại, sau đó nhanh chóng nhào tới nép bên cửa, chăm chú nghe, chỉ sợ bỏ lỡ câu nào.

      Người bên trong buôn chuyện xì căng đan của Tần Tích và Phạm Thành Trạch. Đặc biệt là cái đoạn bệnh viện kia, người kể chuyện còn thêm màu thêm sắc vào, chỉ là có thai, còn hai người lén lút bỏ rồi. Càng nghe, miệng Vạn Kiệt càng mở lớn hơn, nếu mà Cố đại thiếu biết những chuyện này, nổi trận lôi đình là thể nào!

      Thằng cha Phạm Thành Trạch này lại dám mơ tưởng thiếu phu nhân? Lá gan tên này hơi bị to đây! may là hôm nay ta tới, nếu chuyện này mà truyền tới tai Cố đại thiếu rồi ta cũng khó mà sống được.

      được, nhất định ta phải bóp chết mấy lời đồn đại này từ trong trứng nước. Tiếp diễn thế này, ai cũng có trái cây ngon mà ăn!

      Bảo vệ bám theo Vạn Kiệt, thấy ta nép bên cánh cửa y như tên biến thái, bèn làm động tác vươn tay vỗ vai ta, “Này ...”

      Vạn Kiệt chăm chú nghe, hất cái tay vai mình ra, “Đừng có làm phiền.”

      Bảo vệ nổi giận, lần nữa vỗ vai ta, Vạn Kiệt bị làm phiền, kiên nhẫn xoay người lại liền thấy người bảo vệ chống tay vào hông, trợn mắt nhìn ta chằm chằm, “Tôi hỏi , là nhân viên công ty à? Sao tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ? Mau khai !”

      Người bên trong thấy có tiếng động, mở cửa ra, nhìn thấy bảo vệ và Vạn Kiệt, mặt tỏ vẻ nghi ngờ, rồi xoay người bỏ .

      Vạn Kiệt phát tóm được tay của trong đó, “Đừng !” ta còn muốn biết thêm chi tiết của câu chuyện.

      “A, làm gì vậy?” kia sợ hết hồn.

      Bác bảo vệ tràn đầy tinh thần trượng nghĩa, bắt đầu xắn tay áo, “Thằng oắt, dám công khai giở trò đùa giỡn con người ta ngay dưới mí mắt ông, xem ông như người chết có phải ? Mau bỏ tay ra!”

      Huyên náo bên này hơi bị lớn, Phạm Thành Trạch cũng bị kinh động, nhìn Vạn Kiệt chút, rồi đưa mắt nhìn người bảo vệ, “Xảy ra chuyện gì?”

      Bảo vệ cách chính nghĩa, “Vừa rồi ta nép bên cửa dòm trộm các đồng nghiệp nữ, bị tôi bắt được.”

      Khóe miệng Phạm Thành Trạch giật giật, nhìn Vạn Kiệt, giống như muốn hỏi, vừa rồi cậu làm ra chuyện hạ lưu như vậy?

      Vạn Kiệt bị Phạm Thành Trạch coi thường, rất là kích động, “Ai dòm trộm đồng nghiệp của cậu? Đừng có nhảm!”

      “Còn có, ngài nhìn xem, bây giờ ta còn nắm tay người ta, đây chính là hành vi quấy rối tình dục, đừng có ngụy biện!” Bảo vệ chỉ vào bàn tay Vạn Kiệt nắm tay , vẻ chứng cứ phạm tội ràng.

      “Tôi nắm tay ta là vì có chuyện muốn hỏi ta, bây giờ là thời đại nào, nắm tay là quấy rối?!”

      Phạm Thành Trạch nghe hai bên bên nào cũng mình đúng, cảm thấy huyệt thái dương mình giật giật mấy cái, cuối cùng bèn tỏ vẻ uy nghiêm , “Cậu ta là bạn tôi, cậu ta quen thuộc chỗ này mấy, nên mới xảy ra hiểu lầm, thôi, giải tán !”

      Những người khác nghe xong, mặc dù còn muốn ở lại xem kịch vui, nhưng thể rời , bị Vạn Kiệt nắm tay cũng vùng ra chạy mất. Vạn Kiệt định đuổi theo, nhưng bị Phạm Thành Trạch lườm, ta chỉ có thể sờ mũi rồi đứng im ở đó.

      Bảo vệ sửng sốt chút, “ ta là bạn ngài?”

      Phạm Thành Trạch đợi chút rồi , “Đúng vậy, trước đây cậu ta từng du học ở nước ngoài nên là tương đối cởi mở, có ý gì đâu!”

      Phạm Thành Trạch thế, bảo vệ cũng dám gì nữa, tin tưởng lắm nhìn Vạn Kiệt cái rồi mới rới .

      “Tôi còn tưởng là cậu tới thăm tôi cơ, ra là vì ý định này mà tới, chẳng trách vừa rồi bảo tôi đừng cùng. Tôi này cậu thu liễm chút có được , đây là chỗ tôi làm việc, đâu phải quán rượu hay KTV, đừng dùng nơi này làm chỗ tán tỉnh của cậu!” Phạm Thành Trạch bất đắc dĩ .

      “Tôi mà cậu cũng tin?”

      Phạm Thành Trạch khoanh tay trước ngực nhìn ta, “Vừa rồi cậu nắm tay con nhà người ta sống chết buông, cậu bảo tôi làm sao mà tin được cậu?”

      Vạn Kiệt định giải thích, nhưng chợt nhác thấy bóng dáng Tần Tích, bèn làm bộ như kiên nhẫn phất tay cái, “Tùy cậu thích nghĩ sao nghĩ, tin hay , tùy. Tôi đây!”

      đợi Phạm Thành Trạch phản ứng lại, Vạn Kiệt nhanh chóng mất. Sau khi qua chỗ ngã rẽ Vạn Kiệt dừng chân lại, thấy Phạm Thành Trạch vào trong phòng làm việc rồi, mới tới bên Tần Tích, giọng và cung kính chào, “Thiếu phu nhân!”

      Tần Tích sửng sốt chút mới phản ứng lại, xoay người liền nhìn thấy Vạn Kiệt, “Là !”

      “Thiếu phu nhân, chỗ này phải chỗ chuyện, phiền hãy theo tôi!” Đối với Tần Tích, Vạn Kiệt nhịn được mà chân chó (nịnh hót). Trong gen của nhà họ Cố có nhân tố sợ vợ, làm thân với thiếu phu nhân tuyệt đối là trăm cái lợi cái hại.

      Tần Tích đầy những dấu chấm hỏi trong đầu, sao lại tỏ vẻ thần bí thế.

      cầu thang bộ, Vạn Kiệt nhìn Tần Tích, “Thiếu phu nhân, thiếu gia nghe hôm qua vì thân thể thoải mái mà phải vào bệnh viện, bèn sai tôi tới thăm , vốn là thiếu gia muốn đích thân tới nhưng mà có chuyện khá là khó giải quyết nên thiếu gia phải tự mình xử lý, mong thông cảm cho.”

      Tần Tích cả kinh trong lòng, Cố Mộ Nghiêm cũng biết chuyện vào bệnh viện? Vậy cũng nghe lời đồn sao? Cho nên bảo Vạn Kiệt tới thăm dò thái độ của .

      Toi rồi, toi rồi!

      Vạn Kiệt thấy mặt Tần Tích như có điều suy nghĩ, thử gọi, “Thiếu phu nhân, sao vậy?”

      Tần Tích tranh thủ thời gian giải thích, “Cái đó ... Tôi và thầy Phạm tuyệt đối là trong sạch, bảo với Cố Mộ Nghiêm là tuyệt đối đừng hiểu lầm, những lời đồn đại kia hoàn toàn là bịa đặt, !”

      Cố Mộ Nghiêm mà bực lên, giết chết là chuyện chỉ tốn mấy giây đồng hồ. mình cũng chẳng sợ, dù sao chỉ có cái đầu, chết sớm đầu thai sớm. Nhưng sợ Cố Mộ Nghiêm giận chó đánh mèo lên mẹ , đời này mẹ quá khổ rồi.

      Vạn Kiệt nghe Tần Tích vậy, khỏi thờ phào nhõm, cười cười, “Thiếu phu nhân, Cố đại thiếu vẫn chưa biết chuyện lời đồn đâu, nhưng mà nếu những lời đồn đãi vẫn tiếp tục lan truyền, e là khó có chuyện Cố đại thiếu vẫn biết, lúc ấy hậu quả nghiêm trọng! Cố đại thiếu là người ưa hoàn mỹ, đối với chuyện tình cảm cũng tuyệt đối ưa sạch , nếu có chuyện bao nhiêu năm qua vẫn bóng hồng nào bên người.”

      Nhưng mà hang trống có gió. Mặc dù thiếu phu nhân có ý tứ kia, nhưng về phía Phạm Thành Trạch chưa chắc được. Cố đại thiếu vì muốn tạo ra áp lực cho thiếu phu nhân nên tuyên bố thân phận của thiếu phu nhân với công chúng, còn để cho thiếu phu nhân ở ký túc xá. Chẳng có ai đoán được bé ít tuổi trẻ măng này là thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Cố. Nếu mà Phạm Thành Trạch xui xẻo hồ đồ mà sai người, cái này ổn, xem ra phải tìm cơ hội nào để nhắc nhở Phạm Thành Trạch chút.

      “Tôi biết rồi.” Tần Tích cũng thầm thở phào nhõm. ra vẫn chưa biết, vậy tốt, hù chết !

      “Thiếu phu nhân, Cố đại thiếu , nếu thân thể thoải mái, có thể về ký túc xá nghỉ ngơi. Nghỉ vài ngày cũng sao, thân thể quan trọng nhất!”

      Tần Tích khoát khoát tay, “Tôi sao, cần nghỉ!” Ở trong phòng chẳng có gì làm, hơn nữa nếu tiếp tục giả bộ, làm cho Cố Mộ Nghiêm lại chú ý tới , có khi lại tới giáo huấn cũng nên.

      Đúng vào lúc này, cánh cửa cầu thang mở ra, cánh cửa vừa khéo che Vạn Kiệt lại nên Phạm Thành Trạch chỉ thấy mỗi mình Tần Tích, “ ra em còn ở đây, tôi tìm em khắp nơi. trưa rồi, chúng ta ăn cơm !”

      Vạn Kiệt nghe thấy lời Phạm Thành Trạch, được a, tên Phạm Thành Trạch này dám hẹn riêng thiếu phu nhân. Chẳng phải người xấu là kẻ trộm. Bảo ta là Phạm Thành Trạch có ý gì với thiếu phu nhân, có đánh chết ta cũng tin!

      Tần Tích nhìn vẻ mặt thay đổi chóng vánh của Vạn Kiệt, thầm nghĩ toi rồi, giải thích được.

      “Sao vậy?” Phạm Thành Trạch thấy Tần Tích nhìn về phía đối diện, nghi ngờ tiến lên, vừa khéo nhìn thấy Vạn Kiệt, vẻ mặt ta nghi hoặc thôi, “Tên nhóc cậu phải rồi sao? Sao lại ở đây?”

      “Cậu lâu rồi mời tôi ăn cơm, cùng !” Cánh tay Vạn Kiệt khoác lên bả vai Phạm Thành Trạch. Dù thế nào cũng thể để cho Phạm Thành Trạch chung đụng mình với Tần Tích được.

      Nhà họ Phạm ở Phượng Thành cũng là nhân vật thuộc hàng đầu. Phạm Thành Trạch là con trai độc nhất của nhà họ Phạm, đương nhiên được coi trọng. Có điều khi Phạm Thành Trạch lên chín, bác và cậu đều bị tan nạn giao thông mà mất, để lại mỗi mình Triệu Tử Diên. Nhà họ Phạm bèn đưa Triệu Tử Diên về, nhận làm con nuôi, đối xử y như với con đẻ, và Phạm Thành Trạch lớn lên bên nhau.

      Đời trước của nhà họ Phạm và nhà họ Cố là bạn bè tốt cho nên Cố Mộ Nghiêm và Phạm Thành Trạch cũng có chút qua lại. Vạn Kiệt nhờ có Cố Mộ Nghiêm mà quen biết Phạm Thành Trạch, hai người thành bạn tốt, thỉnh thoảng hẹn nhau ra ngoài uống chút rượu.

      Nhưng từ sau khi trưởng thành, Phạm Thành Trạch chọn về công ty làm việc mà tiến vào Thịnh Vũ. Chuyện này làm Phạm lão gia hơi mất hứng, hiểu tại sao thà làm cho người khác chứ muốn bỏ sức vì công ty của ông.

      Phạm Thành Trạch nhíu mày, “Lúc tôi rời khỏi Phượng Thành, hình như cậu còn thiếu tôi vài bữa cơm!”

      “Ha ha, à? Tôi nhớ nữa!” Vạn Kiệt bắt đầu cười ha hả, sau đó lại vỗ vỗ vai ta vài cái, “Giữa bạn bè thân thiết như chúng ta rạch ròi như vậy làm gì, làm tổn thương tình cảm có phải , lần này cậu mời, lần sau tôi mời, quyết định vậy !”

      “Lần nào cậu cũng vậy!” Phạm Thành Trạch nghĩ nghĩ lát, dường như lần nào cũng là ta bỏ tiền ra. hiểu tên này trữ nhiều tiền như vậy làm cái gì, chẳng lẽ nuôi rất nhiều tiểu mật (người tình) bên ngoài? Nghĩ tới việc Vạn Kiệt ngồi giữa đám đàn bà đó, sờ người này cái, hôn người kia cái, tiêu diêu tự tại, chuyện như vậy, người này làm ra được.

      đoàn ba người vào trong phòng ăn, Tần Tích ngồi xuống trước, Phạm Thành Trạch định ngồi bên trái Tần Tích, kết quả là bị Vạn Kiệt chen vào, đường hoàng ngồi giữa hai người, “Cậu ngồi cạnh tôi , tôi ngồi ở đây!”

      “Bao nhiêu chỗ sao cậu ngồi, lại ngồi chỗ này!” Phạm Thành Trạch tuy như vậy, nhưng cũng ngồi xuống.

      “Tôi thích ngồi chỗ này!” Vạn Kiệt đúng tình đúng lý trả lời, trong lòng ngừng thầm, ông đây chẳng phải là vì tốt cho cậu sao, tranh phụ nữ với Cố đại thiếu, chết rất thảm! Sớm muộn gì cũng có ngày cậu thấy cảm tạ ông đây.

      Món ăn được dọn lên, Vạn Kiệt muốn đợi Tần Tích động đũa trước, nhưng Tần Tích là trả lời tin nhắn nên ngẩng đầu lên. Cân nhắc chút, vẫn quyết định nên làm khổ dạ dày mình.

      “Tiểu Tích, ăn cơm trước , món ăn nguội rồi ăn ngon đâu!” Phạm Thành Trạch gắp rau chuẩn bị đặt vào trong bát Tần Tích, Vạn Kiệt vội vàng ngăn lại, “Món này tôi chưa từng được ăn!”

      Cậu được lắm, chỉ tỏ vẻ thân thiết, lại còn đích thân gắp thức ăn? Màn này mà bị Cố đại thiếu trông thấy nghĩ sao, chuyện gắp thức ăn cho thiếu phu nhân chỉ có Cố đại thiếu mới được làm!

      “Trong mâm còn rất nhiều mà!” Phạm Thành Trạch cảm thấy ta kỳ quái.

      “Tôi chính là thích được cậu gắp cho!” Vạn Kiệt cứng rắn nặn ra câu, trong nháy mắt, gương mặt của Phạm Thành Trạch vặn vẹo như vừa mới bị trúng độc, vội vàng thu hồi chiếc đũa, dùng ánh mắt biến thái nhìn ta.

      Lời ái muội này làm cho Vạn Kiệt muốn tát cho mình cái, Cố đại thiếu, hãy nhìn xem tôi hy sinh biết bao nhiêu, nên tăng lương !

      Tần Tích ở bên cạnh cũng bị lời Vạn Kiệt làm cho nghẹn họng, Vạn Kiệt thích đàn ông chứ?

      Từ hôm đó, luôn nửa tháng sau, cứ tới giờ cơm là Vạn Kiệt lại chắc chắn báo danh, mặt dày theo ăn uống của Phạm Thành Trạch. Tan sở cũng bám theo, phòng bị cả khi Phạm Thành Trạch công tác. Phạm Thành Trạch cảm thấy ta kỳ quái, xoa xoa cằm nhìn ta, “Cậu có chuyện gì à?”

      Vạn Kiệt giả ngu, “Tôi làm sao?”

      “Cậu rất rảnh rỗi có phải , ngày nào cũng thấy theo tôi?”

      Vạn Kiệt kề vai sát cánh với Phạm Thành Trạch, “Đây phải là vì chúng ta rất lâu gặp nhau sao? , uống rượu!”

      Kế sách bây giờ của Vạn Kiệt là phải ngăn cản Phạm Thành Trạch và Tần Tích đơn độc chung đụng, chiếm cứ toàn bộ thời gian rảnh rỗi của Phạm Thành Trạch, xem ta liệu còn có tâm tư nào mà nghĩ tới chuyện khác .

      Nhưng cũng vì chuyện này, tin tức Vạn Kiệt bị cong lan truyền nhanh chóng. Mấy người đẹp vừa nghe bảo ta cong, đều nhao nhao cách ta xa, làm cho Vạn Kiệt rất là nóng nảy, hận được gào to với cả thế giới, ông đây là thẳng! Đối với việc kết giao với đàn ông ông có chút hứng thú nào!

      Dĩ nhiên những điều này là sau này.

      Trong phòng nghỉ tạm của công trường, Cố Mộ Nghiêm ngồi ghế, đôi tay đan vào nhau để ở bụng, nhìn mấy vị thân nhân của nạn nhân, lạnh lùng , “Chúng tôi đồng ý bồi thường 500 vạn, giải quyết ngầm, có nghĩa là chúng tôi sợ. Thịnh Vũ muốn bạc đãi nhân viên của mình, cũng muốn sau khi ta mất vì tan nạn, vì chút tiền bồi thường mà làm to chuyện cùng người thân của ta lôi nhau lên tòa án. Nếu sau khi các người cầm 500 vạn mà vẫn còn sinh , lúc đó đừng có trách công ty khách khí. Nếu các người hài lòng, có thể mời cảnh sát tham gia vào. Nhưng tới lúc đó tôi đảm bảo là đừng 500 vạn, dù là 500 đồng các người cũng lấy được đâu. Chuyện xảy ra do đâu, các người biết hơn bất kỳ ai. Nếu có vấn đề gì nữa hãy ký tên điền chỉ vào văn bản này, sau đó phòng tài vụ thanh toán cho các người!”

      điều tra phen mới biết, vấn đề hề tới từ phía công trường, mà là công nhân xảy ra xung đột với nhau, trong lúc tranh chấp, người trong số đó trượt trân ngã. Mấy người kia thấy xảy ra án mạng bèn thống nhất với nhau là người kia bị ngã trong lúc làm việc, còn cổ vũ người thân của nạn nhân tới gây chuyện, muốn lừa lấy khoản tiền. Người thân của nạn nhân là nhi quả mẫu vốn dĩ thiếu chính kiến, bị bọn công nhân sao biết là như vậy.

      Về bên công ty, dĩ nhiên cũng muốn làm to chuyện, nhưng nếu đối phương tưởng công ty là quả hồng mềm, là 10 phần sai lầm. Muốn dùng chiêu trò gì nữa, theo tới cùng! Nhíu mày cái, chẳng tên là Cố Mộ Nghiêm !

      Mới đầu nghe ông chủ lớn nhất của Thịnh Vũ tới, bọn họ chưa thấy sợ. Thịnh Vũ là công ty lớn, chắc chắn muốn những chuyện xấu xa thế này bị truyền ra. Họ đoán chắc suy nghĩ của Thịnh Vũ, muốn lừa 10 triệu, nhưng qua tuần lễ mới biết Cố Mộ Nghiêm phải loại dễ chọc. thẳng với bọn họ, chỉ bồi thường 500 vạn (5 triệu), nhiều hơn chút cũng có. Thái độ kiên quyết, có chút thương lượng nào.

      Công nhân sợ làm to nữa chút tiền cũng có, cho nên mặc dù trong lòng vẫn có chút muốn, nhưng vẫn ký tên điền chỉ.

      Luật sư cầm văn bản, cẩn thận nhìn lượt, chắc chắn có vấn đề gì rồi gật đầu với Cố Mộ Nghiêm cái.

      Cố Mộ Nghiêm ra khỏi công trường, định bước lên xe, bên cạnh liền vang lên tiếng gọi hùng hậu, “Cháu Cố, ngờ lại gặp được cháu ở chỗ này!”

      Cố Mộ Nghiêm đứng thẳng người dậy nhìn sang, thấy chiếc xe con dừng phía sau. Cửa kính xe hạ xuống, bên trong là người đàn ông khoảng chừng 50 ngồi, ông ta mắt sáng tinh , thân thể tinh tráng, là ba của Phạm Thành Trạch – Phạm Đào.

      “Ra là bác Phạm, lâu gặp.” Cố Mộ Nghiêm ngoài cười nhưng trong cười chào tiếng rồi tới.

      Phạm Đào xuống xe, bộ tây trang làm nổi bật dáng người to cao của ông ta, có thể thấy được rèn luyện thường xuyên, “Nghe công trường của Thịnh Vũ xảy ra chuyện, sao rồi? sao chứ!”

      Cố Mộ Nghiêm vẫn là vẻ ngoài cười nhưng trong cười, “Chuyện thôi ạ, xử lý xong, cảm ơn bác Phạm quan tâm!”

      Phạm Đào chắp tay sau lưng, “Vậy tốt, dù sao cháu mới tiếp quản Thịnh Vũ chưa lâu, nếu ngay cả chuyện cũng giải quyết được, sợ là ông Cố tức hộc máu mất!”

      “Phận làm con cháu đâu thể bất hiếu như vậy!” Cố Mộ Nghiêm nhanh chậm trả lời, “Bác Phạm đây là định đâu sao?”

      “Việc xong rồi, định thăm Phạm Thành Trạch chút, lâu lắm nó chẳng về nhà, ông già này đành phải đích thân tìm nó vậy. Cháu Cố, nếu mà cháu phiền, hãy cho Phạm Thành Trạch về thăm nhà chút.” Phạm Đào lời này có nhiều ngụ ý.

      Nụ cười của Cố Mộ Nghiêm sâu hơn, “Bác Phạm, cái này bác xử oan cháu rồi, pháp luật quốc gia cũng có quy định nghỉ phép, cháu cho nghỉ thiếu ngày, hơn nữa chân mọc người cậu ta, cháu đâu quản được!”

      Phạm Đào cả giận , “Nhóc thối, từ khi còn bé chằng chịu năng nhường nhịn ông già này chút!”

      Cố Mộ Nghiêm và Phạm Đào xe trước xe sau dừng trước cửa công ty chi nhánh Thịnh Vũ. Cố Mộ Nghiêm ngồi trong xe, cũng nên thăm nhóc kia chút xem sao.

      Trong phòng photo copy, Tần Tích bị mắng, nguyên nhân là do bỏ phần tài liệu quan trọng vào máy hủy giấy. Nhưng thấy mình rất vô tội, mấy tài liệu đó là người khác đưa cho bảo tiêu hủy, lúc ấy còn hỏi thêm câu, có cần hủy , kết quả là vừa mới hủy xong có người tìm tới.

      Chắc là cái bẫy. Tần Tích có trăm cái miệng cũng bào chữa được.

      kia tức , quay sang quát to vào mặt Tần Tích, “ xem giờ phải làm sao, chỗ tài liệu đó tôi mất tuần mới làm xong, lại bị cắt nát bét hết cả, đừng có tưởng có quan hệ với Phạm tổng là tôi sợ , cái loại chỉ biết bằng cửa sau như chính là bại hoại của xã hội! Có tư cách gì mà đứng ở đây?”

      “Tôi giải thích với là tôi cố ý, đừng có chuyện quá đáng như vậy !” Tần Tích tự thấy mình làm việc cần cù chăm chỉ, dùng mánh lới gian lận, sao ta dám như vậy.

      “Như này có gì mà quá đáng? Còn có quá đáng hơn nữa kìa! Đối phó với loại người như vốn cần khách khí!” Đối phương cười lạnh, vươn tay định cho Tần Tích cái tát, vẻ mặt Tần Tích ngưng trọng, nắm lấy cổ tay ta, đối phương muốn giãy thoát nhưng sức lực lớn bằng Tần Tích, cuối cùng thẹn quá hóa giận, quát, “Bỏ ra!”

      Tần Tích cười nhạt với người phụ nữ giận dữ, “Lần sau trước khi ra tay, trước tiên nên nghĩ xem mình có đủ lực đối phó hay , mẹ kiếp, dùng quan hệ vào sao, đó là bản lĩnh của tôi, cũng phải chịu phục thôi. cũng dựa vào quan hệ còn gì!”

      Vốn là Tần Tích làm hỏng đồ của ta, trong lòng cũng hơi áy náy, muốn giúp tay làm lại, ai ngờ ta càng càng quá đáng, Tần Tích nhịn được nữa.
      thuytChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :