1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn ước hào môn: Vợ yêu bé nhỏ của đại thúc – Tần Tích (44)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 78 – Lấy thuốc đến đây
      Edit: Sun520

      Mới vừa rồi lúc Hàn Thành Nghiêu gọi mình đến đây, đoán chừng cũng ngờ tới tay của Trung Quốc này bị thương là bởi vì phá nát vườn hoa của .

      "Ừ." Tần Tích nhìn cánh tay.

      Cổ Duy cười nhìn Tần Tích: " ngồi xuống, tôi xem miệng vết thương của chút, mặc dù quá nghiêm trọng, nhưng thời gian gần đây thời tiết hơi nóng bức, nếu xử lý tốt dễ nhiễm trùng lắm."

      "Cám ơn." Tần Tích ngồi xuống ghế dựa, để tay ở bàn tròn.

      Cổ Duy vừa giúp khử trùng, vừa mỉm cười : " lá gan rất lớn, lần đầu tiên tôi thấy có người, lại là con chuyện với Hàn Thành Nghiêu như vậy."

      Tần Tích và Cổ Duy chuyện phím: " ra trong lòng tôi vẫn hơi sợ. . . Đặc biệt là lúc ta lời nào, quả giống như đống băng đứng ở đàng kia."

      Cổ Duy nghe được lời của Tần Tích, nhịn được cười tiếng, sau đó rất là đồng ý : "Đúng vậy."

      Tần Tích hoàn toàn rộng mở cánh cửa lòng chuyện phiếm với Cổ Duy, dù sao ta là người bên cạnh Hàn Thành Nghiêu, xấu ở sau lưng Hàn Thành Nghiêu, ngộ nhỡ những lời này thông qua Cổ Duy truyền tới trong tai Hàn Thành Nghiêu, vậy xong đời.

      Cổ Duy ngẩng đầu nhìn Tần Tích: "Tốt lắm, được thấm nước, hai ngày nữa sao."

      Tần Tích nhìn cánh tay chút, phát vết cắt được xử lý tốt, hơn nữa lúc ta bôi thuốc, có đau chút nào, khó trách có thể trở thành là bác sĩ của Hàn Thành Nghiêu, có chút bản lãnh.

      Cổ Duy cười hả hê: "Tôi biết các như rất để ý có thẹo, nhưng hãy yên tâm , tôi cho thuốc để bôi chắc chắn để lại sẹo, hơn nữa cho dù là vết sẹo trước kia cũng có thể biến mất."

      " để lại sẹo? Có ?" Ánh mắt Tần Tích sáng lên, con ngươi chuyển động mấy cái: " có thể cho tôi thêm chút hay ."

      Cổ Duy cầm lấy hộp trong hòm thuốc cho , Tần Tích mở ra xem, phát bên trong còn rất ít, cũng đủ bôi hai lần: "Khụ khụ. . . Có thể cho nhiều chút hay ."

      "Bấy nhiêu thuốc cũng đủ cho bôi đển khi vết sẹo biến mất." Những thứ này là tự bản thân nghiên cứu ra được, người khác hộp khó cầu, hơn nữa còn nhiều hàng tích trữ, nơi này có loại trung thảo dược rất quan trọng rất khó tìm, nhưng mùi thuốc bắc này cũng quan trọng, có nó là xong việc.

      Trong mắt Tần Tích có xảo quyệt: "Ngộ nhỡ đủ sao, cho tôi thêm chút, chờ tôi tốt rồi, tôi trả lại thuốc cho được sao, hơn nữa Hàn Thành Nghiêu thấy có y thuật lợi hại như vậy, chừng cho đầu tư cho , đến lúc đó muốn thuốc gì mà được."

      Vẻ mặt Cổ Duy có do dự, suy nghĩ lúc, lấy hộp trong hòm thuốc đưa cho và dặn dò: " dùng hết nhớ trả lại cho tôi."

      Trong ngày thường, chính cũng dám dùng, hôm nay duy nhất cho hai hộp, Cổ Duy cảm thấy tâm can đau nhói, cho hai hộp thuốc,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 79 – phải tìm cách chạy trốn
      Edit: Sun520

      Mặc dù Tần Tích rất quen cách ăn mặc thế này, nhưng vừa nghĩ tới có thể rời khỏi nơi này ngay lập tức, nên cố gắng chịu đựng, cầm váy lên xuống lầu dưới, nhưng rất ít khi mang giầy cao gót cho nên bộ xiêu xiêu vẹo vẹo, rất khó khăn mới xuống lầu.

      "Tiên sinh, Tần tiểu thư ra rồi." Hàn Thành Nghiêu ngồi trong xe, đột nhiên nghe được giọng của Chu Sâm, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài và nhìn thấy Tần Tích nâng váy từ từ về phía bên này, mặc dù dáng rất xinh đẹp, nhưng vẫn ảnh hưởng đến vẻ đẹp của chút nào, ngược lại làm cho dời mắt nổi, hoá ra vẫn có người phụ nữ có thể hấp dẫn quan tâm của .

      Giống như lần đầu tiên lúc gặp mặt, ngay cả Phương Luân cũng dám chuyện lớn tiếng với mình, nhưng lại dám mở miệng ra lời như vậy, cũng là người duy nhất dám ném tạp chí tay vào hồ bơi, hơn nữa người phụ nữ này còn cả gan phá huỷ hết vườn hoa mà vất vả vun trồng trong chốc lát, mỗi chuyện người phụ nữ này gây ra đều trêu chọc đến , nhưng biết bắt đầu từ phút kia, phát mình có hứng thú say mê , tác động sâu sắc vào trong tim , cho nên nhìn thấy nhếch nhác đường ở trong mưa, mới có thể mang trở về.

      Từ trong kính chiếu hậu Chu Sâm nhìn thấy ánh mắt Hàn Thành Nghiêu hề chớp mắt nhìn chăm chú vào Tần Tích, lập tức trong lòng hơi trầm xuống, người phụ nữ này nên xuất trong cuộc sống của Hàn tiên sinh, bởi vì người phụ nữ này rất có thể trở thành điểm yếu của Hàn tiên sinh.

      Lúc Tần Tích tới bên cạnh xe, cửa sau xe mở ra, ngồi vào đối diện với ánh mắt của Hàn Thành Nghiêu, Tần Tích bị nhìn nên có chút được tự nhiên, thẹn quá thành tức giận chất vấn: "Này, tại sao cầu bọn họ trang điểm tôi thành như thế này?"

      Nếu như bị Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy mặc thành như vậy, biết phát bao nhiêu hỏa đấy.

      Cố Mộ Nghiêm?

      Đột nhiên vẻ mặt Tần Tích cương cứng chút, trong đáy mắt xẹt qua vẻ đau thương, bây giờ nào còn quan tâm đến , bây giờ chỉ sợ trong lòng trong mắt đều là Triệu Tử Diên, liền nàng thấy sợ rằng cũng biết thôi. Sợ rằng ngay cả biến mất cũng biết nữa đấy chứ

      Hàn Thành Nghiêu cảm thấy Tần Tích mất thần, hơn nữa mặt có khổ đau, lập tức trầm xuống: "Em nghĩ đến ai?"

      Nghe được giọng của , Tần Tích chợt hồi hồn, giấu cảm giác trong lòng, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ mở miệng: " có ai."

      Hàn Thành Nghiêu nhíu mắt lại, mặt luôn luôn như lãnh khốc vô tình, với Chu Sâm: "Lái xe."

      Tần Tích theo bản năng vuốt vuốt cánh tay, cũng phải bởi vì lạnh, mà là mặc như thế này làm cho có cảm giác an toàn, trước kia cũng mặc qua áo váy ngắn, nhưng hoàn toàn phải như thế này.

      thừa nhận là bị Cố Mộ Nghiêm làm ảnh hưởng.

      Đột nhiên, cái áo khoát choàng vào người của , còn mang theo nhiệt độ ấm áp, Tần Tích nghiêng đầu nhìn Hàn Thành Nghiêu, nhưng chỉ nhìn thấy mặc áo sơ mi, Tần Tích cúi đầu nhìn quần áo người, khí lạnh đánh tới, mang theo mùi đặc biệt của người đàn ông, rất là nhàng khoan khoái, tuy nhiên nó làm cho theo bản năng có chút bài xích, giống như vẫn thích mùi đàn hương người Cố Mộ Nghiêm hơn.

      Ngừng!

      cần suy nghĩ nữa, và Cố Mộ Nghiêm có bất kỳ quan hệ gì nữa rồi.

      Tần Tích vốn là muốn trả lại áo khoát cho Hàn Thành Nghiêu, nhưng ngẫm lại vẫn nên, dù sao có khoác áo khoát cũng tốt hơn được, nhưng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 80.1 - Cố Mộ Nghiêm xuất ( quan trọng )
      Edit: Sun520


      Tần Tích cảm thấy chán ghét vẻ mặt ông ta, quả chán ghét muốn ói, cho nên cầm nước uống bàn tạt lên mặt của ông ta: "Cút ngay!"

      Hành động của Tần Tích cũng hoàn toàn khiến ông ta phát điên, ông ta lau nước mặt, vẻ mặt trở nên hung dữ: " điếm thúi, hôm nay ông chắc chắn nằm mày!"

      Người đàn ông , tay đặt Tần Tích ghế, tay sờ soạn chân dài của , thấy da thịt trắng như tuyết, ông ta càng thêm kích động, Tần Tích rất sợ, nếu hôm nay bị người đàn ông này làm nhục, chắc chắn điên mất, khuôn mặt người đàn ông có nụ cười lạnh lẽo, tay bắt được tay an phận của , tay vén váy của lên, Tần Tích tức giận sợ hãi tới cực điểm, lúc sắp tuyệt vọng, dòng máu tươi ấm phun mặt Tần Tích, mà người đàn ông người co giật dữ dội, ông ta buông Tần Tích ra, tay nắm chặt vai đẫm máu tươi, chậm rãi quỳ mặt đất.

      Tần Tích theo bản năng lau nước mặt, lúc này mới phát hoá ra lại là máu, lập tức cả người ngu ngơ, đầu trống rỗng, rồi sau đó cảm thấy đôi cánh tay mạnh mẽ kéo từ ghế lên, bị ôm vào trong ngực ấm áp, lúc Tần Tích nhìn thấy Hàn Thành Nghiêu, bỗng nhiên buông lỏng sợ hãi, nước mắt cũng nhịn được nữa rơi xuống, hoàn toàn dám nghĩ, nếu Hàn Thành Nghiêu đến, tiếp đó chuyện gì xảy ra.

      Hàn Thành Nghiêu nhìn thấy khóc lớn suy sụp, hàng năm trái tim lạnh lẽo bỗng dưng đau nhói, rất khó chịu, biết nên làm sao để an ủi, chỉ nhàng ôm lấy , dùng hành động cho biết, bây giờ an toàn, có ở đây, có ai có thể làm tổn thương được.

      Chu Sâm thấy màn như vậy, khẽ nhíu mày, hình như đồng ý với cách đối xử của Hàn Thành Nghiêu với Tần Tích, vì trở thành mối uy hiếp đối với Hàn tiên sinh, đó là có hại hơn là có lợi đối với Hàn tiên sinh.

      "Giết ông ta." Trong mắt Hàn Thành Nghiêu tràn đầy sát khí, phân phó với Chu Sâm.

      Chu Sâm gật đầu, khẩu súng lên cò lần nữa, từ từ tới sau lưng người đàn ông kia, Chu Sâm nheo mắt lại, chĩa họng súng ngay huyệt thái dương của người đàn ông, cả người đàn ông kia run rẩy, trợn to hai mắt, như bị thần chết hút hồn vậy: " được. . . Đừng có giết tôi. . . Cầu xin đừng có giết tôi. . ."

      lúc Chu Sâm muốn bóp cò, bị giọng hét ngừng: "Đợi chút."

      Chu Sâm nhìn sang, lại thấy lão quỷ mang theo Phương Luân tới, lão quỷ liếc mắt nhìn Chu Sâm nắm lấy Lý Thành, khẽ cau mày, nhưng mà mặt lại mỉm cười: "Hàn tiên sinh, xảy ra chuyện gì? Tại sao lại làm lớn chuyện như vậy."

      Vẻ mặt Hàn Thành Nghiêu u ám, người phát ra khí thế lạnh lùng: "Ông ta đáng chết!"

      Lão quỷ là ai, vừa nhìn thấy Tần Tích khóc thành như vậy, biết chuyện gì xảy ra, vừa tức giận vừa khinh bỉ nhìn Lý Thành cái, lão già đáng chết, lại dám đụng phụ nữ của Hàn Thành Nghiêu, nếu phải Lý Thành còn có ích đối với ông, ông mới quản sống chết của Lý Thành, là thất bại nhiều hơn là thành công.

      "Hàn tiên sinh, xin bớt giận, quả thực Lý Thành đáng chết, nhưng xin nể tình tôi, tha cho ông ta mạng, chặt tay của ông ta như trừng phạt, xem có thể ?" Lão quỷ nhìn Hàn Thành Nghiêu tuấn lạnh khuôn mặt, khách khí hỏi.

      Người đàn ông này dáng dấp đẹp trai, nếu ta phải là Hàn Thành Nghiêu, ông chắc chắn thu thu vào tay, đáng tiếc là Hàn Thành Nghiêu, là người đàn ông thể chạm vào được, lão quỷ cảm thấy rất tiếc hận.

      "Ông ta phải chết!" Trong mắt Hàn Thành Nghiêu xuất luồng sát khí.

      Tần Tích trở lại bình thường từ trong sợ hãi, nghe được lời của Hàn Thành Nghiêu khẽ nâng đầu lên, có thể cảm nhận được khí lan rộng thành bầu khí nghiêm trọng, người đàn ông mới vừa rồi ngăn cản Hàn Thành Nghiêu giết Lý Thành, Tần Tích biết là lão quỷ lão đại của Phương Luân, mà ở đây lại là địa bàn của lão quỷ, nếu Hàn Thành Nghiêu giết người của lão quỷ ở đây, chỉ sợ. . . . . . Hơn nữa chẳng biết lúc nào, người lúc đầu trong đại sảnh bữa tiệc bị đẩy ra ngoài rồi, thay vào đó là mười người đàn ông mặc tây trang đen, mơ hồ có thể thấy giắt súng bên hông, chỉ cần lão quỷ ra lệnh tiếng có thể xông lên ngay lập tức.

      Mặc dù rất muốn giết người đàn ông này, nhưng cũng muốn gây phiền toái cho Hàn Thành Nghiêu, dù sao nơi này là địa bàn của lão quỷ,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 80.2 - Cố Mộ Nghiêm xuất ( quan trọng )
      Edit: Sun520

      Sau khi giải quyết xong người của lão quỷ đuổi tới, Chu Sâm tới cửa bên, lên toàn bộ đạn, sau đó hét về phía bên ngoài, mặt có đề phòng: "Các người đường là ai?"

      Tần Tích núp ở bên cạnh cửa, len lén nhìn ra phía ngoài, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở chính giữa trong nháy mắt hốc mắt đỏ lên, kích động chạy ra ngoài, Chu Sâm vội vàng ngăn : " điên rồi, còn chưa biết là địch hay bạn. . ."

      " ấy đến tìm tôi." Tần Tích để ý Chu Sâm ngăn cản, đẩy cửa ra chạy , sau đó chậm rãi dừng lại bước chân, mắt hề chớp mắt nhìn Cố Mộ Nghiêm, trong lòng tức uất ức lại kích động, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      Sau khi Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy Tần Tích, lập tức bước lên kéo vào trong ngực, ôm rất chặt rất chặt, nhưng miệng lại mắng: " ngốc, lo đợi ở khách sạn, chạy loạn khắp nơi cái gì!"

      Tần Tích nằm trong ngực Cố Mộ Nghiêm, mắt hồng hồng, giọng giống như là bị cái gì ngăn chặn lại vậy, thanh gì cũng phát ra được.

      Cố Mộ Nghiêm buông ra, vội vàng kiểm tra từ xuống dưới: "Bị thương ? cho biết!"

      Tần Tích nhìn , nước mắt lã chã rơi xuống, sau đó lắc đầu cái, Cố Mộ Nghiêm mới hoàn toàn thở phào nhõm.

      Hai ngày nay tìm cũng sắp điên mất rồi, luôn dõi theo tin tức trong vòng tay , nhưng lúc mới bắt đầu luôn tìm được vị trí của , nơi đó bị nhiễu sóng rất mạnh, cho nên lần ra dấu vết được, cho tới buổi sáng hôm nay mới lần ra được tin tức của , may là cuối cùng tìm được , may mắn là có bị thương.

      " ngốc, ai đồng ý cho em tự mình rời khách sạn, chạy loạn cái gì!" Cố Mộ Nghiêm là vừa tức vừa giận, trước tìm được , rất sợ khi nhìn thấy bị thương.

      Tần Tích uất ức nước mắt rơi xuống lần nữa: " quan tâm đến tôi? Vậy tôi đâu có quan hệ gì đến ! Hơn nữa còn là bỏ lại tôi trước."

      "Em muốn chọc tức chết có phải hay ! !" Cố Mộ Nghiêm nhìn chằm chằm, gần như bị tức hộc máu.

      Tần Tích mím đôi môi đỏ mọng, nước mắt rơi xuống từng giọt, tràn đầy đều là uất ức.

      Cố Mộ Nghiêm giận đến cả người thấy đau, có bản lĩnh khác, chứ bản lĩnh chọc giận đến là giỏi.

      Hà Diệc thấy hai người lại ồn ào, vội vàng lên: "Ai nha, vất vả mới gặp mặt, các người cũng đừng ầm ĩ, chị dâu, mau trở về cùng với họ thôi, chị hò hét họ tuỳ thích, cho chị
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 81 - Cố Mộ Nghiêm ra chiêu ( quan trọng )
      Edit: Sun520

      Cố Mộ Nghiêm rất giận dữ, nhưng vẫn áp chế lại: "Chúng ta muốn huỷ bỏ hôn lễ, nhưng bây giờ vẫn chưa hủy #Sun520.ddlqd#bỏ, cho nên em bây giờ vẫn là vị hôn thê của , chờ sau khi về nước chúng ta hủy bỏ hôn lễ, đến lúc đó em muốn làm gì làm, nhưng bây giờ em phải nghe lời của , bởi vì bây giờ vẫn là vị hôn phu của em!"

      Muốn huỷ bỏ hôn lễ, em đừng mơ tưởng!

      "Cố Mộ Nghiêm, trả hộ chiếu lại cho tôi."

      "Sau khi về nước trả lại cho em, bây giờ tạm thời giữ." Cố Mộ Nghiêm xoay người ra khỏi phòng, tâm trạng rất buồn bực.

      Tần Tích thở phì phò ngồi lên giường, muốn nhìn thấy hình ảnh Cố Mộ Nghiêm và Triệu Tử Diên chung với nhau.

      Hà Diệc tuỳ tiện ngồi salon tầng dưới, vừa chơi điện thoại di động vừa ăn trái cây, cao hứng mắt liếc thấy Cố Mộ Nghiêm xuống với vẻ mặt u ám, dáng vẻ kia chắc chắn là do chị dâu gây ra rồi, trong lòng Hà Diệc cười to mấy tiếng, nhưng dám biểu ra mặt chút nào.

      Trước kia chưa từng có người có thể chiếm được tốt ở trước mặt họ, nhưng bây giờ, họ của cuối #Sun520.ddlqd#cùng gặp được khắc tinh rồi, sau này phải ôm chắc bắp đùi chị dâu tốt mới được, đúng vậy nha.

      Hà Diệc rất muốn cười, nhưng lại cố gắng kìm nén, cho nên cả khuôn mặt đều là co quắp, Cố Mộ Nghiêm tới #Sun520.ddlqd# bên sa lon, tự nhiên nhìn thấy vẻ mặt Hà Diệc muốn cười lại dám cười.

      " họ, nhanh ngồi, chuyện với chị dâu như thế nào?" Hà Diệc biết còn hỏi, nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm vấp phải trắc trở, phải trong lòng có chút thoải mái sao.

      Sau khi Cố Mộ Nghiêm ngồi xuống, đột nhiên hỏi: "Cậu rất vui vẻ?"

      " họ, hoàn toàn có." Có cũng thể thừa nhận, nếu chắc chắn bị chỉnh rất thảm.

      Cố Mộ Nghiêm rất tức giận : " sao, vui vẻ nhiều chút, bởi vì sau này cậu cười được, bởi vì tôi quyết định chờ Mộ Tuyết trở lại mừng năm mới, tôi sắp xếp đính hôn cho con bé, dĩ nhiên, phải là cậu."

      Hà Diệc nghe thế cũng cười nổi, họ quá phúc hắc rồi, hoàn toàn chèn ép xuống bảy tấc, lấy lòng: " họ, ra giữa và chị dâu phải là thể cứu vãn, quan trọng là dùng cách gì, ở đây em có cách, có muốn thử lần hay ?"

      Cố Mộ Nghiêm liếc cái: "!"

      Hà Diệc cười hắc hắc, tới bên cạnh Cố Mộ Nghiêm, cười đến vô cùng ái muội, sau đó bắt đầu bên tai Cố Mộ Nghiêm.

      Cố Mộ Nghiêm lắng nghe chân mày hơi nhíu lại, có thể dùng cách này được ? Đừng biến khéo thành vụng.

      "Thằng nhóc này, nếu cậu dám ra chủ ý cùi bắp, chờ Mộ Tuyết trở lại, tôi để cho con bé đính hôn."

      " họ, tin tưởng em, tuyệt đối sai." Hà Diệc vỗ ngực .

      "Cuối cùng tin tưởng cậu lần!" Nếu thất bại, thằng nhóc này nhất định phải chết.

      Hà Diệc cũng rất coi thường : "Yên tâm , chút chuyện tình này đối với em mà hoàn toàn chính là chút lòng thành. . ."

      Tần Tích xuống lầu nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm và Hà Diệc chuyện, mặt Cố Mộ Nghiêm nhìn ta, lòng Hà Diệc vẫn tràn đầy tin tưởng, chẳng qua là khi hai người thấy , lập tức chuyện nữa, giống như có mấy lời muốn để cho nghe được vậy.

      Bọn họ cái gì? Chẳng lẽ có liên quan với sao?

      Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Tích cái, sau đó đứng dậy với Hà Diệc: "Tôi bệnh viện, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi."

      "Vậy tối nay có trở về ?" Hà Diệc làm bộ như lơ đãng hỏi.

      "Xem tình hình , quá muộn tôi trở lại."

      Mặc dù
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :