Chương 89 HAI NGÀY TIẾP THEO mệt mỏi và cực kỳ chán nản. Năm thám tử bị giam giữ tại Trung tâm Trừng giới Thủ đô tại quảng trường Foley. Đó là nơi an toàn mà đôi khi cánh chỉ điểm du thủ du thực và cảnh sát biến chất bị giữ lại vì an ninh của chính họ. Tôi thẩm vấn từng thám tử, bắt đầu từ tên trẻ nhất, Vincent O’Malley, và kết thúc với Brian Macdougall, kẻ có vẻ là thủ lĩnh. Lần lượt từng tên , các thám tử bác bỏ bất kỳ liên quan nào đến vụ bắt cóc MetroHartford. Nhiều tiếng đồng hồ sau cuộc thẩm vấn đầu tiên của tôi với Brian Macdougall, gã cầu được gặp lại tôi. Khi gã thám tử bị cùm được đưa vào phòng thẩm vấn tại quảng trường Foley, tôi có cảm giác rằng có điều gì đó thay đổi. Tôi có thể thy điều đó mặt gã. Macdougall ràng lo lắng khi gã mở miệng: “Việc này khác với những gì tôi nghĩ. Xộ khám. Ngồi đây bên mặt trái của chiếc bàn. biết đấy, đó à trò chơi mang tính chất phòng thủ. Người ta cố gắng ném trái bóng trở lại qua lưới. “ muốn gì?” tôi hỏi gã. “Đồ uống lạnh hả?” “Thuốc lá được chứ?” Tôi gọi người mang thuốc lá vào phòng thẩm vấn. Ai đó tạt vào với gói Marlboro, rồi lập tức bỏ . Macdougall châm thuốc và nhả khỏi ngon lành như thể hút điếu Marlboro là lạc thú lớn nhất đời. Có lẽ lúc này dường như là thế . Tôi quan sát mắt gã lờ đờ khi mờ khi tỏ. Gã ràng là kẻ lanh lợi và chín chắn. Tên Trùm chăng? Tôi kiên nhẫn chờ nghe gã muốn gì ở tôi. Gã muốn điều gì đó. “Tôi thấy nhiều thám tử làm việc này,” gã , đoạn nhả ra đám khói. “ biết cách lắng nghe đấy. phạm sai lầm.” thoáng im lặng. Cả hai chúng tôi chẳng có gì phải vội. “ muốn gì ở chúng tôi hả?” cuối cùng tôi hỏi. “Hỏi đúng rồi đấy, thám tử ạ. Tôi sắp bắt đầu chuyện đó đây. biết đấy, lúc đầu tôi cũng là cảnh sát khá tử tế,” gã . “Giờ là lúc những lý tưởng cơ bản đó rạn nứt đến mức phải thận trọng.” “Tôi cố nhớ,” tôi và cười nhạt, cố tỏ ra kẻ cả. “Cái gì ngăn cản hả?” Macdougall hỏi. Gã có vẻ thích thú câu trả lời của tôi. Có lẽ tôi làm gã khoái chí. Dẫu vậy, có vẻ hợp lý hơn là gã giỡn tôi. Cái đó lúc này chẳng Tôi nhìn vào mắt gã và tôi thấy trống rỗng, có lẽ cả niềm hối tiếc. “Tôi muốn làm gia đình tôi, hay bản thân tôi thất vọng. Đó là cách tôi trưởng thành. Có thể tôi giỏi tưởng tượng cho lắm.” Khói tuôn ra qua kẽ ngón tay gã. “ hỏi tôi muốn gì ư? Đó là câu hỏi thích hợp đấy. Tôi luôn luôn hành động hoàn toàn chỉ vì tư lợi, luôn là như vậy.” Gã thở dài to. “Được thôi, để tôi cho biết tôi tìm kiếm cái gì nhé.” Tôi thừa biết phải lắng nghe, hỏi han gì hết. “Trước hết, có ai bị thương trong vụ MetroHartford. Chúng tôi chưa từng làm người nào bị thương trong tất cả các phi vụ của chúng tôi.” “Còn về gia đình Buccieri, James Bartlett? Ms. Collins sao?” tôi hỏi. Macdougall lắc đầu. “Tôi làm mấy vụ đó. biết tôi làm những vụ đó mà. Tôi biết là biết.” Gã đúng; ít nhất tôi cũng tin chúng làm những vụ trước. Cách thức vụ này khác với những vụ đó. Ngoài ra, sổ trực ban của các thám tử cho thấy chúng làm việc trùng ngày khi các vụ cướp xảy ra. “Được. Vậy từ đó chúng ta đến đâu? cũng thừa biết chúng tôi muốn tóm kẻ hoạch định các vụ cướp. Đấy là những gì lúc này chúng tôi quan tâm.” “Tôi biết. Vì thế đây là đề nghị của tôi. Tất cả mọi người đều khó mà chịu nhục, nhưng điều đó là thể bàn cãi. Tôi muốn thỏa thuận tốt nhất mà tôi mường tượng cương vị cảnh sát. Nghĩa là có bảo vệ nhân chứng bên trong câu lạc bộ của quận như Greenhaven. Tối đa tôi cũng chỉ bóc lịch mười năm. Tôi thấy thỏa thuận như vậy trong nhiều vụ án giết người. Tôi biết điều gì có thể làm được và điều gì thể.” Tôi gì, nhưng tôi cần làm như vậy. Macdougall biết bản thân tôi thể đưa ra thỏa thuận. “Cho tôi nghe điểm hay nhất nào,” tôi . “Chúng tôi nhận được gì từ hả?” Gã nhìn săm soi vào mắt tôi. Mắt gã hề chớp. “Về phần mình - tôi nộp cho các vị. Tôi cho các vị biết cách tìm thằng lên kế hoạch các vụ cướp. Nó được gọi là Ông Trùm. Tôi biết nó ở đâu.” Phần Năm: ĐỔ VỠ HOÀN TOÀN Chương 90 FBI, NYPD, VÀ BỘ TƯ PHÁP tổ chức loạt cuộc họp cấp cao để đưa ra câu trả lời khả dĩ nhất cho đề nghị của Brian Macdougall. Tôi tương đối chắc chắn rằng có gì tiên quyết xảy ra ít nhất là cho đến thứ Hai. Vào lúc bốn giờ rưỡi tôi đáp xe tuyến về Washington. Betsey Cavalierre và Michael Doud ở lại New York phòng khi có chuyện gì xảy ra. Chính tôi cũng có số việc quan trọng. Đêm hôm đó, các con tôi, Nana, và tôi xem bộ phim Chiến tranh giữa các vì sao: Phần 1 - Bóng ma đe dọa. Chúng tôi có khoảng thời gian vui vẻ cho dù hy vọng thấy Samuel L. Jackson nhiều hơn trong phim. Tôi nhận ra thay đổi dễ phát giữa Jannie và Damon. Từ khi Jannie bị bệnh, Damon trở nên kiên nhẫn với em hơn nhiều. Jannie thậm chí còn tỉ tê với Damon, làm cho cu cậu ít bị d vặt hơn. Chúng trưởng thành lên nhiều trong vài tuần qua. Tôi nghĩ chúng trở nên thân thiết, và tình cảm đó theo chúng đến hết đời. Sáng sớm ngày thứ Bảy tôi quyết định chuyện tâm tình với các con. Tôi nhận từ Nana ít lời khuyên bổ ích về những gì cần với chúng. Phản ứng của bà mang đúng cốt cách của Nana: Bà rất tiếc về những gì xảy ra giữa Christine và tôi. Về tiểu Alex, bà bà nóng lòng mong chờ nó đến. “Tôi trẻ, Alex. Nó kéo dài tuổi thọ của tôi thêm mười năm đấy.” Tôi hoàn toàn tin lời bà. “Việc này tốt,” Damon , nhìn tôi chăm chú từ bên kia bàn ăn. “Phải ba?” Tôi ngoác miệng cười với con. “À, điều đó chỉ đúng nửa. Ba bắt đầu chuyện này ở đâu bây giờ nhỉ?” tôi , ngay từ đầu có phần chệch choạc. “Từ đầu ạ,” Jannie đề nghị. Từ đầu ư? Từ đầu chính xác là chỗ nào? Cuối cùng tôi vào chủ đề. “ Christine và ba có thời gian dài gần gũi với nhau. Ba nghĩ cả hai đứa đều biết việc đó. Ba và vẫn thân thiết, nhưng gần đây nhiều chuyện thay đổi. Sau năm học này, ấy rời Washington. Ba vẫn chưa biết ấy đâu. Tuy nhiên chúng ta còn gặp thường xuyên như trước nữa.” Miệng Jannie há hốc đầy kinh ngạc, còn Damon thẳng. “Ở trường ấy chẳng giống ai, ba à. Tất cả đều vậy. ấy dễ cáu. Trông ấy lúc nào cũng buồn.” Tôi đau lòng khi nghe điều đó. Tôi có cảm giác phần là lỗi của tôi. “ ấy phải chịu đựng chuyện rất tồi tệ, rất đáng sợ,” tôi với nó. Bất kỳ ai cũng khó mà tưởng tượng ra những gì xảy ra với ấy. ấy vẫn bình phục sau chuyện đó. Việc này có thể kéo dài hơn chút ít.” Cuối cùng Jannie lên tiếng, và giọng nó đáng kinh ngạc. Mắt nó đầy ắp âu lo. “Còn em con sao?” Jannie hỏi. “Tiểu Alex đến sống với chúng ta. Đó là tin vui, ba hứa đấy.” “Hoan hô! Hoan hô!” Jannie reo to và ứng khẩu trong những khúc vũ nhạc của nó. “Chị tiểu A.J.” “Điều đó thực tốt,” Damon và nở nụ cười hưởng ứng. “Con rất vui vì em về nhà.” Tôi cũng vậy, và tôi tự hỏi làm sao khoảnh khắc lại có thể quá vui nhưng cũng quá buồn như thế. Thằng bé về sống với chúng tôi, nhưng Christine lại ra . Lúc này chuyện đó chính thức rồi; tôi với Nana và bọn trẻ. Tôi cảm thấy trống rỗng và đơn như thế suốt thời gian dài. Chương 91 CÀNG NGUY HIỂM, CÀNG LI KỲ. Tên Trùm biết ở mức tối đa, và điều này quả là nguy hiểm. Tiền bạc là tốt, nhưng tiền đủ. Chính mối nguy hiểm mới làm cho adrenaline tuôn trào và kích thích . Đặc vụ FBI James Walsh sống độc thân trong ngôi nhà nông trại thuê ở Alexandria. Ngôi nhà đơn sơ và khiêm nhường như chính bản thân đặc vụ Walsh. Nó phù hợp cách hoàn hảo với nhân cách của . Đó là chỗ ở hết sức “lương thiện” và “thoải mái”. Tên Trùm gặp rất ít rắc rối khi vào nhà. Các nhân viên cảnh sát có thể cẩu thả đến khó tin về hệ thống an ninh trong chính ngôi nhà của họ. Walsh bất cẩn, hay có thể đơn giản là người ngạo mạn. Tên Trùm muốn vào và ra nhanh, nhưng muốn khinh suất. Ván sàn kêu cọt kẹt. biết điều đó - trước đây vào trong ngôi nhà này. Ván sàn tiếp tục phát ra những tiếng ồn buồn não ruột khi đến mỗi lúc gần hơn phòng ngủ của James Walsh. Càng nguy hiểm lại càng hay. Càng ác liệt, càng li kỳ. Đó là cách mọi việc luôn ủng hộ . từ từ, lặng lẽ mở cửa phòng ngủ và bắt đầu bước vào, đúng lúc đó tiếng Walsh cất lên từ trong bóng tối nhạt nhòa của căn phòng, “ được nhúc nhích.” chỉ vừa nhìn thấy nhân viên đặc vụ FBI từ phía bên kia phòng ngủ. Walsh nấp sau giường. Khẩu súng lục trong tay . Walsh để súng dưới giường, khi nào ngủ mà để súng ở đó. “Ông có thể nhìn thấy khẩu súng đấy, thưa ông. Nó chĩa thẳng vào bộ ngực chết tiệt của ông. Tôi bắn trượt đâu, tôi hứa.” “Tôi thấy rồi,” tên Trùm và lặng lẽ cười. “Chiếu tướng hả? bắt được Ông Trùm rồi. Can đảm lắm.” Vẫn tiếp tục cười, bắt đầu bước tới chỗ Walsh. Càng nguy hiểm lại càng hay. “! Dừng lại!” Bất thình lình Walsh hét lên với . “Đứng lại tôi bắn! Đứng lại!” “Phải, như hứa mà,” tên Trùm . dừng bước, giảm tốc độ, tiếp tục bước tới, gì lay chuyển được. Sau đó nghe thấy đặc vụ Walsh kéo cò súng. hành động lẽ ra kết liễu đời , cáo chung cái thế giới của , làm sáng tỏ cái cuộc chơi hoang phí, điên rồ này. Nhưng có gì xảy ra. “À, như hứa, đặc vụ Walsh.” kê nòng súng của vào trán nhân viên đặc vụ FBI. lướt bàn tay còn lại qua cái đầu húi cua của Walsh. “Ta là Trùm; mi . Mi rất muốn bắt được ta, nhưng mà ta tóm được mi. Ta lấy hết đạn trong khẩu súng của mi rồi. Ta tóm cả lũ các người. Từng đứa . Các đặc vụ Walsh, Doud, Cavalierre. Có lẽ cả thám tử Alex Cross nữa. Tất cả các người chết.” Chương 9 TÔI ĐẾN NHÀ JAMES WALSH ở Virginia vào khoảng nửa đêm ngày Chủ nhật. Vài người hàng xóm căng thẳng qua lại bên ngoài đường phố. Tôi nghe thấy bà lớn tuổi lẩm bẩm rồi thở dài, “ người tử tế như thế. tiếc, là uổng phí. Cậu ấy là đặc nhiệm FBI, biết đấy.” Tôi biết. Tôi hít hơi sâu rồi lao vào bên trong ngôi nhà bình dị nơi Walsh sống và chết. số lượng lớn nhân viên FBI và cảnh sát có mặt ở đó. Vì đặc vụ chết, nên Đơn vị Trọng án được phái từ Quantico đến. Phát ra đặc vụ Mike Doud, tôi vội lại chỗ . Trông Doud tái nhợt và có lẽ gần đánh mất minh mẫn. “Tôi rất tiếc,” tôi với . Doud và Walsh là chỗ thân tình. Doud sống gần đây, tại ngoại ô Virginia. “Ôi, lạy Chúa. Jimmy chẳng gì với tôi cả. Mà tôi lại là bạn thân nhất của cậu ấy, lạy Chúa.” Tôi gật đầu. “Đến giờ biết được những gì rồi? Chuyện gì xảy ra vậy?” Doud chỉ về phía phòng ngủ. “Jimmy ở trong đó. Tôi đoán cậu ấy tự sát, Alex à. Cậu ấy để lại lá thư. khó tin.” Tôi băng qua phòng khách được trang hoàng thưa thớt. Từ những lần chuyện với Walsh tôi biết rằng ly dị cách đây hai năm. có cậu con trai mười tuổi học trường nội trú và đứa nữa học tại trường Holy Cross, nơi chính Walsh từng học t James Walsh chờ tôi trong phòng tắm thông với phòng ngủ. thu mình lại sàn nhà lát đá trắng nhờ loang lổ rất nhiều máu của . Tôi có thể thấy cái gì còn lại phía sau đầu ngay khi bước vào phòng. Doud bước tới phía sau tôi. chìa ra bức thư tuyệt mệnh được bỏ trong chiếc túi ny lông đựng vật chứng. Tôi đọc nó mà cần lấy ra khỏi túi. Bức thư gửi cho hai con trai của Walsh. Cuối cùng tất cả trở nên quá sức chịu đựng của ba. Công việc này; vụ án này, tất cả. Andrew, Peter, ba thành xin lỗi về việc này. thương các con, Ba của các con chiếc điện thoại di động đổ chuông. Đó là điện thoại của Doud. trả lời nhưng sau đó đưa nó cho tôi. “Betsey gọi đấy,” . “Tôi đường ra phi trường. Mà, Alex này, tại sao ấy lại làm việc như thế hả?” Tôi nghe giọng . ràng vẫn ở New York. “Ồi, Jim tội nghiệp. Tội nghiệp Jim. Tại sao ấy lại tự sát cơ chứ? Tôi tin điều đó. ấy phải là loại người như thế.” Rồi Betsey khóc to vào điện thoại, và mặc dù ở xa, nhưng tôi chưa bao giờ thấy gần gũi hơn Tôi tôi nghĩ gì. Tôi giữ nó trong lòng và điều đó làm tôi hơi ớn lạnh. Có lẽ phản ứng theo bản năng của Betsey đúng. Có lẽ James Walsh tự sát.
Chương 93 TÔI TRỞ LẠI THÀNH PHỐ NEW YORK vào sáng sớm ngày thứ Hai. Chín giờ có cuộc họp phổ biến phương án tác chiến tại đại bản doanh FBI ở Manhattan, và tôi đến vừa kịp giờ. Tôi giữ kín rất nhiều điều trong lòng, giữ chặt, tôi cố làm ra vẻ có gì bất ổn. Tôi đeo kính râm bước vào gian phòng họp trang trọng. Betsey hẳn phải cảm thấy tôi đến. ngước lên từ chồng giấy tờ cao ngất và nghiêm nghị gật đầu. Tôi có thể dành phần thích đáng của đêm để nghĩ về Walsh. Cả tôi cũng vậy. Tôi ngồi xuống chỗ còn trống ngay khi luật sư từ Bộ Tư pháp chuẩn bị phát biểu với cả nhóm. Ông ta trông trạc ngoài năm mươi tuổi, cứng nhắc và nghiêm nghị, gần như biểu lộ tình cảm. Ông ta mặc bộ com lê đen bóng có ve áo hẹp trông ít nhất cũng được hai mươi năm. “ cuộc hẹn với Brian Macdougall được thu xếp,” ông ta với cử tọa. Tôi nhìn qua Betsey và lắc đầu, trợn mắt. biết. Tôi thể tin điều đó. Tôi lắng nghe gần như từng lời từ miệng tay luật sư của Bộ Tư pháp “Các bạn được để lộ bất kỳ điều gì được thảo luận trong căn phòng này. Chúng ta cung cấp thông tin gì cho báo giới. Thám tử Macdougall đồng ý chuyện với các nhân viên điều tra về kế hoạch tổng thể và thực nó trong vụ bắt cóc MetroHartford. có những thông tin quý giá có thể dẫn đến việc bắt giữ đối tượng cực kỳ quan trọng chưa xác định được, kẻ được gọi là ông Trùm.” Tôi hoàn toàn bị sốc, đầu óc quay cuồng, và tôi cảm thấy vô cùng tức giận. Bên Tư pháp chết tiệt này đạt được thỏa thuận trong dịp cuối tuần, và tôi hẳn cược bất kỳ thứ gì rằng Macdougall nhận được đúng những gì gã cầu. Điều đó làm tôi phát ốm, nhưng đó là cách bên Tư pháp vẫn làm kể từ khi tôi trở thành cảnh sát. Brian Macdougall biết đích xác gã có thể nhận được thỏa thuận gì từ phía họ. Lúc này câu hỏi liên quan duy nhất là liệu gã có thể trao tên Trùm cho chúng tôi . Gã biết nhiều đến đâu? Gã biết chuyện chết tiệt nào chăng? Tôi sớm tìm ra thôi. Cuối buổi sáng hôm đó tôi phải thẩm vấn nhân chứng ngôi sao - thám tử Macdougall - tại Trung tâm Trừng giới Thủ đô. Thám tử Harry Weiss đại diện cho NYPD có mặt ở đó. Betsey Cavalierre đại diện cho FBI trong phiên thẩm vấn. Macdougall có hai luật sư tham dự. ai trong số họ đánh bộ cánh cũ đến hai mươi năm. Trông họ láng cóng, rất đắt tiền và lịch . Gã thám tử nhìn lên khi chúng tôi bước vào căn phòng đặt trước, nơi cuộc gặp được tổ chức. “Vụ này bốc mùi, hả?” gã hỏi. “Tôi tình cờ nhất trí. Nhưng đó là thông lệ.” Nhà hiền triết Macdougall ngồi xuống giữa hai luật sư của gã, và phiên thẩm vấn bắt đầu. Betsey ghé sát vào tôi. thầm, “Vụ này phải làm cho tốt. Bây giờ chúng ta biết bên Tư pháp mua được gì.” Chương 94 CUỘC GẶP bắt đầu tồi tệ. Thám tử Weiss từ Ban bảo vệ nội bộ của NYPD nhận trách nhiệm phát ngôn cho chúng tôi. Weiss thấy cần phải bắt đầu lại từ đầu và nghiên cứu cẩn thận lời khai trước đây của Macdougall từng câu . Việc này tồi tệ. Tôi rất muốn ngắt lời ông ta, nhưng tôi làm. Cứ mỗi lần Weiss đặt thêm câu hỏi hay chỉ trích vô lối Macdougall tôi lại thúc vào chân Betsey dưới gầm bàn. Để đánh dấu câu cho vài trao đổi bối rối, đá vào cẳng chân tôi. Cuối cùng Macdougall cũng hết chịu nổi. “Ông là đồ khốn!” gã nổi nóng với Weiss. “Ông lố bịch. Vào vấn đề chính , đừng vòng vo nữa. Ông làm mất giờ của tôi đấy. Để người khác hỏi .” Gã trừng mắt nhìn Weiss, người vẫn dường nh hiểu. “Ông hỏi toàn những câu vớ vẩn, đồ cà chớn,” cuối cùng Macdougall đứng dậy và hét toáng lên. Ông làm việc như mèo mửa ấy, đồ khốn, ông làm mất giờ của tất cả mọi người!” Đoạn Macdougall nặng nề lê bước về phía ô cửa sổ cáu bụi được che chắn bằng tấm kim loại nặng nề và các chấn song. Các luật sư của gã ì ạch theo sau. Gã điều gì đó và cả bọn phá lên cười. Ha, ha, ha. Brian Macdougall vãi đái ra rồi. Những người còn lại trong chúng tôi ngồi bên bàn và quan sát chúng. Betsey aủi Weiss, cố gắng duy trì mặt trận thống nhất. “Thằng khốn,” Weiss cách ràng và khúc chiết khác thường. “Tôi có thể hỏi bất kỳ điều gì tôi muốn. Chúng tôi mua thằng chó đẻ này.” Betsey gật đầu với ông ta. “ đúng, Harry. Gã là kẻ ngạo mạn và gã phạm sai lầm. Thám tử điển hình,” . “Có lẽ gã trả lời thám tử Cross. Gã có vẻ ưa IAD[1].” [1] Internal Affair Department: Ban bảo vệ nội bộ. Thoạt tiên Weiss lắc đầu, nhưng sau đó ông ta dịu lại. “Tốt thôi, gì cũng được. Bất cứ điều gì tác động được tới thằng khốn này. Tôi cùng đội mà.” “Tất cả chúng ta đều cùng đội,” Betsey và vỗ vào tay Weiss. khéo. “Cảm ơn nhận lời đề nghị.” Macdougall quay lại bàn và gã có vẻ bình tĩnh hơn. Gã thậm chí còn xin lỗi Weiss. “Tôi xin lỗi. biết đấy, tôi lo lắng và có phần hơi căng thẳng.” Tôi chờ cho lời xin lỗi của gã được Weiss chấp nhận trong hai giây, nhưng nhân viên của IAD rằng. Cuối cùng tôi bắt đầu. “Thám tử Macdougall, sao cho chúng tôi biết những thông tin quan trọng mà có. biết những gì phải . cũng biết những gì chúng tôi muốn nghe Macdougall nhìn hai luật sư của gã. Cuối cùng gã mỉm cười. Chương 95 “ĐƯỢC THÔI, TA HÃY THỬ CÁCH ĐÓ,” Macdougall . “Câu hỏi đơn giản và câu trả lời đơn giản nhé. Tôi gặp kẻ được gọi là Trùm ba lần. Cả ba lần đều ở Washington. Mỗi lần tôi gặp , lại cho chúng tôi cái mà gọi là “chi phí lại.” Cái khoản năm mươi ngàn đô chuyến đó cũng bõ công chúng tôi lắm; và nó còn thu hút chú ý của chúng tôi, kích thích mối quan tâm của chúng tôi nữa. “ cực kỳ kiệm lời. xem xét vấn đề cách toàn diện. Biết mọi ngõ ngách. Biết gì. Và toẹt với chúng tôi rằng phần của chúng tôi là mười lăm triệu đôla. rất tự tin khi về MetroHartford. có dự tính và kế hoạch cực kỳ chi tiết, nghĩ nó khả thi, mà đúng thế .” “Làm sao lại biết các ?” tôi hỏi. “ liên lạc với các bằng cách nào?” Macdougall thích những câu hỏi kiểu này, hoặc làm ra vẻ gã thích. “Thỉnh thoảng chúng tôi sử dụng luật sư.” Gã đưa mắt nhìn các luật sư ở hai bên gã. “ phải là hai quý ông đây. liên lạc với luật sư khác của chúng tôi. Chúng tôi biết chính xác làm sao lại biết chúng tôi, nhưng biết làm gì và chúng tôi làm ăn thế nào. Đây là thông tin hữu ích đấy, thám tử Weiss ạ. Ghi lại . Ai có thể biết về chúng tôi hả? Ai đó trong lực lượng thi hành pháp luật chăng? Cớm? Ai đó trong chúng ta, phải thám tử Weiss? Đặc vụ của FBI? Cảnh sát D.C.? Biết đâu lại chả là ai đó trong căn phòng này? Có thể là bất kỳ ai. Weiss kiềm chế nổi. Mặt ông ta đỏ bừng. Cổ chiếc sơ mi trắng gài cúc ở hai đầu của ông ta trông quá . “Nhưng biết là ai rồi chứ, Macdougall? đúng thế sao?” Macdougall nhìn Betsey và tôi. Gã lắc đầu. Gã cũng thể tin Weiss. “Tôi đến đó, đến những gì tôi biết, và những gì tôi biết. Đừng đánh giá thấp thông tin biết gì về chúng tôi. biết thám tử Cross. Và đặc vụ Cavalierre. biết tuốt mọi thứ. Điều đó quan trọng đấy.” “Tôi đồng ý với ,” tôi . “Xin cứ tiếp tục.” “Tốt. Trước khi nhất trí về cuộc gặp thứ hai, chúng tôi làm hết sức mình để tìm ra thằng khốn được gọi là ông Trùm này là ai. Thậm chí chúng tôi còn báo cho FBI về . Chúng tôi thực mọi liên lạc có thể. Chúng tôi chẳng tìm được gì. lặn sủi tăm. “Thế rồi chúng tôi đến cuộc gặp thứ hai và vẫn phạm sai lầm. Bobby Shaw cố bám theo sau khi rời khách sạn. Nhưng rồi Shaw mất dấu .” “Điều gì khiến nghĩ có thể là cảnh sát?” tôi hỏi. Macdougall nhún vai. “Nó chắc chắn nảy ra trong đầu tôi. Cuộc gặp thứ ba bàn về việc liệu chúng tôi có tham gia hay . nửa trong số ba mươi triệu đôla - chúng tôi biết ngay từ đầu là tham gia. cũng biết thế. Chúng tôi cố thương lượng về việc ăn chia thỏa đáng hơn. cười và dứt khoát là được. Chúng tôi đồng ý với những điều kiện của . Nghĩa là theo cách của bằng chúng tôi cuốn xéo. “ rời khách sạn sau cuộc gặp. Lần này chúng tôi cử hai người theo . là thằng cao to, râu đen - nhưng chúng tôi nghĩ chắc là ru giả thôi. lần nữa hai người của chúng tôi chút nữa lại mất dấu . “Nhưng họ đeo được . Lần này họ gặp may. Họ thấy vào Bệnh viện Cựu chiến binh Hazelwood ở D.C. quay ra nữa. Chúng tôi biết tướng mạo ra sao, nhưng tên Trùm vào và ở lại đó. quay ra.” Macdougall ngừng . chậm rãi đưa mắt nhìn từ Weiss sang Betsey và tôi. “ là bệnh nhân tâm thần, thưa các vị. ở Bệnh viện Cựu chiến binh Hazelwood, Washington. ở khu điều trị bệnh nhân tâm thần. Các vị chỉ phải tìm ở đó thôi.” Chương 96 CÁC ĐẶC VỤ FBI ngay lập tức lên đường tới Bệnh viện Cựu chiến binh Hazelwood. Hồ sơ về từng bệnh nhân hành và cả đội ngũ nhân viên được lấy ra và đánh giá. Ban quản trị Bệnh viện Cựu chiến binh bị ngăn cho tiếp xúc với bệnh nhân, nhưng việc này kéo dài. Tôi dành phần còn lại của ngày dài lê thê kiểm tra chéo những bản sao hồ sơ về nhân viên và khách hàng của MetroHartford đối chiếu với hồ sơ bệnh nhân lấy từ Hazewood. Ơn Chúa vì có máy tính. Ngay cả khi tên Trùm ở bệnh viện cũng ai biết chính xác mặt mũi ra sao. nửa trong số ba mươi triệu đôla của vẫn mất đâu đó. Nhưng chúng tôi đến gần hơn bao giờ hết. Chúng tôi thu hồi gần như toàn bộ số tiền từ các thám tử New York. Tất cả các thám tử cố chơi trò “nào ta thỏa thuận nhé.” Khoảng chín giờ rưỡi đêm hôm đó Betsey và tôi ăn tối ở New York tại nhà hàng có tên Ec. mặc chiếc áo khoác màu vàng, đeo đôi bông tai và vòng tay vàng. Trông rất đẹp trong tương phản với mái tóc đen của và làn da rám nắng còn giữ được. Tôi nghĩ cũng biết trông rất đẹp. Và rất, rất nữ tính. “Thế này... có giống... cuộc hẹn hò ?” Betsey hỏi khi chúng tôi ngồi xuống bên chiếc bàn trong cái nhà hàng ấm cúng nhưng ồn ào ở khu Manhattan. Tôi mỉm cười. “Tôi có thể cuộc gặp gỡ này có thể đủ tiêu chuẩn là cuộc hò hẹn, nhất là nếu chúng ta quá nhiều về công việc.” “ có được bảo đảm của tôi về điều đó rồi. nhiều về công việc cho dù tên Trùm có vào đây và ngồi xuống bên chiếc bàn này.” “Tôi rất buồn về Jim Walsh,” tôi với . Chúng tôi có cơ hội để nhiều về chuyện đó. “Tôi biết, Alex. Tôi cũng vậy. ấy tử tế.” “Nó có làm ngạc nhiên ? Việc Walsh tự sát ấy?” đặt tay lên bàn tay tôi. “Có, nhiều nữa là đằng khác. Đừng chuyện đó đêm nay. Được chứ?” Lần đầu tiên, Betsey tỏ ra cởi mở và cho tôi biết chút ít về bản thân mình. vào học tại trường Trung học John Carroll ở D.C. và được nuôi dạy trở thành tín đồ Thiên Chúa giáo. giáo dục mà được hưởng là “nghiêm khắc, nghiêm khắc và nghiêm khắc hơn nữa cùng vô vàn quy định.” Mẹ Betsey làm nội trợ cho đến lúc mất khi mười sáu tuổi. Cha là thượng sĩ quân đội, sau này ông làm lính cứu hỏa. “Tôi từng chơi với ở trường John Carroll,” tôi bật mí với . “ bộ đồng phục nhắn và xinh xắn.” “Mới đây ư?” hỏi. Đôi mắt huyền của long lanh. là người hài hước. bảo óc hài hước bắt nguồn từ khu phố cũ của ở D.C., và còn từ bầu khí trong ngôi nhà của cha mẹ . “Nếu là cậu bé trong khu phố của chúng tôi, phải hài hước bằng dính vào nhiều vụ ẩu đả. Cha tôi muốn có con trai nhưng thay vào đó lại sinh ra tôi. Ông là người cứng rắn nhưng vui tính, luôn luôn pha trò. Ông mất vì bệnh tim khi làm việc. Tôi nghĩ đó là lý do tôi tập thể dục hàng ngày như kẻ bị ma ám vậy.” Tôi kể nghe mẹ tôi và cha tôi đều mất trước khi tôi lên mười và rằng bà tôi nuôi tôi. “Tôi cũng tập thể dục rất nhiều,” tôi . “ học tại Georgetown và sau đó là Johns Hopkins phải ?” hỏi. Tôi tròn mắt, nhưng rồi phá lên cười. “ chuẩn bị cho cuộc gặp này. Phải, tôi làm luận văn tiến sĩ tâm lý ở Đại học Hopkins. Tôi có thừa khả năng cho công việc của mình.” phì cười. “Tôi cũng học tại Georgetown, nhưng tôi học sau .” “Bốn năm. Chỉ có bốn năm ngắn ngủi thôi, đặc vụ Cavalierre ạ. Ở đó là cầu thủ bóng ném xuất sắc.” chun mũi và mồm lại. “Ồ. Có người chuẩn bị cho đêm nay đấy nhé.” Tôi bật cười. “, . Tôi có lần xem chơi “ nhớ ư?” hỏi có phần ngạc nhiên. “Tôi nhớ . lướt khi tôi chạy. Lúc đầu tôi lắp ráp tất cả lại được, nhưng bây giờ tôi nhớ ra rồi.” Betsey hỏi han về việc học hành môn tâm lý của tôi tại Johns Hopkins, sau đó là ba năm hành nghề tư của tôi. “Nhưng thích làm thám tử hình hơn chứ?” hỏi. “Phải. Tôi thích hành động.” thừa nhận đó cũng là điều thích. Chúng tôi tâm chút ít về những người trở nên quan trọng trong cuộc sống của chúng tôi. Tôi kể nghe về Maria, vợ tôi, người bị sát hại. Tôi lấy ảnh Damon và Jannie từ trong ví ra cho xem. Tôi nhận thấy rằng giọng trở nên dịu dàng hơn. “Tôi chưa từng lập gia đình. Hai trong số các chị em của tôi có gia đình và con cái. Tôi các cháu. Chúng gọi tôi là Dì Cảnh Sát.” “Tôi có thể hỏi câu mang tính riêng tư ?” gật đầu. “ cứ hỏi. Tôi có thể chịu đựng được.” “ bao giờ muốn ổn định cuộc sống chưa?” tôi hỏi. “Hả Dì Cảnh Sát?” “Đó là câu hỏi riêng tư hay nghề nghiệp tiến sĩ?” Tôi có cảm giác rằng thận trọng đến khó tin. hài hước của ràng là biện pháp phòng vệ tốt nhất. “Chỉ là câu hỏi thân tình thôi,” tôi bảo . “Tôi biết thế. Tôi có thể trả lời mà, Alex. Trước đây tôi có vài người bạn tốt - bạn trai, hai chàng lận. Bất kỳ khi nào mối quan hệ trở nên nghiêm túc là tôi luôn rút êm à. Chà. Tôi lỡ lời rồi.” “Chính xác là ,” tôi mỉm cười, “ được xì ra từng tí .” nhoài lại gần. hôn lên trán tôi, sau đó nhàng hôn lên môi tôi. Những cái hôn ngọt ngào và cưỡng lại được. “Tôi muốn ở bên ,” . “Tôi muốn tâm với kinh khủng. Chúng ta sẵn sàng khỏi đây chưa?” và tôi cùng trở về khách sạn. Tôi tiễn về phòng. Chúng tôi hôn nhau ngoài cửa và tôi thích còn hơn cả lần đầu ở Hartford. Chậm rãi và dễ dàng thắng cuộc đua. “ vẫn còn chưa sẵn sàng,” thản nhiên . “ đúng... tôi chưa sẵn sàng.” “Nhưng sắp rồi.” mỉm cười, đoạn bước vào phòng mình và đóng cửa lại. “ biết nhớ cái gì,” vọng ra từ bên trong. Tôi cười suốt quãng đường trở lại căn phòng khách sạn của tôi. Tôi nghĩ tôi biết mình nhớ điều gì. Chương 97 “CHÚNG TA THÔI!” John Sampson và vỗ tay. “Đồ tồi, đồ tồi, các cậu trốn đâu rồi hả?” Vào sáu giờ sáng thứ Ba, Sampson và tôi leo ra khỏi chiếc Porsche cổ lỗ của tôi tại bãi đỗ xe của nhân viên Bệnh viện Cựu chiến binh Hazelwood Phố North Capitol ở D.C. Cái bệnh viện rộng lớn và kéo dài này tọa lạc về phía Nam Quân y viện Walter Reed, đúng phía Bắc doanh trại của binh lính và thành viên phi hành đoàn. Nhà của tên Trùm ư? Tôi tự hỏi. Có lẽ nào thế? Theo Brian Macdougall điều đó là có thể - và nhiều lần đến đây. John và tôi mặc áo thể thao, quần kaki rộng thùng thình và giày vải cao cổ. Chúng tôi làm việc hai ngày tại bệnh viện. Cho đến lúc này FBI vẫn chưa nhận dạng được tên Trùm trong số bệnh nhân hoặc nhân viên của bệnh viện. Khuôn viên của bệnh viện Hazelwood được bao quanh bởi những bức tường đá phủ đầy cây trường xuân. Quang cảnh có phần tản mát: vài bụi cây rụng lá và xanh lá quanh năm, những con đường hẹp gợi lên hình ảnh những boong ke thời chiến. “Đây là bệnh viện chính,” tôi và chỉ vào tòa nhà bên cạnh được sơn màu vàng nhạt vươn cao sáu tầng bên chúng tôi. Trong khuôn viên còn có nửa chục nhà hơn giống hệt như các boong ke. “Trước kia tôi từng đến đây,” Sampson nó. Mắt nheo lại. “Tôi biết vài gã từ Việt Nam về tới Hazelwood. Họ đánh giá cao cơ sở y tế này. Nơi đây khiến tôi nghĩ tới bộ phim Titicut Follies. còn nhớ cảnh khi bệnh nhân từ chối dùng bữa ? Thế là người ta nhét ngay ống thông xuống mũi ông ta?” Tôi nhìn Sampson đoạn lắc đầu. “Đích thị cậu có ác cảm với Hazelwood rồi.” “Tôi thích cái hệ thống chăm sóc y tế cho cựu chiến binh. Tôi thích những gì xảy ra với những người bị thương trong các cuộc viễn chinh. Tuy nhiên những người làm việc tại đây thường đúng. Chắc họ còn sử dụng ống thông mũi nữa.” “Chúng ta có thể cần đấy,” tôi bảo Sampson, “nếu chúng ta tóm được con mồi của mình.” “Tìm được tên Trùm dứt khoát chúng ta sử dụng ống thông mũi, bạn thân mến ạ.”
Chương 98 CHÚNG TÔI LEO LÊN NHỮNG BẬC CẦU THANG ĐÁ DỐC ĐỨNG, sau đó bước vào tòa nhà hành chính của bệnh viện. Chúng tôi được chỉ đường tới phòng trong của đại tá Daniel Schofield, giám đốc đơn vị. Đại tá Schofield đến gặp chúng tôi bên ngoài căn phòng riêng bé. Hai người khác và phụ nữ tóc vàng xinh xắn có mặt trong đó. “Ta vào trong này,” Schofield . Ông ta có vẻ lo lắng và khó chịu. Ông ta có màn giới thiệu gượng gạo và rất trang trọng quanh phòng, bắt đầu với tôi và Sampson, sau đó là nhân viên của ông ta. ai trong bọn họ có vẻ muốn gặp chúng tôi. “Đây là Kathleen McGuigan. ấy là y tá trưởng ở tầng bốn và năm, nơi và Mr. Sampson làm việc. Đây là bác sĩ Padraic Cioffi. Bác sĩ Cioffi là chuyên gia tâm thần học phụ trách các đơn vị điều trị tâm thần. Và bác sĩ Marcuse, trong số năm bác sĩ trị liệu xuất sắc làm việc tại bệnh viện.” Bác sĩ Marcuse lịch gật đầu với chúng tôi. Trông ông có vẻ là người nhã nhặn, nhưng y tá McGuigan và bác sĩ Cioffi ngồi đây mặt lại lạnh như tiền. “Tôi giải thích tình hình rất tế nhị này với McGuigan, bác sĩ Cioffi và bác sĩ Marcuse. với các , chẳng ai hoàn toàn dễ chịu với chuyện này, nhưng chúng tôi hiểu rằng chúng tôi có lựa chọn nào khác. Nếu kẻ sát nhân bị tình nghi đó lẩn trốn ở đây chúng tôi rất lo cho an toàn của tất cả mọi người. phải bị bắt, tất nhiên rồi. ai phản đối điều đó cả.” “ ở đây,” tôi , “ít nhất là trong thời gian ngắn. có thể có mặt tại đây.” “Tôi tin ở đây,” bác sĩ Cioffi lên tiếng. “Tôi xin lỗi. Chỉ là tôi nhìn thấy thôi. Tôi biết tất cả bệnh nhân của chúng tôi và xin hãy tin tôi, ai trong số họ là ông trùm cả. Thậm chí gần như thế cũng . Những người ở đây, cả nam lẫn nữ, đều hết sức, hết sức rối loạn.” “ có thể là nhân viên,” tôi với Cioffi, đoạn quan sát phản ứng của ta. “Ý kiến của tôi vẫn thay đổi, thám tử ạ.” Tôi cần hợp tác của họ, vì vậy tôi cho rằng tốt hơn là cố mà kết bạn, nếu có thể. “Thám tử Sampson và tôi vào đây nhanh hết mức mà con người có thể làm được,” tôi . “Chúng ta rất cần lý do để tin rằng sát thủ là, hoặc ít nhất là, bệnh nhân tại bệnh viện này. Tôi biết điều đó làm cho tình hình tốt hơn hay tệ hơn, nhưng tôi là chuyên gia tâm lý. Tôi học tại Hopkins. Tôi làm phụ tá tâm lý tại bệnh viện McLean và cả Viện Tâm thần. Tôi có thể làm việc với những người ở phòng bệnh.” Sampson lên tiếng. “Ồ, phải. Tôi có thời làm phu khuân vác ở ga Union. Tôi cũng thích hợp. Khiêng cái vật nặng này nào.” Ban cán bệnh viện cười . Y tá McGuigan và bác sĩ Cioffi chằm chằm nhìn Sampson - người đơn giản hóa tính chất nghiêm trọng của tình hình, lạy trời chuyện đó đừng xảy ra. Tôi nghĩ tôi phải hành động hoàn toàn khác nếu muốn có được hợp tác của họ. “Bệnh viện có thuốc Anectine và Marplan chứ?” Tôi hỏi. Bác sĩ Cioffi nhún vai. “Tất nhiên. Nhưng tại sao lại muốn biết về những loại thuốc này?” “Anectine được sử dụng để giết những kẻ cộng tác với tên sát thủ. biết nhiều về các loại độc dược, và dường như thích chứng kiến cảnh người ta vào cõi chết. trong số các băng cướp có vũ trang biến mất tăm, và có khả năng chúng cũng bị giết. Thám tử Sampson và tôi cần xem các bệnh án và tất cả các báo cáo hội chẩn đối với toàn bộ bệnh nhân. Sau đó tôi kiểm tra biểu đồ hàng ngày từ những manh mối hứa hẹn nhất của chúng ta. Chúng tôi làm ca bảy giờ đến ba giờ rưỡi ngày hôm nay.” Vào lúc bảy giờ, Sampson và tôi trực tại Hazelwood. Tôi là cố vấn tâm thần và Sampson là nhân viên khuân vác. Còn tên Trùm? Mi là ai? 99 99 SÁNG HÔM ĐÓ, ở nơi nào đó tầng năm của bệnh viện Hazelwood tên Trùm nổi đóa đến khó tin với bác sĩ của . Tay lang băm vô dụng và vô giá trị tước những đặc quyền được ra khỏi khuôn viên bệnh viện. Tay bác sĩ tâm thần muốn biết vì sao thời gian gần đây có vẻ khác trước. Chuyện gì xảy ra vậy? giấu giếm điều gì, giữ kín điều gì? bị bỏ mặc trong căn phòng đến thảm hại của mình tầng năm. Mỗi lúc lại điên tiết hơn. ra giận dữ ai? Chẳng phải tay bác sĩ tâm thần sao? nghĩ về điều đó rồi ngồi xuống và viết bức thư. Ngài Patrick Lee Chủ nhân Thưa ngài: Tôi đếch hiểu ngài. Tôi ký vào hợp đồng thuê nhà của chúng ta cùng những sửa đổi chúng ta đạt được tinh thần hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau. Tôi vui vẻ làm xong bổn phận của mình còn ngài . Ngài cư xử như thể ngài tuân thủ hợp đồng của chúng ta cách có chủ ý. Cho phép tôi nhắc nhở ngài, thưa ngài Lee, rằng dù ngài có thể là chủ của căn hộ này, nhưng khi ngài cầm tiền của tôi nó là nhà tôi. Bức thư này cho thấy, cho chính xác, những hành động bất hợp pháp ngài sử dụng chống lại tôi. Ngài phải dừng và ngừng dán những ông báo đòi nhà lên cửa nhà tôi. Tôi thanh toán tiền thuê nhà hàng tháng và đúng hẹn! Ngài phải chấm dứt gọi cho tôi, ngưng ngay việc huyên thuyên bằng cái giọng Quảng Đông ồm ồm sai văn phạm đó, và chấm dứt làm phiền tôi. Hãy chấm dứt quấy rầy tôi! Tôi cầu ngài lần cuối. Hãy chấm dứt quấy rầy tôi! Ngay lập tức. Bằng tôi quấy quả ngài!!! dừng bút. Sau đó nghĩ ngợi hồi lâu về bức thư vừa mới viết. mất tự chủ, phải thế ? sắp phát điên rồi. tắt máy tính cá nhân và bước ra hành lang phòng bệnh. khoác bộ mặt thờ ơ có phần khó chịu. Những người điên ngoài đó hết thảy đều hân hoan. Người điên trong những cái áo tắm bệ rạc, người điên những chiếc xe lăn phát ra tiếng kêu cót két, người điên trong trạng thái trần truồng. Thỉnh thoảng, rất thường hay cảm thấy thể tin rằng có mặt tại đây. Tất nhiên, đó là mấu chốt của vấn đề, chả phải thế sao? ai có thể đoán rằng là ông Trùm. ai có thể tìm thấy ở đây. tuyệt đối an toàn. Và rồi thấy thám tử Alex Cross. Chương 100 CẢ SAMPSON VÀ TÔI đều làm ca từ bảy giờ sáng đến ba giờ rưỡi chiều ngày hôm đó. Khi lên đến tầng năm, tôi có cảm giác mình có thể gần như nghe thấy tiếng kéo căng của sợi dây mỏng manh màu đỏ giữa người lành và người điên. Khu phòng bệnh nhân gần như có phong cách chuẩn của hội từ thiện: mọi thứ có màu tím nhạt và xám, đôi chỗ có những vết khắc vào tường, các y tá bê những khay chén , những con người đờ đẫn mặc quần dải rút và áo choàng ố bẩn của bệnh viện. Trước đây tôi thấy cảnh này, trừ thứ. Các nhân viên của bệnh viện tâm thần mang còi để báo nguy nếu họ cần trợ giúp. Điều đó chắc chắn lên rằng các nhân viên ở đây từng bị hại. Các tầng bốn và năm là khu phòng dành cho bệnh nhân tâm thần. tầng năm có ba mươi mốt cựu chiến binh tuổi từ hai mươi ba đến bảy mươi lăm. Các bệnh nhân tầng năm được xem là nguy hiểm, hoặc với người khác, hoặc với chính họ. Tôi bắt đầu tìm kiếm tầng năm. Hai trong số bệnh nhân tầng này cao lớn và vạm vỡ. Họ có phần phù hợp với mô tả người đàn ông bị các thám tử Crews và O’Malley bám đuôi. trong hai người đó, Cletus Anderson, có bộ râu màu muối tiêu và từng dính dáng đến nghề cảnh sát ở Denver và thành phố Salt Lake sau khi giải ngũ. Tôi thấy Anderson lảng vảng trong phòng giải trí trong buổi sáng đầu tiên. Lúc đó là hơn mười giờ, nhưng ông ta vẫn mặc pyjamas và chiếc áo choàng bẩn thỉu. Ông ta xem kênh ESPN và tấn công tôi như tên trùm tội phạm. Trang trí trong phòng giải trí bao gồm khoảng chục chiếc ghế nhựa màu nâu, chiếc bàn chơi bài sệ về bên và chiếc tivi gắn bức tường. khí mịt mù khói thuốc. Anderson hút thuốc. Tôi ngồi xuống trước tivi và gật đầu chào. Ông ta quay về phía tôi và phà ra vòng tròn khói thuốc hoàn chỉnh. “Cậu là lính mới hả? Chơi pun[1] chứ?” ông ta hỏi. [1] Pool trong nguyên bản: Trò chơi bi-a lỗ có 16 viên bi-a màu bàn bi-a. “Tôi thử.” “Thử ,” ông ta và mỉm cười như thể tôi pha trò. “Có chìa khóa vào phòng chơi pun chứ?” Ông ta đứng lên chờ câu trả lời cho câu hỏi của ông ta. Hoặc là ông ta quên rằng ông ta hỏi. Căn cứ vào bệnh án tôi biết rằng ông ta nóng tính, nhưng giờ ông ta dùng cả đống thuốc Valium[2]. Đó là tin tốt. Anderson cao 6.6 bộ và nặng hơn hai trăm bảy mươi pao. [2] Thuốc làm giảm căng thẳng thần kinh. Phòng chơi pun vui vẻ đến ngạc nhiên, có hai cửa sổ lớn trông ra khoảng sân tập thể dục có tường bao quanh. Xung quanh sân là những rặng cây thích màu đỏ và cây đu, và cây vang lên tiếng chim hót líu lo. Tôi ở đó mình với Cletus Anderson. Liệu con người to lớn này có phải là tên Trùm hay ? Tôi chưa thể được. Họa chăng nếu ông ta đánh vỡ đầu tôi bằng viên bi pun hay cây gậy chơi bi-a. Anderson và tôi chơi ván tám viên bi-a. Ông ta phải là tay cơ xuất sắc cho lắm. Tôi để ông ta thi đấu tiếp bằng hai cú cu lê, nhưng có vẻ ông ta nhận ra. Đôi mắt xanh xám của ông ta gần như đờ đẫn. “Giống như vặn cổ lũ chim giẻ cùi chó chết vậy,” ông ta giận dữ càu nhàu sau khi đánh trượt cú đề lùi cho dù đó vẫn chưa phải là cơ hội tốt nhất của ông ta bàn. “Lũ chim giẻ cùi làm gì sai trái ư?” tôi hỏi ông ta. “Chúng ở ngoài kia. Tôi ở đây,” ông ta đáp và nhìn tôi chằm chằm. “Đừng cố nhìn tôi bằng con mắt của bác sĩ tâm thần, được chứ? Thưa ngài nhân viên Bệnh viện Tâm thần chó chết. Tới phiên ngài đấy.” Tôi đánh trái bi-a có sọc ở trong góc, sau đó tôi đánh trượt quả mà lẽ ra tôi có thể đánh trúng. Anderson đón cây gậy từ tay tôi và ông ta kiểm tra cú thọc tiếp theo của mình hồi lâu. Quá lâu là đằng khác. Tôi nghĩ ngợi mông lung. Bỗng nhiên ông ta đứng thẳng lên với toàn bộ chiều cao 6.6 bộ của mình. Ông ta trừng mắt nhìn tôi. Người ông ta cứng lại, ông ta gồng hai cánh tay hộ pháp của mình. “Cậu vừa gì với tôi thế, ngài Tâm thần?” ông ta hỏi. Hai bàn tay của ông ta to bè cầm chắc cây cơ và siết chặt lấy phần thắt vào của nó. Ông ta rất béo, nhưng rắn chắc, hệt như trọng tài bóng đá hay các đô vật chuyên nghiệp. “. hề.” “Buồn cười nhỉ? Trò đùa ti tiện giả tiếng chim giẻ cùi cậu thừa biết là tôi chúa ghét?” Tôi lắc đầu. “Tôi hề ám chỉ điều gì qua chuyện đó.” Anderson lùi lại khỏi bàn chơi pun, hai tay vẫn cầm chặt cây cơ. “Tôi có thể thề rằng tôi nghe thấy cậu gọi thầm tôi là con mèo. Mèo con hả? Con vật yếu đuối ư? Cái gì đó có tính xúc phạm như thế ư?” Tôi đưa mắt nhìn ông ta. “Tôi nghĩ ván pun của chúng ta kết thúc, thưa ông Anderson. Làm ơn bỏ cây cơ xuống.” “Cậu cho rằng cậu có thể bắt tôi bỏ cây cơ này xuống hả? Chắc thế rồi, nếu cậu nghĩ tôi là con mèo.” Tôi đưa chiếc còi của nhân viên làm việc trong bệnh viện tâm thần lên miệng. “Tôi mới đến đây và tôi cần làm việc. Tôi muốn rắc rối đâu nhé.” “Vậy cậu đến nhầm nơi nhớp nhúa rồi, bạn ạ,” ông ta . “Cậu là đồ chó chết. Quân chỉ điểm.” Anderson ném cây cơ lên bàn rồi giận dữ ra cửa. đường ông ta va vào vai tôi. “Xem cái miệng cậu kìa, đồ mọi,” ông ta vừa khạc nhổ vừa . Tôi nhịn Anderson thêm nữa. Tôi tóm lấy ông ta, xoay tròn ông ta, khiến ông ta vô cùng ngạc nhiên. Tôi cho ông ta thấy sức mạnh của cánh tay và vai tôi. Tôi trừng mắt nhìn ông ta cho đến khi ông ta phải quay . Tôi muốn thấy điều gì xảy ra nếu ông ta bị chọc giận.> “Ăn cho cẩn thận,” tôi qua tiếng thầm nhất. “Ông phải hết sức, hết sức thận trọng với tôi đấy.” Tôi buông tay ra khỏi vai Cletus Anderson và ông ta quay . Tôi nhìn người đàn ông to lớn đó rời khỏi phòng chơi pun - và tôi phần nào hy vọng ông ta là tên Trùm. Chương 101 KHẢ NĂNG TỒI TỆ NHẤT MÀ TÔI CÓ THỂ HÌNH DUNG cho đến lúc này là tên Trùm có lẽ lặn mất và bao giờ còn nghe về nữa. Săn lùng tên Trùm trở nên giống với chờ đợi hơn, hay có lẽ còn giống với việc cầu cho làm điều gì đó có thể dẫn chúng tôi đến chỗ . Các ca trực tại bệnh viện cựu chiến binh này bắt đầu bằng ba mươi phút giao ban kiêm tán dóc. Trong cuộc họp giao ban, từng bệnh nhân được báo cáo ngắn gọn và những thay đổi đặc quyền được lưu ý. Những từ thông dụng trong báo cáo là tác động, tuân thủ, tương tác, và tất nhiên, cả PTSD[1]. Ít nhất có chục người trong các phòng bệnh mắc hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương. [1] PTSD (Post Traumatic Stress Disorder: hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Cuộc họp giao ban kết thúc, và ngày làm việc của tôi bắt đầu. Nhiệm vụ chính của trợ lý tâm thần là tiếp xúc với bệnh nhân. Tôi làm như thế, và nó nhắc tôi nhớ lại vì sao khởi đầu nghiên cứu môn tâm lý. thực tế, phần lớn quá khứ của tôi về, nhất là những cảm giác của tôi và hiểu biết của tôi về sức mạnh khủng khiếp của chấn thương. Rất nhiều người trong số những bệnh nhân này mắc chứng đó. Với họ, thế giới dường như còn an toàn hay có thể quản lý được nữa. Những người xung quanh họ có vẻ đáng tin hay có thể trông cậy. thiếu tự tin và tội lỗi luôn luôn hữu. Niềm tin và tâm linh hề tồn tại. Tại sao tên Trùm lại chọn nơi này để náu? Trong ca làm việc tám tiếng đồng hồ tôi có lượng lớn nhiệm vụ đặc biệt: kiểm tra đột xuất lúc bảy giờ (tôi phải đếm tất cả những bộ đồ ăn bằng bạc trong nhà bếp, nếu có mất mát, điều này hiếm khi xảy ra, các phòng được rà soát); tám giờ kiểm tra trực tiếp bệnh nhân tên là Copeland - người được xem là rất muốn tự sát, mười lăm phút kiểm tra vào lúc chín giờ - kiểm tra nơi ở của tất cả bệnh nhân mười lăm phút lần và ghi điểm cạnh tên họ tấm bảng trong hành lang bên ngoài phòng trực; và sọt rác (ai đó cần phải đổ rác). Mỗi lần đến chỗ tấm bảng, tôi lại tô phấn đậm lên những cái tên có vẻ khả nghi nhất. Cuối giờ kiểm tra, tôi có bảy ứng cử viên trong bảng danh sách nóng của mình. bệnh nhân tên là James Gallagher có tên trong danh sách đơn giản vì y tương đối phù hợp với mô tả về mặt thể chất về tên Trùm. đủ cao, ngực nở, có vẻ lanh lợi và thông minh vừa phải. Chỉ nội bấy nhiêu thôi khiến bị nghi ngờ. Frederic Szabo được hưởng đặc quyền lại toàn thành phố, nhưng là kẻ nhút nhát và tôi tin là kẻ giết người. Từ sau chiến tranh Việt Nam, rong ruổi khắp đất nước và chưa bao giờ duy trì được việc làm hơn vài tuần. Thỉnh thoảng vẫn khạc nhổ vào nhân viên bệnh viện, nhưng đó là điều càn quấy tồi tệ nhất dường như có thể làm. Stephen Bowen có đặc quyền lại toàn thành phố và có lúc là đại úy bộ binh đầy triển vọng ở Việt Nam. Ông ta bị PTSD và từ năm 1971 ra vào các bệnh viện như cơm bữa. Ông ta thận trọng rằng ông ta chưa bao giờ có “công việc thực thụ” kể từ khi rời quân ngũ. David Hale từng làm cảnh sát hai năm tại Maryland trước khi có những ý nghĩ hoang tưởng rằng mỗi người châu Á y gặp đường phố đều được cử đến để giết y. Michael Fescoe làm việc cho hai ngân hàng ở Washington, nhưng y dường như quá mê muội để giữ cân bằng cuốn séc. Có lẽ y giả bị PTSD, nhưng bác sĩ chuyên khoa của y tại bệnh viện lại nghĩ vậy. Cletus Anderson phù hợp với mô tả nhân dạng thể chất chung về tên Trùm. Tôi có thiện cảm với ông ta. Và ông ta là người dữ tợn. Nhưng Anderson làm gì khiến tôi nghi ngờ ông ta thực có thể là tên Trùm. Hoàn toàn ngược lại. Ngay truớc lúc thay ca, Betsey Cavalierre liên lạc với tôi ở khu phòng bệnh. Tôi nhận điện thoại trong căn phòng của nhân viên ở rìa phòng trực. “Betsey, có chuyện gì vậy?” “Alex này, có chuyện rất lạ xảy ra,” đáp, giọng có vẻ hồi hộp. Tôi hỏi đó là chuyện gì và câu trả lời của làm tôi bị sốc. “Mike Doud mất tích. Sáng nay ấy làm. Chúng tôi dã gọi cho vợ Doud, nhưng chị vợ ấy rời khỏi nhà như thường lệ.” “Thế Cục phản ứng ra sao về chuyện đó?” tôi hỏi. “Chúng tôi nghĩ ấy bị tai nạn xe hơi. Còn quá sớm để ra thông báo đa chiều. Chỉ có điều vụ này giống với Doud. ấy là người thực trung thực, người hết lòng vì gia đình, hoàn toàn đáng tin cậy. Đầu tiên là Walsh,” . “Giờ là vụ này. Chuyện quái gì xảy ra thể hả Alex? Là phải ?” Chương 102 CÓ PHẢI SĂN ĐUỔI CHÚNG TÔI ? Đầu tiên là cái chết của đặc vụ James Walsh, bây giờ đến lượt Doud mất tích. có cách gì để rằng liệu những kiện này có liên quan đến nhau hay , nhưng chúng tôi phải thừa nhận rằng chúng có liên quan. Là , phải thế ? Tôi bố trí thời gian để thẩm vấn bác sĩ Cioffi tại tòa nhà hành chính của bệnh viện, vì thế tôi đúng hẹn. Tôi nghiên cứu ít thông tin cần thiết về Cioffi và vài chuyên gia tâm thần học tại Hazelwood. Bản thân Cioffi cũng là cựu chiến binh; ta hai lần sang Việt Nam, sau đó làm việc tại bảy bệnh viện cựu chiến binh trước khi về bệnh viện này. ta có thể là tên Trùm ? ta chắc chắn có quá trình đào tạo về tâm lý bình thường. Nhưng ngược lại tôi cũng vậy. Khi tôi xuất trong văn phòng của ta, bác sĩ Cioffi viết tại chiếc bàn gỗ thông của cộng , lưng quay về phía cửa sổ. ta ngồi chiếc ghế mây bọc vải kẻ sọc màu vàng phù hợp với những tấm rèm. Tôi nhìn ta lắm, nhưng tôi biết ta có thể nhìn thấy tôi. Chà, chúng tôi đấu trí - dù chúng tôi đều là những chuyên gia tâm lý. Cuối cùng ta cũng nhìn lên và vờ ngạc nhiên vì tôi có mặt ở đó. “Thám tử Cross, tôi xin lỗi. Tôi đồ rằng thời gian rời bỏ tôi rồi.” ta buông ống tay áo xuống rồi đứng lên chỉ tay về phía hàng ghế kê sát bức tường phía xa. “ đêm, bác sĩ Marcuse và tôi chuyện về . Chúng tôi nhận thấy khá bất nhã vào cái ngày và đồng nghiệp đến. Tôi nghĩ chúng tôi thấy việc cảnh sát quanh các khu phòng bệnh gây ra đôi chút khó chịu. Dù sao tôi cũng nghe thấy những lời đồn rằng là cố vấn tâm thần xuất sắc.” Tôi bị cắn câta là bác sĩ; tôi là cố vấn tâm thần. Tôi với Cioffi về danh sách những kẻ tình nghi tôi lập ra. ta cầm lấy bản danh sách từ tay tôi và nhanh chóng kiểm tra những cái tên. “Tất nhiên, tôi biết tất cả các bệnh nhân này. Tôi chắc rằng vài người đủ nóng tính để trở nên hung tợn. Anderson và Hale thực ra từng giết người trong quá khứ. Tuy nhiên, vẫn hết sức nặng nề khi nghĩ rằng bất kỳ ai trong số những người này tổ chức loạt những vụ cướp liều lĩnh. Và rồi, đương nhiên, tại sao họ vẫn ở đây nếu cuỗm toàn bộ số tiền đó?” ta cười phá lên. “Nếu là tôi chắc chắn tôi ở lại.” Vậy sao, hả bác sĩ Cioffi? Tôi phải tự hỏi. Tiếp đó, tôi dành gần tiếng đồng hồ cho bác sĩ Marcuse, người có phòng làm việc hơn kế bên phòng Cioffi. Tôi thích tiếp xúc với ông ta, và thời gian trôi nhanh. Marcuse là người năng nổ, hoạt bát và cố hợp tác với cuộc điều tra. Cũng có thể ông ta làm ra vẻ như vậy. “Làm sao tới được đây, tới bệnh viện Hazelwood này hả?” cuối cùng tôi hỏi ông ta. “Hỏi dễ, trả lời khó đây. Cha tôi là phi công quân đội. Ông mất cả hai chân trong Thế chiến thứ hai. Từ năm lên bảy, tôi lê la tới các bệnh viện cựu chiến binh rồi. Tôi ghét cay ghét đắng chúng, và có lý do chính đáng cả đấy. Tôi nghĩ tôi muốn biến chúng thành những nơi tốt đẹp hơn cái mà cha tôi biết.” “ thành công chứ?” tôi hỏi. “Tôi đến đây chưa đầy tám tháng. Tôi thế chỗ của bác sĩ Francis, người chuyển đến bệnh viện cựu chiến binh khác ở Florida. Tiền bạc sẵn cho những nơi thế này. Đó là quốc nhục và dường như chẳng có ma nào ngó ngàng đến. Các chương trình truyền hình Sáu mươi phút và Múi giờ cần phải có những câu chuyện hàng tuần về các bệnh viện cựu chiến binh - cho đến khi ai đó làm đôi điều về chúng. Alex này, tôi biết phải gì với về tên giết người cả.” “ tin tôi hỏi. Marcuse lắc đầu. “Nếu ở đây đích thị là Trùm. Nếu ở đây lừa tuốt tuột mọi người.” Chương 103 TA THẤY MI, BÁC SĨ CROSS Ạ. Ta thấy mi, nhưng mi hề biết ta là ai. Ta có thể đến gần và chạm vào mi nữa. Ta thông minh hơn mi nhiều - và còn thông minh hơn mi vẫn hình dung đấy. Đó là chân lý giản đơn. Điều này có thể chứng minh được. Ở đây có hàng loạt cuộc thi trắc nghiệm trí tuệ. Rất nhiều và rất nhiều cuộc kiểm tra tâm lý hoàn hảo nhất. Mi thấy điểm kiểm tra của ta chưa? Mi ấn tượng chứ? Ta ngồi ngay chiếc ghế cách xa mi trong phòng giải trí vào sáng khác. Ta quan sát gương mặt mi. Mắt ta nhìn lên cái thân hình được rèn luyện tốt của mi. Ta nghĩ có thể ta sai còn mi , đấy Alex Cross ạ. Chúng ta gần nhau đến nỗi ta có thể nhảy lên tóm lấy họng mi. Điều đó có làm mi ngạc nhiên hả? Ta phải thú nhận rằng diện của mi ở đây ràng làm ta ngạc nhiên. Ta thấy chân dung của mi - mi nổi tiếng - và rồi chỉ có thế thôi. Mi làm cho tất cả những ước mơ hoang tưởng và trí tưởng tượng của ta trở thành thực. Tại sao mi dẫn xác đến đây, hả bác sĩ Cross? Tại sao, đúng vậy? Làm thế quái nào mi có thể tìm ra ta? Mi có giỏi đến thế ? Đó là câu hỏi ta tự vấn mình hết lần này đến lần khác, màn độc thoại diễn ra trong đầu ta. Tại sao Alex Cross lại đến đây. giỏi đến cỡ nào? Bây giờ ta tạo ra ngạc nhiên dành cho mi. Ta lên kế hoạch đặc biệt để tỏ lòng tôn kính mi. Ta theo dõi mi lên dãy hành lang, thận trọng để làm chùm chìa khóa của mi kêu xủng xoảng, và vừa theo dõi mi ta vừa vạch ra kế hoạch mới. Bây giờ mi là phần của nó. Hết sức cẩn thận, bác sĩ Cross. Mi dễ bị tổn thương hơn mi tưởng nhiều. Mi biết đấy thôi. Mi biết gì nào? Ta bước tới và chạm vào mi. Ta tóm được mi rồi.
Chương 104 “BỆNH VIỆN ĐÓ có vẻ giống như đường hầm lối thoát vậy, Betsey ạ. Tôi gặp tất cả mọi người - bác sĩ, y tá, bệnh nhân. Tôi biết tôi hoặc Sampson có cần quay lại đó sau tuần này hay . Có lẽ chúng ta bị Brian Macdougall lừa tới đây. Cũng có thể tên Trùm chơi chúng ta. có biết gì hơn về Walsh và Doud ?” Betsey lắc đầu. Tôi có thể nhận ra nỗi đau và thất vọng trong mắt . “Doud vẫn bặt vô tín. Chẳng có gì sất. ấy biến mất.” Tôi ngồi trong phòng làm việc của , chân chúng tôi thượng cả lên bàn làm việc. Chúng tôi tu trà đá từ trong chai. Cùng đàm đạo và than phiền về những gì xảy ra. Betsey có thể là người biết lắng nghe khi nào muốn, hoặc cần. “Kể tôi nghe đến giờ biết những gì nào,” . “Cho tôi nghe . Tôi muốn chính mình đánh giá.” “Chúng tôi tìm được gì liên quan giữa bệnh nhân hoặc nhân viên bệnh viện với MetroHartford hay các vụ cướp nhà băng trước đó - xem ra bệnh nhân nào có khả năng gây tội ác. Ngay cả các bác sĩ ở đó cũng có ấn tượng gì ghê gớm. Có lẽ là Marcuse - nhưng tôi nghĩ ông ta là người tốt. Cả chục đặc vụ của rũ tung mọi thứ tại Hazelwood rồi. gì cả, Betsey. Cuối tuần này tôi xem lại hồ sơ lần nữa.” “Nhưng nghĩ chúng ta mất dấu ?” “Cũng vẫn thế thôi - có kẻ tình nghi. Tên Trùm dường như có mặt đời khi muốn.” đưa tay lên dụi mắt rồi lại nhìn tôi. “Bộ Tư pháp đầu tư nặng vào câu chuyện của Brian Macdougall. Họ phải tiếp tục để mắt đến Hazelwood. Sau đó họ kiểm tra tất cả các bệnh viện cựu chiến binh khác toàn quốc. Nghĩa là tôi phải tiếp tục tìm kiếm. Nhưng có nghĩ Macdougall và băng đảng của gã phạm sai lầm ?” “Có thể sai lầm, có thể là trò bịp. Cũng có thể Macdougall phịa ra toàn bộ chuyện này. Chắc chắn Macdougall nhận được cái gã muốn từ vụ này - Nhà tù Liên bang. Như tôi , tôi xem lại hồ sơ. Tôi bỏ cuộc đâu.” Betsey tiếp tục nhìn ra phong cảnh thành phố. “Vậy là định làm việc cả cuối tuần này? Tiếc - trông có vẻ cần nghỉ ngơi đấy,” . Tôi nhấp ngụm trà đá và nhìn . “ có ý gì chăng? Betsey cười phá lên, và vẻ mặt bẽn lẽn của hấp dẫn. huýt sáo vào cổ chai trà lạnh của mình. “Tôi nghĩ đến lúc rồi, Alex ạ. Cả hai chúng ta đều cần ZUI ZẺ chút đỉnh theo kiểu cũ. sao nếu tôi đến đón - vào chiều thứ Bảy?” Tôi khẽ lắc đầu, nhưng lại cười vang. “Có phải thế là đồng ý đấy?” “Đồng ý. Tôi nghĩ tôi cần ZUI ZẺ chút đỉnh theo kiểu cũ. Tôi chắc chắn tôi cần.” Chương 105 TÔI HẦU NHƯ THỂ CHỜ chiều thứ Bảy tới. Tôi bận lu bù với bọn trẻ - mua tạp phẩm, dừng chân tại vườn thú kiểng mới mở ở Southeast. Tôi gạt tên Trùm ra khỏi tâm trí tôi. Cả các đặc vụ Walsh và Doud, Bệnh viện Cựu chiến binh Hazelwood, án mạng và tình trạng lộn xộn nữa. Cuối cùng, đúng mười hai giờ Betsey đến đón tôi chiếc Saab màu xanh của . Chiếc xe được cọ rửa, có lẽ được đánh bóng bằng chất tẩy Turtle Wax, trông nó bóng loáng gần như mới, và ngày hôm ấy có vẻ đầy hứa hẹn. Tôi biết rằng Jannie quan sát từ cửa sổ phòng ngủ của nó nên tôi quay lại, làm vẻ mặt hài hước và vẫy tay. Jannie vẫy tay đáp lại và nở nụ cười rộng đến mang tai. Nó và còn mèo Rosie ở đó; cả hai đều hiểu vở kịch nhiều kỳ ủy mị diễn ra của tôi. Tôi cúi xuống cửa sổ bên chiếc Saab của Betsey. mặc chiếc áo vest da nhạt màu bên ngoài áo cánh lụa màu trắng. Nếu muốn, có thể trông tuyệt, và tôi đồ chừng hôm nay muốn thế. “ luôn luôn đúng giờ. Rất chính xác. Giống hệt tên Trùm vậy,” tôi chọc . “Bà Trùm chứ,” Betsey sửa lại. “Đấy phải là kết thúc có hậu sao, Alex? Tôi là ! bắt tôi vì tôi phạm phải sai lầm chết người. Đó là tôi bắt đầu mê .” “ ư?” tôi vừa hỏi vừa trườn vào băng ghế trước. “Đặc vụ cấp cao Cavalierre?” phá lên cười, cái cười đẹp. giở hết ngón nghề ra để đạt được mục đích của mình. “Tôi bỏ mất kỳ nghỉ cuối tuần quý giá của mình hay sao nhỉ?” “Vậy chúng ta đâu đây?” tôi hỏi. “ sớm thấy thôi. Tôi có kế hoạch tuyệt vời.” “Tôi hề ngạc nhiên.” Mười phút sau quành chiếc Saab vào trong chiếc cổng vòm đến khách sạn Bốn mùa đại lộ Pennsylvania. Những lá cờ treo lơ lửng phần phật bay trong gió. Khoảng sân có nhiều gạch được phủ kín bởi cây thường xuân Boston. Tuyệt đẹp. “Có được ?” Betsey quay lại nhìn tôi. Mắt hơi hồi hộp, hơi thiếu tự tin. “Tôi nghĩ là được,” tôi đáp. “Cũng tiện lợi nữa. Quả là kế hoạch hoàn hảo.” “Tại sao lại lãng phí thời gian quý giá đường cơ chứ?” Betsey và nở nụ cười hấp dẫn c. khá khác thường đối với đặc vụ FBI, nhất là với người thông minh có tham vọng cao ngất. Tôi rất thích phong cách của : tìm kiếm những gì muốn. Tôi tự hỏi liệu có thường đạt kết quả hay . Betsey đăng ký trước, và chúng tôi được đưa thẳng đến căn phòng tầng thượng khách sạn. Suốt chặng đường tôi sau ; tôi quan sát bước của . “ chị có cần tôi giúp gì ?” người rung chuông khách sạn còn trẻ nhưng nhiễu hỏi khi chúng tôi vào phòng. Tôi đưa cho ta tiền boa. “Cảm ơn vì chỉ đường lên phòng cho chúng tôi. Giá mà đường ra có thể đóng giúp cửa phòng. tay thôi nhé.” ta gật đầu. “Nhân tiện xin thêm, phục vụ phòng ở đây rất tốt. Tốt nhất D.C. đấy.” “Cảm ơn . Đóng cửa nhé,” Betsey và vừa vẫy tay vừa mỉm cười. “ nhàng thôi nhé. Tạm biệt.” Chương 106 BETSEY CỞI VỘI CHIẾC ÁO VEST DA của . Sau đó, khi cánh cửa lách cách khép lại, nằm gọn trong vòng tay tôi. Chúng tôi hôn nhau và dính sát vào nhau, và với tôi nó giống như vũ điệu khoan thai, duyên dáng và thể cưỡng lại được. Tôi nghĩ, cả hai chúng tôi đều mê mẩn, và việc này đến nỗi tệ lắm. Thú vui kiểu cũ tuyệt vời. Chẳng phải đó là cái hứa hay sao? Betsey cảm thấy xúc động nhưng cũng rất dễ chịu trong vòng tay tôi. là hình ảnh của những tương phản. nhắn và nhàng, nhưng khỏe mạnh; rất thông minh và nghiêm túc nhưng đồng thời cũng vui tính, hài hước, và hay châm biếm. À phải, và còn đầy nữ Chúng tôi tiến dần về phía chiếc giường và buông mình xuống đó. Tôi biết ai dẫn đầu, ai theo sau. Điều đó tạo ra bất cứ khác biệt nào. Tôi áp mặt vào chiếc áo cánh lụa của . Tôi nhìn sâu vào đôi mắt nâu của . “Em tin vào bản thân mình chứ? Đăng ký phòng trước và tất cả.” “ đến lúc rồi,” đáp, chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu. Tôi cởi từng tí chiếc áo cánh trắng mềm mại và chiếc váy đen của . Tôi nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại như nhung của , rồi đến cánh tay, chân và và bàn chân . Chúng tôi phải mất đến nửa tiếng đồng hồ để cởi đồ. “ có xúc giác tuyệt vời nhất,” thầm. “Đừng dừng lại. Làm ơn đừng dừng tay.” “ dừng đâu. cũng thích vuốt ve mà. Em ngăn cản chứ?” “Ôi, Chúa ơi, tuyệt quá! Alex!” rít lên, hoàn toàn hợp với tính cách của . Tôi hôn vào những nơi ngón tay tôi vuốt ve . nồng nàn cho vuốt ve. xức loại nước hoa hảo hạng mà bảo tôi là loại Mãi mãi Alfred Sung. Tôi hôn lên môi , phải là mãi mãi, nhưng lâu, lâu. Chúng tôi khiêu vũ thêm chút ít, đeo cứng lấy nhau, hôn nhau, vuốt ve cơ thể của nhau. Chúng tôi có tất cả thời gian thế gian này. Chúa ơi, tôi đến với người như thế này quá muộn màng. “Nhanh lên. Nào!” Cuối cùng trong hai chúng tôi> Dứt khoát đến lúc rồi. Tôi Betsey chậm rãi, chậm. Tôi tiếp tục xa nhất mà tôi có thể vào trong . Tôi ở phía , nhưng tôi dồn trọng lượng của mình vào cánh tay. Chúng tôi cùng di chuyển, có vẻ rất tuyệt và cần nhiều nỗ lực. Betsey bắt đầu ấm ứ, phải là bài ca đặc biệt nào, chỉ là chất giọng ngọt ngào làm tôi run lên như dây đàn. “ muốn ở bên em,” tôi . “Rất nhiều. Thậm chí nhiều hơn là tưởng.” “Ôi, em cũng vậy. Em chả bảo việc này hay hơn là săn đuổi tên Trùm là gì.” “Việc này hay hơn nhiều.” “Nhanh lên . Được ?” Chương 107 BETSEY VÀ TÔI LĂN RA NGỦ trong vòng tay nhau vào lúc nào đó muộn hơn trong chiều hôm đó. Tôi thức dậy trước tiên và thấy gần sáu giờ. Giờ giấc lúc này còn là vấn đề. Kể cả là ngày nào cũng vậy. Tôi gọi về điểm danh cả nhà. Cả nhà mừng vì tôi chơi - và có được niềm ZUI đổi gió. Mà thế . Tôi ngắm nhìn Betsey ngủ khỏa thân, và tôi bằng lòng ngắm lâu. Tôi nghĩ tới việc xả nước ấm vào bồn tắm cho cả hai chúng tôi. Có nên ? Có, nên làm. Sao lại cơ chứ? Trong phòng tắm, tôi phát ra lọ dầu tắm màu xanh nhạt bên cạnh đồ của . trước tôi, đúng thế ? Tôi băn khoăn liệu mình có thích điều đó, và tôi cả quyết rằng tôi thích. Khi bồn tắm từ từ đầy nước, tôi nghe tiếng phía sau. “Ôi, tuyệt quá, em hằng mong được tắm cùng .” Tôi quay lại nhìn - vẫn hoàn toàn khỏa thân. “Trước đây em nghĩ về điều đó à?” “Ồ, vâng. Và thường xuyên ấy chứ. nghĩ em làm gì trong những buổi họp tác chiến liên miên hả?” Lát sau, chúng tôi cùng bước vào bồn tắm. Cảm giác dễ chịu đến khó tin: đấy là liều thuốc giải cho công việc nặng nhọc, cho căng thẳng và thất vọng mà chúng tôi nếm trải trong tháng qua. “Em muốn ở bên rất nhiều,” Betsey thầm và nhìn chằm chằm vào mắt tôi. “Em muốn rời khỏi cái bồn này, và nữa. Đây đúng là thiên đường.” “Họ có phục vụ phòng tuyệt hảo. Tốt nhất D.C. đấy,” tôi nhắc . “Chắc chắn họ đến ngay bên bồn tắm nếu chúng ta cầu tế nhị.” “Nào ta tìm hiểu xem,” Betsey . Chương 108 CHUYỆN ĐÓ DIỄN RA NHƯ TRONG MƠ, tuyệt vời, hoàn hảo, qua hết phần còn lại của ngày thứ Bảy và kéo dài sang sáng Chủ nhật. Vấn đề duy nhất là - thời gian trôi quá nhanh. Càng ở bên Betsey và càng chuyện với tôi càng mến hơn, và tôi thích trước khi chúng tôi đến khách sạn Bốn mùa. Có điều gì như ý ở đây ư? Chỉ có lần vào thứ Bảy chúng tôi đả động đôi chút về vụ tên Trùm. Betsey hỏi liệu tôi có cho rằng chúng tôi gặp nguy hiểm hay . băn khoăn có thể bám theo chúng tôi . ai trong chúng tôi có câu trả lời cho câu hỏi đó, nhưng cả hai đều rút súng ra. Vào khoảng mười giờ sáng Chủ nhật, chúng tôi ăn bữa sáng được dọn cho chúng tôi tại bể bơi. Chúng tôi ngồi ghế phô tơi lót đệm cùng những chiếc khăn tắm màu xanh và trắng mịn. Chúng tôi đọc tờ Washington Post và New York Times. Đôi lúc chúng tôi bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ, nhưng Bốn mùa là chuỗi khách sạn năm sao và những người có mặt tại đây, nhất là tại khách sạn ở Washington, chứng kiến những cảnh như thế này - thậm chí còn nhiều là đằng khác. Ngoài ra, tôi chắc Betsey và tôi trông có vẻ mãn nguyện và hạnh phúc bên nhau. Lẽ ra tôi phải thấy những gì đến. Tôi biết tại sao, nhưng bỗng dưng tôi lại nghĩ về kẻ đứng đằng sau những vụ cướp của, giết người và bắt cóc: tên Trùm. Tôi cố xua ý nghĩ đó ra khỏi đầu nhưng được. Hiệp sĩ giết rồng trở lại; công việc trở lại. Tôi nhìn Betsey. Mắt khép lại, và có vẻ hoàn toàn thư thái. Sáng đó sơn móng chân móng tay màu sáng bóng. cũng tô môi màu đó. Trông giống đặc vụ FBI chút nào. gợi tình và xinh đẹp, và tôi cái thời khắc chúng tôi bên nhau. Tôi ghét phải làm phiền . có được chút thời gian nghỉ ngơi, và nằm rất bình yên chiếc phô tơi của mình. “Betsey?” Môi nở nụ cười. Mắt vẫn nhắm nghiền. khẽ cựa mình để có tư thế thoải mái hơn chiếc phô tơi. “Vâng. Em muốn về phòng cùng . Em thậm chí đầu hàng cái cảm giác dễ chịu cổ và lưng vì nó rồi. Chúng ta có thể để khăn tắm lại ghế. Có lẽ chúng vẫn còn ở đây khi chúng ta quay lại.” Tôi tủm tỉm cười rồi nhàng mát xa lưng . “ ghét làm việc này lắm, Betsey. Chúng ta có thể về vụ án? Về ? mở mắt ra. Chúng nheo lại và tập trung. Chỉ bấy nhiêu thôi, Betsey lại hoàn toàn là con người của công việc. Tôi sửng sốt vì thay đổi đó. ra, còn tệ hơn tôi. “Có gì về nào?” hỏi. “ nghĩ gì thế?” Tôi xích lại bên ghế của . “Chúng ta dành ra hai tuần qua để đào xới vụ MetroHartford. Rồi lại thẩm vấn Macdougall. Trong suốt thời gian đó chúng ta bỏ qua các nhà băng tấn công trước đó. Betsey, muốn xem lại toàn bộ hồ sơ cũ lần nữa. Kể cả hồ sơ cá nhân.” hơi bối rối. “Được thôi. Em đoán vậy. Nhưng mất em đấy. nghĩ gì hả Alex? Chúng ta tìm kiếm cái gì chứ?” “Bốn nhân viên bị giết tại nhà băng First Union. Chẳng có lý do gì hết. Chúng ta luôn cho rằng trừng phạt họ để làm gương. Sao lại là bốn người? hiểu.” lại nhắm mắt. Tôi có thể thấy bánh xe quay - quay rất nhanh; tôi hầu như có thể nghe thấy tiếng hộp số di chuyển. “ muốn trả thù cái nhà băng đặc biệt đó, và muốn tiền của .” “Nghe giống lắm, phải ? cẩn thận và hiệu quả. Rất tỉnh táo. muốn tất tần tật, cả trả thù và tiền bạc.” Betsey lại mở mắt ra. nhìn tôi chằm chằm. bĩu đôi môi đỏ mọng của mình. ấn đề. Vấn đề quan trọng.” Tôi hôn phớt lên môi . “Là gì vậy?” tôi hỏi. “Em vẫn muốn về phòng với . Sau đó chúng mình có thể kiểm tra kỹ lưỡng tất cả đống hồ sơ bụi bặm, mốc meo về các nhà băng đó.” Tôi phá lên cười. “Nghe cứ như là kế hoạch cực kỳ sáng suốt vậy. Đặc biệt là phần thứ nhất.” Chương 109 CHÚNG TÔI CÓ MẶT tại văn phòng FBI địa phương vào ba giờ chiều hôm đó. Betsey gọi điện trước, và hồ sơ về nhà băng First Union chờ tại phòng làm việc của . Chúng tôi chúi mũi vào đống hồ sơ. Rà , rà lại. Chúng tôi gọi bánh sandwich và trà đá từ cửa hiệu ở góc phố. Hai lần. “Tại sao cả hai chúng ta lại bị cuốn vào vụ này nhỉ?” cuối cùng Betsey nhìn lên và hỏi tôi. “Chắc chắn giết Walsh, và có lẽ cả Mike Doud nữa. thực là con chó dại và ở đâu đó ngoài kia và điều đó đáng sợ.” gật đầu nghiêm nghị. “Chúng ta hâm mất rồi. Hãy xem chúng ta là ai. Chuyển cái đống ấy cho em, được ? Chúa ơi, khách sạn Bốn mùa mới đẹp, yên tĩnh và chan hòa ánh nắng làm sao.” Vào khoảng mười giờ tôi cầm lên bức hình đen trắng . Tôi nghiên cứuồ sơ từ nhà băng First Union. “Betsey?” Tôi gọi to. “Mmmm?” cắm cúi bên đống hồ sơ của mình. “Người này là nhân viên an ninh tại nhà băng. Betsey, là bệnh nhân tầng năm của bệnh viện Hazelwood. biết là ai. Tuần này chuyện với . Bệnh viện có hồ sơ về việc làm tại First Union. Đây là kẻ chúng ta truy tìm. Nhất định là rồi.” Tôi chuyển tấm hình cho . Chúng tôi nhanh chóng nhất trí rằng Sampson và tôi quay lại Hazelwood vào buổi sáng. Trong khi đó cố gắng hết sức thu thập thông tin về bệnh nhân tên là Frederic Szabo. Đồ trời đánh thánh vật! Có thể Szabo liên quan, nhưng điều đó có vẻ hợp lý. Szabo phụ trách an ninh tại nhà băng First Union. Tại bệnh viện Hazelwood là bệnh nhân cao lớn, để râu. phù hợp với mô tả của Brian Macdougall. Hồ sơ tâm thần của bao gồm tưởng tượng hoang tưởng theo chu kỳ chống lại nhiều nhân vật có quyền lực nổi bật, kể cả vài công ty trong Câu lạc bộ 500. chỉ có vẻ quá lãnh đạm và tự vệ được để làm Trùm mà thôi. Chứng cứ gây ấn tượng nhất là hồ sơ của bệnh viện cho thấy từng làm việc tại First Union. Có tin Szabo là kẻ lang bạt kỳ hồ việc làm từ sau chiến tranh Việt Nam. Tất nhiên, chúng tôi biết rằng dối về những năm tháng đó. Căn cứ vào hồ sơ tâm thần của , Szabo mắc chứng rối loạn tính cách hoang tưởng. tin vào con người, đặc biệt là các nhà kinh doanh, và tin rằng họ bóc lột và cố tình lừa dối . tin chắc rằng nếu giãi bày tâm với ai, thông tin đó được sử dụng chống lại . Trong cuộc hôn nhân kéo dài hai năm, từ năm 70 đến hết năm 71, Szabo là kẻ nhạy cảm đến mức bệnh hoạn và ghen vợ mình. Nghe khi cuộc hôn nhân đổ vỡ bắt đầu lên đường. Cuối cùng, ba năm trước khi xảy ra các vụ cướp và năm sau khi được phép làm việc tại First Union, có mặt tại tìm kiếm giúp đỡ. Trong thời gian thường xuyên có mặt tại Hazelwood luôn luôn lạnh lùng và xa cách. tự tách mình ra khỏi mọi người tại bệnh viện, cả bệnh nhân và nhân viên y tế. bao giờ kết bạn, nhưng về cơ bản vô hại với những người khác; và hầu hết thời gian ở đây được quyền lại trong khuôn viên bệnh viện và thành phố. Sau khi đọc lại hồ sơ lần nữa, tôi có ấn tượng rằng công việc của Szabo tại nhà băng hoàn toàn phù hợp với bệnh rối loạn thần kinh của . Giống như hầu hết những người mắc bệnh hoang tưởng chức năng, Szabo tìm việc nơi có thể hoạt động theo kiểu trừng phạt và đạo đức - kiểu có thể được xã hội chấp nhận. Với tư cách là người đứng đầu bộ phận an ninh tại nhà băng, có thể tập trung vào cần thiết phải ngăn chặn những cuộc tấn công của bất kỳ ai vào bất kỳ thời gian nào. Bằng việc bảo vệ vòng ngoài nhà băng, vô hình chung bảo vệ chính mình. Mỉa mai thay, bằng việc tạo ra loạt vụ cướp thành công, chứng tỏ, ít nhất cũng là theo lối tượng trưng, rằng có cách gì bảo vệ chính khỏi những cuộc tấn công của kẻ khác. Có lẽ đó là mục đích của . Tính đa nghi của khiến cho việc điều trị tại bệnh viện trở nên khó khăn, nếu phải là bất khả kháng. Trong vòng tám tháng qua bốn lần ra vào Hazelwood. Có phải bệnh viện cựu chiến binh là tấm bình phong cho các hoạt động khác của ? Phải chăng chọn Hazelwood làm nơi náu? Và, khó hiểu hơn cả là tại sao vẫn còn ở đó? Chương 110 SÁNG THỨ HAI tôi lại đến làm việc tại Hazelwood. Tôi được phát chiếc áo thụng màu trắng và chiếc quần nhung kẻ đủ rộng để che bao súng buộc vào chân tôi. đặc vụ FBI tên là Jack Waterhouse được bổ sung vào biên chế bệnh viện với tư cách là phụ tá. Sampson tiếp tục làm nhân viên khuân vác, nhưng bây giờ chỉ làm việc ở tầng năm. Nhìn chung, Frederic Szabo tiếp tục làm gì để gây nghi ngờ cũng như để lộ mình. Trong ba ngày liền rời khu phòng bệnh. ngủ vùi trong phòng của . Thỉnh thoảng lại làm việc chiếc máy tính xách tay cũ hiệu Apple. làm cái quái gì thế nhỉ? có biết chúng tôi theo dõi ? Cuối ngày thứ Tư, sau ca làm việc, tôi gặp Betsey tại tòa nhà hành chính của bệnh viện. mặc bộ com lê màu xanh nước biển và đôi dép cao gót màu xanh, và lại là con người của công việc. Đôi khi dường như là người khác, lơ đãng và xa cách. ràng cũng nản lòng như tôi. “ vạch ra kế hoạch tổng thể này ít nhất bốn năm rồi, phải nào? Có lẽ giấu mười lăm triệu đôla ở đâu đó. Để có nó xuống tay hạ sát nhiều người. Bây giờ lại ngồi yên vị tại Hazelwood sao? Hãy cho tôi cơ may!” Tôi cho biết tôi nghĩ gì về Szabo. “Nhân vật này cực kỳ hoang tưởng. Thần kinh ổn định. Có lẽ còn biết chúng ta ở đấy. Có thể chúng ta cần rút khỏi bệnh viện. Hãy tiến hành giám sát từ bên ngoài. có được hậu thuẫn toàn quyền lại trong bệnh viện và trong thành phố từ bác sĩ Cioffi. Szabo có thể đến và khi nào muốn.” Khi tôi , Betsey ngừng kéo ve chiếc áo cộc tay của . Tôi e rằng kế đó còn kéo cả tóc của mình nữa. “Nhưng đâu cả! là kẻ phất phơ sang tuổi ngũ tuần. hoàn toàn là kẻ thất bại!” “Betsey, biết mà. quan sát Szabo ngủ và chơi game Internet trong ba ngày.” phì cười. “Vì thế thực hoàn hảo năm lần gây án - những vụ chúng ta biết. Và bây giờ lui về chốn điền viên.” “Phải. Về nhà thương điên,” tôi . “Có muốn nghe về ngày làm việc của em ?” cuối cùng hỏi. Tôi gật đầu. “Thế đấy, em đến First Union và chuyện với tất cả những ai em có thể tìm được - những người thời Szabo còn làm việc tại nhà băng. được xem là rất “tận tụy,” thế. Nhưng sâu sát về tính hiệu quả và chính xác giờ nào việc nấy. số người khác sử dụng điều này để chế nhạo .” “Chế nhạo thế nào?” tôi hỏi. “Alex à, Szabo có biệt hiệu. nghe nhé - đó là Ông Trùm! Cái tên này là trò đùa. Nó được xem là giễu cợt Szabo.” “Chà, đoán đảo ngược trò đùa này rồi. Bây giờ giễu cợt là dành cho chúng ta.”
Chương 111 ĐIỀU LẠ LÙNG NHẤT xảy ra vào sáng hôm sau. Khi Szabo ngang qua tôi trong hành lang, cạ vào tôi. cố làm ra vẻ bối rối và xin lỗi vì cái được cho là “ mất thăng bằng,” nhưng tôi gần như chắc chắn rằng làm thế có chủ ý. Vì sao chứ? Toàn bộ chuyện quái quỷ này là thế nào? Khoảng tiếng đồng hồ sau tôi nhìn thấy rời khu phòng bệnh. Tôi tin là biết tôi nhìn . Ngay sau khi mất dạng, tôi vội vàng ra cửa. “Szabo đâu vậy?” tôi hỏi người phụ tá vừa cho ra ngoài. “PT[1]. Ông ấy đăng ký xin . Szabo có quyền lại trong toàn bệnh viện và thành phố. Ông ấy có thể bất cứ đâu ông ấy muốn.” [1] PT (physical therapy): trị liệu. sống vò võ tại khu phòng bệnh lâu đến nỗi khiến tôi kinh ngạc. “Hãy báo với y tá trưởng rằng tôi phải bây giờ,” tôi . “Tự mà báo.” Người trợ tá nhíu mày và cố thèm để ý đến tôi. Tôi lách qua ta. “Hãy báo với ấy. Việc này quan trọng lắm.” Tôi cho phép mình rời khỏi đơn vị và đáp chiếc thang máy ọp ẹp và hay trở chứng xuống tiền sảnh. PT là trị liệu, và Frederic Szabo ghét môn thể dục. Tôi nhớ đọc được điều đó trong bệnh án của . Thực đâu? Tôi vội vã ra và nhìn thấy Szabo lỉnh qua khoảng sân giữa các tòa nhà của bệnh viện. Cao lớn và để râu - giống như mô tả nhận dạng thể chất mà chúng tôi có được từ Brian Macdougall. Tôi hề ngạc nhiên khi Szabo qua phòng tập thể dục.> vẫn di chuyển! tiếp tục và tôi bám theo. có vẻ tương đối hồi hộp và rụt rè. Cuối cùng quay đầu về phía tôi, và tôi né khỏi lối . Tôi nghĩ phát ra tôi. Phải thế ? Szabo tiếp và bước qua cổng bệnh viện. Con phố bên ngoài người xe lại tấp nập. đúng về hướng Nam. Bất cần đời. Có phải đây là tên Trùm hay ? nhảy lên chiếc taxi cách bệnh viện đôi khối nhà. Cả thảy có ba chiếc taxi đỗ phía trước khách sạn Holiday. Tội vội vã về phía chiếc taxi, nhảy lên và bảo lái xe bám theo. Bác tài là người Ấn Độ. “Chúng ta đâu đây, thưa ông?” bác ta hỏi. “Tôi biết nữa,” tôi đáp. Tôi cho bác ta xem thẻ thám tử. Người lái xe lắc đầu rồi rên rỉ vào hai bàn tay mình. “Chà, bạn. Đúng là cái số tôi chẳng ra gì. Cứ như là xi nê vậy - bám theo chiếc xe kia.” Chương 112 SZABO XUỐNG TAXI đại lộ Rhode Island ở Northwest. Tôi cũng vậy. lang thang lát - mua kẹo ngó. Ít nhất cũng có vẻ như thế. Lúc này trông thư giãn hơn. Chứng máy mặt do căng thẳng của giảm bớt khi ra khỏi khuôn viên bệnh viện. Chắc là bởi giả bộ như vậy. Cuối cùng rẽ vào tòa nhà xây bằng đá kết nâu cũ nát bị chiếm dụng bất hợp pháp vẫn đại lộ Rhode Island. Tầng trệt là tiệm giặt Trung Hoa - A. LEE. làm gì ở đây? có chuồn qua cửa sau ? Nhưng rồi tôi nhìn thấy ánh đèn lóe lên ô cửa sổ tầng hai. Szabo qua lại nơi đó vài lần. Đích thị là . Cao và để râu. Đầu óc tôi bắt đầu tràn ngập các khả năng. ai ở Hazelwood biết về căn hộ của Szabo tại D.C. Trong hồ sơ bệnh viện hề có dòng nào đề cập đến nó. Người ta tưởng Szabo là kẻ lang thang. Tuyệt vọng, vô hại và nhà cửa. Đó là màn lừa dối mà tạo ra. Cuối cùng tôi cũng biết được bí mật của . Điều đó có ý nghĩa gì chứ? Tôi chờ đợi ở bên dưới, đại lộ Rhode Island. Tôi hề cảm thấy có bất kỳ nguy hiểm đặc biệt nào. Dù sao vẫn chưa. Tôi chờ ngoài đường lúc lâu. ở trong tòa nhà gần hai tiếng đồng hồ. Tôi thấy xuất bên cửa sổ thêm lần nào nữa. làm gì trong đó? Thời gian trôi vùn vụt khi người ta cố tránh mối nguy hiểm hay thất bại. Sau đó đèn trong căn hộ tắt phụt. Tôi quan sát tòa nhà cùng nỗi sợ tăng lên. Szabo quay ra. Tôi lo lắng. biến đâu cơ chứ? Đúng năm phút sau khi đèn lầu tắt, Szabo lại xuất ở thềm cửa trước. Chứng máy mặt vì căng thẳng của dường như trở lại. Có lẽ chúng là . liên hồi dụi mắt, sau đó là hàm dưới. giật và liên tục kéo chiếc sơ mi ra khỏi ngực . dùng các ngón tay chải mái tóc đen dày hai hoặc ba lần. Có phải đây là tên Trùm mà tôi theo dõi hay ? Điều đó có vẻ gần như thể. Nhưng nếu phải chúng tôi sai sót ở khâu nào? Szabo tiếp tục bồn chồn nhìn quanh con phố, nhưng tôi mình trong bóng tối của tòa nhà khác. Tôi chắc rằng thể nhìn thấy tôi. sợ cái gì vậy? bắt đầu bước . Tôi thấy lại lên đại lộ Rhode Island. Sau đó vẫy chiếc taxi. Tôi bám theo Szabo. Tôi muốn lắm - nhưng tôi có thôi thúc thậm chí còn mạnh mẽ hơn. Đó là linh cảm mà tôi cần vận dụng. Tôi vội băng qua phố và bước vào tòa nhà xây bằng đá kết nâu, nơi có mặt gần trọn buổi chiều. Tôi phải tìm ra Szabo làm gì ở đó. Cuối cùng tôi phải thừa nhận - khiến tôi phát điên. chuyển những cái máy mặt bồn chồn của sang tôi. Chương 113 TÔI SỬ DỤNG CÁI MÓC , rất hữu dụng và vào trong căn hộ của Szabo nhanh hơn thời gian cần thiết để xong cụm từ “đột nhập bất hợp pháp.” có ma nào biết tôi vào đây. Tôi định kiểm tra nhanh căn hộ rồi lại quay ra. Tôi ngờ để lại chứng cứ kết nối với vụ bắt cóc MetroHartford hay bất kỳ vụ cướp nhà băng nào. Dẫu vậy, tôi cần thấy nơi ở của . Tôi phải biết về Szabo nhiều hơn những gì các bác sĩ và y tá tại Hazelwood viết trong báo cáo của họ. Tôi cần phải hiểu> có bộ sưu tập dao săn sắc lẹm, và còn sưu tầm cả súng cổ: súng trường thời Nội chiến, súng Luger của Đức, súng Colt Mỹ. Có các kỷ vật từ Việt Nam: thanh gươm nghi lễ và lá quân kỳ của tiểu đoàn K10 NVA[1] Bắc Việt Nam. chung, có sách và tạp chí trong căn hộ. Cái ác con người gây ra. Tội ác và trừng phạt. Báo Shooting. Tạp chí Nước Mỹ Khoa học. [1] NVA (North Vietnamese Army): Quân đội Bắc Việt Nam. Cho đến lúc này vẫn chưa có ngạc nhiên nào lớn ngoài việc có căn hộ ban đầu. “Szabo, ông là ?” cuối cùng tôi hỏi to. “Có phải ông là tên Trùm ? Trò chơi của ông là cái quái gì vậy hả?” Tôi nhanh chóng lục soát phòng khách, căn phòng ngủ chật hẹp, sau đó là căn phòng ngột ngạt ràng được dùng làm phòng làm việc. Szabo, có phải đây là nơi ông bày mưu tính kế mọi thứ hay ? lá thư viết dở nằm bàn làm việc trong căn phòng của . Có vẻ như mới viết lá thư này. Tôi bắt đầu đọc. Mr. Arthur Lee Tiệm giặt A. Lee Đây là lời cảnh cáo, và nếu tôi là ông, tôi xem xét nó cách nghiêm túc. Ba tuần trước tôi gửi ông ít đồ giặt là. Trước khi gửi đồ , tôi luôn luôn gửi kèm bản danh sách tất cả các món đồ trong túi giặt là, và mô tả vắn tắt từng món đồ. Tôi giữ cho mình bản copy. Bản danh sách có thứ tự và hiệu lực. Bức thư quay sang rằng số quần áo của Szabo bị mất. với ai đó tại tiệm giặt và được hứa hẹn quần áo được sớm gửi trả. Việc đó được thực . Tôi xuống ngay tiệm giặt của ông. Tôi gặp ÔNG. Tôi rất tức giận vì ÔNG cũng đứng đó và bảo tôi ông giữ quần áo của tôi. Sau đó liên quan đến lăng mạ cuối cùng. Ông bảo tôi chắc người gác cổng của tôi lấy cắp chúng. Tôi làm đếch gì có người gác cổng! Tôi sống trong cùng tòa nhà với ông! Coi như chính ông được cảnh cáo. Frederic Szabo. Đây là cái quái gì vậy? Tôi tự hỏi khi đọc xong bức thư kỳ quặc, điên khùng và có vẻ rời rạc này. Tôi lắc đầu tới lui. Có phải tiệm giặt A. Lee là mục tiêu tiếp theo của hay ? Có phải lên kế hoạch chống lại Lee? Tên Trùm? Tôi mở các ngăn kéo của chiếc bàn và tìm thấy thêm nhiều thư được viết cho các hãng khác: Citibank, Chase, nhà băng First Union, Exxon, Kodak, Bell Atlantic, rất nhiều hãng nữa. Tôi ngồi xuống và đọc lướt qua các bức thư. Tất cả đều là thư lăng mạ. Những thứ điên khùng. Đây là Frederic Szabo như được mô tả trong hồ sơ bệnh án. Hoang tưởng, tức giận với đời, kẻ năm mươi tuổi thô lỗ - người bị sa thải khỏi tất cả những công việc mà có. Ở đây có những bản sơ đồ chi tiết về các nhà băng bị cướp! Và cả sơ đồ khách sạn Renaissance Mayflower! “Chúa ơi, đúng rồi,” tôi thầm. Tuy nhiên, những bản sơ đồ chi tiết làm gì ở đây? Tôi nhớ chính xác chuyện gì xảy ra tiếp theo. Có lẽ đó là ánh đèn lấp lóe hay chuyển động trong phòng mà tôi nhác thấy. Tôi ngoảnh mặt khỏi chiếc bàn làm việc của Szabo. Mắt tôi trợn trừng vì ngạc nhiên, sau đó tôi hoàn toàn bị sốc. Tim tôi đập thình thình. người đàn ông lao vào tôi với con dao săn nắm chặt trong tay. đeo chiếc mặt nạ Tổng thống Clinton. réo tên tôi! Chương 114 “CROSS!” Tôi vươn cả hai tay ra cố chặn cánh tay bổ xuống phía tôi. Nó cầm con dao săn giống như hầu hết những con dao được trưng bày trong gian phòng khác. Hai t tôi nắm lấy cánh tay mạnh mẽ ấy. Đó là Szabo, khỏe hơn và nhanh nhẹn hơn dáng vẻ ở bệnh viện nhiều. “Mày làm gì ở đây hả?” gào lên. “Sao mày dám hả? Làm sao mày dám chạm vào tài sản cá nhân của tao?” có vẻ hoàn toàn phát điên. “Đó là thư từ riêng tư đấy!” Tôi xoay quanh chân phải rồi giật mạnh bàn tay cầm dao. Lưỡi dao đâm sâu vài phân vào chiếc bàn gỗ. Kẻ đeo mặt nạ càu nhàu và chửi rủa. Giờ gì nữa đây? Tôi thể liều cúi xuống để rút khẩu súng ra khỏi bao súng buộc vào mắt cá chân. Kẻ đeo mặt nạ dễ dàng vung dao mà bị ngăn cản. vung vẩy con dao theo vòng cung hẹp chết người. đâm trượt chỉ có vài phân. Lưỡi dao xẹt qua thái dương tôi. “Mày chết, Cross,” gào lên. Tôi phát ra cái chặn giấy hình quả bóng chày bằng thủy tinh có khắc hoa văn bàn làm việc của . Đó là thứ duy nhất tương tự như vũ khí mà tôi thấy ở bất cứ nơi nào. Tôi chộp lấy nó và chĩa vào . Tôi nghe thấy tiếng lạo xạo khi cái chặn giấy đánh sượt qua bên đầu . rống ầm lên đầy tức giận, hệt như con thú bị thương. Sau đó lảo đảo lùi lại. ngã. Tôi cúi nhanh và giật khẩu Glock của mình. Nó bị mắc lần, rồi nằm gọn trong tay tôi. đâm trượt tôi lần nữa bằng con dao to tướng. “Dừng lại!” tôi quát to. “Nếu tôi bắn!” tiếp tục tới. rống lên những từ thể hiểu nổi. lại vung dao. Lần này chém trúng cổ tay phải tôi. Vết chém bỏng rát và đau nhói. Tôi khai hỏa khẩu Glock. Viên đạn trúng vào phía ngực . Nó vẫn ngăn được ! lảo đảo về bên, lấy lại thăng bằng rồi vừa lao vào tôi vừa hét, “Đồ chó chết, Cross. Mày chẳng là cái thá gì!” quá gần tôi nên thể né, mà tôi muốn bóp cò lần nữa và giết nếu bị buộc phải làm chuyện ấy. Tôi húc mạnh đầu vào ngực . Tôi nhằm vào chỗ bị thương. hét thất thanh, tiếng thét kinh hoàng, the thé. Sau đó buông rơi con dao. Tôi dùng cả hai tay ghì lấy chặt hết cỡ mà tôi có thể. Chân tôi đẩy mạnh. Tôi tiếp tục đẩy qua căn phòng cho đến khi đụng vào tường. Cả tòa nhà rung lên. Ai đó trong căn hộ kế bên đập vào tường và phàn nàn về tiếng ồn. “Gọi cảnh sát !” tôi la to. “Hãy gọi cho 911.” Tôi ghì xuống sàn nhà, và kêu van ầm ĩ rằng tôi làm đau. tiếp tục vùng vẫy và chống trả. Tôi đánh thẳng vào quai hàm , và cuối cùng chịu trận. Đó là Szabo. “Ông là tên Trùm,” tôi hổn hển . “Đúng là ông.” “Tao làm gì hết,” gầm gừ đáp trả. lại bắt đầu vùng vẫy. chửi rủa om sòm. “Mày đột nhập vào nhà tao. Đồ ngu! Tất cả chúng mày ngu như chó. Nghe tao đây, đồ khốn. Nghe đây! Mày tóm nhầm người rồi!> Chương 115 ĐÂY LÀ NHÀ THƯƠNG ĐIÊN, và điều đó chắc có vẻ hợp với vụ bắt giữ đầy kịch tính này. Chưa đầy giờ đồng hồ sau, nhóm nhân viên kỹ thuật của FBI đến căn hộ của Frederic Szabo. Tôi nhận ra hai người trong số họ, Greg Wojcik và Jack Heeney, từ những vụ phá án trong quá khứ. Họ là những nhân viên xuất sắc nhất của FBI, và họ bắt đầu rà soát trường cách thuần thục. Tôi tiếp tục ở lại và quan sát cuộc khám xét tỉ mỉ. Các kỹ thuật viên tìm những chỗ tường giả, những tấm ván lát sàn khớp, bất kỳ nơi nào Szabo có thể giấu chứng cứ, hay có thể giấu mười lăm triệu đôla. Betsey Cavalierre đến căn hộ ngay sau nhóm kỹ thuật. Tôi rất vui được gặp . Khi vết thương do đạn bắn của Szabo được điều trị và băng bó Betsey và tôi cố thẩm vấn . hé răng với chúng tôi. lời. dường như điên dại hơn bất cứ khi nào; lúc vui buồn thất thường, rồi im lặng và tiếp đó là lãnh đạm. làm cái được biết tới ở Hazelwood - nhổ vào tôi, vài lần lận. Szabo khạc nhổ cho đến khi miệng khô khốc, sau đó khoanh tay và câm lặng. nhắm nghiền mắt lại. muốn nhìn ai trong hai chúng tôi, cũng muốn trả lời. Cuối cùng được trùm áo bó và đưa . “Thế tiền đâu hả?” Betsey hỏi khi chúng tôi nhìn Szabo rời khỏi tòa nhà. “ là kẻ duy nhất biết , và chắc chắn câm như hến. chưa hề, chưa từng có cảm giác bất an hơn như thế này về vụ án.” Ngày hôm sau là thứ Sáu mưa gió não nề và hết sức tồi tệ. Betsey và trung tâm Tạm giam Thủ đô, nơi Szabo bị giam giữ. Giới truyền thông tụ tập với số lượng lớn ở khắp mọi nơi bên ngoài tòa nhà. ai trong chúng tôi lời nào khi vượt qua họ. Chúng tôi dưới và đằng sau chiếc ô đen to đùng và cơn mưa nặng hạt khi vội vã vào bên trong. “Lũ chim ăn xác thối khốn kiếp,” Betsey thầm với tôi. “Có ba thứ thể tránh trong đời: cái chết, thuế má và thông tin thất thiệt của báo giới. Họ làm như thế, biết mà.” “ khi ai đó đưa tin thất thiệt, nó là thất thiệt,” tôi . Chúng tôi gặp Szabo trong căn phòng chật hẹp trông thiếu tính cách đính vào khối xà lim. còn bị giam hãm trong chiếc áo bó nữa, nhưng trông có vẻ lạc lõng. Luật sư của do tòa chỉ định có mặt. ta tên là Lynda Cole, và có vẻ ta có thiện cảm với Szabo nhiều hơn chúng tôi. Tôi ngạc nhiên vì Szabo tìm luật sư tiếng tăm hơn, nhưng hầu như tất cả những gì làm đều khiến tôi kinh ngạc. suy nghĩ như những người khác. Đó là sức mạnh của , đúng sao? Đó là cái quý ở bản thân mình, và có lẽ đó là cái làm thất vọng. lần nữa Szabo nhìn chúng tôi trong vài phút. Betsey và tôi thử loạt câu hỏi đều đều, nhưng bướng bỉnh đáp lại. Liều Haldol[1] của tăng lên, và tôi tự hỏi liệu nó có liên quan gì đến vẻ bơ phờ của hay . biết làm sao tôi lại nghi ngờ điều đó. Tôi có cảm giác có thể lại diễn kịch. [1] Haldol: loại dược phẩm tổng hợp> “Việc này chẳng nước non gì,” cuối cùng Betsey lên tiếng sau khi chúng tôi có mặt ở đó hơn tiếng đồng hồ. đúng. Dành thêm thời gian cho Szabo trong ngày hôm ấy chỉ là phù phiếm mà thôi. và tôi đứng dậy để ra về, cả Lynda Cole, người có thân hình nhắn như Betsey và vô cùng hấp dẫn, cũng làm như thế. Trong cả tiếng đồng hồ qua ta nhiều hơn chục từ. ta đâu cần phải nếu như thân chủ của ta mở miệng. Szabo bất thình lình rời mắt khỏi vết ố bàn và ngước nhìn lên. nhìn chòng chọc vào đó ít nhất cũng là hai mươi phút. nhìn thẳng vào tôi và cuối cùng lên tiếng. “Mày bắt nhầm người rồi.” Sau đó Frederic Szabo ngoác miệng cười như người điên khùng nhất mà tôi từng gặp trong đời. Và tôi từng gặp vài người điên nặng. Chương 116 BETSEY CAVALIERRE và tôi quay về Hazelwood và núi công việc thường nhật vẫn cần phải hoàn thành tại đó. Sampson gặp chúng tôi. Cho đến mười rưỡi đêm hôm đó chúng tôi xem xét tất cả những gì có thể tìm được tại bệnh viện. Chúng tôi xác định được danh tính mười chín nhân viên bệnh viện, những người tiếp xúc với Szabo. Danh sách sơ tuyển gồm có sáu bác sĩ tâm thần từng gặp . Betsey và tôi đính ảnh của họ lên bức tường. Sau đó tôi tới lui, mắt dán vào chúng hy vọng nhìn thấu được vào bên trong. Số tiền đó ở chỗ quái nào? thực tế, Szabo điều hành các vụ cướp của giết người ra sao? Tôi lại ngồi xuống. Betsey nhấm nháp ngụm Diet Coca thứ sáu hay thứ bảy gì đó. Tôi uống cà phê cũng nhiều như uống Coca. Chốc chốc chúng tôi lại đảo qua vụ tự sát bí của James Walsh và biến mất bất ngờ của Michael Doud. Szabo từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào về hai đặc vụ này. Tại sao lại muốn sát hại họ? Kế hoạch thực của là gì? Quỷ tha ma bắt ! “Szabo thực có thể đứng sau tất cả những vụ này , Alex? có thông minh đến thế ? Cái con quỷ khốn kiếp ấy? Thằng khùng ấy?” Tôi đứng lên khỏi cái bàn nơi tôi làm việc. “ biết gì hơn. Lại trễ rồi. Betsey à, mỏi nhừ cả người rồi. đây. Mai lại là ngày nữa.” Ánh đèn đầu làm quáng mắt và có hại. Mắt Betsey có quầng thâm và đờ đẫn khi ngước nhìn tôi. Tôi muốn ôm chút nhưng còn đến nửa tá đặc vụ vẫn làm việc trong phòng. Tôi khát khao ôm trong vòng tay để với về mọi thứ, ngoại trừ vụ án. “Chúc ngủ ngon,” cuối cùng tôi . “Ngủ chút .” “Ngủ ngon. Alex.” Em nhớ , thầm. “Cẩn thận nhé,” tôi . “ đường phải cẩn thận.” “Em luôn luôn cẩn thận mà. hãy bảo trọng.” biết làm sao tôi về được nhà và leo lên lầu ngủ. Tôi làm việc quá sức và quá lâu. Có lẽ tôi cần phải bỏ nghề. Tôi dằn mạnh chiếc gối. Vào khoảng hai giờ hai mươi phút tôi thức giấc. Trong mơ tôi chuyện với Frederic Szabo. Sau đó tôi còn với ai đó trong nhóm điều tra. Ôi chao. Đây là thời khắc tồi tệ, rất tồi tệ để thức giấc. Thường tôi nhớ các giấc mmình - điều đó nghĩa là hầu như tôi kiềm chế được chúng - nhưng tôi thức giấc với hình ảnh rất ràng và đáng lo ngại về đôi phút vừa qua. Tên cướp nhà băng Tony Brophy mô tả cuộc gặp của y với tên Trùm; y ngồi dưới ánh đèn sáng rực ra sao và chỉ nhìn thấy bóng của người đàn ông. Cái bóng y mô tả giống với hình dạng cái đầu của Frederic Szabo. Thậm chí chẳng có gì tương tự. Y về chiếc mũi to, khoằm và đôi tai to. đến đôi tai tới vài lần. Tai to, giống chiếc ôtô với hai cánh cửa mở ra vậy. thực tế Szabo có đôi tai và cái mũi bình thường. Nhưng có người nào đó về trong tâm trí tôi! Lạy Chúa! Tôi nhảy ra khỏi giường. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi đầu óc tập trung và minh mẫn hơn. Sau đó tôi gọi cho Betsey. nhấc máy sau hồi chuông thứ hai. Giọng là tiếng than van nhè và bị nghẹt. “Alex đây. Xin lỗi vì gọi cho em, làm em thức giấc. nghĩ biết kẻ nào là tên Trùm rồi.” “Đó là giấc mơ xấu phải ?” lẩm bẩm. “Ồ, hẳn thế rồi,” tôi bảo . “Đó là cơn ác mộng tồi tệ nhất của chúng ta.”