Hồng rực đỏ - James Patterson (Bestseller, trinh thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 117

      Ở ĐÂY CÓ HAI TÊN TRÙM. Điều đó nghe có vẻ điên khùng đối với tôi, nhưng rồi tôi gần như chắc chắn rằng đây phải là câu trả lời cho rất nhiều vấn đề vô nghĩa liên quan đến cuộc điều tra.>
      Szabo là Trùm, nhưng được đặt cho cái tên giống như trò đùa bởi quá lợi hại, quá hoàn hảo. Ở đây còn kẻ nữa. Ông Trùm thứ hai. Con người này phải là trò đùa đối với những kẻ đồng tuế của y - y có bạn đồng tuế; y viết thư lăng mạ từ căn phòng của y tại bệnh viện cựu chiến binh.

      Phải mất vài phút tôi mới thuyết phục được Betsey rằng tôi có thể đúng. Sau đó chúng tôi gọi cho Kyle Craig. Lần lượt hai chúng tôi mãi cho đến khi Kyle bị thuyết phục đủ để cho phép chúng tôi tiến lên - theo hướng hoàn toàn mới mẻ và gây ngạc nhiên.

      Vào mười giờ sáng hôm đó, Betsey và tôi đáp máy bay tại phi trường Bolling. Cho đến trước đó vài tuần, tôi chưa từng đến Bolling, nhưng thời gian gần đây tôi dường như cất cánh từ đây thường xuyên hơn là từ sân bay Quốc gia, hay sân bay Ronald Reagan, như bây giờ được gọi.

      Hơn giờ chúng tôi hạ cánh tại sân bay quốc tế Palm Beach ở Nam Florida. Nhiệt độ bên ngoài là 95 độ[1], cực kỳ ẩm ướt. Tôi để ý đến cái nóng. Tôi phấn khích và hào hứng về khả năng giải được bài toán hóc búa này. Chúng tôi được gặp gỡ các đặc vụ FBI, nhưng Betsey là người phụ trách, kể cả ở Florida. Các đặc vụ địa phương làm theo lệnh của .

      [1] Ở đây là độ F (Fahrenheit): điểm tan băng là 32 độ F, điểm sôi là 212 độ F.

      Sau khi rời khỏi sân bay được điều hành rất tốt, chúng tôi lên đại lộ Bắc I-95. Chúng tôi được khoảng mười dặm hướng về phía Đông, về phía đại dương và đảo Singer. Mặt trời trông như viên kẹo chanh tan ra bầu trời xanh ngắt.

      chuyến bay tôi có thời gian suy ngẫm về giả tuyết có hai tên Trùm của mình. Càng xem xét giả thuyết này cách toàn diện tôi lại càng tin chắc hơn rằng cuối cùng chúng tôi đúng hướng. hình ảnh sống động tiếp tục loé lên trong đầu tôi.

      Đó là ảnh của bác sĩ tâm thần tên là Bernard Francis. Tấm ảnh này được kẹp vào hồ sơ cá nhân của Francis tại Hazelwood. Hai tấm ảnh khác được treo tường phòng làm việc của bác sĩ Cioffi. Tôi thấy chúng ở đó khi thẩm vấn ta. Bernard Francis có vóc người cao và bắt đầu bị hói, có vầng trán rộng và cái mũi khoằm. Y còn có cặp tai to, mềm. Hệt như chiếc ôtô mở cả hai cánh cửa.

      Năm 1996, Francis từng là bác sĩ tâm thần của Frederic Szabo trong chín tuần, và rồi năm tuần nữa trong năm ngoái. Đến cuối năm y chuyển đến Florida, nghe là để làm việc tại bệnh viện cựu chiến binh ở Bắc West Palm. Khi tôi thiết lập được liên kết đến Francis, tiếp theo là vài đầu mối khác. Căn cứ vào ghi chép trong bệnh án năm ngoái bác sĩ Francis cùng Szabo rời khỏi bệnh viện ít nhất ba lần. Những chuyến bản thân chúng có gì bất bình thường, nhưng vì lẽ đó chúng lại rất thú vị đối với tôi.

      Trong chuyến bay đến Florida, tôi còn đọc lại những ghi chép mà bác sĩ Francis viết về Szabo năm 1996 và năm ngoái.

      trong những bản ghi chép rất có ý nghĩa thời kỳ đầu đưa ra câu hỏi: Có phải bệnh nhân thực dành khoảng hai mươi năm lang thang khắp đất nước làm những việc kỳ cục ? Vì lý do nào đó việc này nghe có vẻ . Bệnh nhân đáng ngờ này có cuộc sống hoang tưởng rất tích cực và có lẽ khép kín với chúng ta. Năm nay cái gì thực xô đẩy bệnh nhân lưu lại Hazelwood?

      Betsey và tôi biết câu trả lời cho câu hỏi đó, và chúng tôi ngờ Francis cũng tìm ra. Vào tháng Hai năm 1996, Frederic Szabo bị sa thải khỏi chức vụ phụ trách bộ phận an ninh tại First Union. xảy ra loạt vụ cướp tìm ra thủ phạm tại các nhà băng First Union ở Virginia và Maryland. Szabo đổ lỗi cho mình về sai sót trong công tác an ninh, và sau đó nhà băng cũng làm như thế. Cuối cùng người ta sa thải .

      Ngay sau đó bị suy nhược thần kinh và tự mình đăng ký vào Hawood - nơi mà cuộc vui và trò chơi trí tuệ bắt đầu.





      Chương 118

      CHÚNG TÔI THIẾT LẬP vị trí giám sát suốt ngày đêm bên ngoài căn hộ chung cư của bác sĩ Francis đảo Singer. Nơi đó là căn hộ kéo dài ở cao có bốn phòng ngủ và sân thượng; nó nằm ngay mặt nước. Có vẻ như nó vượt quá mức thu nhập của bác sĩ tâm thần trung bình ở bệnh viện cựu chiến binh. Đương nhiên, bác sĩ Francis hề xem mình là bác sĩ tâm thần thường thường bậc trung.

      Francis dành cả buổi tối tiêu khiển với phụ nữ tóc vàng trông chỉ bằng nửa tuổi y. Công bằng mà , y là người đàn ông mảnh khảnh tuổi bốn mươi lăm và có vẻ còn sung sức. Dẫu vậy, ả là người đẹp lộng lẫy; ả mặc bikini cột bằng dây và đeo đôi giày cao gót mềm màu đen. Ả liên tục chỉnh sửa đường xẻ giữa ngực và vén mái tóc dài vàng hoe ra khỏi mắt.

      “Rất quyến rũ,” Betsey , đoạn nhăn mặt. “Có vẻ như ta vớ được cuộc hẹn hò ấn tượng.”

      Betsey, hai đặc vụ khác và tôi hạ trại chiếc xe Dodge trong bãi để xe phía sau những tòa chung cư. Bãi để xe gần hết chỗ và chiếc xe của chúng tôi trà trộn vào trong đó. Nó có kính viễn vọng cho phép chúng tôi theo dõi Francis và khách của y khi họ nướng thịt bò bàn làm việc. FBI xác định được người phụ nữ tóc vàng là nhảy tại “nhà hàng thịt bò lúc lắc cao cấp” ở West Palm. Trước đây ả nhiều lần bị bắt vì mồi chài khách và làm điếm ở Fort Lauderdale. Tên ả là Bianca Massie và ả hai mươi ba tuổi.

      Chúng tôi quan sát tay bác sĩ đảm khi y vừa nấu bữa tối vừa thường xuyên ôm chặt và mơn trớn ả tóc vàng. Sau đó cả hai biến mất vào bên trong khoảng mười phút. Họ lại trở ra, và trong bữa ăn họ chạm vào chân và vuốt ve nhau. Họ nốc cạn chai vang Stag’s Leap thứ hai, rồi lại mất hút vào bên trong.

      “Chúng ta có thể thấy gì trong đó hả?” Betsey hỏi trong số các đặc vụ. “Tôi cần hình ảnh.”

      “Người của chúng ta mái nhà có thể nhìn được bên trong chung cư qua vài ô cửa sổ quay về hướng Nam,” đặc vụ báo cáo.

      “Đây là nơi ở nhớp nhúa của kẻ độc thân. Đồ đạc đắt tiền, nhiều tranh khắc a xít. Dàn thanh Bose, tạ tay. Tay bác sĩ còn có đĩa nhạc Black Lab chắc y dùng để làm quen nhiều phụ nữ bãi biển hơn.

      “Tôi nghĩ y làm quen với ả,” tôi . “Có vẻ hợp lý hơn, y hợp đồng với ả qua đêm.”

      “Y và trẻ lúc này quấn lấy nhau cách thân mật. Đĩa nhạc Black Lab có vẻ dạy cho tay bác sĩ đôi điều. Y biết vài ngón nghề chó má. Đài quan sát của chúng ta rằng tai và mũi của y to hơn nhiều so với bất kỳ bộ phận nào khác cơ thể y.”

      Câu đó làm cả nhóm phá lên cười. Nó còn làm giảm căng thẳng nữa. Chúng tôi hơi lo lắng cho , nhưng chúng tôi đủ gần để có thể gấp rút lao vào.

      Đài quan sát tiếp tục báo cáo những gì nhìn thấy. “Chà, tay bác sĩ này xem ra là người xuất tinh sớm. trẻ hình như để ý. Á, nàng hôn lên đỉnh đầu y, tội cho em quá.”

      “Tiền nào của nấy,” Betsey .

      Cuối cùng, ả tóc vàng ra về và cuốn phim khiêu dâm kết thúc trong đêm. Bác sĩ Francis nán lại bên ngoài bàn làm việc, vừa nhấp từng hớp rượu mạnh vừa nhìn trăng lên cao Đại Tây Dương.

      “Chà, nhàn nhã ,” Betsey . “Trăng Miami những thứ trang nhã kia.”

      “Y chỉ phải giết khoảng chục người để có được chỗ đứng của mình dưới mặt trời thôi,” tôi .

      Khoảng nửa đêm điện thoại di động của Francis đổ chuông. Chúng tôi nghe cuộc gọi từ chiếc xe giám sát. Cuộc gọi này dứt khoát thu hút chú ý của chúng tôi. Betsey và tôi đưa mắt nhìn nhau.

      Giọng người gọi nghe có vẻ lo lắng. “Bernie, chúng lại đến đây lần nữa. chúng tìm kiếm ở chỗ nhân . Chúng...”

      Francis cắt ngang. “Muộn rồi. Tôi gọi cho vào sáng mai. Tôi gọi cho . Đừng gọi về đây cho tôi nữa. Tôi bảo rồi. Làm ơn đừng lặp lại.”

      Bác sĩ Francis tức giận cúp máy. Y nốc cạn chỗ rượu mạnh còn lại.

      Betsey hích tôi. Lần đầu tiên kể từ lúc chúng tôi theo dõi Francis nở nụ cười. “Alex, có nhận ra giọng của người bên kia đầu dây ?” hỏi.

      Tôi chắc là tôi nhận ra. “Kathleen McGuigan dễ thương và có tài. Y tá McGuigan là phần của vụ này. Tất cả bắt đầu liên kết với nhau, đúng ?”





      Chương 119

      DỄ ĐỂ CĂM GHÉT bác sĩ Bernard Francis. Y là loại người cặn bã, tồi tệ nhất trong số những kẻ tồi tệ nhất, kẻ giết người thích làm cho các nạn nhân của mình đau đớn. Điều đó làm cho công tác giám sát ban đêm trở nên dễ dàng hơn, hầu như có thể chịu đựng được. Cũng như vậy đối với ý niệm rằng Francis là tên Trùm, và rằng chúng tôi sắp đóng đinh vào bức tường trát vữa xtucô màu hồng của y, cái chung cư mang phong cách Địa Trung Hải ấy.

      Kathleen McGuigan cố gọi lại cho Francis vào đêm hôm đó nữa. Và y cũng gọi cho ta. Vào khoảng giờ, y vào trong ngủ và tắt hệ thống cảnh giới của mình.

      “Hãy mơ những giấc mơ ngọt ngào, thằng khốn,” Betsey khi đèn trong nhà tắt phụt.

      “Chúng ta biết y sống ở đâu. Chúng ta biết y làm chuyện đó - cho dù biết chính xác bằng cách nào. Nhưng chúng ta thể hạ y hay sao?” trong số các đặc vụ phàn nàn khi Francis ngủ.

      “Bình tĩnh, bình tĩnh nào,” tôi . “Chúng ta mới tới đây. Chúng ta bắt bác sĩ Francis. Chúng ta chỉ muốn theo dõi y thêm chút nữa thôi. Lần này chúng ta cần tuyệt đối chắc chắn. Và, chúng ta muốn tìm lại số tiền y lấy cắp.”

      Cuối cùng, vào khoảng hai giờ sáng, Betsey và tôi rời chiếc xe giám sát. Chúng tôi lên trong những chiếc xe mui kín của Cục. lái xe rời khỏi đảo Singer. Tất cả những người khác ngụ tại khách sạn Holiday ở West Palm. Chúng tôi theo xa lộ I-95 về phía Bắc.

      “Có ổn ?” hỏi khi chúng tôi đường xuyên tiểu bang. Trông dễ bị tổn thương hơn tôi từng thấy ở . “Cách đây vài nhánh đường về phía Bắc có khách sạn Hyatt Regency đấy.”

      muốn ở bên em, Betsey. Ngay từ lần đầu chúng mình gặp nhau,” tôi với .

      “Vâng. Em biết, Alex à. Nhưng đủ hả?”

      Tôi ngước nhìn . Tôi mến Betsey còn hơn cả khi còn thoáng băn khoăn về bản thân mình. “Em muốn thành và thái độ ngay thẳng vào hai giờ mười lăm phút sáng chứ?” tôi trêu >

      “Đúng thế, mọi lúc.”

      biết chuyện này hơi điên, nhưng...”

      Cuối cùng mỉm cười. “Em có thể xử lý bệnh điên.”

      biết chính xác chuyện gì xảy ra trong đời ngay lúc này. bồng bềnh chút ít theo con nước triều. Nó giống với . Có lẽ đó là điều tốt.”

      vẫn cố trở lại bình thường với Christine đấy thôi,” . “Em nghĩ hành động đúng. can đảm.”

      “Hoặc ngốc,” tôi và mỉm cười.

      “Chắc phần nào là cả hai. Nhưng mà là hành động trước. Bề ngoài lo lắng và hồn nhiên - tốt thôi. Nhưng là người phức tạp - tốt thôi. Chắc nghĩ ‘ có thể những điều tương tự về em.’”

      hẳn thế. Thực ra, nghĩ rằng may mắn vì gặp em.”

      “Việc này đâu cần phải quan trọng hóa, Alex. Nó cũng đặc biệt đối với em,” . Đôi mắt tuyệt đẹp, rạng ngời. “Dù sao có về nhà cùng em đêm nay ? Ngôi nhà xa nhà ấy mà. Đến căn phòng xoàng xĩnh của em ở khách sạn Hyatt chứ?”

      thích lắm, hơn mọi thứ.”

      Khi chúng tôi dừng xe bên ngoài cửa vào khách sạn, Betsey xích lại gần và hôn tôi. Tôi ép vào ngực tôi và ôm chặt. Chúng tôi giữ nguyên như thế trong vài phút.>

      “Em nhớ nhiều lắm đấy,” thầm.





      Chương 120

      PHẦN CÒN LẠI CỦA ĐÊM trôi qua và tôi cho rằng cả hai chúng tôi đều muốn thế. Tôi tiếp tục nghĩ về những gì Betsey - rằng nhớ tôi. Tôi và về lại bên trong chiếc xe giám sát vào khoảng chín giờ sáng hôm sau. Chiếc xe bốc mùi khó chịu. Đá khô đựng trong hai chiếc xô giống nhau trong góc tỏa ra hơi nước và làm cho khoảng gian chật hẹp này gần như có thể sống được.

      “Chuyện gì xảy ra thế, các quý ông?” Betsey hỏi các đặc vụ tụ tập trong xe. “Tôi có bỏ lỡ trò vui nào đấy? Ông Trùm dậy chưa?”

      Chúng tôi được báo rằng Francis dậy, và rằng y vẫn chưa gọi cho Kathleen McGuigan. Tôi có ý tưởng và đề xuất. Betsey rất thích. Chúng tôi gọi cho Kyle Craig và gặp ở nhà. Kyle cũng thích ý tưởng đó.

      Quá mười giờ sáng ngày hôm đó chút, các đặc vụ ở Arlington, Virginia, bắt y tá McGuigan. Ả bị thẩm vấn và phủ nhận có biết về mối quan hệ giữa bác sĩ Bernard Francis và Frederic Szabo. Ả còn phủ nhận có liên quan đến mưu này. Ả rằng những lý lẽ chống lại ả là lố bịch. Đêm hôm trước ả hề gọi cho Francis, và chúng tôi cứ việc tha hồ kiểm tra hồ sơ điện thoại của ả.

      Trong khi đó các thám tử lục soát nhà và sân của McGuigan. Vào buổi chiều họ tìm được trong số những viên kim cương từ vụ MetroHartford. McGuigan hoảng hốt và ả thay đổi lời khai của mình. Ả khai với FBI những gì ả biết về bác sĩ Francis, Frederic Szabo, về những vụ cướp và bắt cóc.

      “Phải phải, phải,” Betsey Cavalierre và nhảy quanh phần đuôi của chiếc xe khi nghe tin. đụng đầu phải trần xe. “Đau đấy. Tôi quan tâm. Chúng ta tóm được y! Bác sĩ Francis bị hạ.”

      Hơn hai giờ chiều hôm đó và tôi qua bãi cỏ được cắt tỉa trước nhà và bước lên những cầu thang gạch vào tòa nhà của Francis. Trống ngực tôi đập thình thình. Chính là nó. Phải là nó. Chúng tôi thang máy lên tầng năm - căn hộ cao, hang ổ của tên Trùm.

      “Chúng ta giành được quyền làm việc này,” tôi bảo .

      “Em thể chờ để xem cái mặt y được nữa,” Betsey vừa vừa nhấn chuông. “Thằng khốn máu lạnh. Binh boong, đoán xem ai ở cửa trước hả? Việc này vì Walsh và Doud đấy. ”

      “Và thằng bé nhà Bruccieri - và tất cả những ai bị y sát hại.”

      Bác sĩ Francis ra mở cửa. Y có nước da rám nắng, y mặc chiếc quần chẽn hiệu Florida Gators, áo phông Miami Dolphin, giày tất. Trông y giống con quỷ máu lạnh và tàn nhẫn. bọn chúng vẫn thường giống quỷ.

      Betsey cho y biết chúng tôi là ai. Sau đó giải thích cho bác sĩ Francis rằng chúng tôi là phần của đội điều tra vụ bắt cóc MetroHartford và vài vụ cướp nhà băng ở miền Đông.

      Francis có vẻ lúng túng trong giây lát. “Tôi nghĩ là tôi hiểu. Tại sao các vị lại đến đây? Tôi đến Washington, chà, gần năm rồi. Tôi biết làm sao có thể giúp các vị với các vụ cướp nhà băng miền Bắc. Các vị có chắc là đến đúng địa chỉ đấy?”

      Tôi lên tiếng. “Chúng tôi vào được , bác sĩ Francis? Đúng địa chỉ đấy. Cứ tin tôi về điều đó. Chúng tôi muốn trao đổi với ông về bệnh nhân cũ của ông tên là Frederic Szabo.>
      Francis có thể trông còn lúng túng hơn. Y diễn vai của mình khá tốt, và tôi đoán tôi hề ngạc nhiên.

      “Frederic Szabo ư? giễu tôi chắc?”

      “Chúng tôi đùa ông đâu,” Betsey dứt khoát.

      Francis trở nên nóng nảy. Mặt và cổ y đỏ ran. “Thứ Hai tôi đến văn phòng của tôi tại bệnh viện ở West Palm. Bệnh viện nằm Phố Blue Heron. Chúng ta có thể trao đổi về bệnh nhân cũ của tôi ở đó. Frederic Szabo ư. Lạy Chúa! Chuyện đó cách đây gần năm rồi. Ông ấy làm gì? Có phải chuyện này liên quan đến lá thư kỳ quặc của ông ấy gửi Fortune 500[1] ? Các vị lạ . Làm ơn ra khỏi nhà tôi ngay.”

      [1] Fortune 500: bảng xếp hạng 500 công ty lớn nhất nước Mỹ được phát hành hàng năm tạp chí Fortune.

      Bác sĩ Francis cố đóng sầm cửa ngay trước mặt tôi. Tôi chặn lại bằng lòng bàn tay. Trống ngực tôi tiếp tục đập mạnh. tốt - chúng tôi tóm được y.

      “Việc này thể chờ đến thứ Hai, bác sĩ Francis ạ,” tôi với y. “ thể chờ được nữa.”

      Y thở dài, nhưng tiếp tục trông có vẻ bực mình đến ngờ. “Ồ, thôi được. Tôi vừa pha cà phê. Mời vào nếu các vị phải vào.”

      “Chúng tôi phải vào,” tôi với tên Trùm.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 121

      “VÌ LÝ DO QUÁI NÀO MÀ CÁC VỊ ĐẾN ĐÂY?” Francis lại hỏi khi chúng tôi theo y qua hành lang dài thưng toàn kính trông xuống con sóng cuồn cuộn của Đại Tây Dương cách vài tầng nhà bên dưới. Phong cảnh ngoạn mục, đáng giá ít nhất là hai vụ án mạng. Mặt trời buổi chiều tạo ra vô vàn ngôi sao và kim cương nhảy múa mặt nước. Cuộc sống vô cùng tuyệt diệu đối với bác sĩ Bernard Francis.

      “Frederic Szabo hiểu tất cả những gì cần làm cho ông phải ?” tôi hỏi, chỉ cốt để làm tan băng. “ ý tưởng trả thù tỉ mỉ chống lại các nhà băng. có tất cả bí quyết, ám ảnh, các mối liên lạc. phải chuyện đó diễn ra như thế hay sao?”

      về cái quái quỷ gì thế hả?” Francis hết nhìn Betsey lại nhìn tôi như thể chúng tôi cũng loạn trí như vài bệnh nhân tâm thần của y.

      Tôi lờ cái nhìn và hạ mình trong giọng của y. “Ông nghe về kế hoạch của Szabo trong các buổi điều trị của ông với . Ông bị ấn tượng bởi các chi tiết và tính chính xác. xem xét toàn diện mọi thứ. Ông cũng biết phải là kẻ lang thang trong tất cả những năm tháng sau chiến tranh. Ông hiểu làm việc cho nhà băng First Union. ngạc nhiên. là người điều hành bộ phận an ninh. thực biết về các nhà băng và cách cướp chúng. điên, nhưng theo cái cách ông nghĩ.”

      Francis vỗ lên cái máy pha cà phê quầy bếp. “Đáp lại, tôi thậm chí đề cao chuyện vớ vẩn đó. Tôi mời cả hai vị cà phê, nhưng tôi rất bực. Tôi thực bực mình đấy. Làm ơn kết thúc câu chuyện nhảm nhí của các vị , sau đó cả hai có thể biến.”

      “Tôi muốn cà phê,” tôi . “Tôi muốn ông, Francis ạ. Ông giết tất cả những người đó mà hề hối hận. Ông sát hại Walsh và Doud phải Frederic Szabo, mới là kẻ điên, là Trùm.”

      “Chính mới điên. Cả hai vị đều điên,” bác sĩ Francis . “Tôi là bác sĩ khả kính, sĩ quan quân đội được tặng huân chương.”

      Sau đó y mỉm cười - gần như thể y thể cưỡng lại được - và vẻ mặt y hết: ta có thể làm bất cứ thứ gì ta muốn. Các người chẳng là cái thá gì đối với ta. Ta làm những gì ta muốn. Tôi từng nhìn thấy vẻ mặt hãi hùng đó trước đây rồi. Tôi biết về nó. Gary Soneji, Casanova, Mr. Smith, Weasel. Francis cũng là kẻ tâm thần mà thôi. Y cũng điên như bất kỳ tên sát nhân nào tôi tóm được. Có lẽ y trải qua thời gian quá dài bị đánh giá đúng mức và làm việc tại các bệnh viện cựu chiến binh. nghi ngờ gì nữa, chuyện này diễn ra sâu xa hơn thế nhiều.

      trong những thành viên băng cướp nhà băng mà ông gặp riêng còn nhớ ông. tả ông là người cao ráo, trán rộng, mũi to, tai to. Đấy phải là Frederic Szabo.”

      Francis quay khỏi chỗ pha cà phê và bật ra tiếng cười chua chát, khó chịu. “Ồ, đó là chứng cứ khá thuyết phục đấy, thám tử ạ. Tôi muốn nghe trình nó lên cho công tố viên ở Washington. Tôi cá là D.A.[1] cũng cười bể bụng cho mà xem.”

      [1] District Attorney: công tố viên quận.

      Tôi cười đáp lễ y. “Chúng tôi trao đổi với D.A. rồi. Bà ấy hề cười. Nhân tiện cho ông biết, Kathleen McGuigan cũng khai với chúng tôi. Vì ông gọi lại cho Kathleen nên chúng tôi phải đến gặp ta. Ông bị bắt vì tội ăn cướp, bắt cóc và giết người. Bác sĩ Francis, tôi thấy ông thể cười được nữa đâu.”

      Tôi có cảm giác rằng tâm tr vượt lên trước cuộc chuyện. “ thấy tôi cũng cần gọi gấp cho luật sư chứ?”

      “Ông nên gọi,” tôi bảo y. “Còn chuyện nữa ông cần phải biết. Szabo cuối cùng khai báo sáng nay rồi. Frederic Szabo giữ cuốn nhật ký về những buổi điều trị của ông, bác sĩ ạ. giữ các ghi chép. viết về mối quan tâm của ông đến các kế hoạch của . Ông biết Frederic có thể lợi hại thế nào rồi. tỉ mỉ. trong các buổi điều trị ông hỏi về các vụ cướp nhiều hơn là hỏi về . cho ông xem kế hoạch chi tiết về tất cả mọi thứ của .”

      “Chúng tôi muốn số tiền đó, số tiền mười lăm triệu đôla,” Betsey với Francis. “Nếu chúng tôi tìm được tiền khi đó mọi thứ dễ dàng hơn với ông. Đó là đề nghị tốt nhất mà ông nhận được.”

      Francis thể khinh bỉ ra mặt. “Chúng ta tạm giả sử tôi là tên Trùm mà các vị đề cập đến nhé. Các vị nghĩ tôi có thể có kế hoạch thoát thân ấn tượng hay sao? Lúc này các vị thể đột nhập vào đây và bắt tôi. Ông Trùm thể cho phép mình bị bắt bởi hai kẻ như các vị.”

      Cuối cùng đến lượt tôi mỉm cười. “Tôi biết về chuyện đó, Francis. Chúng tôi có thể làm ông bất ngờ đấy. Tôi nghĩ lúc này ông chỉ có mình. Szabo cũng đưa ông kế hoạch đào tẩu chứ? Chắc là chưa đưa.”





      Chương 122

      THỰC TẾ ĐƯA RỒI,” Francis , và giọng y thấp hơn bình thường ít nhất là quãng tám. “Luôn luôn tồn tại khả năng mong manh, hết sức mong manh là các vị có thể bắt tôi. Là tôi phải đối mặt với án tù chung thân. Điều đó hoàn toàn thể chấp nhận được, các vị biết đấy. Nó xảy ra. Các vị hiểu hả?”

      , đấy, nó xảy ra,” Betsey kiên quyết đáp lại tuyên bố của Francis. Trong lúc đó tay tôi với lấy khẩu súng của mình.

      Bất thình lình Francis lao về phía cánh cửa ra vào bằng kính dẫn lên sân thượng. Tôi biết đó có chỗ cho y thoát khỏi đây. Y làm gì vậy nhỉ?

      “Francis, !” tôi hét lên.

      Betsey và tôi cùng rút súng ra, nhưng chúng tôi bắn. có lý do gì phải giết y. Chúng tôi lao qua cửa ra ngoài và chạy nước rút qua tấm sàn gỗ bạc màu vì mưa nắng đuổi theo Francis.

      Khi chạy đến bức tường bên kia của sân thượng, Francis làm gì đó mà tôi hình dung được, kể cả có trăm đời làm nghề cảnh sát.

      Y nhảy cắm đầu ra khỏi sân thượng- cách mặt đường năm tầng nhà. Bernard Francis rơi lao đầu xuống trước. Chắc chắn y gãy cổ. cách gì y có thể sống sót.

      “Em tin chuyện này!” Betsey rít lên khi chúng tôi đến rìa sân thượng và nhìn xuống.

      Tôi cũng tin vào những gì mình thấy. Francis thực cú nhảy từ độ cao năm tầng nhà xung bể bơi nước xanh lung linh. Y ngoi lên mặt nước và bắt đầu sải gấp về phía thành bể bên kia.

      Tôi có lựa chọn nào khác và tôi hề do dự. Tôi nhảy ra khỏi sân thượng cao vút theo sau bác sĩ Francis.

      Betsey ở sau tôi đầy nửa bước.

      Cả hai chúng tôi cùng la lên khi lao hết quãng đường xuống bể bơi.

      Tôi đập lưng xuống nước trước, và tôi lĩnh đủ. Người tôi rơi cái bộp. Có cảm giác như lục phủ ngũ tạng của tôi được sắp xếp lại cách vội vàng.

      Tôi lao xuống đáy bể, va phải nó khá mạnh, nhưng sau đó tôi ngoi lên mặt nước, bơi hết sức bình sinh về phía thành bể bên kia. Tôi cố giữ cho đầu óc mình tỉnh táo, tập trung thị lực, suy nghĩ tỉnh táo về việc ngăn chặn tên Trùm trốn thoát.

      Tôi trèo ra khỏi bể bơi và nhìn thấy Francis chạy vào khu chung cư gần đó. Y cố rũ nước hệt như con vịt vậy.

      Betsey và tôi bắt đầu đuổi theo y. Giày của chúng tôi kêu lọp bọp và róc nước. có gì là quan trọng, ngoại trừ việc chúng tôi phải bắt y.

      Francis tăng tốc, và tôi cũng làm như vậy. Tôi đoán y hẳn phải có xe đỗ tại trong những bãi gửi xe gần đó - hay thậm chí là con tàu ở bến du thuyền kế bên.

      Tôi đạt được rất ít tiến bộ trong tất cả những nỗ lực của mình. Francis chạy chân trần, nhưng điều đó dường như làm giảm tốc độ của y.

      Y ngoái lại và nhìn thấy chúng tôi. Rồi y thẳng đầu lên và nhìn thấy cái gì đó - cái làm thay đổi mọi thứ.

      Trong bãi đỗ xe phía trước Francis có ba đặc vụ FBI. Họ rút súng ra chĩa vào y. Họ hét to bắt y dừng lại.

      Francis đến bước đường cùng tại bãi để xe đông đúc. Y ngoái nhìn chúng tôi, rồi lại quay về phía ba đặc vụ. Y thò tay vào trong túi quần.

      “Francis, được làm thế!” tôi quát to và chạy về phía y.

      Nhưng y rút súng. Y cầm tay cái chai trong suốt. Y đổ chất đựng bên trong vào mồm.

      Bác sĩ Francis bất ngờ chụp lấy cổ họng mình. Mắt y trợn trừng to gấp đôi bình thường. Y khuỵu gối, đầu gối y đập mạnh vào vỉa hè.

      “Y uống thuốc độc,” Betsey , giọng khản đặc. “Lạy Chúa tôi, Alex.”

      Francis thu hết sức tàn gượng lên khỏi mặt đất. Chúng tôi kinh hoàng quan sát trong khi y quằn quại dữ dội quanh bãi để xe, vung mạnh cả hai tay, làm vũ điệu thẳng lưng kỳ quái. Y sùi bọt mép. Cuối cùng y đập mạnh mặt y vào chiếc Mercedes SUV màu bạc. Máu bắn tung tóe vào mui xe.

      Y gào lên, cố với chúng tôi điều gì đó, nhưng chỉ nghe được tiếng khò khè đau đớn. Máu mũi y chảy dữ dội. Y vặn vẹo và lên cơn co thắt, và ai trong chúng tôi có thể làm gì để giúp y.

      Thêm nhiều đặc vụ ùa vào khu vực bãi để xe. Cả người dân trong các khu chung cư và du khách cũng kéo đến. ai trong chúng tôi có thể làm gì cho Francis. Y giết nhiều người, đầu độc số người. Y sát hại hai đặc vụ FBI. Bây giờ chúng tôi nhìn y chết, và điều đó thực khủng khiếp. Cái chết diễn ra trong lúc lâu.

      Y ngã huỵch xuống đất lần nữa. Đầu y lại đập mạnh xuống vỉa hè. Những cơn co thắt và vặn vẹo chậm lại cách dễ nhận thấy. thanh khò khè khủng khiếp thoát ra từ họng y.

      Tôi phủ phục xuống bên y. “Đặc vụ Doud ở đâu? Michael Doud ở đâu?” tôi khẩn khoản. “Vì Chúa, hãy cho chúng tôi biết.”

      Francis ngước lên nhìn tôi, đoạn y những lời cuối cùng mà tôi muốn nghe. “Các vị bắt nhầm người rồi.”

      Sau đó y tắt thở.



      Phần Kết: ĐÍCH DANH THỦ PHẠM

      Chương 123

      BA TUẦN TRÔI QUA, và cuối cùng cuộc sống của tôi trở lại mức độ nào đó gần như bình thường. có nào trôi qua mà tôi nghĩ đến việc bỏ nghề cảnh sát. Tôi biết liệu đó có phải là tính chất dữ dội của vụ tên Trùm, hay tích tụ các vụ án, nhưng tôi trải qua tất cả các triệu chứng của căn bệnh vắt kiệt sức vì làm việc.

      Hầu hết số tiền mười lăm triệu đôla từ phần của Francis tìm được, và điều đó làm cho tất cả mọi người tại FBI nổi khùng chút đỉnh. Việc xác định vị trí số tiền tiêu tốn toàn bộ thời gian của Betsey. lại làm việc vào cuối tuần và tôi gặp nhiều lắm. Tôi nghĩ, hết ở Florida rồi. Em nhớ nhiều lắm.

      Đêm nay là lỗi của Nana; ít ra tôi cũng trách bà về chuyện này. Chúng tôi - Sampson và tôi - bị kẹt lại bên trong nhà thờ First Baptist cổ kính và thiêng liêng Phố Năm gần nhà tôi.

      Quanh Sampson và tôi tất cả mọi người, đàn ông và đàn bà, nức nở. Ông mục sư và vợ ông bận rộn thuyết giảng với mọi người rằng thổ lộ xúc cảm là dành cho điều tốt đẹp nhất - cứ trải lòng ra, dù là giận dữ, nỗi sợ, những gì độc hại chứa chất trong lòng. Đó là cái gần như tất cả mọi người trong nhà thờ làm. Dường như tất cả mọi người khóc than thảm thiết, trừ Sampson và tôi.

      “Mẹ Nana nợ chúng ta nhiều về cái trò nhoi này,” Sampson xích lại và thầm.

      Tôi mỉm cười với những gì , thiếu hiểu biết của về người phụ nữ mà biết từ khi lên mười. “Bà nghĩ thế đâu. Đó phải là cách nghĩ của bà. Chúng ta vẫn nợ Nana về tất cả những lần bà che chở lũ nhóc chúng ta khi chúng ta trưởng thành.

      “Phải, ở đây bà có phẩm chất tốt, bạn thân mến ạ. Nhưng việc này xóa nhiều món nợ cũ.”

      “Cậu thuyết giáo cho dàn đồng ca đấy,” tôi bảo .

      , dàn đồng ca còn bận rên rỉ,” và khúc khích cười. “Đây dứt khoát là đêm sướt mướt.>

      John và tôi bị ép chặt vào giữa hai người phụ nữ đầm đìa nước mắt gào to kinh cầu và thành tâm thỉnh nguyện. Buổi lễ này là cái gì đó có tên “Thưa xơ, tôi xin lỗi,” buổi lễ đặc biệt của nhà thờ giành được thiện cảm ở D.C. Cấc đấng mày râu tới nhà thờ và những tụ điểm khác để tỏ lòng khâm phục chị em vì tất cả những lạm dụng thể chất và tinh thần mà họ gây ra, và vì những lạm dụng họ có thể gây ra cho chị em trong đời .

      tốt vì đến,” người phụ nữ sát bên tôi đột nhiên khen ngợi, giọng đủ để tôi nghe được trong những tiếng reo hò và gào thét xung quanh chúng tôi. ôm lấy vai tôi. “ là người đàn ông tốt, Alex. trong số rất ít người.”

      “Phải, đó là vấn đề của tôi,” tôi thầm. Nhưng rồi tôi to đủ để nghe, “Thưa xơ, tôi xin lỗi. Xơ cũng là người phụ nữ tốt. Xơ tử tế.”

      bấu chặt tôi hơn. thực là người nhân hậu. Tên là Terri Rashad. trạc ngoài ba mươi, hấp dẫn, kiêu hãnh và thường vui vẻ. Tôi gặp đâu đó trong khu phố.

      “Thưa xơ, tôi xin lỗi,” tôi nghe thấy Sampson với người phụ nữ đứng bên trong hàng ghế dành riêng trong nhà thờ.

      “Chà, việc quái gì mà phải xin lỗi,” tôi nghe thấy Lace McCray . “Dẫu vậy vẫn có lời cảm ơn. đến nỗi tệ như tôi tưởng.”

      Cuối cùng Sampson thúc cùi chỏ vào tôi và thầm bằng chất giọng trầm của , “Cũng có phần cảm động nếu bị cuốn vào. Có lẽ Nana đúng khi bảo bọn mình tới đây.”

      “Bà biết điều đó. Nana luôn luôn đúng,” tôi . “Bà giống hệt Oprah tuổi bát tuần.”

      ổn chứ, bạn thân mến?” John hỏi khi tiếng hát, tiếng thét và tiếng nức nở lên đến cao trào.
      Tôi nghĩ về câu hỏi của giây lát. “Chà, tôi nhớ Christine quá. Nhưng chúng tôi rất vui khi đón được Thằng bé về ở cùng. Nana bảo nó làm bà sống thêm nhiều năm nữa. Cu cậu làm cả nhà vui, từ sáng đến tối. Cu cậu nghĩ tất cả chúng tôi đều là nhân viên của nó.”

      Christine rời đến Seattle vào cuối tháng Sáu. Cuối cùng ít nhất nàng cũng cho tôi biết nơi nàng đến. Tôi tới Mitchellville để chào tạm biệt nàng. Chiếc SUV mới của nàng chất đầy hành lý. Tất cả sẵn sàng. Christine ôm tôi và rồi nàng bắt đầu khóc, cơ thể nàng như con sóng đập vào người tôi. “Có lẽ ngày nào đó,” nàng thầm. Có lẽ ngày nào đó.

      Nhưng lúc này nàng ở mãi tận tiểu bang Washington, và tôi ở đây trong nhà thờ Baptist ở khu phố tôi. Tôi nghĩ Nana cố kiếm cho tôi cuộc hẹn hò. Đó là ý tưởng khôi hài, thế, và cuối cùng tôi bắt đầu cười phá lên.

      xin lỗi các xơ chứ, Alex?” Sampson hỏi. trở nên lắm lời. Tôi nhìn Sampson rồi nhìn quanh nhà thờ.

      “Chắc có. Có nhiều người tốt ở đây cố làm những điều tốt nhất mà họ có thể. Họ chỉ muốn thỉnh thoảng được thương chút ít.”

      có gì sai trái cả,” Sampson và ghì chặt lấy vai tôi.

      . sai chút nào. Chỉ cố làm những gì tốt đẹp nhất mà ta có thể.”





      Chương 124

      HAI ĐÊM SAU, vào khoảng mười giờ rưỡi tôi ở nhà chơi piano căn phòng kính. Phần còn lại của ngôi nhà chìm trong yên tĩnh, dễ chịu và thanh bình, cái cách mà đôi khi tôi thích. Tôi vừa lên đây, kiểm tra Thằng bé và thấy nó ngủ giống như tiểu thiên thần xinh xắn trong chiếc cũi của mình. Tôi chơi “Rhapsody in Blue” của Gershwin, trong những nhạc phẩm mà tôi thích.

      Tôi nghĩ về gia đình tôi, về ngôi nhà cũ của chúng tôi Phố Năm và tôi nó nhiều biết bao bất chấp tất cả những rắc rối xảy ra với khu phố đó. lần nữa tôi bắt đầu lấy lại thăng bằng. Có lẽ tất cả những tiếng thét và tiếng khóc trong nhà thờ Baptist có tác dụng. Hoặc có lẽ đó là Gershwin.

      Chuông điện thoại reo, và tôi vội vàng xuống bếp nghe điện trước khi nó đánh thức cả nhà dậy, nhất là tiểu Alex, hay A.J., như Jannie và Damon bắt đầu gọi đứa em của chúng.

      Đó là Kyle Craig.

      Kyle hầu như bao giờ gọi về nhà và bao giờ gọi muộn thế này.

      Đây là cái cách mà mọi chuyện về vụ tên Trùm bắt đầu - với Kyle.

      “Kyle,” tôi , “sao lại gọi về đây cho tôi? Có gì ổn à? Tôi thể bắt tay vào vụ khác đâu.”

      “Tình hình tệ lắm, Alex ạ. Tôi cũng biết phải chuyện này với như thế nào,” bằng cái giọng nhàng nhất, trầm lặng nhất. “Chà, khốn kiếp, Alex... Betsey Cavalierre chết rồi. Tôi ở chỗ ấy. nên đến đây. Đến ngay .”

      phút sau hay đại loại thế tôi mới gác ống nghe. Hẳn thế - bởi nó nằm sau cái móc. Chân tay tôi run lẩy bẩy. Tôi cắn môi và cảm nhận được vị mặn của máu. Đầu óc tôi quay cuồng. Kyle hết với tôi, mà chỉ tôi cần đến nhà Betsey. Có kẻ nào đó đột nhập vào đó và giết . Kẻ nào giết ? Lạy Chúa! Tại sao cơ chứ?

      Tôi chụp vội quần áo lên người chuông điện thoại reo lần thứ hai. Tôi vồ lấy ống nghe. Chắc lại là ai đó báo tin xấu. Chắc là Sampson, hoặc có lẽ là Rakeem Powell.

      Tôi nghe thấy giọng đường dây. Nó làm đông cứng mọi thứ trong>

      “Ta chỉ muốn chúc mừng mi. Mi làm việc tuyệt vời. Mi bắt và trừng phạt tất cả đám thuộc hạ của ta, đúng như ta nghĩ là mi có thể. thực tế, chúng được sử dụng cho chính mục đích đó.”

      “Ai đấy?” tôi hỏi. Nhưng tôi nghĩ tôi biết kẻ đó là ai rồi.

      “Mi biết đây là ai mà, bác sĩ Cross. Mi là gã đủ thông minh. Mi biết rằng bắt tay bác sĩ giỏi Francis là hơi quá dễ. Cả những người bạn thám tử của ta ở New York - Mr. Brian Macdougall và nhóm của . Và tất nhiên vẫn còn vấn đề toàn bộ số tiền mất tăm mất tích đó nữa. Ta là kẻ mi gọi là Trùm. Đó là cái tên ta có thể sống cùng. Hợp đấy. Ta cũng giỏi như thế.

      “Chúc ngủ ngon nhé. Ta sớm gặp mi thôi. Ồ. Chúc vui vẻ tại nhà Betsey Cavalierre nhé. Tất nhiên ta làm đấy.”





      Chương 125

      TÔI GỌI CHO SAMPSON trước tiên và đề nghị đến với Nana và bọn trẻ. Sau đó tôi phóng đến Woodbridge, Virginia, và nhà của Betsey. Cả hành trình tôi lái xe theo đường ưu tiên với tốc độ lên tới trăm dặm giờ.

      Trước đây tôi chưa từng đến đó, nhưng tôi gặp khó khăn gì khi tìm nhà . Ở đó khắp nơi đường phố xe cộ đỗ san sát cạnh nhau. Có vài chiếc Crown Victoria và Grand Marquise. Tôi nghĩ hầu hết trong số chúng là của FBI. Bộ phận cấp cứu cũng đến. Tôi có thể nghe thấy nhiều tiếng còi hụ inh ỏi lao đến trường vụ giết người.

      Tôi hít hơi dài trước khi bước vào bên trong. Đột nhiên tôi cảm thấy hoa mắt. Kyle vẫn còn ở đó, chỉ đạo Đơn vị Trọng án của Cục khi đơn vị này bắt đầu thu thập chứng cứ. Tôi lắc đầu: tôi tin họ tìm được gì nhiều ở đây. Họ dò đúng trường vụ án, nơi trước đó tên Trùm ra tay.>
      Vài đặc vụ FBI khóc. Tôi khóc đường lái xe tới đây rồi, nhưng ngay lúc này tôi cần tỉnh táo và tập trung ở mức độ cao nhất có thể. Đây là cơ hội duy nhất tôi có để xem xét ngôi nhà của Betsey gần với cái cách mà tên sát thủ quan sát, cái cách mà để nó lại cho chúng tôi.

      Có vẻ như ở đây có vụ đột nhập. ô cửa sổ trong gian bếp bị đập vỡ. Lúc này nó được các nhân viên kỹ thuật của FBI ghi hình. Tôi thể để ý đến đồ đạc của Betsey, phong cách của , ngôi nhà của . chiếc tủ lạnh dán bìa cuốn tạp chí Newsweek với hình ảnh nhà vô địch Bóng đá nữ Thế giới người Mỹ Brandi Chastain và dòng tít “Nữ giới thống trị!”

      Ngôi nhà trông gần như được trăm năm tuổi và tràn đầy tranh ảnh thôn quê. Tranh của Andrew Wyeth, những bức ảnh chim le le hồ nước tuyệt đẹp vào mùa thu. chiếc bàn ngoài hành lang, tôi nhận ra vật gợi nhớ đến thành tích vượt qua vòng loại bắn súng bắt buộc của Betsey tại bãi tập của FBI.

      Cuối cùng tôi làm cái việc thực khó khăn, nhiệm vụ bất khả thi. Tôi xuống hành lang dài dẫn từ phòng khách ra phía sau. Phòng ngủ chính nằm ở cuối sảnh. Chẳng khó khăn gì cũng biết bị sát hại tại đây. Hoạt động của FBI tập trung xung quanh rìa phòng ngủ. trường vụ giết người. Nó xảy ra ngay tại đây.

      Tôi vẫn chưa gì với Kyle, chưa làm phiền đến , chưa kéo ra khỏi Đơn vị Trọng án và công tác tìm kiếm tại trường của họ. Có thể lần này chúng tôi gặp may. Mà cũng có thể .

      Rồi tôi nhìn thấy Betsey và đầu óc tôi mụ . Bàn tay trái của tôi vụt đưa lên mặt như thể nó cũng có suy nghĩ và ý chí của riêng mình. Chân tôi khuỵu xuống. Cả người tôi run lẩy bẩy.

      Tôi có thể nghe thấy giọng văng vẳng trong đầu tôi: Ồ. Chúc vui vẻ tại nhà Betsey Cavalierre nhé. Tất nhiên ta làm đấy.

      cởi bộ đồ ngủ của ra. Tôi nhìn thấy chúng bất cứ chỗ nào trong phòng ngủ. Thân thể đẫm máu. Lần này dùng dao - trừng phạt . Tôi nhìn chỗ nào cũng thấy máu, nhưng đặc biệt là giữa hai chân . Đôi mắt nâu xinh đẹp của trợn trừng nhìn tôi, nhưng nào có thấy gì, và bao giờ nhìn thấy nữa.

      Nhân viên pháp y nhìn quanh và thấy tôi đứng đó. Tôi biết chàng này. Merrill Snyder. Trước đây chúng tôi làm việc rất hữu hiệu bên nhau - nhưng như thế này.

      “Có khả năng ấy bị hãm hiếp,” thầm. “Dù sao giết ấy bằng dao. Có lẽ cắt chứng cứ. Ai mà biết được, Alex. Vụ này tởm quá. có cao kiến gì ?”

      “Có,” tôi khẽ đáp. “Tôi muốn giết để trả thù, và tôi làm.”





      Chương 126


      TÊN SÁT THỦ CÓ MẶT NGAY TẠI ĐÓ trong nhà của Betsey Cavalierre. cảm nhận được nỗi buồn và lòng căm thù - của họ - và vô cùng khoái trá. Đây là rung động lớn lao nhất đối với , là khoảnh khắc trọng đại, hết sức trọng đại trong đời .

      Ở đây với cảnh sát và FBI.

      Sát cánh bên họ, trò chuyện và nghe họ nguyền rủa và tuôn trào nước mắt vì những đồng đội ngã xuống của họ, đánh hơi thấy nỗi khiếp sợ của họ. Họ điên cuồng - hoàn toàn tương phản với .

      Tuy nhiên họ bất lực làm nên trò trống gì.

      là chiến binh. là người kiểm soát tình hình.

      thăm lại Betsey Cavalierre, người tin rằng ngày nào đó leo lên vị trí cao nhất ở Cục Điều tra Liên bang.

      Thái độ ngạo mạn thể tin được đó là của ta.

      ta có thực tin rằng ta là trong số những người giỏi nhất, trong số những bộ óc hàng đầu của FBI hay ? Đương nhiên là có. Những ngày này tất cả bọn chúng đều nghĩ chúng cực kỳ tài giỏi.

      Vậy ta lúc này có vẻ gì là quá thông minh, ta trần truồng và được bọc trong máu của chính mình, bị xâm hại bằng tất cả những cách mà có thể hình dung được.

      nhìn thấy Alex Cross ra khỏi phòng ngủ. Cuối cùng Cross trông cũng có vẻ tầm thường. Tầm thường, nhưng lại cho mình là chính đáng, và giận dữ.

      yên trí là giấu được biểu nét mặt, và rồi thẳng về phía Alex Cross.

      đến lúc rồi.

      “Tôi rất tiếc về chuyện Betsey,” Kyle Craig, ông Trùm, . “Tôi rất tiếc, Alex ạ.”

      HẾT

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :