1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn ước hào môn: Vợ yêu bé nhỏ của đại thúc – Tần Tích (44)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53: Cố Mộ Nghiêm trở lại

      Editor: VinJR

      Tần Tích ngờ Phạm Thành Trạch lại làm như vậy, trong ấn tượng của , cho tới bây giờ Phạm Thành Trạch đều là người khiêm tốn, ôn tồn tao nhã, nhưng bây giờ lại cường thế, cho người khác phản kháng, làm khiếp sợ.

      "Thầy Phạm, thầy làm gì vậy, buông tay." Tần Tích giãy giụa.

      Phạm Thành Trạch mắt điếc tai ngơ, trực tiếp kéo ra đường lớn bên ngoài nhà họ Cố, Phạm Thành Trạch xoay người nhìn , "Em viết thư, vì sao gởi cho tôi?"

      Kỳ đối với , phải Phạm Thành Trạch hoàn toàn có ấn tượng gì, tiếp xúc lâu, mơ hồ nhớ ra có khuôn mặt như vậy bên trong lớp học hơn trăm người kia, khi đó, chỉ nghiêm chỉnh hoàn thành trách nhiệm của người thầy, cho nên đối diện với ánh mắt hâm mộ ở bên dưới, đều lựa chọn giả vờ biết.

      "Thầy Phạm, những chuyện này cũng qua rồi, bây giờ tôi là vợ chưa cưới của Cố Mộ Nghiêm, thầy hãy quên chuyện bức thư này ." Nếu như bọn họ có duyên, tại sao khi nổi lên dũng khí tỏ tình gặp được Cố Mộ Nghiêm chứ.

      "Ngày đề đầu thư là hơn hai tháng trước, khi đó em mới tốt nghiệp, vì sao trong thời gian ngắn như vậy em trở thành vợ chưa cưới của Mộ Nghiêm?"

      Tần Tích biết nên giải thích thế nào, cảm thấy quá khó để trả lời, làm sao có thể với Phạm Thành Trạch khi đến tỏ tình với ta, cho nên mới gặp được Cố Mộ Nghiêm, sau đó bị ép ở chung với Cố Mộ Nghiêm.

      Bây giờ hôn ước của và Cố Mộ Nghiêm được định đoạt, là chuyện phải làm, thể chối bỏ.

      "Thầy Phạm, xin lỗi. . ."

      "Tôi cần em xin lỗi tôi, tôi muốn biết lý do?" Phạm Thành Trạch bắt lấy bả vai Tần Tích, vẻ mặt có chút kích động, " cho tôi biết."

      Tần Tích chưa bao giờ nhìn thấy thất lễ như vậy, nhưng vì muốn làm chết tâm, chậm rãi mở miệng, "Lúc đó vẫn chưa trưởng thành, cho rằng hâm mộ chính là thích, nhưng sau khi gặp được Cố Mộ Nghiêm em mới biết được, thích người phải là như vậy, thầy Phạm, xin lỗi, để thầy hiểu lầm rồi."

      "Em Cố Mộ Nghiêm?"

      "Phải, em ấy." Tần Tích tuyệt tình trả lời.

      mặt Phạm Thành Trạch toát ra nét bi thương, ông trời đùa giỡn sao? Khi thích mình, lại biết, đến khi thích , lại người khác, này có bao nhiêu tàn nhẫn đây.

      "Tôi biết rồi." Phạm Thành Trạch từ từ buông bả vai Tần Tích ra, lui về phía sau bước, giữ khoảng cách an toàn, đôi mắt cụp xuống, che đậy nét bi thương nồng đậm.

      Phạm Thành Trạch là người chính trực thà, trong tình , nếu bị cự tuyệt, như vậy yên lặng nén đau ở phía sau, quan tâm miệng vết thương đầy máu, đau triệt nội tâm, cũng tuyệt đối bất chấp mọi thủ đoạn để giành được đối phương, bởi vì như thế gây phiền nhiễu cho , tình nguyện chịu đựng tất cả.

      Tần Tích nhìn Phạm Thành Trạch, biết nên cái gì, bản thân từng thích đứng bụt giảng, khi đó chói mắt như mặt trời, bản thân dám tùy tiện tiến lên, còn nhớ có lần vì muốn chuyện với , sau khi tan học, thu dọn đồ đạc, ngồi góc chờ tất cả bạn học ra khỏi lớp, sau đó mới nhàng lên, vờ như có vấn đề hiểu.

      Khi đó chút kiên nhẫn nào, cũng giống với thầy giáo trước kia của sau giờ học liền rời ngay, nụ cười mặt vô cùng dịu dàng, sâu sắc khắc vào lòng Tần Tích, khi đó
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54: Đẹp trai có thể làm cơm ăn sao?

      Editor: VinJR

      Cố Mộ Nghiêm đứng ở cửa, nhìn Tần Tích, hai tay khoanh trước ngực, xa , nhóc này rất thoải mái, lập tức trong lòng chợt thoáng qua chút khó chịu.

      Tần Tích hát xong bài cười đến sáng lạn, tưởng tượng mình như đại minh tinh, phất tay với xung quanh, tự biên tự diễn , "Cám ơn, cám ơn các bạn, muốn tôi hát thêm bài nữa phải , nhưng cổ họng của tôi. . . Các bạn nhiệt tình như vậy, vậy tôi liền hát thêm bài nữa, các bạn đúng là quá nhiệt tình, tôi các bạn. . ."

      Tần Tích quấn khăn tắm, bởi vì động tác của quá mạnh nên bị lộ da thịt ra ngoài, nhưng bản thân vẫn phát , hoàn toàn say mê trong tiếng hát của mình, giống như người điên.

      Dựa vào chất giọng quỷ khóc thần sầu của để mở đại nhạc hội, đoán rằng có cho tiền người ta cũng muốn đến xem.

      Khi gào lên đột nhiên khăn tắm rơi xuống, sững sờ chút, sau đó nhanh chóng cúi người xuống nhặt lên, sau đó còn muốn tiếp tục, Cố Mộ Nghiêm lại muốn ngược đãi lỗ tai mình, đẩy cửa vào, "Hát đủ chưa?"

      Tần Tích nhìn Cố Mộ Nghiêm đột nhiên xuất , nhất thời ngẩn ra, sau đó nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm, "Nhất định là mình xuất ảo giác, nhất định là ảo giác, tỉnh táo chút."

      Làm sao Cố Mộ Nghiêm có thể xuất ở đây, trở về, nhất định nhà họ Cố nhận được tin tức, nhưng lúc ăn cơm tối, có ai hôm nay Cố Mộ Nghiêm trở lại, cho nên nhất định đây chỉ là nằm mơ.

      Nhưng giấc mơ này là đáng sợ.

      Tần Tích nhắm mắt lại tránh qua Cố Mộ Nghiêm ra ngoài, sau đó vén chăn lên nằm xuống, "Ngủ, khi thức dậy giấc mơ biến mất."

      Nhưng giây sau, cổ tay của bị nắm lấy, ép ngồi dậy, Cố Mộ Nghiêm ngồi bên cạnh giường, mặt là vẻ chế giễu, "Bây giờ tỉnh chưa?"

      Tần Tích ngồi giường mắt to trừng mắt với Cố Mộ Nghiêm, " trở về lúc nào vậy?"

      "Vừa nảy ." Cố Mộ Nghiêm cười .

      "Vậy tại sao lên tiếng? Dọa người chơi rất vui sao?" Tần Tích trách móc , vậy vừa rồi bộ dáng kêu gào điên cuồng của ta đều nhìn thấy, mất mặt chết được.

      " phải tôi muốn dọa em, là em nghe thấy tôi gọi." Ánh mắt Cố Mộ Nghiêm rơi bờ vai mềm mại của , cảm thấy cổ họng có chút khô khan.

      Tần Tích thấy ánh mắt của trở nên nóng bỏng, lúc này mới nhớ tới người chỉ quấn cái khăn tắm, vội vàng kéo chăn trùm lên người mình, thẹn quá hoá giận quát, " được nhìn."

      "Cũng phải chưa từng thấy qua, có cái gì phải che." Mặt Cố Mộ Nghiêm thoáng qua nụ cười xấu xa, trêu chọc , đưa tay qua kéo cái chăn.

      " buông tay ra, buông ra." Tần Tích vội vàng nắm chăn, giằng co với .

      Cố Mộ Nghiêm chỉ muốn trêu chọc chút, cho nên cũng có ý định giật lấy chăn của , lực nắm cũng lớn, nên ngược lại bị lực độ quá mạnh của Tần Tích kéo qua, cả người đè người .

      Tần Tích hoảng hốt muốn đẩy ra.

      Cố Mộ Nghiêm dùng tay chống thân thể của mình, rủ mắt nhìn vẻ mặt hoảng hốt của , tiếp tục trêu đùa, "Miệng bảo tôi buông ra, tay lại kéo tôi đến, đúng là tiểu lừa đảo."

      "Ai kéo , nhanh tránh ra chút." Tần Tích tức giận thôi, đưa
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55: Nếu là người đó, vậy quá làm thất vọng rồi

      Editor: VinJR

      Thôi bỏ , những người này biết khuôn mặt của Cố Mộ Nghiêm, cho nên mới bị vẻ bề ngoài của ta mê hoặc, đợi sau khi mọi người biết tính cách vui vẻ bất thường của Cố Mộ Nghiêm, mới biết được đến cùng là ai gặp vận may.

      Cố Mộ Nghiêm nghe được câu thầm của Tần Tích, biết gì, lá gan của nhóc này đúng là càng lúc càng lớn, dám ghét bỏ tính tình của .

      Khi qua gian hàng mì ăn liền, theo bản năng Tần Tích liền đẩy xe vào, chọn hương vị mình thích, lâu rồi chưa ăn, đột nhiên rất thèm, nhưng khi mới đặt mì vào xe đẩy, cánh tay khác liền lấy mì tôm ra ném về chỗ cũ.

      Tần Tích tức giận quay đầu lại, " làm gì vậy?"

      Cố Mộ Nghiêm nhìn , nhíu nhíu mày, "Những đồ vật này được phép xuất ở nhà họ Cố."

      "Tôi mua về nhà tôi."

      "Nhà em còn phải là nhà tôi sao, cho nên cũng được." Cố Mộ Nghiêm bá đạo lôi , Tần Tích lưu luyến rời quay đầu lại, khẩn cầu , "Tôi chỉ mua gói, chỉ gói thôi."

      " được, những thực phẩm tốt cho sức khỏe có gì ngon đâu, ngoại trừ những món này em muốn ăn gì cũng được."

      Tần Tích biết Cố Mộ Nghiêm , cho mua chắc chắn để mua được, cho nên cũng gì nữa, nhìn sữa chua đặt bên cạnh, tới, hương vị nào cũng có, trong lúc nhất thời biết nên chọn hương vị nào.

      Cố Mộ Nghiêm đứng ở bên cạnh, nhìn vẻ mặt rối rắm của , có chút bất đắc dĩ, "Thích mỗi loại lấy hộp."

      " vậy sao?" Ánh mắt Tần Tích sáng lên, tưởng mắng chứ.

      "." cũng khó khăn đến mức này, hơn nữa, uống nhiều sữa chua cũng có lợi cho sức khỏe.

      mặt Tần Tích lộ ra mỉm cười, mỗi hương vị đều mua hộp.

      Cố Mộ Nghiêm nhìn , phát đúng là dễ thỏa mãn.

      Trong cửa hàng bách hóa đúng là rất tiện, cái gì cũng có bán, khi qua tiệm trang sức, Tần Tích nhìn thấy chiếc kim cài áo vô cùng xinh đẹp, hơn nữa giá cả cũng đắt, mua về tặng bác , coi như là chút tâm ý, dù sao ngoại trừ Cố Mộ Nghiêm đáng ghét ra, những người khác đều đối xử rất tối với mình.

      Sau đó Tần Tích lại mua cây bút máy cho Cố Đình Dự, cho Cố gia gia bộ đồ tập Thái Cực, đương nhiên tiền đều do Cố Mộ Nghiêm trả, nhóc này gởi ngân hàng bao nhiêu, trong lòng biết , chỉ cần có phần tâm ý này tốt rồi, làm sao lại để trả tiền.

      Chỉ có điều tuy nhóc này còn trẻ tuổi, nhưng rất hiểu chuyện, Cố Mộ Nghiêm nhìn gò má của , trong lòng chảy qua dòng nước ấm.

      Chỉ là mua quà cho tất cả mọi người, nhưng hình như có ý định mua cho .

      Thấy chuẩn bị rời , Cố Mộ Nghiêm nhanh miệng hỏi , "Mua xong chưa?"

      "Xong rồi." Tần Tích gật gật đầu.

      " mua xong rồi sao?" Cố Mộ Nghiêm quyết định cho thêm cơ hội nữa.

      Tần Tích thấy hỏi như vậy, cho rằng mình bỏ sót cái gì, kiểm tra lại chút, chắc chắn trả lời, "Ừ."

      Bỗng chốc sắc mặt Cố Mộ Nghiêm liền trầm xuống, nhóc này đúng là có lương tâm, "Em nghĩ kỹ lại ."

      Tần Tích cảm thấy kì kì quái quái, chẳng qua vẫn cố suy nghĩ lần, "Tôi nghĩ ra."

      Cố Mộ Nghiêm hoàn toàn nổi giận, cũng đến ràng như vậy, nhưng vẫn phản ứng kịp, rốt cuộc trong lòng hay ?

      Tần Tích thấy nhìn mình chằm chằm, cảm thấy hiểu nổi, chọc giận ta sao? lấy tay chọc chọc , "Cố Mộ Nghiêm, làm sao vậy?"

      Cố Mộ Nghiêm bất mãn hỏi, "Em mua quà cho tất cả mọi người, vậy của tôi đâu?"

      Tần Tích ngây ngốc
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56: Người đàn ông bị thương

      Editor: VinJR

      Tần Tích xem tivi với Hàn Thu xong lên lầu, đẩy cửa ra liền nghe được Cố Mộ Nghiêm chuyện điện thoại, nghe giọng điệu hình như là muốn ra ngoài, lên tiếng, làm chuyện của , sau khi cúp điện thoại liền nghe , "Giúp tôi lấy mấy bộ đồ trong tủ quần áo."

      "Ừ." Tần Tích nhanh nhẹn chạy tới, cũng có xem là mấy bộ, ôm để lên giường, Cố Mộ Nghiêm lấy va li ra, bắt đầu xếp đồ.

      Tần Tích tò mò hỏi, " lại phải công tác sao?"

      "Ừ, lần này là xuất ngoại, chỉ có điều đừng cho là tôi rồi có thể làm loạn, cách Phạm Thành Trạch xa chút cho tôi." Cố Mộ Nghiêm vừa thu xếp đồ đạc, vừa dặn dò.

      "Biết rồi." Tần Tích bĩu môi, chuyện giữa và thầy Phạm cũng giải thích ràng với , sao cứ nghi ngờ vậy.

      Cố Mộ Nghiêm cầm tấm thẻ ngân hàng đưa cho , "Bên trong thẻ có trăm ngàn, mật mã là sinh nhật của em, em mang mua vài bộ quần áo cho mình hoặc mua chút đồ bổ cho mẹ, mua quần áo được giống như mấy bán hoa, em phải nhớ kỹ em là phụ nữ sắp kết hôn, ăn mặt phải đàng hoàn chút."

      Tần Tích nhận lấy tấm thẻ, vì ta những lời này, nhất định phải quẹt hết tấm thẻ này, đàng hoàn ở đâu chứ, tuổi trẻ phải cá tính chút, người đàn ông già như biết cái gì là thưởng thức.

      Cố Mộ Nghiêm suy nghĩ chút lại dặn dò, "Cuối cùng, được làm căn phòng này giống như bãi rác."

      "Vâng." ta rồi, cũng tin ta vẫn có thể biết căn phòng có giống bãi rác hay , cùng lắm trước khi ta về dọn dẹp sạch là được.

      Cái này gọi là có chính sách, dưới có đối sách.

      Trước khi , Cố Mộ Nghiêm thấy Tần Tích ngây ngốc đứng ở đàng kia, lập tức có chút mất hứng, "Tôi đây."

      "Ừ, tạm biệt." Tần Tích phất phất tay.

      Trong lòng Cố Mộ Nghiêm tức giận thôi, "Cũng chỉ có hai chữ này thôi sao?"

      Tần Tích nhìn xem mặt trầm, suy nghĩ chút vẫn thêm, "Chú ý an toàn."

      "Còn gì nữa ?" Lúc chồng người khác phải xa, vợ nhà người ta chịu được, vừa ôm vừa khóc giống như nhõng nhẽo, hết lần này tới lần khác nhóc này giống như khúc gỗ, ngay cả câu lưu luyến rời cũng biết .

      Tại sao lại muốn lấy người ngốc nghếch khó trị như vậy làm vợ chứ?

      Tần Tích lập tức kịp phản ứng, liền xông lên ôm eo của , hô to gọi , "Cố Mộ Nghiêm, được , được , tôi nỡ xa , muốn dẫn tôi với..."

      "Buông ta." Cố Mộ Nghiêm tức giận, diễn trò sao?

      Tần Tích ngoan ngoãn buông tay, lui về phía sau bước, bĩu môi, người đàn ông này là lắm điều, phải chỉ vài ngày thôi sao? Cũng phải là sinh ly tử biệt.

      "Được rồi được rồi, phải chú ý an toàn, nghỉ ngơi nhiều chút, đừng quá mệt nhọc, buổi tối ít ra ngoài, mấy ở nước ngoài rất hung bạo, đánh ngất xỉu xong trực tiếp lôi về, ddien daan lqe quy don đến lúc đó bị ép trở thành chồng người ta, tôi cũng biết cứu thế nào, cũng ít đến mấy chỗ bán hoa bừa bãi, ngộ nhỡ mang bệnh trở lại, tất cả mọi người đều xui xẻo lây. . . . ."

      "Câm miệng."

      Lời Tần Tích còn chưa dứt liền bị Cố Mộ Nghiêm tức giận bừng bừng cắt đứt, mấy chuyện ma quỷ này, bằng tốt hơn.

      Mặt Tần Tích
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57: tìm Cố Mộ Nghiêm

      Editor: VinJR
      Tần Tích vừa định thở phào cái, lại phát người đàn ông bên cạnh lập tức trở nên đề phòng, nhìn chằm chằm cửa, Tần Tích vừa định hỏi làm sao vậy, liền bị ánh mắt của làm cho im miệng.

      Rất nhanh, Tần Tích cũng nghe được bên ngoài có người đến gần, nhịn được căng thẳng lên, đám người này ban ngày ban mặt mà cũng dám giết người, vậy cũng phải là hạng người hiền lành gì, bây giờ ta lại bị thương, nếu những người này xông vào, chỉ sợ cũng bị xui xẻo lây.

      Tần Tích nhìn nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường, tựa như người ở bên ngoài chỉ như mấy con mèo .

      "Đại ca, vết máu về phía này." Bên ngoài truyền đến giọng .

      "Đuổi theo." Rất nhanh, tiếng bước chân mất trật tự dần dần xa.

      Qua phút, chậm rãi đứng dậy, mở cửa ra ngoài, lúc này Tần Tích mới nhìn thấy có vài giọt máu sàn dẫn đến hướng khác, chẳng trách vừa rồi ta căng thẳng chút nào, ******************* ta biết chắc đám người kia đuổi theo, cho nên sớm bố trí đánh lạc hướng, vậy vũng máu lớn bên ngoài nhà vệ sinh cũng do ta cố ý lưu lại, kết quả là ngốc nghếch trúng bẫy.

      Khi Tần Tích ngây người, nghe thấy ta nhận điện thoại, "Tôi sao, mấy người kia còn tác dụng, cho nên tạm thời cho bọn họ lối thoát, tôi biết, chuyện tìm người tôi gấp rút làm, nhưng mà cũng lâu như vậy, lại chỉ cho tôi chút manh mối, tôi cũng phải là thần, cho tôi thêm chút thời gian , ừ, tôi cẩn thận."

      ta chuyện điện thoại xong, thấy Tần Tích còn đứng ở đó, " phải lúc nảy sợ chết khiếp sao? Bây giờ để sao còn chưa ?"

      Tần Tích phục hồi tinh thần lại, sải chân ra ngoài, đột nhiên lại nghe ta , "Nếu muốn thêm phiền phức đừng với người khác từng gặp tôi, còn nữa. . . Cám ơn ."

      " cần." Tần Tích quay đầu lại nhìn ta cái, sau đó nhanh chóng rời .

      là lòng hiếu kỳ hại chết mèo mà, lần sau gặp được loại chuyện như vậy, nhất định tránh xa, loại người thế này vẫn nên ít qua lại tốt hơn, nếu chết như thế nào cũng biết.

      vừa trở về, Diệp Thập Nhất liền cười nhạo rớt trong hầm cầu, trong lòng Tần Tích vẫn còn sợ hãi, cũng muốn cái gì, ngồi xuống liền thúc giục người phục vụ nhanh mang thức ăn lên, ăn xong liền kéo Diệp Thập Nhất rời khỏi nhà nhà hàng, sau này có đánh chết cũng tới đây ăn lần nữa.

      Ra khỏi nhà hàng, Diệp Thập Nhất cảm thấy có chút kỳ lạ, tra hỏi hồi, Tần Tích hít sâu hơi, sơ qua chuyện vừa rồi với Diệp Thập Nhất phen, Diệp Thập Nhất cũng sợ ngây người, liền sau này nếu vệ sinh ở bên ngoài phải có người khác chung.

      Loại chuyện thế này chỉ xuất trong phim truyền hình, thế nhưng lại xảy ra ngoài đời .

      Bị chuyện vừa rồi làm xen ngang, hai người cũng ở ngoài lâu, rất nhanh liền tạm biệt về nhà.

      Tiểu Trần tới đón Tần Tích, thấy sắc mặt có chút tốt, quan tâm hỏi thăm, "Thiếu phu nhân, thân thể thoải mái sao? Có cần tôi đưa đến bệnh viện ?"

      Tần Tích nhớ tới chuyện vừa rồi, vẫn khỏi rùng mình cái, " có việc gì, vừa rồi có thể là do nhiệt độ trong nhà hàng quá thấp."

      Tiểu Trần bật điều hòa trong xe cao lên chút.

      Tần Tích mới vừa xuống xe nhìn thấy Triệu Tử Diên ra từ nhà họ Cố, Triệu Tử Diên nhìn Tần Tích hừ lạnh tiếng, " đừng đắc ý quá sớm, tôi nhất định đoạt lại Mộ Nghiêm, hoàn toàn xứng với Mộ Nghiêm đâu."

      Hàn
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :