1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn ước hào môn: Vợ yêu bé nhỏ của đại thúc – Tần Tích (44)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 63: Món quà thiếu tự nhiên

      Editor: huyền.uha

      Cố Mộ Nghiêm mang theo Tần Tích rời khỏi quán bar, vừa vừa dặn dò, "Về sau gặp được ta trốn xa chút, đừng để ý tới ta."

      "Vì cái gì?" Tần Tích khó hiểu.

      "Bởi vì ta phải là người tốt." Chỉ bằng ta muốn châm ngòi quan hệ của và Tần Tích, biết tuyệt đối là phụ nữ hư hỏng.

      "Làm sao biết ấy phải là người tốt, tôi cảm thấy ấy rất tốt, rất xinh đẹp lại thích cười."

      "Tôi ta là người xấu ta liền là người xấu, tóm lại em nghe lời của tôi là được rồi, ít lui tới với loại người này, tôi hại em."

      Vẻ mặt Tần Tích tràn đầy bất đắc dĩ, lại nên lời phản bác, chỉ có thể gật gật đầu, "Tôi biết rồi."

      Dù sao mỗi lần gặp chuyện gì, cho dù cái gì, cuối cùng cũng phải nghe , thêm nữa cũng có ý nghĩa gì, bởi vì kết quả cũng thay đổi.

      Cố Mộ Nghiêm hài lòng sờ sờ đầu của .


      Hà Diệc hết sức quan tâm chuyện họ theo đuổi vợ, thỉnh thoảng liền gọi điện thoại tới, vốn cùng Tần Tích hưởng thụ trà chiều lại bị tên nhóc Hà Diệc quấy rầy, Cố Mộ Nghiêm hết sức khó chịu, đến ban công nhận điện thoại, mà bắt đầu, giọng liền thiếu kiên nhẫn, "Cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?"

      "Ạnh họ, chiêu em chỉ thế nào? Có dỗ dành chị dâu vui vẻ hay ?" xong, Hà Diệc đợi Cố Mộ Nghiêm khen ngợi.

      Cố Mộ Nghiêm như thế nào lại biết tâm của Hà Diệc, hết lần này đến lần khác như ý ta muốn, "Tên nhóc này cậu gọi điện thoại tới đây chính là hỏi chuyện này sao?"

      "Đúng rồi. họ, xem em quan tâm nhiều ? Cách xa như vậy, em cũng thời thời khắc khắc lo lắng cho , có cảm động ?"

      "Cúp." Tên nhóc này chính là muốn xem kịch vui, còn đến dễ nghe như vậy.

      "Này alo alo, họ. . . ."

      Hà Diệc kịp , cảm ơn còn chưa tính, vậy mà còn cúp điện thoại của , sao lại lễ phép như vậy chứ.

      Cố Mộ Nghiêm vừa cúp điện thoại chợt nghe tiếng chuông cửa truyền đến, khóe miệng của khẽ nhếch, giống như mong đợi cái gì.

      Tần Tích để điện thoại di động xuống chạy mở cửa, vừa mở ra nhìn thấy bó hoa hồng cực to ngăn chặn trước cửa, vẻ mặt Tần Tích tràn đầy nghi hoặc.

      "Chào , xin hỏi đây có phải là tiểu thư Tần Tích ?" Vẻ mặt người giao hoa tràn đầy mỉm cười nhìn .

      Cố Mộ Nghiêm sợ có vấn đề, còn đặc biệt dặn dò cửa hàng bán hoa, để cho người đến đưa bưu kiện biết tiếng Trung, vì tiếng của Tần Tích là tan nát cõi lòng

      "Phải." Tần Tích sững sờ gật đầu.

      "Đây là hoa hồng đưa cho , xin ký nhận."

      "Cho tôi? lầm rồi." Tuy rằng lúc học, vẫn có mấy bạn học nam theo đuổi , nhưng mà cũng đẹp như vậy, chỉ mới đến nước lần có người coi trọng, hơn nữa đưa tới bó hoa hồng lớn như vậy, nhất định là bạn bè, vậy càng có khả năng là tặng cho , biết bạn bè nào ở đây cả.

      Nhân viên đưa hoa lần nữa đối chiếu địa chỉ cùng tên, " sai, chính là chỗ này, hoa này đúng là đưa cho đấy, xin ký nhận."

      Tần Tích đần độn liền nhận bó hoa hồng kia, nặng quá, cái này phải có bao nhiêu đóa hoa mới biến thành bó hoa lớn như vậy, ôm hai tay cũng cảm thấy vất vả, vội vàng đặt ở ghế sa lon.

      Thấy Cố Mộ Nghiêm vẫn còn ban công gọi điện thoại, Tần Tích thấy ổn, đợi chút nữa Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy chừng tức giận, chắc chắn câu tam đáp tứ, có thể hai ngày này vẫn luôn cùng Cố Mộ Nghiêm ở chỗ, lại quen biết những người khác, tại sao có thể có người quen lại tặng bóa hoa lớn như vậy, ăn no rỗi việc, có chỗ tiêu tiền sao.

      Chết tiệt, bị người này hại chết rồi, thừa dịp Cố Mộ Nghiêm chưa thấy, len lén ôm ném là được rồi.

      Tần Tích còn chưa kịp hành động, chuông cửa lại vang lên, khó xử nhìn thoáng qua bó hoa hồng hoa, rất nhanh chạy đến cửa, mở cửa lại là bưu kiện, là người Trung Quốc.

      "Chào , xin hỏi đây có phải là tiểu thư Tần Tích ?"

      Tần Tích thấy ta cầm đồ vật trong tay, kinh ngạc , "Đúng, phải lại có bưu kiện gởi tôi chứ."

      " sai, đây là bưu kiện của , phiền kí tên giúp tôi.”

      Tần Tích mở bưu kiện ra nhìn qua, dĩ nhiên là socola thủ công, phía còn có tên của , trời ạ, đây là ai tặng đấy, cố ý hại có phải ?

      Nhìn hoa cùng socola, Tần Tích cảm thấy khó giải quyết cực kỳ, bây giờ nên làm gì? Ném hết ? Đúng, ném hết , tránh rước lấy phiền toái cần thiết, nhất định là có người đùa dai.

      Cố Mộ Nghiêm đứng ở ban công, thu hết biểu của Tần Tích vào mắt, thầm cười cười, chuẩn bị ra ngoài cho biết là tặng, thế nhưng mới bước ra sân thượng chợt nghe thấy giọng của Tần Tích vội vàng giải thích...

      " nghe tôi, hoa này cùng socola tôi thực biết là tên khốn kiếp nào tặng, tôi tuyệt đối biết, nhất định phải tin tưởng tôi, nếu để cho tôi biết là tên khốn kiếp nào cố ý chơi tôi, tôi đánh ta răng rơi đầy đất được."

      Tên khốn kiếp sao?

      Khóe miệng Cố Mộ Nghiêm co giật cái, vốn lời thừa nhận đả đến cửa miệng lại cứng rắn nuốt xuống, nếu để cho biết tên khốn kiếp kia chính là mình, mặt mũi của mình đặt ở đâu nữa chứ, vì vậy thể thừa nhận là mua.

      Tần Tích thấy mặt Cố Mộ Nghiêm vó biểu tình gì đứng đó, trong lòng có chút thấp thỏm, "Cố Mộ Nghiêm, đừng nóng giận, tôi lập tức ném."

      được ném, để đó ." Cố Mộ Nghiêm ngồi ở ghế sa lon, nhìn bó hoa hồng đỏ kia, trong lòng có chút buồn bực.

      Tần Tích quả thực thể tin được lỗ tai của mình, cho là lập tức để ném , có phải quá tức giận vì vậy biết biểu đạt thế nào hay .

      "Cái kia. . . Tôi cắm hoa." Tần Tích thăm dò hỏi.

      "Ừ." Cố Mộ Nghiêm dùng giọng mũi ừ tiếng.

      Bởi vì hoa nhiều, vì vậy Tần Tích chia làm bó , trong phòng ngủ trong phòng khách còn có ban công đều cắm bó, còn dư lại có chỗ cắm, Tần Tích chuẩn bị buổi tối lấy ra ngâm trong bồn tắm.

      Tần Tích nhìn cái hộp socola lại nhìn Cố Mộ Nghiêm chút, "Vậy cái này?"

      "Em ăn hết.” tự mình làm đấy, phải ăn.

      "Oh." Tần Tích cầm viên socola, vị hơi đắng nơi đầu lưỡi, vừa ăn vừa nhìn Cố Mộ Nghiêm, tuy rằng mặt vẫn có biểu tình, nhưng cuối cùng cũng tức giận, chẳng qua giống như phong cách của Cố Mộ Nghiêm, ít ra khi có chuyện như vậy, nhất định giận dữ.

      "Ăn ngon ?" Vì làm cái này, dậy rất sớm, nếu dám ngon, nhất định chết chắc.

      Kỳ mùi vị cũng tệ lắm, chẳng qua là Tần Tích dám , sợ Cố Mộ Nghiêm thử mình, cho nên liền , "Bình thường thôi."

      "Bình thường?" Cố Mộ Nghiêm nheo mắt lại, "Chỉ bình thường thôi sao?"

      Tần Tích thấy sắc mặt trầm xuống, vội vàng đổi giọng, " thể ăn, khó ăn chết được.”

      "Khó ăn?" Cố Mộ Nghiêm có chút tối tăm phiền muộn, mất nhiều công sức mới làm ra, dám ghét bỏ như vậy.

      Tần Tích thấy vẫn hài lòng, khẽ cắn môi , "Đây là socola khó ăn nhất tôi từng nếm qua, biết người tặng cái này có phẩm vị gì.”

      Nếu như vậy còn hài lòng, biết nên cái gì.

      Tần Tích hoàn toàn dám nghĩ đây là Cố Mộ Nghiêm tặng, bởi vì cảm thấy tỷ lệ người ngoài hành tinh xuất cao hơn chuyện này rất nhiều.

      Lời của tên Hà Diệc kia đúng là đáng tin, cái gì mà phụ nữ nhận được hoa nhất định cảm động đến rơi nước mắt, sau đó có thể muốn làm gì làm, kết quả sao, hoàn toàn như lời cậu ta .

      Lần sau gặp mặt, xem chỉnh đốn Hà Diệc như thế nào.

      Tần Tích ngồi ở bên cạnh, nhịn được thầm trong lòng, nếu như vô cùng mất hứng tại sao cho giữ hoa cùng socola lại làm gì, hiểu nổi suy nghĩ cái gì.

      Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Tích giống như nàng dâu ngồi bên cạnh, trong lòng hừ cái, mặc kệ có có rơi nước mắt hay , trước làm rồi hãy , trực tiếp bồng Tần Tích tiến vào phòng tắm.

      Tần Tích thấy Cố Mộ Nghiêm từ đầu đến cuối đều nghiêm mặt, dám phản kháng, chỉ có thể thuận theo , mà những cánh hoa hồng kia dĩ nhiên được Tần Tích ngâm vào nước nóng nhưng bởi vì Cố Mộ Nghiêm ch chậm chạp nên đều bị héo úa cả.

      Sau khi Cố Mộ Nghiêm thỏa mãn, Tần Tích mệt mỏi co quắp rồi, hoàn toàn muốn động, chỉ muốn ngủ, Cố Mộ Nghiêm nhàng đưa đến phòng tắm rửa sạch phen, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn ôm ngủ say.

      Hôm sau, Tần Tích mơ mơ màng màng lật người cái, sau đó mới từ từ mở mắt, vừa hay nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm mặc quần áo, nhìn lưng bị móng tay quào xướt, gương mặt liền đỏ lên.

      Cố Mộ Nghiêm thấy tỉnh, quay đầu lại nhìn , thấy lưng trắng như tuyết của lộ ra ngoài, ánh mắt tối sầm lại, Tần Tích vội vàng kéo chăn che người, chỉ còn lại cái đầu ở bên ngoài, bao bọc kín kẽ hở.

      "Em có cái gì đẹp mà che, toàn thân cao thấp của em, có chỗ nào mà tôi chưa xem qua." Ngữ khí của chứa trêu chọc.

      Tần Tích mặt đỏ tới mang tai quát, "Đừng nữa."

      "Cứ cho là tôi nữa cũng thể thay đổi được này."

      Tần Tích dứt khoát kéo chăn lên phủ kín đầu, muốn nghe những lời này.

      Cố Mộ Nghiêm mặc quần áo ngay ngắn ngồi ở bên giường, vỗ vỗ , "Mau dậy ."

      " ra ngoài." Giọng truyền ra từ trong chăn, muốn trước mặt thay quần áo, thực làm được, mắc cỡ chết được.

      Cố Mộ Nghiêm thích tránh né mình, bọn họ sau này là vợ chồng, phải có thói quen tự nhiên trước mặt , "Nếu như ? Em muốn ở bên trong trốn cả đời sao?"

      Tần Tích trốn trong chăn chịu ra.

      Cố Mộ Nghiêm kéo chăn, "Nhanh lên chút, bằng tôi tự mình mặc quần áo cho em."

      Tần Tích lộ ra cái đầu , " ra ngoài, tôi lập tức ra."

      "Tôi muốn em làm quen với chuyện này." Cố Mộ Nghiêm chăm chú nhìn , "Tần Tích, lâu nữa chúng ta phải kết hôn."

      Tần Tích cúi đầu lời nào, tay kéo chăn ra.
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 64: Duy nhất cuộc đời này

      Editor: VinJR

      Cố Mộ Nghiêm đứng dậy cầm quần áo của lên, Tần Tích nhìn thấy quần lót đặt ở giường, vừa thẹn vừa cáu, đưa tay muốn giật lấy, "Đưa tôi."

      hề biết động tác như vậy của càng làm cảnh xuân lộ ra ít.

      Khóe môi Cố Mộ Nghiêm giương lên, cười , "Em còn như vậy, tôi liền khống chế được nữa rồi."

      Tần Tích chỉ có thể trốn vào trong chăn, tức giận quát, "Khốn kiếp, đưa tôi nhanh lên."

      Cố Mộ Nghiêm ngồi ở mép giường, cầm quần lót trong tay, "Đến đây."

      Hôm nay bắt tập quen với việc này được.

      "Tôi muốn." Cặp mắt của cũng sắp trừng đến bốc lửa.

      Cố Mộ Nghiêm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của , vui vẻ càng đậm, "Vậy chúng ta cứ dằn co như vậy, tôi ngại làm chút vận động lúc sáng sớm."

      Tần Tích níu lấy chăn, do dự lâu mới chậm rì rì quấn chăn lết đến bên cạnh Cố Mộ Nghiêm, Cố Mộ Nghiêm kiểng chân, đưa quần lót trong tay cho .

      buông chăn xuống, toàn thân nóng lên, kiên trì mặc quần dưới ánh nhìn soi mói của Cố Mộ Nghiêm, nhưng vì tay run rẩy, nắm cũng được.

      Cố Mộ Nghiêm cười nhìn cái, "Muốn tôi giúp ?"

      Vốn Tần Tích còn muốn cậy mạnh, nhưng thử rất nhiều lần, tay chính là khống chế được, gò má đỏ đến nổi thể đỏ hơn, chỉ có thể xoay người để Cố Mộ Nghiêm giúp , nhưng lại liều mạng chửi bới trong lòng.

      Chết tiệt, Cố Mộ Nghiêm tên khốn kiếp này. Hận chết ta, mỗi lần cũng chỉ biết bắt nạt .

      Đàn ông già. Ông chú già. Trâu già gặm cỏ non.

      Cố Mộ Nghiêm thấy bộ dạng tức giận của , cười , "Chuyện như vậy sớm muộn gì em cũng phải quen, tối hôm qua tôi mới chạm qua, có cái gì mà xấu hổ."

      "Câm miệng." Tần Tích trừng mắt nhìn , nhanh chóng mặc quần áo vào.

      Cố Mộ Nghiêm bắt đầu dời lực chú ý của , "Được rồi, đừng lề mề nữa, có muốn tham quan xung quanh ?"

      Động tác mặc quần áo của Tần Tích dừng lại chút, có chút động lòng hỏi, " đâu?"

      Đối với nước quen thuộc chút nào, chỉ biết ở đây tấc đất như tấc vàng, là đất nước rất cổ xưa.

      Cố Mộ Nghiêm vỗ vỗ đầu của , " phải rồi biết sao, em cứ lề mề như vậy, chúng ta cũng đừng mong ra khỏi cửa."

      Động tác của Tần Tích nhanh hơn chút, nhanh chóng chạy vào phòng tắm, Cố Mộ Nghiêm dựa người vào khung cửa, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, đúng là trẻ con, vừa nhắc tới chơi liền vui vẻ như vậy.

      Làm sao lại có cảm giác như dẫn con ra ngoài chơi vậy?

      Cố Mộ Nghiêm ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, đợi rửa mặt xong là có thể ăn, chẳng qua là khi Tần Tích ra khỏi phòng ngủ, mặt Cố Mộ Nghiêm liền đen lại.

      Hôm nay quần áo chọn cho chiếc áo sơ mi màu trắng, cùng chiếc quần jean ôm, tươi tắn hoạt bát lại hở hang, mấu chốt nhất chính là mặc kín đáo, diễnđàlêquýđôn đây mới là điều quan trọng nhất, nhưng mới chú ý đến chút, liền buộc vạt áo sơ mi lên, thấp thoáng lộ ra chiếc eo , tăng thêm vài phần hoạt bát gợi cảm.

      Bình thường Tần Tích mặc áo sơ mi với quần jean cũng buộc vạt áo thành như vậy, cho nên lần này cũng như thường lệ, cũng cảm thấy có cái gì ổn, nhìn thấy bữa sáng, cảm thấy bụng mình kêu lên ùng ục, trực tiếp ngồi lên ghế liền ăn, chú ý đến nét mặt mất hứng của Cố Mộ Nghiêm.

      Cố Mộ Nghiêm rất muốn bắt tháo xuống, nhưng nhìn vui vẻ, suy nghĩ chút cũng ra, kệ , chỉ lần này, lần sau thể bỏ qua như vậy nữa.

      **

      Cố Mộ Nghiêm lái xe, mà chọn ngồi xe công cộng ngắm cảnh cùng Tần Tích, vừa lên xe, hai người liền thu hút ít tầm mắt của mọi người, mặt Tần Tích đầy vẻ phấn khích, nên chú ý đến ánh mắt của người khác, cầm điện thoại chụp ảnh ngừng, mà Cố Mộ Nghiêm sớm quen với những ánh mắt nhìn chằm chằm này, toàn bộ chú ý đều đặt ở người Tần Tích, chung với thể lơ là được.

      Tần Tích đắm chìm trong cảnh đẹp của nước , nhìn bên này chút, nhìn bên kia chút, hoàn toàn quên mất còn người ở sau lưng, cho nên Cố Mộ Nghiêm làm sao có thể lơ là cảnh giác, chỉ sợ hơi chú ý chút liền thấy đâu.

      dạo gần nửa ngày, Tần Tích rất thỏa thích, điện thoại di động chứa đầy ảnh chụp, định tối trở về gởi cho Diệp Thập Nhất xem.

      Tần Tích là người nhanh thích cũng nhanh chán, mệt mỏi muốn nữa, Cố Mộ Nghiêm đành phải dắt tay , Tần Tích dứt khoát ôm cánh tay của , dựa vào lên phía trước, khi thấy Cố Mộ Nghiêm dẫn vào cửa hàng đá quý, có chút hiểu, dắt tới đây làm gì? Chẳng lẽ ở đây cũng có thể ngắm cảnh, chẳng qua, chỉ xem mà mua hay lắm.

      vào, Tần Tích liền bị ánh sáng xanh vàng rực rỡ bên trong hấp dẫn, khác với phong cách của Trung Quốc, trần nhà ở đây rất cao, chính giữa treo đèn thủy tinh cực kỳ lớn, tông màu chủ đạo là màu nắng và màu vàng kim, rất xa hoa.

      Dường như người ở đây biết Cố Mộ Nghiêm, vừa nhìn thấy đến liền có nhân viên gọi quản lý, rồi sau đó liền có người đàn ông mặc âu phục đeo cà vạt ra, nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm liền đến chào hỏi nhiệt tình, "Cố tiên sinh, đến rồi."

      Cố Mộ Nghiêm hỏi, "Daniel, đồ tôi đặt làm xong chưa?"

      " xong rồi." Daniel cười gật đầu, lập tức ánh mắt nhìn đến Tần Tích, "Chắc hẳn chủ nhân của món đồ kia chính là xinh đẹp này rồi."

      Cố Mộ Nghiêm cười giới thiệu, " ấy là vợ sắp cưới của tôi, Tần Tích."

      "Hai người rất xứng đôi, nước của có câu gọi là gì nhỉ. . .À, trai tài sắc. . . Đúng ?"

      Tần Tích nghe hiểu bọn họ cái gì, chỉ biết hai người bô bô, mà vẻ mặt của người đàn ông mắt xanh hết sức phong phú, thỉnh thoảng nhìn đến mình, cũng chỉ có thể cười ngừng với ta, cuối cùng miệng cũng sắp đông cứng.

      Daniel phía trước dẫn đường, dẫn bọn họ đến căn phòng bên trong, lâu sau, nhân viên cầm chiếc hộp tới, đưa nó cho Daniel, sau đó xoay người ra ngoài, Daniel mở hộp ra, đẩy tới trước mặt Cố Mộ Nghiêm, "Cố tiên sinh, nhìn xem có hài lòng ?"

      Trong hộp là chiếc vòng tay được điêu khắc, hoa văn phía vô cùng tinh xảo, gần như tìm ra khuyết điểm nào, chỉ liếc mắt cái, Tần Tích liền thể dời mắt.

      Cố Mộ Nghiêm cầm lấy vòng tay, khuất ở mặt trong chiếc vòng có khắc câu tiếng rất .....

      Duy nhất cuộc đời này.

      Cố Mộ Nghiêm nghiêng đầu nhìn Tần Tích, đưa đến gần tay , muốn đeo vòng tay lên tay , Tần Tích kinh ngạc nhìn , " muốn tặng cho tôi sao?"

      "Chẳng thế thế nào?" Cố Mộ Nghiêm tức giận trả lời.

      Chẳng lẽ còn có thể đưa cho người khác hay sao, nhóc này thiệt là.

      "Oh."

      Cố Mộ Nghiêm đeo lên giúp , dịu dàng hỏi, "Thích ?"

      "Thích." Tần Tích , lập tức hỏi tới, " nghĩ thế nào lại đưa cái này cho tôi vậy? Tôi còn tưởng chỉ mua chiếc nhẫn mười đồng cho tôi chứ."

      Đột nhiên đưa vật này, cũng quen.

      Cố Mộ Nghiêm liếc cái, "Ngốc nghếch, cái kia chỉ là đùa với em thôi, bà xã của Cố Mộ Nghiêm tôi làm sao có thể đeo nhẫn cưới mười đồng chứ, em sợ mất mặt, nhưng tôi có."

      Có khi nhóc này rất khôn khéo, cũng có khi rất ngốc nghếch.

      Ngay vào lúc này, điện thoại của Cố Mộ Nghiêm vang lên, nhìn lướt qua Tần Tích phấn khích bừng bừng ngắm nhìn vòng tay, nhận điện thoại.

      Tần Tích nghe chuyện điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn cái, lại hiểu cái gì.

      Sau khi Cố Mộ Nghiêm cúp điện thoại liền dắt Tần Tích khỏi, gọi chiếc taxi, sau khi ngồi lên liền với Tần Tích, "Tôi có khách hàng quan trọng phải gặp mặt, cho nên tôi đưa em về khách sạn trước, nếu em còn muốn đâu, ngày mai chúng ta lại nữa."

      "Được." Tần Tích gật gật đầu, vốn dĩ đến đây là vì công việc, đương nhiên phải đặt công việc lên hàng đầu.

      Ngồi xe, Cố Mộ Nghiêm yên tâm dặn dò, "Ngoan ngoãn ở trong phòng, được lung tung, muốn ăn cái gì liền nhắn tin cho tôi, tôi mua về cho em."



      Tiếng của kém như vậy, yên tâm.

      Tần Tích nằm tựa cửa kính xe, chu môi , "Biết rồi, tôi lại phải con nít."

      Trong mắt Cố Mộ Nghiêm chợt lóe lên vui vẻ, cũng biết tiếng , ngay cả đứa con nít ở đây cũng bằng.

      Trở lại khách sạn, Cố Mộ Nghiêm thay bộ âu phục, sau đó nhanh chóng rời , chẳng qua trước khi lại dặn dò vài câu.

      Sau khi Cố Mộ Nghiêm , Tần Tích phiền chán nằm ghế so pha, ngẩn người, chuông cửa đột nhiên vang lên, Tần Tích nghi hoặc nhíu mày, là ai nhỉ, chẳng lẽ Cố Mộ Nghiêm gọi thức ăn cho ? Rất có khả năng, bọn họ ăn cơm mới trở lại đây.

      Tần Tích nhìn vào mắt mèo, phát người đứng ở bên ngoài dĩ nhiên là bị đuổi bắt từng gặp trong quán rượu, mới vừa mở cửa, Vương Tử Hàm liền nhiệt tình vẫy tay với , "Này, Tần Tích, là tôi, nghĩ tới phải ?"

      "Làm sao biết tôi ở đây?"

      Vương Tử Hàm cười mỉm trả lời, "Ha ha, vừa rồi tôi nhìn thấy hai người, cho nên liền theo đến đây, sau khi nhìn thấy người đàn ông kia rồi mới đến gõ cửa, tôi rất thông minh phải ?"

      Người đàn ông của Tần Tích quá dữ tợn.

      Tần Tích dẫn Vương Tử Hàm vào ngồi, rót ly nước để trước mặt ta, "Đúng rồi, ngày hôm qua sao chứ, hai người kia còn đuổi theo ? Có muốn báo cảnh sát hay ?"

      Vương Tử Hàm uống ngụm nước, vội vàng phất phất tay, " cần cần, bọn họ là vệ sĩ của tôi, chỉ là tôi ghét bọn họ quá phiền, cứ hay lãi nhãi, cho nên tôi liền cắt đuôi bọn họ."

      "Hóa ra là như vậy." Tần Tích như bừng tỉnh hiểu ra, khó trách tối hôm qua ấy còn có thời gian rỗi huyên thuyên với như vậy, ra phải bị đuổi giết.
      melodyevilChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 65 - Bởi vì sợ sơ xuất của mình khiến cho bị tổn thương
      Edit: Sun520

      "Tuy nhiên, hai ngày nay tránh đông tránh tây, khiến tôi mệt chết được!" Vương Tử Hàm buông lỏng tựa vào ghế sa lon.

      Tần Tích nhìn , cảm thấy (VTH) giống người xấu chút nào, hiểu Cố Mộ Nghiêm nhìn thế nào mà ấy là người xấu.

      "Bọn họ là bảo vệ tại sao lại muốn thoát khỏi bọn họ."

      "Bọn họ bảo vệ tôi, nhưng bọn họ cũng được lệnh muốn bắt tôi trở về, biết tôi đáng thương nhiều thế nào đâu, lại bị bức hôn. . ." Vương Tử Hàm cố gắng muốn nặn ra hai giọt nước mắt, nhưng làm được.

      Tần Tích tò mò hỏi thăm: "Nếu thích đối phương, vậy tại sao cha mẹ lại muốn kết hôn."

      Vẻ mặt Vương Tử Hàm buồn thiu: "Cha mẹ tôi cảm thấy tôi rất bướng bỉnh, nên muốn tìm người để quản lý tôi, nhưng tôi thích người đàn ông kia chút nào cả, dáng dấp lại đẹp trai, thích hợp làm ứng cử viên ông xã của tôi, quan trọng nhất là tôi có người trong lòng rồi, cho nên tôi thừa dịp cha mẹ tôi chú ý, lén chạy ra ngoài, sau đó bọn họ để cho người ta tới bắt tôi trở về."

      "Vậy tại sao đưa người trong lòng gặp cha mẹ ?"

      "Tôi cũng nghĩ vậy, quan trọng là ta biến mất, mà tôi tìm được ta, đáng chết, tôi hỏi thăm nghe được ta tới nước , cho nên đuổi theo, nhưng vẫn tìm thấy." đến cái này, Vương Tử Hàm cảm thấy tức giận trong lòng, người đàn ông đáng ghét, sau khi ăn sạch , lại dám chơi trò mất tích với , đừng để cho tìm được, thể giết chết ta.

      " thấy?"Tần Tích hơi kinh ngạc: "Người đàn ông kia phải có chút đáng ghét sao, vậy còn tìm ta làm gì."

      " ta lớn lên đẹp trai, quá đẹp trai." Vương Tử Hàm lộ ra vẻ mặt hoa si: " ra tôi có kết giao với ta, mà có lần tôi tham gia tiệc sinh nhật của bạn, kết quả cẩn thận rơi vào trong hồ bơi, ta cứu tôi, sau này nghe ta lúc tôi ngất , nhưng lại vẫn sống chết bắt lấy ta buông, tách cũng tách ra, cho nên ta chỉ có thể mang theo tôi thôi, đêm hôm đó tôi sốt cao, ta vẫn chăm sóc tôi, sau đó tôi tỉnh lại thấy ta quá đẹp trai, cho nên chết sống đổ thừa ta, sau này còn mượn cơ hội chuốt say ta nữa, tiếp đó là gạo nấu thành cơm, nhưng tháng sau, có ngày sau khi ta rời khỏi và trở lại nữa, còn tôi lại đợi ta ở đó nửa tháng." xong lời cuối cùng, vẻ mặt Vương Tử Hàm xuất buồn bực: "Tôi biết tại sao ta phải , tại sao với tôi, là sợ tôi tiếp tục quấn ta hay sao?"

      Tần Tích nghe được chắc lưỡi hít hà, ngờ Vương Tử Hàm như thế này mà mạnh mẽ như vậy, tấn công đàn ông như vậy.

      "Nếu như ta cho biết, ta muốn , để cho ta sao?"

      "Chắc chắn để cho ta , nhưng tôi chắc chắn đuổi theo, chết cũng muốn cùng với ta chết chỗ." Vương Tử Hàm chống cằm: " biết chứ, dáng dấp ta rất đẹp trai, nhìn kỹ, chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy ta, cả ngày hôm đó tâm trạng của tôi cũng rất tốt, trời ạ, thế giới tại sao có thể có người đẹp như thế, sớm biết chúng tôi tách ra, lúc ấy tôi nên chụp hình, bây giờ nghĩ lại hối hận muốn chết, ngay cả tấm hình thông báo tìm người cũng có."

      Nhưng nếu gởi thông báo tìm người khắp thế giới, đoán chừng ta càng xuất , ai, buồn bực chết rồi.

      Tần Tích thấy Vương Tử Hàm khen ngợi người đàn ông lên trời, khẽ

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 21/11/17
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 66 - Về sau cứ dựa theo tiêu chuẩn này
      Edit: Sun520

      Trong mắt Cố Mộ Nghiêm tràn đầy cưng chiều: "Có muốn tận mắt thấy thôn trang đó ti vi hay , nếu muốn nhanh chóng thu dọn đồ chút.”

      Tần Tích vừa xuống xe nhìn ngây người, thấy thôn trang này giống thôn trang TV như đúc, có giàn nho, có hàng rào, trong sân còn có gốc cây ngô đồng Pháp rất lớn, sân rậm rạp cỏ , rất đẹp.

      "Woa, là đẹp!"

      Cố Mộ Nghiêm nghe được lời của ..., mặt ý cười: "Nếu em thích, sau này chúng ta có thể đến đây thường xuyên."

      Ánh mắt Tần Tích lấp lánh: "Có ?"

      "Dĩ nhiên là ." Cố Mộ Nghiêm lại tiếp tục : "Nơi này khá lớn, có rất nhiều phòng, chờ sau này chúng ta có đứa bé, có thể đón cha mẹ của chúng ta đến đây nghỉ mát, em và đứa bé có thể chơi ở trong sân, có thể chơi cờ với cha ở sân thượng, còn mẹ của em và mẹ của có thể nấu thức ăn cho chúng ta."

      "Được." Tần Tích theo lời của nghĩ tới hình ảnh kia, cảm thấy vô cùng ấm áp tốt đẹp, lại gật đầu cái, nhưng gật đầu xong lại phản ứng kịp, gương mặt lập tức đỏ bừng: "Ai muốn sinh con cho chứ, biết xấu hổ!"

      Cố Mộ Nghiêm cười sâu hơn: "Ai muốn sinh con cho sao? phải em, mới vừa rồi em gật đầu."

      ". . ."

      Đáng chết, mới vừa rồi cố ý dẫn dụ mình gật đầu.

      "Hóa ra là em ăn ở hai lòng, mới vừa rồi cẩn thận lỡ miệng thôi sao." Cố Mộ Nghiêm tới bên cạnh .

      "Cố Mộ Nghiêm!" Tần Tích xấu hổ đến mặt đỏ bừng, đẩy mạnh, nhưng càng tức giận Cố Mộ Nghiêm càng cười đến vui vẻ, Tần Tích nhìn chằm chằm : " cho phép cười nữa!"

      Cố Mộ Nghiêm biết thể tiếp tục nữa, nếu giận , cố gắng cười đến nghẹn, đưa tay ôm hông của : "Được rồi, đừng giận mà, chúng ta vào thôi."

      Đáng ghét, lại trêu mình! Chính mình cũng là, tại sao có phòng bị như vậy, u mê hồ đồ gật đầu chứ.

      Tần Tích buồn bực, nhưng Cố Mộ Nghiêm hài lòng chết rồi.

      Cố Mộ Nghiêm thấy Tần Tích phùng mang trợn mắt, dáng vẻ tức giận đến được, lặng lẽ mỉm cười.

      Thiết kế nội thất của ngôi nhà cũng xa hoa, hơn nữa muốn thể ấm áp, cũng như sắc màu ấm áp là màu chính, có lò sưởi trong tường, cùng với bức tranh treo tường, có phong cách cổ của nước , so với khách sạn, Tần Tích lập tức sinh ra ấn tượng tốt đối với nơi này, cho nên như đứa trẻ tò mò nhìn xung quanh.

      Cố Mộ Nghiêm nắm lấy tay của , đưa tay lên khẽ gõ đầu : " đói rồi, ăn cơm trước thôi."

      "Ừ." Tần Tích nghĩ có sẵn cơm, kết quả Cố Mộ Nghiêm kéo đến phòng bếp, sửng sốt mấy giây và chỉ chỉ chính mình: " muốn tôi làm chứ?"

      Cố Mộ Nghiêm nghiêng dựa vào khung cửa: "Nếu
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 21/11/17
      dungggChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 67 - Người mời mà đến
      Edit: Sun520

      Cố Mộ Nghiêm nhanh chậm lại bổ sung câu: "Nhớ hương vị này, về sau cứ dựa theo tiêu chuẩn này!"

      Lúc đầu Tần Tích vốn là bộ mặt mỉm cười sau đó mặt lập tức đông cứng tại chỗ, nuốt trôi miếng thịt trong miệng, mà nuốt cũng được.

      Muốn làm ra hương vị này, vậy muốn luyện đến ngày tháng năm nào đây.

      Cố Mộ Nghiêm chút để ý liếc cái: "Chẳng lẽ em muốn cả đời ăn rau cần xào thịt bò."

      " muốn ăn, vậy tự mình làm , ai quy định chỉ tôi có thể nấu cơm, sau này chúng ta phải thay phiên nhau nấu ăn, OK!" Tần Tích nhấn mạnh phản bác, nhưng lúc xong nghe thấy tiếng cười truyền đến từ đối diện, mới ý thức được ý nghĩa trong lời của .

      Đáng ghét, lại bị dẫn dắt .

      " ngờ em suy nghĩ lâu dài như vậy, xem ra em rất muốn gả cho rồi." Vẻ mặt Cố Mộ Nghiệm kìm nén đến nghẹn, sau đó nghiêm túc : "Được rồi, miễn cưỡng cưới em, nên quá vui mừng!"

      Tần Tích giận dữ dứt, là giảo hoạt, thừa dịp lúc chưa chuẩn bị thế nhưng bố trí bẩy rập cho .

      cũng là đầu óc heo mà, mắc bẫy lần rồi, lại vẫn có thể mắc lần thứ hai.

      Sau khi ăn cơm tối, Cố Mộ Nghiêm xử lý công việc, Tần Tích xem tạp chí ở tầng dưới, khi thoải mái nằm ghế sa lon, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Tần Tích chống lên thân thể nhìn cánh cửa, lúc này ai đến đây chứ? Chẳng lẽ là bạn bè của Cố Mộ Nghiêm đến thăm hỏi?

      Tần Tích nhanh chóng chỉnh sửa quần áo chút, sau đó mở cửa, trong nháy mắt mở cửa đó, Tần Tích sững sờ.

      Triệu Tử Diên dựa vào vách tường với tư thế quyến rũ, ta mặc bộ váy liền áo thấp ngực, trang điểmddllqqdd.Sun520 đẹp đẽ, môi đỏ mọng quyến rũ, mắt phượng khép hờ, cho nên ta cũng thấy Tần Tích đứng ở cửa.

      " Mộ Nghiêm, ngờ tới em tới đây tìm , có phải rất vui vẻ hay , vui vẻ đến được lời rồi sao, em cũng vui vẻ, ở đây, hai chúng ta trải qua mấy đêm lãng mạn, Mộ Nghiêm, tới ôm em , come on!"

      Tần Tích bị giọng ngọt ngấy này làm cho nổi da gà, đột nhiên run cái, ho tiếng nhắc nhở: "Triệu tiểu thư, xấu hổ quá, tôi phải là Mộ Nghiêm của . . ."

      Nghe được giọng của Tần Tích, Triệu Tử Diên nhanh chóng nhìn về phía , bỗng dưng trợn to hai mắt, lui về sau hai bước, ngón tay run rẩy chỉ về phía : "Tần Tích! Tại sao là tên quỷ đáng ghét này!"

      "Đúng, chính là tôi." Tần Tích khoanh tay trước ngực tựa vào cửa.

      "Đáng ghét!" Triệu Tử Diên cắn môi dưới: "Làm sao ở đây?"

      ta vốn nghĩ thừa dịp Tần Tích ở trong nước, nên thầm tới đây bồi dưỡng tình cảm với Mộ Nghiêm, sau đó bảo Mộ Nghiêm đuổi Tần Tích ra ngoài, kết quả nghĩ đến bị giành trước bước.

      "Tại sao tôi thể ở đây, còn sao, buổi tối khuya chạy đến đây làm gì?"

      "Tôi tới đây dĩ nhiên là tìm Mộ Nghiêm, tránh ra cho tôi." Triệu Tử Diên thấy Tần Tích ngăn ở cửa, tức giận nên đưa tay đẩy , Tần Tích nhất thời có phòng bị, bỗng dưng bị Triệu Tử Diên đẩy ngã xuống đất, cùi chỏ đập xuống sàn nhà, là đau.

      Triệu Tử Diên cũng có vẻ áy náy chút nào, ngược lại từ cao nhìn xuống Tần Tích, đắc ý : "Đây chính là kết quả giành Mộ Nghiêm với tôi, tôi cho biết, thức thời mau cút cho tôi, nếu tôi cho biết tay!"

      Tần Tích từ từ đứng dậy, cười lạnh tiếng: "Triệu Tử Diên, tôi cũng cho biết, đừng tưởng rằng là phụ nữ tôi đánh động thủ lần nữa thử xem."

      Từ theo các cậu trai đánh nhau rồi, đánh Triệu
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 21/11/17
      dungggChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :