1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn ước hào môn: Vợ yêu bé nhỏ của đại thúc – Tần Tích (44)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 68 - Yên tĩnh trước khi bão táp xảy ra
      Edit: Sun520

      "Được." Triệu Tử Diên gật đầu cái, nhưng mới bước bước, cả người ngã về phía Cố Mộ ddllqqdd.Sun520 Nghiêm, thể tránh ra, nếu cả người Triệu Tử Diên ngã mặt đất, cho nên chỉ có thể đỡ lấy, nên Triệu Tử Diên dựa vào trong ngực Cố Mộ Nghiêm.

      Tần Tích cảm thấy khát nước, muốn xuống tầng dưới uống nước, lại vừa vặn thấy Triệu Tử Diên dựa sát vào người Cố Mộ Nghiêm, Tần Tích cầm chặt ly nước trong tay.

      Cố Mộ Nghiêm nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy Tần Tích nhìn mình, giải thích: " ta bị sốt, bây giờ muốn đưa ta bệnh viện, nhanh chóng trở lại."

      "Được."

      Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy Triệu Tử Diên sốt đến mơ hồ, suy nghĩ chút, nhanh chóng ôm ta lên, sải bước đến cửa.

      Tần Tích nhìn bóng lưng của biến mất ở cửa, biết rất ràng làm như vậy là có tình nghĩa, nhưng vì sao trong lòng của vẫn còn có chút khó chịu.

      Nhanh chóng lắc đầu cái, để thoát khỏi cảm giác thoải mái này.

      Uống hết nước, nhưng Tần Tích vẫn buồn ngủ, ngồi ghế sa lon ngẩn người, sau đó lên lầu rửa mặt, mới vừa xuống lầu nghe tiếng chuông cửa vang lên, chẳng lẽ là Cố Mộ Nghiêm trở lại?

      thể nào nhanh như vậy? Nếu phải là ấy, là ai đây?

      Mang theo vài phần nghi ngờ, Tần Tích tò mò mở cửa, lại thấy người đàn ông trẻ tuổi, dáng vẻ đặc biệt đẹp trai, ăn mặc cũng rất hợp thời trang, vừa nhìn thấy Tần Tích, cậu ta nhiệt tình ôm: "Chị chính là chị dâu phải , em là Hà Diệc, là em họ của Cố Mộ Nghiêm!"

      Tần Tích đột ngột bị ôm nên sửng sốt hai giây, lúc phản ứng lại, Hà Diệc buông ra rồi.

      Em họ Cố Mộ Nghiêm? Hình như chưa nghe qua.

      Hà Diệc thấy vẻ mặt Tần Tích, nhất thời đau lòng: "Chẳng lẽ họ với chị về em sao?"

      Con ngươi Tần Tích chuyển động, mỉm cười: ". . . từng tới. . . Dĩ nhiên là tới. . . Chỉ là đột nhiên cậu đến, tôi phản ứng kịp mà thôi, mau vào ngồi."

      " họ đâu ạ?" Sau khi Hà Diệc ngồi xuống và nhìn xung quanh.

      " ấy bệnh viện rồi, cậu muốn uống gì?"

      "Tùy tiện cái gì cũng được, ngồi ddllqqdd.Sun520 chuyến máy bay mệt chết tôi." Hà Diệc trực tiếp nằm ghế sa lon, thoải mái làm sao, coi mình như người ngoài.

      Tần Tích đưa cho cậu ta chai nước suối, sau đó ngồi ở bên, Hà Diệc thoạt nhìn chính là người sảng khoái, có giống với Cố Mộ Nghiêm.

      Hà Diệc chống đầu nhìn Tần Tích, có chút nào sợ người lạ: "Chị dâu, chị mới vừa họ bệnh viện rồi, ấy bị sao thế? Ngã bệnh sao?"

      Trong ấn tượng của , họ đó là Kim Cương, tất cả người thế giới có thể bị bệnh, nhưng họ ngã bệnh.

      " phải, ấy. . . Là đưa người con của bác bệnh viện." khỏi liền nghĩ tới vừa rồi dáng vẻ Triệu Tử Diên dựa vào trong ngực Cố Mộ Nghiêm, Tần Tích khẽ nhíu mày.

      "Con của bác? phải

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 21/11/17
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 69 - Tai họa bất ngờ
      Edit Sun520

      Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, Tần Tích nghĩ Hà Diệc trở lại, nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhưng lại #Sun520.ddllqqdd#nhìn thấy người đàn ông lạ mặt, tay của ta bụm mặt, là bị người tát bạt tai, sau đó thân thể lảo đảo đụng cửa phòng riêng khép hờ.

      Đứng ở cửa là người đàn ông hung dữ, ta nhìn chằm chằm người đàn ông bị tát, mắng bằng tiếng Trung Quốc: "Đồ ăn hại, các cậu phải tìm người phụ nữ sạch , kết quả cậu đưa đến cho tôi chị , cậu cố ý gây phiền toái cho tôi có phải hay !"

      "Lão đại, em phải cố ý, bây giờ đâu dễ tìm sạch chứ, em tìm người này có kỹ thuật rất tốt, là chị rất nổi tiếng, phải bên cạnh ta rất ít phụ nữ sao? Người phụ nữ này chắc chắn có thể phục vụ ta rất tốt, chừng khi ta vui vẻ đồng ý hợp tác với chúng ta thôi."

      "Lại là chị nổi tiếng, ta vẫn là chị trẻ, mà có kỹ thuật giỏi sao? Cậu tmd, cậu thử qua trước đúng , mẹ nó!" Người đàn ông đó nhấc chân hung hăng lại đá hạ xuống: "Theo như cậu ta rất bắt bẻ, cậu tmd còn dám chơi trước, ông đây muốn giết cậu!"

      Người đàn ông bị đánh rất là nhếch nhác, hoàn toàn có khả năng đánh trả, lúc ta tránh né, đột nhiên đối diện với tầm nhìn của Tần Tích, lập tức ánh mắt sáng lên, kích động chỉ vào Tần Tích : "Lão đại, xem, sạch , lại là người Châu Á, phải ta thích Tây sao? này vừa nhìn sạch , hơn nữa còn phải Tây!"

      Tần Tích vừa nghe đối thoại của bọn họ, vội vàng đứng dậy: "Các người đừng có làm loạn, bạn của tôi ở bên ngoài đấy."

      Vừa nghe bọn họ chuyện cũng biết bọn họ phải người tốt, chắc chắn là bọn buôn người hoặc là buôn bán chất độc, bây giờ Hà Diệc lại có ở đây, chờ đến lúc Cố Mộ Nghiêm biết mình xảy ra chuyện, biết sớm được đưa nơi nào rồi.

      Người bị đánh vội vàng mở miệng: "Lão đại, nhìn bộ dáng của ấy chắc chắn là tới du lịch, cho dù chúng ta mang cũng có người phát , bây giờ quan trọng nhất là để cho ấy giúp chúng ta lấy được hợp đồng."

      Phương Luân nheo mắt lại suy nghĩ mấy giây, sau đó lúc này lập tức phất tay: "Bắt lấy ấy."

      "Vâng". Người bị đánh vén tay áo lên, nhanh về phía Tần Tích.

      Tần Tích cầm lấy dao ăn bàn, nhưng vừa rồi nhìn thấy người ta có võ, chỉ hai ba lần chế ngự TầnTích, vừa định kêu cứu, miệng bị người che: "Ưm ưm ưm. . . Ưm ưm ưm. . ."

      Phương Luân đóng cửa lại tới trước mặt Tần Tích, đặt dao cổ Tần Tích, lạnh giọng đe doạ: " ngoan ngoãn phối hợp, sau khi chuyện thành tôi có thể tha cho cái mạng, nếu dám lung tung, hoặc là dám chạy trốn, tôi tuyệt đối bỏ qua cho , biết ở nước , loại người như , cho dù biến mất, hoàn toàn cũng có người tìm thấy."

      Tần Tích biết nếu bây giờ phản kháng, đó chính là tự tìm đường chết, cho nên gật đầu cái, cố gắng bình tĩnh lại.

      Ngay sau đó, Tần Tích bị người mang ra khỏi phòng bao, thang máy lên lầu, dừng lại ở lầu sáu, có mấy người đứng ở cửa của phòng bao ở lầu sáu, vừa nhìn thấy Phương Luân lập tức cung kính chào hỏi: "Lão đại."

      Cửa phòng bao được mở ra, Tần Tích bị đẩy vào, Phương Luân níu lấy cánh tay của , ấn ngồi xuống ghế sofa: "Lát nữa, tôi chiêu đãi người khách quan trọng, ngoan ngoãn uống rượu với ta cho tôi, dỗ ta vui vẻ, cuối cùng nhắc nhở chút, được phép lung tung!"

      "Tôi được tiếng , làm sao dỗ ta vui vẻ được." Tần Tích có chút tức giận trả lời.

      Đột nhiên gương mặt tàn nhẫn của Phương Luân mỉm cười: " cần lo lắng về việc này, ta biết tiếng Trung Quốc, và ta cảm thấy rất hứng thú với văn hoá Trung Quốc."

      "Biết rồi, tôi làm hết sức mình." Tần Tích trả lời qua loa lấy lệ, trong đầu lại liều mạng suy nghĩ, làm sao

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 21/11/17
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 70 – Em biết lo lắng hay sao?
      Edit: Sun520

      Cuối cùng người đàn ông ngồi ghế salon cũng có hành động, bởi vì Tần Tích ràng cảm nhận được trong bóng tối xuất ánh mắt sắc bén rơi mặt của .

      Nếu sợ chút nào, đó là giả, thứ nhất có thể lời này, quả bị Phương Luân phát cáu nhìn chằm chằm ngay, thứ hai đánh cuộc, đánh cuộc người đàn ông này giống người có nhân tính như Phương Luân, biết là bị buộc đến, có thể giơ cao đánh khẽ tha cho lần này.

      Lúc đầu nghĩ chờ đợi Hà Diệc tìm Cố Mộ Nghiêm tới cứu mình, nhưng cảm thấy nước xa cứu được lửa gần, cho nên mọi việc vẫn dựa vào chính mình là tốt hơn.

      Nhưng cũng biết cuối cùng có thành công hay , nếu như cược sai, có thể bị chết thảm hại hơn.

      Trong khí vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng Tần Tích biết ánh mắt kia cũng có dời , phải Phương Luân ta biết tiếng Trung Quốc hay sao? Dù sao cũng có phản ứng rồi, rốt cuộc là muốn chém giết muốn róc thịt hay làm thế nào, Tần Tích lại mở miệng lần nữa, nhưng lần này lời hơi chậm hoà nhã hơn chút.

      "Hàn tiên sinh, tôi chỉ đến đây du lịch, cha mẹ của tôi vẫn chờ tôi trở về, tôi hi vọng giơ cao đánh khẽ tha cho tôi mạng, tôi rất biết ơn. . . . . ."

      Tần Tích mới vừa xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động, sau đó cửa phòng được mở ra, bên ngoài người tiến vào, tới bên người Phương Luân, dường như gì đó, chân mày Phương Luân lập tức nhíu lại.

      Hà Diệc vốn định cùng bạn uống ly rượu rồi trở lại, nhưng uống uống đến , cho đến khi uống đầy bụng rượu mới toilet, sau đó mới chợt nhớ tới Tần Tích vẫn còn ở phòng bao, ảo não vỗ mình cái, nhanh chóng về phía phòng bao, nhưng nào biết vừa đẩy cửa phòng ra, Hà Diệc sợ đến nỗi máu cũng ngừng chảy, ghế ngã dưới đất, cái ly cũng nghiêng ngã bàn, Hà Diệc nhìn cái cũng biết chắc chắn Tần Tích gặp phải chuyện gì, lập tức vội vàng tìm người bạn kia.

      Thế lực của gia tộc có ở nước , nhưng gia tộc của người bạn của rất có lực ảnh hưởng ở nước , cho nên phải để bạn của ra mặt, ông chủ của nhà hàng chăc chắn nể tình, để cho kiểm tra máy quay.

      Vừa nhìn thấy máy quay, Hà Diệc nhìn thấy Tần Tích bị đưa đến tầng , mà người đàn ông phía trước, vừa vặn biết.

      Phương Luân đáng chết, lại dám động đến chị dâu của .

      Hà Diệc dám chậm trễ chút nào, lập tức lao ra phòng khỏi điều khiển lên tầng , nếu chị dâu xảy ra chuyện ở đây, chắc chắn họ thể phế , nghĩ tới lúc họ nổi giận khiếp người thế nào, Hà Diệc đột nhiên lạnh run cái.

      Hà Diệc vừa đến cửa phòng bao dằn nổi làm cho người ta vào gọi Phương Luân, người bên ngoài thấy hung dữ, sợ khí thế của , nên ngoan ngoãn vào.

      Phương Luân phất tay cái ý bảo thuộc hạ lui ra, sau đó ta với người đàn ông ghế sa lon: "Hàn tiên sinh, trước tiên tôi xin lỗi tiếp được."

      Hà Diệc vừa nhìn thấy Phương Luân ra, xông lên níu lấy cổ áo ta, Phương Luân mỉm cười nhìn : "Hà thiếu gia, làm cái gì vậy?"

      Hà Diệc được sinh ra trong gia đình quân đội, tổ tông lại có công lớn khi khai quốc, bây giờ cha mẹ cũng đảm nhiệm chức vị quan trọng trong chính phủ, trong số những người thân có vị trí then chốt ở trong hai giới chính phủ và doanh nghiệp, có bối cảnh rất lớn, thể khinh thường, cho nên dĩ nhiên là Phương Luân biết Hà Diệc, bọn họ làm việc này, muốn đắc tội nhất chính là người có nền tảng chính trị.

      Trong ngày thường, hai người nước giếng phạm nước sông, thỉnh thoảng gặp mặt ở số trường hợp, cũng có thể uống ly.

      Hà Diệc lạnh lùng : "Cậu hỏi tôi làm
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 71 - phải là làm nũng
      Edit: Sun520

      Đột nhiên Tần Tích ôm bụng ngồi chồm hổm mặt đất, Cố Mộ Nghiêm vội vàng tiến lên, trong mắt có lo lắng: "Em làm sao vậy? Nơi đó thoải mái?"

      biết dùng chiêu này có vẻ hèn hạ, nhưng đây là cách nhanh nhất khiến Cố Mộ Nghiêm mắng hành động này của nữa, hơn nữa cũng chưa ăn cơm tối, dạ dày có chút khó chịu, cho nên thuận thế giả bộ đau bụng.

      "Bụng. . . thoải mái. . ."

      Cố Mộ Nghiêm ôm lên, vẻ mặt khẩn trương và lo lắng: "Tên nhóc Hà Diệc kia chắc chắn đưa em ăn đồ sạch rồi, đưa em bệnh viện."

      " . . . . . . cần bệnh viện, về nghỉ chút là được." Tần Tích vội vàng ngăn lại, bệnh viện bị lộ ngay.

      Lần này Cố Mộ Nghiêm có theo ý , ôm tới xe: " được, vẫn là kiểm tra chút yên tâm hơn."

      Tần Tích nắm lấy cánh tay , ngẩng đầu nhìn : " . . . cần, bây giờ tôi cảm thấy bụng. . . Giống như có khó chịu như mới vừa rồi nữa."

      Thấy đặc biệt bài xích bệnh viện, Cố Mộ Nghiêm cúi đầu nhìn kỹ , ánh mắt sắc bén này làm cho Tần Tích chột dạ, vội vàng trốn sang bên cạnh, chột dạ của có thoát khỏi con mắt của Cố Mộ Nghiêm, bỗng dưng thở phào nhõm.

      này lại dám dùng chiêu này với , Cố Mộ Nghiêm thiếu chút nữa giận đến giơ chân: " thoải mái?"

      Cho thêm này cơ hội nữa.

      Tần Tích biết mới vừa rồi lo lắng cho mình, thể kéo dài lừa gạt này nữa, giọng : "Tôi đói rồi, cho nên dạ dày có chút khó chịu."

      Cố Mộ Nghiêm nhíu chặt chân mày: "Đói bụng? Hà Diệc đưa em ăn cơm sao? Vậy các em ra ngoài làm cái gì?"

      Dĩ nhiên Tần Tích thể , suy nghĩ chút : "Cậu ấy có đưa tôi ăn cơm, nhưng tôi ăn quen những thức ăn kia, cho nên ăn có bao nhiêu, vốn là tôi muốn trở về sớm chút, nhưng lúc ăn cơm Hà Diệc gặp bạn của cậu ấy, cho nên trì hoãn ít thời gian, tôi muốn gọi điện thoại cho , nhưng điện thoại Hà Diệc lại hết pin, tôi cố ý về muộn như thế này, lần sau như vậy nữa, Cố Mộ Nghiêm, được tức giận!"

      phải cố ý cho biết chuyện xảy ra tối nay, chỉ sợ tức giận, hơn nữa bây giờ cũng có việc gì, cho nên muốn hoá chuyện giữa trưa, chuyện hóa tốt hơn.

      Cố Mộ Nghiêm thấy dáng vẻ khiêm tốn nhận lỗi, trong lòng hết giận chút: "Lần sau ra ngoài nhất định phải mang theo điện thoại di động, còn nữa, được trở về muộn như vậy, nghe chưa?"

      Tần Tích vội vàng gật đầu, chỉ cần tức giận, cái gì chính là cái đó.

      " về." Cố Mộ Nghiêm nắm tay của vào, Tần Tích có phản kháng, ngoan ngoãn theo .

      Nhưng mới vào nhìn thấy Triệu Tử Diên
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 72 - Ba người
      Edit: Sun520

      Tần Tích uống hớp nước, ừng ực ừng ực trong miệng mấy cái, sau đó nhổ ra, lúc này mới thoáng tỉnh táo được đôi chút.

      "Buổi sáng muốn ăn gì?"

      "Bánh mì." Cố Mộ Nghiêm vắt khô khăn nóng đưa cho .

      "A! Bánh mì!" Tần Tích chu môi.

      " thích? Vậy em muốn ăn cái gì?"

      Tần Tích bật thốt lên: "Muốn ăn lẩu."

      Cố Mộ Nghiêm bật cười, giơ tay lên khẽ gõ đầu của : "Buổi sáng ăn lẩu cái gì, khẩu vị của em cũng quá nặng rồi đó."

      Tần Tích cũng cảm thấy chuyện này có khả năng lắm, vì đây là nước , chứ phải trong nước, ở đâu có cái lẩu chứ, nhưng trong lòng lại giống như nuôi con sâu thèm ăn vậy, đặc biệt muốn ăn, vừa nghĩ tới cái lẩu, nước miếng cũng mau chảy ra.

      "Được rồi, đừng nghĩ đến lẩu nữa, mau rửa mặt." Cố Mộ Nghiêm đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm , chỉ sợ vừa , lại chạy ngủ.

      Tần Tích lau mặt, sau đó đưa khăn cho Cố Mộ Nghiêm, xoay người vừa định ra ngoài, bỗng dưng buồn nôn đánh úp tới, nhanh chóng che miệng, nhíu mày.

      Cố Mộ Nghiêm ném khăn xuống, tới bên cạnh , mặt lo lắng: "Sao thế?”

      Kể từ sau khi đến nước , thân thể của giống như thay đổi tồi tệ hơn trước, biết có phải là quen với khí hậu hay .

      "Dạ dày thoải mái, có lẽ ngày hôm qua ăn cái gì sạch thôi." cùng với Hà Diệc ở chung chỗ, muốn ăn cái gì ăn cái đó, sống nguội kị, lộn xộn lung tung đều ăn.

      "Ăn xong, chúng ta bệnh viện kiểm tra chút." Cố Mộ Nghiêm .

      Tần Tích chu môi : " cần bệnh viện, chuyện thôi mà, tôi có dễ hư như vậy, hơn nữa uống thuốc nhiều tốt đối với thân thể."

      Cố Mộ Nghiêm đỡ : "Có còn muốn nôn hay ?"

      Bây giờ Tần Tích lại cảm thấy có gì khác thường: " muốn nôn nữa, mới vừa rồi chính là bất ngờ, bây giờ sao rồi."

      Cố Mộ Nghiêm còn : "Lần sau siêu thị, mua chút nguyên liệu nấu ăn để bồi dưỡng dạ dày, thể để như vậy, nếu dạ dày xảy ra chuyện gì đó sao đây."

      "Được." Tần Tích biết quan tâm mình, cho nên ngoan ngoãn gật đầu.

      Lúc xuống lầu, Tần Tích : "Muốn ăn bánh mì."

      Cố Mộ Nghiêm nắm tay của , với : "Được, biết gần đây có nhà hàng có bán bữa ăn sáng kiểu Trung Quốc, dẫn em ra ngoài ăn."

      Tần Tích suy nghĩ chút : "Còn muốn uống sữa đậu nành."

      "Đều có." Sớm biết thèm ăn bánh mì, tối hôm qua kiểm tra nhà hàng gần đây bán bữa ăn sáng.

      Sáu giờ ba mươi, Triệu Tử Diên thức dậy chuẩn bị bữa ăn sáng, bảy giờ rưỡi chuẩn bị xong, ta biết Mộ Nghiêm bình thường dậy rất sớm, cho nên ta ngồi chờ ghế sa lon, nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, Mộ Nghiêm vẫn chưa xuống, bây giờ cũng chín giờ ba mươi phút rồi, mà Mộ Nghiêm vẫn chưa xuất .

      Chắc chắn Tần Tích lại quấn lấy Mộ Nghiêm, được, nhất định phải nghĩ ra cách đuổi Tần Tích mới được, có ta (TT) ở đây, mình thể bồi dưỡng tình cảm với Mộ Nghiêm được.

      Nghe được tiếng bước chân, Triệu Tử Diên vội vàng đứng lên từ ghế salon, vui mừng chạy tới: " Mộ Nghiêm . . ."

      Nhưng giây tiếp theo, nụ cười mặt Triệu Tử Diên cứng đơ, ánh mắt rơi vào tay bọn họ nắm chặt, bàn tay ta chậm rãi nắm chặt xuôi xuống bên người, quả nhiên là ta (TT) quấn lấy Mộ Nghiêm, biết xấu hổ!

      Triệu
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :